Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dory
Hai mươi phút sau, sâu trong con hẻm nhỏ, một trận đánh đơn phương đã kết thúc.
Khi Chu Tiêu Nhiên hoàn hồn, lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình, cô ta chỉ thấy tên đầu trọc đang nằm ở dưới đất còn... Nguyễn Trà đang cầm cây côn, mạnh mẽ oai phong điên cuồng đánh lên người tên đàn ông cơ bắp.
"Anh lúc trước đã từng bức hiếp con gái nhà lành đúng không? Đồ cặn bã!" Mỗi lần Nguyễn Trà đọc tin tức lại nhìn thấy những tên tội phạm tấn công tình dục, hận không thể thiến hóa học* cho bọn họ.
*Thiến hóa học: Dùng thuốc kích thích tố của giới tính khác để ức chế sự tiết hormone giới tính, từ đó chuyển đổi sang giới tính khác.
"A——"
Tên cơ bắp vừa bị giật điện lại vừa bị đánh, cả người yếu ớt, giọng nói khàn khàn, nhưng Nguyễn Trà không cho anh ta cơ hội để cầu xin tha thứ.
Một khi anh ta mở miệng, lại có một đợt đánh mới, dày vò đến chết đi sống lại, khiến anh ta cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết.
Nguyễn Trà nhìn chằm chằm tên cơ bắp, mặt mũi sưng vù, tứ chi trật khớp, bấm một cái nút, làm cho dòng điện vào cây côn rồi đánh xuống một lần cuối cùng, giọng cô lạnh lùng, "Xương sống ngực!"
Vừa dứt lời, tên đàn ông cơ bắp liền hét lên, sau đó ngả đầu qua một bên ngất xỉu, anh ta nghĩ có lẽ mình đã được giải thoát rồi.
Nhưng——
Người chết còn bị quất xác, huống chi là người ngất xỉu.
[Đinh! Bởi vì mục tiêu liên kết đã kể xong 30 tên các loại xương trên cơ thể người trước ký chủ bằng phương pháp [Bíp——], nhiệm vụ thất bại, điểm kiếm được là 0, phúc lợi bị hủy bỏ.]

Nguyễn Trà nghe thấy âm thanh điện tử của hệ thống thì hơi kinh ngạc, dù sao cô cũng không hy vọng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không thể viết trên giấy, nhưng mà giữa việc đánh hai tên cặn bã này và để Nhậm Khinh Khinh lấy được 1 điểm  thì cô vẫn kiên quyết chọn ý trước.
Cô phải làm cho hai tên cặn bã này nhớ kỹ cơn ác mộng vừa rồi.
Nhưng bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ trước? Nhớ lại những gì vừa nghe được, [Bíp——] vẻ mặt của Nguyễn Trà hơi phức tạp cùng xấu hổ.
Nguyễn Trà đánh người nửa tiếng đồng hồ mà cũng không thở hổn hển, thấy tên cơ bắp đã hôn mê bất tỉnh, cô quay đầu nhìn về phía Chu Tiêu Nhiên, hất cằm lên, "Lại đây."
Chu Tiêu Nhiên: "!!!"
"Nguyễn Trà, tớ sai rồi, đây là lệnh của của Lâm Lăng, tớ thật sự sai rồi." Chu Tiêu Nhiên sợ Nguyễn Trà sẽ lấy cây côn điện đánh mình, run rẩy nói ra mọi chuyện, "Lúc đó Lâm Lăng nói chỉ muốn dọa cậu một chút mà thôi, tớ thật sự sai rồi ô ô ô ô..."
"Nguyễn Trà, làm ơn, để tớ về nhà đi?"
Thật ra khi Chu Tiêu Nhiên nhìn thấy trong ánh mắt hạ lưu ghê tởm của tên đàn ông cơ bắp, cô ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng cô ta không dám nghĩ tới chuyện này, vì vậy chỉ có thể lừa mình dối người, tự nhủ rằng tên đàn ông cơ bắp kia chỉ đang dọa nạt mà thôi.
Cho đến khi——
Quần áo của cô ta bị gã đầu trọc xé rách, chỉ có thể giãy giụa tuyệt vọng như sắp chết.
Nguyễn Trà khẽ cau mày, duỗi chân đá vào người tên cơ bắp đang nằm bất động như xác chết, vẻ mặt chán ghét, "Cậu, cởi quần áo của anh ta ra, để lại quần lót là được, nhanh lên."
Nói xong, dường như Nguyễn Trà đã mệt mỏi, lười biếng trực tiếp dựa vào tường, lấy điện thoại ra gọi điện cho tài xế, nói sơ qua về việc cô phải ở lại một chút giảng đề cho bạn học, bảo tài xế đợi một chút.
Chu Tiêu Nhiên không dám phản kháng, vì sợ nếu cô ta chống cự lại thì cây dùi cui điện trong tay Nguyễn Trà sẽ rơi trên người cô ta, ngón tay cô ta run rẩy, đem quần áo trên người tên cơ bắp cởi ra hết, đáng thương quay lại nhìn Nguyễn Trà, chờ tuyên án, "Được, được chưa?"
"Ừm." Nguyễn Trà nói xong, cô lười biếng chỉ vào điện thoại của Chu Tiêu Nhiên, "Chụp đi."
Chu Tiêu Nhiên ngơ ngác không hiểu hỏi, "Chụp?"
Chụp cái gì?
Đợi một chút.
Cô ta đột nhiên cúi đầu nhìn tên đàn ông cơ bắp đang nằm trên mặt đất, ngoại trừ một chiếc quần lót, trên người cũng không có quần áo, cô ta không thể tin được chỉ vào tên đàn ông cơ bắp kia, tam quan như bị đổ vỡ chỉ vào anh ta, "Chụp anh ta???"
"Hay là cậu thích chụp tên đầu trọc? Cậu có thể chụp cả hai người, chụp xong gửi lại ảnh cho tôi."
Từ trước đến nay Nguyễn Trà đều thích những cô gái thanh tú mềm mại, dễ thương ôm trong tay rất thoải mái như Hoàng Giai Giai, nhưng đối mặt với người tính kế cô, không phân biệt nam nữ, đều không thể nhận được ánh mắt chứa thiện ý của Nguyễn Trà.
Trước khi đánh tên cơ bắp, cô đã để cho người đàn ông hói đầu ngất xỉu, đó cũng là ý tốt cuối cùng Nguyễn Trà đối với Chu Tiêu Nhiên rồi.
Căn bản là Chu Tiêu Nhiên không dám phản kháng, thành thật lấy điện thoại ra, rối rắm chụp ảnh cho tên đàn ông cơ bắp... Nguyễn Trà có sở thích kỳ quái gì vậy?
Năm phút sau, Nguyễn Trà nhìn xuống những bức ảnh xấu xí ở mọi góc độ trên điện thoại, mỉm cười hài lòng, bấm số gọi cho 110, "Chú cảnh sát, cháu ở ngõ 23 ở gần cổng phụ trường cao trung nhìn thấy... Hai chú khỏa thân, bọn họ—"

Trong suốt quá trình, Chu Tiêu Nhiên nghe Nguyễn Trà thêm mắm dặm muối nói một tràng rồi lại chỉ rõ tội danh, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra loại cảm giác đồng tình với hai người đàn ông kia, nếu bị cảnh sát tra xét một hồi chắc chắn cả đời này sẽ không thể thoát ra ngoài được.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Trà vung cặp sách ra sau lưng, nhìn Chu Tiêu Nhiên còn đang ngẩn người, vẻ mặt có chút tái nhợt, vẻ mặt không có một chút kiên nhẫn chút nào khi giảng bài lúc nãy, "Nếu có tâm sửa sai, cậu hãy theo cảnh sát đi làm giấy kê khai, đương nhiên cậu cũng có thể trực tiếp về nhà."
Trước khi rời đi, Nguyễn Trà cũng không ngại dùng cái dùi cui dí điện vào người hai tên đàn ông kia lần nữa để đề phòng bọn họ giả vờ ngất xỉu.
Cổng sau trường cao trung cách đồn cảnh sát chưa đến năm phút đi đường, bọn họ không chỉ có thể hôn mê trong khi đợi cảnh sát đến mà còn có thể hôn mê ở trong đồn cảnh sát một hai tiếng nữa.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Trà nữa, Chu Tiêu Nhiên đang ngồi dưới mặt đất mới chậm rãi ôm lấy đầu gối, ngây người nhìn hai người đàn ông này, vừa nãy bị tên đầu trọc xé rách quần áo, sự xấu hổ cùng oán giận trong lòng cô ta lúc này mới lập tức phun trào.
Chu Tiêu Nhiên nhìn người đàn ông đầu trọc đã không còn ý thức, bắt chước dáng vẻ của Nguyễn Trà, duỗi chân ra, đạp thật mạnh lên người anh ta.
Đồ cặn bã!
Ta phi!
Khi Nguyễn Trà ra khỏi ngõ nhỏ liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen đứng dưới ngọn đèn đường.
Nguyễn Trà vừa gặp hai tên lưu manh: "........."
Nguyễn Trà không nhìn nữa, đi thẳng về phía chiếc xe, nhưng đó không phải là ảo giác của cô, nghiêng đầu nhìn xuống cái bóng thon dài ở trên mặt đất.
Một người đàn ông cao lớn ăn mặc đáng ngờ, còn đi theo sau cô.
Lâm Lăng chuẩn bị phương án B sao?

Nguyễn Trà không có rút dây động rừng, muốn xem đối phương định làm gì, nhưng cho đến khi Nguyễn Trà đi tới gần chỗ đỗ xe của Lương gia, người con trai đội mũ lưỡi trai cũng không làm ra bất kỳ hành vi đáng ngờ nào khác.
Tài xế ở phía trước vừa nhìn thấy Nguyễn Trà, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, "Trà Trà, cuối cùng cháu cũng đi ra, nếu không phải Tồn Cẩn muốn đi thì chú đã đi rồi."
"Tồn Cẩn?"
Nguyễn Trà vừa hỏi xong liền bị gõ nhẹ lên đầu một cái, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói cà lơ phất phơ, "Em gái, chúng ta làm quen một chút, anh là anh hai của em, Lương Tồn Cẩn."
Nguyễn Trà: "......"
Tại sao anh lại ăn mặc như một điệp viên như vậy?
Khi lên xe, cuối cùng Nguyễn Trà cũng nhìn thấy khuôn mặt của người anh họ thứ hai gặp lần đầu tiên dưới lớp khẩu trang, anh ấy trông rất đẹp, khí chất nhẹ nhàng lại mang theo vài phần phóng khoáng tự nhiên, khuôn mặt có đến ba bốn phần giống với mợ Đường Họa của cô, đuôi mắt hơi cong lên, chính là mắt cười tự nhiên.
Nhưng đoán chừng thời gian mà chú tài xế vừa nói, Nguyễn Trà sờ sờ cái mũi, trên mặt cũng không có vẻ gì là không được tự nhiên, "Anh hai, lúc nãy anh đều thấy hết sao?"
"Ừm, anh xem khoảng sáu bảy tám phút rồi." Mặt mày Lương Tồn Cẩn cong cong, vỗ đầu Nguyễn Trà cười toe toét "Trông Trà Trà rất soái nha, khiến anh hai cũng phải phục sát đất! Khi nào rảnh em có thể dạy anh vài chiêu được không?"
Lâm Lăng.
Trong lòng Lương Tồn Cẩn suy nghĩ một chút, vừa nhìn thấy Nguyễn Trà đang đánh người, sau đó, anh lại nghe thấy cái tên Lâm Lăng từ một bạn học đang ngồi khóc trên mặt đất.
Đợi tìm hiểu rõ gia thế của Lâm Lăng kia, Lương Tồn Cẩn ngay lập tức hỏi thăm một người chú, đảm bảo rằng sau khi hai người kia được đưa đến đồn cảnh sát, tổ tiên tám đời đều có thể tra ra.
Thậm chí ngay khi Nguyễn Trà vừa mới chân trước rời đi, chân sau cảnh sát đã tới, cô gái nhỏ còn rất đơn thuần, cũng không hiểu rõ vai trò của tiền tài, một khi Lâm gia can thiệp, hai người kia thật sự có thể được thả ra ngoài.
Còn bây giờ, hãy xem Lâm gia có thể làm cho Lâm Lăng tránh khỏi trách nhiệm hình sự hay không.
Nguyễn Trà lui về phía sau, cô sợ nếu bị vỗ thêm cái nữa sẽ không cao thêm được nữa, nghe được nửa câu sau, cô liền vươn tay ra, "Trả học phí trước."
"........"
"Trà Trà, chúng ta là người nhà——"
"Là anh em thì phải tính toán rõ ràng." Nguyễn Trà nói xong liền thở dài, "Lúc trước ba em toàn lừa bịp tiền sinh hoạt phí một tháng của em, em sẽ giảm giá cho anh, hai trăm."
Lương Tồn Cẩn không chú ý đến giảm giá, mà là phí sinh hoạt, "Phí sinh hoạt một tháng của em có bốn trăm?"
"Bốn trăm, bốn trăm không được sao! Tiền nạp game thật là đắt." Là một con cá muối không phải làm việc gì kiếm ăn, mỗi tháng nhận bốn trăm tiền sinh hoạt phí, Nguyễn Trà cũng hơi cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Lương Tồn Cẩn: "........."
Anh nhớ, mỗi tháng dì hai Lương Thiến Linh đưa cho Mạnh Vũ hai ba nghìn, còn anh cùng anh cả thì trực tiếp quẹt thẻ.
Hóa ra cuộc sống trước đây của Trà Trà khổ như vậy sao? Còn phải tính toán tích tiền để nạp game?
Trong lòng Lương Tồn Cẩn cảm thấy đau xót, trực tiếp rút ra một tấm thẻ để vào lòng bàn tay của Nguyễn Trà, hào phóng hất mặt lên, "Mật khẩu là sáu số không, cầm đi tiêu, muốn nạp game thì nạp game, muốn mua quần áo thì mua quần áo! Anh hai đưa cho em quà gặp mặt!"

Thật ra Lương Tồn Cẩn đã mua quà gặp mặt nhưng bởi vì không biết sở thích của Nguyễn Trà cùng ba mẹ Nguyễn, cho nên anh từ đoàn phim đi ra phố cổ liền mua mọi thứ về nhà.
Nguyễn Trà: "......"
Thành phố lớn cùng thị trấn nhỏ đúng là không giống nhau, ở quê đều là đưa bao lì xì, nào có đưa thẻ trực tiếp như vậy?
"Tồn Cẩn, Trà Trà, trên bản đồ chỉ dẫn hiển thị đoạn đường Bạch Nam ở phía trước bị tắc nghẽn, chúng ta đi đường khác nhé? Trễ khoảng mười phút."
"Được, đổi đi." Lương Tồn Cẩn không quan tâm lắm, nói xong liền ngáp một cái.
Nguyễn Trà nhìn từ đầu đến chân của Lương Tồn Cẩn một chút, chọc chọc cánh tay anh, "Anh hai, anh không thắt dây an toàn, tiết tự học buổi tối quá mệt mỏi, có chút buồn ngủ, em muốn ngủ một lát."
"Ngủ đi, ngủ đi." Lương Tồn Cẩn thắt dây an toàn, kêu chú tài xế điều chỉnh nhiệt độ trong xe, "Cứ việc ngủ, về nhà rồi anh gọi em."
"Được."
Nhưng mà, Nguyễn Trà vừa nhắm mắt được vài phút, Lương Tồn Cẩn vẫn liên tục nói sẽ gọi Nguyễn Trà khi về nhà, ngáp một cái thật to, ngả đầu qua một bên, còn ngủ nhanh hơn Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà trộm mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đã xanh như tàu lá của Lương Tồn Cẩn, thầm tặc lưỡi, không ngờ làm diễn viên lại mệt như vậy? Thảo nào khi còn nhỏ, một nhà ba người bọn họ chơi trò quái vật Ultraman, mặc kệ có nói gì đi nữa, lão ba cũng không bao giờ chọn diễn viên, chỉ thỉnh thoảng biểu diễn một vài cảnh trong chương trình của thị trấn.
Nhìn một lúc, Nguyễn Trà cũng buồn ngủ, liền nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Trong xe chìm trong yên lặng mà Nhậm Khinh Khinh lúc này lại thật không chịu nổi.

Nhìn dòng chữ nhiệm vụ thất bại trên màn hình hệ thống, Nhậm Khinh Khinh như phát điên, "Hệ thống, rốt cuộc cậu đang giúp ai! Nguyễn Trà vừa mới học xong tiết tự học buổi tối, làm gì có thời gian để vẽ cơ thể người? Hơn nữa, tại sao tự dưng lại đi vẽ cơ thể người!"
Quan trọng nhất là lúc nhiệm vụ được phát ra, cô ta đang ở cùng một chỗ với Từ Thâm, suýt chút nữa thì hôn anh ta lại bị hệ thống gián đoạn, kết quả người không hôn được mà nhiệm vụ cũng không hoàn thành??
Nghe vậy, hệ thống im lặng một cách lạ thường.
Sau khi dòng điện phát ra âm thanh xèo xèo, hệ thống nhận được nhiệm vụ hoàn thành trước của Nguyễn Trà, luồng thông tin do sóng âm lượng tử ánh sáng (p- H oton) truyền đến cho hệ thống, đem tất cả biến thành một video, phát trên màn hình giao diện trước mặt Nhậm Khinh Khinh.
"A!"
"Xương ngón tay!"
"Ô ô ô!"
"Xương sống!"
Từng tiếng hét thê lương như một làn sóng phát ra từ tai nghe.
Nhậm Khinh Khinh vốn đang nổi điên, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đoạn video, Nguyễn Trà đang cầm dùi cui đánh từng cái từng cái lên người đàn ông cơ bắp, trên mặt đang tràn ngập cảm xúc oán hận, trong nháy mắt cứng đờ, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác hết sức khiếp sợ.
Một khi.
Nguyễn Trà biết được cô ta dựa vào hệ thống liên kết với cô ấy, bản thân cô ta có thể chống đỡ được mấy gậy?
"Sau này, có phải Nguyễn Trà luôn có thể hoàn thành nhiệm vụ trước tôi sao?"
[Xin lỗi, hệ thống không biết, trong cài đặt chương trình, chỉ khi ký chủ ở mọi phương diện đều ưu tú hơn mục tiêu liên kết, mới có thể trích xuất thành công các giá trị trí tuệ và giá trị nhan sắc, nhưng mục tiêu liên kết đã hoàn thành nhiệm vụ trước ký chủ mấy lần, nếu ký chủ vẫn tiếp tục chọn nhiệm vụ B, hãy chuẩn bị tinh thần để có thể hoàn thành nhiệm vụ trước mục tiêu liên kết.]
Người cấy virus vào chương trình thời điểm đó đã nói rằng khảo nghiệm bản chất của con người là đúng, nhưng... Người quá ngu xuẩn thì không có tư cách nhận phần thưởng.
—— Trích lời của một phần tử bại hoại có chỉ số thông minh rất cao chỉ thích người thông minh.
Tất cả các nhiệm vụ trong hệ thống đã được thiết lập trong quá trình viết chương trình, hệ thống cũng rất nhân tính hóa có vẻ hơi buồn bực, tự hỏi tại sao mục tiêu liên kết lại có khả năng dự đoán mỗi lần đều hoàn thành trước nhiệm vụ?
Nhậm Khinh Khinh: "......" Tôi cắn chết cậu.
Nhậm Khinh Khinh nghĩ đến Từ Thâm, liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải dì giúp việc trong Từ gia, vội vàng hỏi thăm: "Từ Thâm đâu?"
"Thừa thiếu gia cùng Lam tiểu thư vừa gọi điện kêu A Thâm ra ngoài chơi." Mặc dù dì giúp việc rất không thích Nhậm Khinh Khinh đang ở nhờ Từ gia, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt vẫn là chuẩn bị rất tốt.
Nghe vậy, hai vai của Nhậm Khinh Khinh đột nhiên sụp xuống, trong lòng vừa mới nảy sinh một chút áy náy liền bị một chậu nước lạnh dội xuống, nửa tiếng trước còn dặn dò bản thân uống thuốc, nghỉ ngơi, thậm chí suýt nữa là hôn, không ngờ lại để cô ta ở nhà còn anh ta ra ngoài chơi???
[Ký chủ, tôi nghĩ hiện tại cô nên tập trung hoàn thành nhiệm vụ, đừng để những thứ khác phân tâm.]
"Câm miệng! Tôi không cần một cái hệ thống nhân tạo đến giáo dục!" Nhậm Khinh Khinh gắt gỏng quát hệ thống, "Trừ phạt phạt phạt ra thì cậu có ích lợi gì!"
[......]

[Đinh! Do độ khen ngợi của ký chủ giảm sút, chương trình hệ thống được cập nhật —— cập nhật —— cập nhật.]
Nhậm Khinh Khinh nhìn dòng chữ cập nhật trên màn hình, nhíu chặt mày, hệ thống lại muốn làm cái trò gì nữa?
——
Xe trở về Lương gia thì đã mười giờ, nhưng đèn trong biệt thự vẫn sáng trưng, ngoại trừ Lương Tông Kỳ còn ở công ty, bốn người còn lại đều đang ở phòng khách, hiển nhiên là đang đợi người.
Lương Tồn Cẩn nhìn thấy Lương lão gia tử liền chạy tới, "Trời ạ, ông nội, ông còn chưa ngủ sao, trong nhà, lão Lương là đẹp trai nhất, đẹp trai nhất vũ trụ!"
"Con mới đẹp." Lương lão gia tử liếc nhìn thằng cháu thứ hai này đang tự mèo khen mèo dài đuôi, quay sang vẫy tay với Nguyễn Trà, "Trà Trà, đến đây với ông ngoại, ở trường học có mệt không?"
Vệ Kiểu đau lòng ôm Nguyễn Trà, "Có thể không mệt sao? Tự dưng lại thêm tiết vào tiết tự học buổi tối, Trà Trà, mặt con đều gầy đi rồi, tối nay dì giúp việc làm món sườn xào chua ngọt mà con thích, đều hâm nóng rồi, con có muốn ăn không?"
Nguyễn Trà: "......"
Mẹ, nguyên nhân = con gái của mẹ = Nguyễn Trà.
"Thật ra cũng không mệt." Nguyễn Trà mím môi cười, giống như đang nói chuyện với ông ngoại và ba mẹ, lại như đang ám chỉ thuộc tính của cá muối đã khôi phục một chút, "Tiết tự học buổi tối ở trường... Rất thú vị."
Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu: "!!!"
Hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều cùng nghĩ tới, nhất định là những bài viết trên diễn đàn đã thực sự ảnh hưởng đến các con gái của họ!
Ban ngày, lúc Nguyễn Chính Phi nhận được tài khoản cấp cao trung của khối 11 từ Lương lão gia tử, sau đó nằm trên giường với Vệ Kiểu, xem các bài đăng trên diễn đàn.
Bài viết hot nhất chính là xếp hạng trong kỳ thi tháng của con gái, hai người nhìn đến hạng 6 toàn khối, không những không vui mà còn cảm thấy phiền lòng.
Hồi còn học tiểu học, có một lần duy nhất con gái của họ giành được hạng nhất toàn trường, nguyên nhân là vì bị các bạn cùng lớp bắt nạt, con gái của bọn họ không chỉ mạnh mẽ dùng vũ lực đánh vào mặt các bạn học mà còn đè ép mọi người xuống dưới về mặt học tập.
Hiện tại——
Con gái lại xông lên lần thứ hai.
"Muộn lắm rồi, con không ăn sườn xào chua ngọt đâu."
"Đúng rồi, Trà Trà, mọi người đều đã chuẩn bị quà cho con."
Đường Họa lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đóng gói rất đẹp, nhẹ nhàng cười nói: "Chúc mừng con trong kỳ thi tháng lần này được xếp hạng 6 toàn khối, nhưng đừng tạo áp lực cho bản thân, lần sau cứ phát huy bình thường là được."
"Trà Trà xếp hạng 6 toàn khối?"
Nghe vậy, Lương Tồn Cẩn liền oa lên một tiếng, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc Nguyễn Trà hai cái, "Hãy để cho anh cũng dính chút hơi thở của học bá!"
Nguyễn Trà: "Anh hai, anh đang vuốt mèo sao?"
Sau khi bị Lương Tồn Cẩn cắt ngang, Nguyễn Trà cũng quên hỏi làm thế nào để người lớn trong nhà biết kết quả kiểm tra hàng tháng, chắc chỉ có chủ nhiệm giáo dục khối 11 nói cho ông ngoại biết mà thôi.
"Em còn đáng yêu hơn cả mèo." Lương Tồn Cẩn tủm tỉm cười, cô gái nhỏ nói muốn ngủ ở trong xe, không phải cứ nhìn rồi cảm thấy anh ấy rất mệt mỏi sao? Anh đã lăn lộn trong cái giới này bốn năm năm rồi, cũng không thiếu tâm nhãn.
Nguyễn Chính Phi thấy con gái thích quà như vậy, khẽ cười, dù sao thì ông ấy cũng là người đưa ra ý kiến.
"Trà Trà, ông ngoại đã bàn bạc với ba mẹ con, chúng ta sẽ tổ chức một yến tiệc, giới thiệu một nhà ba người các con với toàn thể mọi người." Mặt mày Lương lão gia tử rất hiền từ, trong lòng vừa vui mừng lại vừa thở dài.
Vui mừng vì tuy Vệ Kiểu lưu lạc sống ở viện phúc lợi, cuộc sống lại khó khăn, nhưng có một người chồng đáng tin cậy và một cô con gái đáng yêu, gia đình êm ấm hạnh phúc. Thở dài vì nếu Lương Duyệt vẫn còn sống, có lẽ Kiểu Kiểu và Duyệt Duyệt sẽ trở thành một đôi bạn tốt của nhau.
Vệ Kiểu gật đầu đồng ý, "Vâng, cũng nên làm thôi." Con gái của bà phải ăn mặc thật xinh đẹp, xuất hiện trong bữa tiệc như một cô công chúa nhỏ.
Bà và Phi Phi đã thấy trong một bài đăng cách đây không lâu, một số người đã chế nhạo Trà Trà do bọn họ chưa tổ chức yến tiệc và nói Lương gia cũng không nhận ba người nhà bà.
Tính toán một chút, Trà Trà đột nhiên học hành chăm chỉ, chẳng phải là trong khoảng thời gian đó sao! Hai người bọn họ không thể lười biếng nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ là một cái yến tiệc mà thôi!
Nguyễn Trà hơi ngạc nhiên vì thuộc tính cá muối của ba mẹ thế mà lại đồng ý mở yến tiệc, nhưng xét thấy hai người họ thường thích sôi nổi nên cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, "Con cũng có chuyện, thứ sáu tuần sau ở trường sẽ tổ chức liên hoan nghệ thuật thường niên, trường học nói mỗi một học sinh cần phải có một người nhà đi cùng, mọi người——"
"Ba đi! Ba đi!"
"Mẹ đi!"
"Đúng lúc ông ngoại không có việc gì bận."
"Anh——"
Lương Tồn Cẩn vừa mới nói một chữ anh, lập tức nhận được ánh mắt của Lương lão gia tử, ba Nguyễn, mẹ Nguyễn quét qua, anh rụt cổ lại, đưa tay làm động tác mời như một quý ông, "Mời mọi người."
Ngay lập tức, trong không gian ba người giao tiếp ánh mắt, tia lửa bay khắp nơi, Nguyễn Chính Phi vung tay lên, "Con bầu cho Vệ Kiểu."
Vệ Kiểu vung tay lên: "Con tự mình bỏ phiếu."
Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu đồng thanh nói, "Vệ Kiểu có hai phiếu, chiến thắng!"

Lương lão gia tử: "......"
Những người khác: "..............."
Lương Tồn Cẩn thấy ông nội có vẻ hơi tức giận, vội vàng chuyển đề tài, "Trà Trà, em có biểu diễn tiết mục nào không? Đến lúc đó quay lại mang về nhà, cả nhà chúng ta cùng xem."
Nghe vậy, lần đầu tiên Lương lão gia tử cảm thấy cháu trai này của mình đáng tin cậy.
Nguyễn Trà lôi kéo cặp sách, vẻ mặt không chắc chắn, "Làm một bản BGM* có được tính là biểu diễn không?"
*BGM: Background Music
"Tính chứ!" Bản thân Đường Họa là một nhạc công, thấy Nguyễn Trà làm âm nhạc, vội vàng hỏi: "Piano? Hay đàn violin? Có cần mợ luyện tập cùng con không?"
Nguyễn Trà thấy Đường Họa rất hăng hái, sắc mặt phức tạp, thêm vào nửa câu sau, "Erhu cùng kèn Suona*." Ba cô dạy cô Erhu, còn kèn Souna là do mẹ cô dạy.
*Erhu và kèn Souna: Đàn nhị/ Nhị hồ và kèn xô-na.
Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn: "Trà Trà giỏi quá!"
Ba người Lương gia: "......"
Trong đầu Lương Tồn Cẩn đột nhiên hiện lên một câu nói ở trên mạng: Không có nhị hồ, không ai có thể khóc, không có kèn xô-na, không thể tiễn đưa linh hồn.
Trà Trà, em định khiến người ta khóc vì ly hồn sao?
Lời của editor: một số xưng hô mình sẽ để như: nhị biểu ca-> anh hai, giống như vậy còn có anh cả nhé mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro