Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới lại bắt đầu với anh, có lẽ vào khoảng thời gian này với anh vô cùng thoải mái và thú vị. Vẫn như thường ngày, giờ này anh chuẩn bị đi làm, anh đã thay đồ xong rồi nhưng bất chợt lại nhận được một tin nhắn được gửi đến từ một số khá quen.

- Tôi chở anh đi ăn sáng nhé!

- Này có phải cậu hơi tự tiện rồi không? Sao cứ thích làm phiền tôi thế?

- Nếu anh nói vậy thì thôi, hợp đồng sắp tới coi như tôi giao cho người khác vậy!

- A khoan khoan, tôi đi! Chờ chút nhé!

-"Haizz, cái tên này cứ lấy cái hợp đồng đó ra để mình nghe lời, thật đáng ghét!"- anh cắn răng ánh mắt liếc xuống phía dưới tỏ ra tức giận, giậm chân vài cái rồi nhanh chóng xuống dưới

Cậu ở dưới mỉm cười, gì chứ cậu biết rõ anh không thể bỏ lỡ cái hợp đồng này nên cứ lấy nó ra uy hiếp anh là xong!

-"Rồi thế bây giờ ta ăn ở đâu?"- anh đi xuống vẫn ánh mắt tức giận đó nhìn Mingyu làm cậu cười thầm trong bụng

-"Lát nữa sẽ biết!"- cậu cười cười, anh cũng chả quan tâm chỉ là ăn sáng thôi đâu cũng được

Cậu chở anh đến nhà hàng To You, là nhà hàng mà cậu và anh lần đầu tiên ngồi nói chuyện với nhau, là cậu muốn đến nơi "hẹn hò" lần đầu tiên thế mà anh có biết gì đâu, ngốc vẫn hoàn ngốc. Cậu hỏi anh muốn ăn gì thì anh chỉ trả lời là gì cũng được, thế nên cậu gọi mấy món nhẹ thôi, trong khi ngồi chờ phục vụ đem món ăn ra anh ngồi ngắm nghía xung quanh, đúng là rất đẹp, giờ anh mới phát hiện nha nhà hàng này còn có những bức ảnh rất đẹp được treo trên tường màu nền trắng.

Liếc qua liếc lại anh chợt khựng lại khi thấy một bóng hình quen thuộc bước vào, tâm trí anh rối bời, tay chân bắt đầu hoảng, vội kéo cậu đứng dậy ra một góc khuất tầm nhìn của người đó. Cậu đang ngồi bỗng bị anh kéo đi thì không hiểu nhìn theo ánh mắt anh, cậu chợt bất ngờ, là Hong Joshua.

-"Phù, cũng may mình nhân chân, chân dài có khác, tiện thật!"- anh chép miệng thở phù, nhanh chân kéo cậu vào một góc khác hoàn toàn không biết có một ánh mắt "thân thiện" luôn liếc nhìn

-"Cần gì phải trốn, cứ bình thường đi, bộ anh làm gì xấu hả?"- cậu toan đi về bàn cũ thì bị anh kéo lại mắng cho một trận

-"Này cậu có bình thường không vậy? Nếu cậu thấy tôi sẽ nhớ lại chuyện theo đuổi tôi nữa thì mệt lắm!"- anh bặm môi, cứ lâu lâu lại liếc nhìn ra Joshua

-"Anh nhận lời rồi giờ lại sợ là sao?"- cậu bị anh làm cho hồ đồ, lúc trước còn đồng ý bây giờ thì lại trốn người ta

-"Thì lúc trước cậu có nói, nếu lỡ đâu anh ta không bỏ cuộc mà lại rước tôi đi thì mệt, tôi về suy nghĩ cả mấy ngày thấy cậu nói có lí ,nên giờ mới khổ vậy nè!"- anh nghĩ lại thấy mình ngốc thật ai đời để người ta theo đuổi làm gì để bây giờ phải trốn chui trốn nhũi vậy nè!

-"Sao lúc đó anh không từ chối thẳng thì giờ tốt hơn không?"- cậu càng ngày càng hứng thú với anh, từ chối không được chấp nhận không xong thế làm sao?

-"Anh ta có ơn với tôi, tôi đâu thể lạnh lùng như vậy được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro