Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt cậu lóe lên tia tò mò, Joshua có ơn với Wonwoo sao???

-"Anh thấy vết sẹo ở tay anh ta không? Là anh ta đỡ giùm tôi một gậy khi tôi bị bọn người khác ức hiếp lúc còn học ở đại học đó"- đừng thắc mắc sao anh lại biết cũng là đêm anh gặp Joshua ở quán bar anh đã vô tình thấy nó, hỏi thì Joshua chỉ nói là bị trúng đâu đó nhưng sau khi trả lời Joshua cứ nhìn anh mãi anh cũng cảm thấy lạ trong câu trả lời nên tìm cách điều tra ra. Anh chợt nhớ đến người năm đó đỡ giùm mình một cây gậy cũng có vết sẹo như này mà Joshua cũng học chung với anh có khi nào chính là người giúp anh không? Anh đến trường đại học năm đó hỏi rồi cũng đến luôn cái bệnh viện năm đó, năn nỉ dữ lắm cô y tá đó mới chịu kể thành ra anh mới biết.

(Mingyu pov's: có vẻ như anh ta rất yêu Wonwoo!)

Mingyu trong lòng lo lắng, cậu sợ anh sẽ vì món nợ năm đó mà đồng ý Joshua thì cậu phải làm sao đây?

-"Này, này, này............KIM MINGYU, cậu có nghe tôi nói gì không vậy?"- mãi suy nghĩ cậu không để tâm đến anh, làm anh phải hét toáng lên

-"À, ừ, ờ nghe. Vậy bây giờ làm sao, trốn ở đây hoài à?"- cậu nhìn Wonwoo lòng chợt nhói đau, nhưng bỏ qua chuyện đó đã lo chuyện trước mắt cái đi

-"Đương nhiên là phải tìm cách ra ngoài"

-"Nhưng mấy món ăn tôi đã gọi không ăn à?"

-"Giờ này mà ăn gì nữa, bỏ đi"- Mingyu ngồi tiếc rẻ mấy món ăn mặc dù giàu thì có giàu nhưng mấy món cậu gọi toàn là ngon không, bỏ uổng ghê!

Wonwoo canh lúc Joshua đang ngồi gọi món thì nắm tay Mingyu chuồn ra ngoài phóng thẳng lên xe hối thúc cậu đạp ga chạy lẹ!

***

-"Cũng may chạy nhanh, nếu không chết chắc"- anh và cậu đang yên vị ở phòng chủ tịch, anh tự nhiên rót nước uống cứ như phòng mình. Lúc nãy chạy nhanh quá thở không ra hơi nhân viên công ty còn tưởng anh và cậu ăn trộm cái gì chứ. Mà họ ngạc nhiên là mới giận hờn đây mà giờ tay trong tay rồi.

Mingyu thì khỏi nói, vẫn còn mơ mộng vì cái nắm tay của anh lúc nãy, hồn đã mắc vào cành cây nào rồi!

-"Haizz, xin lỗi cậu nhé, bắt cậu phải chạy như vậy"- anh sau khi lấy lại oxi thì mặt ngượng ngượng nhìn Mingyu ra vẻ hối lỗi

-"Không sao, anh cũng mệt mà"- Mingyu lắc tay, gì chứ cậu làm sao dám giận con mèo nhỏ này được

-"Thôi tôi về phòng làm việc, xin phép cậu"

-"Cẩn thận đó"- anh ngại ngùng chạy ra ngoài, sao cái tên này cứ lo lắng cho anh hoài vậy nè, làm người ta ngại muốn chết! Nhắc mới nhớ, lúc nãy trong lúc trốn Joshua cậu và anh phải nép vào một chỗ chật hẹp nên cả hai cứ sát sát vào nhau, hơi thở của Mingyu phả vào mặt anh làm tim anh muốn nổ luôn! Còn nữa, lúc anh nắm tay Mingyu tim anh cứ đập loạn xạ lên, ahhhhhhhh, không biết mình bị gì nữa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro