Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng khác có một chàng trai đang vô cùng tức giận mà đập phá đồ đạc, anh ta lấy tất cả những gì có trên bàn quăng thẳng tay xuống đất.

-"Tại sao, tại sao vậy hả? Tại sao em trốn tránh tôi? Tôi có chỗ nào thua cậu ta chứ?"- Joshua đang rất tức giận, lúc vào nhà hàng anh đã thấy Wonwoo ngồi đó, định tiến lại thì thấy Wonwoo ngồi với Mingyu, đã vậy còn dắt nhau chạy để trốn anh, rốt cuộc là anh đã làm cái gì sai mà Wonwoo lại đối xử với anh như vậy?

-"Chủ nhân, người đừng tức giận nữa, chúng ta có cần cho người thủ tiêu tên đó không?"- tên người áo đen là người của anh đứng kế bên mà đổ mồ hôi hột, nếu tiếp tục anh có thể đập phá cả căn nhà luôn chứ chẳng chơi

-"Không cần, tự tôi tìm cách giải quyết cậu ta!"- Joshua phất tay bảo tên áo đen ấy ra ngoài

***

Buổi tối tại nhà anh vô cùng yên bình, cửa sổ mở toang để lọt những đợt gió lạnh vào trong làm cho cả căn phòng đều mát rượi, anh cảm thấy nhàm chán mới xuống sân đi dạo. Cảnh ban đêm ở đây cũng không tệ, gió mát trăng thanh, đúng chuẩn rồi còn gì!

CỘP CỘP CỘP

-"Ư...ưm.......ưm......bỏ.........r..............a!"- anh nghe tiếng động lạ định quay lại xem thử thì bị một người lạ bịt mặt dùng khăn tẩm thuốc mê, anh ngất ngay sau đó.

Tên áo đen đó huýt sáo, có một chiếc xe đến chở cậu và tên đó đi. Đường đêm vắng vẻ nhưng trên đường lại có một chiếc xe chạy tốc độ rất nhanh.

Tên đó cùng với đồng bọn chở anh đến một nơi vắng vẻ, ở đó có một căn nhà hoang khá là cũ kĩ, mọi thứ đều tàn tạ. Anh bị ngấm thuốc ngủ quên nhưng có lẽ loại này không nặng chốc lát thì anh đã tỉnh dậy. Anh khẽ giật mình vì xung quanh hoang tàn, mạng nhện và một số xác chết của của các con vật nằm lăn lóc. Anh định la lên nhưng nếu la lên bọn bắt cóc anh mà biết có khi sẽ thủ tiêu anh nên đành ngậm miệng.

Bọn chúng hiện tại không ở trong đây mà đứng ở ngoài canh gác, chỉ thấy vài ba tên, trên hông còn có vắt súng, anh liếc nhìn xung quanh bên ngoài qua cánh cửa sổ, mọi thứ tối đen. Toàn thân anh bị trói chặt, tay chân đều vậy căn bản là không nhúc nhích được. Anh đành phải lết lại gần cửa sổ, nơi đó có một cây đinh nhọn. Khóe miệng cậu nhếch lên, nhích từng tí lại chỗ đó cắn răng chịu đau để cây đinh đâm sâu vào tay, máu chảy ra ngoài.

-"A, đau quá, có ai không? Giúp tôi với"- anh la lên để mấy tên bên ngoài nghe thấy, chúng giật mình chạy vào xem thử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro