Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đang suy nghĩ bị câu hỏi của cậu làm cho mém té giường, nghĩ sao vậy! Anh đây thương dân như con, hay giúp đỡ người khác thì lấy đâu ra kẻ thù.

Cậu bị anh liếc xéo, lập tức ngậm miệng, cười hì hì.

-"Không cần nghĩ nữa, ngày mai tôi sẽ giúp anh điều tra"- chị người làm vừa lúc đó gõ cửa đem ly nước chanh lên cho anh, cậu ra mở cửa lấy ly nước rồi đóng lại ngay.

-"Anh uống hết cái này, vào tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đưa anh về"- cậu đưa ly nước cho anh, cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài treo lên móc

-"Nhưng tôi đâu có đồ thay"

-"Cứ tìm đại bộ nào đó ở trong tủ đồ của tôi đi"- cậu chỉ tay về phía tủ quần áo anh uống xong ly nước rồi mới đi lục đồ, cậu thì vào tắm trước. Anh lại tủ đồ, mở ra thì hai mắt sáng long lanh luôn. Bên trong toàn là đồ đẹp, quần tây, quần jean, đồ vest hay đồ ngủ đều đầy đủ, anh lục tung lên kiếm bộ nào đó mặc vừa, mà tìm tới tìm lui có thấy bộ nào vừa đâu, cậu có hơi lớn người hơn anh nên đồ của cậu, anh mặc hơi rộng. Cuối cùng, anh lấy đại một cái áo thun dài với quần sọt mà cái áo nó dài ghê hồn, che qua mông anh luôn.

-"Này Mingyu, đồ cậu rộng quá, cái áo dài quá"

-"Dài quá thì khỏi mặc quần"

Cậu trả lời tỉnh bơ, cậu tắm xong bước ra ngoài đang lau tóc, nhìn anh mà miệng cứ cười cười, thật nguy hiểm!

-"Này cậu giỡn hả, nghĩ sao vậy?"- anh bó tay với tên này, đi vào tắm mặc kệ cậu đang cười nham nhở

(Mingyu pov's: tôi thách anh mặc được chiếc quần đó)

Cậu hoàn toàn không biết gì hết, tắm xong anh mặc đồ bước ra, cậu bị mùi sữa tắm nhẹ làm cho chú ý nhìn qua anh thì phụt máu mũi. Anh lúc nãy cứ tưởng chiếc quần đó xài được ai ngờ nó cũng rộng thùng thình kéo lên lại tuột xuống, anh bất đắc dĩ nên bỏ quần ra luôn dù gì cái áo nó cũng dài chắc không sao!

Mingyu nhìn anh không chớp mắt, anh cũng nhìn cậu không chớp mắt, cả hai nhìn nhau không chớp mắt. Một người thì mặc duy nhất cái áo, một người thì mặc duy nhất cái quần, hay thật!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Anh la toáng lên làm người làm ở dưới giật mình, cứ tưởng là chim heo kêu.

-"Kim Mingyu, sao không mặc áo?"

-"Thế sao anh không mặc quần?"

Cái này là Mingyu đang cố trêu anh, cái quần đó rộng như thế mặc bằng niềm tin à?

-"Đều là con trai với nhau, có gì anh phải sợ, bộ anh không phải trai à?"- cậu chạy lại gần anh kê sát mặt vào, mặt anh đỏ chả khác gì quả cà chua chín

-"Ai nói tôi không phải trai? Tôi là trai đàng hoàng đấy nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro