Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu hôm nay làm xong tranh thủ qua nhà để thăm anh, đứng trước cửa nhà cậu bấm chuông.

-"Là cậu sao Mingyu? Vào nhà đi"- anh mở cửa thấy cậu tới thì lòng có một dòng nước ấm chảy qua, liền vội mời cậu vào nhà

-"Anh khỏe chưa?"

-"Tôi khỏe rồi, cảm ơn"

Cậu đem qua cho anh một vài món ăn anh thích, cùng ngồi ăn với anh. Trò chuyện một buổi lâu cậu mới ra về. Ngay khi cậu vừa ra ngoài thì lại có tiếng ấn chuông, anh chạy ngay ra mở cửa.

-"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"- một cô gái xinh đẹp đứng trước nhà, anh hình như đã gặp cô ấy ở đâu rồi nhưng không nhớ

-"Tìm anh"- cô gái dùng tay đánh vào gáy anh làm anh ngất xỉu, cô gái huýt sáo từ xa một chiếc xe chạy tới, để anh lên xe cô gái vào nhà lấy một thứ rồi trở ra, chiếc xe chở cả hai đi mất.

Mingyu trên đường về lòng cứ cảm thấy hồi hộp bất an, không biết là chuyện gì, sờ túi áo thì không thấy điện thoại đâu, mới nhớ lại nghĩ là chắc bỏ quên nhà Wonwoo phải quay xe lại lấy. Tới nơi, cậu thấy cửa nhà anh không đóng lại còn mở toang ra, mớ thức ăn lúc nãy anh vẫn chưa dọn, anh chắc chắn đã xảy ra chuyện. Định đi tìm Wonwoo thì nhận được một tin nhắn từ số máy của anh, Mingyu vội vàng mở ra xem.

-"Muốn gặp lại anh ta thì đến khu X căn nhà màu xanh, anh sẽ được gặp"

Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy hàng chữ, Mingyu hấp tấp đi ngay, nhưng lại dừng lại khi nếu chỉ mình cậu thì làm sao cứu được Wonwoo, bọn chúng dám nhắn tin nói vậy thì chắc đã có kế hoạch, phải tìm thêm người. Cậu gọi điện cho một số điện thoại rồi chạy đến địa điểm bọn chúng đang ở. Xung quanh nơi đây không có căn nhà nào ngoài căn nhà của bọn bắt cóc, khắp nơi đều là cây với cỏ, quanh căn nhà cũng được các loại dây leo bao lấy.

Wonwoo bị đánh ngất, sau khi tỉnh dậy thì đầu có hơi đau nhức, mở mắt thì thấy mình đang nằm trên giường, một căn phòng khác. Anh lấy lại ý thức thì mới nhớ lại mình vừa bị một cô gái lạ bắt đến đây, anh thầm nghĩ:

"Sao mình cứ bị bắt hoài vầy nè, mới khỏi được vết thương thì lại bị bắt"

Anh còn nhớ nhìn mặt cô gái đó rất quen nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu, anh ngồi dậy chạy ra ngoài thì cửa lại bị khóa kín, cửa sổ cũng bị đóng chặt không thể mở ra.

Mingyu đã đi tới nơi anh bị bắt, bọn người canh cửa thấy cậu liền chạy vào trong thông báo cho người bên trong.

-"Cậu vào đi"- tên lính gác để Mingyu vào, cậu tức tốc chạy vào trong

-"Wonwoo, Wonwoo, Wonwoo................"- cậu ra sức gọi anh nhưng đáp lại chỉ là khoảng không im lặng

-"Không cần gọi, anh ấy sẽ không nghe đâu"- cô gái mặc chiếc váy đen bó sát đang ngồi ở ghế sofa nhìn Mingyu với ánh mắt khinh thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro