Extra: true love?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: junhao

-------

-Mày bị điên hả?

-Ừ, tao điên rồi.

Minghao thở dài. Mingyu ngày nào cũng thẫn thờ như vậy, lại còn lảm nhảm ba cái thứ định mệnh và tình yêu đích thực nữa chứ.

Cậu chả hiểu cái quái gì.

Minghao là một du học sinh trên danh nghĩa chứ thực ra cậu là học sinh trao đổi, sang bên này một chữ Hàn bẻ đôi cũng chẳng biết, may mắn là có người chú định cư bên này nên ít ra còn đỡ vất vả đôi chút khi sống ở nơi đây.

Đã sang bên này, mục tiêu duy nhất của cậu là học hành thật chăm chỉ để còn được đi đến những nước khác học tập, hoặc chí ít là về với bố mẹ nên mấy thứ tụ tập đi chơi khuya hay yêu đương đều bị minghao gạt ra khỏi đầu. Cậu nghĩ nó tốn thời gian và phức tạp, bản thân minghao cũng chẳng cần một người để che chắn hay giúp đỡ mình.

Nhưng sống trên đời ít nhất là cũng phải có một lần rung động, và tất nhiên ông trời không thể nào bỏ qua được cậu bé này.

Như thường lệ, sau khi tống mingyu vào lớp học một cách an toàn, cậu liền đi tới thư viện để tìm sách tham khảo, ít nhất cái thư viện trường này cũng đủ làm cho câu hài lòng. Bước vào trong, vì cậu là học sinh thân thiết ở đây nên thường thủ thư sẽ không hỏi thẻ học sinh của cậu nhưng hôm nay thì khác.

-Bạn học, làm ơn xuất trình thẻ học sinh.

Minghao đang cắm cúi nhắn tin, nghe vậy thì có hơi sốc. Cậu ngẩng đầu lên và nhìn này, một thủ thư mới toanh, còn là con trai. Minghao tự nhiên nói.

-Em không biết thế nào nhưng thường thì em không cần đưa thẻ.

-Đây là quy định của nhà trường, thưa bạn, mời bạn đưa thẻ.

Vì sắp có tiết học nên minghao cũng chẳng định đôi co thêm, cậu lục túi tìm cái thẻ học sinh nhưng thực sự...

Nó biến mất rồi.

Cậu lục đi lục lại, tìm hết mọi ngóc ngách trong cặp nhưng không thấy. Và hình như cậu đã để quên nó ở kí túc rồi. Cậu thở dài.

-Anh này, tôi quên thẻ, với cả sắp vào học rồi, anh cho tôi qua được không?

-Không được, đây là quy định.

-Đệch.

Minghao chửi bậy, bằng tiếng Trung.

-Bạn học, tớ hiểu từ vừa rồi đấy, đồ ngốc.

Cậu thủ thư kia nói, và tất nhiên hai từ đồ ngốc kia cũng bằng tiếng trung. Minghao giận run người. Ha, ra anh cũng là người trung, thứ chết tiệt.

-Anh này, tôi có thể gọi cho chị Minhee để xác nhận, được chứ?

-Không, Minhee đang đi với thầy hiệu trưởng, đừng gọi.

Nói đến đây, tiếng chuông trường vang lên. Minghao cuống cuồng xin cậu kia nhưng kết quả cũng bằng không. Hôm ấy, minghao vào lớp trễ và bị phạt.

____________________

Tiết học kết thúc nhưng minghao vẫn phải ở lại để chép phạt. Chúa ơi, chỉ vì anh ta mà cậu bị vậy, bực mình thật sự.

Minghao vừa chép vừa lẩm bẩm trong miệng, lúc vừa viết đến từ cuối cùng, chuông điện thoại cậu reo lên.

-Alo.

-Cái gì? thằng mingyu bị ngất á? Chờ đấy, tao ra ngay.

Ờm, cậu vừa nghe được một tin không được tốt lắm từ người bạn kia vì thế nên không suy nghĩ nhiều, cậu liền chạy ra khỏi phòng học để đến dãy nhà bên kia, nhưng mọi thứ không được suôn sẻ đến vậy. Minghao đụng phải một người và bị ngã. Xui xẻo hơn, người ấy lại là cậu thủ thư lúc sáng.

-Lại là anh?

-Bạn học, đi đứng cho cẩn thận.

Nói rồi anh ta cắp đít đi luôn, còn không thèm đỡ minghao dậy. Cậu bé vật vã một hồi mới đứng dậy được, hình như trẹo chân rồi.

Cậu cố lết đi, trông thảm hại thực sự, kiểu này thì làm sao vác được tên mingyu kia về đây? Minghao khổ não vô cùng. Cậu đành cầu nguyện cho mingyu bình an, còn bản thân thì quẹo hướng về phòng y tế.

-Ôi trời, minghao đó hả em? Chân em sao vậy?

-Minhee... chị giúp em được không?

___________________

-... nói chung là em không thích anh ta.

Minghao sau khi được băng bó chân thì ngồi kể hết sự việc cho người chị trước mặt. Chị kia cũng chỉ gật đầu rồi nói.

-Jun mới được bổ nhiệm, vì nhân sự thiếu hụt nhiều lắm đấy em ạ. Chị thấy cậu ấy là người tốt chứ không như em nghĩ. Em nên nghĩ theo hướng tích cực thì tốt hơn.

-Em biết, nhưng nhìn xem, cái chân này cũng là do anh ta làm đấy.

-Minghao, chị luôn đứng về phía em nhưng em cũng nên hiểu cho người ta. Thôi, nghỉ ngơi đi, chị phải đi làm việc rồi. Tạm biệt em.

Minhee đi, để lại minghao một mình buồn chán. Cậu lôi điện thoại ra để hỏi xem tình hình hình của mingyu. May quá, tên thiểu năng ấy vẫn ổn. Minghao thở phào. Bỗng, cửa phòng y tế bật mở, cậu giật mình nhìn ra rồi khuôn mặt biến thành trạng thái chán nản và khinh thường.

Là tên thủ thư kia. Tên Jun thì phải.

-Ờm... minghao, phải không?

-Đúng. Định kiếm chuyện gì? Đòi thẻ học sinh hay định bẻ gãy luôn chân kia của tôi?

-Không, chả qua là... Minhee vừa đến chỗ anh, và thực sự xin lỗi, anh-anh không biết chân em thành ra vậy và cũng không biết em là họ hàng của minhee.

-Vậy thì sao? Dù thế nào thì tôi cũng là người sai mà, đụng vào người anh trước và còn quên thẻ học sinh. Được chưa?

-Không không... anh chỉ muốn... xin lỗi em...

Gì đây? Một người khiến cậu phải chép phạt, khiến cậu bị trẹo chân, giờ đây đang đứng trước mặt cậu và nói xin lỗi trong khuôn mặt ngại ngừng và bối rối? Tình thế khó xử gì đây.

-Không nhất thiết đâu, đằng nào tôi cũng là người s...

-Đừng có nói vậy chứ, anh biết chiều nay em phải ở lại để chép phạt vì đi học muộn mà.

Anh nói. Minghao chưa bao giờ giận bản thân mình như vậy. Làm sao cậu có thể ghét và cảm kích một người trong thời gian ngắn đến vậy?

-Anh...

-Làm ơn, chuyện này là do anh, vì thế nên cho anh chuộc lỗi được không?

Cậu sốc. Người này vào buổi sáng và người này vào buổi chiều khác nhau tới vậy sao? Đa nhân cách?

-Không, không cần, không cần làm quá mọi thứ lên đâu.

-Thế thì cho anh đi theo em được không? Có gì anh sẽ giúp em. Nhé?

Và từ đấy, chuyện Minghao và 'cái đuôi' của cậu đã xuất hiện. Minghao tất nhiên là không thích chuyện này nhưng cũng không hẳn là ghét.

Vì anh ấy...

Cũng đáng yêu lắm mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro