Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng, Choi Seungcheol vừa chợp mắt đã bị mấy hồi chuông thông báo có tin nhắn mới liên tục làm tỉnh giấc.

Anh mơ hồ lẩm bẩm trong miệng: "Mẹ kiếp, để ông đây biết là tên điên nào thì bây chết với ông!" Hai mắt khép chặt, anh đưa tay mò chiếc điện thoại nơi tủ đầu giường.

[Wonwoo]: Anh Seungcheol ngủ rồi à? Hay anh đang chơi game?
[Wonwoo]: Mingyu vẫn chưa về, em gửi tin nhắn mà em ấy chưa trả lời.
...
[Wonwoo]: Anh đang làm gì thì gượm cái đã, trả lời tin nhắn em đi chứ.
[Wonwoo]: Không thì... anh có số điện thoại của Jeon Jungkook không?
[Wonwoo]: Uống tới tận giờ này thì cũng hơi quá rồi, ngày mai còn có buổi ghi hình cơ mà?

Ánh sáng chói lóa của điện thoại làm mắt Choi Seungcheol nhức nhối, anh nheo nheo mắt nhấn mở khóa, tin nhắn cũ còn chưa đọc hết, màn hình đã hiện hàng loạt tin nhắn mới đến từ Jeon Wonwoo.

[Wonwoo]: Anh tỉnh rồi à?
[Wonwoo]: Em thấy dòng "đã xem", anh mau trả lời em đi!

Choi Seungcheol cau mày nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Jeon Wonwoo vài giây, dường như không bất ngờ khi một người hướng nội như Jeon Wonwoo thi thoảng lại tấn công anh bằng hàng loạt tin nhắn vào lúc đêm khuya thanh vắng thế này. Anh không định phí công tốn sức gõ chữ trả lời Wonwoo, chỉ gửi lại một tin nhắn thoại ngắn gọn: "Này, nếu em thấy cô đơn quá thì qua phòng anh ngủ đi."

Jeon Wonwoo đọc tin nhắn mà không đáp lại.

Choi Seungcheol nhức đầu ném điện thoại sang một bên. Im lặng một vài giây, anh lại với tay lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Mingyu - người vẫn đang nhậu nhẹt với bạn bè ở quán bar lúc nửa đêm.

[S.coups]: Uống cũng hòm hòm rồi thì về đi.
[S.coups]: Nhớ trả lời tin nhắn của Wonwoo đấy!

Kim Mingyu đọc được tin nhắn này lúc nào, Kim Mingyu có đọc được tin nhắn này hay không, Choi Seungcheol cũng không rõ nữa, bởi anh còn chưa đợi được câu trả lời từ cậu thì hai mí mắt đã rủ xuống rồi.

Mãi cho đến ngày hôm sau, khi đang ngồi trong phòng khách ăn sáng cùng Kwon Soonyoung, Choi Seungcheol mới nhìn thấy Kim Mingyu bị quản lý đánh thức, vừa bước ra khỏi phòng đôi với một chiếc đầu tổ quạ. Anh vội vớ lấy điện thoại trên bàn, mở khung trò chuyện giữa hai người.

Đúng như dự đoán, tin nhắn vẫn chưa được đọc.

Choi Seungcheol thở dài một tiếng, lặng lẽ đi theo Kim Mingyu vào phòng tắm.

Thế là khi Kim Mingyu vừa bóp kem đánh răng ra bàn chải, mông lung ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy sau lưng một người đàn ông có phần tóc mái rủ ngang mắt đang nhìn mình chằm chằm trong gương, đầu óc vốn đang chậm chạp vì hơi men đêm qua bỗng tỉnh táo lại phân nửa.

Kim Mingyu nghiến răng, quay người làm bộ đấm vào vai Choi Seungcheol: "Anh điên à? Mới sáng ngày ra đã định quay số Going kinh dị hay gì?"

Lực tay không mạnh, đấm lên người không đau chẳng ngứa, Choi Seungcheol cũng không màng để ý. Anh chỉ nghiêm túc hỏi cậu: "Hôm qua mấy giờ mày về đấy? Anh gửi tin nhắn cho mày, mày không thấy à?"

Tốc độ nói của Kim Mingyu vốn đã nhanh, lại ấp úng vòng vo tam quốc cả nửa ngày mà không bắt được trọng điểm. Tới khi phát hiện Choi Seungcheol vẫn đang nhìn mình chằm chằm mà không nói nửa lời, cậu chỉ đành nói thật: "Em cũng không nhớ nữa. Em cũng chẳng nhớ mình về bằng cách nào... Chắc là chừng ba giờ hơn? Anh gửi tin nhắn cho em có việc gì không?"

Choi Seungcheol không trả lời mà chỉ hỏi: "Wonwoo hẳn là nhắn sớm hơn nhiều, sao mày cũng không trả lời?"

Nghe xong, Kim Mingyu hơi sốt ruột gãi gãi mái tóc đang dựng ngược: "Sao nữa? Jeon Wonwoo lại mách lẻo cái gì à? Rõ ràng hôm nào ảnh cũng chỉ biết làm ổ trong phòng chơi game, rủ ảnh ra ngoài ảnh cũng không đi, bây giờ lại lấy lý do bị ép sống cùng nhau để quản thúc việc em đi chơi hả?"

Choi Seungcheol giơ tay vỗ mạnh vào trán Kim Mingyu một cái, một người dễ tính như anh hiếm khi trách cứ đàn em của mình như thế này: "Jeon Wonwoo là để mày gọi chắc? Gọi anh ngay! Hơn nữa, Wonwoo là vì muốn tốt cho mày thôi. Anh đã nói với mày biết bao nhiêu lần rồi, trước ngày có lịch quay thì đừng ra ngoài chén chú chén anh, coi lời anh mày là gió thoảng bên tai đấy à?"

Kim Mingyu xoa xoa trán, không phục lẩm bẩm: "Muốn tốt cho em gì chứ, người khác uống rượu thì ảnh đâu có quan tâm, em hễ uống một tí là kiếm chuyện liền. Trước khi ra mắt, ảnh bảo vì ảnh là anh cho nên em phải nghe lời ảnh, bây giờ ra mắt rồi em thấy ảnh càng muốn làm ba em hơn rồi đó. Sao trên đời này lại có người càng ngày càng cổ hủ như ảnh vậy trời."

Choi Seungcheol định mở miệng phản bác thì nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh truyền đến:

"Hai người dùng xong phòng tắm rồi thì đừng có chặn ở cửa chứ."

Jeon Wonwoo đeo cặp kính tròn gọng mỏng, mặc áo phông trắng cùng quần thể thao màu xám đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn hai người. Chắc do đêm qua ngủ muộn mà hôm nay phải dậy sớm nên môi anh trắng bệch, sắc mặt cũng nhợt nhạt vài phần.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo bèn xuất hiện, cũng không biết Tào Tháo đã nghe được bao nhiêu rồi, tóm lại thì điều này khiến hai cái người đang trò chuyện kia bỗng cảm thấy gượng gạo không thôi.

Kim Mingyu là người phản ứng đầu tiên, cảm xúc cậu đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, như thể người vừa phàn nàn Jeon Wonwoo với Choi Seungcheol không phải là cậu vậy. Mingyu bước lên trước, đưa tay tóm lấy cánh tay đối phương: "Anh Seungcheol sớm đã xong rồi, hay là mình cùng rửa ráy đi."

Nói xong, cậu siết chặt bả vai Jeon Wonwoo, không hài lòng cau mày bảo: "Tối qua anh ngủ không ngon à? Rõ là anh đang tập thể dục rồi, sao mà vẫn phải cần người khác lo lắng cho sức khỏe của mình thế này?"

Choi Seungcheol quan sát nét mặt Jeon Wonwoo, anh không chắc rốt cuộc thì Wonwoo có nghe thấy những gì Kim Mingyu vừa nói hay không.

Trong ấn tượng của anh, từ thuở thực tập sinh, Jeon Wonwoo vẫn luôn giữ khoảng cách với tất cả các thành viên khác vì tính cách lạnh lùng, bình tĩnh của mình. Cho đến bây giờ, nếu hỏi mọi người đâu là thành viên mà họ chơi thân nhất, có lẽ Jeon Wonwoo sẽ chẳng bao giờ là lựa chọn đầu tiên.

Nhưng thực chất Wonwoo không hề bài trừ việc giao tiếp với mọi người, chỉ là là một người nhạy cảm và trưởng thành sớm như anh quen với việc tự tiêu hóa một số chuyện hơn là đem chuyện đó thể hiện ra bên ngoài. Duy chỉ có mình Kim Mingyu - người vẫn luôn ở bên Jeon Wonwoo, từ lúc quen biết anh đến nay vẫn luôn nói đùa với các thành viên, rằng anh Wonwoo nóng tính lắm, anh Wonwoo hay giận dỗi lắm.

Trên thực tế, ngoại trừ những lúc Jeon Wonwoo để lộ cảm xúc chân thật của mình nhằm giảm stress ra, Choi Seungcheol khó có thể xác định được thời điểm cụ thể mà anh giận dỗi trong lời Kim Mingyu. Mặc dù giọng điệu và biểu cảm của anh không thay đổi, Kim Mingyu vẫn có thể nhận ra tâm trạng Jeon Wonwoo biến đổi thế nào, song dường như cũng chỉ mình cậu mới có thể làm được chuyện ấy. Thế nên, dù có bỏ cả nửa ngày để quan sát Jeon Wonwoo như bây giờ đây, Choi Seungcheol cũng chẳng nắm được chút manh mối nào.

Choi Seungcheol thu tầm mắt, sau đó vỗ vai Jeon Wonwoo rồi lách ra khỏi phòng tắm: "Hai đứa vệ sinh nhanh lên, anh đi ăn sáng trước đây."

Jeon Wonwoo gỡ cánh tay đang bị Kim Mingyu giữ ra, đi đến bồn rửa mặt chuẩn bị đánh răng, lại nhìn thấy tuýp kem đánh răng của mình đang nằm ngổn ngang trên bồn rửa, hình trụ tròn trịa nguyên bản đã bị bóp méo chẳng đâu vào đâu: "Này, anh đã nói với em rồi mà, nếu muốn dùng kem đánh răng của anh thì từ đầu đừng có bóp ở giữa chứ!"

Kim Mingyu bám lấy anh "vẫy đuôi" nịnh nọt, mặc dù chỉ cao hơn Jeon Wonwoo năm centimet, nhưng vóc dáng của cậu và anh vốn chẳng cùng một hệ tham chiếu, nếu nhìn vào trong gương thì trông giống Kim Mingyu đang ôm Jeon Wonwoo vào lòng nhiều hơn.

Kim Mingyu cong lưng tựa cằm lên vai Jeon Wonwoo, đứng trước gương nói chuyện với anh, làm vẻ cún con yếu đuối: "Dạ vâng, em sai rồi, lần sau em sẽ không quên nữa, anh đừng giận nữa ạ!"

Jeon Wonwoo hất vai tỏ vẻ chán ghét, bước sang bên trái một bước để giữ khoảng cách với Kim Mingyu: "Làm nũng cũng vô ích, mau mua kem đánh răng đi."

Tuy người kia lạnh lùng là thế, song Kim Mingyu nào buông nụ cười cong cong trên khóe môi.

"Em nhất định sẽ không quên đâu mà."

Như thường lệ, Kim Mingyu một lần nữa được Jeon Wonwoo châm chước.

Từ khi quen biết Jeon Wonwoo tới tận bây giờ, kế sách này trăm thử trăm trúng, Jeon Wonwoo dễ dỗ đến mức Kim Mingyu tự nhiên cảm thấy tự tin ngút trời, dường như bất kể cậu có làm sai chuyện gì, Jeon Wonwoo chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho cậu.

.

Hôm nay, bốn thành viên của Hiphop team phải ghi hình "Own Dawn Is Hotter Than Day".

Xe bảo mẫu chia làm hai hàng, Choi Hansol và Jeon Wonwoo ngồi phía sau. Kim Mingyu ngồi ở hàng ghế phía trên, cũng không biết là nhắn tin với ai cả nửa ngày, tận đến khi thoát ra khỏi khung trò chuyện, bấy giờ mới nhìn thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc, trong đó có tin nhắn của Choi Seungcheol và Jeon Wonwoo tối qua.

Đọc xong, Kim Mingyu tỏ vẻ không vừa lòng, thấp giọng phàn nàn với Choi Seungcheol: "Anh còn bảo em trả lời tin nhắn của anh Wonwoo, nhưng mà anh Wonwoo chỉ gửi đúng một câu đang ở đâu đấy? vào lúc mười một giờ cho em mà thôi. Mới sáng ngày ra đã trách em, em còn tưởng là tin nhắn gì quan trọng lắm."

Choi Seungcheol lấy tai nghe định nghe nhạc thì khựng lại, anh hơi ngờ vực liếc nhìn Jeon Wonwoo - người ngồi khoanh hai tay trước ngực, tựa đầu vào góc nhắm mắt lại như đang ngủ.

Dựa theo những dòng tin nhắn của Wonwoo nhắn cho anh đêm qua, Choi Seungcheol cứ ngỡ Wonwoo sẽ phải nhắn cho Mingyu nhiều lắm, không ngờ anh chỉ giản giản đơn đơn hỏi cậu một câu đang ở đâu.

Choi Seungcheol không nhiều lời nữa, anh đeo tai nghe lên, nhét cốc Iced Americano mà quản lý vừa mua vào tay cậu: "Mặt mày sưng đến độ này rồi, tao trách mày không được à?"

Khi tranh cãi với các anh lớn, Kim Mingyu thường thất thế, cậu chỉ đành ngoan ngoãn cắm ống hút vào cốc, bí xị uống nước.

Đến địa điểm ghi hình, sau khi bốn người ngồi vào chỗ được chỉ định sẵn, nhân viên đặt một chiếc hộp chứa đầy câu hỏi của fans ở giữa bàn. Jeon Wonwoo dựa vào mép ghế, giữ một khoảng cách nhất định với Kim Mingyu. Kim Mingyu khó hiểu liếc nhìn anh, sau đó hơi ấm ức nhìn Choi Seungcheol, muốn anh trưởng nhóm tự phân xử đúng sai: anh xem xem, em chưa có làm gì hết nha, anh Wonwoo hôm nay lại trở chứng này.

Đáng tiếc Choi Seungcheol đang mải thảo luận quy trình với nhân viên, không rảnh để nhìn cậu. Mà kể ra nếu Choi Seungcheol bắt được tín hiệu của cậu, lại nhìn một Jeon Wonwoo đang phớ lớ cười đùa với Choi Hansol bên cạnh, anh sẽ khó mà hiểu được lời buộc tội vô cớ này.

Buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Với tư cách là leader, Choi Seungcheol sau khi kết thúc phần mở đầu xong liền dẫn dắt vào phần tiếp theo - phần giải đáp thắc mắc của các bạn fans.

Show được thực hiện từng bước theo quy trình. Đối với những show như thế này mọi người chỉ cần chân thành trả lời là có thể dễ dàng hoàn thành, việc này đối với bốn người vốn chẳng phải chuyện khó nhằn gì.

Người đầu tiên bốc câu hỏi là Kim Mingyu, nội dung câu hỏi rất đơn giản: "Từ khi ra mắt đến nay, mình thấy Hiphop team đã dần trưởng thành từng chút, khoảnh khắc nào khiến cậu nhận ra bản thân và đối phương đều đã trưởng thành?"

Tuy rằng Kim Mingyu không muốn thừa nhận mình trông giống một chú cún con nhưng phải nói rằng ở một số thời điểm nhất định, giác quan thứ sáu của cậu còn nhạy bén hơn cả động vật. Câu hỏi vốn là không có vấn đề gì, song tiềm thức cậu không muốn trả lời câu hỏi này, thế là Mingyu vô thức đẩy câu hỏi ấy về phía Choi Seungcheol.

"Giọng của Vernon đã thay đổi rất nhiều." Choi Seungcheol đáp.

"Đúng thế, em còn không dám nghe lại mấy bài hồi xưa em hát cơ." Choi Hansol phụ họa.

Thấy Jeon Wonwoo chỉ chậm chạp phản ứng mà không lên tiếng, Kim Mingyu khéo léo tiếp lời: "Mới đầu lịch trình hỗn loạn không rõ ràng tí nào, nhưng mà bây giờ thì mình đã có thể sắp xếp thời gian của bản thân một cách thành thạo rồi."

Jeon Wonwoo ngồi một bên nghe xong, chợt quay đầu nhìn Kim Mingyu, không mặn không nhạt hỏi: "Đã trưởng thành lên rất nhiều rồi ha?"

Câu nói này hiển nhiên không có bất cứ vấn đề gì, nhưng không biết liệu có phải do giọng điệu không chân thành cho lắm tự nhiên đặt vào thời khắc này hay không, làm người nghe khó phân biệt được người nói đang khẳng định hay đang mỉa mai.

Choi Seungcheol và Choi Hansol ngồi hai bên vô thức nhìn nhau, không hiểu tình huống trước mắt. Ngược lại, Kim Mingyu có hơi lo lắng đáp lại ngay: "Anh đừng chỉ phản ứng không thôi, anh cũng kể câu chuyện của chính mình đi chứ!"

"Anh vẫn như trước, không hề trưởng thành." Jeon Wonwoo nhìn vào mắt Kim Mingyu, trả lời không chút do dự. Rõ ràng câu hỏi này chỉ được bốc ngẫu nhiên, nhưng câu trả lời của anh dường như chỉ dành cho riêng Kim Mingyu.

Bầu không khí buổi ghi hình bỗng trở nên quá đỗi vi diệu, Kim Mingyu và Jeon Wonwoo bốn mắt nhìn nhau mà không ai rời đi trước.

Choi Hansol đang mông lung không hiểu chuyện gì là người đầu tiên phản ứng, cậu mỉm cười nhìn về phía ống kính: "Quả nhiên là Jeon Wonwoo", thử cố gắng làm dịu đi bầu không khí của cuộc phỏng vấn lúc này. Mặt khác, Choi Seungcheol chỉ cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra là nghe thấy mấy lời ban sáng, không ngờ là đợi đến khắc này. Sau đó, anh ngẩng đầu, ẩn ý nhìn Jeon Wonwoo: "Em đúng là không thay đổi gì."

Có lẽ, chỉ những người thực sự thấu hiểu nhau mới có thể làm tổn thương nhau.

Kim Mingyu đưa ra kết luận rằng Jeon Wonwoo cố tình nói ra điều mà cậu không thích. Ví dụ, cậu phàn nàn với Choi Seungcheol rằng anh chẳng tiến bộ chút nào, cậu sẽ không cách nào nghe thấy Jeon Wonwoo tự mình thừa nhận điều đó, anh sẽ nhất quyết phản bác lại cho bằng được.

"Ngồi trước nhiều máy quay thế này, thừa nhận bản thân chưa trưởng thành cũng là một loại trưởng thành." Kim Mingyu nhìn anh.

"Nhưng anh thật sự không hề thay đổi, bất kể là tư tưởng hay ngoại hình. Ngay từ đầu, anh luôn sống trong trạng thái đã phóng lao thì phải theo lao."  Jeon Wonwoo nhìn cậu.

Jeon Wonwoo giận rồi, Kim Mingyu có thể cảm nhận được điều này một cách rõ ràng, thậm chí, cậu còn có thể chắc chắn rằng anh đang dùng cách của riêng mình để cố ý nói cho cậu biết rằng anh giận rồi. Nhưng Kim Mingyu không nhìn ra được rốt cuộc thì anh đang giận vì cậu nói anh không hề trưởng thành hồi sáng, hay đang giận vì cậu nói cậu đã trưởng thành lên từ khi ra mắt ban nãy.

Jeon Wonwoo sẽ vì Kim Mingyu trưởng thành còn anh thì không mà tức giận ư? Kim Mingyu nghĩ không ra lý do, cho nên cũng không thể đưa ra kết luận.

Nhưng hình như thói quen nịnh nọt Jeon Wonwoo của Kim Mingyu đã ăn sâu vào tiềm thức, thế nên lúc phỏng vấn, bất kể vô ý hay cố tình, cậu cũng kéo gần khoảng cách với Jeon Wonwoo, nhân lúc Jeon Wonwoo giận dỗi giành lấy tờ giấy trong tay cậu, Mingyu đã dí dỏm nói đùa: "Sao hôm nay anh nhõng nhẽo thế? Đừng có mà nhõng nhẽo thế chứ!"

Jeon Wonwoo là một người dễ dỗ, Kim Mingyu tin chắc điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro