1. The Loneliness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Soonyoung, anh đã ăn tối chưa?"

Mingyu bước khỏi tòa nhà ra khuôn viên trường trong khi đang chờ đợi câu trả lời từ người anh thân thiết. Hiện tại đã là hơn 7 giờ tối và bụng cậu đang kêu lên vì đói. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, lớp học diễn ra liên tục khiến cậu cảm thấy phát bực.

"Tất nhiên chưa" Giọng nói vui vẻ và quen thuộc của Soonyoung vang lên. Mingyu gật nhẹ đầu theo thói quen dù biết rằng Soonyoung sẽ không thể thấy điều đó.

"Vậy anh có muốn ăn tối cùng nhau không? Em đang thèm đồ Nhật. Hay là thử cửa tiệm donburi mới gần trường đi. Bây giờ anh đang ở đâu thế?"

Soonyoung cười khúc khích đáp lại "Bình tĩnh nào. Vội gì thế? Cậu đang tấn công anh dồn dập bằng những câu hỏi đó à."

"Em đói mà~"

"Anh biết rồi, nhưng mà xin lỗi nhé. Hôm nay anh đã hứa sẽ ăn tối cùng với Jihoon rồi. Jihoon sẽ giận nếu anh hủy hẹn vào phút cuối đấy." 

Mingyu thở dài và không thể che giấu sự thất vọng của mình. Tất nhiên rồi, bạn trai phải hơn bạn thân.

Hơn nữa, mới chỉ hơn một tháng kể từ khi Jihoon cuối cùng cũng chấp nhận Soonyoung làm bạn trai mình. Khi nhìn vào con đường khó khăn mà Soonyoung trải qua để có được omega, Mingyu có thể hiểu chắc chắn là Soonyoung sẽ làm bất cứ điều gì để nuông chiều và làm hài lòng omega của mình. 

Trong ba người họ thì Jihoon là người thông minh nhất. Đối với bạn bè, cậu cũng là một người bạn tử tế và chân thành. Nhưng đôi khi, Mingyu không thể nắm bắt được tính tình của Jihoon, đó là điều mà chỉ có Soonyoung có thể  làm được. Mặc dù Jihoon là một omega, nhưng cậu không bao giờ cư xử và hành động như một omega. Cậu không thích bị coi là người yếu đuối, đặc biệt là trước mặt những alpha như Mingyu và Soonyoung. Cậu có xu hướng thích quản lý và lãnh đạo, nếu Mingyu không nhầm thì Soonyoung từng kể rằng Jihoon đã là chủ tịch trường khi còn học trung học phổ thông. Điều đó thật tuyệt, phải không? Nhưng khi có bất kỳ điều gì không ổn với Jihoon, cậu có thể hành động như một chú mèo tức giận và Mingyu luôn cố gắng tránh không để điều đó xảy ra. 

Thành thật mà nói, Mingyu không thể đợi thêm khi bụng cậu đang rất đói nên cậu nhanh chóng chuẩn bị kết thúc cuộc gọi với Soonyoung.

"Thôi được rồi, em hiểu. Gửi lời chào của em đến Jihoon nhé. Mình có thể hẹn nhau vào lần sau."

Mingyu bắt đầu bước nhanh hơn về phía bãi đậu xe trong sân trường. Trời hiện tại tối quá, cậu lo lắng rằng sẽ sớm đổ mưa.

"Lần sau nhé..." Trong khi Soonyoung chần chừ giữa câu nói thì Mingyu đang lục tìm chìa khóa xe trong túi. "Xin lỗi vì để cậu phải ăn một mình hôm nay."

Soonyoung đang cảm thấy có lỗi với Mingyu và cậu có thể nhận ra điều đó qua giọng anh từ điện thoại.

Mingyu và Soonyoung đã là bạn thân từ khi Mingyu bước vào năm nhất mặc dù họ học chuyên ngành khác nhau. Bên cạnh đó, về cơ bản thì Soonyoung hơn Mingyu một tuổi. Họ đã gặp nhau vào ngày chào mừng khi còn là sinh viên năm hai và năm nhất, cũng kể từ đó họ trở nên thân thiết với nhau. Vào thời điểm ấy, trường đại học đã tổ chức một sự kiện với sự hợp tác tham gia giữa sinh viên năm nhất và năm hai, họ cần thể hiện một tiết mục vào đêm chào mừng như diễn kịch, ca hát, nhảy hoặc bất cứ tiết mục giải trí nào. Cuối cùng, Mingyu và Soonyoung được chọn trở thành vũ công chính của đội nhảy. Mặc dù Mingyu không có khả năng nhảy tốt như Soonyoung nhưng mọi người trong lớp cậu đều nhảy tệ khiến cậu bất đắc dĩ được chọn làm đại diện cho đội nhảy của lớp mình. Kể từ sau sự kiện đó, hai người họ đã gắn bó thân thiết với nhau trong suốt ba năm qua.

Đáng lẽ năm nay là thời điểm Soonyoung sẽ phải tốt nghiệp nhưng anh đã không thể do khoảng thời gian gián đoạn năm học vì một tai nạn vào năm ngoái. Đó chính là lý do tại sao bây giờ Mingyu và Soonyoung lại đang học cùng nhau. Mingyu hiểu rất rõ về Soonyoung và Soonyoung cũng vậy, anh hiểu rằng Mingyu ghét phải ăn một mình.

"Không sao, em sẽ gọi thử cho những người khác. Để xem liệu có còn ai chưa ăn lúc 7 giờ tối và sẵn sàng đi cùng bé sói cô đơn này không." Mingyu cố gắng biến việc này thành một câu đùa và nó thực sự đã làm thay đổi không khí trò chuyện của họ.

"Đó là lý do tại sao anh bảo cậu tìm một người bạn trai hoặc một người bạn gái đấy! Một người bạn đời, một người bạn tâm giao hay bất cứ điều gì. Cậu là người rất giỏi giao lưu và kết bạn nhưng thực sự tệ trong việc tìm kiếm một người để tiến tới mối quan hệ sâu sắc hơn là một người bạn."

Mingyu cười nhẹ trong khi khởi động xe và đợi động cơ nóng lên.

"Thật sự đấy Mingyu, cậu còn chờ gì nữa hả? Anh nghĩ rằng cậu là người có thể có được cả alpha hoặc omega cho mình. Nhưng cậu chưa bao giờ thực sự cố gắng gần gũi với ai đó về mặt tình cảm hơn là một người bạn. Anh đã chứng kiến rất nhiều omega sẵn sàng đổ gục vì cậu nhưng cậu lúc nào cũng từ chối họ. Anh không hiểu nổi cậu. Tại sao thế?" Soonyoung tuôn một tràng không ngừng và có vẻ bực tức.

"Chúng ta đã nói về điều này trước đó rất nhiều rồi mà Soonyoung. Trong số họ, không có ai thực sự khiến em cảm thấy hứng thú. Em không muốn có mối quan hệ nào gắn bó sâu sắc hơn là tình bạn cả."

Đúng vậy, đó là điều cậu đã nói với Soonyoung nhiều năm trước khi họ bắt đầu trở thành bạn bè. Nhưng cho đến tận bây giờ, Soonyoung vẫn không biết lý do tại sao Mingyu chưa bao giờ thực sự mở lòng với ai đó.

Tất cả là vì một trong những điểm yếu lớn nhất của Mingyu.

Cậu không ngủ được.

Cậu bị mất ngủ mãn tính. Điều đó đã xảy ra trong một thời gian dài, Mingyu rất mệt mỏi với vấn đề chết tiệt đó của mình. Đối với cậu, việc mất ngủ thực sự giống như một lời nguyền. Trong suốt mười năm qua, cậu chưa bao giờ có được một giấc ngủ trọn vẹn mà không phải dùng đến thuốc ngủ.

Cậu cần thuốc ngủ để có thể ngủ, và điều đó đã làm tổn hại đến cậu rất nhiều trong mười năm qua.

Cậu là một alpha, nhưng cậu không thể ngửi thấy mùi pheromone của omega và điều đó thực sự phá hủy hormone cũng như trải nghiệm của cậu với tư cách là một alpha. Vào kỳ mẫn cảm, cậu cũng gặp những khó khăn tương tự như những alpha khác nhưng omega ở bên cậu trong kỳ mẫn cảm chưa bao giờ thực sự thỏa mãn được cậu.

Cảm giác đó giống như bạn đang ăn thức ăn mà không thể ngửi được mùi thơm của nó.

Tuy nhiên giác quan của Mingyu lại hoạt động rất tốt với mùi hương thực sự từ thức ăn hoặc môi trường xung quanh, thứ duy nhất cậu không thể ngửi được là mùi hương của omega. Trong cuộc đời, cậu chưa từng biết cảm giác một alpha trở nên mất kiểm soát vì mùi hương của omega.

Nhưng, điều đó vẫn ổn thôi. Dù có thế nào đi nữa, cậu vẫn có thể sống.

Việc không thể ngủ mới là điều khiến cậu trở nên căng thẳng và cảm thấy phiền phức nhất. Cậu đã tìm đến bác sĩ, nhà tâm thần học hay thậm chí là cả pháp sư trong trường hợp có điều gì đó mắt thường không thể thấy đang làm phiền cuộc sống của cậu. Nhưng tuyệt nhiên không một phương pháp nào có thể giải quyết được vấn đề của Mingyu.

Đây là một bí mật của Mingyu mà ngay cả Soonyoung cũng chưa từng biết.

Và Mingyu cũng không có dự định sẽ cho bất kỳ ai biết về bí mật này của mình.

Không ai thực sự bước đến bên cạnh giường Mingyu để có thể biết đến căn bệnh mất ngủ của cậu. Đó chính là lý do tại sao cậu không có hứng thú tìm kiếm bạn đời, bạn trai, bạn gái hay bất kể là ai. Không ai có thể biết được tinh thần hỗn loạn mà cậu đã cố gắng chôn vùi bấy lâu nay.

Hãy để họ biết về bề ngoài mà thôi.

Kim Mingyu - một người không thể ăn một mình.

Chỉ vậy là đủ.

"Nhân tiện đây thì hẹn cậu cuối tuần mình gặp nhau rồi nói chuyện sau nhé, Jihoon gọi anh rồi." Ồ đúng rồi, Mingyu vẫn đang nói chuyện điện thoại với Soonyoung. Cuối tuần sao? Phải chờ thêm bốn ngày nữa, hôm nay mới chỉ là thứ Hai.

"Được rồi, hẹn cuối tuần nhé."

Trước khi Mingyu cúp máy, Soonyoung nói thêm "Anh sẽ giới thiệu bạn của anh cho cậu. Cậu ấy là bạn cấp 3 của anh, mới tốt nghiệp tại một trường đại học tại Đức. Cậu ấy về nước để chuẩn bị học lên bằng thạc sĩ tại trường của chúng ta."

"Wow, ngầu thật đấy." Bắt đầu học thạc sĩ ngay sau khi vừa tốt nghiệp cử nhân sao? Bạn của Soonyoung không muốn nghỉ ngơi ư? Chắc hẳn anh ấy phải là người thông minh và tham vọng lớn hơn Jihoon nhiều.

"Yeah, cậu ấy là một alpha rất ngầu đó."

Thì ra lại là một alpha.

Mingyu gật nhẹ đầu, cậu cảm thấy thật tốt nếu có thể làm bạn với người bạn thông minh và đầy tham vọng này của Soonyoung.

"Gặp lại sau nhé, Mingyu."

"Hẹn gặp anh sau."

Soonyoung cúp máy trước, để lại một mình Mingyu vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ.

Mình thực sự không muốn một mình.

Mingyu tưởng tượng việc phải trở về căn hộ lạnh lẽo và trống trải của mình, ăn tối một mình và không có lấy một người để trò chuyện cùng. Sau đó, cậu lại kết thúc một ngày dài trên chiếc giường rộng rãi nhưng thiếu hơi ấm của mình.

Cậu ghét điều đó, ghét nó vô cùng.

Nhưng hôm nay mới chỉ là thứ Hai, những người bạn thân thiết dường như đã mệt sau một ngày dài. Họ chỉ muốn trở về nhà và nghỉ ngơi, không còn bận tâm đến Mingyu hiện tại đang xoay sở với sự cô đơn của mình.

Đúng vậy, Mingyu là một người rất cô đơn.

Một ngày của cậu kéo dài hơn hầu hết mọi người bởi vì cậu không thể ngủ yên và đó chính là lí do cậu ghét phải ở một mình. Việc sống trong một căn hộ rộng lớn cũng khiến sự tĩnh lặng xung quanh như đang nhấn mạnh thêm với cậu rằng hiện tại cậu đang cô đơn như thế nào. Điều tệ hơn là ở tầng này chỉ có hai căn hộ, Mingyu thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng mình có hàng xóm là khi nào, đã lâu lắm rồi kể từ khi những người hàng xóm cuối cùng của cậu chuyển đi. Cậu nghĩ rằng bản thân thực sự cần cân nhắc tìm một căn hộ khác, một căn hộ với diện tích nhỏ hơn chẳng hạn.

Mingyu khẽ tựa đầu vào vô lăng và thở dài.

Như cậu đã từng đọc trong một cuốn sách, sự cô đơn mang tính độc hại như việc hút mười lăm điếu thuốc lá mỗi ngày.

Có lẽ điều này là đúng, đôi khi Mingyu cảm thấy ngực mình đau nhói mặc dù cậu có thể chắc chắn rằng không có vấn đề gì khác đang xảy ra với cơ thể mình. Cậu tự cho rằng lá phổi của bản thân mình đã tổn thương rất nhiều chỉ vì sự cô đơn.

Điều đó thật bất công, cậu thà trở thành một người nghiện thuốc lá thay vì bị nỗi cô đơn hành hạ.

Và chết tiệt, hiện tại cậu đang rất đói!

Mingyu bừng tỉnh, dừng suy nghĩ tự thương hại bản thân lại và lái xe quay về tòa nhà chung cư nhà mình, cậu quyết định sẽ tìm một quán ăn gần đó để ăn. Cậu lựa chọn ăn một mình trong quán ăn thay vì việc phải ăn tối một mình trong căn hộ đầy trống rỗng của mình.

Mười lăm phút sau, Mingyu đỗ xe vào một quán ăn Việt Nam bởi thật đáng buồn là không có quán ăn Nhật nào gần chung cư nhà cậu. Cậu thực sự đang muốn ăn donburi, nhưng ăn một mình gần trường sẽ khiến cậu trông thật thảm nếu như có ai đó bắt gặp, vì vậy cậu quyết định chọn một nơi nào đó gần tòa nhà chung cư mình sống.

Khi cậu bước vào, Mingyu bị ngạc nhiên bởi mùi thơm xuất hiện trong quán ăn này. Mùi hương gây choáng ngợp với Mingyu cho đến khi cậu bắt đầu cảm thấy không ổn. Đây là gì? Mùi hương này không quá nồng, nhưng nó đang ở đây... chào đón Mingyu như làn không khí trong lành.

Mingyu nhắm mắt lại và cố gắng tìm kiếm xem quán ăn này đang sử dụng loại mùi hương nào. Giữa các tầng hương có mùi vani nồng đậm kết hợp với mùi dừa đầy ấm áp, ngoài ra có sự đan xen một chút mùi thơm của lô hội và hoa cúc. Cái quái gì vậy? Tại sao các quán ăn Việt Nam lại sử dụng tạo mùi như thế này? Điều này thật khó hiểu. Nhưng Mingyu không ghét nó, thậm chí có thể nói rằng cậu thích mùi hương ấy.

Cậu cố gắng hít thêm một lần nữa và cậu dường như thấy tim mình đập nhanh hơn, cậu chưa từng cảm thấy như vậy trước đây. Bằng một cách nào đó, cậu cảm thấy mình yêu thích mùi hương này... mặc dù hiện tại tim cậu đang đập rất mạnh, tuy nhiên tâm trạng cậu lại cảm thấy thoải mái và bình yên.

Cậu đang yêu hương thơm của một quán ăn sao? Liệu những viên thuốc ngủ có làm ảnh hưởng tới cơ thể cậu nhiều như vậy không? Cậu cần phải hỏi quán ăn mùi hương này là gì, cậu sẽ mua cho mình một chai nước hoa như vậy.

"Cậu ổn chứ?"

Chắc hẳn đã có người nhìn thấy Mingyu đứng một mình trước cửa và trông cậu đang giống một người không bình thường, họ bắt đầu hỏi một cách lo lắng.

"À..không sao, tôi ổn. Quán ăn thơm quá, tôi muốn hỏi rằng quán đang sử dụng hương thơm gì vậy?"

Người nhân viên phục vụ nhìn Mingyu với một ánh mắt kỳ lạ, cô ấy dường như cố gắng che giấu sự bối rối của mình khi đáp lại cậu: "Tôi không nhớ là chúng tôi có sử dụng tạo mùi. Chúng tôi mong muốn rằng khách hàng có thể ngửi được mùi thơm từ thức ăn hơn là sử dụng tạo mùi để tạo ra một mùi hương nhất định trong bầu không khí."

Và ngay lúc này, Mingyu cảm thấy bản thân giống như một tên ngốc.

"À... đúng rồi."

Tại sao lại có mùi vani dừa trong quán ăn Việt Nam được? Cuối cùng cậu cũng suy nghĩ và cảm thấy điều đó thật vô nghĩa. Vậy thì đó chắc hẳn là mùi nước hoa của ai đó cũng đã ăn ở đây. Chắc chắn là thế.

Mingyu cảm thấy khứu giác của mình cuối cùng cũng hoạt động để tìm kiếm vị trí chính xác mà mùi hương này phát ra. Dường như từ chiếc bàn ở phía cuối cùng của quán ăn này, mùi hương đang phát ra nồng nhất. Chắc hẳn người đó đã ngồi ở đây và là một người khiếu chọn nước hoa lắm.

"Tôi muốn hỏi có phải có người vừa ăn ở bàn này cách đây không lâu đúng không?"

"Vâng, anh ấy đã rời đi không lâu trước khi anh đến." Người phục vụ lại nhìn cậu một cách kỳ lạ và khó hiểu.

"Tôi hiểu rồi, anh ấy có khiếu chọn nước hoa lắm." Mingyu gật đầu.

"Xin lỗi, nhưng tôi không ngửi thấy mùi nào khác. Nơi này có mùi giống như một quán ăn Việt Nam bình thường với mùi húng quế và các gia vị." Người phục vụ lại nhìn Mingyu một cách kỳ quặc, nhưng lần này cô nói thêm.

Sau câu nói đó, tới lượt Mingyu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cậu cho rằng cô phục vụ này thực sự có khứu giác rất kém.

"Dạ, vậy anh muốn gọi món nào ạ?"

À đồ ăn! Mingyu gần như quên mất rằng mình đến đây để ăn tối chứ không phải với mục đích tìm kiếm nhãn hiệu nước hoa của một ai đó. 

Mingyu đã gọi Phở và Bánh Mì, cậu có cảm giác đó là món Phở và Bánh Mì ngon nhất mà cậu từng ăn. Không hiểu vì sao, cậu cũng quên mất rằng mình đang ăn tối một mình. Đây là lần đầu tiên cậu ăn một mình mà cậu hoàn toàn cảm thấy hài lòng và vui vẻ.

Dù cho ai là người đã sử dụng loại nước hoa hương vani dừa đó thì Mingyu cũng cảm thấy rất biết ơn. Bởi vì điều này chắc chắn đã làm nên một ngày của cậu.

Mingyu cuối cùng cũng rời khỏi chỗ ngồi của mình sau khi người phục vụ tội nghiệp thông báo rằng quán ăn sắp đóng cửa. Hiện tại là gần mười giờ tối, vì vậy về cơ bản Mingyu đã dành hơn hai giờ để ngồi một mình trong quán ăn. Mingyu đi về phía xe của mình với một cảm giác có chút thất vọng, cậu tự nhắc nhở chính mình rằng hãy đến trung tâm thương mại vào ngày mai ngay sau giờ học. Cậu dường như trở nên ám ảnh với mùi hương này. Cậu cũng muốn mua loại nước hoa đó!

Khi vào đến tòa nhà chung cư của mình, cậu cảm thấy bản thân giống như một kẻ điên vì hiện tại cậu cảm giác lại có thể ngửi thấy mùi vani dừa đó. Khi càng đến gần tầng nhà mình và tiến vào cửa căn hộ, mùi hương này càng trở nên nồng đậm hơn.

"Chết tiệt Kim Mingyu, mày mất trí rồi."

Những viên thuốc ngủ đã khiến cậu bị ảo giác hay sao vậy? Điều này bắt đầu trở nên đáng sợ đối với Mingyu. Nhưng mùi hương này thực sự rất tuyệt, Mingyu hoàn toàn chìm đắm vào nó.

Khi tâm trí cậu đang quá bận rộn với mùi hương, Mingyu thậm chí không nhận ra rằng cậu đã không còn đơn độc trên tầng này của tòa nhà chung cư nữa. Một người nào đó vừa chuyển đến sống bên cạnh phòng của Mingyu. Nếu như không quá chú tâm vào mùi hương, cậu sẽ nhận ra rằng có rất nhiều thùng đồ đang được xếp trước cửa nhà hàng xóm đã lâu không có người ở.

Mingyu mở cửa căn hộ và không gian quen thuộc nhưng lạnh lẽo, trống trải đang chào đón cậu. Nhưng hôm nay cậu cảm nhận được có điều gì đó khác biệt. Cuối cùng, Mingyu cũng nhận ra rằng cậu không còn cô đơn ở nơi này nữa. Khi bạn sống một mình quá lâu thì vào thời điểm có ai đó đến gần nơi riêng tư nhất của bạn, bạn có thể cảm nhận được điều đó. Bây giờ.. Mingyu có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

Có người chuyển đến.

Có người sống ở nhà bên cạnh.

Suy nghĩ đến điều đó khiến Mingyu mỉm cười rạng rỡ. Cậu rất muốn chào hỏi hàng xóm mới sớm nhất nhưng chợt nhận ra rằng hiện tại đã là hơn mười giờ và việc gõ cửa nhà hàng xóm vào lúc này là điều không hợp lý. Đó là hành động bất lịch sự và không phù hợp vào thời điểm này.

Ngày mai Mingyu sẽ chào hỏi người hàng xóm mới! Cậu tự hứa với chính mình.

Với lời hứa đó, Mingyu bước vào căn hộ của mình, cậu cần phải tắm ngay bây giờ.

Khi đặt chân vào phòng tắm, lại một lần nữa, cậu cảm nhận được bởi mùi hương đó. Lần này, nó mạnh đến mức bản năng giới tính thứ hai của Mingyu cuối cùng cũng dần thức tỉnh. Cậu nhắm mắt lại để nghe thêm... dường như có người đang ở sau cánh cửa đó.

Trước đây, vào thời điểm trước khi được tách thành hai căn hộ. Tầng này trong tòa nhà chung cư chỉ có một căn hộ penthouse. Nhưng kể từ khi chủ sở hữu trước bán lại cho ban quản lý chung cư thì họ đã thiết kế để chia căn penthouse thành hai căn hộ, điều đó sẽ khiến họ có thêm nhiều người mua nhà hơn và một trong số đó là Mingyu.

Vì vậy, trong phòng tắm của cậu và phòng tắm của căn hộ bên cạnh có một cánh cửa thông nhau. Điều tất nhiên là cánh cửa đã bị ban quản lý chung cư khóa. Nhưng dù sao thì vẫn tồn tại một cánh cửa ở đó để kết nối hai căn hộ với nhau.

Có lẽ chính vì lý do đó mà căn phòng bên cạnh cậu mất một thời gian dài mới có người muốn thuê hay mua. Mingyu đã sống mà không quan tâm đến cánh cửa này trong suốt thời gian cậu ở căn hộ này, nhưng cho đến đến hôm nay cậu lại chú ý đến nó rất nhiều.

Cậu nhận ra rằng trông mình hiện tại giống một kẻ biến thái nhưng cậu vẫn quyết định tiến gần đến cánh cửa hơn. Cậu ngồi tựa lưng vào cánh cửa trên sàn nhà lạnh lẽo và nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.

Mùi hương này thật dễ chịu, nó làm cậu cảm thấy bình yên.

Nó khiến cậu thấy phấn khích nhưng cũng mang lại cho cậu rất nhiều sự dịu êm.

Mùi hương lúc này đã trở nên nồng đậm hơn nhiều so với lúc Mingyu ngửi được trong quán ăn, và Mingyu cũng có thể ngửi thấy mùi hoa linh lan đan xen trong đó. Đó là một mùi hương phức tạp, nhưng lại rất tuyệt vời. Mingyu thực sự không thể chờ đợi thêm để có thể gặp gỡ người hàng xóm mới của mình.

Người hàng xóm mới của cậu liệu có phải là omega không? Đây có phải là mùi pheromone của anh ấy hay cô ấy không? Nó là mùi hương rất đỗi ngọt ngào và Mingyu có thể cảm nhận nó một cách sâu sắc.

Nhưng vốn dĩ điều đó là không thể, Mingyu không thể ngửi thấy mùi hương omega. Tuy nhiên nếu như đó chỉ là mùi nước hoa, tại sao lại nồng đậm đến vậy? Tất cả các giác quan của Mingyu ngay lúc này đang được bao trùm bởi hương thơm đó. Cậu cảm giác như mình đang muốn được tận hưởng nó mãi mãi.

Liệu người hàng xóm mới của cậu là ai?

Cậu thực sự muốn gặp người đó thật sớm.

Người hàng xóm ấy có vẻ vừa khóa vòi hoa sen và dường như đang di chuyển ra khỏi phòng tắm trong khi Mingyu có thể nghe thấy tiếng bước đi. Nhưng mùi hương vani dừa thoang thoảng vẫn còn đó.

Vì vậy, Mingyu vẫn đang ở đây, một mình trong phòng tắm. Cậu vẫn duy trì trạng nhắm mắt để cố gắng tưởng tượng xem hàng xóm mới của mình có thể là ai. Nghĩ đến cuộc sống có thêm một người hàng xóm sống bên cạnh khiến cậu cảm thấy bớt cô đơn đi phần nào.

Cậu mỉm cười.

Đột nhiên cậu cảm thấy thật biết ơn vì sự hiện diện của người hàng xóm mới cùng với hương thơm của người đó.

Mùi hương ấy khiến cậu cảm thấy bình yên đến nỗi dường như Mingyu bắt đầu trở nên buồn ngủ. Cậu cảm thấy như thể có ai đó vừa ôm vừa hát ru và yêu thương cậu để cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Hôm nay thật là một ngày điên rồ.

Bởi vì lần đầu tiên sau một thời gian dài, Mingyu có thể đi vào giấc ngủ mà không cần đến thuốc ngủ.

Mùi vani dừa nồng nàn và ấm áp, đan xen một chút hương thơm của lô hội, hoa linh lan và hoa cúc khiến cậu cảm thấy không đơn độc, xoa dịu tâm trí đang hỗn loạn, và đưa cậu vào giấc ngủ.

Đây là món quà tuyệt vời nhất mà Mingyu đã nhận được trong năm qua.

Cậu nhận được nó từ một người mà cậu thậm chí không quen biết.

Này hàng xóm, bạn là ai vậy?

Chúng ta hãy gặp nhau vào ngày mai nhé.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro