2. The Messages

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu bạn có bao giờ cảm thấy mình đang tồn tại trên thế giới này nhưng cuộc sống của bạn lại chưa bao giờ thực sự là của bạn không? Người khác luôn là người quyết định thay bạn, ai đó đã xây nên cuộc đời bạn và bạn không có sự lựa chọn nào ngoài việc sống cuộc sống của mình nhưng theo phiên bản của họ.

Và cuối cùng là bạn không thể kiểm soát cuộc sống của chính mình hay cảm nhận hạnh phúc cho riêng mình.

Nếu như bạn đã từng cảm thấy như vậy thì Wonwoo sẽ không phải là người duy nhất đang trải qua một cuộc sống như thế.

Wonwoo đưa mắt nhìn ra quang cảnh bên ngoài căn hộ mới của mình và thở dài. Anh ghét thành phố này. Tất cả những điều như giao thông, sự ô nhiễm, thời tiết và cả sự ồn ào mà thành phố này mang lại cho anh. Nếu anh có thể tự lựa chọn, anh sẽ không bao giờ muốn quay lại đất nước này nữa.

Wonwoo gặp phải rất nhiều vấn đề trong cuộc sống và một trong số đó là ba mẹ bảo vệ anh một cách quá mức.

Bốn năm trước, ba mẹ đã ép anh phải ra nước ngoài và đi du học ở Đức. Họ cho rằng việc sống tại đất nước Hàn Quốc này sẽ không phải một lựa chọn tốt cho anh, anh cần phải sống ở một nơi không tồn tại hình bóng người anh song sinh của mình. Wonwoo đã từng rất bối rối và hoang mang với quyết định của ba mẹ, nhưng cuối cùng anh vẫn phải làm theo.

Bây giờ họ lại là người bắt anh phải quay về Hàn Quốc và lấy bằng thạc sĩ ở đây trước khi tiếp quản công việc kinh doanh của ba mình.

Ba mẹ luôn là người đưa ra lựa chọn về mọi thứ cho anh, kể cả những điều như ngoại hình, kiểu tóc, quần áo, trường học, bằng cấp, thậm chí là bạn bè hay những gì anh nên ăn, dường như họ kiểm soát tất cả mọi thứ.

Wonwoo hoàn toàn phát ngán với điều đó.

Trong ký ức của Wonwoo, mọi chuyện trước đây vốn dĩ không phải như vậy, anh nhớ mình đã có một tuổi thơ khá thoải mái, anh nghĩ rằng bố mẹ đã quên đi sự tồn tại của mình khi vẫn còn Wonho - đứa con trai alpha mà họ luôn mong muốn trong cuộc sống của họ.

Đúng vậy, Wonho là anh trai sinh đôi của Wonwoo. Tuy nhiên, bây giờ Wonwoo đã không còn một người anh trai sinh đôi nữa vì Wonho đã rời khỏi thế gian này khi họ lên mười. Ký ức của Wonwoo về nguyên nhân sự ra đi của Wonho gần như biến mất, nhưng bố mẹ anh luôn nói với anh rằng Wonho mất vì bệnh tật. Tuy nhiên, có vẻ anh không có quá nhiều kỷ niệm đẹp với người anh trai sinh đôi của mình. Mỗi khi nhớ về anh trai mình, Wonwoo luôn thấy đó là một mảnh ghép và nó mờ nhạt đến nỗi đôi lúc Wonwoo tự hỏi liệu anh có thực sự từng có một người anh trai sinh đôi trong cuộc đời mình hay không.

Nhưng có một điều anh chắc chắn rằng từng có thời điểm anh đã luôn ghen tị với Wonho vì ba mẹ họ dành sự quan tâm của mình cho Wonho nhiều hơn. Đến bây giờ khi anh ấy mất đi, mọi sự chú ý của ba mẹ đồ dồn sang Wonwoo . Có lẽ đây giống như một sự trừng phạt mà anh phải chịu vì đã ghen tị với anh trai của mình.

Mười ba năm sau khi người anh trai sinh đôi của anh mất, rõ ràng là ba mẹ đang muốn Wonwoo trở thành một Wonho thứ hai. Điều hợp lý là khi Wonho và Wonwoo có khuôn mặt gần như hoàn toàn giống nhau.

Wonwoo ghét màu đen và trắng vì anh thấy chúng quá nhàm chán, nhưng ba mẹ luôn mua cho anh những bộ quần áo đơn sắc đó chỉ để phù hợp với sở thích của người con trai đã khuất của họ. Wonwoo không hề có hứng thú với những ngành liên quan đến khoa học, anh có đam mê lớn với nhiếp ảnh! Nhưng giờ đây anh tốt nghiệp với bằng cử nhân kỹ thuật và chuẩn bị học lên bằng thạc sĩ cùng lĩnh vực vào tháng tới. Và việc tiếp quản công việc kinh doanh của ba họ là ước mơ của Wonho, hoàn toàn không phải của Wonwoo.

Mọi sự so sánh với Wonho đã khiến tuổi thơ của Wonwoo không còn là một ký ức đẹp để nhớ. Có lẽ lý do tại sao ba mẹ họ lại yêu anh trai anh nhiều đến vậy và không thật lòng quan tâm đến anh chính là vì anh sinh ra là một omega. Một omega yếu ớt luôn cần phải đến bác sĩ để kiểm tra tình trạng của mình vào mỗi tuần. Thật trớ trêu làm sao anh lại không phải là người ra đi vì bệnh tật, tại sao lại là người anh trai alpha mạnh mẽ của anh?

Vũ trụ quả thực thích trêu đùa anh.

Nếu như nói về giới tính thứ hai, Wonwoo phải tiết lộ một vấn đề lớn khác của anh ấy. Sự thật anh ấy là...

DRRRT DRRRT

Wonwoo giật mình vì tiếng chuông điện thoại đang reo quá lớn. Anh không ngờ rằng sẽ có người gọi đến. Hiện tại anh đang nói dối ba mẹ mình, anh nói rằng anh sẽ trở về đây vào tuần tới. Nhưng trên thực tế anh đã trở về sớm hơn vì anh muốn chọn căn hộ riêng và sống một cuộc sống riêng tư của mình và không đời nào anh muốn trở về nhà ba mẹ. Một khi đồ đạc của anh đã được chuyển hết đến căn hộ này, ba mẹ anh sẽ khó có thể ép buộc anh quay lại, trừ khi họ thực sự quá quắt đến mức lôi Wonwoo ra khỏi đây.

Nếu không phải ba mẹ, vậy thì ai đang gọi đến?

Wonwoo không có nhiều bạn bè ở đây.

Wonwoo ghét vòng bạn mà ba mẹ anh đã lựa chọn cho anh khi anh còn đi học ở đây.

Wonwoo lê thân rời khỏi nơi nhàn nhã ngắm cảnh trời chiều trên ban công căn hộ để quay lại phòng ngủ tìm điện thoại.

Cảm ơn Chúa, đó là Soonyoung!

Người bạn thân nhất và cũng là người bạn duy nhất của anh từ thời trung học.

"Chào Soonyoung!"

"JEON WONWOO! SAO CẬU KHÔNG NÓI VỚI MÌNH LÀ CẬU ĐÃ TRỞ VỀ HÀN QUỐC?!"

Hả... sao cậu ấy biết được?

"Ừ ừ, mình biết cậu đang thắc mắc làm sao mình biết đúng không, hôm qua mình đã gọi cho cậu nhưng cậu không bắt máy. Bình thường rất hiếm khi cậu không nghe máy của mình nên mình đã gọi cho bạn cùng phòng của cậu ở Đức là Daniel ấy. Cậu ta nói rằng cậu đã sắp xếp đồ đạc và lên chuyến bay rồi."

Lại là Daniel và cái miệng của cậu ta, Wonwoo đã cảnh báo cậu ta rất nhiều lần là phải giữ bí mật này rồi.

Tuy nhiên thật mừng vì không phải ba mẹ anh là người gọi cho anh chàng to con đó.

"Cậu biết đấy, đáng ra mình có thể đón cậu ở sân bay cơ mà." Wonwoo nghe thấy giọng Soonyoung hờn dỗi trên điện thoại khiến anh bật cười khúc khích.

"Này Soonyoung, giờ mình đã ở đây rồi, mình muốn cảnh báo cậu là đừng tỏ ra quá thân thiết với mình. Nếu không, bạn trai cậu, Jihoon, sẽ ghen đấy. Mình không muốn có kẻ thù ở đây đâu, đặc biệt là những người mình chưa từng gặp nhé."

Soonyoung luôn rất hào hứng khi kể về Jihoon với anh và về tất cả những điều Soonyoung đã trải qua để có được cậu omega ấy. Wonwoo thực sự muốn gặp cậu chàng Jihoon này thật sớm để xem người đó tuyệt vời như thế nào mà khiến một người như Soonyoung lại bị thuần phục như thế.

Có đôi khi, Soonyoung cũng nhắc đến người bạn khác của mình, là một alpha, Mingyu? Soonyoung không kể quá nhiều cho Wonwoo về anh chàng Mingyu này vì tất nhiên là anh yêu Jihoon nên anh thường thích thú với việc kể về chuyện tình của mình hơn. Những lúc như vậy, trông anh hệt như một chú hamster hăm hở.

"Không, cậu ấy sẽ không ghen đâu. Cậu là một alpha mà, tại sao cậu ấy cần phải ghen chứ? Mình không thích mối quan hệ giữa alpha và alpha và cậu ấy là người biết rõ điều đó."

Ahh..

Đôi khi Wonwoo cảm thấy bản thân thật xấu xa vì đã nói dối Soonyoung về chuyện này. Anh rất thích làm bạn với Soonyoung và anh hoàn toàn không muốn mối quan hệ của họ trở nên thay đổi nếu Soonyoung biết anh thực chất là omega.

Tại sao anh là omega và Soonyoung là alpha mà Soonyoung lại không biết điều đó? Trong khi xét đến giới tính thứ hai, một pheromone omega có thể khiến alpha mất kiểm soát và nhận ra chính xác giới tính thứ hai của họ.

Và tất nhiên... việc tiếp xúc quá gần gũi với alpha không bao giờ là tốt đối với một omega, omega có thể phát tình bất cứ lúc nào và đó là gánh nặng đối với họ nếu họ có một người bạn thân là alpha.

Câu trả lời...vấn đề khác của Wonwoo. Đó chính là:

Wonwoo không có bất kỳ mùi hương nào.

Wonwoo là một omega không tỏa ra bất kỳ pheromone nào có thể khiến alpha cảm nhận được. Anh có thể ngửi thấy mùi pheromone của alpha nhưng nó không gây ảnh hưởng đến anh, bởi vì đã có điều gì đó không ổn xảy ra với hormone của anh khiến anh... không bao giờ rơi vào kỳ phát tình.

Anh là một omega đặc biệt.

Nói chính xác hơn, anh là một omega kỳ lạ và còn trinh nguyên.

Và năm nay anh đã 23 tuổi.

Hãy xem cuộc sống của Wonwoo hoàn hảo đến mức nào?

Anh có ba mẹ bảo vệ quá mức, một người anh trai sinh đôi đã mất và bản thân là một omega phân hóa muộn khiến anh phải gặp bác sĩ mỗi tuần để kiểm tra tình trạng của mình. Việc anh chưa từng xuất hiện kỳ phát tình trong đời đã khiến cho cơ thể anh rất dễ ốm.

Khi trời trở lạnh, anh sẽ bị sốt. Khi độ ẩm tăng, anh sẽ bị cảm cúm. Khi thời tiết quá nóng, anh sẽ bị đau xương cốt và điều đó khiến anh thậm chí còn mệt mỏi hơn so với cơn sốt và cơn cảm cúm.

Đó chính là lý do tại sao anh ghét thời tiết nóng nực đến vậy.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, mọi xét nghiệm đều cho thấy Wonwoo là một omega. Có lẽ cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu anh là một beta khiến anh luôn ao ước mình trở thành một beta. Nhưng đáng buồn thay, một lần nữa, vũ trụ thực sự thích trêu đùa anh.

"Này Wonwoo, cậu còn ở đó không?"

Wonwoo chìm vào dòng suy nghĩ của mình và quên mất rằng anh vẫn đang nói chuyện điện thoại với Soonyoung. "Ừ, cậu đang nói gì thế?"

"Bây giờ cậu ở đâu? Ở nhà ba mẹ à?"

Wonwoo lắc đầu thật mạnh như thể Soonyoung có thể nhìn thấy. "Không phải, mình đã mua căn hộ riêng, bây giờ mình đang đợi dịch vụ giao hàng gửi đồ đến."

Soonyoung cười thầm xen lẫn hờn dỗi. "Và lại một lần nữa, cậu không nói với mình. Mình có thể giúp, cậu biết mà."

"Không, không sao." khi Wonwoo đang dừng lại thì đúng lúc này có người bấm chuông. "Nhưng mình muốn gặp cậu, chúng ta gặp nhau vào cuối tuần đi. Mình cũng muốn gặp Jihoon nữa. Cậu có thể sắp xếp được không?"

"ĐƯƠNG NHIÊN!" Soonyoung phấn khích hét lên từ trong điện thoại. "Mình sẽ hỏi cả Kim Mingyu nữa. Còn nhớ alpha mà mình đã kể với cậu trước đây không? Người mà đẹp trai như mình vậy hehe."

Mingyu... Wonwoo cũng thắc mắc anh chàng Mingyu này là ai. Soonyoung luôn nói rằng Mingyu rất đẹp trai. Nhưng đối với Wonwoo, anh muốn gặp người ấy vì người đó có cái tên thật đẹp.

Kim Mingyu.

Tên cậu ấy đẹp quá.

"Ừ, mình nhớ cậu ấy rồi. Mình cũng muốn gặp cậu ấy."

"Tốt! Nhân tiện thì tại sao chúng ta phải đợi đến cuối tuần thế? Cậu cho mình địa chỉ căn hộ của cậu đi."

Wonwoo nhìn xung quanh và cảm giác ghét bỏ đối với một nơi ở bừa bộn khiến anh trở nên bực bội. "Có lẽ mình cần 4 ngày để dọn dẹp nhà, mình ghét sự bừa bộn. Với cả chúng ta có thể gặp nhau ở nhà cậu không? Mình không nghĩ nhà mình có thể sẵn sàng đón khách vào cuối tuần đâu."

Soonyoung cười. "Đúng là Wonwoo đây rồi! Được, mình có thể sắp xếp chuyện này."

Wonwoo mỉm cười, anh nhớ bạn mình quá. "Được rồi! Cảm ơn cậu. À mà có vẻ như dịch vụ giao hàng đã đến nơi rồi. Gặp lại sau nhé, Soonyoung."

"Rồi, rồi! Hãy cho mình biết nếu cậu cần giúp đỡ nhé, được chứ?" Wonwoo đồng ý với lời ngỏ ý giúp đỡ tốt bụng của Soonyoung nhưng sâu trong lòng anh muốn tự mình làm thì hơn. Anh không thích tất cả mọi người kể cả đó là bạn thân nhất của anh đụng đến đồ đạc của mình.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Soonyoung, Wonwoo đi về phía cửa và thấy nhân viên giao hàng đã bắt đầu chất đống các thùng đồ của anh trước cửa.

"Anh Jeon Wonwoo?" Có người hỏi tên anh và đưa cho anh một tờ giấy cần phải ký.

À.. anh có quá nhiều thứ để sắp xếp.

Wonwoo dành buổi chiều và buổi tối để khui thùng đồ đạc và dọn dẹp căn hộ của mình và có vẻ nó lớn hơn những gì anh tưởng. Vẫn còn rất nhiều thùng đồ được xếp ở đó nhưng bây giờ anh đang cảm thấy rất đói.

Vì vậy, anh dừng việc dọn dẹp lại, lục tìm lấy ví và quyết định đi ra ngoài để ăn tối.

Anh nhìn thấy một nhà hàng Việt Nam gần tòa nhà chung cư mới của mình.

Đồ ăn Việt Nam?

Nghe có vẻ ngon.

Anh quyết định bước đến đó mà không hề biết trước rằng cuộc sống của anh có thể rẽ theo chiều hướng mà anh chưa bao giờ từng mong đợi.

***

Bây giờ là 2 giờ sáng và Wonwoo cảm thấy bụng mình rất đau. Đêm đầu tiên ở căn nhà chung cư mới mua của mình kết thúc bằng việc anh lại bị ốm. Và anh khá chắc chắn rằng đó không phải là do món phở anh đã ăn trước đó. Mọi thứ trong cơ thể anh đều rất ổn sau khi ăn tối ở quán ăn Việt Nam nhưng có điều gì đó làm anh cảm nhận được sự bất thường khi anh tắm.

Trong lúc đang tắm, anh đã ngửi thấy mùi pheromone của alpha. Liệu hàng xóm của anh có phải là một alpha không? Thật ra anh cảm thấy không có vấn đề gì với điều đó khi nghĩ đến tình trạng kỳ lạ mình đang gặp phải khi là một omega. Nhưng tâm trí anh vẫn xoay quanh câu hỏi liệu ai có thể có mùi hương như vậy, một mùi hương vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ.

Dù nốt hương không thực sự rõ ràng, nhưng anh cảm thấy được sự tương phản giữa hương lê ngọt ngào, thanh mát và cam bergamot kết hợp với hương gỗ nồng nàn và mang chút màu u tối. Anh không hề bài xích mùi hương ấy, nhưng nó khiến anh muốn tắm thật nhanh để ra khỏi phòng tắm bởi vì anh đột nhiên cảm thấy chân mình đang dần đứng không vững. Liệu rằng có phải lý do là anh đã không ngửi thấy mùi alpha nào trong suốt 24 giờ qua không?

Sau đó, Wonwoo đã cố gắng ngủ thêm một chút. Mùi hương đã dần tan đi và không còn đọng lại trong không khí nữa kể từ khi anh đóng cửa phòng tắm lại và di chuyển ra phòng ngủ của mình. Mọi người nói rằng giấc ngủ đầu tiên trong một môi trường mới sẽ làm cơ thể anh khó chịu và điều đó hoàn toàn là đúng. Anh không thể ngủ được và bụng dưới của anh đột nhiên đau thắt lại vào lúc 2 giờ sáng.

Đã đến lúc đến gặp bác sĩ riêng chưa? Hôm nay mới chỉ là thứ Ba.

Wonwoo rên rỉ rồi đứng dậy một cách lười biếng và lê bước đi tìm quần áo phù hợp hơn để ra ngoài. Anh không chắc rằng Bác sĩ Hong vẫn còn thức vào giờ này nhưng ít nhất thì anh cần phải đến bệnh viện ngay trước khi tình trạng của mình trở nên nghiêm trọng đến mức khiến ba mẹ anh nhận ra rằng con trai họ cuối cùng đã về nước nhưng họ lại không hề biết.

Anh quyết định gọi taxi và ra ngoài.

***

Wonwoo trở về căn hộ của mình khi trời đã tối. Bác sĩ Hong vội vã tới bệnh viện khi nhận được cuộc gọi từ Wonwoo. Wonwoo luôn nghĩ rằng Bác sĩ Hong coi anh như con trai của mình, điều đó có thể lý giải lý do tại sao việc kiểm tra tình trạng của Wonwoo luôn được ông coi là việc ưu tiên và hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì khi đến bệnh viện lúc 3 giờ sáng. Mặc dù Wonwoo cảm thấy thật có lỗi, nhưng cơn đau bụng của anh ngày càng trở nên tệ hơn theo từng phút trôi qua.

Sau khi được tiêm một ít thuốc, Wonwoo ngủ thiếp đi trong phòng cấp cứu và tỉnh dậy sau đó khoảng mười giờ.

"Cái gì thế... Đồ đạc của mình!"

Wonwoo nhớ lại những chiếc thùng chắc hẳn hiện tại vẫn còn ở bên ngoài căn hộ của mình. Thật may vì thuốc rất hiệu quả, bây giờ thì anh không còn cảm thấy đau nữa. Anh cần phải quay lại căn hộ của mình ngay lập tức.

Bác sĩ Hong một lần nữa kiểm tra cho anh khi anh muốn rời khỏi đây, ông đảm bảo với anh rằng anh hiện tại đã ổn rồi. Ông dường như cảm thấy không chắc chắn về lời nói của Wonwoo nhưng ông đã chọn cách đưa cho Wonwoo một liều thuốc khác và để anh rời đi.

Tuy nhiên, Wonwoo đã không nói dối, hiện tại anh thấy rất ổn. Anh có thể đi lại dễ dàng và không còn đau bụng nữa. Cuối cùng, anh trở về căn hộ của mình sau ba mươi phút.

Khi anh muốn bước vào trong nhà và bắt đầu mở hộp ra, anh nhận thấy có một tờ giấy được gấp làm đôi gần những chiếc thùng của mình khiến anh tò mò cầm lên và mở nó ra.

Đây là một lá thư được gửi từ một người mà anh không quen biết. Mặc dù chữ viết tay của chủ nhân bức thư rất khó đọc nhưng Wonwoo cố gắng để nhìn được nó.

Xin chào hàng xóm!

Cảm ơn bạn đã chọn nơi này để sống, hehe, tôi đã sống một mình ở tầng này quá lâu rồi. Và thật may vì bạn đã đến! Tôi đã thử gõ cửa nhà bạn để  gặp mặt trực tiếp vào sáng nay nhưng có vẻ như bạn đã ra ngoài rồi :(

Câu đùa Hehe và biểu tượng cảm xúc buồn đó khiến cho Wonwoo mỉm cười trong vô thức. Có vẻ như người hàng xóm mới của anh là một người vui tính.

Nếu điều đó không làm phiền bạn, tôi muốn gặp bạn để chào đón bạn. Hôm nay liệu bạn có thời gian không? Tôi có thể mua một ít đồ ăn tối, bạn có thể sang nhà tôi hoặc tôi cũng sẽ không ngại nếu sang nhà bạn.

Không, không, không. Đây là một ý tưởng tồi tệ. Wonwoo không thoải mái khi mọi người vào nhà anh, đặc biệt là nếu họ là những người không đủ thân thiết.

Hoặc nếu bạn vẫn chưa thoải mái với điều đó.

Có vẻ như người hàng xóm mới của anh có thể đọc được suy nghĩ của anh nhỉ!

Chúng ta có thể cùng nhau ăn tối ở bên ngoài không? Quán ăn Việt Nam gần tòa chung cư của chúng ta thì sao? Hôm qua tôi đã ăn ở đó và tôi thực sự rất thích đồ ăn cũng như không gian ở đó.

Ồ, Wonwoo cũng cho rằng đồ ăn và không gian ở đó rất tuyệt. Anh có cảm giác mình có thể hòa hợp tốt với người hàng xóm mới của mình.

Tôi thì hoàn toàn ổn với mọi thứ. Nhưng vì hiện tại tôi cần phải đi học, bạn có thể liên hệ với tôi theo số điện thoại này kèm theo mật mã là "vani và dừa ấm" để tôi nhận ra rằng người hàng xóm mới của tôi đang liên lạc với tôi, chứ không phải một kẻ gửi thư rác nào đó hahaha.

Nhưng tôi không ép buộc bạn đâu, nếu bạn cảm thấy không thoải mái khi ăn cùng tôi thì cũng không sao. Tôi có thể đợi, nhưng tôi thực sự muốn gặp bạn đó, hàng xóm mới của tôi.

Hẹn gặp lại,

Người hàng xóm 804 của bạn.

Wonwoo ngước mắt nhìn lên cửa căn hộ của mình, trên đó ghi số 805. Anh mỉm cười, người hàng xóm mới của anh có vẻ là một người rất thoải mái và vui tính. Nếu anh đã từng có thể thân thiết gắn bó với Daniel, một alpha thực sự cởi mở và nam tính thì anh cũng có thể có mối quan hệ gắn bó với người hàng xóm mới này của mình. Cậu ấy trông có vẻ như là một người tốt bụng.

Wonwoo gõ các số được ghi trên tờ giấy vào điện thoại của mình và lưu tên là hàng xóm 804 vì hiện tại thì Wonwoo vẫn chưa biết tên cậu ấy là gì.

To: Hàng xóm 804

Knock Knock

Vanilla và dừa ấm

805 đây

Wonwoo đã không suy nghĩ gì nhiều khi anh gửi tin nhắn.

Anh cất điện thoại vào quần và ngay tại thời điểm đó anh cảm thấy nó lập tức reo lên. Wow, nó làm anh ngạc nhiên. Thật nhanh quá.

Trong khi vẫn duy trì trạng thái đứng ở cửa trước căn hộ, anh mở tin nhắn và một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt.

From: Hàng xóm 804

Chào 805! Bạn đã gửi cho tôi tin nhắn sao?

Không thể tin được, tôi vui quá.

To: Hàng xóm 804

Bình tĩnh nào, người bạn. Tôi chỉ là một người bình thường, không phải nghệ sĩ nào đó đang nhắn tin cho bạn.

From: Hàng xóm 804

Hahahahaha bạn nói đúng. Nhưng tôi không ngờ rằng bạn sẽ nhắn tin cho tôi, tôi đã sợ bạn nghĩ tôi là một gã hàng xóm đáng sợ vì cách tôi gửi thư cho bạn.

Wonwoo cười. Lại nữa rồi.

To: Hàng xóm 804 

Dễ thương quá đi mất, đã rất lâu rồi tôi mới nhận được thư viết tay. Điều này làm tôi thấy rất vui. Hahaha

Có vẻ như người hàng xóm của anh đang rảnh rỗi, vì người ấy trả lời lại nhanh quá.

From: Hàng xóm 804 

Tôi sẽ viết tiếp! Bạn hãy đợi thêm bức thư viết tay khác của tôi nhé.

À mà, người hàng xóm, vậy bạn nghĩ sao về lời đề xuất của tôi? :)

To: Hàng xóm 804

Hôm qua tôi cũng đã ăn ở quán ăn Việt Nam đó và tôi rất thích đồ ăn ở đó, vì vậy nên tôi sẽ không ngại nếu quay lại đó để ăn hai ngày liên tiếp đâu.

Phở thực sự là món ăn yêu thích của tôi.

From: Hàng xóm 804

Tôi biết điều đó, và VẬY LÀ, bạn đồng ý với lời đề xuất của tôi!!

To: Hàng xóm 804

Giờ thì nghe giống như bạn thực sự đang cầu hôn tôi vậy :')

From: Hàng xóm 804

Hahahaha chúng ta hãy cùng ăn và gặp nhau trước khi kết hôn, tôi thậm chí còn chưa biết tên bạn nữa!

Wonwoo không nhận ra anh đã bước vào căn hộ của mình từ lúc nào, nhưng giờ đây anh đã đang ở trong nhà, ngồi trên ghế sofa và cười khúc khích khi tiếp tục soạn tin nhắn trên điện thoại. Có lẽ người hàng xóm mới của anh cũng nghĩ rằng anh đang có nhiều thời gian rảnh để có thể trả lời nhanh đến như vậy.

Người hàng xóm mới của anh thực sự thú vị, Wonwoo sẽ cho người ấy biết điều đó.

To: hàng xóm 804

Tôi sẽ không tiết lộ mình với bạn đâu, tôi sẽ để bạn đoán cho đến khi chúng ta gặp nhau tối nay. Nếu tôi là một ông già nào đó ngoài 70 thì sao. Tôi rất tò mò muốn thấy khuôn mặt thất vọng của bạn khi ăn Phở hahaha.

From: Hàng xóm 804

Ồ tin tôi đi, tôi sẽ không bao giờ thất vọng về bạn đâu.

To: Hàng xóm 804

Vậy khi nào bạn về nhà? Bạn có thể sang gõ cửa nhà tôi khi bạn muốn đi không? Tôi gần như không có việc gì để làm bây giờ và tôi cảm thấy ổn với bất cứ lúc nào nhưng làm ơn đừng về quá muộn nhé. Tôi là người dễ bị đói haha.

Wonwoo nhìn xung quanh và lắc đầu. Thật ra thì hiện tại anh có rất nhiều việc cần phải làm. Nhưng đúng vậy, một cuộc hẹn với người hàng xóm mới của mình sẽ không gây ảnh hưởng quá nhiều đâu. Anh có thể bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình vào ngày mai.

From: Hàng xóm 804

Ôi trời, vậy thì tôi cần phải cứu bạn khỏi cơn đói!

6 giờ thì sao? Lớp học của tôi sẽ kết thúc lúc 5 giờ. Tôi sẽ cố gắng lái xe nhanh nhất có thể.

To: Hàng xóm 804

Không, không, làm ơn đừng lái xe quá nhanh. Tôi không muốn trở thành lý do cho một tai nạn không đáng có ngày hôm nay haha. Tôi có thể chờ, bạn chỉ cần gõ cửa nhà tôi thôi, được chứ?

From: Hàng xóm 804

Thôi được!

Hẹn gặp lại sớm nhé 805!

Wonwoo quyết định không trả lời tin nhắn nữa. Anh bước nhanh hơn đến phòng tắm, anh cần tắm rửa ngay bây giờ. Anh không muốn bị ấn tượng là người có mùi trong buổi gặp đầu tiên của mình với người hàng xóm vui tính mới bên cạnh.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Wonwoo tiến đến tủ để bắt đầu chọn quần áo. Anh chọn cho mình một chiếc áo hoodie vàng kết hợp với quần dài trắng. Anh thực sự rất thích màu này và anh hy vọng rằng màu vàng là màu thích hợp cho ấn tượng đầu tiên.

Anh tìm kiếm đồng hồ đeo tay và nhận thấy bây giờ đã là 5 giờ rồi, còn một giờ nữa là đến giờ hẹn. Hiện tại thì Wonwoo có ý định sẽ dỡ trước một ít đồ đạc vẫn còn nằm ở trước cửa ra vào để giết thời gian.

Đồng hồ điểm 5 giờ 30 phút và có người đang gõ cửa.

Những tưởng rằng người hàng xóm mới của mình đã đến sớm hơn 30 phút và Wonwoo rất cảm kích vì điều đó. Nhưng bằng cách nào đó, anh cũng lo lắng liệu người hàng xóm mới của mình có thực sự lái xe với tốc độ quá nhanh hay không.

Wonwoo bước ra cửa trước nhà mình với tâm trạng lo lắng đan xen với háo hức. Tuy nhiên anh nhận ra rằng mình không ngửi thấy mùi lê, cam bergamot với hương gỗ nồng nàn trong không khí. Đó là giây phút tâm trạng anh bắt đầu trở nên thất vọng.

Đến khi anh mở cửa ra vào, điều chào đón anh không phải một khuôn mặt lạ lẫm của người hàng xóm mới.

Người đứng trước cửa lúc này đang nhìn anh với một ánh mắt đầy tức giận, là mẹ.

"Wonwoo."

À.....

To: Hàng xóm 804

Xin lỗi bạn rất nhiều, có chuyện đột ngột xảy ra và tôi cần phải về nhà trước. Chúng ta hãy gặp nhau vào lúc khác nhé........

:(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro