Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống dưới lầu, mở cốp xe ra, đặt vào bốn cái vali.

"Chuyển vào!" Đoàn Nguyên Vũ ôm lấy một cái vali đi vào trong nhà.

Kim Mẫn Khuê cũng không nói gì, cũng ôm lấy một cái. Lúc hắn đem mấy cái vali chuyển hết vào trong, Đoàn Nguyên Vũ đã thay xong quần áo.

"Anh mặc như thế này thì định đi đâu?"

"Bạn bè gọi anh ra ngoài gặp mặt." Đoàn Nguyên Vũ nhìn vào gương, cũng không để ý tới Kim Mẫn Khuê.

"Vậy còn em?"

"Ở nhà thu dọn đồ đạc đi, tất cả đều là của anh đấy. Không phải muốn ở bên nhau sao?"

"Anh lại còn muốn chạy?" Kim Mẫn Khuê bắt lấy cổ tay của anh. Đoàn Nguyên Vũ cười, "Sợ?" Sau đó rút tay ra, "Buổi tối anh sẽ về."

Đoàn Nguyên Vũ đi thật.

Kim Mẫn Khuê sinh khí nhưng vẫn đem bốn cái vali giống nhau mở ra. Phần lớn đều là quần áo, giày dép và túi xách, Kim Mẫn Khuê xếp chúng theo mùa và màu sắc gấp lại. Bên cạnh gấp quần áo bên cạnh tức giận, mặc cái gì vậy? Thật vênh váo! Không biết mình đã kết hôn sao?

Thời điểm nhận điện thoại của Lý Thạc Mẫn, Kim Mẫn Khuê đang nghĩ đến ngày mai phải đi mua quần áo cho Đoàn Nguyên Vũ.

"Mẫn Khuê, em đang ở đâu đấy?"

"Ở nhà thu dọn đồ đạc."

"Thu dọn đồ đạc? Em đi vào con đường này lúc nào vậy? Dịu dàng ở nhà sao? Thật muốn cùng cô gái kia kết hôn à?"

"Im lặng, là anh không hiểu. Có việc gì?"

"Em đoán xem anh gặp được ai?" Thạc Mẫn thần thần bí bí nói.

"Ai?"

"Em đoán đi!" Thạc Mẫn siêu cấp hưng phấn. Không nghĩ tới Kim Mẫn Khuê cúp máy của mình.

"Kim Mẫn Khuê! Em dám cúp điện thoại của amh xem?"

"Anh có nói hay không?"

"Anh gặp Đoàn Nguyên Vũ, bây giờ đang đi hát, một đám người đang xem, em không đến xem à?

Thạc Mẫn gửi tới một địa chỉ.

Quán bar? Kim Mẫn Khuê đem tạp dề ném lên trên ghế sofa một cái, cầm lấy mũ bảo hiểm cùng chìa khoá motor, lửa giận bùng lên vội vàng xuống lầu. Mình ở nhà hiền lành thu dọn đồ đạc cho anh ấy, thế mà anh ấy dám đi quán bar ca hát? Không biết mình đã kết hôn rồi sao?

Nếu không phải xe motor không thể phi vào quán bar thì hắn nhất định sẽ xông vào.

Thời điểm hắn đến sân khấu, Đoàn Nguyên Vũ đang hát bài 《Người ấy không yêu tôi》:

Người ấy không yêu tôi.

Lúc nắm tay rất quạnh quẽ hờ hững

Lúc ôm không đủ gần

Người ấy không yêu tôi

Lúc nói chuyện không chăm chú

Lúc im lặng lại quá dụng tâm

Tôi biết người ấy không yêu tôi

Ánh mắt của người ấy nói ra tâm tư của người ấy

Tôi nhìn thấu trái tim của người ấy

Còn có bóng lưng người khác lưu lại

Hồi ức của người ấy không được thanh trừ sạch sẽ

Tôi nhìn thấy trái tim người ấy

Đó tất cả đều là bộ phim người ấy đóng với cô ta

Mặc dù người ấy không yêu tôi như thế

Nhưng người ấy vẫn cứ thế đi thẳng vào trong lòng tôi

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có thanh âm của anh chảy xuôi, sạch sẽ thanh tịnh còn có chút cuồng loạn, anh đứng ở giữa sân khấu, giống như một bức họa, Kim Mẫn Khuê lẳng lặng nhìn, tim cũng đau nhói. Đoàn Nguyên Vũ rất khó chịu. Hắn rõ ràng trông thấy Đoàn Nguyên Vũ khóc. Giữa thời điểm giao thoa, hắn không nhịn được, xông lên đem người giữ chặt ôm vào trong lòng. Đoàn Nguyên Vũ bị bất ngờ cảm thấy thất kinh, sau thấy rõ là hắn lại càng thêm ủy khuất.

Quả nhiên là khóc, mắt đỏ hoe. Kim Mẫn Khuê dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu mà cười nhìn Đoàn Nguyên Vũ, sau đó kéo người chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro