1. i know you always try so hard

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mingyu rảo bước xuống từ chiếc xe buýt cũ kỹ, đón lấy làn không khí mát lạnh của hồ Como, cùng cảm giác nhẹ nhõm trong lòng. Bầu không khí mát mẻ của mùa xuân vùng hồ Como bao quanh cậu, những ngọn đồi xanh mướt trải dài dưới bầu trời xanh trong vắt. Cậu đưa mắt nhìn quanh, ngắm những dãy nhà cổ kính với những bức tường đá phủ rêu, các cửa sổ sơn màu sặc sỡ mở ra khung cảnh của những khu vườn đầy hoa nở rộ. Mọi thứ nơi đây toát lên vẻ đẹp yên bình mà cậu đã luôn mơ đến trong những ngày làm việc bận rộn ở Seoul.

Chiếc vali lớn màu đen lăn đều trên con đường lát đá, mỗi bước đi của cậu như đang bỏ lại sau lưng những tháng ngày bận rộn đầy áp lực vừa qua, trong lòng thấy nhẹ nhõm khi được tạm thời rời xa khỏi thế giới ồn ào của những buổi chụp hình và ánh đèn sân khấu. Mingyu nổi bật với chiều cao vượt trội cùng gương mặt điển trai.Mái tóc xoăn xù trước đây đã được cắt gọn, hài hòa với những đường nét sắc sảo và đôi mắt to tròn sáng ngời. Cậu khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng màu beige, áo sơ mi trắng bên trong và quần jeans đơn giản – một trang phục không quá nổi bật nhưng vẫn đủ tinh tế để phù hợp với bầu không khí lãng mạn của ngôi làng nhỏ này. Những ngọn đồi xanh trải dài, hồ nước trong veo và những con đường nhỏ hẹp quanh co dưới bóng cây, tất cả làm Mingyu cảm thấy như mình đã bước vào một trang sách cổ điển.

Khách sạn mà cậu đã đặt nằm ở một góc yên tĩnh bên bờ hồ, với những ô cửa sổ rộng lớn nhìn ra mặt nước xanh biếc. Những bức tường đá xù xì của khách sạn được điểm tô bằng những chậu hoa đầy màu sắc. Mingyu nhận chìa khóa phòng từ người quản lý khách sạn, người đã chào đón cậu bằng một nụ cười thân thiện và dặn dò vài điều bằng giọng Ý nhẹ nhàng. Sau khi sắp xếp hành lý, cậu quyết định đi dạo quanh ngôi làng, khám phá những con đường nhỏ hẹp với những viên gạch lát đá màu xám nhạt và những mái nhà ngói đỏ nổi bật dưới ánh nắng.

Cậu lang thang qua những con đường lát đá, ngắm nhìn những cửa hàng nhỏ xinh bán đủ loại đặc sản địa phương, những tiệm cà phê với mùi hương cà phê rang thơm nức mũi, và những bức tranh phong cảnh được trưng bày dọc theo lối đi. Ngôi làng này nhỏ bé và giản dị, nhưng lại chứa đựng một vẻ đẹp khó cưỡng, như thể nó đã ngủ yên qua bao năm tháng và chỉ chờ đợi một người như Mingyu đến để đánh thức.

Lang thang một lúc thì cậu dừng chân tại một quán cà phê nhỏ bên bờ hồ, nơi chỉ có vài chiếc bàn gỗ được sắp xếp gọn gàng dưới tán ô dù màu kem. Mingyu chọn một chỗ ngồi gần mép nước, nơi cậu có thể nhìn ra xa, ngắm những cánh buồm trắng và những dãy núi mờ ảo ở phía chân trời. Cậu gọi một tách cà phê đen, vì cậu đang ở Ý mà, phải thử chứ.

Mingyu lật mở cuốn sách mà cậu mang theo, cố gắng tìm sự thư giãn trong những trang chữ. Nhưng trước khi cậu kịp đọc dòng đầu tiên, một bóng hình vô tình che khuất ánh nắng đang chiếu lên trang giấy, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía trên:

"Cậu ơi, không biết chỗ này đã có ai ngồi chưa?"

Mingyu ngước lên, ánh mắt anh chạm vào một đôi mắt khác. Đó là một người đàn ông cao gầy, mái tóc đen rối nhẹ phủ xuống trán, đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính gọng tròn. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi xám đơn giản và quần kaki, tay cầm một cuốn sổ tay và cây bút, như thể anh đang tìm kiếm một chỗ để dừng lại và ghi chép điều gì đó.

"Chưa, anh ngồi đi." Mingyu mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng và thân thiện, cậu hơi nhích cuốn sách của mình sang bên để nhường chỗ. Đối phương cảm ơn cậu rồi ngồi xuống, đặt cuốn sổ lên bàn và bắt đầu viết vài dòng.

"Anh đến đây để làm việc à?" Mingyu hỏi, không khỏi tò mò khi thấy người đàn ông chăm chú vào từng nét bút.

"Có lẽ là vậy," người đàn ông ngẩng lên, mỉm cười nhẹ. "Tôi là Jeon Wonwoo, nhà văn. Tôi đến đây để tìm lại cảm hứng cho cuốn sách mới, nhưng dường như điều đó khó hơn tôi nghĩ."

Wonwoo có một vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng lại toát lên sự mệt mỏi khó giấu. Đôi mắt anh, dù che khuất bởi cặp kính, vẫn lộ rõ sự trăn trở và khát khao tìm kiếm điều gì đó đã mất. Anh không đẹp theo kiểu rực rỡ, nhưng lại có nét cuốn hút riêng, một sự hấp dẫn đến từ phong thái điềm đạm và vẻ thông minh toát ra từ cử chỉ, lời nói. Mỗi khi anh nói chuyện, ánh mắt anh nhìn thẳng vào người đối diện, tạo cảm giác anh thật sự quan tâm và lắng nghe.

Mingyu gật đầu, cậu có thể nhận ra nét mệt mỏi trong đôi mắt của Wonwoo – một nét buồn sâu thẳm quen thuộc, như thể đang nhìn vào một tấm gương phản chiếu chính mình. "Tôi là Kim Mingyu, người mẫu. Tôi đến đây để nghỉ ngơi một chút, cảm hứng có lẽ cũng là thứ tôi đang tìm kiếm, dù không rõ là cho điều gì."

Wonwoo cười khẽ, như thể hiểu được phần nào cảm xúc của Mingyu. Cả hai cùng im lặng một lúc, để cho không khí của ngôi làng nhỏ này bao quanh và thấm vào từng suy nghĩ. Có điều gì đó nhẹ nhàng, dễ chịu khi cả hai cùng ngồi ở đây, không cần phải nói quá nhiều, chỉ là hai người xa lạ tìm thấy sự an ủi trong sự hiện diện của nhau.

"Cậu thích công việc người mẫu của mình không?" Wonwoo đột nhiên hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.

Mingyu suy nghĩ một lúc trước khi trả lời, đôi mắt cậu dõi theo một chiếc thuyền nhỏ đang chầm chậm rẽ nước ra xa. "Lúc đầu thì có, tôi rất thích được chụp hình, được nhìn thấy bản thân qua những ống kính khác nhau. Nhưng dần dần, nó trở thành một cái gì đó quá áp lực. Tôi phải luôn luôn hoàn hảo, không được phép mắc lỗi. Có những lúc tôi chỉ muốn biến mất một thời gian, để không ai tìm thấy."

Wonwoo gật đầu, nhìn Mingyu với sự thấu hiểu. Anh biết rõ cảm giác đó – cảm giác bị mắc kẹt trong những kỳ vọng của chính mình và của người khác. "Viết lách cũng giống như vậy. Mọi người nghĩ rằng chỉ cần có cảm hứng là có thể viết, nhưng thật ra, cảm hứng không phải lúc nào cũng đến, và áp lực để viết cái gì đó thật hay đôi khi khiến tôi không thể viết được gì cả. Tôi đã viết về tình yêu, về nỗi đau, về những gì con người ta trải qua khi mất mát," Wonwoo nói, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt hồ phẳng lặng. "Nhưng gần đây, mọi thứ đều trống rỗng. Có lẽ, tôi đã đánh mất chính mình trong những câu chuyện đó."

Mingyu nhìn Wonwoo, nhận ra ở anh không chỉ là một nhà văn đang vật lộn với trang giấy trắng, mà còn là một tâm hồn nhạy cảm. Một sự đồng cảm kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm giữa họ. Cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn dự kiến. Từ những câu chuyện về công việc, cuộc sống, đến những sở thích nhỏ nhặt như loại cà phê yêu thích hay bộ phim gần đây nhất mà họ đã xem. Cả hai đều thấy rằng việc nói chuyện với nhau giống như đang mở ra một cánh cửa mà họ đã đóng kín từ rất lâu, và điều đó khiến họ cảm thấy thoải mái giữa nước Ý xa xôi.

Wonwoo mở cuốn sổ tay của mình ra, bắt đầu ghi chép vài dòng. Anh nhìn xuống những trang giấy trắng đã lấm lem vết mực, như thể đang cố gắng tìm kiếm lại những cảm xúc mà anh đã đánh mất. "Tôi đã từng nghĩ, cảm hứng là thứ mà ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, chỉ cần mở lòng mình ra. Nhưng càng lớn, càng trải qua nhiều thứ, tôi lại thấy mình khó mở lòng hơn. Có lẽ, chúng ta đều đã tự dựng lên những bức tường xung quanh mình."

Mingyu chăm chú quan sát Wonwoo khi anh viết, từng nét chữ chậm rãi, mỗi từ ngữ đều chứa đựng một phần suy nghĩ và cảm xúc của anh. Có gì đó ở Wonwoo khiến Mingyu cảm thấy bình yên, có lẽ là cách anh nhẹ nhàng, không quá phô trương nhưng lại luôn khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Wonwoo không phải kiểu người nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh có một sức hút riêng, một sự ấm áp và chân thành mà Mingyu chưa từng gặp ở ai khác.

"Anh nghĩ chúng ta có thể thoát khỏi những bức tường đó không?" Mingyu hỏi, ánh mắt dõi theo từng đường nét khuôn mặt của Wonwoo. Cậu tò mò về suy nghĩ của người đàn ông đối diện, không phải vì anh là một nhà văn, mà là một con người đang tìm kiếm bản ngã của chính mình.

Wonwoo nhìn lên, đôi mắt anh dịu dàng nhưng sâu thẳm. "Tôi không biết," anh trả lời, giọng nhẹ nhàng. "Nhưng có lẽ, chúng ta không nhất thiết phải phá bỏ chúng hoàn toàn. Chỉ cần tìm được ai đó có thể nhìn xuyên qua những bức tường ấy và chấp nhận chúng, thì đã đủ rồi."

Ánh nắng chiều dần buông, nhuộm màu vàng nhạt lên mặt hồ, tạo nên một khung cảnh vừa yên bình vừa đẹp đẽ. Hai người vẫn ngồi đó, cảm nhận từng cơn gió lùa qua tóc. Cả hai im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc trong làn gió. Mặt hồ Como xanh ngắt, phản chiếu ánh nắng chiều vàng nhạt, tạo nên một khung cảnh yên bình đến nao lòng. Mingyu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi ngồi cạnh Wonwoo, như thể cậu vừa tìm thấy một người bạn đồng hành mà cậu không hề biết rằng mình đang cần.

Mingyu lén nhìn anh, người đàn ông đang chăm chú nhìn về phía mặt hồ, đôi mắt dường như sáng hơn dưới ánh nắng dịu dàng. Wonwoo quay sang, đôi môi anh nở một nụ cười nhẹ nhưng đủ để làm ấm lòng người đối diện.

Khi ánh hoàng hôn cuối cùng dần tắt, Wonwoo đóng cuốn sổ tay lại, đứng lên chuẩn bị rời đi. "Cảm ơn vì đã cho tôi một buổi chiều thú vị," anh nói, giọng điệu chân thành. "Có lẽ, đây là điều tôi cần hơn là tìm cảm hứng – chỉ cần nói chuyện với ai đó, không cần lo lắng hay áp lực gì cả."

Mingyu gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự vui vẻ mà đã lâu rồi bản thân chưa được cảm nhận. "Tôi cũng vậy. Thật may là chúng ta đã gặp nhau ở đây, ở một nơi xa xôi như thế này."

Ngày hôm đó, khi hoàng hôn dần buông xuống, Mingyu và Wonwoo rời quán cà phê, cả hai cùng bước đi trên con đường nhỏ dẫn về phía khách sạn. Họ không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng ấy không hề khó chịu, mà ngược lại, nó mang đến cho họ cảm giác của một sự đồng hành thân thuộc.

Đó chỉ là khởi đầu, một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai người đến từ hai thế giới khác nhau, nhưng họ đều biết, khoảnh khắc này đã để lại trong lòng họ một dấu ấn không thể xóa nhòa.

////

thích mingyu thích wonwoo quáaa đi mấcccc huhu lại là mình đu otp đây 😭 vì mỗi lần xem nana tour mình đều thổn thức vì seventeen quá dễ thương nên mình đã mò máy quay trở lại với con đường viết fic otp... ko biết khi nào viết tiếp cũng ko biết khi nào end chỉ là tôi mong nó sẽ end được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro