10. flowers in my path, my love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc sống của Wonwoo và Mingyu dần trở lại quỹ đạo sau những sóng gió vừa qua. Nhưng không phải là như cũ, mà là một nhịp điệu mới mẻ và đầy ắp yêu thương. Những cái nhìn trộm đầy ngượng ngùng, những cái chạm nhẹ đầy tình cảm, giờ đây đã trở thành những thói quen của họ. Dù vẫn còn những ánh mắt tò mò, những lời bàn tán đâu đó, nhưng với sự kiên định và tình cảm chân thành dành cho nhau, cả hai đã vững vàng vượt qua. 

Wonwoo ban đầu vẫn còn chút ngập ngừng khi xuất hiện cùng Mingyu nơi công cộng. Những ánh mắt soi mói, những lời đồn đại dường như vô tình tạo thành một bức tường ngăn cách. Nhưng rồi, từ những lời động viên của cậu, sự ủng hộ từ fan và cả những đồng nghiệp, anh dần dần thoải mái hơn. Anh không còn e dè khi xuất hiện cùng Mingyu, không còn lo lắng về những gì người khác nghĩ nữa. Thay vào đó, anh tập trung vào cảm giác của chính mình, vào sự hiện diện ấm áp của cậu bên cạnh.

Sau khi công bố tình cảm, dù công ty không công khai danh tính của Wonwoo, nhưng họ vẫn trở thành một cặp đôi được quan tâm nhiều trong mắt công chúng. Nhưng điều đó không làm thay đổi cách họ đối xử với nhau.

Có lần, khi đang cùng nhau đi dạo phố, họ bị một nhóm fan bắt gặp. Thay vì e dè, Mingyu chỉ mỉm cười, nắm chặt tay Wonwoo hơn, để anh biết rằng cậu không bao giờ có ý định giấu giếm tình cảm của họ nữa. Một fan hâm mộ trẻ tiến lại gần, tặng cho họ một bó hoa nhỏ kèm theo một tấm thiệp:

"Em chỉ muốn nói rằng, em ủng hộ hai người. Cả hai đều xứng đáng với hạnh phúc."

Những lời ấy không chỉ là động lực mà còn là một lời nhắc nhở Wonwoo rằng tình yêu của họ, dù phải vượt qua bao nhiêu thử thách, vẫn luôn là nguồn cảm hứng lớn lao nhất đối với anh. Anh bắt đầu viết nhiều hơn, không còn những khoảng thời gian trống rỗng khi phải vật lộn với ý tưởng nữa. Cảm xúc tuôn trào mỗi khi anh nghĩ về cậu, và từng dòng văn dường như cũng trở nên mượt mà hơn bao giờ hết. Những ngày ấy, dù bận rộn, nhưng anh lại thấy tâm hồn mình vô cùng bình yên.

Khi những tin tức tích cực về họ ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Wonwoo cảm nhận rõ ràng rằng mọi thứ đang dần đi vào ổn định. Các dự án mới liên tục tìm đến Mingyu, và anh cũng nhận được lời mời tham gia vào những sự kiện, hội thảo văn học mà trước đây anh từng nghĩ sẽ không bao giờ đủ can đảm xuất hiện. Wonwoo nhận ra rằng, không chỉ có fan mà còn rất nhiều người trong giới giải trí cũng ủng hộ và chấp nhận tình yêu của họ. Điều đó càng làm cho anh thêm tự tin vào lựa chọn của mình.

Mingyu vẫn luôn là người chủ động hơn trong mối quan hệ của họ. Những hành động nhỏ nhặt như nắm tay Wonwoo khi đi giữa phố đông, hay bất chợt cúi xuống hôn anh trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người bạn thân thiết, đều khiến Wonwoo vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Anh không thể đếm nổi bao nhiêu lần mình đỏ mặt vì những câu trêu chọc của Mingyu, nhưng anh biết rõ một điều: trái tim mình đã bị cậu chiếm trọn, từ những ngày đầu tiên gặp gỡ cho đến tận bây giờ.

Họ cùng nhau đi chợ vào mỗi cuối tuần, cùng nhau nấu những bữa ăn giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Những lúc rảnh rỗi, Mingyu thường tếu táo trêu chọc Wonwoo về việc nấu ăn, còn anh chỉ mỉm cười dịu dàng, thoáng chút đỏ mặt mỗi khi cậu đùa giỡn quá trớn. Những khoảnh khắc đời thường ấy, dù nhỏ nhặt nhưng lại là những điều khiến cuộc sống của cả hai trở nên trọn vẹn.

Mingyu không chỉ là một người mẫu mà còn là một người yêu chu đáo và dịu dàng. Mỗi khi anh ngồi bên bàn làm việc, say mê viết những dòng văn mới, cậu luôn ngồi bên cạnh, đôi khi chỉ im lặng ngắm nhìn hoặc đưa cho anh một cốc cà phê nóng. Những lúc ấy, anh cảm nhận được sự yên bình đến từ sâu thẳm tâm hồn mình. Anh không cần phải giả vờ mạnh mẽ hay che giấu cảm xúc của bản thân nữa. Mingyu luôn tạo cho anh một không gian an toàn để là chính mình, để thoải mái bộc lộ tất cả những suy nghĩ và cảm xúc.

Một buổi tối sau khi kết thúc công việc, Mingyu và Wonwoo trở về nhà. Anh đang bận rộn với chồng sách và bản thảo dở dang, còn cậu đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa tối. Căn hộ thoáng mùi thơm từ những món ăn đơn giản nhưng ấm áp, không khí gia đình toát lên một cách tự nhiên.

Khi cả hai ngồi lại bên nhau, Wonwoo nhìn cậu, hơi ngập ngừng như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, nắm lấy tay Mingyu và thở ra một hơi dài.

"Anh muốn nói chuyện với em," Wonwoo mở lời, giọng nói đầy chân thành.

Cậu nghiêng đầu, tò mò. "Có chuyện gì thế anh? Có gì mà anh phải nghiêm túc như vậy?"

Anh ngập ngừng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói:

"Em có nghĩ là... chúng ta nên dọn về sống chung không? Ý anh là, thật sự sống chung ấy. Anh không muốn chỉ là đến thăm hay ngủ lại. Anh muốn chúng ta chia sẻ một ngôi nhà, một cuộc sống cùng nhau."

Mingyu nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên. Cậu bật cười khẽ, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. 

"Anh chắc chứ? Em chỉ lo là... chúng ta có thể sẽ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày đấy. Anh không sợ phiền à?"

Anh lắc đầu, nụ cười dịu dàng nhưng đầy kiên định. "Anh nghĩ chúng ta sẽ ổn thôi. Thật ra, anh đã nghĩ rất nhiều về điều này. Em là người duy nhất anh muốn cùng thức dậy mỗi sáng và ngủ bên cạnh mỗi tối. Và nếu có những tranh cãi nhỏ nhặt, anh nghĩ chúng ta sẽ học được cách giải quyết chúng cùng nhau."

Cậu nhìn anh, mắt lóe lên một tia xúc động mà trước giờ Wonwoo chưa từng thấy. "Anh không biết em đã đợi câu nói này từ anh bao lâu đâu." Mingyu siết chặt tay anh, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Kể từ đó, họ chính thức dọn về sống chung. Những ngày đầu, Wonwoo có chút bỡ ngỡ, nhưng rồi dần dần, anh quen với sự hiện diện của Mingyu trong mọi khoảnh khắc đời thường. Mỗi sáng, khi anh nhẹ nhàng tỉnh giấc, quay người lại thấy cậu vẫn còn đang ngủ say, hơi thở đều đều và đôi mắt khép hờ. Nhìn Mingyu trong những khoảnh khắc như thế này, anh cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ. Wonwoo vươn tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng chất chứa đầy tình cảm. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác lần đầu được chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, cảm giác gần gũi ấy như một sợi dây kết nối vô hình nhưng mạnh mẽ, giữ hai người lại với nhau. 

Một tối nọ, sau khi cả hai đã trải qua một ngày dài bận rộn, họ trở về căn hộ nhỏ, và trong không gian yên tĩnh ấy, chỉ còn lại tiếng thở đều của nhau. Wonwoo dựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn Mingyu đang loay hoay trong bếp chuẩn bị một cốc cacao nóng cho anh. Cảnh tượng ấy làm lòng anh ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu quay lại, mỉm cười với ánh mắt dịu dàng, đưa cốc cacao cho anh rồi nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay gầy của Wonwoo.

"Anh làm gì mà cứ nhìn em mãi thế?" Mingyu khẽ cười, giọng nói lém lỉnh nhưng đầy ấm áp.

"Vì người yêu anh đẹp trai quá đi thôi," Wonwoo đáp, mặt hơi đỏ lên. Anh không quen với việc khen ngợi thẳng thắn như vậy, nhưng cảm xúc trong lòng thì không thể che giấu.

Mingyu nhướng mày, bước đến gần hơn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Wonwoo lên, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình:

"Anh cũng xinh mà. Xinh đến mức làm em chỉ muốn chạm vào anh mãi thôi."

Không để Wonwoo kịp phản ứng, Mingyu cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu. Đôi môi cậu dịu dàng nhưng đầy khao khát, như muốn truyền tải hết những tình cảm đang dâng tràn trong lòng. Anh khẽ run lên dưới cái chạm mềm mại của cậu, nhưng không lùi lại. Thay vào đó, anh nhắm mắt, để mặc cho cảm xúc dẫn dắt, đáp lại nụ hôn bằng tất cả sự dịu dàng và yêu thương.

Từng nhịp hôn càng trở nên sâu hơn, nồng nhiệt hơn. Mingyu luồn tay vào mái tóc đen của Wonwoo, khẽ kéo anh lại gần. Tiếng thở của họ hoà quyện vào nhau, nóng bỏng và gấp gáp. Những ngón tay tinh nghịch của Mingyu khẽ luồn vào lớp áo của anh, vuốt ve từng khoảng da thịt mềm mại khiến Wonwoo không khỏi run rẩy. Tay cậu không ngừng lướt dọc lưng anh, cảm nhận từng đường cong, từng nhịp đập dồn dập dưới làn da ấm áp.

"Em... nghịch quá," Wonwoo thì thầm, giọng nói đứt quãng giữa những nụ hôn. Anh không thể ngăn được hơi thở gấp gáp, sự run rẩy vì cái chạm quá đỗi dịu dàng của Mingyu.

Mingyu kéo anh lại gần hơn nữa, tay cậu siết nhẹ lấy eo anh, đôi môi không ngừng mơn trớn dọc theo cổ anh, để lại những dấu ấn ngọt ngào. Wonwoo bất giác vòng tay qua cổ Mingyu, kéo cậu vào sâu hơn trong vòng tay mình, để mặc cho những cảm xúc tuôn trào không thể kiềm chế. Trong giây phút ấy, họ như chìm vào thế giới của riêng mình, nơi không còn ai khác ngoài hai trái tim đang hòa chung một nhịp.

Đến khi cả hai cảm thấy không còn có thể ngăn lại sự khao khát, Mingyu nhẹ nhàng nâng Wonwoo lên, bế anh vào phòng ngủ. Từng bước đi chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc thân mật này mãi mãi. Anh nằm trên giường, mắt nhìn theo từng động tác của cậu, cảm nhận sự nôn nóng pha chút dịu dàng qua từng cái chạm.

Những cái chạm nhẹ nhàng nhưng dứt khoát tiếp tục dọc theo thân thể Wonwoo, từng lớp áo dần được tháo bỏ, để lại làn da nóng bỏng, đầy sức sống của cả hai. Họ hòa quyện vào nhau, trong từng nụ hôn, từng cái chạm, từng hơi thở gấp gáp. Tiếng rên khẽ cùng tiếng thì thầm những lời yêu thương vang lên giữa căn phòng, hòa quyện vào không gian tĩnh lặng, như một bản tình ca của riêng anh và cậu.

Trong vòng tay của Mingyu, Wonwoo cảm thấy an toàn, cảm thấy được yêu thương và trân trọng. Những kỷ niệm về nụ hôn, về những lần chạm môi dịu dàng, những buổi tối nằm sát bên nhau trong yên lặng nhưng đầy ý nghĩa, tất cả như những mảnh ghép hoàn hảo tạo nên bức tranh tình yêu của họ.

Mỗi ngày trôi qua, họ dần dần làm quen với cuộc sống chung, những buổi sáng lười biếng cùng nhau trên giường, những bữa tối muộn vì công việc nhưng luôn có nhau làm động lực. Dù là những khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng đối với Mingyu và Wonwoo, đó là tất cả.

Mỗi khi Wonwoo trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh biết rằng có Mingyu đợi mình với một nụ cười ấm áp và một cái ôm chặt. Và khi Mingyu cạn kiệt sức lực vì những buổi chụp hình kéo dài, cậu biết rằng sẽ có Wonwoo lặng lẽ ở bên cạnh, ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

Mingyu và Wonwoo đã từng nghĩ rằng, tình yêu giữa họ có thể chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi. Nhưng giờ đây, khi họ nằm cạnh nhau, tay trong tay, cùng chia sẻ những nụ hôn ngọt ngào và những lời thì thầm yêu thương, họ biết rằng, giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực. 

///

mình không biết viết H ạ nên nó chỉ tới đó thôi... còn một chap nứa là xong rùi ạ~ ban đầu mình muốn để 10 chap thôi nhưng lỡ viết cái lá thư của fan dài quá nên kéo thêm xíu nữa nha -(((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro