11. you are more than my everything

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Wonwoo không nói với Mingyu về tác phẩm mới mà anh đang viết. Đó là một dự án đặc biệt, và anh muốn giữ nó riêng tư cho đến khi hoàn thành. Ngày nào anh cũng dành thời gian ngồi trước bàn làm việc, cặm cụi với từng trang giấy. Tác phẩm này không chỉ là một cuốn sách mà là những trang viết chất chứa cảm xúc sâu kín nhất mà anh dành cho Mingyu. Mỗi ngày trôi qua, anh ghi lại từng khoảnh khắc, từng cảm giác mà anh có khi được ở bên cậu. Đó là những điều giản dị nhưng quý giá, như ánh mắt ấm áp của Mingyu mỗi sáng thức dậy hay nụ cười nhẹ nhàng của cậu khi đọc một cuốn sách mới.

Mỗi buổi sáng, khi Mingyu còn say giấc, Wonwoo đã ngồi bên bàn làm việc, viết ra từng dòng chữ mượt mà và chân thật. Anh ghi lại tất cả: từ những buổi tối họ cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ, cho đến những ngày lặng lẽ ngắm mưa rơi bên khung cửa sổ. Wonwoo không chỉ viết về những giây phút vui vẻ, mà còn về cả những nỗi lo lắng, những lần bất đồng ý kiến. Tất cả những điều đó, với anh, đều là những phần không thể thiếu của một tình yêu chân thành.

Tuyển tập bức thư không chỉ là một cuốn sách đơn thuần mà là một hành trình cảm xúc, là sự đong đầy của tình yêu, sự trân trọng và lòng biết ơn mà anh dành cho Mingyu. Wonwoo đặt tên cho tuyển tập là "Gửi Đến Em, Mỗi Ngày". Anh muốn dành tặng Mingyu không chỉ là những lời yêu thương mà còn là sự chứng nhận cho tình cảm chân thật của mình.

Trong khi đó, tác phẩm chính thức mà Wonwoo xuất bản lại mang một sắc thái hoàn toàn khác. Cuốn sách lấy cảm hứng từ những trải nghiệm cá nhân của anh nhưng không đề cập quá rõ ràng đến Mingyu. Thay vào đó, Wonwoo chỉ khéo léo lồng ghép những chi tiết nhỏ, những mẩu chuyện vụn vặt mà chỉ những ai thân thiết mới có thể nhận ra. Nhân vật chính trong sách là một nhà văn đang tìm kiếm cảm hứng, là chính Wonwoo, nhưng câu chuyện lại mở ra một thế giới mới, nơi anh khám phá bản thân mình qua từng ngày sống và yêu thương. Đôi khi, trong những đoạn miêu tả dài dòng, một bóng hình thấp thoáng xuất hiện, mang dáng dấp của một người mẫu nổi tiếng với nụ cười sáng ngời và đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết.

Khi tác phẩm ra mắt, nó nhanh chóng trở thành một hiện tượng. Độc giả không chỉ bị cuốn hút bởi cốt truyện, mà còn bởi lối viết nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, đậm chất tự sự của Wonwoo. Nhưng có một điều khiến những người đọc tinh ý không khỏi tò mò, đó là về bóng hình mà Wonwoo thỉnh thoảng nhắc đến. Ai đó đã từng là nguồn cảm hứng của anh? Và liệu có phải anh đang gửi gắm những thông điệp ngầm đến người đặc biệt ấy?

Tuy nhiên, chỉ mình Mingyu là người hiểu rõ nhất những gì Wonwoo muốn nói. Những lần Wonwoo lén cài cắm những chi tiết nhỏ, từ cái cách nhân vật chính nhíu mày mỗi khi suy tư giống hệt Mingyu, hay câu chuyện về lần họ gặp nhau dưới cơn mưa Ý được tái hiện lại trong một ngữ cảnh khác. Mỗi lần đọc đến những đoạn ấy, Mingyu đều cảm thấy trái tim mình rung lên, như thể anh đang được sống lại những khoảnh khắc ấy một lần nữa.

Một buổi tối, sau khi Mingyu đã hoàn thành buổi chụp hình căng thẳng, cậu trở về nhà, mở cửa và thấy Wonwoo đang đứng đó, tay cầm một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận. Wonwoo mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng mà Mingyu yêu biết bao nhiêu.

"Anh có một món quà cho em," Wonwoo nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự hồi hộp.

Mingyu mở chiếc hộp ra, bên trong là một cuốn sách nhỏ, bìa đơn giản, không có tựa đề. Nhưng chỉ cần nhìn qua, cậu đã biết đây không phải là một cuốn sách thông thường. Cậu chạm vào những trang giấy, cảm nhận sự mượt mà của từng đường nét chữ. Đó là những lá thư Wonwoo đã viết cho cậu, từng ngày, từng tháng, ghi lại mọi cảm xúc mà anh đã trải qua khi ở bên Mingyu.

Mingyu lật từng trang, đọc từng dòng chữ. Những lời Wonwoo viết không hoa mỹ, nhưng chân thật đến mức làm lòng cậu xao xuyến. Có những đoạn miêu tả những buổi sáng khi họ cùng nhau uống cà phê, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, soi rõ từng nét mặt của Mingyu. Cũng có những đoạn nói về những lúc họ cãi vã, những khoảnh khắc giận hờn nhưng rồi lại tìm cách làm lành. Mỗi trang giấy là một mảnh ghép của tình yêu, một hành trình mà họ đã đi cùng nhau, không phải lúc nào cũng suôn sẻ nhưng luôn đầy ắp những kỷ niệm đẹp.

Một lá thư khiến Mingyu không thể cầm lòng là khi Wonwoo viết về nỗi sợ của mình. Wonwoo đã từng rất lo lắng về việc công khai mối quan hệ của họ. Anh sợ rằng Mingyu sẽ phải chịu đựng áp lực từ dư luận, sợ rằng tình yêu của họ sẽ bị thử thách bởi những lời phán xét. Nhưng anh cũng viết rằng, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Mingyu, những nỗi sợ ấy dần tan biến. Mingyu là nguồn động viên lớn nhất, là người luôn khiến anh cảm thấy mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi thứ.

"Em à,

Chúng ta đã đi đến tận đây rồi, phải không? Những ngày vừa qua thật dài và nặng nề, như thể cả thế giới đột ngột đổ sập xuống, phơi bày chúng ta dưới ánh mắt tò mò và những lời phán xét không ngừng nghỉ. Em biết không, anh đã từng nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ để đối diện với tất cả, nhưng khi mọi chuyện xảy ra, anh mới nhận ra rằng mình thật nhỏ bé và mong manh làm sao.

Những ngày này, có lẽ là những ngày tồi tệ nhất mà chúng ta từng trải qua. Anh đã nghĩ mình có thể chịu đựng được mọi thứ, rằng chỉ cần có em ở bên, anh sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua. Nhưng khi thấy từng lời bình luận, từng câu nói cay nghiệt và cả những lời chỉ trích vô cớ, anh mới hiểu rằng mọi thứ không hề dễ dàng như anh tưởng.

Anh thấy hình ảnh của chúng ta trên khắp các mặt báo, không phải những bức hình đẹp đẽ như những khoảnh khắc chúng ta từng có ở Ý, mà là những bức ảnh chụp lén, những góc nhìn soi mói và xa lạ. Họ không nhìn thấy những điều tốt đẹp mà chúng ta đã có, họ chỉ nhìn thấy những gì họ muốn nhìn, và từ đó, vội vã kết luận về chúng ta.

Có những lúc anh thấy như mình đang bị nhấn chìm trong những đợt sóng ngôn từ không có hồi kết. Mỗi lần mở điện thoại lên, anh lại thấy những dòng chữ xô đẩy nhau, tranh nhau hiện lên trước mắt anh như muốn nhắc nhở anh về vị trí của mình trong cuộc chiến này. Và giữa những câu nói đầy hằn học và phán xét ấy, anh cảm thấy mình lạc lõng và cô độc vô cùng.

Có những bình luận nói rằng anh không xứng đáng với em, rằng em có thể tìm được ai đó tốt hơn, không phải là một người nhà văn lặng lẽ với một cuộc sống giản dị. Có những người cho rằng chúng ta chỉ là một chiêu trò, rằng anh chỉ đang bám vào danh tiếng của em để tìm kiếm ánh hào quang. 

Có những ngày anh thấy mình như đang bị nhấn chìm giữa những dòng tiêu đề giật gân, những lời đồn đoán và cả những ý kiến trái chiều từ công chúng. Họ không thấy được những khoảnh khắc mà em đã làm anh cười, làm anh thấy mình như là người may mắn nhất trên đời. 

Những lời nói ấy, dù anh biết là không đáng để tâm, nhưng anh vẫn không thể ngăn mình khỏi cảm giác tổn thương. Anh đã cố gắng cười, cố gắng tỏ ra rằng mình không quan tâm, nhưng thật lòng mà nói, anh chỉ muốn đóng cửa lại, tránh xa tất cả và giữ lấy em cho riêng mình. Anh đã nghĩ đến việc sẽ bỏ mặc mọi thứ, chỉ để chúng ta có thể bình yên bên nhau mà không bị ai phán xét hay làm tổn thương.

Chúng ta không cần phải là một câu chuyện cổ tích với cái kết viên mãn được công chúng tán thưởng. Anh biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Sẽ còn rất nhiều thử thách, nhiều ánh mắt soi mói và những lời nói khiến chúng ta tổn thương. Nhưng anh cũng biết rằng, chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ đủ can đảm để đối diện với tất cả.

Anh yêu em, yêu cả những lúc em cười và cả những lúc em lo lắng. Yêu cách em nhìn anh, như thể anh là người duy nhất mà em cần. Và em à, em cũng là người duy nhất mà anh muốn ở bên, dù cho có phải đối diện với bao nhiêu khó khăn đi nữa. 

Cảm ơn em vì đã luôn ở đây, đã luôn tin tưởng và yêu thương anh. Cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc, ngay cả khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng. Anh không thể hứa rằng mọi thứ sẽ luôn suôn sẻ, nhưng anh hứa rằng sẽ không bao giờ buông tay em. Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua tất cả, sẽ viết nên câu chuyện của chính mình, một câu chuyện không cần ai khác chấp nhận hay hiểu được, ngoài chúng ta.

Anh yêu em, yêu cái cách mà em đã nắm lấy tay anh và dẫn dắt anh đi qua những ngày tháng khó khăn này. Anh yêu cái cách mà em luôn đứng vững, không bao giờ từ bỏ hay để bất kỳ điều gì làm lung lay niềm tin vào tình yêu của chúng ta. Anh biết rằng, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy mệt mỏi và chùn bước, nhưng hãy cứ tin rằng, chỉ cần chúng ta còn nhau, thì không có gì là không thể vượt qua.

Mingyu ơi, anh yêu em nhiều lắm,

Wonwoo."

Cậu mỉm cười khi đọc đến lá thư Wonwoo miêu tả ngày họ lần đầu tiên sống chung. Wonwoo đã viết rằng anh từng lo lắng liệu hai người có thể hòa hợp khi chia sẻ không gian sống hay không, nhưng rồi anh nhận ra, với Mingyu, mọi thứ đều trở nên dễ dàng và tự nhiên. Anh thích cách Mingyu luôn làm cho không khí trong nhà trở nên ấm áp và vui tươi, dù chỉ bằng những hành động nhỏ nhặt như chuẩn bị bữa sáng hay chăm sóc cho những chậu cây nhỏ ngoài ban công.

"Em à,

Anh không nghĩ rằng mình sẽ viết cho em lá thư này vào đúng ngày đầu tiên chúng ta dọn về sống chung. Anh đã luôn nghĩ rằng khoảnh khắc này sẽ tràn ngập tiếng cười, những nụ hôn vội vàng và cả những cái ôm thật chặt, nhưng điều anh không ngờ nhất là trái tim anh lại đập nhanh đến thế, như thể anh đang sống lại những cảm giác mới mẻ của những ngày đầu biết yêu.

Căn hộ mới của chúng ta không quá rộng, nhưng vừa đủ để chứa đựng những ước mơ và hy vọng của hai người. Những chiếc thùng đồ đạc chất đống khắp nơi, những cuốn sách của anh chen chúc cạnh những bộ quần áo đầy phong cách của em, và giữa tất cả những thứ lộn xộn ấy, anh lại thấy một sự ấm áp lạ thường. Đó là cảm giác mà anh chưa từng trải qua ở bất kỳ nơi nào khác — cảm giác của một ngôi nhà thực sự, nơi mà anh và em có thể cùng nhau chia sẻ mọi khoảnh khắc nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa.

Anh còn nhớ, khi em đứng giữa phòng khách, ánh mắt ngập tràn niềm vui và đôi môi nở nụ cười rạng rỡ, anh đã cảm thấy tim mình như lỡ nhịp. Em quay sang nhìn anh, tay cầm chìa khóa căn hộ mới mà hai đứa đã cùng chọn lựa, và nói: "Từ giờ đây là nhà của chúng ta." Lời nói đơn giản nhưng đã làm anh bồi hồi không nói nên lời.

Ngày hôm ấy, mọi thứ dường như chậm lại, như thể thế giới bên ngoài không còn tồn tại. Anh nhớ chúng ta đã cùng nhau sắp xếp từng cuốn sách lên kệ, mỗi lần em với lên đặt một quyển mới là anh lại nhìn thấy cái nhíu mày nhỏ của em khi không với tới được. Em biết không, chỉ những khoảnh khắc đơn giản ấy thôi, nhưng lại làm anh cảm thấy mình thật may mắn. Em luôn khiến anh mỉm cười, kể cả khi chẳng có điều gì quá đặc biệt xảy ra.

Rồi khi chúng ta cùng ngồi xuống trên sofa, nhìn ra ban công với những chậu hoa trà bố em tặng, anh thấy em quay sang nhìn anh, mắt em lấp lánh hơn cả ánh nắng chiều. Em kể về những kế hoạch, những giấc mơ mà chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện trong căn hộ nhỏ này. Em nói về những bữa tối muộn sau một ngày dài, về những buổi sáng cùng nhau ăn sáng trong yên bình, và cả những lần em sẽ chờ anh bên cửa sổ khi anh lạc lối trong những con chữ.

Có lẽ anh đã lo lắng quá nhiều, rằng liệu chúng ta có thể hòa hợp được không, rằng liệu anh có thể đủ tốt để ở bên em mỗi ngày hay không. Nhưng rồi em đã làm tan biến mọi lo âu ấy bằng cách nắm lấy tay anh, siết chặt và nói rằng chỉ cần chúng ta có nhau, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Buổi tối hôm đó, anh nhớ chúng ta đã nằm cạnh nhau trên chiếc giường mới, nhìn lên trần nhà mà chẳng ai nói gì cả. Anh chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của em, cảm nhận được nhịp tim của em qua làn da tiếp xúc. Chúng ta đã trao cho nhau một nụ hôn thật dài, như để khẳng định rằng đây không phải là một giấc mơ, mà là thực tế — thực tế rằng từ giờ, anh và em sẽ cùng nhau thức dậy mỗi ngày, cùng nhau đi qua mọi niềm vui và thử thách.

Em à, anh không biết rằng tương lai sẽ ra sao, không biết rằng chúng ta sẽ gặp phải những khó khăn gì. Nhưng anh biết chắc một điều, rằng hôm nay là một trong những ngày hạnh phúc nhất của anh. Cảm ơn em, vì đã chọn anh, vì đã để anh bước vào cuộc sống của em và cùng nhau xây dựng một ngôi nhà mà anh vẫn luôn ao ước.

Anh không dám hứa rằng mình sẽ là người hoàn hảo, nhưng anh sẽ cố gắng để trở thành người mà em có thể tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Anh sẽ học cách nấu món mà em thích, học cách giữ im lặng khi em cần không gian, và học cách yêu em nhiều hơn mỗi ngày. Và quan trọng nhất, anh sẽ học cách để chúng ta có thể cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và cùng nhau sống một cuộc đời mà chúng ta đã chọn.

Hãy cùng nhau biến căn hộ nhỏ này thành một ngôi nhà thật sự, em nhé.

Mingyu ơi, hôm nay anh cũng rất yêu em,

Wonwoo."

Một bức thư khác, Wonwoo viết về lần họ cùng nhau trang trí lại phòng khách, khi Mingyu nhất quyết treo một bức tranh mà Wonwoo không hề thích. Cuối cùng, sau một hồi tranh luận, cả hai đã bật cười và quyết định treo bức tranh đó ở góc khuất mà chỉ có họ mới nhìn thấy. Những kỷ niệm như thế, tuy nhỏ bé nhưng lại trở thành những mảnh ghép hoàn hảo cho bức tranh tình yêu của họ.

Cuối cùng, trong lá thư cuối cùng của tuyển tập, Wonwoo viết:

"Em à, anh biết có lẽ đôi khi anh không đủ lời lẽ để diễn tả hết tình cảm của mình. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, mỗi ngày anh được ở bên em là một món quà quý giá. Anh không cần gì hơn ngoài việc cùng em đi qua những năm tháng của cuộc đời này, dẫu cho có những ngày nắng hay mưa. Anh yêu em, hôm nay, ngày mai, và mãi mãi."

Mingyu khép cuốn sách lại, đôi mắt cậu long lanh ánh nước. Cậu quay sang nhìn Wonwoo, không cần thêm bất kỳ lời nói nào nữa. Họ chỉ cần nhìn vào mắt nhau, đủ để cảm nhận được sự gắn kết, tình yêu và sự trân trọng dành cho đối phương. Mingyu đã đọc từng trang với sự trân trọng và xúc động, để rồi mỉm cười khi nhận ra rằng tình yêu của họ không chỉ là một câu chuyện tình đơn thuần.

Wonwoo và Mingyu giờ đây đã có thể đứng bên nhau một cách bình yên và tự tin nhất. Mọi lo lắng, mọi nỗi sợ hãi về những phản ứng trái chiều từ công chúng giờ đã tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên và hạnh phúc của hai người.

Mingyu đã luôn là nguồn động viên lớn nhất của Wonwoo, không chỉ trong những ngày đen tối mà còn trong những khoảnh khắc nhỏ bé của cuộc sống thường ngày. Khi anh cặm cụi viết từng trang sách trong không gian yên tĩnh của căn hộ chung, cậu vẫn luôn ở đó, mang cho anh một ly trà ấm, một cái ôm nhẹ nhàng, hay chỉ đơn giản là ngồi cạnh và im lặng, để anh biết rằng mình không hề đơn độc. Những lúc anh cảm thấy lạc lối hay bối rối trước con chữ, Mingyu luôn là người kéo anh về, nhắc nhở anh rằng anh có thể làm được tất cả, miễn là anh tin vào chính mình.

Đối với Mingyu, Wonwoo không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn đồng hành, là nguồn sáng mỗi khi cậu cảm thấy lạc lối. Anh là sự kiên định, là niềm vui và cũng là thử thách khiến cậu không ngừng hoàn thiện bản thân. Wonwoo là hiện thân của sự tự do trong tình yêu — không phán xét, không áp lực, chỉ có sự thấu hiểu và yêu thương vô điều kiện. Anh là người đã giúp cậu mở ra một thế giới mới, nơi mà cảm xúc được bày tỏ một cách chân thật nhất, và cũng là người đã cho cậu thấy rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần họ còn nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua. Có lẽ, điều tuyệt vời nhất mà Mingyu nhận ra qua hành trình yêu đương này là: Wonwoo chính là ngôi nhà mà cậu luôn muốn trở về, nơi mà cậu có thể gác lại những mệt mỏi của cuộc đời, chỉ để được là chính mình. 

Và có lẽ, điều đẹp đẽ nhất mà họ đã cùng nhau học được, chính là cách để yêu thương và bảo vệ nhau dù cho thế giới có thay đổi thế nào đi chăng nữa.

end.

vậy là hết thiệt rùi ~ mình đã định viết xong khi update chap 10 luôn nhưng lo lắng ticketing tour mới của 17 quá lại ko có tâm trạng làm gì được =)))) rất may mắn trộm vía là lần này mình được gặp 17 rồi, được gặp wonwoo và mingyu rồi. 

cảm ơn các bạn đã đọc tới đây, lovelovelove vốn dĩ mình định chỉ viết ra 3 chap vì mình chỉ bộc phát muốn ghi lại cảm xúc của mình với hai người, mà nhiều quá đi thôi tận 11 chap =))) hi vọng lại có thể gặp các bạn ở những lần sau ạ ♡



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro