#4. buổi tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chú nghe đây."

Cậu áp điện thoại vào tai khi vừa tỉnh dậy bởi chuông điện thoại , là cuộc điện thoại của đứa cháu của cậu , là đứa cháu cậu bỏ gần cả một thanh xuân để nuôi và bảo ban.

"Chú Wonwoo!! Con về Hàn rồi nè."

Mingyu chớp mắt , kéo Wonwoo lại gần mình. Cậu chỉ mặc anh đang ôm cứng mình , nghe tiếng cười của đứa cháu mình.

"Con cần chú với chú Mingyu ra đón không?"

"Không ạ , con đang ở khách sạn với cả tối nay con dắt người yêu về ra mắt chú với chú Mingyu nhé?"

Mingyu nghe lỏm được , hai mắt bỗng sáng bừng lên. Anh biết đứa cháu này của người yêu mình , là đứa cháu do người chị của cậu vô tình dính rồi mặc cho cậu cùng đứa cháu mới sinh với cái tên được đặt sẵn , sau đó liền bỏ đi cùng người yêu.

Cũng có thể nói đứa cháu của cậu đã mười tám tuổi đầu , còn hai người đã sắp ba mươi.

"G-gì cơ?"

Cậu như thấy sét đánh qua tai mình , nhéo má Mingyu xem phải có là mơ không? Chắc Wonwoo chưa tỉnh và thằng cháu cậu cũng lớ mớ rồi.

"Chú không tin Chan à."

Giọng Chan xìu đi , nhìn người yêu mình.

"Ya Chan à , con sang đi , chú sẽ chuẩn bị cho con và người yêu."

Mingyu cầm lấy điện thoại của Wonwoo , tự hào cất giọng nói. Dù gì quá trình trưởng thành của Chan có mặt Mingyu trong đó , không thể không làm gì cho thằng nhóc dẫn người yêu , Wonwoo và Mingyu giờ như phụ huynh nhóc mà.

Wonwoo giờ mới biết cảm giác của mấy ông bà mẹ lúc nghe tin con dẫn người yêu về , cảm giác đứa cháu mình nuôi nó thuở cậu mới mười bảy giờ nó mười tám dẫn người yêu về ra mắt.

"Bé không vui hả? Chan lâu lắm mới về , nhóc ấy lặn đâu bên Mỹ về chơi với bé còn ra mắt người yêu."

Cậu lắc đầu , cười tươi. Vui còn không hết ấy chứ , Wonwoo hôn lên môi Mingyu. Nó cha mẹ còn không thèm nhận mặt , ông bà ngoại nó thì mất rồi , nó còn mình cậu với Mingyu không vui thì sao được.

Nó ở Mỹ hai năm không về thăm hai người chú của nó lần nào , bên đó cậu nghĩ chắc anh nào bao nuôi rồi không ngờ là thế thật.

Mingyu rất hạnh phúc bởi tin bất ngờ này , trong đầu đã suy nghĩ được bao nhiêu món để chiêu đãi hai đứa nhỏ. Vừa nấu anh vừa nhớ tới lúc xưa , lúc anh và cậu vừa tan lớp ở trường đại học liền dắt tay nhau sang trường mầm non để đón Chan. Ai đi đường cũng tưởng Chan là con của cả hai , ai cũng khen Chan giống Wonwoo quá chừng.

Mấy lúc Chan nó không chịu ăn toàn Mingyu nhe răng đe doạ , nhóc sợ mà ăn hết chén cháo do anh nấu. Đôi lúc Wonwoo còn kẹt tiết thì Mingyu liền ôm Chan về phòng trọ cậu , thay phần cha nó nên làm.

"Lớn lên Chan nó chẳng gọi anh là bố nữa rồi."

Nghĩ lại mới nhớ , ngày bé Chan mới lóc chóc vào mẫu giáo vừa hay quen Mingyu là người yêu chú nó. Miệng vừa học nói bị người yêu chú nó tiêm vào đầu những thứ kì quạc , như là gọi anh là bố còn gọi cậu là ba chẳng hạn.

"Nó lớn mười tám rồi , anh còn đòi nó gọi là bố như hồi bé sao?"

Wonwoo dọn bát ra bàn , chỉnh lại mấy bông hoa trên bàn ăn.

"Nhưng mà nghe oai phết mà , kiểu đứa nào nào chọc con bố Kim."

Mingyu đem đồ ăn ra bàn , ôm lấy Wonwoo đứng gần đó. Đợt mới đầu yêu Wonwoo , biết gia cảnh nhà anh , cha mẹ mất từ bé còn thêm thằng cháu nữa thì anh bỗng càng thương Wonwoo thêm chút. Nên lúc đó , Mingyu giúp Wonwoo nhiều thứ lắm mặc cho hồi sinh viên cả hai nghèo chết ra được. Giờ thì Mingyu làm phó chủ tịch công ty sản xuất máy ảnh nổi nhất nhì , Wonwoo thì chuyên dịch sách nên nói thì nó cũng dư dả nuôi Chan du học , dù trước khi đi nó bảo chú không cần gửi tiền cho nó vì nó muốn tự thân vận động kiếm tiền.

Điều đó là cả hai tự hào hết sức.

"Người yêu em tỉnh ngủ chưa , bị sao đấy?"

Wonwoo tự nhiên hồi hộp , đứng ngồi không yên. Nhìn lên đồng hồ vừa chỉ số sáu , Mingyu thấy cứ mắc cười như nào , cậu ngồi cũng không được mà đứng cũng chẳng yên nên cứ đứng rồi ngồi.

"Hình như tới rồi , bé ơi!"

Mingyu chỉ vào dáng người thấp thoáng ở cổng nhà , anh vội kéo cậu ra đứng trước cửa nhà.

"Anh mở xong bé gọi hai đứa nha."

Anh nói , cậu gật đầu. Trông hai đứa nó cứ kéo co trước cửa nhà thì đồ ăn có lẽ nguội hết mất.

"Hai đứa!"

Cậu nói , nhìn Lee Chan đang đứng kéo bạn trai mình vào. Chan nó dừng kéo tay bạn trai mình , nó thả hết đống đồ trên tay xuống chạy ào tới chỗ chú nó đang đứng. Nó chui vào vòng tay chú nó , im lặng không nói gì. Cậu biết nó khóc rồi , ấm ấm ở ngực rồi.

"Con chào chú? Em chào anh ạ?"

Người yêu Chan đứng trước mặt cả hai , bối rối không biết xưng hô thế nào cho đúng. Nhìn trẻ quá trời mà Chan xưng chú , trông như vừa trải đời được hai ba năm ấy.

"Con gọi chú là đúng rồi."

Wonwoo nhẹ giọng nói , xoa mái tóc của cậu nhóc kia.

"Mình vào nhà , Seoul vào mùa xuân lạnh lắm."

Mingyu dẫn ba người vào nhà , hồi hộp. Lee Chan ngồi trên bàn ăn , thút thít trên vai người yêu. Cháu nó hai năm không thấy chú , buồn muốn chết.

Bữa ăn hơi im ắng một chút , Wonwoo cứ bồn chồn thế nào khi nhìn mặt người yêu cháu mình. Mingyu ngập ngùng , mở lời hỏi:

"Con tên gì?"

"Chwe Vernon Hansol ạ."

Anh gật gù thì ra là con lai , trông mặt đẹp trai quá chừng. Wonwoo giờ mới biết mình bồn chồn vì chuyện gì , cậu nhóc đó quá đẹp trai và cậu nghĩ nhóc đó đã dụ cháu mình. Giống như chú nó đã bị người yêu dụ vì quá đẹp trai , chuẩn gu mấy dì.

"Con làm gì? Hiện tại sống ở đâu? Thu nhập như nào? Quan trọng nhất là con lo nổi cho cháu của chú không?"

Wonwoo nói một tràn , Hansol căng thẳng đến toát cả mồ hôi. Chan bên cạnh cũng căng thẳng y như bồ nó , chú nó chắc lại nghĩ nó bị dụ như chú nó hồi trẻ rồi.

"Con đang tiếp quản công ty của gia đình ạ , con sống ở New York nơi mà em Chan đang theo học ạ , thu nhập của con tính tiền triệu nên hoàn toàn lo nổi cho Chan đến kiếp sau cũng được ạ."

Lúc này người toát mồ hôi là cả hai , Chan nó vớ trúng con nhà tài phiệt rồi.

"Con với Chan quen nhau như nào? Lúc nào? Con có hút thuốc hay đi bar không? Con có dám chắc yêu Chan đến hết cuộc đời này không?"

Chan cảm thấy người mình nóng đến khó tả , Seoul đang vào mùa lạnh tuyết rơi dày đặc nhưng trong đây thì nó là mùa hè 30 độ C ngay bây giờ. Cứ tưởng hai chứ dễ nhưng hai chú khó muốn chết , Hansol nắm chặt tay người yêu mình và rõ Chan cảm nhận được bàn tay toàn mồ hôi đó của Hansol.

"Con và Chan quen nhau ở trường đại học , lúc đó con đang đi cùng cha mẹ để khảo sát trường Chan đang theo học có đủ điều kiện để trở thành trường đứng top ở nước nữa hay không. Con yêu Chan vì em chịu khó và là hình mẫu của con."

"Con không hút thuốc và con luôn về nhà với em vào mỗi ngày sau khi xong việc ạ."

Wonwoo bỗng dừng tay , nhìn thẳng vào mắt Hansol.

"Hai đứa sống chung nhà?"

Chan thầm cầu nguyện Chúa trên cao , sao người yêu con lại nói ra chuyện này chứ. Không phải Mingyu thì là Wonwoo tra hỏi việc này cho xem.

"Vâng , tụi con sống chung nhà nhưng con vẫn chưa làm gì quá phận ạ."

Mingyu đưa tay xoa lưng người yêu mình , não chắc căng sắp đứt luôn dây thần kinh luôn rồi.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro