Chapter 8: I belong to you (H) (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu tháng vừa qua đối với Wonwoo là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong đời.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, giữa những tâm sự thì thầm, những nỗi sợ hãi được sẻ chia và trên hết là rất nhiều tình yêu thương được cùng san sẻ, mọi thứ dường như cuối cùng cũng đã tìm được sự cân bằng vốn có. Lần đầu tiên, Wonwoo cảm thấy bình yên, ở đúng nơi và đúng thời điểm, hạnh phúc với con đường mà mình đã chọn, kể từ khi Mingyu bắt đầu trở thành một phần của nó.

Mọi chuyện giữa họ bây giờ thật đáng kinh ngạc, mặc dù trước khi chính thức quay lại với nhau, họ đã dành rất nhiều thời gian để cố gắng khắc phục sai lầm của mình và từ từ học cách sửa chữa chúng từ ngày này qua ngày khác. Sự hồi sinh của một tình yêu chân thành, dịu dàng giữa họ phát triển vô cùng tự nhiên, với mong muốn được ở bên nhau để nuôi dưỡng một điều gì đó thật đẹp đẽ. Những tình cảm sâu sắc mà họ dành cho nhau vẫn giống như trước đây, nếu không muốn nói là mạnh mẽ hơn rất nhiều lần và ngay cả Wonwoo, người vốn bướng bỉnh hơn bất kỳ ai, cũng đã học được cách tự xoa dịu bản thân và tiếp cận Mingyu theo một cách khác hơn, cố gắng bớt lùi ra xa khi có điều gì đó không ổn hoặc làm mình khó chịu xảy ra và học cách cùng cậu trò chuyện, tâm sự và tin tưởng cậu hơn, bởi vì Mingyu không chỉ là bạn trai của anh, mà còn là người bạn thân nhất và là gia đình của anh.

Mingyu lúc nào cũng tràn đầy tình yêu dành cho Wonwoo, dẫu trong lòng cậu đôi lúc vẫn cảm thấy có chút hối hận, cậu vẫn cảm thấy mình còn nhiều điều cần khắc phục trong mối quan hệ của họ, cảm giác tội lỗi được cậu gắng sức biến thành những hành động thật tích cực, chẳng hạn như thường xuyên có mặt bên cạnh anh, trò chuyện và nâng niu anh thật cẩn thận, mặc dù thật ra mấy điều đó cũng chẳng cần thiết lắm, vì Wonwoo yêu Mingyu nhiều hơn những bữa tối cậu nấu cho anh khi anh đi làm về muộn, hơn cả những rượu và hoa tươi cậu đặt ở giữa bàn cho một buổi tối lãng mạn bên nhau. Chỉ cần sự đồng hành của cậu ở bên cạnh thôi là đủ khiến anh hạnh phúc lắm rồi.

Wonwoo đã hy vọng sẽ tìm được một người đặc biệt ở bên cạnh mình từ rất lâu trước đó, một người có thể yêu anh vô điều kiện và giờ đây anh nhận ra người đó luôn chỉ có thể là Mingyu và chỉ một mình Mingyu mà thôi. Tình yêu của anh dành cho cậu xuất phát từ trong tận xương tủy. Đó là lý do tại sao mọi thứ đều diễn ra với họ một cách tự nhiên và không hề gượng ép chút nào: Cùng nhau trải qua những đêm ngọt ngào tại không gian riêng, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay và mùi hương ga trải giường của nhau, hôn nhau cho đến khi mắt họ díu lại, chìm vào giấc ngủ và thức dậy vào buổi sáng cùng nhau, mỉm cười hôn chào tạm biệt nhau ngay cửa nhà, trước khi phải tách nhau ra bắt đầu công việc riêng. Wonwoo đã dần dần bắt đầu từng chút một để lại đồ đạc của mình ở nhà Mingyu, đầu tiên là bàn chải đánh răng, sau đó là vài bộ quần áo cho ngày hôm sau, cho đến khi Mingyu cảm thấy mình đã đủ can đảm để yêu cầu anh đừng đem đồ lắc nhắc sang như vậy nữa, mau trở về nhà đi thôi, ngôi nhà nơi anh luôn thuộc về.

Ngôi nhà ㅡ ngôi nhà của họ ㅡ nhanh chóng chứa đầy những chiếc thùng carton của Wonwoo và cả hai bỗng chốc có hơi bối rối trước cơn lốc cảm xúc này, nhưng cũng không kém phần hào hứng khi bắt đầu lại cuộc sống cùng nhau. Chia sẻ từng khoảnh khắc và sống cùng nhau, tuyệt hảo đến mức thế giới bỗng dưng xuất hiện biết bao là màu sắc mới, biết bao là hương thơm nồng nàn. Tất nhiên là anh vẫn râm ran nỗi sợ mất đi tất cả một lần nữa, câu chuyện thần tiên tan biến như một giấc mơ, anh sợ bị bỏ lại một mình, nhưng anh cũng quyết tâm sống trọn vẹn khoảnh khắc đó, hạn chế những suy nghĩ tồi tệ trong đầu và tập trung nhiều hơn vào sự chắc chắn trong tay.

Wonwoo muốn tận hưởng cuộc sống vô tư cùng cậu lần này, hy vọng về một tương lai lâu dài bên nhau cùng với tình cảm bền chặt, chân thật và Mingyu dường như cũng muốn những điều tương tự, cậu cũng đã bắt đầu mơ mộng về kế hoạch cuộc sống cùng nhau trong tương lai. Nằm trên giường cạnh anh với đôi mắt sáng ngời, mơ màng nhìn lên trần nhà, Mingyu nói với Wonwoo rằng cậu nghĩ về việc một ngày nào đó họ sẽ có một ngôi nhà lớn hơn, để đón Giáng sinh cùng với bố mẹ và có lẽ là cả những chú chó mèo mà họ có thể sẽ nhận nuôi. Không phải Mingyu muốn vội vã và gây áp lực cho anh, Wonwoo biết đó chỉ là cách cậu cho anh biết rằng cậu tin tưởng mạnh mẽ rằng lần này tình yêu của họ sẽ là mãi mãi.

Wonwoo đã mỉm cười trước những viễn cảnh có thể xảy ra đó, dù chỉ là tưởng tượng nhưng nó cũng thực tế theo một cách nào đó, bởi anh không thấy mình có thể ở cạnh ai khác ngoài Mingyu, mặt trời xinh đẹp của anh ㅡ ngôi sao mà trọng lực sẽ vĩnh viễn kéo anh xoay vòng xung quanh. Wonwoo cũng bắt đầu nghĩ về tương lai của họ và tất cả những giai đoạn mà một cặp đôi sẽ phải trải qua, và ý nghĩ đó lại càng mạnh mẽ hơn trong đầu anh khi một ngày nọ, trong hộp thư dưới nhà, anh nhận được thiệp mời cưới của Jeonghan và Seungcheol ở Bali.

Hai người bạn của anh đã quyết định đi đến hôn nhân hơi sớm trong mối quan hệ của họ (nhưng nếu tình yêu của họ gắn bó bền chặt đến vậy thì tại sao họ lại phải đợi lâu hơn nữa) và vài tháng sau, Wonwoo thấy mình đang thu dọn hành lý và tự hỏi liệu điều đẹp đẽ này một ngày nào đó có xảy ra với mình không và Mingyu cũng vậy, một ngày nào đó, liệu họ có sẵn sàng bước một bước tiến quan trọng như vậy vào cuộc đời nhau hay không, gọi nhau là chồng và cùng nhau xây dựng một gia đình riêng. Mingyu đã nhận thấy anh đặc biệt lầm lì và hay suy nghĩ trong những ngày trước khi đến Bali và vào một buổi tối, cậu ôm lấy anh từ phía sau, khi Wonwoo đang thực hiện các bước dưỡng da ban đêm trong phòng tắm, cậu hỏi anh liệu có điều gì làm anh khó chịu không. Nhưng Wonwoo, lần đầu tiên sau rất nhiều tháng, cảm thấy mình buộc phải nói dối và trấn an Mingyu rằng anh chỉ đang hơi lo lắng về chuyến bay kéo dài 7 tiếng đồng hồ sắp tới mà thôi.

Anh không thể cứ vậy hỏi cậu một cách đột ngột rằng, "Này, em nghĩ gì về hôn nhân? Em có muốn kết hôn vào một ngày nào đó không?"

Wonwoo biết rằng sớm hay muộn gì họ cũng sẽ đề cập đến chủ đề đó, đặc biệt là khi cả hai đều có mong muốn được dành cả cuộc đời bên nhau. Không phải là họ phải kết hôn để có thể tiếp tục yêu nhau, nhưng thật tuyệt khi có thể cảm thấy được hoà làm một, như thể họ chỉ thuộc về một mình nhau, và Wonwoo thật lòng mỉm cười và đỏ mặt trước cảnh tượng mình được đeo chiếc nhẫn đặc biệt vào ngón tay áp út của Mingyu.

Về lý thuyết thì mọi thứ đều tuyệt vời, nhưng thực tế thì họ đã quay lại với nhau sau những năm xa cách đầy khó khăn và Wonwoo nghĩ rằng thực sự còn quá sớm để có những suy nghĩ như thế này về cuộc sống của họ. Anh phải giữ đôi chân mình vững chắc trên mặt đất, sống cho hiện tại và tận hưởng từng khoảnh khắc quý giá hết mức có thể bên cạnh bạn trai mình, nhưng làm sao anh có thể không nghĩ đến những điều đó cơ chứ, khi Jeonghan ở trước mặt anh cả ngày đều mỉm cười hạnh phúc khi sắp được kết hôn? Vị bác sĩ phẫu thuật tài năng dường như không quan tâm đến việc anh và Seungcheol đã ở bên nhau bao lâu, và Wonwoo cũng rất muốn sở hữu một chút sự vô tư đó, tự do tự tại sống với tình yêu của mình mà không cần phải lo nghĩ gì cả, mạnh dạn đi theo những gì cuộc sống dẫn bước họ.

Họ yêu nhau và đã quyết định gắn bó với nhau, mãi mãi.

Nếu chỉ nói như thế... Đó có vẻ như là một việc thực sự dễ dàng để thực hiện.

/

"Chúa ơi, nơi này thật tuyệt vời!" Seungkwan nói, tựa đầu vào lưng bể sục, "Việc chuẩn bị cho đám cưới chắc hẳn là rất mệt mỏi, làm thế nào mà anh có thể thuyết phục được gia đình và em gái mình đến đây vậy?"

Đêm đã khuya và tập hợp các nhân viên ưu tú của bệnh viện đang ở trên sân thượng của một trong những khu nghỉ dưỡng sang trọng bậc nhất tại Bali, đắm mình trong hàng ngàn tia nước ấm áp của bể tắm sục, thư giãn và uống champagne để chúc mừng bữa tiệc độc thân của Jeonghan. Phong cảnh xung quanh họ thực sự hùng vĩ, tự nhiên và được bao quanh bởi trùng trùng điệp điệp rừng núi và thác nước, bầu trời đêm trong xanh đến mức họ có thể nhìn bao quát toàn bộ thiên đường. Wonwoo yêu hơi ấm đang vuốt ve làn da mình vô cùng, nhiệt độ hoàn hảo của thời tiết giữa hè thật dễ chịu, không nóng đến mức khiến anh đổ mồ hôi, anh khoanh tay tựa lưng thư giãn bên thành bể tắm, lắng nghe tiếng sóng biển từ xa vỗ rì rào.

Đó là một khung cảnh thiên đường, gần như là hư cấu. Cả Jeonghan và Wonwoo đều có cùng suy nghĩ, không thể chọn một địa điểm nào thích hợp hơn để khoả lấp ước mơ tình yêu của mình.

"Giống như cái cách anh đã thuyết phục tất cả mọi người ở đây thôi, thư giãn đi, tất cả đồ uống đều miễn phí!" Jeonghan trả lời, uống rượu từ ly của mình, "Em gái anh đến đây theo thỏa thuận cho và nhận, anh trả tiền cho kỳ nghỉ của con bé và con bé cũng vui lòng đáp trả, có lẽ cũng mang chút bắt buộc nữa, phải trang điểm cho anh vào ngày mai."

"Và thẻ tín dụng của anh sẽ có dòng chữ 'Bạn thật tử tế, cảm ơn rất nhiều vì đã tin dùng dịch vụ của chúng tôi, bác sĩ Yoon!'" Chan cười.

"Sáng mai Jihoon, Jun và Joshua có tham gia cùng chúng ta không?" Wonwoo hỏi.

"Có chứ, thật đáng tiếc vì họ phải bỏ lỡ bữa tiệc hôm nay nhưng không có ai thay ca cho họ và họ không thể cứ thế rời khỏi bệnh viện như vậy được." Jeonghan bĩu môi, nhìn đồng hồ trên cổ tay. "Nhưng anh nghĩ ca làm việc của họ đã kết thúc được một lúc rồi đấy, có khi bây giờ họ đã đến sân bay rồi cũng nên, anh sẽ nhắn tin cho Joshua sau, nhưng nhân tiện này!" Anh kêu lên, "Junhui sẽ đến với một người nữa, hình như là bạn trai mới của cậu ta đó, anh nóng lòng được gặp cậu bé đó quá đi!"

"Em nghe nói người yêu anh ấy là một nghệ sĩ ở Trung Quốc, một chủ phòng trưng bày hay gì đó đại loại vậy." Seungkwan nói.

"Ừm!" Wonwoo gật đầu, "Jun nói với anh rằng anh ấy đã gặp cậu bé ở Trung Quốc trong một chuyến đi công tác, nhưng cậu bé ấy cũng sống ở Seoul đó. Cậu bé phải di chuyển vòng quanh thế giới rất nhiều nên lúc đầu họ gặp khá nhiều khó khăn, cũng một phần là do lịch trình dày đặc của Jun nữa."

"Em vẫn còn sốc khi anh ấy từ chức trưởng khoa." Chan bình luận.

"Anh cũng vậy." Jeonghan đồng tình, "Bầu không khí ở bệnh viện thực sự đã trở nên rất tốt kể từ khi cậu ấy và Joshua tiếp quản khoa, nhưng mặt khác, anh hiểu những lựa chọn của cậu ấy, cuộc sống của bọn họ là không hề dễ dàng."

"Anh ấy đã làm điều đúng đắn."

"Bây giờ hãy hy vọng người thay thế anh ấy không phải là tên bác sĩ Cho điên khùng đó!" Seungkwan trợn mắt.

Tất cả bọn họ cười và nâng cốc chúc mừng. Mọi thứ giữa họ thật yên bình, Wonwoo đã quá quen với việc phải nhận các cuộc gọi khẩn cấp và nhìn cảnh bạn mình chạy thục mạng từ khu này sang khu khác của bệnh viện, đến nỗi một khung cảnh thư giãn và giản dị như vậy cũng gần như trở nên siêu thực đối với họ. Họ đã lên kế hoạch đi nghỉ cuối tuần cùng nhau trong một khoảng thời gian rất dài, và ngay cả khi mục đích của chuyến đi lần này khác với thường lệ, mọi người đều thật sự vui vẻ vì cuối cùng cũng được dành thời gian cạnh nhau bên ngoài bệnh viện.

"Dù sao thì việc chuẩn bị cũng rất điên rồ... Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc lên kế hoạch cho một đám cưới trong thời gian ngắn lại khó đến như vậy." Chú rể tương lai nói: "Tháng trước anh đã hỏi Cheol rằng anh ấy muốn loại bánh nào có mặt tại bữa tiệc và mấy đứa có biết anh ấy nói gì không? Bánh chocolate, tin được không, chocolate! Anh không thể để bánh chocolate xuất hiện trong đám cưới của anh, bọn anh sẽ tổ chức đám cưới ở một trong những hòn đảo đẹp nhất Indonesia đấy, thôi đi nào!"

"Anh có thành kiến ​​gì về bánh chocolate à?" Wonwoo vừa hỏi vừa chơi đùa với bong bóng.

"Chúng chỉ dành cho con nít và chẳng có tí tính thẩm mỹ chút nào!"

"Nhưng đó là một sự lựa chọn an toàn mà, ai cũng thích chocolate hết."

"Tất cả chúng ta sẽ đều mặc đồ trắng trên một bãi biển đẹp tuyệt vời, hãy tưởng tượng nếu chiếc bánh đó tan chảy hoặc tệ hơn, nếu ai đó làm bẩn váy của họ chỉ vì màu sắc của nó, đó chắc chắn sẽ là một thảm kịch!"

"Seungcheol nói đúng, anh thực sự rất hay vẽ chuyện." Seungkwan nhận xét.

"Yah, anh thậm chí còn chưa kết hôn mà em thì đã chọn đứng về phía chồng anh rồi!" Jeonghan tạt nước vào mặt cậu bé, "Anh tước bỏ vai trò phù rể của em!"

"Anh dám làm thế! Em đã tốn rất nhiều tiền cho chiếc váy trắng lấp lánh của mình đấy, đồ quỷ sứ!"

Hai người kèn cựa nhau như những đứa trẻ, cười khanh khách và tạt nước vào mặt nhau, nhưng khi Jeonghan yêu cầu được đình chiến, anh giả vờ ôm lấy Seungkwan rồi dìm đầu cậu bé xuống nước. Wonwoo bật cười trước cảnh tượng đó, anh rất yêu quý những khoảnh khắc này và tin chắc rằng ngày mai mọi chuyện sẽ rất hoàn hảo.

"Dù sao thì, anh có điều muốn nói với mấy đứa này... Đã đến lúc anh phải lãng mạn hơn một chút rồi." Jeonghan nói, gõ vào thành chiếc ly trong tay bằng mấy đầu móng tay được cắt tỉa cẩn thận của mình, thu hút sự chú ý của những người còn lại, "Được rồi, uhm... Anh thực sự rất vui vì bọn em đều đã ở đây. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ kết hôn, mọi người biết đấy, một ngày của bọn mình thực sự rất bận rộn, có khi còn không có đủ thời gian để tự nhìn mình trong gương chứ đừng nói đến việc tìm ai đó để cùng chung sống cả đời." Anh cười khúc khích, "Anh rất biết ơn vì đã gặp được Seungcheol, nhưng trên hết là anh rất biết ơn vì có những người bạn tuyệt vời như mấy đứa, những người luôn ủng hộ anh hết mình và khiến những ngày ở bệnh viện của anh nhẹ nhàng đi rất nhiều. Ngay cả khi, đôi lúc mấy đứa đúng là một lũ quỷ khó chịu và anh muốn săn lùng tất cả bọn bây kể cả là trong giấc mơ của chính mình và biến mình thành cơn ác mộng tồi tệ nhất mấy đứa có thể gặp, thì anh vẫn yêu tất cả bọn em bằng cả trái tim mình, một cách chân thành nhất. Cảm ơn các em đã có mặt và trở thành nhân chứng trong ngày đặc biệt nhất cuộc đời anh."

Cả ba người vỗ tay bồm bộp và huýt sáo trước sự lãng mạn bất ngờ của anh, Jeonghan ngượng ngùng xấu hổ. "Ôi Chúa ơi, em sắp khóc mất." Chan giả vờ lau nước mắt, "Hôn nhân thực sự đã thay đổi anh."

"Đúng vậy, nhưng đừng quá quen với việc này, điều này sẽ không xảy ra thường xuyên được đâu." Chú rể tương lai cảnh báo cậu bé.

"Ai mà ngờ rằng chúng ta sẽ đi từ những buổi tiệc tùng ở câu lạc bộ đến đám cưới của nhau chứ!" Seungkwan cười khúc khích, "Wonwoo, anh là người tiếp theo đó, chỉ có bọn em là vẫn còn độc thân ở đây thôi!" Seungkwan nói và vòng tay ôm lấy vai Chan.

"À ừm..." Wonwoo đỏ mặt lắc đầu, "Anh không nghĩ vậy..." Anh cười lo lắng "Ít nhất là không sớm thế đâu."

"Nhưng hai đứa có ý định đó mà phải không?" Jeonghan nheo mắt hỏi và nhếch mép cười, điều đó khiến Wonwoo vô cùng sợ hãi.

"Không..." Wonwoo hạ thấp ánh mắt, "Ý em là có, có lẽ là trong vài năm nữa, nhưng thành thật mà nói thì bọn em chưa bao giờ nói về chuyện đó cả... Em không biết Mingyu thực sự nghĩ gì.."

"Làm ơn đi, chú cún lớn vui vẻ đó đã mê mẩn em đến sắp điên rồi, nếu có thể thì ngày mai nó sẽ cưới em luôn!"

"Tại sao anh không gửi cho anh ấy một vài 'tín hiệu' khi hai người dành thời gian ở đây cùng nhau?" Seungkwan tinh nghịch hỏi.

Wonwoo cau mày, "Tín hiệu? Ý em là gì?"

"Em không biết, hai anh mới là người có quan hệ tình cảm ở đây mà! Nói chuyện hôn nhân với ảnh và làm nóng tình hình lên đi, anh yêu dấu của em ơi, mặc gì đó gợi cảm vào, quyến rũ Mingyu đi!"

"Dùng còng tay của cậu ấy đi!" Jeonghan đề xuất, "Chúa ơi, anh đã bao giờ nói với mấy đứa rằng Cheol thích bị trói đến mức phát điên chưa?"

Wonwoo sặc rượu, anh cảm thấy hai má mình nóng bừng lên, "Thông tin đó có thực sự là cần thiết không?!"

"Cái gì? Em chưa bao giờ trói Mingyu vào giường à?!"

"KHÔNG BAO GIỜ!"

"Em không thích trò chơi nhập vai hả?"

"Ôi Chúa ơi Jeonghan, anh có thể dừng lại được không?!" Wonwoo ngượng ngùng nói, gần như muốn chôn sống bản thân ngay bây giờ.

"Trời ơi Wonwoo, em thực sự nhàm chán trên giường đến vậy sao?" Jeonghan mắng anh, "Em và Mingyu hay làm gì trên giường vậy, chơi cờ à?!"

"Bọn em làm tình với nhau rất tuyệt, nhưng đó không phải là việc của anh, cảm ơn anh vì đã quan tâm!"

Họ cứ trêu chọc nhau suốt đêm, nói đủ thứ chuyện trên đời, uống rượu cho đến khi hai má đỏ bừng và họ cảm thấy mình say khướt. Tuy nhiên, Jeonghan không được để mình say (mặc dù anh rất muốn, nhưng anh vẫn tiếp tục nương theo vui vẻ với mọi người), anh sẽ là chú rể, và ngày mai anh phải thật lộng lẫy, mọi thứ phải nằm trong điều kiện tốt nhất có thể; anh không thể thức dậy với cơn đau đầu choáng váng và đó là lý do tại sao đến một lúc nào đó, Seungkwan giật lấy ly champagne khỏi tay anh. Họ thư giãn một lúc bên bồn tắm rồi quyết định trở về phòng, cả bọn dẫn Jeonghan về phòng riêng của mình để anh có thể ngủ yên mà không bày trò vui chơi thêm nữa (Seungkwan cũng khuyên anh nên chăm sóc da một chút để tránh các nếp nhăn và quầng thâm).

Wonwoo dành thêm một chút thời gian để nói chuyện với Seungkwan và Chan ở hành lang của khu nghỉ dưỡng, bàn lại những điều ngạc nhiên nho nhỏ mà họ dự định sẽ dành cho Jeonghan vào ngày hôm sau, sau đó chúc nhau ngủ ngon và rón rén trở về phòng riêng của họ. Khi Wonwoo mở cửa căn phòng của anh, căn phòng vẫn còn tối, dấu hiệu cho thấy Mingyu vẫn chưa trở về từ bữa tiệc độc thân của Seungcheol, và anh nhân cơ hội đó tự thưởng cho mình một buổi tắm táp thật thoải mái, mặc vào đồ lót sạch, leo lên chiếc giường êm ái, hít vào mùi hương trái cây nhiệt đới của tinh dầu xông phòng.

Anh kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn nào từ Mingyu không nhưng chẳng có tin nhắn nào cả, anh mở Instagram và nhấn vào biểu tượng vòng tròn màu để xem một số story của cậu, một túm các anh chàng cảnh sát đang vui vẻ khiêu vũ trong câu lạc bộ, vừa uống rượu vừa nâng ly chúc mừng đám cưới sắp diễn ra của Seungcheol. Trong video tiếp theo, Wonwoo bấm sang story tiếp theo, Mingyu được quay lại khi đang nhảy với một người mà anh nhanh chóng nhận ra là Seokmin, anh bật cười khùng khục, nắm chặt lấy điện thoại trong tay, vui mừng vì bạn trai mình cũng có một đêm vui vẻ không kém.

Đêm đó Mingyu đẹp trai kinh khủng khiếp, với phần tóc mái dài buông xõa trên trán và một búi tóc nhỏ được túm hờ phía sau, làn da rám nắng của cậu càng nổi bật hơn với chiếc áo phông trắng đơn giản mặc bên trong áo khoác đen cách điệu họa tiết hoa, phản ánh hoàn hảo không khí của nơi tuyệt đẹp đó. Mingyu luôn rất đẹp, bất kể là cậu đang mặc gì, và Wonwoo sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi chuyện nhìn vào những bức ảnh của cậu và mỉm cười như một tên ngốc, như thể cậu là người anh thầm cảm nắng chứ không phải là bạn trai của anh.

Wonwoo thả cảm xúc những story đó bằng một biểu tượng cười thích thú, sau đó anh tắt màn hình điện thoại và đặt nó lên tủ đầu giường. Anh muốn đợi Mingyu về, để cậu có thể hôn chúc anh ngủ ngon, nhưng chất cồn đang lan dần trong cơ thể anh và Wonwoo không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, ban đầu anh nằm sấp và nhắm mắt lại, chốc lát sau liền nhanh chóng đi sâu vào thế giới mộng mơ trên chiếc gối êm ái.

/

Khi anh mở mắt ra lại vào sáng hôm sau, mặt trời Bali đã ngượng ngùng mọc lên, để lại những vệt sáng nhỏ chiếu rọi trên giường, Wonwoo cảm nhận được một đôi môi mềm mại đang hôn nhẹ lên tấm lưng trần của anh, lần theo từng đốt sống lưng của anh với sự nâng niu tột độ, anh được gọi dậy bằng cách thức đẹp đẽ nhất trên đời. Wonwoo mỉm cười, đầu vẫn tựa vào gối, cánh tay gập xuống và mắt vẫn nhắm nghiền, cảm nhận cái cách bạn trai đang âm thầm yêu cầu anh thức dậy và từ từ chiếm lấy sự chú ý của anh một cách hết sức ngọt ngào. Wonwoo còn định sẽ tiếp tục giả vờ ngủ chỉ để cảm nhận được đôi môi Mingyu đang dành cho anh nhiều hơn, hôn vào gáy và vai anh, tay lên xuống vuốt ve hông anh.

Nhưng Mingyu dường như biết rằng anh đã tỉnh dậy, cậu mỉm cười trên làn da anh, "Chào buổi sáng, tình yêu của em." Cậu thì thầm hôn xuống lưng dưới, tay nắm chắc đường cong ở hông anh.

"Chào... buổi sáng..." Wonwoo vui vẻ đáp lại bằng chất giọng nghèn nghẹt. "Em dậy sớm thế?"

"Ừm, tại nhớ anh!" Mingyu nói, hôn chóc lên da anh một cái thật lớn. "Hôm qua anh không đợi em, khi em về đây thì anh đã ngủ say rồi."

"Anh xin lỗi." Anh bĩu môi, "Anh say quá nên ngã xuống giường là ngủ ngay."

Mingyu tịnh tiến những nụ hôn dần lên và dừng lại ở điểm nối giữa cổ và lưng, chuyển qua hôn nhẹ vào má anh, "Hôm qua anh chơi có vui không?"

"Có chứ... Rất là chill luôn, bọn anh uống champagne trong khi ngâm bể sục. Còn em thì sao?"

"Em cũng vui lắm, bọn em cùng nhau đi ăn tôm hùm trước, rồi đi uống ở một câu lạc bộ gần đó."

"Anh đã xem story của mọi người trên Instagram." Wonwoo cười khúc khích, "Có vẻ như ai cũng đã rất vui vẻ, có ai say không?"

"Không... Seungcheol không cho phép." Cậu cười, "Anh Jeonghan cũng đã trở về phòng trong tình trạng tỉnh táo phải không?"

"Đúng vậy, khá là khó để giữ anh ấy tránh xa rượu bia vào thời điểm này đấy, nhưng bọn anh đã cố gắng đưa anh ấy về giường an toàn mà không gặp bất kỳ phiền toái nào."

"Tuyệt!"

Mingyu âu yếm anh thêm một lúc nữa và Wonwoo yêu từng phút giây quý giá đó, đôi môi cậu chạm vào phần da lưng non mịn khiến anh rùng mình, những ngón tay cũng không yên phận trượt xuống mon men nắm lấy đai quần lót của anh, kéo xuống một chút.

"Em đang làm gì vậy..." Wonwoo cười bẽn lẽn, mặt vẫn ụp vào gối, một câu hỏi tu từ vì anh biết rõ ý định của cậu là gì và việc Mingyu yêu thích chuyện làm tình vào buổi sáng ra sao.

"Em đang dành cho người bạn trai xinh đẹp của mình sự quan tâm mà anh ấy xứng đáng nhận được!" Cậu thì thầm, cố gắng nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc quần lót nhỏ của anh, "Dậy đi nào cục cưng? Cho phép em?"

Và Wonwoo làm theo lời cậu, hơi nâng hông lên để Mingyu cởi bỏ mảnh vải duy nhất đang che chắn trên người anh xuống, để anh loã thể nằm trên tấm ga trải giường màu trắng muốt. Tay cậu nắm lấy mông anh, hơi tách rộng ra khẽ xoa bóp và Wonwoo bắt đầu ậm ừ rên rỉ khi đôi môi và hơi thở cậu ở quá gần với phần cơ thể yếu ớt nhất của anh.

"Chúng ta không có nhiều thời gian..." Wonwoo cố gắng nói, dù cho anh cũng chẳng tin vào mấy vào lời mình nói, "Chúng ta phải thay quần áo sớm thôi... Em và các bạn em là phù rể của anh Cheol mà."

"Anh cũng là phù rể của Jeonghan đó thôi, nhưng chúng ta vẫn còn vài giờ nữa trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu." Cậu nói sau lưng, "Và rất nhiều việc có thể được thực hiện trong vòng 2 giờ... Sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta rời khỏi nơi này mà không làm tình ở khắp mọi ngóc ngách của căn phòng này trước."

"Em đang nói thật hay là giỡn chơi đấy."

"Tất nhiên là thật rồi, anh xinh quá, làm em cứng lên rồi này. Anh phải nhìn thấy anh bây giờ mới được..." Mingyu thì thầm với chính mình trong sự ngưỡng mộ, đôi bàn tay to lớn trườn lên đùi anh, bấu lấy làn da trắng sữa trong lòng bàn tay.

Wonwoo vặn vẹo khi Mingyu lướt những đầu ngón tay của cậu xoa quanh lối vào bên dưới để trêu chọc anh, cũng hơi lo lắng vì anh chưa chuẩn bị đủ để chào đón cậu, nhưng rất nhanh chóng bị kéo về thực tại khi cậu không hề báo trước, cứ thế dùng chiếc lưỡi ướt át của mình đánh một vòng xoáy quanh lối vào, khiến anh hét lên một tiếng và nhắm mắt lại trước làn sóng khoái cảm tột độ bất ngờ. Cậu dùng lực vừa phải, xoay ấn một cách thành thạo với phần đầu lưỡi nhớp nháp, "Mingyu-yah..." Wonwoo rên rỉ vào gối, cong lưng lên một chút và dang rộng chân ra.

"Tối hôm qua, nhìn anh nằm ngủ ngoan trên giường như vậy, em rất muốn cứ như vậy đè anh ra chịch..." Mingyu ngang nhiên nói, tách rộng hai bên mông anh hơn nữa để liếm ướt lối vào với tốc độ đều đặn, hút lấy hết hương vị cậu đê mê. "Anh rất xinh đẹp trong chiếc quần lót nhỏ xíu đó."

"Đáng lẽ ra... Ưmm, em nên cứ vậy mà chịch anh đi." Wonwoo thở dốc, nắm chặt ga trải giường. "Đáng lẽ em nên chịch anh cho đến khi anh tỉnh dậy."

"Em là một quý ông mà, bé ngoan..." Cậu trả lời, thọc lưỡi sâu vào chiếc lỗ chật chội, sau đó cho thêm một ngón tay vào hang động ấm áp đó, "Em sẽ không làm gì nếu không có được sự đồng ý của anh trước."

Và Chúa ơi, kiếp trước Wonwoo đã làm cái quái gì mà kiếp này lại xứng đáng có được một người đàn ông như thế, luôn luôn dành cho anh sự tôn trọng, với vẻ ngoài gợi cảm, và rất chú ý đến khoái cảm của anh, khiến anh tận hưởng việc làm tình mà không phải xấu hổ một chút nào, theo những cách tốt nhất có thể. Mingyu trượt ngón tay thứ hai vào bên trong anh, cảm nhận bức tường ấm áp co lại trong khi cậu vẫn tiếp tục liếm lộng thưởng thức anh.

"Chết mất Mingyu... Em tiếp tục đi, thêm một ngón nữa..." Wonwoo thở dốc khi Mingyu đẩy ngón tay giữa của cậu vào trong với một chuyển động nhanh chóng, cảm thấy mình đã sẵn sàng để cậu chiếm lấy rồi, anh oằn mình rên rỉ trên nệm khi cậu bắt đầu di chuyển ngón tay ra vào, sâu và chậm.

Mingyu cong ngón tay lại chạm vào điểm gồ lên ngọt ngào của anh, "Chúa ơi, em yêu những lúc anh ướt sũng vì em như thế này..."

"Chỉ cho em thôi!" Anh rên rỉ, vùi người sâu hơn vào nệm, mặt úp vào gối thét lớn khi cậu xoa nắn tuyến tiền liệt của mình, đã lâu rồi anh mới bị kích thích đến mức này, hai đùi muốn khép lại nhưng không thành, cảm giác như mình sắp bắn đi ra đến nơi. "Chết mất, anh thấy sướng quá..." Tiếng rên rỉ của Wonwoo bị bóp nghẹt và các đốt ngón tay anh trắng bệch vì nắm chặt ga trải giường bên dưới.

"Thật không?" Mingyu thở ra, "Bé ngoan có thể ngậm của em vào được không?"

"Dạ được!" Wonwoo gật đầu, anh muốn dương vật của Mingyu đến mức thảm hại, "Làm ơn..." Anh thút thít, cố làm ra điệu bộ thật xinh xắn, "Cho anh đi mà..."

Và làm sao Mingyu có thể từ chối lời đề nghị từ công chúa của mình, người đang yêu cầu được cậu hủy hoại một cách thật tử tế và lịch sự như vậy. Mingyu rút những ngón tay của mình ra khỏi hang động ấm áp của anh và đặt vào gáy anh một nụ hôn nhẹ nhàng trấn an, cậu khẽ di chuyển hông anh và để anh cảm nhận được vật cương cứng của cậu, thứ vẫn còn được bao phủ bởi lớp quần boxer bó sát giữa hai mông anh. Cậu hôn phần sau tai anh một chút, trước khi kéo quần lót xuống và phủ lên chiều dài của mình một lượng lớn tinh dịch rỉ ra từ vật nhỏ e ấp của anh, tuốt tay lên xuống tự sướng. Wonwoo quay lại để có thể nhìn cậu và bị mê hoặc bởi cảnh tượng tuyệt vời đó của bạn trai mình, miệng há hốc khi nhìn cậu tự sóc dương vật mình, cơ thể vạm vỡ với những thớ cơ bắp màu đồng như đúc ra một khuôn với các vị thần thoại Bắc Âu, đôi mắt đen đầy dục vọng lả lơi nhìn anh như thể cậu sẵn sàng nuốt chửng lấy anh bất cứ lúc nào.

Mingyu tiếp tục chạm vào cơ thể mình một cách thật chậm rãi, vô tư thị dâm anh và khẽ cắn môi khi anh dùng ánh mắt sũng nước nhìn lại mình, trình diễn cho Wonwoo một màn thủ dâm gợi cảm và riêng tư nhất mà anh từng chứng kiến. Dương vật của cậu đang dựng đứng một cách đầy kiêu hãnh, cảm giác thật to và nặng trong lòng bàn tay, và cái lỗ không biết xấu hổ của Wonwoo đang tự động co bóp lại, không gì hơn là cầu xin cậu mau mau tiến vào bên trong và chiếm lấy mình. Ý nghĩ Mingyu sẽ chịch anh, 'sử dụng' anh như một công cụ để thỏa mãn bản thân cậu, khiến anh hưng phấn đến mức cả người đều phát run. Và khi đầu khấc của cậu cuối cùng cũng chạm vào lối vào đang mấp máy của anh, Wonwoo thề rằng anh có thể nhìn thấy cả thiên đường, tất cả những gì anh muốn làm là nằm xuống và đón nhận bất cứ thứ gì anh sẽ được trao cho.

Mingyu đi vào trong anh một cách chậm rãi, khiến anh cảm nhận được từng centimet chiều dài của cậu, đôi môi anh hé mở hớp lấy từng ngụm khí. Khi cậu đã hoàn toàn ở bên trong và háng cậu chạm sát vào mông anh, cậu để bản thân phát ra một tiếng rên lớn để anh nghe thấy cậu và Chúa ơi, Wonwoo cảm thấy nứng đến mức muốn đi tiểu ra, anh phát nghiện mỗi khi Mingyu lớn tiếng như vậy.

Họ tận hưởng khoảnh khắc này một lúc, Mingyu thở dốc sau lưng anh, bộ ngực ướt đẫm mồ hôi của cậu phập phồng điên cuồng và hai tay cậu vẫn đặt trên hông anh vuốt ve chúng một cách nhẹ nhàng, trong khi tay Wonwoo nắm chặt lấy tấm ga trải giường, cố gắng thích nghi với sự căng ra bên dưới.

Mingyu cúi xuống hôn lên lưng anh và cho anh thời gian cần thiết để làm quen với sự xâm nhập này, "Anh ổn không, bé yêu?" Cậu thì thầm nhẹ nhàng vào tai anh.

Wonwoo gật đầu nhanh chóng, "Tiếp tục đi Min."

Mingyu sau đó nắm chặt lấy hông Wonwoo và bắt đầu bằng những động tác thật gợi cảm, đâm vào trong anh, ra vào đến tận cùng với nhịp điệu chậm rãi và mời gọi, muốn mọi thứ thật hoàn hảo đối với anh, khiến anh cảm thấy thật tuyệt vời. Và khi cậu nghe thấy tiếng Wonwoo la hét ầm ĩ vì khoái cảm, cậu biết mình thành công chạm đến điểm sung sướng đó, Mingyu tiếp tục tăng lực đẩy và dập mạnh cự vật của mình vào trong anh. Wonwoo hét lên khi cảm giác hưng phấn chạy dọc sống lưng, Mingyu liên tục lặp lại chuyển động đó, chịch vào thật sâu, cậu biết chính xác cách làm cho anh loạn trí.

Wonwoo cố chống người lên bằng cẳng tay để đáp lại chuyển động của Mingyu, thành công khiến bạn trai anh rên rỉ sau mỗi cú thúc, cậu nương theo chuyển động của anh bằng cách chạm vào anh, chịch anh mạnh hơn và nhanh hơn nữa. Căn phòng nhanh chóng tràn ngập những tiếng la hét và rên rỉ, Wonwoo đặt một tay lên đầu giường để tạo thêm lực cho lực đẩy của mình. Hình ảnh Wonwoo hiện tại hẳn phải là kiệt tác vĩ đại nhất thế giới, làn da trắng sữa mịn màng, võng lưng cong lên mềm mại và đôi chân dang rộng nghênh đón từng đợt ra vào của cậu.

"Anh chết mất.." Wonwoo rên rỉ khi lực đẩy của Mingyu chậm lại, "Min... đừng dừng lại mà..."

"Mong ước của anh chính là mệnh lệnh của em, công chúa."

Mingyu lao vào anh với tốc độ điên cuồng, làm hơi thở của Wonwoo bí bách nghẹn lại trong cổ họng, những tiếng nấc và rên rỉ nho nhỏ thoát ra khỏi miệng anh khi anh cố gắng hết sức để không bật khóc vì sung sướng. Anh không muốn Mingyu dừng lại, cậu đang bẻ vụn anh ra và Wonwoo yêu từng giây phút đó.

"Anh ngậm lấy em giỏi quá, em bé." Mingyu khen ngợi, "Thật tuyệt vời... Chết tiệt."

Wonwoo quá bối rối để có thể thốt nên lời, quá rã rời để di chuyển đáp lại, tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng trụ vững và mút lấy dương vật của cậu như một em bé ngoan. Ý tưởng đơn thuần đó đã khiến anh vô cùng phấn khích, anh muốn ngậm lấy Mingyu thật ngoan... Anh muốn ngậm lấy bạn trai mình thật giỏi, tình yêu duy nhất của cuộc đời anh và là người chồng tương lai của anh.

Mingyu vòng cánh tay rắn chắc của mình quanh eo anh và kéo anh quỳ lên, để anh dựa lưng vào bộ ngực ấm áp của mình. Đây là góc độ cậu yêu thích nhất, cũng là góc độ Wonwoo sợ hãi nhất, bởi vì dương vật hơi cong lên của cậu sẽ chuẩn xác cọ vào tuyến tiền liệt của anh trong mọi cú thúc. Vật nhỏ phía trước tích táp rỉ tinh dịch xuống, Wonwoo không biết mình đã ồn ào đến mức nào, thậm chí anh còn không biết mình đang tạo ra loại âm thanh gì, anh chỉ biết rằng anh yêu Mingyu nhiều hơn cả bản thân và mạng sống của mình.

"Anh là của em," Mingyu thì thầm vào tai anh, giọng điệu đầy chiếm hữu.

"Của em!" Wonwoo cố gắng thở ra giữa những tiếng rên rỉ.

Cánh tay Mingyu vòng qua ngực anh, ôm chặt lấy anh vào người mình, Wonwoo cố tìm thứ gì đó để bám vào, cảm giác như một con búp bê rách rưới, chỉ ở đó để trông thật xinh xắn và thoả mãn dương vật của cậu, tay anh với ra sau đầu túm lấy tóc cậu và ép buộc cậu quay sang hôn mình, đẩy toàn bộ tiếng rên rỉ của mình sang miệng cậu. Đầu Wonwoo tựa vào vai Mingyu, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh và Mingyu không phí một giây nào, dụi mũi vào đó, hôn và mút nhẹ lấy làn da mỏng manh bên dưới.

"Em yêu anh..." Cậu nói, di chuyển hông với tốc độ vừa phải, lời nói tràn đầy cảm xúc. "Anh không biết được em yêu anh nhiều đến thế nào đâu."

"Anh cũng yêu em." Wonwoo ôm lấy một bên mặt Mingyu để kéo cậu vào một nụ hôn khác, vùi những ngón tay vào tóc cậu để kéo cậu lại gần hơn. Nụ hôn không có nhịp điệu, nó lộn xộn và ướt át nhưng cũng chẳng quan trọng, họ cần cảm nhận nhau rất nhiều trong khoảnh khắc đó. Những cú thúc của Mingyu càng ngày càng thất thường khi cậu đến gần hơn với cao trào của chính mình và Wonwoo phải dứt nụ hôn ra để nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp của cậu. "Em là mãi mãi của anh." Anh thều thào trên môi cậu.

Mingyu không trông đợi sẽ được nghe những lời quan trọng đó từ anh vào lúc này nên trong giây lát, cậu dường như đã ngừng thở, cậu hôn Wonwoo thật sâu và nhẹ nhàng gặm môi dưới của anh trước khi rời ra. "Trong cuộc sống này hay cuộc sống khác, anh sẽ luôn là tình yêu của đời em." Cậu nói và dùng ngón tay cái xoa má Wonwoo.

Wonwoo kéo cậu vào một nụ hôn khác và đẩy người mình sát vào người cậu để có thể cảm nhận được cậu, dương vật của cậu, một lần nữa trong từng tế bào trên cơ thể mình. Hông của Mingyu luân phiên chuyển động chậm và nhanh khi cậu tuyệt vọng đuổi theo cơn cực khoái của mình và khi Wonwoo nghĩ rằng cả hai gần như đã đạt đến đích rồi, thì đột nhiên điện thoại trên bàn cạnh giường sáng lên và bắt đầu đổ chuông điên cuồng, làm gián đoạn họ.

Wonwoo liếc qua và thấy tên chú rể xuất hiện trên màn hình, "Là Jeonghan..." Anh thở hổn hển, quá tập trung vào việc đưa người mình yêu đạt cực khoái và cảm nhận tất cả bên trong mình. "Không cần trả lời."

Wonwoo kéo đầu Mingyu lại để chạm vào môi cậu trong một nụ hôn cuồng nhiệt nhưng sau vài giây, điện thoại lại đổ chuông, Wonwoo đảo mắt và phát ra một âm thanh chán nản.

"Đưa cho em." Mingyu ra lệnh với vẻ thất vọng không kém và Wonwoo lấy điện thoại từ tủ đầu giường, đưa cho cậu. "Đồ ác quỷ, anh muốn cái gì đây?" Cậu trả lời cuộc gọi, đặt điện thoại lên kẹp vào giữa tai và vai.

"Tại sao em lại bắt máy thay vì Wonwoo?!" Jeonghan phàn nàn khi nhận ra giọng nói của cậu, "Đưa điện thoại cho em ấy nhanh lên, chuyện khẩn cấp!"

"Anh ấy không thể nghe điện thoại được." Mingyu hách dịch nói, hầu như không cử động hông, trong khi Wonwoo bắt đầu chống cẳng tay lên giường.

"Tại sao?"

"Bọn em đang hơi bận."

"Anh đếch quan tâm, để anh nói chuyện với em ấy mau. Anh sắp suy sụp đến nơi rồi và ㅡ" Nhưng Mingyu liếc mắt và kéo điện thoại ra khỏi tai khi Wonwoo bắt đầu tự mình di chuyển trên dương vật của cậu với những cú nhấp nhẹ và những tiếng rên rỉ ầm ĩ. "— tiếng ồn đó là gì vậy? Ôi Chúa ơi, hai đứa đang làm tình đúng không, cái bọn tuổi teen sống bằng thân dưới này?!?" Jeonghan hét lên ở bên kia đầu dây, "Hãy giải phóng hết adrenaline ngay bây giờ đi bởi vì nếu anh mà phát hiện hai đứa làm tình trong đám cưới của anh, anh sẽ giết cả hai bằng tay không đó. Wonwoo, anh rất vui vì em đã nghe lời khuyên của anh, bé yêu, anh rất tự hào vềㅡ"

"Tạm biệt Jeonghan!!!" Mingyu cúp máy và ném chiếc điện thoại xuống đâu đó trên giường.

"Đáng lẽ em không nên nhận cuộc gọi của anh ấy." Wonwoo cười khúc khích.

"Thế thì chắc anh ấy sẽ sang tận đây gõ cửa tìm người và điều đó còn tệ hơn nữa." Cậu nói, "Anh ấy đang nói về lời khuyên gì vậy?"

"Chỉ là chuyện nhảm nhí..." Wonwoo đỏ mặt, "Hôm qua bọn anh đang nói về... ưmm, mấy thứ linh tinh và anh ấy nói rằng chuyện làm tình giữa chúng ta thật nhàm chán, theo ý kiến ​​của anh ấy thì anh nên trói em vào giường bằng còng tay rồi cưỡi lên người em..."

Mingyu nhướng mày thích thú, "Lời đề nghị rất hay, em sẽ cân nhắc, nhưng chuyện làm tình giữa chúng ta thực sự rất tuyệt mà."

"Anh cũng đã nói với anh ấy như vậy."

Wonwoo nhìn cậu và hôn lên môi cậu, một nụ hôn nhỏ nhanh chóng trở thành thứ gì đó nóng bỏng và lộn xộn, bàn tay anh lại đặt trên tóc cậu và sau một sự gián đoạn nhỏ, Wonwoo có thể cảm nhận được Mingyu vẫn còn cứng rắn bên trong anh. Anh lắc hông trên cự vật của cậu và Mingyu hiểu ý, cắn nhẹ vào môi dưới của anh trước khi tiếp tục chịch anh theo một nhịp độ nhanh và mạnh.

Mingyu bắt đầu thúc vào anh bằng những cú thúc nông, tay giữ cố định hông anh thật chặt. Wonwoo tựa đầu vào vai cậu và nhắm mắt lại khi cậu vòng tay nắm gọn lấy dương vật đang đau nhức của mình. Mingyu thở dốc, phả từng hơi vào cổ anh, khiến anh co giật rùng mình, những cú thúc của cậu theo cùng một nhịp với bàn tay đang nắm lấy vật nhỏ của Wonwoo, tiến đến cơn cực khoái của cả hai.

"Chết tiệt... em sắp rồi..." Mingyu nâng giọng nói vào tai anh, "Em bắn đấy, à—"

"Anh muốn cảm nhận em, làm ơn, đừng rút ra, đừng dừng lại..." Wonwoo thở hổn hển khi cảm thấy Mingyu lại càng cứng hơn bên trong anh, bức tường chật hẹp bên trong siết chặt lấy cậu và chỉ cần sau thêm vài cú thúc nữa thôi, anh biết Mingyu sẽ gầm lên, bắn vào sâu bên trong anh, rót đầy anh với từng đợt, từng đợt tinh dịch nóng hổi. Wonwoo không chịu nổi cảnh tượng vừa nghĩ tới trong đầu, dương vật nhỏ đang được cậu chăm sóc trong lòng bàn tay bắt đầu co giật không ngừng, bụng dưới quặn lên từng cơn co thắt, anh nức nở hét lên một tiếng rồi bắn xuống chiếc chăn sũng nước bên dưới một mớ bừa bãi nữa, thành vách phía sau theo phản xạ bắt đầu co bóp dữ dội, mút lấy dương vật của cậu bắn đi ra.

Sau một hồi lâu, cả hai ngã xuống giường thở hổn hển, Mingyu vòng tay quanh eo Wonwoo, tựa mình vào lưng anh, đầu rúc vào cổ người lớn hơn. Wonwoo mỉm cười, tận hưởng cảm giác được nằm trong vòng tay của Mingyu khi họ đạt cực khoái, tất cả mọi thứ đều thật hoàn hảo. Anh cảm thấy ấm áp, an toàn và không có nơi nào trên thế giới này có thể thoải mái hơn là trong vòng tay cậu.

Wonwoo đan những ngón tay của họ lại, đặt trên bụng mình, thoải mái tựa người vào ngực Mingyu. Lẽ ra họ nên tắm rửa và chuẩn bị cho các thủ tục đám cưới, nhưng cứ như vậy, lắng nghe tiếng thở hổn hển và trái tim đập loạn xạ của nhau trong căn phòng im lặng này, khoảnh khắc đó quá đỗi đẹp đẽ để có thể bị phá vỡ bởi bất cứ thứ gì.

Mingyu cứ rúc vào cổ anh và đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên sau tai anh, ôm chặt anh vào ngực mình. Wonwoo quay đầu lại nhìn cậu và Mingyu bắt lấy môi anh bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi và thuần khiết.

Trái tim Wonwoo tràn ngập cảm giác bồn chồn, "Chúng ta phải tắm rửa..." Một lúc sau anh lên tiếng, không để Mingyu ngủ quên sau lưng mình.

"Không muốn đâu..." Mingyu nhõng nhẽo rên rỉ, khiến anh bật cười, cậu luôn trở nên thất thường sau khi quan hệ, luôn cần được quan tâm, ôm ấp và âu yếm nhiều thật nhiều.

Wonwoo xoay người lại trong vòng tay cậu và thỏa mãn khao khát được âu yếm của cậu, anh vuốt ve má cậu và nhẹ nhàng cọ mũi mình vào mũi cậu. "Muốn ở nguyên như thế này mãi à?" Anh mỉm cười hỏi cậu, câu hỏi mà Mingyu chỉ đơn giản là gật đầu đáp lại.

"Chúng ta nên đi nghỉ mát cùng nhau." Cậu dụi mũi, "Nơi nào đó cũng có khí hậu nhiệt đới như thế này, tránh xa mọi người, tắt điện thoại đi, chỉ có em và anh, làm tình cả ngày lẫn đêm, đêm đến ngày..."

Giọng cậu ngân nga như hát và Wonwoo mỉm cười thích thú, "Điều đó thật tuyệt, em yêu."

"Đúng không? Anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi chứ?

"Mệt mỏi với em ấy hả, không bao giờ!" Wonwoo kéo cậu vào một nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi thôi nhưng lại đong đầy cảm xúc. "Anh yêu em, Mingyu!" Anh hôn liên tục, vuốt ve tấm lưng trần xinh đẹp của cậu, "Anh ước gì có đủ từ ngữ để nói với em rằng anh yêu em đến nhiều thế nào."

"Chúng ta có thể phát minh ra những từ mới mà."

Wonwoo cười, "Đồ ngốc này."

Mingyu nhấc người lên khỏi giường và đẩy Wonwoo nằm ngửa ra, chen vào khoảng trống giữa hai chân anh, hôn anh say đắm và mút lấy môi dưới của anh, kéo lưỡi anh vào trong miệng mình. Cậu hôn anh thật nồng nhiệt, làm Wonwoo lại cảm thấy toàn thân nóng bừng, anh nhắm mắt lại, tựa đầu vào gối và khi anh cảm thấy miệng cậu trượt xuống cổ và ngực mình, mút lấy núm vú nhỏ của anh rồi ngậm lấy nó trong miệng, chơi đùa với vật nhỏ hồng hào đã sớm đứng lên đầu hàng kia bằng răng của mình, anh biết thế là xong, họ sẽ không bao giờ rời khỏi chiếc giường đó.

"Chết thật, em vẫn không thể tin được anh là của em." Mingyu thì thầm, môi vẫn ngoan ngoãn mút mút núm vú nhỏ xinh trong miệng, ngón tay nghịch ngợm gẩy gẩy đầu vú run run bên kia, "Em không thể tin được anh, Jeon Wonwoo, lại cho em vinh dự được yêu anh."

Wonwoo bật ra một tiếng cười khó thở trong khi hông anh bắt đầu tự động di chuyển, cọ vào người cậu, "Chuyện gì xảy ra với em hôm nay vậy hửm? Sao lại sến súa thế này..."

Đó là vì những hồi chuông đám cưới đang ngân vang, "Em không thể lãng mạn với bạn trai mình được à?"

"Em có thể làm bất cứ những gì em muốn, nếu em có thể khiến anh bắn ra lần nữa."

"Đỏng đảnh!" Mingyu nhếch mép cười, môi chuyển sang bên kia mút lấy đầu vú còn lại, quyết không bỏ sót thứ gì.

Bàn tay to lớn của cậu bao bọc lấy vật nhỏ của anh, môi không ngừng hết hôn rồi lại gặm cắn xương ức và ngực Wonwoo, chậm rãi tuốt lộng nhịp nhàng chiều dài của anh, trêu chọc và hành hạ anh dưới hai bàn tay mình, để những tiếng rên rỉ ngọt ngào đó ngân lên như một bài hát, một bài hát chỉ dành riêng cho đôi tai của Mingyu. Wonwoo nắm lấy tay cậu, cố gắng tìm kiếm thêm ma sát.

"Chết mất... Min." Anh rên rỉ.

Mingyu cười khúc khích, cậu thích nhìn anh nghiện những cú chạm của mình như vậy. "Kiên nhẫn nào, công chúa."

"Anh không thể và chúng ta cũng không có thời gian..."

"Muốn em dừng lại không?"

Và trước khi anh kịp phản kháng, Mingyu lại cúi đầu xuống, nút lấy núm vú bên trái của anh, khiến anh phải cong người lên hét lớn. Wonwoo chưa bao giờ tưởng tượng được mình lại nhạy cảm đến mức này, và những gì Mingyu đang làm lúc này khiến anh choáng váng vì ham muốn, anh thề rằng nếu cậu cứ tiếp tục làm vậy, chắc chắn anh sẽ tự bắn ra mà không cần phải chạm vào. Wonwoo thích nhìn cơ thể cơ bắp của cậu đè lên người mình, cố gắng hết sức để khiến anh cảm thấy dễ chịu, cảm nhận được sự khao khát và ham muốn không hề nao núng của cậu. Dành cho một mình anh.

Mingyu cương cứng, Wonwoo có thể nhìn thấy dương vật của cậu đang thẳng đứng, đặt trên bụng dưới của anh, và miệng anh vô thức túa nước, biết rằng cậu như vậy, chính là vì anh.

"Chúa ơi, anh thật gợi cảm." Cậu thì thầm, vuốt ve chiếc bụng thon thả của anh.

Nhiều tháng trước, Wonwoo có lẽ sẽ cười nhạo nhận xét đó, nhưng hiện tại anh thực sự cảm thấy mình rất gợi cảm. Bởi vì Mingyu yêu từng tấc da thịt của anh, từng tấc cơ thể anh, cậu khiến anh cảm thấy mình là người xinh đẹp nhất trên thế giới mỗi ngày.

"Muốn bắn cùng em cơ!" Wonwoo đòi hỏi với một tông giọng cầu xin, di chuyển cổ tay mình xuống háng cả hai. Mingyu hiểu ý và nắm lấy dương vật của cả hai, vuốt ve chúng cùng lúc.

Hông cậu di chuyển với tốc độ vừa phải và cậu bật ra một tiếng rên rỉ, đầu ngửa ra sau để Wonwoo có thể nhìn thấy những thớ cơ bắp của mình đang nổi lên, đường nét trên khuôn ngực của cậu càng lúc càng trở nên rõ ràng, những giọt mồ hôi nhỏ giọt chảy dọc bộ ngực săn chắc của cậu. Wonwoo muốn lau khô chúng cho cậu. Hình ảnh thần thánh đó của cậu, vẻ đẹp của một vị thần Hy Lạp, khiến anh nứng đến mức Wonwoo có thể cảm nhận được cơn cực khoái đang đến rất gần, Mingyu dường như hiểu được ý anh bằng thần giao cách cảm, vì cậu cũng có cảm nhận tương tự, anh gật đầu, và sau vài cú thúc hông nhỏ nữa, cả hai đồng loạt bắn ra, hòa quyện vào nhau với những tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Những vệt tinh dịch nóng hổi, dày đặc phủ lên tay Mingyu và bụng Wonwoo.

Wonwoo nhổm dậy ngay khi hơi thở của họ đã dịu lại và vòng tay qua cổ Mingyu nhẹ nhàng hôn cậu.

"Em yêu anh." Cậu thì thầm trên môi anh, "Em yêu anh rất nhiều."

"Anh cũng yêu em, bitterie." Anh mỉm cười dịu dàng, hạnh phúc vì những giây phút được trải qua cùng nhau.

"Chúng ta thực sự phải di chuyển ngay bây giờ và đi thay quần áo, nếu không sẽ có hai người đến đây để phá cửa phòng đấy!" Wonwoo cười khúc khích.

"Chúa ơi, đi thôi." Mingyu nhanh chóng đứng dậy, kéo Wonwoo đi tắm cùng mình.

Lần này, họ tắm cùng nhau mà không phát sinh thêm chuyện 'thú vị' nào nữa, chỉ đơn thuần là tắm rửa cho nhau với tình yêu và sự dịu dàng tột cùng, nghịch nước thêm một chút như thể họ vừa quay lại độ tuổi teen với kiểu hành xử hết sức trẻ con. Trong nụ cười xinh đẹp của Mingyu và trong một trái tim tràn ngập niềm vui, Wonwoo nhận ra rằng đây chính xác là cuộc sống thường ngày mà anh vẫn luôn tìm kiếm và mong muốn có được với người đặc biệt của mình, và giờ đây anh biết mình không thể có được điều này với ai khác ngoài Mingyu. Giữa họ là rất nhiều những nụ hôn, gần như họ không thể giữ tay mình không chạm vào người kia dù chỉ là trong chốc lát, huống chi là môi miệng, mỗi khoảnh khắc im lặng đều là cơ hội để họ hôn nhau một cách thật cuồng say.

Còn khoảng nửa tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu và Wonwoo đang ngồi trên giường buộc dây giày, trong khi Mingyu đang thắt nút chiếc áo sơ mi vải lanh trắng của mình trước gương; Jeonghan và Seungcheol đã quyết định rằng tất cả các vị khách mời đều phải mặc đồ trắng giống họ. Wonwoo đã chọn một chiếc áo sơ mi lụa trắng có phần corset ôm sát cơ thể và một chiếc quần tây cổ điển. Tóc anh rẽ ngôi để lộ trán ra, nhìn mình lần cuối trong gương, anh cảm thấy ngày hôm nay mình thực sự rất xinh đẹp. Khi họ rời khỏi phòng để đến bãi biển nơi tổ chức lễ cưới, Wonwoo và Mingyu tay trong tay đi dọc hành lang tầng của họ, cho đến khi Mingyu chợt nhận ra túi quần của mình trống rỗng một cách kỳ lạ.

"Chết tiệt, em quên điện thoại trong phòng rồi, anh đợi em tí nhé?" Cậu hỏi, "Em sẽ quay lại ngay."

"Ừ, chắc chắn rồi." Wonwoo gật đầu, "Anh sẽ đợi em ở thang máy nhé."

Mingyu cắn nhẹ môi rồi chạy ngược lại hành lang, Wonwoo nhìn cậu với nụ cười ngớ ngẩn trên môi rồi đi về phía thang máy, nơi, ở đó, cùng tầng với anh, trước cửa thang máy, anh nhận ra một bóng dáng quen thuộc cũng đang đứng chờ thang máy sẵn từ trước rồi.

"Junhui!" Wonwoo gọi anh và anh quay lại, nở một nụ cười thật tươi. "Chào!" Wonwoo vẫy tay chào anh.

"Wonu! Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi!" Anh chàng bác sĩ đùa giỡn, ôm nhẹ lấy anh. "Trông em tuyệt lắm!"

"Cảm ơn anh, anh cũng rất đẹp trai hôm nay." Wonwoo thật lòng khen ngợi anh, "Chuyến bay của anh thế nào? Anh đáp sớm à?"

"Chuyến bay rất suôn sẻ, anh và mọi người đã ngủ suốt thời gian đó." Jun giải thích, "Bọn anh đáp vào tối qua rồi, nhưng đừng lo, vẫn có đủ thời gian để nghỉ ngơi, dù sao cả bọn cũng đã quen với kiểu giờ giấc loạn xì ngầu thế này rồi." Anh nháy mắt đùa giỡn.

"Gặp được đông đủ tất cả các mọi người ở đây thật vui quá đi."

"Aish, anh vẫn không thể tin được là Jeonghan sắp kết hôn." Anh cười thích thú, "Anh đã từng cược rằng trong số họ, Jihoon sẽ là người đầu tiên chứ không bao giờ là Jeonghan."

"Đó là cái mà người ta gọi là plot-twist!"

Họ cười đùa với nhau một lúc, cho đến khi một người đàn ông xinh đẹp, hấp dẫn khác đi đến gần Jun và vòng tay âu yếm ôm lấy eo anh. Cậu có dáng người hơi gầy và mảnh khảnh, mái tóc đen dài chấm vai gợn sóng cùng với đôi mắt đen sắc bén, cậu bé chắc chắn là người mà Jun đã kể cho Wonwoo nghe, người nghệ sĩ anh đã gặp ở Trung Quốc, người đã khiến anh mất trí, và Wonwoo thực sự đang rất phấn khích, được nhìn thấy Jun cuối cùng cũng thanh thản và thoải mái bên người mình yêu, đôi mắt tràn đầy yêu thương không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé bên cạnh dù chỉ là một chút.

"Wonu đây là bạn trai của anh—" Jun định giới thiệu cậu bé với anh nhưng một tiếng thở lớn phía sau đã thu hút sự chú ý của họ.

"Hao?!" Mingyu há hốc mồm hét lên sau lưng họ.

"Mingyu?!" Cậu bé đáp lại với vẻ kinh ngạc không kém, "Đồ ngốc, cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?!"

"Vậy cậu đang làm cái quái gì ở đây!" Mingyu nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, bật cười và ôm lấy cậu bé kia một cách nhiệt tình, hệt như một chú cún con đang phấn khích.

Wonwoo và Jun nhìn nhau sửng sốt và bối rối, không biết chắc chuyện gì đang xảy ra giữa họ vào lúc đó. "Bọn em biết nhau hả?" Wonwoo hỏi trước với vẻ mặt nghi ngờ.

"Bọn em đã biết nhau cả đời rồi!" Mingyu trả lời "Mẹ bọn em đã cùng nhau thay tã cho bọn em đấy, cậu ấy cứ bám lấy mông em suốt cho đến tận cấp hai!"

"Đồ khốn, hồi lên cấp 3 cậu đã rất nhớ tớ, thừa nhận đi." Minghao cười và đưa tay cho nửa kia của bạn mình, "Chắc anh là Wonwoo rồi, cuối cùng thì em cũng có hân hạnh được gặp anh, em đã nghe ti tỉ thứ về anh từ miệng Mingyu rồi."

"Vậy em chắc chắn là Minghao rồi." Wonwoo khịt mũi bắt tay cậu, "Rất vui được gặp em, anh cũng đã nghe rất nhiều thứ về em từ anh chàng này rồi." Anh nói, liếc nhìn Jun.

"Thật ạ?" Minghao hỏi Jun, có vẻ ngạc nhiên, "Anh kể về em cho mọi người à?"

"Tất nhiên rồi..." Jun ngượng ngùng trả lời, "Wonwoo là người đầu tiên biết về tình cảm của anh dành cho em, lúc đó anh gần như sắp suy sụp vì em đến nơi rồi," Anh giải thích, lần này đưa tay cho nửa kia của Wonwoo "Mingyu, rất vui được gặp lại cậu bên ngoài bệnh viện, và rất vui được nhìn thấy hai người ở bên cạnh nhau... Cuối cùng thì anh cũng được nói câu này rồi."

Mingyu kéo Wonwoo về phía mình, "Vâng... Phải mất một thời gian nhưng bọn em đã làm được rồi." Cậu mỉm cười hôn lên trán anh.

"Chúng ta sẽ có thời gian để nói chuyện sau, còn bây giờ phải nhanh lên trước khi buổi lễ bắt đầu." Wonwoo cảnh báo họ.

"Và tin anh đi, bọn em không muốn thấy cảnh Jeonghan tức giận đâu, nên tốt nhất là chúng ta nên đi thôi." Jun cười nói.

Tất cả cùng nhau đi thang máy xuống sảnh, đi bộ ra khỏi khu nghỉ dưỡng và đến bãi biển tư nhân, nơi buổi lễ sẽ sớm bắt đầu. Mọi thứ đều rất đẹp, có một tấm thảm trắng trải dài đến tận ven bờ, dẫn đường cho cả hai chú rể bước đi, một mái vòm khổng lồ được trang trí với những bông hoa trang nhã mang tông màu hồng và trắng, những chiếc ghế ngay ngắn được thắt nơ thanh lịch, đặt hai bên lối đi đầy cát và Wonwoo hào hứng quan sát các vị khách đang giao lưu với nhau, trên tay là các loại đồ uống tươi ngon mà những người phục vụ đang phục vụ trên khay.

Họ chào các đồng nghiệp của mình, bác sĩ Joshua và Jihoon, các y tá phù rể cùng với Wonwoo ㅡ Chan và Seungkwan (những người thực sự rất vui khi gặp lại Mingyu trong tình trạng khoẻ mạnh) và những người bạn của Seungcheol từ đồn cảnh sát, Soonyoung và Seokmin ㅡ những người phù rể còn lại.

Đó là một bữa tiệc lớn, không khí tươi đẹp và hài hòa, ai ai cũng thực sự hạnh phúc khi có mặt ở đó, mỗi người đều có người mình yêu thương cạnh bên. Mingyu ghen tuông giữ chặt Wonwoo bên cạnh mình, cậu đan những ngón tay mình chặt vào tay anh đặt sau lưng. Đi đến đâu cậu cũng tự hào giới thiệu anh là bạn trai của mình với mọi người, làm Wonwoo đỏ mặt xấu hổ mãi không thôi. Cuối cùng anh cũng cảm thấy mình đã đến đúng nơi mình cần đến, Wonwoo chắc chắn rằng anh sẽ mãi thuộc về cậu trong cuộc đời này, và thậm chí là trong những cuộc đời khác cũng vậy.

Mọi người trò chuyện rôm rả, cho đến khi mẹ Jeonghan ra hiệu cho tất cả khách mời rằng chú rể đã đến và sẵn sàng bước vào lễ đường. Các nhân chứng đứng trước cổng vòm, một bên là Jeonghan và một bên là Seungcheol. Khi tiếng đàn violin bắt đầu vang lên một giai điệu ngọt ngào và lãng mạn, đôi tình nhân xinh đẹp bước vào dưới cái nhìn phấn khích của tất cả mọi người.

Jeonghan xinh đẹp với mái tóc búi thấp, được tô điểm bởi một cây trâm cài tinh xảo, phô bày khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, anh mặc hanbok lụa trắng hiện đại, áo khoác ngoài có họa tiết hoa trùng khớp với hoa văn trên chiếc áo của Seungcheol, người xuất hiện rất phong nhã và xúc động bên cạnh Jeonghan, với ánh mắt hoàn toàn hướng về phía anh, với sự ngưỡng mộ và lòng sùng kính thuần túy. Cả hai tay trong tay bước đi trên tấm lụa trắng tinh tế và mỉm cười chào hỏi bạn bè, những bước đi chậm rãi dọc theo bờ biển, nơi các nhân chứng và người làm lễ sẽ chủ trì hôn lễ của họ đang chờ đợi họ.

Wonwoo nhìn họ đối mặt nhau dưới cổng vòm, chợt xúc động khi thấy đôi tay Jeonghan run rẩy, sự ngọt ngào khi Seungcheol vuốt ve lòng bàn tay anh và nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh của một người đang biến giấc mơ tình yêu của anh thành hiện thực. Trong nghi thức cưới, nghi thức trao nhẫn và nghi thức cát (vợ chồng cùng đổ cát vào thùng, tượng trưng cho sức mạnh của họ với nhau, sau đó đổ một loại cát có màu sắc khác vào, trộn lẫn với nhau để tượng trưng cho cuộc sống của họ với nhau đã hòa quyện thành một) Wonwoo nhìn Mingyu và mỉm cười. "Em yêu anh." Cậu nói bằng khẩu hình môi và Wonwoo cũng đáp lại, "Anh cũng yêu em, em yêu." Anh nói một cách thận trọng.

Bởi vì họ giống hệt như những hạt cát đó: khác biệt, nhưng cùng nhau chúng có thể tạo nên điều gì đó rất tuyệt vời. Luôn độc đáo và bổ sung cho nhau như mặt trời và mặt trăng, đen và trắng, đắng và ngọt, họ và như tình yêu của họ vẫn luôn như vậy.

Màn trao nhau lời thề ước của cặp đôi khiến tất cả mọi người đều rơi nước mắt và khi người chủ trì lễ cưới chính thức tuyên bố họ đã là vợ chồng, các vị khách vỗ tay như sấm dậy và Seungcheol hôn Jeonghan say đắm. Wonwoo xúc động, rưng rưng đôi mắt xinh đẹp, anh tìm kiếm bàn tay của Mingyu đan vào thật chặt, cặp vợ chồng son băng qua lối đi một lần nữa, dưới những cánh hoa được tung lên từ các vị khách, như một lời cầu chúc tốt lành về một tương lai tươi sáng phía trước dành cho họ.

Tiệc cưới cũng tuyệt vời không kém, trong một căn phòng rộng rãi được trang trí bằng những món đồ trang trí mang hai tông trắng và vàng, đồ ăn cũng rất ngon, là sự kết hợp giữa ẩm thực địa phương của Indonesia và ẩm thực Hàn Quốc. Cặp đôi mới cưới mở vũ hội tại trung tâm hội trường lớn, bắt đầu với một điệu nhảy chậm lãng mạn trên nền nhạc du dương, nhiều cặp đôi nối gót đi theo. Mingyu cũng nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo Wonwoo vào nhảy cùng mình.

Wonwoo cười ngượng ngùng trước mặt mọi người, vòng tay qua cổ cậu trong khi tay Mingyu đặt trên hông anh; cả hai bắt đầu lắc lư một cách chậm rãi và Mingyu tựa trán mình vào trán anh, yêu anh quá, yêu anh đến phát điên.

"Anh xinh quá đi," Giọng cậu bị tiếng nhạc át đi nhưng Wonwoo vẫn có thể nghe rõ những gì cậu nói. "Em không thể rời mắt khỏi anh được."

"Em cũng đẹp trai lắm... Em có chắc mình không phải là chú rể hay không?" Wonwoo nghiêng đầu 'ném mồi', cắn chặt má trong trước câu hỏi vừa phát ra.

Mingyu mỉm cười thích thú, có lẽ cậu cũng không ngờ mình lại nhận được lời khen kiểu vậy, "Tiếc là không... nhưng có lẽ là một ngày nào đó..."

Wonwoo cố kiềm lại ý cười, lắc lư với cậu thêm một lúc, "Em có nghĩ... Điều đó cũng sẽ xảy ra với chúng ta vào một ngày nào đó không?"

"Em không nghĩ, mà em chắc chắn về điều đó." Mingyu trả lời, "Em muốn dành phần đời còn lại của mình với anh, Wonwoo." Cậu dụi dụi mũi một cách ngọt ngào, "Em đã tin chắc về điều này từ nhiều năm trước khi em gặp anh rồi và bây giờ em vẫn thế. Em được tạo ra là dành cho anh, công chúa à."

Wonwoo nhắm mắt lại, xúc động trước những cảm xúc của chính mình "Kể từ khi chúng ta đến đây, anh không thể nghĩ về điều gì khác..."

"Có phải là về chúng ta không?"

"Về việc chúng ta... Kết hôn..."

Mingyu nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh có tưởng tượng mình đứng trên lễ đường với em không?"

"Anh có." Wonwoo gật đầu, "Luôn luôn là em chứ không thể là một ai khác được."

Mingyu dùng một ngón tay nâng mặt anh lên và hôn nhẹ lên môi anh, "Em yêu anh đến chết đi được và một ngày nào đó em nhất định sẽ đưa anh đến đó, Jeon Wonwoo." Cậu thì thầm, "Em sẽ đưa anh đến lễ đường đó và anh sẽ là của em mãi mãi. "

Tim Wonwoo đập loạn xạ, "Em có chắc về những gì mình đang mong ước không đấy?" Anh cố gắng đùa vui.

"Bằng cả sinh mạng của em." Mingyu cười khúc khích, lắc hông họ theo một nhịp với nhau, "Em nóng lòng được trở thành chồng của anh, làm bạn đời của anh mãi mãi."

"Sau tất cả những gì đã xảy ra..." Wonwoo mỉm cười trìu mến, "Mãi mãi có vẻ là một sự thỏa hiệp thích đáng đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro