Chapter 1: Start a Riot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ: Soonyoung đẹp trai

> anh bạn, mày đang đến đúng không?
o (╥﹏╥) o

Tới: Soonyoung đẹp trai

Tao đang trên đường tới rồi. Mày có cần gì không? <


Wonwoo lấy chiếc túi có chứa quà của Soonyoung và soi mình trong gương một lần nữa.

Anh mệt mỏi thở dài, lắc đầu trước hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Chiếc kính ngu ngốc không làm cho anh trông khá hơn chút nào nhưng với tất cả những căng thẳng gây ra bởi deadline và kỳ thi, anh không nhận ra rằng mình đã sử dụng hết kính áp tròng dùng một lần. Anh có lẽ sẽ trở nên mù lòa nếu không có chúng nên anh thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đeo kính.

Wonwoo thực sự không nên đến bữa tiệc đó.

Không phải là anh không muốn làm cho người bạn thân của mình hạnh phúc bằng cách xuất hiện ở đó. Thành thật mà nói, Wonwoo sẽ làm bất cứ điều gì để nhìn thấy Soonyoung cười, bất kể cậu ta có đôi lúc làm anh bực mình phát khiếp lên được. Soonyoung cũng đã mời rất nhiều người từ trường đại học của cậu ấy mà Wonwoo chưa gặp bao giờ và điều đó khiến anh khá lo lắng, đấy là nói giảm nói tránh rồi đấy.

Bởi vì Wonwoo chỉ là - Chà, anh chỉ là Wonwoo mà thôi.

Anh là người đã dành toàn bộ kỳ nghỉ hè để ẩn nấp trong căn hộ của mình, đọc tổng cộng mười cuốn sách trong vòng một tuần và xem đi xem lại các phần của Game of Thrones.

Anh không phải là người dễ gần, đơn giản vì anh quá trầm lặng, vụng về và mọi người có xu hướng sợ hãi bởi vẻ ngoài lạnh lùng của anh. Mọi chuyện đã trở nên khá hơn kể từ khi anh bắt đầu học đại học nhưng dù sao thì, anh vẫn được biết đến là một con người vụng về với những trò đùa tệ hại đến mức có thể khiến bạn phát khóc.

Gặp gỡ những người mới là tệ nhất. Hầu hết chỉ là họ cố gắng bắt chuyện và Wonwoo không biết làm thế nào để cuộc trò chuyện tiếp tục và làm cho mọi thứ trở nên khó xử đến nỗi người kia phải bỏ đi với lý do khập khiễng như là đi vệ sinh.

Nhưng Wonwoo có nhóm bạn của riêng mình và anh nghĩ vậy là đủ. Họ chấp nhận con người anh và đảm bảo với anh rằng anh không kỳ lạ như Wonwoo nghĩ chỉ vì anh chưa từng có người bạn gái nào trong suốt 21 năm cuộc đời. Wonwoo không bận tâm chuyện này lắm, ngay cả khi anh biết rằng mọi người thường sẽ phản ứng bằng ánh mắt khó hiểu khi họ nghe về chuyện đó.

Dù sao thì cũng có phải mọi người ngoài kia đang xếp hàng dài để được hẹn hò với anh đâu.

Từ: soonyoung đẹp trai

> hông, chỉ cần nhấc cái mông dễ thương của mày đến đây thôi (¬ ‿ ¬)

Tới: soonyoung đẹp trai

Tao đã suýt ói ra đấy <

Từ: soonyoung đẹp trai

> yêu mày, cưng ạ ★ ~ (◡﹏◕✿)

Wonwoo khịt mũi và cất điện thoại đi.

Anh thực sự cần sửa lại tên liên lạc của Soonyoung trên điện thoại của mình đi thôi (Soonyoung đã lưu nó như vậy trong một lần cậu ấy đến căn hộ của Wonwoo và họ nốc những chai rượu rẻ tiền tới khi say khướt và Wonwoo quá lười để đổi lại).

Không có nhiều người ở đó vào thời điểm Wonwoo đến căn hộ của Soonyoung.

Soonyoung ôm chặt lấy anh khi anh bước vào trong. "Anh bạn, trông mày tuyệt lắm!"

Wonwoo chỉ cau mày với cậu ta, đưa cho cậu món quà trong khi anh cởi áo khoác. "Không vui chút nào đâu."

"Tao đâu có đùa! Tóc của mày khác mà! Tao thích nó." Soonyoung lắc lắc gói quà. "Có phải là vớ không?"

"Mày đã nói rằng mày muốn có vớ mà-"

"Không, thật là tuyệt!" Soonyoung bóc giấy gói quà ra và về cơ bản cậu trông giống hệt một đứa trẻ trong ngày lễ Giáng sinh khi đi đủ các loại vớ khác nhau. Cậu ta đột nhiên ngồi xuống sàn, cởi đôi tất đang mang (quẳng nó ra sau vai) và đeo vào đôi vớ Iron Man mà Wonwoo đã tặng cho cậu. "Ôi trời, tuyệt cú mèo! Cám ơn mày nhiều nhé." Cậu kéo Wonwoo vào một cái ôm thật chặt khác sau khi loạng choạng đứng dậy.

Wonwoo cười khúc khích, lúng túng ôm lại cậu. "Chỉ là một đôi vớ thôi mà."

"Nhưng nó là quà mày tặng tao. Tao yêu nó."

"Tao rất mừng vì mày thích." Wonwoo mỉm cười với người bạn thân nhất của mình. Soonyoung cười toe toét đáp lại và quàng tay qua vai anh, dẫn anh qua hành lang đến nơi phát ra tiếng nói và tiếng nhạc ầm ĩ.

"Cảm ơn mày vì đã đến nhé Won. Tao biết mày ghét tiệc tùng, tao xin lỗi."

"Không, không sao đâu. Tất nhiên là tao sẽ đến rồi." Wonwoo cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút khi có Soonyoung ở bên, nhưng Soonyoung sẽ không phải là bạn thân nhất của Wonwoo nếu cậu ấy không nhận ra sự lo lắng của anh.

"Đừng lo. Tao không mời nhiều người lắm đâu và dù sao thì mày cũng đã biết hầu hết họ rồi! Cứ vui vẻ thôi, được chứ?"

Wonwoo gật đầu, ngước mắt lên bắt gặp vài gương mặt đã ở đó. Luôn luôn có những gương mặt mới, đặc biệt là khi anh và Soonyoung học ở hai trường khác nhau.

Seungkwan ngay lập tức bám lấy cánh tay anh và bắt đầu giới thiệu Wonwoo với những người mà anh chưa gặp bao giờ. Seungkwan và anh từng sống trong cùng một khu phố và sau Soonyoung, cậu nhóc có lẽ là bạn thân nhất của Wonwoo, có nghĩa là Seungkwan cũng biết về việc Wonwoo là một tên ngốc như thế nào khi gặp gỡ mọi người.

Giờ đầu tiên trôi qua không tệ như Wonwoo nghĩ. Hầu hết thời gian Seungkwan ở bên cạnh anh bởi vì Soonyoung phải nói chuyện với những người bạn khác của cậu ấy, nhưng Wonwoo không bận tâm cho lắm. Seungkwan thì thầm vào tai Wonwoo chi tiết về từng người có mặt ở bữa tiệc, những điều Wonwoo thậm chí không muốn biết (như kiểu ai đã lên giường với ai vào thứ sáu tuần rồi, hoặc anh chàng nào đã lén sờ soạng dưới váy của Lisa trong bữa tiệc của Seokmin vào ngày hôm trước).

"Em đang nhắn tin với Hansol sao?" Wonwoo hỏi khi Seungkwan ngừng nói để nhìn vào điện thoại của mình.

"Cậu ấy chắc sẽ đến đây sớm thôi." Cậu nhóc gật gật đầu, đưa đồ uống lên miệng. "Chan ở với cậu ấy, đừng lo."

"Anh đâu có lo." Wonwoo lầm bầm khiến Seungkwan khịt mũi. Chan, em trai của anh, vẫn đang học năm cuối trung học nên Wonwoo không cảm thấy ổn khi cậu bé đến dự một bữa tiệc ở trường đại học cho lắm, nhưng cũng không phải là anh có quyền ngăn cản nó. Chan và Hansol đã là bạn từ khi họ còn quấn tã. Dù Hansol đi đâu, Chan cũng đi theo và vì Hansol học chung một lớp với Soonyoung, nên tất cả bọn họ cuối cùng lại vô tình tạo thành một nhóm, thường xuyên đi chơi cùng nhau.

Wonwoo nhìn quanh phòng, nheo mắt bất chấp sự trợ giúp của kính vì có một chút khói lượn lờ xung quanh và ánh đèn thì quá mờ. Có nhiều người hơn anh mong đợi. Một nhóm người có vẻ đang chơi trò Thật hay Thách ở trong góc. Một cô gái và một chàng trai đang nhảy rất thân mật sau chiếc ghế dài, bàn tay của chàng trai gần với khoảng cách giữa hai chân cô ấy một cách đáng quan ngại nhưng có vẻ như cô ấy không bận tâm nên Wonwoo nhanh chóng quay mặt đi.

Soonyoung hiện đang trò chuyện với một cô gái dễ thương ở lối vào nhà bếp, và ồ— Soonyoung thích cổ rồi.

Đôi mắt của cậu ấy lại làm cái trò đó, nhăn lại vì cười đến mức gần như biến mất, và cậu ta không bao giờ làm như vậy ra với những người không phải là bạn thân hoặc gia đình của cậu ấy. Trừ khi đó là cô gái mà cậu ấy thích.

"Yuna," Seungkwan thì thầm vào tai anh. "Cái chị mà anh ấy đang nói chuyện cùng ý?" Cậu nhóc nói thêm khi Wonwoo nhìn cậu một cách vô hồn.

Wonwoo gật đầu hiểu ý. "Cậu ấy chẳng chịu nói gì với anh rằng cậu ấy đang thích ai đó."

"Em không nghĩ là anh ấy tự biết được đâu." Seungkwan cười. "Nhưng chị ấy cũng thích anh ấy, em có thể thấy được."

"Cô ấy rất đáng yêu."

"Không phải hai người họ đều đáng yêu sao." Seungkwan thở dài, tựa lưng vào sofa. "Cứ cái đà này em sẽ chết trong cô độc mất thôi."

"Đó là lỗi của chú mày mà." Wonwoo bật cười khi Seungkwan cố gắng đánh anh. "Đừng có kén chọn nữa. Đâu phải là em không có bất kỳ ai theo đuổi đâu."

"Đúng vậy, nhưng em không muốn hẹn hò với người nào đó chỉ vì em sợ rằng mình có thể cô đơn." Seungkwan đảo mắt. "Mà tại sao em lại nói với anh chuyện này nhỉ? Số cảm xúc anh có chỉ vừa đựng một muỗng trà."

"Ngừng trích dẫn Harry Potter đi. Em không xứng đáng đâu."

"Ồ, xin lỗi nha. Em quên mất là anh có một mối quan hệ mật thiết với đống sách đó."

Wonwoo thở dài và đẩy người ra khỏi ghế.

"Anh đi đâu vậy?" Seungkwan rên rỉ, bám lấy cánh tay anh. "Đừng để em ở đây một mình mà."

"Anh đi lấy thêm ít đồ uống. Em có muốn một ly không?"

Seungkwan bĩu môi và gật đầu. "Cho em một ly mojito."

"Không nhé." Wonwoo bỏ đi, nhếch mép cười khi nghe Seungkwan gào thét đằng sau. Anh vượt qua Soonyoung để đi vào bếp và người bạn của anh nhìn anh với vẻ lo lắng, vẫn đang nói chuyện với cô nàng Yuna đó, và Wonwoo nở một nụ cười để khích lệ cậu ấy. Thành thật mà nói, nếu có ai xứng đáng được hạnh phúc, đó phải là Soonyoung. Từ trước đến nay, cậu ấy không may mắn lắm với các mối quan hệ của mình. Họ luôn phản bội cậu ấy bằng cách này hay cách khác hoặc chỉ đơn giản là quá xấu xa đối với một người tốt bụng như Soonyoung. Anh hy vọng lần này mọi chuyện sẽ khác.

Căn bếp trống không khi anh bắt đầu rót đồ uống cho mình và Seungkwan, dùng một ít nước chanh và một loại rượu trắng nào đó mà anh không thể xác định được vì ai đó đã bóc mất nhãn trên chai rồi. Nó không tệ nên anh nghĩ rằng Seungkwan sẽ không làm ầm ĩ lên đâu.

Anh quay lại để bước ra ngoài một lần nữa và anh không biết bằng cách nào hoặc tại sao nó xảy ra, nhưng người con trai đứng trước mặt anh cũng đột ngột quay lại. Wonwoo thành công trong việc không làm đổ đồ uống của mình nhưng anh chàng trước mặt lại kém may mắn hơn vì một giây sau, áo sơ mi của Wonwoo đã ướt đẫm vì bia.

"Mẹ kiếp!" Cậu trai trước mặt chửi thề. "Anh bạn, tôi xin lỗi."

Wonwoo cố gắng không rên rỉ trước tình trạng chiếc áo sơ mi của mình, lớp vải lạnh và ướt thấm vào da và mùi bia rẻ tiền xộc vào mũi anh. "Được rồi."

"Không. Khỉ thật. Áo sơ mi của anh ướt đẫm rồi." Anh chàng đặt chiếc cốc đã cạn của mình sang một bên.

Wonwoo nhìn thẳng vào mặt anh chàng, không nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy cao hơn Wonwoo. Làn da cậu ấy rám nắng hơn Wonwoo. Và cậu ta chắc chắn đẹp trai hơn Wonwoo rất nhiều.

"Tôi sẽ lấy cho anh một cái áo khác."

"Không sao đâu. Chỉ là một chiếc áo sơ mi thôi mà." Wonwoo nhún vai. Anh hơi mỉm cười và cố gắng lách qua người cậu để ra khỏi bếp nhưng cậu chàng bất ngờ chặn đường anh.

"Tôi thực sự cảm thấy tệ lắm. Làm ơn để tôi giúp anh sấy khô nó nhé."

"Uhm. Cậu tử tế thật đấy nhưng tôi thực sự không sao đâu—"

"Vậy thì ít nhất tôi có thể biết tên của anh chứ?"

Wonwoo hẳn là trông ngốc nghếch lắm khi nhìn chằm chằm vào anh chàng như vậy, nhưng anh không thực sự chắc chắn chuyện gì đang xảy ra lúc này. "Gì cơ?"

"Tên của anh?" Cậu nghiêng đầu, ánh mắt cậu chợt lóe lên khi chúng lướt qua khuôn mặt Wonwoo.

"Cậu hỏi làm gì?"

Cậu bật cười. "Có lạ lắm không khi tôi hỏi điều đó?"

"Là Wonwoo," cuối cùng anh đáp.

"Wonwoo." Chàng trai lặp lại, và có điều gì đó về cách cậu ta nói tên của anh khiến Wonwoo rùng mình. "Tôi là Mingyu."

Wonwoo hắng giọng khi Mingyu không làm gì khác ngoài việc nhìn anh trong vài giây. "Rất vui được gặp cậu."

"Tôi cũng vậy." Mingyu đột nhiên bắt đầu mỉm cười và trước khi Wonwoo làm điều gì đó đáng xấu hổ, anh mỉm cười với cậu Mingyu này lần cuối và lao ra khỏi bếp.

Mingyu quay lại nhìn qua vai cậu để dán mắt vào Wonwoo đang lùi dần về phía sau, một ánh mắt kỳ lạ trên khuôn mặt cậu mà Wonwoo đã bỏ lỡ khi vội vàng thoát ra khỏi tình huống đó.

"Anh làm cái đéo gì mà lâu vậy?" Seungkwan rên rỉ, vẫn ngồi ở vị trí cũ mà Wonwoo đã để cậu nhóc lại. "Và chuyện quái gì xảy ra với áo sơ mi của anh thế? Trời ơi, không phải anh mới ói ra đấy chứ -"

"Cmn cứ cầm lấy cốc của em đi." Wonwoo càu nhàu, dúi đồ uống của Seungkwan vào tay cậu nhóc trước khi anh bước đến ngồi bên cạnh, nốc một ngụm lớn từ cốc của mình. Seungkwan tặc lưỡi với anh, nhăn mặt sau khi nhấp một ngụm. "Cái này có vị như thuốc độc ấy. Anh chỉ có mỗi một việc -"

"Vậy thì tự đi mà làm lấy." Wonwoo cảm thấy khó thở và tim đập nhanh hơn bình thường. Cái quái gì thế? Anh biết mình gặp khó khăn khi gặp gỡ những người mới nhưng anh chưa bao giờ phản ứng như thế này trước đây.

"Này, Won. Anh có sao không? Anh trông như sắp ngất đi ấy." Seungkwan cau mày với anh, sự lo lắng đã khắc sâu vào nét mặt của cậu. "Đừng ngất nhé. Em không biết phải làm gì đâu."

"Anh ổn."

"Anh chắc chứ?"

Wonwoo đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chan từ đâu đó. Anh nhìn lên và thấy cậu nhóc và Hansol đang chào một vài người bạn của họ. Seungkwan vẫy họ lại. Chan ôm Seungkwan và ngồi xuống cạnh Wonwoo, mỉm cười với anh.

Đã lâu rồi kể từ lần cuối anh gặp lại em trai mình, có lẽ đã được một tháng bởi vì cuộc sống đại học luôn khiến anh bận rộn và nhà bố mẹ cách căn hộ của anh hai giờ lái xe.

"Cảm ơn anh vì đĩa DVD nhé", Chan nói, thò tay vào túi lấy ra một vài tờ tiền. Wonwoo đã mua phần mới của bộ phim Captain America cho Chan để làm quà tặng Soonyoung, vì vậy đó có thể là điều mà em trai anh đang đề cập đến. "Bao nhiêu tiền vậy anh?"

Wonwoo khịt mũi và đẩy tay em mình ra. "Cứ giữ lấy."

"Nhưng hyung—"

"Chan, em thậm chí còn chẳng kiếm nổi 20 đô nữa. Và đó cũng chỉ là một cái đĩa DVD thôi." Chan nhìn anh gần như buồn bã nhưng khi Wonwoo bắt đầu trừng mắt với cậu, em trai của anh đã cất tiền đi. "Cảm ơn hyung."

"Không có gì." Wonwoo huých vai cậu. "Em đang ở với Hansol à?"

"Vâng. Anh ấy sẽ chở em về nhà vào ngày mai." Vì Chan vẫn sống với bố mẹ của họ cách đây gần hai giờ đi xe, nên cậu nhóc thường chỉ ghé qua vào cuối tuần để có thể ở lại nhà của Hansol hoặc Wonwoo.

"Em biết em cũng có thể ở chỗ anh mà."

Chan do dự một lúc. "Em biết. Nhưng Hansol đã mời em ở lại. Vì vậy..."

Wonwoo biết đó không phải là lý do nhưng anh quyết định không nói gì thêm.

Họ im lặng trong giây lát, Hansol và Seungkwan trò chuyện sôi nổi bên cạnh. "Em nhớ anh," Chan lặng lẽ nói.

Wonwoo tự động đóng băng trước lời nói của em trai mình. Anh biết mình phải nói gì ngay lúc này. Anh cũng nhớ Chan, rõ ràng là anh có.

"Thừa nhận rằng anh cũng nhớ em thì anh sẽ chết sao?" Chan trông bị tổn thương và Wonwoo cảm thấy thật kinh khủng. Anh cảm thấy như thế này rất nhiều. Giống như anh là người anh trai tồi tệ nhất trên thế giới vậy.

Chan hoàn toàn trái ngược với anh, giống như Soonyoung. Chan là người con tốt hơn, điều đó khá là rõ ràng. Và không phải là Wonwoo tự thương hại bản thân đâu; nó chỉ đơn giản là sự thật thôi. Chan lúc nào cũng mang những nụ cười và năng lượng tích cực. Cậu nhóc luôn tràn đầy tình yêu thương, có một trái tim bằng vàng và luôn đảm bảo nói với những người xung quanh rằng họ được yêu thương như thế nào trong khi Wonwoo thì chẳng khác gì một cục đá khi đặt cạnh cậu.

"Em biết anh nhớ em mà." Wonwoo lẩm bẩm, xoay ly đồ uống của mình.

"Suýt nữa thì em đã bị lừa đấy."

Wonwoo thở dài, mắt cay xè vì khói trong phòng. "Ba mẹ dạo này thế nào?"

"Anh sẽ biết nếu anh gọi cho họ." Chan lắc đầu, nở một nụ cười chua chát.

"Chan—"

"Kệ nó đi." Em trai của anh đứng dậy, vượt qua đám đông và vào lúc Wonwoo định đứng dậy để đuổi theo, anh đã mất dấu thằng bé.

Tuyệt thật. Họ mới chỉ ngồi với nhau được một phút và Wonwoo đã lại làm mọi thứ rối tung trở lại.

Đến bây giờ thì đã khá rõ ràng rằng Jeon Wonwoo thực sự là một thằng khốn nạn khi đối xử với mọi người.

Anh luôn có xu hướng suy nghĩ nhiều hơn khi say hoặc buồn bực. Có lẽ đó là lý do tại sao, một vài phút sau, Wonwoo đang trèo qua cửa sổ trong phòng ngủ của Soonyoung để ngồi trên lối thoát hiểm ở đó. Soonyoung và anh luôn ra đây ngồi - bất kể trời lạnh thế nào - khi một trong hai người gặp khó khăn.

Đó là nơi chốn an toàn của họ khi mọi thứ trong cuộc sống trở nên quá khó khăn, và những gì họ cần chỉ là trò chuyện với nhau. Wonwoo thực sự muốn Soonyoung ở đây với anh ngay bây giờ. Anh không chắc đó là do rượu hay cách cư xử của Chan đối với anh, hay có lẽ anh chỉ nhớ bố mẹ mình, nhưng anh đang cảm thấy buồn và anh thật lòng chỉ muốn về mà thôi. Bằng một cách nào đó anh đã lấy điện thoại ra và nhấn nút gọi về nhà.

Anh không nghĩ về việc hiện tại đã trễ như thế nào. Lần gần nhất anh kiểm tra thì mới chỉ hơn chín giờ tối.

"Wonwoo?"

Đó là giọng của bố anh.

"Chào ba."

"Mọi chuyện ổn chứ?"

Con nhớ ba... Đó là những gì Wonwoo muốn nói. Đó là điều mà một đứa con nên nói sau một thời gian dài không gặp cha mẹ, nhưng Wonwoo không thể.

"Vâng. Con xin lỗi vì đã gọi điện muộn thế này. Con chỉ - con muốn hỏi thăm mẹ. Đã lâu rồi con không gọi về nhà."

"Ta hiểu rồi. Bà ấy vẫn ổn." Bố anh hắng giọng.

Ông và Wonwoo luôn khó xử với nhau như vậy. Cho tới khi Wonwoo lên đường vào đại học, cuối cùng thì họ cũng có cớ để không nói chuyện với nhau nữa trừ khi thực sự cần thiết.

Dù sao thì bố anh cũng luôn tìm lý do để cắt đứt quan hệ với anh thôi mà.

"Chan nói rằng con cũng tham dự bữa tiệc đó. Thằng bé đã đến nơi an toàn chưa?"

Điều đó không nên tổn thương anh, không nên chút nào, chỉ vì ba anh muốn biết rằng em trai mình có ổn không. Wonwoo hiểu. Nhưng nó vẫn làm anh tổn thương.

"Thằng bé ở đây. Nó vẫn ổn."

"Tốt. Nhớ đảm bảo rằng Chan không uống bất cứ thứ gì nhé."

"Vâng."

"Con có chắc là mọi chuyện đều ổn chứ?"

"Vâng." Wonwoo nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng chợt nghẹn lại. "Có mẹ ở đó không ạ?"

"Mẹ con đã ngủ rồi. Ta sẽ nói với bà ấy rằng con đã gọi."

"Được rồi ạ."

"Còn gì nữa không?"

Wonwoo lại nuốt khan, đôi mắt anh ngấn lệ một cách ngu ngốc. "Không ạ. Chúc ba ngủ ngon."

Bố anh không trả lời trong giây lát, giống như ông ấy không biết phải nói gì và Wonwoo nghe thấy ông ấy thở dài thườn thượt. "Nhớ tự chăm sóc bản thân đấy. Đừng làm cho mẹ con phải lo lắng quá nhiều, được chứ?"

"Vâng."

"Chúc con ngủ ngon."

Wonwoo cúp máy, bực bội gạt đi gò má ướt nước của mình. "Mẹ kiếp."

Anh biết điều đó phải thay đổi. Anh biết thật ngu ngốc khi anh và cha mẹ mình cứ xa cách nhau chẳng vì lý do gì cả nhưng anh thành thật không biết làm thế nào để sửa chữa nó; thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.

Anh biết mọi thứ là lỗi của mình nhưng anh không biết chính xác mình đã làm gì sai ngoại trừ việc đơn giản chỉ là chính bản thân mình mà thôi.

Hoặc bạn biết đấy, tồn tại.

Wonwoo nhấp một ngụm từ thức uống đắng ngắt của mình, rùng mình khi một cơn gió thổi qua, những vết ướt trên áo sơ mi dường như đóng băng trên da. Anh muốn về nhà, nhưng anh không thể. Trước khi đảm bảo rằng em trai mình sẽ không làm điều gì ngu ngốc khi anh vắng mặt.

Không phải anh không tin tưởng Soonyoung hay những người khác nhưng anh biết họ đều khá say rồi, và không ai muốn đóng vai người trông trẻ trong một bữa tiệc như thế này cả.

Chiếc thang thoát hiểm hơi rung lắc và Wonwoo quay lại để nhìn xem ai là người đã quyết định ra ngoài này. Anh ngạc nhiên khi thấy đó là người anh đã gặp trong bếp. Mingyu, phải không nhỉ?

"Ừm." Mingyu chớp mắt nhìn anh, cũng có vẻ ngạc nhiên. "Tôi thề là tôi không bám theo anh đâu."

"Được rồi." Wonwoo trả lời.

"Anh đang làm gì ở ngoài này thế?" Mingyu hỏi.

"Ngồi." Wonwoo nhận ra rằng câu trả lời của mình có thể hơi thô lỗ nên anh quyết định hỏi Mingyu điều tương tự.

"Đống khói trong đó bắt đầu len vào đầu tôi," Mingyu trả lời. "Nhưng tôi có thể tìm chỗ khác nếu anh thấy phiền."

"Không." Wonwoo không biết tại sao mình lại lắc đầu hay tại sao lại không quay vào trong nhà. Anh muốn ở một mình vì vậy anh sẽ không ổn khi có một người lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh. "Cậu có thể ngồi ở đây nếu muốn."

Và Mingyu làm vậy. Cậu ngồi xuống, cẩn thận để hai chân họ cách nhau một khoảng, cậu đang cầm một chai bia trên tay. Cậu để ý đến ánh mắt của Wonwoo và nhún vai. "Chai thì không dễ bị đổ đâu."

Wonwoo nhìn vào mắt cậu và mỉm cười nhẹ, cảm thấy hơi bối rối khi Mingyu cười rạng rỡ gấp đôi.

"Áo sơ mi của anh vẫn còn ướt kìa."

"Nó ổn."

"Dù vậy thì, anh không nên ngồi ngoài này đâu. Anh có thể bị cảm đấy."

Wonwoo nhún vai và nhìn chằm chằm vào bức tường gạch trước mặt họ. Sẽ thật tuyệt khi nhìn thấy được ánh đèn thành phố hoặc thứ gì đó nhưng sự thật đáng buồn là họ đang đối mặt với một khu chung cư xấu xí khác.

"Anh có muốn tôi ngậm miệng lại không?" Mingyu hỏi tiếp.

"Gì cơ?"

"Anh đang im lặng lắm đấy."

"Tôi không phải là kiểu người nói nhiều lắm" Wonwoo trả lời, đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện của anh với bố.

"Tôi hiểu rồi." Mingyu ậm ừ, gật đầu. Wonwoo cuối cùng cũng nhìn lên đối mặt với cậu, thực sự không hiểu một người như Mingyu đang làm gì ở đây với anh. Nhưng như Mingyu đã nói, có lẽ cậu ấy chỉ ra đây để hít thở không khí trong lành mà thôi. Cậu có lẽ cảm thấy khó chịu khi thấy Wonwoo đã ngồi ở đây và bây giờ cậu chỉ đang cố bắt chuyện trong khi Wonwoo, một lần nữa, đang khiến mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn. "Vậy làm sao anh quen Soonyoung thế?"

"Chúng tôi đã gặp nhau hồi cấp hai."

"Wow, thật á? Vậy là lâu lắm rồi đấy." Mingyu trông thực sự ấn tượng, gần giống như một đứa trẻ, và nó đáng lẽ nên trông kỳ quặc trên khuôn mặt của một người đàn ông trưởng thành nhưng nó lại rất...dễ thương.

Wonwoo cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên vì vậy anh nhanh chóng cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói. "Thế còn cậu?"

"À, tôi thực sự không quen anh ấy cho lắm." Mingyu hơi ngượng nghịu cười khúc khích. "Tôi quen anh ấy thông qua Minghao vì họ từng là bạn cùng phòng. Còn tôi và Minghao giống như là, bạn thân nhất, tôi đoán vậy."

"Cậu đoán vậy?"

"Chúng tôi chỉ mới gặp nhau vài tháng trước. Nhưng cậu ấy nói chúng tôi là bạn thân của nhau? Hoặc có thể cậu ấy thực ra không có ý đó. Tiếng Hàn của cậu ấy vẫn chưa sõi lắm..." Mingyu nhỏ giọng, đột nhiên trông thực sự lo lắng và Wonwoo không thể ngăn mình bật cười. Mingyu quay lại nhìn anh, ánh nhìn lo lắng dần mờ đi thay thế bằng thứ gì đó gần như một nụ cười.

Wonwoo ngừng cười khi nhận ra cách Mingyu đang nhìn mình không chớp. Anh lập tức dừng lại, hắng giọng. "Xin lỗi."

"Sao anh lại xin lỗi?"

"Tôi không biết." Wonwoo nhún vai. "Vì đã cười chăng."

Mingyu chớp mắt với anh và một vài sợi tóc vuốt ngược của cậu xõa ra khi có cơn gió thổi tới. Thật không công bằng, điều đó chỉ khiến cậu trông hấp dẫn hơn trong khi Wonwoo có thể phải dành hàng giờ trước gương để chỉnh sửa đầu tóc và cuối cùng trông chẳng đẹp bằng một nửa anh chàng này. "Anh cười lên trông dễ thương lắm." Mingyu đột nhiên nói, khiến bụng Wonwoo lộn nhào một cách khó chịu.

"Ừm."

"Không, đợi đã—" Mingyu liếm môi, lắc đầu. "Tôi không đang, kiểu như, tán tỉnh anh đâu."

"Tôi đâu có nghĩ vậy."

"Nhưng anh có một nụ cười rất đẹp."

"Gì cơ?"

"Có gì khó hiểu đâu? Nụ cười của anh ý. Nó thực sự rất đẹp."

Wonwoo chỉ chăm chăm nhìn Mingyu, thực sự không biết phải nói gì. "Chưa ai từng nói vậy với tôi cả."

"Sao cơ?" Mingyu nhướng mày. "Anh nghiêm túc đấy à?"

Wonwoo nhún vai, mắt anh lúng túng đảo quanh khi cố gắng tìm cách phản ứng với một lời khen như thế.

"Vậy thì anh phải tin lời tôi rồi." Mingyu uống hết phần bia còn lại của mình và Wonwoo cố gắng để không dán mắt vào cách mà yết hầu của cậu lên xuống theo từng ngụm bia nhưng anh gần như không thể.

"Hồi nãy sao anh khóc vậy?" Mingyu đột nhiên lên tiếng.

Wonwoo hơi trố mắt trước câu hỏi của cậu. Anh không nghĩ Mingyu nhìn thấy điều đó. "Tôi có khóc đâu."

"Anh đang lau nước mắt khi tôi ra ngoài này mà."

"Cứ trời lạnh là tôi bị chảy nước mắt thôi."

"Mắt của anh vẫn còn đỏ đây này."

"Có liên quan đến cậu không?" Wonwoo hỏi, cảm thấy hơi bực bội.

"Không có gì." Mingyu nhún vai. "Tôi nghĩ có thể anh muốn nói về nó."

"Chà, tôi không muốn." Wonwoo không cố ý gắt lên nhưng anh đột nhiên cảm thấy như cảm xúc đang điều khiển mình trong khi bình thường nên là chiều ngược lại. Trái tim anh đập loạn nhịp và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến đó là mình là nỗi thất vọng lớn đến mức nào đối với gia đình anh.

Ngay cả cậu em trai từng rất ngưỡng mộ Wonwoo khi còn nhỏ cũng coi anh như một kẻ lạc loài và thật đau lòng, vì Wonwoo không nghĩ rằng anh đã từng làm bất cứ điều gì đặc biệt để mọi chuyện thành ra như thế này. Anh cũng chẳng có ai để đổ lỗi ngoài chính bản thân mình cả.

"Anh bạn— chờ đã, sao anh lại khóc nữa rồi?" Mingyu nghe có vẻ như cậu không biết phải làm gì. "Nhìn này, tôi xin lỗi. Tôi sẽ để anh một mình, đệch, tôi không cố ý làm anh khóc—"

"Tôi không khóc vì cậu." Wonwoo hậm hực. Lẽ ra anh không nên uống nhiều rượu như vậy. Anh luôn xúc động một cách thái quá khi say. Thường thì đó không phải là vấn đề lớn cho lắm. Dù sao thì cuối cùng Soonyoung và anh cũng chỉ nằm khóc cùng nhau mà thôi. Nhưng đây là một người hoàn toàn xa lạ và Wonwoo chưa bao giờ cư xử như thế này trước mặt người lạ cả.

"Vậy thì tại sao ...?"

"Tôi chỉ đang hành xử ngu ngốc thôi." Anh tức giận lau những giọt nước mắt lại chảy trên má nhưng mũi anh lại nhói lên, điều này ngược lại làm cho những giọt nước mắt mới tiếp tục trào ra. Anh chợt nhớ về hồi mọi người tổ chức tiệc cho mẹ ở nhà và mẹ anh đã buồn như thế nào vì Wonwoo không những không xuất hiện mà anh còn hoàn toàn quên mất ngày sinh nhật của bà; hai năm liên tiếp. Hay lúc anh bỏ lỡ màn nhảy solo đầu tiên của Chan tại một buổi biểu diễn tài năng.

Hay lần mà anh thậm chí còn không biết bố mình bị đau tim cho đến tận ba tháng sau vì không ai muốn làm Wonwoo lo lắng và anh cũng không buồn gọi điện để hỏi thăm họ thường xuyên như anh nên làm.

"Tôi là một người con tồi tệ."

"Gì cơ?"

"Tôi là một đứa con trai tồi tệ." Wonwoo lầm bầm, giọng nói của anh trở nên lung lay và anh chỉ muốn bật khóc một lần nữa. Anh quay mặt đi khỏi Mingyu, không muốn trông như một đứa trẻ mít ướt trước mặt cậu và cố gắng không rơi nước mắt nữa. Có phải mọi chuyện sẽ được sửa chữa sau khi anh khóc đâu chứ.

"Này..." Anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Mingyu sau lưng mình. "Nghe này, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi chắc rằng anh không phải là một người con tồi tệ đâu."

Wonwoo không buồn phản đối. Anh chỉ lắc đầu, cằm run lên khi nhìn chằm chằm xuống mặt đất cách họ vài bước chân.

"Anh có muốn tôi gọi Soonyoung tới không?"

"Không!" Wonwoo quay lại nhìn Mingyu qua vai, thoáng giật mình vì vẻ lo lắng trên mặt cậu. Mingyu có lẽ chỉ cảm thấy có lỗi với anh thôi. "Đừng nói với cậu ấy, làm ơn. Tôi sẽ ổn. Tôi chỉ cần một phút thôi."

"Nếu anh nói vậy." Mingyu thở dài, mắt không rời khỏi khuôn mặt đỏ ửng của Wonwoo. Wonwoo quay người lại và kéo chân anh lại gần người, ôm đầu gối vào ngực mình. "Anh có muốn tôi kể chuyện cho anh nghe không?"

"Tôi nghĩ cậu nên quay vào trong đi thôi." Wonwoo hơi khịt mũi.

"Tại sao?"

"Sao cậu vẫn còn ở ngoài này thế?" Wonwoo hỏi, áp mặt vào đầu gối của mình.

"Tôi không thể để ai đó một mình khi họ đang buồn được." Mingyu lầm bầm. "Và tôi vẫn cảm thấy tệ vì đã đổ bia vào áo anh. Vì vậy, cứ coi như là tôi đang cố gắng bù đắp cho anh đi."

Wonwoo cắn chặt môi dưới, thực sự không biết mình phải nói gì nữa và sau một hồi im lặng, Mingyu bắt đầu lên tiếng.

Và Wonwoo chỉ lắng nghe.

Mingyu kể cho anh nghe về thời thơ ấu của mình, về những điều ngớ ngẩn mà cậu đã làm và cách cậu luôn khiến bản thân hay bạn bè gặp rắc rối. Cậu kể cho anh nghe về những chuyện ngu ngốc xảy ra ở trường trung học bởi vì ngay cả khi đó, Mingyu vẫn là một kẻ gây rối mà tất cả các giáo viên đều muốn ghét nhưng không ai có thể vì cậu quá quyến rũ và đẹp trai (nguyên văn lời của Mingyu).

Trong khi lắng nghe giọng nói mà anh phải thừa nhận rằng rất nhẹ nhàng của Mingyu, anh đã ngừng khóc và thậm chí còn bật cười ở vài đoạn nữa. Lưng anh vẫn quay về phía Mingyu khi cậu ngừng nói sau những gì có vẻ như hàng giờ. Wonwoo không nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả nhưng giờ anh đã cảm thấy khá hơn một chút, cảm giác nặng nề trên ngực cũng như cảm giác tắc nghẽn trong cổ họng đã biến mất.

Anh hắng giọng, lau đi vết ướt còn sót lại trên má. "Cảm ơn cậu."

"Anh thấy ổn hơn chưa?" Mingyu cẩn thận hỏi. Wonwoo loạng choạng quay lại, ngẩng đầu nhìn cậu một lúc.

"Tôi đỡ hơn nhiều rồi."

"Tốt." Mingyu nhe răng cười với anh. Đôi mắt của Wonwoo tự động bị thu hút bởi hàm răng trắng như ngọc của cậu.

"Răng cậu trông kỳ lạ thật đấy," anh buột miệng.

Nụ cười của Mingyu ngập ngừng trong một giây. Cậu đưa tay lên miệng. "Thật vậy sao?"

"Răng nanh của cậu dài quá. Chúng có kiểu như... ổn không vậy, về mặt y học ấy? Và răng cửa mọc hơi xiên một tẹo. Ngày nay họ có loại niềng răng trong suốt đấy, cậu biết không, nếu cậu lo lắng về khuôn mặt đẹp trai của mình." Wonwoo thành thật không có ý cư xử như một tên khốn thô lỗ nhưng rượu khiến anh làm và nói những điều mà bình thường anh sẽ không bao giờ làm.

Nhưng may mắn thay, Mingyu dường như không phải là một người dễ bị tổn thương vì cậu chỉ nhún vai, cười tươi hơn nữa với Wonwoo. "Nhưng tôi vẫn đẹp trai, đúng không?"

Wonwoo nhún vai, hơi hậm hực. "Cậu trông cũng được, tôi đoán vậy."

"Chỉ cũng được thôi sao?"

"Sao thế?"

"Anh không nghĩ tôi đẹp trai à?"

Câu hỏi khiến Wonwoo mất cảnh giác. Đôi mắt anh lướt qua những đường nét của Mingyu, đôi mắt kiên định, khuôn lông mày sẫm, và dốc mũi hài hoà với khuôn mặt cậu. Cậu có đôi môi đầy đặn và đường hàm sắc nét. Thành thật mà nói, Mingyu phải là một trong những người đẹp trai nhất mà Wonwoo từng gặp. Nhưng anh không thể nói thẳng ra điều đó mà không tự biến mình thành một tên ngốc được.

"Cậu hỏi tôi như thể cậu không tự biết được ấy?" Wonwoo khịt mũi, tay mân mê gấu áo.

"Nhưng tôi không biết thật mà."

"Mấy cô nàng trong đó không thể rời mắt khỏi cậu."

Mingyu chớp mắt nhìn anh. "Có lẽ vậy. Nhưng tôi đang hỏi ý kiến ​​của anh cơ."

"Tại sao cậu lại quan tâm đến ý kiến ​​của tôi chứ?"

"Sao anh cứ thắc mắc mọi thứ vậy?" Mingyu hỏi ngược lại. "Anh không thể chỉ trả lời thôi sao?"

Wonwoo cảm thấy bản thân hơi chùn lại trước câu hỏi. Mingyu không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu nhưng dù sao thì cậu cũng làm Wonwoo cảm thấy thật tệ. Anh biết mình có thể làm người khác khó chịu với những câu hỏi liên tục nhưng đó không thực sự là điều anh có thể kiểm soát.

Trước khi anh có thể mở miệng để trả lời, chiếc thang thoát hiểm lại rung lên một lần nữa, một anh chàng chửi thề khi anh ta bước ra khỏi cửa sổ để tham gia cùng họ. Mingyu và Wonwoo đều quay lại nhìn xem đó là ai. "Mày đây rồi," Anh chàng rên rỉ, nhìn Mingyu. Wonwoo không nhận ra anh ta. "Anh bạn, bọn tao đã tìm mày khắp nơi. Mày làm cái quái gì ở đây vậy?" Đôi mắt gã lướt qua Wonwoo. Gã nhìn Wonwoo từ trên xuống dưới một lượt, một nét gì đó giống như vẻ cau có xuất hiện trên khuôn mặt. "Kết bạn mới à?"

Gã làm cho nó giống như một trò đùa vậy. Giống như suy nghĩ về việc Mingyu kết bạn với một người như Wonwoo thật buồn cười. Wonwoo cố gắng không cảm thấy bị tổn thương vì điều đó.

"Im đi, Hyungwon." Mingyu thở dài, ánh mắt hướng về phía Wonwoo như để kiểm tra xem anh có ổn không. "Mày muốn gì?"

"Vào trong đi!" Bạn của Mingyu đảo mắt. "Yuna muốn giới thiệu mày với bạn của cô ấy. Mày biết đấy, cô nàng chân dài nóng bỏng mà chúng ta đã gặp trong bữa tiệc cuối tuần trước—"

"Tao đang bận."

"Bận?" Anh chàng nhướng mày, đánh mắt qua lại giữa Mingyu và Wonwoo. "Với cái gì? Thằng đó á?"

Giờ thì nó dễ dàng có thể được coi như một lời xúc phạm, vì nghe quá giống rồi. Cái cách gã nhìn Wonwoo chắc chắn làm rõ điều đó.

Wonwoo nuốt nước bọt và lặng lẽ đứng dậy. Anh không nói thêm lời nào khi đi qua người bạn của Mingyu, cẩn thận leo vào trong.

"Mày đúng là một thằng khốn nạn, mày biết không?" Anh nghe Mingyu nói gì đó nhưng anh không dừng lại để nghe thêm nữa.

Wonwoo bước vào bếp và đổ đầy cốc của mình với bất kỳ loại rượu nào còn sót lại. Nó có vị rất kinh khủng và khiến anh muốn nôn ra ngay tại chỗ nhưng anh không thực sự quan tâm nữa.

Bây giờ thậm chí còn có nhiều người hơn xung quanh và anh phải vượt qua họ để đến chiếc ghế dài nơi anh nhìn thấy Seungkwan lần cuối. Một vài người trong số họ bắn cho Wonwoo những cái nhìn khó chịu và một anh chàng thì bật cười khi đụng vào Wonwoo làm kính của anh suýt bị tuột ra.

Seungkwan không còn ngồi trên ghế nữa mà là Hansol, lúc này đang trò chuyện với một cô gái nhưng cậu nhóc ngay lập tức vẫy Wonwoo lại khi phát hiện ra anh. Wonwoo lắc đầu, không muốn làm gián đoạn câu chuyện của họ nhưng Hansol chỉ đứng dậy và nắm lấy cổ tay anh.

"Hyung, anh đã ở đâu vậy? Seungkwan vừa đi tìm anh đấy."

"Anh ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành thôi."

"Ồ. Được rồi. Anh ổn chứ?" Hansol nghiêng đầu.

"Ừ , tất nhiên rồi." Anh mỉm cười với người nhỏ hơn, quay đầu lại cố gắng tìm Chan trong dòng người đông đúc.

"Anh đang tìm Chan à?" Hansol hỏi. "Em ấy vừa đi vệ sinh. Em ấy không uống gì cả đâu, đừng lo lắng."

"Cảm ơn em vì đã chăm sóc thằng bé." Wonwoo mỉm cười với Hansol lần nữa nhưng đó phải là một nụ cười buồn vì mặt Hansol hơi sa xuống. Cậu đưa tay ra và siết chặt vai Wonwoo.

"Hyung, Chan không giận anh đâu. Anh biết cậu ấy nhạy cảm như thế nào mà. Cậu ấy sẽ sớm hiểu ra thôi."

Wonwoo nở một nụ cười cảm ơn cuối cùng cho Hansol, vươn tay vỗ vai cậu bé. "Đừng uống nhiều quá đấy."

"Em sẽ không đâu." Hansol cười rạng rỡ với anh và Wonwoo đẩy cậu ra.

"Để con gái chờ đợi là không tốt đâu, em biết không." Anh nghiêng đầu về phía cô gái xinh đẹp trên chiếc ghế dài, người mỉm cười ngượng ngùng với Wonwoo khi ánh mắt họ chạm nhau.

Hansol cười, đảo mắt. "Xin lỗi nhé, em quên mất anh là chuyên gia về chuyện hẹn hò ở đây."

Wonwoo định đánh vào đầu cậu nhưng Hansol tránh được, cười to khi cậu quay lại ghế dài để tiếp tục trò chuyện với cô gái. Wonwoo mỉm cười một chút rồi quay lại, quyết định thử đi tìm Seungkwan.

Không mất quá nhiều thời gian, vì anh thấy Seungkwan đang ngồi trước TV, hát karaoke với một vài người khác. Thằng nhóc hát to đến mức gần như át đi được tiếng nhạc đang bùng nổ khắp căn hộ. Wonwoo khịt mũi. Seungkwan có sự tập trung của một con cá vàng. Có lẽ cậu đã bị phân tâm trên đường đi tìm Wonwoo.

"Wonwoo!" Ai đó quàng tay qua vai anh, kéo anh vào người họ và khi Wonwoo định quay lại lườm người đó, anh nhận ra đó là người bạn thân đang say xỉn của mình. Khuôn mặt của Soonyoung đỏ bừng nhưng trông cậu ấy vô cùng hạnh phúc đến nỗi Wonwoo không lỡ mắng cậu vì đã say như thế này. "Tao nhớ mày lắm. Tao tưởng mày về nhà rồi chứ. Đừng về vội nhé."

"Sao chưa gì mày đã say quá vậy?"

"Tao không say." Soonyoung rướn người gần hơn để thì thầm vào tai anh, Wonwoo khom vai lên vì xung quanh tai và cổ anh rất nhạy cảm. "Tao.yêu.rồi"

"Vậy sao?" Wonwoo cười khúc khích, đẩy Soonyoung ra khỏi mình. "Để tao đoán nhé. Yuna phải không?"

"Sao mày biết?!" Bạn thân của anh thở hổn hển. "Mẹ kiếp, Won. Cô ấy là tình yêu của đời tao. Tao phải cưới cô ấy thôi. Cô ấy là người duy nhất."

"Cô ấy cũng cảm thấy vậy sao?"

"Tao không nghĩ vậy." Mặt Soonyoung đột nhiên sa sầm lại. "Cô ấy quá xinh đẹp so với tao. Cô ấy giàu có, thông minh và quá đẹp luôn ấy. Won, tao tuyệt vọng quá" cậu ấy dừng lại để ợ lên một cách nhanh chóng. "Tao yêu cô ấy mất rồi."

"Tao chắc rằng cô ấy cũng thích mày mà." Wonwoo đảo mắt, lúng túng vỗ lưng Soonyoung. "Mà sao mày không ở cùng cô ấy vậy?"

"Cô ấy đang nói chuyện với Mingyu."

Wonwoo đứng hình trước cái tên. "Mingyu?"

"Ừ. Cậu ấy là bạn của Minghao. Cậu ta cũng là anh họ của Yuna hay sao đó. Mày chưa gặp cậu ta phải không?"

"Tao-"

"Đi nào. Để tao giới thiệu mày. Cho tao một cái cớ để nói chuyện với Yuna lần nữa."

"Không, đợi đã, thằng ngu này—" Nhưng Soonyoung đã nắm chặt lấy cánh tay Wonwoo, mạnh mẽ kéo anh qua phòng khách về phía hành lang. Họ vượt qua một anh chàng trông như thể sắp nôn mửa.

"Đừng nghĩ đến chuyện nôn ọe ở đây nhé Jun, tao sẽ đá vào mông mày đấy." Soonyoung lầm bầm rên rỉ, huýt sáo khi nhìn thấy Seokmin đang hôn hít với một cô gái ở phía bên kia.

"Soonyoung, tao đã gặp—"

Nhưng đã quá muộn vì họ đột nhiên đứng trước Mingyu và Yuna, cả hai đang dựa vào tường, dừng bất cứ điều gì họ đang nói để nhìn lên họ.

Yuna nhìn chằm chằm vào Soonyoung và Mingyu thì dán mắt vào Wonwoo và ngược lại."Xin lỗi vì đã làm gián đoạn nhưng Wonwoo đây đang rất muốn gặp Mingyu." Soonyoung cười toe toét với họ.

Toàn bộ khuôn mặt của Wonwoo có cảm giác như đang bốc cháy. Anh chắc chắn về điều đó. Anh thậm chí không thể nhìn vào mắt Mingyu nữa. Cậu vẫn đang yên lặng nhìn Wonwoo.

"Chúng tao đã gặp nhau rồi," Wonwoo cuối cùng cũng nói ra được.

"Ôi, lỗi của tao." Soonyoung không có vẻ gì là hối lỗi cả. Cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm vào Yuna như thể cô nàng đang treo trăng và sao trên bầu trời vậy. Ít nhất thì Yuna cũng mỉm cười đáp lại cậu ấy, má cô ấy hơi ửng hồng nên Wonwoo đoán Seungkwan đã đúng về việc sự hấp dẫn này đến từ hai phía. "Nhưng mày chưa gặp Yuna, đúng không? Yuna, đây là Wonwoo, bạn thân nhất của anh."

Họ nhanh chóng bắt tay và Wonwoo nhận thấy rằng Yuna có một giọng nói thực sự ngọt ngào và khi nhìn gần cô ấy thậm chí còn xinh hơn nữa.

"Này, Gyu. Cậu có thể ở bên Wonwoo một lúc được không?" Soonyoung hỏi. Cậu ta đang rất cố gắng để tỏ ra tỉnh táo trước mặt Yuna, điều đó đã quá rõ ràng. "Cậu ấy hơi nhút nhát một chút."

Wonwoo nghiến răng, chỉ còn một giây nữa thôi là đổ hết đồ uống còn lại lên đầu người bạn thân nhất của mình.

"Chắc chắn rồi." Mingyu cười. Trước khi Wonwoo kịp phản đối, Mingyu đã đẩy người ra khỏi bức tường, quàng tay qua vai Wonwoo như thể họ không chỉ mới quen nhau chưa đầy một giờ. Cậu bước vào bếp và bắt đầu rót hai ly rượu, đưa cho Wonwoo một ly sau khi cậu rót xong.

"Cảm ơn," Wonwoo lầm bầm. Cảm thấy quá khó xử, đặc biệt là khi có nhiều người đang nhìn Mingyu và do đó tự động nhìn vào Wonwoo với vẻ mặt bối rối. Anh nhanh chóng nốc cạn ly rượu trong tay, nhăn mặt trước mùi vị nồng nặc.

Mingyu bật ra một tràng cười thích thú. "Anh nên chậm lại một chút thì tốt hơn đấy."

Nhưng Wonwoo không muốn chậm lại. Anh muốn say. À thì, say hơn bây giờ. "Cậu có thể rót cho tôi ly khác được không?"

"Tôi thực sự nghĩ rằng anh đã uống đủ rồi—" Mingyu lên tiếng nhưng Wonwoo chỉ đẩy cậu sang một bên và tự rót đồ uống. Anh cầm cốc và định rời khỏi bếp nhưng Mingyu đột nhiên nắm chặt cánh tay anh.

"Anh định đi đâu vậy?"

"Đến một chỗ khác."

"Soonyoung đã nhờ tôi ở bên cạnh anh mà."

Wonwoo cau mày nhìn cậu. "Soonyoung chỉ nói vậy để cậu ấy có thể ở một mình với Yuna thôi. Cậu không cần phải ở cùng tôi đâu."

"Chà. Có lẽ tôi muốn vậy đấy." Mingyu nhún vai, nhấp một ngụm. Ai đó hét tên Mingyu. Mingyu nhìn lên và vẫy tay với họ, nhếch mép một chút.

Wonwoo đảo mắt. "Cậu muốn làm gì thì làm." Anh bước đi, nhận ra rằng Mingyu thực sự đang đi theo anh. Anh muốn quay lại lối thoát hiểm nhưng nhận thấy trời quá lạnh cho nên anh đi dọc hành lang, hy vọng rằng chỗ ngồi trên bệ cửa sổ không có người.

Anh ngồi xuống, không để ý đến cặp đôi đang hôn hít gần như ngay bên cạnh họ. Anh không mong đợi thấy Mingyu ngồi xuống phía bên kia. Anh hơi cau mày và ngước lên. Chỗ ngồi không đủ rộng cho cả hai người nhưng Mingyu vẫn ngồi xuống, buộc Wonwoo phải co đầu gối vào ngực mình. "Cậu thực sự không cần phải ở lại với tôi đâu."

"Tôi đã nói với anh rằng tôi muốn mà." Mingyu thở dài, nhìn Wonwoo đang bực bội nốc cạn cốc rượu của mình. Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ ảo. Anh chắc chắn đã uống quá nhiều rồi.

"Cậu kỳ cục thật đấy," Wonwoo buột miệng sau khi cả hai nhìn nhau một lúc.

"Anh biết không, nếu tôi là người khác thì tới giờ tôi có lẽ đã tổn thương lắm rồi đó. Đầu tiên là răng của tôi và bây giờ là cả con người tôi sao?"

Wonwoo nhún vai. "Rõ ràng là cậu đến đây cùng với bạn bè của mình. Họ có thể đang tìm cậu đấy."

"Không. Họ có thể sống sót qua một đêm mà không có tôi." Mingyu nhìn chằm chằm vào Wonwoo, anh đang làm mọi cách để tránh ánh mắt của cậu. "Tôi bắt đầu nghĩ rằng anh thực sự không thích tôi đấy."

Wonwoo cuối cùng cũng ngước nhìn cậu một lần nữa. "Tôi đâu có nói vậy."

"Vậy là anh thích tôi sao?" Mingyu bắt đầu cười toe toét.

"Tôi cũng không nói vậy nốt." Điều này khiến Mingyu cười thầm. Họ yên lặng một lúc. Anh nghe thấy ai đó hét lên và nó nghe rất giống Seungkwan. Anh hy vọng cậu nhóc không làm điều gì quá điên rồ. Cậu nhóc nổi tiếng là người mất hết kiểm soát khi say rượu. "Này," Mingyu lại lên tiếng.

Wonwoo nhìn cậu để cho cậu biết rằng anh đang lắng nghe.

"Tôi xin lỗi vì chuyện hồi nãy nhé," Mingyu nói. "Bạn của tôi không được tử tế lắm khi say."

"Không sao đâu."

"Không, không phải." Mingyu thở dài. "Tôi biết anh đã rất buồn. Đừng cố phủ nhận điều đó." Wonwoo nhún vai. Anh ngả đầu ra sau vì mọi thứ đột ngột quay cuồng.

"Anh có ổn không?"

"Ừm."

"Tôi nghĩ rằng anh đã uống quá nhiều rồi."

"Tôi thì nghĩ cậu nói quá nhiều đấy."

"Wonwoo." Mingyu khẽ lầm bầm, và Wonwoo cảm thấy cổ mình nhói lên, khi nghe Mingyu gọi tên mình như vậy. "Đừng phớt lờ tôi nữa. Tôi là người tốt, anh biết mà."

Wonwoo khẽ cười. "Tôi chưa bao giờ nói rằng cậu không phải là người tốt cả."

"Vậy tại sao anh lại như vậy?"

Wonwoo mở to mắt, khẽ cười khi nhìn thấy Mingyu bĩu môi. "Như thế nào cơ?"

"Tôi không biết. Lạnh nhạt, tôi đoán vậy."

Lạnh. Đó là một cách hay để miêu tả về Wonwoo. Mẹ anh luôn bảo anh là người lạnh lùng khi anh rút tay ra khi bà cố gắng hôn anh. "Không có tư thù gì đâu. Tại tính tôi vậy đấy."

Không may thay.

Anh không chắc họ đã ngồi đó và im lặng trong bao lâu, với Mingyu lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt anh và Wonwoo ngày càng say hơn theo từng giây khi chất cồn bắt đầu ngấm vào cơ thể.

"Mingyu! Anh bạn, nhếch mông mày lại đây!" Vẫn là gã hồi nãy. Wonwoo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mingyu di chuyển đến trước mặt anh, đầu gối cậu di chuyển cho đến khi chạm vào chân Wonwoo. Sự đụng chạm khiến Wonwoo khựng lại nhưng đồng thời, anh cũng thấy rằng mình... gần như thích nó.

"Chờ tao một phút." Mingyu gọi lại. Wonwoo nghĩ rằng anh không thực sự muốn Mingyu rời đi. Anh rên rỉ một chút. Quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc đang ập đến với anh lúc này. Mingyu cần phải rời khỏi đây. "Wonwoo, trông anh thực sự không ổn lắm. Tôi sẽ gọi Soonyoung—"

"Không," Wonwoo lầm bầm. Chúa ơi, mức độ say của anh đã tăng từ 0 lên đến 100 một cách nhanh chóng. Đáng lẽ anh không nên uống bốn ly rượu chỉ trong vòng nửa giờ. Không. Wonwoo ngu ngốc. Dại dột.

Mingyu rướn người lại gần hơn, tay cậu đột nhiên đặt trên tay Wonwoo "Anh say quá rồi."

"Tôi biết." Wonwoo cười như một tên ngốc và Mingyu cũng khẽ cười đáp lại.

"Nào." Mingyu nắm chặt vai Wonwoo và kéo anh ra khỏi bức tường.

"Cậu làm gì vậy?"

"Anh cần nằm xuống đâu đó," Mingyu trả lời. Cậu đỡ Wonwoo đứng dậy và nhanh chóng vòng tay qua eo Wonwoo khi anh loạng choạng suýt trượt chân ngã. "Woah, anh ổn chứ?"

"Tôi say rồi," Wonwoo lầm bầm rên rỉ

"Ừ, tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết  điều đó." Mingyu khịt mũi. Cậu bắt đầu bước đi và Wonwoo nghĩ rằng anh cũng đang di chuyển. Anh không chắc lắm. Anh chỉ đang làm theo những gì mà cánh tay đang vòng quanh eo của Mingyu đang bảo anh làm mà thôi.

Anh không thực sự nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Một khoảnh khắc anh đang đi qua hành lang đông đúc, mọi người cười nói, la hét và tiếng nhạc xập xình trong phòng quá lớn, khoảnh khắc tiếp theo lưng anh chạm vào thứ gì đó mềm mại, chân anh được di chuyển cho đến khi toàn bộ cơ thể anh nằm trên một thứ chắc chắn phải là một chiếc giường.

Wonwoo chớp mắt mở ra trong bóng tối, thấy Mingyu đang rời đi. "Cậu đi đâu vậy?"

"Tôi đi lấy cho anh ít nước." Mingyu rời đi sau đó và Wonwoo bị bỏ lại một mình với cái đầu đập thình thịch và cảm giác nôn nao trong bụng. Anh đang ở trong phòng ngủ của Soonyoung. Anh thực sự hy vọng không có ai vừa làm tình trên chiếc giường này vì nếu vậy thì thật là tởm.

"Đây." Giọng của Mingyu khiến Wonwoo giật nảy mình khi cậu quay lại một phút sau đó. Wonwoo ngồi dậy và uống nước mà Mingyu đưa cho. "Anh nên đi ngủ đi thôi."

Wonwoo gật đầu và nằm xuống. Mingyu lại chuẩn bị rời đi. Wonwoo thực sự không muốn cậu đi tí nào.

"Đừng đi."

Mingyu khựng lại ở cửa, quay lại nhìn Wonwoo. "Gì cơ?"

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu, đưa tay ra. "Ở lại đây đi."

Người kia vẫn đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Wonwoo. "Anh có chắc không?"

Và Wonwoo đã quá say để nghĩ về lời mời gọi này có ý nghĩa gì khác ngay cả khi anh chắc chắn không có ý đó. Đây là một sự thật khác mà mọi người nên biết về Wonwoo; anh không chỉ xúc động khi say mà còn trở nên hoàn toàn trái ngược với Wonwoo tỉnh táo.

Anh bám người bỏ mẹ đi được. Như Seungkwan đã từng nói.

Wonwoo say xỉn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh trên giường cho đến khi Mingyu cuối cùng cũng di chuyển. Chiếc giường lún xuống bên cạnh anh khi Mingyu ngồi xuống, cẩn thận chừa lại một khoảng trống giữa cơ thể họ.

"Nằm xuống với tôi nào," Wonwoo lầm bầm.

Mingyu cau mày nhìn anh. "Wonwoo..."

"Cậu không muốn sao." Anh đưa tay lên dụi mắt dưới cặp kính cận. Chúng đang cực kỳ bỏng rát. Hôm nay anh đã quên dùng thuốc nhỏ mắt. "Được rồi."

"Không!" Mingyu vội thì thào, mặt sa sầm. Chắc cậu nghĩ rằng Wonwoo lại khóc khi dụi mắt như vậy vì đột nhiên có những ngón tay cuộn quanh cổ tay Wonwoo, kéo tay anh ra khỏi mặt mình. "Đừng khóc mà. Làm ơn."

"Tôi không khóc," Wonwoo lầm bầm, sửa lại kính. "Mắt tôi bị đau."

"Ồ." Người kia vẫn không buông cổ tay Wonwoo ra. Wonwoo nhìn xuống chúng. Các ngón tay của Mingyu dễ dàng bao trọn gần như toàn bộ cổ tay anh.

Mingyu nhìn theo ánh mắt của anh và đột nhiên ngón tay cái của cậu khẽ vuốt ve phần xương nhô lên trên cổ tay anh. "Anh gầy thật đấy."

"Tôi khó tăng cân lắm." Wonwoo lí nhí nói. Lưỡi anh trở nên nặng nề và anh không cảm thấy muốn nói gì thêm nữa. Anh muốn ngủ. "Cậu có thể đi rồi. Chết tiệt. Tôi xin lỗi."

Mingyu tiếp tục nhìn anh chằm chằm, tiếp tục xoa nhẹ ngón tay cái lên da Wonwoo. Sự đụng chạm này làm anh cảm thấy thật dễ chịu.

Cậu thở dài và Wonwoo nhắm mắt lại trong một giây và khi anh mở mắt ra lần nữa, Mingyu đang ở bên cạnh anh, nằm ngửa, quay mặt lên trần nhà. Wonwoo cũng từ từ quay đầu lại, mắt tập trung vào những vết nứt trên trần nhà của Soonyoung.

Tay Mingyu vẫn đặt trên cổ tay Wonwoo. Anh thực sự muốn biết Mingyu đang làm gì. Tại sao một người như cậu lại tự nguyện chạm vào Wonwoo, hơn nữa lại còn nằm chung giường với anh? Chuyện này thực sự không hợp lý chút nào.

"Soonyoung đã trả tiền cho cậu à?"

Mingyu quay đầu lại đối mặt với Wonwoo, một cái cau mày khắc sâu vào nét mặt cậu. "Trả tiền cho tôi? Để làm gì cơ?"

"Để chăm sóc tôi tối nay."

"Gì?" Mingyu bật cười nhưng khi Wonwoo quay đầu sang bên, nhìn vào mắt Mingyu, cậu ngừng cười vì nhận ra câu hỏi của Wonwoo thực sự nghiêm túc. "Anh đang nghiêm túc đấy à."

"Đúng vậy."

"Tất nhiên anh ấy không trả tiền cho tôi." Mingyu thở dài. "Tôi hy vọng đó là do rượu nói thay anh. Nếu không thì tôi sẽ giận lắm đó."

"Không. Đừng giận. Nó không hợp với cậu đâu." Wonwoo lầm bầm, mắt gần như nhắm nghiền lại.

"Vậy thì cái gì mới hợp với tôi?"

"Những chuyện kiểu này." Wonwoo nhún vai. "Tử tế. Và cười nhiều. Nhe cả răng ấy."

Mingyu cười với anh. "Anh có sở thích đặc biệt với răng sao?"

"Không. Chỉ răng của cậu thôi." Não anh không còn kiểm soát được những gì thoát ra từ miệng anh nữa rồi, điều đó đã rõ. Wonwoo tỉnh táo sẽ không bao giờ nói vậy.

Nụ cười của Mingyu mờ dần nhưng mắt cậu vẫn chưa rời khỏi Wonwoo. "Tôi có thể nói với anh một điều không?"

"Ừm."

"Tôi đã nói dối anh. Lúc ở bên ngoài ấy."

"Về cái gì?" Wonwoo chậm rãi chớp mắt. Ai đó bên ngoài lại hét lên nhưng lần này Wonwoo rất khó để xác định được đó có phải là Seungkwan hay không.

"Tôi ... Ừm. Lúc đó đúng là tôi đang cố tán tỉnh anh đấy."

"Sao cơ?" Wonwoo không thể hiểu được ý nghĩa của những lời đó.

"Anh biết nó nghĩa là gì không?" Mingyu trông có vẻ bối rối, và hơi sợ hãi. "Tán tỉnh ai đó ấy?"

Và điều đó phần nào khiến Wonwoo tức giận. "Tôi biết nó có nghĩa là gì. Đừng để bị lừa bởi cặp kính này."

Mingyu lắc đầu. "Không! Anh chỉ - anh trông khá bối rối. Ugh, Wonwoo. Tôi không nghĩ vậy, được chứ? Kính của anh rất tuyệt."

Bàn tay của họ chỉ cách nhau vài inch trên nệm, các khớp ngón tay gần như sượt qua nhau. Được rồi, nhưng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Wonwoo cau mày nhìn người con trai bên cạnh mình, ánh mắt cả hai đột nhiên quá thân mật. "Cậu bị thách à?"

"Gì cơ?" Mingyu lên tiếng phản đối. "Anh đang nói cái gì vậy?"

"Tôi không biết." Wonwoo nhún vai. "Cậu nói rằng cậu đang cố tán tỉnh tôi— tôi phải nghĩ gì đây?"

"Thì cứ nghĩ vậy thôi." Mingyu lúc này trông gần như thất vọng. "Sao anh cứ nghĩ rằng tôi phải có động cơ nào đó nhỉ?"

Wonwoo không đáp, bởi vì anh không có câu trả lời cho điều đó và họ im lặng một lúc, Wonwoo cố gắng suy nghĩ về sự thật rằng có thể - chỉ có thể thôi - có người nào đó ngoài kia thực sự quan tâm đến anh .

"Cậu là gay à?"

"Tôi không nghĩ vậy," Mingyu trả lời, có vẻ như câu hỏi khiến cậu hơi mất cảnh giác. "Tôi thực sự không quan tâm nếu người đó là con gái hay con trai".

"Vậy cậu là gì ...?"

"Tôi không biết nữa. Tôi là Mingyu."

"Cậu kỳ lạ thật đấy."

"Anh đã nói điều đó rồi." Mingyu lại bắt đầu cười toe toét và một điều gì đó thực sự kỳ lạ xảy ra; ngực Wonwoo bắt đầu cảm thấy căng thẳng, trái tim bên dưới rung động khi anh nhận ra ánh mắt của Mingyu gần như biến mất khi cậu cười.

Và răng của cậu. Bản thân Wonwoo có hàm răng khá đẹp, đều và thẳng tắp. Răng của Mingyu thì không hoàn hảo nhưng chúng chỉ ... chúng thực sự dễ thương? Chúng dễ thương kinh khủng. Trời ơi.

"Tôi chỉ..." Wonwoo bắt đầu. "Tôi chỉ thực sự thích răng cậu lắm."

Mingyu thậm chí còn không ngạc nhiên về câu nói đó nữa. "Ý tôi là. Đó có thể coi là một sự khởi đầu, phải không?"

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau lâu hơn mức cần thiết, và anh không chắc mình có nên nói điều gì đó không nhưng dù sao thì Mingyu cũng lên tiếng trước.

"Tôi có thể nắm tay anh không?"

Wonwoo nín thở trong giây lát. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là anh đang say, và anh đang nằm trên giường với một người lạ.

Một người lạ đẹp trai và nổi tiếng.

Và điều đầu tiên anh muốn làm khi Mingyu hỏi anh câu hỏi mà chưa ai từng hỏi Wonwoo trước đây là mở miệng hỏi tại sao?

Nhưng anh quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt Mingyu, cảm thấy hơi khó thở vì thực sự, không phải là Wonwoo chỉ bị thu hút bởi mỗi hàm răng của cậu thôi đâu.

"Cậu muốn nắm tay tôi á?"

Mingyu gật đầu, nụ cười ngượng ngùng trên môi. "Tôi có thể không?"

"Ừm. Ừ. Tùy cậu vậy."

Khi anh nói vậy, lưỡi Mingyu le ra để lướt qua môi cậu một lần, mắt cậu lướt qua khuôn mặt của Wonwoo như để kiểm tra xem Wonwoo có đang nghiêm túc hay không. Và rồi Wonwoo cảm thấy những ngón tay nhẹ nhàng đan vào giữa ngón tay của mình.

Mingyu áp hai lòng bàn tay vào nhau thật chặt và Wonwoo cảm nhận được cảm giác nôn nao đầy phấn khích này trong bụng. Giống như hàng trăm bong bóng nhỏ đang nổ tung bên trong anh. Hoặc là vậy hoặc là Wonwoo cảm thấy như sắp nôn ra.

Nhưng trái tim anh đang đập mạnh vào xương sườn, vì anh chưa từng nắm tay ai như thế này.

Cảm giác khá tuyệt.

Anh hít một hơi thật nhẹ để lấy bình tĩnh, và sau đó Wonwoo uốn cong các ngón tay của mình để giữ lấy bàn tay ấm áp của Mingyu.

Mingyu không thực sự cử động, nhưng sau một lúc do dự, cậu bắt đầu xoa ngón tay cái của mình lên các khớp ngón tay của Wonwoo và Wonwoo cảm thấy da mình như bị châm chích đến tận khuỷu tay.

"Cậu có kiểu như ... muốn hẹn hò với tôi không vậy?"

"C-Cái gì?" Mingyu sững người trước câu hỏi của Wonwoo, quay sang tròn mắt nhìn anh. Cậu trông có vẻ hoảng sợ đến cuối đời.

"Sao chứ?" Wonwoo nhún vai. "Tôi chỉ tự hỏi tại sao cậu lại muốn nắm tay tôi thôi mà."

"Ồ." Mingyu thư giãn trở lại và tiếp tục với việc vuốt ve mu bàn tay Wonwoo. Wonwoo thực sự không muốn cậu dừng lại. "Tôi chỉ nghĩ là anh— anh biết đấy. Khá dễ thương."

"Dễ thương?"

Đã có ai từng nói anh dễ thương trước đây chưa nhỉ? Wonwoo không nghĩ vậy.

Mingyu gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Wonwoo.

"Tôi nghĩ cậu mới là người cần đeo kính đấy." Wonwoo cười khúc khích như một tên ngốc và Mingyu khịt mũi nhìn anh, đôi mắt của cậu trở nên dịu dàng vì lý do nào đó.

"Đáng yêu thật." Mingyu cười.

Wonwoo lại để mắt mình đảo qua khuôn mặt của Mingyu. Cái cách mà ánh mắt Mingyu lưu lại trên môi Wonwoo lâu hơn mức cần thiết khiến cơ thể anh thêm hồi hộp, bụng anh nóng lên một cách dễ chịu. Anh vẫn cố thuyết phục bản thân rằng tất cả điều này có thể chỉ là một trò đùa nào đó. Rằng bất cứ giây nào, một đám con trai sẽ xông vào phòng và cười nhạo anh vì nghĩ rằng một người như Mingyu có thể quan tâm đến một người thấp kém như Wonwoo.

"Cậu cũng khá dễ thương. Tôi đoán vậy." Wonwoo buồn ngủ lầm bầm, siết chặt tay Mingyu để nhấn mạnh.

"Cảm ơn anh." Mingyu ậm ừ, đôi mắt cậu lấp lánh vì ánh sáng của ngọn đèn đường bên ngoài. "Thật buồn vì giờ anh đang say quá."

"Sao vậy?"

"Anh có lẽ sẽ không nhớ bất cứ điều gì vào ngày mai."

"Ồ." Wonwoo nghĩ về điều này một giây trước khi gật đầu. "Chắc là không đâu."

"Ừ." Mingyu có vẻ hơi thất vọng và Wonwoo không thích điều đó. Anh quay sang nằm nghiêng, làm khuôn mặt của họ gần nhau hơn nữa.

"Cậu giống như ... đẹp trai một cách lố bịch luôn ấy." Anh thở dài, hơi khó chịu vì sự thật này và điều đó khiến Mingyu nhếch mép với anh.

"Tôi biết mà."

"Và quá đề cao bản thân nữa."  Wonwoo nói thêm.

Mingyu đảo mắt và cách cậu vẫn đang vuốt ve làn da của Wonwoo trở nên dịu dàng hơn, gần như trìu mến và nếu Wonwoo là một con mèo, anh sẽ rên rừ rừ cho coi.

"Cảm giác thật tốt," Wonwoo thì thầm, mắt nhắm nghiền.

Mingyu đưa tay họ lên cao lên tới giữa thân trên họ. "Cái này á?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.

"Mhm. Đừng dừng lại." Wonwoo nhích lại gần hơn một chút, cảm thấy Mingyu cũng quay sang bên cạnh mình khiến đầu gối hai người áp vào nhau. Anh tựa đầu vào cánh tay của mình khiến cặp kính cộm vào mặt một cách khó chịu nhưng anh gần như ngủ thiếp đi rồi nên anh không quan tâm lắm.

Wonwoo từ từ mở mắt ra khi cảm thấy Mingyu nhẹ nhàng tháo kính cho anh.

"Không— tôi cần kính. Tôi không thể nhìn thấy..."

"Dù sao thì anh cũng sắp ngủ rồi," Mingyu khẽ lầm bầm.

"Đừng làm gãy nhé. Nó đắt lắm đấy." Wonwoo nhích lại gần hơn nữa cho đến khi cảm thấy cằm Mingyu ở ngay trên trán mình. Anh biết khoảng cách này là quá gần. Da anh thực sự cảm thấy ấm áp từ sự thân mật này, nhưng Mingyu có mùi rất dễ chịu. Cậu có mùi ... giống như một loại sữa tắm rất tươi mát, như mùi dừa vậy.

"Tôi sẽ không làm gãy nó đâu." Mingyu nhích người một chút và Wonwoo thở dài hài lòng khi cảm thấy một cánh tay từ từ ôm lấy eo mình, kéo anh lại gần hơn cho đến khi cả người ôm sát vào ngực Mingyu. Mingyu đang dùng ngón cái lướt qua lại sau lưng áo anh, và cảm giác giống như đang được mát xa vậy, và nếu sự động chạm của ai cũng làm anh thoải mái như của Mingyu thì có lẽ Wonwoo thực lòng sẽ không lấy làm phiền với những đụng chạm cơ thể đâu.

Họ đang âu yếm nhau. Wonwoo không bao giờ âu yếm ai, kể cả với Soonyoung (hầu hết chỉ là anh để cho mình được âu yếm, vì chẳng có ích gì khi chiến đấu với bạn thân của anh. Soonyoung giống như một chú cún đội lốt người vậy, lúc nào cũng cần những sự quan tâm về thể xác).

"Mingyu..."

"Gì thế?"

"Cậu làm tôi cảm thấy kì lắm."

"Vậy sao?"

"Kì lắm luôn ấy." Wonwoo nói nhỏ, dựa vào hơi ấm của Mingyu. Anh kéo hai bàn tay đang nắm chặt lại gần ngực mình, ấn nó vào áo len mình. "Ở đây này."

"Ở tim anh sao?"

"Ừm."

Mingyu im lặng sau đó nhưng cánh tay cậu ôm chặt lấy eo Wonwoo, kéo anh lại gần hơn. "Anh nên cố ngủ đi thôi."

Wonwoo lại ậm ừ và điều cuối cùng anh cảm nhận được là Mingyu đang vuốt tóc mái ra khỏi mắt anh.
-------

Khi Wonwoo tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài trời đã sáng và đầu anh như muốn nổ tung. Anh rên rỉ một chút, chớp chớp mắt để cố gắng tỉnh táo lại. Anh buồn ngủ nhìn sang bên cạnh khi nghe thấy tiếng ngáy lớn.

Và sau đó, với mỗi cái chớp mắt đầy bối rối của mình, anh bắt đầu nhớ lại mọi thứ đã xảy ra.

Ôi mẹ... kiếp.

Wonwoo bật dậy nhanh hết cỡ, rên rỉ khi thái dương anh nhói lên.

Ôi trời ơi, không.

Tại sao anh lại như vậy? Thế quái nào mà Wonwoo lại bám lấy một người lạ như vậy chứ?

Anh biết anh hơi bám người khi say  nhưng đó chỉ là với bạn bè của anh hoặc những người anh quen biết thôi, chứ không phải với một người hoàn toàn xa lạ và không phải theo cách khiêu gợi như thế.

Mingyu. Tên cậu ấy là Mingyu.

Và Mingyu đã bảo anh dễ thương và Wonwoo đã nói tất cả những điều đó. --—

Anh đột nhiên cảm thấy muốn ói.

Wonwoo lại rên rỉ, vùi mặt vào bàn tay. Anh thực sự ước mình là kiểu người sẽ quên hết mọi thứ đã xảy ra vào đêm hôm trước sau khi say rượu nhưng đáng buồn thay, không phải vậy.

"Đừng rên rỉ nữa." Một giọng nói lè nhè phàn nàn vang lên và khi nhìn xuống, anh gần như nhẹ nhõm khi phát hiện ra cái đống dưới chăn không phải là Mingyu mà là Soonyoung.

"Soonyoung?"

"Ngừng nói luôn đi," Soonyoung gần như nức nở, cuộn mình thành một quả bóng thảm hại trên giường. "Tao sắp chết rồi. Tao chết mất. Giết tao đi."

Wonwoo sờ soạng quần jean để tìm điện thoại và khi kiểm tra thời gian, anh thấy rằng giờ đã là quá trưa. Hôm nay là Chủ nhật, nghĩa là không phải đi làm hay đi học, nhưng đó là điều duy nhất khiến anh vui lên một chút trong hoàn cảnh khốn khổ của mình.

Anh cảm thấy một cơn hoảng loạn cuộn trào khi anh không cảm thấy cặp kính của mình trên mặt, nhưng anh tìm thấy nó trên chiếc bàn cạnh giường Soonyoung và nhớ lại khi Mingyu tháo nó ra cho mình.

Wonwoo cảm thấy mặt mình nóng lên vì xấu hổ. Anh với lấy cặp kính với những ngón tay run rẩy và đeo nó lên. Ở trên bàn cũng có một cốc nước đầy và Wonwoo biết rằng không thể nào Soonyoung đã đặt nó ở đó.

Có phải Mingyu không? Dù thế nào đi nữa, anh uống hết cốc nước trong một lượt và tiếp tục ngồi đó như thể toàn bộ linh hồn đã rời khỏi cơ thể.

Không, không sao đâu.

Wonwoo sẽ không gặp lại anh chàng đó nữa, và không có bất kỳ ai ngoài hai người họ đã chứng kiến ​​những gì đã xảy ra nên anh sẽ im lặng về chuyện đó và giả vờ như nó chưa từng xuất hiện.

"Cần nói chuyện à," Soonyoung đột nhiên càu nhàu.

"Gì cơ?"

Bạn thân của anh ngồi bật dậy trên giường, nhìn như chết đi sống lại. Cậu ấy ngáp dài, xoa đầu khi dựa lưng vào đầu giường. "Kể cho tao nghe chuyện gì đã xảy ra đi."

"Mày đang nói cái gì vậy?" Wonwoo hỏi, cố tỏ ra lãnh đạm.

"Thế quái nào mà đêm qua mày và Mingyu lại nằm ôm nhau trên giường tao?"

Chà. Mẹ nó chứ.

"Vậy mày đã xin số của cậu ta chưa?" Soonyoung hỏi. Họ đang ngồi trong bếp của Soonyoung sau khi dọn dẹp hầu hết đống lộn xộn trong căn hộ, nhâm nhi một chút cà phê để xoa dịu cảm giác nôn nao mà cả hai đang trải qua.

"Tại sao tao phải làm thế?" Wonwoo hỏi. Anh nói dối và nói rằng Mingyu đã ngủ quên khi cậu đỡ Wonwoo lên giường và rằng họ có lẽ đã vô thức quấn lấy nhau khi đang ngủ. Rõ ràng là anh đã không nói với Soonyoung tất cả những điều họ đã nói, đặc biệt là những gì Wonwoo đã nói hay đã làm vì đó chỉ là thứ mà ai đó cần xóa khỏi tâm trí của anh càng sớm càng tốt vì anh cứ rùng mình mỗi khi nghĩ về nó.

"Bởi vì Mingyu rất nóng bỏng? Hay vì cậu ta là con trai? Anh bạn, chúng tao không kỳ thị gì đâu nhé!"

"Không, đấy không phải là vấn đề." Wonwoo thở dài.

"Chờ đã, mày thích con trai sao?" Soonyoung nghiêng đầu. "Tao không nghĩ rằng mày đã từng nhìn một chàng trai nào theo cách đó cả."

"Đó là bởi vì tao chưa bao giờ."

"Nhưng mày nghĩ Mingyu rất nóng bỏng, đúng không?"

"Chuyện đó có quan trọng không? Lúc đó tao đã say." Wonwoo nhún vai, cảm thấy không ổn. Tất nhiên anh nghĩ Mingyu rất nóng bỏng rồi. Ai lại không nghĩ như vậy chứ? Nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó đâu.

"Tao có thể hỏi Minghao số của cậu ta  nếu mày muốn."

"Không!" Wonwoo gần như hét lên. "Không, Soonyoung. Làm ơn quên nó đi. Tao không muốn nghĩ về chuyện đó nữa. Cả hai chúng tao đều say xỉn. Chẳng có gì xảy ra cả."

"Nếu mày đã nói vậy." Soonyoung hơi bĩu môi "Tao chỉ nghĩ rằng cuối cùng thì mày cũng đã tìm được một người mà mày có lẽ muốn trở nên thân thiết. Tại sao không phải là Mingyu chứ?"

"Nghe có vẻ bi đát quá, mày không nghĩ vậy sao?

"Không hẳn. Tao không nói chuyện mày chưa từng hẹn hò với ai trước đây là xấu. Nhưng mày phải gắn bó với một mối quan hệ nếu mày muốn vượt qua các vấn đề về cam kết của mình. Hãy đối mặt với nỗi sợ hãi của mày, mày biết không?"

"Tao biết. Nhưng tin tao đi, Mingyu có lẽ còn chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra và ngay cả khi cậu ấy có nhớ thì cậu ấy có lẽ cũng sẽ rất xấu hổ về điều đó nên tao thực lòng không muốn làm lớn chuyện này đâu."

Không phải là Wonwoo mong đợi Mingyu sẽ ở lại, nhưng việc cậu rời đi mà không nói một lời hay kiểu như, bạn biết đấy, lấy số của Wonwoo chỉ chứng tỏ rằng tất cả chuyện đó đều do lượng cồn có trong người họ. Wonwoo không quan tâm lắm đâu.

(Anh thực sự quan tâm).

"Nhưng mày biết mày sẽ gặp lại cậu ấy, phải không? Dù gì thì cậu ấy cũng là bạn của Minghao mà."

"Tao có thể tránh mặt cậu ta." Wonwoo nhún vai.

"Tao không nghĩ cách đó sẽ hiệu quả đâu." Soonyoung cười toe toét.

Wonwoo thở dài.

Anh nên biết rằng Soonyoung lúc nào cũng đúng cả.

------------------
ảnh: butterfingyu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro