Chapter 2: Love Is Colder Than Death

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ mất khoảng ba ngày, sau một đống hạn bài tập ập đến cùng với một lượng cà phê đáng quan ngại, Wonwoo (và thậm chí cả Soonyoung nữa) đã hoàn toàn quên đi "sự cố" đó, theo cách gọi của họ. Wonwoo rất biết ơn vì điều đó cũng có nghĩa là anh đã có thể ngừng rùng mình ở nơi công cộng bất cứ khi nào anh nhớ lại tất cả những điều anh đã nói và làm đêm đó.

Các bài kiểm tra bắt đầu ập đến và Wonwoo không thể nghĩ về điều gì khác ngoài đống đề cương mà anh đã cố gắng ghi nhớ trong vài tuần qua.

Soonyoung và anh hầu như không có thời gian để gặp nhau trong suốt cả tuần nhưng họ vẫn động viên nhau qua tin nhắn, hoặc trong trường hợp của Soonyoung là những bức ảnh tự sướng ngu ngốc đã giúp Wonwoo vượt qua những ngày đầy căng thẳng.

Và rồi, vào thứ sáu, Wonwoo bước ra khỏi cổng trường đại học với cảm giác như có cả tấn gạch đã được nhấc khỏi lồng ngực khi anh vừa hoàn thành bài thi cuối cùng của học kỳ.

Nghiêm túc là Wonwoo thậm chí có thể bật khóc vì nhẹ nhõm nhưng anh đã quá mệt để làm vậy. Wonwoo kiểm tra điện thoại sau khi ngồi xuống xe buýt để đi về nhà.

Từ: soonyoung đẹp trai

> tao qua đón mày lúc chín giờ nhé (✿◠‿◠)

Tới: soonyoung đẹp trai

vụ gì <

Từ: soonyoung đẹp trai

> đi chơi!

> làm ơn đấy, mặc đẹp đẹp vào nha (¬_¬)

Thành thật mà nói, Wonwoo thà về nhà xem phim rồi ngủ liền tù tì hai ngày sau đó còn hơn, người sếp tốt bụng của anh đã cho phép anh nghỉ ngày hôm sau, nhưng Wonwoo cũng chưa từng thắng được những cuộc tranh luận với Soonyoung trong rất nhiều năm họ làm bạn của nhau, vì vậy anh chỉ thương hại bản thân đôi chút, cau mày và cắm tai nghe trong suốt quãng đường còn lại.

Anh dành hai mươi phút trên đường về nhà để cố gắng nghĩ xem liệu mình có sở hữu bộ quần áo nào có thể được coi là đẹp đẹp hay không.

Sau khi tắm xong, anh tự pha cho mình một gói mỳ và nằm dài trên sô pha vừa ăn vừa xem tin tức, không mặc gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh hông. Mẹ anh có lẽ sẽ từ mặt anh nếu bà thấy anh như vậy mất.

Anh nhận được một tin nhắn từ Chan (họ đã làm lành khá nhanh sau cuộc chiến tại bữa tiệc của Soonyoung; Chan không phải là người thù dai và Wonwoo luôn rất thật lòng khi nhắn tin cho cậu nhóc để xin lỗi vì đã là một người anh trai tồi) thằng bé nói với anh rằng anh nên để trống lịch vào thứ Bảy tới, và trước khi Wonwoo có thể hỏi em trai mình điều đó có nghĩa là gì thì mẹ anh đã gọi đến.

"Mẹ ạ?"

"Chào con yêu. Kỳ thi của con đã kết thúc chưa?"

"Dạ. Con đã thi xong môn cuối khoảng 1 tiếng trước rồi"

"Con thi tốt chứ?"

"À, vâng. Con nghĩ vậy."

"Ôi trời, đừng lo. Mẹ chắc rằng con đã làm tốt mà!" Wonwoo có thể nghe thấy mẹ mình đang cười và anh từ từ đặt bát mì xuống, liếm một ít gia vị còn sót lại trên môi. Anh không còn cảm thấy đói nữa. Wonwoo rất nhớ mẹ của mình. "Tối nay con có định đi đâu ăn mừng không?"

"Con sẽ đi chơi với Soonyoung và mấy đứa bạn khác."

"Nghe tuyệt đấy. Cẩn thận nghe con? Đừng uống quá nhiều. Và nhắn với Soonyoungie rằng mẹ gửi lời chào nhé?"

"Được rồi ạ." Anh mỉm cười một mình. "Mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ không ốm đau gì phải không?" Anh không hỏi điều thực sự có trong đầu mình, sợ rằng nó có thể làm bùng phát những cảm xúc tồi tệ trong bà ấy. Dù sao thì hầu hết thời gian anh cũng thường hỏi thăm Chan về vấn đề sức khoẻ tinh thần của bà. Nhưng đó là...chuyện hoàn toàn khác.

"Không, mẹ ổn mà, đừng lo lắng," bà trấn an anh. "Mẹ nhớ giọng con quá, Wonwoo à. Con chẳng bao giờ gọi về nhà cả. Ba mẹ luôn phải hỏi Chan xem dạo này con thế nào."

Wonwoo nuốt nước bọt, cảm giác tội lỗi lại ùa đến như mọi khi. "Con xin lỗi."

"Lúc nào con cũng nói như thế. Rồi sau đó con lại tiếp tục hành động như thể ba mẹ không tồn tại vậy. Con đã không về thăm nhà từ bao giờ nhỉ, tháng Hai phải không? Và bây giờ đã gần tới tháng Tư rồi."

"Mẹ, con biết rồi. Và con xin lỗi. Trường học...chỉ là con quá bận thôi. Khi không ở trường thì con cũng phải đi làm và ngày duy nhất con rảnh là Chủ nhật nhưng con cũng phải làm bài tập nữa, mẹ biết mà."

"Mẹ biết là con rất bận. Chúng ta cũng hiểu là con rất mệt nhưng Wonwoo à, ba mẹ chỉ sống cách đó hai giờ thôi. Con thậm chí không thể sắp xếp nổi một ngày nghỉ để về nhà sao?"

"Con sẽ mất việc mất -"

"Chỉ một ngày thôi, Wonwoo. Con sẽ không mất việc vì chuyện đó đâu. Có cảm giác như con chỉ đang kiếm cớ để không phải gặp chúng ta vậy." Giọng bà ấy bắt đầu run lên và Wonwoo thấy mình thật là rác rưởi. Anh cảm thấy hoàn toàn kinh khủng vì đã làm tổn thương mẹ mình như vậy. Và đúng là anh đang kiếm cớ. Anh có thể nghỉ làm một hoặc hai ngày để đến thăm họ nhưng vấn đề là; anh không muốn.

Bởi vì anh biết quá trình đó sẽ diễn ra như thế nào; anh về nhà, họ sẽ rất vui mừng khi được gặp lại anh trong một hoặc hai giờ và sau đó, họ sẽ lại bắt đầu cãi nhau. Ít nhất là ba anh sẽ bắt đầu. Ông ấy sẽ đổ lỗi cho anh vì đã chọn một chuyên ngành học ngu ngốc và sẽ chẳng kiếm được đồng nào trong tương lai. Ông sẽ bắt đầu so sánh anh với Chan một lần nữa và về cơ bản chỉ ra rằng anh là một người con tồi tệ như thế nào.

Đại khái là bất cứ điều gì để khiến anh cảm thấy kinh khủng, và ông ấy rất thành công trong việc đó, bởi vì Wonwoo sẽ trở về căn hộ của mình với cảm giác tồi tệ hơn bao giờ hết. Anh sẽ phải mất vài ngày và rất nhiều đêm xem phim với Soonyoung để có thể lấy lại động lực sống và ngừng cảm thấy như mình chỉ là một thứ tồn tại làm lãng phí không gian.

Chắc rồi, Wonwoo hoàn toàn có thể thi đỗ vào một trường đại học gần nhà ba mẹ hơn nhiều để anh không phải tốn tiền thuê nhà và đủ thứ chi phí khác. Mối quan hệ của anh với ba là lý do chính khiến anh muốn đi càng xa càng tốt, miễn là mẹ anh cho phép.

Ít ra thì Wonwoo cũng tự nhủ rằng ba là người đã đuổi anh đi, bởi vì suy nghĩ về bất cứ lý do nào khác cũng khiến cho anh cảm thấy trái tim ngập tràn tội lỗi.

"Mẹ..." Anh lên tiếng nhưng bà ấy liền ngắt lời anh.

"Bây giờ con đang trong kỳ nghỉ phải không? Chúng ta đang dự định về thăm ông bà con trong một hoặc hai ngày vào tuần tới. Mẹ chắc rằng họ sẽ thực sự vui mừng khi gặp lại con đấy. Lâu lắm rồi con không về thăm họ và con biết tình trạng sức khỏe của bà không được tốt mà, Won. Bà cứ gọi và hỏi khi nào con về thăm mãi thôi. Bà ấy sợ rằng mình sẽ - Bà ấy chỉ muốn gặp lại con trước khi có chuyện tồi tệ xảy đến."

Trước khi bà ấy mất, đó là điều mẹ anh muốn nói.

Anh thở dài và kéo gấu áo len của mình. "Họ lúc nào cũng phớt lờ con mỗi khi con về thăm họ mà."

"Đó là bởi vì con lạnh nhạt với họ quá." Mẹ anh thở dài.

Lại là từ đó. Lạnh nhạt.

Wonwoo không lạnh. Con người làm sao mà lạnh được? Nhiệt độ cơ thể của anh là bình thường theo như anh được biết; khoảng 37 độ khi anh không bị ốm. Anh ấm mà.

Chúa ơi, mẹ kiếp. Anh hiểu mẹ anh muốn nói gì.

Nhưng anh cũng hiểu đó không phải là lí do vì sao ông bà anh cũng không để tâm lắm việc anh có chịu về thăm họ hay không. Mẹ anh không bao giờ nhắc đến lí do đó, chẳng ai dám nhắc cả. Cứ giả vờ như cái sự thật xấu xí ấy không tồn tại, như thể họ có thể quên tiệt nó đi nếu họ làm ngơ đủ lâu.

Nó được viết rất rõ ràng trên giấy, giấy trắng mực đen.

Wonwoo hít một hơi thật sâu, ngăn bản thân chìm sâu hơn vào những suy nghĩ đó. Vấn đề là; anh thực sự phải đi làm cả tuần sau vì hầu hết sinh viên làm việc ở đó sẽ về nhà nghỉ xuân nên là họ đang rất thiếu người. Anh không thể nghỉ một ngày nào, nhất là khi báo muộn như vậy.

Tuyệt. Quá tuyệt luôn ấy.

Anh thở dài, nhắm mắt lại. "Con không thể. Mẹ ơi, mọi người ở quán đều xin nghỉ rồi, con sẽ phải làm thay ca cho 3 người. Con không thể chỉ-"

"Ồ, tất nhiên rồi. Mẹ nên nghĩ tới điều này chứ ... Mẹ sẽ giải thích cho họ. Mẹ chắc rằng họ sẽ hiểu thôi."

Bà đang thông cảm cho anh nhưng Wonwoo vẫn cảm thấy thật tệ vì anh biết nghe nó như một cái cớ vậy. Anh biết đó cũng là những gì họ nghĩ; anh thì lúc nào mà chẳng kiếm cớ để không phải làm những việc mình không muốn.

"Con xin lỗi mẹ. Nếu con được biết sớm hơn, con có thể đã sắp xếp được thời gian."

"Không sao đâu Won. Đừng cảm thấy có lỗi." Bà ấy lại mỉm cười. "A, mẹ chỉ nhớ cục cưng của mẹ quá thôi mà. Con nhớ về thăm ba mẹ càng sớm càng tốt nhé? Mẹ hứa sẽ làm những món mà con thích."

Wonwoo cười, nhưng mắt anh chợt cay cay. "Con sẽ cố."

"Được rồi. Mẹ sẽ không làm phiền con nữa. Đi chơi thật vui với bạn bè nha con?"

"Vâng ạ."

"Và nhớ cẩn thận nữa. Ba con cũng gửi lời chào này."

"Con cũng gửi lời chào ba." Wonwoo miễn cưỡng nói, anh biết thừa rằng ba anh không nói vậy.

" Được rồi, tạm biệt con yêu. Mẹ yêu con."

Lại là khoảng lặng quen thuộc, mẹ anh đợi anh đáp lại và Wonwoo cố gắng, nhưng có vẻ như bộ não của anh thậm chí không biết làm thế nào để lưỡi của Wonwoo đánh vần những từ đó.

"Tạm biệt mẹ."

Cuộc gọi kết thúc, Wonwoo ném điện thoại xuống ghế và thở dài.

Nếu trước đó anh không cảm thấy muốn đi chơi, thì sau cuộc gọi anh càng cảm thấy ghét việc đó hơn.

Wonwoo quyết định ăn mặc theo tâm trạng hiện tại của mình; đen từ đầu đến chân. À thì, trừ chân ra, vì anh đang đi đôi giày thể thao màu trắng. Và cả chiếc áo sơ mi nữa vì có những họa tiết nhỏ màu trắng trên đó.

Soonyoung có lẽ sẽ sạc cho anh một trận về việc anh cần phải ngừng ăn mặc như đi đưa tang nhưng Wonwoo không quan tâm. Anh có phải cố gắng gây ấn tượng với bất kỳ ai đâu, và sau khi nói chuyện với mẹ mình, anh thực sự không cảm thấy muốn bắt chuyện với bất cứ ai vào tối nay nên có thể trang phục của anh sẽ làm mọi người tránh xa anh ra.

Đáng ngạc nhiên thay, Soonyoung huýt sáo tán thành sau khi liếc anh một cái khi Wonwoo leo lên xe của cậu ấy một lúc sau. "Trông mày được đấy!"

Wonwoo rên rỉ. "Mày nghiêm túc sao?"

"Gì cơ?" Soonyoung ngây thơ chớp mắt nhìn anh. "Mày đang hy vọng phản ứng gì khác à?"

Anh chỉ càu nhàu đáp lại và thắt dây an toàn khi Soonyoung bắt đầu lái xe.

"Mọi việc ổn chứ?" Soonyoung hỏi sau một phút lái xe mà Wonwoo chưa nói lời nào.

"Ừ, sao vậy?"

"Trông mày không vui lắm." Bạn thân của anh nói. "Mới nói chuyện với ba mẹ à?"

Soonyoung hiểu anh một cách đáng sợ nhưng sau nhiều năm làm bạn thì điều này cũng chẳng lấy làm bất ngờ nữa. "Không có gì đâu. Vẫn như cũ thôi."

"Tao hiểu rồi. Tao rất tiếc, anh bạn. Tao sẽ ở đây nếu mày muốn tâm sự." Cậu ấy vỗ vai Wonwoo, siết chặt một cách an ủi.

"Không, tao ổn. Cảm ơn mày."

"Cứ chơi vui tối nay nhé?"

Wonwoo mỉm cười với bạn mình và gật đầu. Anh thực sự biết ơn khi có Soonyoung ở bên, và có lẽ đây là thời điểm hoàn hảo để cho người bạn thân nhất của anh biết anh trân trọng cậu ấy như thế nào, nhưng như mọi khi, môi Wonwoo vẫn mím chặt và anh ghét bản thân hơn một chút vì điều đó.

Họ hẹn nhau tại căn hộ của Hansol để pre-game vì đồ uống ở câu lạc bộ mà họ sẽ đến được cho là đắt một cách lố bịch. Họ thà đầu độc cơ thể bằng những chai bia rẻ tiền từ cửa hàng kỳ lạ đó, nơi mà Wonwoo tin rằng có một vài phi vụ kinh doanh mờ ám đang diễn ra đằng sau cánh cửa màu xanh lam dường như luôn luôn bị khóa chặt.

Soonyoung tự nhiên bước vào căn hộ như thể đang ở nhà, thậm chí còn không thèm bấm chuông cửa.

Bạn bè của họ đều đang tụ tập trong phòng khách, một bản nhạc pop của nhóm nhạc nữ nào đó đang được bật trong phòng.

Hansol đến chào và ấn hai lon bia mát lạnh vào tay họ.

"Hao đâu rồi?" Soonyoung hỏi sau khi ngồi xuống cạnh Wonwoo.

"Anh ấy sẽ tới ngay thôi," Hansol trả lời. "Cùng với vài người nữa."

Soonyoung gật đầu và Wonwoo nhăn mặt khó chịu khi Seungkwan đang gào lên với ai đó cậu đang facetime cùng. "Vậy em nghĩ rằng chúng ta nên gọi một chiếc taxi. Hay là hai chiếc? Chờ đã, gì nhỉ, chúng ta có bao nhiêu người." Cậu nhóc bắt đầu đếm trên đầu ngón tay.

Mọi người có vẻ đồng ý nhưng Hansol trông hơi bất an. "Em có thể lái xe mà. Em thực sự không phiền đâu."

"Hansolie." Seungkwan thở dài, ném điện thoại xuống ghế trước khi quàng tay qua vai cậu bé.

"Tất cả chúng ta vừa trải qua vài tuần như địa ngục vậy, kể cả cậu đó. Cậu xứng đáng được vui vẻ như mọi người, biết không hả?"

"Cậu cũng có thể vui vẻ mà không cần uống rượu mà." Hansol nhún vai.

Tất cả mọi người đều chớp mắt nhìn cậu nhóc bối rối, và sau đó tất cả chỉ phá lên cười. Wonwoo mỉm cười thông cảm khi Hansol bắt đầu đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng không sao cả vì Seungkwan và Seokmin ôm cậu nhóc trong một cái ôm yêu thương, vò tóc và bảo cậu đáng yêu cùng với rất nhiều tính từ khác không hề phù hợp với một chàng trai ở độ tuổi đó nữa.

Wonwoo uống hai lon bia trước khi hoàn toàn thả lỏng và quyết định sẽ không uống quá đà như lần trước nữa; chỉ vừa đủ để không trở thành "kẻ phá hỏng bữa tiệc", Seungkwan đã gọi anh như vậy một phút trước sau khi nhấn một lon bia khác vào tay anh.

Seungkwan đang hát theo bài hát "Achoo" của nhóm nhạc nữ nào đó mà Wonwoo không thể nhớ tên. Hansol đang chơi Fifa với Seokmin trong khi Soonyoung cổ vũ họ (hoặc gọi họ là những kẻ thua cuộc vì họ chơi dở ẹc) thì chuông cửa reo lên.

"Hình như là anh Hao đó. Ai đó có thể mở cửa giùm em được không?" Hansol lơ đễnh hỏi, vẫn đang chửi thề trước màn hình TV.

Soonyoung càu nhàu và đẩy người lên khỏi vị trí của mình trên sàn khi không có ai chịu di chuyển. Khi cậu ấy quay lại một lúc sau, cậu ấy mang một vẻ mặt có phần cảnh giác. Wonwoo nhíu mày bối rối, định hỏi có chuyện gì thì Soonyoung ghé sát vào tai anh sau khi ngồi xuống. "Làm ơn đừng phát hoảng nhé."

"Và tại sao tao lại phải phát hoảng nhỉ?"

Soonyoung không trả lời; cũng không cần thiết lắm vì câu trả lời của Wonwoo đến cùng với hình ảnh Kim Mingyu bước vào phòng khách cùng với Minghao và hai người bạn lớn tuổi hơn của họ là Seungcheol và Jeonghan.

Tuyệt thật.

Và ngay khi ánh mắt của Mingyu chạm đến Wonwoo, mọi thứ về cuộc gặp gỡ vô nghĩa vào đêm đó mà Wonwoo đang cố gắng tự nhủ với bản thân rằng phải quên đi đột nhiên tan biến vào hư vô.

Anh không biết là vì anh đã không gặp lại Mingyu kể từ hôm đó, hay do anh đã quá say rồi nhưng Chúa ơi, Mingyu đêm nay trông quá đỗi ưa nhìn. Wonwoo chỉ muốn chạy khỏi phòng ngay khi Mingyu chào mọi người (kể cả Wonwoo, với một nụ cười quyến rũ trong khi cậu chỉ đơn giản là gọi tên anh) và ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với Wonwoo, lặng lẽ nhấm nháp đồ uống của mình và chỉ cứ dán mắt vào Wonwoo mà thôi.

Cậu nhìn Wonwoo cho đến khi anh cựa người một cách khó chịu và Mingyu ngay lập tức nhếch mép mỉm cười, đó là lúc Wonwoo quyết định chuồn vào bếp.

Anh giả vờ đi lấy thêm bia, cái cớ ban đầu của anh là như vậy. Nhưng vì một số lý do, Mingyu đang ảnh hưởng đến anh ngay bây giờ, và điều đó chỉ là, không.

Không ổn chút nào.

Wonwoo dựa vào quầy bếp, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc rỗng của mình khi anh cầm chai rượu gin bằng tay kia và cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của nó, việc Mingyu cứ nhìn anh như vậy.

Cậu ấy có nhớ chuyện đó không? Hay cậu ta sẽ biến chuyện này thành một trò đùa nào đó và chế giễu Wonwoo?

"Anh có cần giúp gì không?"

Wonwoo giật mình và chiếc cốc rơi khỏi tay anh. May mắn thay, nó chỉ là cốc giấy dùng một lần nên không có tổn thất gì hết. Anh nhìn lên và thấy Mingyu đang dựa vào khung cửa nhà bếp, đầu nghiêng sang một bên, một lọn tóc mái đen rủ xuống mắt.

Mingyu yên lặng bước lại gần và Wonwoo áp lưng vào bàn bếp khi chân Mingyu gần như chạm vào chân anh. Mingyu đặt đồ uống của mình xuống và thay vào đó cầm cốc của Wonwoo lên, lấy rượu gin từ tay anh trước khi cậu rót một ít rượu vào đó. Cậu nắm lấy tay Wonwoo và ấn cốc rượu vào đó, tưởng chừng như hàng tiếng đã trôi qua, cậu lại lùi ra xa lần nữa.

Wonwoo hắng giọng, hít một hơi để lấy bình tĩnh khi Mingyu đang đứng cạnh anh, bắt chước tư thế của anh khi cậu nhâm nhi đồ uống của mình.

"Vậy là anh có nhớ, có vẻ là như vậy." Mingyu lên tiếng.

Wonwoo không trả lời, bởi vì anh không chắc mình nên nói gì.

Mingyu quay đầu lại nhìn anh, và cậu nhìn anh lâu đến mức Wonwoo cảm thấy muốn gắt lên bảo cậu dừng lại nhưng trước khi anh có thể, Mingyu thở dài ngao ngán. "Nghe này, tôi không muốn làm cho anh cảm thấy khó chịu đâu. Chúng ta có thể quên chuyện đó đi, nếu anh muốn."

Và đó chắc chắn không phải là điều mà Wonwoo mong đợi. Phải rồi, Mingyu đêm đó thực sự rất tử tế, dù gì thì cậu cũng đã chăm sóc Wonwoo mà, nhưng cậu dường như không phải là kiểu quá bận tâm đến cảm xúc của một người lạ nên anh có hơi bất ngờ.

Wonwoo quay đầu lại và cẩn thận nhìn vào mắt Mingyu. Thật khó để anh có thể nhìn thẳng vào mắt cậu nhưng anh vẫn đang cố gắng. "Đêm đó tôi đã say. Những thứ tôi nói thực sự không có ý nghĩa gì cả."

Đó chắc chắn là một lời nói dối trắng trợn. Wonwoo có thấy xấu hổ về những điều mình đã nói với Mingyu không? Có.

Nghĩa là anh đã nói dối? Không hề.

Lúc đó Wonwoo chỉ đang không biết xấu hổ mà nói thật lòng thôi; anh bộc lộ tất cả những ý nghĩ lướt qua trong đầu mình, nói những thứ anh thậm chí còn không cân nhắc việc cho phép bản thân nghĩ về khi anh tỉnh táo.

Nhưng Mingyu không cần biết điều đó.

Và có thể chỉ là do ánh sáng đang đánh lừa anh, nhưng trong một khoảnh khắc thoáng qua, Mingyu trông có vẻ thất vọng. Nhưng rồi cậu bắt đầu nhanh chóng cười toe toét với Wonwoo một lần nữa. "Được rồi. Vậy cứ coi như nó chưa từng xảy ra nhé. Hãy làm lại cho đúng nào." Cậu đột nhiên đưa tay ra và Wonwoo nhìn chằm chằm vào nó như một tên ngốc, không biết phải làm gì tiếp theo. "Tôi là Kim Mingyu. Hai mươi tuổi, chuyên ngành giáo dục tiểu học. Rất vui được gặp anh."

Wonwoo phải mất vài giây để ngừng ngó đăm đăm Mingyu như thể cậu đang nói một ngôn ngữ nào khác và anh không thể hiểu lấy một từ cậu nói nhưng khi nhận ra, anh đã đưa tay ra để nắm lấy tay Mingyu. "Jeon Wonwoo. Tôi hai mươi hai. Và văn học. Đó là, ừmm, chuyên ngành của tôi."

"Ồ! Anh định trở thành một nhà văn sao?" Mingyu trông thực sự thích thú và Wonwoo không biết phải làm gì. Đó không phải là phản ứng thông thường mà anh nhận được từ mọi người khi họ nghe về chuyên ngành học của anh.

"Tôi đoán vậy. Đó là mục tiêu của tôi."

"Thực sự tuyệt lắm đấy." Mingyu lại nhe răng cười với anh và Wonwoo không thể ngăn mình dán mắt vào hàm răng của cậu, đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó anh đã bày tỏ niềm yêu thích của anh dành cho chúng như thế nào. Mingyu dường như cũng đang suy nghĩ về chuyện đó, bởi vì nụ cười của cậu trở nên tự mãn hơn và Wonwoo nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, phớt lờ cái khịt mũi thích thú từ Mingyu.

"Thế còn cậu?" Anh buộc mình phải hỏi lại. "Cậu muốn trở thành giáo viên sao?"

"Vâng." Mingyu gật đầu. "Tôi yêu trẻ con và tôi nghĩ mình sẽ là một giáo viên tuyệt vời. Anh biết đấy, làm cho trường học bớt tệ đi một chút đối với chúng và những thứ tương tự."

Wonwoo mỉm cười vì bằng cách nào đó anh không cảm thấy khó tưởng tượng Mingyu là một giáo viên. Mingyu nhìn anh một lúc và Wonwoo tự hỏi liệu cậu có làm vậy với những người mà cậu nói chuyện cùng không vì nếu họ muốn trở thành bạn bè, Mingyu cần nghiêm túc dừng việc đó lại.

"Chuyện gì xảy ra với cặp kính của anh rồi?" Mingyu đột nhiên hỏi và điều đó khiến Wonwoo nhớ lại về việc Mingyu đã tháo kính ra cho anh như thế nào-

"Tôi đang đeo kính áp tròng." Và lần này, Mingyu trông thực sự thất vọng. Wonwoo cau mày nhìn cậu. "Có vấn đề gì sao?"

"Không." Mingyu nhún vai. "Chỉ là anh trông rất dễ thương khi đeo kính thôi. Ý tôi là, anh trông rất dễ thương dù có đeo kính hay không nhưng anh hiểu ý tôi mà."

Wonwoo thậm chí không biết phải nói gì nữa. Anh nheo mắt nhìn Mingyu, cố gắng tìm hiểu xem liệu cậu có đang nghiêm túc hay không.

"Bọn tao đi đây!" Ai đó hét lên từ phòng khách và trong khi Wonwoo quay đầu về hướng phát ra âm thanh; Mingyu chỉ mỉm cười với anh.

"Chúng ta nên đi thôi." Wonwoo uống nốt ly rượu và nhìn Mingyu bối rối khi người kia thậm chí không thèm rời mắt khỏi anh. "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi đang nhìn anh thôi."

"Tại sao?"

"Tôi không được phép à?"

Wonwoo cau mày với cậu, phớt lờ câu hỏi khi anh ném cốc của mình đi. Anh rời khỏi bếp với một cảm giác kỳ lạ trong bụng và một Mingyu cười khúc khích theo sau.

Họ phải gọi hai chiếc taxi vì có tổng cộng hơn mười người và vì có gọi hai xe họ cũng không ngồi đủ nên Seungcheol tình nguyện lái xe. Wonwoo đang bị kẹp giữa Soonyoung và Junhui, cố gắng không nhăn nhó quá mức. Anh ghét phải ngồi giữa nhưng anh không muốn than phiền gì vì anh suýt chút nữa đã phải ngồi cùng xe với Mingyu và thực sự, ngồi đâu cũng tốt hơn chỗ đó.

Club dường như chật cứng khi họ đến nơi mặc dù vẫn còn khá sớm. Có một hàng dài những người đang xếp hàng trước cổng và hàng người dường như không hề di chuyển tý nào. "Sao chỗ này đông quá vậy?" Wonwoo hỏi.

Soonyoung ậm ừ. "Một DJ underground nào đó sẽ biểu diễn vào tối nay."

Wonwoo gật đầu. Anh không quen với cảnh này lắm, không giống như Soonyoung, người có một vài người bạn đang làm rapper. Hoặc bạn biết đấy, đang cố gắng kiếm sống từ nó. "Seungcheol hyung quen cậu DJ đó." Soonyoung giải thích khi họ vừa được cắt hàng (và nhận được những cái lườm nguýt từ những người đang run rẩy chờ đợi ở đó). Seungcheol nói chuyện với người bảo vệ, chỉ vào nhóm của họ khi người đàn ông xem qua danh sách khách mời trên tay. Wonwoo thở dài và thu mình sâu hơn một chút vào trong áo khoác.

Anh quay lại ngó qua vai mình và tình cờ bắt gặp Mingyu đang mỉm cười với một cô gái xinh đẹp đang đứng xếp hàng.

Cô gái bĩu môi, chớp hàng mi dài nhìn Mingyu. "Anh có thể đưa em và bạn bè vào chung được không? Bọn em đã đợi ở đây gần một giờ rồi. Em sắp chết cóng rồi đây!"

"Xin lỗi nha cưng." Anh nghe thấy Mingyu trả lời và Soonyoung phát ra âm thanh nôn ọe bên cạnh khiến Wonwoo cười khúc khích. "Nhưng mà cưng nên kéo áo khoác lên đi, phải giữ ấm chứ, cưng biết mà." Mingyu với tay để kéo nó lên cho cô, rồi xoa xoa cánh tay cô cùng với một nụ cười ngọt ngào.

Cô gái có vẻ ngạc nhiên, có lẽ không ngờ được câu trả lời đó, và mặt cô bắt đầu đỏ lên, đột nhiên không còn muốn ve vãn cậu nữa.

Wonwoo thở dài và quay mặt đi.

Seungcheol dẫn họ đến khu VIP và Wonwoo nghĩ rằng thế này có hơi quá rồi. Họ thường chỉ đi uống ở mấy club nhỏ gần nhà, nơi mà họ có thể say khướt và nhảy nhót ở đó. Nơi này dường như quá sang chảnh đối với họ và anh có lẽ sẽ phải sống cầm hơi cả tuần với số tiền anh tiêu cho một ly đồ uống ở đây mất.

"Anh sẽ trở lại ngay." Seungcheol hét lên át đi tiếng nhạc. "Để anh qua chào nhanh Woozi một chút."

Jeonghan gật đầu và Wonwoo tránh sang một bên để anh ấy ngồi xuống cạnh Wonwoo.

"Woozi là ai vậy?" Seungkwan hỏi, bị đẩy sang đến nỗi suýt nữa thì cậu đã ngồi trên đùi của Hansol.

"DJ," Hansol càu nhàu. "Đó là nghệ danh của anh ấy. Tên thật của ảnh là Jihoon. Tôi không ngạc nhiên lắm khi cậu không biết gì về anh ấy mặc dù ảnh chỉ là nhà sản xuất hip-hop đỉnh nhất ở cái đất nước này."

Seungkwan đảo mắt và bắt đầu nhái lại giọng Hansol. Rồi cuộc cãi vã giữa họ lại bắt đầu.

Từ đó trở đi, mọi người đều làm việc của riêng mình. Seungkwan, cùng với Seokmin và Minghao buộc Hansol phải đi nhảy với họ và Wonwoo không nhìn thấy cậu bé tội nghiệp một lần nào nữa. Jeonghan đang tán tỉnh một người lạ nào đó qua lan can ngăn cách khu VIP với khu "vô sản" (lần nữa, đó là cách Seungkwan gọi). Seungcheol vẫn chưa quay lại kể từ khi anh đi qua chào DJ mặc dù đã hơn nửa giờ trôi qua và Soonyoung, là người bạn tốt của anh như mọi khi, vẫn ở bên cạnh Wonwoo.

Ồ, và Mingyu cũng ở đó, tất nhiên, nhưng cậu ta thậm chí còn không thèm đến ngồi cùng họ ngay từ đầu; Ngay khi họ đi vào trong, cậu đã đi cùng với một cô gái nào đó không ngừng bám lấy cánh tay của Mingyu. Wonwoo đang cân nhắc về việc chuyển chỗ ngồi vì hiện tại, anh đang có một tầm nhìn hoàn hảo về phía quầy bar, nơi Mingyu hiện đang đứng cùng cô gái đó.

Wonwoo không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy nhưng có lẽ anh đang thực sự có tâm trạng tồi tệ vì mọi thứ Mingyu làm dường như đều tác động đến anh một cách sai trái. Anh khó chịu nhấp một ngụm rượu và dường như không thể gạt đi vẻ cau có trên mặt mình.

"Đừng có nhìn như vậy nữa." Soonyoung lắc đầu. "Mày trông như thể chuẩn bị sát hại ai đó đến nơi rồi ấy."

"Lỡ đâu tao định làm vậy thật thì sao." Wonwoo hậm hực, nhếch mép hài lòng khi Soonyoung trông như thực sự hoảng sợ vì câu trả lời của anh.

"Won," Soonyoung khịt mũi, quàng tay qua vai anh để ghé vào và nói vào tai anh. "Nghe này, tao biết mày sẽ bực mình nhưng nghiêm túc đấy, mày đừng có lộ liễu quá nếu không muốn ai đó chú ý."

"Giá mà tao biết mày đang nói về chuyện gì."

"Vậy là không phải mày đang nhìn chằm chằm cậu ta như thể cậu ta xúc phạm đến mày phải không?"

"Cậu ta là một kẻ thích phô trương." Wonwoo nhún vai. "Mày biết tao không ưa những người như vậy mà."

Soonyoung ậm ừ, ngả người ra ghế dài và kéo vai Wonwoo để anh cùng ngả ra sau. "Tao đã quen biết mày được gần tám năm rồi nên tao có thể dễ dàng nhận ra khi nào mày đang nói dối. Giống như ngay lúc này này. Và tao biết bộ não kỳ cục của mày hoạt động kiểu gì, vì vậy tao cũng biết rằng mày đó giờ vẫn không ngừng nhớ về cái đêm âu yếm thân mật của mày với cậu ta và bây giờ mày cảm thấy bị phản bội bởi vì cậu ta dường như đã vượt qua được trong khi mày vẫn mắc kẹt với nó."

Wonwoo lặng đi một lúc lâu. "Đã có ai nói với mày rằng miệng mày giống như một cái lỗ đít thứ hai chưa?"

"Gì cơ?"

"Mày biết mà, vì những gì chui ra từ đó toàn là cớt cả."

Soonyoung chớp mắt nhìn Wonwoo một lúc, và khi cậu ấy hiểu ra rằng Wonwoo đang nói đùa với mình, cậu phá lên cười. "Ôi trời ơi! Mày kiếm được câu đó ở đâu ra vậy?" Cậu ấy cười trong khoảng mười giây nữa và rồi đột nhiên dừng lại, lắc đầu với Wonwoo. "Này, đừng có đánh trống lảng chứ. Mày biết những gì tao nói là đúng mà! Đừng cố phủ nhận điều đó. Mày thích cậu ta rồi phải không?"

"Không!" Wonwoo rít lên. "Vì Chúa, tao thậm chí còn không quen cậu ta. Tao chỉ không thích thái độ của cậu ta thôi, đó là lý do tại sao tao lại nhìn chằm chằm vào cậu ta từ nãy tới giờ."

"Nhìn chằm chằm ai cơ?" Jeonghan đột nhiên quay đi khỏi người mà anh ấy đang tán tỉnh, để tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.

"Mingyu." Soonyoung chỉ về phía cậu bằng ly rượu của mình và khi Wonwoo miễn cưỡng nhìn qua, anh bắt gặp cô gái kia đang ghé sát tai Mingyu, thì thầm điều gì đó với cậu và tay cô cứ bám riết lấy bắp tay cậu.

Wonwoo càng cáu kỉnh hơn nữa.

"À." Jeonghan gật đầu thấu hiểu. Anh ấy quay lại nhìn họ một lần nữa. "Cậu ấy thì sao?"

"Wonwoo đang ghen-"

"Tao không ghen ..." Wonwoo bực bội rên rỉ, quay sang nói thẳng với Jeonghan. "Này, đừng nghe cậu ta nói linh tinh, được không? Cậu ta không biết mình đang nói về cái gì đâu."

Jeonghan chớp mắt nhìn họ một lúc trước khi cười khúc khích, một cái nhìn thấu hiểu ánh lên trong đôi mắt đen láy của anh ấy. "Cậu biết không anh đang học chuyên ngành tâm lý học. Anh có thể biết khi nào ai đó đang nói dối. Hầu hết là như vậy. Và anh phải nói rằng cậu mới vừa nói dối trước mặt anh đấy."

"Ha!" Soonyoung hét lên, nắm tay đấm vào không khí và Jeonghan nở một nụ cười xin lỗi Wonwoo, nhún vai.

"Cậu có muốn đi uống một ly không?" Jeonghan đột nhiên hỏi Wonwoo.

"Em vẫn còn đây rồi. Nhưng cảm ơn anh," Wonwoo trả lời.

Jeonghan đảo mắt. "Chỉ đi uống với anh một ly thôi."

Wonwoo định phản đối một lần nữa nhưng Soonyoung đẩy anh ra khỏi ghế cùng lúc với Jeonghan, người nắm lấy cánh tay anh và bắt đầu lôi anh ra khỏi phòng của họ.

"Hyung nghe này, chúng ta có thể không ..."

"À, vậy là cậu lo lắng vì chúng ta đang tiến tới chỗ đối tượng tình cảm của cậu. Cậu thực sự rất dễ đọc vị đó." Jeonghan khịt mũi, bàn tay đặt sau lưng anh và hướng Wonwoo về phía quầy bar.

"Em cần tìm bạn mới thôi." Wonwoo đau khổ càu nhàu. Anh đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Mingyu khi đến được quầy bar và Mingyu có vẻ như chỉ đang nghe cô gái nói bằng một tai thôi vậy, mắt cậu đảo qua lại giữa Jeonghan và Wonwoo.

"Cậu muốn uống gì? Anh bao." Jeonghan nói.

"Không đâu, em ổn mà."

"Trời ạ, cậu khó tính quá đi mất." Jeonghan gọi rượu whisky từ người pha chế rồi quay lại nhìn Wonwoo. "Được rồi. Giờ thì nói cho anh biết vấn đề nằm ở đâu nào."

Wonwoo nhìn anh ấy đầy cáu kỉnh. "Chẳng ở đâu cả."

"Thật sao? Bởi vì một chú chim nhỏ đã báo với anh rằng cậu và ai đó ở đằng kia đã có một cuộc...gặp gỡ thú vị vào tuần trước."

Nhưng Jeonghan thậm chí còn không có mặt ở bữa tiệc. "Làm sao anh biết chuyện đó vậy?"

"À, anh có cách riêng của mình." Jeonghan gật đầu. "Nhưng cậu biết đấy, chỉ để góp ý thôi; anh sẽ không kể cho Seungkwannie quá nhiều bí mật đâu."

Tất nhiên đó phải là Seungkwan rồi. Thằng nhóc chỉ là cái loa phóng thanh lớn nhất mà Wonwoo từng gặp. Wonwoo thành thật không biết làm thế nào mà Seungkwan nghe được chuyện đó; Soonyoung chắc chắn không kể với cậu nhóc rồi.

Nhưng anh cũng không bất ngờ nếu Seungkwan bắt gặp họ như vậy bằng cách nhìn qua lỗ khóa hoặc mấy trò ghê rợn kiểu thế.

Wonwoo nhìn lên khi đồ uống của họ được đưa đến, lo lắng siết chặt ly rượu. "Vậy là...tất cả mọi người đã biết?"

Jeonghan nở nụ cười thương cảm. "Gần như là vậy."

"Nghe này, em biết anh đang nghĩ gì nhưng chuyện không phải như vậy đâu. Bọn em thậm chí còn chẳng làm gì cả. Ý em là, mọi người vẫn có tình một đêm suốt mà có ai làm ầm ĩ lên đâu."

"Thì chính bởi vì không phải là tình một đêm đó." Jeonghan nhìn lên, nhếch mép cười khi thấy một anh chàng từ phía bên kia quầy bar đang dán mắt vào mình. Wonwoo nhìn anh ấy một cách châm chọc khi anh tập trung trở lại vào Wonwoo và Jeonghan chỉ cười khúc khích. "Nhưng mà, Mingyu ấy...anh hiểu nó đủ để đảm bảo rằng nó không phải là kiểu người sẽ âu yếm ai đó và đi ngủ thôi đâu. Nếu hai đứa có lên giường với nhau thì anh cũng không lấy làm lạ, nhưng cậu biết đấy, chuyện này hơi khác một chút."

"Khác thế nào?"

"Anh chỉ đang nói là" Jeonghan đột nhiên đưa tay ra và gạt đi mấy sợi tóc mái của Wonwoo khỏi mắt, điều này khiến Mingyu dán mắt vào họ một lần nữa và Wonwoo không biết là mình ngu ngốc hay quá say nhưng anh không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa. "Khi anh hỏi Mingyu về đêm đó, nó cứ cười như một thằng ngốc ấy. Và bởi vì thằng nhóc đó đúng là một tên ngốc, nó sẽ nghĩ rằng anh đang cố tán tỉnh cậu và ngay khi anh đi khỏi đây, nó sẽ tiếp cận cậu ngay cho mà xem."

"Em không nghĩ là em hiểu -"

"Tốt. Hai đứa bây quá hợp nhau luôn. Nó cũng chẳng hiểu cái gì hết trơn." Jeonghan đảo mắt, nhấc ly rượu của mình lên. "Bây giờ thì xin thứ lỗi."

"Không, chờ đã-"

Nhưng Jeonghan nháy mắt với anh và sau đó bỏ đi.

Wonwoo nghiến răng, cố gắng để cơ thể không bắt đầu run lên vì bực bội và khó chịu. Anh uống hết ly whisky kinh dị đó, thậm chí không quan tâm nó có giá bao nhiêu trước khi gọi một ly khác.

Wonwoo lẩm bẩm một mình. Anh có lẽ cũng đang bĩu môi nữa nhưng ai mà quan tâm chứ. Ai đó bước đến bên cạnh anh ngay khi người pha chế đưa đồ uống cho Wonwoo. "Cho tôi một ly giống của anh ấy. Tôi trả cả hai."

Wonwoo nhìn lên và thấy Mingyu đang đứng bên cạnh. "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi gọi đồ uống."

"Tôi biết nhưng cậu không cần trả tiền cho tôi-"

"Không sao đâu. Tôi muốn vậy mà." Mingyu cười với anh và nó khác với nụ cười cậu dành cho những người khác suốt đêm nay. Đó là nụ cười gợi nhớ lại lần gặp đầu tiên của họ và những lời nói của Jeonghan đột nhiên vang lên trong đầu anh. "Anh đang vui vẻ chứ?"

"Ừ chắc rồi." Wonwoo nhún vai.

Mingyu chớp mắt nhìn anh, khóe miệng nhếch lên thích thú. Wonwoo nhìn về phía chỗ ngồi của họ trước đó và thấy Soonyoung đang vẫy tay như điên với anh và bên cạnh cậu ấy là Jeonghan đang giơ ngón cái tự mãn. Mingyu quay lại nhìn theo tầm mắt của anh và Jeonghan tận dụng thời điểm đó để gửi một cái nháy mắt gợi tình về phía Wonwoo.

Khi Mingyu quay lại, cậu đang hơi cau mày một chút. Cậu trả tiền cho người phục vụ với một nụ cười ngọt ngào và lặng lẽ cụng ly của mình và Wonwoo với nhau.

Điều đó khá dễ thương, ngay cả khi Wonwoo không muốn thừa nhận.

"Cảm ơn cậu," Wonwoo lẩm bẩm. "Vì ly rượu."

"Không có gì." Mingyu nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình một lúc trước khi đối mặt với Wonwoo một lần nữa, ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt của Wonwoo giống như hồi ở bữa tiệc của Soonyoung. "Tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?"

"Chắc chắn rồi." Wonwoo nhún vai, đưa đồ uống lên miệng.

"Jeonghan hyung có khiến anh cảm thấy kỳ cục không?"

Wonwoo lập tức bị sặc. Cồn xộc lên mũi anh và nó nóng cháy lên được ấy. Anh bắt đầu ho sặc sụa, thở khò khè và mắt anh rưng rưng.

"Này này." Mingyu nhăn mặt đau khổ, đặt ly rượu của mình xuống và vỗ nhẹ vào lưng Wonwoo. "Anh ổn không vậy?"

Wonwoo lườm Mingyu, vẫn còn ho sặc sụa.

Mingyu lo lắng cười khúc khích, vỗ nhẹ vào lưng Wonwoo cho đến khi cơn ho ngừng hẳn. Wonwoo thở hổn hển như một tên ngốc, và phổi anh vẫn đang bỏng rát. "Anh muốn uống chút nước không?"

"Không," Wonwoo rên rỉ. Anh hắng giọng cho đến khi chắc chắn rằng mình sẽ không ho sặc sụa lần nữa. "Tôi ổn."

"Vậy thì tốt rồi." Tay Mingyu vẫn đang đặt trên lưng anh và Wonwoo nửa muốn hất nó ra nhưng anh vẫn quyết định ngồi yên. "Vậy ... tôi nghĩ nó có nghĩa là phải không?"

"Cậu muốn nghĩ sao thì tùy." Wonwoo hừ một tiếng, cẩn thận nhấp một ngụm. Mặt anh nóng lên vì anh cứ nhớ đến tất cả những điều ngu ngốc mà anh đã nói với Mingyu và điều tệ nhất là Mingyu cũng nhớ tất cả những chuyện đó. Anh biết là mình hơi thô lỗ nhưng anh không thực sự quan tâm miễn là Mingyu chịu để anh yên.

Mingyu trông như đang cân nhắc xem  có nên mở miệng nói gì nữa hay không, đôi môi cậu mím chặt vào nhau. "Được rồi. Vậy thì chúc anh vui vẻ." Và sau đó, Mingyu bỏ đi, để Wonwoo một mình, cảm thấy mình như một thằng khốn nạn.


Một giờ sau, Wonwoo đã tiêu quá nhiều tiền cho hai ly rượu mà lẽ ra anh không nên uống. Anh thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra với vụ "không được quá chén" của anh nữa.

Có lẽ nó chỉ bỏ đi như cái cách Kim Mingyu chết tiệt để anh lại một mình ở quầy bar vậy thôi. Yuna xuất hiện vào một lúc nào đó, nghĩa là Soonyoung hiện đang bận rồi. Jeonghan lúc này đang trò chuyện cực kỳ thân mật với một người phụ nữ trên chiếc ghế dài bên cạnh họ nên lựa chọn duy nhất của anh là tham gia với những người khác vẫn đang ở đâu đó trên sàn nhảy.

Seungkwan đã cố gắng kéo Wonwoo theo mình vài phút trước, khi cậu đến lấy thêm đồ uống nhưng không đời nào. Wonwoo vẫn còn cần uống ít nhất ba ly rượu nữa để có thể bước lên sàn nhảy giữa những cơ thể ướt đẫm mồ hôi đó.

"Mingyu ngốc," anh lầm bầm một mình. Anh đáng lẽ chỉ nên ở nhà mới phải. Nhìn anh xem; anh lại đang chìm đắm vào việc tự thương hại bản thân một lần nữa rồi. Có lẽ thật tốt khi những người bạn khác của anh bận rộn. Họ sẽ không thể vui vẻ được nếu Wonwoo ở đó và làm họ cụt hứng.

"Cậu không sao chứ?"

Wonwoo phải mất một lúc để nhận ra rằng câu hỏi đó là dành cho mình. Anh ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh. "Gì cơ?"

Đó là một chàng trai, có lẽ tầm tuổi với anh. "Tôi hỏi cậu có ổn không."

"Ồ." Wonwoo gật đầu. "Vâng, tôi ổn."

"Được rồi." Anh chàng nở một nụ cười thân thiện. "Cậu đến đây một mình à?"

Câu hỏi khiến Wonwoo cau mày cảnh giác. "Nếu vậy thì sao?"

"Ừm- Ồ, không, xin lỗi, tôi không cố ý nghe như một tên đeo bám đâu." Anh chàng cười khúc khích. "Chỉ là trông cậu có vẻ không được vui và nếu có bạn đi cùng chăm sóc thì sẽ tốt hơn."

"Ồ. Vâng." Wonwoo gật đầu. "Không, tôi có đi cùng với bạn. Họ đang ..." Anh chỉ tay về hướng đám đông phía sau họ. "ở đâu đó."

Anh chàng cười khúc khích. Anh ta có một nụ cười đẹp.

"Anh có biết còn ai có nụ cười đẹp nữa không?" Wonwoo buột miệng hỏi.

Anh chàng, rõ ràng là có vẻ bối rối nhưng vẫn quyết định hùa theo vì một lý do nào đó. "Ừmm. Tôi không biết. Ai vậy?"

"Mingyu."

"Mingyu?"

"Ừ."

"Được rồi." Anh chàng mỉm cười. "Đó là bạn trai cậu sao?"

"Gì cơ? Không." Wonwoo lắc đầu. "Tôi không thích cậu ta."

"Tôi hiểu rồi." Người lạ cười khẽ. "Cậu tên là gì?"

"Wonwoo." Anh nắm lấy bàn tay đang được đưa ra. "Còn anh là?"

"Tôi là Ilhoon."

"Rất vui được gặp anh." Wonwoo gật đầu. "Anh có muốn tôi giới thiệu anh với bạn tôi không?"

"Cái gì? À, không hẳn vậy. Sao thế?"

"Bởi vì anh đã bắt chuyện với tôi các thứ." Wonwoo nhún vai.

Ilhoon bối rối nghiêng đầu. "Ừ. Bởi vì tôi lo cho cậu. Và vì tôi muốn nói chuyện với cậu."

"Ồ."

"Cậu dễ thương thật đấy," Ilhoon đột nhiên nói. Wonwoo chớp mắt với anh ta và chờ cho bụng mình lộn nhào một cái giống như khi Mingyu nói vậy với anh nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

"Mingyu cũng bảo tôi dễ thương," Wonwoo nói - một lần nữa - mà không cần suy nghĩ nhiều. Wonwoo quyết định ngừng uống rượu ngay lúc đó. Nó đang làm lộ ra mặt tồi tệ nhất trong anh.

Ilhoon có vẻ hơi thất vọng nhưng anh ấy lắc đầu, cười khúc khích với ánh mắt thích thú. "Được rồi, tôi hiểu rồi. Cậu có vẻ mê cậu Mingyu đó quá nhỉ?"

Wonwoo chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ilhoon, chờ đợi trái tim mình bắt đầu rung động nhưng điều đó không xảy ra.

"Chà. Cậu ta hẳn là một chàng trai may mắn." Ilhoon mỉm cười và Wonwoo đi xa hơn khi cố gắng tưởng tượng mình đang hôn anh chàng để khiến trái tim anh phản ứng theo một cách nào đó.

Vẫn chẳng có gì.

"Cậu có ổn không?" Ilhoon nghiêng đầu hỏi. "Muốn uống chút nước không?" Anh ta đưa Wonwoo một cốc chất lỏng trong suốt và Wonwoo không nghi ngờ gì nhận lấy.
Trước khi anh chạm môi vào thành ly, một bàn tay từ phía sau giật lấy chiếc ly ra khỏi tay anh. Chủ nhân của bàn tay đột nhiên đứng giữa Wonwoo và Ilhoon và khi Wonwoo ngước lên, anh đang nhìn vào sườn mặt của Mingyu.

"Cậu đang làm gì vậy?" Wonwoo hừ một tiếng.

Mingyu quay lại và cau có với anh. "Ba mẹ anh không dạy anh rằng không được nhận đồ uống từ người lạ sao?"

"Anh bạn, chỉ là nước lọc thôi mà..."

"Vậy sao?" Mingyu đưa lại chiếc ly cho Ilhoon. "Vậy sao anh không uống đi?"

Wonwoo từ từ nhìn lại Ilhoon, chờ anh ta uống ly nước nhưng Ilhoon chỉ khịt mũi với Mingyu. "Tôi không khát cho lắm."

"Phải rồi." Mingyu đặt ly xuống. "Bởi vì anh đã pha thêm gì vào đó rồi mà."

"Tất nhiên là tôi không ..."

Mingyu trông như chuẩn bị đấm vào mặt Ilhoon nhưng cậu kìm lại được khi thấy mấy tay bảo vệ đứng gần đó. "Tao nhìn thấy mày rồi thằng chó. Đừng có nói vớ vẩn nữa."

"Sao cũng được," Ilhoon cáu kỉnh, nhấc ly lên. "Tôi hy vọng đây không phải là cậu Mingyu quý báu gì đó mà cậu vừa nói đến." Anh ta nháy mắt với Wonwoo trước khi quay người bỏ đi.

Mingyu hít một hơi để lấy bình tĩnh, đưa tay vuốt tóc và nghiêng người qua quầy bar, ra hiệu cho người phục vụ lại gần. Cậu nói điều gì đó với anh ta nhưng Wonwoo không thể nghe thấy vì tiếng nhạc ồn ào. Người pha chế gật đầu, bấm nút trên thiết bị kỳ lạ gắn trên thắt lưng của anh ta.

Các nhân viên bảo vệ ở phía trước bắt đầu di chuyển về phía đám đông chỉ một lúc sau đó; Wonwoo đủ tỉnh táo để nhận ra rằng họ sẽ xử lý gã kia.

Mingyu lại quay lại nhìn Wonwoo, vẻ mặt lạnh tanh. "Xin lỗi hyung, nhưng anh bị ngu hả?"

Wonwoo trông giống như một đứa trẻ đang bị mắng mỏ.

"Anh có biết chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi không để mắt đến anh không? Những chuyện đó không chỉ xảy ra trong phim thôi đâu! Vì chúa, một người ở độ tuổi của anh không nên bất cẩn như thế này nữa chứ!"

Ouch.

"Tôi hiểu rồi. Đừng có mắng tôi nữa." Wonwoo nói.

Mingyu tiếp tục trừng mắt nhìn anh thêm một lúc nữa nhưng nét mặt cậu dịu đi khi cậu thấy rằng lời nói của mình thực sự đã làm tổn thương Wonwoo. "Nào," Cậu lẩm bẩm, vươn tay nắm lấy cánh tay Wonwoo. Cậu kéo anh trở lại chỗ ngồi của họ, nơi Soonyoung vẫn đang trò chuyện với Yuna và người bạn thân nhất của anh khựng lại khi cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt của cả hai.

"Này, chuyện gì xảy ra vậy?" Cậu ấy hỏi, giọng đầy lo lắng nhưng Mingyu chỉ xua tay.

"Không có gì đâu. Đừng lo."

Soonyoung nhìn Wonwoo đầy lo lắng nhưng Wonwoo chỉ cố gắng nở một nụ cười trấn an nhất mà anh có thể có được lúc này. Soonyoung, vẫn đang cảnh giác quan sát cả hai khi họ ngồi xuống chiếc ghế dài ở phía sau, sau đó quay lại để nở một nụ cười ngọt ngào với Yuna.

Mingyu ấn Wonwoo ngồi xuống ghế trước khi cậu ngồi xuống theo và quay lại rót đầy một cốc nước thật cho anh. "Uống cái này đi," Cậu ra lệnh.

Wonwoo cau có với cậu nhưng vẫn làm theo.

Cả hai người im lặng trong một phút căng thẳng trong khi Wonwoo nhấp một ngụm nước, cảm thấy cực kỳ xấu hổ và ngu ngốc.

"Tôi xin lỗi vì đã mắng anh," Mingyu cuối cùng cũng lên tiếng.

"Không sao. Tôi xứng đáng bị vậy mà." Wonwoo nhún vai.

"Phải, anh xứng đáng bị vậy đấy." Mingyu gật đầu và nở một nụ cười nhỏ khi Wonwoo ngước lên lườm cậu. "Nghiêm túc đấy hyung. Làm ơn nói với tôi rằng anh không phải lúc nào cũng - ngây thơ như vậy khi ở bên ngoài đi."

"Không có đâu, được chưa?" Wonwoo thở dài. Anh vẫn đang say và thật khó khăn để nói chuyện, nhưng anh cũng không cần phải bị lên lớp bởi một người nhỏ tuổi hơn, đặc biệt là không phải Mingyu, người đang làm anh vô cùng khó chịu chẳng vì lí do gì cả. "Tôi không ngờ nghệch vậy đâu. Tôi chỉ không để ý thôi."

Mingyu nhìn anh chằm chằm. "Chà. Vậy thì từ nay hãy cẩn thận hơn nhé. Tôi không thể ở cạnh để chăm sóc anh mọi lúc đâu."

"Chúa ơi. Tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể sống sót đến bây giờ mà không có cậu nhỉ." Wonwoo đảo mắt và khi anh nhìn lên, anh nghĩ Mingyu sẽ tức giận nhưng cậu đã trở lại với bản tính thường ngày, nhìn anh cười thích thú.

"Tôi vừa cứu cái bản mặt dễ thương của anh đấy, anh biết không. Đừng cãi lời tôi nữa."

Wonwoo định vặc lại nhưng thay vào đó, má anh bắt đầu nóng lên trước câu nói của Mingyu, khiến cho Mingyu cười tươi hơn nữa.

"Gì thế này? Anh đang đỏ mặt sao?"

"Im đi."

Mingyu cắn môi dưới, răng cậu ghim vào da và Wonwoo không thể rời mắt khỏi chuyển động ấy. "Sao tên khốn đó biết tên tôi vậy?"

Wonwoo nhún vai, giả vờ ngây thơ. Không đời nào anh nói cho Mingyu lý do đâu. "Làm sao tôi biết được?"

"Tôi nghĩ anh biết đấy." Mingyu nghiêng đầu. "Anh có nhắc đến tôi sao?"

"Không có."

"Anh có mà. Anh đã nói gì vậy?"

"Tôi chỉ bảo cậu là người phiền toái nhất tôi từng gặp thôi."

"Hyung." Mingyu bĩu môi và Wonwoo cố gắng để hành động đó không tác động đến cảm xúc của mình nhưng không hề hiệu quả.

"Cậu không còn chỗ nào khác để đi sao?" Wonwoo càu nhàu, hất đầu về phía quầy bar nơi lần cuối anh nhìn thấy cô gái Mingyu đi cùng.

"Không. Anh đang cố gắng đuổi tôi đi à?"

"Cậu tinh ý đấy."

"Ouch." Mingyu cười thầm. "Tôi thích anh hơn rất nhiều khi anh bảo tôi đẹp trai một cách lố bịch-"
"Đừng!" Wonwoo đột nhiên áp chặt lòng bàn tay vào miệng Mingyu, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Anh hoàn toàn không muốn gợi nhớ đến mấy chuyện đó đâu. "Tôi cấm cậu nhắc lại đấy." Tiếng cười của Mingyu bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay của Wonwoo. Cậu vươn tay lên nắm lấy tay Wonwoo, kéo nó ra khỏi miệng. "Sao vậy? Anh đã nói rằng anh không có ý đó mà."

Wonwoo nhìn tay họ bao bọc lấy nhau và cố kéo tay mình ra nhưng Mingyu không cho phép anh, chỉ nắm lại chặt hơn.

"Hyung," Mingyu nói, đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Anh thực sự không thật lòng một tý nào sao?"

"Chuyện đó có quan trọng không?" Wonwoo hỏi, cố tỏ ra tỉnh táo nhất có thể.

"Chà, nó quan trọng với tôi." Mingyu liếm môi. "Bởi vì mọi thứ tôi nói đều là thật lòng"

Wonwoo chỉ nhìn Mingyu một cách trống rỗng. "Cậu đang đùa tôi thôi phải không?"

"Không." Mingyu thực sự có vẻ hơi bị tổn thương trước câu hỏi của Wonwoo và gì thế này? Đây chẳng phải là Mingyu một phút trước vẫn đang tán tỉnh một đống người nóng bỏng sao?

"Ừm. Tôi thực sự không biết phải nói gì."

"Hẹn hò với tôi đi" Mingyu nói và Wonwoo không thể làm gì khác ngoài việc nhìn cậu như một kẻ mất trí.

"Gì cơ?"

"Hẹn hò với tôi đi." Mingyu trông hơi lo lắng nhưng cũng rất chân thành.

"Cậu muốn hẹn hò với tôi á?"

"Đúng vậy."

Wonwoo gần như phá lên cười vì lo lắng nhưng anh cố gắng ngăn mình lại. "Nhưng mà tại sao?"

"Không phải lại nữa chứ," Mingyu rên rỉ. Cậu nhích lại gần hơn, quá gần, trước khi lên tiếng lần nữa. "Tôi đã nói với anh rồi mà; tôi nghĩ anh thật dễ thương. Giống như kiểu... dễ thương một cách lố bịch luôn ấy. Tôi biết anh không giống như vậy nhưng kiểu như, tôi thực sự không thể ngừng nghĩ về đêm đó và nó đang khiến tôi phát điên lên được, bởi vì chúng ta thậm chí còn chẳng làm gì cả."

"Mingyu -" Wonwoo chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình huống như thế này. Lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi, hậu quả của cơn hoảng loạn đang dâng lên trong từng tế bào cơ thể anh.

Wonwoo không nghĩ một người như anh thậm chí có quyền từ chối một người như Mingyu nhưng không đời nào Wonwoo có thể nói đồng ý được.

"Tôi thực sự không muốn hẹn hò," anh chậm rãi nói.

"Tại sao không?"

"Tôi không hẹn hò." Wonwoo thử lại lần nữa. Anh cố gắng làm cho chuyện này nghe bình thường nhất có thể nhưng anh không nghĩ rằng nó hiệu quả.

Mingyu - đúng như dự đoán - vẫn có vẻ bối rối."Vậy nghĩa là anh theo tôn giáo nào đó hay đại khái vậy á?"

"Không phải," Wonwoo hậm hực. Mingyu vẫn đang nắm tay anh và thậm chí bây giờ, khi Wonwoo đang từ chối cậu, sự đụng chạm của cậu cũng rất dễ chịu và Wonwoo cảm thấy mình giống như một kẻ đạo đức giả vậy. "Không phải là lý do nào kiểu vậy đâu. Tôi chỉ là không muốn hẹn hò thôi."

"Được rồi." Mingyu có vẻ không hiểu nhưng ít nhất cậu cũng đang cố gắng. "Tôi có thể...chờ anh?"

"Không, Mingyu, cậu không hiểu rồi. Tôi không muốn hẹn hò; không bao giờ muốn cả."

Mingyu cuối cùng cũng hiểu được điều anh đang muốn nói và cậu nhanh chóng làm ra vẻ mặt như Wonwoo vừa làm tan vỡ giấc mơ của cậu vậy. "Được rồi. Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?"

Wonwoo nhún vai. "Con người tôi không dành cho những mối quan hệ. Những thứ kiểu đó."

"Anh đã từng trải qua một mối quan hệ tồi tệ sao?" Mingyu có vẻ tò mò nhưng cậu cũng đang lướt ngón tay cái của mình lên các đốt ngón tay của Wonwoo một lần nữa và da Wonwoo lại giống như bị châm chích.

"Không phải."

"Vậy tại sao anh lại chống lại nó? Nếu tất cả đều tốt, tại sao ..."

"Tôi chưa bao giờ hẹn hò," Wonwoo thêm vào. "Chưa từng có một mối quan hệ nào cả."

Anh chờ Mingyu cười nhạo anh, hoặc chỉ là trông có vẻ bị sốc hay gì đó nhưng Mingyu chỉ mím môi lại một lúc. "Được rồi. Vậy,... anh đang nói là, tôi không có cơ hội nào cả sao? Hoàn toàn không có?"

Wonwoo nuốt nước bọt, lắc đầu.

Nhưng thành thật mà nói, hiện tại anh đang vô cùng sợ hãi, bởi vì lần đầu tiên trong đời anh ước mình có thể nói có.

Mingyu lại cắn môi. "Tôi hiểu rồi."

Anh ấy cảm thấy như mình nên xin lỗi nhưng một phần trong anh vẫn cố tin rằng đây có thể là một phần của một trò cá cược hoặc trò đùa nào đó, và anh sẽ trông giống như một tên ngốc nếu xin lỗi Mingyu khi cậu thậm chí còn không thật lòng nên anh chỉ ngậm chặt miệng.

"Nhưng ít nhất anh có thể trả lời tôi một điều được không?" Mingyu có vẻ hơi thất vọng nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười với Wonwoo.

"Điều gì?"

"Những điều anh nói ở bữa tiệc của anh Soonyoung có thật lòng không vậy?"

Nếu anh đã không định xin lỗi thì có lẽ anh cũng nên làm rõ chuyện đó, nên Wonwoo miễn cưỡng gật đầu. "Tôi...có."

Mingyu phát ra một âm thanh đau đớn. "Đừng làm vậy với tôi chứ."

"Nhưng cậu đã hỏi--"

"Tôi biết, nhưng chúa ơi, làm thế nào tôi có thể không muốn anh nữa khi tôi biết điều đó đây?"

Câu nói khiến Wonwoo giật nảy mình, tim anh náo loạn trong lồng ngực. Chưa bao giờ có ai từng nói rằng họ muốn anh. Anh gần như quên cách hít thở trong một lát, ánh mắt lướt qua khuôn mặt điển trai của Mingyu, muốn cười vì điều đó nghe thật nực cười, thậm chí khi chỉ là suy nghĩ ở trong đầu anh mà thôi; Mingyu muốn anh sao? Ồ, phải rồi.

"Cậu cứ làm như không có ai khác ngoài kia chờ đợi cậu vậy." Wonwoo mỉm cười một chút nhưng anh biết có điều gì đó không đúng. Toàn bộ tình huống này là một sai lầm.

"Tôi không quan tâm đến người khác." Mingyu thở dài và nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ. "Anh nói rằng tôi làm cho tim anh cảm thấy kỳ cục. Và bây giờ anh đang từ chối tôi và tôi đang khốn khổ quá đi mất."

Wonwoo hy vọng chỉ là anh tưởng tượng ra thôi, nhưng Mingyu thực sự nghe có vẻ thất vọng; giống như việc Wonwoo từ chối cậu thực sự khiến cậu tổn thương, và điều đó không hợp lý tí nào, phải không?

Anh nhìn vào mắt Mingyu và trái tim anh bắt đầu rung động theo cách anh muốn khi tên khốn kia nói chuyện với anh ở quầy bar. "Tôi không thể mà."

"Anh nên báo trước cho người ta chứ." Mingyu nói, một nụ cười nhẹ trên môi cậu. "Anh có thể làm tan nát trái tim ai đó đấy."

"Tôi không nghĩ cậu cần phải lo lắng mấy chuyện như vậy đâu." Wonwoo cười khúc khích, gỡ tay hai người ra và đặt lại vào lòng mình. "Chuyện này cũng không xảy ra thường xuyên cho lắm." Anh nói đùa và mặt Mingyu chùng hẳn xuống.

"Đừng nghĩ như vậy nữa," Mingyu cau mày nhìn Wonwoo nói. "Tôi sẽ cho anh thấy anh đáng được trân trọng như thế nào nếu anh cho tôi một cơ hội."

"Được rồi, vậy là đủ rồi." Wonwoo lắc đầu, giọng anh lúc này hơi run.

"Phải, tôi xin lỗi." Mingyu nghiến răng, vẫn nhìn Wonwoo chằm chằm. Cậu hít một hơi thật sâu và lắc đầu. "Nào." Cậu đột nhiên nói, đứng dậy.

"Cậu đi đâu vậy?"

Mingyu kéo Wonwoo đứng dậy và bắt đầu bước đi. "Tôi vừa bị từ chối và trái tim tôi tan nát. Rượu sẽ chữa lành mọi vết thương nên hôm nay tôi sẽ say bét nhè luôn."

"Cậu đang cư xử như một drama queen vậy đó."

"Không. Tôi là một drama queen mới bị từ chối."

Wonwoo cắn môi, cố gắng không cười toe toét như một tên ngốc, nhất là khi Mingyu quay sang và nhe răng cười với anh.

Giống như trái tim của Wonwoo đang cố gắng nói với anh điều gì đó, lần đầu tiên trong đời, và Wonwoo đang rất cố gắng để không phải nghe nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro