Chapter 17: Belong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Wonwoo hyung."

Wonwoo rên rỉ và quay đi khỏi sự đụng chạm khó chịu.

"Hyung, dậy đi. Chúng ta phải đi rồi."

Lại có cái chạm nhẹ nhàng vào vai anh và khi người đó lay anh, mắt Wonwoo cuối cùng cũng mở ra. Anh chớp mắt trước ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong phòng, cảm thấy mất phương hướng.

Mingyu đang nhìn xuống anh với đôi mắt sưng húp, mặc một chiếc áo len Portal 2 trông vô cùng thoải mái.

"Mingyu...?" Wonwoo lẩm bẩm. "Em đang làm gì ở đây vậy?"

Mingyu chớp mắt với anh và cười khúc khích. "Anh đang ở trong nhà của em mà. Nhớ không?"

"Ồ... phải rồi." Wonwoo ngồi dậy và bắt đầu dụi mắt cho đến khi anh không còn cảm giác muốn chết nữa.

"Anh ngủ ngon chứ?" Mingyu lầm bầm.

"Ừ."

Mingyu ậm ừ và nheo mắt khi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh nên dậy nếu anh muốn đi tắm. Bố đang bắt đầu chuẩn bị xe rồi."

"Ồ." Wonwoo ngồi dậy đúng cách khiến anh trượt đến gần Mingyu, người ngạc nhiên không rời đi khi chân Wonwoo ép lên đùi cậu. "Em nên đánh thức anh sớm hơn. Anh cũng muốn giúp đỡ."

Mingyu nhún vai. "Không sao đâu. Ông ấy bảo em để anh ngủ thêm."

Wonwoo nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt Mingyu trông thật mềm mại và ấm áp dưới ánh nắng yếu ớt chiếu sáng căn phòng. Trái tim Wonwoo lại đập mạnh vào xương sườn.

Mingyu vẫn khiến anh cảm thấy thực sự rung động.

Anh hắng giọng và nhanh chóng chui ra từ bên dưới chăn. "Ừm... Anh thực sự không có quần áo dự phòng."

"Đây." Mingyu chỉ vào chiếc bàn bên giường. "Em nghĩ là quần đùi sẽ vừa với anh, nhưng áo thun có thể hơi rộng một chút."

Wonwoo cầm lấy bộ quần áo được gấp gọn gàng, vải áo mềm mại trên tay anh. "Em có ổn khi anh lúc nào cũng mặc quần áo của em không?"

"Anh nghĩ sao?" Mingyu nghiêng đầu và chỉ trong một giây, Wonwoo lại nhìn thấy Mingyu cũ ở đó, người luôn trêu chọc Wonwoo. Wonwoo đỏ mặt ngay lập tức và Mingyu dường như nhận ra điều cậu vừa làm; cậu hắng giọng và đứng dậy khỏi giường. "Xuống lầu khi anh chuẩn bị xong nhé? Tất cả đồ dùng trong phòng tắm đều có sẵn rồi."



Wonwoo nhanh chóng vào phòng tắm, vội vàng đến mức suýt trượt chân trên nền gạch. Anh mặc quần áo một cách nhanh chóng, cố gắng lờ đi sự thật rằng anh đang mặc đồ lót của Mingyu. Chúa ơi, anh không còn mười hai tuổi nữa, anh thực sự cần phải kiểm soát cảm xúc của mình lại thôi.

Mingyu đang ngồi ở quầy bếp, cúi xuống mặt bếp trong khi cậu đang nhấm nháp bất cứ thứ gì cậu đang uống. Wonwoo từ từ tiến lại gần cậu, không muốn làm cậu giật mình.

"Anh đã sẵn sàng rồi."

Mingyu nhìn anh một lúc trước khi gật đầu về phía cốc của mình. "Anh có muốn uống cà phê không?"

"Không phải bố em đang đợi sao?"

"Ông ấy vẫn đang quyết định sẽ sử dụng chiếc cần câu nào hôm nay. Chắc phải mất một lúc nữa." Mingyu vỗ vào chiếc ghế bên cạnh và Wonwoo thở dài khi ngồi xuống đó.

Mùi hương dễ chịu của Mingyu đang xâm chiếm các giác quan của Wonwoo, và Wonwoo hơi phát điên lên.

Giống như anh đang phải chống lại định luật trọng lực vậy, cố gắng giữ khoảng cách, tránh xa Mingyu như thế này khi tất cả những gì cơ thể anh muốn làm là áp sát vào cậu.

Mingyu nói với anh một vài điều về câu cá, rằng bố cậu đã đi câu từ khi ông ấy còn là một thiếu niên sau khi học hỏi từ chính cha của mình và mặc dù Mingyu không thực sự đam mê nó như bố cậu, cậu vẫn luôn đi cùng ông ấy mỗi khi cậu về nhà nghỉ hè.

Vài phút sau, bố của Mingyu vào trong, lấy cà phê của Mingyu để tự uống nốt phần còn lại.

"Cháu ngủ ngon chứ Wonwoo?" Ông hỏi, sửa chiếc kính gọng đen đang đeo trên mũi. Wonwoo nhìn chằm chằm vào chúng một lúc, nghĩ đến chiếc kính của mình vẫn còn trong xe.

Anh chỉ mang theo cặp kính mà Mingyu đã làm cho anh. Anh chỉ sử dụng những thứ đó kể từ khi Mingyu rời đi.

Nhưng anh không chắc liệu có nên đeo nó trước mặt Mingyu sau mọi chuyện đã xảy ra hay không, và sau những gì Mingyu đã nói với anh đêm qua, anh nghĩ rằng mình nên tránh đeo nó khi Mingyu đang ở gần.

Vì vậy, hiện tại anh mù như một con dơi vậy, nhưng nếu điều đó khiến Mingyu cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên anh thì Wonwoo có thể nhìn thấy bao nhiêu cũng không thực sự quan trọng.

"Vâng, cảm ơn chú." Wonwoo nhớ ra và trả lời.

"Con trai, tóc của cháu ướt hết rồi." Người đàn ông mắng mỏ, bước đến đưa tay vuốt những lọn tóc ướt đẫm của Wonwoo. "Có thể đang là mùa hè nhưng ngoài trời vẫn khá lạnh vào buổi sáng đấy. Cháu nên lên lầu và lau khô chúng trước khi chúng ta đi, được chứ? "

Wonwoo đỏ mặt khi bố Mingyu vò tóc Wonwoo như thể ông ấy đang cố gắng làm cho tóc anh hết ướt vậy. "Cháu không muốn đánh thức mọi người."

Người đàn ông càu nhàu điều gì đó và lắc đầu. "Mingyu, đi lấy mũ cho bạn của con đi."

"Không, nghiêm túc thì cháu không sao—"

"Nhà của ta, luật của ta." Bố của Mingyu cười với anh. Ông siết chặt vai Wonwoo, mạnh mẽ và chắc chắn, và Wonwoo cảm thấy như tan thành một vũng nước.

Mingyu đang nhìn Wonwoo một cách kỳ lạ, sau khi nhận ra phản ứng khó hiểu của Wonwoo với cách mà bố cậu dường như vẫn thường trò chuyện với cậu. "Con sẽ trở lại ngay." Mingyu nói, mắt cậu nhìn Wonwoo thêm một lúc nữa trước khi cậu đi.

"Đi nào. Hãy đợi thằng bé trong xe. " Bố của Mingyu nói. "Bằng cách này cháu có thể ngồi ở phía trước. Nếu không thì Mingyu sẽ chiến đấu với cháu vì điều đó đấy. "

Wonwoo mỉm cười đi theo ông ra ngoài. Anh nghĩ rằng anh nên ngừng gọi bố của Mingyu là người đàn ông trong đầu anh đi thôi. Ông ấy tên là Youngjin.

Mingyu đến chỗ họ trước khi Wonwoo kịp mở cửa xe, chạy đến chỗ Wonwoo với năng lượng dồi dào hơn bất cứ ai thực sự nên có vào sáng sớm. "Của anh đây." Mingyu nói, đứng ngay trước mặt anh khi cậu đội chiếc mũ len lên đầu Wonwoo.

Không chỉ là chiếc mũ len bất kỳ nào. Đó là mũ len của Mingyu, cái mà Minah đã làm cho cậu, cái mà Mingyu cứ đội xung quanh vì một lý do nào đó.

Wonwoo có thể thấy Mingyu biết Wonwoo đang nghĩ gì và trời ơi, Mingyu đang đứng quá gần anh, tay nhẹ nhàng cố định chiếc mũ len trên đầu Wonwoo, và Wonwoo không biết phải nghĩ hay cảm thấy gì nữa.

"Nó trông có vẻ hợp với anh đấy." Mingyu mỉm cười và trái tim Wonwoo đau nhói khi tay Mingyu vuốt má anh khi cậu hạ tay xuống.

Wonwoo buộc mình phải nhếch mép một cách tự nhiên. Anh cố gắng hành động theo cách anh thường làm với Soonyoung.

Điều đó không dễ dàng như vậy, bởi vì anh chắc chắn (và thật may mắn) không có cảm giác quá muốn nếm đôi môi của Soonyoung bất cứ khi nào họ ở bên nhau.

"Lên xe đi!" Youngjin càu nhàu trước khi Mingyu có thể đưa ra câu trả lời cho anh.

Và không giống như Youngjin đã nói với anh, Mingyu không hề tranh giành chiếc ghế phụ cho cậu. Cậu lặng lẽ đi vào phía sau, và Wonwoo cảm thấy thôi thúc muốn ngồi cạnh cậu, nhưng anh không có đủ can đảm để làm điều đó. Anh cũng không muốn tỏ ra thô lỗ và bỏ mặc bố của Mingyu ở phía trước.

Youngjin kể cho Wonwoo nghe rất nhiều về câu cá và Wonwoo chăm chú lắng nghe, đặt câu hỏi ở giữa những câu chuyện. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt trước ánh nắng đang từ từ phủ lên cảnh vật một màu cam ấm áp.

Họ dừng lại ở một trạm xăng vì Youngjin phải đổ xăng và bơm hơi cho một trong những chiếc lốp xe. Hồ ở xa hơn Wonwoo mong đợi vì họ đã lái xe được nửa giờ và Youngjin nói với anh rằng vẫn còn ba mươi phút nữa cho đến khi họ tới đó.

Trong khi bố của Mingyu biến mất bên trong cây xăng, Wonwoo xuống xe để duỗi chân và chủ yếu là ngắm mặt trời mọc sau rặng núi phía xa. Anh ngồi xuống bãi cỏ, chui vào chiếc áo len của Mingyu. Có một con sóc chỉ cách anh vài bước chân và nó thậm chí còn tiến đến gần Wonwoo, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào anh trong khi cầm thứ gì đó trên bàn chân của nó.

"Nó hẳn đã quen với con người." Mingyu đột ngột lên tiếng bên cạnh khiến Wonwoo giật bắn mình và con sóc chạy vào bụi cây và biến mất.

"Có thể chỉ với những con người yên tĩnh thôi." Wonwoo hừ một tiếng, hơi khó chịu vì chú sóc đáng yêu chạy mất hút.

Mingyu ngồi xuống bên cạnh, cười khúc khích. "Em xin lỗi. Sẽ có một bầy sóc ở hồ đấy. Em sẽ giới thiệu anh với chúng. "

Wonwoo bật cười, quay mặt nhìn cậu đàng hoàng. Tóc của Mingyu dựng ngược theo mọi hướng, vì vậy Wonwoo đã đưa tay ra để sửa cho cậu. "Em đã làm gì ở đó vậy?"

Thay vì nghiêng người ra khỏi anh, Mingyu nhắm mắt và ngả vào không gian của Wonwoo, trông như thể cậu sắp ngủ gật. "Xe của bố có thể đắt tiền nhưng hàng ghế sau bất tiện khủng khiếp."

"Em có thể ngồi ở phía trước nếu em muốn." Wonwoo nói, giọng anh nhẹ nhàng vì một lý do nào đó. Có lẽ vì bây giờ vẫn còn là sáng sớm.

"Không, ổn mà." Mingyu ngáp và chớp mắt với anh, rồi cậu nghiêng người vào cho đến khi trán cậu áp vào đường cong của vai Wonwoo.

Không thể thoải mái được vì vai Wonwoo quá xương xẩu nhưng Mingyu thở dài, hơi cúi xuống dựa vào anh. Trái tim Wonwoo lại đang loạn nhịp trong lồng ngực, thúc giục anh vòng tay qua Mingyu và kéo cậu lại gần hơn.

Một phần anh chắc chắn rằng Mingyu sẽ không đẩy anh ra, nhưng phần khác anh không muốn làm bất cứ điều gì như vậy trước khi nói chuyện với Mingyu.

Soonyoung đã đúng, về việc Wonwoo phải ngừng hèn nhát lại.

Anh đã suy nghĩ về điều đó rất lâu vào đêm qua, và Wonwoo không thực sự có ý định rời khỏi nhà của Mingyu mà không cho cậu biết về cảm xúc của mình.

Nhưng nó thật khó.

Thật khó để ở lại ranh giới của bạn bè khi bạn đang yêu một ai đó, và họ lại đang như thế này, thật gần gũi, ấm áp và mềm mại. Mingyu đang làm những điều điên rồ trước sự tỉnh táo của Wonwoo.

"Anh có mùi giống em." Mingyu đột nhiên nói, giọng cậu êm dịu. "Giống như sữa tắm của Minah vậy."

Wonwoo nuốt nước bọt, quay đầu lại một chút cho đến khi mái tóc mềm mại của Mingyu chạm ngay dưới mũi anh. Mái tóc cậu có mùi tươi mát và bạc hà. "Anh đã sử dụng một số trong đó. Anh muốn hỏi em nhưng vì anh đang khỏa thân nên... "

Mingyu mỉm cười. Wonwoo không thể nhìn thấy đôi môi của cậu nhưng anh ấy thấy má cậu đang hóp lại. Cậu rất dễ thương. Mingyu đáng yêu chết đi được.

Wonwoo thực sự, thực sự yêu cậu.

"Anh không cần hỏi đâu." Mingyu lầm bầm. "Em thích lắm."

Wonwoo lo lắng nuốt nước bọt, cảm thấy tim mình bừng lên vì hy vọng và tình cảm. "Anh cũng vậy."

Mingyu lùi lại để nhìn anh, một tiếng thở dài khác rời khỏi môi cậu.

Họ ngồi như vậy một lúc, không nói tiếng nào, lắng nghe những chiếc xe chạy qua họ trên đường cao tốc, tiếng chim hót líu lo, tiếng nhạc yếu ớt từ bên trong trạm xăng. Thật sự giống như họ đang ở trong một thế giới yên bình như thế này.

Giống như ảo giác vậy.

Sự ấm áp bị phá vỡ khi chuông ở cửa trạm xăng reo lên, bố của Mingyu xuất hiện với hai tay đầy nước ngọt và những thanh sô cô la.

"Đừng nói với mẹ con nhé." Youngjin nói.

Mingyu nhếch mép đầy ẩn ý. "Đã hiểu."




Wonwoo không thể thực sự tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài Mingyu trong suốt quãng đường còn lại.

Mắt anh lướt qua gương chiếu hậu, kiểm tra Mingyu vì cậu đã im lặng kể từ khi họ rời trạm xăng.

Cậu đang ngủ ở phía sau, đầu nghiêng sang một bên theo cách không thể thoải mái được.

Wonwoo mỉm cười và thu lấy hình ảnh cậu vào tầm mắt, cho đến khi họ lái xe qua một ổ gà, khiến cả Wonwoo và Mingyu đều giật bắn mình.

Wonwoo ngoảnh mặt đi trước khi anh có thể bị bắt gặp và buộc mình phải tận hưởng khung cảnh bên ngoài, mặc dù Mingyu đẹp hơn nhiều, nếu bạn hỏi anh ấy.





Cái hồ không giống bất kỳ nơi nào mà Wonwoo đã từng thấy.

Nó lớn hơn anh mong đợi nhưng vẫn đủ nhỏ để có thể nhìn thấy điểm kết thúc của hồ ở bên kia. Xung quanh mép hồ là một vài cây tùng và những chiếc ghế dài đơn độc, nhưng không có bụi rậm hay lau sậy nào che kín mặt hồ. Nó rất yên tĩnh, mặt nước gần giống như một tấm gương tĩnh lặng.

"Thật đẹp, phải không?" Youngjin hỏi khi tắt động cơ. "Tuy nhiên vì mọi người thường giẫm lên bụi cây và cây cối nên chỉ có một số điểm chúng ta được phép câu cá thôi."

Wonwoo gật đầu và leo ra khỏi xe, ánh nắng chói mắt khiến anh duỗi lưng ra với một tiếng kêu thỏa mãn. Ngoài trời vẫn hơi lạnh, giống như họ đã nói, và Wonwoo chui sâu hơn một chút vào áo len của Mingyu.

Anh thực sự muốn biết họ đang sử dụng loại nước xả vải nào. Mùi hương thật tươi mát và dễ chịu; tất cả những gì Wonwoo muốn làm là vùi mũi vào lớp vải và ngửi nó.

Có một vài vết hằn của dây an toàn trên mặt Mingyu. Cậu bĩu môi khi Wonwoo cười khẩy với cậu, trông như thể cậu đã sẵn sàng ngủ tiếp trên đôi chân của mình vậy.

Trong khi Youngjin đang bận rộn chọn một vị trí đẹp ở hồ để câu cá, Mingyu đã ngồi xuống thùng xe đang mở, khiến Wonwoo cũng làm theo.

"Chúng ta không nên để bố em làm tất cả mọi việc như vậy." Wonwoo lầm bầm, kéo tay áo len của Mingyu phủ qua bàn tay mình. Mingyu nhìn anh làm điều đó một lúc trước khi cậu nhún vai.

"Ông ấy không thích người khác giúp đỡ đâu. Bố luôn nói em cản trở ông". Cậu giải thích, khịt mũi một chút và lau nước mũi trên tay áo, điều mà Wonwoo sẽ thấy thật thô thiển, nhưng tất nhiên là anh không thấy vậy. Mingyu chộp lấy ba lô từ phía sau và kéo vào lòng, thò tay vào trong lôi ra một cái chai màu xanh lá cây. "Đây, xịt một ít thứ này lên đi."

Đó là một loại thuốc xịt chống côn trùng. "Anh thực sự không thích mùi của những thứ đó." Wonwoo lầm bầm, nín thở khi Mingyu xịt một ít lên vùng da lộ ra ở chân của Wonwoo và sau đó - khi Wonwoo đã xắn tay áo lên - cậu xịt lên cả cánh tay của anh.

"Em biết." Mingyu trả lời. "Nhưng có rất nhiều bọ ve xung quanh đây. Cẩn thận vẫn hơn, đúng không? "

Wonwoo ậm ừ nhìn cậu cất cái chai đi, chỉ để lấy ra một cái khác.

"Kem chống nắng." Mingyu giải thích trước cái nhìn đầy thắc mắc trên khuôn mặt Wonwoo.

"Vâng, thưa mẹ."

Mingyu bật cười. "Im đi."

Khi Mingyu hài lòng với mức độ bảo vệ của Wonwoo, họ lấy vài chiếc túi cuối cùng từ xe và đi đến nơi bố của Mingyu đã đặt hầu hết các dụng cụ câu cá.

Wonwoo quyết định chỉ quan sát cả hai cha con một lúc, vì anh thậm chí còn chưa bao giờ cầm cần câu trên tay. Youngjin cười khúc khích khi Wonwoo nói vậy.

"Bố của cháu chưa bao giờ đưa cháu đi câu cá sao?" Ông hỏi.

"Không hẳn ạ." Wonwoo trả lời, cố gắng mỉm cười.

"A, thật đáng tiếc. Tất cả các ông bố xung quanh đây đều đã dắt con cái đi câu cá rồi. Ta đã dẫn Mingyu đi cùng khi thằng bé chỉ mới năm tuổi!"

Thông thường những tình huống này không thực sự ảnh hưởng đến anh. Wonwoo đã quen với những câu hỏi như vậy, và anh không thể trách những người đó vì họ chỉ đơn giản là không biết về hoàn cảnh gia đình của Wonwoo mà thôi.

Nhưng hôm nay nó ảnh hưởng đến anh vì một số lý do; cảm giác như có thứ gì đó lạnh lùng và xấu xa chạy qua lồng ngực này, khiến Wonwoo cúi mặt xuống trong nửa giây.

"Hyung" Mingyu vội vàng nói, buộc Wonwoo phải ngước lên khỏi mặt đất. Mingyu nhìn anh một cách cẩn thận. "Không sao đâu, em sẽ chỉ cho anh cách làm, được chứ?"

Wonwoo rất biết ơn vì Mingyu đã giúp anh thoát khỏi tình huống này, mặc dù có lẽ cậu không cố ý làm vậy.




"Vậy" Wonwoo đang thu mình trên mặt đất, quan sát cách Mingyu chuẩn bị mồi câu trên cả hai chiếc cần câu cho cậu và Wonwoo. "Bắp ngọt sao?" Anh hỏi với một chút hoài nghi.

Mingyu gật đầu. "Tin em đi, nó hiệu quả lắm. Ít nhất là với cá chép." Cậu nói. Sau đó gắn một đoạn dây câu khác bên dưới lưỡi câu và bắt đầu xỏ dây qua những miếng bắp. Wonwoo chỉ vào một thứ to bằng những miếng bắp ngọt nhưng trông hơi sẫm màu hơn.

"Cái đó để làm gì thế?"

"Đó là nút chai." Mingyu nói. "Nó làm cho mồi nổi một chút trong nước."

"Ồ. Vậy thì chúng ta sẽ giết chúng một khi chúng ta bắt được chúng à? "

Mingyu đứng dậy, đợi Wonwoo làm điều tương tự rồi mới đưa cho Wonwoo cần câu. "Anh có muốn giết chúng không?"

Wonwoo cau mày. "Không."

Mingyu nở nụ cười trấn an khi cậu đến gần hồ. "Chúng ta sẽ thả chúng trở lại sau khi bắt được. Dù sao thì em cũng không nghĩ cá chép lại có vị ngon cho lắm."

"Em gái của em có thể sẽ đá vào mông em nếu em quay về với một con cá đã chết, phải không?" Wonwoo hỏi, nhớ lại tất cả những lần Mingyu nói với anh về lối sống thuần chay của cô bé.

Mingyu nhìn lại anh, bật cười khiến Wonwoo mỉm cười ấm áp. "Phải, con bé chắc chắn sẽ làm vậy."



Con cá đầu tiên mà Wonwoo xoay sở bắt được (chỉ với sự giúp đỡ của Mingyu) khiến anh cảm thấy phấn khích hơn mức bình thường.

Mingyu bật cười với Wonwoo, anh gần như chỉ còn một giây nữa là có thể thực hiện một điệu nhảy vui vẻ của mình.

"Nhưng mà nó nhỏ quá." Wonwoo nói, cúi xuống khi nhìn Mingyu cẩn thận tháo chiếc móc ra khỏi miệng con cá chép. Con cá dài bằng bàn tay của Mingyu.

"Nó vẫn còn là một đứa trẻ." Mingyu lầm bầm, nâng niu con cá trong lòng bàn tay khi nó vặn vẹo một cách bất lực trong tay cậu. "Anh có muốn giữ nó không?"

"Chúng ta có nên thả nó ra không?" Wonwoo cảm thấy hơi buồn khi thấy miệng con cá cứ mở ra đóng lại liên tục. "Anh không muốn nó chết đâu."

"Nó sẽ không chết nhanh như vậy đâu, em hứa đấy. Dù vậy, anh phải làm ướt tay trước đã." Mingyu bắt Wonwoo nhúng tay xuống hồ trước khi cậu nắm lấy tay Wonwoo và cẩn thận giao cho anh con cá.

"Cảm giác thật êm ái." Wonwoo lầm bầm một mình hơn là nói với cậu. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh chạm vào nó bằng tay khô thế?"

"Nó sẽ làm mất lớp chất nhờn trên cơ thể chúng." Mingyu giải thích. "Chúng cần có chất này trong nước để bảo vệ khỏi bệnh tật và các thứ khác."

"Em biết rất nhiều nhỉ." Wonwoo nói, cảm thấy hài lòng khi thấy tai Mingyu đỏ lên. Trời ạ, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối Wonwoo nhìn thấy điều đó. Kể từ lần cuối cùng anh gây ra điều đó.

"Đây, để em chụp một bức ảnh cho anh." Mingyu thò tay vào túi lấy điện thoại ra, bảo Wonwoo đừng che mặt khi anh định quay đi. Cậu chụp ảnh và mỉm cười với nó. "Anh trông thật đáng yêu với chiếc mũ đó." Cậu vừa nói vừa xoay điện thoại để cho Wonwoo xem bức ảnh.

Mingyu nhìn lên và Wonwoo thực sự không thể ngăn mình đỏ mặt trước nhận xét của cậu. "Anh chỉ cần hạ nó xuống nước một lần nữa đúng không?"

"Ồ không đâu. Anh phải vuốt ve nó trước đã." Mingyu nói một cách nghiêm túc.

"Wow. Buồn cười đấy."

Mingyu cười khẽ khi nhìn Wonwoo quỳ xuống trước mép đất, từ từ hạ con cá xuống nước, nó nằm yên giữa tay Wonwoo một lúc trước khi bơi đi nhanh chóng.

"Tạm biệt." Wonwoo lầm bầm khi con cá biến mất trong làn nước. "Xin lỗi vì đã làm mày sợ."

Mingyu đang dán mắt vào anh khi anh ngước lên.

"Gì thế?" Wonwoo hỏi

"Anh khác thật đấy." Mingyu nhún vai.

"Khác như thế nào?"

Mingyu chớp mắt nhìn anh, ánh mắt di chuyển từ mắt đến môi anh rồi lại ngược lên. Cậu hắng giọng và nhìn đi chỗ khác. "Chỉ khác thôi."




Wonwoo đang nằm dài trên bãi cỏ và anh khá chắc chắn rằng có mười loại bọ nhỏ khác nhau đang leo xung quanh cơ thể mình và anh thực sự không quan tâm lắm. Mặt trời đang sưởi ấm toàn thân anh cho đến khi anh cảm thấy sự dễ chịu len lỏi đến tận xương.

"Đây." Mingyu ngồi xuống bên cạnh anh và đặt một hộp bento màu hồng lên bụng Wonwoo. "Minah thường không cho người khác sử dụng đồ của mình đâu. Anh nên cảm thấy vinh dự đấy."

Wonwoo cầm lấy chiếc hộp và ngồi dậy, cười khúc khích trước những bông hoa in trên nắp. "Anh chắc chắn sẽ cảm ơn con bé."

Mẹ của Mingyu nấu ăn thực sự rất giỏi; Wonwoo đã khám phá ra điều đó vào tối hôm qua và anh không thể ngừng lại việc nhét đầy đồ ăn vào miệng mình, quên hẳn cách cư xử của mình. Nhưng điều đó làm Mingyu ngạc nhiên, cậu nhìn anh ăn với nụ cười trên môi.

"Anh muốn ăn thêm một ít của em không?" Cậu đưa ra hộp của mình khi Wonwoo đã dọn dẹp thành công toàn bộ hộp đồ ăn của mình khi Mingyu thậm chí còn chưa ăn được một nửa.

Wonwoo lau miệng, ngượng ngùng lắc đầu và đỏ mặt. "Xin lỗi."

Mingyu thở dài, có lẽ đã chán ngấy những lời xin lỗi liên tục của Wonwoo. "Thật vui khi thấy anh ăn nhiều như vậy."

Wonwoo nhìn cậu đầy tò mò nhưng Mingyu từ chối nhìn vào mắt anh.



Họ trở về một giờ sau vì trời quá nóng, Mingyu và Youngjin đã câu được nhiều cá chép hơn và to hơn Wonwoo, nhưng Wonwoo không thực sự cảm thấy tệ về điều đó. Dù sao cũng khá là thú vị khi xem bố Mingyu câu chúng như dân chuyên nghiệp.

Wonwoo và Mingyu ngồi cùng nhau ở ghế sau trên đường trở về nhà.

Cửa sổ được kéo xuống, làm tóc Wonwoo rối tung và gió thổi vào làm bỏng mắt anh, vì vậy anh đóng chúng lại và nghe một bản ballad cũ mà Youngjin đang mở từ điện thoại của mình.

"Này, Wonwoo." Youngjin nói sau một lúc. "Cháu có muốn nghe một câu chuyện đùa không?"

"Ôi không." Mingyu lầm bầm trong hơi thở, tựa đầu vào thành ghế.

"Chắc chắn rồi ạ." Wonwoo mỉm cười.

|Từ chỗ này toàn là mấy câu chuyện cười theo kiểu chơi chữ thôi nên dịch ra mình cũng không hiểu cho lắm :))|

"Why did the octopus beat the shark in a fight?" (Tại sao con bạch tuộc lại đánh bại được con cá mập trong một cuộc chiến?)Bố của Mingyu hỏi.

"Cháu không biết nữa. Sao vậy?"

"Because it was well armed!"( armed ở đây là được trang bị vũ trang, nhưng mà nó cũng có nghĩa là tay (tua của nó ý) nữa trong khi cá mập thì không có nên chắc là vì vậy nên cá mập mới thua chăng idk🥲)

"Chúa ơi." Mingyu lấy tay che mặt lại.

Và Wonwoo, chà, anh bật cười. Không phải do anh muốn lịch sự hay gì đó đâu, mà anh thực sự thấy buồn cười. "Thật tuyệt chú ạ."

"Thấy chưa, Mingyu? Đó là cách con phải phản ứng khi ta kể cho con một câu chuyện cười đấy. Đến lượt cháu, Wonwoo. Làm ta cười đi." Youngjin nói.

Wonwoo không phải suy nghĩ quá lâu. Anh biết rất nhiều câu chuyện cười nhưng anh thường giữ chúng cho riêng mình vì chẳng có ai cười khi anh kể chúng cả.

Mingyu vươn tay, nắm chặt cánh tay Wonwoo. "Wonwoo hyung, đừng khuyến khích ông ấy—"

Wonwoo gạt tay Mingyu ra bằng một nụ cười nhếch mép. "Why was the big cat disqualified from the race?"(Tại sao con mèo lớn bị loại khỏi cuộc đua ạ?)

Youngjin mỉm cười với anh qua gương chiếu hậu. "Tại sao?"

"... Because it was a cheetah."( Cheetah nghĩa là báo đốm, đọc cũng gần giống với cheat: gian lận)

Bố của Mingyu cười khúc khích và Wonwoo mỉm cười theo, cảm thấy tự hào vì ông ấy thích trò đùa của mình, nhưng khi anh quay mặt lại với Mingyu, cậu đang lắc đầu với anh.

"Em không thể tin được anh, hyung." Khóe miệng Mingyu đang hơi giật. Cậu đang cố gắng rất nhiều để nhịn cười, Wonwoo biết điều đó.

Youngjin gạt cậu ra và hắng giọng. "Câu chuyện không tệ. Ta có một câu hỏi khác: Cái gì chao đảo và bay? "- "What's wobbly and flies?"

"Gì ạ?"

"A jellycopter."( Gần giống với helicopter: trực thăng)

"Dừng lại đi!" Mingyu rên rỉ nhưng Wonwoo phớt lờ cậu. Nó thậm chí không buồn cười nhưng anh không thể ngăn mình cười lớn.

"Được rồi, cháu có một câu chuyện khác." Wonwoo nói. "How does a penguin build it's house?"(Làm thế nào để một con chim cánh cụt xây nhà của nó?")

"Làm sao?"

"Igloos it together."( Igloo: danh từ nghĩa là nhà tuyết, ở đây thêm s chắc là để dùng như một động từ là xây nhà tuyết chăng :)))

Youngjin phá lên cười vì điều đó. Ông ấy có điệu cười khò khè khá là kỳ lạ và nó dường như khiến toàn bộ cơ thể ông run lên và điều đó khiến Wonwoo bật cười đáp lại.

Ngay cả Mingyu cũng đang nhìn chằm chằm vào lòng cậu với đôi má ửng hồng và nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt khi Wonwoo quay lại nhìn cậu.

Họ tiếp tục đi hết quãng đường còn lại và Mingyu bỏ cuộc giữa chừng, bật cười cùng với những câu chuyện đùa không đâu vào đâu của họ.



Khi họ về đến nhà Mingyu, Wonwoo dự định nói lời tạm biệt với cả gia đình Mingyu trước khi anh rời đi.

Nhưng anh thậm chí còn chưa kịp mở miệng thông báo về việc trở về của mình thì mẹ của Mingyu đã hỏi họ muốn ăn gì cho bữa tối. Bà ấy đang tưới cây trong vườn, nhờ Mingyu và Wonwoo lấy bình tưới giúp bà ấy.

"Ồ. Cháu, ừmm... Cháu không nghĩ mình sẽ ở lại lâu như vậy đâu ạ. Cô thật sự tốt bụng khi mời cháu ở lại nhưng cháu nên..."

"Anh muốn quay về sao?" Mingyu hỏi, dừng bất cứ việc gì cậu đang làm để nhìn Wonwoo một cái nhìn thật lâu và cứng rắn.

Và cứ như vậy, không khí xung quanh trở nên căng thẳng không thể tưởng tượng nổi. Suốt cả ngày hôm nay, họ đã cố gắng tránh mọi tình huống khó xử liên quan đến cuộc trò chuyện của họ tối qua.

Nhưng Mingyu cũng đang mang biểu cảm giống như đêm qua; cậu trông gần như cam chịu mặc dù cậu rất giỏi trong việc che đậy nó.

"Anh không" Wonwoo lên tiếng. "Nhưng mà-"

"Nhưng cái gì?" Mingyu gần như cáu kỉnh. Đôi mắt cậu dịu lại khi Wonwoo hơi nao núng và cậu mở miệng lần nữa như để xin lỗi, nhưng cậu không làm thế. Thay vào đó, cậu đặt bình nước xuống và bỏ đi với một bàn tay vò tóc vì bực bội.

Jiyeon, mẹ của Mingyu, nhìn đi nhìn lại giữa Wonwoo và cánh cửa nơi Mingyu vừa bước vào trong, có vẻ hơi lo lắng. "Wonwoo, cháu có chuyện gì gấp phải quay về không? Vì cuối tuần Mingyu cũng sẽ đi rồi. Nếu cháu rảnh, chúng ta hoàn toàn hoan nghênh cháu ở lại với chúng ta thêm vài ngày nữa. Hai đứa có thể đi cùng nhau, hửm? "

Trái tim Wonwoo đập rộn ràng trong lồng ngực. Cảm xúc của anh thật hỗn độn.

Tất cả những tuần điều trị đó có thể đã giúp anh sắp xếp mọi suy nghĩ của mình một cách rõ ràng hơn và cảm thấy tốt hơn nói chung, nhưng có vẻ như anh đã trở lại như cũ khi nói đến việc đối mặt với tình cảm của anh dành cho Mingyu, nơi anh dễ bị tổn thương nhất.

"Cháu không chắc nữa." Wonwoo nở nụ cười yếu ớt với bà ấy, tập trung tưới những bông hoa trước mặt.

Mẹ của Mingyu tiếp tục nhìn anh trước khi tặc lưỡi. "Mingyu có thể thực sự khó khăn. Xin đừng để tâm đến hành vi của thằng bé, được chứ? Thằng bé giống hệt cha nó. Sẵn sàng nổi cơn tam bành khi mọi thứ không theo ý mình."

"Không, đó thực sự không phải là lỗi của cậu ấy đâu ạ." Wonwoo trả lời. Điều cuối cùng anh muốn là tạo ấn tượng rằng Mingyu hành động như vậy mà chẳng có lý do nào cả. "Mingyu... cậu ấy thực sự rất tuyệt vời."

Và có lẽ Wonwoo không nên nói như vậy, vì điều đó khiến bà ấy nhướn mày nhìn anh. "Ồ."

Wonwoo hắng giọng, hơi đỏ mặt dưới ánh mắt dò xét của bà.

Họ tiếp tục tưới cây thêm một lúc nữa, ánh nắng chói chang trên da Wonwoo khiến gáy anh ngứa ran.

Như thể cảm nhận được sự khó chịu của Wonwoo, Jiyeon đưa tay ra lấy bình nước từ tay Wonwoo, làm anh lập tức phản đối. "Cháu đã giúp đủ rồi, cháu yêu. Vào trong và thư giãn một chút đi nhé? "

"Không, không sao đâu—"

"Wonwoo." Bà ấy nhìn xuống anh với đôi mắt cứng rắn, khiến anh không thể phản bác lại được nữa. "Vào trong nhà đi."

Wonwoo nhanh chóng gật đầu, mỉm cười khi nghe thấy tiếng mẹ Mingyu cười khúc khích khi anh bước vào trong.

Mingyu không có ở đó, không phải Wonwoo mong đợi cậu ở đó. Anh thực lòng không biết phải làm gì nữa, anh có nên đi tìm cậu và xin lỗi không hay chỉ đợi cho tới khi Mingyu tự mình tiếp cận anh đây.

"Anh có muốn một ly sinh tố không?"

Đầu Wonwoo nhô lên khỏi nơi anh đứng trong phòng khách như một tên ngốc. Minah đang đứng trong bếp trên một chiếc ghế nhỏ khi cô bé cắt một vài thứ trông như là trái cây vậy. Cô ấy đang đội một chiếc khăn rằn màu vàng trên đầu. "Em đang làm sinh tố sao?" Anh hỏi, từ từ đến gần cô.

Cô ấy gật đầu. "Tất cả nguyên liệu này đều từ khu vườn của chúng em." Cô lầm bầm, chỉ vào những quả mọng khác nhau nằm rải rác trên mặt bếp. "Trừ chuối và dưa gang ra. Mặc dù vậy, nó cũng sẽ rất ngon đấy."

"Anh chưa bao giờ làm sinh tố trước đây cả."

"Thật sao?" Cô ấy nhướng mày nhìn anh, cười khúc khích khi Wonwoo lắc đầu xấu hổ. "Anh quyết định loại trái cây nào anh muốn uống và em sẽ làm cho anh, được chứ?"

Wonwoo gật đầu quyết định đi lấy tất cả các loại trái cây và chỉ vào hộp nước cam khi được hỏi anh muốn loại nước nào. Minah không để anh giúp cắt trái cây và anh cố gắng không lo lắng đưa tay ra mỗi khi con dao trượt trên tay cô bé. "Em nên mở một quầy sinh tố." Anh nói khi cô đưa cho anh một quả mâm xôi màu hồng đậm để thử.

"Em đã có một cái rồi!" Cô ấy phấn khích thốt lên. "Ở tiệm bánh ấy! Thực ra em không được phép làm việc ở đó, vì em mới chỉ mười hai tuổi thôi." Cô đảo mắt. "Nhưng em đã giúp thành lập nó và em đã trang trí toàn bộ phần của nó trong cửa hàng."

"Thật ấn tượng, Minah" Wonwoo cười khúc khích. "Em sẽ trở thành một nữ doanh nhân giỏi đấy."

"Đúng vậy." Cô ấy nhìn anh với một nụ cười kỳ lạ. "Em có một cửa hàng trực tuyến bán các sản phẩm chăm sóc cơ thể thuần chay."

Wonwoo bật cười, cho đến khi anh nhận ra rằng cô ấy đang nghiêm túc, đó là lúc nụ cười của anh tắt hẳn. "Chờ đã, em nói thật đấy à?"

Cô ấy ậm ừ với một nụ cười tự mãn. "Một trong những người bạn của Mingyu đã thiết lập toàn bộ trang web và mẹ em chủ yếu xử lý tất cả các công việc hành chính còn em sẽ tự làm ra các sản phẩm. Gần đây em đã mua một chiếc Nintendo 3DS bằng tiền từ nó đấy."

Wonwoo chỉ nhìn chằm chằm vào cô bé, muốn chui vào giường và trốn đi vì một cô bé mười hai tuổi thực sự thành công hơn những gì anh sẽ làm được trong đời. Nhưng Minah trông rất tự hào về bản thân, và đây là em gái của Mingyu và chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến Wonwoo cảm thấy tự hào về cô bé một cách kỳ lạ. "Anh không biết phải nói gì nữa. Em thực sự khác biệt, phải không?"

Cô vui vẻ gật đầu, đổ trái cây đã cắt nhỏ vào máy xay. "Em có thể hỏi anh vài điều được không?"

"Ừ, chắc chắn rồi."

"Anh có thích anh trai của em không?"

Wonwoo nhìn lên từ máy xay, bắt gặp ánh mắt của cô ấy, và thật đáng sợ khi chúng rất giống Mingyu; rõ ràng, cởi mở và quyết tâm như vậy. "Tất nhiên anh có rồi. Bọn anh là bạn mà."

"Anh hiểu ý em là gì mà." Cô nhún vai, gõ móng tay được sơn màu hồng tươi vào mặt quầy. "Anh có thể nói với em. Em giỏi giữ bí mật lắm đấy. "

Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một vài phút căng thẳng, Wonwoo cố gắng không phát hoảng về việc cả gia đình Mingyu đang từ từ nhưng chắc chắn bắt đầu nghi ngờ mọi thứ trong khi Wonwoo cố gắng thực sự không làm bất cứ điều gì có thể đưa Mingyu vào bất kỳ tình huống khó chịu nào.

Anh chưa kịp mở miệng để trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống, một lúc sau Mingyu xuất hiện trong phòng khách. Cậu tiến lại gần hơn với vẻ mặt cảnh giác và Wonwoo không thể không nghĩ rằng cậu trông giống như một đứa trẻ đang cố gắng giành lại trái tim của cha mẹ sau khi làm chuyện xấu vậy.

Mingyu ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên kia quầy nơi Wonwoo đang đứng cùng Minah, và cậu nhìn xuống bàn bếp bằng đá cẩm thạch trong vài giây trước khi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Wonwoo.

Wonwoo muốn mỉm cười trước biểu cảm đáng yêu trên gương mặt Mingyu, tai cậu bắt đầu đỏ lên dưới cái nhìn của Wonwoo.

Minah hắng giọng và cầm cốc sinh tố lên, ngậm ống hút với đôi mày nhướng lên thích thú. Cô bé bước ra khỏi bếp, ngân nga một giai điệu khi rời đi, và Mingyu thở dài khi cô ấy gửi cho họ một cái nháy mắt trên đường đi ra ngoài.

Bây giờ họ đang ở một mình trong bếp, radio đang phát ở đâu đó trong nhà, Dobby sủa trong vườn nơi Minah bắt đầu chơi với nó, và Wonwoo cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng anh.

Anh với lấy cốc sinh tố Minah đã pha cho mình và nhìn xuống chất lỏng màu hồng, xoay tròn ống hút một cách lơ đễnh. Khi anh nhìn lên, Mingyu vẫn đang dán mắt vào anh, đôi môi mím chặt vào nhau.

Và Wonwoo không biết chuyện gì xảy đến với mình nhưng anh bước lại gần quầy và từ từ đưa ly sinh tố ra cho Mingyu uống một ngụm. Mingyu chớp mắt với Wonwoo một lúc trước khi cậu cúi xuống quầy và quấn môi quanh ống hút, hớp một ngụm lớn cho đến khi ly nước cạn đi một nửa.

Wonwoo cười khúc khích trước cái nhìn hối lỗi mà Mingyu gửi cho anh sau đó.

"Em xin lỗi." Mingyu lầm bầm, liếm môi.

"Không sao đâu. Vẫn còn mà." Wonwoo nhún vai, ngập ngừng uống một ngụm. Nó ngọt ngào và thực sự có vị giống như cả một thiên đường trái cây ở trong cốc vậy. Đây là lúc Mingyu thường nói rằng họ đã gián tiếp hôn nhau.

"Ý em là về cách em đã hành động vừa rồi. Ở ngoài kia ấy." Mingyu tự sửa lại. Cậu vẫn dựa vào quầy, chống khuỷu tay lên, nhìn thẳng vào Wonwoo và nghiêng đầu.

Và thật không công bằng, bởi vì Mingyu trông thực sự rất tuyệt, với bắp tay của cậu ẩn hiện trong chiếc áo thun ngắn tay ngu ngốc đó, tóc cậu hơi rũ xuống ở hai bên thái dương vì nóng và làn da của cậu sáng lấp lánh vì lý do tương tự. Wonwoo muốn đưa tay ra và thử xem làn da của cậu có ấm như vẻ bề ngoài không.

"Chúng ta cần phải ngừng xin lỗi mọi lúc đi thôi" Wonwoo khẽ lầm bầm. Anh để Mingyu uống phần còn lại của ly sinh tố, cảm thấy hài lòng vì nó khiến Mingyu trông hạnh phúc đến mức nào.

"Hoặc chúng ta cần phải ngừng làm những điều khiến chúng ta phải xin lỗi lại."

Wonwoo nuốt nước bọt và lơ đãng với lấy bát hoa quả bên cạnh. "Ừ."

Anh cầm một quả mâm xôi và chìa ra cho Mingyu cầm lấy, nhưng thay vào đó Mingyu lại mở miệng và đợi Wonwoo đút cho cậu. Wonwoo cố gắng lờ đi cái cách mà trái tim anh đang rung lên, vì họ chỉ là bạn của nhau mà thôi, nên anh đưa quả mọng vào miệng Mingyu và mỉm cười khi cậu bắt đầu nhai nó một cách vui vẻ.

"Đó là từ khu vườn của chúng em sao?" Cậu hỏi và Wonwoo gật đầu.

"Em có thể sống nhờ thức ăn mà mẹ em trồng ở ngoài đó đấy." Wonwoo nói, khiến Mingyu bật cười.

"Xin đừng" Cậu thở dài. "Em thề đó là điều Minah đang bí mật cố gắng làm. Con bé đang tẩy não mẹ. Không có sản phẩm từ sữa nào trong tủ lạnh hết, hyung. Không có sữa! "

Wonwoo bật cười, cố gắng không đỏ mặt khi thấy Mingyu mỉm cười với anh, đôi mắt cậu dịu dàng và ấm áp. Anh đưa cho Mingyu một lát dưa hấu tiếp theo và Mingyu nhìn nó một lúc trước khi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Wonwoo, đưa trái cây vào miệng Wonwoo.

"Dưa hấu là món yêu thích của anh mà, phải không?" Cậu hỏi. Cậu lấy miếng dưa từ tay Wonwoo khi Wonwoo chỉ chớp mắt với cậu như một tên ngốc và thay vào đó đút nó cho anh. "Cổ tay của anh không còn yếu nữa." Mingyu lầm bầm, gần như là nói một mình.

"Soonyoung đã vỗ béo anh." Wonwoo nói sau khi nuốt miếng dưa hấu. Anh cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện, như cách anh luôn làm khi ai đó làm điều gì đó như thế này cho anh. Anh muốn Mingyu tiếp tục đút cho anh ăn nhưng rõ ràng là anh sẽ không yêu cầu một điều gì đó kỳ lạ như vậy.

"Anh trông thật tuyệt." Mingyu mỉm cười lo lắng. "Ý em là, trước đây anh trông rất ổn, nhưng bây anh còn hơn thế nữa. Đó là... uhm. Luôn luôn tốt hơn, phải không? "

Wonwoo mỉm cười, gật đầu. "Anh đã quá gầy. Em có thể nói vậy. Nhưng còn em thì sao?" Anh đưa tay ra và chọt má Mingyu, bụng quặn lên khi Mingyu cúi xuống để che giấu nụ cười của cậu, làn da dưới cái chạm của Wonwoo đỏ bừng. "Em đang ăn kiêng phải không?"

"Không." Mingyu lắc đầu. "Em chỉ không có nhiều cảm giác thèm ăn trong vài tuần qua thôi."

Hàm ý trong lời nói của cậu rõ ràng như ban ngày và Wonwoo cảm thấy mặt mình hơi sa sầm, lại cảm thấy có lỗi. "Anh sẽ đảm bảo em ăn nhiều hơn trước khi anh trở về."

Mingyu có vẻ như muốn dựa vào cái chạm của Wonwoo nhưng đó cũng có thể là mơ tưởng của Wonwoo mà thôi. "Khi nào anh về?"

Và lần này, Wonwoo biết mình phải trả lời như thế nào. Mingyu muốn anh trả lời như thế nào. "Anh muốn ở lại lâu hơn một chút. Nếu điều đó ổn với mọi người. Anh có thể như, giúp dọn dẹp hoặc nấu ăn. Hoặc có thể không nấu ăn. Anh thực sự chỉ có thể nấu ramen nhưng anh... "

"Hyung" Mingyu ngắt lời anh, cậu nở một nụ cười ngạc nhiên. "Đừng gợi ý bất cứ điều gì như vậy với mẹ em. Bà ấy thích có khách ở lại. Bà ấy có thể sẽ tống quá nhiều thức ăn cho anh đến nỗi anh có thể ước rằng mình sẽ rời đi sớm hơn đấy."

Wonwoo mỉm cười đầy lo lắng. "Vì vậy... anh sẽ ở lại."

"Anh sẽ ở lại." Mingyu gật đầu. Wonwoo nhìn cậu nuốt nước bọt, mắt cậu lại tập trung vào Wonwoo. "Ừm... Wonwoo hyung... Em cần..."

"Mingyu!" Jiyeon từ bên ngoài hét lên khiến cả hai đều giật nảy mình và nhanh chóng rời mắt khỏi nhau. "Jungkook đang hỏi con đấy!"

Mingyu lúng túng hắng giọng. "Đó là con trai hàng xóm của chúng em. Đi nào, em sẽ giới thiệu anh."

"Chắc chắn rồi." Wonwoo hơi lo lắng nói.

Mingyu cười khúc khích và ra hiệu cho Wonwoo đi theo mình. "Cậu ấy ổn, em hứa đấy."

Họ đi bộ vào khu vườn và lúc đầu, Wonwoo không phát hiện ra người được gọi là Jungkook này cho đến khi anh nhìn thấy Mingyu đang đi về phía hàng rào gỗ ở bên phải của khu vườn. Một chàng trai đang nghiêng người qua hàng rào từ phía bên kia, và trong một khoảnh khắc ngu ngốc, Wonwoo đã nghĩ rằng tại sao anh chàng này to lớn như vậy cho đến khi anh nhận ra rằng có lẽ cậu đang đứng trên một thứ gì đó ở phía bên kia.

"Chào, Cookie." Mingyu lầm bầm, đập tay với anh chàng. "Có chuyện gì vậy?" Cậu quay lại nhìn Wonwoo và vẫy anh lại.

"Không có gì. Tao đang chán thôi." Anh chàng Jungkook này trông cũng trạc tuổi họ, mái tóc nâu uốn lượn cùng đôi mắt to tròn và đôi má tròn khiến anh chàng trông khá ngây thơ.

"Qua đây đi." Mingyu khịt mũi. "Thật kỳ lạ khi chỉ nói chuyện với đầu của mày."

Jungkook cười khúc khích và đẩy người lên hàng rào, vung chân qua nó và nhảy xuống một cách duyên dáng, giống như cậu đã làm điều đó nhiều lần trước đây. Cậu ấy vẫn khá cao, gần bằng Mingyu và không mặc gì ngoài chiếc quần bơi, tóc hơi ướt.

Wonwoo một lần nữa nhận ra rằng đây là một khu phố giàu có kỳ lạ, hầu hết mọi gia đình đều có một hồ bơi trong khu vườn của họ.

Nụ cười của Jungkook nhạt đi một chút khi cậu ấy nhận ra Wonwoo, trông khá lo lắng khi ánh mắt họ chạm nhau. "Ồ, uhm. Xin chào?"

"Xin lỗi, lỗi của tao. Đây là Wonwoo hyung." Mingyu cười khúc khích trêu chọc cậu bé.

Jungkook hắng giọng, ngượng ngùng đưa tay ra. "Em là Jungkook. Em sống ở ngôi nhà bên cạnh. Uhm, chèn dòng giới thiệu quyến rũ vào đây...Em đã ở đó khi Mingyu tè ra quần ở trường mẫu giáo— "

"Thằng này!"

Wonwoo mỉm cười và đưa tay ra bắt tay Jungkook. "Tôi là Wonwoo. Tôi đã ở đó khi Mingyu ói ở trên taxi vài tháng trước— "

"Dừng bắt nạt em đi!" Mingyu càu nhàu, Jungkook và Wonwoo đều bật cười với cậu. Jungkook nở nụ cười thật tươi, nhe hết cả răng, mắt cậu nhắm tịt lại.

"Vậy... là hai người, uhm, hai người biết đấy...?"

Wonwoo hơi đỏ mặt trước khi máu dồn lên má. "Không phải đâu."

Jungkook mở to mắt khi nhận thấy Mingyu và Wonwoo đột nhiên trông khó xử như thế nào. "Chết tiệt, xin lỗi. Em chỉ nghĩ vậy vì anh ở đây, em chưa bao giờ gặp anh trước đây và em chỉ cho rằng— "

"Giả định thật là kỳ đấy, Cookie." Mingyu nói một cách nghiêm túc, ánh mắt cậu lướt qua Wonwoo. Cậu đang cố gắng làm dịu bầu không khí.

Wonwoo hắng giọng. "Đừng bao giờ giả định như vậy nữa nếu cậu coi trọng mạng sống của mình."

Jungkook trông như sắp khóc. "Em xin lỗi. Em không cố ý mà."

Wonwoo cảm thấy thật tệ cho cậu ấy nhưng Mingyu bắt đầu bật cười và kéo cậu bé tội nghiệp vào lòng, thủ thỉ với phản ứng của cậu. "Ôi trời, bọn tao chỉ đùa với mày thôi."

"Tao ghét mày." Jungkook rên rỉ và đẩy Mingyu ra, sửa lại mái tóc để đánh lạc hướng khỏi vệt màu hồng trên má cậu. "Tao chỉ muốn hỏi mày có đến đốt lửa trại vào tối mai không thôi. Đừng khiến tao hối hận khi hỏi mày đấy."

"Tất nhiên là bọn tao sẽ đi rồi." Mingyu trả lời, dừng lại khi cậu nhớ ra Wonwoo đang ở đó. "Ồ, ừm, anh có muốn đi không, Wonwoo hyung?" Mingyu quay lại nhìn anh.

Wonwoo có muốn đi tới chỗ nào đó và buộc phải giao du với những người mà anh chưa từng gặp bao giờ và chỉ có Mingyu bên cạnh trong khi Mingyu có lẽ sẽ trở thành một trong những chàng trai nổi tiếng nhất ở đó và sẽ không có thời gian để giúp Wonwoo bớt khó xử và anh sẽ trở nên quá khác biệt với đám đông không à?

Wonwoo nuốt nước bọt, gật đầu. "Nghe có vẻ vui đấy."

Mingyu nhìn anh thích thú, có lẽ đã nhìn thấu được lời nói dối của anh. "Tốt rồi. Bọn tao sẽ tới đó."

"Tuyệt." Jungkook mỉm cười với họ. "Taehyung sẽ đến vào tối mai. Hai người đã không gặp nhau lâu rồi phải không? "

Mặt Mingyu sáng lên khi cậu lắc đầu. "Trời đất, chắc khoảng, hai năm hay gì đó rồi!"

Jungkook gật đầu, mở miệng định nói thì mẹ của Mingyu đột ngột cắt ngang lời họ.

"Ồ, Jungkook đấy à! Vì mấy đứa đã ở đây cả rồi, vậy ta sẽ đưa cho mấy đứa một miếng bọt biển và giúp ta lau cửa sổ nhé? Chúng quá bẩn và ta gần như không thể đứng nhìn chúng như thế này được nữa."

Mặt Jungkook tái đi một chút. "Uhm, cháu rất vui lòng, nhưng bác biết đấy, cháu bị... tiêu chảy rất nặng, phải rồi. Cháu có lẽ nên quay lại giường— "

"Ồ, đừng đưa ta cái cớ đó! Ta đã thấy cháu ở trong hồ bơi cả buổi sáng đấy!" Bà cắt ngang lời cậu một cách mạnh mẽ.

"Nhưng bác ơi... cháu chỉ... làm ơn?" Jungkook thút thít trước cái nhìn trừng trừng mà bà ấy gửi cho cậu.

Và đó là cách Wonwoo thấy mình đang đứng trên một chiếc ghế trong khu vườn của Mingyu với bọt nước chảy dài trên tay, lau cửa sổ bẩn với Jiyeon giám sát họ và Jungkook trông vô cùng chán nản.

Minah đang nằm trên võng cách xa hơn một chút, mở những bài hát nghe như của Elvis Presley trong khi cô bé đang thổi bong bóng xà phòng và tận hưởng sự khốn khổ của họ.

Có lúc Wonwoo liếc sang chỗ Mingyu đang lau một bộ cửa sổ khác, tỏ vẻ khó chịu với những gì mẹ cậu bắt họ làm. Wonwoo không thể nói đó là những gì anh thường thích làm vào một ngày nắng đẹp như vậy, nhưng Jiyeon cũng mang cho họ trà đá tự làm và anh thấy nó cũng không tệ lắm.

Anh với tay vào xô nước xà phòng sạch và văng nước vào Mingyu mà không thực sự suy nghĩ kỹ. Anh chỉ muốn nhìn thấy cậu cười thôi.

Mingyu sững người và trố mắt, từ từ quay đầu lại nhìn Wonwoo một cái nhìn đầy ái ngại. "Hyung đừng—"

Wonwoo làm bắn nước vào cậu một lần nữa.

Mingyu rên rỉ. "Nước lạnh lắm hyung, làm ơn—"

Wonwoo mỉm cười, định té nước cho cậu một lần nữa nhưng đột nhiên anh bị nước lạnh từ phía bên kia tạt vào. Wonwoo quay lại nhìn Jungkook ngạc nhiên.

Cậu đang tròn mắt nhìn anh. "Em rất xin lỗi."

Nó biến thành một cuộc chiến nước ngu ngốc. Mingyu bắt đầu đuổi theo anh qua cả khu vườn, Minah hét lớn khi Wonwoo nấp sau cô và cuối cùng cô bị ướt. Cô bé trông rất tức giận và nhảy lên lưng Mingyu, cố gắng giật miếng bọt biển từ tay cậu để vắt hết nước lên đầu cậu. Dobby bị ướt đẫm vì quả cầu năng lượng nhỏ đó thực sự có mặt ở khắp mọi nơi, và Friday đang nằm dưới bóng cây, quá già để có thể theo kịp họ.

Tiếng cười của Jungkook cao đến mức kỳ cục, Wonwoo chắc chắn rằng cả khu phố đều có thể nghe thấy cậu ấy, nhưng nó rất dễ lây lan đến mức Wonwoo phải ngừng chạy để anh có thể cười theo.

"Các chàng trai!" Jiyeon hét lên khi nghe thấy tất cả tiếng ồn ào trong vườn. "Đừng lãng phí nước nữa! Chúa ơi, mấy đứa không còn là trẻ con nữa đâu— "

"Ở ngoài này nóng đến một trăm độ, bác ơi!" Jungkook bĩu môi một cái, nhỏ giọt ướt đẫm. Cậu ấy trông giống như một chú cún con ướt át với mái tóc che mất nửa khuôn mặt. Wonwoo đang đứng bên cạnh, cố gắng lấy lại hơi thở và áo thun của anh cũng đã hoàn toàn ướt đẫm vào lúc này. "Cho chúng cháu nghỉ một chút đi ạ."

"Ai đã bắt đầu chuyện này?" Bà ấy muốn biết.

Wonwoo hắng giọng, chuẩn bị mở miệng.

"Con đã làm, mẹ." Mingyu nhanh chóng nói, để em gái trèo xuống từ lưng cậu. "Đừng giận mà. Dù sao thì bọn con cũng làm gần xong rồi." Cậu bước đến cạnh Wonwoo, các khớp ngón tay ướt át của họ lướt qua nhau. Wonwoo nhìn xuống ngón chân của họ, cắn chặt lưỡi để ngăn bản thân cười như một tên ngốc.

"Mẹ đâu có giận." Jiyeon thở dài. "Mẹ nghĩ mẹ đã khiến mấy đứa phải làm việc đủ cho ngày hôm nay rồi. Có những quả bóng nước dưới tầng hầm, nếu mấy đứa muốn chơi đúng cách."

Jungkook dường như bị Pietro Maximoff nhập hay gì đó vì cậu ấy đã chạy biến đi trước khi họ thậm chí có thể cho bà ấy câu trả lời, cầm một chiếc túi có bóng nước trên tay khi cậu quay lại, và Wonwoo không chắc liệu mình có nên sợ hãi ánh sáng hào hứng trong đôi mắt to tròn của Jungkook hay không.

Chắc chắn là có lý do để sợ hãi, bởi vì hóa ra Jungkook rất thích đánh người khác và Wonwoo có thể sẽ thức dậy với một đống vết bầm vào ngày mai, nhưng tất cả đều vô hại, cho đến khi nó không còn nữa.

Jungkook trông có vẻ vô cùng hối lỗi khi cậu ấy ném một quả bóng nước trúng vào đũng quần của Wonwoo.

"Chết tiệt, ôi không." Cậu cắn chặt môi. "Em rất xin lỗi!"

"Tôi nghĩ cậu đã làm vỡ bi của tôi mất rồi." Wonwoo thút thít, quỳ trên mặt đất, muốn thò tay vào bên trong chiếc quần bơi của mình để kiểm tra xem của anh có còn nguyên vẹn không. Chúa ơi, nỗi đau.

"Em sẽ trả thù cho anh!" Minah hét lên, đuổi theo Jungkook trong khi nhắm vào đầu cậu ấy. Jungkook bế cô bé lên và vác cô qua vai cậu, Minah cười khúc khích và mắng cậu bỏ cô xuống.

Mingyu bật cười và đặt tay lên vai anh để an ủi. "Anh không sao chứ? Anh có cần xe cấp cứu không vậy?"

"Đau quá." Wonwoo nhắm mắt lại, sẵn sàng để cơn đau qua đi. Anh biết nó không tệ như vậy.

Mingyu ngồi xuống trước mặt anh, dựa vào tay cậu khi cậu nhắm một mắt lại vì ánh nắng đang làm chói mắt. Tóc cậu đang ướt đẫm, vuốt ra sau. Cậu có những mẩu cỏ dính vào da và một bông hoa thủy tiên đi lạc bị dính vào khuỷu tay. Wonwoo nhất thời quên hết nỗi đau của mình.

"Anh có cần em kiểm tra xem tất cả vẫn còn nguyên vẹn dưới đó không?" Mingyu nghiêng đầu hỏi.

Wonwoo há hốc miệng. Mingyu nhếch mép với anh.

Anh ngăn bản thân không đỏ mặt như một tên ngốc, quay lại nhặt một quả bóng nước và ném vào đầu Mingyu. Anh không dùng đủ lực vì vậy quả bóng cuối cùng không trúng vào đầu Mingyu và đáp xuống bãi cỏ mà không vỡ.

Wonwoo hậm hực. "Đừng cười như vậy nữa. Em trông như một thằng ngốc ấy."

Mingyu càng toe toét hơn. "Vậy sao anh lại đỏ mặt thế?"

Wonwoo nghiến răng, lại rướn người cầm lấy quả bóng nước. Anh chắc chắn sẽ không kìm chế lần này. Có lẽ anh cũng nên ném vào giữa hai chân Mingyu—

Mingyu nắm chặt cổ tay Wonwoo khi anh rướn người về phía trước, giật mạnh và khiến Wonwoo mất thăng bằng. Wonwoo nhắm mắt lại vì anh sắp đáp mặt xuống đất, nhưng Mingyu vòng một cánh tay quanh người anh và lật người anh lại để ấn anh xuống đất.

"Như vậy không tốt lắm đâu, hyung." Mingyu nói, lơ lửng trên cơ thể Wonwoo với hai tay chống xuống đất ở hai bên vai Wonwoo.

"Mặt em không đẹp chút nào." Wonwoo càu nhàu nhưng anh không thể tiếp tục hành động như thế này nữa, không phải khi Mingyu đang nhìn xuống anh với nụ cười dễ thương và đôi mắt long lanh đó. "Em cũng đang chắn nắng của anh đấy. Anh cần vitamin D."

"Vitamin D, hả?" Mingyu cứ mỉm cười với anh, ánh nắng bao quanh cậu như một vầng hào quang nào đó, và Wonwoo chỉ một chút nữa thôi là có thể chết. Tim anh dộng thình thịch trong lồng ngực, phấn khích và mất kiên nhẫn, và Wonwoo để nó kiểm soát một lần, đưa tay gạt một ngọn cỏ khỏi cằm Mingyu.

Anh thấy cánh tay của Mingyu hơi run trước cái chạm của anh và tất cả những gì anh muốn làm là kéo Mingyu xuống, vòng tay qua người cậu, cảm nhận làn da ẩm ướt của cậu, vùi mũi vào cổ cậu, cảm nhận tiếng cười của Mingyu vang dội trong lồng ngực.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mingyu hỏi, nụ cười trêu chọc của cậu biến thành một thứ gì đó quen thuộc, ấm áp và an ủi hơn.

Wonwoo cười khúc khích một cách lo lắng, tay vẫn đặt trên cằm Mingyu, lướt qua da cậu và giữ ở đó. "Không có gì."

Ai đó hắng giọng bên cạnh khiến cả anh và Mingyu đều quay đầu lại. Jungkook đang đứng đó, nghiêng đầu sang một bên, nụ cười ngượng ngùng sượt qua khuôn mặt cậu. "Em có đang làm gián đoạn điều gì đó không?"

Mingyu lắc đầu đứng dậy, né quả bóng nước mà Jungkook ném về phía mình. Khi cậu biến mất để lấy khăn tắm cho họ, Jungkook đến gần Wonwoo và đưa tay ra vì Wonwoo vẫn còn ngồi trên mặt đất, đầu của anh như ngập trong bông vậy.

Wonwoo nắm lấy bàn tay đang đưa ra và Jungkook kéo anh đứng dậy, phủi bụi và cỏ sau lưng Wonwoo. "Em xin lỗi vì đã đánh anh quá mạnh."

"Ổn thôi. Nó không đau lắm đâu." Wonwoo đảm bảo với cậu bằng một nụ cười.

Jungkook gật đầu và khi họ bước ra sân, cậu tiếp tục liếc Wonwoo một cách kỳ lạ.

"Gì thế?" Wonwoo hỏi.

"Không có gì." Jungkook nhanh chóng nói và quay đi chỗ khác, hơi đỏ mặt.

Wonwoo nhíu mày, muốn hỏi tại sao Jungkook lại hành động như vậy, nhưng Mingyu đã bước ra ngoài với một chiếc khăn mềm mại.

Cậu ném một cái vào mặt Jungkook và đưa cho Wonwoo một cái với nụ cười dịu dàng.


Jungkook rời đi sau đó, Mingyu và Wonwoo đều vào phòng của mình để tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ. Mặt trời vẫn gay gắt nhưng đã bắt đầu khuất bóng, bầu trời chuyển dần sang màu xanh lam, cam và hồng khác nhau.

Wonwoo quyết định rằng anh cần cho Soonyoung biết về việc anh sẽ ở lại đây một thời gian nữa, hỏi cậu ấy xem cậu ấy có cần chiếc xe không thì Soonyoung nói không và rằng cậu ấy không định rời khỏi nhà cho đến khi Yuna trở lại vào cuối tuần. Wonwoo thở dài và bảo cậu ấy hãy đi chơi với Minghao đi vì anh chàng cũng đang ở một mình, trong khi tất cả những người bạn khác của họ đã rời đi để ở với gia đình của họ.


Từ: Soonyoung đẹp trai

- tao sẽ ổn thôi

- nhưng kể từ khi mày mượn chiếc xe của tao, mày nợ tao rồi đấy.

Tới: Soonyoung đẹp trai

- mày muốn gì?


Từ: Soonyoung đẹp trai

- cho mingyu biết mày cảm thấy thế nào

- và nói với cậu ta rằng tao sẽ đá vào mooong cậu ta nếu cậu ta không chấp nhận lời tỏ tình của mày.

Tới: Soonyoung đẹp trai

- *mông

Từ: Soonyoung đẹp trai

- không, tao có ý vậy đấy. Tao sẽ đá vào mooong của cậu ta

- Soonyoung đẹp trai đã chia sẻ một video

https://www.youtube.com/watch?v=FAYWPV3F41Y

| Video mà Soonyoung gửi cho Wonwoo :)))|

Wonwoo nhấp vào liên kết và mỉm cười với video, lắc đầu khi anh nhập câu trả lời của mình.

Tới: Soonyoung đẹp trai

- em bé đó thật dễ thương

- và tao sẽ nói với mingyu.

Từ: Soonyoung đẹp trai

- tao biết, tao muốn cắn vào má nó.

- và cậu bé ngoan, tao đã nuôi dạy mày rất tốt!

- Tao phải đi đây, tập mới của show  terrace house đã có rồi!

- yêu mày



Có tiếng gõ cửa và Wonwoo nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm từ trên đầu xuống và quấn quanh phần trên cơ thể.

Mingyu - một lần nữa - không đợi Wonwoo ổn định mà đã bước vào trong. "Quần áo hàng ngày được giao tới rồi, thưa ông Jeon." Cậu nói, đặt một đống quần áo mới lên giường.

"Cảm ơn, Mingyu." Wonwoo khẽ cười, lại cảm thấy khó chịu vô cùng. "Anh..."

"Không!" Mingyu ngắt lời anh. "Chúng ta cần ngừng xin lỗi. Chính anh đã nói như vậy mà."

"Phải rồi..." Wonwoo lầm bầm, từ từ lấy chiếc áo thun trắng bên trên để choàng qua đầu. Tóc anh vẫn còn hơi ẩm nên cổ áo hơi ướt. "Mingyu, anh có thể hỏi em một điều được không?"

"Chắc chắn rồi." Mingyu ngồi xuống bên cạnh anh, duỗi thẳng chân ra và bắt chéo chân lại. Có một thứ trông giống như một chiếc vòng tình bạn màu đỏ quanh mắt cá chân trái của cậu và Wonwoo khá chắc chắn rằng anh đã nhìn thấy chiếc vòng tương tự trên cổ tay Minah trước đó. Nó khiến anh mỉm cười, cảm thấy sự ấm áp len lỏi vào trong lồng ngực mình.

"Nhà em sử dụng loại nước xả vải nào thế?"

Mingyu chớp mắt với anh một giây trước khi cậu bật cười. "Anh đang nghiêm túc đó hả?"

Wonwoo nhún vai, cắn chặt môi. "Quần áo của em luôn có mùi rất dễ chịu."

Mingyu khẽ cười, cúi xuống ngửi chiếc áo mà Wonwoo đang mặc, mũi cậu áp vào vai Wonwoo. "Nó thì không có mùi gì đối với em."

"Thật sao?"

"Mẹ em đã sử dụng nó từ khi em còn nhỏ. Em đã quen với nó rồi." Mingyu nhún vai. "Và nó được gọi là summer breeze. Em sẽ cho anh xem bao bì sau, nếu anh muốn."

"Summer breeze sao." Wonwoo lầm bầm. "Thật phù hợp." Anh nhìn Mingyu, một vệt nắng phủ lên mắt cậu, làm cậu chói mắt. Wonwoo đưa tay lên để chắn ánh sáng mặt trời và đổ bóng để nó không làm đau mắt Mingyu nữa.

Mingyu nhìn anh một cách ấm áp trước hành động của anh. "Ừ, thật phù hợp." Họ ngồi im lặng một lúc trước khi Mingyu đột nhiên ngồi thẳng dậy. "Anh có muốn xem thứ gì đó hay ho không?"

Wonwoo gật đầu và Mingyu nắm chặt cổ tay anh, kéo anh xuống cầu thang và ra ngoài vườn. Phía bên trái được bao phủ bởi những bụi cây gọn gàng, một số quả mọng đang phát triển ở đó, nhưng Wonwoo không chắc Mingyu muốn cho mình xem cái gì khi cậu đột nhiên quỳ xuống trước mặt họ và bảo Wonwoo cũng làm như vậy.

"Chúng ta vẫn chưa quá muộn đâu!" Mingyu thốt lên khiến Wonwoo nhíu mày bối rối.

"Quá muộn để làm gì cơ?"

"Suỵt, nhìn này."

Wonwoo thở dài nhìn bụi cây trước mặt. Có một vài nụ hoa màu trắng xanh thò ra, nhưng chúng đã khép lại, nên Wonwoo không thấy có cái gì--

Cho đến khi một trong những bông hoa đột nhiên bắt đầu hé nở.

Và cả những bông còn lại nữa.

Nó diễn ra cực kỳ chậm, nhưng Wonwoo có thể thấy rõ những cánh hoa từ từ hé nở. Tất nhiên, anh đã nhìn thấy hoa nở trước đó rồi, nhưng nó chủ yếu là trong những bộ phim tài liệu và thậm chí ở đó, các video đã được tua nhanh vì những bông hoa không chỉ nở trong vài giây.

"Tại sao điều đó lại xảy ra?" Wonwoo ngốc nghếch hỏi.

Mingyu bật cười. "Chúng nở khi mặt trời bắt đầu lặn. Giống như là, chúng chỉ nở vào ban đêm thôi ấy. Đó không phải là điều tuyệt vời nhất trên thế giới sao?"

Wonwoo mỉm cười, vẫn nhìn những bông hoa đang hé nở. "Nó thực sự rất ngầu."

"Sao trông anh không ấn tượng chút nào vậy? Ít nhất anh có thể tỏ ra phấn khích một chút đi chứ." Mingyu cau có lẩm bẩm khiến Wonwoo cười khúc khích.

"Này, anh rất hào hứng mà." Wonwoo huých cậu. "Anh thề, đó là điều tuyệt vời nhất mà anh từng thấy đấy. Nhưng điều gì sẽ xảy ra với chúng khi mặt trời mọc trở lại?"

"Chúng tàn thôi." Mingyu giải thích. "Và rồi vào buổi tối, sẽ có một chồi mới mọc lại ở vị trí cũ. Giống như chúng được tái sinh vậy."

"Thật là sâu sắc."

"Em là người sâu sắc mà."

Wonwoo bật cười và Mingyu trông hơi khó chịu nhưng cũng vô cùng đáng yêu và sự thật là, những bông hoa không phải là thứ duy nhất nở trong khoảnh khắc đó.




Jungkook quay lại ăn tối cùng với bố mẹ cậu ấy.

Wonwoo buộc phải giới thiệu bản thân với bố mẹ Jungkook một cách lúng túng, nhưng cũng giống như gia đình của Mingyu, họ là những người rất tốt bụng và cởi mở, khiến Wonwoo cảm thấy được hòa nhập ngay lập tức.

Đó là một bữa tối vô cùng sôi động, những cuộc trò chuyện diễn ra khắp nơi, bàn ăn đầy ắp với đủ món ăn tuyệt vời, các bậc phụ huynh thì uống rượu, các chàng trai thì uống bia và Minah nhâm nhi ly sinh tố của cô bé.

Wonwoo đang ngồi giữa Minah và Jungkook và nhận ra rằng Jungkook thậm chí còn ít nói hơn Wonwoo nữa.

"Anh ấy thực sự rất nhút nhát." Minah giải thích cho anh. "Em nghĩ rằng cả hai người thực sự giống nhau đấy." Cô ấy mỉm cười với Wonwoo và thả một ít rau nướng lên đĩa của anh.

Wonwoo quay lại và cố gắng nói chuyện với Jungkook một chút và rất vui khi thấy cậu trông nhẹ nhõm vì Wonwoo đã làm bước đầu tiên. Với việc Mingyu không ở cạnh họ để giúp cả hai đỡ khó xử, ban đầu có hơi lúng túng một chút, nhưng Wonwoo biết rằng Jungkook là sinh viên chuyên ngành lập trình và cậu ấy là người đã thiết lập trang web cho Minah. Cậu cũng yêu thích các trò chơi điện tử như Wonwoo, và đó là những gì họ nói chuyện sôi nổi trong một thời gian.

Khi màn đêm dần trôi và bia bắt đầu chảy trong huyết quản Wonwoo, Wonwoo ngả người ra ghế một lúc, mắt anh lướt qua toàn bộ khung cảnh trước mặt.

Bố mẹ Mingyu ở bên trái, Jiyeon đang vòng tay ôm chồng. Bà ấy đưa tay chỉnh lại tóc mái cho Mingyu, âu yếm vuốt ve má cậu.

Ở bên phải là gia đình của Jungkook, cánh tay của bố cậu ấy quấn quanh vai của mẹ cậu. Mẹ Jungkook làm phiền cậu, bảo cậu về nhà lấy áo len vì trời đang trở lạnh. Jungkook đứng dậy và vòng tay qua cổ mẹ mình từ phía sau, ôm bà trước khi cậu bước qua hàng rào để trèo qua đó và lấy một chiếc áo len như bà đã bảo.

Và đột nhiên, Wonwoo không cảm thấy còn liên quan đến khung cảnh này nữa.

Anh có cảm giác như đang quan sát một điều gì đó rất lạ. Nó khiến anh nhớ đến gia đình nhỏ trên sân bóng vài tháng trước khi anh ở cùng Soonyoung.

Cảm giác đó giống như một cái tát, và rất giống một cú đá vào tim anh.

"Sau này cháu nên về thăm chúng ta với bố mẹ cháu, Wonwoo." Youngjin đột nhiên nói, khiến Wonwoo một lần nữa bối rối từ nơi mà anh đang suy nghĩ trong đầu.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Wonwoo, những nụ cười tươi, tốt bụng.

"Bố mẹ cháu..." Wonwoo bắt đầu, đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng. Đó không thể là do bia được, anh mới chỉ uống có ba chai thôi mà.

"Phải, cô rất muốn gặp họ đấy." Jiyeon gật đầu. "Cháu thật là một cậu bé đáng yêu, họ phải thực sự tự hào về cháu."

"Hãy nói với bố của cháu rằng ta sẽ đưa ông ấy đi câu cá. Và ta sẽ mắng ông ấy vì chưa bao giờ đưa cháu đi khi cháu còn nhỏ." Bố của Mingyu lại nói, cười khúc khích, những người khác cũng bật cười theo.

Anh bắt gặp ánh mắt của Mingyu từ phía bên kia bàn, và khóe miệng Mingyu khẽ nhếch lên, ánh mắt cậu lo lắng. Cậu lắc đầu, có vẻ như cậu sắp đứng dậy để đến bên Wonwoo.

"Bố của cháu làm nghề gì vậy, Wonwoo?" Bố của Jungkook hỏi.

Người bố nào?

Wonwoo đột nhiên chỉ muốn chạy trốn. Anh biết mình cần phải trả lời, nếu không thì thật là thô lỗ, nhưng tất cả họ đều đang nhìn anh và đột nhiên anh cảm thấy thật lạ lẫm và đơn độc.

"Cháu xin lỗi, cháu chỉ—Cháu cần gọi điện." Wonwoo đẩy ra khỏi bàn, nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình nhưng nếu không muốn xảy ra một đợt hoảng loạn kỳ lạ nào đó ngay trước mặt họ, anh thực sự cần phải tránh xa khỏi đây.

Wonwoo không biết mình đang đi đâu hay tại sao hơi thở của anh lại nặng nề, tại sao mắt anh lại bỏng rát và tại sao lại đau đến thế nhưng anh thấy mình đang đi qua phòng khách tối om, suýt vấp phải một chiếc ghế đang đứng đó.

Anh nhốt mình vào phòng tắm, tiếng thở dồn dập trong phòng, và anh cố gắng bình tĩnh, anh thực sự làm được, nhưng cổ họng anh bắt đầu nghẹn lại và trước khi anh có thể làm gì đó, Wonwoo bắt đầu khóc.

Anh ngồi xổm xuống sàn, vùi mặt vào cánh tay và cố gắng ngăn mình lại. Không có lý do gì để khóc nhưng những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, những tiếng thút thít thảm thiết rời khỏi miệng anh.

Wonwoo cảm thấy cô đơn, giống như anh đang bỏ lỡ một điều gì đó to lớn trong cuộc sống của mình, và anh từ chối thừa nhận rằng anh vẫn còn đeo bám cái quá khứ chết tiệt đó.

Nó chưa bao giờ khiến anh khóc trước đây. Nó chưa bao giờ làm phiền anh trước đây. Nó chưa bao giờ làm anh buồn.

Vậy tại sao bây giờ anh lại ở đây, trong bóng tối phòng tắm của một gia đình vô cùng tốt bụng và đầy tình yêu thương, và khóc tức tưởi như thế này?

"Wonwoo?"

Wonwoo nín thở, nhắm mắt lại. Anh sẽ không để Mingyu biết anh đang khóc vì điều đó thật ngu ngốc.

Mingyu gõ cửa và Wonwoo nghe thấy tiếng cậu thở dài. "Wonwoo hyung, em biết anh đang ở trong đó. Anh có sao không?"

Wonwoo nuốt nước bọt, thở ra một cách run rẩy. "Anh ổn."

Có tiếng tạm dừng ở phía bên kia của cánh cửa. "Anh có thể mở cửa không?"

Wonwoo rủa thầm, nước mắt chảy ra nhiều hơn, khuôn mặt nhăn nhó. "Đi đi, Mingyu."

"Wonwoo hyung—"

"Đi đi!" Wonwoo rít lên, cằm run lên. "Anh cần một phút thôi... làm ơn."

Im lặng trong một thời gian dài, Wonwoo nghĩ Mingyu đã bỏ đi rồi nên anh khẽ rên lên một tiếng, lồng ngực rung lên vì những tiếng nức nở kìm nén, nhưng rồi anh nghe thấy một tiếng động đau khổ từ bên ngoài. "Hyung, làm ơn cho em vào đi mà."

Wonwoo không bao giờ giỏi nói từ chối, đặc biệt là khi nói đến Mingyu. Anh hít một vài hơi để lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn tĩnh lại và nhanh chóng lấy tay dụi mắt để gạt đi những giọt nước mắt.

Wonwoo mở khóa cửa, nhìn xuống sàn nhà, trên đôi chân trần của Mingyu, rồi anh buộc mình phải nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Mingyu và bất cứ thứ gì anh đang cố gắng kiểm soát dường như sụp đổ ngay khi anh nhìn thấy khuôn mặt của cậu.

"Hyung..." Mingyu nói và sau đó cậu kéo Wonwoo vào vòng tay của mình, quàng tay qua vai Wonwoo cho đến khi Wonwoo gần như không thể thở được vì Mingyu đang ôm chặt anh như thế nào.

"Anh xin lỗi." Wonwoo nghẹn lời, mắt nhắm nghiền, những giọt nước mắt mới lại chảy dài trên má. Ngực anh đau nhói và Mingyu kéo anh lại gần hơn, như thể cậu có thể làm cho cơn đau biến mất.

"Không." Mingyu lầm bầm dựa vào tai anh, một tay cậu ôm lấy gáy Wonwoo khi cậu cảm thấy một giọt nước mắt trên xương quai xanh của mình. "Em nên ngăn họ lại. Em quên mất. Em quên mất, đó là lỗi của em— "

"Không phải là lỗi của em." Wonwoo lắc đầu, đôi tay yếu ớt nắm lấy hai bên hông Mingyu, chiếc áo thun mềm mại len vào giữa các ngón tay của anh, cơ bắp cậu bên dưới ấm áp và rắn chắc. "Anh lại ngu ngốc một lần nữa."

"Anh không ngu ngốc." Tiếng thở ra tiếp theo của Mingyu chạm vào cổ Wonwoo. "Đáng lẽ em nên biết điều này, em thực sự đã cọ xát hình ảnh gia đình hoàn hảo của chúng em vào anh suốt thời gian qua. Nếu ai đó ngu ngốc ở đây thì đó là em."

Wonwoo vẫn im lặng, chỉ đơn giản là nhắm mắt và dựa đầu vào vai Mingyu. Hơi ấm của cậu thực sự rất thoải mái, có Mingyu ở gần như vậy giúp anh bình tĩnh và suy nghĩ sáng suốt hơn.

Được rồi, vì vậy anh đã bị choáng ngợp bởi tình hình; anh đã bị xúc động. Anh đã nhìn thấy cả hai gia đình và anh đã... Wonwoo đã rất buồn.

Không có lý do gì để thất vọng về điều đó bây giờ. Wonwoo có thể nói chuyện này với bác sĩ Kang vào buổi hẹn tiếp theo và anh có thể giải quyết những cảm xúc này.

Anh hít một hơi thật sâu nữa, tràn ngập ngôi nhà của Mingyu, làn da của Mingyu. "Bây giờ anh ổn rồi."

Mingyu từ từ lùi ra, và trước khi Wonwoo kịp nhớ sự đụng chạm của cậu, tay cậu đã di chuyển đến khuỷu tay của Wonwoo, giữ anh ở gần. "Anh có chắc không? Anh có muốn nói về nó không?"

Wonwoo nở nụ cười yếu ớt. "Anh hứa là anh ổn. Điều đó... hơi khó đối với anh, nhưng gia đình của em thực sự tuyệt vời, và gia đình Jungkook cũng vậy."

Mingyu vẫn có vẻ lo lắng.

Họ đang đứng rất gần nhau và hành lang tối om, chỉ có ánh đèn từ khu vườn chiếu sáng cho họ. Đôi mắt của Mingyu vẫn sáng, và cái chạm của cậu vào da thịt của Wonwoo, ngón tay cái của cậu xoa xoa bên trong cánh tay Wonwoo.

"Em ghét nhìn thấy anh buồn." Mingyu thì thầm, bước lại gần.

Wonwoo siết chặt áo thun của Mingyu, chủ yếu là để ổn định bản thân, để giữ cho mình kiểm soát. "Anh không buồn đâu. Anh đã không— thực ra anh đã không cảm thấy hạnh phúc như thế này trong một thời gian dài rồi. Ý anh là, không phải— không phải bây giờ, mà là từ khi anh đến đây." Wonwoo lầm bầm, cố gắng lấy lại chút dũng khí trong người. "C-Chủ yếu là nhờ có em."

Anh nghe thấy Mingyu nuốt nước bọt nhiều hơn và sau đó anh cảm thấy tóc Mingyu nhột nhột trên trán, làn da cậu ép vào da anh cho đến khi họ được ép vào nhau như vậy, hơi thở của Mingyu ấm áp trên môi anh. "Em phải làm gì với anh đây, Wonwoo hyung?"

Tay Mingyu trượt xuống cánh tay anh, đến cổ tay anh cho đến khi các ngón tay của họ trượt vào nhau, không hoàn toàn đan xen vào nhau mà chỉ là... một cái trượt nhẹ nhàng, không chắc chắn nhưng ấm áp và đầy khám phá.

Wonwoo cảm thấy khó thở khi thực sự có thể ngửi thấy mùi hương của những quả cherry mà Mingyu đã ăn bên ngoài trong hơi thở của cậu, và nó khiến anh nhớ lại lần đó khi anh được phép ghé vào và hôn hương vị lưu luyến trên đôi môi mềm mại của cậu.

Có lẽ họ có thể làm điều đó một lần nữa, bất chấp tất cả những gì Mingyu đã nói với anh ngày hôm qua, bởi vì Mingyu đang đứng rất gần và ngực cậu hơi phập phồng và Wonwoo cảm thấy cậu rùng mình khi anh lướt ngón tay cái của mình trên lòng bàn tay của Mingyu nhưng trước đó, Wonwoo phải nói với Mingyu điều anh thực sự muốn đã.

Anh đã phạm sai lầm khi vội vàng bắt đầu mọi chuyện với Mingyu trước khi làm rõ ràng mọi thứ trước đó, và cuối cùng anh đã làm tổn thương Mingyu, và điều đó không công bằng.

"Mingyu." Anh nói. "Anh cần nói với em chuyện này."

Mingyu liếm môi. "Ừ?"

"Mingyu anh-" Wonwoo định nói. Anh định nói với cậu, nhưng đột nhiên Minah loạng choạng bước vào trong, dụi mắt buồn ngủ.

Cô bé tạo ra một tiếng động sợ hãi khi phát hiện ra họ trong bóng tối, dừng lại trong phòng khách một cách lúng túng. "Em xin lỗi." Cô ấy thì thầm. "Em không thấy hai anh ở đó."

Mingyu đã bước ra khỏi Wonwoo, lúng túng đưa tay lướt qua tóc cậu. "Có chuyện gì vậy?"

"Em đi ngủ." Cô lầm bầm, đi về phía họ. "Đã muộn rồi."

"Ừ." Mingyu gật đầu và đưa tay ra xoa đầu cô. "Em cần gì không?"

Cô ấy lắc đầu và vẫy tay với Wonwoo với nụ cười ngái ngủ khi đi ngang qua anh.

Khi cô ấy đi rồi, Wonwoo nhận ra trái tim mình đang đập mạnh như thế nào và anh cảm thấy như thế nào, bởi vì anh sắp... anh thực sự muốn nói với Mingyu, nhưng có lẽ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Đôi mắt của Wonwoo vẫn còn sưng húp vì khóc, và vẫn có một cảm giác buồn bã âm ỉ đọng lại trong anh.

"Anh định nói gì vậy?" Mingyu khẽ hỏi.

"Điều đó không quan trọng." Chúa ơi, không, đó là điều quan trọng nhất trên đời Mingyu, mẹ kiếp, đừng nhìn anh như vậy. "Không phải, anh— anh sẽ nói với em sau. Chỉ là... không phải đêm nay thôi."

Mingyu từ từ gật đầu. "Hứa chứ?"

"Anh hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro