Chapter 16: Restless Heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao cần xe của mày."

Soonyoung chớp mắt với anh, đưa tay dụi mắt như một đứa trẻ. Mái tóc rối bù và chiếc áo thun nhàu nhĩ của cậu ấy cho thấy cậu vừa mới thức dậy.

"Buổi sáng tốt lành." Soonyoung lầm bầm, tránh sang một bên để Wonwoo vào trong. "Mày cần xe của tao làm gì thế?"

Căn hộ đúng là một mớ lộn xộn. Cũng không phải là Wonwoo quá ngạc nhiên về chuyện này đâu, vì Soonyoung không hẳn là một người sạch sẽ cho lắm, đó là nói một cách nhẹ nhàng rồi đấy, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến Wonwoo đau mắt.

Bạn có thể dễ dàng nhận ra rằng Yuna đã về thăm gia đình và không ở đây để đá đít Soonyoung một chút. "Chúa ơi, mở vài cửa sổ ra. Nghe có mùi như ai đó chết ở đây vậy." Wonwoo gần như nghẹt thở vì không khí hôi hám bên trong.

"Ồ, hãy tự vượt qua nó đi." Soonyoung đảo mắt nhưng cậu ấy vẫn làm theo lời anh bảo. "Mày đói không?"

"Không." Anh ngồi xuống chiếc ghế dài, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Anh đang lo lắng.

Soonyoung nhảy lên cạnh anh trên chiếc ghế dài, gãi nách và Wonwoo thề rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy người bạn thân nhất của mình... bẩn thỉu như thế này.

"Tại sao mày lại như vậy?" Anh cau mày. "Có phải vì Yuna đã về nhà không?"

Khi nhắc đến tên cô ấy, môi dưới của Soonyoung nhô ra, và mắt cậu ấy mở to và hơi ngấn nước. "Tao không thể làm gì nếu không có em ấy, Won. Tao khốn khổ quá."

"Mới được ba ngày—"

"Tao không phải là chính mình nữa nếu không có em ấy."

"Được rồi." Wonwoo thở dài, nhíu mày nhìn sinh vật mà anh gọi là bạn thân của mình. Anh thề nếu anh liếc mắt, anh gần như có thể nhìn thấy những dòng mùi nguệch ngoạc bay ra từ bạn mình giống như trong các bộ phim hoạt hình vậy.

Như Soonyoung đã nói với anh tuần trước, cuối cùng cậu ấy và Yuna đã ngủ với nhau. Soonyoung sợ mọi thứ quá gấp rút và có thể phá hủy mối quan hệ của họ đến mức cậu ấy đã tránh những âu yếm mạnh mẽ hoặc bất kỳ hình thức đụng chạm nào dưới thắt lưng. Họ đã hẹn hò được gần nửa năm và có vẻ như Yuna cuối cùng đã chịu đủ hành vi lố bịch của cậu ấy rồi.

Soonyoung đã hào phóng kể cho anh nghe về cách nó đã xảy ra, rất chi tiết.

Và trong khi Wonwoo thực sự hạnh phúc cho người bạn thân nhất của mình, anh thật lòng không thể quyết định điều gì là tồi tệ hơn; một Soonyoung thiếu thốn tình dục đến mức không còn biết xấu hổ (Wonwoo đã từng bước vào khi cậu ấy thủ dâm, và Soonyoung chỉ đơn giản nói "Chào người anh em" trước khi cậu ấy tiếp tục công việc của mình) hay là Soonyoung sau khi cậu ấy cuối cùng đã được ngủ với bạn gái của mình. Kiểu như, Wonwoo không nghĩ Soonyoung có thể yêu Yuna thêm được nữa, nhưng bây giờ khi họ đã làm chuyện đó rồi, Soonyoung dường như đã chuyển sang một kiểu Alpha mode nào đó vậy.

Nói một cách đơn giản, Soonyoung luôn hỏny 24/7. Thật là kinh khủng.

"Tao có thể như, giúp mày cảm thấy tốt hơn hay gì không?" Wonwoo hỏi, rùng mình khi nhận ra câu hỏi nghe như thế nào, đặc biệt là sau khi vừa nghĩ về chuyện đó.

"Trừ khi mày có thể biến mình thành bạn gái dễ thương của tao một cách kỳ diệu, thì không!"

"Chúa ơi. Được rồi." Wonwoo lầm bầm khi Soonyoung kết thúc câu nói của mình.

"Mày không đến đây để thương hại tao thôi phải không?" Soonyoung hỏi với một tiếng rên rỉ trẻ con. "Phun ra đi, mày cần xe của tao để làm gì?"

"Tao sẽ trở lại ngay tối nay."

"Điều đó không trả lời câu hỏi của tao đâu."

"Chuyện đó không quan trọng, tao chỉ cần..."

"Mày sẽ đến gặp Mingyu, phải không?"

Wonwoo từ từ khép miệng lại trong khi Soonyoung nở nụ cười mãn nguyện.

"Tao..." Wonwoo bắt đầu sau một phút im lặng. "Tao muốn nói chuyện với cậu ấy."

Nụ cười nhếch mép mờ dần khỏi khuôn mặt Soonyoung, biến thành một thứ gì đó bớt trêu chọc hơn. "Won, mày có chắc đó là một ý kiến ​​hay không? Giống như, chẳng phải Jeonghan hyung đã nói điều đó sẽ có hại cho mày hay sao? Cậu ta sẽ không kích hoạt mày hay gì đó chứ?" Cậu ấy dừng lại, đôi mắt mở to một chút. "Mịa, tao chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tao sẽ sử dụng thuật ngữ không liên quan đến meme đấy."

"Chỉ là Mingyu thôi mà." Wonwoo thở dài, mệt mỏi khi nghe mọi người nói điều tương tự với mình. "Tao không phải là một quả bom hẹn giờ tích tắc sắp phát nổ chỉ vì tao gặp lại cậu ấy đâu."

"Đúng vậy, là Mingyu, tên khốn đó đã bỏ mặc mày vì người bạn thời thơ ấu ngu ngốc của nó và mày đã hành hạ bản thân kể từ đó."

"Đừng có gọi cậu ấy như vậy." Wonwoo vặc lại ngay mà không suy nghĩ, một vết ửng hồng lan rộng trên má anh ngay sau đó.

"Lỗi tao. Không có ý xúc phạm cục cưng của mày đâu." Soonyoung bật cười khi thấy Wonwoo lườm mình, trước khi thở dài và buộc bản thân phải nghiêm túc. "Rõ ràng là mày có thể lấy xe của tao. Mày thậm chí không cần phải hỏi, cái gì của tao cũng là của mày và tất cả những thứ tào lao đó."

Wonwoo khẽ cười khúc khích, nhìn Soonyoung theo cách mà anh hy vọng sẽ truyền tải được cho cậu biết rằng anh cảm kích cậu như thế nào.

Anh không mong điều đó có thể khiến Soonyoung rơi lệ.

"Soonyoung, trông mày khiếp quá." Wonwoo nói. "Mày nên gọi Yuna hoặc gì đó đi."

"Đã gọi rồi." Soonyoung thở dài. "Bốn lần hôm nay."

"Bây giờ mới là mười giờ sáng."

"Ừ."

"Mày có chắc mình không cần bất cứ thứ gì không?"

"Tao chỉ cần mày ngừng đi lại với khuôn mặt cau có thường trực trong suốt mùa hè thôi." Soonyoung nói, nhìn anh một cách sắc bén. "Và nếu việc nói chuyện với Mingyu sẽ biến điều đó thành hiện thực, thì mày có phước lành của tao."

"Cảm ơn mày." Wonwoo bật cười, từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Cẩn thận nhé?" Soonyoung lầm bầm, giọng đầy lo lắng khi đi theo Wonwoo ra cửa.

"Tao là một tài xế tuyệt vời, cảm ơn."

"Tao không nói về việc lái xe." Soonyoung đá nhẹ vào đùi anh. "Về Mingyu ấy. Cuối cùng thì mày cũng bắt đầu trở nên tốt hơn và tao không muốn tất cả những nỗ lực của mày trở nên lãng phí chỉ vì... ý tao là, kiểu như, rất nhiều điều đã có thể xảy ra phải không? Đã ba tháng rồi? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ta— tao không biết nữa, nếu cảm xúc của cậu ta thay đổi thì sao?"

Wonwoo chậm lại nơi anh đang lặng lẽ xỏ giày vào, môi mím chặt vào nhau thành một đường thẳng.

Đó là điều chưa từng xuất hiện trong tâm trí anh trước đây.

Nếu Mingyu không muốn anh nữa thì sao?

Nếu bây giờ cậu đang ở bên Junhong thì sao?

Nếu cậu ghét Wonwoo thì sao?

Nếu như, nếu như, nếu như...

Nếu anh nghĩ về nó nữa, đầu anh sẽ nổ tung ra mất, và Wonwoo không có thời gian cho việc đó.

"Vậy thì tao sẽ phải chấp nhận nó. Tao— Tao không đến đó để mong đợi bất cứ điều gì đâu." Anh từ từ đứng dậy, đối mặt với Soonyoung đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. Anh cố gắng tỏ ra tự tin, như thể anh biết mình đang làm gì và Wonwoo có thể đã khá hơn trong vài tháng qua, nhưng anh vẫn là Wonwoo mà thôi. Phần tự nghi ngờ, tự ý thức đó của bản thân sẽ không bao giờ thực sự biến mất, và nó đã trở lại để làm phiền anh, len lỏi vào đầu anh một cách khó chịu, bảo anh hãy ở yên một chỗ và đừng đi gặp Mingyu nữa. "Tao chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi. Và xin lỗi nữa."

"Cậu ta cũng nợ mày một lời xin lỗi, Wonwoo."

Wonwoo thở dài và lấy chìa khóa xe cạnh cửa. "Không phải bây giờ mày nên động viên tao hay sao? Đó là tất cả những gì mày đang làm gần đây mà."

"Chết tiệt, tao đã làm vậy!" Soonyoung cười, mím môi khi Wonwoo ra mở cửa. "Này, mày đã ăn gì chưa? Mày đã uống thuốc bổ sung sắt chưa đấy?! "

"Được rồi, mày có thể kiểu như, bình tĩnh..."

"Tao chỉ lo lắng cho mày thôi. Mày và cái cơ bắp bé nhỏ đập trong lồng ngực để bơm máu qua cơ thể nhỏ xíu của mày."

Wonwoo quay người bỏ đi. "Tao ghét mày."

"Gọi cho tao nhé?!" Soonyoung gọi với theo anh, Wonwoo ngó lại để bắn cho cậu ấy một cái nhìn không mấy ấn tượng.

"Tao không gọi điện thoại." Wonwoo nói lại. "Mày không phải là bạn thân nhất của tao sao? Mày phải biết những chuyện như này chứ."

"Vậy thì nhắn tin cho tao!" Soonyoung đảo mắt. "Thằng chết dẫm."

Wonwoo cười lớn với cậu ấy và Soonyoung cũng mỉm cười, che đi cái nhíu mày của mình một cách tồi tệ trước khi Wonwoo biến mất.

Bình thường, Wonwoo sẽ lo lắng về hành vi của Soonyoung, nhưng không phải lúc này.

Wonwoo bằng cách nào đó cảm thấy mình phải làm điều này.

Lòng quyết tâm của anh đang nói với anh rất nhiều, vì vậy Wonwoo chỉ làm theo nó, hy vọng về những điều tốt nhất.




Cha mẹ của Mingyu sống cách đó ba giờ lái xe.

Chỉ riêng khoảng cách đã gần đủ để Wonwoo hoảng loạn về toàn bộ ý tưởng của mình, nhưng rồi Wonwoo nhận ra rằng khoảng cách không thực sự là vấn đề; Wonwoo chỉ là đang sợ hãi mà thôi.

Anh sợ hãi đến mức tìm cớ để không làm chuyện này nữa, và anh đã định gọi cho Soonyoung và bảo cậu ấy thuyết phục anh từ bỏ, nhưng anh không làm vậy.

Anh vào xe và chỉ... lái xe đi.



Và việc lái xe chính là sự tra tấn thuần túy nhất.

Không phải vì chứng ù tai khủng khiếp ở tai trái của anh do căng thẳng (điều mà anh cố gắng ngăn chặn bằng cách mở lớn các bài hát rock trong xe) mà vì Wonwoo bắt đầu suy nghĩ.

Jeon Wonwoo không được phép suy nghĩ. Ít nhất là không khi anh ở một mình trong một thời gian dài như vậy.

Giống như khi bạn có một sợi chỉ lỏng lẻo ở gấu áo len, và bạn bắt đầu loay hoay với nó vì chán nản, sau đó bạn bắt đầu kéo nó và bạn không thể dừng lại và trước khi bạn kịp nhận ra, bạn đã kéo sợi chỉ ra nhiều đến nỗi một nửa chiếc áo len bị phá hủy hoàn toàn.

Đó chính xác là những gì đã xảy ra với Wonwoo trong quá trình lái xe.

Bắt đầu từ một trong những suy nghĩ quen thuộc của anh, nỗi bất an của anh bùng lên, những suy nghĩ khiến anh lo lắng cắn vào môi dưới cho đến khi môi anh trở nên đỏ và thô, kết thúc là một cục nghẹn lớn trong cổ họng Wonwoo, ngực anh phập phồng, sự hoảng sợ dâng lên trong toàn bộ cơ thể anh.

Anh biết mình đã tốt hơn rất nhiều so với vài tháng trước, anh biết mình đã tiến bộ nhưng dường như điều đó không còn quan trọng nữa khi nói đến Mingyu.

Bởi vì một vài lý do, Mingyu luôn là ngoại lệ của anh, dù trong hoàn cảnh nào.

Thời điểm này, sau hai tiếng đồng hồ chạy xe tới nơi này với mặt trời đã bắt đầu lặn và chân anh co quắp và mắt anh chảy nước vì máy lạnh, Wonwoo đã trở lại là Wonwoo khi Mingyu và anh gặp nhau lần đầu tiên.

Wonwoo hít một hơi thật sâu và lắc đầu. Không có lý do gì để phát hoảng bây giờ cả. Anh chỉ cần giữ bình tĩnh thôi.

Mingyu thích Wonwoo người mà cậu đã gặp lần đầu. Ý nghĩ xuất hiện từ đâu đó nhưng nó khiến đôi vai anh như chùng xuống, sự căng thẳng nặng nề ở đó mờ dần đi một chút.

Anh giữ suy nghĩ đó trong suốt phần còn lại của chuyến đi.




Wonwoo đậu xe ở phía bên kia đường, nơi có nhà của Mingyu.

Anh không muốn thu hút sự chú ý bằng cách đỗ xe ngay trước nhà họ, nếu anh cuối cùng lại quyết định rằng mình không thể làm điều đó.

Sau một cơn khủng hoảng với trán anh đang ấn vào tay lái và có cảm giác như vô tận, anh rút chìa khóa ra khỏi ổ điện và bước ra khỏi xe.

Anh đứng lên hơi quá nhanh, những chấm đen đột nhiên che khuất tầm nhìn của anh. Anh nên lắng nghe Soonyoung, về việc việc nhớ uống một viên thuốc ngu ngốc vào buổi sáng mới phải?

Những chấm đen biến mất nhanh như khi nó đến, vậy là ổn, và Wonwoo tiến đến nhà Mingyu với đôi chân run rẩy.

Đó là một ngôi nhà khá lớn và Wonwoo nhớ Mingyu đã nói với anh rằng bố mẹ cậu là chủ một cửa hàng bánh ngọt. Đó chắc hẳn là một tiệm bánh rất nổi tiếng.

Được rồi, bây giờ anh lại chỉ là một kẻ phán xét đấy à.

Ngôi nhà trông rất thân thiện, được sơn bằng màu vàng nhạt, ấm áp với những bông hoa tử đinh hương nở rộ trước cửa sổ. Có một tấm biển chào mừng gắn trên cửa, đầy màu sắc và bắt mắt, giống như họ thực sự muốn mọi người biết rằng họ được chào đón ở đây.

Đây là nhà của Mingyu.

Có điều gì đó trong suy nghĩ đang giằng xé trong lòng Wonwoo, bởi vì nó phù hợp với cậu theo mọi cách có thể. To lớn, dễ thương và thân thiện.

"Được rồi." Wonwoo thì thầm với bản thân, nuốt nước bọt một cách nặng nề khi cảm thấy bàn tay mình đang run rẩy đến mức nào khi nhấc nó lên để bấm chuông cửa.

Và rồi anh ấn xuống, trái tim như lỡ nhịp khi lắng nghe âm thanh du dương vang lên bên trong ngôi nhà.

"Minah, con có thể mở cửa không?" Một người phụ nữ kêu lên ở bên trong. "Tay mẹ đang bẩn lắm"

"Con tới đây!"

Ôi không.

Đây là một sai lầm.

Wonwoo đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao anh lại nghĩ đây là một ý kiến ​​hay chứ? Anh không có việc gì ở đây cả. Anh chỉ là một người lạ với những người đó, anh chắc chắn không được chào đón, và có thể Mingyu thậm chí còn không có ở nhà, và ngay cả khi cậu ở nhà đi chăng nữa, cậu rất có thể không muốn Wonwoo ở đây, tại sao Wonwoo lại là một tên ngốc như vậy chứ—

Anh thực sự định quay lại, vừa lùi được vài bước thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra, và Wonwoo hoàn toàn đứng hình.

"Anh là ai?" Mingyu phiên bản nữ và trẻ hơn hỏi anh.

Không, Wonwoo đang nghĩ gì vậy? Chúa ơi, đây là em gái của Mingyu. Đó là cô gái trong những bức ảnh mà Mingyu đã cho anh xem. Cô ấy vẫn có mái tóc ngắn đó và cô ấy đang nhìn Wonwoo với đôi mắt giống hệt Mingyu, to tròn, tò mò và cảnh giác.

"Tôi- À-" Anh nói lắp như một tên ngốc. "Tôi xin lỗi, tôi là Wonwoo. Tôi đang tìm, ừm, Mingyu?"

"Đó là một câu hỏi sao?" Cô ấy nghiêng đầu và trong bất kỳ tình huống nào khác, Wonwoo có thể hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô ấy. Những cô gái ở độ tuổi của cô ấy thường có xu hướng thực sự thân thiện và tôn trọng nhưng cô ấy dường như là kiểu người sẽ nhanh chóng làm xong chuyện vớ vẩn của ai đó cho rồi.

Wonwoo hắng giọng. "Cậu ấy có ở nhà không?"

"Vâng, anh ấy có. Nhưng anh ấy không có một người bạn nào tên là Wonwoo cả. Sao anh lại biết anh ấy vậy?"

Ồ. Phải rồi.

Tất nhiên là Mingyu không nói với họ về Wonwoo rồi. Tại sao cậu phải làm vậy chứ?

Wonwoo phớt lờ cảm giác đau nhói trong lồng ngực, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.

Anh không nên đến đây. Anh phải nói gì bây giờ?

"Minah, làm gì mà lâu thế? Ai ở đó— " Người phụ nữ lúc trước hỏi, trước khi cánh cửa mở ra thêm một chút, mẹ của Mingyu xuất hiện sau lưng em gái cậu.

Bà ấy trông giống hệt như trong hình, thân thiện và xinh xắn, mái tóc được búi cao thành đuôi ngựa khiến bà ấy trông trẻ hơn rất nhiều so với thực tế. "Xin chào. Chúng tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

Wonwoo buộc mình phải mỉm cười, nhưng có lẽ nó trông giống như một cái nhăn mặt vì em gái Mingyu trông thực sự thích thú với biểu cảm của anh. "Cháu xin lỗi vì ừm, xuất hiện đột ngột như thế này. Tên cháu là Wonwoo và cháu—là bạn của Mingyu."

"Ồ, cô hiểu rồi!" Bà ấy đẩy em gái Mingyu tránh sang một bên bằng cách đặt lòng bàn tay lên cái đầu hói của cô bé và trong bất kỳ tình huống nào khác, Wonwoo sẽ bật cười trước sự tương tác của họ, đặc biệt là khi em gái Mingyu bắt đầu phàn nàn. "Cô là mẹ của Mingyu. Sao cháu không vào trong nhỉ? Thằng bé đang ở trong phòng của mình với Junhong nhưng..."

Bà ấy nói gì đó khác nữa nhưng tai Wonwoo tê dại.

Đồ ngốc.

Wonwoo đúng là một tên ngốc.

Junhong—

Junhong ở đây, cậu ta đang ở trong phòng của Mingyu, và Wonwoo có thể là một tên ngốc nhưng anh không khờ khạo đến vậy, anh biết điều đó có nghĩa là gì.

"... Cô sẽ gọi nó cho cháu—"

"Không!" Wonwoo vội vã nói, cắt ngang lời bà hơi nhanh. Anh hầu như phải buộc mình để có thể lên tiếng, chứ chưa nói đến việc giữ lịch sự và thân thiện.

Những điểm đen trong tầm nhìn của anh đã trở lại nhưng ngoài ra, cả lồng ngực của anh  có cảm giác như có ai đó đang đè lên phổi khiến anh không thể thở được.

"Cháu xin lỗi" Anh lắc đầu. "Đừng gọi cậu ấy. Cháu thực sự nên đi rồi ạ."

Mẹ của Mingyu có vẻ bối rối và ánh mắt bà nhìn Wonwoo ngày càng lo lắng. "Nhưng cháu đã đến tận đây rồi?"

Phải, đó rõ ràng là một sai lầm. Anh nên nghe lời bác sĩ Kang và Soonyoung. "Cháu sẽ gọi cho cậu ấy sau. Được rồi ạ. Cháu có một nơi khác để đi nên... Nhưng thật vui khi được gặp cô, cô Kim."

Trông bà ấy vẫn lo lắng nhưng bà ấy mỉm cười với anh và gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt khi Wonwoo vội vàng quay người ra xe và về nhà.

Mũi Wonwoo cay xè và mặt anh nhăn lại một chút nhưng anh sẽ không khóc bây giờ đâu.

Anh đúng là một kẻ đạo đức giả.

Anh nói với Soonyoung rằng anh sẽ ổn, cho dù có chuyện gì xảy ra, nhưng anh không ổn chút nào. Ngực anh đau nhói và thậm chí không thể gặp Mingyu, vì cậu đang ở với Junhong, đã hơn ba tháng rồi và cậu vẫn ở bên Junhong—

"Hyung!"

Wonwoo dừng bước. Tim anh cũng ngừng đập, và anh ngừng thở.

Anh chỉ dừng lại hoàn toàn.

Có ai đó chạy về phía anh, đến tận bên kia đường, và Wonwoo nghe thấy tiếng người đó chạy chậm lại ở đâu đó phía sau trước khi tiếng bước chân dừng hẳn.

"Wonwoo hyung?" Mingyu hỏi, hơi hụt hơi sau cú chạy nước rút ngắn của mình.

Wonwoo siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, tim anh đập thình thịch khi nghe thấy giọng nói của Mingyu, rồi anh quay lại và Mingyu đang đứng đó.

Cậu chỉ đứng đó, nhìn Wonwoo với đôi mắt đó, mái tóc đen dính vào thái dương vì bên ngoài trời quá nóng. Mingyu chăm chú nhìn anh với đôi mắt nheo lại vì nắng đang chiếu thẳng vào mặt. Cậu bất động và Wonwoo chỉ lặng lẽ đối diện với cậu.

Mingyu trông rám nắng hơn, như thể cậu đã ở ngoài nắng vài tháng qua, điều này có thể giải thích bằng chiếc quần bơi cậu đang mặc.

Và hơn nữa, Mingyu trông gầy hơn. Không phải một cách đáng báo động, không phải giống như Wonwoo, mà nó thể hiện rõ một cách đặc biệt trên khuôn mặt của cậu. Má cậu không còn tròn và đầy đặn nữa, và Wonwoo nghĩ đó là ý của Minghao khi cậu ấy nói Mingyu đang làm cậu lo lắng.

Bản thân Wonwoo cũng cảm thấy vô cùng lo lắng vì anh chưa từng biết một người nào thích ăn như Mingyu cả.

Wonwoo không biết phải nói gì.

Anh có thể nghĩ rằng anh nhớ Mingyu, nhưng đứng trước cậu lúc này, không biết họ đứng ở đâu và hành động như thế nào hay nhìn vào đâu, anh nhận ra rằng anh đã nhớ Mingyu biết bao nhiêu.

"Em không nên—" Wonwoo bắt đầu, giọng anh chỉ hơn một lời thì thầm một chút. "Em không nên đi chân trần như vậy."

Đó không phải là điều anh muốn nói khi gặp lại Mingyu, nhưng Mingyu không đi giày và đó là điều duy nhất anh nghĩ đến.

Mingyu trông có vẻ bối rối nhưng cậu cúi xuống và nhìn chằm chằm vào chân mình, cười khẽ. "Em nghĩ rằng anh sắp bỏ đi hay sao đó." Đó là tất cả những gì cậu nói và Wonwoo gần như không thể nhìn vào mắt cậu khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa.

"Em có thể giẫm phải thứ gì đó—"

"Hyung" Mingyu ngắt lời anh, một ánh nhìn khó tin trong mắt cậu. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"

Anh nghe có vẻ buộc tội. "Anh muốn nói chuyện với em."

"Nhưng sau đó anh thay đổi ý định?" Mingyu hỏi. "Anh lại sắp bỏ đi."

Đôi mắt của Mingyu liên tục di chuyển qua Wonwoo, từ tóc đến miệng, má rồi đến cánh tay và điều đó thật đáng lo ngại vì đôi mắt của Mingyu thường rất dễ đọc.

Mingyu là một con người không che đậy.

Nhưng không phải nữa, không phải bây giờ.

"Mẹ em nói rằng Junhong đang ở với em." Wonwoo nói. "Anh nghĩ là..." Anh ngừng lại, nhìn Mingyu đột nhiên trông mệt mỏi như thế nào. Wonwoo nhắm mắt và lắc đầu. "Nghe này, Mingyu, chúng ta có thể... chúng ta nói chuyện được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

"Được chứ." Mingyu nói, nhún vai. Khuôn mặt cậu không cảm xúc và điều đó làm trái tim Wonwoo tan nát. Mingyu dường như không bị ảnh hưởng gì khi gặp lại Wonwoo trong khi Wonwoo phải cố gắng ngăn bản thân làm điều gì đó ngu ngốc, chẳng hạn như đưa tay ra và chạm vào má Mingyu. "Đừng làm điều đó ở đây. Nhiều khán giả quá."

Wonwoo nhìn theo tầm mắt khi Mingyu quay đầu lại, lúc này mới nhận ra ba đứa trẻ đang ngồi trên chiếc xe đạp của chúng cách đó vài bước chân. Mingyu mỉm cười và vẫy tay với chúng và những đứa trẻ bắt đầu cười khúc khích vui vẻ, như thể chúng vừa được thần tượng của mình chú ý vậy.

Mingyu đã nhìn anh vào lúc Wonwoo dời mắt khỏi những đứa trẻ, và Wonwoo ngay lập tức ngừng cười. "Vào trong nhé?"

"Được rồi."






"Ồ" Junhong nói khi Mingyu và Wonwoo bước vào trong, Mingyu đang đợi Wonwoo cởi giày. Anh ta dừng bước ở cầu thang, đứng yên ở vài bậc cuối với chiếc túi đeo trên vai. "Wonwoo."

Cảm giác như họ đã trở lại bữa tiệc sinh nhật của Wonwoo, cả ba người đều trông có vẻ không thoải mái, ngoại trừ tất cả đều không ổn vì Mingyu không còn ở bên Wonwoo nữa.

"Chào anh." Wonwoo nói, cố gắng phớt lờ cảm giác đau đớn thế nào khi Mingyu rời xa anh và đến gần Junhong hơn. Junhong cứ nhìn Wonwoo chằm chằm, như muốn nói gì đó, và Wonwoo không biết phải cảm thấy thế nào nữa.

"À, Gyu này, anh nghĩ Minah vẫn đang cầm bộ sạc máy tính xách tay của anh. Em có thể đi lấy nó cho anh không?" Junhong đột nhiên hỏi Mingyu, nở nụ cười gượng gạo.

Mingyu có vẻ miễn cưỡng làm vậy, ánh mắt của cậu lướt qua Wonwoo trước khi cậu vội vàng quay đi một lần nữa. "Ừ chắc chắn rồi." Cậu nhẹ nhàng đẩy Junhong ra và biến mất trên cầu thang, để lại Wonwoo và Junhong một mình.

Wonwoo không biết mình đang làm gì ở đây. Trong nhà của Mingyu.

"Wonwoo" Junhong lên tiếng, khiến Wonwoo ngẩng đầu lên khỏi nơi anh đang nhìn chằm chằm xuống sàn.

"Vâng?"

Junhong nhìn anh một lúc trước khi anh ta dường như hoàn toàn chùng xuống, môi anh ta mím lại. "Wonwoo, tôi xin lỗi."

Wonwoo mở miệng, hoàn toàn sửng sốt trước lời nói của anh ta. "Gì cơ?"

"Làm ơn chỉ... hãy tin tôi khi tôi nói rằng tôi chưa bao giờ có ý định gây ra điều gì đó như thế này. Tôi không phải người xấu đâu." Junhong cười khúc khích và Wonwoo cảm thấy hơi khó xử khi thấy anh ấy rơi lệ. "Tình yêu khiến anh làm những điều ngu ngốc. Và khi tôi... khi tôi nhìn thấy anh với Mingyu đêm đó, cmn nó đã làm tôi đau đớn. Tối hôm đó tôi say, tôi đã rất buồn và muốn anh tránh xa khỏi Mingyu. Tôi thực sự xin lỗi vì đã gây ra một mớ hỗn độn như vậy."

Wonwoo lặng đi một lúc trước khi tìm thấy giọng nói của mình. "Anh và Mingyu... ổn chứ?"

Junhong nhìn anh một cái nhìn dài khó hiểu. "Chúng tôi không sao, vâng. Nhưng anh thì không. Và cậu ấy cũng không ổn."

"Thế còn anh-"

"Không, cứ mặc kệ tôi và những cảm xúc chết tiệt của tôi đi. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ vượt qua được thôi." Junhong cười yếu ớt. "Nhưng tôi sẽ không thể chịu đựng được khi thấy Mingyu khóc vì điều tôi đã làm. Nó khác với anh. Tôi không biết tại sao. Cậu ấy khác khi nói đến anh. Chỉ là... giống như, tôi không biết nữa. Đừng hà khắc với cậu ấy quá. Tôi sẽ không chịu nổi nếu anh làm tan nát trái tim cậu ấy đâu."

Wonwoo mở miệng đáp lại, vì anh bối rối và không thực sự hiểu Junhong muốn nói gì nhưng Mingyu đã quay lại, bước chậm lại khi nhận thấy không khí căng thẳng xung quanh họ.

"Tất cả đều ổn chứ?" Cậu cảnh giác hỏi, mắt nhìn Wonwoo khi cậu đưa cho Junhong dây cáp.

"Ừ." Junhong cười rạng rỡ với cậu. Anh ấy diễn xuất quá giỏi. Anh ấy gần như đã khóc một lúc trước. "Anh nên đi ngay bây giờ. Anh sẽ gọi cho em sau."

Mingyu gật đầu và vòng tay qua eo Junhong khi người kia kéo cậu vào lòng. Junhong vùi đầu vào cổ Mingyu, lầm bầm điều gì đó và Wonwoo quay đi chỗ khác. "Cẩn thận nhé."

Junhong gật đầu, lùi ra xa để nhìn Wonwoo. Đôi mắt của anh ấy như muốn nói. "Rất vui được gặp anh, Wonwoo."

Wonwoo chỉ gật đầu, mọi suy nghĩ rối tung lên khắp nơi. Anh nhìn Junhong rời đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa khi nó đóng lại.

"Hyung" Mingyu cố gắng thu hút sự chú ý của anh một lần nữa. "Đi nào."

Wonwoo nhìn Mingyu và trời ơi, thật là kỳ lạ. Họ thật khó xử và trái tim của Wonwoo dường như không nhận được thông điệp, rằng anh không nên cảm thấy như thế này khi Mingyu rõ ràng không còn cảm thấy như vậy khi ở gần anh nữa.

"Ồ, Wonwoo!" Mẹ của Mingyu mỉm cười với anh từ nơi bà đang đứng trong bếp, trông giống như bà đang chuẩn bị bữa tối. "Cháu quay trở lại rồi?"

"V-vâng." Wonwoo lắp bắp. "Cháu sẽ không ở lại quá lâu—"

"Vớ vẩn. Cháu sẽ ở lại ăn tối. Chúng ta chuẩn bị tổ chức tiệc nướng và bố Mingyu đã mua quá nhiều thịt như mọi khi. Junhong đã đi rồi à? "

"Vâng." Mingyu nói. "Bọn con sẽ ở trong vườn nếu mẹ cần bất cứ thứ gì."

Wonwoo mỉm cười với mẹ của Mingyu trước khi theo cậu ra khỏi nhà và vào trong vườn. Đó là một bãi cỏ đẹp, được cắt tỉa gọn gàng với nhiều loại hoa nở xung quanh. Có một cái cây duy nhất trong góc ngay cạnh xích đu và có vẻ như họ cũng đang trồng một số loại rau ở đầu kia của khu vườn.

Mingyu dẫn Wonwoo đến xích đu trong vườn và Wonwoo nhìn đăm đăm vào nó quá lâu trước khi ngồi xuống cạnh Mingyu, cúi xuống để anh không đập đầu vào mui của nó.

Ông bà của anh từng có một cái xích đu bị gỉ trong vườn của họ, đệm của nó bị rách và là nó là nơi Wonwoo đã từng cắt ngón tay của mình trên tấm nệm bị sứt mẻ và vết cắt bị nhiễm trùng nhưng họ không đưa anh đến bác sĩ cho đến khi anh bị sốt và bắt đầu bị ốm—

"Anh đã tăng cân rồi." Mingyu lên tiếng, nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu với một chân đặt trên mặt đất, chân còn lại gập lại và đặt trên nệm.

"Cảm ơn em." Wonwoo ngượng ngùng cười khúc khích.

"Đó là một lời khen." Mingyu nói, giọng cậu quá nhỏ, quá bất thường đối với anh.

"Em thì lại gầy đi." Wonwoo nói, mắt anh dán vào chiếc đệm đen mà họ đang ngồi.

"Vậy sao?" Mingyu hỏi và khi Wonwoo nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của cậu, Mingyu trông thật trẻ và mệt mỏi và tất cả những gì Wonwoo muốn làm là đưa tay ra và kéo cậu vào lòng.

"Đúng vậy." Anh nuốt nước bọt. "Em nên chăm sóc bản thân mình hơn."

Mingyu ậm ừ nhưng Wonwoo không thể phớt lờ bờ môi cong lên đầy cay đắng của cậu. "Ừ."

"Cánh tay của em thế nào rồi?" Wonwoo nhớ hỏi. "Và đầu của em nữa?"

Mingyu mỉm cười và xoa đầu mình. "Em không bị thương nhiều lắm nên... Như vầy là tốt lắm rồi."

"Em còn đau không?"

"Không." Mingyu lắc đầu. "Em phải trải qua một tháng vật lý trị liệu nữa nhưng nó sẽ ổn thôi." Cậu siết chặt vai trái của mình và Wonwoo bấu chặt ngón tay vào đệm. Anh thực sự ghét nghĩ về việc Mingyu bị tổn thương như vậy, bằng cách nào đó anh thấy mừng khi đã không đến gặp cậu trong bệnh viện hồi đó.

Anh không biết mình sẽ làm gì nếu nhìn thấy Mingyu như vậy nữa.

"Anh đã bảo em phải cẩn thận rồi mà." Wonwoo cố gắng nói, trái tim anh thắt lại một cách đau đớn khi Mingyu nhìn chằm chằm vào anh với cái miệng khẽ nhếch lên.

"Phải, anh đã nói vậy."

Họ lại im lặng. Wonwoo có thể nghe thấy một bài hát nhạc pop phương Tây nào đó phát ra từ trong nhà, mẹ của Mingyu hét vào mặt em gái cậu để giảm âm lượng lại. Những người hàng xóm bên cạnh đang ngồi trong khu vườn của họ, cười lớn, và chiếc xích đu trong vườn kêu cót két theo mỗi chuyển động chân của Mingyu.

Quần bơi màu trắng của Mingyu có những đường sọc sặc sỡ trên đó và Wonwoo thấy nó dễ thương vô cùng, và nó khiến anh đỏ mặt. Anh tự lắc đầu trong nội tâm. Bây giờ không phải lúc để chìm đắm vào Mingyu.

"Mingyu" Wonwoo bắt đầu, cố gắng giữ giọng ổn định. "Anh, ừm. Anh thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu."

"Vậy thì đừng." Mingyu đột nhiên nói, không nhìn vào mắt Wonwoo. Cậu có một vết bầm tím trên cánh tay và Wonwoo tự hỏi nó đến từ đâu. "Em thực sự không muốn anh xin lỗi."

"Tại sao không?"

"Vì em cũng có lỗi. Nhiều hơn anh." Mingyu thở dài và ngả đầu ra sau.

"Nhưng anh muốn." Wonwoo khẳng định. "Anh đã làm tổn thương em. Và anh thực sự xin lỗi vì điều đó."

Mingyu cuối cùng cũng nhìn anh một lần nữa, chớp mắt với Wonwoo gần như có chút buồn ngủ. "Chúng ta không thể bỏ qua toàn bộ cuộc thảo luận này và chỉ nói... chỉ cần nói rằng cả hai chúng ta sẽ bước tiếp được không?"

"... bước tiếp?"

Mingyu nuốt nước bọt, yết hầu cậu nhấp nhô nặng nề. "Em đã suy nghĩ rất nhiều trong vài tuần qua. Có lẽ chúng ta chỉ... em không biết nữa, đang ép buộc mọi thứ chăng? Giống như có lẽ chúng ta chỉ không nên phát triển mối quan hệ này. Đó là cảm nhận của em về mọi thứ đã xảy ra giữa chúng ta."

Ồ.

Và nó đây.

Wonwoo đã tưởng tượng cuộc trò chuyện này sẽ diễn ra theo nhiều cách khác nhau. Và anh sợ điều này nhất.

Anh cảm thấy trái tim mình đang từ từ chui xuống lồng ngực để trốn vào một nơi nào đó an toàn trong dạ dày. "Vậy là em..." Giọng Wonwoo vỡ ra và khiến Mingyu ngẩng đầu lên, một ánh nhìn kỳ lạ trong đôi mắt nâu của cậu. "Ý anh là, em không muốn... nữa..."

"Em nghĩ chúng ta chỉ nên là bạn thôi, đó là điều em đang cố gắng nói." Mingyu nói, dời ánh mắt đi chỗ khác. "Em thích anh, Wonwoo hyung, và em không muốn mất anh. Nhưng em không nghĩ mình muốn trải qua nhiều... căng thẳng như vậy một lần nữa. Nó thực sự mệt mỏi, toàn bộ chuyện giữa chúng ta và em không nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để thử lại lần nữa."

Mingyu nhìn anh, ánh mắt cậu quá dữ dội và Wonwoo cảm thấy như Mingyu đã tạt một xô nước đá lạnh vào đầu mình.

Wonwoo đã chuẩn bị sẵn sàng - anh nghĩ là anh đã chuẩn bị rồi. Nhưng mẹ kiếp, rốt cuộc thì anh không hề chuẩn bị gì cả.

Không gì cả.

Mingyu không muốn anh nữa. Bạn bè. Cậu muốn làm bạn.

Không còn những cái nắm tay, những nụ hôn nhẹ nhàng, hay những cái nhìn yêu thương nữa—

Wonwoo cảm thấy mình có thể phát ốm.

"Ở lại mức bạn bè có vẻ là lựa chọn tốt nhất đối với em. Em chắc rằng anh cũng đồng ý với em về điều đó, đúng không?" Mingyu hỏi khi Wonwoo vẫn im lặng.

Wonwoo buộc mình phải nhìn vào mắt cậu một lần nữa, cảm thấy tự hào khi anh cố gắng mỉm cười với Mingyu.

Nhưng anh yêu em.

Ý nghĩ đó chợt đến, khiến Wonwoo hoàn toàn bất ngờ và khiến anh nao núng.

Anh yêu Mingyu.

Anh mất nửa năm để nhận ra điều đó và bây giờ rõ ràng là đã quá muộn rồi.

"Nếu đó là những gì em muốn." Wonwoo nói, giống như anh đã làm khi Mingyu chia tay với anh hồi đó.

Có gì đó lướt qua mắt Mingyu, một cái gì đó trông giống như thất vọng. Cậu gật đầu và quay đi và Wonwoo để mặt của anh nhăn lại trong một giây khi Mingyu không nhìn anh.

"Anh vẫn... anh vẫn xin lỗi." Anh nói. Anh đến đây để xin lỗi, không cần biết kết quả thế nào. "Anh chỉ muốn em biết rằng em không bao giờ làm điều gì sai, hoặc cho anh một lý do để không tin tưởng em. Em đã... thực sự thấu hiểu và kiên nhẫn với anh. Không có nhiều người có thể ở bên anh nhưng em đã làm thế. Vậy nên. Chỉ là... anh xin lỗi. Và cảm ơn em, anh đoán vậy."

Mingyu nở một nụ cười nhạt. "Em cũng xin lỗi, Wonwoo hyung."

Và bằng cách nào đó, có cảm giác như Mingyu không phải xin lỗi vì khoảng thời gian họ ở bên nhau, mà là vì hành động của cậu tối nay.

Đồ ngốc. Anh yêu em. Đồ ngốc nghếch khờ khạo, Wonwoo nghĩ khi bắt gặp ánh mắt của Mingyu và mọi thứ lại trở nên đau đớn và tồi tệ, một lần nữa, Wonwoo thậm chí không biết tại sao mình lại tiếp tục hành động ngạc nhiên như vậy.

"Các chàng trai!" Mẹ của Mingyu ló đầu ra từ cửa của khu vườn, vẫy tay với họ. "Hai đứa có thể giúp mẹ xách một vài thứ ra ngoài không? Bữa tối sẽ sẵn sàng sớm thôi."

Họ đứng dậy khỏi xích đu trong vườn và Wonwoo cảm thấy hơi mất phương hướng. Anh đã không cảm thấy tồi tệ trong một thời gian và anh biết bác sĩ Kang sẽ mắng anh, Soonyoung thậm chí sẽ mắng anh nhiều hơn, nhưng điều này sớm muộn gì cũng xảy ra, vì vậy có lẽ họ sẽ dễ dàng hơn với anh. Anh thậm chí không muốn đến những buổi trị liệu đó nữa.

Có lẽ anh chỉ đang lừa dối chính mình. Có lẽ anh đi đến những buổi trị liệu đó chỉ vì muốn tốt hơn cho Mingyu mà thôi.

Wonwoo thật đáng thương làm sao.

"Anh nên đi rồi. Anh phải, ờm, lái xe về nhà nữa." Wonwoo hắng giọng, không hiểu vì lý do gì mà đôi mắt Mingyu lại dịu đi một chút.

"Anh đã lái xe đến tận đây—" Mingyu bắt đầu trước khi tự dừng lại. "Anh nên ăn tối với chúng em trước khi về."

"Anh không..." Muốn. Trái tim anh rất đau khi nhìn em. "Anh nên đi thôi." Wonwoo lặp lại.

"Không." Mingyu nói. "Anh không thể trở về với cái bụng đói được. Nào."





Mingyu đang ở trong vườn trong khi Wonwoo giúp mẹ cậu trong bếp. Anh cố gắng giữ nụ cười trên môi vì mẹ của Mingyu vô cùng tốt bụng, thực sự luôn tỏa ra niềm hạnh phúc và tích cực. Bà hỏi Wonwoo những câu hỏi thông thường, chuyên ngành của anh, về anh chị em, nghề nghiệp của cha mẹ anh, sau đó bà ấy hỏi về những điều ngẫu nhiên, như sách và bộ phim yêu thích của anh và em gái Mingyu ngay lập tức hào hứng khi Wonwoo nói rằng anh thích Harry Potter.

"Em cũng vậy!" Cô bé thốt lên từ nơi cô bé đang bận rộn gấp khăn ăn. "Anh thích tập nào thế?" Cô hỏi. Thái độ của cô ấy từ khi mở cửa đột nhiên biến mất và cô ấy trông giống một cô bé mười hai tuổi bình thường hơn rất nhiều.

"Ồ, uhm. Có lạ không nếu anh nói anh thực sự không thể quyết định được? " Wonwoo hỏi, mong đợi cô bé sẽ đánh giá anh vì đã đưa ra một câu trả lời không đâu vào đâu nhưng cô bé chỉ nhún vai.

"Không sao, em hiểu mà, đó là một quyết định khó khăn để đưa ra." Cô cười với anh và Wonwoo cũng mỉm cười đáp lại. "Anh có mái tóc đẹp đấy."

Wonwoo trố mắt nhìn cô bé trong một giây, mẹ của Mingyu bật cười ở đằng sau. "Cảm ơn. Em cũng vậy - "Anh dừng lại, kinh hoàng trước lời nói của mình. Cô ấy không có tóc mà. "Ý anh là... anh xin lỗi, anh nghĩ nó rất tuyệt. Anh không thấy nhiều cô gái đi lại như vậy. "

Cô ấy nhún vai. "Họ luôn nói con gái xinh hơn khi để tóc dài. Hoặc tóc ngắn thì không nữ tính. Đó là lý do tại sao các cô gái luôn không thoải mái khi không có tóc. Và không có gì để che giấu khuôn mặt của mình, anh biết không? Em không thích như vậy. Em có một khuôn mặt xinh xắn mà. "

"Đúng vậy." Wonwoo cười khúc khích, hơi ngạc nhiên vì sự tự tin của cô ấy, nhưng nó rất sảng khoái và khá dễ thương. Anh cảm thấy hơi khó tin rằng cô ấy chỉ mới mười hai tuổi.

Cô bé lại cười. "Vậy tại sao anh lại làm bạn với anh trai em vậy? Bạn bè của anh ấy thường không ra đâu vào đâu nhưng anh có vẻ ổn với em."

Trước khi Wonwoo có thể trả lời, Mingyu đã quay vào trong. "Đừng có gọi bạn bè của anh là không ra đâu vào đâu, eleven*."

*eleven là nhân vật chính trong loạt phim truyền hình kinh dị khoa học viễn tưởng Stranger Things. Được thủ vai bởi nữ diễn viên Millie Bobby Brown, cô có năng lực điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ và thần giao cách cảm.
Lý do Mingyu gọi Minah như vậy chắc là do mái tóc hai người giống nhau chăng :)))

"Đừng có gọi em như vậy!" Cô hét lên khi Mingyu cúi xuống hôn lên đầu cô.

"Mingyu, thôi đi." Mẹ cậu ấn một cái bát khác vào tay cậu. "Và đừng bỏ mặc bạn mình nữa. Con thật là bất lịch sự."

Nụ cười của Mingyu hơi chùn lại, ánh mắt lo lắng khi nhìn Wonwoo. "Anh có muốn giúp em dọn bàn ăn không?"

Wonwoo không muốn. Anh không muốn ở một mình với Mingyu trong thời gian dài, nhưng anh cần phải cư xử như một người lớn, cần xử lý sự từ chối như bao người khác. Không có ích gì để hờn dỗi bây giờ cả. Nếu Mingyu muốn làm bạn, thì Wonwoo sẽ là một người bạn tốt với cậu.

Anh cho rằng mình nợ Mingyu nhiều như vậy.

"Xin lỗi về Minah nhé." Mingyu lầm bầm trong khi đưa cho Wonwoo vài cái đĩa từ phía bên kia bàn. "Con bé có xu hướng nói chuyện với mọi người bằng thế giới quan của nó."

"Ổn mà." Wonwoo nhún vai. "Con bé có vẻ khác với hầu hết những đứa trẻ cùng tuổi."

"Con bé đã từng lẻn ra ngoài để tham gia một cuộc diễu hành của phụ nữ."

"Ồ nhưng... điều đó tốt, phải không?"

"Con bé tám tuổi."

"Wow." Wonwoo cười khúc khích, nhìn cách Mingyu cười hạnh phúc như thế nào. Nó làm cho anh quên đi toàn bộ tình hình của họ, khi nhìn thấy Mingyu hạnh phúc.

Nếu Mingyu có thể hạnh phúc khi họ là bạn, thì chắc chắn Wonwoo cũng có thể.

Phải không?





Một lúc sau, bố của Mingyu về và ông ấy cũng tử tế và chào đón như những người khác trong gia đình Mingyu. Không có gì ngạc nhiên khi Mingyu có một tính cách tươi sáng và lạc quan như vậy; Wonwoo hiếm khi thấy một gia đình yêu thương và hoạt động tốt như gia đình cậu.

Ông ấy kéo Wonwoo vào một cái ôm thật chặt khi vừa về nhà, gọi Wonwoo là con trai và Mingyu thấy Wonwoo đỏ bừng mặt dưới sự chú ý, nhưng cậu không nói gì cả, điều mà Wonwoo vô cùng biết ơn.

Bữa tối đó là một trong những bữa tối tuyệt vời nhất mà Wonwoo đã có trong đời. Anh không quen với những đêm yên bình như thế này. Khi anh trở về nhà, mỗi bữa tối cuối cùng đều dẫn đến việc anh cãi nhau với cha dượng của mình.

Nhưng điều gần nhất gây ra cuộc chiến tối nay là Mingyu trêu chọc em gái của mình, nhưng ngay cả như vậy Wonwoo cũng có thể biết Mingyu yêu cô bé đến mức nào, cậu liên tục xoa đầu cô ấy hay lén hôn lên đầu cô ấy. Mingyu dường như thực sự yêu thích cái đầu cạo trọc của cô bé và Wonwoo không biết tại sao anh lại thấy điều đó thật đáng yêu.

Tại một thời điểm, bố của Mingyu hỏi anh liệu Wonwoo đã có bạn gái chưa. "Hoặc bạn trai, tất nhiên rồi." Người đàn ông nhanh chóng bổ sung.

May mắn thay, không ai trong số họ để ý đến việc Wonwoo và Mingyu đều căng thẳng trước câu hỏi, và Wonwoo ước rằng mình sẽ bỏ lỡ cách Mingyu nghiến chặt răng cho đến khi Wonwoo lắc đầu và nói không.

"Nhưng cháu là một chàng trai trẻ đẹp trai." Mẹ của Mingyu lắc đầu không tin. "Ta không hiểu bằng cách nào mà chưa ai bắt được cháu. Tuy nhiên, có rất nhiều đứa trẻ ở độ tuổi của cháu trong thị trấn của chúng ta, Mingyu có thể giới thiệu cho cháu một vài người trong số họ nếu cháu muốn— "

"Mẹ, dừng lại đi." Mingyu nói và Wonwoo thậm chí không dám nhìn cậu.

Thay vào đó, anh hắng giọng và nhìn bố Mingyu, đổi chủ đề bằng cách hỏi ông ấy về cửa hàng bánh mà Mingyu đã đề cập. Anh có thể cảm thấy Mingyu đang nhìn mình chằm chằm, như thể cậu không mong Wonwoo nhớ chuyện đó, điều mà Wonwoo cũng phớt lờ.

Hóa ra Mingyu đã không hoàn toàn nói cho Wonwoo biết toàn bộ sự thật về nghề nghiệp của cha mẹ cậu; họ không chỉ sở hữu một cửa hàng bánh ngọt, họ sở hữu tổng cộng mười hai cửa hàng bánh ngọt trên khắp đất nước và khi họ nói với anh tên cửa hàng của họ, Wonwoo gần như mắc nghẹn đồ ăn của mình.

Mọi người đều biết những tiệm bánh ngọt đó. Anh ném cho Mingyu một cái nhìn buộc tội và Mingyu đỏ mặt, nhún vai khi cậu nhét thêm thức ăn vào miệng.

Không có gì ngạc nhiên khi họ đang sống trong một ngôi nhà như thế này.

"Mingyu và chú sẽ đi câu cá vào sáng mai. Có một cái hồ tuyệt đẹp chỉ cách đây nửa giờ. Có những con cá chép đẹp nhất mà cháu có thể tìm thấy quanh đây." Cha của Mingyu nói khi ông uống một ngụm bia. Ông có một khuôn mặt tròn với những đường nét cười, đôi mắt nhỏ thân thiện. Mingyu chắc chắn được thừa hưởng cái mũi của ông ấy. "Cháu nên đi với chúng ta, Wonwoo."

Wonwoo mở to mắt, lắc đầu. "Ồ, không ạ, cháu thực sự nên trở về sau bữa tối."

"Nhưng đó là một chặng đường dài." Mẹ của Mingyu nhướng mày với anh. "Cháu không nên đi đường vào buổi đêm lâu như vậy."

"Vâng, ở lại đây đi anh." Minah đứng dậy, hơi đỏ mặt trước cái nhìn ngạc nhiên mà Mingyu bắn cho cô ấy, giống như cô ấy không thường hành động như vậy với bạn bè của Mingyu.

Một phần của Wonwoo hy vọng cô ấy không làm vậy. Anh muốn gia đình của Mingyu thích anh, một điều cực kỳ ngu ngốc và đáng thương, bởi vì họ nghĩ gì về anh bây giờ không còn quan trọng nữa rồi.

"Cháu có phải đi đâu vào ngày mai không?" Bố của Mingyu hỏi lại.

Wonwoo nuốt nước bọt."Không, không phải vậy nhưng cháu đã ở lại quá lâu rồi—"

"Ồ, vớ vẩn." Mẹ của Mingyu đảo mắt. "Ở lại đây tối nay, được chứ? Chúng ta có một phòng cho khách, thực sự không có vấn đề gì cả đâu."

"Vậy thì mọi chuyện đã ổn thỏa." Bố của Mingyu mỉm cười trước khi Wonwoo có thể phản đối lần nữa và ngả người ra sau với vẻ hài lòng. "Và một lần nữa, ta đã ăn quá nhiều rồi."

"Khi nào thì bố mới tới giới hạn của mình chứ?" Minah cười khúc khích, chỉ vào cái bụng bầu của ông, lè lưỡi khi bố cô tinh nghịch lườm cô.

Wonwoo không biết mình phải làm cái quái gì nữa. Anh không muốn tỏ ra thô lỗ và tiếp tục từ chối lời đề nghị của họ nhưng anh cũng biết chắc chắn rằng anh không muốn ở lại đây, không phải với Mingyu, không phải khi Mingyu không còn muốn anh nữa.

Anh có thể cảm thấy một đôi mắt đang nhìn mình trong khi gia đình Mingyu đang trò chuyện sôi nổi về điều gì đó và anh buộc mình phải nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Mingyu từ phía bên kia bàn.

Trái tim anh lại loạn nhịp. Ngốc nghếch.

"Anh xin lỗi." Wonwoo khẽ nói.

Mingyu lắc đầu. "Không sao đâu."

Họ nhìn vào mắt nhau trong vài giây trước khi Minah gọi tên Mingyu, khiến họ giật mình và vội vàng quay mặt đi chỗ khác.




Sau khi dọn dẹp bàn ăn và giúp mẹ Mingyu trong bếp, họ lại ngồi xuống vườn, ăn tráng miệng với ngọn lửa lạo xạo bên cạnh trong lò sưởi, Dobby và Friday chạy quanh vườn.

Dobby là chú cún nhỏ đáng yêu của Minah và Friday, chú chó lớn hơn của họ khó có thể theo kịp năng lượng của Dobby nữa. Friday kết thúc bằng việc nằm trên chân Wonwoo và Mingyu nói rằng điều đó có nghĩa là con chó của cậu thích Wonwoo, và Wonwoo thực sự không biết phải làm thế nào với thông tin đó.

Đó là một đêm ấm áp đến nỗi Wonwoo vẫn đổ mồ hôi trong chiếc quần đùi và áo phông nhưng anh thực sự không có thời gian để quan tâm đến điều đó. Gia đình của Mingyu thực sự là một trong những gia đình có một không hai.

Họ khiến Wonwoo cười nhiều đến nỗi má anh bắt đầu đau, và chúng khiến anh quên đi toàn bộ tình huống rắc rối này với Mingyu, bởi vì Mingyu dường như thoải mái hơn khi đêm diễn ra, đùa giỡn với bố và cười lớn cho cả xóm cùng nghe.

Wonwoo không cảm thấy quá thoải mái khi uống bia trước mặt bố mẹ Mingyu nhưng bố Mingyu đảm bảo với anh rằng nó ổn, vì vậy anh nhận chai bia đã được ướp lạnh mà Mingyu đưa cho anh, bụng anh lại quặn lên đáng thương khi Mingyu nhìn vào mắt anh trong một vài giây.

Anh không biết cơ thể mình sẽ mất bao lâu để quen với tình hình này, nhưng anh hy vọng nó sẽ xảy ra sớm, bởi vì trong khi Wonwoo có thể ngăn chặn hầu hết những suy nghĩ xung quanh Mingyu, anh thực sự không thể làm bất cứ điều gì với phản ứng của cơ thể trước sự hiện diện của Mingyu gợi lên trong anh.

Khi trời đã khá muộn, Minah và bố mẹ Mingyu vào trong nhà để chuẩn bị đi ngủ, để Mingyu và Wonwoo có thời gian riêng bên ngoài.

Họ không nói chuyện trong một lúc, Wonwoo lo lắng nghịch nhãn chai bia đang cầm và Mingyu vỗ về Dobby trong lòng.

"Phòng ngủ dành cho khách đã sẵn sàng." Mẹ của Mingyu nói sau khi ra ngoài nhặt một vài chiếc cốc và đĩa còn lại trên bàn. "Mingyu có thể chỉ cho cháu mọi thứ ở đâu khi cháu đi ngủ, được không?"

"Cảm ơn cô rất nhiều. Cháu xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho cô. "

"Ồ, Wonwoo." Mẹ của Mingyu cười thầm. "Cháu thực sự ngọt ngào. Chúng ta không phiền nếu cháu ở lại đây chút nào. Nói với Mingyu nếu cháu cần gì nhé? "

"Cháu sẽ làm. Cảm ơn cô."

"Vậy thì ngủ ngon nhé, các chàng trai." Bà cúi xuống hôn lên thái dương Mingyu và vẫy tay với Wonwoo, trước khi quay vào trong.

Anh lắng nghe tiếng dế xung quanh họ, ngọn lửa gần như tắt hẳn nhưng thỉnh thoảng vẫn nổ lách tách.

"Em có một gia đình rất tuyệt." Wonwoo lầm bầm sau một lúc lâu.

"Em biết." Mingyu trả lời. "Họ thật tuyệt vời."

Wonwoo ậm ừ, uống hết chai bia còn lại.

"Họ thích anh." Mingyu lại lên tiếng.

"Em nghĩ vậy sao?"

Mingyu lại nhìn anh, khẽ mỉm cười. "Chắc chắn rồi."

Wonwoo cảm thấy má mình nóng lên, lượng cồn ít ỏi trong người khiến anh cảm thấy hơi kỳ quái. Mingyu đang khiến anh cảm thấy kỳ lạ, mặc dù Wonwoo biết rằng anh không nên cảm thấy như vậy nữa.

"Này, em định hỏi anh" Mingyu nhẹ nhàng đặt Dobby xuống khi chú chó con bắt đầu di chuyển quá nhiều trên đùi cậu. "Sao anh biết nhà em ở đâu vậy? Yuna nói với anh à? "

Wonwoo lắc đầu. "Anh đi thăm chú gần đây. Anh đã hỏi chú ấy."

"Ồ." Mingyu gật đầu. "Chú dạo này thế nào?"

"Chú ổn." Wonwoo nói. "Anh nghĩ chú nhớ em đấy."

Mingyu nở nụ cười chân thật. "Có thật không?"

"Ừm. Chú đã nói như vậy. Ý anh là... chú đã nói điều gì đó tương tự vậy. "

"Ồ, ông ấy quá tsundere để thừa nhận điều đó." Mingyu cười khúc khích. "Nhưng em cũng nhớ ông ấy. Thật tốt khi anh đến thăm chú."

Wonwoo đẩy chai bia đã cạn ra, cắn chặt môi dưới. "Cảm giác thật kỳ lạ khi không có em ở đó."

Mingyu không trả lời nhưng khi Wonwoo nhìn cậu, ánh mắt của Mingyu đã đổ dồn vào anh, và Wonwoo hoàn toàn không thể đọc được chúng. Anh ước anh biết Mingyu đang nghĩ gì.

"Lễ tốt nghiệp của Chan diễn ra thế nào?"

"Nó rất tuyệt." Wonwoo nói. "Điểm tổng kết môn toán của thằng bé khá tốt. Nó có nói với em không?"

"Ồ không. Ý em là em đã không... lúc đó em đã không còn ở đây nữa." Mingyu hắng giọng và Wonwoo tự rủa bản thân một chút. Anh tiếp tục đưa cuộc trò chuyện trở lại với họ và điều đó khiến cả hai cảm thấy không thoải mái một chút nào.

"Minghao đã nói với em... điều gì đó về Jeonghan hyung và đồng nghiệp của anh?" Mingyu hỏi và Wonwoo không chắc Mingyu có thực sự quan tâm không hay cậu chỉ đang cố tìm chủ đề để nói chuyện vì cậu không thể chịu đựng sự im lặng khó chịu xung quanh họ.

"Ồ, phải. Họ đang hẹn hò. Họ đã ở bên nhau một thời gian nhưng chưa... chưa muốn công khai." Anh ngừng lại, mắt khoá chặt vào Mingyu.

"Thật tốt. Em mừng cho họ." Mingyu nói.

"Ừ..." Wonwoo biết cả hai đều đang nghĩ giống nhau, và Wonwoo tự hỏi liệu Mingyu có bị tổn thương gì không hay liệu cậu đã hoàn toàn vượt qua mọi chuyện rồi.

"Chắc anh đã mệt rồi." Mingyu nói nhanh một chút. "Anh muốn đi ngủ không?"

Wonwoo lặng lẽ gật đầu, đợi Mingyu dập lửa, bế Dobby lên khi Mingyu yêu cầu và chắc chắn rằng Friday đang đi theo họ trước khi họ quay vào trong.




"Em nghĩ những thứ này sẽ vừa với anh." Mingyu bước vào phòng ngủ cho khách một lúc sau, Wonwoo giật nảy mình ở chỗ anh đang ngồi trên giường, ngó quanh căn phòng như một đứa trẻ tò mò. Mingyu cười hiền. "Xin lỗi, em không cố ý làm anh giật mình."

"Không sao đâu." Wonwoo nói, cầm lấy quần áo mà Mingyu đưa cho anh và ôm vào ngực. Anh cảm thấy mình thực sự phiền toái. "Anh xin lỗi vì... chỉ -"

"Hyung" Mingyu ngắt lời anh. "Dừng lại đi. Anh được chào đón ở đây mà. Em thề đấy."

"Ngày mai anh sẽ đi. Anh chỉ không thể nói không với cha mẹ em."

Mingyu nhìn anh một lúc trước khi từ từ ngồi xuống bên cạnh. "Làm ơn đừng nghĩ rằng em không muốn anh ở bên cạnh nữa. Em muốn. Em rất vui vì anh đã ở đây. "

Wonwoo nên vui khi nghe cậu nói những điều đó, nhưng chúng chỉ khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn. Anh không muốn ở đây nữa. Nó chỉ quá đau đớn mà thôi.

Ngồi bên cạnh Mingyu như thế này và cố gắng nuốt xuống tất cả những lời muốn nói ra, những cảm xúc anh dành cho Mingyu và cảm giác thôi thúc muốn chạm vào cậu và tất cả mọi thứ. Thật là ngột ngạt.

"Cảm ơn vì quần áo." Là tất cả những gì Wonwoo nói.

Mingyu nhìn anh một lúc nữa trước khi thở dài một hơi. "Anh có cần gì nữa không?"

"Không. Cảm ơn em."

"Được rồi." Mingyu đứng dậy. Giữa họ lại căng thẳng đến mức, có thể căn phòng sẽ bốc cháy nếu ai đó đốt diêm ngay bây giờ. "Anh sẽ phải dậy sớm vào ngày mai đấy. Chúng ta cần có mặt ở hồ trước khi trời bắt đầu quá nóng."

"Nhưng em biết đấy, anh có thể sẽ làm vướng chân mọi người. Anh chưa bao giờ đi câu cá trước đây cả." Wonwoo lầm bầm.

Mingyu nhún vai. "Không sao đâu. Bố em thích thể hiện kỹ năng của mình với người khác lắm." Cậu mỉm cười và Wonwoo khẽ cười khúc khích. "Và em sẽ chỉ cho anh cách làm."

"Chúc may mắn với điều đó nhé." Wonwoo khịt mũi khiến Mingyu đảo mắt.

"Đừng tự hạ thấp mình nữa." Mingyu thở dài. "Em không thích đâu."

Wonwoo ngoảnh mặt đi.

"Em... em ở ngay phòng bên cạnh nếu anh cần bất cứ điều gì, được không?"

"Ừ." Wonwoo lại nhìn lên, nở nụ cười yếu ớt với Mingyu.

"Ngủ ngon, hyung."

"Chúc ngủ ngon."





Wonwoo đã không kiểm tra điện thoại của mình cả đêm, vì vậy anh ngạc nhiên khi thấy rằng Soonyoung đã hoàn toàn phát điên. Anh quên nói với bạn mình rằng anh đã đến đây an toàn, vì vậy có thể đó là lỗi của Wonwoo.


Tới: soonyoung đẹp trai

- xin lỗi tao quên mất, tao đây

- tao sẽ ở lại qua đêm

Từ: soonyoung đẹp trai

- chúa ơi !!! tao đã lo lắng cho mày rất nhiều

- và CÁI GÌ chúng mày làm lành rồi đấy à? èè ??

- mày có sử dụng biện pháp bảo vệ không đấy

- với cả xe của tao ổn chứ

Tới: soonyoung đẹp trai

- xe của mày ổn

- bọn tao là bạn

Từ: soonyoung đẹp trai

- không, hai đứa mày không phải là bạn. làm ơn nói cho tao biết mày chỉ đang nói đùa thôi

- lol nói với tao rằng mày đùa đi, tao vẫn đang đợi đây

Tới: soonyoung đẹp trai

- tao không đùa

- và tao mệt lắm, ngủ ngon

Từ: soonyoung đẹp trai

- ồ dm, không

- đúng là vớ vẩn

- tao thề nếu mày quay lại đây mà không nghiêm túc sắp xếp lại mọi chuyện, tao sẽ đấm mày qua điện thoại đấy

- đừng nói với tao mấy thứ vớ vẩn như bọn tao nên làm bạn thì tốt hơn, thằng dở này

Tới: soonyoung đẹp trai

- ok


Từ: soonyoung đẹp trai

- đó là một trong những kiểu ok mang ý nghĩa 'im lặng đi' của mày và tao không đánh giá cao điều đó đâu

- mày yêu anh chàng đó

- đừng hèn nhát nữa

- nghĩ về nó đi, nhé? tao yêu mày ♥


Wonwoo đặt điện thoại của mình lên bàn cạnh giường, hất tung ga trải giường ra khỏi người vì quá nóng.

Anh nằm đó một lúc, cửa sổ mở toang cố gắng cho một chút không khí mát vào, điều này không thực sự hiệu quả.

Quần áo của Mingyu trên người anh cũng có mùi giống như nước xả vải mà cậu sử dụng ở căn hộ chung của mình với Minghao. Mùi hương gần như khiến Wonwoo phải kéo quần áo ra lần nữa.

Giống như anh đang được Mingyu ôm liên tục, mùi hương của cậu trải dài khắp nơi, kể cả trong ga trải giường.

Wonwoo thở dài, cố gắng ngừng hành động ngu ngốc như vậy.

Đừng hèn nhát nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro