Chapter 15: Now Or Never

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn tháng trước Wonwoo đã đón Chan từ nhà và họ mua bánh pizza trên đường đến căn hộ của Wonwoo, vì Chan đang cảm thấy buồn chán.

Và bây giờ là buổi sáng trước ngày tốt nghiệp của Chan, có nghĩa là thằng bé sẽ đi vào tối nay.

Wonwoo thậm chí không cố gắng phủ nhận sự thật rằng anh không muốn nó rời đi.

Anh đã quen với việc ăn tối với Chan, nghe những câu chuyện của thằng bé về trường học hoặc về cô gái đã cười với nó trong thư viện hoặc trêu chọc thằng bé vì rõ ràng rằng thằng bé đã phải lòng cô nàng.

Chan đang thu dọn đồ đạc khi Wonwoo trở lại sau buổi trị liệu vào sáng hôm đó, cảm thấy kiệt sức và rắc rối như mọi khi, anh ngồi xuống sàn bên cạnh em trai để giúp nó gấp quần áo. Wonwoo nhìn những hạt bụi li ti nhảy múa dưới ánh nắng khi anh nhặt lên một đôi tất.

Hôm đó là một ngày đẹp trời, trái ngược với cảm giác của Wonwoo. Đó không phải là nỗi buồn. Nó giống như... một cảm giác hối tiếc buồn tẻ. Anh nên dành nhiều thời gian hơn cho Chan.

Có lẽ Wonwoo chỉ hơi làm quá lên. Chan chỉ ở cách đó hai giờ lái xe mà thôi.

Thằng bé đã được nhận vào một trường đại học chỉ cách nhà bố mẹ họ vài phút, vậy nên nó sẽ chuyển về sống cùng họ.

"Em đã ăn sáng chưa?" Wonwoo hỏi sau một hồi im lặng.

Chan gật đầu. "Em có để một ít đồ ăn cho anh đấy." Thằng bé nói. "Anh có muốn em hâm nóng lên cho anh không?"

Wonwoo lắc đầu, đưa cho nó một chiếc quần thể thao. "Anh sẽ ăn sau."

"Anh muốn uống ít trà không?" Chan hỏi thêm và Wonwoo đảo mắt, nhẹ nhàng huých vai nó.

Mọi chuyện đã như thế này được một thời gian. Chính xác là kể từ sau vụ trộm.

Wonwoo thường trở về nhà với những bữa ăn đã được nấu và một vài mẻ bánh không thành công, và về cơ bản Chan đã cố gắng rất nhiều để giúp mọi thứ dễ dàng hơn cho Wonwoo bằng cách nấu ăn hoặc làm hầu hết các công việc trong nhà và mặc dù Wonwoo đánh giá cao sự giúp đỡ của nó ngay từ đầu, nhưng việc này đang bắt đầu khiến anh phát điên.

Bởi vì không chỉ mỗi Chan đối xử với anh theo cách khác đi.

Các thành viên của B.Đ.B.V.W đã bắt đầu hành động như thể Wonwoo được làm bằng thủy tinh, có thể vỡ vụn nếu họ cao giọng dù chỉ một chút khi ở gần anh vậy.

Soonyoung tiếp tục đặt bánh pizza dưới tên anh đến căn hộ của Wonwoo, thậm chí còn đi xa hơn đó là trả tiền mua nó mỗi lần.

Yuna đưa cho anh một mớ sách về self-help và bắt anh tập yoga với cô trong phòng khách của mình. "Để giải phóng tâm hồn của anh và thư giãn đầu óc." Cô ấy nói và Wonwoo muốn khóc một chút khi cô ấy ép một chiếc quần yoga màu hồng vào ngực anh.

Wonwoo đã vô tình làm rách một trong những chiếc áo sơ mi yêu thích của Seungkwan, và trong những trường hợp bình thường, anh sẽ may mắn sống sót và thoát khỏi tình huống này vì Seungkwan sẽ không dễ dàng tha thứ khi nói đến những điều như vậy, nhưng Seungkwan chỉ cười trừ và nói rằng nó ổn.

Hansol còn tự trách mình vì đã làm rách chiếc áo sơ mi. "Em nghĩ rằng em đã làm anh vấp ngã. Vâng, đó là những gì đã xảy ra."

"Hansol" Wonwoo chớp mắt với cậu. "Đó là lỗi của anh. Em thậm chí còn không ở gần anh nữa— "

"Không, em chắc chắn đã nhìn thấy anh vấp vào chân em. Vì vậy, nếu Kwannie tức giận với ai đó, thì đó phải là em."

Wonwoo cảm thấy còn hơn cả việc được mọi người cưng chiều, nó giống như thể anh sắp chết và họ muốn anh dành thời gian còn lại của mình trong yên bình vậy.

Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn ra lâu hơn nữa, anh sẽ trở thành hàng trăm điểm lo lắng nhỏ và anh khá chắc chắn rằng tất cả họ sẽ chạy đến để giúp đỡ anh dọn dẹp đống lộn xộn để Wonwoo sẽ không phải tự mình làm điều đó.

Wonwoo thở dài thườn thượt và nhìn Chan đang lè lưỡi đầy tập trung khi nhét đồ vào vali. Anh nhớ lại những gì bác sĩ Kang đã nói với anh trước đó, về việc trung thực hơn với những người xung quanh. Rằng anh nên cố gắng nói chuyện với họ về cảm xúc của mình thay vì giữ tất cả suy nghĩ cho riêng mình.

Cha mẹ của họ sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào, vì vậy đây có thể là thời điểm tốt nhất để giải quyết một số thứ trong lồng ngực của anh.

"Chan?" Anh rón rén hỏi, loay hoay với chiếc tất vẫn chưa gấp trên tay. Chúng được thêu một loạt ký hiệu đô la và chúng thực sự là của Wonwoo, nhưng Chan đã mặc rất nhiều quần áo của Wonwoo khi nó ở đây nên anh thực sự không phiền nếu nó mang chúng theo.

"Hửm?"

"Anh muốn xin lỗi." Wonwoo từ từ bắt đầu, lúng túng hắng giọng. "Anh đã không phải là người anh trai tốt nhất với em khi em còn ở đây— hoặc em biết đấy, từ rất lâu rồi. Anh xin lỗi vì đã luôn tỏ ra... lạnh lùng và xa lánh em."

Chan trợn to mắt một cách không tưởng và lắc đầu nguầy nguậy, trông thằng bé ngốc nghếch và đáng yêu đến mức Wonwoo gần như muốn ôm lấy nó. "Hyung, không! Anh không— "

"Chờ đã, để anh nói xong đã." Wonwoo cười khúc khích. "Anh biết anh đã đối xử tệ với em. Và em không  đáng phải chịu điều đó. Anh xin lỗi nếu anh đã từng khiến em cảm thấy có lỗi vì, uhm, những chuyện đã xảy ra. Anh hy vọng em biết rằng anh thực sự cảm kích vì đã có em là em trai của anh."

Chan chớp mắt nhìn anh một lúc trước khi nhìn xuống lòng mình. Wonwoo nghe thấy nó sụt sịt nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi Chan nhìn lại anh.

"Em cũng xin lỗi. Em cảm thấy thật tệ vì đã đổ lỗi cho anh vì con người của anh. Anh như vậy không phải lỗi của anh. Không phải đó là điều xấu! Em yêu anh bất kể anh là người như thế nào."

Wonwoo phải cố gắng rất nhiều để không đứng dậy và rời khỏi phòng ngủ của mình. Anh vẫn chưa quen với kiểu nói chuyện thẳng thắn này. Giống như anh đang phải làm tất cả những điều mới mẻ này mà không có một sự hỗ trợ nào vậy.

Tựa như ai đó đã đưa anh đến một đất nước xa lạ mà không có tiền hoặc không có hướng dẫn đến bàn thông tin.

Chan mím môi và cố gắng nở một nụ cười, đã có vẻ chấp nhận sự thật rằng Wonwoo sẽ phản ứng giống như cách anh luôn làm—

Chuông cửa reo, báo rằng bố mẹ họ đã đến, và Wonwoo buộc mình phải đứng dậy để có thể ra mở cửa cho họ.

Nhưng trước khi rời khỏi phòng, anh dừng lại ở ngưỡng cửa, hít thở bình tĩnh trước khi quay lại đối mặt với em trai mình. "Này, Chan?"

Chan nhìn lên từ nơi nó đang uể oải đứng dậy khỏi sàn. "Vâng?"

"Anh cũng vậy."

Chan ngẩng đầu bối rối. "Anh cũng vậy cái gì-" nó dừng lại ở đó, há hốc miệng và mắt mở to. "Ồ."

Wonwoo cười khúc khích trước biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt Chan và rồi chuyển thành một nụ cười nhẹ nhàng khi Chan đứng dậy và rụt rè bước đến gần.

"Ý anh thực sự là vậy sao?"

"Ừm."

Và rồi Chan nhảy đến ôm anh, giấu mặt xấu hổ, càu nhàu khi Wonwoo bắt đầu bật cười. Nếu không phải tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Wonwoo sẽ ôm nó lại, nhưng anh chọn quàng tay qua vai Chan và kéo thằng bé về phía cửa để chào bố mẹ họ.




Mẹ anh trông như một bông hoa héo úa khi Wonwoo nhìn thấy bà ấy lần cuối.

Hôm nay khi bước vào căn hộ của Wonwoo, bà ấy thật xinh đẹp và nở nang, và Wonwoo không cho bà ấy thời gian để nói bất cứ điều gì trước khi anh ôm chặt lấy bà, hít lấy mùi hương an ủi của bà ấy, để bà mắng mỏ rằng anh lại gầy đi rồi.

Anh để bà quấy rầy và hôn lên má mình, không quan tâm đến nụ cười nhếch mép trêu chọc của Chan hay Hyunsik đang nhìn họ với biểu cảm kỳ lạ sau cặp kính của ông.

Cha dượng anh gật đầu chào nhưng Wonwoo chỉ nhắm mắt và giấu mũi vào tóc mẹ.

Wonwoo nhớ mẹ, và anh lo lắng cho bà, nhưng bây giờ bà đã trở lại, và bà đã tốt hơn rất nhiều, và Wonwoo không quan tâm đến bất cứ một điều gì nữa trên thế giới vào thời điểm đó.

"Có chuyện gì đã xảy ra với con vậy?" Mẹ anh cười khẽ khi cố gắng tách ra, nhưng lại bị Wonwoo kéo vào. "Này, Wonwoo..." Bà có vẻ lo lắng nhưng bắt đầu chải các ngón tay của mình qua mái tóc anh theo cách dịu dàng mà bà ấy vẫn thường làm. "Có chuyện gì sao?"

Wonwoo lắc đầu và kéo mẹ lại gần. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Vài tuần gần đây thật mệt mỏi. Wonwoo có thể cố gắng và hành động như thể điều đó không ảnh hưởng đến anh, nhưng thực tế là có.

Anh mệt mỏi và anh chỉ muốn trở lại làm một đứa trẻ, được mẹ gãi lưng vào sáng Chủ nhật cho đến khi anh thức dậy khỏi giường.

Nhưng anh không còn là một đứa trẻ và thế giới của anh cũng không còn hoạt động như vậy nữa, vì vậy anh ngừng lại và tách ra trước khi mẹ bắt đầu nghi ngờ về hành vi của anh.

Họ ngồi xuống trong phòng khách, Chan và anh lắng nghe cha mẹ họ kể về ngôi làng, rằng nó đã thay đổi như thế nào, về việc ông bà của họ ngày càng già và gắt gỏng hơn. Wonwoo không nghe nhiều đến phần đó, loay hoay với các ngón tay khi Hyunsik nói về việc mọi người liên tục hỏi về họ, tự hỏi họ đã cao bao nhiêu và cuộc sống của họ thế nào vì cả hai chưa về thăm làng trong vài năm rồi.

Wonwoo nghĩ rằng anh nên đánh giá cao việc cha dượng của anh thực sự cố gắng che giấu sự thật rằng không ai hỏi về tình hình của Wonwoo, nhưng anh không thực sự quan tâm nữa, vì nó không có gì mới cả. Họ sẽ háo hức hỏi thăm về Chan và quay đi với vẻ mặt cau có khi mẹ anh cũng cố gắng lôi kéo Wonwoo vào cuộc trò chuyện.

Mẹ anh cảm nhận được sự khó chịu mà Wonwoo cảm thấy với chủ đề hiện tại, vì vậy bà bảo Wonwoo cho bà xem vali của Chan để bà ấy có thể phân loại nó.

Wonwoo mỉm cười khi bà vòng tay qua anh trên đường đến phòng ngủ, cười lớn khi bà kêu lên vì tình trạng của chiếc vali.

Bà dọn dẹp lại toàn bộ đồ đạc và bắt đầu gấp quần áo lại gọn gàng với Wonwoo ngồi bên cạnh, đưa cho bà những bộ quần áo khác nhau khi bà yêu cầu.

"Mẹ trông khỏe hơn rồi." Wonwoo lầm bầm.

Bà nở một nụ cười ấm áp với anh, má lúm đồng tiền xuất hiện ở khóe miệng bên trái. Đôi mắt của bà ấy không còn trống rỗng và mệt mỏi nữa. Chúng lại lấp lánh như mọi khi.

Mẹ anh giống như một cơn lốc khi chứng trầm cảm chưa ảnh hưởng đến cơ thể của bà ấy. Bà ấy luôn cần phải làm một điều gì đó, đó là lý do tại sao bà ấy rất yêu công việc của mình, nơi bà có thể đi khắp nơi để mua đồ và sắp xếp lại mọi thứ và làm cho mọi thứ trở nên đẹp đẽ.

Mẹ anh thích bận rộn, thích dọn dẹp và nấu nướng, luôn nấu quá nhiều thức ăn khi mọi người đến và trở nên buồn rầu khi họ không ăn hết.

Thật không công bằng khi bà ấy đã phải trải qua bao nhiêu chuyện trong cuộc đời mình. Wonwoo phút chốc lại cảm thấy tồi tệ, bởi vì anh biết anh đã gây ra bao nhiêu đau đớn và nỗi buồn cho bà chỉ với sự hiện diện của mình, nhưng anh đã tự dừng lại trước khi có thể trở nên hỗn loạn một lần nữa

"Mẹ cũng cảm thấy tốt hơn nữa." Bà ấy nói thêm sau một lúc. "Bác sĩ trị liệu của mẹ đã đúng khi cô ấy nói rằng vùng nông thôn có thể là liều thuốc tốt nhất cho mẹ."

Wonwoo cười. "Con rất vui khi mẹ cảm thấy tốt hơn."

Bà ấy nghiêng đầu, ánh mắt tính toán khi nhìn vào Wonwoo. "Điều gì đang làm phiền con vậy, con yêu?"

"Gì ạ?"

"Trông con không hạnh phúc lắm." Bà ấy nói, gấp gọn gàng một chiếc quần jean khác theo cách mà chỉ các bà mẹ mới có thể làm được. "Con có vẻ rất vui khi chúng ta nói chuyện qua điện thoại. Con đã đang hoàn thành truyện ngắn của mình, kỳ nghỉ hè sắp đến gần, con sẽ dành thời gian với bạn bè của mình... vậy thì có chuyện gì thế? "

Wonwoo cảm thấy hơi sửng sốt vì mẹ anh đã hiểu anh nhanh như thế nào. Anh chưa nói với bà về bác sĩ trị liệu và anh cũng không có ý định làm điều đó sớm. Bà ấy vừa mới khỏe hơn. Wonwoo không muốn làm vỡ tan bong bóng hạnh phúc nhỏ bé của họ.

"Không có gì đâu ạ." Wonwoo cười khúc khích. "Mọi thứ đều ổn. Con vừa mới dậy, có lẽ con chỉ mệt thôi."

Mẹ anh gật đầu, nhưng Wonwoo có thể nhận ra bằng ánh mắt của bà nói rằng bà không tin một lời anh nói. "Chan đã nói với mẹ một vài chuyện... về một người bạn của con."

"Bạn nào ạ?" Wonwoo thở dài, trong lòng thầm mắng cậu em trai nhỏ của mình vì luôn kể cho mẹ nghe mọi điều nhỏ nhặt đang xảy ra trong cuộc sống của họ.

"Mẹ tin rằng tên cậu ấy là Mingyu?"

Thật hài hước vì cách tâm trạng của Wonwoo có thể thay đổi nhanh đến mức nào. Anh gần như chắc chắn rằng mẹ anh có thể nghe thấy trái tim anh rơi vào cái bụng trống rỗng như thế nào, và nó sẽ nứt vỡ ra sao chỉ một chút nữa thôi.

Anh không nghĩ nhiều về Mingyu, gần đây anh quá bận rộn với các thời hạn và công việc cũng như các buổi trị liệu và kỳ thi cuối kỳ nên anh thực sự không có thời gian.

Mẹ anh chùng vai khi nhìn thấy nét mặt của Wonwoo. "Ồ."

"Con thực sự không muốn nói về chuyện đó." Wonwoo cười khúc khích nhưng nghe thật kinh khủng. Giọng anh hơi vỡ ra và ngực anh có chút đau.

Anh đã nghĩ rằng mẹ sẽ quấy rầy anh về điều đó, bởi vì bà ấy luôn hơi ồn ào khi nói về những chuyện như vậy, nhưng bà chỉ mím môi lại và gật đầu. "Được rồi. Nhưng nếu con thay đổi quyết định và nghĩ rằng con cần một số lời khuyên của người mẹ— "

"Con sẽ không." Wonwoo nhanh chóng lắc đầu. "Nhưng cảm ơn mẹ."

Bà lại thở dài, có vẻ hơi buồn, vì nó khiến một người mẹ buồn khi thấy con mình buồn, và bà cúi xuống vò tóc anh và hôn lên thái dương anh. Wonwoo bối rối và lùi ra xa, bà bật cười trước hành động của anh. "Vẫn không thay đổi, mẹ thấy như vậy".

Và bà ấy không có ý như vậy, nhưng Wonwoo nghĩ rằng Con đang cố gắng.





Buổi lễ tốt nghiệp trôi qua mà không có bất kỳ sự cố nào. Mọi người đều vui vẻ, thời tiết cũng rất đẹp và có máy ảnh nhấp nháy ở khắp mọi nơi. Wonwoo ngồi đó và nhìn tên Chan được xướng lên, mỉm cười khi thấy Chan bước lên sân khấu để lấy bằng tốt nghiệp khi bạn bè cổ vũ cho nó.

Chan chỉ mới học ở đây được vài tháng nhưng mọi người rõ ràng đã yêu cậu bé rồi.

Wonwoo một lần nữa cảm thấy vô cùng khó tin rằng họ có quan hệ họ hàng với nhau dưới mọi hình thức, nhưng anh cũng cảm thấy rất tự hào khi Chan vẫy tay về phía họ, khi anh nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt của em trai mình và Wonwoo nhanh chóng vẫy tay chào lại.

Anh buộc phải chụp ảnh sau buổi lễ, nhưng anh vẫn giữ yên trước máy ảnh, thậm chí bắt bản thân mỉm cười một chút.

Hyunsik rơm rớm nước mắt và Wonwoo giả vờ không nhìn thấy ông ấy lau chúng đi sau cặp kính cận. Họ không thực sự nói chuyện với nhau, nhưng Wonwoo vẫn nhìn ông tương tác với mẹ mình, với Chan.

Hyunsik là một người đàn ông giàu lòng yêu thương. Ông luôn có một vòng tay an ủi xung quanh mẹ mình, vẫn yêu bà ấy điên cuồng sau ngần ấy năm. Dù cho ông có đối xử với Wonwoo khủng khiếp như thế nào đi chăng nữa thì ông cũng đã phải trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng. Ông ấy luôn ưu tiên mẹ của Wonwoo trước mọi điều khác.

Chết tiệt, ông thậm chí đã từ bỏ công việc của mình chỉ để đảm bảo rằng mẹ anh sẽ khỏe lại.

Nhưng khi cha dượng của anh ôm Chan vào ngày hôm nay, khi ông ấy nói với thằng bé rằng ông tự hào như thế nào và ông yêu thằng bé nhiều ra sao, Wonwoo cảm thấy một cú đâm vào ngực anh mà anh không thể giải thích được, điều mà anh sẽ phớt lờ và quàng tay qua em trai và bóp vai an ủi nó.

Chan nhìn ông như một đứa trẻ nhỏ sau khi tặng ba mẹ bức tranh mà nó đã vẽ, chờ đợi những lời khen ngợi.

"Anh tự hào về em, Channie." Wonwoo lầm bầm, không hiểu tại sao mắt Chan lại sáng lên như vậy, tại sao nó lại trông rất vui vì đó chỉ là Wonwoo mà thôi. Tại sao Chan lại yêu anh đến vậy?

Nhưng một lần nữa, không phải Wonwoo đã trả lời câu hỏi đó trong cuộc gặp đầu tiên với bác sĩ Kang rồi sao?

Có lẽ đó là vì Chan có thể thấy rằng Wonwoo biết ơn như thế nào khi có thằng bé. Có thể là do họ đã cùng nhau trải qua một số chuyện, khi mọi người ở nhà đều buồn bã và vắng mặt và điều duy nhất họ có thể làm cho ngày của mình tươi sáng hơn một chút là ở bên nhau.

Như khi họ xây pháo đài bằng chăn hoặc đi khám phá khu rừng, chuyện này đã khiến đầu gối Chan bị trầy xước thường xuyên hơn và Wonwoo không thể làm gì hơn là cố gắng hôn lên nó để làm thằng bé bớt đau vì anh đã quên mang theo khăn buộc.

Và có thể, chỉ có thể thôi, Wonwoo đã trở thành một người anh tốt với cậu bé khi họ còn nhỏ. Anh hy vọng là vậy.

Cách Chan ôm anh khi họ nói lời tạm biệt khiến Wonwoo tin rằng có lẽ anh không chỉ làm rối tung mọi chuyện với mọi người. Anh ôm Chan lại, mặc kệ bố mẹ họ bối rối và ngạc nhiên như thế nào khi nhìn cảnh tượng lạ lẫm của cậu con trai thường lạnh lùng và thụ động đang véo má em mình.

Chan cười khúc khích và đẩy anh ra. "Anh sẽ ổn, phải không?"

"Dĩ nhiên rồi."

"Em sẽ nhớ anh."

"Anh chỉ cách đó hai giờ thôi mà—"

"Hyung..."

Wonwoo thở dài và mỉm cười nhượng bộ. "Anh cũng sẽ nhớ em."




Có cảm giác căn hộ quá rộng lớn và trống trải khi Wonwoo trở về nhà vào đêm hôm đó.

Wonwoo ngồi xuống sofa mà không bật đèn và lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh phải đối mặt với kiểu im lặng chế giễu mà anh đã rất quen thuộc trước khi Chan dọn đến ở cùng.

Biểu ngữ B.Đ.B.V.W vẫn được treo trên tường, nhắc nhở anh rằng anh không cô đơn, rằng anh có những người quan tâm mình, nhưng Wonwoo không thể rũ bỏ cảm giác cô đơn đang len lỏi vào trong xương.

Chan không còn ở đó để nói chuyện lảm nhảm, không ở đó để làm Wonwoo phân tâm nữa.

Không còn các lớp học, không còn phải ôn tập cho các kỳ thi, câu chuyện của anh đã được hoàn thành, không có gì để suy nghĩ của anh bận rộn, vì vậy đầu óc Wonwoo tự nhiên bắt đầu lang thang.

Và lần đầu tiên sau nhiều tuần, Wonwoo bắt đầu nghĩ về những gì bác sĩ Kang đã nói với anh rằng hãy đứng về phía mình từ bây giờ. Cô ấy bảo anh chỉ nên tập trung vào bản thân, làm việc để trở nên tốt hơn, để có thể chấp nhận bản thân, yêu bản thân, những từ ngữ xa lạ như vậy khiến ngực Wonwoo căng thẳng và khó chịu.

Và anh nghĩ về Mingyu.

Wonwoo muốn nhấc điện thoại và gọi cho cậu, nghe giọng nói của cậu, nghe về một ngày của cậu, nghe về việc cậu tự mình vấp ngã và làm đổ đồ uống ra khắp nơi vì cậu vụng về như thế nào. Wonwoo muốn rủ cậu đi lái xe dù đã gần nửa đêm vì Wonwoo biết rằng cậu luôn sẵn sàng cho việc đó.

Wonwoo muốn đến điểm quan sát, ngắm nhìn ánh đèn thành phố và cùng cậu ăn thêm vài trái ngọt, nói về mọi thứ dưới ánh mặt trời, chạm vào cậu, ngắm nhìn nụ cười của cậu, cách cậu cắn môi, tại sao cậu không thể nháy mắt và cuối cùng lại nhắm cả hai mắt lại... đôi mắt xinh đẹp của Mingyu, to và trung thực, cởi mở và rất dễ đọc.

Sự thôi thúc phải làm tất cả những điều đó quá lớn, nó tạo ra một khối u nặng nề và tội lỗi trong cổ họng của anh, cảm giác thật lạnh lẽo nơi bàn tay khi anh uốn cong các ngón tay của mình, duỗi chúng ra để nhìn vào những khoảng trống không còn những ngón tay ấm áp của Mingyu đan vào nữa.

Anh không thể không tự hỏi liệu Mingyu có ổn không, đặc biệt là sau điều mà Minghao đã nói với anh lần trước. Hạnh phúc của Mingyu có ý nghĩa với Wonwoo hơn là của anh, mặc dù bác sĩ Kang luôn nói với anh rằng cảm thấy như vậy là không đúng. Không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của Wonwoo.

Nhưng Wonwoo sao có thể ích kỷ để bỏ qua Mingyu mà lo cho bản thân mình trước được chứ? Mingyu chưa bao giờ đặt bản thân mình trước Wonwoo cả.

Wonwoo nợ cậu một lời xin lỗi, nhưng có vẻ như mọi người xung quanh anh lại có vẻ nghĩ khác. Giống như họ nghĩ Mingyu có hại cho Wonwoo vậy.

Anh lại ngủ quên trên ghế mặc dù giờ đây giường của anh đã trống trở lại, và trước khi nhắm mắt lại, anh tự nhắc nhở rằng mình phải sửa chữa bản thân trước khi có thể bắt đầu nghĩ đến việc sửa chữa mọi thứ giữa anh và Mingyu.

Nếu có bất cứ điều gì còn lại để sửa chữa.



Tất cả chỉ là một quá trình thực sự chậm chạp, mệt mỏi và khó chịu.

Các buổi trị liệu vừa giúp giải tỏa nhưng cũng làm anh thêm mệt mỏi. Wonwoo luôn trở về với nhiều cảm xúc lẫn lộn; biết nhiều hơn về bản thân, hiểu rõ bản thân hơn nhưng anh cũng cảm thấy thật ngu ngốc khi phải cần người khác giúp đỡ để, ừm, hoạt động được.

Bác sĩ Kang đã nói với anh rất nhiều điều, cho anh rất nhiều lời khuyên hữu ích, nhưng Wonwoo cảm thấy thật khó để làm theo những lời khuyên đó. Anh không thể thay đổi toàn bộ tính cách của mình trong một sớm một chiều, vì vậy, anh cố gắng làm những việc nhỏ như nhận sự giúp đỡ của bạn bè mà không phàn nàn.

Họ chủ yếu nói về hoàn cảnh gia đình của anh, vì đó là vấn đề lớn nhất và đôi khi, khi Wonwoo cảm thấy đủ tốt để làm điều đó, họ sẽ nói về Mingyu.

Wonwoo cảm thấy mệt đến tận xương tủy mỗi khi chủ đề về Mingyu xuất hiện, vì vậy anh cố gắng tránh nhắc đến cậu hết mức có thể.

Bác sĩ Kang giải thích cho anh lý do tại sao anh lại phản ứng mạnh mẽ với những hành động yêu thương từ người khác, chẳng hạn như người khác gọi anh bằng biệt danh hay là xoa đầu hoặc âu yếm anh. Wonwoo thấy hơi xấu hổ vì anh biết mình bắt đầu đỏ mặt hoặc giận dỗi khi Jeonghan bảo anh dễ thương hoặc vò tóc anh, giống như cách bạn hành động với một đứa trẻ, nhưng bác sĩ Kang nói rằng anh nên cho phép những điều đó, vì nó có thể giúp anh lấp đầy khoảng trống bên trong mà không bao giờ thực sự được lấp đầy khi anh còn là một đứa trẻ.

Vì vậy, anh rất cố gắng làm thế. Bất cứ khi nào bạn bè quan tâm anh, bất cứ khi nào Jeonghan quấy rầy anh và Yuna bắt anh ăn, anh chỉ để điều đó xảy ra và giả vờ rằng mình không thực sự cảm thấy như một chú cún vui vẻ bên trong bởi tất cả sự quan tâm và tình cảm của mọi người.

Một số ngày Wonwoo thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy như đã trở thành một con người hoàn toàn khác; như thể tất cả các vấn đề của anh đã được chữa lành một cách kỳ diệu trong đêm vậy. Giống như anh thực sự có thể bắt đầu yêu thương bản thân, ngừng nghĩ về bản thân như một thứ gì đó không ổn, một người chỉ thực sự gây ra sự tàn phá ở bất cứ nơi nào anh đi qua.

Nhưng vào những ngày khác, thường xảy ra nhiều hơn những ngày tốt đẹp, có cảm giác như anh đã thụt lùi lại mười bước sau khi thực hiện hai bước theo hướng tốt hơn.

Anh muốn ngừng điều trị sau một vài tuần vì anh cảm thấy như mình và bác sĩ Kang đã nói về mọi chuyện ở đó rồi, nhưng Jeonghan cười vào mặt anh và nói rằng nó không hoạt động như vậy, và anh cần phải tiếp tục đến đó.

Bác sĩ Kang nói rằng chuyện này không giống như điều trị  bệnh cảm lạnh khi mà bạn chỉ cần nằm trên giường trong vài ngày và uống thuốc và sau đó bạn sẽ khỏe hơn.

Cô ấy nói rằng một số người so sánh nó với việc bỏ thuốc lá; một số ngày họ có thể hoạt động mà không chạm vào một điếu thuốc nào và họ sẽ nghĩ rằng cuối cùng họ cũng đã đạt được mục đích, nhưng ngày hôm sau, điều gì đó sẽ xảy ra khiến họ căng thẳng và họ sẽ lại tìm đến chiếc gậy ung thư đó, và cuộc hành trình bắt đầu lại từ đầu.

Vậy nên Wonwoo vẫn tiếp tục, ngay cả khi anh không thấy có nhiều ý nghĩa với việc đó nữa.





Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được hai tháng, bầu trời như một tấm vải xanh hoàn mỹ, mặt trời chiếu sáng hơn một chút.

Thời tiết trở nên nóng nực và khiến bạn cảm thấy ướt đẫm mồ hôi ngay khi bước ra ngoài.

Wonwoo không thích nó. Đã ba tuần rồi trời không mưa và anh chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Sao trời có thể không mưa được? Anh không chắc mình có muốn sống trong một thế giới như thế này nữa hay không.

Có lẽ anh nên chuyển đến nước Anh thì hơn. Mọi người ở đó không phải luôn phàn nàn về thời tiết ẩm ướt sao?

Tuy nhiên, những người khác trông có vẻ hạnh phúc. Mọi người dường như trở nên sống động cùng với nhiệt độ tăng cao, khoác lên mình những bộ  cánh sặc sỡ và vui tươi, những cô gái mặc những chiếc váy mùa hè xinh xắn, những chàng trai thì khoe cơ bắp của mình. Wonwoo có thể nghe thấy âm nhạc, tiếng cười và tiếng la hét từ những khu vui chơi mùa hè được tổ chức cách đây một tuần kéo dài đến tận sáng sớm.

Và có lẽ tất cả ánh mặt trời, sự ấm áp và niềm hạnh phúc trong không khí xung quanh anh không tệ đến thế, bởi vì Wonwoo đang bắt đầu tiến bộ hơn rồi.

Chỉ là những điều nhỏ nhoi thôi, như anh sẽ cảm thấy tự hào một chút khi câu chuyện của anh được xuất bản trong cuốn sách đó, khi bạn bè tổ chức tiệc cho anh, mọi người vỗ tay chúc mừng và anh có thể nhìn thấy sự quan tâm và yêu thương thực sự trong mắt họ. Tất cả đều sẵn sàng cãi lại ngay lập tức như thế nào khi Wonwoo nhỏ nhẹ nói rằng anh chỉ gặp may mà thôi.

Khi anh nhận được tin nhắn từ Hyunsik, cha dượng của anh, người chỉ nhắn tin cho anh khi Wonwoo gây ra rắc rối, nói với anh rằng anh đã làm tốt. Rằng ông tự hào về Wonwoo.

Hyunsik chưa bao giờ nói những lời gần gũi đó với Wonwoo, và khi Wonwoo đọc tin nhắn, anh không thể rời khỏi căn hộ của mình trong suốt đêm hôm đó.

Wonwoo không nhắn lại cho ông, nhưng anh cũng giả vờ như mình không cố kìm lại những giọt nước mắt khi đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn đó.

Anh thậm chí còn tăng cân một chút nhưng Soonyoung nói rằng anh trông vẫn có vẻ như Yuna có thể bẻ đôi anh nếu cô ấy cố gắng. Wonwoo véo vào phần da bên trong bắp tay của cậu ấy và Soonyoung, nước mắt lưng tròng, hứa sẽ không bao giờ nhận xét như vậy nữa.

Những suy nghĩ tiêu cực vẫn còn đó và chúng vẫn khiến anh gục ngã, nhưng vẫn có một cái nhìn thoáng qua về sự tích cực ở đây và ở đó, những khoảnh khắc mà Wonwoo sẽ phải đối mặt với những điều tiêu cực trong cuộc sống của mình và anh vẫn sẽ cố tình chọn để tập trung vào những điều tích cực.

Vì vậy, có thể anh đang cảm thấy tự hào về bản thân mình một chút

Khi anh nói với bác sĩ Kang như vậy, cô ấy mỉm cười và nói rằng anh đang làm rất tốt. Anh đang trở nên tốt hơn. Và Wonwoo không biết tại sao mình lại đỏ mặt, nhưng anh cảm thấy như mình đã làm điều gì đó đúng đắn một lần, và như thể anh có thể xoay chuyển cuộc đời mình và không còn cảm giác như sắp chết ngạt chỉ vì... sự tồn tại của mình nữa.

"Cậu thậm chí không còn lắng nghe anh, phải không?"

Wonwoo giật nảy mình, lúc này mới nhớ ra rằng Jeonghan đang ở bên cạnh.

Họ đang ở công viên, ngồi trong bóng râm dưới tán cây, quan sát (hay là đánh giá, trong trường hợp của Jeonghan) tất cả những người khác nhau đi ngang qua họ.

"Xin lỗi, anh đang nói gì vậy?" Wonwoo hỏi, kéo một chút áo sơ mi của anh, nơi nó dính vào cơ thể anh một cách khó chịu. Trời quá nóng.

Ai đó cần cứu anh khỏi đất nước này.

Anh đã bôi kem chống nắng nhưng da vẫn bị mẩn đỏ và rát vì nắng nóng. Wonwoo chỉ nên ở nhà cho đến khi mùa hè kết thúc thôi.

Điều đó nghe thực sự, thực sự hấp dẫn.

Jeonghan đảo mắt, ngả người ra sau để chống khuỷu tay, hai mắt nheo lại để chống lại ánh nắng chói chang. "Không quan trọng đâu."

"Em xin lỗi." Wonwoo lại lầm bầm, cảm thấy thực sự tồi tệ. Anh gần đây đã mất tập trung rất nhiều và anh biết điều đó đang bắt đầu làm phiền bạn bè của mình, nhưng chỉ là có quá nhiều điều trong tâm trí của anh mà thôi. Nhưng khác với cách nó thường xảy ra.

Anh không thường xuyên lo lắng nữa, anh chỉ đang... suy nghĩ. Thật tuyệt khi anh có thể nghĩ về mọi thứ mà không còn những lo lắng khiến anh cảm thấy bồn chồn và như có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Jeonghan cười với anh. "Không sao đâu cục cưng, đừng lo."

"Em không phải là cục cưng của anh." Wonwoo rên rỉ, và nhanh chóng đẩy ý nghĩ về Mingyu ra xa khi anh nhớ Mingyu đã từng gọi anh như vậy khi... khi mọi thứ đã khác.

Anh không thể nghĩ về Mingyu. Chưa— Chưa được.

Jeonghan ôm ngực với vẻ mặt đau khổ. "Cecilia, em đang làm tan nát trái tim tôi..." Anh ấy khẽ khàng hát bằng tông giọng nhẹ nhàng của mình, lúng túng ngắc ngứ vì anh ấy không biết phần còn lại của lời bài hát.

"Sao Jisoo lại ổn khi anh tán tỉnh người khác thế?"

Ồ, và bây giờ Jeonghan đang đỏ mặt. Anh ấy đỏ mặt đấy.

"Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra với hai người vậy?" Wonwoo hỏi. Anh đã ngừng đếm xem Jeonghan đã đến quán cà phê bao nhiêu lần trong vài tuần qua, chỉ để đứng đó và khiến Jisoo lo lắng với những cái nhìn chăm chú của anh ấy và Wonwoo chắc chắn không bỏ lỡ những nụ cười tinh tế và những cái chạm nhẹ vào nhau mà cả hai liên tục trao đổi.

"Không có gì đâu." Jeonghan nhanh chóng nói.

"Anh không thực sự nghĩ rằng hai người đang tinh tế, phải không?" Wonwoo bật cười.

"Anh không biết cậu đang nói gì cả, anh bạn."

"Jeonghan."

"Hửm?"

"Bao lâu rồi?" Wonwoo hỏi, nhìn Jeonghan một cách sắc bén và nghiêm khắc.

Và rồi, cuối cùng, Jeonghan chìm trong thất bại, vai xụi lơ. "Anh không thực sự muốn nói về nó."

"Sao thế?"

"Jisoo không..." Jeonghan không nhìn vào mắt anh, điều này thật kỳ lạ, bởi vì Jeonghan thích giao tiếp bằng mắt, đó là lý do tại sao anh ấy rất giỏi trong việc đọc vị và giao tiếp với mọi người. Tuy nhiên, anh ấy đang làm rất tốt trong việc né tránh Wonwoo ngay bây giờ. "Mọi chuyện có hơi phức tạp, Wonwoo."

Wonwoo nghiêng đầu, cảm thấy hơi bối rối và choáng ngợp với tình huống này. Anh chưa bao giờ thấy Jeonghan như vậy, ngoại trừ lần Wonwoo gọi anh vào đêm đó và Jeonghan đến gặp anh ở sân chơi, giúp anh xua tan căng thẳng.

Hồi đó cũng do Jisoo gây ra. Và đó là gần ba tháng trước.

"Hyung...?"

"Cậu ấy vẫn chưa come out, cậu biết đấy." Jeonghan thở dài, và cuối cùng bắt đầu giải thích. "Và cậu ấy đang gặp khó khăn khi chấp nhận sự thật rằng cậu ấy đang yêu một chàng trai. Cậu nên nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy khi anh hôn cậu ấy lần đầu tiên. Cậu ta bỏ chạy, theo đúng nghĩa đen, và không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của anh trong hai tuần liên tiếp."

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Sinh nhật của Mingyu."

"Hyung! Đó là vài tháng trước rồi-- "

"Ừ, anh biết." Jeonghan cười khúc khích. "Dù sao thì, anh đoán bọn anh cũng đang ở trong hoàn cảnh giống như cậu với Mingyu. Không chính thức và cũng giấu diếm mọi người."

Cảm giác như một nhát dao tinh tế đâm vào trái tim anh. Wonwoo biết Jeonghan không cố ý như vậy, nhưng nó vẫn khiến anh cúi đầu xấu hổ. "Vì vậy, suốt thời gian qua, anh đã cho em lời khuyên về cách làm mọi chuyện trở nên chính thức với Mingyu trong khi bản thân anh cũng đang gặp khó khăn về vấn đề tương tự."

"Hừm, phải, anh đoán vậy." Jeonghan ậm ừ. "Anh chưa bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh của mình khi nói chuyện với cậu. Anh thực lòng chỉ muốn cậu và Mingyu ở bên nhau thôi, vì vậy đừng cảm thấy có lỗi hay gì cả."

Wonwoo ngước nhìn anh ấy trong một lúc, khuôn mặt tươi cười của Mingyu xuất hiện trước mặt anh, thật chấp nhận, thấu hiểu và kiên nhẫn.

"Em có thể nói chuyện với Jisoo."

"Không, Wonwoo. Cậu đã có đủ vấn đề của mình rồi— "

"Em thực sự không sao đâu." Wonwoo bật cười. "Em muốn giúp đỡ thôi mà. Em có thể nói rằng anh ấy quan tâm đến anh rất nhiều. Và em biết có vẻ hơi đạo đức giả khi nói điều này, nhưng hai người không nên lãng phí thời gian nữa. Anh sẽ hối tiếc về điều đó trong tương lai."

Jeonghan chớp mắt nhìn anh một lúc trước khi ngẩng đầu lên. "Lần cuối cùng cậu và Mingyu nói chuyện với nhau là khi nào thế?"

Wonwoo không cho anh ấy câu trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn cô gái đang đọc sách lúc nãy, nhưng cô ấy đã đi rồi, chiếc ghế dài lại trống rỗng.

Thật là mỉa mai.

Jeonghan im lặng để tìm câu trả lời, thở dài và nằm dài trên bãi cỏ. "Cậu biết đấy, anh đã nghiên cứu hành động và cảm xúc của con người trong vài năm nay, nhưng anh không thể không nghĩ rằng chính cái cơ chết tiệt này ở đây mới là thứ quyết định cuối cùng cho chúng ta." Anh vỗ nhẹ vào ngực trái và nhắm mắt lại, khoanh tay sau đầu với một nụ cười nhẹ. "Vì vậy, nếu cậu thực sự yêu ai đó, cậu cuối cùng cũng sẽ ở bên họ thôi. Đó là lý do tại sao anh không lo lắng cho anh và Jisoo. Cậu đã nghe điều đó từ anh đầu tiên đấy."

"Em khá chắc rằng anh không phải là người đầu tiên nói câu đó." Wonwoo lẩm bẩm.

"Đừng làm hỏng niềm vui của anh chứ." Jeonghan ấn chân vào lưng Wonwoo. "Nằm xuống với anh đi, cậu bé buồn rầu."

Wonwoo nằm xuống, đầu tựa vào cánh tay dang rộng của Jeonghan. "Em không buồn đâu. Không còn nữa."

"Anh biết." Jeonghan cười. "Và anh rất mừng."


Nhưng Wonwoo vẫn nói chuyện với Jisoo hai ngày sau đó, vào đêm muộn khi họ đã dọn dẹp xong ở quán cà phê và mặt trời đã lặn từ lâu. Họ đang ngồi trong một gian hàng trong góc, uống cà phê đá trong khi Wonwoo trầm giọng nói chuyện với đồng nghiệp của mình.

Jisoo không nói nhiều, anh ấy chỉ lắng nghe, đầu cúi xuống đất và vai như sụp xuống theo từng lời Wonwoo nói.

Và sau đó, khi Wonwoo nói xong, Jisoo bắt đầu khóc.

Anh ấy khóc vào vai Wonwoo một lúc lâu, trước khi nghẹn ngào nói "Anh thực sự yêu cậu ấy, Wonwoo à."

Sau đó, Jisoo bắt đầu nói, nói rằng anh ấy sợ, sợ phản ứng của gia đình, sợ bị từ chối và sợ làm bố mẹ thất vọng.

Wonwoo không giỏi trong việc này, anh thực sự không phải vậy, nhưng anh nói bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu, và điều đó thật kỳ diệu vì Jisoo im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng anh ấy gật đầu và nói "Có lẽ em đúng."

Và trong khi Jisoo không come out với gia đình ngay lập tức vào đêm đó, anh ấy đã hôn lên môi Jeonghan vào ngày hôm sau khi anh ấy bước vào quán cà phê như anh ấy vẫn làm mỗi sáng.

Vẻ mặt của Jeonghan là vô giá và càng tuyệt hơn khi Jisoo chỉ đơn giản đề nghị Jeonghan làm bạn trai của mình.

Nụ cười của Wonwoo rất chân thành, niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực khi thấy cả hai người bạn của mình sắp xếp được mọi thứ và trông thật ngốc nghếch và yêu nhau.

Ngay cả khi sau đó anh lại cảm thấy vị đắng trong miệng, khóe môi muốn rũ xuống, anh vẫn cố gắng tiếp tục mỉm cười và giơ ngón tay cái lên với Jeonghan khi anh ấy nhìn Wonwoo với đôi mắt long lanh.




Cảm giác như đã nhiều tháng rồi kể từ lần cuối cùng Wonwoo đến đây.

Có lẽ vì thực sự đã nhiều tháng trôi qua rồi.

Nhưng bây giờ anh đã ở đây, đứng ở chỗ cũ nơi mà anh đã đợi Mingyu hồi đó, ướt sũng vì nước mưa.

Anh thở dài và lắc đầu. Anh nghiêm túc cần phải ngừng kết nối mọi điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của mình với Mingyu đi thôi.

Tiếng chuông phía trên cánh cửa kêu vang như mọi khi khi Wonwoo bước vào trong cửa hàng, cẩn thận đóng nó lại sau lưng.

Cảnh tượng trước mặt là một cảnh tượng quen thuộc. Một ông già ngồi trên bàn làm việc, bên cạnh có tách trà bị bỏ quên, chiếc kính gần như tuột khỏi mũi, một bài hát từ trước thời của Wonwoo phát trên radio ở đâu đó.

Wonwoo gần như mong đợi Mingyu sẽ xuất hiện từ phía sau cửa hàng như cách cậu đã từng, khuôn mặt cậu sáng lên khi nhìn thấy Wonwoo, tiến đến ôm anh—

"Wonwoo?" Người chú cuối cùng cũng nhìn lên khỏi chỗ làm của mình, có vẻ ngạc nhiên khi thấy Wonwoo đã trở lại cửa hàng sau thời gian dài.

Wonwoo rón rén cười với người đàn ông, bước lại gần băng ghế làm việc, nơi anh đặt túi nhựa xuống. "Cháu mang cho chú một ít đồ ăn." Anh nói sau khi chào hỏi.

"Cảm ơn cháu." Người đàn ông nói, tháo kính ra để nhìn Wonwoo một cách đàng hoàng. Ông ấy đang cười, như thể ông rất vui khi thấy Wonwoo ở đây. "Ta đã nghĩ rằng cháu không sẽ đến đây trong một thời gian nữa chứ."

Wonwoo chắc có vẻ hơi bối rối.

"Kể từ khi Mingyu về nhà nghỉ hè. Cháu chỉ đến đây để gặp thằng bé thôi, đừng cố lừa ta." Người đàn ông cười khúc khích và với lấy cái túi, Wonwoo bước lại gần để giúp ông sắp xếp các hộp đựng thức ăn khác nhau trên bàn. Người chú với lấy ví của mình để trả tiền đồ ăn cho Wonwoo, nhưng Wonwoo tức giận lắc đầu cho đến khi người đàn ông nhượng bộ với cái gật đầu khó chịu.

"À thì." Wonwoo nói, hy vọng sẽ không cất lên được nỗi buồn trong giọng nói của mình. "Lần này cháu đến đây là để thăm chú."

"Cháu thật tốt." Người chú nói. "Ta gần như không muốn nói điều đó đâu, nhưng ta nhớ sự hiện diện của đứa trẻ đó ở đây." Ông chỉ về phía sau cửa hàng, nơi Mingyu làm việc.

"Cháu có thể tưởng tượng được." Wonwoo lo lắng cười khúc khích. Có lẽ anh không nên đến đây.

Anh nhận thức rõ hơn rất nhiều về sự vắng mặt của Mingyu khi anh ở đây.

Cửa hàng có vẻ lạnh lẽo hơn khi không có cậu, và Wonwoo cảm thấy lạc lõng và thật buồn, như thể anh không có việc gì ở đây khi Mingyu không còn ở bên anh nữa.

Trong khi người chú ăn tối, họ nói về những chuyện ngẫu nhiên, bắt đầu từ thời tiết và kết thúc là trò chuyện về chính trị. Đôi khi Wonwoo có cảm giác như người chú biết chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt ông ấy gần như có chút thất vọng khi Wonwoo mất tập trung quá nhiều.

Wonwoo giúp dọn dẹp một chút trong cửa hàng, vì người chú không thể tự mình làm nhiều việc như vậy và đã có một ít bụi bám trên đồ đạc rồi.

Và sau đó anh đi về phía sau cửa hàng, thậm chí không ngạc nhiên khi thấy một mớ hỗn độn trên bàn làm việc của Mingyu. Anh không thể không mỉm cười và lắc đầu. Bạn có nghĩ rằng Mingyu sẽ dành thời gian để dọn dẹp trước khi rời đi trong bốn tháng không.

Vẫn còn một tháng nữa.

Anh không chắc liệu mình có nên chạm vào bàn của Mingyu hay không nhưng rồi anh đoán nó sẽ không quan trọng lắm. Cậu có lẽ sẽ nghĩ rằng dù sao thì chú cũng đã dọn dẹp cho cậu.

Wonwoo đứng đó một lúc, cố gắng tưởng tượng xem Mingyu muốn mọi thứ của mình được sắp xếp như thế nào, điều này thật ngu ngốc nhưng Wonwoo không thể tự ngăn mình lại được. Anh vẫn muốn làm cho Mingyu hạnh phúc bằng cách nào đó, ngay cả khi nó chỉ như thế này thôi.

Anh mỉm cười khi cố gắng xếp tất cả các tờ giấy lại với nhau bởi vì trong khi chúng hầu hết là thiết kế chi tiết và kế hoạch cho những mô hình kính của cậu, chúng cũng chứa đầy những nét vẽ lung tung và nguệch ngoạc của Mingyu. Đôi khi có những dấu chấm hỏi khổng lồ được vẽ trên các trang giấy và sau đó là những từ nhỏ như mình đang làm cái quái gì vậy? và Wonwoo không thể không cười khúc khích với chúng.

Có lẽ anh không nên đọc những thứ này và anh chuẩn bị dừng lại, nhưng rồi anh nhìn thấy một hình trái tim và anh thực sự không thể dừng lại sau đó. Anh kéo trang giấy ra và nín thở khi nhìn thấy những nét vẽ nguệch ngoạc xung quanh danh sách những thứ có vẻ như là hướng dẫn từ khách hàng.

Tên của Wonwoo được viết xung quanh nó một vài lần, và có những trái tim bé nhỏ ở khắp mọi nơi, những dòng chữ và hình vẽ nhỏ bé vô tâm có thể khiến Wonwoo xúc động.

Có một trang viết tay hướng dẫn chỉnh sửa cặp kính của một khách hàng và Mingyu hẳn đã thực sự bực bội khi làm việc vào ngày hôm đó.

Khung phải tối hơn. khung đã ĐEN rồi anh bạn clgt !!!!!!!!

Tôi muốn tên viết tắt của tôi bằng vàng. Tốt cho anh thôi và tôi muốn hôn hít với wonwoo hyung ngay lúc này


Anh tưởng tượng Mingyu ngồi đây, làm việc đến tận khuya và nghĩ về Wonwoo thay vì thực sự làm việc.

Đó chỉ là những thứ mà Mingyu sẽ làm, tất cả những trái tim ngu ngốc đó, tại sao lại có nhiều trái tim ở khắp mọi nơi như vậy?

Và những từ đó... chúng chỉ khiến cái lỗ hình Mingyu trên ngực anh ngày càng to ra. Tim anh đau nhói và Wonwoo chỉ muốn nó biến mất.

Anh ngồi xuống ghế của Mingyu và cẩn thận đặt tất cả giấy tờ sang một bên. Anh ngồi đó một lúc lâu và nhìn chằm chằm vào chiếc ghế bên kia, nơi Wonwoo thường ngồi, học và viết bài, đợi Mingyu làm việc xong để họ cùng nhau về nhà.

Họ sẽ chạm nhẹ vào chân nhau ở dưới bàn, và đôi khi Mingyu không tập trung vào công việc của mình, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào Wonwoo, mỉm cười, cố gắng thu hút sự chú ý của Wonwoo cho đến khi chú phải đá Wonwoo ra vì anh đã làm Mingyu phân tâm quá nhiều.

Anh cầm bút lên và viết một vài từ trên một trang giấy trống nhô ra khỏi tập giấy.

Anh thực sự nhớ em.

Wonwoo thu mình lại, chống cằm khoanh tay trên băng ghế làm việc, mắt đảo qua liên tục những dòng chữ đó.

Anh nhớ Mingyu. Chỉ vậy thôi. Anh nhớ cậu, tất cả mọi thứ về cậu, thậm chí cả những meme ngu ngốc của Mingyu nữa và đã ba tháng rồi. Thực sự quá lâu rồi.

Mingyu ngốc. Tại sao cậu lại bỏ đi? Tại sao cậu không đợi Wonwoo sẵn sàng nói lời xin lỗi trước khi chỉ bỏ đi như vậy?

Vì thế giới không xoay quanh mày, mày thật ngu ngốc.

Wonwoo từ từ ngồi dậy trên ghế, một ý tưởng nảy ra trong đầu anh. Phản ứng đầu tiên của anh là gạt nó đi, bởi vì anh là một kẻ hèn nhát và sẽ không bao giờ mạo hiểm như vậy, khiến bản thân bị tổn thương, bác sĩ Kang và mọi người cũng bảo anh hãy đợi.

Và có lẽ anh nên đợi. Điều đó có lẽ sẽ là tốt nhất. Anh nên để mọi chuyện qua đi, để xem chuyện gì sẽ xảy ra khi Mingyu quay lại.

"Cháu về hả?" Chú hỏi khi thấy Wonwoo rời khỏi cửa hàng, túi đeo chéo trên vai.

Wonwoo gật đầu và cảm thấy mình đang tháo lui, tâm trí anh bảo anh phải ngậm miệng lại và bỏ đi, nhưng anh phớt lờ nó. Anh có thể nhờ đến chú hoặc Minghao để làm việc này và anh không thực sự chắc liệu Minghao có giúp anh không, vì vậy người đàn ông là sự đặt cược an toàn nhất của anh. "Cháu có thể hỏi nhờ chú chuyện này được không?"

"Tất nhiên rồi." Chú nói, có vẻ hơi lo lắng khi ông ngồi lên ghế. "Chuyện gì thế?"

"Cháu, uh, cần địa chỉ của Mingyu." Anh nói, cắn môi lo lắng.

Người chú cười khúc khích một chút. "Tại sao cháu lại hỏi ta địa chỉ bạn trai của cháu chứ, Wonwoo?"

Wonwoo cố gắng kiểm soát nét mặt của mình trước sự lựa chọn từ ngữ của người chú, lắc đầu.

"Không, ý cháu là địa chỉ của bố mẹ cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro