Chapter 14: Fly with me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo không thể nhớ lần cuối cùng anh ngủ dậy muộn hơn 8 giờ sáng là khi nào.

Khi anh thức dậy vào ngày hôm sau, đã đến giờ ăn trưa và đầu anh có cảm giác như chứa đầy bông vậy.

Bây giờ đang là giữa trưa. Wonwoo hoàn toàn ngủ quên mất; anh đã bỏ lỡ tất cả các lớp học buổi sáng của mình.

Anh nhanh chóng mặc vào một số quần áo có thể sử dụng được và chuẩn bị ra khỏi căn hộ nhưng rồi dừng lại để nhìn lại hiện trạng của phòng khách.

Nó sạch sẽ.

Tất cả đồ đạc vương vãi khắp sàn tối hôm qua đều đã trở lại chỗ cũ và nằm im lìm. Wonwoo nghĩ rằng có lẽ những tên trộm cảm thấy có lỗi và đã quay lại dọn dẹp mọi thứ, nhưng sau đó anh thấy Soonyoung và Chan đang đứng trong bếp và cảm thấy thực sự ngu ngốc.

"Ồ, anh dậy rồi này!" Mặt Chan sáng lên sau khi thằng bé nhìn thấy Wonwoo. "Bọn em đã làm bữa sáng! Hay là, bữa trưa..."

Wonwoo cẩn thận đến gần họ. "Sao em không đến trường vậy Chan?"

Em trai anh vẫy tay phòng thủ. "Các nhân viên cảnh sát đã gọi cho ba ngày hôm qua vì em vẫn chưa đủ tuổi và mọi người không thể liên lạc với anh. Ba đã cho phép em nghỉ học hôm nay mà."

"Ông ấy biết à?" Wonwoo có lẽ đã ngủ gần mười hai tiếng nhưng anh vẫn cảm thấy mệt đến tận xương tủy. Chỉ đến bây giờ khi từ từ thả túi xuống sàn, anh mới để mình suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra vào đêm hôm qua.

Về việc Mingyu bị thương.

Về việc máy tính xách tay của anh đã biến mất.

Về việc Wonwoo đã khóc vào vai Soonyoung quá lâu khiến anh cảm thấy như muốn ngất đi, và cuối cùng anh đã thực sự làm vậy, vì anh không nhớ bằng cách nào mình đã được đưa lên giường và mặc bộ đồ ngủ của mình.

Anh rụt rè nhìn người bạn thân nhất của mình. Lúng túng hay khó xử chưa bao giờ xảy ra giữa anh và Soonyoung, nhưng Wonwoo cũng chưa bao giờ như vậy trước mặt bạn mình cả.

Hay là trước mặt bất cứ ai, và anh không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó. Anh cảm thấy mình ngu ngốc và yếu đuối, và anh cảm thấy mình đáng lẽ nên xử lý tình huống tốt hơn. Anh không nên khóc mới phải.

Không có lý do gì để khóc cả.

Nhưng Soonyoung gửi cho anh một nụ cười rộng rãi, như thể cậu ấy không quan tâm một chút nào.

"Ba không giận đâu." Chan nhanh chóng nói. "Họ thực sự lo lắng nhưng họ sẽ đến đây vào lễ tốt nghiệp sắp tới của em và ba nói rằng ông ấy sẽ giúp anh thay thế những thứ đã bị đánh cắp."

Wonwoo cau mày với điều đó. Không giống như việc bố dượng muốn giúp Wonwoo bất cứ việc gì.

"Dù sao thì, mày thấy sao rồi?" Soonyoung hỏi khi cậu ấy bước tới đặt một bát rau trước mặt anh.

"Sao mày không đánh thức tao dậy? Tao đã bỏ lỡ các lớp học rồi." Wonwoo chậm rãi lầm bầm. "Tao cũng đi làm muộn nữa—"

"Không." Soonyoung lắc đầu. "Tao đã gọi cho Jisoo và anh ấy đã đổi ca của mày với anh chàng Minhyuk nào đó rồi, vì vậy mày có cả ngày để nghỉ ngơi."

"C-Cái gì?" Wonwoo lắp bắp. "Không, tối qua tao đã về nhà sớm rồi, tao không thể chỉ ở nhà được. Tao cần phải đi làm."

"Mày cần phải đặt mông xuống và ăn, đó là những gì mày cần làm." Soonyoung thở dài, đưa tay bắt anh ngồi xuống bàn ăn trong bếp. "Nghĩ cho bản thân mày một lần đi, hửm? Rồi chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện sau."

Wonwoo ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào thức ăn. "Mày không cần phải dọn dẹp đâu."

"Dù sao thì chủ yếu chỉ là phòng khách thôi nên không có gì nhiều đâu." Soonyoung ngồi xuống trước mặt anh và bắt đầu ăn một cách vui vẻ, khiến Wonwoo tự hỏi liệu họ có đợi anh dậy để cùng ăn không.

Anh ngước nhìn cả hai người họ, thực sự không biết phải nói gì. "Tao phải làm gì bây giờ?"

Anh cảm thấy mọi thứ đều vô vọng.

Chan mở to mắt nhìn anh, không nói nên lời. "Ý anh là gì thế? Anh chỉ cần cầm đũa lên và ăn-"

Soonyoung nhanh chóng xen vào với một cái nhìn dịu dàng nhưng đầy quan tâm. "Đừng lo lắng về bất cứ chuyện gì lúc này. Tao chắc chắn rằng họ có thể tìm thấy máy tính xách tay của mày và nếu không, tao... tao có thể giúp mày viết câu chuyện đó! Hoặc Yuna cũng có thể, cô ấy đã từng viết những fanfic kỳ lạ và cô ấy khá giỏi nó - " Cậu ngừng lại, mắt cậu mở to khi tay bắt đầu lướt nhẹ lên mặt Wonwoo. "Ôi mày lại khóc đấy à, trời ơi chuyện gì đang xảy ra vậy Won, xin đừng làm trái tim tao tan nát—"

"Thôi đi." Wonwoo mỉm cười nhưng giọng nói của anh có vẻ lung lay và anh chỉ... anh cảm thấy thật kỳ lạ, nhỏ bé và yếu đuối và anh không biết làm thế nào để cảm giác này biến mất. Anh lau mũi và gật đầu về phía bạn mình. "Mày không có lớp học à? Sao mày vẫn còn ở đây thế?"

"Không" Bạn thân của anh lắc đầu. "Tao sẽ không để mày ở một mình hôm nay đâu."

"Tao đâu có ở một mình" Wonwoo thở dài. "Và tao có thể tự lo cho mình—"

"Không, anh không thể." Chan kêu lên, nhún vai ngây thơ khi Wonwoo trừng mắt với cậu.

"Hai người không nghỉ học vì anh phải không." Wonwoo thử lại.

"Có lẽ vậy." Soonyoung bật cười, và không rời khỏi căn hộ cả ngày.



Không có từ nào thích hợp có thể miêu tả cho trạng thái của Wonwoo trong hai ngày tiếp theo.

Anh trở lại trường học và công việc, cố gắng nhớ chính xác cách anh viết câu chuyện của mình để có thể viết lại nó, nhưng không thành công.

Không có gì xuất hiện tốt như trước, và Wonwoo không thể nhớ từng chữ một, vì vậy anh đã thất vọng và kiệt sức sau khi mới chỉ viết được nửa trang.

Anh quên tất cả những điều bình thường như uống nước hoặc bổ sung sắt, điều này khiến anh càng thêm mệt mỏi và thiếu sức sống hơn nữa.

Chan khó ngủ sau những chuyện đã xảy ra. Thằng bé thức dậy sau mỗi âm thanh vang lên trong căn hộ vào ban đêm, nghĩ rằng ai đó đang cố đột nhập lần nữa, vì vậy Wonwoo bắt đầu ngủ bên cạnh nó trên sàn nhà để Chan cảm thấy an toàn hơn.

Việc anh ngủ ở đâu không thực sự quan trọng, dù sao thì anh cuối cùng cũng sẽ trằn trọc không ngừng mà thôi, và đối với anh chuyện này không liên quan gì đến những tên trộm đó, nhưng anh cũng không tin rằng một thứ ngu ngốc như đau lòng lại khiến anh khổ sở đến vậy.

Wonwoo cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng và bối rối, như thể không biết phải làm gì, nói gì hay đi đâu tiếp theo.

Giống như anh cần ai đó nắm lấy tay và dắt anh đi vậy.


"Nào. Ngồi đi." Jeonghan nắm tay anh, đẩy anh ra khỏi cửa và vào phòng khách của Wonwoo. Họ ngồi xuống và Jeonghan vẫn không buông tay anh ra.

Wonwoo nhìn xuống bàn tay họ, nhận thấy rằng nước da của họ gần như giống nhau.

Làn da của người nào đó thường sẽ trông rám nắng khi đặt cạnh làn da của anh.

"Có chuyện gì vậy?" Wonwoo lên tiếng khi Jeonghan không làm gì khác ngoài việc nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

"Có chuyện gì vậy?" Jeonghan cười khúc khích. "Thế sao cậu không cho anh biết chuyện gì đang xảy ra nhỉ?"

"Không có gì cả. Em vừa mới trở về từ thư viện thôi."

"Cậu đã hủy cuộc hẹn của mình với bác sĩ trị liệu." Jeonghan nói, biểu cảm nghiêm túc. "Cậu thực sự nghĩ là anh sẽ không phát hiện ra sao?"

"Anh gọi điện cho cô ấy hỏi em có đi hay không đấy à?" Wonwoo bật cười, nhưng nghe có vẻ không thích thú chút nào. Thực ra nghe có vẻ khá cay đắng và hơi thảm hại.

"Tại sao?" Đôi mắt của Jeonghan lướt trên khuôn mặt anh và Wonwoo đột nhiên ghét cách anh ấy dường như luôn phân tích mình, giống như anh ấy đang tìm kiếm dấu hiệu để có thể ngăn Wonwoo lại trước khi anh làm điều gì đó cực kỳ ngu ngốc, như... như chia tay với Mingyu và không cố gắng hàn gắn lại mọi chuyện một lần nữa sau đó.

Đã một tháng kể từ lần cuối Wonwoo gặp Mingyu. Soonyoung nói với anh rằng Mingyu vẫn ổn, rằng cậu đang phải địu tay vì bị trật khớp vai. Soonyoung nói rằng Wonwoo không nên lo lắng về Mingyu, nhưng đó là tất cả những gì Wonwoo có thể làm vì anh đã không gặp Mingyu quá lâu rồi.

Và nghe có vẻ như hơi quá; nhưng thời gian dường như trôi qua thật chậm khi không có Mingyu trong đời.

"Wonwoo." Jeonghan nhẹ nhàng kéo anh về thực tại.

"Em xin lỗi."

"Soonyoung đã nói với anh" Anh ấy từ từ bắt đầu. "Cậu ấy đã nói với anh về phản ứng của cậu vài đêm trước. Anh thực sự lo lắng cho cậu đấy."

"Em đã khóc." Wonwoo thở dài. "Em không biết tại sao, nhưng em đã làm vậy, và đó đâu phải là vấn đề lớn đâu. Mọi người cần ngừng lo lắng cho em đi. Em không sao. Em rất ổn."

Jeonghan đảo mắt. "Cậu muốn biết những gì anh đang nghĩ không?"

"Không hẳn."

"Cậu biết đấy, anh rất giỏi trong việc đọc vị mọi người và theo cách anh nhìn nhận, cậu đã giấu kín những cảm xúc, suy nghĩ và những vấn đề của cậu quá lâu đến mức cậu không thể giữ nó được nữa. Đầu tiên là vụ thất bại của cậu với Mingyu, sau đó là vụ trộm. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hơi choáng ngợp với tình huống như vậy thôi. "

Wonwoo không nói gì trong một lúc, chỉ để những lời nói của bạn anh dần chìm vào trong. Anh thực sự không thể nhìn vào mắt Jeonghan, ngón tay lần mò gấu áo len của mình.

Có một vết nước sốt cà chua lớn trên đó. Wonwoo không chỉ là một mớ hỗn độn về tình cảm, anh còn là người bẩn thỉu và kinh tởm.

"Em—" Anh bắt đầu, hắng giọng khi thấy giọng mình hơi vỡ ra. "Em đã hủy cuộc hẹn vì em... cảm thấy vô nghĩa."

"Tại sao?"

Wonwoo nhún vai. "Em muốn đến cuộc hẹn đó chỉ để tốt hơn cho cậu ấy. Anh biết đấy." Anh cố gắng nói to tên của Mingyu nhưng có vẻ như anh không thể.

Giờ nghĩ về Mingyu thật đau.

Jeonghan thở dài và tiến lại gần trên chiếc ghế dài hơn một chút. "Thật tuyệt khi cậu muốn trở nên tốt hơn, Wonwoo à. Nhưng cậu phải làm điều đó cho bản thân. Không phải cho Mingyu hay bất cứ ai khác. Cậu cần phải có hạnh phúc của riêng mình, cậu hiểu không?"

Wonwoo nuốt nước bọt và gật đầu, chỉ nhìn lên khi Jeonghan huých vào đầu gối của mình, nhưng ánh mắt của anh ấy khiến trái tim anh nhói đau vì ánh mắt của Jeonghan đầy thấu hiểu và ấm áp. Dạo này mọi người cứ nhìn anh như vậy nhưng Wonwoo không nghĩ anh xứng đáng với điều đó.

Anh ấy mỉm cười trước cái cau mày nhận được từ Wonwoo trước khi buông thõng vai. "Nếu anh ấn định một cuộc hẹn khác cho cậu, hứa với anh là cậu sẽ đi chứ?"

"Jeonghan hyung—"

"Không, Wonwoo, anh xin lỗi vì đã nói điều này nhưng cậu đang có vấn đề. Đừng phủ nhận điều đó nữa. Cậu phải chấp nhận sự thật rằng có điều gì đó đang khiến cậu đau đớn."

Wonwoo siết chặt quai hàm, chỉ còn một giây nữa là anh sẽ thọc ngón tay vào tai như một đứa trẻ để không cần phải nghe bài giảng của Jeonghan nữa.

"Cậu biết không, sẽ ổn thôi nếu có thể chấp nhận sự giúp đỡ? Điều đó không khiến cậu trở nên yếu đuối hay ngu ngốc hay bất cứ điều gì mà chính cái đầu nhỏ xinh của cậu dường như đang khiến cậu tin tưởng đâu." Jeonghan nhướng mày nhìn anh đầy mong đợi. "Hứa với anh chứ?"

Wonwoo nhìn Jeonghan một lúc, và anh nghĩ về tương lai của mình, về khả năng cuối cùng anh sẽ có thể buông bỏ được bất cứ thứ gì đang khiến cuộc sống của anh trở nên khốn khổ, để anh có thể tốt hơn cho gia đình, bạn bè và... để anh có thể ngừng làm tổn thương mọi người mà không có lý do nào cả.

Anh biết rằng nếu anh không thay đổi điều gì đó, anh sẽ chỉ tiếp tục cảm thấy tồi tệ mà thôi.

Và anh thực sự muốn cảm giác ngột ngạt xung quanh phổi và tim của mình biến mất, nếu điều đó có nghĩa là anh phải ngồi xuống văn phòng của một người ngẫu nhiên nào đó và nói chuyện với họ về những vấn đề của anh trong khi anh nhìn chằm chằm vào những tấm bằng cấp treo trên bức tường phía sau họ, anh sẽ làm như vậy.

"Được rồi." Wonwoo từ từ gật đầu. "Em hứa."



Một tuần sau, Wonwoo đang ngồi ở ghế phụ của Jeonghan, cảm thấy như thể anh sắp bị hành quyết.

"Em có thể đi một mình mà." Wonwoo lầm bầm, nắm chặt các ngón tay thành nắm đấm vì chúng đang run lên vì lo lắng.

"Anh biết chứ." Jeonghan nhún vai. "Nhưng anh sợ rằng cậu sẽ quay về một lần nữa."

"Em sẽ không quay về đâu."

"Tốt rồi." Jeonghan nói, và đó là tất cả những gì họ nói trong suốt quãng đường còn lại.



Jeonghan dắt anh đến tận tòa nhà bất chấp sự phản đối của Wonwoo, và Wonwoo cảm thấy mình như một đứa trẻ hơn là một sinh viên đại học hai mươi mấy tuổi.

"Chúng ta tới nơi rồi."

Wonwoo nhìn chằm chằm vào cánh cửa kính khổng lồ, đọc những lời mà người phụ nữ trên điện thoại đã nói khi Wonwoo gọi điện hủy cuộc hẹn lần trước.

Anh đọc những dòng chữ tâm lý trị liệu và tư vấn và muốn chạy trốn.

"Này, sẽ ổn thôi." Jeonghan cười khúc khích và siết chặt vai anh. "Cậu có thể làm được mà."

Wonwoo gật đầu, lo lắng nuốt khan. "V-vâng."

Jeonghan cười lớn nhưng đó là một âm thanh ấm áp và khích lệ. Anh ấy kéo Wonwoo vào lòng, ôm chặt đến mức có cảm giác như anh đang cố gắng từ từ gắn kết họ lại với nhau. "Anh có một số việc phải làm trong thị trấn, nhưng anh sẽ quay lại đây sau một giờ để đón cậu, được chứ?"

"Anh không cần phải—"

"Anh sẽ quay lại sau một tiếng nữa." Jeonghan lặp lại, giọng anh không còn chỗ để bàn cãi. "Cậu nên vào trong ngay đi."

Wonwoo gần như yêu cầu anh ấy ở lại và vào trong với anh, nhưng điều đó thật nực cười. Anh không còn là một đứa trẻ nữa. Anh cần làm điều này một mình, giống như bất kỳ người lớn nào khác. Vì vậy, Wonwoo gật đầu cộc lốc trước khi đưa tay đẩy cánh cửa nặng nề ra.




Phòng chờ được sơn hoàn toàn bằng màu trắng, một vài bức tranh nghệ thuật được treo trên tường và có một vài chậu cây màu xanh tươi được đặt trong phòng. Không có nhiều thứ để xem, và để tránh liếc nhìn những người khác ở đây hoặc đọc những tờ rơi quảng cáo về tâm lý trị liệu khó hiểu ở khắp mọi nơi, Wonwoo tập trung vào chiếc máy lọc nước đứng trong góc.

Anh tập trung vào những âm thanh vù vù mà nó tạo ra để lờ đi việc anh đang căng thẳng như thế nào và anh muốn đứng dậy và chạy khỏi phòng ra sao khi các bệnh nhân khác được gọi tên từng người một, cho đến khi chỉ còn lại Wonwoo.

Anh đang nghiêm túc xem xét việc từ bỏ toàn bộ chuyện này. Chắc chắn anh có thể vượt qua vấn đề của mình nếu anh chỉ đẩy chúng trở lại một lần nữa—

"Anh Jeon" Cô gái từ bàn đăng ký đang đứng đó nở nụ cười thân thiện. "Bác sĩ Kang đã sẵn sàng cho cuộc hẹn của anh. Xin vui lòng đi theo tôi."

Wonwoo nuốt nước bọt và gật đầu, đôi mắt của anh có lẽ giống như mắt của một con cú. Anh đứng dậy và đi theo cô ấy cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa, nơi có thẻ bên cạnh ghi Bác sĩ Kang Sohee, Tâm lý trị liệu và Tâm lý học pháp y.

... Tâm lý học pháp y? Đó không phải là dành cho tội phạm sao?

Trời ơi, sao Wonwoo lại ở đây chứ? Đây có phải là vì trận đánh nhau mà anh đã tham gia với Soonyoung một vài tháng trước hay không—

"Cậu Jeon?" Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc trong phòng đứng lên với nụ cười thân thiện trên môi. "Mời vào."

Cô gái đóng cửa lại sau lưng anh, và Wonwoo lúng túng đứng trong phòng, không thể ngăn bản thân tự hỏi liệu chiếc ghế dài có phải là nơi bệnh nhân phải nằm không.

Đó là cách nó luôn được chiếu trong các bộ phim, không phải sao?

"Làm ơn" Người phụ nữ ra hiệu với một trong những chiếc ghế đứng trước bàn làm việc. "Mời ngồi."

Wonwoo cuối cùng đã thoát ra khỏi nó và ngừng hành động như một tên ngốc. Anh cẩn thận ngồi xuống ghế và hắng giọng.

Căn phòng trông rất giống phòng chờ. Một vài cây và hoa, một vài bức tranh, vô số bằng cấp được đóng khung và xếp dọc trên tường để gây ấn tượng với Wonwoo.

"Tôi là bác sĩ Kang, như cậu đã biết." Cô ấy giới thiệu bản thân. "Tôi sẽ là bác sĩ trị liệu của cậu, nếu điều đó ổn với cậu. Và nếu cậu quyết định ghét tôi sau phiên trị liệu hôm nay, cậu có thể yêu cầu một người khác."

Wonwoo buộc mình phải mỉm cười trước trò đùa của cô. Ít nhất thì cô ấy có vẻ thân thiện. Cô ấy có một khuôn mặt tròn, nhiều nếp nhăn với mái tóc ngắn, đen nhánh và hơi xoăn. Cô ấy đang trang điểm và đeo đồ trang sức tinh xảo và tỏa ra một sự rung cảm mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Wonwoo cố gắng hết sức để thư giãn.

"Cậu muốn tôi gọi cậu là cậu Jeon hay là Wonwoo?"

"Wonwoo là được rồi ạ." Anh nhanh chóng nói.

"Được rồi, Wonwoo. Sao cậu không kể cho tôi nghe một chút về bản thân trước khi chúng ta bắt đầu nhỉ?" Cô nhấn nút trên một thiết bị nhỏ trên bàn, chạm vào nó khi Wonwoo tập trung ánh mắt vào nó. "Cái này sẽ ghi lại cuộc nói chuyện của chúng ta. Tôi muốn tập trung toàn bộ vào các bệnh nhân của mình trong suốt phiên điều trị và ghi lại mọi thứ sau đó. Cậu ổn với điều đó chứ?"

Wonwoo gật đầu, không biết phải làm gì khác. Anh biết đó là công việc của cô ấy, nhưng anh không biết làm thế nào để cảm thấy thực tế là mọi điều nhỏ nhặt anh nói sẽ được ghi lại.

"Vâng." Wonwoo hắng giọng. "Tôi đang học năm thứ ba đại học. Tôi học chuyên ngành văn học. Tôi sống một mình, nhưng em trai tôi đang sống với tôi trong thời gian này."

"Văn học sao?" Cô ấy nói. "Tôi yêu văn học. Cậu có muốn trở thành nhà văn không?"

"Có lẽ vậy."

"Tôi hiểu rồi." Cô lại nhìn lên anh, mỉm cười. "Vậy, bạn của cậu, Jeonghan đã ấn định một cuộc hẹn cho cậu ở đây. Sao hôm nay cậu lại ở đây, Wonwoo?"

Bắt đầu nào.

Wonwoo không biết phải nói gì, nhưng anh cố gắng nhắc nhở bản thân về những lời của Jeonghan, rằng không có đúng hay sai ở đây.

"Tôi có một số vấn đề." Anh từ tốn nói. "Và— Tôi đang làm mọi chuyện thực sự khó khăn với tôi và những người khác."

Cô lại gật đầu, nhìn anh với vẻ tò mò. "Vấn đề gì vậy, Wonwoo?"

"Tôi chỉ... khá là khó khăn khi nói đến cảm xúc nhất định hoặc những thứ như— như cam kết. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm tổn thương người khác theo cách của tôi."

Tôi đã thực sự làm tổn thương Mingyu.

"Cậu có biết tại sao cậu phải vật lộn với những thứ đó không?" Cô bình tĩnh hỏi anh. "Tất nhiên, tôi ở đây để giúp cậu hiểu về cảm xúc của mình và những vấn đề cậu đang gặp phải, nhưng đôi khi mọi người đã có khái niệm về lý do tại sao họ phải đối mặt với những vấn đề nhất định của mình rồi."

Wonwoo nhún vai bất an. Anh nói dối và lắc đầu. "Tôi không biết."

"Được rồi." Cô ấy gật đầu một lần nữa. Cô ấy liên tục gật đầu, mỉm cười, nghiêng đầu và Wonwoo không thể quyết định được liệu điều đó khiến anh bình tĩnh hơn hay làm anh phát hoảng. "Tính cách của chúng ta phát triển rất nhiều trong thời thơ ấu, vì vậy tôi nghĩ sẽ giúp tôi hiểu hoàn cảnh của cậu hơn nếu cậu kể cho tôi nghe về quá khứ của cậu."

"Quá khứ của tôi..." Wonwoo hơi sững lại. "khá ổn."

Wonwoo không muốn nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ về tuổi thơ ngu ngốc của mình.

Anh không muốn nói với bất kỳ ai về điều đó.

Cô bình tĩnh nhìn anh trước khi gật đầu, giống như cô đã đưa ra kết luận. "Tôi biết không dễ dàng để nói chuyện với một người lạ về những điều riêng tư như vậy, nhưng việc hôm nay cậu đến đây chứng tỏ rằng cậu muốn trở nên tốt hơn. Thật không may, tôi không thể giúp cậu nếu cậu không nói sự thật với tôi, Wonwoo. Tôi không nói rằng cậu phải tiết lộ mọi thứ cho tôi ngay bây giờ. Chỉ cần nói với tôi càng nhiều càng tốt miễn cậu cảm thấy thoải mái. Tôi càng biết nhiều trong buổi đầu tiên, chúng ta càng có thể bắt đầu tích cực xử lý các vấn đề của cậu sớm hơn."

Có nghĩa là Wonwoo phải nói với cô ấy mọi chuyện ngay bây giờ.

Anh biết việc trị liệu này hoạt động như thế nào. Nếu cô ấy không chẩn đoán được vào cuối buổi này, bảo hiểm của anh sẽ không chi trả chi phí của các buổi trị liệu và Wonwoo sẽ không có cách nào có thể tự mình chi trả những khoản phí đó.

Wonwoo nuốt nước bọt. Anh im lặng lâu đến mức lo lắng bác sĩ Kang sẽ bực mình và hét vào mặt anh, nhưng cô ấy không làm thế. Cô cho anh thời gian, kiên nhẫn chờ đợi.

Anh biết rằng nếu anh không rời văn phòng hôm nay khi đã nói về mọi thứ, anh sẽ không bao giờ có thể làm điều đó một lần nữa.

Về cơ bản là bây giờ hoặc không bao giờ.

"Tôi không..." Anh lên tiếng, giọng nói lung lay khi nhìn bác sĩ Kang nở nụ cười khích lệ. "Tôi không thích nói về nó."

"Được rồi." Cô ấy nói. "Cậu đã bao giờ nói với ai về chuyện đó chưa?"

"Bạn thân nhất của tôi, cậu ấy... cậu ấy biết. Một phần trong số đó."

"Thật tốt khi cậu có một người mà cậu có thể tin tưởng đến vậy," cô ấy nói. "Cậu có nghĩ rằng cậu cũng có thể kể cho tôi nghe một chút không, Wonwoo?"

Wonwoo nhìn vào lòng anh một lúc lâu, tim anh đập nhanh hơn một phút, và anh tự nhắc mình rằng anh ở đây là có lý do.

Anh cần phải trở nên tốt hơn.

Anh muốn trở nên tốt hơn.

Vì vậy, anh nhìn cô ấy, gật đầu, và sau đó Wonwoo gạt bỏ những cảm xúc và suy nghĩ của mình, mở miệng và bắt đầu nói.

Anh kể về việc mẹ anh đã rơi vào tình yêu như thế nào trong năm đầu tiên đại học. Ông ta là sếp của bà khi bà còn là thực tập sinh. Anh kể cho cô ấy nghe về cuộc tình của họ kéo dài hơn một năm trước khi ông ta khiến bà có thai, điều này rất tệ, bởi vì sếp của bà ấy đã có gia đình và có vợ con rồi.

Ông ta đã hối lộ mẹ mình để giữ kín mọi chuyện và phá bỏ cái thai. Mẹ anh đã từ chối, nhưng bố mẹ của bà cũng buộc bà phải làm vậy, không muốn đứa con gái duy nhất của họ sinh con ngoài giá thú, quá lo lắng về tên tuổi và niềm tự hào của gia đình họ sẽ bị ô uế.

Mẹ của anh đã đi phá thai trái với ý muốn của bà, nhưng bà ấy đã đổi ý vào phút cuối trong phòng bác sĩ. Sếp của mẹ anh phủ nhận bất cứ điều gì liên quan đến đứa trẻ, vì vậy không có tên cha trong giấy khai sinh của Wonwoo.

Bà ấy không muốn bỏ học vì bà ấy biết mình sẽ phải một mình nuôi con trong tương lai, vì vậy sau khi Wonwoo được sinh ra, bà ấy đã phải gửi anh về cho cha mẹ bà khi anh chỉ mới bảy tháng tuổi, ở một vùng nông thôn nơi mà ông bà ngoại miễn cưỡng chăm sóc anh.

Wonwoo không thể nhớ nhiều về khoảng thời gian trước khi anh 5 tuổi nhưng anh nhớ mình đã bị trừng phạt và bị đổ lỗi vì rất nhiều thứ.

Anh không nói với bác sĩ Kang về các hình phạt thể xác vì anh không nghĩ nó quan trọng. Anh đã từng bị đánh cùng với nhiều thứ hoặc bị tát rất nhiều nhưng anh là một đứa trẻ, và tất cả những điều đó đã quá lâu rồi. Có lẽ anh chỉ làm quá mọi thứ lên thôi.

Bác sĩ Kang hỏi liệu anh có bất cứ người bạn nào vào lúc đó không và Wonwoo nói không. Mọi người đều biết Wonwoo là con hoang nên lũ trẻ trong làng đều tránh mặt anh.

Anh nhớ những đứa trẻ ở trường đã chế giễu anh vào một ngày vì anh ăn thức ăn bằng tay thay vì dùng đũa. Bà của anh chưa bao giờ dạy anh và bà cũng không bao giờ thực sự cho anh ăn, vì vậy anh bắt đầu ăn bằng tay vì anh không muốn làm bà tức giận bằng cách sử dụng thìa hoặc nĩa của bà.

Anh dừng lại ở đó, tim anh đau nhói vì anh chợt nghĩ đến Mingyu, lúc đó, khi Mingyu muốn đút thức ăn cho anh và Wonwoo bắt đầu khóc và không thể đưa ra lời giải thích cho phản ứng của mình.

Mingyu.

Lồng ngực Wonwoo co thắt, ngón tay anh day day vào lòng bàn tay một cách đau đớn. Bác sĩ Kang nhẹ nhàng gọi tên anh, và Wonwoo thậm chí còn không nhận ra rằng anh đã bắt đầu không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh hắng giọng và lắc đầu khi cô hỏi anh có cần nghỉ ngơi không.

Wonwoo tiếp tục kể cho cô ấy biết anh đã chuyển đến chỗ ở của mẹ và bố dượng như thế nào khi anh lên bảy tuổi và Chan đã được hai tuổi khi anh đến.

Anh đã bối rối vì không biết gì về Hyunsik và Chan và thật kỳ lạ khi đây đột nhiên là gia đình mới của anh. Anh nhớ ông bà ngoại dù cho họ đối xử với anh như thế nào.

Cha dượng không thực sự chấp nhận anh và tương tự như ông bà của anh, ông ấy không cố gắng che giấu điều đó. Ông ấy sẽ tặng Chan số quà gấp đôi vào dịp Giáng sinh. Ông ấy sẽ không công nhận điểm tốt của Wonwoo ở trường, hoặc thường phớt lờ sự hiện diện của Wonwoo.

Mẹ anh rất yêu Wonwoo, nhưng sau đó bà ấy bị trầm cảm và rồi bà ấy không còn yêu thương gì được nữa.

Wonwoo thấy bà ấy khóc trên sàn nhà trong bếp lần đầu tiên khi anh mười hai tuổi. Bà ấy đã lớn tiếng đến nỗi khiến Wonwoo sợ hãi, và bà ấy thậm chí còn không nhận ra anh đang đứng đó, và anh không biết phải làm gì, vì vậy anh đã gọi cho cha dượng, người đã vội vã trở về nhà và đưa bà ấy đến bệnh viện nơi Wonwoo nhìn thấy họ tiêm thuốc cho bà để giúp bà bình tĩnh lại.

Chuyện này đã xảy ra rất nhiều; lần thứ hai là trong bữa tối khi bà ấy nhìn lên Wonwoo với ánh mắt hối hận và buồn bã vô hạn. Bà ấy bắt đầu rơi nước mắt, trước khi bà lại có một cuộc tấn công khác.

Wonwoo nghĩ rằng anh là nguyên nhân gây ra chúng.

Cha dượng của anh bảo anh phải giữ khoảng cách với bà một thời gian, vì vậy Wonwoo đã đến trường và sau đó đi thẳng về phòng khi anh về nhà. Điều này khiến anh và mẹ anh trở nên xa cách nhưng nó cũng làm giảm bớt sự đau đớn của bà và điều đó quan trọng hơn bất cứ gì khác.

Nhưng tất cả không đến nỗi tệ lắm, vì nó đã đưa anh và Chan lại gần nhau hơn. Anh đã chơi với Chan rất nhiều trong thời gian đó để khiến thằng bé phân tâm khỏi mọi thứ đang diễn ra ở nhà.

Wonwoo dừng lại ở đó vì anh đột nhiên cảm thấy bị nghẹn.

Bác sĩ Kang đưa cho anh hộp khăn giấy và nói rằng họ hẳn phải có một mối quan hệ bền chặt.

Wonwoo không nói gì và bỏ khăn giấy xuống, cố gắng ngăn nước mắt lại.

Mối quan hệ của anh với Chan không phải là tốt nhất, đó chủ yếu là lỗi của Wonwoo, nhưng nếu anh nghĩ về điều đó, Chan là người đầu tiên chỉ đơn giản yêu Wonwoo vì anh là anh trai của cậu bé và đó là tất cả những gì quan trọng đối với anh. Chan không bao giờ đối xử với anh như thể anh là một sai lầm hay phiền toái.

Wonwoo thực sự muốn sửa chữa mối quan hệ của mình với Chan. Anh nợ Chan rất nhiều hạnh phúc.

"Như thế đã đủ chưa?" Wonwoo vội hỏi. Anh không muốn nói chuyện nữa. Anh chưa bao giờ nói với ai quá nhiều về quá khứ của mình và anh thực sự không bao giờ muốn làm điều đó một lần nữa. Đó là một nơi tối tăm trong tâm trí anh và anh thường để nó không bị ảnh hưởng và bị lãng quên.

"Tất nhiên rồi."

Sau đó, cô ấy bắt đầu nói rất lâu. Cô ấy đề cập đến những thứ như bỏ bê trẻ em, ngược đãi trẻ em, lạm dụng tình cảm và cô ấy đề cập đến một số chẩn đoán khác nhau mà Wonwoo không thực sự muốn nghe.

Anh không quan tâm đến các điều khoản y tế về các vấn đề của mình miễn là có cách để loại bỏ chúng.

Cô ấy nói rằng cảm xúc của trẻ em bị bỏ rơi là một vấn đề lớn hiếm khi được nói đến, và nó kết hợp với lạm dụng bằng lời nói và thể chất có thể có tác động khủng khiếp đến nhân cách của một người như thế nào.

Cô ấy nói đó không phải lỗi của Wonwoo. Cô ấy nói rất nhiều, cứ lặp đi lặp lại, và Wonwoo muốn tin vào điều đó nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Không có gì về chuyện này là thực sự dễ dàng cả.

Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ giúp anh hiểu ra rằng anh xứng đáng nhận được tất cả tình yêu và sự quan tâm trên thế giới giống như bất kỳ người nào khác và rằng anh không đáng phải chịu tất cả những điều đã xảy ra với mình.

Wonwoo lắng nghe tất cả những gì cô ấy nói, nhưng sau một thời gian dài trò chuyện, anh cảm thấy trống rỗng đến lạ. Có cảm giác như ai đó vừa gỡ một vài viên gạch đè nặng lên vai mình trước đó.

Như thể mọi thứ đã rời khỏi cơ thể anh sau khi anh nói hết những suy nghĩ của mình ra.

Cô ấy kết thúc buổi điều trị bằng cách ấn định cuộc hẹn tiếp theo của Wonwoo, nói với anh rằng họ sẽ tập trung vào hiện tại và tìm cách giúp Wonwoo đối phó với quá khứ của anh và từ từ thay đổi nhận thức sai lầm mà anh có về bản thân, để anh có thể tìm thấy sự gần gũi và bình yên.

Wonwoo cầm lấy mảnh giấy nhỏ mà cô đưa cho anh, chấp nhận sự thật rằng anh sẽ quay lại đây vào tuần sau.

Và những tuần sau đó nữa, cho đến khi anh bắt đầu khỏe hơn.



Jeonghan đang đợi anh trước tòa nhà như đã hứa, ngồi trên băng ghế với điếu thuốc kẹp giữa môi.

"Em nghĩ anh chỉ hút thuốc khi anh căng thẳng thôi chứ." Wonwoo nói, giọng anh như vỡ vụn ra vì những gì anh vừa nói trong một giờ qua.

Anh cảm thấy có quá nhiều thay đổi trong vòng một giờ qua, nhưng mọi thứ vẫn vậy. Mặt trời vẫn chói chang nhưng không phải theo cách tốt. Nó làm đau mắt anh.

Jeonghan đứng dậy ném điếu thuốc xuống đất, dập nó đi và nhặt lại để sau đó sẽ vứt đi. "Anh đang căng thẳng mà. Anh đã rất lo lắng cho cậu."

Wonwoo nở nụ cười mệt mỏi, đi về phía chiếc xe bên cạnh.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Jeonghan cẩn thận hỏi khi họ đang ngồi trong xe, cả hai cánh cửa đều đóng lại và xung quanh im lặng.

Wonwoo liếm môi rồi từ từ ngồi xuống ghế, sự mệt mỏi len lỏi vào tận xương tủy.

Anh đã làm được. Wonwoo cuối cùng đã làm được. "Tốt."

"Tốt?" Jeonghan hỏi. "Có nghĩa là cậu sẽ quay trở lại?"

Wonwoo gật đầu. "Em nghĩ vậy."

Jeonghan thở phào nhẹ nhõm, cũng ngồi xuống chỗ của mình. "Cậu cảm thấy thế nào?"

Anh không trả lời trong một lúc và sau đó anh thở ra một hơi dài trước khi nói. "An tâm."

Wonwoo ngước nhìn Jeonghan sau một hồi im lặng và ngay lập tức chìm trong một cái ôm thật chặt. "Anh rất tự hào về cậu, Wonwoo."

Lần đầu tiên, Wonwoo để bản thân thích thú với cảm giác đang bao trùm lấy anh sau khi nghe những lời đó.

Anh tự hào về cậu, Wonwoo.


Khi anh về nhà vào buổi tối hôm đó, phòng khách đầy bạn bè của anh. Thực sự anh chỉ muốn ở một mình, không muốn nói chuyện với ai nữa sau khi đã phải nói quá nhiều ngày hôm nay.

Anh cảm thấy đã cạn kiệt cảm xúc và Wonwoo không biết hôm nay mình có thể giao tiếp nhiều hơn nữa được không.

Wonwoo nhìn Jeonghan bối rối, anh ấy đảo mắt và đẩy anh vào giữa phòng khách.

Anh nhìn quanh tất cả bọn họ; Soonyoung, Yuna, Hansol và Seungkwan và nhìn thấy những chiếc mũ dự tiệc trên đầu của họ, cau mày với tất cả thức ăn trên bàn cà phê và một chồng những thứ có vẻ là một bộ sưu tập các bộ phim yêu thích của Wonwoo.

"Mọi người" Anh từ từ bắt đầu. "Sinh nhật của mình đã qua được vài tuần rồi mà."

"Đây không phải là một bữa tiệc sinh nhật đâu, đồ ngốc này." Seungkwan đảo mắt và chỉ vào chiếc mũ trên đầu mình.

Wonwoo nheo mắt, hầu như không thể đọc được dòng chữ được viết ở đó vì anh đang không đeo kính.

"B.Đ.B.V.W nghĩa là gì thế?"

"Biệt đội bảo vệ Wonwoo!" Seungkwan phấn khích thốt lên. "Em đã nghĩ ra nó đấy." Cậu nở nụ cười tự mãn khi nhìn xung quanh.

"Uhm, gì cơ?"

"Được rồi, nghe này" Soonyoung thở dài và kéo anh ngồi xuống ghế. Những người khác cũng ngồi xuống theo, mỉm cười với Wonwoo và Wonwoo không nghĩ rằng anh đã từng được chú ý nhiều như vậy bao giờ chưa. Anh cảm thấy thực sự ấm áp. "Hôm nay là một bước tiến lớn đối với mày và mọi người chỉ muốn mày biết rằng tất cả đều ở đây vì mày thôi."

Wonwoo lùi lại khỏi người bạn thân nhất của mình với vẻ mặt sợ hãi khiến Jeonghan cười khúc khích.

"Và bọn em thực sự tự hào về anh." Yuna háo hức gật đầu.

"Mọi người" Wonwoo cười khúc khích. "Có phải hơi quá rồi không— Ý em là, mọi người rất tốt nhưng em chỉ đang gặp bác sĩ trị liệu thôi mà, mọi người đang làm quá lên đó—"

"Nó là một việc trọng đại." Jeonghan xen vào. Chúa ơi, anh ấy cũng đang đội một trong những chiếc mũ đó.

"Trong khi mày đang trở nên tốt hơn, mọi người chỉ muốn đảm bảo những thứ tiêu cực tránh xa khỏi mày thôi." Soonyoung gật đầu dứt khoát. "Mày biết cách bó bột một cánh tay bị gãy cho đến khi tất cả lành lại không? Mọi người sẽ bó bột cho mày!"

Wonwoo thở dài, từ bỏ hành động của mình. Anh trầm mình xuống, mí mắt gần như tự khép lại vì cảm thấy mệt mỏi. "Nhưng điều đó thật nực cười. Đó không phải là cách thế giới vận hành—"

"Làm thế nào chúng ta có bảo vệ anh ấy khỏi tiêu cực nếu anh ấy cứ tự mình truyền bá sự tiêu cực như vậy chứ?" Seungkwan thở dài.

"Em biết Jiu-Jitsu(một môn võ của Brasil)! Em có thể chống lại sự tiêu cực." Hansol thực hiện một vài động tác bằng cánh tay và cuối cùng tự đánh vào mắt mình. Cậu rên rỉ thảm thiết và Seungkwan kéo cậu trở lại chiếc ghế dài với một nụ cười thích thú.

"Điều mà những tên ngốc này đang muốn nói" Yuna đảo mắt lên tiếng. "Đó là nếu anh cần bất cứ điều gì, bọn em sẽ ở đó vì anh. Và bọn em sẽ luôn hỗ trợ anh. Và tất cả mọi người đều vô cùng hạnh phúc khi có anh ở bên, Wonwoo à."

Wonwoo lặng lẽ chớp mắt với cô. Wonwoo đã làm tan nát trái tim anh họ của cô mà. Yuna không phải ghét anh sao?

Nhưng Yuna chỉ lắc đầu như thể cô ấy biết chính xác những gì Wonwoo đang nghĩ và cô ấy nở nụ cười ngọt ngào và Wonwoo hoàn toàn hiểu tại sao Soonyoung lại phát cuồng vì cô ấy.

Bạn bè của anh trông thật kỳ cục trong những chiếc mũ dự tiệc ngu ngốc đó, và tất cả họ đều rất kịch tính và sến sẩm còn Wonwoo thì quá mệt mỏi và anh ước có thể ném họ khỏi căn hộ của mình nhưng... nhưng anh không làm vậy.

Bởi vì những người ở đây thật tuyệt vời.

Wonwoo có những người bạn tốt nhất trên thế giới.

Vì vậy, anh phớt lờ biểu ngữ "BĐBVW" đầy màu sắc treo trên tường trong phòng khách (làm sao họ lại có thời gian cho những thứ vớ vẩn như thế chứ?) và ngồi xuống giữa họ.

Anh ngay lập tức hối hận về quyết định của mình khi họ ôm ấp anh như một đàn cún con, nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài, tương lai có vẻ tươi sáng hơn một chút, vì vậy Wonwoo không phàn nàn.




Hai ngày sau, một sĩ quan cảnh sát gọi cho anh để nói rằng họ đã tìm thấy máy tính xách tay của Wonwoo.

Nó có một số hư hỏng do nước, nhưng anh ta đảm bảo với Wonwoo rằng họ có thể làm cho nó hoạt động trở lại.

Wonwoo gần như không thể tin vào vận may của mình khi cuối cùng anh cũng cầm trên tay chiếc máy tính xách tay, hoạt động bình thường, với tất cả tài liệu vẫn còn nguyên vẹn. Có một vài vết xước trên vỏ mà Wonwoo thực sự không quan tâm cho lắm.

Điều đầu tiên anh làm là lưu tất cả tài liệu của mình vào hai USB riêng biệt.

Soonyoung cười toe toét với anh từ bên kia căn phòng, miệng cậu đang đầy một thìa bơ đậu phộng. "Tao đã nói với mày rằng mọi thứ sẽ ổn mà."




Điều không thể tránh khỏi cũng xảy ra, và cuối cùng Wonwoo đã tình cờ gặp Minghao trên đường đi làm.

Cả hai đều nhìn chằm chằm vào nhau với đôi mắt mở to và Wonwoo muốn kiếm một cái cớ nào đó và nhanh chóng rời đi, nhưng anh nhận ra rằng đó sẽ là một hành động rất tồi.

"Chào em." Anh buộc mình lên tiếng. Bây giờ vẫn còn là sáng sớm và Minghao cũng có vẻ hơi căng thẳng, nên Wonwoo không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào.

Họ đã không gặp nhau kể từ đêm tiệc sinh nhật đó của Wonwoo, và cũng không nói chuyện một lần nào nữa sau khi Minghao nói với anh về tai nạn của Mingyu.

"Wonwoo hyung." Minghao gật đầu, cố định dây đeo túi qua vai. Đôi mắt của cậu di chuyển trên khuôn mặt của Wonwoo, giống như cậu đang cố gắng tìm hiểu xem Wonwoo đang thế nào.

"Dạo này em sao rồi?" Wonwoo biết điều đó thật khó xử, và anh biết Minghao biết rằng Wonwoo muốn hỏi anh một điều hoàn toàn khác.

"Cậu ấy không sao." Minghao nói, như thể cậu đọc được suy nghĩ của Wonwoo. "Mẹ cậu ấy đang chăm sóc cho cậu ấy."

"Ồ." Wonwoo nuốt nước bọt. Anh ghét việc chỉ nói về Mingyu cũng khiến anh cảm thấy thế nào. Trái tim của anh trở nên sống động như một chú cún nhỏ ngốc nghếch vểnh lên khi nghe đến tên chủ nhân của nó. "Cô ấy ở đây sao?"

Môi Minghao mím chặt vào nhau khi cậu lắc đầu. "Những người khác không nói với anh sao? Mingyu đã về nhà, khoảng một tuần trước rồi."

"Cậu ấy đã về nhà?" Wonwoo lặp lại, đôi vai hơi chùng xuống trước thông tin đó.

"Ừ. Các lớp học của cậu ấy đã kết thúc, vì vậy cậu ấy sẽ dành cả mùa hè ở nhà ba mẹ mình." Minghao lắc đầu, trông cậu thực sự thất vọng. Wonwoo thấy cậu nghiến chặt quai hàm. Cậu ngước lên nhìn Wonwoo, thậm chí không cố gắng che giấu việc cậu giận Wonwoo đến mức nào.

Wonwoo đứng lê đôi chân, thực sự không biết phải nói gì nữa. Mingyu đã đi rồi, nhưng cách Minghao nói giống như cậu đang trách Wonwoo về hành động của Mingyu.

Giống như Mingyu rời đi vì Wonwoo vậy.

"K-Khi nào cậu ấy quay lại?"

"Khi các lớp học bắt đầu lại." Minghao đảo mắt.

Nhưng đó là vào tháng Chín. Gần bốn tháng nữa kể từ bây giờ.

"Minghao... anh- anh thực sự xin lỗi." Wonwoo lầm bầm. "Anh không cố ý để chuyện này xảy ra."

"Ừ, nhưng dù sao thì anh cũng để nó xảy ra rồi nên xin lỗi cũng chẳng có ích quái gì cả đâu." Minghao gắt lên với anh. Wonwoo im lặng và nhìn nét mặt của Minghao đang giãn ra, cậu trông như đang hối hận. "Nghe này, em xin lỗi. Em chỉ thấy rất buồn vì người bạn thân nhất của em đã bỏ em đi suốt mùa hè. Em không có tiền về quê nên em chỉ có thể ở một mình thôi. Và phần lớn là lỗi của anh, vì vậy em đúng thật là một thằng khốn. Em xin lỗi, hyung"

Wonwoo gật đầu, cảm giác thậm chí còn tệ hơn sau khi nghe tất cả những điều đó. "Ừ, không sao đâu. Anh xứng đáng bị như vậy mà."

Minghao lặng lẽ nhìn anh một lúc trước khi thở dài. "Hyung, anh có thể đã làm tan nát trái tim người bạn thân nhất của em nhưng em biết anh không phải người xấu và em đã rất vui khi chúng ta đi chơi cùng nhau, vì vậy đừng cư xử như người lạ, được không? Bạn của anh cũng là bạn của em nên chúng ta không thể cứ tránh nhau mãi được."

"Anh không cố ý tránh mặt em." Wonwoo nói. "Anh đã nghĩ rằng em ghét anh -"

"Ồ, thôi đi. Đây cũng đâu phải một bộ phim chick-flick* ngớ ngẩn nào đó. Có lẽ đây sẽ là điều tốt nhất cho cả hai người, ai mà biết được."

*"Chick flick" có từ "chick là gà con, tiếng lóng dùng để chỉ cô gái trẻ. Cụm từ xuất hiện trong thập niên 1990, tiếng lóng nghĩa là loại phim ảnh mà giới phụ nữ trẻ rất ưa thích.

Wonwoo nhìn xuống, lơ đãng gật đầu. Sao nó có thể là điều tốt nhất nếu nó vẫn còn làm anh đau như vậy?

Tình cảm của anh dành cho Mingyu vẫn không hề thay đổi. Wonwoo vẫn muốn quay ngược thời gian để có thể làm mọi thứ ổn thỏa nhưng anh không thể và giờ Mingyu đã bỏ đi khiến anh cảm thấy vô cùng mất mát và tuyệt vọng.

Bốn tháng là một khoảng thời gian dài. Chắc chắn Mingyu sẽ thôi nghĩ về Wonwoo, sẽ quên anh và tìm một ai đó khác.

Hoặc cho Junhong cơ hội mà anh ta tiếp tục cầu xin cậu.

Wonwoo không chắc mình có thể giống như bữa tiệc sinh nhật của Sohye nữa không, khi thấy Mingyu coi anh không là gì khác ngoài một người bạn và hôn Junhong trước mặt anh...

Minghao lại thở dài và lắc đầu, giống như cậu ấy đang nói Em phải làm cái quái gì với mấy trò ngu ngốc của hai người đây?

"Em cần phải đi rồi. Em sẽ gặp anh sau"

"Ừ." Wonwoo gật đầu, nở nụ cười đẹp nhất với Minghao.

Trước sự ngạc nhiên hoàn toàn, Minghao bước tới và kéo anh vào một cái ôm thật nhanh. "Hãy chăm sóc bản thân, hyung. Mingyu đã khiến em lo lắng quá nhiều rồi, vì vậy anh cũng đừng để bản thân mình chịu khổ nữa."

Cậu tách ra với một tiếng ho khó xử và biến mất trước khi Wonwoo kịp trả lời, và Wonwoo bị bỏ lại đứng đó với vẻ mặt ngu ngốc.

Minghao có ý gì khi nói với anh rằng anh cũng đừng để bản thân mình chịu khổ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro