Chapter 13: Let It Go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúc mừng sinh nhật Wonwoo! "

"Cảm ơn mẹ." Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh.

Giọng của mẹ anh có vẻ ổn.

Bà nghe có vẻ khỏe hơn; hạnh phúc hơn.

"Mẹ ước gì mẹ có thể ở đó." Mẹ anh thở dài vào điện thoại. Wonwoo có thể nghe thấy tiếng chim hót trong điện thoại và anh tưởng tượng mẹ mình đang ngồi trong một khu vườn ở vùng quê, uống một chút trà gừng với một lát chanh và một thìa cà phê đầy mật ong trong đó. "Ngày hôm nay của con thế nào?"

"Mẹ, mới chín giờ sáng thôi mà." Wonwoo cười khúc khích, dựa vào bệ bếp. "Con vừa mới ngủ dậy thôi."

"Ý con vừa mới ngủ dậy là sao hả?" Mẹ anh nghe có vẻ hơi cuồng loạn. "Thế còn công việc của con thì sao? Và các lớp học nữa ?!"

Wonwoo lấy một cái bát ra khỏi tủ sau khi nghe Chan bước ra khỏi phòng. Em trai anh đang mắt nhắm mắt mở cài cúc áo đồng phục học sinh, gật đầu chào Wonwoo một cách quạu cọ. "Quản lý của con đã cho con nghỉ một ngày, và con không có bất kỳ lớp học nào hôm nay cả."

"Là mẹ à anh?" Chan hỏi, với lấy bát cơm Wonwoo đưa cho cậu.

Wonwoo gật đầu. "Chan gửi lời chào đấy mẹ."

"Ồ, mẹ vừa mới nói chuyện với thằng bé tối hôm qua." Anh nghe thấy nụ cười trong giọng nói của bà và cố gắng phớt lờ cảm giác tội lỗi trong lồng ngực. Chan nói chuyện với bà ấy mỗi ngày trong khi Wonwoo thì lại ngó lơ bà. "Con sẽ có một bữa tiệc sinh nhật vào tối nay chứ?"

"Con đã 22 tuổi rồi." Wonwoo ném khăn ăn vào đầu Chan khi em trai anh làm rơi hết cơm ra đồng phục. "Không cần thiết phải tổ chức sinh nhật đâu mẹ."

"Ồ, vớ vẩn." Mẹ anh la mắng. "Mẹ không muốn con lại trải qua sinh nhật một mình nữa, con có nghe mẹ nói không đó?"

Wonwoo thở dài. "Con không ở một mình đâu. Soonyoung đang bắt con ra ngoài chơi rồi."

"Tuyệt đấy!" Mẹ anh nhiệt tình nói. "Mẹ luôn có thể tin tưởng vào cậu bé đó. Mẹ rất vui vì con có những người bạn như thằng bé."

Wonwoo quyết định không đề cập đến việc Soonyoung suýt làm ngập toàn bộ căn hộ của cậu ấy vào đêm hôm qua sau khi phát hiện một con nhện trong phòng tắm.

Hay cách cậu ấy đã gọi cho Wonwoo ngay sau đó, khóc lóc vì đã giết con nhện.

"Wonwoo, tao sắp xuống địa ngục rồi sao?"

"Soonyoung, thôi đi, giờ mới là hai giờ sáng ..."

"Nhưng tao chỉ tự vệ thôi mà! Tao không cố ý giết con nhện tội nghiệp. Còn những đứa con của nó thì sao? Chúng mất cha hoặc mẹ vì tao. Trời ơi, tao sắp xuống địa ngục rồi đây Wonwoo!"

"Mày sẽ xuống địa ngục vì nhiều chuyện khác trước khi mày giết một con nhện, Soonyoung."

Anh hắng giọng, tránh ánh mắt của Chan. "Mẹ nghe có vẻ ổn hơn rồi." Đôi mắt anh nhìn lên và bắt gặp em trai mình đang giấu nụ cười sau bát cơm của mình. "Mẹ cảm thấy thế nào rồi?"

"Mẹ thấy tốt hơn rất nhiều rồi." Mẹ anh nói, giọng nói pha trộn giữa sự thanh thản và cảm giác tội lỗi. "Mẹ nghĩ chúng ta sẽ trở về nhà sau khi Chan tốt nghiệp."

"Tốt rồi..." Wonwoo nói nhỏ.

"Con đã giúp đỡ rất nhiều, Wonwoo. Con biết điều đó mà, đúng không? Bố con và mẹ thực sự biết ơn vì tất cả những gì con đã làm."

"Con có làm gì đâu ạ." Wonwoo ngượng nghịu cười.

"Con đã làm." Bà ấy thở dài. "Khi mẹ quay lại, có một số chuyện mẹ muốn nói với con. Mẹ nghĩ rằng chúng ta đã tránh một số chủ đề nhất định và điều đó khiến con đau đớn hơn là đối với mẹ."

Mặt Wonwoo sa sầm. Anh quay lưng lại với Chan. "Con ổn mà. Con không có gì để nói cả."

"Wonwoo, làm ơn đừng như vậy nữa. Mẹ đã nói chuyện với ông bà của con rồi. Họ đã già rồi, Wonwoo à. Họ không còn thời gian để thù hận và họ muốn hàn gắn mối quan hệ với con—"

"Con không muốn." Wonwoo ngắt lời bà. Anh hít một hơi thật nhẹ nhàng, không muốn tấn công bà một lần nữa như lần trước. "Thực ra thì, con không có hứng thú với việc đào bới những chuyện trong quá khứ đâu."

Im lặng một lúc và Wonwoo chỉ lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của mẹ mình. "Mẹ hiểu. Nhưng để chúng ta vượt qua được chuyện đó, cuối cùng thì chúng ta cũng cần phải nói về mọi chuyện thôi. Làm ơn đừng cắt đứt quan hệ với mọi người."

Wonwoo lắc đầu. "Con phải đi đây."

"Được rồi - Đừng bỏ bữa nhé. Chan nói với mẹ rằng con ăn ít lắm đấy. Con vẫn gầy như vậy sao, Wonwoo. Hãy chăm sóc bản thân, được không? Đừng làm mẹ lo lắng quá." Bà ấy dừng lại, như thể bà ấy sắp cúp máy nhưng lại phát ra âm thanh phấn khích khiến Wonwoo giật mình. "Ôi trời! Đừng nghĩ rằng mẹ đã quên chuyện ngắn của con! Mẹ biết con sẽ viết ra một tác phẩm xuất sắc nên mẹ không quá lo lắng đâu. Vậy thôi, mẹ xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của con. Chúc con sinh nhật vui vẻ, con trai cưng."

Anh không nghĩ rằng mẹ anh sẽ nhớ chuyện đó. Anh thậm chí không nghĩ rằng bà ấy đang lắng nghe anh khi anh đề cập đến chuyện này vài tháng trước. Cảm giác tội lỗi đang đe dọa nuốt chửng toàn bộ lấy anh.

Wonwoo nhớ bà ấy rất nhiều. Anh chỉ muốn ngồi xuống và trò chuyện, hay đơn giản là lắng nghe bà ấy nói và kể không ngừng về những khách hàng của mình, cho Wonwoo xem những món đồ trang trí mới mà bà ấy mua cho công việc vì điều đó luôn có thể xoa dịu thần kinh của anh.

"Cảm ơn mẹ vì đã nhớ chuyện đó." Wonwoo run rẩy nói, nắm chặt điện thoại hơn. "Con sẽ— Con sẽ làm cho mẹ tự hào."

"Con luôn khiến mẹ tự hào mà." Mẹ anh lại mỉm cười và Wonwoo cảm thấy thôi thúc muốn kể cho mẹ nhiều điều. Kể cho bà nghe về cuộc hẹn của anh với bác sĩ trị liệu... và về Mingyu. "Thật vui khi được nghe giọng con. Mẹ nhớ con rất nhiều, Won à."

Wonwoo ngập ngừng, cố gắng trả lời bà, nhưng bà đã dập máy trước khi anh có thể.

Con cũng nhớ mẹ.

Anh cất điện thoại và cố gắng rũ bỏ cảm giác nặng nề trong lồng ngực.

Chan nhìn anh đầy tò mò khi Wonwoo quay lại. "Mọi chuyện đều ổn chứ?" Giọng thằng bé bị bóp nghẹt, một vài hạt cơm bay ra khỏi miệng khi thằng bé nói.

"Ừ. Mẹ nghe rất vui." Wonwoo hắng giọng và đi lấy chai nước trong tủ lạnh.

"Em biết. Mẹ đang khỏe hơn rồi, nhỉ?" Giọng của Chan chứa đầy hy vọng như trẻ thơ. Wonwoo bước đến chỗ em trai và xoa đầu thằng bé.

"Tất nhiên rồi. Bây giờ thì ăn đi, nếu không em sẽ đến trường muộn đấy."

Chan ậm ừ và đưa tay ra nắm lấy cổ tay Wonwoo khi anh chuẩn bị bước đi. "Đây. Suýt nữa thì em quên."

Wonwoo nhìn xuống bàn tay của mình nơi Chan đã ấn thứ gì đó vào lòng bàn tay anh. "Cái này là gì thế?"

"Quà sinh nhật của anh." Chan có vẻ hơi xấu hổ và lo lắng đưa cổ tay lau miệng. "Em không có tiền và dù sao thì anh cũng không thích hầu hết những món quà mà em từng tặng anh trước đây, vì vậy... em nghĩ rằng em sẽ tặng anh thứ gì đó nhàm chán hơn. Anh biết đấy, giống như anh ý." Chan bật cười trước cái trừng mắt mà mình nhận được nhưng bắt đầu bặm môi dưới một cách lo lắng khi Wonwoo nhìn xuống món quà.

Wonwoo nhấc món đồ lên để kiểm tra và hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là bức ảnh polaroid của anh và Chan. Anh không thể nhớ bức ảnh này được chụp khi nào hoặc ở đâu nhưng xét theo kiểu tóc của cả hai thì đó có vẻ là một bức ảnh gần đây.

Wonwoo đang ngồi trên chiếc ghế dài, trông có vẻ khá khó chịu và giống như anh bị buộc phải đứng yên để chụp ảnh vậy, Chan thì đứng phía sau anh, vòng tay ôm lấy cổ Wonwoo và hai má họ áp vào nhau. Chan đang làm dấu hình chữ V, cười rạng rỡ trước ống kính.

Có những dòng chữ lộn xộn được viết nguệch ngoạc bằng bút dạ đen ngay dưới bức ảnh, nơi khung trắng lớn hơn các mặt khác.

Chúc mừng sinh nhật Wonwoo hyung :) Cảm ơn vì tất cả những gì anh luôn làm cho em. Em biết anh không muốn nghe điều này nhưng em thực sự yêu anh! Người anh trai tuyệt vời nhất trên thế giới

Wonwoo thực sự không biết phải phản ứng thế nào. Ngực anh căng cứng một cách kỳ lạ và Chan đang nhìn anh đầy hy vọng. "Cái này được chụp khi nào thế?"

Chan hơi xị xuống nhưng nó nhanh chóng che đi sự thất vọng của mình, nở nụ cười thật tươi. "Bạn gái của Soonyoung hyung đã chụp nó khi chúng ta đến căn hộ của anh ấy để chơi Battlefield. Hình như là... một tháng trước? Anh không nhớ sao?"

"Ồ." Wonwoo nhớ, nhưng anh đã kiệt sức vào đêm đó và gần như ngủ thiếp đi với chiếc điều khiển trên tay. "Phải rồi. Anh trông như sắp chết ấy."

Chan bật cười. "Ừ thì, lúc nào mà anh chẳng như vậy."

Wonwoo đập nhẹ vào đầu nó trước khi xem lại bức ảnh. "Ừm. Cái này... thật là tuyệt, Chan. Cảm ơn em."

Anh muốn nói nhiều hơn nhưng không được, vì vậy anh nở nụ cười chân thành với Chan, và điều đó dường như là đủ; Chan rạng rỡ hẳn lên và nó trông có vẻ như đã làm điều gì đó đúng đắn, như thể việc Wonwoo thích món quà này thực sự có ý nghĩa rất nhiều với nó.

Wonwoo cất bức ảnh vào ví, cẩn thận nhét nó vào để đảm bảo nó không bị rơi ra ngoài.



Soonyoung lôi anh ra khỏi căn hộ của mình vào tối hôm đó, nói rằng anh không nên tự nhốt mình ở nhà trong ngày sinh nhật. Wonwoo chưa bao giờ thực sự quá quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật của mình; cùng lắm là anh chỉ mua một chiếc bánh và thổi nến ở nhà với gia đình và Soonyoung mà thôi.

Nhưng Soonyoung nói rằng họ sẽ uống vài ly bia ở nhà của Seungcheol,  chỉ một vài người trong số các chàng trai sẽ ở đó và nghe có vẻ rất tuyệt, vì vậy sau khi ăn bánh với Chan, họ đi bộ đến chỗ của Seungcheol.

Đêm nay không phải là một đêm ấm áp; không giống như đêm mà Mingyu đưa anh đến điểm quan sát hai ngày trước. Không khí hơi ẩm và có cảm giác như trời sắp mưa.

Wonwoo cảm thấy hơi bồn chồn không vì lí do nào cả. Có cảm giác lo lắng trống rỗng trong ruột anh.

Nhưng mọi thứ vẫn ổn nên có lẽ là do hộp sữa dâu lúc nãy anh uống đã hết hạn sử dụng chăng.

Soonyoung đang nói chuyện với anh về điều gì đó trong khi Wonwoo dán mắt xuống mặt đường, hai tay đút vào túi quần.

"Xin chào? Mày còn đang nghe tao nói không vậy?"

"Xin lỗi, tao không để ý. Mày đang nói gì thế?"

Soonyoung chớp mắt trước khi nhún vai. "Quên đi, không có gì quan trọng đâu."



Hóa ra đó không chỉ là một đêm với các chàng trai; có nhiều người hiện diện hơn anh có thể đếm trên cả hai bàn tay và đó mới chỉ là những người trong tầm nhìn của anh thôi đấy.

Khi anh bước vào, mọi người trong phòng đều im bặt, quay lại nhìn Wonwoo kỳ quặc như thể họ đang nghĩ anh làm cái quái gì ở đây vậy?

Wonwoo bắt đầu cảm thấy khó chịu sau khoảng ba giây, và anh gần như chuẩn bị quay lại để trốn sau lưng người bạn thân nhất của mình nhưng trước khi anh có thể làm điều đó, tất cả mọi người đều phá ra cười, và đột nhiên có hoa giấy và bóng bay ở khắp nơi và tất cả mọi người đều chúc mừng sinh nhật anh bằng cách la hét khắp căn hộ.

Jeonghan từ đâu bước ra và kéo anh vào một vòng tay thật chặt, bật cười trước vẻ sững sờ trên gương mặt Wonwoo. "Chúc mừng sinh nhật Wonwoo!"

Soonyoung đang cười toe toét với anh từ phía sau Jeonghan. "Ngạc nhiên chưa?"

Wonwoo hơi lo lắng cười khúc khích, ngượng nghịu mỉm cười nhìn mọi người đang tiến đến vỗ lưng và xoa đầu anh. Tất cả đều ở đó; Hansol, Seungkwan, Jisoo, Seokmin, Yuna, Jeonghan và một vài người khác mà Wonwoo chưa từng gặp bao giờ nhưng họ vẫn dành cho anh những cái ôm và những lời chào hỏi nhiệt tình.

Người không có duy nhất là—

"Này, Jeon Wonwoo!"

Anh đang ở giữa việc bị Seungkwan và Hansol ép vào nhau và khi anh nghe thấy giọng nói đó, cảm giác kỳ lạ mà anh có khi đi bộ đến đây với Soonyoung tan biến trong giây lát.

Wonwoo thậm chí không cố gắng ngăn nụ cười đang nở trên mặt mình, áp vào vai Hansol trước khi cậu bé bị kéo ra khỏi anh.

Mingyu gắt gỏng trước sự phản đối của Hansol và đẩy cậu vào Seungkwan để thằng bé có thể đối phó với cậu nhóc đã say xỉn.

Sau đó, cậu nhìn lên và chạm mắt với Wonwoo.

Mingyu bắt đầu cười toe toét và Wonwoo có khoảng nửa giây để nghĩ rằng anh hạnh phúc như thế nào khi Mingyu ở đây trước khi cậu kéo anh vào một cái ôm khác.

Đây là niềm yêu thích của Wonwoo.

"Sao anh lại đi ôm những người khác vậy, hửm?" Mingyu thì thầm vào tai anh, vẫn mỉm cười khi ôm Wonwoo lại gần hơn.

Wonwoo bật cười trước câu hỏi không quá nghiêm trọng nhưng lại hòa vào vòng tay của Mingyu nhanh chóng một cách ngượng ngùng, mắt anh nhắm nghiền. "Bởi vì em không có ở đây."

Mingyu ậm ừ và khi không ai nhìn, cậu hôn vào một chỗ sau tai Wonwoo. "Chúc mừng sinh nhật."

Khi anh mở mắt ra, mắt anh đáp xuống một khuôn mặt mới nhưng đã quen thuộc; Junhong đang đứng sau Mingyu, rõ ràng vẫn giữ khoảng cách.

Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta thật tốt bụng nhưng vẫn có gì đó dè chừng khi anh ấy nhìn Wonwoo và Mingyu tương tác. Anh ta có vẻ bối rối nhưng vẫn cố gắng hết sức để che giấu điều đó.

Wonwoo nhẹ nhàng đẩy Mingyu ra và trao cho Junhong điều anh mong là một nụ cười chân thành. "Chào, Junhong."

Ánh mắt Junhong lướt qua Wonwoo và Mingyu trong giây lát trước khi anh ta định thần lại và hắng giọng, bắt đầu cười rạng rỡ với anh. "Chào anh! Và chúc mừng sinh nhật nhé. Tôi hy vọng sẽ ổn khi tôi ở đây? Mingyu nói là không sao nhưng tôi không muốn cản trở đâu."

"Ổn cả mà." Wonwoo đảm bảo với anh ấy. Họ đang đứng theo hình tam giác, và cả ba người họ liên tục trao cho nhau những cái nhìn kỳ lạ và bầu không khí khó xử đến mức khiến cho Wonwoo muốn bỏ chạy khỏi đây. "Dù sao thì tôi cũng không biết hầu hết những người ở đây." Wonwoo cố gắng tỏ ra thân thiện và thoải mái và khi nhìn Mingyu, anh có thể nói rằng cậu cũng đang cố gắng làm như vậy.

Nhưng Mingyu gần như lo lắng nhìn Junhong, và Wonwoo không biết phải làm gì với nó.

"Mọi người đứng đây làm gì vậy?" Jeonghan bất ngờ xuất hiện bên cạnh Wonwoo, vòng tay qua vai anh. "Có vài thứ đang đợi cậu trong bếp đấy, Won. Đi nào."

Wonwoo vui vẻ để mình được dẫn ra khỏi phòng khách và tránh khỏi tình huống khó chịu đó với Mingyu và người bạn thời thơ ấu của cậu, người yêu Mingyu đến mức thật đau lòng khi chứng kiến cảnh đó.

Trong nhà bếp, Seungkwan, Seokmin và Soonyoung đang quây quần bên bàn, la hét với nhau những điều không thể hiểu được. Yuna cố gắng nhìn qua vai họ trước khi kêu lên một tiếng kinh hoàng, vỗ vào lưng Soonyoung, người chỉ cười khúc khích đầy lo lắng.

Jeonghan ngay lập tức bước tới chỗ Jisoo và Wonwoo nhướng mày khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ mà cả hai trao đổi với nhau. Jeonghan cười với anh ấy, Jisoo nhanh chóng quay đi và... anh ấy có đỏ mặt đúng không?

"Mọi người đang làm gì thế?" Wonwoo hỏi, bước đến cạnh Yuna. Seungkwan ngay lập tức chặn tầm nhìn của anh, bắn cho anh một cái nhìn cảnh cáo chết chóc qua vai.

Yuna đảo mắt. "Mấy người đó đúng là đồ ngốc. Họ muốn cho anh ngạc nhiên nhưng họ đã làm hỏng bét rồi."

"Yuna!"

"Đừng có kêu tên tôi! Mấy người đã không để tôi làm cái đó và bây giờ nó giống như shit vậy."

"Em yêu, đừng chửi thề." Soonyoung bĩu môi nhưng điều đó chỉ khiến bạn gái thè lưỡi với cậu ấy.

"Tránh ra nào." Mingyu đẩy tất cả ra, nhìn xuống bàn và phá lên cười. "Cái này kinh quá đi mất!"

Wonwoo đứng bên cạnh và cười khẽ trước những gì anh nhìn thấy.

Đó là một chiếc bánh sô cô la hình tròn và bên trên -một cách rất lộn xộn - tên của anh được viết bằng một số loại kem màu đỏ. Nó ghi là "Chúc mừng sinh nhật Wonw" bằng chữ lớn và sau đó, vì không gian rõ ràng là không đủ, cả hai chữ oo đều bị ép ở bên cạnh.

"Bánh vẫn ngon nên bỏ qua vụ hình thức đi." Seungkwan đảo mắt và đưa cho Seokmin một chiếc bật lửa sau khi cắm một ngọn nến lên trên.

Mọi người tụ tập quanh bàn và trước sự kinh hãi tột độ của Wonwoo, họ bắt đầu hát.

Wonwoo yếu ớt cố gắng khiến họ dừng lại, nhưng điều đó chỉ khiến họ hát to hơn. Mọi người đang nhìn anh và đó là quá nhiều sự chú ý không mong muốn.

Mingyu vòng tay qua người anh, kéo Wonwoo vào ngực mình, đủ để thu hút sự chú ý hơn vào hành động đó và tránh xa Wonwoo, như thể cậu có thể cảm nhận được sự khó chịu của Wonwoo. Cậu rúc mũi vào mái tóc Wonwoo để an ủi. "Thư giãn đi anh."

Wonwoo cố gắng làm vậy, nhưng rồi anh bắt gặp cái cau mày của Junhong từ phía bên kia phòng và cảm giác không rõ ràng quay trở lại gấp đôi.



Mọi chuyện giống như lặp lại từ đêm hôm trước, và hai giờ sau khi bước vào bữa tiệc, chiếc bánh anh đã ăn trước đó giống như một viên đá trong bụng vậy.

Wonwoo không cố ý tránh mặt Mingyu, anh thực sự không muốn làm vậy.

Lý do duy nhất khiến anh ở bên cạnh bạn bè suốt đêm là vì... đó là bởi vì bất cứ khi nào Mingyu nhìn Wonwoo như vậy, Wonwoo có thể cảm nhận được ánh mắt của Junhong đang đặt lên người mình.

Và thậm chí không giống như người bạn của Mingyu đang tỏ ra chiếm hữu hay ghen tuông, không, điều đó còn tệ hơn nhiều.

Wonwoo có thể nhìn thấy sự bối rối và tổn thương trong mắt Junhong, có thể thấy rằng trái tim anh ấy đang tan nát khi anh ấy bắt đầu từ từ ghép các mảnh ghép lại với nhau.

Anh không nên quan tâm, thậm chí anh còn không biết người đó nữa, nhưng có điều gì đó về hành vi của Mingyu, cậu luôn kiểm tra xem Junhong có đang nhìn hay không trước khi quyết định nói chuyện với Wonwoo, cậu không nói với Junhong về chuyện của họ khiến cho Wonwoo phải đặt ra những câu hỏi.

Giống như lúc này đây; Mingyu và anh đang nói chuyện, bàn tay của họ chạm vào nhau một cách tinh tế giữa hai cơ thể nhưng Mingyu vẫn tiếp tục kiểm tra Junhong, sự chú ý của cậu không hoàn toàn vào cuộc trò chuyện của họ và Wonwoo cảm thấy lạc lõng và hơi khó chịu.

"Em không cần phải nói chuyện với anh nếu em không muốn." Wonwoo cau mày, mím chặt môi lại khi Mingyu mở to mắt đối mặt với anh. Cậu lắc đầu, không nói nên lời.

"Không, hyung, tất nhiên là em muốn..."

"Gyu?"

Mingyu hoàn toàn gạt đi những lời nói của Wonwoo để cậu có thể quay lại và đưa Junhong vào cuộc trò chuyện của họ, dường như không nhận ra rằng cả hai bên cảm thấy khó chịu đến mức nào ngay khi mắt họ chạm nhau.

Wonwoo kiếm cớ để đi lấy đồ uống của mình ở quầy, không muốn say hơn nữa và làm điều gì đó ngu ngốc, bất kể đó là gì. Mingyu mở miệng định ngăn anh rời đi, nhưng cuối cùng cậu vẫn im lặng và để Wonwoo đi.

Mọi chuyện đang căng thẳng và Wonwoo không cảm thấy ổn; uống thêm rượu có vẻ không phải là ý tưởng tốt nhất.

Anh vượt qua những người đang tụ tập trong phòng khách và định bước ra ngoài vườn thì bị một bàn tay kéo lại.

"Cậu có ổn không vậy?"

Wonwoo gật đầu cộc lốc với Jeonghan. "Em cần chút không khí thôi."

Đôi mắt Jeonghan lướt qua nét mặt của anh, quét qua anh và nhanh chóng phân tích toàn bộ tình huống. "Có chuyện gì với Mingyu và bạn của cậu ấy vậy?"

Câu hỏi như một nhát dao vào bụng anh. Wonwoo nhún vai. "Em không biết."

"Wonwoo."

Vai anh chùng xuống, và Wonwoo dựa vào tường, ngửa đầu ra sau. "Cậu ta có tình cảm với Mingyu. E-Em khá chắc đó là chuyện đang xảy ra."

"Chết tiệt." Jeonghan phồng má, cẩn thận nhìn Wonwoo. "Để anh đoán nhé, cậu ta không biết cậu và Mingyu đang có gì đó phải không?"

Wonwoo lắc đầu. Jeonghan cười khúc khích nhưng nghe không có chút hài hước nào.

"Đệch, chuyện này rối rắm vãi, Wonwoo." Anh ấy nói. "Giống hệt như mấy bộ drama mà Seungkwan và Hansol luôn xem."

"Em biết."

"Hai người cần phải giải quyết rõ ràng với nhau đi. Bầu không khí lúc này thực sự không ổn và anh không phải là nhà ngoại cảm hay gì đó, nhưng anh cảm thấy như thể sắp nổ tung ấy."

"Em định rủ Mingyu hẹn hò tối nay. Kiểu như... một cách chính thức vậy." Wonwoo nhún vai, ngực anh hơi đau khi nghĩ về việc Mingyu đã phớt lờ anh cả đêm để dành toàn bộ sự quan tâm cho Junhong. "Nhưng cậu ấy rất khác khi có bạn cậu ấy ở gần. Em thực sự không biết có chuyện gì nữa."

Jeonghan thở dài và chạm vào cằm Wonwoo để anh nhìn lên. "Đừng để tâm trạng đi xuống như vậy tối nay chứ, cưng à. Hôm nay là sinh nhật của cậu mà. Mọi chuyện giữa Mingyu và cậu luôn khó hiểu nên chuyện này không có gì mới mẻ cả, đúng không? Chỉ cần hỏi Mingyu vấn đề của cậu ấy là gì để hai người có thể sắp xếp mọi thứ thôi."

Wonwoo gật đầu và mỉm cười với Jeonghan. "Có lẽ là anh đúng."

"Anh lúc nào chẳng đúng." Jeonghan vòng tay qua vai Wonwoo, từ từ dẫn anh trở lại hành lang hướng tới phòng khách một lần nữa. "Đừng hờn dỗi nữa nhé? Sẽ ổn thôi."

Vâng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.



"Hansol, Seungkwan đâu?" Wonwoo cau mày nhìn cậu bé đang lắc lư trên chân mình một cách nguy hiểm. "Và sao em lại say như vậy?"

Sau cuộc nói chuyện với Jeonghan, Wonwoo và anh tham gia cùng với những người bạn của họ ngồi thành vòng tròn xung quanh Seungcheol, lắng nghe anh ấy dạy cho họ những bài học quan trọng trong cuộc sống. Wonwoo chắc chắn hầu hết trong số họ đều đã quá say đến mức không thể hiểu được những gì Seungcheol đang nói, nhưng cũng khá thú vị khi xem Soonyoung hỏi anh ấy về cách cậu phải đối phó với sự thay đổi tâm trạng ngẫu nhiên của bạn gái, điều này khiến cậu ấy đuổi theo Yuna khắp nhà để cầu xin sự tha thứ.

Wonwoo đã vượt qua được nửa giờ ngồi đối diện với Mingyu và Junhong trước khi anh không thể chịu được những ánh nhìn nặng nề của Mingyu vào mình thêm nữa và đứng dậy rời khỏi phòng.

Đó là lý do tại sao anh phát hiện ra Hansol đang nằm trên cầu thang như một túi rác, lầm bầm những điều khó hiểu và tự cười khúc khích một mình như một đứa trẻ.

Hansol cố đứng vững bằng cách bám vào tay Wonwoo, rên rỉ thảm thiết. "Cậu ấy đã ngủ rồi. Yuna đi pha chút đồ uống. Em đang cảm thấy... phát ốm lên được."

"Làm ơn đừng có nôn ra đấy." Wonwoo thở dài và bắt đầu dẫn cậu về phía lối đi chính nơi anh hy vọng sẽ có phòng tắm ở đó. Bạn bè của anh đều ở trong phòng khách, vì vậy không ai thực sự bận tâm để giúp Wonwoo đối phó với cậu bé say xỉn trong vòng tay của mình.

Phòng tắm đã có người.

Wonwoo rên rỉ, bất lực nhìn xuống Hansol. Anh chưa bao giờ đến nhà của Seungcheol trước đây nhưng nó rất lớn nên phải có nhiều hơn một phòng tắm.

May mắn thay, một chàng trai mà anh biết là bạn thân của Seungcheol đi ngang qua họ với một cô gái xinh đẹp áp vào bên cạnh anh ấy và Wonwoo vô tình ngăn anh ấy bằng cách chạm vào vai anh.

Anh chàng thoạt nhìn có vẻ khó chịu, nhưng khi nhận ra Wonwoo, biểu cảm của anh ta biến thành một nụ cười thân thiện. "Này, birthday boy! Em thế nào rồi?"

"Tuyệt diệu." Wonwoo nói, thở dài khi Hansol phát ra âm thanh báo động bên cạnh. "Anh có biết em có thể tìm thấy một phòng tắm khác ở đâu không? Phòng này đã bị khóa rồi."

Anh chàng có vẻ hơi lo lắng khi nhìn xuống Hansol, mặt cậu bé đang trở nên tái mét. "Ồ, phải rồi. Em chỉ cần lên lầu và đi đến cuối hành lang, có một phòng ngủ ở cuối bên trái. Trong đó có một phòng tắm có thể còn trống."

"Cảm ơn anh." Wonwoo nở nụ cười nhanh chóng trước khi bước nhanh xuống hành lang. "Cố lên, Hansol. Đừng nôn ra nhé."

"Em đang cố đây." Hansol rên rỉ, ngả đầu vào vai Wonwoo khi cậu loạng choạng trên đôi chân của mình.

Wonwoo rên rỉ và gần như xông vào phòng ngủ khi họ đã lên lầu, thậm chí không quan tâm đến việc kiểm tra xem nó có bị chiếm dụng hay không. Anh tìm đến phòng tắm, mở nắp bồn cầu và một giây sau, Hansol đã quỳ xuống, úp mặt vào bồn cầu.

Wonwoo nhăn mặt và đóng cửa lại sau lưng họ, tiến lại gần hơn để bắt đầu xoa xoa cổ cậu.

Hansol rên rỉ thảm thiết. "Em xin lỗi."

"Ổn mà." Wonwoo mỉm cười với cậu và chỉ đơn giản là xoa cổ cậu khi Hansol bắt đầu nôn trở lại.

Anh kiên nhẫn đợi Hansol nôn xong, thỉnh thoảng đưa cho cậu một ít giấy vệ sinh. Hansol tiếp tục xin lỗi và Wonwoo tiếp tục bảo cậu dừng lại; có lẽ việc cậu là một trong những người bạn thân nhất của Chan khiến Wonwoo có cảm giác hơi bảo vệ cậu bé, vì vậy anh không ngại dành cả đêm trong phòng tắm và chăm sóc cậu vào ngày sinh nhật của mình.

Ngay khi Hansol dựa lưng vào tường thở dài mệt mỏi, Wonwoo nghe thấy một vài giọng nói trong phòng ngủ bên ngoài. Anh hơi đơ người ra, ý nghĩ đầu tiên của anh là có ai đó sắp sửa vào phòng ngủ trong khi Hansol và anh đang bị nhốt trong đây, và điều đó thật khó xử biết bao?

Nhưng rồi anh nhận ra giọng nói đó, và anh đóng băng vì một lý do hoàn toàn khác.

"Có chuyện gì vậy?" Anh nghe thấy Mingyu nói và ngay cả Hansol, trong cơn say và nửa mê nửa tỉnh, cũng mở to mắt và nhìn Wonwoo một cách bối rối.

"Chúng ta ngồi xuống được không?" Giọng thứ hai hỏi. Nó thuộc về Junhong.

Tất nhiên là thế rồi.

"Ừm. Chắc chắn rồi." Có một khoảng lặng trước khi Mingyu lại lên tiếng. "Anh đang làm em lo đấy, Junhong. Sao anh lại kéo em lên tận đây?"

Chuyện này không ổn chút nào.

Wonwoo không nên ở đây.

Wonwoo không muốn ở đây, nhưng anh đang bị mắc kẹt trong này, đóng băng tại chỗ mặc cho Hansol đang khẩn trương nắm tay anh.

Ngôi nhà này có rất nhiều phòng; làm thế nào họ cuối cùng lại vào trong căn phòng này chứ?

"Đi nào." Hansol thì thầm. "Chúng ta có thể — chỉ cần bước ra ngoài. Em sẽ che cho anh, dạo này em đang đi tập, em có thể chắn cho anh—" Cậu lẩm bẩm.

Wonwoo lắc đầu, bảo cậu im lặng bằng cách ấn lòng bàn tay vào miệng cậu. Điều cuối cùng anh muốn là Mingyu và bạn của cậu phát hiện ra Wonwoo đang trốn ở đây, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"Anh biết em không muốn nghe, nhưng anh phải giải quyết rõ ràng chuyện này." Junhong từ từ lên tiếng. "Đó là lý do tại sao anh đến thăm em. Ý anh là, đó là lý do tại sao anh quay về đây."

Wonwoo nên rời đi. Hansol đang thúc giục anh đi cùng mình, nhưng Wonwoo vẫn đứng yên ở chỗ cũ, tránh ánh mắt quan tâm của Hansol.

"Junhong, nghe này-"

"Anh vẫn yêu em, Gyu." Junhong ngắt lời cậu, giọng anh ta run run.

Hansol há hốc miệng, bị bóp nghẹt vào lòng bàn tay mà Wonwoo vẫn đang đặt trên miệng cậu. Wonwoo từ từ hạ thấp tay xuống sau khi nghe những lời đó, mắt anh bừng bừng không chớp.

"Xin đừng..." Giọng Mingyu đau đớn.

"Làm ơn hãy lắng nghe anh. Anh – anh biết anh nên quên em đi. Đã nhiều năm trôi qua rồi. Nhưng Gyu, anh đã yêu em từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ. Mãi mãi. Và anh đã cố gắng vượt qua nó. Em biết anh đã ở bên bao nhiêu người nhưng anh nhận ra rằng anh chỉ tiếp tục tìm kiếm em trong họ, và điều đó thật sai lầm. "

"Ôi trời, thật là vớ vẩn." Hansol thì thầm một lần nữa, cố gắng đứng dậy một cách vụng về nhưng không thành công. "Chúng ta cần phải ra ngoài."

Wonwoo cảm thấy hơi tê tái khi đỡ Hansol ngồi xuống, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

"Em xin lỗi." Mingyu nói sau khoảng im lặng tưởng chừng như vô tận. "Junhong, anh... anh luôn giống như một người anh em với em."

"Anh em." Junhong cười khúc khích. "Lần cuối cùng anh đã kiểm tra em không làm tình với anh trai của em."

Wonwoo bối rối và Hansol có vẻ như cậu chỉ còn một giây nữa là đặt tay lên tai Wonwoo để ngăn anh nghe thấy cuộc trò chuyện. Anh biết anh không nên nghe chuyện này, nhưng anh không thể di chuyển.

"Nó đã là chuyện của quá khứ rồi." Mingyu nói, giọng căng thẳng. "Anh biết là em chưa bao giờ cảm thấy như vậy về anh mà. Chúng ta đã từng như vậy trước đây rồi, đừng... đừng cãi nhau nữa, làm ơn. Em không muốn mất anh một lần nữa đâu."

"Em đã từng thử chưa?" Junhong hỏi. "Em thậm chí đã từng xem xét lựa chọn xem anh như một ai đó hơn chỉ là bạn thân của em chưa?"

Mingyu im lặng quá lâu, và ngực Wonwoo đau nhói. "Đó không phải là vấn đề. Không còn nữa. Em đang cùng với..." Mingyu dừng lại, và cách giọng nói của cậu ngừng lại càng bóp chặt trái tim anh hơn.

"Đ-Đợi đã... Vậy đó là sự thật sao? Anh chàng Wonwoo đó, anh ta là bạn trai của em?" Junhong cuối cùng hỏi. Có một khoảng dừng dài và có cảm giác như mọi người trong phòng đang nín thở.

"Chưa phải." Mingyu nhỏ giọng khi cậu nói điều này.

"Điều đó có nghĩa là gì, Mingyu?" Junhong hỏi, có vẻ mệt mỏi. "Anh đang mở trái tim chết tiệt của mình cho em ở đây. Em phải cho anh biết nhiều hơn thế."

"Chuyện phức tạp lắm. Wonwoo hyung không - Anh ấy thì khác. Anh ấy vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ."

"Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"

"Em không biết nữa. Em đã gặp anh ấy nửa năm trước." Mingyu nói một cách lặng lẽ, nhẹ nhàng, giống như cậu đang nhớ về đêm hôm đó bất chấp tất cả những khó khăn không cần thiết mà Wonwoo đã bắt cậu phải trải qua.

"Nửa năm?" Junhong lặp lại một cách đầy hoài nghi. "Em đang đùa anh phải không? Anh ta đã dắt mũi em được nửa năm rồi?"

"Không phải vậy đâu, Junhong. Dừng lại đi." Mingyu nghe có vẻ bực bội. Cậu có vẻ mệt mỏi. Và cậu nghe có vẻ bị tổn thương.

"Anh sẽ không bao giờ làm điều đó với em." Junhong tiếp tục. Anh ấy nghe như sắp khóc. "Anh muốn cho cả thế giới thấy anh yêu em nhiều như thế nào. Anh tự hào biết bao khi được ở bên em. Nhưng thay vì vậy, em lại chọn để một anh chàng nào đó đùa giỡn với em—"

"Thôi đi."

"Không! Mingyu, nhìn lại bản thân em đi. Đây không phải là con người của em. Em không phải là người chạy vòng quanh một người không... người thậm chí không cho em được gì cả." Junhong có vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói của anh ẩn chứa sự tức giận và tổn thương. "Anh ta đang chơi đùa em. Nếu anh ta quan tâm đến cảm xúc của em, anh ta sẽ đến ngay bây giờ. Nếu anh ta chưa sẵn sàng, anh ta lẽ ra đã không nên bắt đầu bất cứ điều gì với em ngay từ ban đầu."

Mingyu im lặng, Hansol nhìn anh một cách tàn khốc và tay Wonwoo lại bắt đầu run rẩy.

"Cho anh một cơ hội." Junhong nói, lặng lẽ hơn. "Làm ơn đi, Gyu. Đừng lãng phí thời gian của em với ai đó khi mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Anh ta sẽ làm tan nát trái tim em."

"Wonwoo không..." Mingyu bắt đầu, nhưng cậu dừng lại, như thể cậu không biết mình nên nói gì. "Anh ấy sẽ không..."

"Em nghe không chắc chắn chút nào." Junhong cười khúc khích, giọng đầy thất vọng. "Nếu anh ta thực sự quan tâm đến em, nếu anh ta đối xử với em theo cách mà em xứng đáng được đối xử, anh sẽ lùi bước. Dù anh có đau đớn thế nào đi chăng nữa, anh sẽ để em yên, Gyu. Anh muốn em hạnh phúc. Nhưng anh ta sẽ làm tan nát trái tim em, và anh muốn ngăn điều đó xảy ra. Anh không muốn đánh mất em vào tay một người như anh ta. "

"Em có tình cảm với anh ấy, Junhong." Mingyu... trời ơi, cậu đang khóc phải không? Wonwoo muốn ra đó và ôm cậu, khiến cậu ngừng khóc vì Kim Mingyu không bao giờ khóc. Cậu luôn cười một cách đáng yêu và ấm áp. Nhưng Wonwoo là nguyên nhân khiến Mingyu buồn bã, vì vậy anh thậm chí không xứng đáng có cơ hội để cố gắng an ủi cậu.

"Anh xin lỗi Mingyu... Nhưng hãy nghe anh. Anh ta không xứng đáng với tình yêu của em. Em đang mắc sai lầm đấy."

Wonwoo nín thở, và đột nhiên, thế giới xung quanh anh như chậm lại. Giống như anh đang ở dưới mặt nước vậy.

Thằng không xứng đáng với tình yêu của em...

Hansol đang nói gì đó nhưng Wonwoo chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào những viên gạch lát nền màu xanh bạc hà trên sàn, máu anh đang chảy rất nhiều trong tai, đầu óc anh mơ hồ và đột nhiên tê dại không thể chịu đựng được.

"Hyunsik, làm ơn đi. Em cầu xin anh. Em biết điều đó không dễ dàng đối với anh, nhưng thằng bé là con trai của chúng ta—"

"Con trai của em. Nó không phải con của anh." Tay Wonwoo dừng lại trên tay nắm cửa phòng bố mẹ. Anh lùi lại, hơi thu mình lại. "Thằng nhỏ trông hệt như tên khốn đó. Tất cả mọi thứ về nó. Đôi mắt của nó, chiếc mũi của nó. Nó trông không giống em một chút nào cả."

"Anh không thể đổ lỗi cho một đứa trẻ vì những sai lầm mà em đã gây ra được."

"Thằng nhóc đó gần như khiến em phát điên!" Cha dượng anh cao giọng. "Anh suýt mất em vì nó và em thậm chí còn trở nên tệ hơn kể từ khi nó đến đây!"

"Đó không phải lỗi của thằng bé." Mẹ anh lặp lại, giọng run run. Bà ấy đang khóc. Bà ấy đã khóc rất nhiều gần đây. "Thằng bé cần tình yêu và sự hỗ trợ của chúng ta."

"Cứ làm bất cứ điều gì em muốn." Cha dượng của anh nói. "Nhưng đừng mong đợi anh đối xử với nó như cách anh đối xử với Chan."

Wonwoo lùi lại một bước, thực sự không hiểu tại sao bố dượng lại có vẻ ghét mình.

Có lẽ Wonwoo chỉ phải cố gắng nhiều hơn nữa, để anh xứng đáng với tình yêu của cha mình.


"Wonwoo hyung!" Hansol thì thầm một cách gay gắt.

Đầu Wonwoo hếch lên một chút, khuôn mặt lo lắng của Hansol hiện rõ. "Hử?"

"Em xin lỗi. Mẹ kiếp. Em say quá. Chuyện này sẽ không xảy ra nếu em không..."

Em đang mắc sai lầm...

"Đừng khóc nữa!" Bà anh rên rỉ, xoa xoa thái dương. "Cháu đang làm ta đau đầu đấy. Ngừng khóc đi trước khi ta mất kiên nhẫn."

"Cháu không cố ý mở cổng đâu, bà ơi." Wonwoo khẽ nấc lên, cố gắng hết sức để kìm nước mắt lại. "Quả bóng của cháu đã bay vào đó và cháu muốn lấy nó—"

"Vậy tại sao cháu không đóng cổng lại? Tất cả những con bò của chúng ta đã biến mất. Cả tám con! Ôi trời ơi, hãy giúp chúng tôi... Cháu có biết điều đó nghĩa là gì không, Wonwoo? Cháu định bù đắp như thế nào đây? "

"Cháu x-xin lỗi."

"Đây là một sai lầm." Bà ấy vùi đầu vào lòng bàn tay. Wonwoo cảm thấy mình là đứa trẻ hư nhất trên hành tinh này. Ông ngoại của anh sẽ rất tức giận. Wonwoo sợ hãi. "Chúng ta nên để cháu đi khi chúng ta có cơ hội mới phải. Ta biết chúng ta đã mắc sai lầm. Tất cả đều là sai lầm."

Mày là một sai lầm.



Wonwoo chậm rãi chớp mắt, cố gắng gạt mình ra khỏi dòng suy nghĩ.

Hansol đã đứng dậy, cẩn thận kéo Wonwoo lên. "Này, anh nghe em. Đừng nghe anh ta, được chứ?"

Wonwoo gật đầu và để mình được dẫn ra khỏi phòng tắm. Phòng ngủ tối om và trống rỗng, mọi dấu vết của Mingyu và Junhong đã biến mất từ ​​lâu.

"N-Này, anh đang làm em sợ đấy." Hansol lẩm bẩm khi họ ra ngoài hành lang. "Anh có thể nói gì đó được không?"

Chờ đã, Wonwoo được cho là đang chăm sóc cho Hansol chứ không phải ngược lại. "Em có ổn không?"

Hansol chớp mắt nhìn anh, đôi mắt không tập trung và hơi lấp lánh. "Gì cơ."

"Anh sẽ đưa em về nhà—"

"Wonwoo hyung, em nghĩ anh và Mingyu hyung sắp chia tay hay sao đó, tại sao... anh có thể bình tĩnh được như vậy?"

Wonwoo cười khúc khích nhưng điều đó nghe có vẻ kỳ lạ ngay cả với chính anh. "Anh sẽ đưa em đến chỗ Seungkwan. Anh đoán cậu ấy đang ở đâu đó, phải không?"

Hansol phát ra một âm thanh bối rối. "Em đoán vậy, n-nhưng. Này. Hai người sẽ không chia tay, phải không?" Cậu rên rỉ, nắm lấy tay Wonwoo khi Wonwoo cẩn thận dẫn cậu đi dọc hành lang để tìm căn phòng mà Seungkwan đang ngủ. "Làm ơn đừng chia tay nhé. Hai người rất dễ thương khi ở bên nhau."

Wonwoo mở cánh cửa tiếp theo và thở phào nhẹ nhõm khi thấy Seungkwan đang ngủ ngon lành trên giường bên trong. "Đừng lo lắng về bọn anh. Em cần phải ngủ đi thôi. Em sẽ cảm thấy khó chịu vào ngày mai đấy."

"Em không sao đâu." Hansol ngã xuống giường rên rỉ, để Wonwoo cởi giày cho mình. Seungkwan càu nhàu một chút trước khi lăn người và choàng tay chân lên người Hansol. "Seungkwan là bạn thân nhất của em. Chúng em cãi nhau rất nhiều nhưng cậu ấy là người bạn thân duy nhất của em. Giống như là, không liên quan đến chuyện tình cảm."

"Cậu cũng là bạn thân nhất của tôi." Seungkwan buồn ngủ lầm bầm, trước khi bắt đầu ngáy trở lại.

"Uhm. Được rồi. Cứ ở đây và ngủ đi nhé, được không?" Wonwoo lấy chăn và đắp lên người họ.

"Vâng." Hansol lầm bầm. "Chờ đã! Wonwoo hyung..." Cậu ngăn Wonwoo lại trước khi anh có thể rời đi, và Wonwoo dừng lại nhìn cậu. "Hãy hứa là anh sẽ không bỏ Mingyu hyung nhé. Làm ơn?"

Wonwoo hít một hơi thật sâu. "Ngủ đi, Hansol."


Anh rời khỏi bữa tiệc mà không bị ai phát hiện. Lọt qua cửa sau, tránh những người trong vườn và trèo qua hàng rào như một tên trộm.

Ngoài trời đang mưa, những hạt mưa nhẹ và ấm áp với tiếng sấm gầm gừ xa xa. Nó khiến áo của Wonwoo dính vào lưng và tóc mái của anh dính vào thái dương.

Đây là một trong những đêm mà Wonwoo dự tính bắt chuyến tàu tiếp theo đến sân bay để đặt một chuyến bay đến nơi nào đó. Chỉ để anh có thể đi thật xa. Để anh có thể trốn khỏi những vấn đề của mình.

Đẩy chúng trở lại đằng sau và giả vờ mọi thứ đều ổn cho đến khi chuyện như thế này xảy ra và mọi thứ dường như muốn nổ tung vào mặt anh.

Đó chính xác là những gì đã xảy ra.



Wonwoo không đụng đến điện thoại của mình vào ngày hôm sau. Anh phớt lờ mọi thứ. Có lẽ anh đang ở trong trạng thái sốc hoặc hoảng sợ nhưng có cảm giác như bất cứ thứ gì anh chạm vào có thể sẽ bị vỡ vụn, vì vậy anh không làm gì cả.

Cả đêm anh đã không ngủ được, những lời nói của Junhong ám ảnh anh và khiến anh trằn trọc trên chiếc ghế dài.

Anh đi đến hiệu sách nơi anh đã đến cùng Mingyu và viết một số bài viết và không thực sự chú tâm, cuối cùng anh lại viết ra những từ chính xác mà Junhong đã nói ngày hôm qua. Anh xóa chúng bằng đôi tay run rẩy nhưng những dòng chữ vẫn còn đó, trôi nổi trong tâm trí anh, xuyên qua lồng ngực anh.

Khi anh trở về nhà, bên ngoài trời đã tối.

Có một bóng người phía trước căn hộ và mặc dù đã đeo chiếc kính mà Mingyu đã tặng cho anh, anh vẫn không thể nhận ra người đó cho đến khi anh đứng trên con đường dẫn thẳng đến lối vào tòa nhà.

Đó là Mingyu.

Cậu đang ngồi trên bậc thềm, đầu cúi thấp giữa hai vai.

Wonwoo dừng bước, hơi sững lại khi nhìn thấy người mà anh không hề muốn gặp hôm nay.

Bởi vì chuyện này.

Wonwoo có thể cảm nhận được chuyện này sẽ dẫn đến đâu và đó là điều anh đang cố tránh né, điều mà anh đang cố trì hoãn cả ngày nay.

Nhưng Mingyu đang ở đây, và anh không còn nơi nào để chạy trốn nữa, vậy nên Wonwoo nắm chặt quai túi của mình hơn cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch và bắt đầu tiến lại gần cậu.

Mingyu ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân của anh và đôi mắt cậu là một cơn bão; sự nhẹ nhõm trôi qua chúng khi cậu bắt gặp ánh mắt của Wonwoo, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bằng một cảm xúc mà Wonwoo chưa từng thấy ở đó trước đây.

"Em đang làm gì ở đây vậy?" Wonwoo hỏi khi Mingyu không làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào anh. Cậu trông có vẻ mệt mỏi, giống như cậu đã không ngủ cả đêm qua. Tóc của cậu rối bù và đôi môi bị cắn đỏ và thô ráp.

"Em đã cố gắng gọi cho anh cả ngày hôm nay." Mingyu nói. Giọng cậu vỡ vụn và Wonwoo không thể không tự hỏi Mingyu đã đợi anh ở đây bao lâu rồi.

"Anh để quên điện thoại ở nhà."

Mingyu trông thật mệt mỏi khi cậu gật đầu với một vẻ gì đó giống như cam chịu, hoặc có thể là thất vọng. Cậu từ từ đứng dậy và đi về phía Wonwoo cho đến khi chỉ còn cách anh một sải tay. Tóc mái của cậu đổ bóng lên khuôn mặt và màu cam rực rỡ từ ngọn đèn đường cách đó vài feet biến những đường nét của Mingyu thành một người lạ. "Chúng ta cần nói chuyện."

"Không đợi được đến ngày mai sao?" Wonwoo cố gắng. Anh nghe có vẻ thảm hại ngay cả với chính tai mình.

"Em đã đợi anh hai giờ rồi." Ánh mắt của Mingyu dày đặc về phía anh và Wonwoo không thể quyết định cái nào ngột ngạt hơn; đôi mắt của Mingyu hay không khí ấm áp, ẩm ướt xung quanh họ.

Mingyu đã đợi lâu hơn chỉ hai tiếng đồng hồ. Cậu đã chờ đợi suốt thời gian qua, kiên nhẫn và thông cảm, nhưng cuối cùng thì sự kiên nhẫn của cậu cũng đã cạn kiệt.

Và Wonwoo đột nhiên không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài những điều Junhong đã nói vào tối hôm qua.

Giống như anh đang quay trở lại thời thơ ấu của mình, với rất nhiều tiếng la hét và chỉ tay vì tất cả những điều Wonwoo đã làm và tất cả những rắc rối mà anh từng gây ra.

Anh nghĩ có lẽ nó đã thay đổi, nhưng dường như không phải.

Anh vẫn gây hại và anh vẫn làm tổn thương người khác.

Wonwoo không bao giờ, không bao giờ nên tiến đến với Mingyu.

"Hyung, nhìn em này." Mingyu nghe có vẻ đau đớn và kiệt sức. Khuôn mặt phản ánh đúng cảm xúc của cậu. Wonwoo lại làm điều đó một lần nữa. Wonwoo lại làm loạn mọi thứ lên. "Anh đã phớt lờ em cả ngày hôm nay—"

"Anh đã nói là anh quên điện thoại ở nhà." Wonwoo thì thầm.

"Vậy còn đêm qua thì sao? Anh rời đi mà không nói một lời nào cả."

"Em đã ở với Junhong mà."

Mingyu ngập ngừng trước khi nói lại. "Và anh đã ở với Jeonghan hyung. Như mọi khi."

Wonwoo nhìn cậu một cách bối rối. Anh không biết làm thế nào để đối phó với Mingyu khi cậu như thế này. Cậu có vẻ tức giận.

"Ý em là gì?"

"Bây giờ anh có tình cảm với anh ấy không?" Mingyu đột nhiên hỏi. Wonwoo ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại đầy bối rối.

Wonwoo mở miệng, hoàn toàn bối rối trước lời nói của Mingyu. "Cái gì? Jeonghan hyung?"

Làm thế quái nào mà Mingyu có thể hỏi anh một điều như vậy?

"Anh đã dành cả đêm với anh ấy. Và em biết hai người đã đi chơi với nhau rất nhiều."

"Mingyu—" Anh bắt đầu, suy nghĩ của anh lộn xộn với nhau một cách khủng khiếp. Anh thực sự không thể nghĩ thông suốt được. Đầu óc anh đang quay cuồng, cuộc nói chuyện giữa Mingyu và Junhong cứ lặp đi lặp lại cho đến khi Wonwoo bị ném trở lại thời thơ ấu, ngồi trong góc, co rúm lại vì sợ hãi. "Jeonghan hyung chỉ là một người bạn. Em biết điều đó mà." Cuối cùng anh nói.

"Sao em biết được chứ?" Mingyu khẽ hỏi. "Đâu phải em có thể yêu cầu câu trả lời từ anh. Chúng ta không là gì của nhau mà, không phải sao?"

Đây là lần đầu tiên Mingyu đưa ra vấn đề một cách rõ ràng và Wonwoo thấy mừng vì cậu chưa bao giờ làm vậy trước đây; bởi vì nó khiến tim anh như muốn thót lại, sợ hãi bắn lên sống lưng như tia chớp.

Tại sao Mingyu lại làm điều này bây giờ?

Wonwoo định hỏi, nhưng rồi nó đập vào mắt anh.

Junhong.

Tất cả những điều anh ấy đã nói với Mingyu trong phòng ngủ hôm qua, chúng đã tác động tới cậu.

Cậu đã hoàn thành việc chạy vòng quanh anh và chờ đợi Wonwoo ổn cho mọi việc anh làm theo đúng nghĩa đen. Có lẽ cậu đã xong việc từ lâu, và Junhong đã cho cậu sự thúc đẩy mà cậu cần để đối mặt với Wonwoo như thế này.

"Anh sẽ không làm điều đó với em." Wonwoo cố gắng bình tĩnh. Anh là người lớn. Anh cần phải xử lý điều này như một người lớn. Anh không còn là một đứa trẻ nữa, anh không thể bịt mắt và tai của mình lại và ngâm nga một bài hát ru cho chính mình,  giả vờ như những điều tồi tệ không xảy ra xung quanh nữa.

Trong giây lát, đôi mắt của Mingyu dịu đi, và cái nhìn trìu mến quen thuộc đã quay trở lại nhưng cậu nhắm lại và lắc đầu, vai buông thõng. "Anh nói với anh ấy nhiều điều hơn là anh nói với em. Em cảm thấy như - Em cảm thấy như anh ấy hiểu anh hơn em mặc dù cả hai bọn em gặp anh cùng một lúc. Điều đó khiến em cảm thấy như cứt vậy."

"Mingyu—"

"Anh không đủ tin tưởng để nói với em những chuyện đó sao?"

"Không phải vậy." Wonwoo lắc đầu, nhắm mắt lại.

Mingyu nhìn vào khuôn mặt anh một lúc, cậu liếm môi. "Sao anh lại tránh em cả đêm qua vậy?"

Bởi vì người bạn thân nhất của em yêu em và anh ấy cứ nhìn anh như thể anh đang xé nát trái tim anh ấy vậy.

"Sao em không nói với Junhong về chuyện của chúng ta?" Wonwoo thấy mình hỏi ngược lại. "Em thậm chí không thể nắm tay anh trước mặt cậu ấy ngày hôm qua nữa."

Mingyu mở miệng rồi lại đóng lại, rõ ràng là không nói nên lời. "Em nên nói gì với anh ấy đây? Rằng em đang đi chơi với một chàng trai nào đó mà em thỉnh thoảng hôn và nắm tay sao?"

Wonwoo chột dạ. Mingyu gục mặt xuống, nhưng cậu không xin lỗi hay rút lời lại.

Sự im lặng nhấn chìm họ. Một sự im lặng nặng nề và ngột ngạt đè lên vai và ngực Wonwoo khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé hơn.

"Cậu ấy yêu em." Wonwoo nói, không nhìn vào mắt Mingyu.

"Và em đang yêu một người khác." Mingyu cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. "Nhưng anh ấy không muốn có một mối quan hệ với em, vì vậy em đang tự hỏi liệu mình có đang bị dắt mũi hay không."

Wonwoo run rẩy hít một hơi, chớp mắt trước sự bỏng rát của đôi mắt anh. "Em đâu có yêu anh."

Mingyu cười khúc khích, nhưng nó nghe thật sự cay đắng. "Anh thậm chí có nhận ra anh đang gây tổn thương như thế nào không vậy?"

"Anh..." Wonwoo chỉ muốn thoát khỏi đây. Anh không muốn có cuộc trò chuyện này. Nói quá nhiều, quá nhiều cảm xúc thô thiển. "Mingyu, anh không biết... anh không biết em muốn nghe gì từ anh."

"Em muốn nghe rằng anh muốn ở bên em." Mingyu trả lời không chút do dự. "Và em muốn anh cho em biết những gì đang xảy ra. Với anh. Với gia đình của anh."

Wonwoo ngước nhìn cậu. "Nếu anh không thể làm vậy thì sao?"

Mặt Mingyu càng sa sầm hơn và tất cả những gì Wonwoo muốn làm là phớt lờ toàn bộ vấn đề tưởng chừng như không phát sinh từ đâu này. Anh muốn nhét một cây kẹo táo chua ngu ngốc vào miệng Mingyu và hy vọng nó sẽ sửa chữa mọi thứ.

Anh có thể sửa chữa mọi thứ chỉ với một câu nói. Làm bạn trai của anh nhé, Mingyu.

Hôm nay anh muốn nói to câu đó. Nhưng ở đâu đó cùng với tất cả những cái chạm, những nụ hôn và tình cảm mà Mingyu đang tắm cho anh, Wonwoo dường như đã quên mất vị trí của mình.

Anh luôn lặng lẽ và không gây sự chú ý, đảm bảo rằng anh không gây ra rắc rối, đảm bảo rằng anh luôn tránh được sự chú ý của bất kỳ ai.

Junhong - trớ trêu thay - lại là lời cảnh tỉnh của anh.

"Vậy thì có lẽ chúng ta nên dừng lại."

"Dừng lại?"

"Ừ."

Họ nhìn thẳng vào nhau, cả hai đều bất động, thậm chí có thể cả thế giới xung quanh họ đang ngừng chuyển động. Nó dường như là vậy.

"C-Có lẽ chúng ta nên làm vậy."

Anh muốn nói Xin đừng bỏ anh nhưng anh vẫn im lặng.

Và để mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, câu trả lời của Wonwoo khiến Mingyu rơm rớm nước mắt. "Thật vậy sao?"

Wonwoo gần như không thể nhìn vào mắt của Mingyu. "Nếu đó là những gì em muốn."

"Đó là tất cả những gì anh sẽ nói sao?" Mingyu trông như thể Wonwoo vừa đấm vào mặt cậu. "Điều đó dễ dàng với anh như vậy à?"

"Không cần phải làm cho chuyện này trở nên kịch tính hơn đâu." Wonwoo nói một cách trống rỗng. "Cả hai chúng ta đều biết chuyện này sẽ không đi đến đâu mà."

"Kịch tính." Mingyu lặp lại, nét mặt của cậu cũng trống rỗng như Wonwoo. "Anh thậm chí còn để ý đến cảm xúc của tôi sao? Tôi yêu anh. Cmn sao anh có thể lạnh lùng như vậy chứ?"

Wonwoo lại nao núng, bờ vai run rẩy, cánh tay ôm lấy thân mình như một đứa trẻ lạc đường.

"Đừng lạnh lùng nữa, Wonwoo. Thằng bé là em trai của con mà. Hãy ôm em con lại đi."

"Con bị sao vậy? Sao con lạnh lùng thế? Nói gì khi ta đang nói chuyện với con đi! Đừng chỉ đứng đó nữa!"

Sự tức giận rời khỏi mắt Mingyu khi cậu nhìn thấy trạng thái của Wonwoo. Trong một giây, Wonwoo nghĩ Mingyu sẽ đưa tay ra và ôm anh, nhưng cậu không làm thế. Thay vào đó, cậu mở miệng, như thể cậu sẽ nói điều gì đó, và Wonwoo như muốn khóc trước đôi mắt ướt của Mingyu.

Nhưng Mingyu không làm điều đó. Cậu rủa thầm, lấy tay áo lau qua mắt.

Cậu nhìn Wonwoo lần cuối, rồi đi ngang qua Wonwoo và bỏ đi.

Chỉ mới đêm qua Mingyu còn đang ôm Wonwoo, cười vào da thịt, hôn lên má anh như Wonwoo là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với cậu.

Anh nghe thấy tiếng Mingyu lên xe lái đi và thực tế của toàn bộ tình huống bắt đầu chìm vào không có gì khác ngoài sự im lặng chế giễu sau khi Mingyu rời đi.

Anh không biết mình tiếp tục đứng đó bao lâu, nhìn chằm chằm vào chỗ Mingyu vừa đứng lúc nãy.

"Wonwoo?" Ai đó hét lên dường như sau hàng giờ, chạy về phía anh, tay người đó nắm lấy vai Wonwoo để xoay anh lại. "Cái quái gì vậy, tao đã gọi điện cho mày cả ngày nay rồi đấy. Tao đã rất lo lắng và Minghao vừa gửi cho tao một tin nhắn rất kỳ lạ..."

Wonwoo ngước nhìn người bạn thân nhất của mình, anh nuốt nước bọt một cách nặng nề, vẫn chưa thể hiểu được mình vừa làm cái quái gì.

Soonyoung sa sầm mặt. "Ôi không."



Chia tay luôn luôn khác nhau.

Đôi khi mọi thứ kết thúc một cách thân thiện.

Đôi khi lại không.

Cuộc chia tay của Wonwoo và Mingyu không giống như Wonwoo tưởng tượng về những cuộc chia tay sẽ diễn ra.

Không có nước mắt và không có những cuộc to tiếng. Không có nụ cười và những lời hứa sẽ mãi là bạn.

Tất cả chỉ là một cảm giác trống rỗng đến đau đớn trong lồng ngực nhỏ bé của Wonwoo khi anh nằm xuống chiếc ghế dài của mình, với Soonyoung giữ mắt cá chân của anh nơi cậu đang thiếp đi trên sàn.

Đầu anh tê dại và ngón tay ngứa ngáy muốn lấy điện thoại nhắn tin cho Mingyu và xin lỗi vì mọi chuyện.

Mingyu sẽ nhắn lại, phải không? Mingyu luôn luôn nhắn lại.

Wonwoo không bao giờ biết được, bởi vì anh không bao giờ nhắn tin trước cho Mingyu, và đó là kết thúc của mọi chuyện.


"Viện tư vấn và trị liệu tâm lý lấy con người làm trung tâm, văn phòng bác sĩ Kang, Lee Joohyun xin nghe."

Wonwoo hắng giọng, nắm chặt điện thoại hơn. "X-Xin chào. Tôi tên là Jeon Wonwoo. Tôi có một cuộc hẹn với bác sĩ Kang vào ngày mai?"

"Xin chào ông Jeon. Tôi có thể giúp gì cho ông không?"

"Tôi muốn hủy cuộc hẹn của mình."

"Tôi hiểu rồi. Ông có muốn đổi lịch không?"

Wonwoo ngập ngừng và nhắm mắt lại. "Không, tôi không muốn."



Những ngày sau đó, Wonwoo kéo cơ thể anh ra vào căn hộ của mình đồng thời cố gắng che giấu sự thật rằng anh không phải thường xuyên ở trong tình trạng muốn khóc.

Nếu Chan nhận ra hành vi của anh, thằng bé cũng sẽ không bình luận gì về nó. Dù sao thì em trai anh cũng đang bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp của mình và Wonwoo không muốn khiến nó bị ảnh hưởng bởi trái tim tan vỡ ngốc nghếch của mình.

Nhưng đó là cách anh đang cảm thấy. Anh chưa bao giờ biết cảm xúc có thể khiến con người ta đau đớn đến vậy.

Mới chỉ được một tuần và Wonwoo thậm chí không thể bắt đầu diễn tả được anh nhớ Mingyu đến mức nào.

Anh cảm thấy rất tiếc, nhưng trong sâu thẳm anh biết điều này là tốt nhất. Mingyu đã lãng phí quá nhiều thời gian cho Wonwoo, cậu cần tìm một người khác, một người vô tư và vui vẻ như Mingyu. Không phải người sẽ kéo cậu xuống như cách Wonwoo đã làm.

"Wonwoo, mày đang đau khổ." Soonyoung nói khi cậu ấy đến thăm cùng với Yuna. "Chỉ cần gọi cho nó và chấm dứt chuyện này. Tao chắc chắn Mingyu sẽ hiểu nếu mày giải thích cho nó. Tên đó quá cuồng nhiệt với mày để chỉ để lại cho mày một thứ ngu ngốc như thế này." Yuna gật đầu bên cạnh, nở nụ cười khích lệ với Wonwoo.

"Tao không thể." Wonwoo lắc đầu. "Mày không hiểu được đâu. Chuyện này là một sai lầm."

"Cái gì?"

"Mingyu." Wonwoo lầm bầm, mắt anh nóng lên khi nói tên cậu. Anh chỉ nhớ cậu rất nhiều mà thôi, nhưng anh đoán anh nên quen với cảm giác đó. Mingyu sẽ không trở lại với anh và Wonwoo cũng sẽ không sửa chữa mọi thứ. "Tất cả mọi thứ."



Mọi chuyện có thể tồi tệ hơn, đó là những gì họ nói.

Wonwoo không thực sự hiểu điều gì có thể tồi tệ hơn việc làm tổn thương người duy nhất trong cuộc đời anh, người khiến Wonwoo cảm thấy những điều mà không ai khác có thể làm được, nhưng anh đã sớm hiểu ra.

Anh đang làm việc ca muộn ở quán cà phê, cơ thể anh đang làm việc kể từ giấc ngủ 3 tiếng từ đêm hôm trước và đêm nay đánh dấu tuần thứ hai kể từ lần cuối Wonwoo nhìn thấy Mingyu.

Wonwoo tự hỏi cậu đang làm gì. Liệu cậu có trở lại với con người bình thường, sôi nổi của mình hay không. Hay cậu sẽ quay lại tán tỉnh những người đẹp ở chỗ này hay chỗ khác.

Hay là Junhong đã thay thế Wonwoo rồi.

"Về nhà đi." Jisoo nắm chặt cổ tay anh khi Wonwoo đưa anh một chồng đĩa bẩn trên tay. Chúng đang lắc lư vì vòng tay run rẩy của Wonwoo. Anh ổn, anh chỉ cần ngủ thêm một chút nữa thôi. "Một mình anh có thể giải quyết công việc ở đây."

"Không, không sao đâu."

"Tối nay không bận đâu. Cứ về đi. Trông cậu có vẻ mệt mỏi." Jisoo nhìn anh đầy thương hại. Wonwoo đoán đồng nghiệp của anh biết chuyện gì đang xảy ra, vì gần đây anh ấy đã đi chơi với Jeonghan rất nhiều.

"Em đã nói là em ổn mà. Cảm ơn, Jisoo." Anh nở nụ cười đẹp nhất có thể trước khi biến mất vào phòng rửa bát ở phía sau. Anh đổ đống cốc đĩa bẩn vào bồn rửa trước khi quay lại, chuẩn bị rời khỏi phòng thì nhận thấy điện thoại của mình trên quầy; màn hình sáng lên với một số thông báo.

Wonwoo cầm nó lên và tim anh hơi chùng xuống khi nhìn thấy tất cả các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Chan và rồi, ở dưới cùng là Minghao.

Tại sao Minghao lại gọi cho anh? Và không chỉ một lần mà những bốn lần. Cậu ấy ghét Wonwoo mà. Minghao sẽ không nói chuyện với anh trừ khi chuyện đó thực sự cần thiết—

Wonwoo đang bấm nút gọi mà không cần suy nghĩ, thực sự không thở nổi trong lúc đợi cậu bắt máy.

"Wonwoo." Minghao nói ngay khi nhấc máy.

"Minghao? Sao em lại gọi cho anh vậy?"

"Em không biết tại sao em lại gọi cho anh nữa. Em hoảng quá." Minghao nghe hơi run. Giọng cậu không ổn định và cao bất thường. "Em có lẽ không nên nói nhưng... Ôi mẹ kiếp, điều đó không quan trọng. Mingyu đang ở bệnh viện."

"C-Cái gì?" Wonwoo chắc chắn rằng trái tim mình đang ở đâu đó gần hố sâu trong dạ dày của mình lúc này. "Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu ấy không sao chứ?"

"Cậu ấy ổn." Minghao nghe không giống như cậu ấy ổn. Cậu nghe như đang khóc vậy. "Đó là lỗi của em. Bọn em lại đến trang trại và em bị mắc kẹt trên cái cây chết dẫm đó và cậu ấy muốn giúp em xuống nhưng cành cây... nó bị gãy. Cậu ấy bị đập vào đầu."

Wonwoo gặp khó khăn trong việc hiểu những lời của Minghao. Mingyu... Mingyu đã bị thương sao?

Wonwoo bảo cậu đừng làm vậy nữa. Wonwoo đã bảo cậu đừng đến trang trại ngu ngốc đó nữa. Tại sao Mingyu không nghe lời anh chứ?

"Cậu ấy ổn chứ?" Wonwoo hỏi lại, biết rằng anh có vẻ sợ hãi. Anh đang sợ. Anh không biết rằng mình đã từng cảm thấy sợ hãi như vậy trong đời bao giờ chưa.

"Cậu ấy bị chấn động. Và vai của cậu ấy bị trật khớp nhưng... Bây giờ thì cậu ấy đang ngủ. Họ nói rằng cậu ấy sẽ ổn thôi." Minghao hắng giọng. "Nhưng em không biết tại sao em lại nói với anh điều này. Anh không quan tâm đến cậu ấy chút nào sao, lần trước em đã kiểm tra."

Mắt Wonwoo bắt đầu rưng rưng, lồng ngực đau nhói trước lời nói của Minghao. Và ý nghĩ về việc Mingyu bị thương khiến anh đau đớn hơn những gì anh có thể giải thích. "Em có sao không? Em cũng bị thương à?"

Minghao ngập ngừng và Wonwoo nghe thấy cậu sụt sịt. "Em ổn. Nhưng em mới là người nên bị đập vào cái đầu ngu ngốc của mình thay vì cậu ấy. Đó là lỗi của em."

Wonwoo ngồi dựa vào quầy, cúi đầu vì mệt. Anh muốn gặp Mingyu. Anh muốn mắng cậu vì đã liều lĩnh như vậy, muốn tận mắt chứng kiến ​​Mingyu có sao không.

"Wonwoo hyung" Minghao bắt đầu nhưng cậu dừng lại, thở dài thườn thượt. "Cậu ấy ở đây cho đến sáng mai. Nếu anh muốn đến gặp cậu ấy."

Tất nhiên Wonwoo muốn gặp cậu rồi. Anh muốn giật cái tạp dề và đến đó ngay bây giờ, xin lỗi vì mọi chuyện và chăm sóc cậu như cách Mingyu luôn làm cho anh—

"Anh không nghĩ là anh nên đến." Wonwoo nuốt nước bọt một cách nặng nề. "Cậu ấy sẽ tốt hơn khi không có anh trong cuộc sống của mình."

Minghao thầm chửi rủa. Cậu vẫn sụt sịt và Wonwoo cảm thấy tồi tệ cho cậu; cậu phải thực sự sợ hãi. Mingyu và cậu ấy về cơ bản rất gắn bó với nhau. "Anh sẽ hối hận khi để cậu ấy ra đi."

"Ừ." Wonwoo hít một hơi thật sâu nhưng điều đó không làm dịu được cơn đau trong lồng ngực anh. "Anh biết."

Minghao lẩm bẩm tạm biệt rồi cúp máy và Wonwoo cảm thấy dường như tất cả hơi thở đã bị hút hết khỏi mình, chỉ vì nghe thấy giọng nói của Minghao. Chỉ vì hiện tại, trong thời điểm này, Minghao là người gần nhất mà anh có thể nghe tin về Mingyu, và điều đó có vẻ không thực vì chỉ mới một vài tuần trước thôi, Mingyu và anh đã ở điểm quan sát của thành phố nơi họ đã hôn nhau và mọi thứ vẫn ổn.

"Này, mọi chuyện không sao chứ?" Jisoo hỏi, nửa người khuất sau cánh cửa. "Nghe có vẻ không ổn."

Wonwoo thật lòng chỉ muốn ngất xỉu và ngủ thiếp đi. Mingyu bị đập vào đầu. Nó có thể tồi tệ hơn nhiều so với chỉ một cơn chấn động. Anh không thể tin được Mingyu lại ngu ngốc như vậy—

Nhưng tất nhiên là Mingyu sẽ như vậy rồi. Đó là Mingyu. Cậu là người làm điều gì đó ngu ngốc mà không cần suy nghĩ kỹ. Wonwoo muốn cười, nhưng anh cũng muốn khóc.

"Đó là... Đó là Mingyu, cậu ấy—"

Điện thoại của anh lại bắt đầu kêu. Chỉ đến khi đó anh mới nhớ lại tất cả các thông báo khác trên màn hình trước khi anh gọi lại cho Minghao. Lần này là Chan gọi cho anh.

"Chờ em chút." Anh nói, không bỏ lỡ cái nhìn lo lắng trong mắt Jisoo trước khi anh bắt máy. "Chan, có chuyện gì vậy?"

"Hyung, anh cần về đây ngay." Chan bắt đầu lảm nhảm ngay lập tức. "Có cảnh sát ở khắp mọi nơi và họ liên tục đặt câu hỏi cho em và em thực sự choáng ngợp với tất cả những chuyện này—"

"Chờ đã? Chan, cảnh sát gì cơ? Em đang ở đâu?"

"Em đang ở nhà! Tại căn hộ! Em đi tập về nhà và em thấy thứ gì đó giống như đèn pin nhấp nháy trong căn hộ của chúng ta và khi em lên lầu, em thấy cửa bị đột nhập, vì vậy em đã gọi cảnh sát và họ đang ở đây. Chết tiệt, hyung họ đã đột nhập, hình như ba căn hộ trong tòa nhà trong khoảng một giờ. Họ cũng vào bên trong căn của chúng ta nhưng em không nghĩ họ đã lấy trộm bất cứ thứ gì— "

"Chan chuyện này không vui đâu. Anh phải làm việc—"

"Em không nói đùa! Em đang nói với anh rằng cảnh sát đang ở đây, em sợ lắm, em cần anh ở đây. Làm ơn!"

Giọng Chan run lên và Wonwoo nhanh chóng nhận ra rằng em trai mình đang nói sự thật.

Chưa có một vụ trộm nào trong khu vực kể từ khi Wonwoo chuyển đến đó. Nơi đó được biết đến là một trong những nơi an toàn nhất trong thị trấn.

"Hyung !?"

"Anh..." Wonwoo thậm chí không biết phải nói gì. Anh không biết phải phản ứng thế nào. Điều này bắt đầu giống như một cơn ác mộng. "Anh về ngay đây."

"Chuyện gì vậy?" Jisoo cau mày khi Wonwoo nhanh chóng kéo tạp dề của mình ra, tay run run và khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ lo lắng.

"Em xin lỗi Jisoo, em phải về đây. Ai đó đã đột nhập vào căn hộ của bọn em."

"C-Cái gì ?!" Jisoo trố mắt nhìn anh, đi theo anh ra sau phòng và đưa đồ đạc cho Wonwoo. "Cái quái gì vậy, có gì bị trộm không?"

"Em không biết nữa. Em phải về để kiểm tra. Em thực sự xin lỗi. Em sẽ tiếp quản ca sáng của anh vào ngày mai—"

"Này, dừng lại. Không sao đâu. Anh đang lo lắng cho em, Won. Chỉ cần chú ý an toàn, được không?"

Wonwoo gật đầu rồi bỏ đi, chạy ra trạm xe buýt để bắt chuyến xe tiếp theo. Tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực và tay anh không ngừng run lên, Mingyu đang bị thương, Chan có thể đã chạm mặt những tên trộm đó và chúa biết chúng có thể làm gì với em trai anh—

Anh không biết bằng cách nào anh về được căn hộ nhưng khi anh tới nơi, anh phát hiện ra hai chiếc xe cảnh sát đang đậu phía trước toà nhà từ đằng xa. Nhiều cư dân khác đang tập trung bên ngoài, một vài người trong số họ đang báo cáo với cảnh sát về những gì đã xảy ra.

Nhìn chung có một sự xáo trộn lớn.

Wonwoo cẩn thận đến gần họ và cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nhìn thấy Chan đang đứng với một trong những viên cảnh sát, giơ tay ra hiệu một cách điên cuồng khi giải thích điều gì đó cho họ. Cậu dừng lại khi phát hiện ra Wonwoo và cậu nhanh chóng vượt qua viên cảnh sát để chạy đến chỗ Wonwoo và ôm anh.

"Hyung, em rất xin lỗi." Chan lầm bầm vào vai anh. Thằng bé trông thực sự sợ hãi. "Điều này sẽ không xảy ra nếu em không đi tập. Căn hộ thật lộn xộn, em rất xin lỗi."

"Không sao đâu." Nó không ổn. Không có gì là ổn cả, nhưng Wonwoo đang cố gắng để giữ bình tĩnh.

Các nhân viên cảnh sát nói rằng các đồng nghiệp của họ đã hoàn tất việc thu thập bằng chứng trong căn hộ của anh. Anh được phép lên lầu và kiểm tra sơ bộ những thứ bị đánh cắp.

Căn hộ trông giống như một bãi chiến trường. Tủ chén bị vỡ nát, đồ đạc vương vãi khắp sàn, giống như có một cơn lốc xoáy quét qua toàn bộ nơi này vậy.

May mắn thay, không có nhiều đồ có giá trị ở đây. TV hẳn là quá lớn để mang theo và Wonwoo thực ra đã cho Hansol mượn PS4 của mình vài ngày trước, vì vậy thứ đó cũng được cứu.

Wonwoo là một sinh viên đại học nghèo, vì vậy đúng là trò đùa với những tên trộm ngu ngốc đó nhưng vẫn có cảm giác như toàn bộ quyền riêng tư của họ đã bị xâm phạm.

Đây là nhà của Wonwoo.

Cảm giác không thoải mái chút nào khi biết có những người lạ vào đây với ý định xấu như vậy.

Anh nuốt nước bọt, nhặt một số thứ mà tên trộm ném xuống sàn nhà thì một ý nghĩ bất chợt ập đến trong anh. Wonwoo đánh rơi cuốn sách ngẫu nhiên trên tay và chạy vào phòng mình, suýt chút nữa đập đầu khi trượt chân trên sàn.

Anh đưa tay xuống gầm giường, nơi có túi đựng máy tính xách tay của anh bên trong—

Nơi nó nên ở đó.

Nhưng không phải vậy.

Nó không còn ở đó nữa.

Máy tính của anh đã biến mất.

Đầu óc Wonwoo hoàn toàn tắt ngấm. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, bất động.

Mọi thứ đều có trong chiếc máy tính xách tay đó. Các bài luận của anh, bài tập của anh, câu chuyện của anh, bản nháp của anh.

Truyện ngắn mà anh dự định sẽ nộp vào cuối tháng, câu chuyện mà anh đã viết gần xong.

Tất cả đã biến mất.

Và bất chấp những lời cảnh báo của mọi người, Wonwoo không một giây nào nghĩ đến việc lưu trữ bất kỳ thứ gì trong số chúng vào ổ đĩa ngoài hoặc thậm chí là một chiếc USB chết tiệt có thể cứu mạng anh ngay bây giờ.

Tại sao— Tại sao Wonwoo cứ tiếp tục làm rối tung mọi thứ như vậy?

Tại sao anh không thể làm một việc gì đúng đắn chứ?

"Wonwoo!" Soonyoung xuất hiện trong phòng của anh, thở hổn hển với mái tóc rối bù. "Mẹ kiếp! Tao đã đến đây nhanh nhất có thể."

Wonwoo ngước nhìn người bạn thân nhất của mình, mắt anh mờ đi và trái tim như vỡ ra thành hàng triệu mảnh. Mingyu bị thương và Wonwoo thậm chí không thể đến thăm cậu, tất cả những công việc mà anh đã làm việc chăm chỉ đều biến mất, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ và tất cả là lỗi của Wonwoo.

"Soonyoung..." Anh nói và sau đó - cuối cùng sau tất cả mọi chuyện - Wonwoo bắt đầu khóc.

"Trời ơi." Soonyoung ở ngay trước mặt anh, ôm anh thật chặt, xoa lưng anh, là người bạn tốt nhất trên đời như mọi khi. "Won, tao rất tiếc. Mày không đáng bị như thế này. Dm, xin đừng khóc. Tao không thể chịu đựng được."

Wonwoo cố gắng, anh cố gắng ngừng khóc, nhưng trái tim anh rất đau và anh đã quá mệt mỏi rồi.

Anh gục vào ngực Soonyoung, những tiếng nức nở lặng lẽ vò nát cơ thể anh, đầu anh đau đớn vì những giọt nước mắt trào ra.

Hôm nay anh còn không uống nhiều lắm, sao lại có nhiều chất lỏng thoát ra khỏi cơ thể anh như vậy?

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tao hứa đấy."

Và nếu có một điều mà Wonwoo biết chắc, thì đó là Soonyoung luôn đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro