Chapter 12: No Regrets

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo bật đèn khi họ bước vào căn hộ và mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh ở đây một mình với Mingyu, nhưng đó là lần đầu anh ý thức được ánh mắt của Mingyu ở đằng sau khi người nhỏ hơn đi theo anh.

"Chan đâu rồi anh?" Mingyu hỏi, lúng túng đứng giữa không gian mở giữa nhà bếp và phòng khách của Wonwoo.

"Thằng bé ở lại nhà bạn." Wonwoo nói, quay lại đối mặt với cậu một cách đàng hoàng. "Họ đang thực hiện dự án cuối kỳ cho trường học."

Mingyu gật đầu, khẽ ậm ừ.

Họ nhìn nhau trong vài giây căng thẳng, tiếng tích tắc từ đồng hồ trên tường bếp của Wonwoo bỗng vang lên to hơn bao giờ hết.

Một nụ cười nhoẻn trên môi Mingyu, và cứ như thế, mọi căng thẳng đều tan biến, Wonwoo thấy mình đang mỉm cười lại với cậu.

"Làm ơn đừng nhìn em như thể em sắp xé toạc quần áo của anh ra." Mingyu thở dài một hơi sau đó.

Wonwoo dựa lưng vào quầy bếp và hắng giọng. "Anh xin lỗi. Anh không cố ý."

"Em sẽ không làm bất cứ điều gì khi mà anh chưa sẵn sàng." Mingyu nói, giọng cậu nhẹ nhàng và nghiêm túc và có điều gì đó khác lạ ở cậu đêm nay, không phải Wonwoo có thể xác định chính xác đó là gì.

Cậu luôn cẩn thận, luôn đảm bảo rằng Wonwoo cảm thấy thoải mái với mọi thứ họ làm, nhưng Wonwoo chỉ biết rõ hơn mọi ánh mắt ngưỡng mộ mà Mingyu dành cho anh và những lời nói của cậu nghe chân thật đến mức nào.

Wonwoo hiếm khi cảm thấy được chăm sóc như vậy trong đời.

Anh thực sự chưa từng cảm thấy điều đó. Chưa có ai từng đối xử với anh theo cách của Mingyu.

"Anh biết." Cuối cùng anh nói, rời khỏi bàn bếp và đi về phía Mingyu. Anh nắm lấy tay Mingyu và kéo cậu lại gần. "Anh biết em sẽ không làm như vậy."

Mingyu gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. "Tốt rồi."

Wonwoo siết chặt tay cậu. "Em có đói không?"

"Em luôn có thể ăn, nếu đó là những gì anh đang hỏi." Mingyu mím môi, mỉm cười khi Wonwoo bật cười.

"Anh chỉ hỏi em có cần gì không trước khi chúng ta đi ngủ thôi."

"Không, em ổn."

Wonwoo gật đầu và kéo Mingyu về phòng ngủ.

"Hyung, tay anh lúc nào cũng lạnh thế này à?" Mingyu khẽ hỏi, nắm chặt tay Wonwoo hơn một chút.

"Ừm." Wonwoo nhìn xuống những ngón tay nhợt nhạt của mình. "Cả chân của anh nữa."

"Nhưng anh không khó chịu sao?"

Wonwoo lắc đầu khi bật đèn phòng ngủ. "Đôi khi tay anh hơi đau nhưng về mặt y tế thì không sao cả. Anh thực sự không quan tâm cho lắm."

"Em sẽ giữ ấm cho chúng. Em luôn ấm áp."

Cậu thực sự là như vậy.

Wonwoo bật cười và buông tay Mingyu. "Tối nay em sến sẩm quá  đấy."

"Trừ tối nay thôi." Mingyu nói, nhìn Wonwoo di chuyển quanh phòng. "Em thường sẽ kiểm soát bản thân khi ở gần anh nên anh không cần phải lo lắng đâu."

"Tại sao lại trừ tối nay ra?"

"Bởi vì... anh đang làm cho em mất kiểm soát."

Wonwoo quay lại và nhìn Mingyu trước khi lắc đầu. Mingyu bật cười và xin lỗi nhưng Wonwoo đã đẩy cậu ra khi cậu cố gắng ôm anh.

Bây giờ đã khá muộn và Wonwoo cảm thấy sự mệt mỏi trong ngày lắng đọng đến tận xương tủy, mắt anh bắt đầu tự nhắm lại.

Wonwoo lục tung tủ quần áo của mình một lúc cho đến khi tìm thấy một chiếc áo thun có thể vừa với Mingyu và thậm chí không buồn tìm quần vì chúng quá chật và quá ngắn so với cậu. Anh tìm thấy một chiếc bàn chải đánh răng dự phòng 99 cent trong một gói 10 chiếc trong tủ dưới bồn rửa mặt, không biết ai đã mua và đặt chúng ở đó hay chuyện gì đã xảy ra với 9 chiếc còn lại rồi.

Đó chắc hẳn là của Soonyoung, vì cậu ấy đã từng ở lại đây nhiều hơn trước khi quen Yuna.

Họ đánh răng trước gương phòng tắm và khi Wonwoo nhìn Mingyu qua gương; Mingyu cố gắng nở nụ cười khiến kem đánh răng chảy xuống cằm cậu.

Wonwoo bật cười và cuối cùng đã phun một ít kem đánh răng của chính mình lên gương.

Họ tạo ra một chút lộn xộn nhưng Mingyu trông rất hạnh phúc và Wonwoo cũng cảm thấy hạnh phúc không kém nên anh không thực sự quan tâm cho lắm.

Không gian trong căn hộ thật im lặng và cảm giác mơ màng lạ thường, Mingyu ngáp dài đằng sau và phát ra những âm thanh buồn ngủ khi Wonwoo mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào. Anh đóng rèm phòng khi trời bắt đầu mưa và cánh tay đang giơ lên chững lại khi Mingyu bước đến đằng sau anh, tựa đầu vào cổ Wonwoo.

"Em đang làm gì đấy?"

"Em buồn ngủ." Mingyu thì thầm vào da anh. Cậu đưa tay lên ôm Wonwoo một cách lười biếng. "Đưa em đi ngủ đi."

"Em không còn là em bé nữa đâu, Mingyu." Wonwoo mỉm cười và hoàn thành việc kéo rèm xuống. Anh không di chuyển sau khi làm xong, có lẽ bởi vì anh muốn ở trong vòng tay ấm áp của Mingyu thêm một lúc nữa.

"Có lẽ em muốn trở thành em bé của anh chăng."

"Thật sao?" Wonwoo quay lại, bật cười khi bắt gặp nụ cười lười biếng của Mingyu.

"Mhm. Này, anh chàng đẹp trai."

"Có chuyện gì với em thế?" Wonwoo bật cười. Anh đưa tay ra để chỉnh lại tóc mái cho Mingyu, đôi mắt của anh ghi nhớ những nét đặc trưng của cậu khi cậu nhắm mắt và để Wonwoo vuốt ngón tay qua tóc cậu.

"Em mệt." Mingyu ngáp. "Và em đang cần được quan tâm. Bỏ qua cho em nhé."

Wonwoo mỉm cười và chồm lên để áp lên má Mingyu một nụ hôn thoáng qua. Anh biết mình không phải là người giỏi thể hiện tình cảm nhất trên thế giới trong khi Mingyu thì hoàn toàn ngược lại. Chắc Mingyu bực mình lắm nhưng Wonwoo đang cố gắng đối tốt với cậu hơn.

Nó hiệu quả vì Mingyu đỏ mặt và sáng lên. "Anh dễ thương quá đi mất."

Wonwoo nhếch mép cười và đưa tay ra để xoay người Mingyu lại và dìu cậu vào giường trước khi Mingyu có thể đưa ra những câu thoại sến súa có lẽ sẽ làm cho Wonwoo đỏ mặt.

Họ chui vào giường, và Wonwoo tiếp tục nằm ngửa một cách cứng nhắc, lúc này mới thực sự nhận ra rằng Mingyu đang nằm bên cạnh mình. Trong căn hộ của anh.

Trên giường của anh.

Đây là nơi họ nên... đây là nơi Wonwoo phải hôn cậu và cố gắng chiều cậu để Mingyu không còn cảm thấy thiếu thốn tình dục nữa, phải không?

"Đừng nghĩ nữa." Mingyu lầm bầm - như thể cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của Wonwoo - và cậu xoay người, vòng tay qua người Wonwoo và kéo anh vào trong ngực mình.

Cậu đang ôm Wonwoo từ đằng sau.

Wonwoo đóng băng trong vòng tay của Mingyu trong suốt ba giây trước khi anh tự ngừng hành động như một thằng ngốc và hòa vào hơi ấm của cậu. Lòng bàn tay Mingyu áp vào khoảng trống giữa bụng và ngực anh, và Wonwoo cảm nhận được hơi ấm từ làn da cậu truyền qua áo anh.

"Như thế này ổn chứ?" Mingyu hỏi, môi cậu chạm vào gáy Wonwoo. Wonwoo rùng mình, gần như né tránh cậu vì nó khiến lưng anh ngứa ran. Nó nhột nhột nhưng đồng thời cũng quá nhiều.

Đó là điểm nhạy cảm của anh, nhưng không ai thực sự biết điều đó.

"Anh nghĩ anh hẳn là chiếc thìa lớn đấy." Wonwoo lầm bầm, mỉm cười khi cảm thấy tiếng cười ầm ầm trong lồng ngực Mingyu.

"Nhưng anh nhỏ xíu mà." Mingyu thì thầm. "Sẽ rất khó xử."

"Anh lớn tuổi hơn."

"Chuyện đó đâu phải vấn đề."

"Anh nam tính hơn."

Mingyu càm ràm điều gì đó và chỉ dừng lại khi Wonwoo huých nhẹ cùi chỏ vào xương sườn cậu. "Anh chỉ đùa thôi."

Wonwoo cảm thấy thực sự rất, rất buồn ngủ. Giọng nói nhẹ nhàng của Mingyu và cảm giác xa xăm về nhịp tim nhẹ nhàng của cậu trên lưng Wonwoo gần như ru anh vào giấc ngủ ngay lập tức.

Họ im lặng trong một phút hoặc lâu hơn, và trong khi Wonwoo chớp mắt trong bóng tối, anh tự hỏi tại sao Mingyu thậm chí không thử bất cứ điều gì với anh. Đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để làm điều đó, vậy tại sao cậu lại không làm gì cả?

Cậu không muốn phải không?

Hay là cậu đang đợi Wonwoo sẵn sàng? Wonwoo không nghĩ rằng anh sẽ ổn với mức độ thân mật đó, nhưng anh biết điều đó sẽ khiến Mingyu hạnh phúc và đó là tất cả những gì quan trọng đối với anh vào thời điểm này.

Nếu Mingyu nói sự thật, cậu đã không ngủ với ai kể từ khi chuyện giữa cậu và Wonwoo bắt đầu và trong khi Wonwoo không thực sự có thể hiểu được, anh biết rằng nhiều người sẽ phát điên nếu họ không làm tình trong một thời gian dài như vậy.

Wonwoo cảm thấy mình mắc nợ cậu. Bởi vì Mingyu thích anh, Mingyu vẫn chưa bỏ rơi anh và vì Mingyu đã đối xử với anh tốt hơn bất cứ ai đã từng-

"Mingyu?"

Mingyu mất một giây để trả lời, như thể cậu sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói của cậu đã hơi thô ráp và bị bóp nghẹt. "Gì thế?"

"Em sẽ làm gì nếu anh nói với em rằng anh là người vô tính (asexual)?"

Wonwoo nín thở và nhắm mắt lại khi cảm thấy Mingyu đóng băng sau lưng mình.

"C-Cái gì?"

"Em có biết điều đó nghĩa là gì không?"

"Hửm?" Mingyu nghe hơi lạc lõng. "Ừmm, v-vâng. Tất nhiên. Em biết một người, uh, cái đó."

"Vô tính."

"Ừ... Vô tính." Mingyu hắng giọng. "Uhm. Anh như vậy sao?"

Wonwoo cắn môi dưới một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Có lẽ tốt hơn là nói hết những suy nghĩ của anh ra khi anh đề cập đến chủ đề này với cậu. "Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ quan hệ với ai cả. Anh chưa bao giờ - chưa bao giờ bị thu hút bởi bất kỳ ai theo cách đó. Cho nên anh thực sự không biết anh là gì nữa."

Mingyu im lặng trong vài giây, và Wonwoo cảm thấy căng thẳng khi chờ cậu nói. Sẽ không dễ dàng để chấp nhận chuyện này. Wonwoo đương độ tuổi đôi mươi và anh chưa bao giờ từng ngủ với ai trước đây. Không chính xác là anh dễ bị thu hút bởi ai đó nhưng chuyện đó cũng không thể coi là một điều bình thường được. Và có một thực tế là Mingyu là một chàng trai trẻ có ham muốn tình dục bẩm sinh. Việc Wonwoo đang nói với cậu ngay lúc này rằng chuyện đó có thể không bao giờ xảy ra giữa họ nhất định sẽ khiến cậu sợ hãi, phải không?

"Chuyện đó cũng không thể biến anh thành gì cả. Quên chuyện dán nhãn bản thân đi." Đó là tất cả những gì Mingyu nói, cứ như thể phần Wonwoo vẫn còn tân không quan trọng với cậu vậy.

"Nhưng... em sẽ làm gì? Nếu chúng ta -" Wonwoo cảm thấy mặt mình hơi ấm lên. "Nếu chúng ta thử làm chuyện đó, và anh không thích nó."

Mingyu im lặng rất lâu trước khi cậu trả lời và Wonwoo lại cảm thấy lo lắng của mình tăng vọt. Anh không nên đưa chuyện này ra. Mingyu có thể ngọt ngào và thấu hiểu nhưng đây không phải là chuyện cậu có thể chấp nhận được. Đây là một vấn đề rất lớn, và Wonwoo cứ thế ném nó vào cậu mà không hề báo trước.

"Vậy thì em có lẽ sẽ phải đi mua thêm kem dưỡng rồi." Mingyu từ tốn nói. "Vì kể từ bây giờ em sẽ bắt đầu quay tay nhiều hơn nữa."

Wonwoo phải mất một lúc mới hiểu được ý của Mingyu, và ngay khi hiểu ra, anh gục vào ngực Mingyu, cảm thấy nhẹ nhõm và choáng ngợp nhưng cũng... thất vọng. Và sợ hãi. Wonwoo không biết tại sao, nhưng anh gần như muốn Mingyu nói rằng cậu sẽ không ổn với chuyện đó.

Cho anh có bất kỳ lý do chính đáng nào để có thể... đẩy Mingyu đi.

"Chúng ta có thể sẽ không bao giờ làm tình." Wonwoo cố gắng nói.

"Em có thể sẽ quay tay với giọng của anh" Mingyu tạo ra một tiếng động kỳ lạ." Nếu anh thấy ổn với điều đó. "

"Mingyu."

"Anh muốn em nói gì vậy?" Mingyu ép anh quay lại, trên mặt cậu lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi. "Tất nhiên là em muốn làm tình với anh. Và em sẽ không nói dối đâu, em đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều. Nhưng nếu anh- hyung, nếu anh là người vô tính, thì cũng sẽ không sao cả. Đó không phải là điều làm nên con người anh, và đó chắc chắn không phải là lý do em thích anh nhiều đến vậy. "

Wonwoo sững sờ nhìn cậu, cảm thấy không nói nên lời. Chuyện này thật vô lý. Chuyện Mingyu thích Wonwoo chỉ vì con người của anh thực sự không hợp lý chút nào cả. Mingyu chấp nhận sự thật rằng Wonwoo có thể sẽ không bao giờ quan hệ tình dục với cậu và vẫn chọn đối xử tốt với anh thực sự không có ý nghĩa. "Tại sao em lại đối tốt với anh như vậy?"

"Bởi vì em thích anh."

"Anh đâu có gì để thích?"

Wonwoo muốn rút lại câu hỏi của mình ngay khi nó được đưa ra. Anh không nên hỏi vậy.

Mặt Mingyu sa sầm và Wonwoo muốn biến nó thành một trò đùa vì anh không thể xử lý được bầu không khí nghiêm túc này. Mingyu có vẻ mệt mỏi khi kéo Wonwoo lại gần, đặt lên trán Wonwoo một nụ hôn ngập ngừng. "Mọi thứ của anh?"

Wonwoo rất khó tin vào điều đó. Nó có vẻ không hợp lý hay đúng đắn chút nào nhưng anh cắn chặt lưỡi và cố thuyết phục bản thân rằng Mingyu đang nói sự thật. Có thể Mingyu thực sự có ý đó về Wonwoo trong khi hầu hết mọi người rõ ràng là không.

"Em thật tuyệt vời, Mingyu." Wonwoo nói, cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi Mingyu vòng tay qua người anh một cách an toàn hơn.

"Em thực sự rất đau lòng." Mingyu thì thầm vào thái dương anh. "Khi thấy anh quá đánh giá thấp bản thân như vậy."

Wonwoo cau mày. "Anh không cố ý làm em đau lòng. Anh sẽ không nói lại điều đó nữa."

Mingyu siết chặt vòng tay ôm anh hơn. "Wonwoo hyung..."

Wonwoo không thích sự dao động trong giọng nói của Mingyu, và anh biết mình đã gây ra điều đó, vì vậy anh vòng tay qua Mingyu và rúc vào cổ cậu. "Được rồi. Anh không sao đâu."

"Có thật không?"

"Anh hứa."

Mingyu thở dài, môi cậu chạm nhẹ vào trán Wonwoo. "Ngủ ngon, Wonwoo hyung."

"Ngủ ngon, Mingyu."




Wonwoo có cảm giác déjà vu kỳ lạ khi thức dậy vào sáng hôm sau.

Đầu anh tựa vào cánh tay dang rộng của Mingyu đang ôm lấy cổ và vai Wonwoo, cùng vị trí mà họ đã nằm ở chỗ của Soonyoung sau khi họ đi xem bộ phim kinh dị ở rạp chiếu phim hồi đó.

Nhưng đó không phải là điều duy nhất quen thuộc trong toàn bộ tình huống này.

Có thứ gì đó cứng cứng đang đè lên đùi Wonwoo.

Chỗ đó của Mingyu đang ép vào đùi anh.

Wonwoo cố gắng tách người ra mà không đánh thức Mingyu dậy, không muốn làm mọi thứ trở nên khó xử, nhưng anh không thành công bởi vì Mingyu đã cựa quậy khi Wonwoo cố gắng dịch xa cậu. Cậu buồn ngủ chớp mắt với Wonwoo, và nếu tình hình khác đi, Wonwoo sẽ nghĩ rằng khuôn mặt lúc thức dậy của Mingyu là điều đáng yêu nhất trên thế giới.

Mingyu trông có vẻ mất phương hướng trong giây lát, nhưng có vẻ như cậu nhận ra tình hình của mình nhanh chóng, bởi vì tai cậu bắt đầu đỏ lên và cậu cố gắng tránh đi một cách không tinh tế chút nào.

"Thật bất tiện sau cuộc trò chuyện của chúng ta đêm qua." Cậu nói, giọng nói buổi sáng của cậu hơi khàn.

Nhưng lời nói của cậu đã làm giảm bớt căng thẳng, và Wonwoo bật cười trước khi bước ra khỏi giường. "Chuyện xảy ra với cả hai chúng ta mà." Anh định bước ra khỏi phòng để đi tắm thì Mingyu đột ngột ngăn anh lại.

"Hyung, đợi đã" Cậu nói, ngồi dậy trên giường. Tóc cậu rối xù, và một bên mắt của cậu vẫn đang nhắm nghiền, giống như một nửa của cậu đang muốn ngủ lại.

Wonwoo khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi chiếc áo đang ôm lấy thân mình của Mingyu trong giây lát. "Gì thế?"

"Anh có quay tay không?"

"Anh làm gì cơ?"

"Anh có làm chuyện đó không?" Mingyu lặp lại, lần này chậm hơn. "Thủ dâm ấy? Làm sạch súng của anh? Bôi trơn cái đó của anh-"

"Thôi đi!" Wonwoo ngắt lời cậu, khuôn mặt của anh có lẽ đã giống với một quả cà chua quá chín rồi. "Anh hiểu em muốn nói gì."

Mingyu nhếch mép buồn ngủ. "Vậy, anh có không?"

"Ừ, anh có làm." Wonwoo quyết định trả lời thành thật. Đó là điều ít nhất anh có thể làm, bất kể chủ đề này khiến anh cảm thấy không thoải mái đến mức nào.

"Thật sao?" Mingyu hỏi. "Em tưởng người vô tính thì không... ừmm."

"Anh nghĩ đó có thể là một quan niệm sai lầm." Wonwoo lo lắng khúc khích.

Mingyu có vẻ xấu hổ khi cậu gật đầu. "Vậy... Anh nghĩ gì khi làm chuyện đó?"

"Ừmm. Thật ra là không có gì cả."

"... Không gì cả sao?"

"Ừ."

"Nhưng làm thế nào để anh có thể cương lên được?"

"Anh chỉ... làm thôi. Anh không cần phải nghĩ về ai đó để cương lên cả."

"Điều đó-nghe không ổn chút nào."

"Chà, nó hiệu quả với anh."

"Anh có xem pỏn không?"

"Không."

"Anh đã từng xem chưa?"

"Soonyoung đã bắt anh xem một vài lần."

"Hả? Anh đã xem pỏn với Soonyoung á?!"

Wonwoo thở dài. "Anh phải đi tắm đây."

"Anh có định làm trong đó không?"

Wonwoo nhìn xuống đùi Mingyu, cậu đã có đủ thắc mắc và quyết định đáp trả lại cậu. "Em thì sao?"

Tai của Mingyu càng ửng hồng hơn, nếu điều đó còn có thể vào thời điểm này, và Wonwoo biết rằng nụ cười trên mặt anh khi anh quay lại không chỉ là một chút tự mãn.


Cuộc nói chuyện của họ trước khi tắm có thể chỉ là trò đùa vô tâm và không nghiêm túc lắm, nhưng nó vẫn làm Wonwoo phải suy nghĩ.

Liệu anh có cảm thấy kích thích nếu anh nghĩ về... Mingyu không?

Ý nghĩ đó không rời khỏi anh ngay cả sau khi anh ra khỏi phòng tắm, hoặc ngay cả khi anh trở lại phòng của mình, nơi anh không thể không chú ý đến chiếc gối giờ đây đã được đặt thành thạo trên đùi Mingyu để che giấu vấn đề của cậu.

Wonwoo cố gắng nghĩ đến chuyện khác, bởi vì Mingyu đang ở trong phòng và hai người họ nói về những điều thân mật như vậy từ đêm hôm qua chẳng giúp anh bình tĩnh chút nào. Anh đang quay mặt về phía tủ quần áo của mình trong khi nhanh chóng cố gắng thay một chiếc áo thun sạch sẽ thì giọng nói của Mingyu cắt ngang anh.

"Hyung, cái gì thế?"

Wonwoo quay đầu nhìn qua vai anh. "Gì cơ?"

"Trên lưng anh ấy" Mingyu ném cái gối đi, túp lều trong chiếc quần đùi của cậu giờ đã biến mất, trước khi cậu đứng dậy khỏi giường. Cậu bước đến ngay phía sau Wonwoo trước khi cậu ngồi xổm xuống và chạm vào phần lưng dưới của Wonwoo.

Wonwoo đối mặt với tủ quần áo một lần nữa, cố gắng không rùng mình khi những ngón tay của Mingyu lướt qua các đốt sống lưng của anh. "Cái gì thế?"

"Anh có vết bầm này."

"Gì cơ?" Wonwoo cau mày và cố gắng nhìn xuống lưng nhưng anh không nhìn thấy gì cả. "Ở đâu?"

"Đây." Mingyu nhẹ nhàng ấn ngón trỏ của mình vào các đốt sống lưng. "Ba vết này."

"Ồ." Wonwoo lại quay mặt vào tủ, nhún vai. "Chắc nó đã có khi em đẩy anh vào bàn ngày hôm qua đấy."

"Gì?" Mingyu nghe có vẻ kinh hoàng. "Em đẩy anh mạnh như vậy sao?"

Wonwoo nở một nụ cười qua vai. "Không, anh chỉ dễ bị bầm tím thôi. Anh thậm chí còn không thấy đau nữa."

"Nhưng nó trông rất tệ." Mingyu trông lo lắng đến mức khiến trái tim Wonwoo đau nhói. "Em không thể tin rằng em thực sự làm tổn thương anh."

"Mingyu, em không làm gì cả." Wonwoo nói. "Anh luôn bị bầm tím. Anh thề đấy."

Mingyu nói điều gì đó mà Wonwoo không hiểu và khi anh quay lại để hỏi thì thấy Mingyu đang quỳ xuống phía sau anh. "Gì -"

"Quay lại." Mingyu đặt tay lên eo Wonwoo và nhẹ nhàng di chuyển để anh quay lại. Wonwoo không biết liệu mình có thích điều mà họ sắp làm hay không nhưng anh vẫn làm theo lời cậu nói, và trước khi anh có thể hỏi Mingyu đang làm gì, anh đã cảm thấy cậu ấn một nụ hôn vào một trong những vết bầm tím của anh.

Wonwoo hơi đơ người ra, da anh như bị kim châm. "Em đang làm gì vậy?"

"Em hôn nó để anh bớt đau hơn."

"Em không cần phải -" Wonwoo lên tiếng, nhưng Mingyu lại ấn một nụ hôn khác vào da anh và anh im lặng, nín thở chờ Mingyu dừng lại.

Nhưng Mingyu không thực sự dừng lại; cậu chỉ do dự một giây sau khi hôn cả ba vết bầm tím và sau đó cậu tiếp tục áp môi mình lên da Wonwoo, trên sống lưng anh. Chúng chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp, nhưng có điều gì đó về hoàn cảnh này khiến chúng có vẻ thân mật hơn rất nhiều.

Wonwoo nhắm mắt lại và anh hy vọng Mingyu không thể nhìn thấy mình bắt đầu nổi da gà như thế nào nhưng cậu có thể nhận đã nhận ra, bởi vì khoảnh khắc rùng mình chạy dọc sống lưng Wonwoo, Mingyu đã tách ra.

"Anh có muốn em dừng lại không?" Hơi thở Mingyu phả vào đáy xương sống của Wonwoo, gần và nóng đến mức Wonwoo không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.

"Không." Wonwoo nói trước khi bắt đầu suy nghĩ quá nhiều. "Tiếp tục đi."

Mingyu siết chặt hông Wonwoo và khi môi cậu lại lướt trên da Wonwoo một lần nữa, nụ hôn trở nên khác hẳn; Giống như có một ý định đằng sau những nụ hôn đó và Wonwoo nghĩ rằng ý định của Mingyu là làm cho Wonwoo ngất đi hoặc gì đó, bởi vì cậu bắt đầu hôn nhẹ lên da anh cho đến khi ruột của Wonwoo bắt đầu cảm thấy ngứa ran và nóng lên.

Wonwoo thu hết can đảm trong người trước khi từ từ quay lại, tay Mingyu rơi khỏi hông anh. Anh nhìn xuống nơi Mingyu vẫn đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt của cậu gần một cách nguy hiểm với khu vực được cho là giới hạn với bất kỳ ai cho đến nay ngoại trừ chính tay Wonwoo.

Mingyu đứng dậy và họ nhìn thẳng vào mắt nhau, nhịp tim của Wonwoo như đang đếm ngược điều gì đó và trước khi Wonwoo có thể cố gắng lên tiếng, Mingyu đã bước vào không gian của anh, ôm lấy khuôn mặt anh và hôn lên môi anh.

Căn phòng có cảm giác quá ấm áp, không khí xung quanh đè nặng lên Wonwoo; mọi thứ nóng bỏng và nặng nề đến nỗi Wonwoo thực sự không thể thở được, thực sự không thể nghĩ được gì khác ngoài miệng Mingyu và vòng tay cậu ôm lấy eo anh.

Đó là lần tiếp xúc da thịt nhiều nhất mà Wonwoo từng có, và nó gần như là quá nhiều nhưng anh - anh thực sự không muốn nó dừng lại.

Anh rời khỏi nụ hôn để lấy lại hơi thở, và cảm thấy hơi thở nặng nề của Mingyu phả vào môi mình trước khi Mingyu di chuyển đến cổ anh, như cách cậu đã làm vào đêm hôm qua.

Wonwoo quá nhạy cảm, và khi Mingyu mút nhẹ lên da anh, anh rùng mình. Mingyu hôn anh ở đó như để trấn an và sau đó cậu đè Wonwoo lên tủ, cẩn thận với những vết bầm của anh.

Cậu kéo cơ thể của họ lại gần nhau, và Wonwoo cố gắng không phát hoảng về việc hông của họ đang ép vào nhau như thế nào, rằng anh có thể cảm thấy Mingyu, và chuyện này đang thực sự xảy ra. Mingyu nhẹ nhàng cắn vào da anh, răng cậu cắm sâu vào vai Wonwoo và hông của Wonwoo tự ấn vào Mingyu theo cảm giác đó.

"Hyung, chúng ta có thể-" Mingyu lên tiếng khi mọi thứ bắt đầu trở nên điên cuồng và tuyệt vọng, và giọng cậu đột nhiên trầm hơn rất nhiều. "Nếu anh muốn dừng lại anh nên nói với em ngay bây giờ."

"K-Không" Wonwoo cảm thấy bối rối nhưng ngoài ra anh còn cảm thấy - anh gần như hơi khao khát sự tiếp xúc của Mingyu và đôi môi của cậu cũng như cách cơ thể cậu đang bao lấy anh. "Đừng dừng lại."

Mingyu tiến tới đối mặt với anh và Wonwoo cắn chặt môi khi anh nhìn thấy ánh mắt của Mingyu; chúng dường như đen tối hơn, đầy ham muốn và dục vọng không thể nhầm lẫn, điều mà Wonwoo chưa bao giờ thấy từ cậu.

Cậu trông có vẻ bối rối và Wonwoo hiểu; đây không phải chính xác là những gì cậu chuẩn bị cho mình sau khi Wonwoo thực tế đã nói với cậu rằng anh có thể không quan tâm đến tình dục vào đêm qua.

Mingyu kéo Wonwoo ra khỏi tủ và chỉ chốc lát sau đã đè anh xuống giường. Cậu quỳ xuống nệm và đưa tay ra sau cổ, nhanh chóng kéo áo cởi ra.

Wonwoo lặng lẽ nhìn cậu, lồng ngực phập phồng vì căng thẳng và trông Mingyu thật tuyệt làm sao. Anh đã thấy cậu cởi trần trước đây nhưng không phải trong hoàn cảnh này.

Chắc chắn không phải trong bối cảnh này.

Mingyu mỉm cười với Wonwoo vì anh không thể ngừng liếc cậu, và sau đó cậu tiến về phía trước, nhẹ nhàng tách chân Wonwoo ra để cậu có thể di chuyển vào giữa. Cậu làm điều này một cách chậm rãi, cơ bắp của cậu linh hoạt bên dưới làn da rám nắng và Wonwoo chỉ không thể nhìn đi chỗ khác.

Anh chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp hơn Mingyu.

Wonwoo phát ra một tiếng động kỳ lạ khi Mingyu đưa một tay xuống nắm lấy đùi Wonwoo, nắm chặt nó một cách gần như chiếm hữu và đưa nó lên áp sát vào hông cậu.

"Gì thế?" Mingyu hỏi, quấn chân Wonwoo quanh hông cậu.

"Không có gì." Wonwoo trấn an cậu, nhưng giọng anh run run. Anh biết mình đã quá lớn để lo lắng về những điều đơn giản như tình dục, nhưng anh cảm thấy mình như một trinh nữ hoàn toàn vậy.

Anh là một trai tân, và Wonwoo không thể không nghĩ đến sự thật rằng Mingyu đã không còn là như vậy một vài năm trước, từ hồi trung học nơi cậu đã làm tất cả những điều đó với người bạn thân nhất của mình và với nhiều người khác sau đó nữa.

"Đừng" Mingyu thì thầm. "Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện này. Nếu anh không thích, chúng ta có thể dừng bất cứ lúc nào anh muốn."

"Anh xin lỗi." Wonwoo nói, giống như phản xạ tự động. Anh thậm chí không biết mình đang xin lỗi vì điều gì.

Mingyu nhíu mày, trông rất bối rối và giống như những lời của Wonwoo khiến cậu đau lòng. Đôi mắt của cậu đang tìm kiếm Wonwoo, và có cảm giác như Mingyu đang cố gắng nhìn xuyên qua các bức tường của anh, giống như cậu đang cố gắng tìm ra chính xác điều mà Wonwoo đang che giấu khiến anh hành động theo cách anh đang làm bây giờ.

Và Wonwoo thực sự không thể chịu đựng được điều đó, vì vậy anh nhanh chóng kéo Mingyu xuống để áp môi của họ vào nhau.

Anh nhắm mắt lại khi Mingyu lướt lưỡi trên môi dưới của anh. Anh không nhận ra Mingyu đang giữ trọng lượng của chính mình cho đến khi cậu di chuyển và hạ người xuống, hông của họ chạm vào nhau.

Wonwoo hít vào một hơi và dứt ra khỏi nụ hôn, môi anh chạm vào môi Mingyu, bất động trong giây lát.

"Anh cứng rồi." Mingyu thì thầm, nghe có vẻ hơi bối rối nhưng chủ yếu là ngạc nhiên và vui mừng. Cậu khóa Wonwoo vào trong, giữ mình trên cẳng tay, mũi họ chạm vào nhau và hơi thở hòa quyện giữa môi họ.

"Anh... biết."

"Anh vẫn ổn để tiếp tục chứ?"

"Ừ."

Mingyu ngập ngừng ấn hông xuống, và cậu làm vậy cho đến khi thăn của Wonwoo bắt đầu cháy theo cách tốt nhất có thể, bụng nóng lên và đùi râm ran. Wonwoo cắn chặt môi khiến môi anh trở nên trắng bệch, quá sợ hãi rằng sẽ phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mingyu dường như không tán thành, và điều đó chỉ khiến cậu di chuyển trên anh nhanh hơn, cố gắng khiến những âm thanh đó rời khỏi miệng Wonwoo bằng cách tự mình xoa bóp đôi môi của Wonwoo đang mở ra.

Cậu thành công, và Wonwoo hầu như không có thời gian để xấu hổ về tiếng thút thít rời khỏi miệng mình.

Cảm giác này không mới với anh. Wonwoo biết cảm giác của nó, anh biết cảm giác sung sướng này là như thế nào, nhưng không phải khi người khác gây ra những cảm giác đó.

Nhưng một lần nữa, đây là Mingyu. Đó là mùi hương của Mingyu xung quanh anh, cơ thể cậu đang đè lên người anh, ấm áp, rắn chắc và nặng nề, Mingyu nhẹ nhàng thở ra bên tai anh.

Mingyu là một ngoại lệ về mọi mặt đối với anh.

Tất cả đều hoạt động trơn tru, nhưng tất nhiên bất cứ thế lực nào có quyền năng cao hơn điều khiển những thứ này sẽ không bao giờ cho phép cuộc sống của Wonwoo làm một điều gì đó lố bịch như là hoạt động trơn tru.

Quyền năng cao hơn đó đẩy em trai của anh xông vào phòng.

"Hyung, em mới v - AAAH ôi chúa ơi!"

Wonwoo gối vào háng Mingyu một cách vội vàng để thoát ra, và như thể vẫn chưa đủ, cuối cùng anh đã hất Mingyu ra khỏi giường. Anh ném cho cậu một cái gối để Mingyu có thể che mình và cuối cùng nó hạ cánh vào mặt cậu. Wonwoo thực sự đang đánh Mingyu, cái quái gì vậy-

"Chuyện gì thế?" Soonyoung đột nhiên xuất hiện phía sau Chan, với vẻ mặt bối rối nhanh chóng chuyển thành một vẻ rất hài lòng khi cậu ấy hiểu được toàn bộ tình huống.

Wonwoo đang nhìn em trai trông cực kỳ đỏ mặt, Wonwoo lo sợ thằng bé có thể bị ngất xỉu hoặc lên cơn hen suyễn khác.

Sau đó, anh nhìn Soonyoung, người có lẽ chỉ mất vài giây để chụp một Snapchat để gửi cho bạn bè của họ.

Và anh thoáng nhìn về phía Mingyu, cậu đang ngồi trên sàn nhà với vẻ mặt đau khổ, hai tay ôm lấy mặt trước quần đùi trong một nỗ lực thảm hại để che đi hạ bộ đang cương cứng một cách rất rõ ràng của mình. Hoặc là cậu đang xoa bóp quả bóng của mình vì vừa rồi Wonwoo suýt làm vỡ chúng.

"Tao rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn." Người bạn thân nhất của anh bắn cho họ nụ cười tự mãn, và đôi mắt của cậu ấy - chậm rãi - di chuyển xuống dưới quần lót của Wonwoo. Cậu ấy nhướng mày nhìn Wonwoo, anh nhanh chóng bắt chước Mingyu và đưa tay ôm lấy quần của mình. "Xin vui lòng tiếp tục đi nhé."

Mingyu đột nhiên đứng dậy ném gối vào lòng Wonwoo, cố gắng che chắn cho anh khỏi ánh mắt của Soonyoung. "Đừng có nhìn chằm chằm như thế nữa."

Wonwoo liếc nhìn Mingyu và trong bất kỳ tình huống nào khác, anh sẽ bật cười trước ánh mắt khá đáng yêu mà Mingyu gửi về phía Soonyoung.

"Cái thằng này, cậu ấy là bạn thân nhất của anh." Soonyoung đảo mắt. "Mấy cái này anh mày thấy hết rồi."

Chan, người vẫn đứng đó trong im lặng cho đến nay, lúng túng hắng giọng và chỉ ngón tay cái ra sau lưng, từ từ lùi ra khỏi phòng. "Em sẽ chỉ... uhm, đi và rửa mắt mình hay gì đó đây."

Wonwoo muốn độn thổ cho rồi.




"Vậy nếu mày không phải là người vô tính" Soonyoung nghiêng đầu, mắt nheo lại khi nhìn Wonwoo đang vật lộn với chiếc máy đánh kem trong tay. "Mày là gì vậy, Jeon Wonwoo?"

Wonwoo thậm chí không thèm nhìn cậu ta, cố gắng mở nắp lon một lần nữa để xem cái quái gì đang ngăn kem chảy ra. Soonyoung đã không ngừng trêu chọc anh về sự kiện đó kể từ khi nó xảy ra hai ngày trước, vì vậy Wonwoo đang cố gắng tỏ thái độ lạnh nhạt với cậu ấy.

Jeonghan thở dài từ chỗ ngồi cạnh Soonyoung ở quầy, bình tĩnh nhấm nháp ly sữa lắc với ánh mắt tập trung vào Wonwoo. "Đừng làm quá lên nữa, Soonyoung."

"Em đâu có làm quá." Soonyoung quay mặt về phía anh ấy. "Em chỉ muốn giúp cậu ấy hiểu bản thân mình hơn thôi mà."

"Tao chưa bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ của mày." Wonwoo khẽ nói, như thể anh đang lặp lại câu nói đó không biết bao nhiêu lần rồi. Anh vặn nắp lại và ấn tay cầm của chiếc máy đánh kem xuống, khiến một thứ gì đó bên trong bật ra.

Kem tươi thực sự bắn tung tóe trên khắp quầy và trên tạp dề của Wonwoo. Anh sững sờ ngó đống hỗn độn trong vài giây, cả hai người bạn của anh đồng loạt phá lên cười trước mặt anh.

Wonwoo thực sự hy vọng không ai ngoài hai người họ nhìn thấy chuyện vừa xảy ra.

Anh bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn, ngước lên trừng mắt với bạn bè vì họ vẫn còn đang thở khò khè vì cười.

"Thôi nào, Won. Chuyện này buồn cười vãi!"

Wonwoo từ bỏ việc hành động nghiêm túc và nhìn Soonyoung một cách ngượng ngùng. "Tao cá là nó trông thực sự rất ngu ngốc."

"Thực ra là trông có vẻ hơi bẩn ấy." Jeonghan cười khúc khích, nụ cười nở rộng khi Wonwoo đảo mắt nhìn anh.

"Soonyoung làm sao mà hiểu được." Wonwoo lầm bầm khi lau sạch những vệt trắng trên cánh tay.

"Này!" Soonyoung nhìn cả hai một cách khó chịu khi Jeonghan bật cười, rõ ràng là rất thích thú. "Nhìn cậu ta đi, cậu ta vừa mới làm tình được một lần và giờ thì cậu ta đang..."

"Tao không có!" Wonwoo rít lên. "Và sếp của tao đang ở đây, nhỏ tiếng thôi."

"Buồn cười thật đấy. Hai đứa giống như một đám học sinh trung học vậy." Jeonghan bật cười, mở nắp ly sữa lắc ra để anh ấy có thể liếm phần kem tươi bên trên.

"Dù sao thì," Soonyoung nói. "Hãy tiếp tục câu chuyện mày và Mingyu đang làm trò bẩn thỉu trên giường của Chan-"

"Đó là giường của tao" Wonwoo nghiêng người qua quầy rất nhanh khiến người bạn thân nhất của anh suýt ngã khỏi ghế vì vội vàng để cứu lấy mạng mình. "Và bọn tao đã không làm gì cả."

"Nhưng mày đã muốn, và đó chính xác là vấn đề. Tao không hiểu nổi." Soonyoung thở dài sau khi ngồi ổn định trở lại. "Mày đã rất bối rối về toàn bộ chuyện vô tính này, và bây giờ mày chỉ phớt lờ như thể chuyện đó không quan trọng đấy à?"

"Tao không có phớt lờ bất cứ chuyện gì cả." Wonwoo lấy khăn bẩn đến bồn rửa để giặt sạch. "Tao chỉ bối rối thôi, được chứ?"

"Ừ, và may mắn thay, chúng ta có nguồn vô cùng đáng tin cậy để sử dụng trong những tình huống này. Họ chưa bao giờ làm chúng ta thất vọng trước đây." Soonyoung rút điện thoại ra trong khi nói.

"Cậu đang nói về ai vậy?" Jeonghan muốn biết, với vẻ mặt thích thú.

"Google toàn năng." Soonyoung nhìn vào màn hình của mình một lúc, một cái cau mày khắc sâu trên khuôn mặt. "Em không biết phải tìm kiếm gì nữa."

"Đưa cho anh." Jeonghan giật lấy điện thoại khỏi tay Soonyoung, bắt đầu gõ phím trên màn hình cảm ứng khi nó nằm trong tay anh ấy. "Cậu có biết Á tính (Demisexual) là gì không?" Anh ấy hỏi sau khi nhìn vào điện thoại một lúc, nhìn lên Wonwoo để cho anh thấy rằng câu hỏi đang nhắm vào anh.

"Uhm. Không? Nên không?"

"Anh chưa bao giờ nghe nói về nó, vì vậy anh đoán là không." Jeonghan nhún vai. "Được rồi, rõ ràng là á tính đang ở đâu đó trên thanh chủ đề. Nó nói rằng á tính là một xu hướng tính dục mà bạn cảm thấy sự hấp dẫn về tình dục chỉ dành cho người mà bạn có mối quan hệ tình cảm." Anh ấy lại ngước nhìn Wonwoo, nhướng mày. "Nghe có vẻ đúng, nhỉ? "

Wonwoo đứng đó như một tên ngốc, trên tay đang cầm chiếc khăn lau nhỏ giọt, tiếp nhận thông tin mới. "Có lẽ vậy."

Jeonghan mỉm cười và trả lại điện thoại cho Soonyoung. "Vậy thì, chúc mừng nhé. Giờ thì cậu đã biết rồi đấy."

Soonyoung há hốc mồm, và Wonwoo cũng vậy.

"Thực sự là có tên gọi cho mọi thứ ngày nay sao?" Soonyoung hỏi. "Giống như, em không có ý xúc phạm nhưng thôi nào."

"Không, nghe có vẻ ngu ngốc đối với cậu, nhưng một số người thực sự cần biết những điều đó để xác định bản thân. Giúp cậu hiểu cơ thể và tâm trí của mình nhiều hơn. Không có gì sai với chuyện đó cả." Jeonghan lại nhún vai và nhấm nháp ly sữa lắc dâu tây của mình.

"Em đoán vậy." Soonyoung lầm bầm sau một hồi im lặng, có vẻ hơi xấu hổ. "Này Won, tao thực sự xin lỗi vì tao đã là một kẻ vô tâm."

"Quả nhiên là những người dị tính." Jeonghan thở dài, phớt lờ ánh nhìn từ Soonyoung.

"Đó là kỳ thị đấy hyung."

"Cậu vừa nói gì vậy?"

"Em nói rằng anh đang phân biệt đối xử."

"Không, anh đã không. Điều đó thậm chí không thể xảy ra."

"Em không quan tâm. Em đang cảm thấy bị kỳ thị."

"Im đi trước khi anh cho cậu thấy mặt xấu xí của anh." Jeonghan chớp mắt với cậu ta, hoàn toàn nghiêm túc.

Wonwoo bật cười với họ, cuối cùng cũng nhớ vứt chiếc khăn đi. Anh yêu cầu họ ngừng cãi nhau như hai đứa trẻ và Soonyoung bĩu môi, xin lỗi anh một lần nữa. "Tao không giận mày, Soonyoung. Tao sẽ không biết mình phải làm gì với cuộc sống của mình nếu không có mày." Anh dành cho cả hai điều anh hy vọng là một nụ cười cảm ơn, và cảm thấy lồng ngực nóng lên khi cả hai người bạn của anh đều dành cho anh những nụ cười ấm áp đáp lại.

Anh nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều nếu biết nhiều hơn về xu hướng tính dục của mình, nhưng anh không cảm thấy khác biệt nhiều cho lắm. Nếu có bất cứ điều gì, có vẻ như anh chỉ đang cố gắng gán mác cho chính mình mà thôi.

Chắc rồi, thật tuyệt và thật an ủi khi biết rằng có những người ngoài kia có thể thực sự cảm thấy giống như Wonwoo. Rằng anh không bất thường như anh nghĩ. Và bây giờ mọi thứ cũng dễ hiểu hơn; rằng tại sao anh không bị kích thích khi âu yếm hay hôn hít với cô gái trong bữa tiệc hồi đó, hoặc tại sao anh không bao giờ có thể tưởng tượng mình làm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục với bất kỳ ai, cho dù họ có hấp dẫn đến đâu.

Nhưng Mingyu đã bảo anh cứ mặc kệ chuyện gán nhãn đi và dường như, Wonwoo gần đây đã bắt đầu ghi nhớ những lời của Mingyu mà không hề nhận ra.

Wonwoo chỉ là Wonwoo vào cuối ngày thôi, và anh nghĩ đó là tất cả những gì quan trọng.



Sinh nhật của anh đến nhanh hơn rất nhiều so với mong đợi của Wonwoo và đi kèm với nó là hai vấn đề vô cùng đau đầu; cuộc hẹn của anh với bác sĩ trị liệu mà Jeonghan đã ấn định cho anh và quan trọng hơn là, kế hoạch của anh về việc chính thức hẹn hò với Mingyu.

Wonwoo vẫn không biết phải làm thế nào và anh không chắc mình đã sẵn sàng cho việc đó chưa. Hoàn toàn không có gì cả.

Nhưng đã nhiều tháng trôi qua và anh biết mình đã bắt Mingyu phải đuổi theo mình như một chú cún con và điều đó thật không công bằng.

Và thực sự, anh muốn để nỗi lo lắng hoàn toàn nuốt chửng lấy anh hơn là mạo hiểm đánh mất Mingyu.

Hai đêm trước sinh nhật, Mingyu nhắn tin cho anh, bảo anh chuẩn bị sẵn sàng và cậu sẽ đến đón anh sau nửa giờ nữa.

Wonwoo muốn biết lý do tại sao nhưng Mingyu không bận tâm đến việc giải thích, vì vậy Wonwoo nhanh chóng mặc chiếc áo hoodie vì bên ngoài đã tối và càng về khuya trời càng lạnh. Anh nói với Chan rằng anh sẽ ra ngoài, thằng bé gật đầu và nó lại nhìn anh bằng ánh mắt đó - ánh nhìn mà nó có kể từ khi bước vào phòng và thấy anh và Mingyu.

Như thể thằng bé nghĩ rằng họ sẽ làm chuyện đó bất cứ khi nào Wonwoo nói với nó rằng anh sẽ đi chơi với Mingyu vậy.

Và thành thật mà nói, sau tất cả những lời trêu chọc của bạn bè mà anh đã trải qua, những ngày đầu tiên khó xử giữa anh và Chan, anh thực sự không còn sức lực để nói với em trai mình rằng Mingyu và anh không bao giờ làm chuyện đó mỗi khi họ gặp nhau.

Mingyu và anh cũng không nói gì về vụ đó nữa ngoài lần Mingyu xin lỗi vì đã đặt anh vào một tình huống khó xử khi họ gặp lại nhau lần đầu tiên sau ngày hôm đó. Wonwoo cam đoan rằng anh không hề cảm thấy khó chịu. Và rồi, cậu im lặng một lúc trước khi Mingyu hắng giọng và lo lắng nhìn anh để hỏi liệu anh có tiến xa hơn nếu họ không bị gián đoạn không.

Wonwoo cố gắng che giấu nỗi lo lắng của mình vì anh thấy chuyện đó hẳn đã khiến Mingyu mất ngủ như thế nào trong vài ngày qua, vì vậy anh đã nhanh chóng mỉm cười với cậu và nói rằng anh khá chắc chắn rằng anh sẽ thích bất cứ điều gì họ sẽ làm nếu Chan và Soonyoung không bước vào phòng.

Mingyu chớp mắt với anh trước khi nở một nụ cười ngoạn mục. Cậu nắm lấy tay Wonwoo và nói rằng cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe anh nói vậy và Wonwoo khá chắc rằng Mingyu lại đang nghĩ về nó ngay lúc đó, bởi vì cậu đột nhiên cực kỳ bối rối và đôi tai của cậu đỏ ửng lên.





Mingyu đã đợi anh ở bãi đậu xe lúc Wonwoo xuống. Wonwoo bước vào ghế phụ, thắt dây an toàn trước khi quay lại chào Mingyu. Họ mỉm cười với nhau một lúc, cả hai dường như đều đỏ mặt mà không có lý do nào cả.

Anh đoán họ thực sự nên dừng hành động như thế này dù họ đã quen nhau được khá lâu rồi, nhưng Wonwoo không nghĩ anh bận tâm cho lắm. Anh vẫn cảm nhận được từng đàn bướm trong lồng ngực mình khi đứng trước Mingyu và tự hỏi liệu Mingyu có cảm thấy như vậy không.

Có lẽ là không.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đó là bí mật." Mingyu nói khi ra khỏi bãi đậu xe. Cậu mặc quần đùi và một chiếc áo hoodie mềm mại, đầu tóc hơi rối và Wonwoo cảm thấy thôi thúc muốn ôm cậu nhưng anh nhanh chóng cố gắng rũ bỏ cảm giác đó đi.

Xe của Mingyu có mùi như Pink sands vậy. Wonwoo không biết phải mô tả mùi hương đó chính xác như thế nào - nó ngọt ngào và có hương trái cây pha trộn với một thứ gì đó khiến anh nhớ đến vị mặn của biển - nhưng đó là những gì được viết trên tấm làm mát không khí treo trên gương chiếu hậu.

Cửa sổ được kéo xuống và Wonwoo chớp mắt trước không khí ban đêm ấm áp. Mùa hè đang đến một cách nhanh chóng và thời tiết thực sự ấm áp trong hai tuần qua. Wonwoo có thể là một người thích trời mưa nhiều hơn, nhưng anh cũng thích thời tiết như thế này.

Sự tĩnh lặng của màn đêm cùng với làn gió ấm áp, cả thành phố dường như sống động hơn và... hạnh phúc hơn. Giống như mọi người chưa sẵn sàng đi ngủ, vẫn còn thức để làm những việc như trò chuyện dài và sâu sắc trên ban công với một vài chai bia rẻ tiền và đậu phộng quá mặn.

Cũng không phải Soonyoung và anh đã làm như vậy vào tối hôm qua đâu.

"Chúng ta lại đến điểm quan sát à?" Wonwoo hỏi khi nhận ra Mingyu đang đi trên con đường quen thuộc.

"Vâng. Được không anh?"

Wonwoo mỉm cười. "Ừ chắc chắn rồi." Đã lâu rồi kể từ lần cuối họ đến đây, mặc dù có cảm giác như mới hôm qua thôi.

Mingyu lấy ba lô của mình ở băng ghế sau sau khi đỗ xe và cậu ngập ngừng đưa tay ra cho Wonwoo nắm lấy. Hơi buồn khi Mingyu vẫn nghĩ Wonwoo sẽ từ chối cậu, nhưng anh đoán đó chủ yếu là lỗi của anh.

Wonwoo nắm lấy tay cậu và đan chặt các ngón tay vào nhau, đứng đủ gần Mingyu để hai cánh tay họ ép vào nhau.

Còn Mingyu thì trông thật hạnh phúc, giấu nụ cười ngại ngùng bằng cách nhìn xuống đất và cảnh tượng đó khiến tim Wonwoo đập chậm lại trong lồng ngực.

Điểm quan sát không vắng như lần trước; có một vài cặp đôi và nhóm bạn ngồi trên chăn dã ngoại được trải trên bãi cỏ, nghe nhạc, uống rượu và hôn nhau.

Wonwoo loạng choạng khi nhìn thấy ba cô gái đang ngồi cùng nhau, tất cả đều sờ soạng nhau một cách tinh tế, và anh gần như cắm mặt xuống đất nếu không có Mingyu nhanh tay đỡ lấy anh.

"Em không biết anh là người thích tò mò chuyện đó đấy." Mingyu nhếch mép với vẻ ửng hồng trên má Wonwoo.

"Im đi." Wonwoo lắp bắp, hắng giọng khi đưa mắt ra xa nhìn bất cứ thứ gì đang diễn ra xung quanh họ. Mingyu trông có vẻ quá thích thú, nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt cậu thậm chí còn không tắt khi Wonwoo huých cùi chỏ vào sườn cậu.

Mingyu kéo anh đến ngay phía trước của điểm quan sát, ngay phía trước là điểm rơi sau lan can nhỏ không có người.

Nó gần giống chỗ mà họ đã ngồi lần trước và khi Wonwoo nói với Mingyu như vậy, cậu gật đầu và nói "Cây cherry có lẽ vẫn chưa mọc."

Wonwoo bật cười vì điều đó và giúp Mingyu trải tấm chăn trên mặt đất. "Em có vẻ đã chuẩn bị rồi thì phải."

"À, vâng. Em có một vài kế hoạch."

"Một vài kế hoạch?"

"Anh sẽ thấy thôi." Mingyu nở nụ cười ranh mãnh và Wonwoo muốn hôn cậu, nhưng anh đã kìm mình lại và ngồi xuống tấm chăn bên cạnh cậu.

Wonwoo có thể nghe thấy mọi người đang nói chuyện đằng sau họ và anh không chắc tại sao; họ cách xa anh ít nhất 20 feet. Điều đó khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ, giống như họ đang xâm phạm quyền riêng tư của những cặp đôi đó. Anh bị phân tâm bởi những tiếng động khi Mingyu mở ba lô của mình và lấy ra một thứ gì đó to tròn và xanh lục.

Một quả dưa hấu.

Mặt Wonwoo sáng lên khi nhìn thấy trái dưa; anh vẫn chưa ăn quả nào trong năm nay và anh thậm chí không thể che giấu được rằng anh đã thèm nó đến mức nào. Mingyu mỉm cười trước phản ứng của anh. "Bất ngờ không?"

"Thực sự rất bất ngờ." Wonwoo trả lời, nhưng sau đó anh nhận thấy một vết cỏ khô trên ống chân của Mingyu và nhớ lại khi anh đã thực sự yêu cầu Mingyu lấy cho anh một quả dưa hấu lần trước khi cậu ăn trộm những quả cherry từ người chủ trang trại đó. "Em đã trộm nó à."

Mingyu ngừng cắt dưa hấu và lắc đầu. "Em sẽ không bao giờ làm thế."

"Vậy thì cái này từ đâu ra?" Wonwoo rướn người lại gần và lướt ngón tay lên vết thương nhỏ. Nó không tệ cho lắm, nhưng anh thực sự không thích nhìn thấy Mingyu bị thương dưới mọi hình thức nào cả.

"Em, uhm bị ngã thôi"

"Em nói dối không giỏi lắm đâu, Mingyu."

"Anh sẽ giận khi em đề cập đến nó." Mingyu thở dài, cắm con dao vào quả dưa một lúc mới ngẩng đầu nhìn Wonwoo. "Ừ, được rồi, em đã lấy trộm từ gã nông dân khốn nạn đó. Sượt đầu gối lên hàng rào khi bọn em chạy trốn."

Wonwoo muốn mắng cậu, nhưng rõ ràng Mingyu làm vậy là để Wonwoo vui, và Wonwoo không nỡ lòng nào phá hỏng tâm trạng của Mingyu lúc này. Anh đặt lòng bàn tay lên vết thương và gật đầu. "Chỉ cần cẩn thận thôi, được chứ."

Mingyu có vẻ hơi ngạc nhiên về việc Wonwoo bỏ qua vấn đề dễ dàng như vậy, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu và bắt đầu cắt dưa một lần nữa. Cậu đưa cho Wonwoo một lát và khi Wonwoo cắn vào nó, anh vui mừng vì nó không phải là một trái quá chín. Anh ghét những quả dưa khi chúng bắt đầu bị xốp.

Họ tạo ra một mớ hỗn độn lớn, vì nước trái cây chảy khắp nơi và nó dính vào áo thun của Wonwoo và quần đùi của Mingyu. Mingyu có vẻ lo lắng nhưng Wonwoo mỉm cười và nói rằng không sao cả, vì dù sao thì nó cũng chỉ là nước thôi.

Mingyu đã nhổ hạt vào anh và Wonwoo lúc đầu tức giận vì điều đó thật kinh tởm, nhưng Mingyu bắt đầu tấn công anh bằng những hạt dưa như một đứa con nít, vì vậy Wonwoo đã trả lại nó cho cậu gấp đôi. Một trong những hạt mà Wonwoo phun ra cuối cùng bắn vào mắt Mingyu.

Mingyu bắt đầu khóc.

Wonwoo bị giằng xé giữa bật cười và xin lỗi còn Mingyu thì than vãn rằng cậu sắp bị mù. Rồi Wonwoo rướn người lại gần hơn, vẫn cười khúc khích như một kẻ điên khi cố thổi chút không khí vào đôi mắt đang chảy nước của Mingyu.

Mingyu chỉ nhìn chằm chằm vào anh khi Wonwoo lùi lại, vẫn cười một chút.

"Gì thế?" Wonwoo hỏi vì Mingyu cứ nhìn anh.

"Anh có một nụ cười rất đẹp." Mingyu nói, má đỏ bừng. "Trái tim em ... kiểu như, nó rung động như điên bất cứ khi nào anh cười."

Wonwoo không biết điều gì đã xảy ra với Mingyu, tại sao gần đây cậu lại... đáng yêu như vậy và anh cũng không biết phải xử lý chuyện đó như thế nào, nên cuối cùng anh đã làm những gì anh luôn làm; anh đỏ mặt như điên khiến Mingyu cười toe toét đến tận mang tai.

Dù sao thì Mingyu cũng đã chuẩn bị mọi thứ rồi, vì một lúc sau cậu lôi ra một gói khăn lau nhỏ và kéo tay Wonwoo vào lòng mình, bắt đầu lau chúng bằng khăn lau.

"Anh có thể tự làm mà." Wonwoo lầm bầm, cảm thấy mặt hơi ấm lên mà không phải do không khí ẩm ướt xung quanh họ gây ra. Mingyu đang quá nhẹ nhàng với anh, cẩn thận lau sạch lòng bàn tay và cánh tay của Wonwoo nơi nước trái cây chảy xuống.

Wonwoo ngước nhìn cậu, nhìn khuôn mặt tập trung của Mingyu, làn da rạng rỡ, hàng mi dài của cậu, và cảm thấy trái tim anh đang hét lên với anh, đập thình thịch bên trong lồng ngực. Bất cứ khi nào Mingyu đối xử với anh như thế này, với quá nhiều sự quan tâm và ân cần, Wonwoo muốn trốn trong phòng và phớt lờ cả thế giới trong vài ngày.

Nó là quá nhiều.

Wonwoo không quen với những hành động như vậy.

Mingyu nhận ra ánh mắt của anh và ngừng lau tay, ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt anh. "Gì thế?"

Wonwoo lắc đầu. "Không có gì."

Đôi mắt của Mingyu lướt qua khuôn mặt anh và cậu đột nhiên mang biểu cảm giống như cách đây vài ngày khi họ bắt đầu thân mật; giống như cậu đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của mình. "Wonwoo hyung, tại sao ... tại sao đôi khi em có cảm giác như anh đang giấu em rất nhiều điều?"

Họ nhìn vào mắt nhau trong vài giây, Wonwoo cảm thấy bị cuốn vào một cách kỳ lạ. "Ý em là gì?"

"Em thực sự không biết nữa." Mingyu cất gói khăn lau đi và thay vào đó bắt đầu lần theo những đường chỉ tay trên lòng bàn tay đang mở của Wonwoo. "Khi em làm một số việc nhất định, anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt này. Nó khiến em sợ hãi, theo một cách nào đó. Trông anh thực sự rất buồn. Giống như... Giống như nó hoàn toàn xa lạ với anh khi mọi người đối xử với anh theo cách này vậy."

Wonwoo nhìn xuống bàn tay của họ, làn da trắng trẻo của anh, những ngón tay của anh trông nhỏ bé làm sao so với tay của Mingyu. Anh thực sự nên ăn nhiều hơn. Soonyoung lại bắt đầu cằn nhằn về điều đó-

"Hyung." Mingyu thì thầm, cố gắng thu hút sự chú ý của anh lần nữa. Wonwoo đã im lặng quá lâu. "Có chuyện gì phải không?"

"Không có gì đâu." Wonwoo nhanh chóng nói. "Anh xin lỗi nếu điều đó khiến em lo lắng. Em không nên lo lắng như vậy."

"Chà, em lo lắng cho anh. Anh có ý nghĩa rất lớn với em đấy, anh biết không."

"Em cũng có ý nghĩa rất lớn đối với anh." Wonwoo lo lắng nuốt nước bọt. Mingyu nở nụ cười ấm áp khuyến khích Wonwoo giải thích cho cậu, nhưng anh thậm chí còn không biết mình phải nói gì với Mingyu vào lúc này. "Anh không giấu em chuyện gì đâu."

Mingyu nhìn anh nghi hoặc, nhưng cậu từ từ gật đầu. "Anh có thể nói chuyện với em nếu có điều gì đó làm phiền anh. Anh biết điều đó mà, phải không?"

Wonwoo băn khoăn không biết có nên nói với Mingyu rằng anh sẽ đến gặp bác sĩ trị liệu hay không, nhưng anh không muốn mạo hiểm khiến cậu sợ hãi. Chuyện đó sẽ khiến mọi thứ nghe có vẻ nghiêm trọng hơn thực tế.

"Anh biết. Nhưng anh không có chuyện gì phiền lòng cả." Wonwoo nói. "Anh hứa đấy."

Mingyu nhìn anh thật lâu trước khi cậu đột ngột tiến vào và hôn lên má Wonwoo. "Em chỉ muốn anh không sao thôi. Em ghét cảm giác như có điều gì đó không ổn và em không thể giúp gì được. Em muốn anh được hạnh phúc."

Wonwoo cảm thấy hơi choáng ngợp trước lời nói của Mingyu. Anh biết Mingyu thích mình ở một mức độ nhất định, nhưng anh vẫn không thể tìm ra loại tình cảm mà Mingyu dành cho anh. "Anh đang hạnh phúc." Anh nói, hắng giọng khi mặt nóng lên. "Em làm cho anh hạnh phúc."

Nó khiến Mingyu mỉm cười bẽn lẽn. "Thật tốt. Bởi vì anh cũng khiến em thực sự hạnh phúc."

Có thật không?

Mọi người thường cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của Wonwoo và sự phức tạp của anh. Anh không hài hước, không thực sự có bất kỳ tài năng nào.

Bà của anh thường nói anh giống như những viên đá khổng lồ bị mắc kẹt trong đất và sẽ không nhúc nhích khi bà cố lấy chúng ra; phiền toái và lãng phí không gian.

Wonwoo lờ đi những suy nghĩ của mình và với lấy gói khăn ướt, lau vết bẩn trên má của Mingyu. Anh cười lớn khi Mingyu phát ra một tiếng xấu hổ, phàn nàn rằng Wonwoo nên nói với cậu sớm hơn.

Anh cũng lau sạch bàn tay dính bẩn của Mingyu và đôi mắt của Mingyu cực kỳ trìu mến khi cậu nhìn Wonwoo làm điều đó để đáp lại cậu.

Sau khi làm xong, anh bốc đồng chồm vào và thơm vào môi Mingyu, cười toe toét khi Mingyu bối rối và nhanh chóng với lấy ba lô của mình.

Cậu đang cầm một chiếc hộp dài, hình chữ nhật trên tay. Nó được bọc bằng giấy gói màu xanh lam (cùng màu với chiếc mũ len của Mingyu mà cậu thường đội gần như hàng ngày) và thậm chí nó còn được thắt một chiếc nơ nữa. Cậu đưa nó ra cho Wonwoo cầm lấy.

"Cái này là gì thế?" Wonwoo hỏi, không nhận lấy ngay chiếc hộp.

"Em biết hai ngày nữa mới tới sinh nhật anh nhưng em... em không thể đợi được nữa." Mingyu hơi ngượng ngùng giải thích. "Em đã làm cái này hơn một tháng nay và cuối cùng thì nó đã xong trong hôm nay, em thực sự chỉ muốn đưa nó cho anh-"

"Đ-Đợi đã" Wonwoo cắt ngang lời nói lan man của Mingyu. "Em đã làm một cái gì đó cho anh sao?"

Mingyu hắng giọng, vành tai đỏ bừng. "Vâng."

"Em không nên làm cho anh cái gì cả." Wonwoo không biết tại sao mình lại cảm thấy hơi run. "Anh không cần gì cả, Mingyu."

"Em biết. Nhưng đó là sinh nhật của anh. Và anh thường tặng quà cho mọi người vào ngày sinh nhật của họ mà." Mingyu cười khúc khích.

"Nhưng Mingyu-"

"Hyung, chỉ cần mở ra thôi."

Wonwoo nhận ra rằng việc để Mingyu cứ giữ món quà như thế này thật là không lịch sự, đặc biệt là khi cậu thực sự tự tay làm một thứ gì đó cho Wonwoo. Anh cẩn thận nhận lấy chiếc hộp từ tay Mingyu và bắt đầu mở nó ra, cẩn thận để không làm rách giấy gói.

"Nó chỉ là giấy gói thôi. Anh có thể xé nó ra mà." Mingyu bật cười.

Cuối cùng thì anh cũng lấy được chiếc hộp ra mà không làm rách bất cứ thứ gì mặc dù Mingyu đã bảo anh. Wonwoo không biết mình sẽ mong đợi điều gì khi mở nắp, có một lớp vải bọc bên trong nên anh cẩn thận mở nó ra và sau đó anh chỉ nhìn chằm chằm vào vật thể nằm bên trong chiếc hộp.

"Em-" Anh lên tiếng sau khi tìm lại được giọng nói của mình. "Em đã làm cái này sao?"

"Chú đã cho em thời gian để làm nó... Em đã phải thức một vài đêm nhưng em muốn nó phải hoàn hảo." Mingyu lầm bầm. Wonwoo có thể thấy giọng nói của cậu nghe lo lắng như thế nào và anh ước mình có thể cho cậu phản ứng tốt hơn, nhưng anh chỉ quá đỗi ngạc nhiên.

Anh nuốt nước bọt một cách nặng nề và buộc mình phải cầm món đồ lên. Nó nhẹ tênh và khung trông rất tinh tế và đẹp. Wonwoo sợ rằng mình sẽ làm vỡ nó.

"Nó thực sự cứng cáp. Đừng lo lắng." Mingyu động viên anh. "Nếu việc chỉnh sửa không tốt, em có thể thay tròng kính hoặc nếu khuyên thái dương hoặc miếng đệm mũi không thoải mái, em có thể điều chỉnh chúng nhưng em đã kiểm tra và chúng khá ổn. Hoặc... uhm, nếu anh ghét nó thì cũng tốt thôi- "

"Đẹp quá." Đó là tất cả những gì Wonwoo nói, giọng anh lạc đi giữa những cuộc trò chuyện đang diễn ra ở phía sau.

Wonwoo biết Mingyu làm ra những chiếc kính và cậu rất giỏi công việc của mình, đã học hỏi mọi thứ từ chú, nhưng anh không nghĩ mình đã từng nhìn thấy một mẫu đẹp như thế này.

Nó có gọng mỏng, giống như kính của Wonwoo, nhưng gọng kính màu vàng, có chút ánh hồng khi anh nghiêng nó. Bề mặt lì chứ không phải màu bạc mờ của những cặp kính thông thường. Nó trông thật nguyên sơ và đắt tiền. Chắc chắn không phải là thứ nên thuộc về Wonwoo.

Anh biết rằng mắt kính tại cửa hàng của chú khá cao cấp vì chúng hoàn toàn được làm thủ công và cửa hàng này khá nổi tiếng trên toàn quốc.

Có thứ gì đó được khắc vào bên trong gọng kính bên trái và Wonwoo phải nheo mắt để đọc nó.

Nó ghi là Làm bởi Mingyew

Wonwoo cảm thấy tim mình như ngừng đập. Mingyu đã viết sai tên của cậu. Làm thế nào để Wonwoo nói với Mingyu rằng cậu đã viết sai tên của mình chứ-

Và rồi anh chợt nhận ra.

"Mingyew." Cậu nói, sau đó cười lớn, mắt cậu rực lửa. Cảnh tượng này dường như đã lâu lắm rồi.

"Em đã nghĩ về việc viết asswipe nhưng chú không cho phép em," Mingyu giải thích. Wonwoo ngước nhìn cậu, thực sự không biết phải nói gì. "Anh có thích nó không?"

"Tất nhiên rồi." Wonwoo nói. "Cái này hẳn là rất tốn công. Em có thể kiếm được nhiều tiền hơn trong thời gian đó, Mingyu, tại sao em lại-"

"Này, dừng lại." Mingyu lắc đầu. "Nó đáng giá. Chỉ cần anh hạnh phúc thì mọi thứ đều đáng giá."

Wonwoo cảm thấy bất lực trong khoảnh khắc đó. Bất lực với chàng trai này và trái tim rộng lớn của cậu và tất cả mọi thứ về cậu. Wonwoo nhích lại gần cho đến khi Mingyu nhận được gợi ý và kéo anh vào lòng. Wonwoo nép mặt vào cổ Mingyu, cẩn thận để không làm vỡ kính. "Cảm ơn em. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà mọi người từng tặng cho anh."

Mingyu chúi mũi vào cổ Wonwoo, kéo anh lại gần hơn với cánh tay ôm chặt lấy eo Wonwoo, thì thầm vào da anh. "Chỉ cần anh vui là được rồi."

Câu nói của Mingyu khiến trái tim anh như nở quá to so với lồng ngực. Chưa từng có ai đã làm bất cứ điều gì như thế này cho Wonwoo. Chưa có ai vì anh mà hy sinh nhiều thời gian và công sức đến vậy.

Wonwoo vùi mình sâu hơn vào vòng tay ấm áp của Mingyu, ước gì anh có thể trả lại cho Mingyu một nửa những điều mà Mingyu đã làm cho anh. "Mingyu... Mingyu anh..."

Có lẽ thật tốt khi điện thoại của Mingyu bắt đầu đổ chuông ngay lúc đó. Wonwoo không biết điều gì sẽ rời khỏi miệng mình nếu nó không gián đoạn họ.

"Điện thoại của em kìa." Wonwoo lầm bầm khi Mingyu không có động thái định trả lời. Cả hai dường như miễn cưỡng buông nhau ra và Mingyu thực sự kéo anh lại gần hơn, rên rỉ vào cổ anh.

"Em thực sự không quan tâm đâu."

Wonwoo mỉm cười và nhẹ nhàng đẩy cậu ra. "Nó có thể là chuyện quan trọng đấy."

Mingyu thở dài và đưa tay vào túi. Khuôn mặt của cậu trở nên kỳ lạ khi cậu nhìn thấy ID người gọi và Wonwoo ngay lập tức có một dự cảm xấu về điều này.

"Xin chào?" Mingyu nói vào điện thoại, hướng mắt khỏi gương mặt Wonwoo. "Em đang đi chơi với... một người bạn."

Trái tim Wonwoo chùng xuống một chút.

Một người bạn.

Họ không phải là bạn.

Họ còn hơn thế nữa.

Anh nhìn chiếc kính trên tay, dùng ngón tay cái lướt nhẹ trên bề mặt nhẵn bóng. Anh gạt đi giọng của Mingyu. Bằng cách nào đó, anh chỉ biết rằng anh sẽ không thích những gì anh sẽ nghe nếu anh nghe được.

Vẻ mặt thận trọng của Mingyu khi cậu cúp máy một phút sau chứng tỏ điều đó. "Đó là Junhong." Cậu nói. Cái tên không gợi nhớ bất cứ điều gì. "Người bạn mà em đã kể cho anh nghe? Người đang ở nhà bố mẹ em ấy?"

Junhong đó. Bạn thời thơ ấu của Mingyu. Nụ hôn đầu tiên của Mingyu. Và nhiều lần đầu tiên khác của cậu nữa.

"Ồ." Wonwoo nở nụ cười lo lắng. "Cậu ấy nói gì thế?"

"Anh ấy sắp đến thăm em." Mingyu cẩn thận quan sát biểu hiện của Wonwoo.

"Ồ." Wonwoo cần phải ngừng nói ồ đi thôi. "Thật tốt."

Mingyu cất điện thoại, gật đầu với anh. "Đúng vậy. Anh có thể sẽ thích anh ấy đấy. Anh ấy cũng thích sách lắm." Mingyu mỉm cười và Wonwoo không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Junhong có thể là một phiên bản tốt hơn của Wonwoo.

"Anh, ừm, rất hào hứng được gặp cậu ấy." Giọng Wonwoo đứt quãng và anh nhắm mắt lại, hận bản thân không thể che giấu cảm xúc của mình. Tay anh cũng đang run và anh không hiểu tại sao mình lại đột ngột hành động như vậy.

Mingyu tiến lại gần anh trên tấm chăn, và cậu lặng lẽ tháo kính của Wonwoo ra, gấp chúng lại trước khi đặt chúng vào ba lô của mình. Cậu lấy chiếc kính mới từ tay Wonwoo và cẩn thận đeo chúng lên mặt anh, Wonwoo nhắm mắt trong khi Mingyu giữ chúng trên mũi anh. "Anh có thấy đau ở chỗ nào không?"

Wonwoo ngước nhìn cậu. "Không."

"Anh trông thật tuyệt." Mingyu mỉm cười, gần như có chút tự hào. "Dễ thương chết đi được."

Wonwoo muốn mắng cậu vì đã đối xử với anh như một đứa trẻ hay gì đó, nhưng anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Anh chỉ mỉm cười và đảo mắt.

Mingyu thở dài và kéo Wonwoo vào một cái ôm khác.

Cái ôm này có cảm giác hơi tuyệt vọng.

Wonwoo bám vào lưng Mingyu, mặt anh áp vào cổ Mingyu, hít lấy mùi hương dễ chịu của cậu, hỗn hợp mùi dừa và chất khử mùi và một chút mồ hôi do tiết trời ấm áp.

Anh không biết tại sao lại có cảm giác như mình sẽ mất Mingyu một khi anh tách ra, vì vậy anh ôm cậu chặt nhất có thể.




Choi Junhong là tất cả những gì Wonwoo mong đợi ở anh và hơn thế nữa.

Khi Mingyu giới thiệu anh ta vào đêm trước sinh nhật của Wonwoo, Wonwoo không biết liệu anh có sợ hãi người bạn thời thơ ấu của Mingyu hay không hay anh muốn chạy trốn và ẩn mình khỏi ánh mắt của mọi người.

Anh ta là kiểu người có thể mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, ố màu cùng với quần thể thao cũ nát và trông vẫn như thể anh ta đã sẵn sàng sải bước trên sàn diễn thời trang vậy.

Có một ánh hào quang nhất định xung quanh anh ta cho thấy rằng anh ta đã dành nửa cuộc đời ở nước ngoài, tạo nên những kỷ niệm mà nhiều người chỉ có thể mơ ước và anh ta có thể giới thiệu bản thân bằng ít nhất năm thứ tiếng.

"Junhong, đây là Wonwoo hyung." Mingyu nói, nở nụ cười dễ thương với Wonwoo. Một tay cậu đặt trên vai Junhong trong khi tay kia cậu chạm vào tay Wonwoo.

Mingyu dừng lại và rút tay lại trước khi cậu có thể chạm vào Wonwoo và Wonwoo không hiểu; họ đã bắt đầu nắm tay nhau trước mặt bạn bè một thời gian rồi.

Mingyu cảm thấy không thoải mái khi làm chuyện đó trước mặt Junhong sao?

Wonwoo không thể hiểu được, nhưng anh thực sự, thực sự rất muốn Mingyu nắm tay mình.

"Wonwoo? Anh là người mới à?" Junhong hỏi, nụ cười rạng rỡ khi bắt tay Wonwoo. Cái bắt tay của anh ta rất mạnh, có chút không thoải mái nhưng tay anh ấy rất mềm và ấm. Anh ấy cũng có mắt cười mà mọi người thường chết mê và giọng nói của anh ấy rất dễ chịu và trầm ấm. "Mingyu chưa bao giờ nhắc đến anh trước đây cả."

Ồ.

Đó là lý do tại sao Mingyu không muốn nắm tay anh.

Mingyu cúi mặt xuống, và khi Wonwoo bắt gặp ánh mắt của cậu, có một chút tuyệt vọng ở trong đó, cứ như thể Mingyu đang nói hyung, không phải như vậy đâu.

"Anh có thể nói vậy." Wonwoo gượng cười. Đây không phải lỗi của Mingyu. Anh hoàn toàn không có quyền trách Mingyu. Wonwoo không muốn gắn mác mối quan hệ của họ, nên việc Mingyu không nhắc đến anh với bất cứ ai ngoài bạn bè của họ, những người đã biết rằng họ có liên quan theo cách này hay cách khác, là chuyện bình thường thôi.

Điều đó không có nghĩa là nó không làm anh cảm thấy thực sự thất vọng.

"Kính của anh đẹp đấy." Junhong chỉ vào mặt Wonwoo, nở nụ cười chân thành. "Tôi thích màu sắc của nó!"

Wonwoo đang đeo chiếc kính mà Mingyu đã làm cho anh, anh lo lắng liếc nhìn cậu và phát hiện ra rằng Mingyu đột nhiên tránh ánh nhìn của mình, đôi môi mím chặt vào nhau. "Cảm ơn anh." Wonwoo trả lời.


Bạn bè của họ yêu thích Junhong.

Mặc dù Wonwoo không thực sự trò chuyện với anh ấy hay nhìn anh ấy hòa đồng với bạn bè của mình, nhưng có thể thấy anh ấy có khiếu hài hước và có vẻ là một chàng trai dễ tính, thoải mái. Anh ấy quyến rũ và tinh tế, nụ cười tự tin là nét đặc trưng của anh ấy suốt đêm.

Wonwoo nghĩ Junhong là kiểu có thể làm được những điều không tưởng, một người có thể dễ dàng sống sót trên một hòn đảo hoang và anh ấy có lẽ cũng rất tuyệt với trẻ em nữa. Người mà các bà mẹ sẽ ngất ngây; kiểu con rể hoàn hảo.

Lý do tại sao Wonwoo lại đau đớn nhận ra mọi lời nói và hành động của anh chàng là vì Junhong đã dính chặt vào Mingyu như keo suốt buổi tối.

Anh ta không bao giờ rời khỏi Mingyu, điều đó có nghĩa là Wonwoo và Mingyu cũng không thực sự nói chuyện được nhiều với nhau. Mingyu tiếp tục nhìn anh, và cậu tiếp tục gửi cho anh những cái nhìn đáng yêu như chú cún con bị đá và trong khi Wonwoo cũng cảm thấy như vậy, anh chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Họ trông rất đẹp đôi. Cả hai đều đẹp trai, đều nổi tiếng, trông họ cũng rất thoải mái khi ở bên nhau nữa.

Chỉ có kẻ ngốc mới chọn Wonwoo thay vì một người như Junhong.

Suốt đêm, Junhong thể hiện những hành động quá gắn bó với Mingyu. Có thể thấy rõ qua cách anh ấy cười với cậu, cách anh ấy chăm chú lắng nghe mọi điều Mingyu nói, cánh tay anh ấy vòng qua vai Mingyu, anh ấy ghé sát và thì thầm điều gì đó vào tai Mingyu sẽ khiến Mingyu bật cười, tay anh ấy gần như đặt lên đùi Mingyu một cách chiếm hữu, giống như anh ấy muốn mọi người biết rằng Mingyu thuộc về anh ấy.

Minghao cũng nhận ra điều đó, và cậu nhìn Wonwoo thật lâu và khó hiểu trước khi bước ra khỏi phòng với vẻ mặt khó chịu.

Phần tệ nhất trong tất cả là cách Junhong nhìn Mingyu; anh ấy nhìn Mingyu với ánh mắt khao khát, ngưỡng mộ và sùng kính đến mức khiến bụng Wonwoo cảm thấy nhói lên.

Junhong hoàn toàn yêu Mingyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro