Chapter 11: Lionhearted

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo thực sự không thể giải thích chuyện gì xảy ra sau khi Jeonghan nhấc máy.

Bạn biết không khi bạn đổ đầy nước vào một chiếc cốc, nước sẽ không bị tràn ra mặc dù mặt nước đã nhô lên trên vành cốc rồi. Sau đó bạn thử xem nó có thể chứa thêm được bao nhiêu nữa và cứ nhỏ thêm một ít nước vào nó, và bạn nghĩ nó sẽ tràn ra ngoài bất cứ lúc nào nhưng các phân tử nước vẫn liên kết chặt chẽ với nhau?

Wonwoo đang cảm thấy như mình sắp tràn ra ngoài vậy.

Jeonghan đang đi chơi với một vài người bạn khi anh ấy nói với Wonwoo rằng anh ấy sẽ đến gặp anh, và cho dù Wonwoo lúc đầu cố gắng phản đối, nhưng Jeonghan vẫn cúp máy và mười phút sau, anh ấy đến công viên mà Wonwoo đã đồng ý đợi.

"Trông cậu kinh khủng quá đấy." Jeonghan ngồi xuống cạnh anh trên vòng quay lạnh lẽo, gỉ sét, và nó kêu cót két như đang phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

"Em xin lỗi vì đã gọi cho anh." Giọng của Wonwoo hơi vỡ ra. "Em đã rất hoảng sợ."

"Không sao đâu. Dù sao thì Seungcheol cũng đang làm anh phát phiền lên được." Jeonghan đột nhiên rút một điếu thuốc từ trong túi áo khoác của mình.

"Anh hút thuốc sao?" Wonwoo nhìn anh kẹp nó giữa môi và thở ra một ít khói sau khi châm lửa, thậm chí không cố gắng che giấu sự phán xét trong giọng nói của mình.

Jeonghan quay đầu đi để khói không bay vào mặt Wonwoo. "Khi anh căng thẳng thôi."

"Điều gì đang làm anh căng thẳng vậy?"

"Mọi thứ," Jeonghan trả lời và đó là tất cả những gì anh ấy nói, như thể anh ấy không muốn nói rõ hơn.

Wonwoo quay mặt khỏi anh ấy và nhìn vào sân chơi trống trải thay vào đó.

Nó trông có vẻ hơi kỳ lạ vào lúc này, vắng vẻ vào nửa đêm, và nếu Wonwoo thử lắng nghe, anh gần như có thể nghe thấy tiếng cười của những đứa trẻ thường đến chơi ở đây.

Anh hoàn toàn không nhớ gì về thời thơ ấu của mình, ngoại trừ việc là một đứa trẻ.

Không bận tâm về những gì đang xảy ra xung quanh anh, hồi đó anh rất bất cần.

Và mọi thứ luôn có vẻ như sẽ ổn theo cách đó.

"Có phải do Jisoo không?"

Jeonghan không trả lời ngay mà chỉ nói "Anh vượt qua cậu ta rồi."

Wonwoo không tin anh ấy một chút nào, bởi vì có điều gì đó thoáng qua trên khuôn mặt Jeonghan, gần như là nỗi đau, và Wonwoo chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó của anh trước đây. "Anh có chắc không vậy?"

Anh ấy gật đầu với Wonwoo một cách cộc lốc và điều gì đó về không khí mà anh ấy tỏa ra nói với Wonwoo rằng tốt nhất hãy bỏ qua vấn đề đó đi.

Không có nghĩa là Wonwoo không tò mò hay lo lắng về chuyện đó, nhưng anh tôn trọng Jeonghan đủ để không hỏi sâu thêm vào chủ đề này.

Họ ngồi im lặng cho đến khi điếu thuốc trên tay Jeonghan gần như cháy hết đến đầu lọc. Jeonghan ném nó xuống sân và dùng gót giày di nó đi trước khi quay mặt về phía Wonwoo.

"Được rồi. Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra nào."

"Em không muốn kể lể với anh về những vấn đề của em." Wonwoo lắc đầu. "Em nghĩ em chỉ... muốn nghe giọng của anh thôi."

Mắt Jeonghan mở to. "Woah, này đằng ấy-"

"Không phải như vậy đâu!" Wonwoo cắt ngang với một tiếng rên rỉ. "Khi nói chuyện với anh, em... bình tĩnh hơn. Em có thể suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều."

"Được rồi. Anh rất vui khi nghe vậy." Jeonghan quay hẳn người lại và dựa lưng vào thanh kim loại có tác dụng như tay đỡ cho những đứa trẻ khi vòng xoay quay. Nó cũng kêu cót két, và Wonwoo nghĩ rằng toàn bộ sân chơi này có vẻ như có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. "Nhưng cậu vẫn đang làm tốt mà. Vậy toàn bộ chuyện cậu đang dẫn dắt Mingyu là gì thế? Cậu ấy có nói gì với cậu không?"

"Không, cậu ấy không nói gì cả." Wonwoo không biết mình có nên nói với anh ấy rằng những lời của Minghao lại khiến anh cảm thấy hụt hẫng như vậy không. Anh không muốn nói xấu về bạn thân của Mingyu khi cậu ấy chỉ nói sự thật mà thôi. "Em không muốn làm tổn thương cậu ấy. Nhưng em cảm thấy... em cảm thấy như em có thể."

"Vậy thì đừng làm thế." Jeonghan nghiêng đầu. "Anh nghĩ rằng anh đang bỏ lỡ chuyện gì đó ở đây. Không phải là cậu đang khiến nó phải lòng cậu và cuối cùng cậu sẽ đá nó—"

Wonwoo từ từ ngước lên nhìn anh và Jeonghan phồng má khi nhận ra điều đó.

"Ồ."

"Em không chơi đùa với cậu ấy," Wonwoo yếu ớt nói. "Nhưng em không thể — em biết Mingyu sẽ đợi cho đến khi em sẵn sàng, nhưng em không biết bao giờ em mới có thể như vậy"

"Wonwoo." Jeonghan thở dài. "Sẽ tệ như thế nào khi ở trong một mối quan hệ với cậu ấy chứ? Mingyu giống như là chàng trai tử tế nhất trên hành tinh này. Ý anh là, cậu ấy hơi quá yêu bản thân nếu cậu hỏi anh, và anh nghĩ cậu ấy đã từng tán tỉnh Jisoo vì vậy đó là— "

"Hyung"

"Mingyu là chàng trai tử tế nhất trên đời," Jeonghan tiếp tục một cách trôi chảy. "Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?"

"Đó không phải là do cậu ấy. Mingyu không phải là vấn đề ở đây." Wonwoo cảm thấy như thể anh đang lặp lại chính mình, giống như anh đang nói đi nói lại những điều giống nhau nhưng dường như không ai hiểu được anh. Làm sao họ có thể, nếu Wonwoo thậm chí còn không thể tự hiểu nổi tâm trí của mình hầu hết thời gian chứ?

Anh đang làm điều đó một lần nữa, anh lại suy nghĩ quá nhiều. "Chỉ là..." Wonwoo vùi mặt vào tay mình, thái dương đau nhói khi tất cả những suy nghĩ đó đâm vào anh như hàng trăm mũi tên nhỏ. "Tâm trí của em không chịu dừng lại. Mọi chuyện đã ổn trước khi Mingyu đến, và bây giờ em chỉ—"

Anh là một mớ hỗn độn.

Wonwoo đang giấu kín mọi suy nghĩ của riêng mình lại, và Mingyu chắc chắn cũng đang giấu giếm điều gì đó với anh, đồng thời Wonwoo đang cố gắng tìm hiểu xem liệu anh có... có phải là vô tính, giống như đó không phải là một vấn đề cấp bách ngay bây giờ nhưng, nó vẫn ở đó, trong tâm trí của anh, với mọi thứ khác vốn không phải là vấn đề gì quá to tát nhưng chúng vẫn là vấn đề lớn đối với Wonwoo, và mọi người cứ hỏi họ xem họ có hẹn hò với nhau không và Wonwoo thực lòng chỉ muốn bỏ chạy khi họ hỏi chuyện đó. Và Minghao có lẽ rất ghét anh. Sau đó là chuyện Chan và anh tiếp tục cãi nhau vì những điều ngu ngốc và anh đã phớt lờ mẹ mình trong bốn tuần qua và bố dượng của anh thậm chí không ở đây nhưng ông ấy vẫn theo dõi anh một cách sát sao, chờ đợi anh gây rắc rối một lần nữa và anh chỉ muốn ở một mình—

"Woah, này" Jeonghan tiến lại gần và nắm chặt vai Wonwoo khi tay Wonwoo bắt đầu run rẩy. "Này, dừng lại. Bình tĩnh nào."

Anh cố gắng để bình tĩnh lại. Anh hít thở sâu một vài nhịp, tim đập chậm lại khi từng phút trôi qua, và may mắn là nhịp đập trong đầu anh đã dừng lại.

Jeonghan nhìn anh đầy lo lắng và nhanh chóng kéo anh vào lòng. "Chúa ơi, anh thực sự đau lòng khi nhìn thấy cậu như thế này."

Wonwoo cảm thấy xấu hổ, rằng Jeonghan đã nhìn thấy anh như vậy. Anh không thường như thế này. Anh không biết tại sao anh không thể kiểm soát bản thân. "Em xin lỗi."

"Anh nghĩ cậu cần nói chuyện với ai đó. Ai đó có trình độ cao hơn anh." Jeonghan nói. "Wonwoo, có gì đó không ổn. Có chuyện... có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu trong quá khứ, phải không?"

Wonwoo cúi đầu xuống, đột nhiên cảm thấy mình giống như một con thú bị nhốt trong lồng và tất cả những gì anh muốn làm là chạy trốn. "K-Không có gì đâu."

Jeonghan thực sự là một chàng trai thông minh, một người rất giỏi nắm bắt tâm trí của người khác, và trong khi anh ấy có thể dễ dàng nhận ra rằng Wonwoo đang nói dối, anh ấy đã bỏ qua nó. Trong lúc này.

"Nó không chỉ khiến cậu suy sụp, Wonwoo. Nó khiến cậu không thể có những mối quan hệ bình thường được." Jeonghan tách ra và Wonwoo thậm chí không thể nhìn vào mắt anh ấy. Anh ấy đang đối xử với anh như thể anh không ổn định về tinh thần.

Wonwoo thực sự tệ đến vậy sao?

"Nhưng em đâu có bị trầm cảm," Wonwoo lầm bầm.

"Cậu không chỉ cần đến một nhà trị liệu cho bệnh trầm cảm, chàng trai thông minh ạ." Jeonghan cười yếu ớt. "Có nhiều lý do mà người ta cần một nhà trị liệu. Không có gì sai với chuyện đó cả."

Wonwoo nghĩ về nó. Anh thực sự làm vậy. Anh không chỉ gật đầu chỉ để quên nó về sau.

Anh tưởng tượng mình đi vào một trong những căn phòng đó và ngồi xuống trước một người không có khuôn mặt, rồi phơi bày mọi thứ về bản thân cho họ.

"Em chỉ - em thực sự không nghĩ rằng mình có thể mở lòng."

"Cậu có thể thử." Jeonghan nâng cằm anh lên để Wonwoo một lần nữa đối mặt với anh ấy. "Cậu không thể nói với anh rằng nó không làm phiền cậu. Anh có thể thấy nó rõ ràng ảnh hưởng rất nhiều đến cậu." Đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt Wonwoo. "Anh không biết cậu đã trải qua những gì, Won, nhưng nó không thể vượt qua một cách dễ dàng được. Đôi khi cậu chỉ cần chấp nhận sự thật rằng cậu không thể giải quyết mọi thứ một mình. Anh không thể ép buộc cậu làm bất cứ điều gì, nhưng tùy thuộc vào cậu nếu muốn trở nên tốt hơn hay muốn tiếp tục chịu đựng chuyện đó."

"Em -" Wonwoo lên tiếng, lại cảm thấy hơi mất mát. Trở nên tốt hơn? Điều đó có nghĩa là Wonwoo hiện không ở trong tình trạng tốt sao.

Đó không phải là tin mới với Wonwoo; anh là người đã hỏi Jeonghan về những vấn đề của anh ngay từ đầu, nhưng khi nghe một người như Jeonghan nói với anh chuyện đó, cảm giác như bị một viên gạch đập vào mặt vậy.

Jeonghan mím môi. "Anh có quen biết một số bác sĩ trị liệu, anh sẽ đặt lịch cho cậu nếu điều đó khiến cậu quá lo lắng."

"Chờ đã hyung, không, em chưa sẵn sàng..."

"Anh xin lỗi nhưng cậu đã sẵn sàng rồi. Cậu đã chịu đựng quá sức rồi. Anh sẽ nói chuyện với cô ấy vào ngày mai và anh sẽ đặt một cuộc hẹn cho cậu."

Wonwoo im lặng. Anh cảm thấy tức giận, và khó chịu, bực bội.

Và chủ yếu là sợ hãi.

"Hứa với anh là cậu sẽ đi nhé."

Wonwoo đảo mắt. "Em không thể."

Jeonghan nhìn anh một lúc lâu trước khi anh ấy thở dài và châm một điếu thuốc khác.

Wonwoo không ngừng nghĩ về những lời Jeonghan đã nói. Làm sao anh không thể được, khi Jeonghan gửi cho anh lịch hẹn mà anh ấy đã đặt cho anh vào sáng hôm sau?

Cuộc hẹn là sau hai tuần nữa.

Từ: Jeonghan hyung

> Cậu phải hủy trước ít nhất 24 giờ nếu cậu không muốn trả tiền cho toàn bộ phiên làm việc.

> Với cả, anh sẽ đá vào cặp mông gầy của cậu, vì vậy tốt hơn là cậu nên đi đi.

Hai tuần.

Wonwoo có hai tuần để chuẩn bị tâm lý.

Anh sẽ đợi cho đến tận ngày hôm trước cuộc hẹn và nếu đến lúc đó vẫn chưa sẵn sàng, anh sẽ hủy nó.

Nhưng bây giờ, anh lưu ngày tháng trong điện thoại của mình, giả vờ như ngón tay của anh không run lên khi làm điều đó.

"Soonyoung, chuyện này giúp được gì cho tao vậy?" Wonwoo thở dài.

Cậu bạn thân đảo mắt, đậu xe và tắt máy.

Họ đang ở một bãi đậu xe trống bên cạnh một sân thể thao cũng vắng vẻ không kém. Đó là một ngày nắng đẹp và hầu hết mọi người đều ra ngoài và đi mua sắm, hoặc những người táo bạo hơn sẽ đi biển vì họ không thể chờ đợi mùa hè đến.

"Tao nghĩ nơi này sẽ mang lại cho mày một vài nguồn cảm hứng." Soonyoung nhún vai và bước ra khỏi xe. Wonwoo theo sau cậu ấy sau một lúc do dự, và đi phía sau cậu như một đứa trẻ chập chững đi theo cha mẹ.

Soonyoung nhảy lên trên khán đài và bắt đầu bước đi giống như thể cậu là một diễn viên xiếc đi trên dây vậy, hai chân cậu xếp thành một đường thẳng, và Wonwoo không thể không bực mình với tình huống này khi Soonyoung nhìn lại và bảo anh cũng làm theo với một nụ cười ngớ ngẩn.

Wonwoo làm theo lời cậu ấy, hy vọng không ai nhìn thấy họ, bởi vì nó có thể dẫn đến một vài sự tò mò, hai chàng trai mới lớn đang chơi đùa như vậy vào một buổi chiều đầy nắng. Wonwoo đẩy vai Soonyoung khiến cậu ấy mất thăng bằng.

"Thôi đi!" Soonyoung hét lên, nhưng cậu ấy đang cười, và Wonwoo cũng khúc khích trong khi họ đi đến cuối sân.

Đó là một ngày đẹp trời, không quá ấm nhưng nhiệt độ cũng vừa đủ để mặc bất cứ thứ gì bạn muốn mà không bị lạnh. Một làn gió nhẹ thổi qua và Wonwoo có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc qua những tán cây xung quanh khoảng sân.

Anh lướt những ngón tay của mình dọc theo hàng rào kim loại, khiến nó từ từ kêu lạch cạch.

"Mày đã có cảm hứng chưa?" Soonyoung quay lại nhìn anh thực sự tò mò, và Wonwoo mỉm cười, nhún vai.

"Vẫn chưa." Anh nói.

Wonwoo đang gặp phải giai đoạn mất ý tưởng viết lách kinh khủng nhất trong đời. Anh đã từng như vậy một vài lần nhưng lần này còn tệ hơn vì nó không chịu biến mất. Wonwoo thường vượt qua giai đoạn này trong vòng vài ngày, có thể là một hoặc hai tuần, nhưng anh đã không thể viết bất cứ điều gì mà anh có thể hài lòng trong gần hai tháng nay. Anh có một dự án lớn sắp tới, một cơ hội lớn để tác phẩm của anh có thể được xuất bản trong một tuyển tập truyện ngắn dành cho trẻ em, nhưng kỳ hạn sắp đến nhanh hơn Wonwoo dự tính.

Anh chỉ còn hơn một tháng nữa, và vẫn còn hơn chín mươi phần trăm câu chuyện còn dang dở.

Tuyệt đấy.

Soonyoung ậm ừ và bắt đầu chạy về phía giữa sân, nơi cậu ấy nhanh chóng ngồi xuống và đợi Wonwoo làm điều tương tự. Cỏ trông như vừa mới được cắt, xanh tươi và hơi ẩm do trận mưa hôm trước.

Soonyoung thở dài, nheo mắt nhìn sân vận động trống trải xung quanh. "Đã lâu rồi bọn mình chưa đến đây."

Wonwoo gật đầu đồng ý. Họ đã từng đến đây rất nhiều trong năm đầu đại học, khi cuộc sống của họ thậm chí còn áp lực hơn bây giờ. Khi họ muốn bỏ việc và bỏ học vì mọi thứ là quá nhiều, khi họ ăn mì gói mỗi ngày và hầu như không thể vượt qua được.

Không phải bây giờ mọi chuyện đã khá hơn, nhưng họ đã học cách đối phó với nó tốt hơn rất nhiều.

Soonyoung và anh từng chộp lấy chai vodka rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi, chai có mùi như nước tẩy sơn móng tay, và tự chuốc say nhau giữa khoảng sân này, đặt câu hỏi về toàn bộ sự tồn tại của họ như thể bầu trời sẽ mở ra một cách kỳ diệu bên trên để cung cấp cho họ câu trả lời mà họ đang cần biết.

Hồi đó họ không có nhiều bạn, chủ yếu là chỉ ở bên nhau, và trong khi cả hai đều ổn khi làm những việc kỳ quặc như thế, họ nhanh chóng biết rằng những người khác coi đó là điều chẳng đâu vào đâu và lãng phí thời gian, vì vậy họ chỉ đơn giản ngừng làm việc đó khi bắt đầu đi chơi với những người khác.

Soonyoung ngả người và nằm ngửa ra sau, hai tay và hai chân dang rộng như sắp làm một thiên thần tuyết. Cậu ấy nhắm mắt lại và Wonwoo từ bỏ việc cố gắng giả vờ như anh đang khó chịu, vì vậy anh cũng nằm ngửa xuống, và sau đó họ im lặng như vậy trong vài phút, làn da của Wonwoo từ từ nóng lên do ánh nắng chiếu xuống anh.

"Tao nghĩ mày cứ viết đi thôi." Một lúc sau Soonyoung mới lên tiếng, giọng cậu ấy trầm khàn và nhẹ nhàng, như thể cậu ấy không muốn làm phiền cái bong bóng thoải mái xung quanh họ. "Mày biết đấy, cứ đối mặt với việc mất cảm hứng viết lách thay vì chỉ đợi nó đi qua ý."

"Tao đã thử rồi." Wonwoo thở dài. "Không hiệu quả. Mọi câu từ tao viết ra đều như cứt ấy."

"Ừ thì, nó cũng không nhất thiết phải quá tốt đâu" Soonyoung tiếp tục. "Ý tao là cho dù mày viết gì. Ngay cả khi nó hoàn toàn tào lao, thì ít nhất mày cũng sẽ có thứ gì đó. Mày luôn có thể xóa hoặc chỉnh sửa nó. Nhưng vẫn tốt hơn là không có gì cả, tao nói đúng chứ?"

Wonwoo nhíu mày, để câu nói chìm vào trong giây lát. Từ trước đến giờ, Wonwoo luôn ngồi trước máy tính xách tay của mình hàng giờ liền mà không viết gì chỉ vì anh không nghĩ ra được cái gì hay ho. Không phải là Soonyoung vừa nghĩ ra một ý tưởng thiên tài, nhưng cậu ấy có lý. Chỉnh sửa một cái gì đó tồi tệ thì vẫn tốt hơn là không có gì để chỉnh sửa cả. "Mày nói đúng."

"Sao nghe ngạc nhiên vậy?" Soonyoung bật cười và dùng chân huých vào đùi anh.

"Bởi vì những lời khuyên của mày thường chỉ toàn là mấy chuyện nhảm nhí thôi ấy mà."

"Không phải vậy. Chỉ là do mày toàn làm hỏng việc khi nghe theo nó thôi." Bạn thân của anh nói. "Mày đã lên giường với Mingyu chưa?"

"Gì cơ."

"Ôi trời." Soonyoung mở một mắt, quay đầu lại nhìn Wonwoo. "Tao đã bảo mày làm chuyện đó vài tuần trước rồi. Và mày vẫn chưa làm á."

Wonwoo không trả lời, thay vào đó quay mặt lên bầu trời một lần nữa và mở to mắt cho đến khi mắt anh phát đau và bắt đầu chảy nước vì ánh nắng chói chang.

Một con ruồi đậu trên đầu gối của anh nhưng Wonwoo không buồn xua nó đi. "Soonyoung này."

"Hửm?"

"Tao thực sự..." Wonwoo hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và anh gần như có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Mingyu. Nó khiến anh muốn nhấc điện thoại và bảo cậu đến đây, mặc dù họ vừa mới gặp nhau hai ngày trước khi họ đi mua quà sinh nhật cho chú.

Mingyu trông rất ngạc nhiên khi Wonwoo nắm tay cậu vào các cửa hàng, nơi mà mọi người đều có thể nhìn thấy, và cậu tiếp tục vấp vào vài hộp ngũ cốc vì giật mình. Cậu mua cho Wonwoo một chiếc mũ len màu hồng, gần như là bản sao của chiếc mũ mà em gái đã làm cho cậu, và Wonwoo bảo cậu không nên làm thế, nói rằng anh sẽ không bao giờ đội nó và cậu chỉ lãng phí tiền mà thôi.

Mặc dù vậy, anh đã đội nó ở nhà, khi Chan và Mingyu đang ôn bài cho kỳ thi cuối kỳ của thằng bé tại bàn ăn tối, và nụ cười trên khuôn mặt Mingyu khi nhìn thấy Wonwoo bước ra khỏi phòng trong khi đang đội nó còn sáng hơn cả ánh mặt trời sưởi ấm họ lúc này.

"Mày thật sự sao?" Soonyoung hỏi khi Wonwoo im lặng được một phút.

Wonwoo quay đầu đi khỏi Soonyoung khi anh cảm nhận được nụ cười trìu mến trên môi mình. "Tao thực sự thích cậu ấy."

Soonyoung há hốc miệng và đóng băng một lúc, rồi chống khuỷu tay lên. Cậu ấy có một vài sợi cỏ dính vào sau đầu. "Mingyu á?"

Wonwoo nhìn cậu và gật đầu và trước khi anh nhận ra điều đó, Soonyoung đã lăn qua ôm chặt lấy anh. Wonwoo bật cười, cố gắng xô cậu ra và họ vật lộn trên đất một lúc như những đứa trẻ cho đến khi Wonwoo vô tình thúc đầu gối vào háng cậu ấy.

Soonyoung ngã ra sau với tiếng rên rỉ nhưng cậu ấy cũng ngồi dậy nhanh chóng, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. "Wonwoo."

"Gì thế?"

"Tao rất tự hào về mày."

"Thôi đi."

"Không, anh bạn. Nghiêm túc đấy. Nhìn mày đi." Soonyoung cắn môi, nhẹ nhàng đá vào chân Wonwoo một lần nữa. "Tao thực sự không thể tưởng tượng nổi bởi vì mới được vài tháng thôi. Và nhìn xem những điều Mingyu đã làm với mày này."

Wonwoo nhìn xuống đất, chủ yếu là để cố gắng che đi vết ửng đỏ ngu ngốc đang lan ra trên khuôn mặt của mình. "Tao đoán vậy."

"Cậu ta thực sự tốt cho mày, Won à."

Wonwoo ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt nhăn lại vì đang cười của Soonyoung và tràn ngập hạnh phúc thực sự. "Ừ. Đúng là vậy."

Một đứa trẻ hét lên ở đâu đó và khi Wonwoo quay đầu lại, anh nhìn thấy một thằng bé đang chạy băng qua sân từ kia. Cha mẹ đang ở phía sau nó, và thằng bé cười lớn khi người bố bắt đầu đuổi theo mình.

Soonyoung nói gì đó, nhưng Wonwoo vẫn tiếp tục theo dõi gia đình đó, cách mà người mẹ mỉm cười khi người cha bắt được đứa trẻ và nhấc bổng cậu bé lên để nâng cậu bé trên vai.

Đứa trẻ cười lớn và la hét, tất cả họ đều trông rất hạnh phúc, và với Wonwoo, toàn bộ cảnh này giống như trong một bộ phim vậy.

Ngoại trừ nó không phải, vì đây là cách một gia đình hoạt động, phải không?

Người cha đặt đứa trẻ xuống đất, cả mẹ và bố đều cúi xuống để nắm lấy tay của thằng bé, đung đưa nó trên không.

Wonwoo cảm thấy một cảm giác buồn tẻ âm ỉ nở ra trong lồng ngực, những ngón tay anh cuộn chặt vào đám cỏ bên dưới.

"Wonwoo!" Vẻ mặt Soonyoung có vẻ lo lắng, và cậu ấy ngập ngừng nhìn qua vai, theo tầm mắt của Wonwoo.

Khi Soonyoung quay đầu lại, mắt cậu ấy...

Nó đầy lòng thương hại.

Lòng thương hại.

Chúa ơi, Wonwoo ghét điều đó.

Soonyoung nhận ra mình đang làm vậy, và cậu nhanh chóng hắng giọng và đưa một bàn tay đầy cỏ vào mặt Wonwoo, điều này có thể giúp anh thoát khỏi trạng thái đông cứng.

Wonwoo chớp mắt với cậu ấy và rũ bỏ cảm giác nặng nề trong lòng, khẽ cười khi Soonyoung hét lên sau khi nhận ra một con sên đang mắc kẹt trên lòng bàn tay mình.

"Mày ổn không?" Soonyoung hỏi với giọng đăm chiêu sau khi giải thoát thành công lớp da sên dính trong lòng bàn tay.

"Ừ, trông tao không ổn sao?" Wonwoo nhún vai và Soonyoung nhìn anh một cách cam chịu, như thể cậu muốn nói rằng Mày biết tao muốn nói gì nhưng cậu ấy cũng biết rằng cậu có thể sẽ gặp rắc rối, và chủ đề này không phải là chủ đề mà họ từng đề cập.

Họ quay trở lại việc tắm nắng, Wonwoo không biết đã bao lâu trôi qua rồi, nhưng anh cảm thấy buồn ngủ và áo anh bắt đầu dính vào lưng, cảm giác như có một hòn đá đang đè lên tim anh, nhưng cảm giác này luôn luôn ở đó, vì vậy nó không có gì mới.

Giống như bệnh ù tai vậy, liên tục ở đó nhưng đôi khi bạn không để ý vì bạn đã quá quen với việc sống chung với nó rồi.

"Tao sẽ đề nghị Mingyu làm bạn trai của tao." Wonwoo nói với bầu trời trong xanh, nhưng rõ ràng là Soonyoung đang ở bên cạnh, và bằng cách nào đó Wonwoo cũng không thực sự bận tâm đến việc bạn thân của mình có nghe thấy hay không.

"Gì cơ?!" Miệng của Soonyoung há hốc thành chữ O. "Cái quái gì vậy, tốt hơn hết là mày đừng đùa tao, Won!"

"Tao không đùa." Wonwoo chớp mắt nhìn cậu. Anh không đùa. Anh không nghĩ về nó quá nhiều trước khi quyết định, nhưng có lẽ anh đã thực sự có cảm hứng với nơi này chăng.

"Mày có chắc không?"

Wonwoo không chắc, nhưng anh muốn trở nên tốt hơn. Anh muốn đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. "Tao nghĩ vậy."

"Ôi đệch!" Soonyoung há miệng và ngậm lại như một con cá. "Mày định khi nào sẽ làm chuyện đó"

"Tao không biết nữa." Wonwoo nhún vai. "Sau sinh nhật của tao chăng?"

"Nhưng" Soonyoung thở gấp. "Sinh nhật mày là sau hai tuần nữa mà!"

"Tao biết."

Nụ cười của Soonyoung càng lớn hơn. "Wonwoo.... Mẹ kiếp, tao rất tự hào về mày. Thật đấy."

Wonwoo mỉm cười đáp lại, nụ cười có chút gì đó không tự tin vì căng thẳng.

Hai tuần nữa, anh sẽ đến gặp bác sĩ trị liệu và anh sẽ ngừng bắt Mingyu chạy vòng quanh mình, anh sẽ bắt đầu sửa chữa bản thân.

Cuộc sống của Jeon Wonwoo thường không diễn ra theo cách mà anh dự định.

Cho đến bây giờ anh nên biết điều đó.


Mingyu đang sử dụng điện thoại của cậu rất nhiều.

Không phải khi cậu ở một mình với Wonwoo, mà là khi họ đi chơi với mọi người hoặc khi cậu nghĩ rằng Wonwoo không để ý.

Và luôn có điều gì đó không vui trên khuôn mặt cậu khi cậu cất điện thoại đi. Giống như bất cứ điều gì cậu đang làm đang gây áp lực cho cậu.

Wonwoo cố gắng lờ chuyện đó đi.

Nhưng ngày hôm sau khi Wonwoo nói với Soonyoung rằng anh muốn tỏ tình với Mingyu, khi họ làm việc cùng nhau trong yên lặng ở phía sau cửa hàng của chú, điện thoại của Mingyu sáng lên trên bàn, và Wonwoo thấy cậu nghiến chặt hàm sau khi đọc tin nhắn mà không cần nhấc nó lên. Cậu thậm chí còn nhanh chóng nhấn nút nguồn, như thể không muốn Wonwoo nhìn thấy nó.

Họ có thể không phải là bạn trai của nhau, vì vậy Mingyu không chính xác nợ anh một lời giải thích, nhưng ít nhất họ cũng là bạn, và Wonwoo lo lắng cho Mingyu nên anh đặt bút xuống và lấy chút can đảm trước khi quyết định hỏi cậu.

"Chuyện gì vậy?"

Mingyu hành động như thể cậu đang tập trung vào công việc của mình. "Ý anh là gì?"

"Em đang nói chuyện với ai -" Anh bắt đầu, nhớ lại câu 'Anh nhớ em" mà ai đó đã gửi cho cậu vào tuần trước và cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ đi sai hướng. "Chỉ cần nói cho anh biết có chuyện gì thôi. Em lúc nào cũng dùng điện thoại, và tuần trước em đã nói rằng em không muốn nói về những chuyện không hay trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Nên là giờ em có thể cho anh biết rồi chứ."

Có vẻ như Mingyu sẽ không trả lời anh trong vài giây, nhưng sau đó cậu nhắm mắt và thả dụng cụ đang cầm xuống bàn, ngước nhìn Wonwoo với vẻ cam chịu. "Em xin lỗi vì đã hành động kỳ lạ, được chứ? Nhưng hyung, em... thành thật mà nói thì em không nghĩ sẽ ổn khi anh biết chuyện này."

Wonwoo không thể không cau mày trước điều đó. "Ý em là gì?"

"Chúng ta chỉ mới bắt đầu hẹn hò và em không— em thực sự không muốn làm hỏng mọi thứ." Ngay khi cậu nói xong, màn hình điện thoại lại sáng lên, cả hai đều nhìn chằm chằm vào nó. Mingyu nuốt nước bọt và xoay điện thoại của mình để màn hình úp xuống bàn và dạ dày Wonwoo đột nhiên vặn vẹo một cách khó chịu. Tại sao cậu lại làm như vậy nếu cậu không có gì để giấu giếm?

"Em đang... gặp gỡ người khác sao?" Wonwoo hỏi. "Bởi vì em có thể nói với anh nếu em thích—"

"Không! Cái quái gì vậy?" Giọng Mingyu run lên và cậu có vẻ hơi thất vọng trước câu hỏi của Wonwoo. "Em xin lỗi. Chết tiệt. Hyung, không phải đâu. Em thích anh. Em thực sự không thể gạt anh ra khỏi đầu cho dù em có làm gì, làm ơn đừng giả định những điều như vậy nữa, được không?"

"Vậy thì có chuyện gì?" Anh nhìn vào mắt Mingyu, cảm giác nhẹ nhõm khi những lời của Mingyu làm anh choáng ngợp trong giây lát. Anh muốn nói với Mingyu rằng anh cũng cảm thấy như vậy, rằng Wonwoo bắt đầu thích cậu đến mức khiến anh sợ hãi, nhưng anh vẫn im lặng và kiên nhẫn chờ Mingyu giải thích chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện này không liên quan đến gia đình em." Mingyu cuối cùng cũng nói sau một hồi im lặng.

Wonwoo thực sự nghĩ rằng anh đã đúng với giả định của mình, đặc biệt là sau khi anh thấy tâm trạng của Mingyu giảm xuống như thế nào khi họ xem những bức ảnh của gia đình cậu. "Anh chỉ cho rằng... em nói rằng em không muốn nói về những điều tồi tệ khi anh hỏi về họ mà."

"Ý em là -" Mingyu lên tiếng và lắc đầu. "Ý em là những điều tồi tệ về em."

"Về em?"

"A, dm, chuyện này phức tạp lắm." Mingyu thở dài lo lắng. "Làm ơn, chỉ cần nghe em trước khi anh nói bất cứ điều gì nhé."

Anh quá bối rối. Anh không nghĩ Mingyu có bất kỳ bí mật lớn nào, thậm chí không nghĩ về việc cậu có thể có những chuyện trong quá khứ mà cậu giữ cho riêng mình, những chuyện mà có lẽ cậu sẽ rất khó khăn chỉ khi nghĩ về.

Nhưng Wonwoo cũng đang giấu giếm chuyện của mình, vậy tại sao Mingyu lại không thể làm như vậy chứ?

"Được rồi... chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Em đã gây hoạ." Mingyu bắt đầu. "Em... có một người bạn rất thân hồi cấp ba. Bọn em lớn lên cùng nhau bởi vì mẹ bọn em là bạn thân của nhau. Vào năm hai trung học, bọn em đã có... ý tưởng thiên tài là hôn nhau, chỉ để tìm hiểu xem hôn con trai sẽ như thế nào. Sau đó bọn em bắt đầu làm những chuyện người lớn hơn và nói rằng chúng em sẽ giúp nhau tìm ra xu hướng tính dục các thứ, và sẽ không dính dáng gì đến chuyện tình cảm, vì vậy chúng em vẫn có thể là bạn thân của nhau. Đương nhiên, chuyện đó đúng là ngớ ngẩn vãi."

Mingyu không nhìn vào mắt Wonwoo khi cậu kể chuyện, và Wonwoo ước cậu sẽ nhìn mình, bởi vì anh thực sự không thể biết Mingyu đang cảm thấy gì lúc này. "Chuyện này gần như đã diễn ra trong cả năm, nhưng sau đó em gặp bạn gái của mình, người mà em đã kể cho anh nghe ấy. Và rõ ràng là em đã dừng lại toàn bộ chuyện mà em đang làm với anh ấy, nhưng anh ấy nổi giận. Anh ấy đấm em và bắt đầu khóc. và... em nhận ra rằng anh ấy đã yêu em nhưng đã quá muộn rồi. Đó là lần cuối cùng chúng em nói chuyện. Ý em là, em đã cố gắng xin lỗi, nhưng anh ấy không chấp nhận và anh ấy đã chuyển đến Châu Âu với gia đình ngay sau đó, vì vậy mọi thứ dường như chỉ... kết thúc ở đó. "

Mingyu cẩn thận nhìn lên Wonwoo, anh thực sự không biết phải nói gì với tất cả những chuyện đó. "Anh ấy đã quay về vài tuần trước."

"Ồ." Là tất cả những gì rời khỏi miệng Wonwoo.

Mingyu hắng giọng. "Anh ấy ở nhà ba mẹ em cho đến khi tự tìm được chỗ ở. Đó là lý do tại sao gần đây em trở về nhà... để gặp anh ấy."

Chắc hẳn là có gì đó trên mặt Wonwoo, bởi vì đột nhiên Mingyu trông thực sự hoảng hốt.

"Không phải như vậy đâu." Cậu nói một cách lo lắng. "Em thề, em chưa bao giờ có cảm giác kiểu đó với anh ấy. Em không nói dối anh khi nói rằng anh là người đầu tiên em có cảm tình, Wonwoo."

Cậu ấy là người đã gửi cho Mingyu tin nhắn đó.

Wonwoo có thể không có nhiều kinh nghiệm trong các mối quan hệ, nhưng anh không ngu ngốc. Anh có thể đọc được vẻ mặt của Mingyu và anh có thể rút ra được kết luận từ những chuyện đó.

"Cậu ấy còn yêu em không?"

Anh đột nhiên ước Mingyu sẽ phủ nhận. Anh ích kỷ muốn nó là kết thúc của câu chuyện nhưng anh biết không phải thế, và điều đó khiến anh sợ hãi.

Mingyu nhìn xuống đất. Cậu có biểu cảm giống hệt như khi cậu hành động lần đầu tiên vài tuần trước, ánh mắt giống hệt như ở hiệu sách khi Wonwoo ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là một vấn đề gia đình đơn giản. "Nó phức tạp lắm."

Sự im lặng bao trùm họ một lần nữa và Wonwoo chỉ cố gắng giữ bình tĩnh. Không có ích gì khi kết luận vội vàng cả.

"Em sẽ ổn chứ?" Wonwoo hỏi khi nhận ra Mingyu sẽ không bắt đầu nói theo ý anh. "Ý anh là, hai người ấy?"

"Ừ, bọn em sẽ ổn thôi." Mingyu nở nụ cười gượng gạo. "Đó chỉ là một tình huống ngu ngốc. Em đã quen anh ấy từ khi em ba tuổi và biết một người như vậy ghét mình... rằng mình đã làm tổn thương họ rất nhiều, giống như, thực sự rất đau lòng."

Wonwoo loay hoay cầm bút, cố gạt cảm xúc của bản thân sang một bên vì anh biết Mingyu cần anh hỗ trợ lúc này. "Em không cố ý làm tổn thương cậu ấy mà. Anh chắc rằng cậu ấy sẽ không trách em nữa đâu."

"Anh ấy không còn trách em nữa." Mingyu thở dài. "Chỉ là anh ấy quá tử tế mà thôi."

Có điều gì đó nhói lên trong ngực Wonwoo khi anh mỉm cười yếu ớt với Mingyu.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Mingyu nói, như thể cậu biết Wonwoo cảm thấy thế nào. "Làm ơn đừng lo lắng về chuyện đó nhé. Và em xin lỗi vì em hay mất tập trung thời gian này."

"Hai người hẳn đã rất thân thiết. Em cảm thấy như vậy cũng là bình thường thôi."

Mingyu nhìn anh một lúc trước khi cậu đột ngột đứng dậy và đi vòng qua bàn, lấy ghế của mình để ngồi xuống cạnh Wonwoo. "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Ý em là gì?" Wonwoo cố gắng cười trừ.

"Em có thể nói rằng anh đang có suy nghĩ gì đó. Và nó không phải điều tốt." Mingyu tiến lại gần hơn, các đốt ngón tay chạm vào đầu gối Wonwoo như để thu hút sự chú ý của anh. "Không phải em giấu anh vì em muốn làm gì đó sau lưng anh đâu. Em biết chuyện này sẽ khiến anh lo lắng thôi."

Wonwoo nhìn xuống bàn tay của Mingyu, không muốn gì hơn là nắm lấy tay cậu. "Anh không lo lắng đâu. Anh rất vui vì em đã nói với anh, vì anh không thích nhìn thấy em quá buồn như vậy. Nhưng em không - em không nợ anh một lời giải thích. Anh không muốn em cảm thấy như thế."

Mingyu lắc đầu. "Có thể em sẽ muốn đấy." Cậu nâng cằm anh lên để Wonwoo ngước nhìn cậu, nâng niu má anh. "Có lẽ em muốn nợ anh một lời giải thích cho những việc em đã làm. Em muốn anh hỏi em tại sao em lại nhìn vào mông của một cô gái hoặc tại sao em lại tán tỉnh một chàng trai khi anh không để ý." Cậu dừng lại và cười khúc khích trước vẻ mặt bối rối của Wonwoo. "Dĩ nhiên là em không làm những việc đó, nhưng nếu có, em không muốn anh nói "Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn". Anh hiểu không?"

"Anh hiểu." Wonwoo thấy mình đang dựa vào cái chạm của Mingyu, đột nhiên cần được trấn an rằng Mingyu vẫn muốn anh.

Không đời nào Wonwoo có thể cạnh tranh với người bạn thân thời thơ ấu của cậu. Một người mà cậu chắc chắn chia sẻ nhiều kỷ niệm với nhau, một người mà cậu đã trải qua những điều thân mật mà Wonwoo không bao giờ có thể thay thế được. Để người đó quay lại cuộc sống của cậu sau một thời gian dài, vẫn nuôi dưỡng những tình cảm như thế này với Mingyu, thật khiến Wonwoo cảm thấy bị đe dọa.

Giống như anh có thể đánh mất Mingyu bất cứ lúc nào. Anh biết chuyện như thế này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng anh nghĩ mình sẽ có nhiều thời gian hơn.

Nó khiến anh nhớ lại những lời của Minghao, cách cậu bảo anh ngừng dẫn dắt Mingyu, cách cậu đã đúng như thế nào.

Tất nhiên Mingyu sẽ thích một người không ngần ngại thể hiện tình yêu và sự đánh giá cao của họ dành cho cậu, một người sẽ không gặp khó khăn khi gọi cậu là bạn trai của mình rồi.

Giống như có một bộ đếm thời gian vô hình ở đâu đó, thúc giục Wonwoo giải quyết vấn đề nhỏ bé của mình nếu anh không muốn Mingyu rời xa mình.

Wonwoo nhận thức được khả năng có thể xảy ra, và anh quyết định làm mọi cách để nó không đến. Anh sẽ bắt đầu bằng cách làm cho mọi chuyện trở nên chính thức với Mingyu, nhưng với thông tin mới này, anh đã thấy can đảm để làm điều đó đang bị chùn bước.

"Em biết anh chưa sẵn sàng để ở bên em" sau đó Mingyu nói. "Nhưng xin đừng- đừng hành động như thể anh không quan tâm nếu em có ở bên ai khác. Nó... nó rất đau."

Wonwoo không làm những điều đó vì anh không quan tâm. Tất nhiên là anh quan tâm rồi. Anh có lẽ quan tâm quá nhiều nhưng anh không nghĩ điều đó sẽ làm tổn thương Mingyu. Đó là điều cuối cùng anh muốn. Anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được khi thấy Mingyu đau lòng vì anh. "Anh xin lỗi. Anh có... anh quan tâm mà."

"Nghe này, em không phải là một người hay bất an, anh biết điều đó mà. Ý em là, thường thì em sẽ không. Nhưng với anh, em... em rất kinh hãi rằng em sẽ làm điều gì đó sai và anh sẽ bỏ em."

"Anh sẽ không." Wonwoo nói nhanh, và anh đột ngột đứng lên, cao hơn Mingyu vẫn đang ngồi. "Anh muốn ở bên em và anh... anh chỉ ..."

"Cần thêm thời gian?" Mingyu kết thúc cho anh, cũng đứng dậy. Cậu bước lại gần cho đến khi giày của họ chạm nhau. "Em sẽ dành cho anh tất cả thời gian trên thế giới này, hyung."

Anh không biết mình đã làm gì ở kiếp trước để xứng đáng với một người như Mingyu bởi vì anh chắc chắn không xứng với cậu ở kiếp này, nhưng khi Mingyu nói vậy và Wonwoo bất lực nhìn vào mắt cậu, giống như anh lại đổ cậu lần nữa vậy.

Wonwoo đã phải lòng cậu vào đêm say đầu tiên khi họ gặp nhau, rồi lại ở câu lạc bộ, rồi lại tiếp tục phải lòng cậu mỗi lần họ gặp nhau, và anh dường như không còn đường lui khi Mingyu hôn anh và anh nghĩ mình sẽ không phải lòng cậu thêm nữa, nhưng anh đã lầm.

Mỗi lần Mingyu mỉm cười, cười lớn, kể một trò đùa ngu ngốc hay bĩu môi vì một điều ngớ ngẩn nào đó, mỗi lần cậu gửi cho Wonwoo những cái meme phiền phức, mỗi lần cậu trao cho Wonwoo ánh nhìn trìu mến đến choáng ngợp đó, mỗi lần cậu nắm tay Wonwoo, mỗi lần cậu hôn anh hoặc nói điều gì đó giống như thế này, Wonwoo chỉ dừng lại, nhận ra rằng Wonwoo đã thích cậu nhiều đến mức nào.

Điều đó tiếp tục ảnh hưởng đến anh và anh không biết bao giờ nó sẽ dừng lại.

"Chúng ta cần phải ngừng nói mấy thứ sến sẩm như vậy đi." Wonwoo nói và Mingyu bật cười kéo Wonwoo vào người mình.

"Tốt hơn là anh nên làm quen với nó." Và rồi cậu nghiêng người vào, chóp mũi của họ lướt qua và Wonwoo nín thở trước khi Mingyu thu hẹp khoảng cách và hôn anh.

Họ đã không hôn nhau được một thời gian, kể từ cái hôn nhỏ đó sau buổi hẹn hò tuần trước.

Họ gần như không hôn đủ, đó là những gì Wonwoo nhận ra khi Mingyu cắn môi dưới của cậu theo cách khiến da anh ngứa ran. Wonwoo thường không hôn Mingyu vì anh, chà, là Jeon Wonwoo và Mingyu không hôn anh vì cậu sợ làm anh lo lắng và Wonwoo quyết định điều đó cần phải thay đổi.

Wonwoo vòng tay qua cổ Mingyu và kéo cậu lại gần hơn, ném những lo lắng của mình ra ngoài cửa sổ.

Mingyu hít một hơi thật sâu khi Wonwoo hé môi để nụ hôn sâu hơn, và Wonwoo nghĩ rằng cậu sẽ đẩy anh ra trong một giây, nhưng Mingyu chỉ siết chặt vòng tay qua eo Wonwoo với một âm thanh nhẹ trên miệng cậu.

Nụ hôn lần này rất khác. Nó sâu và chậm rãi khiến Wonwoo nhắm mắt chặt hơn, chân anh như muốn tê cứng và Mingyu ép họ vào nhau cho đến khi không còn khoảng trống giữa hai cơ thể.

Wonwoo loạng choạng khi Mingyu di chuyển họ và đè Wonwoo vào bàn làm việc, những thanh kim loại bên cạnh ghim sâu vào xương sống của Wonwoo một cách đau đớn vì va chạm. Anh nhăn mặt và Mingyu lùi lại một chút, thở nặng nhọc hơn một chút trên môi Wonwoo.

"Chết tiệt, em xin lỗi, baby" Cậu thì thầm. "Anh có sao không?"

Wonwoo hít vào một hơi, tay anh nắm chặt tóc Mingyu.

Baby.

"Anh ổn." Anh trả lời, một tiếng rên rỉ gần như xuyên qua cổ họng anh, bởi vì cảm giác khi Mingyu gọi anh như vậy thật mới mẻ và lạ lùng nhưng— cũng tốt nữa. Nó thực sự tốt hơn anh mong đợi.

Mingyu gật đầu, nhìn anh một cách hối lỗi khi cậu lại gần hơn, thơm vào môi Wonwoo. "Anh có đau không?"

Wonwoo lắc đầu, khẽ cười một tiếng. "Anh sẽ sống sót, Mingyu."

Mingyu mỉm cười và nhìn anh theo cách mà chưa ai từng nhìn Wonwoo trước đây; nó làm cho cổ anh ngứa ran, da anh đỏ bừng. Cậu ấn một nụ hôn khác lên môi Wonwoo, rồi đến khóe miệng anh, di chuyển đến quai hàm của Wonwoo, nơi cậu bắt đầu hôn hết nụ hôn này đến nụ hôn khác vào làn da của Wonwoo.

Wonwoo nhắm nghiền mắt lại, một luồng hơi ấm mới lan tỏa trong tay anh. "Mingyu." Wonwoo thở ra tên của cậu là đủ để Mingyu rướn người lên và hôn lên môi anh lần nữa, và Wonwoo thực sự không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Mingyu liếm vào trong miệng anh, tay cậu siết chặt lấy hông Wonwoo đột nhiên khiến anh cảm thấy rất...

"Các chàng trai."

Mingyu loạng choạng lùi lại khi Wonwoo đẩy cậu ra, chiếc ghế phía sau cậu đổ xuống và đáp xuống sàn với một tiếng va chạm mạnh. Cả hai quay lại, vẫn cố gắng lấy lại nhịp thở và Wonwoo cảm thấy tim mình loạn nhịp khi nhìn thấy ông chú đứng đó với cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt già nua.

"Chú -" Mingyu lên tiếng, nghe có vẻ rất lo lắng. Wonwoo khá chắc rằng cậu chưa nói với ông ấy bất cứ điều gì về chuyện này, và anh cũng biết người lớn tuổi có xu hướng phản ứng như thế nào với các mối quan hệ đồng giới, vì vậy anh cảm thấy dạ dày hơi khó chịu ngay lúc này. Anh đứng gần Mingyu, cậu gần như nắm lấy tay anh nhưng lại tự dừng lại vào phút cuối. "Cháu thực sự xin lỗi."

Người đàn ông đang càu nhàu điều gì đó trong hơi thở, ánh mắt ông đảo qua giữa Mingyu và Wonwoo một lúc trước khi ông buông ra một lời chửi thề. "Chết tiệt. Ta không quan tâm hai cậu đang làm gì. Chỉ cần đừng làm điều đó ở đây." Ông bắt đầu quay lại.

"Đ-Đợi đã, chú ơi" Mingyu nghe có vẻ vô cùng bối rối. "Chú không giận chứ?"

Ông già thở dài và Mingyu chạy đến mang ghế cho ông ngồi xuống. Wonwoo ngượng nghịu đứng đó, da anh nóng lên và cảm thấy sống động... một cách kỳ lạ từ cách Mingyu vừa hôn anh, cách cậu chạm vào anh.

Anh biết đó là một tình huống nghiêm trọng, nhưng anh không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Mingyu, và anh không thể ngừng cảm thấy như có từng đàn bướm bay lượn trong lồng ngực khi Mingyu liếc nhìn anh trong khi cậu giúp người chú ngồi xuống.

Mingyu mỉm cười nhanh chóng với anh, một ánh mắt thấu hiểu khác trong mắt cậu, và Wonwoo không thể không mỉm cười đáp lại, đột nhiên cảm thấy ham chơi và thật hạnh phúc.

"Có thể là bây giờ ta đã già nhưng ta cũng đã từng trải qua tuổi trẻ." Người đàn ông nói, nhìn cách Wonwoo và Mingyu cố gắng không đứng quá gần nhau như hai kẻ ngốc. "Hai đứa không tinh tế như hai đứa nghĩ đâu."

Wonwoo hắng giọng và liếc nhìn Mingyu, người có vẻ như đang rất cố gắng để không đỏ mặt. "Ý cháu là... bởi vì chúng cháu là, chú biết đấy—"

"Bởi vì hai cậu là con trai." Ông kết thúc cho cậu, trầm ngâm gật đầu. "Ta sẽ không nói dối cháu. Khi ta ở độ tuổi của cháu, ta và bạn bè đã từng đánh một đứa trẻ. Gọi nó bằng đủ thứ tên đồng tính vì bọn ta thấy nó hôn một người bạn trai khác ở sau trường."

Wonwoo hơi run rẩy một chút và Mingyu đột nhiên bước tới nắm lấy tay anh và Wonwoo gần như gạt ra, quá sợ hãi trước mặt ông chú, nhưng anh nhận ra Mingyu không làm vậy để trấn an Wonwoo, tay Mingyu cũng đang run rẩy. Vì vậy, Wonwoo siết chặt tay cậu và bước lại gần hơn cho đến khi anh có thể cảm thấy cánh tay của Mingyu đang áp vào mình.

Người chú lặng lẽ quan sát họ và Wonwoo không biết ông ấy đang nghĩ gì. "Sau đó ta gặp Minhee." Ông ấy đang nhớ về hồi đó, người chú, Wonwoo có thể nhìn thấy ánh nhìn của ông trở nên xa xăm như thế nào. Ông ấy đang nghĩ về vợ mình. "Người phụ nữ đó thực sự quá đặc biệt, ta đảm bảo với hai đứa. Bà ấy đã chỉ dạy cho ta rất nhiều điều vào trong hộp sọ này." Ông chỉ vào đầu mình, nơi ông đang đội một chiếc mũ lưỡi trai đã sờn. Ông trông khá dễ thương với đôi má phúng phính và bộ ria mép, nhưng đôi mắt lại buồn vô cùng.

Hôm nay là sinh nhật của ông và ông không có ai để tặng quà cho mình.

Không ai nhớ nó, không một ai quan tâm.

Trái tim Wonwoo lại đau nhói và theo bản năng anh lại bám chặt lấy tay Mingyu.

"Ta thấy hai đứa đang yêu nhau. Ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Và đéo quan tâm người nào sẽ nghĩ khác." Ông ấy đột nhiên nói. Wonwoo và Mingyu đều hơi đơ ra trước sự lựa chọn từ ngữ của ông ấy, tim Wonwoo đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng anh không sửa lại.

Họ đã hôn nhau. Họ đang nắm tay nhau.

Người chú cho rằng cảm giác của họ về nhau là điều bình thường.

Và có lẽ anh thậm chí không sai như vậy, nhưng còn quá sớm, và Wonwoo không cần thêm lý do để có thể phát hoảng ngay bây giờ.

"Cảm ơn chú." Mingyu lắp bắp. "Chúng cháu, uhm. Chúng cháu sẽ cẩn thận hơn từ bây giờ." Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi áp vào tay Wonwoo, và Wonwoo tự hỏi liệu có phải vì người chú đã nói về tình yêu trong mối quan hệ của họ không.

Có lẽ Wonwoo không phải là người duy nhất luôn cảm thấy lo lắng.

Và rồi một điều gì đó kỳ lạ xảy ra; người chú nhìn họ, và sau đó ông ấy mỉm cười. Ông chú khó tính đã từng đuổi Wonwoo đi vì anh dành quá nhiều thời gian trong cửa hàng đã mỉm cười. "Ta hy vọng đôi mắt của ta không lừa dối. Hai đứa thực sự rất đẹp đôi đấy." Ông bắt đầu đứng dậy sau đó, tay chống ra sau lưng khi ông bước đi. "Bây giờ thì đi ăn thôi. Ta đói lắm rồi."

Ông để lại Wonwoo và Mingyu đang sững sờ kinh ngạc ở phía sau.

"Em tưởng chú sẽ đánh chúng ta bằng gậy chống của mình chứ." Mingyu lầm bầm, vai cậu chùng xuống nhẹ nhõm khi cậu tách khỏi cái nắm tay của Wonwoo.

"Anh thì nghĩ rằng ông ấy sẽ đuổi theo anh qua toàn bộ thị trấn với cây gậy đấy."

Mingyu bật cười, và Wonwoo ngước mắt lên, thấy rằng Mingyu trông thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc hơn gần đây.

Điều đó khiến Wonwoo nghĩ rằng toàn bộ tình hình với người bạn thân nhất của cậu hẳn đã thực sự khiến cậu bận tâm. Nó vẫn vậy, nhưng Wonwoo không muốn nghĩ về nó quá nhiều vào đêm nay.

Anh chỉ muốn giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. Rằng họ không sao.

"Nào. Đừng để chú đợi." Mingyu đưa tay ra cho Wonwoo nắm lại. Wonwoo áp hai lòng bàn tay vào nhau, đan các ngón tay vào nhau khi Mingyu bắt đầu kéo anh ra khỏi cửa hàng.

"Anh nghĩ chú ship chúng ta đấy" Wonwoo thì thầm vào tai Mingyu.

Mingyu bật cười, đôi mắt nhăn lại thích thú và kéo Wonwoo lại gần mình hơn.




Họ dùng bữa tại một nhà hàng nhỏ do một gia đình địa phương điều hành, nơi người chú có vẻ thường xuyên lui tới.

Wonwoo chưa bao giờ thực sự nói chuyện nhiều với người đàn ông đó, chủ yếu là vì anh không phải là người hay nói đến mức chủ động bắt chuyện nhưng cũng bởi vì anh luôn có quan niệm rằng người đàn ông đó không thực sự thích Wonwoo lắm.

Tối nay họ đã nói chuyện nhiều hơn với nhau, và người chú thậm chí còn khen ngợi Wonwoo vì anh đã chăm chỉ ở trường, và cảm ơn anh đã giúp Mingyu tập trung hơn một chút trong công việc.

Mingyu mỉm cười suốt thời gian đó, ông chú và cậu trêu chọc nhau, và Wonwoo có thể thấy người chú thực sự quan tâm Mingyu đến mức nào. Nếu anh không biết trước về mối quan hệ của họ, anh thành thật nghĩ rằng người đàn ông đó là ông nội của cậu mặc dù ông ấy có thể vẫn còn hơi quá trẻ cho điều đó.

Hôm nay ông ấy bước sang tuổi sáu mươi.

Họ đã rất khó khăn để tìm một món quà cho ông ấy, vì ông ấy luôn nói rằng ông không muốn bất cứ điều gì mỗi khi Mingyu hỏi. Wonwoo và cậu đã dành cả ngày để chọn thứ gì đó mà người đàn ông có thể thích, và cuối cùng họ quyết định mua cho ông một chiếc mũ lưỡi trai mới, vì chiếc mũ ông ấy đang đội hiện tại đã cũ lắm rồi.

Đó là một chiếc mũ thiết kế đắt tiền. Không hẳn là người chú có thể thấy được sự khác biệt. Ông ấy bối rối khi họ đưa nó cho ông, giống như ông đã không nhận được một món quà nào trong nhiều năm, và có lẽ là đúng như vậy.

Họ uống một chút và chủ nhà hàng bật một vài bài nhạc trot thực sự sến sẩm và Wonwoo không thể biết được cảm giác thích thú trong người là do rượu hay do Mingyu đang đặt tay lên đầu gối anh dưới bàn.

"Này, chú..." Mingyu lên tiếng khi trời đã muộn và người chú bắt đầu có vẻ hơi buồn ngủ. "Cháu xin lỗi nếu chú thấy cháu thô lỗ khi hỏi chuyện này, nhưng chú hiếm khi nhắc đến và cháu chỉ tò mò—"

"Cháu muốn biết về Minhee của ta sao?" Người đàn ông hỏi, một lần nữa mang ánh mắt xa xăm đó, như thể ông đang nhớ đến vợ mình.

Cách ông ấy gọi cô ấy là của mình khiến Wonwoo mỉm cười buồn bã với chiếc cốc đã cạn một nửa.

Mingyu gật đầu, ngón tay cái xoa xoa đầu gối Wonwoo.

"Chúng ta gặp nhau ở trường trung học." Người đàn ông bắt đầu sau một lần thở ra nặng nhọc. "Bà ấy là một cô gái ngoan ngoãn, và ta thì chỉ là một tên chuyên gây rối ở trường. Bà ấy bị phạt vì ta và vì một số lý do, bà ấy đã yêu ta sau khi ta đưa cho bà ấy một lá thư xin lỗi." Ông mỉm cười với kỷ niệm. "Khi bà ấy bước vào cuộc đời ta... bà ấy đã đảo lộn nó." Ông lên tiếng. "Ta đã tự biến mình hoàn toàn thành một kẻ ngốc vì bà ấy. Ta đã từng là một thằng nhãi, một tên đầu đất nghĩ rằng cả thế giới ở dưới chân mình. Bà ấy không chỉ dạy ta nghĩ khác đi, mỗi ngày ta ở bên bà ấy là một ngày bà ấy dạy ta cách trở thành một người tốt hơn. Bà ấy đã làm cho ta trở thành con người tử tế hơn."

Mingyu mỉm cười an ủi người đàn ông, đưa cho ông chú một chiếc khăn ăn khi người chú bắt đầu chớp mắt như đang cố gắng ngăn lại dòng nước mắt.

"Ta đã dành gần bốn mươi năm cuộc đời của mình với bà ấy. Khi bà ấy chết, ta không còn lý do gì để thức dậy nữa. Tất cả những gì ta muốn làm là đi theo bà ấy." Người chú hắng giọng, tay run run khi đưa tay cầm lấy cốc bia. "Ta ghét chúa. Ta ghét tất cả mọi thứ vì đã cướp bà ấy ra khỏi ta. Ta tự trách mình vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho bà ấy, cho đến khi ta nhận ra rằng không bao giờ có đủ thời gian trên đời này được cả. Khi ta tìm thấy tri kỷ của mình, thời gian ở bên họ sẽ không bao giờ là đủ."

Điều đó thật tuyệt. Có một người nào đó như thế. Wonwoo không biết tại sao câu chuyện lại khiến anh đau đớn đến vậy nhưng nó gần như đủ khiến mũi anh cay lên và anh sửng sốt trước phản ứng của chính mình. Anh thường không phải là người mau nước mắt. Mingyu nghiêng người, môi chạm vào tai Wonwoo, tay bóp đầu gối trấn an anh. "Anh có sao không?"

Wonwoo gật đầu, và anh cố gắng tìm bàn tay của Mingyu dưới gầm bàn, lần mò các ngón tay của họ trước khi anh đan chúng lại với nhau như thể ai đó đang cố gắng tách chúng ra vậy.

Mingyu nhìn anh một cách quan tâm và khi cậu ngả người ra sau, cậu tinh tế kéo ghế của Wonwoo lại gần mình hơn, lướt ngón tay cái qua các khớp ngón tay của Wonwoo để xoa dịu nỗi lo lắng của anh.

"Cả hai đứa vẫn còn trẻ." Người chú tiếp tục. "Hai đứa không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai đâu. Có lẽ cuối cùng hai đứa sẽ ở bên một người hoàn toàn khác, nhưng hãy tận dụng tốt nhất khoảng thời gian hai người ở bên nhau." Ông nhìn thẳng vào họ." Một trong những cảm giác tồi tệ nhất trên đời là hối tiếc. Hãy chắc chắn rằng hai đứa sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì nếu cả hai không còn ở bên nhau nữa."

Bầu không khí đột ngột trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc và buồn bã, ít nhất đó là cảm giác của Wonwoo sau khi nghe người chú nói xong.

Không giống như ông ấy nói sai. Họ còn trẻ và ngu ngốc, và với những vấn đề của Wonwoo, họ có thể sẽ không kéo dài mối quan hệ này được lâu.

Wonwoo nuốt khan và nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau của họ, và anh gần như bám chặt lấy Mingyu vào lúc này, đủ để cậu lại nhìn sang anh một cách quan tâm.

Mingyu thay đổi chủ đề, cảm nhận rõ ràng chuyện này đã khiến Wonwoo khó chịu như thế nào, và phần còn lại của đêm là những trò đùa nhẹ nhàng và người chú khẽ hát theo những bài hát xưa đang được bật trong nhà hàng.


Họ đưa ông chú về nhà khi đã gần nửa đêm, và người đàn ông cảm ơn họ đã ở bên ông ấy hôm nay. Mingyu thở dài và ôm ông, Wonwoo hơi thích thú khi nhìn cách người chú vỗ nhẹ lên tóc Mingyu với vẻ bực bội.

Mingyu đưa tay ra cho Wonwoo nắm lấy, và Wonwoo nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau khi họ bắt đầu bước đi.

"Mingyu" Wonwoo kéo tay cậu khi họ đến con phố mà họ nên tách ra vì căn hộ của cả hai ở hai hướng khác nhau. Mingyu vẫn tiếp tục đi về hướng căn hộ của Wonwoo. "Em đi đâu vậy?"

"Anh đang thấy buồn." Mingyu siết chặt tay Wonwoo. "Câu chuyện của chú làm anh khó chịu, phải không?"

Wonwoo không nói gì nữa và cúi xuống nhặt hộp thuốc lá rỗng tuếch dưới đất lên ném đi. Anh không thực sự nói gì cho đến khi họ chỉ còn cách căn hộ của anh vài phút. "Anh cảm thấy tệ cho chú ấy. Chú chỉ có một mình. Và ông ấy..." Anh hắng giọng, cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Mingyu trên khuôn mặt mình. "Ông ấy vẫn còn rất yêu cô ấy. Làm sao người ta có thể sống tiếp với cảm giác đó được?"

Mingyu im lặng một lúc, khẽ nói lời xin lỗi khi đụng phải một cô gái lao qua họ. Họ rẽ vào lối tắt qua một con hẻm vắng, phải đi gần nhau hơn vì đó là một lối đi khá hẹp.

Mingyu đột nhiên đưa tay của họ lên và dịu dàng áp môi mình vào khớp ngón tay của Wonwoo. Đó là một cử chỉ nhỏ, nhưng nhẹ nhàng và thân mật đến mức Wonwoo cảm thấy hơi thở của mình như bị mắc kẹt trong phổi. Mingyu có vẻ lúng túng về hành động đó và một giây sau, họ lại hạ tay xuống. "Em không biết chú ấy làm thế nào. Nhưng em thực sự tin rằng chú ấy sẽ lại ở bên cô ấy, một lúc nào đó."

Wonwoo vẫn cảm thấy tim mình đập loạn xạ, vẫn chưa quen với những động chạm thân mật của Mingyu. Những nụ hôn của cậu. "Em tin vào thiên đường sao?"

"Em... em không chắc nữa." Mingyu nhún vai. "Nhưng em không tin rằng tất cả chúng ta chỉ biến mất một khi chúng ta chết. Em nghĩ, linh hồn của chúng ta, họ, anh biết đấy, đi đâu đó. Nơi nào đó tốt hơn ở đây."

Tốt hơn trái đất.

Điều đó không quá khó phải không.

Ở đây đẹp. Thiên nhiên thật ngoạn mục, động vật hấp dẫn, con người đẹp như nghệ thuật - tất cả chỉ là bề nổi thôi, phải không? Vẫn còn đó những cuộc chiến tranh, đau khổ, nghèo đói, căm thù, đói kém, hủy diệt hành tinh, dối trá, lừa đảo và bệnh tật...

Nếu thực sự có một cái gì đó giống như thế giới bên kia, nó có lẽ sẽ tốt hơn ở đây, phải không?

"Giống như một khởi đầu mới?" Wonwoo hỏi, giọng trầm lắng.

"Ừ, có thể là vậy." Mingyu siết chặt tay anh. "Đừng buồn về chú nữa." Mingyu làm anh dừng lại ngay trước khi họ bước vào con đường ngay trước căn hộ của Wonwoo. "Ông ấy sẽ gặp lại bà ấy một lần nữa. Cả hai đều sẽ mười bảy tuổi, và ông ấy sẽ có vẻ ngoài bảnh bao và Minhee của ông ấy sẽ là cô gái xinh đẹp nhất từ ​​trước đến giờ."

Wonwoo bật cười, nhưng đôi mắt anh hơi ướt và Mingyu bước lại gần, kéo anh vào ngực mình. Cậu áp môi mình vào thái dương của Wonwoo, hai tay vẫn khóa chặt vào nhau, cánh tay còn lại của Mingyu ôm chặt lấy eo Wonwoo.

"Nghe thật tuyệt" Wonwoo chạm những ngón tay của mình vào cánh tay của Mingyu, cảm nhận được cái núm nhỏ ở khuỷu tay của Mingyu và khiến cậu cười khúc khích khi Wonwoo bắt đầu chơi với nó một cách vô tâm. Wonwoo mỉm cười và áp sát hơn vào vòng tay của Mingyu, trái tim anh sẽ không còn điên cuồng khi có sự hiện diện của Mingyu ở đây.

Những tiếng đập chậm rãi và đều đặn, suy nghĩ của anh rất rõ ràng, và điều duy nhất anh biết là nếu có một người như Minhee dành cho Wonwoo trên thế giới này, đó phải là Mingyu.

"Bây giờ anh đã ổn hơn chưa?" Mingyu lùi lại và Wonwoo ngước nhìn cậu, đôi mắt anh lặng lẽ lướt qua những nét đẹp trai của Mingyu. "Hyung?"

"Em có muốn lên nhà không?"

Mingyu chớp mắt nhìn anh, đôi mắt mở to một chút. "Lên nhà?"

"Em có thể ở lại." Wonwoo nói, chỉ sau đó anh mới nhận ra lời mời của anh có vẻ như thế nào. Anh thậm chí còn không nghĩ về điều đó, và bây giờ anh còn nhìn chằm chằm như một tên ngốc vào Mingyu, người đổi lại trông giống như một con cú với đôi mắt mở to.

Một con cú rất dễ thương...

"Ồ. Ừmm. Anh muốn em lên nhà á?" Tai của Mingyu một lần nữa rất rất đỏ và Wonwoo đột nhiên không thể rời mắt khỏi làn da đỏ bừng của cậu.

Wonwoo nhớ lại cuộc trò chuyện của anh với Soonyoung vào đầu tuần này, và điều gì đó về tối nay rất khác, nhưng không phải là Wonwoo rủ Mingyu lên nhà để anh có thể... thử nghiệm với cậu hay gì đó.

Anh chưa muốn Mingyu đi.

Chỉ là như vậy thôi.

"Anh muốn." Wonwoo nhún vai và lo lắng nở nụ cười với Mingyu.

Mingyu mỉm cười đáp lại, rạng rỡ và xinh đẹp. "Được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro