Chapter 10: The Night We Met

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buổi hẹn hò" chính thức đầu tiên của họ không chính xác như cách Jeonghan đã lên kế hoạch cho họ.

Anh ấy bảo Wonwoo hãy chọn một nơi công cộng, một nơi nào đó sẽ chứng minh cho Mingyu thấy rằng Wonwoo không ngại người khác biết về tình cảm của họ dành cho nhau.

Thay vào đó, họ quyết định đi đến một hiệu sách, và Jeonghan thực sự đã bó tay khi Wonwoo nói cho anh ấy nghe về kế hoạch của mình.

"Cưng à, nghe cũng dễ thương đó, nhưng một hiệu sách... giống như nó sẽ là nơi cuối cùng anh chọn để công khai mối quan hệ của mình ấy."

"Bọn em sẽ không công khai." Wonwoo thở dài. "Em chỉ muốn... em muốn bắt đầu chuyện này như một người bình thường. Em đã rủ cậu ấy đi hẹn hò, và cậu ấy ổn với điều đó. Đâu có vấn đề gì với chỗ đó đâu chứ?"

"Ồ Wonwoo à." Jeonghan bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình và uống cạn ly cà phê. "Cậu có rất nhiều điều để học đấy."

"Tốt rồi." Wonwoo cầm khăn lau và khay trên bàn, cùng Jeonghan đứng dậy. "Đó là lý do em cần anh mà, phải không?"

"Có ích gì nếu cậu không nghe lời anh chứ?" Jeonghan khịt mũi. "Anh đã bảo cậu đưa cậu ấy đến quán cà phê trong khuôn viên trường hoặc trung tâm mua sắm hay gì đó. Ở đâu đó sẽ có nhiều người nhìn thấy hai người ấy."

"Em không cảm thấy thoải mái với mấy chỗ đó." Wonwoo lầm bầm, nghĩ về việc anh đã mất bao nhiêu can đảm để có thể rủ Mingyu đi chơi. Có cảm giác như anh đang yêu cầu cậu làm bạn trai của mình vậy, nhưng Mingyu trấn an anh rằng cậu biết điều đó có nghĩa là gì và họ sẽ đi chơi cùng nhau giống như họ làm ở cửa hàng kính, chỉ là thay bằng một địa điểm khác mà thôi.

Nó giúp Wonwoo bình tĩnh lại một chút, nhưng đồng thời cũng khiến anh cảm thấy tội lỗi.

Đó là điều mà anh cảm thấy rất nhiều gần đây khi nói đến Mingyu; cảm giác tội lỗi.

"Anh biết." Jeonghan thở dài và nghiêng người ôm Wonwoo. "Cậu đang làm tốt, anh chỉ đùa thôi, cậu biết điều đó phải không?"

"Ừ." Wonwoo đi cùng anh ra cửa và cố gắng không trợn mắt khi Jeonghan nháy mắt về phía Jisoo.

"Này, Wonwoo." Jeonghan dừng lại trước khi anh ấy bước ra khỏi cửa, nở nụ cười ấm áp cho Wonwoo. "Cậu gần đây có vẻ tốt hơn rất nhiều, cậu có để ý không?"

"Tốt hơn? Theo cách nào?"

"Trông cậu... vô tư hơn nhiều. Hạnh phúc hơn."

Wonwoo không biết rằng đã có sự thay đổi trong thái độ của mình. "Em... ư?"

"Cậu cười nhiều hơn." Jeonghan nhún vai. "Anh nghĩ cả hai chúng ta đều biết ai là người chịu trách nhiệm cho việc đó."

Trước khi Wonwoo có thể nói gì khác, Jeonghan rời khỏi quán cà phê và Wonwoo ngó đăm đăm vào bóng anh ấy đang đi xa dần với cảm giác mờ mịt trong lồng ngực và chỉ có một cái tên trong đầu anh.

"Sao lại cười thế?" Jisoo nhướng mày hỏi khi Wonwoo trở về quầy một lúc sau.

"Em không có." Wonwoo phủ nhận, nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên khuôn mặt anh, và cảm giác nhẹ nhàng nhói lên trong lồng ngực anh.

Đã hơn hai tuần kể từ khi họ công khai với bạn bè của họ, Wonwoo vẫn chưa nói với Chan rằng anh đã nói dối thằng bé suốt thời gian qua.

Anh quyết định làm điều đó trước buổi hẹn hò chính thức đầu tiên với Mingyu, để anh có thể nói với Mingyu rằng anh không sợ mọi người biết về họ nữa và vì anh muốn bắt đầu cố gắng đối mặt với nỗi sợ hãi của mình nhiều hơn.

Và việc nói rõ với mọi người về suy nghĩ và cảm xúc của mình phải là một trong những điều Wonwoo sợ nhất trong cuộc đời.

Họ đang xem một bộ phim kinh dị, Chan lấy bỏng ngô ở bất cứ đâu trừ miệng anh, và Wonwoo nghĩ rằng mọi thứ giữa họ không diễn ra tốt đẹp như vậy, vì vậy anh cũng có thể vượt qua nó.

"Hôm nay em đã nói chuyện với mẹ đấy." Chan nói ngay khi Wonwoo định lên tiếng.

Wonwoo ngậm miệng lại và nhìn chằm chằm vào con quỷ hiện ra trên màn hình trong một phút trước khi anh đáp lại. "Mẹ thế nào rồi?"

Chan quay lại nhìn anh. "Mẹ không sao. Bà ấy nói rằng bà ấy sẽ đến được lễ tốt nghiệp của em."

"Tốt rồi." Wonwoo gật đầu, thấy rõ sự buộc tội trong mắt em trai mình.

"Mẹ hỏi liệu anh có giận mẹ không." Chan lầm bầm. "Mẹ nghĩ anh vẫn còn giận."

"Sao bà ấy lại nghĩ vậy chứ?" Wonwoo thở dài, đã thấy mệt trước khi cuộc trò chuyện bắt đầu.

"Anh biết bà ấy như thế nào mà." Chan cau mày. "Khi anh như thế này... anh biết đấy, tỏ ra xa cách, mẹ nghĩ đó là lỗi của bà ấy. Bà ấy tự trách bản thân và điều đó không giúp ích được gì. Nó chỉ gây ra những cơn hoảng loạn cho mẹ mà thôi."

Wonwoo tiếp tục nhìn em trai mình với vẻ mặt vô hồn, không biết phải làm thế nào với thông tin đó. "Em nói như thể bệnh tình của mẹ tái phát là lỗi của anh vậy."

Chan nhún vai. "Không, nhưng anh có thể cố gắng hơn một chút để giúp đỡ mà. Mẹ nghĩ rằng anh đang bắt đầu đổ lỗi cho bà ấy vì..." Nó nói một cách thận trọng, giống như nó biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. "Vì những chuyện anh đã trải qua-"

"Anh không trách mẹ." Wonwoo ngắt lời nó một cách gay gắt, hàm anh nghiến chặt.

Tại sao mọi người đều nghĩ Wonwoo đau khổ vì quá khứ của mình chứ? Tại sao không có ai chỉ hỏi xem anh cảm thấy thế nào về chuyện đó thay vì coi nó như một chủ đề cần phải tránh để Wonwoo có thể kiềm chế được cảm xúc của mình?

Anh đâu phải là một quả bom hẹn giờ đang chực chờ phát nổ đâu. "Anh chưa bao giờ đổ lỗi cho mẹ cả. Mọi người cứ nghĩ như vậy thôi."

"Anh sẽ không tổn thương khi gọi cho mẹ đâu. Bà ấy là mẹ của chúng ta mà. Lần cuối cùng anh nói chuyện với mẹ là khi nào thế?"

Đó là đêm sau khi Wonwoo và Soonyoung vướng vào trận đánh nhau. Họ nhắn tin cho nhau thường xuyên nhưng không, Wonwoo đã không cố gắng gọi cho mẹ mình.

"Anh không giỏi nói chuyện cho lắm." Wonwoo nhún vai. Đó không hẳn là một lời nói dối, nhưng cũng không phải là toàn bộ sự thật.

Anh không muốn nói chuyện với mẹ.

Bởi vì anh đang làm rất tốt, anh không còn cảm thấy tâm trí mình rối tung lên nữa và đã kiểm soát được phần nào cuộc sống và cảm xúc của mình. Anh cảm thấy ổn và anh chưa muốn chuyện đó kết thúc.

Căn bệnh trầm cảm của mẹ, nó sẽ kéo anh xuống với bà ấy một lần nữa, như mọi khi.

Ngoài ra anh biết mẹ anh luôn cảm thấy tồi tệ hơn sau khi nói chuyện với Wonwoo. Anh đã tình cờ nghe được bà ấy nói với cha anh một lần.

Và Wonwoo chưa bao giờ cho rằng mình là một người con ngoan. Đó là công việc của Chan.

"Đôi khi em tự hỏi liệu anh có thực sự là hyung ở đây không." Chan lầm bầm. Wonwoo ngay lập tức căng thẳng trước những lời nói của em trai mình.

Chan há hốc mồm kinh ngạc, lắc đầu. "Em xin lỗi hyung, em không có ý đó..."

"Không, em thực sự có ý đó." Wonwoo ngồi dậy và ném chăn ra sau ghế. "Anh sẽ gọi cho mẹ vào ngày mai."

Mặt Chan sa sầm. "Hyung, làm ơn..."

"Anh đã nói dối" Wonwoo ngắt lời nó khi anh đứng dậy. Anh hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục "Anh thích Mingyu. Không chỉ với tư cách một người bạn."

Chan chớp mắt nhìn anh với đôi mắt mở to. "Anh..."

"Bọn anh không... không thực sự hẹn hò, nhưng anh nghĩ em nên biết." Anh rời khỏi phòng và khuôn mặt anh nhăn lại một chút vì những lời nói của Chan làm tổn thương nhiều hơn những gì anh muốn thừa nhận.

Anh tắm nước lạnh và nhắn lại cho Soonyoung, cậu ấy đã rủ anh qua căn hộ của mình trước đó, và Mingyu gửi cho anh một bức ảnh tự sướng với bộ lọc hình chú thỏ khi cậu đang đi trên đường, và bằng cách nào đó nó chỉ khiến trái tim anh đau hơn.


Soonyoung đánh rơi tuốc nơ vít với một tiếng rên rỉ lớn, ngã về phía sau cho đến khi nằm ngửa ra sàn. "Sao tao dở tệ việc này như vậy nhỉ?"

"Mày tệ ở tất cả mọi việc mà." Wonwoo đang tập trung đọc hướng dẫn về chiếc bàn cà phê mà họ mua cho phòng khách của Soonyoung sau khi chiếc bàn gần đây nhất bị hỏng.

Soonyoung vẫn không chịu nói cho Wonwoo biết chuyện đã xảy ra như thế nào, và Wonwoo đang cố gắng nghĩ cách để moi nó ra khỏi người bạn thân của mình.

Anh có thể đe dọa sẽ kể cho Yuna nghe một vài câu chuyện đáng xấu hổ về cậu ấy nhưng vấn đề là, Soonyoung không phải là người dễ xấu hổ.

Đệch, cậu ta có thể tự hào về tất cả những quyết định ngu ngốc mà cậu đã làm trong quá khứ nữa kìa.

"Sao mày lại ở đây thế?" Soonyoung ngồi dậy trên sàn nhà và hỏi. "Lúc đầu mày nói không đến mà."

Wonwoo nhún vai và đặt cặp chân đầu tiên vào mặt dưới của mặt bàn, theo như hướng dẫn mà anh vừa đọc. "Mày không vui vì tao ở đây sao? Mày sẽ chết nếu không có tao đấy."

"Không giống như cái thứ chết tiệt này." Soonyoung nhặt chiếc đinh vít mà cậu ấy đã đánh vật trong mười phút qua và ném nó qua phòng.

"Chúng ta sẽ cần nó sau, anh bạn. Đi nhặt lại đi."

Soonyoung đảo mắt và đi tìm lại nó. "Nghiêm túc đấy, Won. Mọi chuyện ổn chứ?"

"Ừ chắc chắn rồi."

"Được rồi, điều đó chắc chắn nghe không ổn tý nào, anh bạn." Soonyoung thả chiếc đinh vít vào lòng Wonwoo trước khi ngồi xuống bên cạnh anh. "Rắc rối trên thiên đường?"

*Trouble in paradise: (rắc rối trên thiên đường) Những khó khăn, thách thức, áp lực bất chợt xảy tra trong một hoàn cảnh/mối quan hệ đang tốt đẹp và êm ấm, thường là trong tình yêu và hôn nhân.

"Không liên quan gì đến Mingyu đâu."

"Tại sao mày tự động cho rằng tao đang nói về Mingyu thế?"

Wonwoo trừng mắt nhìn cậu ta, cố gắng gạt đi nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt người bạn thân nhất của mình.

"Có chuyện gì đã xảy ra với mẹ mày phải không?" Soonyoung nghiêm túc trở lại.

"Chỉ là Chan thôi." Wonwoo nhún vai và bắt đầu vặn chân bàn đầu tiên vào vị trí của nó. "Gần đây bọn tao không thực sự hòa hợp cho lắm. Tao không biết nữa."

"Sao vậy? Thằng nhóc rất ngưỡng mộ mày mà."

"Nghe này, không có gì đâu. Chỉ là chuyện ngu ngốc thôi. Đừng nói về nó nữa."

"Ừm, không. Nói về nó đi." Soonyoung giật lấy cái tuốc nơ vít khỏi tay Wonwoo và nhướng mày nhìn anh. "Tao đã khóc thương cho mối quan hệ của tao với mày trong hai tuần qua bởi vì mày không chịu mở miệng về Mingyu hay bất cứ điều gì một lần nào cả. Chỉ cần nói ra thôi. Tao muốn giúp."

Wonwoo im lặng một lúc lâu trước khi lên tiếng. "Tao nghĩ nó cảm thấy thất vọng. Hoặc... giống như tao không quan tâm đến gia đình tao. Hay quan tâm đến mẹ. Tao đã không thực sự nói chuyện với bà ấy dạo gần đây."

"Sao thế?"

"Bởi vì-" Anh nhún vai, cảm thấy như một thằng khốn khi nói ra điều đó. "Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp và tao chỉ... Bất cứ khi nào tao nói chuyện với mẹ, tao chỉ cảm thấy cực kỳ khổ sở. Tao là một thằng khốn nạn, tao biết, nhưng tao ghét gọi cho bà ấy chỉ để nghe bà ấy nói dối rằng mình đã khỏe hơn trong khi bà ấy hoàn toàn ngược lại. Khi bà ấy nghe thấy giọng tao, bà lại bắt đầu khóc."

Soonyoung mím môi và nghiêng đầu. "Won, mày không phải là một thằng khốn, được chứ? Mày đã phải trải qua rất nhiều điều tồi tệ vì bà ấy-" cậu ấy dừng lại, mắt mở to. "Ý tao là, dm, không phải vì bà ấy, mà vì toàn bộ tình huống này. Nó đã rất tệ. Nó đã phá hỏng cuộc sống của mày. Mày thực sự cần phải ngừng tự trách mình đi."

"Mẹ thường lên cơn hoảng loạn không thể kiểm soát được bất cứ khi nào bà ấy nghĩ về nó." Wonwoo nói. "Bà ấy thậm chí sẽ không bị như thế này nếu tao chưa bao giờ được sinh ra. Không, Soonyoung, đừng nói với tao rằng không phải vậy." Wonwoo vội vàng khi bạn thân của mình cố gắng lên tiếng. "Nếu tao không bao giờ được sinh ra, bà ấy sẽ khỏe mạnh và sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp thay vì trở thành một mớ hỗn cmn độn như vậy."

"Này, anh bạn... đừng nói thế." Soonyoung lầm bầm, giọng hơi run. "Ừ, có lẽ bà ấy sẽ không bị trầm cảm nếu những điều đó không xảy ra, nhưng mày đã bao giờ hỏi bà ấy cảm thấy thế nào chưa? Tao khá chắc rằng bà ấy sẽ phải trải qua rất nhiều điều tồi tệ hơn là chỉ trầm cảm nếu điều đó đồng nghĩa với việc đổi lại mày không phải là con trai của bà ấy."

"Một đứa con trai chết tiệt như tao." Wonwoo lại cầm tuốc nơ vít lên. "Bà ấy sẽ khỏe trở lại nếu tao tránh xa bà ấy."

"Won, thôi nào, đừng nói vậy."

"Sao cũng được."

"Wonwoo-"

"Thôi đi!" Tay Wonwoo trượt ra và anh gần như cắm chiếc tuốc nơ vít vào tay mình. "Làm ơn dừng lại đi. Tao nói xong rồi. Tao sẽ ổn thôi."

Soonyoung chớp mắt nhìn anh rồi từ từ xem tờ hướng dẫn, nghịch ngợm từng trang. "Cho dù mày có nói gì; tao rất vui vì mày đã được sinh ra. Mày là bạn thân nhất của tao. Mày thật tuyệt vời và tao sẽ không muốn ai khác ở bên cạnh mình. Được rồi. Tao nói xong rồi, làm ơn đừng đánh tao."

Wonwoo ngừng vặn tuốc nơ vít, cảm thấy một chút tức giận đang bùng lên trong người. Anh nhìn lên Soonyoung và ngay lập tức cảm thấy tồi tệ vì đã đả kích cậu ấy. "Mày cũng là bạn thân nhất của tao."

"Mẹ kiếp" Soonyoung chớp mắt vài cái. "Chuyện này quá nghiêm túc rồi."

"Mày khóc đấy à?"

"Im mẹ mày đi."

Wonwoo cười cười và né quyển sách hướng dẫn mà Soonyoung ném về phía mình. "Tao sẽ không nói với ai đâu."

"Hãy làm xong cái này trước khi Yuna đến đây nào."

Cách thức hoạt động của tâm trí con người thật kỳ diệu.

Bởi vì khi đến ngày, ngày hẹn hò "chính thức" đầu tiên với Mingyu, Wonwoo cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết trong đời.

Không tính ba giây ngay trước lần Wonwoo hôn Mingyu trước mặt mọi người.

Nó thực sự ngu ngốc, bởi vì Wonwoo đã đi chơi với Mingyu đủ nhiều lần trước đó để anh không cảm thấy lo lắng nữa, nhưng thực tế là lần đi chơi này với việc cả hai người đều nhận thức được rằng đó là một buổi hẹn hò, đủ để cho đầu óc Wonwoo rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần một lần nữa.

"Chỉ là Mingyu thôi." Wonwoo lầm bầm, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu nhợt nhạt của mình trong gương phòng tắm. Anh nhìn xuống hộp đựng kính áp tròng của mình, sau đó nhìn vào chiếc kính gọng có dây ngay bên cạnh và sau đó, thay vì dùng kính áp tròng như anh thường làm khi biết mình sẽ gặp Mingyu, anh lại cầm chiếc kính lên.

Anh giả vờ rằng anh không làm điều đó cho Mingyu. Giả vờ như anh không muốn làm Mingyu vui bằng cách đeo nó và tự nhủ rằng anh làm vậy vì gần đây mắt anh rất khô và nhạy cảm do đeo kính áp tròng quá nhiều.



Jeonghan có lẽ không hiểu nổi tại sao có rất nhiều nơi trên trái đất mà Wonwoo lại chọn một hiệu sách cũ kỹ, tồi tàn làm nơi hẹn hò đầu tiên. Và phải, nó hợp lý, Wonwoo hiểu; nó không lãng mạn chút nào, bạn không thể nói nhiều ở đó, chưa kể không gian sẽ tràn ngập mùi sách cũ và nấm mốc nữa.

Đó là lý do tại sao Wonwoo đã lo lắng khi hỏi Mingyu về điều đó ngay từ đầu. Mingyu đã từng nói với anh rằng cậu chưa bao giờ đọc một cuốn sách thực sự nào trong đời trước đây. Những cuốn duy nhất cậu đọc là sách ở trường hoặc những cuốn mà họ buộc phải đọc hồi cấp ba, và kể cả với chúng cậu cũng chỉ đọc lướt qua hoặc tìm kiếm tóm tắt của chúng trên internet mà thôi.

Vậy nên Mingyu không thích sách cho lắm, và có lẽ đưa cậu đến một hiệu sách là một trong những ý tưởng tệ nhất trong cuộc đời Wonwoo.

Nhưng phần nào nó giống như nơi an toàn của Wonwoo.

Và cuộc hẹn hò này với Mingyu khiến anh sợ hãi. Rất nhiều.

Vì vậy, anh nghĩ rằng ở một nơi nào đó mà anh cảm thấy thoải mái sẽ làm dịu đi sự lo lắng của anh về toàn bộ chuyện này.

Hiệu sách giống như tiệm thịt nướng mà họ đã đến mấy tuần trước; một nơi rất nhỏ, hầu như không thể nhìn thấy đối với những người không biết về sự tồn tại của cửa hàng.

Nó giống nơi làm việc của Mingyu theo một cách nào đó; bên trong tối om, nhưng đó là một kiểu bóng tối ấm áp, và mặc dù nơi này có khá nhiều hàng và dãy đầy giá sách cũng như bàn để mọi người có thể học ở đó hoặc đọc sách, nhưng nó truyền cảm hứng gấp ngàn lần so với các thư viện công cộng tại các trường đại học của họ.

Những bài tập tốt nhất của Wonwoo được viết ở đây, và những bài tập thất bại thảm hại của anh được viết bên cạnh một sinh viên y khoa ồn ào, trét kẹo cao su dưới gầm bàn, vì nghĩ rằng không ai nhìn thấy mình.

Wonwoo nhìn thấy anh ta và đánh giá, nhưng chính vì anh ta mà anh đã bắt đầu tìm một nơi khác để học, vì vậy có lẽ anh ta nên cảm ơn vì sự tốt bụng của mình.

Mingyu đã ở đó khi Wonwoo đến, và chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, bờ vai rộng và đôi chân dài của cậu đã khiến tim Wonwoo đập nhanh hơn và dạ dày của anh lại nhộn lên một cách ngu ngốc.

Anh hít một hơi thật sâu và tiến lại gần, vỗ nhẹ vào vai cậu để cậu quay lại. Mingyu quay lại, có vẻ bối rối trong một giây, nhưng rồi nét mặt cậu dịu lại. Chúng tan chảy trong nụ cười ấm áp nhất mà Wonwoo từng được trao, và anh phải cố gắng rất nhiều để không làm điều gì đó ngu ngốc, như có thể khóc.

"Em đợi lâu chưa?" Wonwoo hỏi, cảm thấy khuôn mặt hơi nóng lên khi Mingyu không ngừng mỉm cười với anh.

"Không, em vừa mới đến thôi." Mingyu đảm bảo với anh. Cậu cắn môi dưới, trông như một đứa trẻ đầy phấn khích khi chuẩn bị đến trường. "Anh trông tuyệt lắm."

Câu nói đó khiến Wonwoo ngạc nhiên, vì anh thực sự không tuyệt đến vậy, và anh định nói với Mingyu điều đó, nhưng rồi anh nhớ rằng đây là một buổi hẹn hò và có lẽ việc nói những điều như vậy với người mà bạn hẹn hò là điều bình thường.

"Cảm ơn em." Anh trả lời. "Em cũng vậy."

"Anh lại đeo kính nè." Mingyu chỉ vào chúng, ánh mắt trêu chọc. "Cho em sao?"

Wonwoo mỉa mai và đẩy qua cậu để mở cửa. "Mắt anh bị đau thôi. Đừng tự tâng bốc mình nữa."

Mingyu cười khúc khích sau lưng anh và theo anh vào hiệu sách. Wonwoo chào người phụ nữ phía sau quầy lễ tân và cô ấy chào lại anh với một nụ cười ấm áp, nụ cười đó càng tươi hơn khi cô nhìn thấy Mingyu đang theo sau Wonwoo như một chú cún con.

"Em không cảm thấy mình thuộc về nơi này." Mingyu thì thầm, và Wonwoo không thể ngăn được nụ cười nở trên môi khi nhận ra rằng Mingyu thực sự đang giữ chặt vạt áo của Wonwoo, như thể cậu có thể bị lạc nếu buông anh ra.

"Sao vậy?"

"Vì đây là nơi dành cho những người biết trân trọng sách." Mingyu thở dài. "Còn em thì không. Và em nghĩ những cuốn sách biết điều đó. Chúng đang đánh giá em."

Wonwoo thở ra nhẹ nhõm khi thấy chỗ thường ngày của mình còn trống, ở phía sau cửa hàng, phía sau giá sách cuối cùng là một chiếc ghế dài và một bàn cà phê. Hầu hết mọi người thích bàn cao và ghế đơn khi họ học bài, nhưng lưng của Wonwoo bắt đầu đau khi anh ngồi ở vị trí đó quá lâu nên anh thường được tìm thấy với máy tính xách tay trên đùi và chân gác trên bàn cà phê, điều này có lẽ là không thích hợp nhưng dù sao cũng không có ai ra sau chỗ này nên từ trước đến nay chưa ai chứng kiến ​​hành vi phạm tội của anh cả.

"Chúng là sách, Mingyu." Wonwoo di chuyển qua một chút trên chiếc ghế dài để Mingyu ngồi xuống bên cạnh. "Chúng không có cảm xúc."

"Này, đừng nói to quá." Mingyu xua anh. "Chúng có thể nghe thấy anh đấy."

Wonwoo lắc đầu, cố gắng không cho Mingyu cảm thấy hài lòng vì đã làm anh cười. Mingyu quay người trên chiếc ghế dài để cậu có thể đối mặt với Wonwoo, và họ đang ngồi khá gần nhau nên khi Wonwoo từ từ quay lại đối diện với cậu, đầu gối của họ chạm nhau.

Hóa ra Mingyu đã lén mang một ít đồ ăn mặc dù nó không được phép trong hiệu sách nhưng như Wonwoo đã nói; không có ai ra phía sau bao giờ, vì vậy trong khi họ ăn đồ ăn, người phụ nữ ở quầy lễ tân đã không phát hiện ra chuyện này.

Và trong khi họ ăn sô cô la, nói về trường học như thế nào và việc người chú tiếp tục giao cho Mingyu nhiều việc hơn một người có thể đảm đương, Wonwoo đột nhiên nhận ra rằng anh không hề biết gì về gia đình Mingyu cả.

Điều duy nhất anh biết là Mingyu có một cô em gái, và họ nuôi hai con chó, gia đình cậu rất yêu thương và quan tâm, đó là lý do tại sao Mingyu rất gắn bó với họ.

"Em có thể cho anh biết thêm về gia đình của em được không?" Wonwoo hỏi trong khi Mingyu đang nhét Maltesers vào miệng.

"Gia đình em á?"

Wonwoo nhún vai, cảm thấy hơi bất an vì đã hỏi. "Ý anh là... chỉ khi em muốn thôi."

Mingyu nhai sô cô la, một vẻ kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt cậu, và khi cậu đã nuốt đồ ăn, cậu cho tay vào túi và lấy điện thoại ra. Cậu tiến lại gần hơn cho đến khi khuôn mặt họ chỉ cách nhau một nhịp thở, và Wonwoo ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Mingyu.

Đó là một cách hay để mô tả về Mingyu. Ấm áp. Cậu là một con người ấm áp, từ trong ra ngoài.

"Đừng lo lắng về việc hỏi em những điều như vậy." Mingyu ngước nhìn anh. "Em rất hạnh phúc khi biết anh muốn hiểu thêm về em."

"Thật không?" Wonwoo bắt gặp ánh nhìn của cậu và trong một giây anh nghĩ Mingyu sẽ hôn anh, nhưng cậu không làm vậy. Thay vào đó, cậu gật đầu và nhìn xuống điện thoại của mình. Và Wonwoo giả vờ rằng anh không thất vọng về điều đó.

"Ba mẹ em." Cậu nói và quay điện thoại của mình, để lộ một bức ảnh của hai người trung tuổi. Người phụ nữ có khuôn mặt nhân hậu, đôi mắt dịu dàng và chiếc mũi cao. Cha của cậu cũng có vẻ giống Mingyu sau 20 năm nữa.

Anh nói với Mingyu điều đó và nó khiến cậu bật cười. "Em đều nghe mọi người nói vậy. Anh phải xem những bức ảnh hồi nhỏ của em và ba cơ, chúng em trông giống như một người vậy đó."

"Mẹ em đẹp thật đấy." Wonwoo nói, anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Chan và nghĩ về mẹ ruột của mình, và anh nghĩ rằng gần đây anh không thể quyết định liệu mình là nỗi thất vọng lớn hơn với tư cách là một người con trai hay bà ấy đã thất bại với anh trong vai trò làm mẹ.

Để mọi thứ tồi tệ hơn, anh tự hỏi sẽ thế nào nếu có một người mẹ như của Mingyu. Một người phụ nữ mạnh mẽ luôn ở bên mình và anh ngay lập tức cảm thấy muốn khóc khi nghĩ đến điều đó.

"Đúng vậy." Mingyu ậm ừ và khi Wonwoo ngước lên khỏi màn hình điện thoại, anh có thể thấy tình yêu trong mắt Mingyu và điều đó khiến ngực anh đau nhói, vì anh không nghĩ mình đã từng nhìn mẹ mình với cảm xúc như vậy. "Bà ấy đang ở nhà bà ngoại. Ít nhất là bây giờ. Ba mẹ em sở hữu một cửa hàng bánh ngọt. Em thường ăn bánh mỗi ngày khi còn nhỏ."

"Anh cá rằng em là một đứa trẻ mập mạp."

"Ồ phải." Mingyu cười có chút lo lắng. "Em từng là nạn nhân của nhiều kẻ bắt nạt cho đến khi học trung học."

"Chờ đã" Nụ cười của Wonwoo ấp úng. "Em nghiêm túc chứ?"

Mingyu nhún vai. "Anh biết trẻ con như thế nào mà. Và em là một mục tiêu thực sự dễ dàng. Em không bao giờ đánh trả."

"Em nên làm vậy." Wonwoo cảm thấy tức giận khi nghĩ về nó, đặc biệt là vì anh biết rất rõ điều đó từ Chan, người cũng từng bị bắt nạt. "Anh sẽ chiến đấu với chúng."

"Em không nghi ngờ điều đó đâu." Mingyu bật cười sau một lúc chỉ nhìn Wonwoo. "Yuna đã kể hết cho em nghe rồi, cách anh đánh bại những gã say vào đêm đó."

"Anh đã bị đá vào mông, Mingyu." Wonwoo khịt mũi. "Thật là thảm hại."

"Ừ... Em vẫn muốn xé bi của chúng vì chuyện đó đấy."

Wonwoo nhớ lại cái đêm mà Mingyu đến để kiểm tra anh, khi đó Wonwoo đã thích Mingyu đến nhường nào và anh không thể tưởng tượng được họ sẽ thân thiết như thế này chỉ sau vài tháng.

Wonwoo đột nhiên buột miệng và khuôn mặt của anh như bị mặt trời thiêu đốt. "Hồi đó. Khi em... khi em ghé qua. Anh nghĩ đó là khi... ý anh là - khi anh nhận ra rằng anh cảm thấy rất khác về em."

Mingyu mở miệng và đóng lại vài lần trước khi cậu nói. "Anh thích em từ lúc đó à?"

"Ừ."

"Nhưng anh thật sự - anh cứ đẩy em ra. Mọi người cứ bảo em từ bỏ vì có vẻ như anh ghét em vậy."

Wonwoo nhún vai. "Anh đã sợ hãi, và đẩy em ra xa có vẻ dễ hơn... Anh không biết nữa. Hãy chấp nhận cảm xúc của anh."

"Anh thực sự khiến em khốn khổ đấy." Mingyu nhíu mày. "Chưa ai từng làm vậy với em cả."

Wonwoo không biết phải nói gì, và anh không chắc Mingyu có giận không và liệu Wonwoo có nên xin lỗi hay không.

"Nhưng không sao đâu" Mingyu nói trước khi Wonwoo có thể mở miệng. "Em chưa bao giờ thích một người nhiều như em thích anh. Vì vậy, tất cả đều xứng đáng."

"Làm sao em có thể nói mấy câu như vậy?" Wonwoo cố gắng hỏi mặc cho cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

"Ý anh là thành thật sao?"

"Ý anh là... thẳng thắn như vậy. Em không, kiểu như là, sợ mọi người sẽ lợi dụng mình sao?"

Mingyu lắc đầu. "Em muốn cho anh biết cảm giác của em về anh thay vì hối tiếc vì đã không làm điều đó." Cậu dừng lại và đưa một viên sô cô la khác vào miệng. "Em nghĩ anh nên cho mọi người biết anh cảm thấy thế nào về họ. Giữ nó cho riêng mình không có gì là tốt cả."

Wonwoo yếu ớt mỉm cười và gật đầu nói rằng anh sẽ ghi nhớ điều đó, và anh biết những gì Mingyu đang nói là đúng nhưng hơn thế nữa anh biết rằng anh sẽ không bao giờ có thể mở lòng với người khác theo cách của Mingyu.

"Em gái em thì sao?" Wonwoo chuyển chủ đề. "Em luôn nhắc đến con bé nhưng anh thực sự không biết gì về cô bé cả."

Mingyu liếm môi, sau một lúc do dự, cậu vuốt sang phải để lộ ra bức ảnh cậu đang ép một cô gái nhỏ vào bên mình. Có vẻ như cô ấy đang nghẹt thở khi bị cậu ôm chặt nhưng cô ấy đang cười và đôi mắt của Mingyu nhăn lại thành một đường mỏng do cậu đang cười rất tươi.

Nhưng đó không phải là điều khiến Wonwoo chú ý.

Tóc của cô bé.

... không có.

Wonwoo cảm thấy tim mình như rơi xuống dạ dày, những suy nghĩ tồi tệ nhất hiện lên trong đầu anh khi nhìn thấy cảnh đó, và anh thậm chí không thể quay lại nhìn Mingyu một lần nữa.

"Cô bé-" Anh lên tiếng, nhưng anh không biết phải nói gì. "Có phải cô bé-"

"Ồ." Mingyu nhanh chóng lắc đầu, nhìn Wonwoo đầy lo lắng. "Đừng lo, không phải đâu anh."

"Gì cơ?"

"Con bé không bị bệnh." Mingyu cười khúc khích. "Ý em là, con bé không bị ung thư. Cảm ơn chúa."

"Ôi Chúa ơi." Wonwoo nhắm mắt lại. "Anh tưởng..."

"Em xin lỗi." Mingyu bất ngờ chạm vào má anh, một cái chạm nhẹ nhàng và thoáng qua. "Em nên nói với anh trước."

"Vậy... ý anh là, mái tóc của cô bé..." Wonwoo không biết phải hỏi thế nào mà không có vẻ thô lỗ hay thiếu hiểu biết. Thành thật mà nói, anh chỉ tò mò tại sao cô bé không có bất kỳ sợi tóc nào mà thôi.

Mingyu cười khẩy và lắc đầu. "Đừng hỏi em. Một ngày nọ, em về nhà vào dịp lễ Giáng sinh và con bé hoàn toàn không còn tí tóc nào cả. Nói điều gì đó về quyền của con gái và cách con nhỏ muốn chứng minh rằng con gái không cần tóc dài để trở nên xinh đẹp các thứ."

"Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?" Wonwoo mỉm cười.

"Mười hai tuổi." Mingyu nói một cách thản nhiên. "Ý em là, em đoán thật tốt khi con bé đam mê nó, nhưng dạo gần đây con bé thích quá nhiều thứ. Con nhỏ chuyển sang ăn chay khi lên chín. Chín tuổi. Mẹ em gần như lên cơn đau tim luôn đấy."

Wonwoo bật cười trước vẻ mặt như không thể tin nổi của Mingyu. "Cô bé nghe... có vẻ rất cá tính."

"Ồ, tin em đi, con bé là như vậy đấy. Ai sắp cưới con nhỏ nên tự chịu rủi ro." Mingyu thở dài. "Nhưng ý em là... con bé rất tuyệt. Theo cách riêng của nó. Nó sẽ thực sự thích anh đấy."

"Anh nghĩ anh có thể quá nhàm chán với cô bé."

"Không, con bé thích những người tốt. Những người có trái tim nhân hậu." Mingyu huých nhẹ vào đầu gối Wonwoo. "Như anh vậy."

Wonwoo sẽ phủ nhận điều đó ngay lập tức, nhưng giọng điệu của Mingyu có gì đó khác thường, và Wonwoo không biết tại sao nhưng anh nghĩ rằng gần đây tâm trạng Mingyu có vẻ không tốt, giống như ở cửa hàng kính khi cậu yêu cầu Wonwoo ôm mình, có thể có gì đó liên quan đến chuyện này.

"Mingyu... mọi chuyện với gia đình em ổn chứ?" Wonwoo hỏi, hơi không chắc chắn, vì có thể anh đã sai hoàn toàn. "Tất cả đều ổn, phải không?"

"Ừ, họ ổn." Mingyu đảm bảo với anh. "Nhưng bây giờ đủ về họ rồi."

"Tại sao?" Wonwoo cau mày. "Rõ ràng là có gì đó không ổn."

"Ừm ,đừng nói về những chuyện không hay trong buổi hẹn hò đầu tiên nhé."

"Nhưng em đang buồn mà." Wonwoo nuốt nước bọt. "Anh có thể thấy vậy."

"Em không buồn đâu. Em không bao giờ buồn khi ở bên anh, hyung." Mingyu nghiêng đầu một cách đáng yêu đến mức Wonwoo gần như bỏ lỡ những gì anh đang cố gắng làm; cậu đang cố gắng thay đổi chủ đề một cách tinh vi như vậy đấy. Mingyu nhìn thấy ánh mắt Wonwoo đanh lại và cậu lại thở dài. "Nghe này, em hứa em sẽ kể cho anh nghe vào lúc khác. Em không thể nói với anh mà không biến nó thành một câu chuyện kịch tính và gần đây em đã có đủ điều đó rồi."

"Hứa chứ?"

"Tất nhiên rồi." Mingyu cười. "Đừng nhìn em như vậy. Đó không phải là về gia đình em đâu, chỉ là cuộc sống thật là tệ."

Ồ, Wonwoo biết rõ cảm giác đó. "Được rồi... nhưng hãy cho anh biết nếu anh có thể làm gì giúp em nhé."

"Anh có thể hẹn hò lần thứ hai với em sau ngày hôm nay không?"

Mingyu nghe có vẻ thực sự lo lắng và Wonwoo chỉ gật đầu. "Tất nhiên rồi."

"Tất... nhiên."

"Ừ."

"Hử?" Mingyu lo lắng nuốt nước bọt. "Anh đang đùa đấy à? S-Sao anh trả lời dễ dàng vậy?"

"Ừ thì, anh thích em mà. Anh còn muốn hẹn hò với ai nữa chứ?"

Mingyu chớp mắt với anh và Wonwoo thực sự có thể thấy cách tai cậu bắt đầu đỏ lên như thế nào. Cậu tạo ra một tiếng động kỳ lạ và giấu mặt vào vai Wonwoo, xoay người cho đến khi Wonwoo gần như lật nhào.

Anh không biết chuyện quái gì vừa xảy ra với Mingyu, nhưng anh phải mất gần cả phút để đẩy cậu ra và thêm hai phút nữa để mặt Mingyu không còn giống quả cà chua chín nữa.

Anh hỏi Mingyu về điều đó, nhưng Mingyu làm như không có chuyện gì xảy ra, vì vậy Wonwoo miễn cưỡng nhún vai vì Mingyu lại kỳ lạ, giống như khi cậu tấn công Wonwoo bằng một cái ôm khi họ đang đọc truyện tranh trong phòng của cậu hồi đó vậy.

"Anh biết đấy" Mingyu lên tiếng sau khi họ ăn hết túi Maltesers, và cậu chỉ tiếp tục lôi ra túi kẹo mút một cách thần kỳ, để Wonwoo chọn một cái và nhếch mép như một tên ngốc khi Wonwoo rõ ràng là lấy vị dưa hấu. "Khi anh giận em ở rạp chiếu phim ấy, và anh nói rằng em đang cố gắng tán tỉnh anh..."

Wonwoo gật đầu với cái kẹo ngậm trong miệng. "Ừ?"

"Anh đã... nói đúng. Về cách em nghĩ em sẽ thay đổi được anh. Em nghĩ em có thể chinh phục được anh." Mingyu lắc đầu trước khi Wonwoo có thời gian phản ứng lại lời cậu nói. "Ít nhất đó là cảm giác của em vào đúng thời điểm anh từ chối em. Nhưng sau đó em quen anh và em nhận ra rằng em không muốn giành được anh, giống như, em chỉ... em hy vọng một lúc nào đó anh cũng sẽ cảm thấy giống như em vậy. Và em biết hầu hết thời gian em là một thằng ngu, anh biết đấy, trêu chọc anh các thứ như một học sinh cấp hai. Vì vậy, em đoán những gì em đang cố gắng làm là xin lỗi anh."

Wonwoo cười khúc khích. "Đôi khi em thực sự phiền phức lắm ý."

"Ừ." Mingyu xoa xoa gáy, có vẻ như cậu đang cố gắng không rùng mình khi nhớ về những điều đó nên Wonwoo quyết định rằng - vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ và vì anh thực sự muốn làm cho Mingyu hạnh phúc một lần - anh sẽ giúp cậu.

"Nhưng em cũng... rất dễ thương." Anh lầm bầm, dán mắt vào lòng mình khi nói. "Và quyến rũ nữa. Theo một cách nào đó."

"Quyến rũ hả?" Mingyu nhếch mép cười và Wonwoo đưa tay véo phần cơ giữa vai và cổ cậu, khiến cậu vặn vẹo vì đau.

"Mỗi lần anh cố gắng khen em, em lại làm cho anh hối hận ngay lập tức."

"Em xin lỗi. Em chỉ lo lắng thôi."

"Lo lắng á?"

"Bởi vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Và em không muốn làm hỏng nó."

Wonwoo nhìn cậu đầy tò mò, cảm thấy bất ngờ trước những gì Mingyu vừa nói. "Em đã hẹn hò rất nhiều trước đây rồi, phải không? Không cần phải lo lắng đâu. Chỉ là anh thôi mà."

Mingyu thở dài và cậu cẩn thận chạm tay họ vào nhau, đầu ngón tay cậu bắt đầu chơi đùa với tay anh như họ đã làm rất nhiều lần trước đây. Và cảm giác vẫn quá thân mật, bởi vì đây là Kim Mingyu, và cậu đang chạm vào Wonwoo vì cậu muốn chạm vào anh, và nó vẫn khiến cánh tay của anh ngứa ran. "Hyung, anh thực sự không hiểu đúng không?

Wonwoo không hiểu. Và có lẽ anh không muốn hiểu, vì có cảm giác như ý nghĩa đằng sau những lời nói của Mingyu vượt xa cảm xúc của một sự cảm nắng đơn thuần hay sự quý mến hời hợt.

"Ngón tay của em mũm mĩm ghê." Wonwoo không biết phải nói gì hoặc phải chuyển chủ đề như thế nào, vì vậy anh quyết định trêu chọc cậu, điều đó thậm chí không đúng vì những ngón tay của Mingyu rất đẹp, giống như mọi thứ khác về cậu. Từ nốt ruồi nhỏ trên má, vết sẹo trên cổ đến răng cửa khấp khểnh của cậu.

Câu nói ngay lập tức khiến cho niềm hạnh phúc của Mingyu chấm dứt.

Mingyu chớp mắt với anh, rồi cậu bắt đầu bĩu môi, và Wonwoo thề rằng anh cảm thấy tim mình như phình ra trong lồng ngực, đập rộn ràng và hét lên để Wonwoo nhận ra vì người trước mặt anh là người duy nhất trên thế giới.

Wonwoo ấn cây kẹo mút của mình vào môi Mingyu để làm cho cái bĩu môi biến mất, và nó đã thành công. Mingyu liếm môi và nháy mắt với anh. "Bọn mình vừa mới hôn gián tiếp đấy."

"Đôi khi anh tự hỏi rằng liệu em có phải là một đứa trẻ mười tuổi bị mắc kẹt trong cơ thể của một người lớn không đấy."

"Ừ, em cũng lo lắng về điều đó." Đôi mắt của Mingyu nhìn xuống phía dưới cho đến khi chúng dừng lại ở miệng Wonwoo. "Em tự hỏi..."

Anh đợi Mingyu tiếp tục nhưng cậu không làm thế. "Hỏi gì cơ?"

"Vị táo chua kết hợp với dưa hấu thì sẽ như thế nào."

Wonwoo nhíu mày bối rối và đưa cây kẹo mút của mình lại phía miệng Mingyu. "Vậy ăn cả hai đi."

"Chúa ơi..." Mingyu mỉm cười và nhẹ nhàng hạ tay Wonwoo xuống, thay vào đó là hướng nó trở lại miệng của anh. "Ý của em không phải như vậy."

"Anh không hiểu."

Mingyu có vẻ không biết phải phản ứng như thế nào nhưng cậu cũng không có cơ hội để làm điều đó vì cậu di chuyển làm túi kẹo trong lòng cậu rơi xuống sàn. Chúng lăn lộn trên sàn và nó quá ồn ào trong một cửa hàng hoàn toàn im lặng.

"Mingyu-" Wonwoo khẽ rít lên khi Mingyu nắm lấy chiếc túi và lắc nó một cách vô tư. "Chúng ta sẽ bị đuổi bây giờ."

"Thư giãn đi anh, không sao đâu."


Họ bị đuổi đi.

"Hyung, thôi nào, chuyện đó buồn cười mà." Mingyu thở dài và cố gắng để Wonwoo dừng bước.

"Em biết không, nếu không phải cô ấy thích anh nhiều như vậy thì anh có lẽ đã bị cấm đến đó rồi." Wonwoo nói.

"Chà, nhưng mà anh không bị gì hết, đúng không?" Mingyu nhún vai. "Và ý anh là cô ấy thích anh á?"

Wonwoo cau mày trước vẻ mặt của Mingyu. Giống như một đứa trẻ bất hạnh. "Em đang nghĩ gì vậy? Mingyu, cô ấy giống như, bốn mươi tuổi rồi đó."

"Vậy thì sao chứ?" Mingyu hừ một tiếng. "Điều đó không làm em yên tâm hơn chút nào. Em cũng thích phụ nữ lớn tuổi mà."

"Ồ, em thích vậy ư?"

"Ừ."

"Chà, vậy thì em có thể muốn đi khám mắt đấy. Anh không phải là phụ nữ và cũng không gần bốn mươi tuổi."

"Đó là lý do anh là một ngoại lệ. Em không bận tâm đến vẻ ngoài trẻ trung của anh. Hoặc cái đó của anh."

"Đừng nói về cái đó của tôi."

"Ừm, vâng. Em xin lỗi." Mingyu hắng giọng. "Nhưng em thực sự không cố ý khiến chúng ta bị đuổi đâu."

Wonwoo thở dài. Dù sao thì anh cũng không thực sự tức giận từ đầu.

Nó cũng khá là giải trí khi nhìn thấy Mingyu gần như cãi nhau với người phụ nữ vì túi kẹo.

"Ổn rồi."

"Có muốn đi ăn chút gì không?" Mingyu hỏi. "Em sẽ trả."

"Ừ, anh hơi đói rồi." Wonwoo trả lời. "Nhưng em không cần trả tiền đâu."

"Sao vậy? Em muốn trả mà."

"Anh lớn tuổi hơn. Anh nên trả tiền mới phải."

"Ôi thôi nào, chúng ta đang sống ở thế kỷ nào vậy? Cứ để em trả tiền. Vừa rồi em cư xử như một tên ngốc, và em đã phá hỏng cuộc hẹn của chúng ta."

"Em không làm hỏng nó đâu Mingyu." Wonwoo cuối cùng cũng chịu thua và cười khúc khích. "Nó khá là buồn cười đấy."

"Ồ, được rồi. Tốt."

Mingyu cuối cùng cũng trả tiền cho bữa tối của họ và khi Wonwoo cố gắng phản đối, cậu nói với anh rằng Wonwoo có thể trả vào buổi hẹn hò thứ hai.

Họ đang ngồi trong một nhà hàng gà khá nổi tiếng và xung quanh họ đều có những người trẻ tuổi, một số người trong số đó Wonwoo thậm chí còn nhận ra từ các lớp học của anh và họ nhìn hai người một cách tò mò, nhưng chỉ có vậy thôi.

Không có gì lớn xảy ra cả.

Họ chỉ là hai chàng trai đi ăn cùng nhau, ít nhất đó là cách nó phải được nhìn nhận từ quan điểm của một người lạ.

"Em biết đấy, về những gì em đã nói trước đó." Wonwoo nói, lần mò với cánh gà trong ngón tay. "Về việc thích phụ nữ lớn tuổi... Ý anh là. Ừmm."

"Cứ nói đi anh." Mingyu có một ít nước sốt trên môi dưới và Wonwoo trong giây lát bị phân tâm bởi chiếc lưỡi màu hồng đang lao ra để liếm nó.

"Trước đây, em chỉ đề cập đến việc có bạn gái. Và khi anh gặp em, anh cũng chỉ thấy em tán tỉnh con gái." Wonwoo nhún vai. "Anh đã tự hỏi liệu mình có phải là người duy nhất mà em... em biết đấy."

Mingyu ngập ngừng trước khi trả lời. "Em không biết liệu anh có thích câu trả lời của em hay không."

"Ồ."

"Ý em là. Anh biết em không chính xác là người... bảo thủ, phải không?"

Wonwoo gật đầu và chọn cánh gà, không thực sự nhìn vào mắt Mingyu.

"Em đã ngủ với một vài chàng trai." Mingyu nói. "Nhưng em chưa bao giờ có cảm xúc lãng mạn với người nào trước đây." Một bóng đen vụt qua mắt cậu, nhưng nó biến mất nhanh như cắt. "Chà, cho tới khi em gặp anh."

"Vậy là chỉ có con gái thôi?"

Mingyu ngập ngừng gật đầu và Wonwoo thấy yết hầu của cậu di chuyển lên xuống. "Đó có phải là vấn đề không?"

"Không. Tất nhiên là không rồi..." Wonwoo nhanh chóng lắc đầu. "Anh chỉ tò mò thôi."

"Hyung" Mingyu thở dài. "Không phải em thích con gái hơn hay gì đó đâu? Em không biết anh có nhớ không nhưng đêm mà chúng ta gặp nhau, em đã nói với anh rằng em không quan tâm đến giới tính của người ta. Và ý em chính xác là như vậy. Nếu ai đó lấy đi toàn bộ con người của anh và trồng vào cơ thể phụ nữ, em cũng sẽ thích anh nhiều như vậy thôi."

"Nghe thực sự mơ mộng nhỉ." Wonwoo cười khúc khích sau một hồi ngập ngừng.

"Em sẽ cố." Mingyu liếm môi một lần nữa và sau một hồi im lặng, họ nhìn vào mắt nhau, nói thêm "Em sẽ không bao giờ lừa dối anh đâu."



Mingyu nhất quyết đưa Wonwoo về nhà cho dù điều đó có nực cười đến đâu.

Cậu muốn kết thúc nó như một buổi hẹn hò bình thường và Wonwoo không biết liệu anh muốn đánh cậu vì quá sến sẩm hay muốn hôn cậu cho đến khi Mingyu quên hết ý tưởng ngu ngốc của mình.

"Ngày mai em sẽ làm gì?" Wonwoo hỏi khi họ đi xuống vỉa hè dẫn đến căn hộ của Wonwoo. Anh thu mình lại gần hơn vào áo khoác; tối nay trời rất lạnh và anh đã mắng Mingyu vì chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nói với cậu rằng cậu sẽ bị ốm và Mingyu chỉ nhún vai.

"Em phải hoàn thành một bài tập." Mingyu trả lời sau một lúc suy nghĩ. "Em và Hao cần làm lại việc của mình. Còn anh thì sao?"

"Anh phải bắt tay vào viết truyện ngắn của mình-" Anh dừng lại ở đó, giờ mới nhận ra những gì Mingyu vừa nói. "Ý em việc đó là gì?"

"Anh biết đấy, nơi bọn em biến em thành Avengers và đến chỗ người chủ trang trại đó."

"Mingyu" Wonwoo dừng bước. "Em có nghiêm túc không vậy? Em vẫn đang làm việc đó sao?"

Mingyu bật cười và nhìn anh một cách bối rối. "Em đã nói với anh là bọn em làm việc đó hàng tuần rồi mà."

"Ồ, thôi đi." Wonwoo hừ một tiếng. "Chuyện đó rất nguy hiểm. Em có biết nông dân được phép bắn bất cứ ai vào đất của họ một cách trái phép vì tất cả các vụ cướp đã xảy ra không vậy."

"Hyung, thư giãn đi, bọn em không liều lĩnh đâu. Hắn ta thậm chí còn không biết có bất cứ thứ gì đang bị đánh cắp nữa là." Mingyu cố gắng làm anh bình tĩnh lại.

"Ngừng làm chuyện đó đi." Wonwoo nhún vai. "Em có thể bị thương đấy."

"Bọn em sẽ không bị thương đâu." Mingyu nói. "Bọn em đã làm việc này trong nhiều tháng nay rồi và không có gì xảy ra cả. Và sẽ không có gì đâu."

"Đó đều là những gì người ta nói trước khi có chuyện gì đó thực sự xảy ra." Wonwoo đảo mắt. "Chỉ cần cẩn thận thôi, được không?"

"Tất nhiên rồi." Mingyu mỉm cười với anh và Wonwoo cảm thấy bực bội vì điều đó khiến cơn giận của anh tan biến nhanh như thế nào.

Họ đến căn hộ của Wonwoo và Mingyu nhìn anh đầy mong đợi. Wonwoo thở dài và bắt đầu tiến đến gần cậu nhưng Mingyu đã ngăn anh lại.

"Whoa, anh đang làm gì vậy?"

"Anh tưởng em muốn-"

"Em không hôn ở buổi hẹn hò đầu tiên đâu."

"Ôi chúa ơi." Wonwoo lầm bầm trong hơi thở, muốn bước vào trong và đóng sầm cửa vào mặt Mingyu.

Mingyu mỉm cười. "Hôm nay vui lắm, anh biết đấy. Ở một nơi khác thay vì cửa hàng của chú."

"Ừ." Wonwoo nhìn xuống đất. "Anh xin lỗi vì em đã phải đợi quá lâu."

"Ổn mà." Mingyu lại khiến anh phải ngước nhìn cậu. "Miễn đây không phải là cuộc hẹn cuối cùng của chúng ta là được."

"Dĩ nhiên là không rồi"

"Tốt."

"... Ừm."

Họ nhìn nhau trong một khoảnh khắc khó xử. "Em không được nhận nụ hôn nào à?"

"Em vừa mới nói-"

"Trên má."

Wonwoo cau mày nhưng quyết định chơi đẹp một lần, rướn người để hôn lên má Mingyu và anh nên thấy điều đó sắp xảy ra.

Mingyu quay mặt lại trong giây cuối cùng và môi Wonwoo đặt lên môi Mingyu thay vì má cậu.

Wonwoo bật cười và lùi ra xa, Mingyu bắt đầu đi về phía sau với nụ cười mê muội trên khuôn mặt. "Anh là một tên ngốc."

"Đừng có xúc phạm anh trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta!"

Anh biết nụ cười của anh là quá trìu mến khi anh nhìn Mingyu bước đi, và anh cũng biết rằng có điều gì đó đã thay đổi trong tình cảm của anh với Mingyu tối nay, và anh bị giằng xé giữa việc quyết định xem đó là thay đổi tốt hay xấu.



Mingyu bị ốm, giống như Wonwoo đã nói. Hai ngày sau buổi hẹn hò của họ, cậu bị sốt và Minghao nhắn tin cho Wonwoo vào giữa buổi tối, bảo anh đến chăm sóc cậu vì cậu đang cực kỳ khó chịu.

Vậy nên đó là những gì Wonwoo làm.

"Cảm ơn chúa." Minghao thở dài khi mở cửa và thấy Wonwoo đang đứng đó. "Em sẽ ra ngoài một lúc." Cậu ấy vỗ vai Wonwoo và nhanh chóng đi qua anh, giống như cậu thực sự đang đợi Wonwoo đến để có thể rời đi.

Có lẽ đúng hơn là tẩu thoát.

Wonwoo bước vào phòng Mingyu và không ngạc nhiên khi thấy trong phòng gần như tối hẳn mặc dù bên ngoài mặt trời vẫn chưa tắt nắng. Rèm đóng, cửa sổ cũng vậy, căn phòng có cảm giác thật ngột ngạt và có mùi.

Anh đặt chiếc túi trên tay xuống sàn và cởi áo khoác ra, mắt lướt qua người đang nằm dưới chăn.

Wonwoo nhìn thấy nhân vật hành động mà anh tặng cho Mingyu ở giữa, ngay phía trước bộ sưu tập nhân vật của cậu, và anh thực sự không mong đợi Mingyu sẽ đặt nó ở đó vì cậu có rất nhiều nhân vật hành động hiếm và đắt tiền hơn trong bộ sưu tập đó.

"Ra ngoài đi." Người đó đột nhiên rên rỉ.

"Nhưng anh vừa mới đến mà."

Mingyu đóng băng dưới tấm chăn, và sau đó cậu bật ngồi dậy nhanh đến mức suýt ngã khỏi giường. "Hyung? Anh làm gì ở đây vậy?" Giọng cậu nghe cũng hơi lạ, giống như khi bạn bị đau họng. Nó khiến cậu nghe rất dễ thương, nhưng Wonwoo sẽ không nói ra điều đó.

Wonwoo bước lại gần và ngồi xuống mép giường. Mingyu thực sự trông ốm yếu; mắt cậu hơi ướt và mồ hôi chảy dài trên chân tóc, má cậu đỏ bừng. "Minghao đã gọi anh đến để giúp đỡ."

"Cậu ta bắt đầu đánh em bằng gối vì em yêu cầu một ít trà." Mingyu lầm bầm, rồi lúng túng hắng giọng khi nó tắc nghẽn. "Xin lỗi anh. Hiện tại em thực sự rất tệ."

"Anh chắc rằng trước đó em cũng đã yêu cầu rất nhiều thứ nhỉ." Wonwoo cười khúc khích khi nghĩ đến việc Minghao mất kiên nhẫn và cuối cùng là tấn công bạn cùng phòng của mình bằng một chiếc gối chỉ bởi vì cậu yêu cầu một tách trà. "Anh mang cho em ít đồ."

Mingyu ậm ừ và nhích lại gần. Tay và chân cậu nổi da gà khi cậu cố gắng nép vào bên Wonwoo để được sưởi ấm, Wonwoo đã để mặc cho cậu làm vậy. "Anh không cần phải đến đâu." Giống như cậu nhận ra điều gì đó, vì mắt cậu mở to đột ngột. "Anh không nên ở đây! Căn phòng này bây giờ đầy mầm bệnh."

Wonwoo bật cười và nhặt chiếc túi đang nằm trên sàn. "Chúng ta sẽ mở cửa sổ sau. Và anh đã nói với em rằng anh hầu như không bao giờ bị ốm rồi mà. Anh không nói dối đâu."

"Nhưng nếu cuối cùng anh bị ốm, em sẽ cảm thấy rất kinh khủng." Mingyu lại tiến lại gần và Wonwoo cảm thấy tệ khi thấy cậu rùng mình bất chấp không khí ấm áp trong phòng.

"Anh sẽ không đâu." Wonwoo đảm bảo với cậu. "Minghao nói rằng em không có thuốc để trị sốt và đau họng."

"Hiện tại bọn em đang thiếu tiền." Mingyu sụt sịt. "Em không muốn tốn quá nhiều tiền để mua một vài loại thuốc mà em chỉ định dùng một lần."

Wonwoo ậm ừ hiểu ra. "Chà, Chan bị ốm khá nhiều, nên mẹ anh-" Wonwoo ấp úng một giây vì anh chưa bao giờ nhắc đến bà ấy trước đây nhưng Mingyu dường như không nhận thấy sự ngập ngừng trong giọng nói của anh. "Về cơ bản bà ấy đã đóng gói toàn bộ tủ thuốc của họ vào hành lý của thằng bé."

"Nghe giống như một người mẹ tốt." Mingyu lầm bầm. Cậu tựa đầu vào vai Wonwoo, xin lỗi và nói rằng cậu bị đau đầu và mệt mỏi.

Wonwoo bảo cậu đừng xin lỗi, rằng cậu có thể ngả đầu ở đó, và anh không chắc liệu khuôn mặt đỏ bừng của cậu có phải chỉ là do bị ốm hay không.

"Anh đã đúng về việc em bị bệnh." Mingyu buồn ngủ lầm bầm. "Nên nghe lời anh mới phải."

"Điều duy nhất em nên nghe anh là dừng việc đến trang trại của người nông dân đó đi."

"Không được đâu, hyung." Mingyu mỉm cười và Wonwoo nửa muốn dịch ra để Mingyu cắm mặt vào giường, nhưng anh không lỡ làm chuyện đó khi cậu đã quá ốm yếu.

"Em đã ăn gì chưa?" Wonwoo quay lại nhìn cậu, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch với Mingyu về cơ bản đang ngủ gật trên vai Wonwoo. "Em không nên uống những thứ này khi bụng đói đâu."

"Em thực sự không thấy đói."

"Nó sẽ làm cho em cảm thấy khá hơn. Anh hứa đấy." Wonwoo không biết điều gì đang ập đến với mình, nhưng anh đưa tay ra vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Mingyu. Mingyu nhắm mắt lại, dựa vào cái chạm và mặc dù cậu thường là một người thích tiếp xúc cơ thể hơn Wonwoo rất nhiều, nhưng cậu cũng không dính người như lúc này.

Từ trước đến nay, Mingyu luôn chăm sóc Wonwoo chứ không phải ngược lại. Nhìn thấy Mingyu dễ bị tổn thương và yếu đuối như vậy khiến Wonwoo cảm thấy muốn bảo vệ cậu vô cùng.

Wonwoo nấu cho cậu một nồi súp với một ít thịt gà còn thừa mà anh tìm thấy trong tủ lạnh của họ, và mặc dù nó không phải là thứ ngon nhất trên thế giới nhưng nó khá ấm và mặn và hy vọng sẽ giúp Mingyu cảm thấy tốt hơn một chút.

Cuối cùng anh phải đút cho Mingyu ăn, và anh bắt đầu hiểu tại sao Minghao lại chán ngấy người bạn cùng phòng của mình như vậy, nhưng ổn thôi.

Wonwoo không thấy phiền chút nào.

Mingyu đang tỏ ra mềm mại và buồn ngủ, và Wonwoo gần như phải cố gắng mở miệng cậu để đút một ít súp vào đó. Nhưng có vẻ như Mingyu đang có tâm trạng tốt hơn khi họ ăn được nửa bát và cậu liên tục nói xin lỗi vì hành động như một đứa trẻ, đặc biệt là khi súp chảy xuống cằm và Wonwoo phải lau nó cho cậu.

Nó không thực sự quá tệ. Nó khá ổn. Wonwoo thích chăm sóc mọi người, đặc biệt khi đó là những người mà anh... khi đó là những người mà anh quan tâm.

Anh đưa cho Mingyu một ít thuốc hạ sốt và cũng đưa một viên kẹo ngậm để làm dịu cổ họng cậu.

"Em thấy khá hơn chút nào chưa?" Wonwoo hỏi một lúc sau khi Mingyu trông thoải mái hơn.

Mingyu gật đầu, mắt nhắm nghiền. "Cảm ơn anh. Anh là tuyệt nhất."

Wonwoo lại ngồi xuống bên cạnh và nhìn chiếc áo hoodie mà Mingyu khoác nhanh vào sau khi Wonwoo bắt cậu ăn trong bếp thay vì trên giường. Nó không thực sự giúp cậu hạ sốt, nhưng Wonwoo biết cậu bị lạnh nên anh đã để cậu mặc nó.

"Em cần cắt tóc." Anh lầm bầm sau một lúc, nhìn vào tóc mái gần như chạm đến mi trên của Mingyu, undercut của cậu cũng không còn ngắn nữa.

"Em biết." Mingyu chớp mắt mở ra và cúi xuống áp hai má ửng hồng vào bàn bếp mát lạnh. "Không có tiền để cắt tóc."

Wonwoo nghiêng đầu. "Anh có thể cắt cho em."

Mingyu chớp mắt với anh rồi bắt đầu cười, chỉ dừng lại khi cậu nhăn mặt nhớ ra mình đang bị đau họng. "Không muốn xúc phạm anh đâu nhưng tóc của em rất là thiêng liêng. Em không để người phàm chạm vào nó được. Giống như, thậm chí kể cả anh cũng không được đâu."

"Thậm chí kể cả anh sao? Điều đó có nghĩa là gì?"

"Anh biết mà. Anh không phải là một người phàm bình thường đối với em. Anh giống như một người phàm đẹp trai-dễ thương-khó tính-quan trọng mà em phải bảo vệ."

"Anh thực sự hy vọng đó là do những viên thuốc đấy." Wonwoo lầm bầm.

Mingyu bắt đầu mỉm cười với anh, và răng của cậu có vẻ sáng hơn bình thường rất nhiều, nhưng có lẽ đó là do mặt cậu quá đỏ mà thôi. "Sao anh đỏ mặt vậy?"

"Anh không có." Wonwoo đá vào chân cậu. "Nghe này, anh nghiêm túc đấy. Anh đã cắt tóc cho Chan trong nhiều năm rồi." Anh không nói dối; Wonwoo rất giỏi. Anh cũng đã cắt tóc cho Soonyoung kể từ khi họ lên đại học. "Em không nên tiêu quá nhiều tiền cho nó đâu."

Mingyu có vẻ ngẫm nghĩ về điều đó một lúc. "Nhưng em sợ lắm. Lỡ như nó trông ngu ngốc thì sao?"

"Chỉ là tóc thôi mà. Nó sẽ mọc lại." Wonwoo thở dài.

"Nhưng em sẽ không còn đẹp trai nữa cho đến khi tóc mọc lại." Mingyu bây giờ bắt đầu bĩu môi.

"Em vẫn sẽ đẹp trai mà." Anh đứng dậy và đưa tay đỡ Mingyu đứng dậy theo. "Anh hứa anh sẽ không làm hỏng đâu."

Mingyu nhìn vào tay anh một giây trước khi nắm lấy, mặc dù có chút do dự. Wonwoo dẫn cậu vào phòng tắm và Mingyu lấy dao cạo điện ra, rõ ràng là không biết những cái đầu khác nhau dùng để làm gì.

"Em chỉ dùng cái đó để cạo râu thôi." Cậu lầm bầm khi Wonwoo thay một đầu khác vào thiết bị.

Anh cố gắng không cười. Như thể Mingyu đã có thể mọc râu rồi vậy. Nhưng từ kinh nghiệm cá nhân, anh biết rằng lòng tự trọng của một thằng con trai sẽ tổn hại đến mức nào khi mọi người bình luận về sự thật rằng trò chơi cạo lông mặt của họ không mạnh mẽ như họ mong muốn. "Từ trước tới giờ anh còn chưa bao giờ nhìn thấy em mọc râu nữa."

"Và anh sẽ không bao giờ." Mingyu buồn ngủ dụi mắt, trông như một đứa trẻ sắp thiếp đi.

"Chúng ta không cần phải làm luôn bây giờ đâu nếu em cảm thấy không khỏe."

"Không, cứ làm đi anh."

"Được thôi." Wonwoo chỉ vào bồn tắm. "Ngồi vào đây đi."

Mingyu nhìn anh một cách bối rối. "Cái gì? Trong bồn tắm á?"

"Nếu không thì sẽ khó dọn dẹp lắm." Wonwoo bước đến và kéo rèm tắm sang một bên. "Và cởi áo em ra nữa."

Mingyu làm theo lời anh và bắt đầu rên rỉ ngay sau khi cậu thả chiếc áo hoodie và áo thun bên dưới xuống sàn. "Lạnh quá."

Wonwoo thoáng ngẩng lên nhìn cậu rồi nhanh chóng quay đi, suýt đánh rơi con dao cạo trên tay.

Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây; thực sự muốn nhìn vào cơ thể trần truồng của ai đó, nhưng chắc chắn vẫn có ham muốn và điều đó hơi choáng ngợp. Mingyu đẹp trai, điều đó không phải bàn cãi, nhưng hơi không công bằng vì cậu cũng có một cơ thể săn chắc tự nhiên mà Wonwoo không thể cạnh tranh trong vòng một trăm năm.

"Anh dễ thương thật đấy." Mingyu bật cười và trèo vào bồn tắm, lại rùng mình khi đôi chân trần của cậu chạm vào lớp sứ lạnh lẽo. "Em cảm thấy bi mình đang đóng băng mất rồi."

Wonwoo nuốt nước bọt, tự trách mình vì đã quá để ý vào làn da trần của cậu. Anh leo vào bồn tắm phía sau Mingyu và quỳ xuống để có thể nhìn rõ hơn đầu của cậu. "Em thường cắt tóc ngắn bao nhiêu?"

"Em không biết nữa." Mingyu nhún vai, vòng tay quanh người để giữ ấm. "Em nghĩ là khoảng một inch chăng?"

"Lần này có thể ngắn hơn một chút đấy." Wonwoo bật dao cạo và bắt đầu chải nó qua nửa dưới của đầu Mingyu, chuẩn bị cắt ngắn.

Mingyu ậm ừ. "Ổn thôi."

Wonwoo im lặng làm việc một lúc, đưa tay giữ đầu Mingyu. Phần tóc bị cắt dính vào vai Mingyu và cậu hơi rùng mình khi Wonwoo lấy tay gạt chúng ra.

Mặt trời đang lặn bên ngoài và đổ bóng bên trong phòng tắm, một tia nắng chiếu thẳng vào mặt Wonwoo. Anh hơi nhích người về phía trước để nó di chuyển khỏi mặt anh, nhưng Mingyu rõ ràng nghĩ đó là vì một lý do khác.

Cậu nhìn qua vai trái để nhếch mép cười với anh và Wonwoo đặt lòng bàn tay lên đầu cậu, mạnh mẽ xoay ngược trở lại một lần nữa. "Ngồi yên nào."

Mingyu nhếch mép cười nhưng vẫn làm theo lời anh nói, và Wonwoo cố gắng tập trung vào việc không làm hỏng tóc của Mingyu thay vì mỉm cười như một thằng ngốc.

Không khí yên bình đến lạ. Tiếng ồn duy nhất xung quanh họ là tiếng vo ve của dao cạo và thỉnh thoảng có tiếng khụt khịt từ Mingyu. Cậu cũng thực sự yên lặng; cậu hỏi Wonwoo những câu hỏi nhỏ ở chỗ này và chỗ khác, và gật đầu khi Wonwoo hỏi cậu có ổn không. Thật kỳ lạ khi thấy Mingyu như thế này. Quá im lặng và có một chút không tỉnh táo.

Khi Wonwoo đã xong phần undercut, anh vuốt tay qua vai Mingyu để làm sạch chúng và anh không thể không chú ý đến làn da của Mingyu mềm mại như thế nào. Da cậu có cảm giác nóng bừng vì cơn sốt, nhưng nó cũng cực kỳ mịn màng và các cơ bên dưới săn chắc dưới cái chạm của Wonwoo.

Anh rũ bỏ suy nghĩ và rướn người gần hơn để thổi những sợi tóc nhỏ trên tai Mingyu và Mingyu so vai lại, bắt đầu cười khúc khích.

"Gì thế?"

"Nhột quá!"

Wonwoo mỉm cười và cảm thấy thôi thúc muốn vòng tay qua để ôm Mingyu, nhưng anh không làm thế và thay vào đó anh đứng dậy thay đầu dao cạo để cắt phần tóc còn lại của Mingyu.

Mắt anh cứ quay lại vết sẹo trên gáy Mingyu, một đường mỏng nhưng cậu chắc chắn đã từng bị tổn thương ở đó. Những ngón tay anh di chuyển đến nó trước khi anh có thể dừng lại, và Mingyu rùng mình trước cái chạm.

"Xin lỗi em" Wonwoo rụt tay lại nhưng Mingyu lắc đầu.

"Không sao đâu. Em chỉ nhạy cảm ở gáy thôi." Cậu cười khúc khích.

"Làm thế nào mà em có vết sẹo này thế?"

"Anh họ của em đã đẩy em khi bọn em còn nhỏ và em đã va vào một cái đinh gỉ sét." Mingyu khịt mũi và đưa tay ra sau để chạm vào nó. "Trông có khó chịu không?"

Wonwoo nhẹ nhàng đưa tay ra để chạm vào nó một lần nữa. "Không. Nó đẹp."

"Đẹp á?" Mingyu quay lại nhìn anh. "Anh nghiêm túc chứ?"

Wonwoo đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã nói điều đó và anh nhún vai, nhưng anh không thể ngăn mình đỏ mặt, điều mà Mingyu rõ ràng nhận ra.

"Anh có thể hôn nó để cảm thấy tốt hơn?"

"Đó là một vết sẹo. Nó sẽ không tốt hơn được." Wonwoo mạnh mẽ quay đầu Mingyu một lần nữa, sau đó, hành động bốc đồng, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vết sẹo bất chấp lời cậu nói. Anh để nụ hôn kéo dài một lúc, làn da của Mingyu nóng hổi ngay khi chạm vào môi anh.

Mingyu trở nên im lặng một cách kỳ lạ trước hành động đó và Wonwoo mỉm cười khi anh nhìn thấy tai Mingyu đỏ lên như thường lệ khi cậu bối rối.

"Anh biết đấy" Mingyu lầm bầm sau khi Wonwoo xử lý phần còn lại của tóc trong năm phút. "Sắp đến sinh nhật của chú rồi."

"Vậy à?"

"Ừm." Mingyu lại rùng mình và nếu Wonwoo không cần phải tập trung cao độ thì anh sẽ cố gắng nhanh lên, không muốn làm cậu phải chịu đựng lâu hơn mức cần thiết. "Em nghĩ chúng ta nên mua cho chú ấy thứ gì đó. Hoặc đưa ông ấy đi ăn hoặc đi đâu đó. Vì ông ấy không có ai cả."

Wonwoo gật đầu. "Nghe hay đấy."

"Em nghĩ điều đó sẽ làm cho chú ấy hạnh phúc."

"Anh chắc chắn là vậy." Wonwoo nói, bảo Mingyu ngồi yên khi cậu bắt đầu nhấp nhổm. "Khi nào thế?"

"Tuần tới."

"Được rồi. Chúng ta sẽ nghĩ ra cái gì đó."

Anh bảo Mingyu quay lại sau khi đã hoàn thành, muốn kiểm tra phần tóc mái của cậu xem độ dài của nó đã ổn chưa. Mingyu quay người lại và duỗi chân ra để Wonwoo ngồi vào giữa chúng, nở nụ cười hơi buồn ngủ khiến trái tim Wonwoo đập như điên.

Wonwoo chải tóc xuống và vui mừng khi thấy tóc mái của cậu trông ổn và chỉ dài đến lông mày. "Anh nghĩ nó khá ổn đấy." Anh đưa tay vuốt tóc Mingyu để gạt đi những sợi tóc thừa.

"Tuyệt." Mingyu ngáp. "Cảm ơn anh."

"Em không muốn xem à?"

"Không. Hồi nãy em chỉ đùa thôi. Em tin tưởng anh mà." Cậu lầm bầm.

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu một giây trước khi hắng giọng và đặt dao cạo lên quầy cạnh bồn tắm. "Trông em như sắp ngủ gục rồi ấy."

"Em thực sự mệt lắm." Mingyu nhìn anh chằm chằm, mắt cậu di chuyển khắp khuôn mặt Wonwoo. "Và lạnh nữa."

"Em có thể mặc lại áo rồi."

"Hoặc anh có thể ôm em."

"Em không được ôm đâu."

"Vậy thì em sẽ tự làm."

Và cậu làm. Hơi khó xử vì đôi chân của Wonwoo cản trở, nhưng điều đó không ngăn được Mingyu chút nào. Wonwoo bỏ cuộc và vòng tay ôm lại Mingyu, cảm giác như đang ôm một cái lò vậy.

"Chúa ơi, Mingyu." Anh lầm bầm vào vai cậu, vuốt lòng bàn tay lên xuống làn da ấm áp của cậu. "Em đang nóng lắm."

"Em không cảm thấy nóng chút nào." Mingyu rùng mình và nhích lại gần, giống như cậu đang cố giấu mình vào cơ thể Wonwoo để cảm thấy ấm áp trở lại.

"Tốt thôi. Cơ thể của em chỉ đang cố gắng chống chọi với cơn sốt thôi."

"Hừm." Mingyu ho một chút và áp mặt vào cổ Wonwoo. "Tay anh lạnh quá."

"Anh xin lỗi." Wonwoo cố gắng rụt tay lại nhưng Mingyu đã ngăn anh.

"Không, đừng. Cảm giác tuyệt lắm."

Anh không chắc họ đã như thế này bao lâu, nhưng Mingyu bắt đầu ngủ gật trên vai Wonwoo sau một lúc, vì vậy Wonwoo đánh thức cậu và đưa cậu vào giường.

Khi Mingyu đang ngủ say, bên ngoài trời đã tối, và Wonwoo cần phải về nhà để hoàn thành bài tập mà anh cần phải gửi vào cuối tuần. Anh để thuốc trên tủ đầu giường và kiểm tra lại cơn sốt của cậu. Nó không còn tệ nữa, nhưng anh hy vọng Minghao sẽ về nhà sớm để cậu ấy có thể kiểm tra cơn sốt của Mingyu.

Trong khi anh làm điều đó, anh thấy điện thoại của Mingyu sáng lên với một tin nhắn, và không phải anh cố tình nhìn vào đó đâu, anh chỉ vô tình thôi, và anh ước gì mình đã không nhìn thấy nó.

Tin nhắn ghi "Anh nhớ em."

Wonwoo không biết tin nhắn đó đến từ ai, không đọc tên và anh cũng không muốn xem qua điện thoại của Mingyu, vì vậy anh nhanh chóng rời khỏi phòng và cố gắng ngăn cái nhíu mày lo lắng hình thành giữa lông mày của mình.

Đó có thể là mẹ cậu hoặc em gái cậu theo như anh biết.

/Do trong tiếng anh chỉ dùng I và you nên Wonwoo không biết tin nhắn là từ ai/

Chắc hẳn anh đang vội vã ra khỏi căn hộ vì Wonwoo thực sự đã đụng phải Minghao trên đường đi ra ngoài, đầu họ gần như đập vào nhau.

"Ồ, anh chuẩn bị về rồi à?"

"Cậu ấy vừa mới ngủ." Wonwoo gật đầu, vẫn có chút khó chịu trước tin nhắn ngu ngốc đó. "Anh, ừm, để lại một ít thuốc trong phòng của cậu ấy. Cậu ấy có thể uống lại một viên vào buổi sáng nếu cơn sốt không thuyên giảm. Nhưng cậu ấy nên đi khám bác sĩ nếu vẫn chưa thấy khỏe hơn."

Minghao gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ. "Cậu ta không khó chịu chứ?"

"Không, cậu ấy chỉ có chút trẻ con thôi."

"Nghe có vẻ đúng." Minghao mỉm cười và cắn chặt môi, ngập ngừng nhìn Wonwoo. "Wonwoo hyung, nếu anh không phiền, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"

"Uhm. Ừ, chắc chắn rồi. Chuyện gì thế?"

"Anh yêu Mingyu à?"

Trái tim Wonwoo loạn nhịp và miệng anh há hốc. Câu hỏi đột nhiên xuất hiện và Wonwoo không biết phải phản ứng thế nào.

"Em xin lỗi, đó là..." Minghao thở dài. "Đó không phải là ý của em. Nghe này, Mingyu không chỉ là bạn cùng phòng của em. Cậu ấy còn là bạn thân nhất của em nữa. Em sẽ thực sự lạc lối nếu cậu ấy không ở đây để hướng dẫn em và giúp em học ngôn ngữ." Cậu nhìn Wonwoo một cái nhìn kỳ lạ khác. "Cậu ấy thực sự thích anh. Em đã thấy Mingyu ở bên những người khác trước đây, và cậu ấy chưa bao giờ như vậy với bất kỳ ai trong số họ. Và em biết chuyện này phức tạp hơn với anh. Em hiểu và em không trách anh về điều đó. Nhưng anh có chắc một trăm phần trăm là anh cũng cảm thấy như vậy về cậu ấy không? "

Giống như Minghao đang nhìn chằm chằm vào anh, và mặc dù cậu nói rằng cậu không đổ lỗi cho Wonwoo, nhưng ánh mắt cậu lại nói khác. "Anh sẽ không làm điều này nếu anh không cảm thấy như vậy."

Minghao gật đầu, thư giãn hơn một chút. "Em chỉ muốn chắc chắn thôi. Đôi khi em chỉ, em không biết nữa. Giống như cậu ấy luôn rất cẩn thận khi ở gần anh mỗi khi chúng ta tụ tập. Giống như cậu ấy sợ rằng cậu ấy sẽ làm điều gì đó khiến anh sợ hãi. Và đó không phải là cách một mối quan hệ nên hoạt động, phải không? "

"Ừ nhưng bọn anh không-" Wonwoo bắt đầu, không cảm thấy tốt lắm về những gì sắp sửa nói ra. "Bọn anh không hẳn là đang ở trong một mối quan hệ."

"Em biết. Nhưng tại sao không? Hai người đã biết nhau nhiều tháng rồi. Mingyu phát cuồng vì anh, và nếu anh cũng thích cậu ấy-"

"Nó không dễ như thế đâu." Wonwoo ngắt lời cậu. "Và đó không phải lỗi của Mingyu. Đó là do anh."

Họ nhìn vào mắt nhau một lúc lâu trước khi Minghao lên tiếng, và những gì cậu nói là hoàn toàn không thể phản bác được.

Cậu đánh Wonwoo vào chỗ đau nhất.

"Em biết anh có thể không có bất kỳ ý định xấu nào, nhưng anh không thể cứ câu dẫn cậu ấy chỉ vì anh không thể sắp xếp được cảm xúc của mình." Minghao nhìn anh một cách sắc lẻm. "Em nói thật đấy. Điều đó không hay ho đâu. Đừng làm tăng hy vọng một cách sai lầm cho cậu ấy nếu anh không định gọi cậu ấy là bạn trai của mình."

Wonwoo chắc hẳn đã trông như mất mát và lo lắng vì ánh mắt cứng rắn của Minghao dịu đi.

"Em thích anh, Wonwoo hyung. Anh là người tốt. Nhưng em sẽ không chỉ ngồi đó và nhìn bạn thân của mình khổ sở vì nghĩ rằng cậu ấy không đủ tốt với anh."

"Phải, em nói đúng."

"Em xin lỗi." Minghao có vẻ áy náy, nhưng nó không giúp được gì lúc này. "Em không cố ý vô lễ như vậy."

Wonwoo lắc đầu. "Không, không sao. Anh hiểu mà."

Minghao gục mặt xuống và trong một giây, Wonwoo nghĩ rằng anh sẽ ôm cậu nhưng anh không làm thế. "Cẩn thận trên đường về, được không hyung?"

Wonwoo gật đầu rồi rời đi, và những lời nói của Minghao cứ vang lên trong đầu anh nhiều lần.

Sau đó anh xuống xe buýt ở đâu đó gần căn hộ của anh và anh chỉ dừng bước.

Anh không chắc tại sao hoặc bằng cách nào, nhưng anh đột nhiên nhấn tên của Jeonghan trên điện thoại, anh ấy gần như nhấc máy ngay lập tức.

"Wonwoo?" Anh ấy hỏi, đã cảm thấy có gì đó không ổn vì Wonwoo không bao giờ tự ý gọi cho ai trừ khi đó là trường hợp khẩn cấp. "Có chuyện gì thế?"

"Hyung." Wonwoo nắm chặt điện thoại hơn. "Em đang dẫn dắt Mingyu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro