Chapter 9: Somebody's Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chan, chúng ta có túi đá trong tủ đông không?"

Wonwoo từ trên ghế sofa ngồi dậy, dụi mắt, một tay cầm điện thoại, nơi đang mở cuộc trò chuyện với Soonyoung.

"Tại sao anh lại hỏi em?" Chan hét trở lại từ phòng ngủ. "Hyung, đây là căn hộ của anh mà!"

"Anh không bao giờ sử dụng tủ đông và em cứ lục tung mọi thứ cả lên." Wonwoo thở dài và đứng dậy đi vào bếp. "Anh tưởng em biết."

"Em đã mua một ít kem vào tuần trước. Và em không thấy bất kỳ túi đá nào cả." Đầu em trai anh ló ra ngoài khung cửa, chớp mắt nhìn Wonwoo, người lúc này đang cúi đầu bên trong tủ đông. "Không có túi chườm đá sao anh?"

Wonwoo đóng tủ lạnh với cái lắc đầu cam chịu. "Không có cái nào cả."

"Mà anh cần chúng để làm gì thế?" Chan đi theo anh ra hành lang và nhìn anh đi giày vào. "Không phải anh lại bị thương nữa đấy chứ?"

Wonwoo ngước nhìn cậu nhóc và nở nụ cười với em trai mình trước vẻ mặt lo lắng của nó. "Nó không phải là cho anh. Soonyoung vừa mới nhổ răng khôn và cậu ấy không có gì để chườm cả."

"Nhưng tại sao anh ấy lại gọi cho anh chứ? Đó không phải là những gì bạn gái nên làm sao?" Chan hỏi.

"Không." Wonwoo lấy ví và áo khoác denim trên giá quần áo. "Và đừng bao giờ nói điều đó nữa, Chan. Đặc biệt là khi ở gần một cô gái."

"Sao vậy?"

"Đó là phân biệt giới tính."

"Phân biệt giới tính?" Chan cau mày. "Em không biết từ đó có nghĩa là gì cả."

"Buồn cười đấy."

"Này, em nói thật mà."

Wonwoo đóng băng và nhìn em trai mình một cách ngờ vực. "Có thật không?" Chan ngây thơ gật đầu. "Chúa ơi" Wonwoo thở dài và quay ra mở cửa. "Anh sẽ giải thích cho em sau."

"Hyung, đợi đã -" Chan ngăn anh lại khi Wonwoo đã đi được nửa đường. "Chuyện tuần trước, ừm, về anh... và Mingyu hyung ấy."

Ồ, phải rồi.

Chuyện đó.

Wonwoo biết Chan đã rất né tránh vấn đề đó bất cứ khi nào họ nói chuyện cùng nhau, và anh đang chờ xem liệu Chan có bỏ qua toàn bộ chuyện đó ​​và giả vờ như không nhìn thấy gì không.

Nhưng Chan chỉ là Chan thôi, và cậu nhóc chưa bao giờ thích câu nói bơ đi mà sống.

"Ừ. Chuyện đó thì sao?"

Chan nhún vai. "Em đã nói chuyện với Mingyu hyung. Ý em là... em hỏi anh ấy, anh biết đấy, có thích anh không. Ý em là tất nhiên anh ấy thích anh, nhưng nếu anh ấy thực sự thực sự  thích anh..."

"Anh hiểu rồi." Wonwoo cười thầm nhưng có vẻ như anh đang cố gắng để không bị suy sụp tinh thần lần nữa.

"Vàaaaa... anh ấy chỉ bật cười. Anh ấy nói hai người chỉ là bạn và anh ấy thậm chí còn không có hứng thú với con trai." Chan thở dài. "Em xin lỗi vì đã không tin tưởng anh, hyung. Em chỉ thực sự nghĩ rằng Mingyu hyung kiểu như, em không biết nữa, có tình cảm lãng mạn dành cho anh. Và điều đó thật thiếu tôn trọng với anh."

Wonwoo phải nhớ ngậm chặt miệng lại và anh cũng phải cố gắng không để bất kỳ cảm xúc nào lộ ra trên mặt mình.

Anh biết anh nên mừng vì Mingyu đã phủ nhận bất cứ điều gì xảy ra giữa họ nhưng sự thật là—

Anh không cảm thấy nhẹ nhõm.

Không một chút nào cả.

Thực ra là hoàn toàn ngược lại.

Bụng anh không có cảm giác đó và trái tim anh cũng không.

"Hyung? Mọi chuyện ổn cả chứ?"

Wonwoo ngẩng đầu lên và anh hắng giọng để gạt bỏ suy nghĩ của mình. "Ừ, tất nhiên rồi. À. Ừm, Cái đó, điều Mingyu đã nói. Bọn anh chỉ..." Anh dừng lại và đột nhiên cảm thấy ghét bản thân mình gấp mười lần. Đây có phải là cảm giác của Mingyu suốt thời gian qua không? "Chỉ là bạn thôi."

"Tuyệt." Chan cười rạng rỡ với anh. "Em rất mừng vì mọi chuyện là như vậy."

"Ừ. Anh cũng vậy." Họ nhìn nhau một lúc và Wonwoo không cảm thấy muốn nói hay trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa, vì vậy anh quay lại lần nữa. "Hẹn gặp lại em sau."

"Cho em gửi lời chào tới Soonyoung hyung nhé!"

Tâm trí Wonwoo là một mớ hỗn độn.

Ừ thì, nó lúc nào cũng như vậy.

Nhưng hiện tại nó còn rối tung hơn bình thường nữa.

Mọi người xung quanh anh đang bận rộn trong cuộc sống của riêng họ, nắm tay những người quan trọng của họ, dắt chó của họ đi dạo, mang đồ tạp hóa về nhà. Những chiếc ô tô đang bấm còi, những người doanh nhân mệt mỏi khi tắc đường đang suy ngẫm về cuộc sống của họ. Mùi khói, mùi thịt nướng và sau đó là mùi bánh kếp tràn ngập khi anh đi ngang qua một quầy bán đồ ăn đầy màu sắc ở đâu đó.

Còn Wonwoo ở đây, đi trên đường với vẻ mặt cau có đến nỗi có thể sẽ không bao giờ biến mất nữa. Và tất cả chỉ bởi vì một chàng trai nói với người khác rằng họ chỉ là bạn.

Anh biết tại sao Mingyu lại cho Chan một câu trả lời như vậy, anh biết cậu đang cố gắng bảo vệ Wonwoo vì Wonwoo chưa sẵn sàng để người khác biết về những gì đang xảy ra giữa họ.

Wonwoo sẽ là một kẻ đạo đức giả nếu giận cậu ấy.

Vậy thế quái nào anh lại có cảm giác như hiện tại chứ?

Tại sao nó lại khiến anh cảm thấy quá... bị phản bội như vậy?

Anh dừng lại chờ đèn đỏ, đút tay vào túi áo khoác và hít thở sâu.

Wonwoo quan sát tốc độ của những chiếc xe chạy qua mình, cách đèn xanh dành cho chúng bắt đầu nhấp nháy để báo hiệu rằng nó sắp chuyển sang màu đỏ và Wonwoo có thể băng qua đường.

Và ngay khi đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh lá cây, anh đã hiểu ra được lý do.

Đó là bởi vì Mingyu đã thêm vào phần cậu không thích con trai.

Đèn đã chuyển sang xanh nhưng Wonwoo cứ đứng đó như một tên ngốc, anh nghĩ về Sohye và Mingyu, anh nghĩ về hồi Mingyu nói với anh về người bạn gái đầu tiên của cậu hồi trung học, sau đó anh nhớ Mingyu đã nhắc đến người bạn gái cũ khác của cậu là một nghệ sĩ và—

Và Mingyu chưa bao giờ nhắc đến con trai.

"Này anh, đèn xanh rồi kìa!"

Wonwoo giật nảy mình, đầu ngẩng lên khi thấy một cô gái đang chuẩn bị qua đường. "Gì cơ?"

"Tôi sẽ đi nhanh lên nếu tôi là anh." Cô ấy mỉm cười và chỉ vào đèn giao thông. "Nó sắp chuyển sang màu đỏ rồi."

Anh di chuyển chân mình, và khi băng qua đường, Wonwoo không thể rời mắt khỏi cái lắc lư của hông hay mái tóc dài uốn quanh vòng eo thon của cô ấy.

Mingyu sẽ bị cô ấy thu hút, phải không?

Nhưng tại sao...

Điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông và Wonwoo nhấc nó lên mà không kiểm tra ID người gọi, anh quá bận rộn với suy nghĩ của mình để tự hỏi liệu đó có thể là ai khác ngoài Soonyoung.

"Đừng gọi nữa. Tao đang trên đường đến đây."

Có một khoảng dừng và sau đó là "Uhm. Xin lỗi?"

Wonwoo dừng bước khi nghe thấy thực tế không phải Soonyoung đang gọi. "Mingyu? Xin lỗi, tôi tưởng cậu là người khác."

"Em biết." Mingyu cười khúc khích. "Em gọi không đúng lúc sao? Em có thể cúp máy..."

"Không! Không, không phải đâu. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Vâng, tất nhiên rồi. Em đang tự hỏi liệu chúng ta có thể gặp nhau không?"

"...Bây giờ sao?"

"Ý em là, nếu anh không có thời gian cũng không sao."

"Không, chỉ là - Soonyoung vừa mới nhổ răng khôn và tôi chuẩn bị đến thăm cậu ấy."

"Ồ, được rồi, em hiểu rồi." Mingyu nói. "Em sẽ gặp anh... uh, lúc khác vậy."

"Không, Mingyu, hãy— hãy gặp nhau đi." Wonwoo lắp bắp. "Soonyoung đang chán nên nếu cậu đến có thể khiến cậu ấy vui lên đấy."

"Anh có chắc không? Em không muốn, như, cản trở hay gì đó đâu."

"Ồ, im đi. Cậu sẽ không."

Mingyu mỉm cười, Wonwoo có thể nhận ra từ âm thanh của giọng nói của cậu và anh tạm thời ngừng lo lắng về mọi thứ. Anh thực sự chỉ mong được gặp Mingyu vì hơi nực cười khi anh nhớ cậu đến mức nào khi họ mới chỉ không nói chuyện trong vài ngày. "Được rồi. Giờ anh đang ở đâu thế?"

"Tôi, à, tôi phải mua túi chườm đá cho cậu ấy nên... chúng ta hãy gặp nhau trước cửa hàng nhé? Nơi mà các nhân viên mặc đồng phục màu hồng ấy."

Mingyu cười khúc khích. "Được rồi, em sẽ gặp anh ở đó."

Wonwoo đợi Mingyu trước cửa hàng sau khi mua xong túi đá. Không mất quá nhiều thời gian để cậu đến nơi. Cậu huýt sáo để thu hút sự chú ý của Wonwoo, người vừa mới quay lại nhìn qua vai và thấy Mingyu đang đi về phía anh với nụ cười để lộ răng khểnh đó.

"Cậu biết không, nếu tôi không biết cậu từ trước, tôi sẽ nghĩ cậu là một gã đểu đấy." Wonwoo khịt mũi. Mingyu dừng lại ngay trước mặt anh, nghiêng đầu sang một bên.

"Và tại sao vậy?"

"Không biết nữa. Có thể là vì cậu huýt sáo. Hoặc áo khoác da chăng."

"Anh không thích nó sao?"

Wonwoo không diễn nữa, và ngực anh cảm thấy ấm áp và nhẹ nhàng khi môi cả hai cùng lúc căng lên thành nụ cười. "Cậu khỏe không?"

"Gặp được anh là em thấy khỏe hơn rồi."

"Làm ơn đi." Wonwoo cố gắng che giấu nụ cười trên môi khi họ bắt đầu đi trên con phố gần như vắng vẻ.

"Trông anh đẹp đấy, hyung." Mingyu ậm ừ một lúc sau, liếc nhìn Wonwoo từ bên cạnh.

"Chắc không." Wonwoo cười khẩy, hoàn toàn né tránh vấn đề chính ở đây, nhưng Mingyu cười một chút và cậu khẽ chạm tay của họ vào nhau như muốn nắm lấy tay Wonwoo.

"Ồ, chờ chút, trước khi em quên mất." Mingyu thò tay vào túi áo khoác da và lấy ra hai cây kẹo mút. Một cái có vỏ màu hồng, cái kia màu xanh lá cây.

"Cậu rất nghiêm túc." Wonwoo cầm lấy chiếc màu hồng. "Về chuyện đây là thứ của chúng ta nhỉ?"

"Em không biết nữa. Giống như em phải mua nó bất cứ khi nào em nhìn thấy nó ở quầy thanh toán vậy." Mingyu cụng những chiếc kẹo mút đã được mở của họ vào nhau theo cách bạn thường làm khi nâng ly. "Nó làm em nhớ về anh."

Wonwoo nhìn cậu, và anh bật cười trước vẻ ngốc nghếch của Mingyu. Chiếc áo khoác ôm lấy bờ vai rộng của cậu và khiến cậu trông giống như một gã trai hư nào đó trong một bộ phim chick-flick, nhưng rồi cậu đội chiếc mũ beanie màu pastel trên đầu và chiếc kẹo mút ngậm trong miệng, phồng má như một đứa trẻ.

Wonwoo thực sự... anh lại cảm thấy bị choáng ngợp bởi cậu một cách kỳ cục.

"Gì thế?" Mingyu nhìn anh với một nụ cười trêu chọc.

"Cậu... Cậu trông dễ thương thật đấy." Wonwoo bất ngờ thừa nhận, và có vẻ như Mingyu cũng mất cảnh giác, vì nụ cười trêu chọc của cậu biến thành nụ cười ngượng ngùng.

"Chắc không." Mingyu lặp lại lời nói của anh lúc trước, và Wonwoo nhẹ nhàng đẩy cậu ra nhưng Mingyu - là một gã khổng lồ vụng về - suýt chút nữa đã ngã ra ở trên phố nên Wonwoo nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu và kéo cậu lại gần bên mình. "Aw, anh sợ hả? Đáng yêu quá."

"Cậu phiền phức thật đấy nhưng tôi chưa muốn cậu chết đâu."

Mingyu bật cười, đôi mắt cậu nhăn lại và ấm áp và phải... Wonwoo gần như không thể rời mắt khỏi cậu.

Có cảm giác rất khác vào tối nay. Họ cũng cảm thấy thật khác. Một cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực Wonwoo mà trước đây không có, buồn tẻ nhưng khó có thể bỏ qua.

Nó khiến anh muốn nắm tay Mingyu trước mặt mọi người và khiến anh muốn làm nhiều điều ngu ngốc khác nữa.

Có lẽ đó là lý do tại sao Wonwoo hỏi câu tiếp theo. "Chan đã hỏi cậu về tôi, phải không?"

Anh nhìn xuống giày của họ; giày của Wonwoo thì bẩn hơn Mingyu nhưng cả hai đều đi cùng một nhãn hiệu. Của Mingyu màu trắng còn Wonwoo là màu xám.

"Ừ." Mingyu trả lời sau một giây. "Thằng bé hỏi em có tình cảm với anh không." Cậu cười khúc khích nhưng nghe có vẻ hơi gượng ép. "Hình như em hơi rõ ràng, phải không?"

Wonwoo dán mắt xuống đất, bầu không khí bất cần lúc nãy đột nhiên biến mất. "Thằng bé thấy chúng ta ngủ cùng nhau trên ghế dài. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao nó hỏi."

Mingyu nhìn anh vài giây trước khi cậu lắc đầu. "Em không nói với nó gì hết đâu. Em thề đấy."

"Tôi biết." Wonwoo cau mày nhìn cậu. "Đó không phải là lý do tại sao tôi hỏi, Mingyu. Tôi biết cậu không làm như vậy."

"Vậy thì có chuyện gì sao?"

Wonwoo quyết định hỏi bất cứ điều gì trong đầu anh. Bằng cách nào đó, anh cảm thấy táo bạo hơn đêm nay và anh không chắc khi nào mình sẽ lấy lại được cảm giác này, vì vậy anh muốn tận dụng tối đa nó. "Cậu đã nói với thằng bé rằng cậu không có hứng thú với con trai à."

Anh đá vào một viên sỏi trên vỉa hè, rồi lại đá vào nó sau vài bước, hồi hộp chờ Mingyu nói gì đó.

"Em nói vậy để làm cho nó nghe có vẻ đáng tin hơn." Mingyu nhún vai và nhìn anh một cách bối rối. "Đó là lỗi của em khi ngay từ đầu đã để Chan nghi ngờ và ý em là, sẽ không có chuyện thằng nhóc nghi ngờ gì nữa sau khi nghe vậy, phải không?"

"Không, Mingyu, tôi không..." Wonwoo trở nên thất vọng, không phải với Mingyu mà là chính bản thân anh.

"Em không nên làm vậy hả?" Họ đi ngang qua một cặp đôi dường như đang tranh cãi chuyện gì đó và Wonwoo có một cảm giác kỳ lạ rằng dường như Mingyu và anh không khác gì họ lúc này. "Anh không muốn bất kỳ ai biết về chuyện này mà. Em tưởng anh sẽ vui chứ."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Nhưng anh lại không?"

"Ừ."

Mingyu phồng má. "Thật là... khó hiểu." Cậu thở dài. "Em không thể đọc được suy nghĩ của anh. Anh phải cho em biết nếu em làm gì sai... Hoặc bảo em lùi lại nếu em đang gây áp lực cho anh quá nhiều—"

Wonwoo nắm chặt cổ tay Mingyu và lắc đầu khi Mingyu dừng lại nhìn anh. "Không phải do cậu đâu, được chứ? Cậu quá tử tế. Và tôi là thằng khốn duy nhất ở đây."

Bây giờ họ đã dừng bước và thật là đáng sợ khi nhìn Mingyu nhưng phần nào đó cũng làm anh cảm thấy an tâm.

"Điều tốt là em cũng thích cái đó, vậy nên." Mingyu nói.

(*Ở trên Wonwoo dùng từ dick: thằng khốn, nghĩa đen là cái đó của con trai. Nên Mingyu mới đáp lại là thật may cậu ấy cũng thích cái đó 🙂🙂)

"Ôi chúa ơi." Wonwoo bắt đầu bước đi trở lại và Mingyu nhanh chóng bắt kịp anh, cười nhăn nhở một cách ngớ ngẩn và Wonwoo thực sự không thể ngăn mình bật cười.

"Thừa nhận nó cũng tốt mà."

"Cứ cho là vậy đi."

"Này, hyung." Giọng Mingyu nghiêm túc hơn, nhẹ nhàng hơn. "Anh thực sự không sao chứ?"

"Tôi không sao." Wonwoo thở dài. "Còn cậu?"

"Em ổn." Mingyu mỉm cười, nhưng mắt cậu thì không và Wonwoo cảm thấy hơi nhói lên trong bụng, biết rằng cái nhìn xấu xí đó trên khuôn mặt điển trai của Mingyu chỉ là lỗi của anh.

Biết rằng anh có thể làm cho nó biến mất một cách dễ dàng nhưng anh không có đủ can đảm để làm vậy.

Mingyu tươi tỉnh trở lại và nắm lấy chiếc túi trong tay Wonwoo. "Nào, đi véo má chuột hamster của Soonyoung hyung thôi."


Đã lâu rồi Wonwoo không gặp Jeonghan, và vì anh ấy không phải là người thường xuyên đến quán cà phê nên Wonwoo hơi ngạc nhiên khi thấy anh ấy đứng ở quầy tối hôm đó, yêu cầu được nói chuyện với Wonwoo.

"Của anh đây." Wonwoo đặt ly Americano đá xuống trước mặt Jeonghan trước khi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh anh.

"Cậu có chắc là anh không cản trở cậu làm việc không vậy?" Jeonghan hỏi, hóp má vào khi nhấp một ngụm cà phê qua ống hút.

"Không đâu." Hầu như không có bất kỳ khách hàng nào trong quán; vì lý do nào đó, tối thứ Ba là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất của họ trong tuần, vì vậy các bàn khá vắng vẻ và chỉ có  một vài cặp đôi ngồi trong góc dành thời gian bí mật cho nhau. "Đáng lẽ em không đi làm hôm nay, nhưng vì Jisoo hyung bị ốm nên em đã đến thay ca."

Jeonghan nhướng mày. "Ồ, vậy sao. Cậu ấy ổn chứ?"

Wonwoo cười. "Chỉ là cảm lạnh thôi." Anh lắc đầu, cười khúc khích trước biểu hiện của Jeonghan. "Anh vẫn chưa từ bỏ anh ấy đấy à?"

"Gì chứ?" Jeonghan tiếp tục giả bộ không biết Wonwoo đang nói gì. "Anh chỉ là một người bạn quan tâm thôi mà. Anh hoàn toàn vô tội nhé."

"Hyung, bất cứ khi nào anh nhìn anh ấy, anh lúc nào cũng nở nụ cười nhếch mép săn mồi đó và mắt anh cứ dán chặt vào mông anh ấy—"

"Được rồi, sửa cho anh nếu anh sai nhưng anh không nghĩ chúng ta ở đây để nói về anh... hay cặp mông tuyệt vời của Jisoo."

"Ừ." Nụ cười của Wonwoo vụt tắt trên khuôn mặt anh và anh lo lắng đan hai tay vào nhau trên đùi. "Phải rồi."

"Giờ thì" Jeonghan quay người trên ghế đối mặt với Wonwoo một cách đàng hoàng. "Cập nhật cho anh những gì đã xảy ra kể từ buổi đọc truyện tranh của cậu trong phòng ngủ của Mingyu lần trước nào."

"Này— làm sao anh biết chuyện đó vậy?"

"Anh đang ngồi bên ngoài?" Jeonghan mở to mắt như thể đó là chuyện hoàn toàn hiển nhiên. "Và Minghao không thể ngừng nhếch mép sau khi cậu ấy bước vào phòng—"

"Bọn em chỉ đọc sách thôi mà."

"Ừ... được rồi. Nếu cậu muốn gọi như vậy."

"Em trở lại làm việc đây."

"Không, đợi đã. Anh sẽ dừng lại." Jeonghan bật cười, kéo Wonwoo ngồi xuống ghế. "Nhưng nghiêm túc đấy, có chuyện gì vậy? Anh có thể thấy có chuyện gì đó đã xảy ra."

Wonwoo không chắc chắn chính xác điều gì xảy ra trong đầu của anh ngay lúc đó. Sau này khi nghĩ lại, anh muốn nghĩ rằng đó là một trong những khoảnh khắc mà nhân vật chính vụng về của một câu chuyện vừa thoát ra khỏi vỏ bọc và nói kệ con mẹ nó hết đi.

"Em thích Mingyu." Nhưng vì anh là Jeon Wonwoo, nên có vẻ giống như anh bị vấp té hơn, khiến đầu anh như nứt ra và mọi suy nghĩ của anh thoát ra khỏi cơ thể. "Em thích cậu ấy. Kiểu như, rất nhiều. Bọn em đã hôn nhau. Hơn một lần. Em đã đi chơi với cậu ấy trong vài tuần qua và bọn em vẫn chưa chính thức ở bên nhau, chưa hề, nhưng em thích cậu ấy và em nghĩ mình nên cho anh biết vì chưa một ai biết cả và em nghĩ rằng em đang dần mất trí mất rồi."

Anh hết hơi vào lúc anh ngừng nói và chỉ nhìn chằm chằm vào Jeonghan với đôi mắt mở to, khuôn mặt của anh ấy đang mang một vẻ hài lòng kỳ lạ lúc này.

Jeonghan từ từ đưa ly Americano đá lên môi, mở miệng và bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê thật dài.

"Anh đã biết chuyện đó rồi, Wonwoo à." Jeonghan nhếch mép trước vẻ mặt hoang mang của Wonwoo. "Hai người không thực sự tinh tế lắm đâu, cậu biết không? Ý anh là, mấy đứa khác toàn là mấy tên ngốc nên cậu không thể mong đợi họ để ý đến bất cứ điều gì, nhưng anh đã biết khá lâu rồi."

"Vậy thì tại sao... tại sao anh không nói gì?"

"Bởi vì anh biết đây là một vấn đề lớn đối với hai người. Và anh cũng biết phải có lý do tại sao hai cậu vẫn chưa công khai, vì vậy anh nghĩ rằng mình sẽ giữ im lặng về việc đó và đợi các cậu tiếp cận anh. Như cách cậu vừa mới làm. Và giờ thì chúng ta đang ở đây. "

Wonwoo chớp mắt nhìn anh ấy, trái tim vẫn đập loạn nhịp và rồi chợt nhận ra rằng anh vừa thú nhận tình cảm của mình với Mingyu thành tiếng với người khác, mà không phải là sự im lặng quen thuộc bao trùm anh vào đêm khuya.

"Em nghĩ mình cần phải dừng lại." Wonwoo lầm bầm.

"Xin lỗi? Dừng lại cái gì cơ?"

"Chuyện với Mingyu."

"Gì chứ?" Jeonghan nhíu mày. "Không phải cậu vừa nói với anh rằng cậu thích Mingyu sao?"

"Đó là lý do tại sao." Wonwoo cắn chặt môi. "Bước hợp lý tiếp theo sẽ là bắt đầu một mối quan hệ và em không thể. Em không thể có một mối quan hệ, thậm chí không... thậm chí không phải với Mingyu."

"Wonwoo." Jeonghan từ tốn nói. "Trước hết, đây không phải là một bộ phim lãng mạn hay một trong những cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc, được chứ? Đây là cuộc sống thực. Không có thứ gọi là logic trong tình yêu."

Yêu ...

Chúa ơi, không. Trời ơi không-

"Và thứ hai, ý cậu là gì khi nói cậu không thể hẹn hò? Không phải cậu đã có một mối quan hệ nào đó với Mingyu rồi sao?"

"Nhưng bọn em chưa– bọn em vẫn chưa chính thức. Cậu ấy không phải là của em, giống như,... bạn trai của em." Chỉ nói điều đó thôi cũng khiến anh ớn lạnh sống lưng, và đó không phải cảm giác tốt. Wonwoo cảm thấy kinh hãi, dường như chẳng vì lý do gì, nhưng đó là cảm giác của anh và nó thật kinh khủng.

"Được rồi, để anh làm rõ chuyện này nhé" Jeonghan chỉ ngón trỏ về phía Wonwoo. "Cậu thích Mingyu, và cậu ấy thích cậu. Hai người hôn nhau, và hẹn hò bí mật với nhau, nhưng không ai biết về hai người và hai người không thực sự ở bên nhau...?"

Thật là ngu ngốc khi nghe người khác nói chuyện đó ra như vậy. "Về cơ bản là thế."

"Vậy thì, vì hai người chưa chính thức hẹn hò, về mặt kỹ thuật, Mingyu có thể hôn và ngủ với bất cứ ai cậu ấy muốn mà không bị coi là lừa dối."

Wonwoo nuốt khan, hai tay siết chặt vào nhau hơn trong lòng. "Vâng."

"Và Mingyu ổn với điều đó chứ?"

"Em không biết. Em không nghĩ cậu ấy ổn với nó, cậu ấy quá tử tế để nói về chuyện đó..."

Có một khoảng thời gian dài tạm dừng và bài hát bubblegum-pop vui vẻ đang phát trong quán cà phê nghe giống như đang chế giễu hoàn cảnh của Wonwoo lúc này.

"Wonwoo, chuyện này sẽ đi đến đâu được?" Jeonghan hỏi, giọng nhẹ nhàng. "Các mối quan hệ tồn tại là để mang lại cho cả hai bên cảm giác an toàn và trung thành. Có những quy tắc cần tuân theo để cậu không làm tổn thương cảm xúc của đối phương hoặc phản bội lòng tin của họ. Cậu và Mingyu đều có tình cảm với nhau, nhưng những gì hai người đang làm bây giờ... không thể kết thúc tốt đẹp được. "

"Em biết... hyung, em biết chứ." Wonwoo lầm bầm một cách khổ sở. "Em sợ, nhưng em không biết tại sao và làm thế nào để thay đổi điều đó. Nhớ lần em đã nói với anh rằng em nghĩ có gì đó không ổn với em không? Đây là một phần lý do tại sao."

"Không có vấn đề gì với cậu cả." Jeonghan vỗ nhẹ vào đầu gối anh. "Đó được gọi là các vấn đề về cam kết, mặc dù anh có cảm giác rằng vấn đề của cậu có chút sâu sắc hơn bình thường. Nhưng ý anh là, đó chỉ là những gì anh cảm nhận được từ các cuộc trò chuyện của chúng ta từ trước tới giờ thôi."

"Em xin lỗi vì đã làm phiền anh với chuyện này." Wonwoo đưa tay dụi mắt. "Chúng ta thậm chí còn chưa biết rõ về nhau lắm."

"Thôi nào, anh là nụ hôn đồng tính đầu tiên của cậu mà. Chuyện đó cũng đáng được công nhận chứ." Jeonghan nở nụ cười thật tươi với Wonwoo khiến anh không thể không mỉm cười lại, bất chấp hoàn cảnh lúc này. "Anh thích nói chuyện với cậu. Cậu có rất nhiều suy nghĩ trong đầu và anh chắc chắn thích lắng nghe và đưa ra lời khuyên, vì vậy anh không thấy có vấn đề gì ở đây cả."

"Cảm ơn anh. Vì uh, đã lắng nghe."

"Không sao đâu, Wonwoo, nhưng chúng ta đã thực sự xong chưa?" Jeonghan nhướng mày và hạ xuống một lần nữa khi không nhận được câu trả lời. "Để anh hỏi cậu một điều: cậu có muốn hẹn hò với Mingyu không? Có hay không."

"Em không thể—"

"Không, chỉ cần trả lời anh. Giả sử rằng cậu ổn với việc hẹn hò và các mối quan hệ các thứ. Đây chỉ là một câu hỏi lý thuyết thôi, vậy nên cứ thư giãn đi. Cậu có muốn Mingyu làm bạn trai của mình không?"

"Tất nhiên là em có." Wonwoo trả lời và giọng nói của anh hơi run, nhưng anh hiểu những gì anh ấy nói, và điều đó khiến anh ngạc nhiên về cách câu trả lời của anh đến dễ dàng như thế nào.

Jeonghan cười, hài lòng và tự hào gật đầu. "Tốt rồi. Chúng ta phải đi đúng hướng. Chúng ta không thể loại bỏ nỗi sợ hãi về các mối quan hệ của cậu, cách duy nhất cậu có thể chế ngự là đối mặt với nó, điều đó có nghĩa là cậu phải hẹn hò với ai đó."

"Anh biết không, anh đã nói rằng anh sẽ không trở thành một nhà trị liệu giỏi nhưng anh thực sự giống như một nhà trị liệu ngay bây giờ đấy." Wonwoo lầm bầm.

"Cảm ơn, nhưng tập trung nào." Jeonghan gõ ngón tay vào chiếc cốc nhựa trên tay, mím môi. "Có hai vấn đề chính ở đây: Một, cậu chưa sẵn sàng ở bên Mingyu. Hai, Mingyu sẽ không đợi mãi."

Wonwoo cảm thấy tim mình như thắt lại, và nỗi hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Anh xin lỗi Wonwoo, nhưng anh nghĩ cậu cũng biết điều đó... phải không?"

"Em biết."

"Được rồi, nghe này. Anh có một đề xuất, nhưng tùy cậu quyết định xem cậu đã sẵn sàng làm vậy hay chưa. Nó sẽ khiến hai người trở nên độc quyền hơn một chút mà không cần bị gán là gì cả."

Wonwoo nhìn anh ấy một cách cảnh giác.

"Sao cậu không thử... đơn giản là nắm tay cậu ấy hoặc hôn lên má cậu ấy khi bọn anh ở bên cạnh? Điều đó không nhiều, nhưng ít nhất mọi người sẽ biết rằng hai người, cậu biết đấy, gì đó."

Anh không thể.

Không một tế bào nào trong con người Wonwoo cảm thấy có khả năng làm như vậy.

Và anh định nói như vậy với Jeonghan, nhưng anh đã ngăn mình lại trước khi có thể, vì anh chợt nghĩ đến Mingyu.

Anh nghĩ về việc nắm tay cậu, anh nghĩ về việc Mingyu mỉm cười với anh và hôn anh. Nó khiến cơ thể anh ấm sực, và điều duy nhất Wonwoo nghĩ đó là anh không muốn để Mingyu thất vọng.

Hơn thế nữa, anh không muốn Mingyu phải mệt mỏi vì chờ đợi, và Wonwoo biết anh cần phải dũng cảm hơn nếu không muốn điều đó xảy ra.

"Em sẽ làm." Anh nói, và nhìn Jeonghan gật đầu như một người cha tự hào.

"Em bé ngoan." Jeonghan đưa tay ra xoa đầu Wonwoo.

"Đừng bao giờ nói vậy nữa." Anh càu nhàu và né tránh sự đụng chạm, Jeonghan chỉ cười trước phản ứng của anh.

Wonwoo thực sự cố gắng không để ý đến việc cơ thể mình phản ứng như thế nào trước sự âu yếm và những lời khen ngợi. Anh biết đó là một vấn đề, đã biết kể từ sự cố cho ăn với Mingyu, nhưng chuyện đó có thể đợi sau.




Những ngày tiếp theo, anh lại bắt đầu chìm đắm trong các bài ôn tập, sách vở và chỉ dạy cho các nhân viên mới ở quán cà phê công việc xung quanh, điều này căng thẳng hơn rất nhiều vì hầu hết họ đều là sinh viên năm nhất và quá háo hức để làm tốt, dẫn đến kết quả là một trong số họ làm đổ cà phê vào một khách hàng và một người khác suýt giết chết cô gái bị dị ứng hạt phỉ nhưng bằng cách nào đó lại nhận được một ly cà phê có sữa hạt phỉ trong đó.

Một tuần trôi qua khá căng thẳng, và khi cuối tuần đến, Wonwoo gần như hoàn toàn quên mất những gì anh đã nói với Jeonghan.

Đó là cho đến khi họ thông báo về kế hoạch tụ tập trong cuộc trò chuyện nhóm, và Wonwoo chỉ ngồi đó, đơ ra trên chiếc ghế dài với điện thoại trên tay và Chan đang nhìn chằm chằm vào anh từ phía bên kia.

"Cái nhìn đó là sao vậy?" Chan hỏi và Wonwoo nhanh chóng đóng cuộc trò chuyện lại và đứng dậy khỏi ghế.

"Anh quên nộp bài tập. Nó sẽ đến hạn tối nay." Anh nói dối và lao vào phòng của mình, nơi anh tiếp tục áp lưng vào cửa và hít một hơi thật sâu.

Có một bữa tiệc nướng vào ngày mai.

Đó cũng là sinh nhật của Mingyu.

Tất cả mọi người sẽ đến.

Điện thoại của anh kêu lên, báo hiệu một tin nhắn từ Jeonghan.

Từ: Jeonghan

> Ngày mai, nó sẽ diễn ra ;)

Wonwoo không trả lời nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ là nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra thì đó chính là anh đây này.


Wonwoo đã tưởng tượng chuyện đó xảy ra theo rất nhiều cách.

Anh nghĩ rằng anh sẽ đứng cạnh Mingyu và chỉ nắm lấy tay cậu, đan các ngón tay của họ vào nhau và chờ những người khác nhận ra.

Có lẽ anh sẽ làm điều gì đó ngô nghê như ngả đầu vào vai Mingyu, hoặc như Jeonghan đề nghị, tiến xa hơn và hôn lên má cậu khi mọi người chú ý.

Nó đã gặm nhấm anh quá lâu, tâm trí anh nghĩ ra nhiều loại kịch bản khác nhau trong đó Mingyu đẩy anh ra xa, hoặc bạn bè của họ phản ứng theo cách xấu, hoặc cách anh có thể làm hỏng mọi thứ vì đã không xin phép Mingyu trước.

Tiệc nướng ở công viên và có nhiều người hơn anh mong đợi, và nó cũng không giúp ích gì cho thần kinh của anh cả.

Nhạc quá lớn, trời tối và có mùi cỏ dại, thịt bò và rượu và mọi người đã quá say vào thời điểm anh và bạn bè đến nơi.

Mingyu đang ngồi trên bàn ăn ngoài trời, chân gác lên ghế và có vài người ngồi bên trái và bên phải cậu mà Wonwoo không nhận ra. Cậu phát hiện ra Wonwoo trước, nở nụ cười khi cậu đứng dậy và vượt qua đám đông để đến với Wonwoo.

Họ đứng yên như vậy, và Mingyu chắc hẳn đang cố tình làm vậy vì cậu trông cực kỳ, cực kỳ đẹp trai vào tối nay, tóc cậu vuốt ngược ra sau và khuôn mặt được chiếu sáng bởi ngọn lửa trại lớn giữa công viên.

"Anh đến muộn." Mingyu nói, đủ nhỏ để chỉ Wonwoo nghe thấy. Không có ai chú ý, bạn bè của họ quá bận rộn ôm chặt lấy nhau, hành động như thể họ đã không gặp nhau hơn một năm rồi vậy.

"Seokmin không thể quyết định mặc gì." Wonwoo nhún vai, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như sắp nổ tung, như thể anh đang giấu một bí mật với Mingyu - theo một cách nào đó thì anh chính là như vậy. "Chúc mừng sinh nhật." Anh nói thêm, nghe như hết hơi vì quá lo lắng.

Mingyu kéo anh vào một cái ôm, không có gì quá thân mật, nhưng cậu vẫn chúi mũi vào cổ Wonwoo, vẫn thì thầm lời cảm ơn ở đó và khiến Wonwoo rùng mình. Wonwoo nhắm mắt và nắm chặt áo khoác của Mingyu, hít lấy mùi hương của cậu và hy vọng mình sẽ bình tĩnh lại nhưng điều đó chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Có Mingyu ở gần như vậy chắc chắn không làm anh bình tĩnh được chút nào.

"Mingyu! Birthday boy, lại đây nào!" Seungkwan hét lên và một giây sau, Mingyu được kéo ra khỏi vòng tay của Wonwoo và thay vào đó là một cái ôm lớn.

Jeonghan từ đằng xa trao cho Wonwoo một nụ cười trấn an, và Wonwoo hít một hơi thật sâu.

Được rồi.

Anh có thể làm được.


Một tiếng sau, Wonwoo vẫn không thể làm được.

Bất cứ khi nào anh cố gắng đến gần Mingyu thì một người nào đó lại bắt chuyện với cậu. Và đó không chỉ là một ai đó, đó sẽ là một cô gái xinh đẹp hoặc một anh chàng hấp dẫn, và sau đó lại là một cô gái xinh đẹp khác, rồi Yuna giới thiệu một trong những người bạn của mình với Mingyu và Mingyu đã trò chuyện với cô ấy trong hai mươi phút qua và Wonwoo không thể làm gì được.

"Cậu biết đấy, cậu không cần phải quá vội vàng nhưng hãy hành động trong khi mọi người vẫn còn đủ tỉnh táo để ghi nhớ chuyện đó vào ngày mai." Jeonghan xuất hiện bên cạnh anh, ghé sát vào tai Wonwoo nói chuyện như thể anh là thiên thần hay ác quỷ đang ngồi trên vai Wonwoo, liên tục bảo anh phải làm gì.

"Cậu ấy bận mà."

"Ồ, thôi nào." Jeonghan đảo mắt. "Đừng viện cớ nữa và làm những gì cậu phải làm đi. Anh có thể đánh lạc hướng cô ấy, nếu cậu muốn."

"Ồ, không, anh sẽ không đâu!" Yuna đột nhiên đẩy khung người nhỏ bé của mình vào giữa cả hai, chọc một ngón tay vào ngực Jeonghan. "Tránh xa họ ra. Có Chúa mới biết em đã mất bao lâu để khiến họ nói chuyện với nhau đấy."

Jeonghan chế giễu cô. "Tại sao em lúc nào cũng phải cố gắng gán ghép Mingyu với một trong những cô bạn nhỏ của em nhỉ?"

"Bởi vì" Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó vai cô ấy chùng xuống. "Mingyu cần nó, được chứ? Anh ấy đã không hẹn hò hơn một năm rồi. Em biết Mingyu. Anh ấy đang cảm thấy cô đơn nhưng vì lý do nào đó mà anh ấy cứ từ chối mọi người dù chỉ nhẹ nhàng thể hiện sự quan tâm đến anh ấy."

"À." Jeonghan liếc Wonwoo, nhếch mép cười. "Anh tự hỏi tại sao."

Yuna thở dài và nhún vai. "Em chỉ muốn anh ấy hạnh phúc thôi. Anh ấy có vẻ thích cổ, anh có nghĩ vậy không? Eunha ấy. Họ trông rất hợp nhau."

Wonwoo từ từ nhìn họ và thấy cách Eunha bật cười vì điều gì đó Mingyu nói, có lẽ là một trò đùa ngu ngốc mà cậu vừa nói với cô ấy, và phải, họ trông rất hợp nhau.

Anh nuốt nước bọt và nhìn xuống đất một lần nữa, có thứ gì đó đọng lại trong cổ họng anh.

"Anh không nghĩ họ hợp nhau cho lắm." Jeonghan trầm ngâm và trong khi Wonwoo đánh giá cao sự giúp đỡ của anh ấy, anh biết anh ấy chỉ đang nói dối thôi. "Mingyu trông khá buồn chán, nếu em hỏi anh." Lần này Jeonghan nói to hơn như để thu hút sự chú ý của Wonwoo.

Wonwoo ngước nhìn lên, thấy anh ấy đưa mắt về phía Mingyu gần như khẩn trương và Wonwoo nhìn theo tầm mắt của anh ấy, mắt anh lập tức khóa chặt với Mingyu.

Mingyu đang nhìn anh trong khi Eunha đang nói gì đó với cậu, và cậu gật đầu, nhìn cô để nhanh chóng trả lời trước khi quay lại nhìn Wonwoo.

Có vẻ như Mingyu đang cố nói với anh điều gì đó thực sự quan trọng ngay lúc này, hoặc có thể cậu đang cố truyền đạt câu hỏi nào đó, Wonwoo không thể hiểu được.

Một vài giây trôi qua mà Wonwoo chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, và rồi Mingyu nghiến chặt hàm và trông cậu vô cùng buồn bã. Cậu quay mặt đi, chú ý trở lại Eunha, và trái tim Wonwoo bỗng nhiên chậm lại một cách đáng kể.

Khoảnh khắc anh hùng "kệ con mẹ hết đi" mà Wonwoo đã nghĩ về vài ngày trước - lần anh đại khái đã làm hỏng khi nói chuyện với Jeonghan ở quán cà phê - khoảnh khắc đó lại xảy ra lần thứ hai khi Wonwoo nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Mingyu, khi anh nhận ra Mingyu sẽ không ở bên anh mãi và chờ đợi đến khi anh sẵn sàng.

Và đúng vậy, Wonwoo có thể nghĩ rằng anh sẽ làm điều gì đó vô hại như nắm tay hoặc khoác vai cậu, nhưng ba giây sau anh đã thấy mình đứng ngay trước mặt Mingyu, cả cậu và Eunha đều nhìn anh một cách bối rối.

Mingyu mở miệng nhưng trước khi cậu kịp nói gì thì Wonwoo đã đặt tay lên cổ cậu, kéo cậu xuống và hôn cậu.

Wonwoo hôn Mingyu, trước mặt mọi người, giữa một đám đông khổng lồ, tay anh run rẩy đặt lên gáy Mingyu và ngực anh hơi phập phồng và đây có lẽ là điều điên rồ nhất mà anh từng làm.

Anh lờ mờ nghe thấy tiếng hét của bạn bè, đầu tiên là Soonyoung, sau đó là Seokmin, rồi đến Hansol.

"Ôi chúa ơi! Cái đéo gì đang xảy ra vậy?!"

"Trả tiền đi! Cậu nợ tôi mười đô!"

"Wonwoo hyung là gay?!"

Anh nghe thấy họ nhưng lời nói của họ không thực sự có ý nghĩa gì nữa. Wonwoo lùi ra một chút, đang rất cần không khí, và Mingyu mở to mắt nhìn anh với đôi má ửng hồng.

"Wonwoo... " Cậu lên tiếng, khuôn mặt của họ vẫn đủ gần để họ thì thầm với nhau." Em tưởng anh không muốn— "

"Anh muốn họ biết." Wonwoo lắp bắp, định rụt tay lại nhưng Mingyu nhanh chóng lắc đầu và kéo anh lại gần, mũi cả hai chạm vào nhau.

"Anh có chắc không?"

"Nghe này, nếu anh nghĩ về điều này quá nhiều, anh sẽ thực sự phát hoảng vì vậy chúng ta có thể không..."

Mingyu mỉm cười thật tươi đến mức Wonwoo lo lắng mặt của cậu sẽ phát đau mất, và cậu kéo Wonwoo vào một cái ôm, một cái ôm thân mật đến mức không ai chứng kiến có thể nhầm nó với bất cứ điều gì khác ngoại trừ ý nghĩa thực sự của nó, đó là Mingyu hôn vào cổ Wonwoo và Wonwoo giấu nụ cười nhẹ nhõm của mình vào vai Mingyu.

"Jeon Wonwoo lại đây, tao sẽ đụ cái mông gầy guộc của mày—" Anh nghe thấy tiếng hét của Soonyoung từ đâu đó, nhưng có lẽ ai đó đã chặn cậu ấy lại vì một tiếng rít rất bất thường ngay sau đó.

Mingyu nắm lấy tay Wonwoo và dẫn anh rời khỏi đám đông trước khi bạn bè của họ tiến đến chỗ họ, rời khỏi đống lửa trại và đi về phía bãi đậu xe.

"N-Này, chờ một chút." Wonwoo kéo tay Mingyu và dẫn họ đi. Anh đưa họ đến xe của Soonyoung, là tài xế được chỉ định cho buổi tối và mở khóa xe để lấy quà của Mingyu từ bên trong. "Chúc mừng sinh nhật lần nữa." Anh nhanh chóng ấn nó vào tay Mingyu.

"Anh chuẩn bị quà cho em sao?"

"Ừ thì. Sinh nhật em mà."

Mingyu ngước lên khỏi chiếc hộp nhỏ được gói một cách cẩn thận đang nằm trong tay cậu, và Wonwoo cảm thấy choáng ngợp trước ánh mắt ấm áp của Mingyu. Quá ấm áp, và quá thân mật.

Lạy Chúa.

Wonwoo đã làm điều đó.

Anh thực sự đã làm được.

Tại sao anh vẫn chưa phát hoảng lên nhỉ?

"Không có gì to tát lắm đâu." Anh nhanh chóng nói trước khi bắt đầu một cơn suy nhược thần kinh. Anh không cảm thấy lo lắng.

Wonwoo chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, và anh thấy sợ hãi nhưng kiểu như, theo một cách tốt, Mingyu đang nhìn anh thật lâu và Wonwoo thực sự không thể không nhìn lại và anh cảm thấy như mình đang ở... giống như anh có thể...

"Anh đã tặng em món quà tuyệt nhất trên đời rồi." Mingyu cắn môi dưới và mắt cậu thực sự sáng lên, giống như cậu đang tỏa ra niềm hạnh phúc. "Em không thể tin rằng anh đã làm điều đó."

"Anh cũng vậy." Wonwoo thở phào, lo lắng cười khúc khích. "Nhưng anh... anh sẽ làm lại lần nữa. Vì em."

Mingyu hé môi, và cậu lại đỏ mặt và Wonwoo thích cách vai trò của họ có vẻ bị đảo ngược một lần. "Em thực sự rất hạnh phúc lúc này, giống như đây là sinh nhật tuyệt vời nhất của em từ ​​trước đến nay nhưng hyung, anh... anh ổn mà, đúng không? Em hiểu rằng anh muốn làm cho em hạnh phúc nhưng em không muốn anh bị áp lực đâu. "

"Anh ổn. anh nghĩ vậy." Wonwoo nhún vai. "Nếu chúng ta chậm lại và chỉ... không có gì chính thức. Bây giờ. Làm ơn. Anh xin lỗi, nhưng anh không nghĩ là—"

"Tốt rồi." Mingyu ngăn anh lại. "Chúng ta không cần phải là gì cả. Nhưng em có thể... em có thể nắm tay anh, và hôn anh các thứ, khi có người khác ở xung quanh đúng không?"

Wonwoo gật đầu, cảm thấy nụ cười của mình ngập ngừng trước câu hỏi của Mingyu - bởi vì Mingyu không nên hỏi một câu như vậy. Cậu không nên hy vọng hay lo lắng, như thể  Wonwoo có thể đổi ý vậy.

Wonwoo không công bằng với cậu, giống như việc Wonwoo cho cậu nếm thử thứ mà anh không chắc mình sẽ sẵn sàng đưa cho Mingyu.

"Mở quà của em đi." Wonwoo nói, không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này bằng những suy nghĩ bất chợt của mình. Chúng vẫn ở đó, đang hằn học trong tâm trí anh, nhưng nụ cười của Mingyu lúc này quá đỗi xinh đẹp và Wonwoo muốn tập trung vào điều đó tối nay.

Mingyu mở quà, và cậu bật cười khi nhìn thấy nó là gì, nhưng cậu cũng cố gắng không để cho con mọt sách bí mật sống bên trong cậu thoát ra khi nhìn thấy món quà, Wonwoo có thể nói rõ ràng bằng sự hào hứng trong mắt cậu. "Anh thực sự đọc những gì em đã nhắn cho anh sao?"

Wonwoo gật đầu. "Em đã không hiểu nó lúc đó, phải không?"

"Không." Mingyu lắc đầu, nhìn mô hình nhân vật trong tay mình. "Nhưng đã một vài tháng kể từ hồi em nói chuyện đó rồi. Và khi đó anh ghét em mà."

"Anh chưa bao giờ ghét em cả."

"Nhưng anh không thích em còn gì."

"Anh chưa hiểu rõ về em. Và anh cũng hơi sợ em nữa."

"Sợ?" Mingyu bật cười. "Em á? Em giống như một chú cún con đội lốt người thôi mà, đâu có gì mà anh phải sợ?"

"Em đáng sợ lắm đấy, Mingyu. Chỉ là em không nhận ra thôi."

"Chà... nhưng bây giờ anh thích em, phải không?"

"Anh sẽ không đi đến hàng chục cửa hàng truyện tranh để tìm nhân vật hành động đó cho em nếu anh không như vậy."

Mingyu mỉm cười. "Thật là lãng mạn."

"Anh đang cố." Wonwoo cười, và Mingyu cũng cười theo, và sẽ thật tuyệt nếu mọi thứ có thể bình thường và bất cần như thế này mãi mãi. Nhưng biết được Wonwoo và bộ não rối bời của anh, việc thực tế đánh gục anh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

"Em biết." Mingyu bước lại gần và nắm lấy tay Wonwoo, đan các ngón tay họ vào nhau. "Hãy quay lại trước khi họ đến đây."

"Đừng mà." Wonwoo lầm bầm, theo Mingyu ra khỏi bãi đậu xe. Nếu Mingyu nhận thấy Wonwoo đang nắm tay mình chặt như thế nào, thật may là cậu không đề cập đến điều đó.

"Đừng lo, em sẽ bảo vệ cái mông gầy của anh mà."



Hậu quả của hành động nho nhỏ mà anh đã làm giữa công viên ít tồi tệ hơn rất nhiều so với những gì Wonwoo mong đợi.

Chắc chắn rồi, một vài lần đầu tiên họ tụ tập cùng nhau thực sự là một cơn ác mộng.

Bạn bè của họ bắt đầu mỉm cười và khúc khích bất cứ khi nào Mingyu ngồi cạnh Wonwoo, nhưng Jeonghan đã chấm dứt tất cả vào một đêm nọ, khi Hansol bắt đầu rú lên khi Wonwoo nhặt một sợi lông mi khỏi má Mingyu, và trò trêu chọc dừng lại sau đó.

Soonyoung không thèm nói chuyện với anh trong hai ngày sau bữa tiệc nướng, buồn bã về việc Wonwoo đã giấu chuyện này với cậu ấy trong một thời gian dài như vậy nhưng còn thất vọng hơn khi biết anh đã nói với Jeonghan trước cậu ấy.

Wonwoo có thể hiểu tại sao cậu lại giận, nhưng chỉ cần một lời xin lỗi chân thành và một ít đồ ăn nhanh nhiều dầu mỡ và cùng nhau xem RoboCop đang phát trên TV để làm lành với cậu.

Mọi thứ có vẻ ổn.

Cuộc sống của anh đang diễn ra một cách tốt đẹp.

Và điều đó khiến Wonwoo sợ hãi hơn bất cứ điều gì khác, bởi vì có cảm giác như anh đang chờ đợi một điều gì đó tồi tệ xảy ra và phá hỏng vận may của mình.



"Mingyu! Em đang ở đâu vậy?" Wonwoo rên rỉ vào điện thoại, nheo mắt bảo vệ khỏi cơn mưa trút xuống người. "Cửa hàng đóng cửa và anh để ô trên xe buýt và trời thì đang mưa tầm tã!"

Tiếng cười của Mingyu bị bóp nghẹt lại bởi những giọng nói khác. "Nghe này, em xin lỗi, em vẫn đang ở trên xe buýt, em sẽ đến sau ba phút nữa."

Wonwoo cúp máy mà không nói thêm lời nào. Trên con phố này không có chỗ trú mưa, ngoại trừ một cái cây cách đó vài bước chân nhưng anh biết rõ là không nên đứng dưới gốc cây khi đang có giông bão. Anh trượt ba lô ra khỏi vai và giơ nó qua đầu, trái tim anh hơi vỡ ra khi biết rằng sách của anh có thể bị ướt nếu Mingyu không nhanh cmn lên.


Trên đời này không có nhiều thứ Wonwoo giỏi, nhưng anh chắc chắn là một người chuyên nghiệp trong việc đánh mất ô của mình. Anh để quên chúng trong thư viện, trên xe buýt, cho một người bạn mượn và không bao giờ lấy lại.

Sẽ không quá lời khi nói rằng trong hai năm đại học của mình, Wonwoo đã mua và mất ít nhất mười hai chiếc ô và con số vẫn không ngừng tăng lên.

Wonwoo nghe thấy tiếng chân văng trên mặt đường ướt và quay đầu liếc về hướng người đang chạy về phía mình.

"Hyung!" Mingyu nghe như hết hơi khi cậu đến bên cạnh anh, tóc cậu giờ cũng ướt đẫm. "Chết tiệt, em thực sự xin lỗi, em đến muộn quá."

Wonwoo càu nhàu một mình và cố gắng cắn răng để ngừng nói chuyện phiếm khi nhìn Mingyu loay hoay tìm chìa khóa cửa hàng. "Ô của em đâu rồi?"

"Em không có." Mingyu liếc nhìn anh khi cậu đẩy cửa bước vào.

"Đồ ngốc."

Mingyu cười toe toét và Wonwoo cố gắng lờ đi những cảm xúc kỳ lạ đang tràn ngập trong anh khi ánh mắt họ chạm nhau.

Bên trong ấm áp hơn rất nhiều và khi Mingyu đóng và khóa cánh cửa phía sau họ, không gian cũng im lặng hơn rất nhiều, sấm sét và mưa chỉ còn là những tiếng động âm ỉ đằng sau.

"Wonwoo, anh ướt đẫm rồi." Mingyu nói sau khi bật đèn. "Anh sẽ bị ốm mất."

Wonwoo cởi chiếc áo khoác ướt đẫm của mình ra và treo nó lên lò sưởi lạnh. "Ở đây không có khăn tắm phải không?"

"Chúng em có!" Miệng Mingyu mở thành chữ O lớn, giống như một ý tưởng vừa nảy ra trong đầu cậu. "Đợi em một chút."

Wonwoo cảm thấy khổ sở. Tất cả mọi thứ đều ướt và dính vào da của anh, ngay cả tất của anh cũng ướt đẫm. Khi Mingyu từ phòng tắm trở lại, cậu chỉ mặc chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi ẩm ướt.

Mingyu nhăn nhở khi nhìn thấy đôi chân trần của Wonwoo. "Của anh đây." Cậu đưa khăn tắm cho Wonwoo. "Em thỉnh thoảng tắm ở đây để tiết kiệm thời gian."

"Những thứ này có bẩn không vậy?" Wonwoo lấy khăn tắm và cười toe toét trước vẻ tổn thương trên gương mặt Mingyu.

"Không có." Mingyu hậm hực. "Và ngay cả khi chúng có bẩn, đó cũng là của em mà." Cậu hướng Wonwoo ra sau phòng với một tay đặt trên lưng dưới của anh. "Anh nên cảm thấy vinh dự mới phải."

"Anh rất vinh dự khi có các tế bào da chết của em trên khắp cơ thể của anh đấy." Wonwoo trả lời sau khi ngồi xuống chiếc ghế dài cũ kỹ trong góc. Anh rùng mình và quấn một trong những chiếc khăn quanh vai, sử dụng chiếc khăn còn lại để lau khô mái tóc đang nhỏ giọt.

Mingyu ậm ừ ngồi xuống bên cạnh. "Em nghĩ em thích anh hơn khi anh ngượng ngùng và đỏ mặt trước mỗi lời em nói đấy."

"Anh không làm điều đó."

"Có, anh đã làm." Mingyu đẩy tay anh ra và lấy khăn tắm trên đầu Wonwoo. "Và anh vẫn vậy."

"Không có." Wonwoo nhắm mắt lại khi Mingyu bắt đầu lau tóc cho anh với chiếc khăn, tập trung vào việc Mingyu đang dịu dàng như thế nào.

Mingyu kéo khăn về phía sau một chút để nó không che mặt Wonwoo nữa. "Em xin lỗi vì luôn đến muộn. Em thực sự hy vọng anh không bị ốm."

Wonwoo mỉm cười, đôi mắt anh lại nhắm nghiền khi Mingyu nhấc chiếc khăn mềm lên xoa đầu anh. "Anh hiếm khi bị ốm lắm. Anh đã không bị ốm trong gần hai năm rồi."

"Anh nói dối."

Wonwoo mở một bên mắt. "Anh có một hệ thống miễn dịch thực sự tốt đấy."

"Vâng, em chắc rằng chế độ ăn chỉ bao gồm mì ăn liền sẽ mang lại điều kỳ diệu cho hệ thống miễn dịch của anh đấy nhỉ."

Wonwoo đưa tay ra định đấm Mingyu nhưng cậu nhanh hơn, nắm chặt cổ tay anh bằng một cái bóp cổ tay ngu ngốc.

"Chế độ ăn uống của anh đã tốt hơn rất nhiều kể từ khi Chan chuyển đến rồi." Wonwoo vui mừng vì khuôn mặt của anh được che đi một phần bởi chiếc khăn vì Mingyu chỉ buông tay ra sau khi vuốt ngón tay cái lên các đốt ngón tay của Wonwoo, như một điều gì đó cần thiết.

Giống như cậu luôn phải đảm bảo rằng Wonwoo sẽ bối rối khi ở gần cậu, như thể nó chưa xảy ra đủ.

"Em hy vọng là vậy." Mingyu ậm ừ. Cậu đột nhiên bắt đầu xoa chiếc khăn tắm lên tóc Wonwoo một cách nhanh chóng và cả hai bắt đầu cười lớn trong khi Wonwoo cố gắng khiến cậu ngừng hành động như một kẻ mất trí.

Tiếng cười của họ lại tắt lịm, Mingyu nhẹ nhàng chải tóc cho Wonwoo khô hết mức có thể, Wonwoo một lần nữa nhận thức được sự gần gũi của cậu và Wonwoo đã mở lòng với chàng trai này như thế nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Anh nên cởi áo ra đi, hyung." Mingyu ậm ừ sau khi để chiếc khăn vào lòng anh. "Vai áo anh ướt hết rồi."

"Anh không có đồ khác để thay."

"Vậy thì sao? Ở đây ấm mà." Mingyu đứng dậy và đưa tay ra. "Cởi nó ra. Em sẽ hong khô cho anh."

"Nếu em đang làm vậy để thấy anh cởi trần thì đừng." Wonwoo vỗ ngực. "Không có gì hay ho để xem đâu."

"Được rồi, trước hết em làm việc này vì em không muốn anh bị ốm và thứ hai—" Mingyu dừng lại và mắt cậu bắt đầu lướt qua thân trên của Wonwoo.

"Đừng làm vậy nữa."

"Em xin lỗi." Mingyu nhếch mép cười. "Nhưng nghiêm túc đấy, cởi áo ra đi anh."

"Em bắt đầu nghe như một tên biến thái rồi đấy, Mingyu."

"Tốt thôi, cứ ốm đi. Xem em có thèm quan tâm không." Mingyu đảo mắt và họ nhìn nhau một lúc trước khi Mingyu bỏ cuộc với một tiếng than vãn. "Em không muốn anh bị ốm đâu, hyung. Nhìn này, vậy để em nhắm mắt lại nhé." Cậu che mắt bằng tay như một đứa trẻ và Wonwoo mỉm cười khi nhìn thấy.

Anh kéo chiếc áo thun ẩm ướt qua đầu và đứng dậy để treo nó lên ghế. Nó không quá ướt, vì vậy nó sẽ khô nhanh thôi.

"Anh đang làm gì đấy?" Mingyu hỏi, đôi mắt vẫn ẩn sau lòng bàn tay.

Wonwoo ngồi xuống và kéo tay Mingyu ra khỏi mắt cậu. "Anh đang khỏa thân."

Mingyu chớp mắt mở ra, và Wonwoo không biết mình mong đợi điều gì sẽ xảy đến - có lẽ anh nghĩ Mingyu sẽ nhìn chòng chọc vào anh, hoặc cậu sẽ nhếch mép và nói điều gì đó khiêu gợi - nhưng đôi mắt của Mingyu chỉ lướt qua bộ ngực trần của anh vài giây trước khi cậu đột nhiên đứng dậy và rời khỏi phòng.

Một lúc sau cậu quay lại với một chiếc khăn khô khác, và trong khi Wonwoo đang quá bận rộn vì bị bất ngờ bởi gương mặt ửng hồng của Mingyu, Mingyu đã ngồi xuống và quấn chiếc khăn quanh vai Wonwoo.

"Ừm. Cảm ơn em." Wonwoo kéo thêm chiếc khăn quanh vai, lông mày nhíu lại khi cố hiểu phản ứng của Mingyu nhưng Mingyu không nhìn vào mắt anh. Anh cười khúc khích một chút vì đột nhiên Mingyu lại hành động kỳ lạ như vậy. "Em ổn chứ?"

"Trông em giống ổn lắm à?"

"Có phải vì anh gầy quá không?"

"Gì cơ?" Mingyu cuối cùng cũng nhìn anh một lần nữa. "Không! Anh nói gì vậy?"

"Vậy tại sao em lại hành động như thế này?"

"Bởi vì anh đang cởi trần, và anh đẹp vãi và tóc của anh ướt hết và em đã không làm tình trong khoảng, bốn tháng rồi, vì vậy hãy để em nghỉ một chút!"

Wonwoo ngậm miệng lại, nhìn Mingyu, người đang ngó lại anh với đôi tai đỏ bừng.

Anh đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Soonyoung, về toàn bộ chuyện vô tính, và anh đột nhiên cũng nhận thức được rằng nếu Wonwoo muốn, anh có thể làm... mọi việc với Mingyu ngay bây giờ. Ngay chỗ này.

Và điều đó khiến anh thực sự cảm thấy chóng mặt và nóng bừng, anh hắng giọng, đảo mắt, kéo chiếc khăn lên ngực và cái quái gì đây, tại sao anh lại hành động như một học sinh cấp hai vậy? Họ là người lớn rồi. Họ đang học đại học.

Tình dục là chuyện rất bình thường.

Hoặc có thể nó không bình thường với Wonwoo. Đó là những gì anh phải tìm hiểu, phải không?

Mẹ kiếp

"Gì thế?" Mingyu hỏi.

"Gì?"

"Anh vừa mới chửi thề."

"Ồ." Wonwoo cau mày. "Chắc anh đã buột miệng."

Họ nhìn nhau chằm chằm trong một giây, và sau đó họ chỉ bật cười, bầu không khí ngượng nghịu lại từ từ mờ đi.

"Em xin lỗi. Vì sự bộc phát của em. Em không, giống như, sẽ nhảy vào anh hay gì đó đâu."

"Tốt rồi." Wonwoo nói. "Ý anh là, đừng... có nhảy vào anh."

Nếu bây giờ Mingyu đã cảm thấy... hơi thiếu thốn về tình dục rồi, thì cậu sẽ còn chịu đựng được bao lâu nữa?

Wonwoo sẽ phải ngủ với cậu nếu anh không muốn Mingyu làm chuyện đó với người khác, phải không?

Nhưng từ trước tới giờ Wonwoo chưa bao giờ muốn làm tình với ai cả. Anh cũng không biết mình có muốn làm điều đó với Mingyu hay không.

Nhưng mẹ kiếp, nếu Wonwoo thực sự là người vô tính thì sao? Mingyu sẽ làm gì đây?

Cậu sẽ bỏ đi phải không?

"Uh-Ồ, anh đang suy nghĩ. Anh đang lo lắng này." Mingyu từ tốn nói. "Em làm anh phát hoảng, phải không?"

"Không đâu." Wonwoo nhanh chóng nói, sợ hãi suy nghĩ của anh lại tuột ra. "Hãy nói về chuyện khác đi." Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chủ yếu là để kiểm tra điện thoại của anh ở nơi mà Mingyu cắm sạc trên tủ.

"Được rồi..." Mingyu ậm ừ, như thể cậu đang nghĩ về một chủ đề để nói. "Em đã tìm thấy một con giòi trong bông cải xanh của em vào ngày hôm trước."

Wonwoo quay lại ngó cậu qua vai với vẻ mặt chán ghét. "Kinh quá."

"Ghét phải nói với anh điều đó, hyung" Mingyu nói và đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, duỗi lưng khiến nó kêu răng rắc. "nhưng anh có thể đã ăn một đống giòi với bông cải xanh của anh trước đây đấy. "

"Không thể nào. Anh luôn rửa kỹ càng mà." Wonwoo quay lại nhìn cái tủ. Trước đây anh không thực sự chú ý nhiều đến nó, nhưng có rất nhiều thứ đằng sau tấm kính. Chỉ là những món đồ trang trí nhỏ, nhưng chúng đều rất sặc sỡ, và Wonwoo không biết chúng là gì.

"Dễ thương đấy. Nhưng trừ khi anh đã ngâm chúng trong nước muối hoặc giấm ít nhất nửa giờ, nếu không thì rất có thể anh sẽ ăn phải một con giòi. Chúng thực sự rất nhỏ và trông giống như thân cây mầm—"

"Được rồi, anh hiểu rồi, làm ơn dừng lại đi."

"Em đã sử dụng google. Giống như anh đã bảo." Mingyu nói và Wonwoo mỉm cười khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Mingyu trong tấm kính trước mặt.

"Tất cả những thứ này là gì thế?" Anh hỏi, chỉ vào những thứ đằng sau tấm kính. "Chúng là của chú sao?"

"Hửm? À đúng rồi." Mingyu đến đứng cạnh anh. "Vợ ông ấy thường thu thập rất nhiều thứ, và ông ấy không bao giờ vứt chúng đi sau khi bà ấy mất."

"Bà ấy mất rồi?" Wonwoo quay lại nhìn Mingyu, đột nhiên cảm thấy thực sự buồn vì cứ gọi người đàn ông đó là cục cằn. Thật không dễ dàng để tiếp tục cuộc sống của bạn, khi mất đi người mình yêu sau một thời gian dài ở bên nhau.

Mingyu gật đầu. "Bà ấy mất vì ung thư phổi cách đây 9 năm. Nhìn kìa, đó là bà ấy, khi bà ấy còn là một cô gái trẻ." Mingyu mở một trong những cánh cửa tủ và lôi ra một bức tranh đã mờ nằm ​​trong khung ảnh nhỏ bằng đồng. "Rất đẹp, phải không?"

"Ừ." Wonwoo gật đầu, nhìn cô gái trong ảnh. Thật là kỳ lạ, cô ấy trông không hơn mười tám tuổi trong bức ảnh đó, và bây giờ cô ấy đã chết.

Cô ấy chỉ là một người lạ, nhưng ý nghĩ đó vẫn khiến anh buồn.

"Chú hẳn là đã cảm thấy rất cô đơn." Anh lầm bầm, đặt bức ảnh về chỗ cũ.

"Em nghĩ vậy." Mingyu trả lời. "Em nghĩ đó là lý do tại sao ông ấy tiếp tục làm việc rất nhiều. Để làm xao nhãng bản thân. Và ông ấy luôn mang thức ăn cho chúng ta bởi vì chú thực sự thích có chúng ta bên cạnh." Cậu mỉm cười ở phần cuối và Wonwoo cười khúc khích, nghĩ về việc người đàn ông luôn phàn nàn về việc Wonwoo ở đây quá nhiều.

Wonwoo phát hiện ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Nó rất nhẹ và dường như có thứ gì được viết trên đó, nhưng các chữ cái trông giống như được viết ở ngôn ngữ khác và chúng cũng thực sự bị mờ. "Đây là gì thế?"

"Mở nó ra đi."

Có một thiết bị kim loại được vặn vào hộp. Wonwoo không biết nó có thể là gì, nhưng nó trông rất cũ, một số bộ phận đã rỉ sét, và sau đó anh nhận ra chiếc tay cầm nhỏ bằng kim loại thò ra từ hộp. "Anh không biết."

"Anh nghiêm túc chứ?"

"Anh nhìn không nghiêm túc sao?"

"Hyung, đó là một chiếc hộp nhạc!" Mingyu chỉ vào tay cầm, bĩu môi. "Một cái rất cổ. Nhưng chúng từng trông như thế này."

"Nó vẫn hoạt động chứ?"

"Đương nhiên rồi! Quay tay cầm đi!" Mingyu bước lại gần hơn cho đến khi cậu dán chặt vào người Wonwoo và Wonwoo ngước nhìn cậu, ánh mắt họ chạm nhau trong một giây và cả hai đều cười khúc khích trước sự háo hức của Mingyu.

Wonwoo xoay tay cầm một vài lần, trong một khoảnh khắc không có gì xảy ra và anh nghĩ Mingyu chỉ đang trêu chọc mình, nhưng sau đó bánh xe bên trong bắt đầu quay và những thanh kim loại dài cũng bắt đầu chuyển động, tạo ra một giai điệu leng keng.

Nghe có vẻ hơi lạc điệu, có thể là do một số dây đàn đã bị gỉ rồi, nhưng giai điệu rất hay, theo một cách rất, rất buồn.

Wonwoo không biết điều đó khiến anh vui hay muốn khóc nữa.

"Nó nghe thực sự rất đẹp." Anh nói khẽ, xoay tay cầm một lần nữa khi nó ngừng phát. "Em có biết giai điệu này đến từ đâu không?"

"Đó là một bài hát tiếng Nhật." Mingyu ậm ừ, cằm tựa vào vai Wonwoo khi nhìn anh chơi với chiếc hộp nhạc. "Tên là Sayonara no Natsu."

https://www.youtube.com/watch?v=EigC-IpJrL0

"Và nó có nghĩa là gì, Mingyu-san?"

Mingyu bật cười. "Nó có nghĩa là lời tạm biệt của mùa hè. Thật sự rất buồn, vì chú đã làm hộp nhạc này cho vợ mình trước khi bà ấy qua đời."

"Ông ấy phải thực sự yêu cô ấy." Wonwoo đóng hộp lại và vuốt ngón tay lên từng con chữ được khắc trên mặt gỗ. "Mà sao tất cả những thứ này trông cũ như vậy? Nếu chỉ mới chín năm..."

"Chú đã vứt bỏ tất cả mọi thứ sau khi bà ấy mất, khi ông vẫn còn đau buồn. Nhưng rồi ông nhận ra rằng đó là những thứ duy nhất còn lại của bà nên ông đã đi nhặt lại tất cả chúng trong túi rác của mình trong vườn sau nhiều tuần. "

"Em và chú thân thiết hơn anh tưởng rất nhiều." Wonwoo cẩn thận cất chiếc hộp đi.

"Ừ thì, bọn em không chỉ làm việc ở đây, anh biết đấy. Chú ấy không còn ai khác và mọi người đều cần ai đó để nói chuyện, phải không?"

"Giống như em đã làm khi em rất buồn vào lần trước chúng ta ở đây sao?"

Mingyu chớp mắt nhìn anh, và lần này Wonwoo không bỏ qua tia đau thương trong biểu cảm của Mingyu. "Chà, em không còn buồn nữa phải không?"

"Nhưng mà sao em lại buồn thế?" Wonwoo quay mặt về phía cậu một cách đàng hoàng và bằng cách nào đó, mặc dù là người cao hơn, Mingyu có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều trong khoảnh khắc đó.

"Chúng ta có thể nói chuyện đó lúc khác được không?" Mingyu hỏi. Wonwoo có thể thấy cậu không muốn nói về điều đó và một phần trong anh chỉ thực sự muốn biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh biết mình không có quyền đào sâu hơn vào những vấn đề không liên quan đến mình.

"Được rồi." Anh gật đầu và lại cầm hộp nhạc lên. "Làm ơn nói cho anh nghe về cơ chế của hộp nhạc này đi. "

Mingyu có vẻ hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi chủ đề nhanh chóng, nhưng cậu cũng có vẻ biết ơn, và cậu bắt đầu cười, lấy hộp nhạc từ tay Wonwoo.

"Sao em lại cười?"

"Em không biết nữa. Anh nói làm ơn." Mingyu nhún vai. "Thật là dễ thương."

Wonwoo nhìn những ngón tay của Mingyu đang nghịch bánh xe nhỏ bên trong hộp hơn là nhìn vào mặt cậu, không muốn cho cậu hài lòng khi biết Wonwoo cảm thấy thế nào khi Mingyu bảo anh dễ thương.

"Những va chạm nhỏ trên bánh răng kiểm soát tốc độ. Giai điệu thực sự đến từ những sọc kim loại nhỏ này..." Mingyu trông thật đáng yêu, cậu đắm chìm trong việc giải thích cách hoạt động của hộp nhạc này với Wonwoo chỉ vì Wonwoo yêu cầu cậu làm vậy. "Chúng càng dài, âm thanh sẽ càng trầm và ngược lại càng rõ ràng. Chúng dày hơn ở phần đầu, điều đó giúp cho giai điệu có chiều sâu hơn, nếu không nó sẽ nghe kỳ quặc lắm, em nghĩ là sẽ hơi chói tai, nhưng mà em biết gì chứ khi em đâu có phát minh ra thứ này."

Wonwoo bật cười và Mingyu nhìn anh không cảm xúc.

"Gì vậy?"

"Không có gì. Tiếp tục đi."

Mingyu cau mày nhưng lại nhìn vào hộp nhạc. "Về mặt kỹ thuật, anh có thể sử dụng bất kỳ loại dây nào cho một bánh răng, nó gần giống như giai điệu anh đang theo đuổi, nhưng nếu độ dài và độ dày không chính xác, nó sẽ giống như một người say rượu chơi piano ấy. Anh biết chứ?"

Wonwoo lại cười và Mingyu đặt hộp nhạc xuống, lộ rõ ​​vẻ bực bội.

"Nếu anh không thích những lời giải thích của em, thì hãy tìm trên google đi và đừng có cười em nữa, điều đó làm tổn thương cảm xúc của em đấy."

Và rồi Wonwoo chồm lên và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Mingyu. Bởi vì anh không thể cưỡng lại được.

"Anh xin lỗi vì đã cười."

Có thể đó là nỗi buồn vì số phận nghiệt ngã của người chú vẫn còn đọng lại trong anh, có thể đó là cảm giác mà bài hát từ hộp nhạc đã để lại, nhưng Wonwoo đột nhiên sợ mất Mingyu hơn là nỗi sợ ngớ ngẩn khi gọi cậu là bạn trai của mình.

Mingyu có vẻ ngạc nhiên khi Wonwoo bắt đầu bất kỳ kiểu thân mật nào nhưng cậu kéo Wonwoo lại gần hơn khi anh cố gắng bước ra xa, tay đặt lên hông Wonwoo. Wonwoo vòng tay ôm Mingyu và chiếc khăn tắm giờ đã bị bỏ quên trên sàn, Mingyu nói điều gì đó mà Wonwoo không hiểu. Trước khi anh có thể hỏi nó là gì, Mingyu đã cúi xuống hôn anh một lần nữa, và lần này cậu làm nó một cách chính xác. Chậm rãi, uể oải cho đến khi máu của Wonwoo chảy ào ào bên tai và hơi ấm từ miệng Mingyu là điều duy nhất anh có thể nghĩ đến.

Đây là lần đầu tiên tâm trí của anh bình tĩnh như vậy và có lẽ đó là lý do tại sao họ lặp đi lặp lại nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro