Chapter 8: Bitter Pill

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, đừng nhìn em như vậy." Mingyu bật cười nhưng vẫn có chút hơi lo lắng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Wonwoo.

"Sao tôi không lo được chứ" Wonwoo nhún vai và từ từ đóng cuốn truyện tranh rơi khỏi tay mình khi Mingyu đè anh xuống đất một lúc trước. "Có vẻ như cậu sắp nói với tôi chuyện gì đó không tốt thì phải."

Mingyu lắc đầu, cậu hơi thở dài. "Không, không phải như vậy đâu. Ý em là— nó cũng không hẳn là chuyện tốt nhưng em chỉ cảm thấy sẽ thật sai trái khi giấu anh chuyện này vì em hiểu anh sẽ không muốn em biết những điều như vậy về anh nên em nghĩ là—"

"Mingyu."

"Được rồi, nghe này. Em nghĩ nó đã lỡ miệng. Em khá chắc rằng Chan không cố ý nói với em chuyện đó. Thằng bé thực sự sợ rằng anh sẽ nổi giận với nó, vậy nên làm ơn đừng trách thằng bé được không."

Wonwoo nheo mắt. "Cậu đang nói về chuyện gì thế?"

"Chuyện đó—Chuyện về anh" Mingyu bắt đầu. "Và ba của anh."

"Ba tôi." Bụng của Wonwoo nhộn nhạo một cách khó chịu vì anh đã biết chuyện này sẽ đi đến đâu. Anh vẫn chưa có ý định nói với Mingyu - chỉ một số ít người không phải gia đình anh biết về chuyện đó - và chỉ là, đó không phải là điều mà anh cảm thấy cần phải đề cập đến. Giống như việc bạn nói về tôn giáo của mình trong khi giới thiệu bản thân vậy, chẳng hạn như "Xin chào, tôi là Jeon Wonwoo và tôi là một Phật tử."

Kiểu như đó là sự thật, nhưng người khác không cần thiết phải biết về nó ngay lập tức.

Tương tự với mối quan hệ của Wonwoo với ba anh.

"Ông ấy không phải là ba ruột của tôi." Wonwoo cẩn thận quan sát phản ứng của Mingyu sau khi anh nói những lời đó. "Thằng bé nói với cậu như vậy à?"

Mingyu gật đầu, hơi ngạc nhiên vì câu trả lời dễ dàng của Wonwoo. "Nó nói rằng hai người là anh em cùng mẹ khác cha."

"Ừ. Chúng tôi có những người ba khác nhau."

Sự im lặng kéo dài cho đến khi Mingyu nhích người để di chuyển một chút, mắt cậu lướt qua khuôn mặt Wonwoo. "Vậy, uhm. Có phải mẹ anh và ba anh đã chia tay nhau không?"

Wonwoo lắc đầu. Sẽ dễ dàng hơn để giải thích câu chuyện theo cách đó; ba mẹ anh ly hôn, mẹ anh tái hôn và có một đứa con khác (Chan) và chồng mới của bà ấy đã nhận nuôi Wonwoo. Chà, ít nhất thì phần cuối cùng cũng khá là giống sự thật.

"Không. Không hẳn là như vậy." Wonwoo ngước nhìn cậu, cau mày với chính mình khi nhận ra mình sắp làm gì. Tại sao anh lại nói với Mingyu điều này chứ? "Tôi chưa bao giờ gặp cha ruột của mình. Tôi thậm chí còn không biết ông ấy là ai."

Anh biết cách anh giải thích câu chuyện như thế này sẽ dẫn đến nhiều thắc mắc hơn nữa, và vẻ bối rối trên khuôn mặt Mingyu chỉ là bằng chứng cho điều đó. "Em... không hiểu. Sao anh lại không biết ba mình là ai được—"

"Tôi có thể..." Wonwoo không nhận ra nãy giờ mình đang nín thở cho đến khi anh thở ra một hơi dài. "Tôi thực sự không thích nói về chuyện đó. Tôi xin lỗi."

Mingyu há miệng và nhanh chóng lắc đầu. "Không, anh đừng xin lỗi! Em đúng là ngu mà, đáng lẽ em không nên hỏi mới phải."

Khoảnh khắc căng thẳng khi ánh mắt họ chạm nhau và Wonwoo - chắc chắn không phải là lần đầu tiên - cảm nhận được những điều mà anh thường không cảm thấy; giống như việc anh muốn kể cho Mingyu nghe về những chuyện riêng tư của mình. Nó khiến anh mất cảnh giác và khiến anh muốn thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây.

"Không, không sao đâu." Anh cười nhẹ với Mingyu. "Có lẽ tôi sẽ kể cho cậu nghe vào lúc khác."

"Ừ, chắc chắn rồi." Mingyu cắn môi dưới và Wonwoo tự hỏi liệu đó có phải chỉ là thói quen của cậu không hay là cậu cố tình làm vậy vì cậu biết rằng Wonwoo có một nỗi ám ảnh kỳ lạ với răng cậu. "Không áp lực."

Wonwoo hắng giọng và nhặt lại cuốn truyện tranh bị bỏ quên. "Vậy, chính xác thì "ship" có nghĩa là gì thế?"

Mingyu mỉm cười và xích lại gần hơn cho đến khi họ ngồi cạnh nhau, cơ thể cậu tỏa ra hơi ấm và Wonwoo cố gắng che giấu nụ cười ngu ngốc vì cảm giác thật tuyệt khi có Mingyu ở gần anh như thế này. Mingyu mở cuốn sách đến những trang có sự tương tác giữa Steve và Peggy. "Họ đã có một mối quan hệ lãng mạn với nhau rồi, đúng chứ? Ý em là, biên kịch hoặc đạo diễn thể hiện họ là một cặp rồi. Cho nên người hâm mộ gọi nó là canon."

"Canon...?"

"Ừ." Cậu lật lại trang mà Steve đang nói chuyện với Bucky và dùng ngón trỏ vạch một vòng quanh họ. "Tuy Steve và Bucky chỉ là bạn bè, nhưng có một nhóm người muốn họ còn trên mức bạn bè nữa. Đó được gọi là ship. Họ muốn hai người đó, kiểu như, hôn nhau, có những khoảng thời gian và những chuyện thân mật hơn."

Wonwoo cau mày khi Mingyu nhăn mặt nhìn anh. "Sao cậu biết được mấy chuyện như này thế?"

"Cô gái mà em từng quen đã vẽ một vài fanart điên rồ của—" Mingyu dừng lại giữa câu và Wonwoo hành động như thể không có gì to tát, giống như nó không khiến anh cảm thấy mình không đủ với Mingyu khi cậu nói về những người bạn gái cũ của mình. "Nhưng chỉ để anh biết thôi, em ship hai đứa mình đấy."

Wonwoo cười và dùng vai đẩy Mingyu ra, chủ yếu để che đậy sự thật rằng những lời Mingyu nói khiến anh đỏ mặt như một cậu thiếu niên đang trong tuổi dậy thì vậy. Anh nhớ lại những Mingyu gì vừa nói hồi nãy và nhíu mày bối rối. "Nhưng không phải chúng ta là canon rồi sao?"

Mingyu từ từ ngồi dậy trở lại, chớp mắt nhìn Wonwoo và miệng cậu hơi hớn hở. Cậu giữ nguyên như vậy trong vài giây.

"Tôi đã nói gì sai à?"

"Anh nghĩ chúng ta là canon á?" Có vẻ như Mingyu đang rất cố gắng để không cười.

"Ừ thì. Không phải sao?" Wonwoo không hiểu toàn bộ chuyện ship sủng này; anh nghĩ là anh đã hiểu nhưng phản ứng của Mingyu khiến anh bối rối, Mingyu ngừng há hốc miệng và thay vào đó bắt đầu cười rạng rỡ với Wonwoo.

"Không. Ổn mà. Chúng ta ý." Cậu bắt đầu nở nụ cười toe toét và Wonwoo không biết tại sao nhưng anh cảm thấy như mình vừa đạt được điều gì đó to lớn chỉ bằng cách làm cho Mingyu cười như vậy.

Mingyu nhìn anh một cách kỳ lạ,cậu bắt đầu cúi gần hơn, và Wonwoo như gồng mình lên vì Mingyu muốn hôn anh (cảm giác thật lạ lùng, Wonwoo không nghĩ mình có thể quen được khi biết ai đó trên hành tinh này muốn làm gì đó như thế này với Wonwoo). Môi của họ chỉ cách nhau một nhịp thở—

"Gyu, tôi có thể mượn dao cạo điện của ông không -" Minghao đột ngột mở cửa bước vào, ngước lên khỏi con dao cạo trên tay đúng lúc thấy Wonwoo và Mingyu tách nhau ra như thể họ vừa bị bỏng. Một tay cậu ta đặt lên tay nắm cửa, hơi há hốc mồm nhìn hai người bọn họ cùng với khóe môi co giật.

"Ông cần gì vậy?" Mingyu hắng giọng hỏi. Wonwoo giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng mắt anh vẫn nhìn thấy đôi má ửng hồng của Mingyu và phải rất cố gắng anh mới không cười toe toét như một tên ngốc.

"Dao cạo râu của ông ý. Cho tôi mượn được không?" Minghao hỏi với một nụ cười nửa miệng.

"Được, giờ thì ra ngoài đi."

"Chắc chắn rồi." Minghao liếc nhìn Wonwoo, nụ cười ngày càng mở rộng hơn. "Chúc hai người... đọc sách vui vẻ nhé"

Minghao bỏ ra ngoài và Mingyu càu nhàu điều gì đó trong hơi thở và thật dễ thương khi trông thấy cậu xấu hổ như vậy. Bạn có thể nghĩ rằng một người như Mingyu đã quen với việc bị bạn bè của cậu lấn lướt nhưng có lẽ là không.

Cuối cùng họ thực sự đọc sách - chỉ đọc sách mà thôi - cho đến khi Wonwoo rời đi lần nữa, đó là khi họ đứng ở cửa như những kẻ ngốc trong khoảng mười giây trước khi Mingyu thở dài, nghiêng người và đặt một nụ hôn lên má Wonwoo.

"Nhắn tin cho em khi anh về nhà nhé?"

Wonwoo không muốn rời đi như thế này. Anh muốn chạm vào Mingyu, muốn có cớ để chạm vào cậu, nhưng không có gì cả nên anh cố gắng mỉm cười và gật đầu với cậu.



Khi về đến nhà, anh thấy Chan đang ngồi ở bàn cà phê, làm bài tập. Thằng bé nhìn lên Wonwoo và nếu anh phải miêu tả vẻ mặt của em trai mình lúc này, đó sẽ là sự sợ hãi.

Chan trông rất hoảng sợ.

Sợ Wonwoo.

"Anh không giận đâu." Anh thả túi xách của mình xuống và đến gần Chan. "Đừng có nhìn anh như thế nữa."

"Em xin lỗi." Chan hạ bút xuống. "Em xin lỗi vì đã nói với Mingyu hyung. Em biết điều đó thật ngu ngốc.Em không biết tại sao em lại làm vậy nữa."

"Không sao mà."

"Em thề là em không cố ý đâu—"

"Anh đã nói là anh ổn."

Chan cuối cùng dường như đã ghi nhận lời nói của Wonwoo. "Anh không sao thật chứ?"

Wonwoo ngồi xuống sofa. "Anh biết em không có ý xấu. Em cởi mở hơn về những chuyện như vậy. Anh ổn với việc Mingyu biết chuyện đó."

"Anh mới chỉ kể cho Soonyoung hyung về chuyện đó thôi mà." Chan nhìn anh một cách hoài nghi. "Và anh ổn với việc Mingyu biết á?"

Thằng bé nói đúng nhưng Wonwoo không biết tại sao anh lại không thấy có vấn đề với chuyện đó. Anh không thực sự hiểu được những điều mà anh cảm thấy khi nói đến Mingyu.

"Ừ." Anh gật đầu và Chan nhìn anh đầy nghi ngờ. "Anh đi tắm đây."

"Hyung—" Chan ngăn anh rời đi và khi Wonwoo quay lại nhìn thằng bé, anh có thể nói có chuyện gì đó trong tâm trí nó.

"Sao thế?"

Nhưng Chan lại lắc đầu và cầm bút lên. "Không có gì đâu."

Wonwoo nghĩ đến việc ép nó nói ra nhưng rồi lại quyết định không làm thế, nghĩ rằng em trai của mình sẽ nói với anh nếu đó là việc quan trọng.

Tối hôm đó, Wonwoo tỉnh giấc bởi tiếng khóc của ai đó.

Tiếng khóc của Chan.

Anh ngồi dậy khỏi sofa và nhanh chóng đi vào phòng ngủ, bật đèn lên và thấy Chan vẫn đang ngủ; thằng bé đang khóc trong giấc ngủ.

"Chan." Anh nói và cúi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng lay vai em trai. "Chan, dậy đi."

Chan thút thít và Wonwoo cảm thấy ngực mình đau nhói vì giọt nước mắt chảy dài trên má thằng bé. Anh vỗ nhẹ má nó, gọi tên nó một lần nữa và đóng băng khi Chan lại thút thít. "Mẹ ơi."

Wonwoo lặng người đi trong vài giây, cho đến khi tiếng khóc của Chan biến thành tiếng thở khò khè. Nó thở hổn hển và chỉ mất một giây để Wonwoo di chuyển, vội vàng lấy chiếc ba lô của Chan được giấu một nửa dưới gầm giường và lần mò tìm ống thuốc bên trong.

"Chan!" Anh nói với nhiều lực hơn khi quay lại thành giường, lắc cái ống thuốc trong tay. "Dậy đi!"

Thằng bé tỉnh dậy. Nó chớp mắt mở lớn khi thở hổn hển và lại bắt đầu khóc dữ dội hơn trong khi vẫn cố gắng để lấy thêm không khí vào phổi.

"Chỉ là mơ thôi Chan. Ngồi dậy đi. Em đang lên cơn suyễn đấy." Anh nắm chặt cánh tay của Chan khi nó không phản ứng gì trong cơn hoảng loạn, lấy ống thuốc và bắt thằng bé ngồi thẳng dậy. "Của em đây. Nào. Em biết cách dùng mà, Channie."

Anh giữ ống thuốc ở trên môi Chan và thở phào nhẹ nhõm khi Chan cuối cùng cũng có phản ứng và mở miệng hít một hơi dài khi Wonwoo ấn xuống ống phồng. Wonwoo nhìn lồng ngực của Chan đang xẹp xuống, tiếng thở khò khè giảm dần.

"Ổn hơn chưa?"

Chan nhìn anh và đưa tay áo lên lau đi đôi mắt ướt át của mình. "Em xin lỗi."

Wonwoo thở dài và đặt ống thuốc lên bàn cạnh giường. "Em mơ thấy gì vậy?"

"Em mơ thấy mẹ." Chan nói và cằm của nó hơi run run. "Em nghĩ có chuyện gì đó, hyung."

"Chỉ là một giấc mơ thôi, Chan. Những điều đó không có ý nghĩa gì cả." Wonwoo lắc đầu. "Lúc nãy em đã nói chuyện với mẹ. Bà ấy vẫn khỏe mà, đúng chứ."

"Mẹ đã gọi em trong giấc mơ và nhờ em giúp. Mẹ đã khóc rất nhiều." Em trai anh nhìn xuống lòng mình. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ không khỏe hơn được? Sẽ ra sao nếu bà ấy cố gắng—"

"Bà ấy sẽ không." Wonwoo nhanh chóng cắt lời nó. "Em tin tưởng anh đúng không?"

"Vâng." Chan nói không chút do dự, và Wonwoo muốn đưa tay ra và ôm lấy nó vì Chan đột nhiên không giống như thằng bé đã mười bảy tuổi. Thằng bé giống như hồi chín tuổi, lẻn vào giường của Wonwoo vào ban đêm vì sợ ngủ một mình sau khi phòng của họ bị tách ra.

"Vậy thì chỉ cần tin anh thôi. Mẹ sẽ khỏe hơn. Bà ấy chỉ cần một thời gian nữa để hồi phục thôi."

Chan chớp mắt với anh một lúc, sụt sịt và Wonwoo đưa tay ra lấy khăn giấy, đưa cho nó với nụ cười nhẹ khi thấy nước mũi thằng bé chảy ra. "Em xin lỗi vì đã đánh thức anh."

"Ổn mà." Wonwoo bắt đầu đứng dậy nhưng Chan lại làm anh dừng lại một lần nữa, giống như lúc nãy ở phòng khách.

"Anh có ghét em không?"

"Gì cơ?"

"Anh... vẫn ghét em sao?" Chan hỏi, giọng hơi run.

Wonwoo nhìn nó chằm chằm một lúc, những suy nghĩ trong đầu anh rối tung lên. Anh mệt và muốn đi ngủ tiếp vì ngày mai anh có tiết vào sáng sớm nhưng anh không thể, không phải khi Chan đang trông như thế này. "Sao anh lại ghét em chứ?"

"Em không ngu đâu." Chan lại sụt sịt. "Em biết anh đã từng ghét em nhiều như thế nào mà. Anh muốn em biến mất. Cả em và ba."

"Chan—"

"Em xin lỗi vì mọi thứ, hyung. Em xin lỗi vì anh đã phải trải qua tất cả những chuyện đó và em xin lỗi vì em là một phần lý do tại sao. Và em xin lỗi vì ba-"

"Này, dừng lại đi, được không?" Wonwoo cố gắng cười trừ nhưng anh không thành công và cuối cùng nghe có vẻ khó khăn hơn rất nhiều so với anh muốn. "Anh không ghét em đâu. Đừng nghĩ vậy nữa."

"Thật sao anh?" Chan nhìn anh đầy mong đợi và Wonwoo biết thằng bé muốn nghe gì; nó muốn nghe rằng Wonwoo yêu nó, và rằng anh rất vui khi có nó ở bên.

"Anh là anh trai của em mà." Đó là tất cả những gì Wonwoo có thể nói và sự thất vọng thể hiện rõ qua cái cách mà vai Chan chùng xuống, cái gật đầu cam chịu của nó và Wonwoo không thể không cảm thấy như mình lại khiến thằng bé thất vọng một lần nữa.


Wonwoo không thích khoe khoang, nhưng nếu có một thứ mà anh giỏi nhất thì đó chính là trò chơi điện tử.

Anh không thua. Không bao giờ.

Và Soonyoung - là một đứa nhỏ cạnh tranh - chưa bao giờ từ bỏ ước mơ một ngày nào đó đánh bại được Wonwoo ở trò Call of Duty.

Vì vậy, đó là lý do tại sao họ ngồi trong phòng khách của Wonwoo vào một buổi chiều buồn tẻ vài ngày sau đó, cố gắng giết nhau trên màn hình cùng với một ít khoai tây chiên béo ngậy và một chai trà đá uống chung đang đặt ở giữa.

Vì một vài lý do, Wonwoo không thể thực sự tập trung được vào trò chơi. Anh cứ liên tục để nhân vật của mình suýt chết một vài lần và số mạng mà anh giết được ít ấn tượng hơn bình thường. Sau lần thứ tư Soonyoung bắn trúng Wonwoo, người bạn thân nhất của anh bắt đầu nghi ngờ và liếc nhìn anh một cách thích thú.

"Có chuyện gì với mày hôm nay vậy? Mày chơi tệ lắm đấy."

Wonwoo tạm dừng trò chơi và nhìn chằm chằm vào màn hình trong vài giây cho đến khi Soonyoung dùng chân huých nhẹ vào đùi anh.

"Có chuyện gì thế?" Cậu ấy hỏi. "Sao lại dừng trò chơi?"

"Mày có biết vô tính (asexual) là gì không?"

Soonyoung nhíu mày bối rối. "Vô tính? Ý mày là người mà không thể cương được á?"

"Không phải." Wonwoo cảm thấy hơi bực mình vì những lời nói của Soonyoung mặc dù anh biết mình không nên làm vậy. Anh cũng không nghĩ rằng mình có thể sẽ hiểu thuật ngữ này có nghĩa là gì một tháng trước nếu Jeonghan không bắt anh tra cứu nó trên google. "Ý tao là người mà không thích... mày biết đấy, quan tâm đến tình dục ý."

"Chờ đã, những người như vậy thực sự tồn tại sao?" Soonyoung trố mắt nhìn. "Nhưng— đó là tình dục. Làm sao mày có thể không thích nó chứ?"

Wonwoo khó chịu nhún vai. Bạn thân của anh không chú ý đến điều này, và cậu ngay lập tức trở nên nghiêm túc hơn.

"Mày có muốn nói với tao chuyện gì không?"

"Không. Tao không nghĩ vậy."

"Mày không nghĩ vậy?"

"Ừ."

"Chà, sao mày lại hỏi tao chuyện này?" Soonyoung hỏi. "Mày không bỗng nhiên hỏi tao về mấy chuyện vô tính này, đúng chứ?"

"Không biết sao tao lại hỏi nữa. Chơi tiếp đi." Wonwoo tiếp tục trò chơi chỉ để Soonyoung tạm dừng một lần nữa bằng bộ điều khiển riêng của cậu ấy.

"Won, chờ một chút." Soonyoung thở dài và quay mặt về phía anh. "Mày... mày nghĩ mày là như vậy sao?"

Wonwoo im lặng một lúc trước khi bắt gặp ánh mắt của Soonyoung. "Tao không biết tại sao tao chưa bao giờ có ham muốn về chuyện đó... mày biết đấy."

Soonyoung im lặng một lúc, giống như cậu ấy đang cố gắng nắm bắt ý tưởng về khả năng đó. "Ý tao là, tao biết mày không quan hệ bừa bãi các thứ, nhưng tao nghĩ đó chỉ bởi vì mày là kiểu người chỉ lên giường trong một mối quan hệ thôi. Và xét đến việc mày chưa bao giờ có một mối quan hệ nào cả, tao hiểu đó là lý do tại sao . Nhưng vô tính? Đó không phải là vấn đề nhỏ đâu, mày biết không, thật khó có thể tin được? "

"Sao lại không tin được? Tao chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tình với ai cả. Chuyện đó chắc chắn không bình thường ở tuổi của bọn mình đúng không."

"Ý tao là, nếu mày cảm thấy như vậy là hoàn toàn ổn, Won. Tao thề đấy, miễn là mày hài lòng nhưng— nhưng tao cảm thấy là mấy chuyện kiểu này không thể được xác định cho đến khi mày thử đâu."

Wonwoo nhìn Soonyoung đầy cảnh giác. "Mày đang nói rằng tao nên thử làm chuyện đó."

"Chính xác là những gì tao đang nói. Mày cần phải thử làm chuyện đó trước khi đi đến bất kỳ kết luận nào." Soonyoung gật đầu khích lệ. "Nếu đến lúc đó mày vẫn không thích thì mày có thể khẳng định chắc chắn rồi."

"Mày không hiểu. Tao thậm chí không cảm thấy muốn làm chuyện đó nữa." Wonwoo nhăn mặt vì những gì mình vừa nói. Một chàng trai bình thường không nên nói những điều như thế.

"Đó là bởi vì mày chưa tìm được người mà mày cảm thấy đủ thoải mái để cùng thử thôi." Soonyoung nhún vai. "Ý tao là, tao có thể làm chuyện đó với mày nhưng tao không thích con trai và tao không nghĩ Yuna sẽ đánh giá cao chuyện này đâu—"

"Im đi." Wonwoo dùng chân đá vào chân Soonyoung, khiến bạn anh ngã lăn ra cười thích thú.

"Đừng có làm bộ làm tịch nữa, Won. Chúng ta là sinh viên đại học rồi. Mọi người làm việc đó suốt đấy thôi."

"Phải rồi, tao chắc rằng mẹ mày sẽ tự hào về mày lắm nếu bà ấy biết nhỉ." Wonwoo bật cười trước tia kinh hoàng trên mặt Soonyoung.

"Thời thế đã thay đổi rồi Won. Mày thực sự nghĩ rằng họ không biết những đứa trẻ ngày nay đang làm gì sao?" Soonyoung nghe có vẻ giống như cậu ấy đang cố trấn an bản thân hơn. "Mày có nghĩ rằng họ không biết phần đầu đĩa DVD thực sự được sử dụng để làm gì không?"

Wonwoo hừ mũi chế giễu, nhớ lại tất cả những lần Soonyoung nói với anh về việc cậu và bạn gái đến phòng xem phim để làm những việc rất ít liên quan đến việc thực sự xem phim trước khi cậu ấy có căn hộ của riêng mình.

"Chỉ cần đừng để Yuna có bầu và mày sẽ ổn thôi."

"Uh, phải rồi, tao không nghĩ mày cần phải bận tâm chuyện đó lắm đâu." Biểu cảm trên khuôn mặt Soonyoung bỗng nhiên trở nên thật kỳ lạ khiến Wonwoo nhướng mày nhìn cậu.

"Ý mày là gì?"

"Mày nghĩ tao có ý gì?"

"Hai người chưa... làm sao?"

Soonyoung lắc đầu. "Yuna vẫn còn trinh."

"Ừm." Wonwoo hắng giọng. "Tao không cảm thấy mình nên biết chuyện đó."

"Không sao, tao nói với mày tất cả mọi thứ mà." Soonyoung đảo mắt.

"Cô ấy muốn đợi đến khi kết hôn à?"

"Không, không phải vậy. Cô ấy nói rằng cô ấy đang đợi người phù hợp để làm việc đó."

"Nhưng mày là người phù hợp mà." Wonwoo cau mày. "Hai người đang yêu nhau mà, không phải sao?"

"Ừ, nhưng đó là vấn đề." Soonyoung cắn môi. "Tao thực sự không muốn làm hỏng mọi chuyện với cô ấy. Tao chưa bao giờ cảm thấy như thế với bất kỳ ai trước đây cả."

"Vậy là, mày đang sợ hãi."

"Ừ. Tao không biết nữa. Tao có cảm giác như mình sẽ làm vấy bẩn cô ấy hay gì đó. Nghe có vẻ ngu ngốc phải không?"

Wonwoo cười khúc khích. "Có một chút." Anh thở dài và đặt bộ điều khiển xuống sàn. "Soonyoung, thôi nào. Mày sẽ không làm vấy bẩn cô ấy đâu. Điều đó giống như nói rằng giá trị của cô ấy sẽ kém hơn một khi cô ấy không còn trinh nữa vậy."

"Ý của tao không phải thế."

"Ừ, nhưng nghe thì giống vậy đấy. Cô ấy yêu mày và mày cũng yêu cô ấy; chỉ cần làm những gì mày cảm thấy đúng thôi."

"Có một vấn đề khác nữa." Soonyoung khịt mũi. "Mingyu lúc nào cũng giám sát cô ấy kỹ càng ấy. Tao có cảm giác như cậu ta sẽ xé toạc con c*c của tao nếu tao chạm vào cô ấy theo kiểu thế."

Điều này khiến Wonwoo ngừng lại một lúc, đặc biệt là vì anh lo rằng Soonyoung có thể bắt gặp ánh mắt lo lắng của Wonwoo khi nhắc đến tên Mingyu.

Bạn thân của anh không biết về những gì đã xảy ra giữa anh và Mingyu. Wonwoo không biết tại sao anh vẫn chưa nói với cậu ấy, nhưng giống như có một thỏa thuận bất thành văn rằng Mingyu và Wonwoo sẽ không được nói với bạn bè về chuyện của họ vậy.

"Cô ấy đủ lớn để tự đưa ra quyết định của mình rồi mà." Wonwoo cuối cùng cũng tập trung trở lại cuộc trò chuyện.

"Yuna nói rằng cậu ta đang canh chừng cô ấy. Vì cô ấy không có anh trai và tất cả. Ý tao là, tao rất vui khi cậu ta quan tâm đến cô ấy nhưng dm, anh chàng đó thực sự biết cách trở thành một kẻ phá đám đấy."

Wonwoo bật cười và suýt nữa thì đã lỡ miệng. Anh gần như đã nói Đừng lo lắng, tao sẽ nói chuyện với cậu ấy.

Và sau đó anh hơi kinh hãi vì đó là phản ứng đầu tiên của mình, giống như anh có thể nói chuyện với Mingyu và khiến cậu ngừng bảo vệ cô em họ một cách thái quá vậy.

Giống như cái cách bạn sẽ làm nếu bạn đang trong một mối quan hệ với ai đó.

"Mingyu không thể làm hại ai đâu." Anh lo lắng cười khúc khích.

Soonyoung nhìn lên và nhếch mép. "Ồ, mày biết điều đó, phải không?"

"Nghĩa là sao?"

"Tao không biết. Mày nói đi."

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu ấy, đột nhiên cảm giác căn phòng nhỏ đi rất nhiều. "Tao không biết mày đang nói về cái gì cả."

"À, mày thì lúc nào mà chẳng như vậy." Soonyoung đảo mắt và cầm điều khiển của mình lên lần nữa. "Sao cũng được. Cơ mà mày nên xem xét cậu ta, mày biết không."

Họ tiếp tục trò chơi và Wonwoo cố gắng tập trung vào nó tốt nhất có thể. "Xem xét cái gì?"

"Về chuyện làm tình ấy." Soonyoung lầm bầm, lè lưỡi khi cố gắng dùng ống soi nhanh để hạ Wonwoo trong trò chơi. "Tao chắc rằng cậu ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ thôi."

Wonwoo chết lần thứ hai sau khi Soonyoung nói xong.

Và trong khi Soonyoung đang thực hiện một điệu nhảy ăn mừng vô lý vì lần đầu tiên đánh bại được Wonwoo trong trò Call of Duty, Wonwoo quá bận rộn nhìn đăm đăm vô định để có thể quan tâm đến thất bại của mình.

Anh đột nhiên cảm thấy thực sự, thực sự rất nóng.


Wonwoo và Mingyu hầu như chỉ trò chuyện qua tin nhắn. Chắc chắn rồi, Mingyu có ghé qua quán cà phê vào một vài buổi sáng, nhưng những cuộc viếng thăm ngắn ngủi và những lời họ trao đổi rất hạn chế do bị Jisoo để mắt tới và thực tế là Wonwoo không có nhiều thời gian để trò chuyện vì anh phải làm việc.

Wonwoo cũng không muốn có mặt ở cửa hàng kính quá nhiều, không muốn gây phiền toái cho ông chú khó tính và Mingyu, người luôn bận rộn hoàn thành các mẫu kính khác nhau trước khi khách hàng đến để lấy chúng.

Khi họ đi chơi vào cuối tuần, họ đều đi chung với những người bạn còn lại của họ và tương tác của họ chỉ giới hạn ở những cái nhìn thoáng qua và những cái chạm tay ẩn giấu ở đây đó.

Thật khó chịu nhưng Wonwoo biết mình không có tư cách để phàn nàn.

Tất cả là lỗi của anh từ đầu, vì vậy tất cả những điều này phải khiến Mingyu khó chịu gấp mười lần.

Và những chuyện này khiến Wonwoo nghĩ về Mingyu nhiều hơn những gì anh có thể đối phó. Anh nghĩ về việc hôn cậu khi đang phục vụ khách hàng, nghĩ về việc Mingyu nở nụ cười đó khi anh đang viết bài kiểm tra.

Và anh không biết liệu Mingyu có cảm thấy như vậy không hay chỉ có Wonwoo là có cảm xúc như vậy.

Anh có thể hỏi Mingyu, nhưng vì anh là Jeon Wonwoo nên anh không thể.

Mingyu gọi cho anh vào một buổi tối khi Wonwoo đang ở thư viện, cố gắng hoàn thành một số bài tập cần thiết. Wonwoo đợi cuộc gọi kết thúc trước khi nhấc điện thoại và nhắn tin cho cậu.

Tới Mingyu:

tôi đang ở thư viện, không thể nói chuyện được. <

Có chuyện gì thế? <

Từ Mingyu:

> khi nào anh về vậy?

> Em muốn gặp anh

Wonwoo dừng lại, gạt đi ý định thu dọn đồ đạc bởi vì anh muốn gặp Mingyu ngay lập tức.

Tới Mingyu:

trong khoảng nửa giờ nữa <

Từ Mingyu:

> đợi em bên ngoài nhé.

> Em sẽ đón anh :)

Anh chưa bao giờ phải vật lộn nhiều trong việc ghi nhớ các ghi chú trên thẻ flash của mình như anh làm trong ba mươi phút sau đó.

Đúng như lời cậu nói, Mingyu đang đợi ở phía đối diện con đường bên kia khuôn viên trường. Cậu đang ngồi trong xe hơi, mặt hơi nghiêng xuống và được chiếu sáng bởi ánh sáng của điện thoại.

Wonwoo băng qua đường và gõ cửa sổ khiến Mingyu giật nảy mình, đánh rơi điện thoại khỏi tay. Wonwoo cười khúc khích trước sự vụng về của cậu và Mingyu nở nụ cười dễ thương đáp lại.

"Chào anh." Mingyu nói khi Wonwoo trèo lên ghế phụ một lúc sau.

"Chào." Wonwoo ngước nhìn cậu sau khi thắt dây an toàn, môi anh tự động căng lên thành một nụ cười trước cách Mingyu đang nhìn anh.

"Đây, cái này cho anh." Mingyu đưa cho anh một gói gì đó trước khi cậu lái xe đi.

"Kẹo cao su sao?" Wonwoo đọc nhãn của gói đồ trên tay, tò mò nhìn về phía Mingyu.

"Vì anh luôn thức khuya học bài." Mingyu giải thích, nhún vai. "Anh không thích cà phê và tất cả những thức uống năng lượng đó cũng không có lợi cho sức khỏe của anh."

Wonwoo nhìn cậu một lúc, hơi sửng sốt trước sự chu đáo của Mingyu. "Cậu không cần phải làm như vậy đâu."

"Em muốn mà." Mingyu liếc nhìn anh, cười khúc khích trước biểu hiện của Wonwoo. "Chỉ là kẹo cao su thôi anh."

Nhưng chúng không chỉ là kẹo, đó là vấn đề chính. Wonwoo hắng giọng và quay đi chỗ khác, nhét gói kẹo vào ba lô.

"Cảm ơn cậu." Anh nói, cố gắng để cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực biến mất.

"Không có gì." Mingyu lại liếc nhìn anh và Wonwoo có thể cảm thấy mắt cậu đang quét qua khuôn mặt của Wonwoo.

"Nhìn đường đi, Mingyu." Anh nói, giọng chắc nịch nhưng bên trong lại ấm áp.

Mingyu quay lại nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. "Em xin lỗi."

Wonwoo quay đầu đi để giấu nụ cười. Họ chìm vào im lặng và Wonwoo quan sát bóng tối bên ngoài, không có nhiều người đi lại trên đường vì ngày mai là ngày làm việc và giờ cũng đã khá muộn rồi.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Anh hỏi khi nhận thấy Mingyu sắp rời thành phố.

"Có một việc em cần làm. Hao thường giúp em nhưng tối nay cậu ấy ở với Eunji rồi." Mingyu nói. "Sẽ không lâu đâu."

"Việc gì thế?"

"Đừng lo." Mingyu nói nhưng cậu hơi nhếch mép một cách kỳ lạ và Wonwoo nghĩ rằng anh có lẽ nên lo lắng đi thì hơn, nhưng anh quyết định gạt nó sang một bên.

"Bài hát đó tên là gì vậy?" Thay vào đó, anh hỏi, cố gắng tìm hiểu xem giai điệu có quen thuộc với anh không.

"Nó là All we know."

Wonwoo chưa bao giờ nghe về bài hát đó. "Cậu có phải là một hipster bí mật không vậy?"

"Hừm." Mingyu cắn môi nhưng không thể giấu được nụ cười bên dưới. "Có thể. Hoặc có lẽ anh chỉ giống như người ở trên núi thôi."

"Ừ. Có lẽ vậy."

Họ nói về những thứ nhỏ nhặt trong phần lớn thời gian của chuyến đi; Mingyu phàn nàn về trường học và việc Minghao không còn dành thời gian cho cậu nữa kể từ khi cậu ấy quay lại với Eunji. Wonwoo kể cho Mingyu nghe về những khách hàng kỳ lạ mà anh đã gặp ở quán cà phê và Mingyu dành một phút cười sảng khoái về chuyện đó. Wonwoo không phiền; Mingyu cười là một âm thanh rất hay, nghe như thể nó phát ra từ trái tim của Mingyu và đôi mắt của cậu biến thành nếp gấp nhỏ.

Cậu trông hạnh phúc đến nỗi Wonwoo không thực sự quan tâm đến bất cứ điều gì khác trong khoảnh khắc đó.

Họ lái xe được khoảng mười lăm phút thì Mingyu bất ngờ tấp xe vào lề đường.

Thực tế là họ đang ở giữa con đường vắng, ngay bên cạnh một cánh đồng ngô.

Không gian im lặng trong vài giây sau khi Mingyu tắt động cơ.

"Đây là nơi cậu sẽ giết tôi sao?"

Mingyu bật cười. "Ngồi vào ghế lái và đợi em ở đây nhé."

"Gì cơ?" Wonwoo quan sát Mingyu tháo dây an toàn và cũng làm theo, chủ yếu là để giữ cậu nhóc đừng rời khỏi xe. "Đừng có bỏ tôi ở đây cạnh một cánh đồng ngô đáng sợ chứ!"

"Nghe này, sẽ chỉ mất ba phút thôi. Chỉ cần sẵn sàng lái xe khi em quay lại, được chứ."

"Mingyu cái gì—"

Nhưng Mingyu không nghe. Cậu chỉ nhếch mép cười với Wonwoo rồi bước ra khỏi xe và biến mất trong màn đêm.

Wonwoo có một cảm giác thực sự tồi tệ về điều này. Anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh mình và anh bắt đầu lo lắng ngâm nga một giai điệu vui vẻ cho bản thân, leo qua lẫy chuyển số ở giữa để ngồi vào ghế tài xế như Mingyu đã bảo anh.

Không gian quá im ắng và Wonwoo đã xem quá nhiều bộ phim kinh dị nơi mà các nhân vật chính chạy vào cánh đồng ngô chỉ để bị sát hại dã man bởi một con bù cmn nhìn—

"Không." Anh xoay chìa khóa một lần để bật lại đèn và radio của xe, thư giãn đôi chút khi một trong những bài hát indie của Mingyu lấp đầy không gian im lặng trong xe.

Mingyu không quay lại sau ba phút và Wonwoo thực sự lo lắng, nghĩ đến việc ra đó để tìm cậu thì cửa hành khách đột nhiên bị mở tung. Anh gần như nhảy dựng lên, chửi bới ầm ĩ khi Mingyu nhảy vào ghế phụ, thở hổn hển.

"Đi thôi!" Cậu thúc giục Wonwoo. "Hyung, đi đi!" Cậu nghe có vẻ hơi cuồng loạn nhưng cậu cũng đang cười và Wonwoo chỉ đơn giản làm theo lời cậu nói, đạp ga và lái xe đi.

"Mingyu, cái quái gì vậy?" Wonwoo nhìn Mingyu khi họ rời cánh đồng ngô. Mingyu vẫn còn thở ra hơi nặng nhọc nhưng cậu mỉm cười như thể mọi thứ đều ổn, giống như cậu không chỉ vừa mới đóng một bộ phim hành động kỳ lạ cho Wonwoo xem vậy. "Đó là những quả cherry sao?"

"Ừ, muốn một ít không?"

"Không!" Wonwoo khó hiểu. "Cậu đã đánh cắp chúng? Đó là những gì cậu đang làm đấy à?"

"Vâng."

"Tại sao?!"

"Vì gã nông dân đó xứng đáng." Mingyu nhún vai và kéo mũ len của mình ra, tóc cậu chỉa ra mọi hướng. Cậu trông hoàn toàn ngốc nghếch nhưng với Wonwoo, cậu vẫn là người đẹp nhất mà anh từng thấy.

"Cậu điên rồi. Cậu có thể bị bắt đấy, cậu biết điều đó mà phải không?"

"Không sao đâu. Ông ta đâu có nhìn thấy em."

"Mingyu, cmn những người nông dân quanh đây ai cũng có mấy khẩu súng trường đấy! Nếu ông ta bắn cậu thì sao?"

Mingyu cười. "Hyung, anh đang phản ứng hơi quá rồi. Em ổn. Em khá chuyên nghiệp trong việc này rồi."

"Đừng nói với tôi rằng cậu làm chuyện này thường xuyên nhé."

"Em và Hao làm việc này hàng tuần."

"Cậu điên rồi." Wonwoo lặp lại, lắc đầu khi Mingyu nhếch mép và tăng âm lượng của bản nhạc.

"Có lẽ vậy."

Mingyu bảo Wonwoo lái xe đến điểm quan sát của thành phố, điều này làm anh nhìn cậu nghi ngờ một lần nữa vì điểm quan sát chỉ cách nghĩa địa có vài phút thôi.

"Tôi không thể lay chuyển được cảm giác rằng cậu muốn giết tôi đêm nay đấy." Wonwoo lầm bầm sau khi đậu xe, rùng mình vì hơi lạnh khi ra ngoài.

Mingyu đội mũ len lại và đảo mắt. "Em thích có anh ở bên lúc làm chuyện này thôi."

Tất nhiên là điểm quan sát vắng tanh - đó là đêm thứ Tư và không một người bình thường nào lại sẵn sàng đến đây vào đêm muộn như vậy.

"Áo sơ mi của cậu bị bẩn hết rồi." Wonwoo chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng của Mingyu dính đầy những vệt màu đỏ và hồng.

Mingyu ngồi xuống bãi cỏ. "Ừ, không thông minh cho lắm." Những quả cherry rơi vào lòng cậu khi cậu bắt đầu phủi áo và Wonwoo mỉm cười vì ngay cả tay cậu cũng bị lấm tấm vài chỗ.

"Cậu phải đổ nước sôi lên đó. Hoặc dùng giấm ăn ấy."

Wonwoo ngồi xuống bên cạnh. Đã một thời gian kể từ khi anh lên đây; anh và Soonyoung đã từng đến đây rất nhiều sau mỗi buổi đi chơi, ngồi trên những tảng đá ở rìa của điểm quan sát để ngắm nhìn ánh đèn của thành phố và đặt câu hỏi về sự tồn tại của họ.

"Làm sao mà anh biết những chuyện này thế?" Mingyu rên rỉ.

"Nó được gọi là google. Đôi khi cậu nên thử dùng nó xem sao." Điều đó chủ yếu là do hoàn cảnh bắt buộc đối với Wonwoo, phải giặt quần áo cho Chan khi mẹ anh... không thể làm được. Nhưng anh không đề cập đến điều đó.

Mingyu khịt mũi trước sự mỉa mai của anh và dùng vai huých nhẹ Wonwoo, và Wonwoo bật cười trước cái bĩu môi trên khuôn mặt Mingyu.

Cỏ hơi ẩm nhưng không thực sự đủ để làm ướt quần áo của họ. Wonwoo thu mình sâu hơn vào áo khoác vì mặc dù bây giờ về cơ bản đang là mùa xuân ở thành phố, nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh vào đầu giờ sáng và ban đêm. Tối nay ánh đèn trông đẹp hơn, hoặc có thể đó chỉ là vì lần đầu tiên Wonwoo lên đây khi hoàn toàn tỉnh táo.

Mingyu đưa cho anh một quả cherry và Wonwoo nhận lấy. "Chúng ta không nên rửa mấy thứ này sao? Cậu biết đấy, có thể có thuốc trừ sâu và bụi bẩn các thứ?"

"Không sao đâu, anh đừng lo. Tên khốn đó trồng trọt theo phương pháp hữu cơ." Mingyu đút một quả cherry vào miệng và nhả hạt ra tảng đá đằng trước. Nó hạ cánh cách họ vài bước chân, biến mất ở đâu đó trên bãi cỏ.

"Nó có thể phát triển thành một cây cherry thực sự đấy."

"Thật là tuyệt."

Giữa họ im lặng trong giây lát và Wonwoo lắng nghe tiếng ồn ào của thành phố, chủ yếu là tiếng động cơ của ô tô, tiếng chó sủa, tiếng nhạc phát ra từ các cửa hàng còn mở cửa.

"Cậu có định nói cho tôi biết sao cậu lại trộm những thứ đó từ ông ta không? Mỗi tuần ấy?" Wonwoo cuối cùng cũng hỏi, dựa vào tay mình.

Mingyu mím môi, sau đó cậu bắt đầu bĩu môi. "Người chủ trang trại đó đã giết một bầy mèo con cách đây vài tháng."

"Gì cơ?" Wonwoo trố mắt, nhận lấy một quả cherry khác mà Mingyu đưa cho anh. Wonwoo không phải là fan cuồng nhất của cherry nhưng anh phải thừa nhận rằng những quả này thực sự có vị rất ngọt.

"Em đoán ông ta không biết phải làm gì với chúng. Em không biết lý do quái quỷ của ông ta là gì - nhưng ông ta đã đặt chúng vào một chiếc hộp và thả chúng trên đường cao tốc."

Wonwoo cau mày suy nghĩ. "Làm sao cậu biết đó là ông ta?"

"Có một đứa trẻ trong một lớp học của chúng em đã từng giúp ông ta trong trang trại. Nó nói với chúng em như thế." Mingyu giải thích và chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của cậu, Wonwoo có thể biết rằng cậu đang rất buồn. "Vì vậy, em và Hao quyết định tự trừng phạt ông ta vì cảnh sát sẽ không làm gì cả và chúng em không có bằng chứng thực tế cho thấy ông ta đã làm chuyện đó."

"Cậu đang trừng phạt ông ta, bằng cách ăn cắp trái cây của ông ta sao?"

"Không chỉ trái cây thôi đâu. Bất cứ thứ gì bọn em có thể lấy được. Hao đã từng lấy cả thùng sữa. Em đã định đốt trang trại ngu ngốc của ông ta nhưng em cảm thấy tiếc cho những con vật sống ở đó."

Mingyu ngước nhìn anh và Wonwoo thực sự không biết phải làm gì khi anh thấy mắt Mingyu có vẻ hơi ướt.

Anh khá chắc chắn rằng Mingyu đang khóc vì những chú mèo con tội nghiệp đó đã bị giết như vậy. Wonwoo không nghĩ rằng mình sẽ khóc trước cái chết của một con vật, đặc biệt là không phải nếu con vật đó không thuộc về anh nhưng anh cũng biết rằng Mingyu và anh hoàn toàn khác xa nhau.

"Tôi nghĩ lũ mèo con sẽ thực sự hạnh phúc nếu chúng biết có ai đó đang báo thù cho cái chết của chúng."

Mingyu chớp mắt với anh một lúc và bắt đầu cười, nghe có vẻ hơi nghẹn ngào. "Mẹ kiếp, em đang khóc vì những con mèo con."

"Nó khá là buồn mà." Wonwoo nhún vai một cách bất lực. Anh ước anh giỏi hơn trong việc này, để anh có thể mang đến cho Mingyu cảm giác thoải mái như bao người khác, nhưng anh không thể và anh cảm thấy mình như một tảng đá lạnh lùng khó xử vậy.

"Sao người ta lại có thể làm vậy chứ? Giống như giết những đứa trẻ sơ sinh vậy. Đâu có gì khác biệt ở đây đâu? Chỉ vì chúng là động vật thôi ư?" Mingyu hung hăng ăn một quả cherry khác và mạnh mẽ nhổ hạt ra khiến nó biến mất khỏi rìa của điểm quan sát. "Mẹ nó. Em ghét con người."

"Cậu cũng là con người mà."

"Em biết nhưng giống như, chúng ta ăn thịt những con vật không có khả năng tự vệ, phải không? Chúng ta đúng là những con quái vật. Nhưng... chết tiệt, đó không phải là vấn đề. Em thề rằng em muốn đấm chết tên đó. Giết chết những chú mèo con nhỏ bé sao! hy vọng ông ta sẽ thối rữa trong địa ngục."

Wonwoo thực sự không biết mình phải nói gì để giúp Mingyu bình tĩnh lại lúc này, vì vậy anh chỉ yên lặng đưa cho Mingyu một quả cherry đẹp mắt mà anh chọn với nụ cười biết ơn.

"Ít ra cherry của ông ta cũng ngon." Mingyu nhún vai.

"Lần sau cậu nên thử lấy dưa hấu ấy." Wonwoo gợi ý.

"Em không nghĩ rằng những thứ đó đã chín đâu."

"Ừ, chắc là chưa."

"Em sẽ lấy cho anh một quả." Mingyu nói. "Chỉ cần chờ một hoặc hai tháng nữa."

Wonwoo mở miệng khi Mingyu đút cho anh ăn một quả cherry khác. Họ nhìn nhau khi nhớ lại hành động này nhắc nhở họ về chuyện gì. Wonwoo quay đi và Mingyu khẽ thở dài, rất may là không lặp lại sự cố từ quán thịt nướng một lần nữa.

"Anh có giận không nếu em nói là em nhớ anh?" Mingyu hỏi sau một hồi im lặng.

Ở một nơi nào đó xa xôi Wonwoo có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và anh thoáng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra; liệu đó là một cô gái trẻ cần được chăm sóc y tế hay là một ông già ngoài tám mươi. Tình trạng của họ tồi tệ như thế nào? Có phải bây giờ họ đang chết dần trong khi Wonwoo và Mingyu đang ngồi ở đây, ăn những quả cherry này mà không cần quan tâm đến thế giới?

"Tôi hy vọng họ không sao." Wonwoo lầm bầm, không thực sự mong Mingyu hiểu những gì anh đang nói nhưng đây sẽ không phải là lần đầu tiên Mingyu làm anh mất cảnh giác với những việc cậu làm.

"Em chắc chắn là vậy."

Wonwoo quay lại nhìn Mingyu và anh cảm thấy hơi choáng ngợp vì muốn chạm vào cậu. "Tôi sẽ không giận đâu."

Mingyu yên lặng nhìn vào mắt anh và cậu trông thật đáng yêu, thật đẹp trai, cậu chớp mắt vì một vài sợi tóc lòa xòa rơi vào mắt cậu, ló ra từ bên dưới chiếc mũ len màu xanh lơ dường như được dán vào đầu cậu.

Cậu đội nó mọi lúc, vì em gái đã làm nó cho cậu, bởi vì Mingyu quan tâm rất nhiều đến những người xung quanh cậu.

Wonwoo muốn được như vậy. Anh muốn giống Mingyu, quan tâm, yêu thương, ấm áp nhưng có lẽ điều đó là không thể - ít nhất là không phải trong cuộc đời này.

"Tôi cũng nhớ cậu."

Họ đã gặp nhau ngày hôm qua nhưng điều đó hầu như không đáng kể. Cuộc gặp gỡ hôm qua của họ chẳng là gì so với việc họ đang ở đây ngay bây giờ, ngồi gần nhau như vậy, nói về những chú mèo con bị giết và ăn những quả cherry bị đánh cắp.

Mingyu đưa cho anh trái cherry cuối cùng với vẻ mặt đầy suy tư và Wonwoo nhìn chằm chằm vào quả cherry trên lòng bàn tay Mingyu, đột nhiên cảm thấy mình như một thằng khốn.

Anh không lấy quả cherry, thay vào đó cầm tay Mingyu.

"Tôi xin lỗi." Wonwoo từ tốn nói. "Tôi thật lòng đấy— có lẽ tôi đang làm mọi chuyện trở nên thật khó chịu."

"Khó chịu?"

Wonwoo nhìn vào bàn tay của họ, và anh thậm chí không thể nói thành lời rằng anh thích cảm giác làn da của Mingyu áp vào da của mình như thế nào. "Bởi vì chúng ta không hẹn hò. Và chúng ta thậm chí còn không thực sự nói chuyện khi có người khác ở gần nữa."

Mingyu không đưa ra câu trả lời cho anh và đó là điều mà Wonwoo rất sợ, rằng Mingyu có thể đã phát chán với tất cả những bí mật trẻ con này rồi.

"Mingyu— nếu cậu muốn gặp gỡ người khác thì cũng ổn thôi." Wonwoo hắng giọng. "Ý tôi là, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Cậu có thể, hôn người khác. Hoặc ngủ với người khác. Hoặc nếu cậu thích ai đó... Tôi chỉ không muốn cậu cảm thấy như cậu nợ tôi hay phải chung thủy với tôi bởi vì tôi không thể mong đợi điều đó từ cậu mà không đáp lại bất cứ điều gì— "

Mingyu cắt lời anh bằng cách hôn anh. Cậu ôm lấy khuôn mặt của Wonwoo, đôi môi của cậu có vị ngọt như những quả cherry và Wonwoo hôn lại cậu và chết tiệt, anh không muốn Mingyu làm điều này với người khác. Anh muốn Mingyu. Anh chỉ muốn Mingyu làm điều này với mình thôi.

"Anh đang nói gì vậy?" Mingyu hỏi sau khi tách ra.

"Tôi đã nói là cậu có thể—"

Mingyu lại chồm tới, hôn lên để gạt đi những lời nói rời khỏi môi anh. "Em có thể làm gì cơ?"

Wonwoo liếm môi, mở miệng để nói một lần nữa nhưng Mingyu lại hôn anh một lần nữa để khiến anh im lặng.

"Được rồi tôi hiểu rồi." Wonwoo lầm bầm khi môi Mingyu cuối cùng cũng rời khỏi môi anh.

Mingyu cắn chặt môi dưới - và phải, đó chắc chắn là một thói quen của cậu - và Wonwoo quan sát kỹ ánh mắt cậu nhắm nghiền khi Wonwoo cuộn tròn ngón tay quanh cánh tay cậu. "Em ổn với điều này. Em chỉ muốn anh thôi."

Wonwoo liếm môi, vô thức cố gắng giữ lấy hương vị trong miệng Mingyu.

Và rồi anh tự hỏi tại sao mình lại phải giữ lấy vị của Mingyu khi môi cậu ở ngay đó—

Và sau đó anh lại hôn Mingyu. Anh đặt lòng bàn tay lên gáy Mingyu, những ngón tay cuộn vào tóc cậu và Mingyu dễ dàng di chuyển, nghiêng người vào anh để nụ hôn được sâu hơn.

Mingyu hôn anh. Và cậu hôn anh một lần nữa, và một lần nữa.

Và Wonwoo hôn lại cậu.


Soonyoung đã từng hỏi anh tại sao đôi khi anh lại như thế này.

Tại sao đôi khi Wonwoo không ra khỏi nhà nếu anh không đi làm hay đi học, tại sao anh lại tắt điện thoại và trốn tránh cả thế giới.

Rất lâu trước kia khi nó xảy ra - khi họ mới bắt đầu làm bạn với nhau - Soonyoung đã hoàn toàn phát điên, gọi điện cho ba mẹ Wonwoo và lái xe đến nhà anh lúc nửa đêm vì Wonwoo đã không trả lời điện thoại của cậu ấy cả cuối tuần.

Wonwoo bối rối không hiểu tại sao Soonyoung lại thấy chuyện đó kỳ lạ, bởi vì Wonwoo luôn như vậy và gia đình anh đã quen với chuyện này rồi.

Họ sẽ biết tự cho Wonwoo không gian và thời gian, họ biết khi nào nên để anh một mình, vì Wonwoo cần sạc lại năng lượng.

Sạc lại là từ tốt nhất mà Wonwoo có thể nghĩ ra để diễn tả tâm trạng kỳ lạ mà anh thường gặp phải. Sau khi ở bên mọi người quá lâu, anh sẽ trở nên kiệt quệ và Wonwoo không còn sức lực để mở miệng nói chuyện với ai đó, chứ đừng nói đến việc ra ngoài và gặp gỡ mọi người.

Khi điều đó xảy ra, anh nhốt mình trong phòng và dành thời gian cho bản thân. Suy nghĩ về vũ trụ và đặt câu hỏi về sự tồn tại của con người. Bỏ qua đống sách giáo khoa trên bàn và phớt lờ thực tế rằng có thể có những người ở ngoài kia đang lo lắng cho anh.

Điều đó khá là ích kỷ và bố anh thường nói Wonwoo chỉ muốn được chú ý mà thôi, lúc đầu nó đã làm anh tổn thương, cho đến khi Wonwoo nhận ra rằng đây không phải là thứ mà anh có thể kiểm soát được. Anh thậm chí không thể đi ra ngoài mà không muốn trở về nhà ngay lập tức vì cảm thấy kiệt sức.

Soonyoung biết chính xác khi nào Wonwoo sẽ rơi vào trạng thái đó nên cậu ấy đã để anh yên cho đến khi Wonwoo đưa tay ra với cậu một lần nữa.

Nhưng hầu hết mọi người không biết.

Mingyu cũng không.

Vì vậy, vào một ngày nọ khi điện thoại của Wonwoo hết pin và anh không cố tình sạc lại, anh nằm trên giường và đọc sách cả cuối tuần, cậu đã làm những gì Soonyoung đã làm lần đầu tiên.

Cậu xuất hiện tại căn hộ của Wonwoo.

Wonwoo không có tâm trạng để nói chuyện với ai. Anh trở nên cáu kỉnh và anh cảm thấy như chết đi được nhưng Chan đã ra ngoài tập luyện và anh phải kéo lê cơ thể của mình ra khỏi giường để đi mở cửa.

Mingyu có vẻ bị sốc trước sự xuất hiện của Wonwoo và Wonwoo khá chắc chắn rằng nếu tính cách kỳ lạ của anh không phải là lý do đủ để Mingyu bỏ anh, thì khoảnh khắc này sẽ chính là lúc đó.

"Anh đã không trả lời tin nhắn của em." Mingyu cẩn thận nói. "Kể từ thứ Sáu. Em đã rất lo lắng."

Bây giờ là đêm Chủ nhật.

Wonwoo hắng giọng, giọng anh hơi khàn vì lâu không sử dụng. "Điện thoại tôi hết pin."

Đó là một lời bào chữa ngu ngốc, tại sao anh không chỉ đơn giản là sạc lại nó? Tại sao Wonwoo trông như thể sắp chết vậy?

Tại sao Mingyu lại ở đây?

"Anh bị ốm à?"

"Không."

Họ nhìn nhau rất lâu và Wonwoo chưa bao giờ ý thức được sự khác biệt của họ hơn lúc này; không chỉ về địa vị xã hội mà còn về thể chất. Mingyu trông rất đẹp trai và Wonwoo thì có vẻ như anh không biết từ tắm nghĩa là gì.

"Anh có muốn em đi không?"

Wonwoo mong mình sẽ nói đồng ý vì anh không muốn Mingyu nhìn thấy anh như thế này. Anh chưa muốn chuyện giữa họ kết thúc; muốn ở bên Mingyu thêm một thời gian nữa trước khi mọi thứ xuống dốc.

Nhưng anh lắc đầu từ chối, và Mingyu lặng lẽ bước vào trong, không nói lời nào theo Wonwoo vào phòng khách và chui vào chăn trên ghế sofa cùng anh mà không thắc mắc gì cả.

"Tôi xin lỗi." Wonwoo lầm bầm, nằm nghiêng và nhìn chằm chằm vào những chữ cái in trên áo len đại học của Mingyu. "Đôi khi tôi cần ở một mình."

Mingyu gật đầu. "Được rồi." Cậu cẩn thận tiến lại gần hơn và Wonwoo hơi mệt mỏi vì phải kìm lại, vì luôn suy nghĩ quá kỹ mọi hành động của mình, vì vậy anh cũng nhích lại gần hơn cho đến khi Mingyu vòng tay qua eo anh và kéo họ sát vào nhau. "Hãy nói cho em biết nếu anh muốn em đi nhé."

"Tôi không muốn."

"Tốt rồi. Bởi vì ở đây quá ấm áp để rời đi."

Wonwoo bật cười, âm thanh bị bóp nghẹt vào chăn và áo len của Mingyu. Anh vòng tay qua Mingyu, tay đặt trên xương sườn cậu và anh nghĩ mình có thể cảm nhận được hơi ấm của Mingyu ngay cả qua lớp quần áo.

Anh thích cách Mingyu không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, anh đánh giá cao cách cậu chỉ đơn giản ở đây trong im lặng với Wonwoo mặc dù hành vi của Wonwoo không chỉ là khó hiểu. Wonwoo không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu, Mingyu sẽ tốt và kiên nhẫn trong bao lâu trước khi cậu cảm thấy mệt mỏi vì tất cả những điều này, vì vậy anh nhắm mắt lại và áp sát mình hơn vào hơi ấm của Mingyu.

Mingyu cọ cọ vào lưng Wonwoo và Wonwoo cảm thấy môi cậu chạm vào tóc anh khi Mingyu nói. "Thật là chán khi đi tụ tập với mọi người mà không có anh."

"Cậu đã đi đâu thế?" Wonwoo khẽ hỏi.

Và Mingyu bắt đầu kể cho anh nghe về ngày cuối tuần của mình.

Cậu kể như đang kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho một đứa trẻ, và nó có tác dụng vì Wonwoo thực sự rất mệt.

"Anh đang ngủ đấy à?" Mingyu khẽ cười, huých vai Wonwoo khi cậu nhận thấy Wonwoo đang dựa vào mình và ngủ gật.

"Tôi mệt."

Anh mở mắt và Mingyu đang nhìn xuống anh với ánh mắt đầy dịu dàng. "Vậy thì ngủ đi."

Và Wonwoo đã ngủ.



"Em đã thấy anh ở cùng Mingyu hyung." Chan nói vào ngày hôm sau khi họ đang ăn tối.

Wonwoo ngừng nhai một giây và nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của Chan. Anh không chắc mình sẽ tìm thấy gì ở đó, có thể là tức giận hoặc khó chịu.

Có thể là ghê tởm.

"Bọn anh đã ngủ quên."

"Em thấy vậy." Chan đặt thìa xuống và nhíu mày nhìn Wonwoo. "Anh ấy có thích anh không?"

Wonwoo nhún vai. "Bọn anh chỉ là bạn thôi."

"Em biết anh nghĩ em vẫn còn là trẻ con, nhưng em không ngốc đâu." Em trai anh nhướng mày như để nói rõ ý kiến. "Em thấy cách anh ấy nhìn anh."

"Em giận à?" Wonwoo cố gắng tìm hiểu xem tại sao Chan lại nói như vậy, gần như là anh đang lo lắng.

"Không." Chan lắc đầu nhưng có điều gì đó trong mắt nó mà Wonwoo không thể xác định được. "Em chỉ... hơi ngạc nhiên thôi. Em không biết là anh thích con trai."

"Anh không." Wonwoo nói quá nhanh và anh muộn màng nhận ra rằng mình đang bắt đầu phát ra âm thanh ngu ngốc đến mức nào, liên tục phủ nhận điều đó. "Ý anh là, anh không biết nữa. Anh không biết liệu anh có thích cậu ấy không."

Đúng là một kẻ đạo đức giả.

Chan dường như cũng không thực sự bị thuyết phục, thằng bé lại cầm thìa lên và thở ra một hơi dài. "Em hy vọng anh ấy biết anh không dễ dàng tin tưởng mọi người. Em thích Mingyu hyung, nhưng tốt hơn hết anh ấy đừng làm điều gì ngu ngốc."

Wonwoo chế giễu. "Cảm ơn, nhưng anh không cần em trông chừng anh đâu."

"Ừ thì, phải có ai đó làm vậy chứ." Chan lẩm bẩm, không nhìn lên khỏi thức ăn của mình. "Anh giỏi quan tâm đến người khác nhưng anh không thực sự tự chăm sóc được bản thân mình lắm đâu."

Họ không nói gì nữa trong phần còn lại của bữa tối.

Chan mang bát đũa vào bồn rửa và bỏ đi không nói một lời nào, Wonwoo nghĩ rằng nếu mọi người sẽ phản ứng như vậy về khả năng Wonwoo thích Mingyu, thì có lẽ anh không nên nói cho ai biết.


Anh đang cố gắng, thực sự là vậy, nhưng khi hàng giờ thay đổi liên tục trong ngày và lịch trình bận rộn của họ không còn chỗ cho những buổi gặp mặt riêng tư, Wonwoo nghĩ rằng anh vẫn chưa cố gắng đủ.

Hoặc có thể tiến độ diễn ra quá chậm, vì đã gần hai tháng kể từ lần đầu tiên Mingyu hôn anh và họ vẫn bị mắc kẹt trong quy tắc bất thành văn là không được nói với ai về việc họ không còn là bạn nữa.

Mingyu không nói về điều đó, cậu không phàn nàn, nhưng Wonwoo có thể thấy đôi khi nụ cười Mingyu dành cho anh từ bên kia phòng khi bạn bè của họ xung quanh không chạm đến mắt cậu. Đôi khi họ không gặp nhau trong hơn một tuần, và khi họ đi chơi cùng với những người còn lại trong nhóm của họ và họ phải giải quyết cho một cái ôm kéo dài hơn một chút mà bạn có thể cho là thân thiện nhưng sẽ không ai để ý đến điều đó.

Wonwoo biết anh cần phải cố gắng nắm bắt, anh không công bằng, nhưng mọi thứ xảy ra giữa anh và Mingyu đã cảm thấy như một bước tiến lớn so với thói quen cũ của Wonwoo đến nỗi anh không biết làm cách nào để có thể thay đổi bản thân nhanh hơn nữa mà không làm sự lo lắng nuốt trọn lấy anh.

Tối nay tâm trạng Mingyu có vẻ không tốt. Cậu vẫn nở nụ cười thương hiệu của mình với Wonwoo, vẫn ôm anh như thể cậu sẽ không thể ôm Wonwoo thêm lần nào nữa, nhưng có điều gì đó khác ở cậu.

Cậu đang tập trung vào công việc của mình, xử lý các đồ dùng khác nhau trên bàn như một chuyên gia, và Wonwoo cố gắng để không quá rõ ràng rằng anh đang nhìn chằm chằm vào cậu hơn là sách giáo khoa trước mặt.

Đã hơn chín giờ rồi, và Wonwoo muốn về nhà và ngủ nhưng anh không muốn để Mingyu một mình ở cửa hàng, đặc biệt là khi có chuyện gì đó rõ ràng là không ổn.

Mingyu đã từng bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm và Wonwoo thậm chí không buồn nhìn đi chỗ khác để giả vờ như anh không làm điều đó. "Sao anh nhìn em thế?"

Wonwoo nhún vai. "Mọi chuyện ổn cả chứ?"

"Ừ, tất nhiên rồi." Mingyu trả lời hơi nhanh và nụ cười của cậu hơi gượng gạo.

Cậu đang nói dối và Wonwoo không biết tại sao.

"Ừ."

Nếu Mingyu muốn nói với anh, cậu đã không nói dối, vì vậy Wonwoo bỏ qua vấn đề và kìm nén cảm giác khó chịu trong bụng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không bận tâm đến việc Mingyu có vẻ buồn bã. Anh muốn cổ vũ cậu nhưng anh không biết phải làm thế nào.

Wonwoo cố gắng tưởng tượng xem Soonyoung sẽ làm gì trong tình huống như thế này nhưng đó không phải là điều mà Wonwoo cảm thấy thoải mái.

Chỉ có một điều duy nhất trong đầu anh nghĩ ra, nên anh đứng dậy lấy túi của mình. Khi anh tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm, anh bước đến bên Mingyu và huých vào cánh tay cậu.

Mingyu ngước nhìn anh rồi nhìn thứ mà Wonwoo đang cầm trên tay, một nụ cười nở trên khuôn mặt cậu khi cậu nhìn thấy nó. "Đây có phải là truyền thống của chúng ta không?"

Cậu nhận lấy cây kẹo mút vị táo chua từ Wonwoo và nhìn nó một lúc.

Wonwoo cảm thấy hơi khó xử khi cho Mingyu kẹo như thể cậu ấy là một đứa trẻ chứ không phải một chàng trai đã trưởng thành. "Tôi đã mua nó cho cậu tuần trước nhưng chưa có cơ hội để đưa."

"Anh mua cho em á? Tại sao?"

"Bởi vì cậu đã buồn vì những con mèo con." Wonwoo nhún vai. "Tôi muốn cổ vũ cậu. Nhưng có vẻ như bây giờ cậu cũng có thể sử dụng nó."

Mingyu rời mắt khỏi viên kẹo và nhìn lên Wonwoo. "Anh thật là tốt."

"Nó... chỉ là một cái kẹo mút thôi mà." Về cơ bản, anh lặp lại những gì Mingyu nói sau khi cậu đưa cho Wonwoo những viên kẹo cao su đó trong xe.

Mingyu đặt viên kẹo xuống rồi rướn người vòng tay qua lưng Wonwoo. Cậu áp trán vào ngực Wonwoo và để vai chùng xuống, mắt nhắm nghiền.

Wonwoo đứng đơ ra trong vài giây, cánh tay buông thõng bên cạnh anh một cách vô dụng nhưng rồi anh nghe thấy tiếng hít vào run rẩy của Mingyu. Anh bước lại gần chiếc ghế để Mingyu thấy thoải mái hơn, cậu kéo Wonwoo lại gần hơn và thở dài nhẹ nhõm khi Wonwoo đặt tay lên sau đầu cậu.

Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của Mingyu, anh không thể biết cảm giác của cậu lúc này là gì. Mingyu hành động như vậy thật đáng lo ngại vì cậu thường chỉ cười và nói những lời trêu chọc, chứ không phải thế này. Không... quá buồn như vậy. "Mingyu..."

"Anh chỉ cần ôm em thôi được không?" Giọng Mingyu nghe rất nhỏ.

"Được rồi." Wonwoo muốn hỏi, nhưng anh lắc đầu và nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve mái tóc của Mingyu, vuốt những ngón tay của anh qua những lọn tóc mềm mượt.

Anh muốn biết điều gì đang làm phiền Mingyu, nhưng anh nghĩ về việc Mingyu đã không yêu cầu câu trả lời như thế nào khi Wonwoo phớt lờ cậu trong vòng gần ba ngày.

Và anh yên lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro