Chapter 19: Wipe your eyes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy bên cạnh khuôn mặt đang say ngủ của Mingyu không phải là điều mà Wonwoo đã chuẩn bị.

Anh phải chớp mắt vài lần để giải tỏa tâm trí và khiến bản thân tin rằng điều này là có thật và anh không phải vẫn đang mơ.

Anh đang ở trên giường của Mingyu, trong phòng ngủ thời thơ ấu của Mingyu, và Mingyu đang ngáy nhẹ nhàng bên cạnh anh, tóc cậu lúc này bù xù y hệt tổ chim.

Tất cả những điều này là thật, và Wonwoo đã nói với Mingyu rằng anh yêu cậu đêm qua.

Trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực và tất cả những gì Wonwoo có thể làm là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mingyu một cách rùng rợn trong một phút trước khi anh hít vào thật sâu— và bắt đầu mỉm cười.

Anh hạnh phúc theo cách mà anh không bao giờ nghĩ là điều đó có thể xảy đến với mình, không còn những nỗi lo lắng trong tâm trí, không sợ hãi điều gì đó xảy ra trong cuộc sống sẽ lấy đi hạnh phúc của anh nữa.

Anh chỉ nằm ở đây, bên cạnh Mingyu, yêu chàng trai này đến mức khiến trái tim anh phát đau và anh hạnh phúc.

Wonwoo thở dài và đưa tay ra, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái lên má Mingyu, qua những vết hằn mờ do chiếc gối gây ra. Đôi mắt của anh cố gắng ghi nhận mọi thứ cùng một lúc, giống như anh nhìn thấy Mingyu lần đầu tiên vậy, nhưng điều đó không đúng chút nào vì Wonwoo có thể dễ dàng chỉ ra vị trí chính xác của nốt ruồi nhỏ dễ thương trên má Mingyu ngay cả khi anh nhắm mắt.

Mingyu bắt đầu ngáy khe khẽ và Wonwoo bật cười, thu tay lại trước khi anh bước ra khỏi giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Anh lấy quần áo của họ trên ghế nơi họ đã treo vào đêm hôm trước để chúng có thể khô trước khi anh rời phòng và vứt chúng vào thùng giặt trong phòng tắm.

Anh bước xuống cầu thang sau khi tắm, lần đầu tiên anh tự mặc lại quần áo của mình mà mẹ Mingyu đã rất tử tế giặt và ủi cho anh. Điều đó khiến anh mỉm cười, khi nhận ra rằng quần áo của chính mình giờ có mùi giống như của Mingyu, giống như anh là một phần của họ, điều mà anh biết là không phải, nhưng thật tuyệt khi giả vờ một chút.

Bố mẹ của Mingyu lại một lần nữa không có nhà, đã đi làm, vì vậy anh được chào đón bằng cảnh tượng Minah nằm dài trên ghế trong phòng khách, vừa ăn vừa xem TV.

Bên ngoài trời vẫn mưa, những đám mây xám dày lơ lửng trên bầu trời và khu vườn rải rác đầy lá cây và gậy gộc, điều mà Wonwoo chắc chắn sẽ khiến bố Mingyu rất giận dữ một khi ông ấy nhìn thấy ảnh hưởng của cơn bão đêm qua.

Minah ngước mặt lên nhìn anh khi cô nhận ra anh đang đứng đó, nhăn mặt. "Em đã làm anh tỉnh giấc à?" Cô ấy chỉ vào màn hình TV.

Wonwoo lắc đầu và định ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận để không ngồi lên tấm chăn màu cầu vồng đang phủ lên đùi cô. "Đừng lo lắng."

Cô bé gật đầu và trong một phút, họ xem những gì đang chiếu trên TV. Minah đang xem một số kiểu phim tài liệu về sinh vật biển, cụ thể là san hô. "Em đã tự làm một Acai-Bowl đấy. Còn khá nhiều trong nhà bếp nếu anh muốn thử. "

"A gì cơ?" Wonwoo hỏi, nhìn vào chiếc bát mà cô ấy cầm trên tay. Vẫn còn quá sớm để anh tìm hiểu về một xu hướng thực phẩm kỳ lạ khác mà anh sẽ không thể hiểu nổi hoặc không thấy hấp dẫn.

"Nó giống sinh tố nhưng có nhiều cảm giác no hơn. Nó có yến mạch ở trong đó. Em có thể làm một bát cho anh, nếu anh muốn. "

Dạ dày của Wonwoo hơi đau và cho đến nay, anh đã buộc mình phải ăn tất cả những gì Minah muốn anh thử, nhưng điều đó cũng khiến anh sử dụng phòng vệ sinh nhiều hơn mức cần thiết. "Ừmmm, anh đại loại là—"

Minah đảo mắt. "Mẹ để một ít mì và thịt bò cho hai anh từ bữa tối hôm qua. Nó ở trong hộp màu đỏ trong tủ lạnh đấy. Anh có thể hâm nóng lại trong lò vi sóng."

"Được rồi. Anh sẽ đợi Mingyu thức dậy."

Họ ngồi im lặng trong vài phút và trong khi anh chàng trên màn hình đang nói về việc sinh vật biển đang chết dần chết mòn vì sự nóng lên toàn cầu, tất cả những gì Wonwoo có thể nghĩ đến là Mingyu. Cách Mingyu ôm anh đêm qua, cậu hôn Wonwoo như thế nào, cậu nói những gì...

"Mặt của anh bị sao vậy?" Minah đột nhiên hỏi.

Wonwoo nhìn cô một cách vô hồn, đưa tay lên chạm vào má mình. "Sao thế? Có chuyện gì với mặt anh à?"

Minah nheo mắt. "Hai má của anh đỏ bừng và trông anh như đang cố gắng nín cười ấy."

Anh cười khúc khích, lắc đầu và sẵn sàng ngừng đỏ mặt trước khi anh thực sự bắt đầu làm thế. "Anh đâu có."

Minah nghiêng đầu, ánh mắt nguy hiểm đó trở lại. Cô bé đang đeo thứ gì đó màu xanh lam trên lông mi của mình. Nó được gọi là gì nhỉ?

"Chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?" Cô ấy muốn biết.

"Không có gì cả?" Wonwoo vẫy tay phòng thủ. Anh rất sợ Minah. Cô bé quá thông minh so với tuổi của mình và bằng cách nào đó Wonwoo không thể không nghĩ rằng em gái của Mingyu là một trong những người bí mật biết nhiều cách để giết một người mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào. "Cái thứ trên lông mi của em được gọi là gì thế?"

"Ý anh là mascara á?"

"Ồ! Đúng vậy... "Wonwoo mỉm cười và gật đầu.

"Anh đang làm gì đấy?" Minah phát ra âm thanh khó chịu và tắt tiếng TV. "Đừng có đánh trống lảng! Anh biết là em sẽ tìm ra bằng cách này hay cách khác mà, vì vậy anh chỉ nên— "

Bước chân trên cầu thang đã cứu sống anh. Trái tim Wonwoo nhảy loạn xạ khi anh quay lại thì thấy Mingyu đang đứng đó ở phía chân cầu thang. Mingyu chớp mắt với anh, một ánh nhìn kỳ lạ trên khuôn mặt của cậu và anh thấy vai Mingyu chùng xuống như thể cậu thực sự nhẹ nhõm khi Wonwoo gửi cho cậu một nụ cười.

Mingyu thoáng liếc nhìn Minah khi cậu đi đến chiếc ghế dài trước khi nhìn Wonwoo lần nữa. Cậu trông rất lo lắng và Wonwoo không biết điều gì khiến cậu như vậy.

Wonwoo từ từ vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh trên chiếc ghế dài. Mingyu do dự trước khi ngồi xuống, gần Wonwoo đến mức đầu gối của Mingyu đặt lên đùi Wonwoo khi cậu gập nó lại trên ghế. "Chào buổi sáng." Wonwoo lầm bầm, tim anh đập nhanh vì sự gần gũi đột ngột này.

Mingyu liếm môi, mắt cậu lướt qua khuôn mặt Wonwoo và Wonwoo tự hỏi liệu mình có mất khả năng nói hay không.

Tại sao cậu lại hành động như vậy?

Wonwoo hít một hơi thật sâu và đưa tay ra để kéo tay Mingyu vào lòng, từ từ đan các ngón tay của mình vào giữa các ngón tay của Mingyu và mỉm cười một chút khi thấy hành động đó khiến đôi mắt của Mingyu mở to một cách hài hước.

Minah hắng giọng và đứng dậy, nhướng mày với Wonwoo khi anh nhìn lên, cuối cùng cũng nhớ ra rằng Mingyu và anh không ở một mình. "Em sẽ dắt mấy chú chó đi dạo." Cô bé nói trước khi bước đi với một nụ cười hài lòng.

Bộ phim tài liệu vẫn đang chiếu trên TV và Wonwoo cố gắng tập trung vào nó trong khi Minah đang lục lọi đồ đạc và chuẩn bị rời đi, nhưng Mingyu đang dán mắt vào anh và thật khó để có thể nghĩ về điều gì khác.

Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại sau Minah, và sau đó chỉ còn hai người họ, áp sát vào nhau trên chiếc ghế dài, ngón tay họ đan vào nhau, Mingyu vẫn còn mềm mại và ngái ngủ bên cạnh anh.

Wonwoo buộc mình phải nhìn cậu. "Em có ổn không?"

Lưỡi của Mingyu phóng ra để làm ướt môi cậu và Wonwoo cố gắng chống lại ý muốn nghiêng đầu, tiến vào một chút để hôn chúng. "Em... đã hơi hoảng loạn."

"Sao vậy?"

Mingyu nhích lại gần, xoay người sang một bên trên chiếc ghế dài, và Wonwoo cũng từ từ làm theo, để Mingyu kéo tay mình vào lòng và dùng ngón tay cái vuốt ve các đốt ngón tay anh. "Anh đã không còn ở đó khi em thức dậy." Mingyu nói, nhăn mặt như thể cậu đang xấu hổ về lời nói của mình. "Em đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mơ hay gì đó."

Wonwoo mất một lúc để hiểu Mingyu đang muốn nói gì, và tự mắng mình vì đã bỏ đi trước khi Mingyu tỉnh dậy. Tất nhiên Mingyu sẽ cảm thấy như vậy rồi. "Anh xin lỗi. Anh thực sự không... nghĩ xa đến vậy."

"Không sao đâu." Mingyu nhanh chóng lắc đầu.

Wonwoo mỉm cười với cậu, nhịp tim đập mạnh và đều đặn, và khi khóe môi Mingyu nhếch lên, Wonwoo chỉ nghiêng người và hôn lên nụ cười đó.

Mingyu hít vào một hơi, nụ cười tan chảy trên môi Wonwoo, và cậu khẽ kêu một tiếng, bàn tay còn lại đặt lên eo Wonwoo, ấm áp và dịu dàng.

Cậu thật ấm áp, làn da mềm mại và mịn màng nơi lòng bàn tay Wonwoo đặt trên cổ cậu và Wonwoo khó có thể tin rằng đây là điều anh có thể có được một lần nữa.

Ba tháng không có Mingyu là địa ngục; tất cả những gì anh muốn làm là bù đắp cho sự thiếu vắng những cái chạm và nụ hôn của cậu, muốn thấy vành tai Mingyu lại đỏ bừng lên.

Mingyu mở to mắt khi họ tách ra - trông có vẻ khó thở - và bắt đầu cười toe toét với Wonwoo.

Bụng Wonwoo lại sôi lên một lần nữa, và họ bật cười vì điều đó, vẫn không có động thái gì để di chuyển.

"Hãy đi ăn gì đó nhé." Mingyu nói, ngón út trượt xuống dưới áo Wonwoo và trên vùng da ở lưng dưới của anh. Wonwoo dựa vào những cái chạm, muốn nhiều hơn nữa, nhưng dù sao cũng gật đầu.

"Được thôi."


Trời vẫn mưa và nhiệt độ bên ngoài đã giảm đáng kể. Bên ngoài trời không lạnh lắm nhưng Mingyu vẫn bắt anh mặc một chiếc áo len của mình.

"Em chỉ thích nhìn thấy anh mặc quần áo của em thôi chứ gì." Wonwoo lầm bầm, sửa lại tóc sau khi Mingyu tròng chiếc áo len vào người anh. Mingyu ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn trong vườn với nụ cười mãn nguyện.

"Anh có thể đổ lỗi cho em sao?" Mingyu nhún vai, nhét vào miệng mình một ít thịt bò còn sót lại.

"Nó làm cho anh cảm thấy giống như một người bạn gái hay gì đó ấy." Wonwoo lẩm bẩm. "Soonyoung luôn làm vậy với Yuna."

"Chà, không phải vậy đâu. Bạn trai cũng làm những việc như thế này mà." Mingyu nói, rồi đơ người ra và nhìn Wonwoo với ánh mắt không chắc chắn. Miệng cậu vẫn đầy mì. "Em... Uhm. Ý em là-"

"Bạn trai." Wonwoo nói, liếm môi. "Chúng ta— Chúng ta là bạn trai của nhau."

"Vâng?" Mingyu cắn môi dưới của mình, làn da trắng bệch trong giây lát trước khi chuyển sang màu đỏ tươi sau khi Mingyu nhả ra một lần nữa.

Wonwoo gật đầu, sợi mì của anh dần nguội đi vì anh không thể ngăn mình nhìn chằm chằm vào Mingyu. Đôi mắt của cậu vẫn còn sưng húp sau giấc ngủ và cậu mặc một chiếc áo thun trắng với cổ rộng, xương quai xanh của cậu lộ ra để mọi người nhìn thấy và Wonwoo cảm thấy lo lắng khi chỉ nhìn cậu mà thôi.

Làm sao nó có thể phù hợp với cậu như vậy? Làm thế nào một người như Mingyu lại thấy Wonwoo đẹp trai được chứ?

"Tốt." Mingyu huých chân họ vào nhau dưới bàn.

"Tốt." Wonwoo hắng giọng khi Mingyu bắt đầu mỉm cười với anh, cắm đầu vào đồ ăn để đánh lạc hướng bản thân.

Mingyu là bạn trai của anh.

Kim Mingyu, anh chàng đã làm đổ bia vào áo Wonwoo mấy tháng trước, người vẫn luôn là chàng trai tuyệt vời và thấu hiểu nhất trên hành tinh này cho dù Wonwoo có đối xử bất công với cậu như thế nào, là bạn trai của Jeon Wonwoo.

Nó thực sự nghe vô lý nhưng anh nhớ Jeonghan đã nói với anh rằng đừng tìm kiếm logic trong tình yêu, vì vậy anh đã không làm thế.

Họ không nói nhiều sau đó; chỉ lắng nghe tiếng mưa rơi, cùng với tiếng cười đáng ghét của Taehyung mà họ có thể nghe thấy tuốt từ con đường đằng này trong khi chân của họ chạm vào nhau dưới gầm bàn. Gió hất tung mái tóc của Mingyu và cậu rên rỉ khi nó khiến một vài hạt mưa rơi vào mặt cậu.

Wonwoo bật cười và Mingyu bĩu môi và cảnh tượng đó khiến trái tim Wonwoo lại sưng lên. Wonwoo gần như tiến lên để nói rằng anh yêu em nhiều nhiều lắm, chỉ để nhắc nhở cậu mà thôi, bởi vì anh chỉ muốn chắc chắn rằng Mingyu biết điều đó.

Trái tim Wonwoo vẫn run lên nhẹ nhàng mỗi khi Mingyu nhìn anh, nhưng lần này thì khác; đó là một sự rung động vui vẻ, thỏa mãn, chứ không phải là thứ gây ra bởi sự không chắc chắn và sợ hãi.

Họ dọn dẹp sau khi ăn xong và vào bếp. Mingyu tiếp tục chạm vào anh, với một tay đặt lên cánh tay hoặc hông Wonwoo, ngón tay cái vuốt thứ gì đó từ cằm Wonwoo.

Sau đó, khi Wonwoo đang rửa chén, Mingyu tiến đến phía sau anh để tựa cằm cậu vào vai Wonwoo, áp ngực cậu vào lưng anh.

Wonwoo cố gắng để không đỏ mặt. "Em chưa bao giờ là người thích động chạm như thế này nhỉ"

"Hồi trước em không chắc liệu anh có thích nó không nữa." Mingyu lầm bầm, quay đầu lại vùi đầu vào cổ Wonwoo. "Anh đã tắm rồi sao?"

"Ừ."

"Anh có mùi rất dễ chịu."

Wonwoo liếm môi, gật đầu. Anh tắt vòi nước và lau khô tay, quay lại đối mặt với Mingyu. Wonwoo sửng sốt vì sự gần gũi đột ngột, đặc biệt là khi Mingyu đưa tay ra để khóa Wonwoo vào quầy bếp. "Anh thích lắm. Khi em chạm vào anh. Anh luôn thích như vậy. Anh chỉ... "Anh chỉ không nghĩ rằng mình có quyền cảm thấy như vậy. Và tại sao em muốn chạm vào anh mà thôi?

Wonwoo gạt bỏ suy nghĩ đó. Anh đã vượt qua điều đó rồi. Anh không còn cảm thấy như vậy nữa.

"Anh sao, hyung?" Mingyu hỏi, như thể cậu biết có ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau.

"Không có gì." Wonwoo nói giống như một phản xạ tự nhiên vì chuyện giữa họ trước đây là như vậy. Gương mặt của Mingyu lại làm điều kỳ lạ đó; Wonwoo đã từng thấy điều đó trước đây, như đêm đó khi Mingyu chia tay anh, khi cậu muốn biết tại sao Wonwoo không bao giờ nói với cậu điều gì cả. "Anh xin lỗi."

"Anh không cần phải nói với em bất cứ điều gì đâu." Mingyu nói và có cảm giác như cậu sắp bước đi nên Wonwoo đưa tay lên ôm lấy lưng Mingyu, giữ cậu ở đó như một đứa trẻ sợ hãi không muốn buông tay. Mingyu thở dài và cúi thấp đầu, giấu nó vào hõm cổ và vai Wonwoo. "Em chỉ lo lắng thôi. Em muốn giúp anh nhưng em không thể làm gì được khi em biết quá ít về anh."

"Em có muốn không?" Wonwoo hỏi, nhắm mắt lại khi cảm thấy vòng tay của Mingyu ôm lấy mình, ấm áp và an toàn. "Em có muốn biết?"

Mingyu áp sát vào anh hơn. "Em chỉ muốn hiểu anh hơn thôi."

"Vậy thì anh sẽ nói cho em nghe."

Mingyu lắc đầu và Wonwoo rùng mình khi cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng áp vào vai mình. "Làm ơn đừng cảm thấy anh phải như vậy. Em xin lỗi, em không muốn ép buộc anh đâu— "

"Anh muốn, Mingyu." Wonwoo nhẹ nhàng đẩy vai Mingyu để anh có thể nhìn thẳng vào mắt cậu. "Em là bạn trai của anh mà. Chúng ta phải kể cho nhau nghe mọi thứ, phải không?"

Gương mặt của Mingyu dịu lại, và cậu nhìn Wonwoo với tình yêu và sự trìu mến đến mức khiến anh hơi khó thở một chút. "Đúng vậy. Chúng ta là bạn trai."

"Được rồi." Wonwoo gật đầu.

Mingyu cầm lấy một ít bánh gạo trên đường đi ra ngoài vườn, và khi họ ngồi xuống xích đu trong vườn một lúc sau, Wonwoo có cảm giác déjà vu kỳ lạ. Điểm khác biệt duy nhất là lần này Mingyu không đẩy anh ra và Wonwoo không còn cảm thấy trái tim mình như đang tan nát nữa.

Bàn chân của họ hơi ướt vì mưa nhưng phần còn lại của họ được che chắn bởi mái vòm của xích đu. Wonwoo mỉm cười dịu dàng khi Mingyu hơi rùng mình trước tiếng sấm từ đằng xa.

Mingyu đưa cho anh một chiếc bánh gạo màu xanh lá cây và Wonwoo cầm lấy nó trong giây lát, để Mingyu đẩy xích đu trong vài phút im lặng trước khi anh hít một hơi thật sâu và bắt đầu lên tiếng.

"Thậm chí đừng nghĩ đến việc thương hại anh vì chuyện này nhé." Wonwoo nói như một lời cảnh báo, trước khi bắt đầu kể với Mingyu về tất cả những lý do khiến anh như vậy.

Mingyu cau mày. "Có lý do gì em nên thương hại anh không?"

"Không. Thực sự là không." Wonwoo nhanh chóng nói. "Nhưng những người khác đã làm như vậy và anh không muốn điều đó. Đặc biệt là không phải từ em."

Mingyu ngập ngừng, mắt cậu tìm kiếm Wonwoo, trước khi cậu gật đầu. "Được rồi. Em sẽ không làm thế đâu."

"Chỉ là..." Wonwoo nhún vai. "Vui lòng chỉ lắng nghe anh và nếu em vẫn còn thắc mắc chuyện gì, em có thể hỏi anh, nhưng ngoài ra, anh muốn chúng ta không làm lớn chuyện này lên. Chỉ là cứ để nó qua đi thôi."

"Ổn thôi." Mingyu nói rất chậm, như thể cậu không chắc nó có thực sự ổn hay không.

Cảm giác giống như buổi trị liệu đầu tiên của anh với bác sĩ Kang, nhưng lần này Wonwoo có thể xử lý được nó. Anh không nhìn vào mắt Mingyu khi anh kể chuyện. Lần này có vẻ dễ dàng hơn. Wonwoo không còn cảm thấy đau đớn khi nói về nó nữa, ít nhất là không nhiều, và anh cảm thấy tự hào về bản thân vì có thể làm điều đó một cách thoải mái khi anh gần như đã khóc chỉ vài tháng trước đây thôi.

Anh cũng nói với Mingyu về việc gặp bác sĩ trị liệu và cách nó giúp ích cho anh, rồi anh ngừng nói sau khi có cảm giác như hàng giờ đồng hồ đã trôi qua và cuối cùng anh ngước lên để nhìn vào mắt Mingyu, và nhận ra mới chỉ có một vài phút mà thôi.

Trời vẫn còn mưa và sấm sét đang từ từ đến gần và Mingyu đang nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.

Mingyu nặng nề nuốt nước bọt. Cậu mở miệng một vài lần và sau đó cố gắng mỉm cười. "Được rồi. Cảm ơn anh vì đã kể cho em nghe."

Wonwoo đã yêu cầu cậu đừng làm lớn chuyện, nhưng phản ứng của Mingyu rất lạ. Cậu đảo mắt và Wonwoo cau mày, mắt anh nhìn xuống tay Mingyu, những ngón tay của cậu giờ đang cuộn chặt vào đệm, các khớp ngón tay trắng bệch.

"Mingyu?" Anh lầm bầm sau một nhịp. Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của Mingyu. Mingyu không phản ứng nên Wonwoo đưa tay ra, cuộn các ngón tay quanh cổ tay Mingyu để thu hút sự chú ý của cậu. "Sao em không nhìn anh?"

Mingyu lắc đầu và trái tim Wonwoo như muốn vỡ ra trước âm thanh rời khỏi môi Mingyu. "Em xin lỗi."

Cuối cùng cậu cũng quay sang Wonwoo nhưng trước khi Wonwoo kịp nhìn cậu, Mingyu đã vòng tay qua anh, kéo anh vào một cái ôm thật chặt. Wonwoo thở dài và hòa vào vòng tay cậu, tay anh vòng qua để ôm lại Mingyu. Một lòng bàn tay xoa lưng, bàn tay còn lại ở sau đầu, vuốt tóc Mingyu.

Vai của Mingyu run lên và Wonwoo cảm thấy hơi ướt trên cổ, điều đó thực sự khiến trái tim anh tan nát và anh tự hỏi liệu mình có thực sự nên nói chuyện đó với Mingyu hay không.

"Em xin lỗi về điều gì thế?" Wonwoo cẩn thận hỏi. Anh không thể chịu được nó; Mingyu khóc đã trở thành một trong những điều tồi tệ nhất trên thế giới này.

Nhưng Mingyu không nói gì cả, thay vào đó cậu chỉ cuộn tròn hơn vào vòng tay của Wonwoo, như thể nếu cậu cố gắng đủ, cậu có thể làm cho mình nhỏ lại và vừa vặn trong lòng Wonwoo vậy. Thật kỳ lạ khi thấy Mingyu như thế này.

Những người thường mạnh mẽ và tươi sáng là những người đáng sợ nhất khi họ trở nên như vậy, dễ bị tổn thương và ít nói.

"Em đã nói rằng em sẽ không thương hại anh mà." Wonwoo thử lại. Anh hít vào mùi hương của Mingyu và để hơi ấm của cậu thấm qua quần áo của họ. "Em đang... đang nghiên cứu về giáo dục trẻ em, phải không? Em phải biết những điều nhất định có thể ảnh hưởng đến trẻ em như thế nào, và những điều đó chỉ xảy ra dù anh có muốn hay không. Đó chỉ là cách cuộc sống vận hành mà thôi. Và đó là cách anh đối phó với nó. Lý do duy nhất khiến anh... như thế này là bởi vì anh quá hèn nhát khi phải đối mặt với bất kỳ điều gì. Nhưng anh không sao đâu, em biết không. Anh đang khá hơn rồi. Không có lý do gì để em phải khóc cả. Mingyu... nói gì đi."

Mingyu cuối cùng cũng tách ra. Cậu nhìn Wonwoo một lúc lâu, mắt hơi đỏ nhưng ngược lại thì khô. Một tay cậu đưa lên ôm má Wonwoo. "Em có thể làm gì để giúp anh không?"

Wonwoo mỉm cười. "Không. Nhưng cảm ơn em."

"Vâng, tất nhiên rồi." Mingyu cũng mỉm cười, lung lay và buồn bã, và Wonwoo sẽ không bao giờ nghĩ rằng Mingyu lại là kiểu người dễ xúc động như vậy khi lần đầu gặp cậu vào đêm đó. "Em— em đã không chảy nước mũi đâu, phải không?"

Wonwoo phát ra một tiếng động ngạc nhiên - mắt anh nhìn thẳng vào mũi Mingyu - và anh cười lớn. "Ôi chúa ơi."

"Em xin lỗi." Mingyu cũng bật cười theo nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đang cười của Wonwoo, mắt cậu lại bắt đầu long lanh. "H-Hyung."

"Dừng lại." Wonwoo vẫn đang cười nhưng tim anh cũng đau nhói. Anh thực sự ghét nhìn thấy Mingyu khóc. "Đừng khóc nữa. Em trông xấu lắm."

"Nhưng anh rất tuyệt vời mà." Mingyu thút thít. "Sao có người lại đối xử với anh như vậy chứ? Làm sao có người lại không muốn anh được chứ?"

"Mingyu..." Wonwoo thở dài. "Đừng bắt đầu thương hại anh bây giờ. Em đã hứa là em sẽ không làm điều đó mà."

"Em xin lỗi." Mingyu nói lại, hắng giọng. "Chỉ là... anh là cục cưng của em. Em không thể chỉ ngồi đó và nghe về những người đối xử với anh như thể là một thứ tồi tệ khi điều đó đang khiến trái tim em tan nát được."

Mặt Wonwoo đỏ bừng và anh hất đầu về phía Mingyu một cách đùa cợt. "Em đang gọi ai là cục cưng vậy? Anh lớn tuổi hơn em đó."

Mingyu cười khúc khích và lại cúi xuống, giấu mặt vào cổ Wonwoo, rúc vào anh. "Lần trước em đã kiểm tra rằng anh thích biệt danh đó khi em gọi anh như vậy mà."

"Em đúng là đồ ngốc." Wonwoo cáu kỉnh, nhưng bàn tay anh lại vuốt qua mái tóc mềm mại của Mingyu. Thật kỳ lạ với cảm giác tự nhiên như thế nào khi ở gần cơ thể Mingyu như vậy, để ôm cậu và chạm vào cậu. Mẹ của Wonwoo sẽ không tin được nếu ai đó nói với bà ấy chuyện này; con trai bà vốn thường né tránh những động chạm nhẹ nhàng đột nhiên lại tìm kiếm sự thân mật thể xác từ ai đó.

"Nhưng anh yêu em mà, phải không?"

Ánh nhìn của Wonwoo biến mất ngay lập tức, thay vào đó là nụ cười mà anh không kìm lại được.

"Ừ." Anh nói, khi nhìn đôi mắt sưng húp của Mingyu biến thành nếp nhăn hạnh phúc. "Anh yêu em."



Jungkook và Taehyung ghé qua sau đó và khi họ ngồi xuống phòng khách, cả hai tiếp tục nhìn Mingyu và Wonwoo đầy mong đợi.

Ngoài trời vẫn đang mưa và ngồi trong vườn cũng bắt đầu lạnh cóng. Mùa thu chắc chắn đang đến gần hơn và cùng với đó là học kỳ mới và công việc.

Wonwoo không biết cảm thấy thế nào về chuyện đó nhưng hiện tại, anh vẫn đang ở đây, ở nhà Mingyu, và các lớp học sẽ không bắt đầu cho đến tuần sau, vì vậy anh cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó trước khi chúng có thể làm hỏng tâm trạng của anh.

Mingyu chớp mắt nhìn những người bạn của mình từ nơi cậu đang ngồi trên cùng một chiếc ghế dài cạnh Wonwoo. "Hai người phê cần hay sao vậy?"

Jungkook lắc đầu. "Không."

"Vậy thì cmn đừng có nhìn chằm chằm bọn em như thể bọn em mọc thêm một cái đầu nữa." Mingyu nhíu mày khi Taehyung bắt đầu cười toe toét.

"Đêm qua hai người đã lên giường với nhau rồi à?" Taehyung hỏi, môi mím chặt vào nhau trong khi anh vẫn đang cười toe toét với họ. Anh ấy trông thật hạnh phúc khi hỏi điều này.

Wonwoo lắp bắp và Mingyu hơi nghẹn ngào.

"Cái quái gì thế?" Mingyu ném gối vào Taehyung nhưng cuối cùng nó lại đập vào mặt Jungkook. Jungkook rên rỉ trong đau đớn và trong khi Wonwoo cảm thấy có lỗi với cậu, anh cũng quá bận rộn với câu hỏi của Taehyung.

"Này, đừng hiểu lầm anh chứ." Taehyung cười và xoa các đốt ngón tay của mình vào má Jungkook đang đỏ bừng vì bị gối đập vào mặt. "Hai người chỉ trông thực sự, thực sự  hạnh phúc. Em có cái đó..." Anh ấy làm một cử chỉ mơ hồ với bàn tay của mình. "Ánh sáng rực rỡ đó, nếu em hiểu ý anh."

"Không, em không biết, đồ biến thái chết tiệt." Mingyu bực bội thở dài, lo lắng nhìn sang Wonwoo như thể cậu sợ Taehyung có thể sẽ làm anh buồn. Nhưng Wonwoo không buồn. Mẹ kiếp, anh không quan tâm chút nào.

Tất cả những gì Wonwoo làm là đưa tay ra và nắm lấy tay Mingyu, nhún vai.

Jungkook trố mắt nhìn họ và Taehyung kêu lên một tiếng, trông như thể anh ấy đang rung động trên ghế của mình vậy.

"Tôi không nghĩ bất cứ việc gì chúng tôi làm cùng nhau có liên quan đến anh, đúng không?" Wonwoo hỏi.

"Có phải anh-" Jungkook lắp bắp, chỉ vào họ. "Hai người đã ở bên nhau? Một cách chính thức? "

Mingyu đang mở to mắt nhìn Wonwoo, giống như cậu đã làm khi Wonwoo làm điều tương tự trước mặt Minah sáng nay.

"Ừ." Wonwoo nói.

"Vậy, nó đã có tác dụng?" Taehyung nghiêng đầu hỏi. Không ai khác hiểu được, nhưng Wonwoo thì hiểu câu hỏi đó, và anh gật đầu với một nụ cười nhẹ và Taehyung bắt đầu rạng rỡ. "Chà, anh mừng cho hai người. Hai người rất dễ thương khi ở bên nhau."

"Chúa ơi." Jungkook thở mạnh, hai má hơi ửng hồng và Wonwoo muốn bật cười vì vẻ mặt ngượng ngùng của cậu ấy. "Em— em cũng mừng cho hai người. Nghiêm túc đấy. Đừng làm tổn thương nhau nữa." Cậu nhìn họ một cái trước khi quay đi lần nữa, hắng giọng ngượng nghịu.

Đúng là một chàng trai kỳ lạ.

"Và cẩn thận đấy, Gyu." Taehyung nhếch mép. "Nếu anh không biết em đang ở bên cậu ấy, anh đã bắt Wonwoo đi rồi đấy."

"Vâng, để em xem anh dám làm vậy không." Mingyu nói và vòng tay qua vai Wonwoo, kéo anh vào bên mình.

Taehyung bật cười. "Bị sở hữu thì không còn hấp dẫn nữa, Mingyu."

Mingyu chỉ nhún vai, quay đầu lại để áp môi mình vào thái dương của Wonwoo. Wonwoo cảm thấy nụ cười của cậu ở đó.

"Đó là điều kinh tởm nhất mà em từng thấy đấy." Jungkook lẩm bẩm và đứng dậy lấy một ít nước tăng lực trong bếp.

Khi cậu quay lại, Taehyung đã chuẩn bị một bộ phim để xem, và hóa ra đó là một bộ phim tên là Hayao Miyazaki và đến cuối phim, Jungkook đang ôm Taehyung khóc nức nở trong vòng tay của anh ấy và Wonwoo đang nhìn bất cứ nơi nào khác ngoại trừ Mingyu vì anh muốn mắt anh ngừng chảy nước.

"Ỏ, hyung! Anh đang khóc sao?" Mingyu lầm bầm và lùi ra khỏi nơi Wonwoo đang cuộn mình lại bên cậu để nhìn vào mặt Wonwoo.

"Anh không có."

"Thôi mà." Mingyu khẽ cười. "Đừng khóc nữa anh, đó chỉ là một bộ phim thôi."

Wonwoo hừ một tiếng, và mắt anh lại ngấn nước. "Sao đây có thể là một bộ phim dành cho trẻ em được chứ? C-Cô ấy vừa chết. Cô ấy chỉ là một đứa bé..."

Mingyu khúc khích. "Hyung, làm ơn đừng khóc nữa. Anh sẽ làm em khóc theo đấy."

"Nhưng cô bé rất dễ thương mà."

"Em biết."

"Anh ghét bộ phim này."

"Được rồi."

Wonwoo sụt sịt và nhìn lên Mingyu, người chỉ nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt dịu dàng. "Anh nghĩ trái tim anh đã tan vỡ vĩnh viễn mất rồi."

Mingyu ậm ừ và nhanh chóng lau nước mắt cho Wonwoo. "Vậy thì em sẽ sửa lại nó."

"Dừng lại đi!" Jungkook rên rỉ. "Bọn tao vẫn đang ở đây. Đừng có như vậy nữa. "

"Đừng ghen tị nữa đi." Mingyu đáp trả.

"Ồ, Kookie. Anh có thể trao cho em những nụ hôn nếu em cảm thấy cô đơn mà." Taehyung ngước nhìn bạn mình mỉm cười.

Jungkook đỏ mặt đến mức khiến Wonwoo bật cười, nhưng điều đó cũng khiến anh tự hỏi, đặc biệt là khi anh nhận ra tia cam chịu trên gương mặt Taehyung khi Jungkook đứng dậy rời khỏi phòng.

Wonwoo nhìn Mingyu đầy thắc mắc. Mingyu chỉ đơn giản là gật đầu và thở dài.

"Ồ." Wonwoo lầm bầm.



Cuối ngày hôm đó, Mingyu và bố cậu phải đi giải quyết một số khoản tài chính cho chiếc xe mới của gia đình họ - điều mà Mingyu cực kỳ vui mừng vì nó có nghĩa là Mingyu sẽ nhận được chiếc xe  cũ của họ - và Wonwoo thì quyết định ở nhà để chờ cậu.

Anh có cảm giác như đang xâm phạm thời gian gắn bó của cha con cậu và mặc dù Mingyu đảm bảo với anh rằng Wonwoo sẽ không cản trở gì hết, Wonwoo nói rằng anh sẽ chỉ giúp mẹ cậu chuẩn bị bữa tối mà thôi.

Vì vậy, Mingyu rời đi và Wonwoo nhắn tin cho Soonyoung một lúc. Cậu ấy nói rằng cậu ấy nhớ Wonwoo và cậu ấy biết rằng anh đang giải quyết mọi việc với Mingyu nhưng cậu ấy cần người bạn thân nhất của mình trở lại.

Wonwoo nhắc cậu ấy rằng mới chỉ có hai ngày thôi nhưng anh thực sự cũng nhớ Soonyoung nữa.

Và anh thực sự như vậy. Chắc chắn Jungkook và Taehyung là những người tuyệt vời và hơn hết, Mingyu cũng đang ở đây. Wonwoo sẽ không thể nào cảm thấy nhớ nhà khi có Mingyu vì Wonwoo cảm thấy rất tự nhiên thoải mái khi có Mingyu ở bên cạnh.

Nhưng Soonyoung và anh thường gặp nhau hàng ngày, điều mà một số người cho là không tốt cho sức khỏe, nhưng họ đã như vậy gần mười năm rồi, nên anh cảm thấy khá kỳ quặc khi họ không gặp nhau.

Wonwoo đút điện thoại vào túi và quyết định đi xuống tầng dưới để xem anh có thể giúp mẹ Mingyu được gì không.

Jiyeon đang ở trong bếp, rửa một ít rau và nghe đài đang được để ở góc quầy bếp. Wonwoo hắng giọng để không làm bà giật mình và bà ấy ngước nhìn lên, mỉm cười khi nhìn thấy anh.

"Cháu có chán không?" Bà ấy hỏi và tắt vòi nước. "Cháu có thể đi xem Jungkook và Taehyung đang làm gì nếu cháu muốn."

"Ồ, không sao đâu ạ." Wonwoo cười. "Cháu đang tự hỏi liệu cô có cần giúp đỡ gì không? Cháu đã khá vô dụng cho đến nay. "

"Này, thật là vớ vẩn" Jiyeon tặc lưỡi nhưng vẫn vẫy anh lại. "Nhưng nếu cháu thực sự muốn, cháu có thể giúp ta gọt vỏ cà rốt và khoai tây. Ta ghét làm cái đó lắm."

Wonwoo gật đầu và rửa tay, nhất thời hối hận vì đã yêu cầu được giúp đỡ khi nhìn thấy đống rau củ khổng lồ trước mặt. Anh thực sự không giỏi mấy chuyện này nên có lẽ anh sẽ chỉ làm vướng chân bà ấy mà thôi.

"Vậy, cháu có thích buổi đốt lửa trại đêm qua không?" Bà hỏi bên cạnh anh nơi bà đang đổ một ít gạo lên khay để tìm những viên sạn nhỏ có thể còn sót lại.

"Vâng. Nó khá là vui ạ." Wonwoo ậm ừ, bối rối ngước lên khi nghe thấy tiếng cười của bà ấy.

"Cháu không cần phải nói dối đâu." Jiyeon cười." Mingyu nói với ta rằng cháu không thực sự thích các cuộc tụ tập cho lắm."

"Ồ... cậu ấy nói vậy ạ?"

Bà ấy gật đầu, mắt quét qua từng hạt gạo. "Thằng bé có vẻ thích cháu rất nhiều."

Không đời nào lời nói của bà ấy có nghĩa gì khác ngoài chính xác là như vậy, và Wonwoo phải thu mình lại trong một giây để tìm ra những gì anh nên nói tiếp theo.

Anh siết chặt lấy củ cà rốt và hy vọng anh sẽ không tự cắt vào da mình trong quá trình này. "Cháu cũng thích cậu ấy." Anh hắng giọng và nói thêm "Rất nhiều."

Jiyeon mỉm cười khi nghe điều này và chống tay lên quầy, đôi mắt đột nhiên mông lung. Wonwoo dừng việc anh đang làm lại để nhìn bà ấy.

Mái tóc của bà ấy đang buộc thành một cái đuôi ngựa cao mang lại cho bà một cái nhìn vui tươi. Có một nốt ruồi trên má trái của bà.

Mingyu cũng có một nốt ruồi ở đó.

"Cháu biết đấy, Mingyu của chúng ta đã trải qua rất nhiều điều vài năm trở lại đây." Bà ấy lại lên tiếng. "Thằng bé come out với chúng ta khi mới mười sáu tuổi. Thằng bé rất sợ khi nói với chúng ta. Cháu có biết thằng bé đã nói gì không? Nó nói: Con là bisexual. Con xin lỗi. Thằng bé liên tục xin lỗi mặc dù bố thằng bé và ta không nói gì cả. Thằng bé bắt đầu khóc và ta rất tức giận. Không có lý do gì để nó sợ hãi chúng ta như vậy. Chúng ta sẽ yêu nó bất kể điều gì đi chăng nữa. Chúng ta luôn nuôi dạy con cái theo cách cởi mở nhất. Ý ta là, cứ nhìn vào con gái ta là thấy." Bà nháy mắt với Wonwoo và Wonwoo cười khúc khích một chút, hình ảnh Minah về nhà sau chuyến đi dạo với bầy chó, đi đôi ủng neon chói lọi và chiếc áo mưa màu hồng còn chói lọi hơn vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh. "Khi ta nói với gia đình rằng Mingyu cũng thích con trai, họ đã ngừng nói chuyện với ta. Ta đã không gặp ai khác ngoài chị gái của ta trong hơn ba năm. Mingyu thằng bé... khi nó nhận ra những chuyện đang xảy ra, đó là khoảng thời gian nó chuẩn bị lên đường vào đại học. Thằng bé bất ngờ đến gặp ta và nói rằng thằng bé không còn là người đồng tính nữa. Rằng nó chỉ cảm thấy bối rối nhưng nó thực sự chỉ quan tâm đến các cô gái mà thôi." Bà ấy thở dài. "Ta biết Mingyu chỉ làm vậy để gia đình ta nói chuyện lại với ta một lần nữa." Bà lắc đầu và đổ gạo từ khay vào một cái nồi. "Ta không nói điều này vì ta là mẹ của thằng bé, nhưng ta đã sinh ra một cậu con trai tốt nhất trên thế giới, người mà không phải lúc nào cũng được đối xử một cách đúng đắn. Và vì thế, ta chỉ muốn có người tốt nhất cho thằng bé ở bên. Người xứng đáng được thằng bé yêu, người biết trân trọng thằng bé và biết cách tôn trọng nó."

Wonwoo nuốt nước bọt, tay anh hơi run khi cầm chiếc dao gọt vỏ trên tay. Anh đã nghe một phần câu chuyện từ Jungkook nhưng nó vẫn khiến trái tim anh tan nát. "Cháu hiểu."

"Cháu sẽ là người đó, phải không Wonwoo?" Sau đó, bà ấy hỏi và khi Wonwoo buộc mình phải nhìn bà ấy (gần như tự cắt vào tay mình trong quá trình này), bà đang cầm một con dao làm bếp trên tay và nó khiến câu hỏi của bà giống như một lời đe dọa vậy.

Bà ấy nhìn thấy nỗi sợ hãi bất chợt trong mắt Wonwoo và bật cười, đặt con dao làm bếp xuống và vỗ nhẹ vào má Wonwoo. "Cô xin lỗi. Cô hơi xấu tính nhỉ."

Wonwoo lo lắng cười và buộc mình phải thư giãn.

Nó chỉ là... đây là lần đầu tiên anh bước vào một mối quan hệ và do đó, lần đầu tiên anh phải trải qua toàn bộ công việc chính thức 'gặp gỡ gia đình' này. Anh cảm thấy như gia đình của Mingyu thích anh, nhưng điều đó có thể thay đổi khi họ biết về tình trạng mới của họ.

Bạn có thể thích ai đó như một người bạn của con mình chứ không phải là người yêu của họ.

"Cháu... cháu thực sự quan tâm đến Mingyu." Anh lên tiếng, muốn nói rõ hơn nhưng không có nhiều điều mà anh nghĩ là thích hợp để nói thêm với mẹ của bạn trai mình. "Cháu không muốn làm cậu ấy tổn thương." Không lần nào nữa...

"Ta biết cháu không muốn." Bà ấy gật đầu. Không gian im ắng một lúc, một bản ballad quen thuộc nào đó đang phát từ radio, bị ngắt quãng bởi âm thanh của các dụng cụ nhà bếp va vào nhau, nước sôi trên bếp, cho đến khi Jiyeon lên tiếng. "Xin lỗi vì cô hỏi thẳng câu này, nhưng cháu có yêu con trai của ta không?"

Wonwoo đỏ mặt ngay lập tức và anh rón rén nhặt một củ cà rốt khác. Đột nhiên anh muốn Mingyu ở đây. Cậu mới chỉ đi được một giờ nhưng Wonwoo đã cảm thấy hơi mất mát khi không có cậu bên cạnh. Anh không biết Mingyu có muốn gia đình cậu biết không. Wonwoo đã nói với người khác ngày hôm nay mà không thèm xem xét ý kiến ​​của Mingyu. Có lẽ anh nên im lặng... Nhưng tại sao chứ. Anh yêu Mingyu mà. Anh không muốn giấu giếm chuyện đó. "Vâng, cháu có."

Bà ấy ậm ừ và khi Wonwoo liếc nhìn bà ấy, bà ấy lại mỉm cười, dịu dàng và chân thật. Bà ấy trông rất giống Mingyu khi cười. "Mingyu đã không nói với ta nhiều khi thằng bé trở về nhà nhưng ta biết có chuyện gì đó. Và sau đó cháu đến đây và ta thấy hai đứa đang cư xử với nhau kỳ lạ như thế nào và ta chỉ cứ thế mà suy ra mọi chuyện thôi."

Bà ấy đang bận rộn với việc lấy một vài cái xoong và chảo trong vài giây sau đó trước khi quay lại nhìn Wonwoo. "Ta rất vui khi biết rằng ta đã đúng."

"Ồ..."

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không giảng giải với hai đứa gì đâu. Cả hai đều đủ lớn để biết mình đang làm gì." Jiyeon nói.

"Cảm ơn cô." Wonwoo gật đầu, cuối cùng cũng có thể thoải mái. "Mọi người thực sự—đều rất tốt."

"Cháu cũng rất tốt, Wonwoo. Chúng ta thực sự rất vui khi có cháu ở đây." Bà ấy cười. "Nhưng sẽ còn tốt hơn nếu cháu gọt vỏ nhanh hơn đấy. Đã mười phút rồi." Bà ấy chỉ vào nửa củ cà rốt đã gọt vỏ lủng lẳng trên ngón tay Wonwoo.

Wonwoo hít một hơi rồi lại bắt đầu lột nó ra. "Cháu đang lắng nghe cô, và cháu đang nói chuyện và -" Và cháu cũng rất tệ trong khoản nấu nướng. Làm ơn ngăn cháu lại.

Jiyeon bật cười và đưa tay lấy chiếc dao gọt vỏ từ tay Wonwoo. "Để đó đi. Ta chỉ muốn kiếm cớ để có thể moi được sự thật từ cháu thôi."

"Sao cháu lại cảm thấy như bị phản bội vậy nhỉ?"

Bà ấy cười khúc khích và bắt đầu dẫn anh ra khỏi bếp. "Ta là một người mẹ, chúng ta phải biết những điều này và Mingyu không bao giờ nói với ta bất cứ điều gì cả. Nó không có gì cá nhân đâu, cháu yêu."

Wonwoo định nói gì đó nhưng điện thoại anh lại bắt đầu rung lên trong túi. Anh xin lỗi và rút nó ra, nhíu mày bối rối khi nhìn thấy ID người gọi.

Minah đang ngồi trong phòng khách khi Wonwoo bước vào đó và cô ấy gửi cho anh một cái nhìn dài tự mãn, vì vậy Wonwoo chỉ nhanh chóng bước đi và thay vào đó tiến ra ngoài vườn. Anh tự mình mở cánh cửa đóng lại và nhấc lên.

"Hyung?"

"Wonwoo! Anh đã tưởng rằng cậu sẽ không bắt máy chứ. "

"Em hơi bận." Wonwoo nói, nhìn những hạt mưa nhỏ giọt từ những bông hoa gần anh nhất. "Và em cũng không thích nói chuyện điện thoại."

Anh thực tế có thể nhìn thấy Jeonghan đang đảo mắt. "Sao điều đó không làm anh ngạc nhiên nhỉ? Dù sao thì, cậu có khỏe không, chiếc bánh rán nhỏ ngọt ngào của anh? "

Wonwoo cau mày, ngay lập tức bỏ qua cái biệt danh đó. "Em không sao. Thế còn anh?"

"Anh rất ổn. Jisoo gửi lời chào đấy. Cậu ấy ở bên cạnh anh nè." Jeonghan nói và Wonwoo nhăn mặt khi nghe anh ấy nói thêm " đang khỏa thân". Anh nghe thấy Jisoo phàn nàn, sau đó là nụ cười thích thú của Jeonghan.

"Em hy vọng anh không chỉ gọi cho em để nói với em rằng anh đã lên giường với Jisoo."

"Dĩ nhiên là không rồi. Soonyoung kể với anh rằng cậu đã mượn xe của nó để đi thăm một người nào đó. Cậu đang ở với Mingyu ngay bây giờ sao? "

Wonwoo xoay người trên ghế, co chân lên để che chắn cơ thể khỏi cơn gió se lạnh. "Cậu ấy đang ra ngoài với bố ngay bây giờ nhưng... vâng. Em đang ở nhà cậu ấy."

Jeonghan tạo ra một âm thanh hài lòng. "Anh thực sự ngạc nhiên lắm đấy. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ làm điều gì đó như vậy."

"Ừ... em không biết nữa. Cảm giác như đó là điều đúng đắn nên làm." Wonwoo nhún vai, mỉm cười một chút vì anh cảm thấy rất vui vì đã đủ can đảm để làm điều đó. Nếu không thì anh vẫn sẽ ở trong căn hộ của mình, nhớ Mingyu và trải qua phần còn lại của mùa hè một cách khốn khổ.

"Tuyệt đấy." Jeonghan có vẻ như đang cười. "Vậy, mọi chuyện thế nào rồi?"

Anh ấy không hỏi Mingyu và anh có quay lại với nhau hay không. Lúc này Wonwoo mới nhận ra rằng Jeonghan luôn hỏi những câu rất mơ hồ để không khiến Wonwoo cảm thấy quá khó chịu hay vượt qua ranh giới của anh. "Mọi chuyện đều tốt." Wonwoo gật đầu, loay hoay kéo gấu áo len của Mingyu. "Mọi thứ thật tuyệt vời, hyung."

"Phải không?" Giọng Jeonghan nhẹ nhàng. "Cậu hạnh phúc chứ?"

Wonwoo chớp mắt trước câu hỏi, ngập ngừng vài giây trước khi trả lời. "Vâng, em có."

Jeonghan cười khúc khích. "Lần đầu tiên điều đó nghe có vẻ chân thực đấy."

"Em không nói dối mà." Wonwoo đảo mắt, nhưng anh đang mỉm cười.

"Wonwoo..." Jeonghan thở dài và trong một giây có cảm giác như họ đang trở lại sân chơi cũ vào nửa đêm. Hồi đó, Jeonghan vẫn còn buồn bã vì Jisoo và Wonwoo thì... ừm, anh đang làm rối tung mối quan hệ của mình với Mingyu. "Cậu đã thay đổi, cậu biết điều đó không?"

"Gì cơ? Bằng cách nào?"

"Tất nhiên cậu sẽ không nhận ra điều đó rồi." Jeonghan khịt mũi. "Cậu có nghĩ Wonwoo mà anh đã gặp..., giống như, chín tháng trước? Cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để có được thứ mà cậu ấy muốn không? "

"... Gì chứ?"

"Chúa ơi. Không, cậu ấy sẽ không. Cậu sẽ ngồi trong căn hộ của mình và trừng phạt bản thân bằng cách không làm bất cứ điều gì cả. Cậu có nhớ anh đã nói với cậu rằng cậu cần phải có hạnh phúc cho riêng mình chứ? "

Wonwoo thở dài, không thực sự hiểu ý của Jeonghan. "Em nhớ."

"Chà, tại sao cậu lại đến thăm Mingyu vậy?"

"Bởi vì -" Wonwoo dừng lại, cau mày với bản thân khi không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng ngay lập tức. "Em nhớ cậu ấy. Em muốn xin lỗi về cách em đã đối xử với cậu ấy."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Hyung, tại sao anh lại hỏi -"

"Đó có phải là lý do duy nhất không, Wonwoo?"

Wonwoo ngậm miệng, hít một hơi thật sâu bằng mũi để ngăn bản thân khó chịu.

Cảm giác này giống như những buổi điều trị của anh với bác sĩ Kang vậy.

Không phải Wonwoo không thích bác sĩ trị liệu của anh, không phải khi cô ấy đang giúp anh hiểu rõ hơn về bản thân và chỉ cho anh cách giải quyết mọi sự bối rối và tổn thương mà anh đang mang trong mình.

Nhưng anh không muốn có cảm giác như đang nói chuyện với một nhà trị liệu khi anh đang trò chuyện với một trong những người bạn của mình.

"Em muốn cậu ấy trở lại." Wonwoo cuối cùng cũng nói. "Cậu ấy đã làm cho em... thực sự hạnh phúc, và em muốn cậu ấy trở lại."

"Mingyu đã làm cho cậu hạnh phúc."

"Đúng vậy."

"Vậy là, cậu muốn được hạnh phúc."

"Gì cơ?" Wonwoo nhìn chằm chằm vào lòng mình một lúc trước khi anh cuối cùng cũng hiểu được điều Jeonghan đang muốn nói. "Ồ."

"." Jeonghan cười lớn.

Wonwoo ngượng ngùng cười khúc khích, đưa tay vuốt tóc. "Bác sĩ Kang đã giúp em rất nhiều."

"Anh có thể thấy vậy."

"Ừ..." Wonwoo ngắt lời, cắn môi dưới một lúc. Jeonghan không nói gì, chỉ đơn giản đợi Wonwoo lên tiếng, và đó có thể là một lý do khác khiến Wonwoo luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên anh ấy, bởi vì Jeonghan không thúc giục anh trả lời. "Này, hyung, anh biết đấy... nếu không có anh, có lẽ em vẫn là, là... Wonwoo đó. Em, ừm, em thực sự rất biết ơn anh. Cảm ơn vì đã quan tâm và đã— đã ấn định cho em cuộc hẹn đó và tất cả. Em thực sự nợ anh."

"Wonwoo, anh yêu cậu, nhưng im đi." Jeonghan cười. "Cậu không cần phải cảm ơn anh, được chứ? Và cậu chắc chắn không nợ anh gì hết. Chúng ta là bạn bè và anh quan tâm đến cậu rất nhiều. Bạn bè làm những điều đó cho nhau. Anh chỉ thực sự rất vui mừng khi thấy rằng cậu đang trở nên tốt hơn mà thôi."

"Ừ. Được rồi." Wonwoo hắng giọng. "Em cũng quan tâm đến anh. Uhm. Rất nhiều."

"Chà. Cậu thực sự rất lãng mạn đấy". Jeonghan bật cười. "Anh cảm thấy tồi tệ cho Mingyu."

Wonwoo đỏ mặt vì Jeonghan nói đúng. Anh nghĩ về lời thú nhận của mình đêm qua. Nó chắc chắn rất chân thành, nhưng nó có lãng mạn không?

Chắc là không.

"Im đi." Anh càu nhàu, mắt ngước lên khỏi mặt đất khi nghe thấy tiếng động đột ngột bên cạnh. Cánh cửa mở ra và Mingyu đang đứng đó, môi cậu mím chặt vào nhau khi cậu nhận thấy Wonwoo đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Miệng Wonwoo há ra, Jeonghan vẫn đang còn ở đầu dây bên kia và đã hoàn toàn bị anh lãng quên khi anh nhìn lên Mingyu.

Cậu đang mặc một chiếc áo hoodie đơn giản và mái tóc của cậu rối bù, giống như nó được che bởi mũ của chiếc áo để bảo vệ cậu khỏi cơn mưa vậy.

Mingyu nở một nụ cười thật tươi, khoe hàm răng không hoàn hảo một cách hoàn hảo của cậu, và Wonwoo cảm thấy tim mình như rung lên.

Mingyu trông thật lộng lẫy.

"Cậu vẫn ở đó chứ?" Anh nghe thấy Jeonghan ngâm nga trong điện thoại.

Wonwoo nhảy dựng lên và quay mặt khỏi Mingyu. "Xin lỗi hyung, em phải đi rồi."

"Ồ, hiểu rồi... Mingyu về rồi hả?"

"Gì cơ? Không." Wonwoo lầm bầm, ánh mắt lại hướng về Mingyu, lúc này đang dựa vai phải vào cửa, khoanh tay trước ngực và mắt hoàn toàn tập trung vào Wonwoo.

Wonwoo có ý muốn phi lý đến mức muốn nhảy lên và hôn lên môi cậu cho đến khi chúng đỏ bừng và sưng lên.

"Gửi lời chào của anh tới cậu ấy, được chứ?" Jeonghan cười khúc khích.

Mingyu liếm môi, nghiêng đầu tò mò, giống như đang tự hỏi Wonwoo đang nói chuyện với ai. Cậu trông rất đáng yêu và Wonwoo phải nuốt nước bọt nặng nề trước khi anh có thể lên tiếng. "Vâng. Cho em gửi lời chào đến Jisoo hyung nhé."

"Chắc chắn rồi."

Họ nói lời tạm biệt và Wonwoo cuối cùng cũng cúp máy, đứng dậy khỏi ghế để đi đến chỗ Mingyu. Anh mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng như vậy. Anh vẫn ổn trước khi Mingyu rời đi mà.

"Jeonghan hyung gửi lời chào." Wonwoo nói.

Có điều gì đó lướt qua mắt Mingyu nhưng nó biến mất quá nhanh nên Wonwoo không có cơ hội để thắc mắc về nó. Mingyu gật đầu, nụ cười rụt rè nở trên khuôn mặt. "Em nhớ mọi người... chúng ta nên quay lại sớm."

"Ừ." Wonwoo gật đầu. "Chúng ta nên."

"Vậy... anh đã làm gì trong khi em đi thế?"

"Anh đã giúp mẹ em làm bữa tối." Wonwoo mím môi sửa lại. "Thực ra là cũng không hẳn như vậy. Cuối cùng bà ấy đã đuổi anh ra ngoài. Nhưng anh đã cố gắng giúp đỡ."

Mingyu cười. "Tất nhiên là mẹ đã làm thế rồi. Anh thực sự không thể nấu ăn đâu. "

"Này!"

"Không sao đâu." Mingyu vẫn đang cười. "Anh vẫn dễ thương lắm."

Wonwoo thở dài, nhưng lòng anh ấm lại khi Mingyu cười với anh như vậy.

Anh bắt đầu nghĩ về những điều Jungkook và Jiyeon đã nói với anh về quá khứ khi Wonwoo chưa phải là một phần trong cuộc sống của Mingyu, và sự ấm áp trong lồng ngực anh nhanh chóng bị thay thế bằng một thứ gì đó gần gũi với đau khổ.

Minah đang ở trong phòng khách và cô bé có thể nhìn thấy hiên nhà từ bếp nên Wonwoo không thể làm điều anh muốn làm, đó là ôm Mingyu.

"Hyung?" Mingyu bước ra khỏi cửa và tiến về phía Wonwoo, đưa tay dừng lại giữa không trung trước khi cậu có thể chạm vào anh. "Anh không sao chứ?"

"Ừ." Wonwoo đảm bảo với cậu. "Chúng ta có thể lên lầu không?"

Mingyu nhíu mày bối rối trước hành vi kỳ lạ của Wonwoo nhưng vẫn gật đầu. "Ừ chắc chắn rồi."

Gia đình cậu không để tâm đến họ khi họ đi ngang qua, ngoại trừ mẹ của Mingyu, bà ấy hất tay cậu ra khi cậu lén trộm một lát cà rốt từ quầy bếp.

Mingyu bước vào phòng và để Wonwoo đi vào trước và ngay sau khi Mingyu đóng cửa và quay mặt về phía Wonwoo, anh đã lao vào Mingyu và ôm chầm lấy cậu. Mingyu giật mình kêu lên và loạng choạng lùi lại sau cuộc tấn công bất ngờ, hai cánh tay tự động đưa ra ôm lấy eo Wonwoo.

Wonwoo quàng tay qua cổ Mingyu, kéo cậu lại gần hơn và không ai cần biết rằng sự chênh lệch về chiều cao của họ gần như buộc Wonwoo phải kiễng chân lên. Anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó đâu.

"Em chỉ mới đi được hai giờ thôi mà." Mingyu lầm bầm dựa vào cổ anh. "Anh nhớ em nhiều như vậy sao?"

Wonwoo cười, nhưng nghe có vẻ lung lay. "Đừng tự tâng bốc mình."

"Em sẽ không bao giờ." Mingyu mỉm cười và Wonwoo nhắm mắt lại khi anh cảm thấy Mingyu siết chặt vòng tay của mình hơn. "Nghiêm túc đấy, hyung... anh ổn chứ?"

Anh ổn chứ?

Không, Mingyu, em có sao không?

"Hyung, anh đang làm em lo lắng đấy, có chuyện gì vậy—"

Wonwoo lùi lại đủ để áp môi họ vào nhau, tay anh vò rối tóc Mingyu khi anh nuốt chửng tiếng rên rỉ ngạc nhiên đang rời khỏi miệng Mingyu. Mingyu phải mất một lúc để đáp lại nụ hôn nhưng khi cậu làm vậy, đầu gối của Wonwoo trở nên yếu ớt. Vòng tay Mingyu siết chặt lấy anh, mạnh mẽ và an toàn, giữ anh vững vàng khi Wonwoo loạng choạng lùi lại.

Hàm răng của họ va vào nhau và Wonwoo cắn môi Mingyu như một sự thôi thúc để tiến vào gần hơn trước sự ngạc nhiên của cậu, Mingyu rên rỉ sung sướng và âm thanh khiến da anh nổi gai ốc. Wonwoo rướn người lên và mở miệng cho Mingyu, để lưỡi cậu tiến vào.

Có lẽ đây là lý do tại sao cơ thể anh muốn gần hơn, bởi vì Mingyu áp sát vào người anh như thế này, môi cậu di chuyển một cách tội lỗi trên môi Wonwoo và vòng tay ôm anh như không muốn buông ra sớm, tất cả đều xóa tan mọi lý trí, ý nghĩ trong đầu Wonwoo. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là Mingyu, anh yêu cậu đến nhường nào, anh muốn làm mọi thứ với cậu như thế nào—

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bằng cách nào đó họ đã đến được giường, Wonwoo áp vào nệm với Mingyu ở trên người anh, chỉ lùi ra xa để lấy lại hơi thở.

Mingyu đã ổn định giữa hai chân của anh, và cậu trông rất đẹp với mái tóc rối bù và đôi môi sưng phồng. Trái tim của Wonwoo đang đập loạn nhịp và ruột của anh cảm thấy nóng và thắt lại và anh đau ở một vùng nào đó. Đó là một cảm giác sâu sắc và khẩn cấp khiến anh cảm thấy như mình sẽ phát điên nếu Mingyu không chạm vào anh, vì vậy anh cố ý ưỡn hông lên—

Wonwoo dứt ra khỏi nụ hôn, ngước nhìn Mingyu với lồng ngực phập phồng và làn da đang cảm thấy quá nóng.

Họ đang ở nhà của Mingyu với gia đình cậu ở tầng dưới, đây không phải là nơi phù hợp.

Đây cũng không phải là lý do Wonwoo muốn lên đây. Anh đã muốn chắc chắn rằng Mingyu vẫn ổn. Anh không biết làm thế nào và tại sao mọi thứ lại diễn ra nhanh như vậy.

Mingyu đang cố lấy lại hơi thở và cậu nhanh chóng liếm môi. "Em xin lỗi. Xin lỗi anh, đó là lỗi của em— "

"Không" Wonwoo dùng khuỷu tay đẩy người lên, mũi họ chạm vào nhau và anh rùng mình khi cảm nhận được làn hơi nóng hổi của Mingyu phả vào môi mình. "Không, không phải vậy. Anh muốn mà." Anh nghiêng người để hôn Mingyu nhưng lùi lại thật nhanh khi nhận ra rằng cả hai đều hòa vào nó quá nhanh, trước khi một trận hôn mãnh liệt khác lại bắt đầu.

Mingyu lo lắng cười khúc khích và với tay để sửa lại quần của mình và Wonwoo thậm chí không thể ngăn mình nhìn cậu làm điều đó. "Hyung, đừng nhìn em như vậy nếu anh muốn chúng ta dừng lại." Mingyu nói và thật kỳ lạ khi thấy Mingyu như thế này, mắt cậu thâm quầng và giọng cậu hơi khàn.

"Xin lỗi." Wonwoo hừ một tiếng.

Mingyu chớp mắt nhìn anh một cái, rồi đột nhiên nhếch mép cười trước khi một tay cậu đưa xuống chọc vào hông Wonwoo.

"Gì thế -" Wonwoo bắt đầu, kêu lên khi Mingyu chọc anh một lần nữa. Mingyu đang anh. "Mingyu!"

"Sao vậy?"

"Đừng- Mingyu, dừng lại!" Wonwoo đang cố gắng tránh xa cậu nhưng thật khó khi Mingyu đang ngồi trên chân anh. Anh cười lớn và thở khò khè để có không khí nhưng Mingyu chết tiệt không chịu ngừng lại và cậu đang rất vui khi thấy Wonwoo đau khổ như thế này. "Mingyu! Làm ơn! Làm ơn dừng lại đi!"

"Nhưng em thích nhìn thấy anh cười mà." Mingyu bĩu môi, ngón tay chậm lại. Wonwoo vẫn đang cười nhưng anh đã ngừng chiến đấu, chỉ đơn giản là nằm trên giường trong khi cố gắng lấy lại hơi thở. Anh ngước lên nhìn Mingyu, lồng ngực phập phồng và mỉm cười và Mingyu nhìn lại anh một cách âu yếm. "Hyung, anh thật xinh đẹp."

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu, má ửng hồng và anh nhanh chóng hắng giọng trước khi ngồi dậy. Mingyu bây giờ đang ở trong lòng anh, và thật kỳ lạ khi vị trí của họ bị đảo ngược như thế này. Wonwoo cười khúc khích và vòng tay ôm lấy cậu khi cậu cố gắng lùi ra xa. "Ở lại đây."

"Nhưng em nặng lắm."

"Không, không sao cả." Wonwoo nói, cố gắng bình tĩnh để có thể tận hưởng việc Mingyu ở gần mà không cần làm gì đó như trước nữa.

Không phải là anh không thích nó. Rõ ràng là anh thích, nếu không thì anh sẽ không... phấn khích như vậy. Chỉ là anh chưa bao giờ có những lời thúc giục đó, và gần đây chúng đã xuất hiện nhiều hơn rất nhiều, khiến Wonwoo làm được những điều táo bạo và điều đó hoàn toàn mới mẻ đối với anh và anh không thể không cảm thấy mình gần như trở thành một con người khác.

Giống như anh đang trở nên bình thường vậy.

Đó không phải là một điều xấu, phải không?

Mingyu cũng muốn anh theo cách đó.

... Phải không?

"Anh ... uhm có thể đã nói với mẹ em rằng chúng ta đang ở bên nhau." Wonwoo hắng giọng, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Mingyu.

Mingyu chớp mắt nhìn anh, lại có vẻ ngạc nhiên, trước khi cậu cười khúc khích. "Hyung... chúa ơi anh, nghiêm túc đấy,-" Mingyu dừng lại và lắc đầu. "Anh khác quá."

"Anh thực sự đã thay đổi nhiều như vậy sao?"

"Không... Ý em là, anh vẫn vậy nhưng anh giống như- em nói thế nào đây, giống như anh đang làm mọi thứ mà không cần phải lo lắng về chúng nữa."

"Ồ." Wonwoo đoán cậu nói đúng. "Nhưng điều đó ổn mà. Phải không?"

"Anh có cảm thấy ổn khi nói với mẹ em không?"

"Anh cảm thấy rất tuyệt." Wonwoo cười.

Mingyu cười đáp lại anh. "Vậy thì không còn gì tuyệt hơn cả." Cậu nhìn Wonwoo một lúc trước khi nói lại. "Em biết là em tiếp tục hỏi... Nhưng không còn gì khác xảy ra khi em không có ở nhà, phải không?"

Wonwoo từ từ lắc đầu, cân nhắc xem mình có nên nói với Mingyu hay không. "Mẹ của em và anh chỉ nói chuyện một chút."

"Ồ." Mingyu nghiêng đầu. "Được chứ. Điều đó tốt."

"Bà ấy... đã nói với anh vài chuyện về em."

Mingyu ậm ừ. "Mẹ đã nói gì với anh?"

Wonwoo không nhắc đến Jungkook. Anh cho rằng Mingyu có thể sẽ tức giận với bạn mình hơn là mẹ cậu, nếu cậu có tức giận chút nào. "Chỉ là... một số điều về những gì đã xảy ra khi em còn học trung học."

Mingyu cứng đờ trước anh trong một giây, và sau đó cậu bắt đầu lùi ra và Wonwoo muốn rút lời lại nhanh chóng. Cậu không đứng lên, nhưng biểu hiện của cậu có một chút cảnh giác. Vẫn nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng đủ để Wonwoo biết rằng Mingyu hiện giờ không cảm thấy thoải mái một trăm phần trăm. "Không sao đâu. Em không phiền khi anh biết chuyện đó. "

Wonwoo không biết phải phản ứng thế nào trước việc Mingyu thờ ơ với chuyện đó. "Anh xin lỗi. Anh không cố ý tọc mạch— "

"Em biết mà." Mingyu lắc đầu, nở một nụ cười buồn. "Anh sẽ không bao giờ làm điều đó." Mingyu siết chặt tay anh và Wonwoo gần như rên rỉ vì thất vọng, vì rõ ràng chuyện này đang làm Mingyu buồn nhưng cậu vẫn hành động như thế này với Wonwoo.

"Anh chỉ nghĩ rằng... Phải có lý do tại sao em lại giấu chuyện đó với anh. Em— Hồi đó em cũng không kể cho anh chuyện về em và... Junhong. Anh nghĩ rằng em không muốn anh biết."

Mingyu nhìn anh chằm chằm trong vài giây trước khi cậu nở nụ cười chân thành. "Chuyện đã xảy ra thật tệ. Vì vậy, em không thích nghĩ về nó, hoặc cho người khác nghe toàn bộ câu chuyện." Cậu nhún vai. "Không liên quan gì đến anh đâu, được chứ? Dù sao thì bây giờ nó cũng đã qua rồi nên em không thấy có ích gì khi lúc nào cũng nhắc đến mấy chuyện tồi tệ trong quá khứ cả— "

Wonwoo cau mày. Mingyu không sai... Nhưng rồi Wonwoo vẫn mắc kẹt trong quá khứ của chính mình, vẫn đau đớn vì những điều đã xảy ra với anh khi anh còn nhỏ, những điều anh đáng lẽ đã phải quên đi trong khi lúc đó Mingyu đã khá lớn rồi và nhiều khả năng sẽ—

"Không— Không, hyung," Mingyu nói gấp gáp khi nhận ra Wonwoo hẳn đã diễn giải lời nói của mình như thế nào. "Chết tiệt, em xin lỗi. Em không có ý như vậy đâu, làm ơn— "

"Không, em nói đúng—"

"Không! Anh thậm chí đừng nghĩ đến việc so sánh những gì đã xảy ra với em với quá khứ của anh. Điều đó không giống nhau, được chứ?" Mingyu thút thít khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương trong mắt Wonwoo và nghiêng người hôn lên má Wonwoo. "Làm ơn, cưng à, em thậm chí không thể nghĩ về những gì anh đã trải qua mà không cảm thấy buồn nôn cả. Phải, em đã trải qua một số thời điểm khó khăn nhưng chuyện đó không giống nhau, anh chỉ là một đứa trẻ và anh đã bị đối xử rất tệ. Anh đã phải bắt đầu nói về chuyện đó để giúp anh vượt qua được. Em xin lỗi. Em đúng là một kẻ vô cảm— "

"Mingyu" Wonwoo nở nụ cười ấm áp. Anh thật ngu ngốc. Anh bảo Mingyu đừng thương hại anh và đừng nhắc lại chuyện đó nữa khi anh đang ở đây, khiến bạn trai anh cảm thấy tồi tệ và cũng... thương hại cậu. "Không sao đâu. Xin đừng nói về anh trong khi đây là chuyện của em."

Mingyu trông có vẻ xấu hổ và rất dễ thương. "Nhưng em không sao đâu, em nói với anh rồi mà."

"Được rồi." Wonwoo gật đầu. "Anh chỉ- anh quan tâm đến em. Anh hi vọng em biết điều đó."

"Tất nhiên là em biết rồi." Mingyu mỉm cười khiến Wonwoo bật cười khi anh vòng tay qua cổ cậu. Cảm thấy hơi sai vì Mingyu chỉ là một người khổng lồ như vậy và Wonwoo thì quá nhỏ bé so với cậu. "Em thấy cách anh nhìn em mà, hyung. Em không biết làm thế nào em xứng đáng với điều đó nhưng em biết anh quan tâm em."

"Được rồi. Ổn thôi." Wonwoo nhoẻn miệng cười khi cuối cùng cũng nhận ra vết đỏ quanh tai Mingyu. Anh hy vọng mình không bao giờ đánh mất điều đó. Anh định nói điều gì đó, nhưng điện thoại của anh rung trong túi vài lần liên tiếp, vì vậy anh rút nó ra.

"Có chuyện gì vậy?" Mingyu hỏi khi Wonwoo nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc.

"Không có gì đâu." Wonwoo lầm bầm. "Mẹ đã nhắn tin cho anh."

"Bà ấy nói gì thế?"

"Chỉ hỏi anh thế nào..." Wonwoo cất điện thoại và nở một nụ cười trấn an Mingyu. "Chúng ta nên đi giúp mẹ em chuẩn bị bữa tối."

"Anh nghĩ rằng mẹ sẽ thực sự để anh giúp lần này sao?" Mingyu bật cười và đứng dậy khỏi lòng anh khi Wonwoo cố gắng nhéo cánh tay cậu.

Wonwoo theo cậu ra khỏi phòng với nụ cười trên môi và cảm giác nơm nớp đâu đó trong bụng.

Nó có thể đợi cho đến sau này.




Từ: Mẹ

- Chào con yêu.

- Mẹ biết các lớp học của con sẽ bắt đầu vào tuần tới nhưng con có thể dành thời gian cho chúng ta vào thứ sáu tới không?

- Hyunsik muốn chúng ta ăn tối cùng nhau.

- Mẹ muốn cả gia đình ta ngồi lại với nhau và nói chuyện.

- Xin đừng từ chối. Mẹ yêu con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro