Chapter 20: Outro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo chưa bao giờ thích những lời tạm biệt.

Anh đứng ở cuối cầu thang với chiếc túi của Mingyu quàng qua vai và nhìn Mingyu ôm gia đình mình, cảnh tượng khiến trái tim anh đau nhói dù anh biết rằng Mingyu sẽ có thể trở về bất cứ khi nào cậu muốn.

Có lẽ không phải là phần nói lời tạm biệt khiến Wonwoo sợ hãi mà là sự chia ly cuối cùng đi kèm với nó.

Bố của Mingyu quấy rầy cậu trong khi mẹ cậu bảo ông ấy dừng lại và Minah cố gắng tỏ vẻ chán nản và khó chịu nhưng môi dưới của cô bé hơi nhô ra và mắt cô ấy đang rưng rưng.

Cô ấy bắt đầu khóc khi Mingyu cúi xuống ôm cô ấy.

"Aww, Minah thôi nào." Mingyu thủ thỉ, vò rối mái tóc của em gái mình. "Anh sẽ quay lại trước khi em biết luôn ấy. Lễ tạ ơn sắp đến rồi, phải không? "

"V-vâng." Cô ấy nấc lên. Wonwoo mỉm cười khi anh bắt gặp ánh mắt của cô ấy từ nơi cô ấy đang áp mặt vào ngực Mingyu và cô ấy nhăn mặt đau khổ, rõ ràng là xấu hổ về sự bộc phát của mình.

"Wonwoo, con trai của ta." Bố của Mingyu đột nhiên ở ngay trước mặt anh và trước khi Wonwoo kịp di chuyển, ông ấy đã ôm Wonwoo trong một cái ôm thật chặt và ấm áp. "Rất vui được gặp cháu! Ta rất muốn cháu quay lại với Mingyu vào dịp lễ tạ ơn nhưng ta chắc rằng khi đó cháu sẽ muốn ở cùng gia đình của mình."

Wonwoo hơi sững lại trong vòng tay của người đàn ông, trái tim anh run rẩy. Anh chỉ mới biết đến gia đình của Mingyu trong vài ngày nhưng họ đều có trái tim ấm áp và yêu thương đến mức Wonwoo không thể không cảm thấy như anh đã ở bên họ lâu hơn thế.

Youngjin đưa tay vén tóc Wonwoo, tay kia xoa và vỗ vai anh; cảm giác mạnh mẽ, vui tươi và đầy yêu thương.

Tựa như cái ôm của một người cha dành cho con trai mình và điều đó đủ để khiến Wonwoo rơi nước mắt. Anh buộc mình phải ôm lại người đàn ông, sẵn sàng ngừng xúc động khi bắt gặp ánh mắt của Mingyu, người đang mỉm cười với anh với sự thấu hiểu thể hiện qua những nét đẹp trai của cậu.

"Cảm ơn chú vì đã mời cháu." Wonwoo lầm bầm vào vai Youngjin. "Cháu- rất muốn quay lại. Không sớm thì muộn."

Tiếp theo là mẹ của Mingyu, ôm anh thật chặt. Bà ấy mang một mùi hương rất dễ chịu, cũng giống như Mingyu vậy và tất cả họ chỉ là những con người tuyệt vời, dễ thương đã chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim Wonwoo rồi. "Hãy chăm sóc bản thân nhé? Nếu cháu cần bất cứ điều gì, cháu luôn có thể đến với chúng ta, hiểu không?"

Wonwoo cười khúc khích một cách ngại ngùng, chủ yếu là vì anh quá choáng ngợp. Anh cũng cảm thấy như mẹ của Mingyu biết nhiều hơn một chút vậy. "Cảm ơn cô."

Minah chỉ nhìn thẳng vào Wonwoo, môi cô bé lại dao động trước khi cô ấy đưa tay ra để bắt tay anh. Cô ấy đeo những chiếc vòng tay đầy màu sắc và mỗi móng tay đều dán một hình khác nhau và Wonwoo khá chắc chắn rằng cô ấy sẽ sơn lại móng tay mỗi ngày. "Chúc anh có một chuyến đi an toàn." Cô lầm bầm.

"Cảm ơn, Minah." Wonwoo mỉm cười. "Và cảm ơn vì tất cả những lời khuyên về sức khỏe của em. Anh sẽ cố gắng ăn ít hơn... uhm, thực phẩm làm từ động vật từ giờ trở đi."

Cô bé vểnh lên trước những lời đó, mắt cô bé ánh lên niềm vui sướng. "Thật sao?"

Mingyu đảo mắt rồi đột ngột kéo Wonwoo vào bên cạnh, vòng một cánh tay bảo vệ qua vai anh. "Sao em dám kéo bạn trai anh vào con đường đó."

Điều này gây ra ba phản ứng khác nhau; Cha mẹ của Mingyu, nhìn nhau đầy hiểu biết, Minah đảo mắt trước những lời nói của anh trai cô và Wonwoo, đỏ mặt vì quá xấu hổ, nhưng trái tim anh bắt đầu đập loạn nhịp và tay anh đưa ra để vòng quanh eo Mingyu theo bản năng.

Mingyu nhìn anh, và đôi mắt cậu đáng yêu đến mức như thể hút hết không khí ra khỏi phổi Wonwoo vậy.

Và Wonwoo chỉ như thôi thúc muốn hét lên rằng anh yêu Mingyu nhiều như thế nào ngay lúc đó, nhưng gia đình cậu đang ở đó và có lẽ khá là điên rồ khi làm vậy nên anh cắn vào lưỡi và cố gắng quấn lấy tay họ vào nhau ở đâu đó giữa hông họ.



Jungkook và Taehyung ở bên ngoài để tiễn họ và họ tạo một group chat để bốn người họ giữ liên lạc và trao đổi số điện thoại.

Taehyung quấn lấy Wonwoo trong một cái ôm nhiệt tình, nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất và cười lớn, anh ấy có mùi như kẹo ngọt và Wonwoo không thể không cảm thấy có chút thích bạn của Mingyu. Anh thực sự sẽ nhớ họ ngay cả khi anh mới chỉ ở cùng họ vài ngày mà thôi.

Jungkook ngập ngừng hơn một chút, lúng túng nói lời tạm biệt với Wonwoo cho đến khi Wonwoo bật cười và kéo cậu bé vào lòng một cách nhanh chóng. Jungkook ôm anh lại thật chặt.

"Lần sau anh nên về cùng Mingyu." Jungkook lầm bầm, lùi ra xa. Cậu ấy thực sự trông hơi buồn và điều đó khiến ngực Wonwoo đau theo một cách buồn vui lẫn lộn. "Em rất vui vì chúng ta được gặp nhau. Em cảm thấy như anh hiểu em hơn hầu hết mọi người vậy."

Wonwoo mở to mắt trước những lời nói của Jungkook, không mong đợi một câu nói chân thành như vậy từ cậu. "Ừ, tôi cũng rất thích nói chuyện với cậu."

Jungkook ngượng ngùng cười khúc khích và xoa xoa cánh tay. Họ nghe thấy Taehyung cười một cách đáng ghét và cả hai đều quay lại nhìn anh ấy, nơi anh ấy đang chơi trò đánh nhau với Mingyu. Ánh mắt Wonwoo lướt qua Taehyung và Jungkook, cậu hiện đang quá bận rộn với việc dán mắt vào bạn mình để có thể nhận ra ánh mắt của Wonwoo đang nhìn cậu.

"Cậu nên nghe lời khuyên của chính mình, Jungkook." Wonwoo lầm bầm. Đầu Jungkook quay ngoắt về phía anh, đôi mắt mở to một cách bối rối. "Cậu nên sắp xếp mọi chuyện nếu không muốn một trong hai người bị tổn thương. Tôi... uhm, tôi đang nói từ kinh nghiệm của chính mình."

"Gì chứ?" Jungkook cười. "Không, Taehyung và em không phải như vậy đâu. Bọn em chỉ là bạn thôi. "

"Ồ." Wonwoo chậm rãi gật đầu. "Cậu có chắc không?"

Jungkook cũng gật đầu, nhưng cậu bắt đầu có vẻ hơi bối rối và dường như thu mình lại đột ngột. "Anh ấy là bạn thân nhất của em, hyung. Em không thể. "

Wonwoo lại ôm cậu, vò rối tóc cậu. "Sẽ là tốt nhất nếu cậu không giữ kín tình cảm của mình."

Jungkook run rẩy thở ra và dựa vào vai anh, đôi mắt cậu đẫm lệ và lo lắng khi họ ôm nhau lần cuối. "Cảm ơn anh."

"Hai người sẽ ổn thôi."

Jungkook nở một nụ cười và mắt cậu hơi ngấn nước trước khi Taeyhung chạy đến chỗ họ, kéo Jungkook vào bên mình. Nụ cười rạng rỡ vụt tắt trên khuôn mặt anh ấy khi anh nhìn vào khuôn mặt của Jungkook, sự lo lắng thay thế nhanh chóng.

"Kookie?" Anh lầm bầm. "Em không sao chứ?"

Jungkook có vẻ bối rối và cố gắng che đi khuôn mặt của mình nhưng Taehyung không cho cậu làm vậy, anh ôm lấy khuôn mặt của bạn mình để bắt cậu nhìn vào mắt mình.

"Cậu ấy chỉ buồn vì chúng tôi sắp rời đi mà thôi." Wonwoo đứng thẳng dậy, mỉm cười khi Jungkook gửi cho anh một cái nhìn biết ơn.

Taehyung cố gắng làm Jungkook vui lên, xoa đầu và véo má cậu ấy và Jungkook cố tỏ ra khó chịu nhưng điều đó chỉ quá rõ ràng, cái cách cậu nhìn Taehyung như một chú cún con si tình.

Thật sự rất đau lòng, khi nhìn hai người họ hành động như vậy.

Anh tự hỏi liệu Mingyu và anh đã như thế nào trước đây.



Mingyu và anh lái xe riêng của họ để trở về, và họ đồng ý sẽ không nghỉ ngơi trừ khi có trường hợp khẩn cấp vì cả hai đều có đủ xăng và Wonwoo nghiêm túc phải trả lại xe cho Soonyoung.

Vì vậy, khi Mingyu gửi cho anh một tin nhắn sau một giờ lái xe, bảo Wonwoo đi theo lối ra cho trạm xăng tiếp theo, Wonwoo cau mày nhưng vẫn làm theo lời cậu.

Anh đậu xe vào bãi đậu và ra ngoài, vòng tay qua cửa xe đang mở khi nhìn Mingyu đậu xe bên cạnh và cũng bước ra.

"Tại sao chúng ta lại dừng lại?" Wonwoo muốn biết, nhìn Mingyu một cách thận trọng khi cậu bắt đầu đến gần mình. "Chúng ta đã nói không dừng lại trừ khi đó là trường hợp khẩn cấp, vậy thì sao ..."

Mingyu chỉ ôm lấy mặt anh và hôn anh. Wonwoo phát ra một tiếng động kỳ lạ, đôi mắt anh nhắm lại theo bản năng khi Mingyu áp môi họ vào nhau. Cậu có mùi vị như bánh gạo còn sót lại mà mẹ Mingyu đã đưa cho họ để ăn trên đường, bánh trà xanh. Wonwoo để mình bị ép lên xe, hai tay đưa lên quấn lấy áo của Mingyu trong khi anh hơi ngập ngừng hôn lại cậu vì cả hai đang ở ngoài trời và đây chắc chắn là lần đầu tiên đối với họ.

Không phải anh quan tâm điều đó đâu, thật đấy. Anh đã không còn nhiều suy nghĩ lý trí trong đầu khi anh nếm môi của Mingyu nữa rồi.

Một làn gió lạnh lướt qua làn da và một đứa trẻ hét lên sung sướng trên sân chơi cách xa chỗ đó nhưng tất cả những gì Wonwoo có thể nghe thấy là nhịp đập của chính mình, tiếng vo ve hài lòng rung động trong lồng ngực Mingyu, tiếng động của môi họ khi cuối cùng cũng tách ra.

Wonwoo cười khúc khích khi Mingyu phát ra tiếng động khó chịu và cố gắng hôn anh một lần nữa. "Em đang làm gì đấy?"

"Hôn bạn trai của em." Mingyu liếm môi và Wonwoo cảm thấy mình thật yếu đuối.

"Em đã bắt anh phải dừng lại chỉ để hôn anh thôi sao."

"Ừ." Mingyu cười toe toét.

"Chúng ta đã nói chỉ dừng lại trong những trường hợp khẩn cấp mà."

"Đây là một trường hợp khẩn cấp." Mingyu cười toe toét hơn. "Em không thể tập trung vì em chỉ có thể nghĩ về đôi môi của anh thôi. Điều đó thực sự nguy hiểm khi em đang lái xe đấy."

Wonwoo bật cười, muốn mắng Mingyu vì đã làm mất thời gian của họ, nhưng thay vào đó anh lại ôm cậu. "Sao em dễ thương quá vậy?"

"Gì chứ?" Mingyu bật cười, rúc vào cổ anh trong khi cậu vòng tay qua eo Wonwoo. Wonwoo tựa đầu vào vai Mingyu, vải áo mềm mại và cơ thể cậu thật ấm áp. "Em cứ nghĩ anh sẽ nổi điên với em cơ."

"Anh không giận em." Wonwoo lầm bầm. "Anh có hả?"

Mingyu lắc đầu. "Không. Anh quá tốt với em rồi. Thỉnh thoảng em xứng đáng được hưởng một vài cái đánh mông đấy. "

"Anh sẽ ghi nhớ điều đó."

"Ồ... anh sẽ đánh đòn em nếu em hư sao?"

"Im mẹ cậu đi."



Những ngày tiếp theo, các lớp học bắt đầu lại và mọi thứ khác cũng vậy. Wonwoo làm việc theo ca của mình ở quán cà phê và phải quay lại với việc học sau khi không thực sự đụng đến bất kỳ cuốn sách nào ở trường trong suốt kỳ nghỉ hè.

Anh đi chơi với Soonyoung vào buổi tối sau khi anh về nhà, về cơ bản chỉ là họ ở nhà và say sưa xem các chương trình của Netflix, và Wonwoo mang đồ ăn nhanh đến để bù đắp cho việc mượn xe của cậu trong nhiều ngày. Soonyoung không giận anh, nói rằng dù sao cậu ấy cũng không rời khỏi căn hộ của mình cho đến khi Yuna trở lại sau kỳ nghỉ vài ngày trước.

Soonyoung trông khá hơn khi Yuna đã trở lại, đùa cợt và trêu chọc Wonwoo về Mingyu và cuối cùng cậu cũng đi tắm một lần nữa nên có thể nói mọi thứ đã trở lại bình thường.

Sau khi Mingyu và anh quay lại vào thứ Bảy, họ thực sự không có thời gian để gặp lại nhau. Mingyu hầu như làm việc hầu hết thời gian bởi vì cậu không có mặt ở đó để giúp đỡ người chú ở cửa hàng trong suốt mùa hè. Wonwoo không muốn làm phiền cậu, biết rằng cậu phải bắt kịp với những công việc có lẽ đã chất đống trên bàn làm việc của mình, và có lẽ thật may mắn khi Wonwoo không phải là một người bạn trai có tính chiếm hữu cao cho lắm vì mặc dù anh cũng muốn đi chơi với Mingyu, anh có thể chịu đựng được việc xa cậu trong vài ngày.

Mingyu dường như lại không cảm thấy giống anh bởi vì Wonwoo đã nhận được tin nhắn này vào tối thứ Ba:



Từ: Gyu ♥

- hyung giúp em với

- em đang mắc kẹt ở cửa hàng nhưng em nhớ anh lắm

- em phải làm gì bây giờ


Wonwoo mỉm cười, dụi mắt và đẩy đống sách trước mặt ra xa.


Tới: Gyu ♥

- Em có thể ghé qua sau khi làm xong không?


Từ: Gyu ♥

- Em không thể, có quá nhiều việc phải làm nhưng em cần gặp anh ngay bây giờ

- làm ơn

- Em muốn hôn anh

- thực sự muốn.


Wonwoo đỏ mặt và tự nguyền rủa bản thân vì đã phản ứng như vậy. Anh không nên bối rối như vậy nữa. Mingyu là bạn trai của anh và họ đã quen nhau được một thời gian rồi.


Tới: Gyu ♥

- chú không muốn anh đến đó đâu

- anh cũng không muốn làm em phân tâm


Từ: Gyu ♥

- chú đã về nhà rồi

- anh có thể đến đây không?

- anh có thể mang theo sách của mình và học ở đây

- em sẽ đưa anh về nhà sau khi làm xong, em hứa đấy



Anh đã thu dọn đồ đạc của mình vào lúc Mingyu gửi hai tin nhắn cuối cùng.

Có lẽ anh nhớ Mingyu nhiều hơn những gì anh nhận ra.




Đã khá muộn nên đường phố hầu như vắng vẻ. Ngoài ra hôm nay cũng là giữa tuần nữa, mọi người đều đi làm hoặc đi học vào hôm sau nên không có gì ngạc nhiên cho lắm. Wonwoo thì khá là thích như thế này, được ngắm nhìn những cửa hàng và những con đường thường đông đúc trở nên vắng vẻ.

Anh gõ cửa của cửa hàng, run rẩy trong chiếc áo khoác denim trong khi đợi Mingyu mở khóa cửa. Anh nhanh chóng vào trong để tránh cái lạnh và đặt túi nhựa lên bàn trong khi Mingyu khóa cửa lại sau lưng anh.

Mingyu quay lại và cả hai nhìn nhau một lúc. Mingyu trông có vẻ mệt mỏi nhưng ngoài điều đó ra, cậu trông vẫn ổn như mọi khi, mềm mại, đẹp trai và ấm áp. Họ bắt đầu mỉm cười cùng một lúc và sau đó Wonwoo đã ở trong vòng tay của Mingyu, mắt nhắm nghiền và hít lấy mùi hương dễ chịu của bạn trai mình.

"Cảm ơn anh vì đã đến." Mingyu lầm bầm vào cổ anh, vòng tay ôm chặt lấy eo Wonwoo. Cậu nghiêm túc dành những cái ôm tốt nhất, giống như cậu đầu tư một trăm phần trăm sức lực của mình vào việc đảm bảo rằng người kia luôn cảm thấy được yêu thương. Và Wonwoo chắc chắn sẽ cảm thấy như vậy mỗi khi Mingyu chạm vào anh. "Em đã cô đơn. Em luôn đeo bám khi em cô đơn, em xin lỗi."

"Gyu." Wonwoo cười vào vai cậu, vuốt ve sau đầu cậu. "Đừng xin lỗi. Anh cũng muốn gặp em mà."

Mingyu tách ra vừa đủ để hôn anh. Wonwoo thở dài trên môi cậu, vò tay mình trong tóc Mingyu và để Mingyu đè anh lên bàn làm việc phía sau. Hơi ấm từ miệng Mingyu và những chuyển động mượt mà của đôi môi cậu chuyển thành hơi ấm trong bụng Wonwoo, dễ chịu và ngứa ran.

"Anh mang cà phê cho em." Wonwoo lầm bầm trước môi Mingyu. "Và một ít bánh nướng xốp nữa. Đó là tất cả những gì họ còn lại, xin lỗi."

Mingyu rên rỉ, nghiêng đầu hôn Wonwoo một lần nữa, thật sâu và đầy khao khát. Wonwoo hy vọng cậu không thể biết cách nó khiến đầu gối của anh yếu đi như thế nào. "Em yêu anh."

Wonwoo cắn chặt môi dưới, nghe trái tim mình rạo rực vì sung sướng và ngước đôi mắt tò mò nhìn lên Mingyu. Không phải là họ chưa từng nói những lời đó nhưng Wonwoo thực lòng không nghĩ rằng mình sẽ quen với việc nghe chúng.

Mingyu đỏ mặt khi nhận ra mình vừa nói gì, hắng giọng và nắm lấy tay Wonwoo trước khi dẫn anh ra phía sau cửa hàng.

Bàn làm việc của cậu là một mớ hỗn độn nhưng Wonwoo mỉm cười khi thấy Mingyu đã dọn bớt chỗ trống cho Wonwoo ngồi.

Nó khiến anh nhớ lại khoảng thời gian đầu khi họ quen nhau, có cảm giác như đã lâu lắm rồi trong khi thực sự, mới chỉ được vài tháng mà thôi.

Họ trở lại với thói quen cũ gần như tự nhiên; nghe một trong những bản nhạc của chú, ngâm nga theo những bài hát mà họ biết, chân họ quấn vào nhau dưới bàn.

Họ tranh thủ kể những câu chuyện trong ngày của mình cho nhau nghe, bật cười nhẹ nhàng, uống cà phê và ăn những chiếc bánh nướng sô cô la.

Khi Mingyu bực bội rên rỉ vì khối lượng công việc của mình, Wonwoo đưa tay ra và xoa nhẹ những ngón tay lên đầu cậu, cố gắng an ủi cậu cho đến khi Mingyu bĩu môi ngước lên nhìn anh và hôn lên tay anh trước khi tiếp tục công việc của mình một lần nữa.

Đã gần nửa đêm và Wonwoo đang cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ. Anh muốn tỉnh táo vì Mingyu, không muốn cậu phải làm việc một mình nhưng anh đã kiệt sức vì làm việc ca sớm ở quán cà phê hôm nay và anh cũng nghĩ rằng nồng độ sắt của mình có thể đang giảm xuống một lần nữa, khiến anh thậm chí còn buồn ngủ hơn.

Mingyu nhận thấy điều này, vì vậy cậu đứng dậy và nắm lấy tay Wonwoo, dẫn anh đến chiếc ghế dài cũ trong góc mặc cho Wonwoo phản đối. Cậu ngồi xuống và buộc Wonwoo phải cuộn tròn vào lòng mình. Wonwoo thở dài và bỏ cuộc khi Mingyu vòng tay ôm anh và kéo anh vào ngực mình.

"Em phải làm việc mà."

"Em đã ở đây từ ba giờ rồi." Mingyu ngáp, cọ cọ vào lưng Wonwoo. "Chú sẽ giận khi em làm việc hơn chín giờ một ngày đấy."

"Vậy thì chúng ta nên về nhà thôi." Wonwoo thơm vào má Mingyu, chỉ vì Mingyu trông rất mềm mại và dễ thương và vì anh muốn thế. Anh mỉm cười khi Mingyu đỏ mặt.

"Tất nhiên rồi." Mingyu gật đầu, môi dưới hơi nhô ra. "Nhưng chúng ta thậm chí còn chưa dành thời gian thực sự cho nhau nữa."

"Em có thể ngủ lại, nếu em muốn." Wonwoo gợi ý.

"Ừm. Được thôi."

"Vậy thì đi nào."

"Chỉ một phút nữa thôi." Mingyu nhắm mắt và Wonwoo cười khúc khích, đưa tay lên gáy cậu. Anh bắt đầu xoa vòng tròn nhẹ nhàng vào các cơ ở đó và Mingyu gần như mềm nhũn ra với anh khi các ngón tay của Wonwoo di chuyển lên thái dương và trên đầu cậu.

"Em cảm thấy tốt chứ?" Wonwoo thì thầm. Mingyu thở dài và gật đầu, để Wonwoo làm phép thêm một lúc nữa. "Gyu?" Wonwoo huých nhẹ vào người cậu sau vài phút.

"Hm?"

"Đừng ngủ quên." Anh mỉm cười thích thú, kéo nhẹ vành tai Mingyu để thu hút sự chú ý của cậu.

"Em sẽ không ngủ quên đâu" Mingyu đảm bảo với anh, mỉm cười ngái ngủ khi cậu mở mắt. Cậu kéo Wonwoo lại gần để đặt lên môi anh một nụ hôn. "Hyung, anh trông thật nóng bỏng với cặp kính đó."

Wonwoo bật ra một tràng cười, bất giác đưa tay lên sửa kính trên mũi. "Em chỉ nói vậy bởi vì nó là do em làm thôi chứ gì."

"Không. Và điều mà anh làm, "Mingyu tự làm chuyển động trên khuôn mặt của mình, dùng ngón trỏ đẩy lên sống mũi. "Điều đó đang giết chết em đấy. Nó thật sự rất dễ thương. Khiến em muốn hôn anh cho đến khi đôi môi của anh đỏ lên và sưng húp và- "

"Dừng lại." Wonwoo đặt lòng bàn tay lên mặt Mingyu và đẩy cậu ra, chủ yếu chỉ để chắn tầm nhìn của Mingyu để cậu không thấy màu đỏ đang bắt đầu lan ra trên má Wonwoo.

Mingyu cười và nắm chặt cổ tay Wonwoo để ngăn anh lại đẩy Mingyu ra. Thay vào đó, cậu đan các ngón tay họ vào nhau và Wonwoo nghĩ có lẽ anh không nên dễ dãi như vậy, luôn để Mingyu đánh lạc hướng anh bằng những lời nói và những cái chạm của mình.

Nhưng rồi Mingyu lại rúc vào người anh và Wonwoo không thực sự thấy rằng bản thân mình phải quan tâm nhiều đến thế.

"Hyung... khi nào thì anh gặp gia đình?"

Wonwoo hơi tỉnh lại trước câu hỏi. "Tối thứ Sáu."

"Anh có định ở đó một thời gian không?"

"Không. Anh chỉ định ở lại để ăn tối thôi." Wonwoo cố gắng bình thản, không muốn phá vỡ bầu không khí nhẹ nhàng xung quanh họ.

Mingyu siết chặt vòng tay ôm lấy anh. "Đừng lo lắng. Sẽ không sao đâu, hyung. "

Wonwoo gật đầu. "Ừ, anh chắc chắn là như vậy. Và anh không lo lắng đâu, anh chỉ... anh không thực sự cảm thấy nó còn cần thiết nữa? Anh đã vượt qua được hầu hết mọi vấn đề, vì vậy."

"Này, không." Mingyu lắc đầu. "Đừng nói như vậy. Anh đã nói rằng mọi người chưa bao giờ ngồi xuống để nói về chuyện đó mà. Nó có thể giúp cho mọi người gần gũi nhau hơn."

Wonwoo chớp mắt với Mingyu, hơi nhún vai. "Anh chỉ không muốn họ xin lỗi thôi. Anh thực sự không đổ lỗi cho họ về bất cứ chuyện gì đã xảy ra."

"Thậm chí với cha dượng của anh?"

"Thậm chí với ông ấy." Wonwoo tựa đầu vào vai Mingyu, buồn ngủ chớp mắt.

"Anh thực sự quá tốt bụng." Mingyu mỉm cười, ôm anh gần hơn một chút.

Wonwoo thở dài và nhắm mắt lại. "Về thôi. Anh mệt rồi."

Như vậy là đủ để khiến Mingyu đứng dậy và Wonwoo cười khúc khích trước cái cách Mingyu dọn dẹp mọi thứ nhanh như thế nào chỉ vì cậu muốn đưa Wonwoo về nhà càng nhanh càng tốt để anh có thể ngủ.

Điều đó thật đáng yêu và Wonwoo một lần nữa tự hỏi mình đã làm gì trong kiếp trước để xứng đáng với một người như Mingyu.




Wonwoo mỉm cười với mẹ khi bà mở cửa và bà cũng cười rạng rỡ gấp đôi, bước ra ngoài để ôm Wonwoo. Bà phải rướn người lên để có thể với tới anh, vì vậy Wonwoo cúi xuống để bà dễ dàng vòng tay qua cổ mình hơn.

Bà hôn lên má anh. "Mẹ nhớ con, con yêu."

"Con cũng nhớ mẹ." Wonwoo lầm bầm, để bà ôm anh bao lâu tùy ý. Nó giúp anh chế ngự sự lo lắng về những chuyện sắp diễn ra. "Mẹ trông thật tốt." Anh mỉm cười khi bà tách ra.

"Con cũng vậy." Bà âu yếm vỗ vào má anh và bảo anh vào nhà.

"Hyung?" Chan thò đầu ra khỏi lan can tầng trên và bắt đầu cười toe toét khi Wonwoo vẫy tay chào nó. Nó chạy xuống cầu thang và lao vào ngực Wonwoo, ôm anh như thể họ đã không gặp nhau trong nhiều năm vậy.

Wonwoo bật cười, lúng túng ôm cậu nhóc lại. Anh có thể đã trở nên khá hơn ở tất cả những chuyện như thế này nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện bỗng chốc trở nên dễ dàng.

"Mọi chuyện thế nào?" Wonwoo thì thầm, một tay ôm lấy vai Chan khi họ theo mẹ vào trong. Anh đang hỏi về tình hình ở nhà, vì anh biết việc học đại học sẽ ổn vì Chan và anh nhắn tin cho nhau gần như hàng ngày.

"Ổn thỏa." Chan đảm bảo, nhún vai. "Em cảm thấy ba đã thay đổi? Như là, để tốt hơn ấy. Ông ấy thực sự lo lắng về tối nay, anh biết không?"

Wonwoo cau mày. "Thật sao?"

Tại sao Hyunsik lại lo lắng chứ?

Anh buông em trai mình ra khi họ vào bếp và anh nhìn mẹ mình đi đến chỗ Hyunsik, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay ông và chỉ vào Wonwoo. Hyunsik quay lại nhìn anh rồi lau tay vào khăn bếp, bước lại gần.

Họ bắt tay và không khí trở nên khó xử, đặc biệt là khi Wonwoo nhìn thấy vẻ buồn bã lướt qua khuôn mặt của mẹ mình. Wonwoo cố gắng không nghĩ về việc bố của Mingyu đã ôm anh như thế nào trong khi Hyunsik chưa bao giờ làm vậy cả.

Họ nói chuyện một chút cho đến khi bữa tối sẵn sàng, Chan ngồi trên quầy và Wonwoo dựa vào bên cạnh trong khi họ nhìn cha mẹ của mình nhẹ nhàng đi xung quanh nhau trong bếp một cách thành thạo.

Mọi chuyện diễn ra khá bình thường cho đến khi họ ngồi vào bàn ăn tối, đó là lúc không khí bỗng chốc yên lặng. Chan chỉ biết cúi xuống đồ ăn của mình để phân tâm khỏi sự căng thẳng xung quanh và họ bắt đầu ăn, đôi lúc sẽ hỏi một vài câu hỏi vô nghĩa để lấp đầy sự im lặng.

Đầu gối của Wonwoo đang nảy lên xuống dưới bàn, ngón tay của anh ngứa ran và anh chỉ muốn đứng dậy và rời đi chứ không muốn có cuộc trò chuyện này.

Đồ ăn rất ngon nhưng Wonwoo thậm chí không thể thưởng thức được.

Mẹ anh hắng giọng một lúc sau khi đĩa của họ đã vơi một nửa và thức ăn hơi nguội. Wonwoo nhìn lên, từ từ nhai rau trong miệng và bà nhìn vào anh với một ánh nhìn hối lỗi. Giống như bà ấy biết Wonwoo đã sợ hãi như thế nào trong khoảnh khắc này.

"Wonwoo, có một vài điều mà Hyunsik và mẹ muốn nói với con." Bà ấy nói và Wonwoo từ từ đặt đũa xuống, hắng giọng. Anh ngả lưng vào ghế như thể đang cố tạo khoảng cách giữa bản thân và gia đình.

Anh gật đầu. "Được rồi. Con đang nghe đây."

Bà nghiêng đầu về phía anh, đôi bông tai đung đưa một chút. Bà ấy thực sự trông rất đẹp đêm nay. Bà ấy luôn đẹp như vậy nhưng tối nay bà ấy làm anh nhớ lại những lúc khi Wonwoo còn nhỏ, anh thường nhìn bà chuẩn bị để đi gặp khách hàng. "Chúng ta biết con đang gặp bác sĩ trị liệu."

Wonwoo đông cứng trong một giây, anh đánh mắt sang Chan, thằng bé đang cúi đầu xấu hổ. Thông thường thì đây là lúc Wonwoo sẽ nổi điên. Anh sẽ khó chịu.

Nhưng anh đã không. Anh thở dài và gật đầu, lại tiếp tục đối mặt với mẹ. "Con muốn nói với mẹ nhưng con đã quên mất."

Bà gật đầu, nở nụ cười buồn. "Con có chắc là con chỉ quên không? Bởi vì mẹ cảm thấy như con không... con không muốn tạo gánh nặng cho chúng ta. Đó là lý do tại sao con lại giấu ba mẹ chuyện này."

Wonwoo nhìn xuống đĩa của mình, ngón tay anh cuộn vào quần jean. Anh ước gì Mingyu ở đây, để anh có thể nắm tay cậu. Ý nghĩ về nụ cười ấm áp và tiếng cười lớn của Mingyu giúp Wonwoo thư giãn dù chỉ một chút. "Con không biết nữa, mẹ."

"Con yêu." Bà ấy nói, giọng hơi run. "Con phải biết rằng không có bất cứ điều gì con làm tạo gánh nặng cho chúng ta, được chứ? Mẹ không thể trách con khi cảm thấy như vậy. Chúa ơi, Wonwoo, chúng ta đã khiến con trải qua quá nhiều điều. Khi mẹ nghe nói rằng con đang gặp một nhà trị liệu, mẹ chỉ... mẹ chỉ biết rằng đó là lỗi của chúng ta. Lỗi của mẹ."

"Mẹ ơi." Wonwoo lắc đầu và nhắm mắt lại. Chúa ơi, anh thực sự không muốn một buổi trị liệu khác, đặc biệt là không phải buổi nói chuyện xoay quanh những vấn đề mà anh đã từng làm việc với bác sĩ Kang suốt mấy tháng qua. "Làm ơn đừng tự trách mình. Đó là điều cuối cùng con muốn. Đó không phải lỗi của mẹ đâu."

"Nếu mẹ không gửi con đi từ sớm, nếu mẹ có ở đó để bảo vệ con khỏi cha mẹ của ta và tất cả những người đó..." Bà ấy bắt đầu rơm rớm nước mắt và Wonwoo cảm thấy mắt mình cay xè khi nhìn thấy mẹ mình đang khóc. Hyunsik hắng giọng và đưa tay ra nắm lấy tay bà.

Chan vừa nhìn thẳng vừa nói, dùng đũa đẩy xung quanh đống nấm trên bàn.

"Mẹ, đừng-"

"Mẹ sẽ không bắt con nói về những cảm xúc của mình." Bà lắc đầu, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. "Mẹ chỉ muốn con biết rằng tất cả chúng ta đều quan tâm đến con, Wonwoo. Con quan trọng, cảm xúc của con cũng quan trọng và mẹ chỉ... mẹ xin lỗi vì con đã phải chịu đựng quá nhiều trong hoàn cảnh đó. Mẹ biết mẹ không thể quay ngược được thời gian và sửa chữa mọi thứ nhưng mẹ muốn xin lỗi vì đã không ở đó vì con, mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra được con đang đau khổ như thế nào. Mẹ yêu con bằng cả trái tim mình, Wonwoo. Mẹ mới chỉ là một cô gái khi con được sinh ra, và lúc đó chỉ có hai chúng ta mà thôi. Mẹ muốn trở thành một người mẹ tốt nhưng mẹ đã thất bại. Mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con. Và mẹ thậm chí không thể nói rằng mẹ đã tự hào về con như thế nào."

Wonwoo nuốt nước bọt và gửi cho mẹ một nụ cười. "Con cũng yêu mẹ. Và con cũng tự hào về mẹ."

Dù thế nào đi nữa, bà ấy xứng đáng được nghe những lời đó sau tất cả những gì bà ấy đã trải qua. Wonwoo chưa bao giờ trách bà. Anh chỉ luôn muốn gần gũi bà ấy hơn nhưng chuyện đó đã không thể xảy ra.

Nếu có thể được lớn lên với mẹ của anh và chỉ có một mình bà mà thôi thì sẽ thật là tuyệt. Hai người họ sẽ cùng nhau chống lại thế giới, đại loại như vậy. Anh sẽ là một người con trai tốt hơn, sẽ ở nhà trong suốt thời gian học đại học, sẽ mua cho bà một ngôi nhà đẹp trong tương lai, chiến đấu với bất cứ ai dám thiếu tôn trọng với bà.

Anh cảm thấy tội lỗi vì đã nghĩ như vậy khi nhìn Chan. Anh không bao giờ có thể mong muốn một cuộc sống khác nếu điều đó có nghĩa là em trai anh không có ở đó. Wonwoo mỉm cười với Chan, thằng bé đang hơi hớn hở với hành động của anh.

"Mẹ hy vọng chúng ta có thể trở nên thân thiết hơn. Con có thể dành mọi thời gian con cần nhưng mẹ hy vọng bằng cách nào đó chúng ta có thể bù đắp lại khoảng thời gian đã mất khi con còn nhỏ." Bà ấy nói. "Mẹ biết bây giờ con đã là một người đàn ông trưởng thành, nhưng mẹ sẽ không để bất kỳ ai đối xử sai trái với con nữa. Bất cứ ai dám nói xấu con trai mẹ sẽ nhìn thấy mặt xấu xa của mẹ, con cứ chờ mà xem."

Wonwoo ngạc nhiên chớp mắt nhìn bà, một nụ cười nở trên môi. "Ngay cả người thân của mẹ sao?" Anh hỏi một cách đùa cợt nhưng mẹ anh nhướng mày.

"Đặc biệt là họ."

"Anh nên thấy mẹ nói chuyện điện thoại tuần trước." Chan lên tiếng, nhìn mẹ với vẻ mặt sợ hãi. "Mẹ thực sự đã la mắng bà ngoại đấy. Em chưa bao giờ nghe mẹ chửi thề như vậy cả."

Wonwoo bật ra một tràng cười và thôi thúc bước tới và ôm mẹ vì bà ấy có vẻ rất tự hào về hành động của mình.

Và anh đã làm thế.

Anh đứng dậy, đi vòng qua bàn và ôm mẹ, và mọi người trong phòng đều ngạc nhiên trước hành động này, tròn mắt nhìn Wonwoo. Bản thân Wonwoo cũng ngạc nhiên, nhưng mẹ anh đã khóc vào vai anh vì hành động của anh và bà ấy nói rằng bà yêu anh và Wonwoo có thể không tốt về cảm xúc và mọi thứ, nhưng anh có thể biết bà thực sự chân thành với những lời đó.

Anh biết mẹ yêu anh, bà ấy luôn như vậy, nhưng bà ấy không thực sự thể hiện điều đó và không ai có thể đổ lỗi cho bà ấy sau tất cả những gì bà đã phải trải qua.

Họ bắt đầu tiếp tục bữa ăn sau đó và Wonwoo rất bối rối không hiểu tại sao anh lại phải sợ hãi về đêm nay. Đó chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản và họ nói thêm một vài chuyện trong suốt bữa tối, khiến mọi thứ như trút được gánh nặng. Ngay cả Chan cũng lên tiếng nói về chuyện đó, rằng cậu bé đã từng tức giận như thế nào khi gia đình họ đối xử với Wonwoo một cách tồi tệ như vậy.

"Mọi người có nhớ làm thế nào mà dì Jisoo lại có vết berry khổng lồ trên mông của mình trong đám cưới đó không?" Chan hỏi, nhếch mép một chút.

"Đừng nhắc mẹ." Mẹ anh thở dài, đảo mắt. "Cô ấy thực sự đã làm ầm lên ở ngay đám cưới đó trước mặt mọi người."

"Vâng." Chan gật đầu. "Đó là do con."

"Ý con là gì?"

Chan nhún vai. "Hôm đó dì ấy không ôm Wonwoo hyung mà chỉ đưa cho con một cây kẹo mút và hyung ấy đã rất buồn. Con tức giận nên đã đặt một quả mọng từ bánh cưới lên ghế của dì ấy. "

Mọi người bắt đầu cười lớn và Wonwoo một lần nữa nhận ra rằng mình không xứng đáng có một người em trai như Chan. Chan nhăn nhở cười với anh và Wonwoo cố gắng cười phá lên trước khi mọi thứ trở nên quá sến súa.

Họ chưa từng có một buổi tối nào giống như thế này trước đây. Hoặc có thể họ chưa bao giờ thực sự ăn tối như thế này cùng nhau. Cảm giác như họ gần như là một gia đình bình thường vậy.

Ngoại trừ việc Hyunsik im lặng một cách kỳ lạ suốt cả đêm. Ông ấy gật đầu, cười theo và trả lời khi được hỏi đến nhưng ông đang tránh ánh mắt của Wonwoo, và điều đó khiến Wonwoo khó giữ được tinh thần.

Có thể một số điều đơn giản là không thể thay đổi mà thôi.



Khi anh rời đi vài giờ sau đó, gánh nặng trên vai anh đã nhẹ đi rất nhiều. Anh ôm mẹ và Chan, hứa sẽ trở lại vào Lễ Tạ ơn, và gật đầu cộc lốc với Hyunsik trước khi anh quay đi.

Anh vừa đi ra khỏi nhà thì nghe thấy tên mình được gọi. Anh quay lại và thấy Hyunsik bước ra, đóng cửa lại sau lưng.

"Có chuyện gì ạ?" Wonwoo hỏi, kiểm tra xem anh đã cầm ví và điện thoại chưa vì anh đoán rằng mình đã quên thứ gì đó và Hyunsik đang mang nó cho anh.

"Con có một chút thời gian không?" Hyunsik hỏi, vẻ mặt cảnh giác và khoanh tay trước ngực. Ông ấy luôn luôn trông như vậy; giống như ông nghĩ người đối diện với ông sẽ tấn công ông hay gì đó.

Có lẽ nó liên quan đến việc ông đã từng là cảnh sát cách đây nhiều năm.

"Uhm." Wonwoo nhíu mày, nhún vai bất an. "Con đoán vậy."

Hyunsik ra hiệu cho anh ngồi xuống bậc thềm trước cửa và Wonwoo làm theo, cố gắng giữ khoảng trống giữa họ càng nhiều càng tốt.

Cảm giác này còn tồi tệ hơn buổi trị liệu đầu tiên của anh với bác sĩ Kang. Anh thậm chí không thể nhớ mình đã từng ngồi nói chuyện với Hyunsik bao giờ chưa. Tất cả những gì ông ấy đã làm chỉ là mắng mỏ Wonwoo hoặc thông báo cho anh về những chuyện đang xảy ra với mẹ mà thôi.

"Chuyện này không dễ dàn với ta chút nào." Hyunsik hắng giọng, mắt tập trung vào khoảng không trước mặt. "Ta hiểu nếu con không muốn nói chuyện với ta hoặc lắng nghe những gì ta phải nói. Nhưng việc này sẽ không mất nhiều thời gian nên nếu con có thể dành cho ta một chút thời gian... "

Wonwoo luồn tay vào túi áo, hơi thu người lại. Anh có thể đã hai mươi hai tuổi rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy mình như nhỏ hơn mười tuổi khi ngồi cạnh Hyunsik như thế này. "Được ạ." Anh lầm bầm, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ trên mặt đất giữa đôi giày thể thao của mình, muốn trái tim mình bình tĩnh lại. Anh không biết tại sao anh lại sợ hãi; anh chỉ cứ như vậy mà thôi.

"Có lẽ ta nghe sẽ giống như một kẻ đạo đức giả sau ngần ấy năm. Ta... chắc chắn nên làm điều này sớm hơn." Hyunsik lại hắng giọng, hai tay đan vào nhau trong lòng. "Ta không giỏi mấy chuyện như thế này. Không giống như mẹ của con."

Wonwoo mỉm cười, nuốt cục nghẹn trong cổ họng.

Hyunsik thở ra một cách nặng nhọc và ông cúi đầu, nhắm mắt lại. "Khi ta gặp mẹ của con, bà ấy đang bận rộn giữa công việc và trường học và bà ấy rất kiên quyết từ chối ta bất cứ khi nào ta rủ bà ấy đi chơi. Ta yêu mẹ con quá nhanh và quá nhiều đến mức ta nghĩ rằng mình có thể chấp nhận sự thật rằng cô ấy đã có một đứa con. Chúng ta đã có kế hoạch kết hôn sau khi học xong đại học, và cùng nhau chăm sóc cho con. Ta đã định nhận con làm con nuôi và ta đã sẵn sàng yêu thương con như con ruột của mình. Ý ta là, ít nhất đó là những gì ta đã tự nhủ. Nhưng khi mẹ con... khi bà ấy buồn rầu. Suy sụp. Ta không thể làm gì khác ngoài việc nhìn đôi mắt của bà ấy đang thực sự mất đi ánh sáng trong đó. Cảm giác như nó đang giết chết ta khi nhìn thấy mẹ con như vậy. Và khi ta biết được điều gì đã gây ra tất cả những chuyện đó, ta đã rất tức giận. Và không phải là do con đâu, Wonwoo. Con chỉ là một đứa trẻ thôi, con không làm bất cứ điều gì sai cả. Nhưng ta hận tên khốn đó, ta hận hắn ta đến mức bướng bỉnh từ chối con. Ta đã trút giận lên con. Bất cứ khi nào gặp con, ta đều cảm thấy có rất nhiều cảm xúc tiêu cực nên việc tránh mặt con có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho ta. Ta ước ta đã có thể đối xử với con tốt hơn, nhưng ta vẫn cứng đầu như một con bò đực. Ta là một tên ngốc và ta không nghĩ rằng mình sẽ có thể tha thứ cho bản thân vì đã làm điều đó với một đứa trẻ vô tội. Với con, Wonwoo." Hyunsik hít một hơi thật sâu, cố gắng nhìn Wonwoo.

Wonwoo bối rối trước cái nhìn của ông. Anh chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì gần với biểu cảm mà Hyunsik đang thể hiện trên khuôn mặt của ông bây giờ và Wonwoo không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

"Ta biết con không cần phải nghe điều này từ ta nhưng ta hy vọng con biết rằng con không đáng phải nhận bất kỳ sự đối xử nào như vậy. Con không làm gì sai cả. Sự thật là, con là một đứa trẻ rất ấn tượng, Wonwoo. Con đã cư xử rất tốt và khi Chan nói với chúng ta rằng con đang... đang gặp bác sĩ trị liệu, ta đã không thể ngủ cả đêm đó. Ta đoán cuối cùng thì nó cũng giúp ta sáng mắt ra, hoặc nó giống như một cú đá vào mông ta vậy. Ta đau đớn mỗi khi nhớ lại cách mình đã đối xử với con. Khi biết rằng ta là một phần lý do khiến con phải tìm kiếm sự trợ giúp từ bác sĩ như vậy." Giọng của Hyunsik bắt đầu run rẩy và Wonwoo hít vào một hơi, quay đầu đi.

Anh không thể thực sự tin rằng điều này đang xảy ra; cha dượng của anh, người không bao giờ thực sự bận tâm đến việc nói chuyện với Wonwoo, người không bao giờ thực sự quan tâm đến Wonwoo, đang nói tất cả những điều đó với anh.

"Ta cũng không mong con sẽ tha thứ cho ta hoặc mối quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi." Hyunsik hắng giọng, thẳng lưng, quay trở lại chế độ bảo vệ của ông ấy. "Ta xin lỗi, Wonwoo. Vì tất cả mọi chuyện. Ta ước ta đã làm tròn trách nhiệm của mình. Ta ước mình sẽ là người cha mà con xứng đáng có được, nhưng ta đoán cuối cùng ta còn tệ hơn tên khốn đó."

Điều đó không hoàn toàn đúng. Ngay cả khi Hyunsik chưa bao giờ đối xử với Wonwoo như một người cha yêu thương, thì ít nhất ông ấy vẫn ở đó. Ông ấy đã ở đó khi một vài kẻ bắt nạt ở trường đánh Wonwoo hồi cấp hai. Wonwoo nhớ ông ấy đã tan làm sớm để đến đón Wonwoo từ trường học, vô cùng giận dữ trong văn phòng hiệu trưởng vì đã không bảo vệ học sinh của họ như những gì họ nên làm. Hyunsik đã xử lý những vết xước trên tay và đầu gối và máu mũi của anh trong phòng tắm vào ngày hôm đó và ông ấy đã đưa cho Wonwoo một chiếc bánh quy để khiến anh ngừng khóc.

"Ta muốn con biết rằng ta đang cố gắng để thay đổi. Ta biết rằng đã muộn nhưng ta vẫn muốn ở đó vì con, nếu con cần ta. Con là con trai của ta, Wonwoo. Không chỉ trên giấy tờ. Con là con trai của ta, ngay cả khi ta không xứng đáng gọi con như vậy. Ta sẵn sàng thử nếu con... nếu có điều gì bên trong con sẵn sàng cho ta một cơ hội khác."

Wonwoo áp mũi vào vai anh, lúc này mặt anh hoàn toàn quay đi khỏi Hyunsik. Mắt anh rưng rưng và anh không biết tại sao mình lại khóc lúc này. Bên trong anh vẫn ổn, khi mẹ anh nói tất cả những điều đó với anh, anh không cảm thấy đau lòng. Đó là những lời chào đón, nhẹ nhàng. Thế nhưng lời nói của Hyunsik chỉ làm anh thực sự thấy đau.

"Con- con không phải là người giận dỗi như vậy đâu" Wonwoo lầm bầm, nhắm nghiền mắt trong khi cố gắng để bản thân ngừng khóc. Anh không muốn khóc trước mặt Hyunsik.

"Ta biết con không phải vậy." Hyunsik nói, lặng lẽ và Wonwoo thút thít trước cách giọng nói của ông nghe dịu dàng như thế nào. "Nếu con không muốn mối quan hệ của chúng ta thay đổi, ta hoàn toàn hiểu. Nếu con cần ta làm bạn, ta rất vui vì điều đó. Nhưng nếu... nếu có cơ hội nhỏ nhất nào để con có thể xem ta là cha con vào một lúc nào đó trong tương lai, đó sẽ là món quà lớn nhất mà bất cứ ai có thể tặng cho ta trong đời."

Không cần biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai hay mối quan hệ của họ phát triển như thế nào, Wonwoo chỉ cần thời gian. Và có thể là một chút không gian nữa. Thành thật mà nói, anh không nghĩ rằng mình có thể bắt đầu về thăm gia đình vào mỗi cuối tuần và hành động như mọi thứ đều ổn được. Nhưng dù sao thì anh cũng đoán là không ai mong đợi điều đó từ anh.

Wonwoo hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn Hyunsik. "Đồ khốn."

Cả hai đều tròn mắt trước những lời nói buột ra khỏi miệng Wonwoo. Wonwoo thở hổn hển kinh hãi, định thốt lên xin lỗi nhưng trước khi anh có thể, Hyunsik bắt đầu cười lớn.

"Ta đoán ta xứng đáng bị như vậy." Hyunsik cười khúc khích trước vẻ sững sờ trên khuôn mặt Wonwoo. "Không sao đâu, Wonwoo. Ta không giận con. Con có thể gọi ta bằng bất cứ thứ gì con muốn."

Nhưng Wonwoo chỉ muốn gọi ông ấy là ba một lần nữa, như anh đã từng làm khi còn nhỏ. Wonwoo cười yếu ớt lắc đầu, sụt sịt một chút. "Không, con nghĩ con ổn."

Hyunsik gật đầu và bắt đầu đứng dậy. "Cảm ơn con vì đã lắng nghe ta."

Wonwoo nhún vai. "Vâng..."

"Nhớ giữ sức khỏe." Hyunsik đưa tay ra và bóp vai anh, mạnh mẽ và an ủi.

Wonwoo lại gật đầu, nở một nụ cười hơi gượng gạo.

Mọi thứ không hoàn hảo, rõ ràng là không. Điều đó không chỉ xảy ra trong một sớm một chiều được.

Nhưng Wonwoo cho rằng đây sẽ là một khởi đầu tốt.



Wonwoo không thực sự có kế hoạch không về thẳng căn hộ của mình vào đêm hôm đó.

Chỉ khi ngồi trên chiếc xe buýt đưa anh đến hướng ngược lại của thị trấn, anh mới nhận ra mình đang đi đâu.

Anh nuốt nước bọt trong cổ họng, rùng mình bất chấp chiếc áo khoác đang mặc và anh lóng ngóng lấy điện thoại ra khỏi túi. Mắt anh quét qua các thông báo trên màn hình và anh nhanh chóng vuốt xuống để mở thông báo cuối cùng ra.



Từ: Gyu ♥

- làm ơn cẩn thận đừng có ngồi cạnh mấy người đáng sợ trong xe buýt

- này, em biết em đang làm phiền anh nhưng làm ơn cho em biết khi anh về đến nhà để em có thể ngừng lo lắng nhé


Tới: Gyu ♥

- có ổn không nếu anh qua đó?

- xin lỗi, anh biết là muộn rồi nhưng anh chỉ muốn gặp em thôi


Từ: Gyu ♥

- ôi trời, tất nhiên rồi !!!

- em đang đợi :)


Wonwoo thọc tay sâu vào túi áo khoác khi xuống xe, chạy nhanh về phía khu chung cư của Mingyu. Không có nhiều đèn đường xung quanh khu vực này nên Wonwoo phải cẩn thận để không vấp phải bất cứ thứ gì.

Anh không biết tại sao mình lại vội vã đến gặp Mingyu như vậy nhưng anh đang bước hai bước một lúc lên lầu để đến căn hộ của Mingyu.

Anh hơi hụt hơi khi tới đó nhưng khi nhìn thấy Mingyu đứng ở khung cửa, mặc quần thể thao và một chiếc áo thun trông rất mềm mại, Wonwoo thở ra một hơi mệt mỏi, vai anh buông thõng ngay lập tức.

"Chào buổi tối, thưa ngài." Mingyu cười với anh. Tóc cậu rối bời và cậu có vẻ như vừa mới chợp mắt trước đó.

Wonwoo cười yếu ớt và chạy vào ngực Mingyu, ôm chặt lấy cậu. Mingyu phát ra một âm thanh ngạc nhiên và loạng choạng lùi vào trong căn hộ của mình, cánh tay đưa tới đỡ Wonwoo vững vàng. Wonwoo thở dài và vùi mặt vào cổ Mingyu, tận hưởng mùi hương dễ chịu của cậu.

Mingyu đóng sập cửa lại và ôm Wonwoo lại thật chặt, không một câu hỏi nào. "Aww, không sao đâu. Em cũng nhớ anh mà."

"Đồ ngốc." Wonwoo cười vào cổ cậu nhưng trái tim anh dường như tan chảy vì Mingyu, điều đó gần như hơi nực cười. Những con bướm cứ thế lan tràn vào mọi ngóc ngách trên cơ thể anh khi có Mingyu ở gần như thế này.

Mingyu lùi lại một chút, mắt tìm kiếm Wonwoo và cậu bắt đầu cười khúc khích. "Hyung, anh đáng yêu thật đấy. Kính của anh bị mờ hết rồi. "

Wonwoo hơi trố mắt, nhận ra rằng thị giác của mình thực sự hơi mờ và anh cũng bắt đầu cười theo. Mingyu đưa tay áo lên để xoa bớt hơi nước trên tròng kính. "Cảm ơn em." Wonwoo lầm bầm khi anh có thể nhìn rõ lần nữa.

Mingyu gật đầu, tay đặt lại trên eo Wonwoo. Cậu có vẻ rất muốn hỏi và Wonwoo đánh giá cao việc cậu đã cố gắng rất nhiều để không làm Wonwoo không thoải mái theo một cách nào đó. "Anh trông có vẻ mệt mỏi. Muốn ở lại không? "

"Như vậy ổn chứ?"

"Anh còn cần phải hỏi nữa sao?" Mingyu choàng một tay qua người anh và kéo anh về phòng ngủ của mình.

Họ chuẩn bị để đi ngủ trong im lặng, lặng lẽ di chuyển xung quanh nhau, trao nhau những nụ cười và những cái chạm nhẹ ở đây và ở đó.

Mingyu di chuyển để áp ngực mình vào lưng Wonwoo và tựa cằm mình qua vai Wonwoo khi họ đang đánh răng. Wonwoo bất lực nhìn Mingyu qua gương; bất lực trong tình yêu của cậu, phải rồi. Mingyu nhíu mày thích thú, bối rối không hiểu tại sao Wonwoo lại nhìn mình chằm chằm như vậy.

"Gì thế?" Mingyu cười sau khi họ nhổ kem đánh răng. "Sao anh lại nhìn em như vậy?"

Wonwoo nhún vai và nắm lấy tay cậu, sửa lại chiếc kính của mình với tay còn lại. "Anh không được phép sao?"

"Chắc chắn là có rồi." Mingyu đan các ngón tay họ vào nhau và để Wonwoo dẫn họ ra khỏi phòng tắm và vào phòng ngủ của mình. "Mặc dù vậy, em cảm thấy như mình là cô gái xinh đẹp nhất hành tinh với cách anh nhìn em ấy. Em chỉ nói vậy thôi. Anh có thể làm điều đó một lần nữa nếu anh muốn mà."

"Chết tiệt, làm ơn im đi." Wonwoo cười và ngồi xuống giường Mingyu, kéo cậu xuống cùng mình. "Đừng khiến anh hối hận khi đến đây."

"Không đời nào anh phải hối tiếc sau khi nhìn thấy khuôn mặt này." Mingyu nháy mắt với anh, ngửa đầu ra sau và bắt đầu kêu ca khi Wonwoo bực bội đè cậu xuống giường.

"Em đúng là không thể chịu đựng được." Wonwoo càu nhàu khi anh cố đè Mingyu xuống nệm, mặc dù anh khá chắc chắn rằng Mingyu chỉ đơn giản là để anh thắng để làm anh vui mà thôi. Mingyu mạnh hơn Wonwoo nhiều, không thể phủ nhận điều đó. "Ai đã vuốt ve cái tôi của em ngày hôm nay vậy?"

"Không ai cả." Mingyu cười toe toét với anh. "Em chỉ đơn giản nhớ rằng anh là bạn trai của em thôi mà."

"Ôi chúa ơi." Wonwoo bật cười. Nội tâm của anh cũng có thể chỉ đang nhảy múa xung quanh với cảm giác ham chơi của anh, tất cả những lo lắng và căng thẳng trong ngày hoàn toàn trở nên vô nghĩa so với cách Mingyu làm cho anh hạnh phúc lúc này.

Nụ cười toe toét của Mingyu biến thành một nụ cười dịu dàng, trước khi từ từ biến mất hoàn toàn. Cậu liếm môi, trông như thể cậu đang có một cuộc chiến tranh nội tâm vậy.

"Mingyu." Wonwoo thở dài, buông cổ tay Mingyu để ngả người ra sau. "Em có thể hỏi mà, em biết không?"

"Ừ, được rồi." Mingyu gật đầu, đưa ngón tay cái lướt nhẹ lên cằm Wonwoo. Đó là một cử chỉ nhanh chóng, dễ thương mà Mingyu vẫn tiếp tục làm. Như một cú thúc nhỏ để Wonwoo ngẩng đầu lên. Wonwoo gần như lại yêu Mingyu nhiều hơn một chút, nếu điều đó thậm chí còn có thể. "Vậy,... mọi chuyện diễn ra như thế nào?"

"Ổn." Wonwoo ngay lập tức nói, cười khúc khích khi Mingyu tròn mắt ngạc nhiên. Anh thở dài và nhún vai, nghĩ về những gì đã xảy ra với mẹ anh và Hyunsik - ba anh. "Nó ổn. Anh cảm thấy như mọi thứ sẽ tốt hơn chăng?"

Mingyu chớp mắt với anh, từ từ gật đầu. "Anh có nói chuyện với cha dượng của anh không?"

Wonwoo gật đầu. "Ừ, bọn anh đã nói chuyện. Anh không biết nữa. Anh nghĩ mọi người chỉ đang cố gắng nhiều hơn nữa để, ừm, trở thành một gia đình kể từ bây giờ. Cũng cởi mở hơn nữa." Anh nghịch ngón tay cái của cậu trước khi lại thở dài. "Nhưng ngày hôm nay của em thế nào?"

"Gì cơ?" Mingyu khịt mũi. "Ai quan tâm chứ? Hyung, ngày hôm nay rất quan trọng đối với anh- "

"Ý em là gì, ai quan tâm á?" Wonwoo cau mày nhìn cậu. "Anh quan tâm. Anh muốn biết ngày hôm nay của em diễn ra như thế nào."

"Nó cũng ổn." Mingyu đảo mắt. "Còn mẹ của anh thì sao, anh đã nói với bà ấy..."

"Này!" Wonwoo đặt tay lên miệng Mingyu, trừng mắt một chút. "Dừng lại." Mingyu nhìn anh với vẻ đáng yêu, ngây thơ và Wonwoo hơi khựng lại một chút. "Anh biết em quan tâm anh. Nhưng anh cũng quan tâm đến em mà. Anh không muốn mọi chuyện luôn là về mình đâu." Anh từ từ thu tay lại và Mingyu cứ dán mắt vào anh, bối rối và ngạc nhiên.

"Ngày của em khá ổn." Mingyu lầm bầm. "Anh có nhớ Obediah không?"

Wonwoo gật đầu. "Có, con nhện trong phòng tắm của em, phải không?"

Obediah là con nhện sống trong phòng tắm của Mingyu trong hai tuần qua, luôn ngồi ở cùng một góc ngay phía trên vòi hoa sen của cậu. Mingyu cuối cùng đã quyết định đặt tên cho nó vì cậu quá sợ nhện nên không thể bắt nó ra ngoài và cũng quá tử tế để Minghao giết con vật giống như bạn cùng phòng của cậu khi họ phát hiện ra con nhện lần đầu tiên.

"Vâng." Mingyu mím môi. "Nó đã biến mất khi em thức dậy vào sáng nay."

"Ồ. Buồn thật đấy." Wonwoo lầm bầm, đưa tay ra vuốt má Mingyu an ủi. "Anh rất tiếc, Gyu."

"Không sao đâu." Mingyu bĩu môi và Wonwoo khẽ mỉm cười, cúi người hôn lên cái bĩu môi của cậu. Mingyu hào hứng ngay lập tức, đôi mắt của cậu mơ màng nhìn vào anh, điều luôn xảy ra khi họ hôn nhau.

Nó thường có nghĩa là Mingyu đã sẵn sàng gạt mọi thứ sang một bên để hôn Wonwoo cho đến hết ngày.

"Anh chắc chắn rằng cuối cùng sẽ có một con nhện khác thôi." Wonwoo nói. "Có lẽ chúng ta cũng có thể tìm thấy một cái tên hay hơn Obediah cho nó chăng?" Anh di chuyển để nằm xuống, chui xuống dưới tấm chăn.

"Sao anh dám?" Mingyu thở hổn hển. "Có vấn đề gì với Obediah chứ?"

"Ai lại đặt tên cho một con nhện trong nhà là Obediah nhỉ?" Wonwoo đảo mắt. "Không, quan trọng hơn là, ai thậm chí còn đi đặt tên cho một con nhện nhà chứ? "

Mingyu tạo ra một âm thanh đầy kịch tính và trước khi Wonwoo kịp nhận ra điều đó, Mingyu đã ở trên người anh, thực tế đánh bật không khí ra khỏi phổi của Wonwoo. "Đây là điều anh sẽ nhận được khi dám chế giễu một con nhện tội nghiệp đã chết!"

"Chúa ơi Mingyu! Anh không thể thở được, xuống mau-" Một đôi môi áp vào môi anh, ấm áp, mềm mại và ngọt ngào. Cuộc chiến rời khỏi cơ thể của Wonwoo ngay lập tức. Anh thả mình xuống nệm, mắt nhắm nghiền và môi di chuyển trên môi Mingyu một cách chậm rãi và uyển chuyển cho đến khi đầu óc anh tê dại. Anh thở dài khi Mingyu lùi lại, môi họ vẫn chạm vào nhau, hơi thở bạc hà hòa quyện. "Mingyu..."

Mingyu bắt đầu chúi mũi vào má Wonwoo, áp một vài nụ hôn nhỏ vào quai hàm của Wonwoo. "Sao nào, baby?"

Hai má Wonwoo nóng lên và anh quay mặt để che đi điều đó, điều này khiến Mingyu cúi sát hơn và thay vào đó bắt đầu hôn xuống cổ anh. "Anh... thực sự thích khi em gọi anh như vậy."

Mingyu tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng trên da anh. "Baby?"

Wonwoo rùng mình theo bản năng. "Ừ."

Cậu đặt một nụ hôn kéo dài cuối cùng lên cổ Wonwoo trước khi tiến lên lần nữa để nhìn vào mắt anh. Cậu chạm mũi của họ vào nhau. "Em thích gọi anh như vậy."

Wonwoo liếm môi, nhìn ánh mắt Mingyu lướt xuống rồi tối dần. "Tại sao?"

"Em thực sự không biết." Mingyu nhún vai. "Em thích được chăm sóc anh. Không phải anh giống một đứa trẻ hay gì đó-mà em chỉ- "

"Anh hiểu rồi." Wonwoo ngắt lời cậu, tim anh đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều, da thịt nóng lên, cảm giác cuồng nhiệt ở mọi nơi Mingyu đang chạm vào anh. "Anh thích khi em chăm sóc cho anh."

Răng của Mingyu cắn sâu vào môi dưới của cậu và Wonwoo thực sự không biết họ đang nói gì nữa nhưng anh giang hai chân ra, và Mingyu xoay người nằm xuống giữa chúng. "Hyung, em - em không chỉ nói về những thứ như... anh biết đấy, đảm bảo rằng anh ăn uống, hay giữ gìn sức khỏe. Uhm. "

"Anh biết." Wonwoo giúp cậu, lồng ngực hơi phập phồng. Họ đủ gần để lồng ngực của họ chạm vào mỗi lần hít thở và Wonwoo cảm thấy hơi ấm đang len lỏi sâu trong dạ dày. "Anh cũng không chỉ nói về chuyện đó."

Đôi mắt của Mingyu mở to trong giây lát trước khi chúng dường như tối hơn nữa. Tay cậu từ từ lướt qua cánh tay Wonwoo cho đến khi chúng chạm đến bàn tay Wonwoo. Cậu đan các ngón tay vào nhau, ghì chặt tay Wonwoo xuống tấm đệm trên đầu. Nó không quá mạnh mẽ; Wonwoo có thể giải thoát cho bản thân nếu anh muốn nhưng có điều, anh thực sự không muốn.

Anh thích cách Mingyu đang đè anh xuống, nhiều hơn những gì cậu có thể nên làm, và anh thực sự không biết phải làm gì với nhận thức mới này.

"Anh có muốn thử... tìm hiểu chuyện đó không?" Mingyu hỏi, đôi mắt của cậu dường như cố gắng thu nhận mọi thứ trên khuôn mặt Wonwoo trong một lần.

Wonwoo chớp mắt nhìn cậu, hiểu rất rõ ý của Mingyu. Mingyu không thúc ép anh, cậu chỉ đơn giản nói những gì cậu đang nghĩ - cả hai đều vậy. Mingyu nhìn anh một cách vô cùng kiên nhẫn bất chấp sự căng thẳng rõ ràng đang đốt nóng không gian xung quanh họ.

Và đúng vậy, Wonwoo muốn. Anh muốn làm mọi thứ với Mingyu.

Anh siết chặt những ngón tay của mình quanh Mingyu và rướn người lên để hôn cậu.

"Ừ, hãy làm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro