Chapter 6: Issues

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những vết bầm tím trên mặt anh bắt đầu mờ đi từng chút một, Wonwoo giải quyết lại mọi chuyện với Chan ba ngày sau đó, vụ đánh nhau và vụ việc ở đồn cảnh sát dần chìm vào quên lãng.

Mọi thứ trở lại bình thường với Wonwoo; trường học, công việc, áp lực với thời hạn nộp bài và kỳ thi, lo lắng cho mẹ anh, để bố anh lo lắng về sức khỏe của Chan. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Đã vài ngày trôi qua rồi, và Wonwoo đang tránh mặt Mingyu. Anh đang làm vậy; không có ích gì khi phủ nhận điều đó cả.

Anh cố gắng tránh để phải đối mặt trực tiếp với cậu, luôn hỏi Chan xem Mingyu đã rời đi chưa trước khi anh trở về nhà từ quán cafe hoặc thư viện.

Chuyện này là sai. Wonwoo biết điều đó. Hành động của anh là hoàn toàn sai lầm, trẻ con, hèn nhát và hơn hết là không công bằng đối với Mingyu.

Cảm giác thật lạnh lẽo khi chiếc áo sơ mi mỏng của anh chạm vào gạch lát nền nhà bếp, và anh chỉ ngây người nhìn lên trần nhà, tự hỏi làm thế nào họ có thể lấy được bột bánh quy dính ở trên đó.

"Mày đang nghĩ gì vậy?" Soonyoung ngáp dài bên cạnh.

Wonwoo nhắm mắt lại. Hi vọng nó có thể sẽ thay đổi được sự thật của toàn bộ tình huống này.

Sự thật đó là, trái tim vô vọng của anh - lần đầu tiên sau hai mươi hai năm tồn tại - dường như đang bắt đầu phát triển lòng yêu mến một người khác.

Nó đã không ảnh hưởng nhiều đến Wonwoo cho đến buổi tối hôm đó, khi Mingyu đến căn hộ của anh chỉ để kiểm tra xem Wonwoo có ổn không, và cách cậu ngăn Wonwoo khỏi suy sụp về thể xác bằng cách ôm anh lại trước khi cậu- nói điều đó.

Wonwoo đã không đáp lại. Anh không biết phải nói gì và ngay cả khi anh mở miệng để đưa ra câu trả lời (đó là điều đúng đắn duy nhất anh nên làm) thì anh vẫn nghi ngờ rằng nó sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.

Bởi vì ngay sau khi Mingyu nói ra những lời mà Wonwoo sợ hãi khi nghe thấy, nỗi lo lắng của anh hoàn toàn bùng nổ.

Anh cảm thấy cần phải đẩy Mingyu ra nhưng đồng thời cũng muốn kéo cậu lại gần và Wonwoo bắt đầu tự hỏi tâm trí của một người có thể mâu thuẫn như thế nào trước khi họ bắt đầu phát điên.

Và Mingyu... cậu chỉ đơn giản nắm lấy tay Wonwoo và kéo anh ngồi xuống sofa. Cậu không đòi hỏi một câu trả lời, không yêu cầu bất kỳ phản hồi nào từ Wonwoo. Cậu bật TV và đợi cho đến khi Wonwoo ngủ gật trên vai cậu, giống như cậu đã nói.

Cậu đã rời đi khi Wonwoo thức dậy vào sáng hôm sau, anh thấy một tấm chăn được đắp lên người mình và cặp kính của anh đặt ngay ngắn trên bàn cà phê. Wonwoo không thể nào thoát khỏi cảm giác căng tức trong lồng ngực suốt cả ngày, không thể ngừng liếc vào điện thoại để kiểm tra xem có tin nhắn nào được gửi đến hay không.

Vậy nên, có cảm giác như Wonwoo không phải là người duy nhất tránh né trong toàn bộ tình huống này.

"Để tao đoán nhé," Soonyoung lên tiếng sau một lúc. "Nó bắt đầu bằng chữ M và kết thúc bằng chữ U."

"Tao không biết phải làm gì nữa."

"Hẹn hò với nó đi."

"Thôi đi-"

"Hẹn hò với nó. Nó thích mày. Và mày cũng thích nó. Hẹn hò. Với nó đi."

Wonwoo thở dài và mở mắt ra lần nữa, mùi sô cô la và bơ sộc vào mũi anh.

Soonyoung nảy ra ý tưởng tuyệt vời về việc nướng bánh quy cho Yuna chỉ để chứng minh rằng cậu ấy có thể làm điều gì đó trong nhà bếp mặc dù thực sự là cậu không thể. Wonwoo đã phải giúp cậu và sau lần thử thứ tư và ba giờ đồng hồ thất bại trong việc nhào ra bột bánh quy có thể ăn được, những chiếc bánh giờ đã nằm trong lò nướng và cả hai người họ đang nằm trên sàn bếp bẩn thỉu.

Họ làm vậy rất nhiều, Wonwoo nghĩ vậy. Nằm trên sàn nhà, như thể đó là nơi họ thuộc về.

"Won." Soonyoung thở dài và quay sang nằm nghiêng, má cậu nhăn lại khi cậu áp khuôn mặt lên cánh tay của mình. "Mingyu là một chàng trai tốt. Tao hiểu rằng nó có khá nhiều... người yêu trong quá khứ, nhưng nó chỉ là một kẻ thích tán tỉnh thôi, điều đó không có nghĩa nó là người xấu, đúng không? Tại sao mày không cho nó một cơ hội? Mày cần phải đối mặt với nỗi sợ của mày vào một ngày nào đó, vậy tại sao không phải là bây giờ chứ? Mày đâu có gì để mất. "

Sai lầm; Wonwoo có tất cả mọi thứ để mất. Như là cảm giác kiểm soát và an toàn nhỏ bé anh đã có trong cuộc đời mình. Chấp nhận sự thật rằng anh có thể có tình cảm thực sự với Mingyu giống như liều lĩnh lao xuống từ một vách đá, không biết liệu anh có đủ may mắn để chỉ va vào vùng biển động không hay cuối cùng anh sẽ va đập vào những tảng đá ẩn dưới mặt nước.

"Vấn đề không phải - không phải là do Mingyu." Trừ việc nó chính là như vậy. Mọi thứ về Mingyu đều choáng ngợp và đáng sợ; kỹ năng xã hội của cậu, tính cách thoải mái, sự quyến rũ, sự hài hước của cậu; hoàn toàn trái ngược với Wonwoo. Cậu tuyệt vời hơn Wonwoo rất nhiều.

Quá tốt cho Wonwoo... Đúng vậy.

"Rồi sao?" Soonyoung hỏi, vẻ mặt nghiêm túc. "Mày đang sợ cái gì vậy?"

"Tao ước gì tao biết." Wonwoo ấn hai lòng bàn tay vào mắt mình cho đến khi mắt anh phát đau. Anh cảm thấy đầu mình đau nhói, mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu đang cố gắng chia cắt bộ não của anh ra.

Soonyoung kéo tay anh khỏi mặt và vỗ nhẹ vào ngực Wonwoo để an ủi. "Có lẽ mày nên đến gặp bác sĩ trị liệu. Tao không đùa đâu, có lẽ có một vài... tao không biết nữa, vấn đề nghiêm trọng mà mày phải xử lý. Tao chỉ muốn mày hạnh phúc thôi Won, thậm chí nhiều hơn những gì tao muốn cho hạnh phúc của riêng tao nữa kìa."

Wonwoo nhìn chằm chằm Soonyoung ngay khi chuông báo lò nướng vang lên. Người bạn thân nhất của anh cố gắng đứng dậy để cứu những chiếc bánh trước khi chúng bị cháy, và Wonwoo quay lại nhìn lên trần nhà.

Một nhà trị liệu sao?

Nghe có vẻ không phải là một ý tưởng ngu ngốc. Soonyoung có lý; có điều gì đó không ổn với Wonwoo. Anh biết rằng anh không giống như bạn bè của mình kể từ khi anh có thể nhớ, bắt đầu từ việc các bạn cùng lớp chỉ trỏ anh vì luôn ngồi một mình trong góc đến việc giáo viên của anh gửi thư cho bố mẹ anh vì Wonwoo quá trầm lặng và không bao giờ tham gia vào các hoạt động trên lớp học.

Hay là lần đó một vài đứa trẻ đã làm anh té trong giờ ra chơi khi anh học năm đầu cấp hai và anh đã bị bong gân mắt cá chân, nhưng anh đã không chịu đến phòng y tế cho đến khi giáo viên thể dục phải bế anh đến đó vì anh đã lặng lẽ khóc khi họ bắt đầu phải chạy quanh sân trường.

Soonyoung quay lại và đưa cho Wonwoo một chiếc bánh quy mới ra lò. "Trông ổn đấy chứ." Wonwoo lầm bầm khi anh ngồi dậy và bẻ nó ra làm đôi để nó nguội nhanh hơn.

"Vị cũng ngon nữa. Chúng ta đã làm khá tốt, nếu mày hỏi tao," anh nói với một miệng đầy đồ ăn. Soonyoung cẩn thận quan sát Wonwoo đang gặm bánh quy. "Mày hứa sẽ cân nhắc những gì tao nói lúc nãy chứ?"

"Ý mày là phần nào?"

"Gặp bác sĩ trị liệu ấy?"

Wonwoo không có tiền hoặc thời gian để gặp bác sĩ trị liệu, chứ đừng nói đến việc bố mẹ anh sẽ phát hoảng nếu họ phát hiện ra chuyện đó. Nhưng Soonyoung chỉ có ý tốt mà thôi, cậu chỉ lắng nghe và đưa ra lời khuyên mà một người bạn có thể làm, đặc biệt nếu điều đó liên quan đến một người dễ gây nản lòng như Wonwoo.

"Để tao nghĩ thêm."

Wonwoo sẽ không, nhưng Soonyoung đang mỉm cười hạnh phúc và quàng tay qua vai anh, và những chuyện khác dường như không thực sự quan trọng vào lúc này nữa.

Anh gặp Mingyu sớm hơn rất nhiều so với dự định hay là trước khi anh kịp chuẩn bị; chính xác là vào đêm hôm sau.

Wonwoo trở về nhà sau khi chắc chắn rằng Mingyu không còn ở đó nữa, nhưng ngay khi mở cửa bước vào, anh đã nhận ra một đôi giày thể thao quen thuộc, ngay trước khi anh nghe thấy một tiếng cười còn quen thuộc hơn. Anh đứng yên như vậy trong một giây, tay anh đóng băng trên nắm cửa trong khi cố gắng nghĩ ra kế hoạch B.

Anh sẽ quay trở lại thư viện, nó vẫn còn mở trong nửa giờ nữa và đến lúc đó, Mingyu chắc chắn đã đi rồi-

Đèn hành lang bật sáng và đột nhiên Mingyu và Chan đang đứng trước mặt anh, nụ cười trên gương mặt Mingyu nhanh chóng tắt đi khi ánh mắt họ chạm nhau.

Anh hầu như không để ý đến lời chào của Chan, ánh mắt anh dán chặt vào biểu cảm khó hiểu của Mingyu.

"Anh có thể tiễn Mingyu hyung về không? Em đã nhịn tiểu gần một tiếng đồng hồ rồi -" Anh nghe thấy Chan lẩm bẩm khi nó vội vã chạy vào phòng tắm.

Mingyu và Wonwoo đều đứng đơ ra khi cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại, Mingyu cúi xuống mang giày vào và Wonwoo lúng túng hắng giọng nơi trái tim anh dường như đã tìm thấy một nơi mới để đập.

Anh bước ra khỏi cánh cửa vẫn đang mở khi Mingyu đứng dậy, mắt cậu chớp nhanh khi cậu nhìn thẳng vào Wonwoo và Wonwoo cảm thấy như thể chỉ còn một giây nữa thôi là anh có thể nôn hết ra thảm.

"Mặt anh- trông khá hơn rồi," Mingyu lên tiếng sau một lúc tưởng chừng như vĩnh viễn và Wonwoo tự động nín thở trước chất giọng ồm ồm dễ chịu của cậu.

"À, ừm. Những vết bầm sắp mờ hết rồi," Wonwoo đáp, tay anh đưa lên chạm vào vết bầm đã chuyển sang màu vàng hơi xanh trên má. Xương sườn của anh vẫn còn khá tệ -vẫn còn cảm giác rất đau khi chạm vào - nhưng anh không định nói với Mingyu điều đó.

"Tốt rồi, em rất mừng." Mingyu mỉm cười nhưng nụ cười của cậu thiếu đi vẻ tươi sáng thường thấy, mắt cậu không nhăn lại nhiều và khóe môi hơi rủ xuống.

Wonwoo cần phải bình tĩnh lại. Anh cần phải kiềm chế cảm xúc ngay bây giờ, bởi vì một người lớn không nên giải quyết vấn đề của họ bằng cách này; cứ phớt lờ chúng và hy vọng chúng sẽ tan biến vào hư vô một cách kỳ diệu.

"Mingyu-"

"Hyung-"

Cả hai lên tiếng cùng lúc, mắt họ hơi mở lớn và Wonwoo có thể cảm nhận được Mingyu đang lo lắng như thế nào và điều đó chỉ làm cho cảm giác lo lắng của chính anh tăng lên mà thôi.

Chan bước ra khỏi phòng tắm làm gián đoạn họ, và nó tò mò ngó sang "Mọi việc ổn chứ?"

Wonwoo có thể cảm nhận được ánh mắt nặng nề của Mingyu hướng đến anh khi anh quay lại nhìn em trai mình. "Anh sẽ quay lại ngay, được không?" Anh mỉm cười với Chan, thả ba lô xuống sàn và trước khi anh có thể suy nghĩ kỹ lại mọi thứ, anh nắm lấy cánh tay Mingyu và kéo cậu ra ngoài cầu thang. Anh đóng cửa căn hộ của mình sau lưng và bắt Mingyu ngồi xuống cạnh anh trên cầu thang, bất chấp cái lạnh của lớp gạch lát dưới chân.

"Ừmm. Chan vẫn chưa biết... về chuyện này. Tôi không muốn làm thằng bé mất tập trung ở trường," Wonwoo giải thích khi nhìn Mingyu.

"Ừ, em hiểu." Mingyu gật đầu. Cả hai đều rùng mình vì cơn gió thổi qua. Có lẽ không phải là một ý tưởng tuyệt vời khi ngồi ở đây vào tối muộn như vậy nhưng Wonwoo thực sự không muốn Chan biết về chuyện này- bất cứ chuyện gì đang xảy ra giữa anh và Mingyu.

"Mingyu..."Anh cất tiếng một cách lo lắng. Anh thậm chí không biết phải nói gì. Anh không muốn nói gì cả, vì chỉ cần ngồi cạnh Mingyu thôi cũng khiến ngực anh cảm thấy thật kỳ lạ.

"Anh có thể vui lòng yên lặng và lắng nghe em được không?" Mingyu hỏi và Wonwoo lại nhìn cậu. Mingyu đang nhìn chằm chằm xuống đất, vẻ mặt có chút đau khổ. "Em xin lỗi vì đã nói những điều đó với anh. Em biết anh cảm thấy thế nào về toàn bộ... chuyện hẹn hò và yêu đương kiểu này, và em đúng là một thằng khốn khi cứ áp đặt điều đó vào anh. Em thậm chí không biết thế quái nào em lại làm vậy nữa. Ý em là, em đã bị từ chối một lần nên... ừm. Em thực sự rất tệ khi che giấu cảm xúc của mình, anh lại rất dễ bị tổn thương vào đêm đó và khi em ôm anh, em chỉ..."

Mingyu nói một cách đứt quãng và Wonwoo nắm chặt tay lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay để đánh lạc hướng bản thân khỏi hơi ấm của Mingyu bên cạnh.

"Em thích anh, Wonwoo hyung, và em không muốn phá hỏng tình bạn của chúng ta. Vậy nên em thực sự cảm kích nếu anh có thể giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra. Em hứa sẽ không làm anh cảm thấy khó chịu nữa-"

Cậu không... Cậu khiến tôi cảm thấy rất nhiều điều nhưng không bao giờ là khó chịu cả...

Wonwoo chỉ biết nuốt nước bọt và mím môi mạnh hơn, quá sợ hãi rằng suy nghĩ của mình sẽ trôi tuột ra ngoài.

"Và em sẽ sớm vượt qua những cảm xúc này. Ý em là, trong tâm trí em, em đã hiểu, nhưng em đoán chỉ cần một thời gian nữa để truyền tải thông điệp đến anh chàng này." Mingyu vỗ nhẹ vào ngực trái của cậu và Wonwoo thề rằng anh cảm thấy cái chạm đó như nhói lên trong lồng ngực của chính mình.

"Tôi xin lỗi," Wonwoo cuối cùng cũng buộc bản thân phải lên tiếng. "Cậu không nên cảm thấy như thế này vì tôi."

Mingyu quay lại và nhìn anh một cách kỳ lạ, nét mặt của cậu dịu đi. Cậu nhún vai. "Anh không cần phải xin lỗi vì không có cảm giác giống em. Ổn thôi mà."

Đó không phải là điều mà Wonwoo đang xin lỗi; anh xin lỗi vì đã không nói sự thật với Mingyu, rằng Wonwoo cũng không thể ngừng nghĩ về cậu.

"Vậy thì, chúng ta không sao chứ?" Mingyu hỏi, quay sang Wonwoo với một nụ cười gần như không thể nhận ra.

Họ đang ngồi rất gần, và Wonwoo gần như mất hút trong ánh mắt Mingyu. Anh muốn rất nhiều điều vào khoảnh khắc này, nhưng tất cả những gì anh làm là gật đầu. "Chúng ta ổn."

"Mingyu," Wonwoo lầm bầm trước khi Mingyu quay lưng rời đi. Vẻ mặt của Mingyu khi cậu quay lại đối mặt với Wonwoo dường như bóp chặt lấy trái tim anh. "Cảm ơn cậu, vì đã ghé qua đêm đó. Cậu... cậu không cần phải làm vậy. Nhưng tôi..." Wonwoo không muốn nói gì nữa. Anh đã quá mệt mỏi và anh ghét bản thân mình, và anh... anh thích Mingyu và đây không phải là điều anh nên làm. "Tôi rất biết ơn vì cậu đã đến."

Wonwoo nên rủ Mingyu đi chơi, họ có thể đi ăn và tìm hiểu xem mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào nhưng Wonwoo chỉ đơn giản là không thể.

Nếu có một nút tắt cho những vấn đề ngu ngốc của anh, anh đã nhấn nó từ lâu rồi. Nhưng không có gì cả, và Wonwoo chưa bao giờ hối hận hơn bây giờ khi Mingyu nở nụ cười ấm áp bất chấp toàn bộ tình huống này.

"Chỉ cần anh ổn là được rồi."

Nếu Wonwoo nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau cuộc trò chuyện của họ thì anh đã nhầm.

Tin nhắn và snapchat của Mingyu ngừng xuất hiện hàng ngày, nó chỉ đến mỗi tuần một lần, trước khi ngừng lại hoàn toàn.

Chắc chắn rồi, Wonwoo cũng có thể gửi tin nhắn cho cậu, vì thật không công bằng khi lúc nào cũng mong đợi Mingyu là người chủ động trước.

Nhưng sau khi anh nói với Soonyoung những chuyện đã xảy ra, người bạn thân nhất của anh đã khuyên anh đừng làm vậy.

"Nghe này, Mingyu đang cố gắng vượt qua tình cảm của mình để hai người có thể làm bạn với nhau. Cậu ta sẽ không thể làm được khi hai người cứ liên tục tán tỉnh qua snap-"

"Bọn tao chưa bao giờ tán tỉnh-"

"Tóm lại là, nó chỉ đang cố giữ khoảng cách thôi, chuyện này có thể hiểu được. Hãy cho nó một khoảng thời gian. Mày không thể cứ làm tan nát trái tim nó và rồi lại mong đợi nó vẫn chạy vòng vòng quanh mày được. Điều đó khá là ích kỷ, nếu mày hỏi tao."

Soonyoung có lẽ đã đúng, nhưng Wonwoo cảm thấy khó có thể hiểu được ý tưởng rằng Kim Mingyu có thể sẽ đau lòng vì Jeon Wonwoo gầy gò, hướng nội, nhưng anh đoán mình đã ngừng thắc mắc điều đó từ lâu.

Nếu Wonwoo là người đã cố gắng hết sức để tránh mặt Mingyu trước cuộc nói chuyện của họ, thì dường như lúc này Mingyu đang bắt chước hành động của Wonwoo. Bất cứ khi nào Wonwoo trở về từ thư viện hoặc quán cafe, nếu anh không thấy căn hộ trống rỗng thì cũng thấy Chan nói với anh rằng anh đã bỏ lỡ Mingyu, rằng Mingyu vừa mới rời đi một phút trước hoặc gì đó tương tự.

Wonwoo thậm chí không thể phủ nhận cảm giác thất vọng tràn ngập khi anh không còn nhìn thấy đôi giày thể thao của Mingyu ở lối vào căn hộ của mình nữa.

Vì một số lý do, bạn bè của anh cũng quyết định rằng đây là thời điểm thích hợp để ngừng lên kế hoạch tụ tập cùng nhau vào cuối tuần. Hầu như chỉ có Wonwoo, Hansol và Seungkwan đi chơi với Soonyoung và Yuna.

Không thấy Minghao hay Jeonghan, nghĩa là cũng không thấy Mingyu.

Tuần đầu tiên không gặp Mingyu, Wonwoo không sao.

Tuần thứ hai cũng ổn thôi. Không phải Wonwoo cần Mingyu trong cuộc sống của mình, cậu chỉ như những người bạn khác của anh và đôi khi bạn bè lâu lâu cũng không gặp nhau mà thôi.

Gần giữa tuần thứ ba không có một chút liên lạc nào giữa họ, Wonwoo thấy mình nhìn ra cửa quán cà phê thường xuyên trong giờ làm việc, hy vọng có một bóng người nào đó xuất hiện, nhưng điều đó không xảy ra.

"Bạn của cậu bị sao vậy?" Jisoo hỏi anh, rõ ràng là anh ấy cũng đã nhận ra vì Mingyu đã từng đến thăm Wonwoo ở đây hầu như mỗi ngày.

"Bạn nào cơ?"

"Ồ, thôi nào. Cậu chàng cao ráo, đẹp trai ấy. Tên cậu ta là gì nhỉ? Mingyeol phải không?"

Wonwoo không thể ngăn mình mỉm cười. "Ý anh là Mingyu à."

"Ừ. Cậu ấy bị ốm hay sao vậy?"

"Không."

"Thế..." Jisoo cẩn thận nhìn anh. "Hai đứa cãi nhau à?"

Wonwoo không muốn đào sâu thêm; anh hầu như không nói cho Soonyoung biết toàn bộ sự thật về cảm xúc của mình và những suy nghĩ về Mingyu - hay là cảm giác thiếu vắng đột ngột của cậu trong cuộc sống của Wonwoo - khiến ngực anh trào lên một làn sóng đau đớn và tội lỗi.

"Đại loại vậy," Anh trả lời, nghiến chặt hàm khi lau mặt quầy.

Jisoo mím môi. "Ồ... ừ thì, anh chắc rằng hai người sẽ làm lành lại thôi."

Wonwoo liếc mắt về phía cánh cửa lần thứ n vào tối hôm đó, mặc dù anh biết sẽ không có ai ở đó có thể khiến anh ngừng cảm giác này lại. "Vâng."

Tới Mingyu:

Cậu khỏe không? <

Ngón tay cái của Wonwoo lướt qua biểu tượng máy bay giấy nhỏ của khung chat trong một phút.

Đã một tháng rồi. Một tháng, và vài ngày.

Wonwoo... anh nhớ cậu ấy.

Một tháng chắc là đủ, phải không? Không thể mất nhiều thời gian để vượt qua những cảm xúc thoáng qua Mingyu nghĩ rằng cậu dành cho Wonwoo, phải không?

Vậy tại sao Mingyu vẫn trốn tránh anh chứ?

Wonwoo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình thêm vài giây nữa, mắt anh đau nhói vì độ sáng của nó trong căn phòng tối om.

Anh xóa tin nhắn và khóa điện thoại lại, để nó rơi vào ngực anh và thở dài.

Có lẽ anh đã sai. Có thể lý do Mingyu không muốn nói chuyện với anh nữa không phải vì cậu chưa vượt qua được chuyện này, mà là vì chính anh.

Bởi vì cậu đã cố gắng tỏ tình hai lần nhưng Wonwoo cũng đã từ chối cậu cả hai lần. Có lẽ Mingyu đã hiểu ra rằng chẳng có ích gì để cố gắng thêm nữa, và rằng cậu có những chuyện tốt hơn để làm hơn là theo đuổi một số người thậm chí còn không đáng để cậu chú ý nữa là chỉ dừng lại và nghĩ về nó-

Phải rồi, Mingyu có lẽ - cuối cùng - đã làm vậy.

Dù sao thì như thế này có lẽ là tốt nhất. Bằng cách này, Wonwoo cũng sẽ vượt qua được cảm giác ngu ngốc của mình và mọi thứ có thể trở lại bình thường.

"Nhân tiện, hôm nay là sinh nhật của ai thế?"

Đó là một đêm thứ sáu; Wonwoo có lớp học lúc tám giờ sáng nay và chỉ mới tan làm được một giờ khi Soonyoung xuất hiện trước căn hộ của anh để kéo anh đến bữa tiệc sinh nhật nào đó.

"Bạn thân của Yuna," Soonyoung lầm bầm, chạy đến chỗ Seungkwan đang đợi cùng Hansol và Seokmin. Họ lên xe, gần như không kịp chào hỏi vì họ quá bận tranh cãi về điều gì đó mà Wonwoo không còn sức để quan tâm.

"Vậy tại sao tao lại ở đây? Tao thậm chí còn không biết người này nữa."

"Cô ấy nói với Yuna rằng cô ấy muốn gặp bạn bè của tao, vì tao đã gặp bạn bè Yuna rồi. Cô ấy thực sự rất tuyệt, tao nghĩ hai người sẽ hợp nhau đấy."
Chan gửi cho anh một tấm ảnh từ đêm chiếu phim mà thằng bé tham gia với câu lạc bộ nhảy ở trường của mình, Doyoon đứng sau thằng nhóc đang làm động tác "dab". Thật buồn cười khi nhìn vào nó; anh không nghĩ rằng mọi người thực sự vẫn đang làm cái đó.

"Minghao vừa nhắn tin cho em nè," Seokmin lên tiếng sau một lúc. "Họ cũng đến đấy."

"Tuyệt! Cảm giác như lâu lắm rồi chưa gặp họ vậy."

Có một tia hy vọng trong lồng ngực Wonwoo, nhanh chóng biến thành một thứ gì đó xấu xí hơn; nỗi sợ, bởi vì Mingyu có lẽ không muốn gặp anh và thực sự thì Wonwoo cũng không muốn nhìn thấy cậu.

"Bọn mình không nên mang theo quà hay gì à?" Hansol hỏi.

"Chúng ta đang mang chính mình đến. Như vậy vẫn chưa đủ sao?" Seungkwan có vẻ thành thật với câu hỏi của mình, điều này gây ra một cuộc tranh cãi khác giữa ba người ở hàng ghế sau.

Wonwoo tựa đầu vào cửa kính ô tô lạnh lẽo, cố gắng hết sức để giải tỏa cảm giác lo lắng trong bụng.

Đó là một bữa tiệc tại gia. Ngôi nhà khá lớn, nên cho dù bữa tiệc này là của ai thì gia đình người đó hẳn phải khá giả lắm. Lượng khách quá nhiều so với sở thích của Wonwoo; anh không chỉ cảm thấy chật chội mà còn có quá nhiều người để anh có thể xử lý được.

Họ đi qua đám đông bên trong và Wonwoo chỉ đi theo Soonyoung mà không nhìn đằng trước cho đến khi người bạn thân nhất của anh tìm thấy Yuna, cô có vẻ rất hào hứng giới thiệu họ với bạn của cô ấy.

Cô ấy đi tìm bạn mình trong khi Soonyoung rót cho họ một ít đồ uống.

"Anh bạn, không phải cậu không nên uống rượu sao?" Hansol cau mày khi Seungkwan cầm lấy ly rượu mà Soonyoung đưa cho cậu.

"Tôi ổn mà," Seungkwan nói và nhấp một ngụm. "Trừ khi tôi uống say bét nhè, không thì chút ít này cũng không hạ gục được tôi đâu."

"Seungkwan..." Hansol đưa tay chạm vào ly của cậu nhóc, trông thực sự quan tâm.

"Tôi nghiêm túc đấy. Không sao đâu, tin tôi đi."

"Cậu chắc không vậy?" Hansol khịt mũi.

Seungkwan mỉm cười và vòng tay qua vai Hansol, vò rối tóc thằng bé. Hai người đó dành hầu hết thời gian ở cạnh nhau để tranh cãi nhưng mọi người đều biết rằng trong sâu thẳm, họ thực sự quan tâm đến nhau.

"Cái này có vị kinh quá." Soonyoung kéo Wonwoo lại gần mình, nhăn mặt trước vị của đồ uống. "Không phải rượu đắt tiền sẽ ngon hơn sao?"

"Không, vớ vẩn. Không gì có thể đánh bại được vodka 5 đô từ cửa hàng tiện lợi của ông Nam cả." Hansol nốc cạn ly rượu trong một hơi và rên rỉ sau đó.

Wonwoo không thể để tâm đến cuộc trò chuyện của họ. Anh cười khúc khích nhưng bụng anh đang thắt lại và anh vẫn để mắt đến đám đông, tìm kiếm một người nào đó mà thậm chí không nhận thức được mình đang làm như vậy.

"Mày hơi quá rồi đó," Soonyoung đột nhiên thì thầm, vòng tay qua cổ Wonwoo và đủ gần để môi cậu ấy chạm vào vành tai Wonwoo. "Cậu ta ở đây. Đừng lo."

"Tao đâu có lo." Wonwoo càu nhàu, cố gắng gạt tay cậu ra nhưng nó chỉ khiến Soonyoung ôm anh chặt hơn. "Mày đang nói về chuyện gì vậy."

"Chắc là mày không biết rồi." Soonyoung khịt mũi, nở nụ cười thật tươi khi Yuna đột ngột xuất hiện từ đám đông, đang nắm tay người hẳn là bạn của cô ấy.

"Mọi người, đây là bạn của em, Sohye. Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy và em thực lòng mong bạn bè của em và bạn của Soonyoung hiểu nhau hơn một chút."

Wonwoo chớp mắt với cô gái khi cô ấy lần lượt bắt tay mọi người với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.

"Chào! Em là Sohye, còn anh là...?" Cô ấy đột nhiên đứng trước mặt Wonwoo, một mùi hương ngọt ngào tràn vào mũi Wonwoo.

Họ bắt tay nhau. "Tôi là Wonwoo."

"Ồ! Anh là bạn thân nhất của Soonyoung phải không? Chúa ơi, anh ấy thực sự không thể ngừng nói về anh..." Cô ấy tiếp tục nói, và Wonwoo nhìn chằm chằm vào cô ấy như một thằng ngốc.

Đó là Sohye.

Cô gái mà Mingyu đã đi chơi cùng.

Tại sao Wonwoo lại mất nhiều thời gian như vậy để nhớ ra chuyện này chứ?

"... Em rất vui vì các anh đã tới. Em chắc rằng mọi người còn nhiều việc thú vị hơn để làm." Cô ấy lo lắng cười khúc khích. Wonwoo tự động lắc đầu và mỉm cười.

"Cảm ơn vì đã mời bọn anh," anh nói, điều đó khiến Sohye cười rạng rỡ hơn.

Cô ấy thật xinh đẹp. Nụ cười của cô ấy thật hấp dẫn và đôi mắt của cô ấy thật đen và lấp lánh-

"Xin hãy di chuyển đi nào, bữa tiệc vừa bắt đầu rồi đây." Đó là giọng của Jeonghan, và Wonwoo vẫn ngây ngốc chớp mắt với Sohye ngay cả khi bạn bè của anh bắt đầu tham gia với những người khác.

Anh lơ đễnh đáp lại cái ôm thoáng qua từ Jeonghan và Minghao, Seungcheol xoa đầu anh và rồi - Mingyu ở đó.

Wonwoo thậm chí còn không nhận ra mình đang nín thở cho đến khi Mingyu chào bạn bè xong, cậu quay lại và ánh mắt của cậu thoáng qua dán vào Wonwoo ngay lập tức. Chỉ là Mingyu, với mái tóc đen, đôi mắt sâu, đôi môi hồng thường cong lên thành nụ cười nhếch mép lười biếng nhưng có cảm giác như Wonwoo đang gặp cậu lần đầu tiên vậy.

Mingyu đóng băng trong tích tắc và Wonwoo cố gắng phớt lờ nét lo lắng không thể nhầm lẫn trên khuôn mặt cậu. "Chào anh." Mingyu nói - mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra - và ôm Wonwoo một cách nhanh chóng.

Nó ngắn gọn và vô nghĩa; chỉ như một lời chào thân thiện giữa những người anh em. Mùi dừa trên người cậu chỉ thoảng qua trong giây lát nhưng cũng đủ khiến Wonwoo muốn quay người và rời khỏi bữa tiệc.

Ánh mắt của Mingyu dừng lại trên người anh thêm một lúc nữa, rồi Sohye gọi tên cậu và Mingyu bắt đầu rạng rỡ, quay lại đúng lúc để mở rộng vòng tay của cậu khi cô ném mình vào trong. "Chúc mừng sinh nhật babe."

Babe?

Sohye kéo tay Mingyu, và Wonwoo nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác khi Mingyu liếc nhìn anh trước khi họ biến mất vào đám đông.

Wonwoo cảm thấy mình đúng thật là một tên đần độn. Anh ở đây, ngu ngốc lo lắng rằng Mingyu cần thêm thời gian để quên được anh trong khi thực sự-

"Thôi nào." Một tay Soonyoung nắm chặt tay Yuna và tay kia nắm lấy tay Wonwoo. Họ ngồi xuống đâu đó, Wonwoo ngồi chen chúc giữa Soonyoung và Jeonghan, anh ấy đang nói chuyện với một cô gái trông hơi lớn tuổi ở phía bên kia. "Đây, uống cái này đi."

Soonyoung đưa cho Wonwoo đồ uống của mình nhưng Wonwoo lắc đầu. "Tao không muốn say đâu."

"Mày chắc chứ?" Cả hai đồng thời quay đầu lại khi một tiếng động đột ngột nổ ra giữa đám đông, họ đang chứng kiến ​​cảnh bạn bè của mình đứng thành vòng tròn bắn một thứ chất lỏng màu đen nào đó. Mingyu cũng ở đó, cánh tay cậu ôm lấy Sohye khi cả hai cùng quay đầu lại để uống rượu.

"Không còn nữa," Wonwoo chậm rãi nói và Soonyoung cười khúc khích, mặc dù nghe có vẻ thương hại.

"Họ không phải là... một cặp đâu, nếu đó là những gì mày đang nghĩ." Soonyoung nói, nhấm nháp đồ uống của mình trong khi tay cậu ấy lơ đãng vuốt tóc Yuna. Nó dễ thương kinh khủng.

"Tao chẳng nghĩ gì cả."

"Họ chỉ là bạn thôi."

Wonwoo nhún vai và giật ly đồ uống trên tay Soonyoung, ngay lập tức hớp một ngụm rượu lớn.

"Woah, chậm lại đi mày." Soonyoung lại lấy đồ uống đi và Wonwoo ngày càng thất vọng với cách đêm nay diễn ra như thế nào.

Anh nghe thấy tiếng cười của Mingyu - ngay cả khi tiếng nhạc vang lên khắp căn nhà - và anh đang cố tìm cớ để có thể chuồn về sớm khi Jeonghan lơ đãng đưa cho anh ly rượu của mình.

"Anh không uống gin," Anh ấy nói qua vai khi Wonwoo quay lại nhìn anh thắc mắc.

Wonwoo không phản đối; anh chỉ nốc cạn nó trong một lần.

Hai giờ sau, Wonwoo tự hào nói rằng trong số những người bạn của mình, anh là người ít say nhất.

Ai có thể nghĩ rằng anh sẽ chứng kiến ​​một ngày như vậy chứ? Không phải anh, chắc chắn rồi.

Rất nhiều khách đã rời đi, nhưng vẫn còn quá nhiều gương mặt mà Wonwoo không biết, vì vậy anh chỉ tập trung vào những người quen thuộc xung quanh khu vực ghế ngồi nơi họ đang tụ tập.

Soonyoung và Yuna đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh Wonwoo, anh hiện đang yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Seungkwan và Hansol. Anh đã nhìn thấy Mingyu ở đây và ở đó, nhưng họ không nói chuyện với nhau.

Mingyu thậm chí còn không thèm liếc về phía Wonwoo, nhưng có lẽ là lỗi của Wonwoo vì đã để ý đến điều đó. Anh nên vượt qua chuyện này, anh biết, nhưng vì một vài lý do, sự thờ ơ của Mingyu còn gây tổn thương nhiều hơn mức cần thiết.

"Không. Không, tôi nghĩ cậu sai chắc rồi." Seungkwan lắc đầu.

"Dù sao thì tôi đâu có hỏi ý kiến của cậu. Tôi chỉ nói sự thật thôi! Không có thiên đường hay địa ngục-"

Seungkwan hít vào một cách kịch tính. "Sao cậu dám?! Rút lại những gì vừa nói đi!"

"Không! Tôi không cần phải tin vào những thứ đó nếu tôi không muốn."

"Vậy điều gì sẽ xảy ra với chúng ta khi chúng ta chết, hả? Chúng ta đi đâu?"

"Không đi đâu cả! Chúng ta chỉ ngừng tồn tại thôi! Cơ thể chúng ta bắt đầu thối rữa, chúng ta trở thành một phần của trái đất và linh hồn của chúng ta chỉ biến mất như ngọn lửa của một ngọn nến khi cậu thổi tắt nó thôi."

"Im đi!" Seungkwan rít lên. "Wonwoo hyung, nói với cậu ta là cậu ta đã sai đi."

Wonwoo thậm chí còn không biết tại sao mình lại ở đây. "Thực ra thì-"

"Không có cái gì gọi là thế giới bên kia! Nói với cậu ấy đi, Wonwoo hyung."

"Anh không thực sự-"

"Ôi chúa ơi, cậu có phải là người vô thần không? Đó có phải là điều cậu đang muốn nói với tôi không ?!" Seungkwan chọc một ngón tay vào ngực Hansol, người lúc này đang khá say.

Wonwoo lại chìm vào chiếc ghế dài. Có lẽ anh chỉ nên ngủ cho đến khi họ quyết định đi về thôi.

"Có thể là vậy, mà vậy thì sao chứ-"

Một người nào đó đột nhiên bắt đầu huýt sáo và những người khác tham gia với họ, nghe như một bầy chó sủa, và sau đó một trong số họ hét lên "Chết tiệt, làm đi, Sohye!" và đó là điều thu hút sự chú ý của Wonwoo.

Anh ước mình sẽ bỏ lỡ nó, anh thực sự muốn vậy, bởi vì khi anh nhìn lên, đúng lúc thấy Sohye say xỉn vấp ngã, đẩy Mingyu xuống ghế trước khi cô ấy trèo vào lòng cậu để-

Cô ấy hôn cậu.

Họ đang hôn nhau.

Mọi người xung quanh đang cổ vũ họ, tay Sohye ôm lấy mặt Mingyu và Mingyu không rời đi, tay cậu đưa lên đặt lên hông Sohye.

Wonwoo buộc mình phải quay mặt đi, anh nắm chặt lấy chiếc cốc trong tay, trái tim anh như rớt xuống nơi nào đó xung quanh hố sâu của dạ dày.

Chuyện này không đúng chút nào. Anh không nên cảm thấy như thế này. Anh không nên cảm thấy- quá tổn thương và bị phản bội, anh không có lý do gì để cảm thấy như vậy nhưng anh lại đang ở đây, nhận ra mình đúng là tên ngốc nhất trên hành tinh này.

Điều này, cảm giác ngu ngốc, khó chịu trong lồng ngực, trong bụng, ở khắp mọi nơi, là lý do lớn nhất khiến Wonwoo thường im lặng khi các chủ đề như tình yêu và hẹn hò xuất hiện.

Mingyu và anh chẳng là gì cả, hoàn toàn chẳng hơn gì những người bạn mới chỉ quen nhau một thời gian và Wonwoo đã cảm thấy thế này; anh thậm chí không thể tưởng tượng mình sẽ tệ hơn thế nào nếu anh chịu thua những tiến bộ của Mingyu.

"Mẹ kiếp." Seungkwan mím môi khi nhìn thấy họ. "Em tưởng Mingyu hyung thích anh chứ?"

"Gì cơ?!" Hansol trố mắt nhìn Wonwoo. "Cái quái gì vậy? Có thật không? Tại sao tôi lại không biết chuyện đó -"

"Không phải," Wonwoo lẩm bẩm, ghét cái cách giọng mình đang run lên.

"Vớ vẩn, em có thể thề rằng Mingyu hyung mê mẩn anh lần trước lúc em nói chuyện với anh ấy -"

"Seungkwan, đủ rồi." Jeonghan đột ngột lên tiếng từ phía bên kia. Wonwoo nhìn lên, ánh mắt họ chạm nhau, và anh thấy Jeonghan thở dài thườn thượt, gần như anh ấy đã đoán ra được hết mọi chuyện và hiểu nó hơn Wonwoo bao giờ hết.

"Em xin lỗi," Seungkwan khẽ lầm bầm, mở to mắt như thể cậu nhóc không hiểu nổi tại sao mình lại bị mắng. Cậu nhún vai và huých vai vào Wonwoo khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. "Sao cũng được, Wonwoo hyung. Quên anh ấy đi, còn hàng tá người đẹp trai khác ở đây mà. Và anh biết họ nói gì không; cách tốt nhất để quên một người đó là quen một người khác!"

"Đúng vậy." Hansol nâng ly rượu lên như để tán thành.

"Wonwoo, đi với anh một phút được không?" Jeonghan đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và bước sang một bên bàn cà phê, nhìn xuống Wonwoo và đợi anh đứng dậy.

Wonwoo không suy nghĩ nhiều trước khi bắt đầu đi theo Jeonghan; miễn là anh có thể thoát khỏi chỗ này.

"Bữa tiệc nào đó, hả?" Jeonghan lầm bầm khi đi dọc theo các hành lang chật cứng của ngôi nhà. Anh ấy liên tục ngó lại qua vai mình như để kiểm tra xem Wonwoo có còn ở đó không và ngay cả trong tình trạng hiện tại của anh, Wonwoo vẫn thực sự cảm kích.

Họ đi bộ ra sau nhà, tránh xa tiếng nhạc ồn ào, tiếng nói chuyện và khói thuốc, đi tới ban công nơi họ ngồi xuống sàn. Bên ngoài trời khá lạnh, nhưng Wonwoo vẫn hài lòng. Nó giúp anh bình tĩnh lại, giải tỏa tâm trí và ngừng trở thành một tên ngốc.

Jeonghan nhìn anh hồi lâu, không nói gì, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, cho đến khi Wonwoo không thể chịu đựng bầu không khí im lặng thêm nữa.

"Tại sao anh lại muốn em ra đây?"

"Anh chỉ nghĩ cậu có thể muốn đi khỏi đó thôi." Jeonghan nhún vai. "Cậu trông giống như một con vật bị nhốt trong lồng ấy."

Wonwoo cười khúc khích. "Nghe cũng đúng đấy."

"Không thích những gì cậu thấy trong đó, phải không?"

"Chúng ta có thể không... nói về chuyện đó được không."

"Anh nghĩ chúng ta nên làm vậy."

"Em không muốn."

"Cậu biết tại sao nó làm như vậy, đúng không?" Jeonghan nhướng mày nhìn anh. Wonwoo nhìn anh ấy một cách trống rỗng, quá mệt mỏi để phản đối. "Đó là bởi vì nó là một thằng ngốc. Nhưng cậu cũng giống vậy thôi, vậy nên cậu thực sự không thể trách nó đâu."

"Em đâu có trách ai." Wonwoo thở dài. "Jeonghan, anh à, làm ơn dừng lại đi. Em thực sự không muốn nói về chuyện đó nữa."

Jeonghan có vẻ như sẽ phớt lờ yêu cầu của Wonwoo, nhưng rồi anh ấy chỉ thở dài một cách thảm thiết và quay đầu lại để hướng mắt lên bầu trời. "Anh thực sự giỏi về chuyện tình cảm, cậu biết không? Nên là anh buồn lắm khi nhìn thấy hai đứa ngu ngốc như vậy."

Wonwoo cũng nhìn lên bầu trời, trời hôm nay hẳn là nhiều mây bởi vì anh chẳng nhìn thấy một ngôi sao nào cả.

Cả hai đều im lặng một lúc lâu, cổ Wonwoo bắt đầu phát đau nhưng anh thích nhìn lên khoảng không đen kịt. Nó thực sự giúp anh bình tĩnh lại, giúp anh ngừng nghĩ về... về...

Mingyu. Mingyu... tại sao cậu ta lại bước vào cuộc đời của Wonwoo chứ? Wonwoo chưa bao giờ yêu cầu nó cả. Thật đấy.

"Jeonghan hyung."

"Hả?"

"Anh là gay à?" Wonwoo nhìn anh ấy. Đó là một câu hỏi luôn đeo bám anh kể từ khi anh gặp Jeonghan.

"Cậu đã thấy anh hôn phụ nữ trước đây rồi mà, Wonwoo." Jeonghan bật cười, nhưng nụ cười của anh ấy dịu dàng hơn một chút khi nhìn thấy chút bối rối thực sự trên khuôn mặt Wonwoo. "Anh thích cả hai; nam và nữ."

"Ồ." Wonwoo cũng đã đoán ra, nhưng anh không chắc nên không muốn kết luận vội vàng. "Thật tuyệt."

"Thế còn cậu thì sao?" Jeonghan hỏi, một tia sáng kỳ lạ hiện lên trong mắt anh. "Cậu là gay à?"

"Không." Wonwoo tự động trả lời, nhưng anh bắt đầu cau mày ngay lập tức, bởi vì điều đó không thể là sự thật, phải không? Không còn nữa...

"Không á?" Jeonghan bắt đầu cười khúc khích trước vẻ mặt lo lắng của Wonwoo.

"Em không biết nữa." Anh thực sự không biết. Anh chưa bao giờ có lý do để tin rằng mình là gay, nhưng một lần nữa, anh cũng chưa bao giờ có lý do để tin rằng mình cũng thẳng. "Từ trước tới giờ em chưa từng quan tâm đến bất kỳ ai."

"Chưa bao giờ sao?" Jeonghan nghiêng đầu. "Ý cậu là, cậu chưa từng bị thu hút bởi một cô gái hay chàng trai nào trước đây á?"

Wonwoo từ từ lắc đầu. "Có chuyện gì không ổn với em phải không?"

Jeonghan cười với anh. "Anh không nghĩ vậy đâu. Có rất nhiều người cũng cảm thấy như vậy mà. Chúng ta đang nói về sự hấp dẫn về tình dục hay hấp dẫn về tình cảm nhỉ?"

"Ừmm..." Wonwoo hơi nhích người. "Cả hai chăng, em đoán vậy."

"Chà... những chuyện như thế này không nhất thiết lúc nào cũng phải rõ ràng, cậu biết không? Nếu cậu không quan tâm đến, cậu biết đấy, tình dục, người ta thường gọi đó là asexual (vô tính). Và thuật ngữ khác là aromantic, nhưng đó là dành cho những người không muốn có những mối quan hệ lãng mạn hoặc không thể nảy sinh tình cảm với bất kỳ ai. Anh không biết về ham muốn tình dục của cậu nhưng ý anh là, bây giờ cậu đang thích Mingyu, phải không? Vì vậy, anh không nghĩ cậu là aromantic đâu, nhưng cậu biết đấy, anh là ai mà đánh giá điều đó được chứ." Jeonghan hít một hơi thật sâu và bắt đầu cười khúc khích, như thể anh ấy không vừa dội một quả bom vào Wonwoo vậy.

Wonwoo không trả lời. Tâm trí anh đột nhiên ngập tràn những suy nghĩ rối rắm.

Sự im lặng lại nhấn chìm họ, và Wonwoo lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ ngổn ngang đó, anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Chà, Wonwoo say xỉn đang có một ý tưởng. Wonwoo tỉnh táo sẽ loại bỏ một ý tưởng như thế ngay khi nó xuất hiện trong bộ não rối bời của anh.

Jeonghan lúc này trông thực sự rất đẹp trai, tóc mái xõa chạm vào mắt, mái lệch làm tôn lên khuôn mặt và Wonwoo khá chắc rằng anh ấy cũng đang kẻ một chút eyeliner nữa.

Không ngạc nhiên khi luôn có các chàng trai hay các cô gái say đắm anh ấy ở bất cứ nơi nào anh ấy tới.

"Sao cậu lại nhìn anh như vậy?" Jeonghan hỏi, nghe như thể anh ấy biết điều gì đang diễn ra trong tâm trí Wonwoo, và Wonwoo thoáng thấy sợ hãi khi biết Jeonghan giỏi đọc vị mọi người như thế nào, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó đi vì anh đang có một kế hoạch, được chứ? Và anh sẽ thực hiện nó.

"Wonwoo..." Jeonghan lại lên tiếng, giọng đầy cảnh giác.

"Chúng ta nên hôn nhau."

Jeonghan có vẻ vẫn còn sửng sốt trước câu nói đó vì anh ấy trố mắt nhìn Wonwoo trong giây lát. "Chúng ta thực sự không nên đâu."

"Tại sao không?"

"Cậu đang say mà."

"Em không say như vậy đâu." Wonwoo không biết mình đang làm cái quái gì nữa. "Anh không muốn hôn em sao?"

"Không phải vậy." Jeonghan nhíu mày. "Cậu thực sự rất dễ thương nhưng chúng ta không thể làm vậy được. Cậu và Mingyu, là một mớ hỗn cmn độn, và anh không muốn dính líu vào đâu."

"Mingyu không quan tâm đâu." Wonwoo chế giễu. "Và dù sao thì cậu ta cũng sẽ không biết về chuyện này."

"Tất nhiên là nó quan tâm rồi, cậu đang nói gì vậy? Cậu nghĩ nó hôn Sohye vì thích cô ấy sao?"

"Xem này, anh có định hôn em hay không? Vì nếu không thì em sẽ tìm người khác."

Jeonghan có vẻ ngạc nhiên trong một giây, và sau đó anh ấy lại bắt đầu cười lớn. "Chờ đã, đây có phải là vì những lời Seungkwan đã nói trước đó không? Về việc gặp gỡ người khác để vượt qua Mingyu ấy? Bởi vì anh có thể đảm bảo với cậu, hôn anh sẽ chẳng giúp ích được gì cho cậu đâu."

"Không phải vậy, được chứ?" Wonwoo rên rỉ. Thì, đại loại là... "Trước giờ em chưa bao giờ hôn con trai. Và em muốn thử. Anh là bạn của em, đúng không? Anh là người đồng tính duy nhất- Ý em là, anh người duy nhất thích con trai mà em biết, vậy nên em không thể hỏi ai khác được."

Thật là ngu ngốc, không đời nào Jeonghan lại đồng ý với chuyện này-

Ờ được rồi. Đừng bận tâm.

Jeonghan đột nhiên cúi xuống trước mặt Wonwoo và Wonwoo áp lưng vào guồng quay của ban công, mặt họ chỉ cách nhau vài inch.

"Đừng có yêu anh đấy. Cậu nghe không?" Jeonghan nói và Wonwoo chỉ biết gật đầu. "Nhắm mắt lại đi."

Lần cuối cùng Wonwoo hôn người khác là trong một bữa tiệc nào đó vào năm nhất đại học. Một cô gái thấy anh dễ thương vì lý do nào đó, và cô ấy hôn anh, Wonwoo nhớ mình đã nghĩ rằng cảm giác giống như hôn lên mu bàn tay của anh vậy. Ấm áp, ẩm ướt và nhạt nhẽo.

Vì vậy, anh không mong đợi lần này sẽ có cảm giác khác biệt lắm.

Jeonghan chậm rãi áp môi mình vào môi Wonwoo, và từ duy nhất Wonwoo có thể nghĩ ra khi Jeonghan bắt đầu hôn anh là thật ngọt. Không có tia lửa bay, không có pháo hoa, trái tim anh không điên cuồng; không có thứ gì như vậy.

Thật tuyệt, nhưng chỉ có vậy thôi. Chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Và Wonwoo nghiêm túc nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với anh, bởi vì mặc dù anh chưa hôn nhiều người cho lắm, nhưng anh có thể dễ dàng nhận ra rằng kỹ năng hôn của Jeonghan hơn mức trung bình. Môi anh ấy mềm và có vị như trái đào vậy.

Nó thậm chí không kéo dài, chỉ ba lần chạm nhẹ, có thể nhiều nhất là năm giây, trước khi Jeonghan tách ra.

"Đầu tiên, cậu có yêu anh không?"

"Không." Wonwoo hừ một tiếng.

Jeonghan mỉm cười, rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm, trước khi quay trở lại chỗ ngồi ở phía bên kia ban công. Anh ấy nhìn Wonwoo trong một giây, và cả hai bắt đầu mỉm cười cùng lúc. "Vậy, cảm giác thế nào?"

"Nó... thật tuyệt."

"Cậu không cần phải nói dối, Wonwoo." Jeonghan cười khúc khích. "Cảm giác... giống như hôn lên mu bàn tay của cậu, phải không?"

Wonwoo cắn môi dưới. "Vậy là có chuyện gì với em đúng không?"

"Một số người cần phải có cảm xúc thực sự với người kia để cảm nhận được điều gì đó khi họ hôn. Ý anh là, cậu rõ ràng cũng là một trong những người như vậy. Nếu cậu hôn người mình thích, hoặc cậu biết đấy, người cậu yêu, nụ hôn sẽ có cảm giác tốt hơn gấp mười lần so với những gì cậu cảm thấy vừa rồi."

"Anh có thích hôn em không?" Wonwoo thắc mắc và Jeonghan bắt đầu nhếch mép với anh.

"Cậu có một đôi môi đẹp, và cậu đẹp trai nữa, vậy nên anh khá thích."

Wonwoo hẳn là trông đã hơi hoảng hốt vì Jeonghan đảo mắt và xua tay.

"Không phải theo cách lãng mạn đâu. Ý anh là về thể xác, hay cậu biết đấy. Về tình dục ý."

"Tình dục?" Wonwoo bắt đầu đỏ mặt như điên và Jeonghan chỉ tiếp tục cười, như thể anh ấy không vừa mới thừa nhận mình bị thu hút về tình dục bởi Wonwoo vậy-

"Thư giãn đi. Anh đùa thôi mà." Anh ấy bật cười. "Hầu hết là vậy."

"Hyung!"

Jeonghan cười, ngửa đầu ra sau như thể anh tìm thấy niềm vui trong nỗi khốn khổ của Wonwoo. "Wonwoo, nghiêm túc đấy, Mingyu có thể đã phản bội cậu và anh sẽ không bao giờ đâm sau lưng bạn bè của mình như vậy đâu."

Phải rồi. Mingyu.

Người có lẽ vẫn đang hôn hít Sohye ở trong đó. Sohye xinh đẹp, hòa đồng, dễ thương, người phù hợp hơn để ở bên Mingyu và không phức tạp như Wonwoo.

Chỉ có một tên ngốc mới chọn Wonwoo thay vì Sohye, vì vậy anh thậm chí không thể trách Mingyu về hành động của cậu.

"Hai đứa nên nói chuyện với nhau." Jeonghan mỉm cười nghiêm túc và lắc đầu. "Anh biết chuyện đó khó khăn với cậu, Wonwoo, nhưng giao tiếp là chìa khóa nếu cậu muốn những chuyện như thế này có kết quả tốt. Cậu đã biết điều gì sẽ xảy ra nếu cậu cứ giữ im lặng về cảm xúc của mình rồi đấy."

Và anh biết Jeonghan nói đúng, nhưng có vẻ như đã quá muộn để làm vậy rồi, vậy nên Wonwoo chỉ ngửa đầu ra sau và nhìn chằm chằm vào bầu trời quang đãng.

Anh chỉ gặp lại Mingyu khi anh chuẩn bị rời bữa tiệc. Cậu đang nắm tay Sohye trong khi cô có vẻ như sắp ngất đi và cậu dừng bước khi phát hiện Wonwoo ở cửa, anh đang đợi Soonyoung đưa Yuna lên giường vì cô ấy đã ngủ quên trên vai cậu.

"Anh về à?" Mingyu hỏi, mắt lướt qua khuôn mặt Wonwoo. Wonwoo không ngờ Mingyu sẽ nói chuyện với mình, và thật ngu ngốc làm sao khi lồng ngực anh lại rạo rực khi mắt họ chạm nhau.

"Ừ. Tôi đang đợi những người khác."

"Ồ." Mingyu chuyển sang vòng tay qua eo Sohye vì người cô ấy đang nghiêng ngả một cách nguy hiểm.

"Cô ấy có sao không vậy?" Wonwoo hỏi, thực sự quan tâm. Đó không phải là lỗi của cô ấy, không phải lỗi trong số này. Cô ấy có vẻ là một cô gái tốt. Wonwoo không thể giận ai khác ngoài chính bản thân mình.

"Cô ấy, à, đã uống hơi nhiều," Mingyu nói, gạt đi mái tóc đang che đi khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô ấy. Cậu thực sự dịu dàng và khẽ khàng nói gì đó với cô ấy như thể đang cố gắng giúp cô ấy khỏi ngất đi.

Mingyu có vẻ rất giỏi chăm sóc mọi người. Cậu cũng đã chăm sóc Wonwoo khi anh say xỉn mất trí vào đêm họ gặp nhau lần đầu tiên. Và cậu cũng rất dịu dàng với Wonwoo.

"Tôi có thể thấy vậy." Wonwoo gượng cười và gạt những suy nghĩ đó đi. "Cậu cần giúp đỡ không?"

"Không, không sao đâu," Mingyu vội vàng lên tiếng, gần như hơi quá nhanh và Wonwoo không biết tại sao nhưng ngực anh lại nhói đau.

"Được rồi."

Mingyu định nói gì đó nhưng cậu lại ngừng lại, và họ đứng đó trên hành lang trống, nhìn nhau cho đến khi Sohye phát ra một tiếng than thở nhỏ khiến cả hai giật mình.

"Mệt quá." Cô nói và quay lại để vùi mặt vào ngực Mingyu.

Wonwoo nghĩ rằng anh xứng đáng được khen ngợi vì đã không để nỗi đau mà anh cảm thấy hiện rõ trên khuôn mặt. "Cậu nên đưa cô ấy về phòng đi."

"Ừm." Mingyu cắn chặt môi dưới, và Wonwoo không hiểu tại sao bỗng dưng anh cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy ánh nhìn kì lạ trong mắt Mingyu. Họ dừng lại, giống như một trong số họ định nói gì đó, nhưng rồi họ im lặng và Mingyu bắt đầu quay đi. "Em sẽ gặp anh sau."

Wonwoo gật đầu nhưng anh không biết liệu Mingyu thực sự có ý như vậy không, bởi vì mọi thứ giữa họ thật kỳ lạ và Wonwoo chỉ hơi mệt mỏi với mớ hỗn độn này.

Một lúc sau, Soonyoung dẫn anh ra khỏi ngôi nhà với một cánh tay ôm lấy vai anh một cách an toàn, nhắc nhở anh rằng đến cuối ngày, anh vẫn còn người bạn thân nhất của mình.


Sau bữa tiệc, Wonwoo quyết định rằng mọi thứ cần phải thay đổi. Anh đã để chuyện vô nghĩa này làm xáo trộn tâm trí và cảm xúc của mình quá lâu và nó khiến anh cảm thấy mình như một thằng ngốc. Anh thường không để cảm xúc điều khiển mình đến mức không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác như vậy.

Ngay cả khi mọi chuyện ở nhà có trở nên hỗn loạn, anh luôn có thể bỏ qua những chuyện đó và tập trung vào trường học hoặc giữ Chan tránh xa nhà của họ cho đến khi mẹ anh đi ngủ để thằng bé không phải nhìn thấy bà trong tình trạng đó.

Nhưng có vẻ như sự kiểm soát đó đã hoàn toàn trượt khỏi tầm với của anh, và tất cả là lỗi của Mingyu.

"Hyung, sao anh không ăn?"

Wonwoo nhìn lên khỏi đĩa của mình, nĩa vẫn đâm mạnh vào ức gà. "Anh đang nghĩ vài chuyện thôi." Anh trả lời và bắt đầu ăn thức ăn, chủ yếu là để Chan đỡ lo lắng.

"Gần đây anh kỳ lạ lắm đấy," Chan cẩn thận nói. Wonwoo đưa cho nó một chiếc khăn ăn và chỉ vào khóe miệng nơi dính một chút nước sốt, Chan lau đi với nụ cười thích thú. "Nghiêm túc đấy, có chuyện gì sao anh?"

"Không có gì đâu. Anh chỉ hơi căng thẳng với trường học và công việc thôi, anh đoán vậy." Anh nhanh chóng nói, mỉm cười với em trai mình.

Chan dường như không bị thuyết phục cho lắm. Thằng bé đẩy mì xung quanh đĩa một lúc trước khi nhìn lên Wonwoo một lần nữa. "Nó không... không liên quan gì đến Mingyu hyung, phải không?"

"Gì cơ?" Toàn bộ cơ thể của anh đều căng thẳng trước câu hỏi, đặc biệt là khi cái tên Mingyu bất ngờ được nhắc đến. "Dĩ nhiên là không rồi." Wonwoo cười trừ, hoặc ít nhất là anh đang cố gắng.

"Anh ấy cũng hành động kỳ lạ." Chan nhún vai. "Mỗi lần anh ấy đến đây, em không biết nữa. Anh ấy giống như thực sự lo lắng ấy, và rồi anh ấy thư giãn hơn nhiều khi biết anh không có ở nhà."

Anh thực sự cố gắng không để mặt mình xị xuống, nhưng thật khó khăn khi nghe thấy những lời đó. Nếu ngay cả Chan cũng nhận ra, có lẽ Mingyu thực lòng không muốn ở gần Wonwoo.

Nó không nên làm tổn thương nhiều như vậy, bởi vì Mingyu và anh chỉ mới biết nhau vài tuần, có thể là một hoặc hai tháng, vì vậy họ không phải là bạn thân hay gì đó. Nhưng mọi thứ đã xảy ra trong khoảng thời gian đó - hoặc vừa mới bắt đầu xảy ra - trước khi Wonwoo làm mọi chuyện rối tung lên. Và giờ thì nó đã kết thúc trước khi chuyện giữa anh và cậu thậm chí còn chưa bắt đầu.

"Hai người cãi nhau hay gì sao?" Chan cau mày hỏi, lặp lại câu hỏi tương tự mà Jisoo đã hỏi Wonwoo vào đầu tuần.

"Bọn anh không thân đến vậy đâu, Chan." Wonwoo đẩy đĩa của mình ra, không cảm thấy đói nữa. "Bọn anh không cãi nhau."

Chan nhướng mày, như thể nó không tin những gì Wonwoo vừa nói nhưng rồi nó chỉ nhún vai, thở dài và tiếp tục ăn. "Tối mai anh rảnh chứ?"

"Ừ, sao thế?"

"Anh có thể giúp em chuyện này không?"

"Chắc chắn rồi."

"Mingyu hyung đã tìm thấy một vài cuốn sách toán cũ của anh ấy từ thời trung học, với lời giải, ghi chú và mọi thứ. Em cần chúng vào cuối tuần để học nhưng ngày mai em không có thời gian để đi lấy vì còn phải luyện tập nữa, và anh ấy cũng phải làm việc nên không thể mang chúng đến được. Thật tuyệt nếu anh có thể đi lấy giùm em."

"Lấy ở đâu?"

"Tại nơi Mingyu hyung làm việc."

Wonwoo chớp mắt với em trai mình, và anh định nói rằng anh không thể đi vì bận nhưng anh lại vừa nói với Chan rằng ngày mai mình rảnh nên có lẽ sẽ không có tác dụng. "Em không thể đi lấy vào thứ Bảy được à?"

"Không. Mingyu hyung sẽ về nhà vào cuối tuần."

... Cậu ấy về nhà sao?

Đó không phải là vấn đề, đừng để bị phân tâm!

Wonwoo thực sự, thực sự không muốn. Ngay cả khi chỉ để lấy một vài cuốn sách cũ, ngay cả khi anh sẽ gặp Mingyu chỉ một vài phút thôi. Anh phải kiểm soát được cảm xúc của mình trước khi có thể đối mặt với cậu một lần nữa.

"Hyung, làm ơn đi mà? Em sẽ không nhờ anh nếu em có thời gian, nhưng em thực sự cần chúng, nếu không em sẽ chết mất."

"Anh không biết nữa, Chan. Anh thực sự phải làm bài tập vào ngày mai-"

"Chỉ mất nửa giờ thôi, em thề đấy! Chỗ đó cách đây chỉ khoảng mười lăm phút thôi."

Điều này khiến Wonwoo nhận ra rằng anh thậm chí không biết Mingyu đang làm việc ở đâu.

Sao anh không bao giờ hỏi cậu nhỉ? Và tại sao Mingyu không nói với anh về chuyện đó?

Wonwoo thậm chí còn không biết Mingyu có việc làm nữa.

Anh thực sự không biết nhiều về Mingyu. Gần như không gì cả. Vậy tại sao Wonwoo lại có cảm giác như anh biết rất nhiều về Mingyu nhỉ? Có phải vì Mingyu đẹp trai và có phần nổi tiếng không?

Đó là điều mà anh nên thắc mắc ngay từ đầu mới phải. Wonwoo luôn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó, vì một lý do nào đó, anh thực sự nảy sinh tình cảm với một người, thì điều đó sẽ xảy ra sau một thời gian dài anh quen họ. Tìm hiểu khuyết điểm, điểm yếu, đam mê, lo lắng của họ - Wonwoo biết cái quái gì về Mingyu ngoài chuyên ngành học và tình yêu của cậu với truyện tranh Marvel đâu chứ?

"Vậy, anh sẽ đi chứ?"

Anh thực sự không biết.

Nếu nghĩ kĩ lại thì, Wonwoo có lẽ chỉ tự đánh lừa bản thân rằng mình có tình cảm với Mingyu thôi, bởi vì chưa có ai từng thể hiện sự quan tâm đến Wonwoo như vậy, cho nên khi chuyện đó xảy ra, anh đã bám lấy người đầu tiên như một tên ngốc.

Cảm xúc của anh không có thật; đó chỉ là tác dụng phụ của việc được một người đẹp trai thể hiện sự quan tâm và yêu mến thôi.

"Hyung?"

Wonwoo ngước nhìn Chan và nhún vai.

"Ừ, chắc chắn rồi. Cho anh biết thời gian và địa điểm nhé."

Một người như Kim Mingyu có thể làm việc ở đâu được?

Trước khi Chan cho anh địa chỉ, Wonwoo đã mong đợi tên của một nhà hàng, nơi Mingyu sẽ là người phục vụ được yêu cầu nhiều nhất. Có thể là một nhân viên pha chế như Wonwoo, nhưng nổi tiếng hơn và luôn được trang bị nụ cười quyến rũ và dí dỏm. Hoặc có thể cậu đang làm việc trong một cửa hàng tạp hóa, đóng gói túi xách cho những người già và khiến họ ước mình có một đứa cháu trai đáng yêu như cậu ấy.

Nhưng lúc này Wonwoo đang đứng trước một cửa hàng nhỏ với những chiếc kính được trưng bày trên cửa sổ, và thậm chí không có một bảng hiệu nào cả. Chan không đùa khi thằng bé nói rằng cửa hàng không có tên, và Wonwoo vẫn không chắc liệu em trai mình có đưa đúng địa chỉ hay không.

Anh bắt đầu thấy cóng khi đứng bên ngoài quá lâu, nên anh thở dài và rón rén bước vào trong cửa hàng. Chuông cửa kêu leng keng và Wonwoo phải nheo mắt để nhìn rõ hơn vì ánh đèn bên trong quá tối.

Cửa hàng trông rất nhỏ và các bức tường được bao phủ bởi các kệ được chiếu sáng xếp chồng lên nhau với hàng trăm chiếc kính. Ngoại trừ những thứ đó, bên trong trông giống một nhà xưởng hơn là cửa hàng.

Có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi tại nơi làm việc rộng lớn, trên bàn chất đầy những thiết bị và những chồng giấy khác nhau.

Ông ấy nhìn lên khi Wonwoo ngượng ngùng hắng giọng. "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

"Cháu. Ừm." Wonwoo cảm thấy hơi lo lắng dưới cái nhìn của ông già, đặc biệt là vì ông ấy có vẻ khó chịu vì Wonwoo làm gián đoạn công việc của mình. "Cháu đang tìm Mingyu?"

"Mingyu?" Người đàn ông tháo kính ra và để chúng đung đưa trên ngực ông, nơi chúng được treo quanh cổ ông bằng một sợi dây. "Cậu là ai thế?"

"Cháu là bạn của cậu ấy."

"Thằng nhóc đó có bạn sao?" Đôi môi của người đàn ông đột nhiên nở nụ cười và Wonwoo tự động thả lỏng vì điều đó khiến ông ấy trông thân thiện hơn rất nhiều.

Wonwoo nhún vai. "Có vẻ như vậy ạ."

"Chà, thằng bé vẫn chưa tới." Người đàn ông nói và đứng dậy, các khớp xương kêu răng rắc. Ông nhăn mặt đau đớn, những dấu hiệu cho thấy cơ thể già nua bắt đầu gây khó khăn cho ông. "Vẫn muộn như mọi khi. Nó đã làm việc ở đây hơn một năm rồi và ta vẫn chưa thấy ngày nào mà đứa trẻ đó đến đúng giờ cả."

Nghe có vẻ không ngạc nhiên lắm, nhưng dù sao nó cũng khiến Wonwoo mỉm cười.

"Cậu có thể đợi ở phía sau. Đó là nơi cậu ấy làm việc."

Wonwoo nhìn về hướng người đàn ông đang chỉ và phát hiện ra một chiếc bàn làm việc khác được ngăn cách một phần với phía trước bởi một vài chậu cây to và một chiếc đèn trông rất cũ. "Được rồi, cám ơn chú."

"Cậu có muốn uống gì không?"

"Không, cháu ổn. Cảm ơn chú."

"Tốt. Ta đã quên đi mua sắm vì vậy ta không có bất cứ thứ gì để cung cấp đâu." Người đàn ông ngồi xuống bàn của mình và Wonwoo chỉ ngượng ngùng mỉm cười trước khi nhanh chóng đi ra phía sau.

Nơi làm việc được cho là của Mingyu lộn xộn hơn rất nhiều so với chỗ của người đàn ông kia. Có hàng đống bản kế hoạch và đồ dùng rải rác khắp nơi, những thứ trông giống như một mô hình kính mắt mà Mingyu hiện đang làm.

Anh thở dài và nhìn vào điện thoại của mình, có lẽ đang chờ tin nhắn từ Mingyu nói với anh khi nào cậu đến nhưng không có gì cả và dù sao thì Mingyu cũng chỉ muộn năm phút thôi. Cuối cùng, anh ngồi xuống chiếc ghế trong góc và lấy sách giáo khoa từ trong ba lô ra, quyết định học trong khi đợi Mingyu.

Mingyu đến hai mươi phút sau.

"Em xin lỗi, xe buýt bị hỏng và em phải đi bộ đến đây." Cậu nói, từ từ kéo chiếc mũ len ra trong khi ánh mắt cậu lướt nhanh qua khuôn mặt của Wonwoo.

Wonwoo đứng dậy khỏi ghế quá nhanh khiến sách giáo khoa của anh rơi xuống sàn. "Không sao đâu."

Ánh mắt họ chạm nhau một lúc lâu, cả hai không nói gì, Mingyu trông rất tuyệt mặc dù tóc cậu khá buồn cười vì cái mũ, và Wonwoo thực sự chỉ muốn lấy những cuốn sách đó và bỏ chạy-

"Ta đi đây!" Ông già trước đó hét lên, khiến Wonwoo giật bắn mình, gần như Mingyu đã quen với tiếng hét rồi. "Đừng quên khóa cửa lại. Ta đã quá già để dọn dẹp sau khi-"

"Cháu biết rồi, chú ơi!" Mingyu nhanh chóng ngắt lời ông. "Chúc chú cuối tuần vui vẻ."

Chuông cửa lại kêu leng keng và sau đó chỉ còn Wonwoo và Mingyu, và cửa hàng thậm chí còn nhỏ hơn trước.

"Ông ấy là chú của cậu à?" Wonwoo cẩn thận hỏi.

"Ồ, không. Không phải." Mingyu cười khúc khích. "Bọn em không có quan hệ họ hàng. Chỉ là gọi ông ấy là chú thì dễ hơn thôi."

Wonwoo gật đầu hiểu ý. Anh định hỏi lấy sách, nhưng sau đó anh nhận ra rằng đã gần tám giờ và không thể tránh khỏi tự hỏi liệu Mingyu có định dành cả buổi tối thứ sáu để làm việc một mình ở đây không.

"Những cuốn sách." Mingyu đột nhiên giật thót mình lấy cặp, lôi ra một chồng sách trông thật nặng nề. "Chan biết phải làm gì với chúng. Em... Em hy vọng chúng giúp được thằng bé."

Chúng thật nặng nề và Wonwoo không biết phải làm thế nào để mang những thứ đó về nhà mà không phải thức dậy với cánh tay đau nhức vào ngày mai. Anh ôm chúng vào ngực mình, vẫn ngây ngốc chớp mắt nhìn Mingyu.

"Cậu phải làm việc trong bao lâu thế?"

"Cho đến khi em hoàn thành mô hình này." Mingyu chỉ vào bàn làm việc, mặt cậu hơi xụ xuống khi nhìn thấy nó. "Hoặc là anh biết đấy. Cả đêm chăng."

Cậu nhìn lại Wonwoo và Wonwoo nắm chặt những cuốn sách hơn.

Anh đúng là một tên ngốc.

"Cậu có phiền không nếu tôi, uhm, ở lại để nói chuyện?"

Mingyu trông có vẻ sửng sốt trước lời đề nghị, nhưng một nụ cười nở trên khuôn mặt cậu, nhỏ bé và rụt rè nhưng thật đáng yêu-

Wonwoo là tên ngốc khủng khiếp còn sống.


Họ làm việc chủ yếu trong im lặng.

Mingyu hoàn toàn tập trung vào công việc của mình, viết nguệch ngoạc về những kế hoạch trước mặt, cài một cây bút sau tai, lè lưỡi tập trung.

Điều đó hoàn toàn đáng yêu và dễ gây mất tập trung nhưng Wonwoo cố gắng hết sức để chỉ chú ý đến những ghi chú của mình trên bàn.

Wonwoo biết mình nên đi vì đã muộn rồi và không có lý do hợp lý nào để ở lại đây lâu hơn nữa vì đã gần hai giờ trôi qua rồi.

Nhưng Mingyu có vẻ không muốn Wonwoo rời đi, và Wonwoo quyết định ở lại thêm một lúc nữa vì anh có thể tưởng tượng được việc Mingyu ở đây làm việc vào tối thứ sáu sẽ nhàm chán đến mức nào.

Họ không thực sự nói chuyện; Wonwoo hỏi một vài câu hỏi về những đốm sáng mà Mingyu đang nghiên cứu, và Mingyu đã đưa ra những câu trả lời rất thú vị cho những câu hỏi đó, nhưng sau đó họ lại chìm vào im lặng.

Bầu không khí thật khó chịu và bực bội, nhưng Wonwoo không biết phải làm thế nào để nó biến mất nên anh cuối cùng chỉ ngậm miệng và cố gắng nhồi vào đầu thêm thông tin cho kì thi giữa kì sắp tới.

Anh mất dấu thời gian sau đó, bởi vì lần tiếp theo anh kiểm tra thì đã hơn mười giờ và bên ngoài trời hoàn toàn tối om. Wonwoo ngáp dài và đóng sách lại, dụi mắt và nhăn mặt vì cơn đau ở cổ do ngồi ở một tư thế quá lâu. Anh nhìn lên và thấy rằng Mingyu thực sự đã ngủ gật.

Anh định rời đi mà không đánh thức cậu, nhưng anh cũng không muốn Mingyu cuối cùng phải ngủ ở đây cả đêm một mình.

"Mingyu." Anh nói, giọng anh hơi khàn vì không được sử dụng. Mingyu hầu như không trằn trọc trong giấc ngủ và Wonwoo định đưa tay ra lay cậu nhưng có điều gì đó ngăn anh lại.

Má Mingyu áp vào khuỷu tay gập lại, cánh tay còn lại duỗi thẳng trên bàn và các khớp ngón tay của cậu dễ dàng sượt qua sách giáo khoa của Wonwoo ở phía bên kia. Tóc cậu bù xù, và má hơi ửng hồng.

Wonwoo từ từ cúi xuống tựa cằm vào cánh tay anh, cố gắng nhìn Mingyu rõ hơn. Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch, và nếu Mingyu còn thức, điều này chắc chắn sẽ khiến Wonwoo phát hoảng.

Lúc này Mingyu trông thật bình yên. Cậu trông trẻ con và vô hại và Wonwoo đột nhiên bị choáng ngợp bởi làn sóng khao khát đang cuốn lấy anh; anh không muốn gì hơn là được trở thành một con người bình thường trong một giây, chỉ để anh có thể cảm nhận được cảm giác khi ở bên Mingyu như thế này.

Anh không thực sự suy nghĩ kĩ khi đưa tay còn lại ra để gạt tóc mái của Mingyu ra khỏi mắt cậu, theo cách mà anh muốn cách đây một thời gian khi anh bắt đầu chấp nhận tình cảm mà anh dành cho cậu (hoặc khi anh bắt đầu hoang mang về sự thật đó).

Mingyu trằn trọc trong giấc ngủ, và Wonwoo mỉm cười, ý thức rõ rằng đôi mắt của cậu quá ngây thơ và anh cần phải lùi lại một bước rất lớn vì điều này không nằm trong kế hoạch của anh.

Điều này không giúp ích được gì cả, đây không phải là điều anh nên làm khi đang cố gắng dập tắt tình cảm của mình với cậu, nhưng anh thực sự không thể ngăn bản thân mình lại. Anh không chắc liệu mình có thể làm chuyện này lần nữa hay không.

Nụ cười của Wonwoo dần tắt, các khớp ngón tay anh lướt qua sống mũi của Mingyu, và anh chỉ- chết tiệt... một thứ gì đó vừa bóp chặt vào tim anh một cách đau đớn. Chàng trai này, tất cả những tình cảm mà Wonwoo dành cho cậu ấy...

Anh thở dài, vùi miệng vào chỗ gập của khuỷu tay khi xoa ngón tay cái lên một bên lông mày của Mingyu. Nó thật đẹp.

Điều này có lẽ thực sự rất đáng sợ; Wonwoo dừng lại khi cuối cùng nhận ra mình đang làm cái quái gì lúc này, nhưng đã quá muộn vì Mingyu đột nhiên mở mắt và nhìn anh.

Wonwoo định rút tay lại mặc dù rõ ràng là đã quá muộn để giả vờ như Mingyu không bắt được anh làm điều mà anh không nên làm. Mingyu nắm chặt cổ tay anh, không cho anh rời đi trong khi khuôn mặt cậu lộ rõ ​​vẻ bối rối và điều gì đó khác mà Wonwoo thực sự không dám tìm hiểu.

"Tôi muốn đánh thức cậu," Wonwoo lên tiếng khi tìm lại được giọng nói của mình

"Bằng cách nhìn em ngủ sao?" Mingyu hỏi, nhưng giọng hơi bị bóp nghẹt vì cằm cậu vẫn đang chống vào cánh tay. "Không phải là hơi đáng sợ sao?"

Wonwoo lo lắng nuốt nước bọt, giải phóng tay mình khỏi sự kìm kẹp của Mingyu. "Tôi không có."

Đó dường như không phải là những gì Mingyu muốn nghe, bởi vì khóe môi cậu hơi rủ xuống.

Và trong khi họ ngồi như vậy, nhìn chằm chằm vào nhau như đang đợi người kia nói điều gì đó, càng ngày càng khó để ngăn bản thân làm điều gì đó ngu ngốc; bởi vì Mingyu ở quá gần, và cậu đang mang ánh nhìn đó và mọi thứ về cậu đều khiến Wonwoo bối rối.

Mingyu thở ra một hơi dài, cậu lắc đầu như thể bỏ cuộc, khoanh tay để gối đầu lên chúng. Các khớp ngón tay của họ khẽ chạm vào nhau, và cả hai đều không rút ra, vì vậy Mingyu ấn chúng vào nhau với nhiều mục đích hơn.

"Đã khá muộn rồi. Tôi nên về thôi." Wonwoo từ từ chớp mắt với Mingyu, mắt anh lướt xuống nơi Mingyu đã bắt đầu nghịch ngón tay Wonwoo, cái chạm nhẹ nhàng và xoa xoa trên da anh.

Mingyu không trả lời, thay vào đó cậu lướt mắt xuống bàn tay của họ, đầu ngón tay cậu lướt qua Wonwoo. "Tay anh dễ thương thật đấy."

"Dễ thương á?"

"Chúng hơi nhỏ ấy."

"Chúng vẫn bình thường." Wonwoo hừ mạnh, cố gắng hết sức để tỏ vẻ khó chịu, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào biểu cảm mềm mại trên khuôn mặt Mingyu.

Anh áp hai lòng bàn tay họ vào nhau, xòe các ngón tay ra như để chứng minh quan điểm của mình. Các đầu ngón tay của Wonwoo chỉ chạm tới những khớp cuối cùng của Mingyu.

Mingyu ngước lên, nhướng mày và Wonwoo liếc cậu một cái. "Đó là bởi vì cậu là người khổng lồ thôi."

"Có lẽ vậy." Mingyu nhún vai, từ từ đan chúng lại với nhau cho đến khi họ - một lần nữa - lại nắm tay nhau. Đôi mắt của cậu lướt qua Wonwoo, như thể cậu đang cố gắng xem liệu Wonwoo có ổn với việc này không. Wonwoo thậm chí không biết liệu anh có ổn với nó hay không; trái tim của anh dường như thích nó, và Wonwoo sẽ không rút tay ra mặc dù anh biết mình nên làm như vậy. Không phải Mingyu đang hẹn hò với Sohye sao? Ôi trời, không ổn đâu. Họ không nên làm chuyện này- "Sao anh lại hôn Jeonghan hyung vậy?"

Cậu đột nhiên hỏi, phá vỡ sự im lặng kéo dài giữa họ.

Wonwoo không nói được một lúc, quá sửng sốt, quá bối rối làm sao Mingyu lại biết về nụ hôn đó. "Làm sao cậu biết được?"

"Chuyện đó có quan trọng không?" Mingyu đã rất giỏi trong việc giữ cho mặt mình bình thản nhưng Wonwoo lại nhìn thấy những cảm xúc âm ỉ ẩn sau đôi mắt của cậu. "Anh... thích anh ấy à?"

Wonwoo căng thẳng, ​​bàn tay Mingyu vẫn đang nắm chặt lấy bỗng chốc giống như không thuộc về mình nữa. "Gì cơ?"

"Jeonghan hyung ấy. Anh có thích anh ấy không?" Ngón tay cái của Mingyu lướt qua da Wonwoo giống như cách cậu đã làm đêm đó trong phòng ngủ của Soonyoung và cơ thể của Wonwoo rùng mình dưới cái chạm, giống như cách nó đã làm hồi đó. "Đó là lý do anh hôn anh ấy phải không?"

"Không phải." Wonwoo cau mày và lắc đầu.

Anh chắc chắn không muốn Mingyu biết về nụ hôn ngu ngốc đó, anh không nghĩ rằng cậu sẽ phát hiện ra. Và khi nhớ lại, anh chắc chắn cũng sẽ không yêu cầu Jeonghan hôn mình. Tất nhiên anh sẽ không làm vậy rồi, nhưng giờ anh đã biết rằng mình có xu hướng đưa ra những quyết định ngu ngốc trong khi bị ảnh hưởng. "Tôi không thích anh ấy."

Mặt Mingyu càng sa sầm hơn. "Vậy thì tại sao?"

Cậu trông có vẻ khó chịu và Wonwoo cảm thấy mình như một thằng khốn vì đã gây ra điều đó nhưng Mingyu cũng có lỗi mà; chẳng có lý do gì để cậu khó chịu cả. Cậu không cảm thấy tội lỗi sao? Cậu không nghĩ về Sohye sao? "Nó thực sự quan trọng như vậy sao? Chỉ là một nụ hôn thôi mà."

Đúng vậy. Chỉ là một nụ hôn thôi. Và Wonwoo là người cuối cùng trên hành tinh này coi mọi hình thức thân mật là không có gì quan trọng. Nhưng Jeonghan là bạn anh, và nụ hôn đó không mang ý nghĩa gì cả, Wonwoo thực lòng chỉ đang cố gắng tìm hiểu cảm giác khi hôn một người đàn ông như thế nào thôi, rằng liệu anh có thích nó không, và rượu khiến việc nhờ Jeonghan giúp đỡ vào lúc đó có vẻ là một ý tưởng khá hay.

"Tôi phải đi rồi," Wonwoo nói, bắt đầu thu dọn đồ đạc. "Tôi không muốn lỡ chuyến xe buýt cuối cùng."

Mingyu gật đầu mà không nhìn Wonwoo và Wonwoo nghiến chặt răng, ghét bầu không khí kỳ lạ giữa họ khi anh nhét đồ vào túi với lực nhiều hơn mức cần thiết. Cậu giúp Wonwoo cầm sách ở lối vào cho đến khi Wonwoo mặc lại áo khoác và khi Wonwoo cố gắng lấy chúng về, Mingyu không đưa cho anh.

Cậu chỉ nhìn Wonwoo, khuôn mặt mang một biểu cảm kỳ lạ. Trời khá tối, vì chỉ có phía sau cửa hàng được chiếu sáng và Wonwoo không biết bằng cách nào hoặc khi nào hoặc tại sao họ lại đứng gần như vậy nhưng Mingyu cứ không ngừng dán mắt vào anh.

Có điều gì đó khiến tim anh đập mạnh vào lồng ngực đến mức gần như đau nhói và Wonwoo không biết phải làm gì với bản thân nữa. Anh muốn chộp lấy những cảm xúc đó và ném chúng đi thật xa, nơi mà chúng không thể quay lại với anh lần nữa-

"Em muốn một nụ hôn."

"Gì cơ?"

"Anh đã hỏi em rằng em có muốn điều gì đó đổi lại để giúp Chan không mà. Em muốn anh hôn em." Mingyu nói, cậu nghiêng đầu và cậu lại trở nên đáng sợ bởi vì Wonwoo không biết tại sao những lời đó lại phát ra khỏi miệng cậu hay điều gì đang xảy ra trong đầu Mingyu nữa.

Anh biết Mingyu không phải là người sẽ yêu cầu một điều ngu ngốc như vậy và chắc chắn không phải là người muốn bất cứ điều gì để giúp em trai của bạn mình, vì vậy anh không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.

Wonwoo siết chặt quai túi hơn một chút, tay anh bỗng nhiên đổ mồ hôi. "Chuyện này không vui chút nào đâu."

"Em đâu có nói đùa."

"Cậu nghiêm túc chứ?" Wonwoo cau mày nhìn cậu, nỗi tức giận và bối rối cuộn trào trong dạ dày. "Còn Sohye thì sao? Có phải cậu luôn ở sau lưng bạn gái và đòi hôn người khác-"

"Gì? Bạn gái của em á?"

Wonwoo nhíu mày trước vẻ mặt bối rối của Mingyu. "Không phải cậu đang hẹn hò với cô ấy sao?"

"Cái gì? Tại sao em... Không, tất nhiên là không rồi." Mingyu trông thực sự bối rối và Wonwoo cũng bối rối theo, ít nhất phải nói vậy.

"Nhưng cậu... hai người đã hôn nhau, và cậu đưa cô ấy đi hẹn hò-"

Mingyu bước lại gần và Wonwoo tự động lùi lại. "Anh biết em chỉ đến buổi hẹn với cô ấy vì Yuna mà. Và nụ hôn... Cô ấy nói với em rằng cô ấy muốn một nụ hôn từ em nhân ngày sinh nhật và em chỉ - em chỉ không lỡ lòng nào từ chối." Cậu dừng lại và nhìn xuống. "Ý em là, đó chỉ là một nụ hôn thôi mà, đúng không? Đâu có vấn đề gì đâu."

Wonwoo cố gắng nghĩ ra gì đó để đáp lại nhưng đầu óc anh đột nhiên trở nên trống rỗng và Mingyu đang ở quá gần, ánh mắt quá mãnh liệt và cậu quá đẹp trai.

Anh nắm lấy những cuốn sách trong tay Mingyu, cố gắng lấy chúng nhưng Mingyu không đưa cho anh.

"Tôi sắp bị lỡ xe buýt rồi-"

"Anh đã hôn Jeonghan hyung, nhưng lại không hôn em sao?"

Mingyu đang khó chịu với anh, và Wonwoo thôi thúc muốn làm rơi những cuốn sách nặng nề đó xuống chân cậu. "Tôi không hôn bất cứ ai, được chứ?"

"Bất cứ ai? Đó là em đối với anh sao?" Mingyu cố gắng che đi nhưng trông cậu thực sự bị tổn thương và Wonwoo phải làm cái quái gì đây?

"Ý của tôi không phải như vậy." Wonwoo cố gắng nói. "Chúng ta đã nói sẽ làm bạn mà, sao bây giờ cậu lại làm vậy chứ?"

"Có thật không, hay anh chỉ sợ hôn em thôi?"

"Tại sao tôi lại phải sợ chứ?" Anh chế giễu nhưng trái tim anh thắt lại vì sợ hãi trước những lời nói của Mingyu.

"Anh có sợ mà, không phải sao?"

"Tôi không có."

"Vậy hôn em đi."

"Tôi không muốn hôn cậu."

"Ừ. Tất nhiên là không rồi. Bởi vì anh sợ-"

Những cuốn sách chắn ở giữa nhưng dù sao thì Wonwoo vẫn làm được. Anh chồm lên và áp môi mình vào môi Mingyu chỉ trong một giây thoáng qua trước khi anh lại lùi ra.

Khó có thể nói đó là một nụ hôn, môi của họ gần như không chạm vào nhau nhưng Wonwoo vẫn đang nín thở, bởi vì anh không thể tin rằng mình vừa làm như vậy.

"Cái gì vậy?" Mingyu hỏi sau một hồi im lặng, môi cậu hơi hé mở.

Mặt Wonwoo nóng bừng bừng và anh cố gắng nhún vai trước bất cứ điều gì vừa xảy ra. "Tôi vừa mới hôn cậu."

"Hyung, đó - đó không phải là hôn." Mingyu cười khúc khích và trong một giây Wonwoo dường như quên đi mọi chuyện, về không khí căng thẳng giữa họ, bởi vì anh lại thấy Mingyu cười, giống như cậu đã làm lúc trước khi họ ngồi trước tiệm thịt nướng dưới trời mưa.

"Môi chúng ta chạm vào nhau, theo như tôi biết đó là hôn..." Wonwoo dừng lại vì Mingyu bước lại gần, cậu đặt những cuốn sách lên bàn bên cạnh, và sau đó cậu thậm chí còn bước lại gần hơn cho đến tận khi mũi giày của họ chạm vào nhau.

Wonwoo biết mình nên làm gì lúc này; anh nên nhặt những cuốn sách chết tiệt đó lên và rời đi vì chẳng có gì hay ho có thể thoát ra từ chuyện này cả, nhưng họ đang ở rất gần và Mingyu trông thật ấm áp và thu hút, toàn bộ cơ thể Wonwoo đột nhiên có cảm giác nặng nề, giống như nó đang bị kéo về phía Mingyu như cục nam châm vậy.

Mingyu nói đúng, bởi vì Wonwoo đang sợ chết khiếp khi Mingyu cẩn thận đưa tay lên ôm lấy má Wonwoo, và cậu bắt đầu cúi người từ từ như đang tiến đến một con thú hoang.

Có một giây khi mắt họ chạm nhau và trái tim Wonwoo đập thình thịch, và sau đó anh nhắm mắt lại đúng lúc để cảm thấy môi Mingyu áp vào môi mình.

Cảm giác không giống như hôn cô gái đó cách đây nhiều năm, hay Jeonghan tuần trước, và chắc chắn không giống như hôn lên mu bàn tay của mình.

Lòng bàn tay của Mingyu đặt trên má Wonwoo và Wonwoo đang nắm chặt áo len của Mingyu ở hai bên để giữ cho bản thân đứng vững, cố gắng không để những cái chạm và mùi hương của Mingyu cũng như hơi ấm của cậu ảnh hưởng đến anh nhưng đó là điều duy nhất anh ý thức được; nếu có ai đó hỏi Wonwoo về tên của anh ngay lúc này, anh có lẽ sẽ nói tên Mingyu thay vào đó.

Anh kéo Mingyu lại gần, Mingyu hôn anh sâu hơn và Wonwoo hoàn toàn đau khổ trước âm thanh kỳ lạ thoát ra từ cổ họng mình. Nó khiến Mingyu chậm lại, khiến cậu hôn Wonwoo như đang cố làm anh bình tĩnh lại, giống như cậu đang cố trấn an Wonwoo rằng không sao nhưng hoàn toàn không có gì là ổn cả.

Bởi vì anh đang hôn Mingyu và cảm giác đó chẳng giống bất kỳ nụ hôn nào mà anh từng có trước đây. Đúng như Jeonghan đã nói.

Nếu cậu hôn người cậu thích hoặc cậu biết đấy, người cậu yêu, cảm giác sẽ tuyệt hơn gấp mười lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro