Chapter 5: Heart Out

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 dấu hiệu cho thấy bạn đang phải lòng ai đó.

Lòng bàn tay Wonwoo rịn đầy mồ hôi khi anh ngồi trước máy tính xách tay trên sàn phòng ngủ của mình. Căn phòng tối om, khuôn mặt anh chỉ được chiếu sáng bởi màn hình máy tính.

Sau hai tiếng đồng hồ cố gắng đi ngủ mà không thành công, đầu óc anh rối bời không thể bình tĩnh lại và bụng anh quặn thắt vì lại sắp phải đối mặt với ​​nguồn cơn phiền muộn của mình vào tối mai, Wonwoo quyết định phải chấm dứt chuyện này.

Thật là nực cười. Không đời nào anh thừa nhận mình đang sợ hãi cả. Anh chỉ đang bối rối thôi.

Vì vậy, cho dù anh có lên google và gõ "làm thế nào để biết bạn đang phải lòng ai đó" vào lúc một giờ sáng... thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Anh thở dài và nhấn vào đường link, mắt lướt qua những dòng chữ.

"Một: Bạn thấy mình đang đếm ngược cho đến ngày hai người gặp lại nhau." Anh đọc.

Điều đó không đúng. Thực ra thì nó hoàn toàn ngược lại. Wonwoo sợ hãi những khoảnh khắc anh biết mình sẽ phải đối mặt với Mingyu một lần nữa.

Chà, cho đến giờ thì vẫn khá là tốt.

"Hai: Bạn nghĩ về họ rất nhiều."

Wonwoo dựa lưng vào giường, nét cau có khắc sâu vào khuôn mặt anh. Anh sẽ không nói rằng anh nghĩ về Mingyu rất nhiều; hơn thế nữa, anh chỉ lo lắng về những tương tác kỳ lạ giữa họ và ý định của cậu chàng với Wonwoo mà thôi.

"Ba: Bạn chải chuốt trước khi gặp người đó."

Cái quái gì thế? Không hề.

"Bốn: Bạn tự hỏi họ nghĩ gì về bạn."

Wonwoo lo lắng nuốt khan. Anh... không có. (Wonwoo đã thực sự làm thế... tiếp theo.)

"Năm: Bạn nghĩ rằng họ thật tuyệt vời."

Đây thực sự là một câu có tính khái quát. Anh chưa bao giờ nghĩ Mingyu là người tuyệt vời. Điều gần nhất mà Wonwoo có thể nghĩ đến là anh hơi choáng ngợp trước cách Mingyu đối xử rất tốt với em trai mình. Ngoài ra, Mingyu hầu như chỉ khiến anh bật cười vì cậu ta là một tên ngốc đã gửi cho Wonwoo những bức ảnh về mọi thứ mà cậu thấy hấp dẫn dù là nhỏ nhất theo đúng nghĩa đen, như tuần trước khi Mingyu cắt đôi quả nho và nó trông giống như một mặt cười (thành thật thì Wonwoo nghĩ Mingyu giống như một chú cún con đội lốt một đứa trẻ học đại học vậy đó).

"Sáu: Bạn cảm thấy lo lắng trước khi gặp người đó."

Wonwoo đọc to, và ngay lập tức anh cảm thấy có gì đó kì lạ trong bụng mình. Anh nuốt nước bọt và cố dằn xuống.

"Bảy: Bạn thầm hy vọng họ sẽ rủ bạn đi hẹn hò."

Điều đó đã xảy ra rồi, phải không? Mingyu rủ anh đi hẹn hò; Wonwoo từ chối cậu. Và không, anh không muốn Mingyu rủ anh đi chơi nữa. Tuyệt đối không.

Anh thực sự chỉ muốn tất cả những cảm giác khó hiểu này sẽ trôi đi thật xa và không bao giờ quay trở lại nữa.

Wonwoo tắt máy tính xách tay và trở lại giường.

Chuyện đó chẳng giúp ích được gì cả.

Anh không phải lòng Mingyu. Anh chưa bao giờ quan tâm đến một người như thế và ngay cả khi Mingyu có khiến anh cảm thấy khác theo một cách nào đó, anh vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu ngay bây giờ.

Chan sẽ ở lại nhà Doyoon vào cuối tuần. Wonwoo không thể đưa thằng bé đến dự sinh nhật của Jeonghan vì tất cả các tác nhân gây ra bệnh hen suyễn của nó, vì vậy thật tốt là các chàng trai đã lên kế hoạch ôn tập cùng nhau cho kì thi.

"Em đã mang theo áo khoác chưa?"

"Dạ rồi, thưa mẹ." Chan đảo mắt, cười khúc khích trước cái nhíu mày mà nó nhận được từ Wonwoo. "Em có rời khỏi thành phố đâu, vậy nên đừng lo lắng nữa."

"Anh đâu có lo. Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì đó sẽ là lỗi của anh và anh không muốn phải đối mặt với mấy vấn đề đó đâu." Wonwoo nhún vai. Đó là một lời nói dối; anh chắc chắn đang lo lắng.

(Wonwoo đã bí mật kiểm tra ba lô của Chan để đảm bảo rằng em trai anh thực sự nhớ mang theo bàn chải đánh răng và vitamin của thằng bé.)

Chan thở dài, gật đầu. "Em đi nhé."

"Nhắn tin cho anh khi em đến đó," Wonwoo nói, mím môi lại khi Chan nhướng mày với anh.

"Anh có chắc là mình không lo lắng không vậy?" Em trai anh bật cười

"Không mà."

Chan lắc đầu và đi giày vào. "Tạm biệt, hyung. Chào mọi người giùm em nhé, được không?"

"Ừ." Cậu mở cửa và họ nhìn nhau trong một khoảnh khắc khó xử, và Chan trông như muốn ôm Wonwoo nhưng cậu nhóc có vẻ đã nghĩ rằng tốt hơn là không nên làm thế. "Này, Chan-"

Chan quay lại, nhìn anh đầy mong đợi. "Dạ?"

Wonwoo hắng giọng. "Cẩn thận nhé."

Điều này khiến Chan mỉm cười với anh, như thể nó đã hiểu hết ý nghĩa đằng sau hành động của Wonwoo. "Chắc chắn rồi."

Wonwoo mất nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho đêm nay so với những lần khác, đã thay áo ba lần và tạo kiểu tóc nhiều hơn bình thường trước khi anh chợt nhớ lại "Ba: Bạn chải chuốt trước khi bạn gặp người đó."

Anh đứng hình trước gương, các ngón tay vẫn đang luồn qua mái tóc anh.

Chỉ là tại sao anh lại cố gắng để trông được hơn ngày thường nhỉ? Đâu phải là anh đang cố gây ấn tượng với bất kỳ ai-

Anh không.

Wonwoo nhanh chóng chỉnh lại kiểu tóc của mình, cố gắng vò rối tóc để làm sạch keo vuốt. Anh cũng cởi bỏ chiếc áo sơ mi sang trọng của mình để mặc một chiếc áo màu xám đơn giản dù biết rằng Soonyoung sẽ nhìn anh không mấy hài lòng cho mà xem, nhưng anh không quan tâm.

Anh cũng đảm bảo để kính ở nhà, cho dù đã hết kính áp tròng dùng một lần.

Mingyu chắc chắn đã không nói dối khi cậu bảo nhà hàng chỉ là một địa điểm nhỏ. Nếu không có tấm biển treo trên lối vào của quán, bạn sẽ không thể biết rằng đây là nơi mà bạn có thể ăn uống.

"Chà. Nơi này tuyệt đấy," Yuna thì thầm khi họ đứng trước nhà hàng. Cô ấy đang đứng giữa Wonwoo và Soonyoung, bàn tay họ đan vào nhau.

Họ đã chính thức hẹn hò vài ngày trước. Wonwoo thật lòng hạnh phúc cho Soonyoung. Yuna là một cô gái tuyệt vời, thông minh, tốt bụng, đủ bình tĩnh để giúp Soonyoung sống thực tế nhưng cũng không ngại nói về những điều nhất định.

Wonwoo đã lại quay trở về làm bóng đèn rồi. Bất cứ khi nào Soonyoung có bạn gái mới và họ đi chơi cùng nhau, Wonwoo chưa bao giờ ngừng khó xử mặc dù anh đã khá quen với cảm giác là một kẻ thừa thãi rồi.

Không khí bên trong khá ấm cúng, quán ăn được chiếu sáng lờ mờ với một vài biển hiệu phát sáng đầy màu sắc treo trên tường. Có vẻ như chỉ có sáu bàn, nhưng nó khá chật, nồng nặc mùi thịt nóng hổi, một vài người đàn ông say xỉn đang hát theo những bài nhạc trot mới nhất đang được bật.

Jeonghan vẫy họ ra phía sau nhà hàng, nơi họ đã kê hai chiếc bàn lại với nhau để có chỗ cho tất cả mọi người. Wonwoo chỉ nhận ra Seungcheol, đoán chừng cô gái có mái tóc được tẩy trắng và hai chàng trai khác hẳn là bạn cùng trường của Jeonghan.

"Jisoo không thể đến được hả?" Jeonghan hỏi sau khi ôm anh.

"Vâng, bà của anh ấy bị ốm nên anh ấy đã về nhà rồi," Wonwoo nói, lúng túng giới thiệu bản thân với những người khác trước khi ngồi xuống.

Anh chắc chắn không thắc mắc một người nào đó đang ở đâu, và anh cũng chắc chắn không cảm thấy bụng mình sôi lên dữ dội khi người đó và Minghao bước vào chỉ một lúc sau.

Mingyu nở nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen xõa xuống khá hoàn hảo và Wonwoo không thể không chú ý đến cách một trong những người bạn của Jeonghan nhìn Mingyu với vẻ tán thưởng, thậm chí không cố gắng che giấu diều đó khi anh ta soi Mingyu.

"Dm, Gyu, ngồi xuống đi!" Seungcheol rên rỉ trước cảnh tượng Mingyu đã gây ra, vòng tay qua cô gái đã tự giới thiệu mình là Krystal trước đó.

"Chào anh." Minghao mỉm cười với Wonwoo và Wonwoo bằng cách nào đó cảm thấy thực sự vui mừng khi gặp cậu ấy bởi vì Soonyoung đang khá bận rộn với Yuna. "Trông anh được lắm đấy, Wonwoo hyung." Cậu nói khi ngồi xuống cạnh Wonwoo. Mingyu khịt mũi ngồi xuống bên cạnh Minghao, thì thầm vào tai cậu ta điều gì đó mà Wonwoo không hiểu nhưng điều đó khiến Minghao nhún vai và nhếch mép hài lòng.

Wonwoo không hiểu nhưng anh mừng thầm vì cuối cùng Mingyu đã không ngồi cạnh mình (đặc biệt là vì anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt mỗi khi nghĩ về việc Mingyu chính là lý do liên quan đến lịch sử tìm kiếm trên google của Wonwoo vào đêm hôm qua).

Wonwoo đang bận tám chuyện với Minghao khi Seungkwan và Seokmin đến một lúc sau khi mà họ đã gọi đồ ăn và thức uống, anh chưa bao giờ trò chuyện lâu với cậu ấy trước đây và khá ngạc nhiên rằng cậu ấy lại là người dễ nói chuyện như vậy. Minghao không làm cho bầu không khí trở nên khó xử, các câu hỏi và câu trả lời của cậu ấy đều trung thực và cậu ấy cực kỳ say mê khi bắt đầu nói về nhiếp ảnh. Cậu ấy cho Wonwoo xem một vài tấm hình có trong điện thoại của mình và sẽ không ngoa khi nói rằng anh thực sự rất ấn tượng.

"Minghao, mấy tấm ảnh tuyệt lắm." Wonwoo biết mình đang há hốc mồm, nhưng anh không thể ngừng lướt qua từng bức ảnh. Tất cả chúng đều mang một rung cảm kỳ lạ, bí ẩn và khi Wonwoo đề cập đến điều đó, Minghao gật đầu mỉm cười và nói rằng đó là những gì cậu ấy làm với việc chỉnh sửa và ánh sáng. Những bức ảnh của cậu chủ yếu là về kiến ​​trúc; những tòa nhà và những con đường vắng ở các thành phố, nhưng trên hết đều là chân dung của con người, được chụp một cách đẹp đẽ đến mức Wonwoo thực sự quên thở trong một giây. Anh dừng lại ở hình ảnh một khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trên giường trước máy tính xách tay, khuôn mặt người đó chỉ được chiếu sáng bởi màn hình trong khi phần còn lại của căn phòng hoàn toàn tối om.

Mingyu trông có vẻ mệt mỏi trong tấm ảnh này với quầng thâm dưới mắt và mái tóc rũ xuống mặt thành những sợi lười biếng; nhưng trông cậu cũng, chà, đẹp một cách vô thực.

"Em có thể gửi cho anh cái này."

Wonwoo nhìn lên khỏi màn hình điện thoại. "Hả?"

"Anh đã dán mắt vào nó gần một phút rồi đấy." Minghao bắn cho anh một cái nhìn kỳ quặc, như thể cậu biết điều gì đó mà Wonwoo không hiểu, và Wonwoo nhanh chóng đưa điện thoại lại cho cậu, mắt anh lướt nhanh qua sườn mặt của Mingyu.

"Mấy tấm ảnh đều rất đẹp," Wonwoo nói và Minghao cười lớn, lắc đầu.

"Này, Gyu." Minghao đột nhiên huých vào tay Mingyu và nắm chặt cổ tay cậu. "Đổi chỗ đi. Tôi cần nói chuyện với Seokmin."

Mingyu bối rối nhìn người bạn cùng phòng của mình, mắt cậu nhanh chóng di chuyển đến Wonwoo trước khi quay đi chỗ khác. "Ông cũng có thể nói chuyện với cậu ấy như thế này mà."

"Không, tôi không thể. Chuyện bí mật mà. Giờ thì nhấc mông lên đi nào ông bạn."

"Gì-"

Trong vòng năm giây, Minghao đã trèo qua lòng Mingyu và đẩy cậu về phía Wonwoo với nhiều lực hơn mức cần thiết. Mingyu càu nhàu và chửi thề trong hơi thở, ngồi thẳng trở lại.

Wonwoo lặng lẽ đưa một miếng thịt vào miệng anh, bỗng nhiên cảm thấy bực bội khi anh đột nhiên ý thức được mọi nơi mà cơ thể Mingyu đang chạm vào mình. Thật là nực cười bởi vì mới hồi nãy thôi, Minghao còn ngồi gần anh hơn nhiều và Wonwoo chẳng thèm bận tâm một chút nào.

"Xin lỗi. Có vẻ như anh lại bị mắc kẹt với em rồi," Mingyu nói.

Wonwoo nuốt miếng thịt xuống và quay lại nhìn cậu. "Chan có nói gì với cậu về bài kiểm tra của nó ngày hôm nay không?"

Mingyu lắc đầu. "Không. Em nghĩ chắc là thằng bé làm bài không suôn sẻ vì nó không nhắn tin cho em nên em cũng không muốn hỏi."

"Không đâu, thằng bé làm bài tốt lắm." Wonwoo nhún vai. "Nó hẳn đã quên vì quá phấn khích."

Khuôn mặt của Mingyu sáng lên trước những gì Wonwoo vừa nói, và một phần căng thẳng dường như rời khỏi cơ thể Wonwoo. "Thật sao? Chết tiệt, thật vui khi nghe vậy. Em sẽ cảm thấy thật kinh khủng nếu thằng bé lại trượt lần nữa."

"Tôi nghĩ cậu đang làm rất tốt rồi," Wonwoo nói, hắng giọng khi Mingyu nhích lại gần hơn một chút. "Ý tôi là. Chan chỉ toàn nói những điều tốt đẹp về cậu thôi."

"Phải không?"

"Ừ. Thằng bé không bao giờ chịu im lặng mỗi khi nói về cậu." Chắc Wonwoo có vẻ khó chịu, vì Mingyu bẽn lẽn cười khúc khích.

"Em xin lỗi." Cậu nhún vai. "Dù vậy, đừng trách nó; đâu phải là lỗi của nó khi mà em quá quyến rũ đâu chứ."

Wonwoo cau mày với Mingyu nhưng nụ cười trên môi đã phản bội anh và Mingyu lúc này trông có vẻ quá tự mãn. "Im đi"

"Em có nói gì đâu."

"Nụ cười ngu ngốc của cậu đã nói đủ rồi."

"Ngu ngốc?" Mingyu ôm ngực. "Hyung, anh cần nghiêm túc dừng làm tổn thương trái tim em đi."

Rõ ràng Mingyu đang muốn nói đến điều gì nhưng trước khi Wonwoo có thể mở miệng (hoặc cố gắng tìm hiểu về biểu cảm đó trên gương mặt Mingyu, chính là biểu cảm mà Mingyu đã có khi họ tình cờ gặp nhau ở siêu thị) Yuna đã tiến tới nắm lấy cánh tay cậu. Wonwoo tự nhắc mình rằng cô ấy là em họ của Mingyu trước khi cô là bạn gái của Soonyoung.

"Xin lỗi vì đã làm gián đoạn hai người. Cho em một phút nhé." Cô ấy mỉm cười nhanh với Wonwoo trước khi nắm chặt cánh tay Mingyu hơn một chút, nét mặt cô ấy đanh lại. "Thế quái nào mà anh lại hủy hẹn với cậu ấy hả?"

"Yuna, không phải lại nữa chứ-"

"Anh đã phớt lờ tin nhắn của em hai ngày rồi, đồ ngốc! Em đang bốc hỏa đây, anh có thể giải thích không?"

"Ồ, anh tưởng đó là thịt (mới bốc hoả) chứ."

"Min-" Cô ấy vỗ vào tay Mingyu. "gyu!"

Wonwoo thở dài và dựa lưng vào tường, cảm thấy hơi bị mắc kẹt giữa anh em họ và cũng như thể anh - một lần nữa - lại trở thành người thừa. Anh thực sự không thể bỏ đi ngay lúc này, vì vậy anh cố gắng để không nghe cuộc trò chuyện của họ nhiều nhất có thể.

"Chúng ta không thể nói chuyện này sau được ư?"

"Không. Những gì anh làm thật thô lỗ. Cậu ấy là bạn của em, Gyu, và bây giờ em cảm thấy như mình đã gài bẫy cậu ấy vì anh đã để cậu ấy leo cây vậy." Yuna lườm khi Mingyu đảo mắt.

"Có chuyện quan trọng đã xảy ra. Anh xin lỗi về Sohye. Cô ấy sẽ ổn thôi, còn người kia thì không."
Hq
"Tất nhiên là cô ấy sẽ ổn! Cô ấy đã phải lòng anh từ khi còn học cấp hai! Anh nghĩ cô ấy cảm thấy thế nào khi cuối cùng anh rủ cô ấy đi chơi và sau đó lại bỏ rơi cô ấy như thể không có chuyện gì hả?" Yuna lắc đầu với Mingyu và sau đó có vẻ như hơi xấu hổ. Wonwoo cố gắng không nhếch mép, nhưng Mingyu trông giống như một đứa trẻ đang bị la mắng và anh thực sự thích thú với cảnh tượng đó. "Mà anh có chuyện gì quan trọng đến mức phải hủy cuộc hẹn của mình thế?"

"Anh phải dạy kèm cho một người bạn, được chứ? Cậu ấy có một bài kiểm tra quan trọng và anh không thể để cậu ấy đội sổ được."

Wonwoo chớp mắt với Mingyu và người kia cũng nhìn lại anh cùng lúc, cậu hơi mỉm cười khi thấy Wonwoo hiểu ra câu chuyện.

Yuna thở dài. "Được rồi. Em hiểu rồi. Nhưng ít nhất anh có thể sắp xếp lại một cuộc hẹn với cô ấy được không? Làm ơn đi Mingyu. Anh không thấy cô ấy đau lòng như thế nào đâu. Em tưởng anh thích cô ấy chứ?"

Mingyu thở dài. "Được rồi, thôi- dừng lại đi. Anh sẽ nhắn tin cho cô ấy. Giờ thì tránh ra đi, em thật thô lỗ."

Yuna quay lại nhìn Wonwoo với một nụ cười rụt rè. "Em xin lỗi Wonwoo, em không cố ý đẩy anh ra -"

"Không, không sao đâu." Wonwoo nở một nụ cười trấn an và cô lại ngả lưng về chỗ ngồi của mình.

"Tốt hơn hết là anh không nên lặp lại lần nữa." Yuna thì thầm, lườm Mingyu. "Hoặc em sẽ nói với dì ..."

"Anh biết rồi. Thư giãn và ăn thịt của em như một cô bé ngoan đi."

Mí mắt trái của Yuna có vẻ như sắp bắt đầu co giật. "Anh có nhớ cảm giác đau như thế nào khi em lấy một cái nĩa đâm vào chân anh..."

"Yuna, em yêu, bình tĩnh nào." Soonyoung vòng tay qua người cô ấy và Mingyu ngay lập tức trừng mắt, điều đó chỉ khiến Soonyoung bắn cho cậu một cái nhếch mép hài lòng.

"Hai người có thể không," Wonwoo lầm bầm, cảm nhận được không khí căng thẳng giữa Mingyu và Soonyoung khi anh lặng lẽ với lấy bát cơm trước mặt. Mingyu, vì một lý do nào đó, cực kỳ bảo vệ Yuna và nếu Wonwoo không biết trước thì anh sẽ nghĩ Mingyu là anh trai của cô ấy chứ không chỉ là anh họ của cô.

"Thu tay lại đi, Kwon," Mingyu lẩm bẩm và miễn cưỡng quay mặt về phía đồ ăn trước mặt khi Wonwoo nhìn cậu để đánh giá về hành vi nam tính của cậu.

"Cô ấy là bạn gái của anh. Nếu cô ấy cho phép, anh sẽ chạm vào cô ấy."

"Ồ, thật sao? Và tôi sẽ cắt đứt con c*c của anh nếu anh..."

"Các chàng trai. Chú ý cách cư xử," Jeonghan lên tiếng từ bên cạnh, điều này khiến cả hai người đều phải im lặng một cách đáng ngạc nhiên, giống như Jeonghan có một cách để trấn áp họ (thành thật mà nói, anh ấy thực sự có thể làm vậy).

"Mong là anh biết," Mingyu nói, chuẩn bị một cuốn salad cho mình. Wonwoo phải mất một giây để nhận ra rằng cậu đang nói chuyện với mình. "Chan cũng nói về anh rất nhiều đấy."

Wonwoo nhìn theo chuyển động của ngón tay Mingyu khi cậu đặt miếng thịt vào trong cuộn rau. "Thật sao?"

Mingyu gật đầu và cắn một miếng. "Anh chắc chắn là một người anh trai tuyệt vời. Thằng bé nói rằng anh luôn ở bên nó và rằng anh rất mạnh mẽ. Nó thực sự ngưỡng mộ anh lắm."

Câu nói khiến Wonwoo nhíu mày bối rối khi nhìn chằm chằm vào đống thịt nóng hổi trước mặt. "Gì cơ?"

Mingyu ngừng nhai và nói qua một miệng đầy đồ ăn, đáng lẽ Wonwoo nên thấy cảnh tượng đó thật tởm nhưng từ duy nhất hiện lên trong đầu anh khi nhìn vào đó là "quý mến" và điều đó khiến anh muốn đập đầu vào tường. "Sao trông anh lại như vậy? Hai người không hợp nhau sao?"

"Không, không phải như thế đâu." Wonwoo lại nhìn lên, nhún vai. "Tôi chỉ... tôi không nghĩ thằng bé sẽ nói như vậy về tôi thôi."

Anh và Chan rất hợp nhau. Nhưng mối quan hệ của họ đã bị ảnh hưởng rất nhiều khi Wonwoo chuyển ra ngoài khi lên đại học, anh về cơ bản đã để Chan lại một mình đối mặt với các vấn đề của gia đình họ. Mọi thứ trở nên rối ren với Chan sau đó, những đứa trẻ ở trường trung học bắt gặp cậu bé lên cơn hen suyễn khi Wonwoo, anh trai của cậu, không còn ở đó để chăm sóc cậu nữa. Chan không bao giờ nói bất cứ điều gì, thằng bé chưa một lần phàn nàn, nhưng Wonwoo đã nghe tất cả những điều đó từ mẹ và sẽ không có cách nào để anh không cảm thấy tội lỗi và tự trách bản thân về những gì đã xảy ra cả.

Anh không thể hiểu tại sao Chan lại đánh giá cao anh sau tất cả những điều đó.

"Thật sao?" Mingyu nuốt nước bọt và nhìn Wonwoo một cách cẩn thận. "Chờ đã- Anh có ổn không vậy? Anh trông như sắp khóc ấy." Mặt cậu sa sầm. "Đ-Đừng khóc. Ừm. Đây, anh ăn chút thịt đi."

Mingyu dùng đũa gắp một miếng thịt bò và đưa lên miệng Wonwoo, chạm vào môi anh.

Và Wonwoo chỉ-

Anh hoàn toàn đóng băng.

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh nhìn chằm chằm vào Mingyu, mắt mở to và bối rối khi cậu cố gắng cho anh ăn và trái tim anh đột nhiên như muốn vỡ ra; những hình ảnh nhức nhối, xoắn xuýt và nhòe nhoẹt hiện lên trong đầu Wonwoo, anh đang dùng tay ăn cơm vì không có ai-

Và rồi mắt anh ngân ngấn nước.

Mingyu kinh hãi khi nhận thấy đôi mắt long lanh của Wonwoo. "Hyung- dm, em xin lỗi! Em nên tránh xa anh ra - em không cố ý làm cho anh khóc đâu." Cậu bắt đầu rụt tay lại và Wonwoo di chuyển để nắm cổ tay cậu theo bản năng, giữ nó gần lại.

Họ nhìn nhau như vậy, Mingyu có vẻ lo lắng và bối rối còn Wonwoo thì cố gắng ngăn mình không nghẹn ngào vì những giọt nước mắt không thể giải thích được đang sắp trào ra. Mingyu lại cẩn thận đưa miếng thịt chạm vào môi Wonwoo và lần này Wonwoo mở miệng để ăn nó, mũi anh cay xè khi bắt đầu nhai.

Mingyu hít một hơi thật sâu, ánh mắt dịu dàng quan tâm khi nhìn Wonwoo ăn. "Ngon không anh?" Cậu hỏi và Wonwoo thực lòng chỉ vui mừng vì Mingyu không nói gì về việc Wonwoo suýt khóc trước mặt cậu.

Anh cảm thấy thật xấu hổ, ngu ngốc và bối rối trước hành vi của chính mình; anh suýt khóc, chỉ vì Mingyu cố đút cho anh ăn. Wonwoo gật đầu và chớp mắt gạt đi sự ướt át, mặt và cổ nóng bừng, lông mày nhíu lại vì bực bội.

Mingyu cười. "Anh biết không, thịt bò có vị rất tuyệt khi ăn cùng mật ong đấy. Anh đã thử nó bao giờ chưa?"

"Chưa."

"Thử nó đi!" Mingyu gắp một miếng thịt khác và chấm vào bát trước mặt Minghao, lại đưa lên môi Wonwoo.

Wonwoo thực lòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình; tại sao ngực anh lại đau đến vậy khi anh mở miệng và để Mingyu đút cho mình ăn lần nữa, tại sao anh lại cảm thấy mất mát và dễ bị tổn thương, hay tại sao anh lại để Mingyu làm điều này. "Ngon thật."

"Phải không?" Mingyu ngồi lại, đôi mắt tinh tế lướt qua khuôn mặt Wonwoo như để đảm bảo rằng anh sẽ không khóc lần nữa. "Anh có ổn không vậy?"

"Trông tôi không ổn sao?" Wonwoo rất giỏi lừa người, anh biết điều đó.

"Anh chỉ - anh gần như đã khóc."

"À, không." Anh lắc đầu, nở nụ cười thản nhiên với Mingyu. "Do kính áp tròng của tôi đấy. Đôi khi mắt tôi bị khô và bắt đầu chảy nước, chỉ vậy thôi."

Mingyu im lặng nhìn anh trong vài giây, có vẻ không bị thuyết phục như Wonwoo muốn, nhưng may mắn là cậu không thăm dò thêm. "Lại cái kính áp tròng chết tiệt đó hả? Anh nên đeo kính của mình đi."

"Cậu có một niềm ưa thích đặc biệt nhỉ? Đối với kính ấy?" Wonwoo bật cười và nhấp một ngụm rượu mà Jeonghan đã rót cho anh lúc trước. Phải, anh không định uống rượu tối nay, nhưng sau những gì vừa xảy ra, anh không nghĩ rằng mình có thể tỉnh táo trong vài giờ tới mà không phải lo lắng đến chết đi sống lại.

"Không. Chỉ khi chúng ở trên mặt anh thôi."

Nó khiến anh nhớ lại cái đêm họ gặp nhau; Wonwoo đã không ngừng lảm nhảm về răng của Mingyu và cuối cùng Mingyu cũng hỏi anh câu hỏi tương tự, và Wonwoo cũng trả lời theo cùng một cách. Anh nghĩ rằng Mingyu đang nhắc nhở anh về điều đó, vì cậu đang nhếch mép cười với anh.

"Anh biết mà, giống như cách mà anh cảm thấy về răng của em ý." Cậu thè lưỡi và lướt qua răng nanh phía trên bên trái của mình và Wonwoo siết chặt ly rượu trong tay khi nhìn thấy cảnh đó.

"Lúc nói vậy tôi đang say mà." Anh nhấp một ngụm rượu nữa.

"Nhưng anh đã nói với em rằng những gì anh nói là thật lòng. Tại câu lạc bộ ấy. Nhớ không?"

"Không."

Mingyu bật cười, lắc đầu. "Anh chỉ đang phủ nhận thôi."

"Cả hai lần đó tôi đều đã say. Cậu không thể bắt tôi phải chịu trách nhiệm về những điều tôi đã nói được."

"Chà, bây giờ thì anh đang tỉnh táo nè, và anh vẫn nghĩ em đẹp trai, và anh vẫn ám ảnh với răng của em còn gì." Cậu cắn môi dưới của mình để nhấn mạnh và Wonwoo thực sự phải đảo mắt vì vết sưng trên môi dưới của cậu chuyển sang màu trắng trước khi trở lại màu hồng đậm hơn trước.

"Cứ tin những gì cậu muốn đi," Wonwoo càu nhàu và trước khi biết điều đó, anh đã tự rót cho mình một ly rượu khác. Tất cả đều là lỗi của Mingyu. Anh sẽ không phải say nếu không phải vì cậu ta.

Mingyu cười khẩy và khi Wonwoo quay sang trừng mắt nhìn cậu, nụ cười của cậu dịu đi, trở nên gần như ngây thơ, và ánh nhìn của Wonwoo dịu lại. "Huyng biết không, anh nói em khó hiểu, nhưng anh mới là người khó hiểu nhất mà em từng gặp đấy."

Phần còn lại của đêm trôi qua dễ dàng hơn Wonwoo mong đợi. Nếu bỏ qua tất cả những lời trêu chọc, những cái nhìn và nụ cười tinh tế, Mingyu là một người thực sự tốt. Cậu ta không giống một tên ngốc như giả vờ; phải rồi, cậu thích chó và truyện tranh nhưng cũng thực sự đam mê giúp đỡ những người kém may mắn. Wonwoo hỏi cậu muốn làm gì trong mười năm tới và Mingyu nói rằng cậu muốn trở thành một giáo viên ở một đất nước nơi trẻ em nghèo khó có thể đi học. Cậu cho Wonwoo xem hình một đứa trẻ trên điện thoại của mình, đến từ Châu Phi, một cô bé mà cậu đã cưu mang từ khi bắt đầu lên đại học và cùng với những người khác, họ đã cố gắng quyên góp đủ tiền để cô bé có thể đến trường.

Cậu trông rất tự hào khi cho Wonwoo xem những bức ảnh về cô bé, như thể đó là em gái của cậu chứ không phải một đứa trẻ ở bên kia trái đất mà cậu chưa từng gặp trước đây.

Wonwoo ngạc nhiên, và lại tiếp tục như vậy. Mingyu cứ làm vậy với anh; cậu tiếp tục cản đường khi Wonwoo cố gắng tìm ra khuyết điểm ở cậu.

"Anh muốn viết loại sách nào?" Mingyu hỏi trong khi rót thêm rượu đắng cho Wonwoo và nhét đống đồ ăn thừa trên bàn vào miệng.

"Tôi không chắc nữa." Wonwoo nhận lấy chiếc ly từ tay Mingyu, ngón tay họ khẽ chạm vào nhau. "Tôi nghĩ tôi muốn bắt đầu với những cuốn sách dành cho... những người trẻ chăng? Ý tôi là, tôi không biết. Sách dành cho giới trẻ hay gì đó."

Mingyu ậm ừ. "Có lý do cụ thể nào không?"

"Họ dễ hài lòng hơn," Wonwoo nói một cách đùa cợt, cả hai đều mỉm cười trước nhận xét của anh. "Tôi nghĩ mọi người cởi mở hơn với những điều nhất định ở độ tuổi đó. Dễ bị ảnh hưởng hơn các thứ. Tôi muốn tạo ảnh hưởng tốt, cậu biết đấy. Giúp họ tìm hiểu về những điều quan trọng mà họ có thể không được dạy ở trường hoặc từ cha mẹ của họ. Giống như... về tình dục, hay phân biệt chủng tộc. Chúng ta chưa bao giờ nói về những điều đó ở trường cả. Tôi đoán ở một số quốc gia, những điều đó chỉ- phổ biến hơn. Được chấp nhận nhiều hơn. Tôi nhớ câu chuyện về một cô gái kia, đã đến trường với đôi mắt thâm đen sau khi bố cô ấy phát hiện ra cô ấy đã ngủ với một cô gái khác. Nói chung cô ấy bị đánh giá vì đã quan hệ tình dục, nhưng cũng bị coi thường khi làm chuyện đó với phụ nữ, và tôi không nghĩ có ai đã giúp cô ấy tìm hiểu về những chuyện đó. Hoặc nói với cô ấy rằng điều đó không sao cả. Bởi vì chúng ta luôn nghĩ rằng quan hệ tình dục trước hôn nhân là sai và thậm chí chúng ta không được phép nghĩ đến việc nhìn người cùng giới theo cách như vậy. Cô ấy thực sự rất tốt, nhưng sau chuyện đó cô ấy không thể kết bạn được nữa. Tôi đã nói chuyện với cô ấy một lần, và cô ấy nói rằng có một tác giả người Mỹ đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, rằng những câu chuyện của họ đã khiến cô ấy cảm thấy bình thường hơn, theo một nghĩa nào đó. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ thực sự hạnh phúc nếu tôi cũng có thể làm điều tương tự, cậu biết đấy, cho trẻ em trong nền văn hóa của chúng ta."

Chỉ khi Wonwoo ngước lên khỏi lòng anh và nhìn vào mắt Mingyu, khi anh nhận ra sự ngạc nhiên thực sự và điều gì đó trong mắt cậu, anh mới nhận ra mình vừa nói nhiều như thế nào. Anh thậm chí không thể nhớ được lần cuối cùng anh nói nhiều như vậy mà không có ai yêu cầu là khi nào. Mingyu chắc chắn không yêu cầu, vậy mà Wonwoo vừa mới kể cho cậu nghe về thế giới quan của mình.

"Xin lỗi. Tôi không cố ý-"

"Em thích anh," Mingyu thốt lên và Wonwoo suýt đánh rơi ly rượu trên tay.

Minghao, người cũng nghe thấy tuyên bố đột ngột của Mingyu, quay sang nhìn bạn mình với một cái nhìn chắc chắn rằng "ngọt ngào".

Wonwoo bối rối nhìn lại Mingyu, hoặc có thể anh trông cực kỳ hoảng sợ vì hai má của Mingyu đỏ ửng cả lên - giống như tương ớt trên bàn vậy. "C-Gì? Ý em là em thích cách anh nghĩ. Em đồng ý... với tất cả những điều đó."

"Ồ." Wonwoo cảm thấy cơ thể như thở phào nhẹ nhõm, nhưng đó không phải là tất cả. Có gì đó khác lạ, một cái nhúm đau nhói trong ngực anh, nhưng anh quyết định lờ nó đi. "Tuyệt, cảm ơn cậu."

Anh nghe thấy Minghao khịt mũi và lẩm bẩm gì đó trong khi quay sang chỗ Seungkwan và Seokmin một lần nữa. Wonwoo nhìn chằm chằm vào Mingyu, có vẻ như cậu có điều gì đó muốn nói nhưng rồi quyết định im lặng và nở một nụ cười nhẹ trước khi bắt đầu ăn lại.

Chân của họ vẫn đang áp sát vào nhau; sự hiện diện của Mingyu thật ấm áp và chân thực và Wonwoo không thể mô tả cảm giác đó khiến anh cảm thấy thế nào, vì vậy anh uống nhiều bia hơn.

"Cậu đã ăn được gần ba giờ rồi đấy." Wonwoo cau mày với Mingyu khi người kia bắt đầu dọn hết những món phụ còn lại. "Không nghỉ chút nào."

Wonwoo không chắc là đã muộn thế nào, có lẽ khoảng mười một giờ, mọi người trong nhà hàng lúc này đã khá say rồi, đặc biệt là bàn với các doanh nhân ở góc kia, những người này vừa nãy mới hò hét theo các bài hát và giờ thì đang có những cuộc trò chuyện sâu sắc, ý nghĩa với nhau (một trong số họ đang khóc nức nở vào vai bạn bè của mình và Wonwoo cảm thấy thật kinh khủng vì thấy cảnh tượng đó khá thú vị).

Soonyoung trông như một đứa ngốc. Giống như một chú cún con đang yêu, nuốt chửng lấy từng chữ rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Yuna nhưng có vẻ như cô ấy cũng không khá hơn là bao, ngón tay cô ấy gạt những sợi tóc khỏi khuôn mặt đáng yêu của cậu ấy, cô nở một nụ cười bẽn lẽn và thơm những nụ hôn ngọt ngào lên má cậu.

Họ đang ở trong giai đoạn trăng mật khó chịu, nhưng ngạc nhiên là Wonwoo không thấy mọi thứ khó chịu đến thế. Có lẽ là vì Soonyoung là bạn thân của anh, và bất cứ điều gì khiến cậu ấy hạnh phúc cũng làm cho Wonwoo hạnh phúc.

Seungkwan hiện đang cố gắng an ủi Seokmin - Wonwoo không chắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng thằng nhóc đang rủ rỉ gì đó nói với cậu (và Seungkwan tiếp tục rót thêm rượu cho Seokmin, như thể nó sẽ làm cho vấn đề của cậu biến mất, nhưng Wonwoo chắc chắn rằng nó chỉ có ý tốt mà thôi).

Và sau đó là Minghao, người bằng cách nào đó đang ngồi giữa những người bạn của Jeonghan, những người thấy cậu ấy thực sự trưởng thành và dễ thương hay gì đó, và họ đang có những "cuộc trò chuyện của người lớn". Tuy nhiên, họ chỉ cách nhau có hai tuổi, vì vậy Wonwoo không thực sự hiểu cho lắm.

"Nếu em không ăn, đồ ăn sẽ bị đổ đi và sẽ thật lãng phí," Mingyu lầm bầm, với lấy chiếc bát cuối cùng có chứa rau bina đã nấu chín. Cậu hít một hơi thật sâu, nhăn mặt đau khổ và bắt đầu ăn.

Wonwoo bật cười, nhướng mày nhìn cậu. "Cậu có chắc là mình ổn không vậy?"

"Ừ," Mingyu nói và đặt bát xuống. Khuôn mặt của cậu lại nói khác; cậu trông như thể sắp ngất đi vậy. "Thực ra là không. Em nghĩ mình sắp chết rồi đây."

"Tôi tự hỏi tại sao."

"Đừng có lên lớp em lúc này chứ. Em đang mang bầu một em bé đồ ăn đây", cậu rên rỉ và ấn lòng bàn tay vào bụng mình. "Giờ thì em đang cảm nhận được những cơn co thắt thực sự đây này."

"Đừng làm quá lên nữa-"

"Chỉ cần đưa em đến bệnh viện thôi."

"Mingyu."

Cậu chàng bắt đầu cười khúc khích nhưng trông cậu có vẻ như đang thực sự rất đau. "Không, nhưng nghiêm túc mà nói, em cảm thấy không ổn cho lắm."

Wonwoo cau mày nhìn cậu. "Cậu có cảm thấy buồn nôn không?"

"Em không biết nữa."

"Thề với Chúa." Wonwoo lắc đầu và nhìn từ trên xuống dưới. "Cậu có muốn ra ngoài không?"

Không ai thực sự quan tâm đến việc họ đang làm gì, vì vậy một phút sau Mingyu và Wonwoo đã ra ngoài tiệm thịt nướng, ngồi dưới mái hiên ở lối vào trên sàn lát đá lạnh, lưng áp vào bức tường gạch còn lạnh hơn.

Một vài nhóm thanh niên lướt nhanh qua họ, đang quá bận tránh mưa trong tình trạng say xỉn để có thể để ý đến họ.

Ngoài trời khá lạnh, nhưng sau khi ở trong nhà hàng quá lâu với tất cả hơi nóng xung quanh, khói, mùi thức ăn và tiếng ồn, cảm giác thật tuyệt khi được thoát khỏi nó.

Wonwoo vòng tay ôm lấy nửa thân trên của mình và liếc nhìn Mingyu. "Cậu không sao chứ?"

"Em chỉ cần một phút thôi," Mingyu thở dài và dựa đầu vào tường, một tay cậu xoa bụng theo vòng tròn. Gương mặt của cậu chỉ được soi sáng bởi ngọn đèn lồng cuối hẻm và tấm biển hiệu của quán thịt nướng.

Wonwoo hy vọng rằng đó chỉ là do ánh sáng bởi vì Mingyu đột nhiên trông thật mệt mỏi.

Anh không say như những gì anh nghĩ, với số lượng đồ uống anh đã nạp vào ở trong đó, nhưng có thể là do anh đã ăn quá nhiều trước đó và giữa chừng, nên anh chỉ cảm thấy đầu mình hơi ong ong mà thôi.

Dù vậy nó vẫn đủ để làm cho anh cảm thấy thư giãn, rượu đã phá bỏ đi sự cẩn trọng thường ngày của anh.

Họ ngồi trong im lặng một lúc, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên cạnh tiếng nhạc, những tràng cười và những tiếng hò hét bất chợt bên trong quán ăn.

"Trời mưa cả tuần rồi," Wonwoo nói để phá vỡ sự im lặng.

"Em biết. Tệ thật nhỉ." Mingyu ậm ừ và nhắm mắt lại. Wonwoo quan sát cậu một giây trước khi đảo mắt nhìn ra con đường vắng trước mặt.

"Cậu không thích mưa sao?"

"Cũng không hẳn. Trông em giống như một con người của mùa hè hơn phải không?"

Wonwoo nhún vai. "Tôi không biết nữa. Tôi cũng thích mùa hè, nhưng mà tôi thực sự không thể chịu đựng nổi cái nóng. Tôi thích mưa hơn."

"Điều đó không làm em ngạc nhiên lắm đâu." Mingyu mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Tại sao?"

"Anh có vẻ là người thích mưa." Cậu nhún vai và mở mắt. "Anh thực sự mang lại cảm giác bình lặng ấy. Em có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng anh cuộn mình trong chăn trên ghế dài và tận hưởng cơn mưa ở nhà."

"Tôi đâu có làm vậy." Anh đang nói dối; anh thực sự làm vậy.

Mingyu quay đầu lại. "Anh có làm."

"Cậu chẳng biết gì về tôi cả." Wonwoo hừ một tiếng.

"Nhưng em muốn vậy."

Wonwoo từ chối nhìn vào Mingyu nhưng quyết tâm của anh chỉ kéo dài trong vài giây thảm hại.

Mắt họ lại khóa chặt vào nhau và Wonwoo không thể thực sự chống lại cảm giác mạnh mẽ trong bụng đang quay trở lại, đòi hỏi và áp đảo đến mức khiến anh cảm thấy chóng mặt.

"Cậu khỏe hơn chưa?" Anh hỏi, né tránh bất cứ chủ đề nào sẽ có thể xuất hiện tiếp theo, và anh ước rằng mình đã bỏ lỡ tia thất vọng trong mắt Mingyu.

"Em cảm thấy như mình sắp chuyển dạ, nên chưa," Mingyu càu nhàu và lúng túng vỗ nhẹ vào bụng mình.

"Cậu có muốn về nhà không?"

Mingyu lắc đầu. "Em muốn ở đây thêm một lúc. Cùng anh."

Không đời nào Wonwoo có thể phớt lờ những lời nói của Mingyu mà không có cảm giác như một thằng khốn nạn. Anh chớp mắt nhìn cậu, cảm thấy gáy mình bỏng rát. "Khi cậu... nói những điều như vậy. Tôi... ừm. Thành thật mà nói, tôi thực sự không biết phải phản ứng thế nào."

"Ừ. Đó không phải là lỗi của anh đâu. Em đã nói là em sẽ dừng lại mà." Mingyu liếm môi, mắt cậu nhìn vào Wonwoo một lúc lâu. "Hyung, anh có biết là khi phải lòng ai đó, anh sẽ không ngừng nghĩ về họ không?"

Wonwoo từ từ lắc đầu. "Tôi chưa bao giờ phải lòng bất kỳ ai."

Wonwoo thậm chí không thể nói liệu anh có đang nói dối vào thời điểm này hay không, bởi vì anh đang nhìn Mingyu và điều duy nhất anh biết là trái tim của anh dường như đang căng lên, điều này nghe có vẻ không khoa học lắm nhưng chắc chắn cảm giác của anh là như vậy.

"Anh-" Mingyu nghiêng đầu. "Anh đang đùa sao?"

"Không."

"Anh... chưa từng yêu á?"

Wonwoo mở to mắt trước câu hỏi, và anh cảm thấy lo lắng khi nghe những lời đó.

Mingyu bật cười trước biểu hiện của Wonwoo nhưng cậu nghe cũng có vẻ hơi lo lắng nữa. "Em sẽ coi nó như là chưa."

"Cậu thì sao?" Wonwoo hỏi, cố gắng lờ đi không khí khó xử xung quanh họ.

"Đã từng yêu chưa?"

"Ừ."

Mingyu ậm ừ. "Em đoán là em có. Một lần."

"Cô ấy là ai?" Wonwoo hỏi, và sau đó anh nhớ Mingyu đã nói rằng cậu không quan tâm đến giới tính và anh đã sửa lại. "Hay anh ấy?"

Điều này khiến Mingyu mỉm cười, nhẹ nhàng và ấm áp và Wonwoo nghẹn lại vì một âm thanh nực cười muốn thoát ra khỏi cổ họng anh. "Đó là một cô gái. Bọn em học cùng trường hồi trung học."

"Ồ." Wonwoo gật đầu và cắn môi trong giây lát. "Hai người ở bên nhau bao lâu?"

"Hơn một năm một chút."

"Tại sao... hai người lại chia tay?" Wonwoo không chắc mình có được phép hỏi hay không; Mingyu và anh quen nhau chưa được bao lâu và ngay cả khi họ có biết nhau lâu đi chăng nữa, anh cũng không biết đó là một cuộc chia tay lộn xộn hay liệu Mingyu có thể vẫn chưa vượt qua nó hay không. "Cậu không cần phải nói với tôi..."

"Không, không sao đâu. Em hết buồn vụ đó rồi." Mingyu nói. "Cũng không có gì đặc sắc lắm. Bố mẹ của cô ấy khá là bảo thủ và cô ấy thực sự coi trọng chuyện không quan hệ tình dục trước hôn nhân. Dĩ nhiên không phải em có vấn đề với chuyện đó!" Cậu nói nhanh khi Wonwoo nhìn cậu một cách đánh giá. "Nhưng họ muốn chúng em kết hôn nếu chúng em muốn ở bên nhau và chúa ơi, em chưa sẵn sàng cho chuyện đó ở tuổi mười chín đâu."

"Có lý." Trời bắt đầu mưa to hơn và Wonwoo lùi lại, áp sát vào tường hơn. "Nhưng cô ấy không phải là người duy nhất cậu hẹn hò, phải không?"

"Không, em đã hẹn hò với rất nhiều người. Rất nhiều." Cậu bật cười và Wonwoo muốn biết ai là người đã gây ra cái nhìn khó chịu đó trong mắt cậu. Anh muốn biết những người Mingyu đã từng hẹn hò và anh không nghĩ đó là điều mà mình nên cảm thấy.

Đôi mắt của Mingyu lại tập trung vào khuôn mặt Wonwoo, và cậu chỉ dán mắt vào Wonwoo một lúc lâu cho đến khi anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. "Gì thế?"

"Em chỉ..." Mingyu cắn môi dưới và lắc đầu. "Điều gì sẽ xảy ra nếu anh yêu?"

"Tôi không nghĩ là chuyện đó sẽ xảy ra đâu."

"Anh đâu thể biết trước được."

"Nó phức tạp lắm. Tôi không thể chỉ- chuyện đó không dễ dàng đối với tôi."

"Nhưng sao lại không chứ? Yêu, chuyện đó rất dễ dàng. Giống như - Nó xảy ra cho dù anh có muốn hay không. Anh gặp một ai đó và điều đó giống như thôi thúc anh vậy." Đôi mắt của Mingyu lại quá dữ dội. Wonwoo ngoảnh mặt đi.

"Nếu tôi không muốn yêu, tôi sẽ không yêu. Tôi có thể kiểm soát được."

"Anh nghiêm túc đó hả? Không, anh không thể. Đó không phải là cách tình yêu hoạt động-"

"Vậy thì sao, cậu đang nói với tôi rằng cậu có thể yêu một- một kẻ ấu dâm hay gì đó à?" Wonwoo cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Anh không muốn nói về điều này, đặc biệt là với Mingyu trong tất cả mọi người.

"Hyung, đó không phải là ý của em, anh biết mà." Mingyu thở dài, vai cậu chùng xuống. "Trái tim muốn những gì nó muốn. Đó là những gì em đang nói."

"Trái tim tôi không thực sự có tiếng nói lắm đâu."

Mingyu lắc đầu. "Vậy kế hoạch của anh là gì? Anh định ở một mình cả đời sao?"

"Không. Tôi sẽ nhận nuôi mèo." Wonwoo nhún vai, và khi nhìn lên, Mingyu nở nụ cười, khiến Wonwoo không thể không mỉm cười đáp lại. Thật may là bầu không khí căng thẳng kỳ lạ mà sự bất đồng của họ gây ra đã biến mất.

Mingyu quay lại xoa bụng nhưng một lúc sau thì cậu bỏ cuộc, đặt hai tay mình vào lòng và kêu lên một tiếng buồn bã. "Em ước mẹ em ở đây. Bà ấy giỏi xoa bụng nhất."

Wonwoo cảm thấy có thứ gì đó nhói lên trong lồng ngực, giống như cảm giác khi Mingyu đút cho anh ăn đêm hôm đó. "Cậu còn đau sao?"

"Vâng. Muốn giúp em không?"

"Tôi không xoa bụng cho cậu đâu."

"Sao vậy?" Mingyu bĩu môi.

"Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Em đang bị đau và em nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều nếu anh xoa bụng cho em thôi."

"Tôi sẽ bỏ qua chuyện đó." Wonwoo bật cười nhưng Mingyu vẫn đang bĩu môi và cổ cậu có vẻ hơi đổ mồ hôi, giống như cậu thực sự đang rất đau, nhưng Wonwoo không thể chỉ xoa cái bụng chết tiệt của cậu vì chúa.

"Làm ơn đi mà?"

Wonwoo thậm chí còn không biết tại sao mình lại đồng ý. Anh chỉ đưa tay ra và đặt lòng bàn tay của mình lên bụng Mingyu. Nó vẫn phẳng lì, mặc cho cả đống thức ăn mà Mingyu vừa tống vào bụng, và cảm giác săn chắc hơn rất nhiều so với bụng của Wonwoo. Tất nhiên là như vậy rồi, vì Wonwoo thậm chí còn không biết đánh vần từ phòng tập thể dục như thế nào trong khi Mingyu dành ít nhất một giờ ở đó mỗi ngày.

Anh cảm thấy cơ bắp của cậu rung lên dưới lòng bàn tay mình trước khi Mingyu bắt đầu cười khúc khích. Mingyu nắm lấy cổ tay anh và lắc đầu, trông vẫn cực kỳ thích thú.

"Cậu cười gì thế?" Wonwoo lườm cậu và cố gắng kéo cổ tay anh ra khỏi vòng tay của Mingyu nhưng cậu không buông anh ra.

"Em chỉ muốn xem liệu anh có thực sự làm vậy hay không thôi."

Wonwoo hậm hực rụt tay lại, ngoảnh mặt đi nhìn một cặp đôi đang chạy vào màn mưa.

"Ủa, hyung giận à?"

"Im đi."

"Em xin lỗi. Đừng giận mà." Mingyu lại nắm chặt cổ tay anh để thu hút sự chú ý của anh.

"Tôi có giận đâu."

"Vậy sao anh không nhìn em?"

"Bởi vì cậu xấu lắm."

Mingyu kêu một tiếng đầy tổn thương. "Anh đang thực sự cố gắng làm tan nát trái tim em đêm nay, phải không?"

Câu nói làm cho Wonwoo nhìn lại Mingyu, vì đây là lần thứ hai Mingyu yêu cầu anh đừng làm tổn thương cậu nữa; Wonwoo đã bỏ qua nó lần đầu tiên, và anh biết mình nên bỏ qua nó một lần nữa nhưng điều đó rất khó, được không?

Mingyu làm anh thật khó để giữ lý trí.

Những ngón tay cậu vẫn đang cuộn quanh cổ tay Wonwoo, và khi Wonwoo bắt gặp ánh mắt của cậu, Mingyu đã hạ nó vào lòng mình. Cái nắm tay của cậu chắc chắn, nhưng cũng thật nhẹ nhàng và ấm áp. Điều này thật tuyệt.

Cảm giác này... thật tuyệt. Thật tốt khi được ở bên Mingyu

Mingyu nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, và thực sự không công bằng khi cậu ấy trông đẹp trai như thế nào lúc này. "Hyung-"

"Mày đây rồi!" Giọng của Soonyoung cắt ngang cậu. Mingyu buông cổ tay Wonwoo ra như bị bỏng và Wonwoo đột nhiên cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.

"Hai người đang làm gì trên nền đất vậy?"

"Mingyu đang bị đầy hơi. Cậu ấy cần phải loại bỏ nó."

Mingyu nhìn anh một cách khó chịu, như thể Wonwoo vừa phản bội lòng tin của cậu vậy. "Hyung!"

"Quá nhiều thông tin." Soonyoung cau mày với cậu.

"Này, em không cảm thấy bị đầy hơi cho dù điều đó có nghĩa là gì-"

"Anh không quan tâm đến chứng khó tiêu của cậu đâu, anh bạn. Cậu có lẽ nên đi khám thì tốt hơn đấy. Mọi người chuẩn bị về rồi nên nhấc mông lên và vào trong đi."

Wonwoo đứng dậy và phủi quần jean, đưa tay đỡ Mingyu, người vẫn đang trừng mắt nhìn anh. Anh đỡ cậu đứng dậy và cái nhìn của Mingyu chuyển thành nụ cười khi Wonwoo bắt đầu nhếch mép với cậu.

Họ nắm tay nhau trong vài giây và cảm giác như là quá lâu và cách Mingyu nhìn anh thật đáng báo động.

Và Wonwoo nghĩ rằng anh cần phải từ bỏ nhiệm vụ ngay bây giờ nhưng có vẻ như đã quá muộn cho điều đó.



Wonwoo sẽ không nói rằng anh là một người ưa thích bạo lực; ôi trời, anh đã không tham gia vào một trận đánh nhau nào kể từ lần anh và bạn mình bị đập bởi một vài tên lớn hơn hồi cấp hai vì gọi một trong số chúng là đồ mập ú.

Chà, có lẽ anh cần xem xét lại câu nói đó, vì có lẽ suy cho cùng anh cũng là một kẻ thích bạo lực.

Ít nhất là khi anh đã uống một chút rượu trước đó.

Họ tạm biệt những người khác và chia tay Minghao và Mingyu vì họ ở hai hướng ngược nhau của thành phố.

Lúc đầu thì mọi chuyện vẫn ổn; nơi này không phải là quận tốt nhất của thị trấn, được biết đến là khu vực có xu hướng xảy ra những việc bất hợp pháp (...), nhưng nó không thực sự nguy hiểm cho lắm.

Wonwoo nhìn thấy một bóng đen qua khóe mắt mình, giống như ai đó đang cố gắng vượt qua họ, và Yuna đột ngột quay ngoắt lại với vẻ mặt cáu kỉnh.

Cô ấy quay lại một cách nhanh chóng và Wonwoo trở nên cứng đờ trước vẻ mặt của cô ấy; cô ấy trông cực kỳ hoảng sợ.

Wonwoo ngó lại qua vai và thấy ba gã đang đi sau họ vài bước, rõ ràng là đang say xỉn, cười khúc khích.

"Có chuyện gì thế?" Anh hỏi cô ấy, đảm bảo rằng Soonyoung không nghe thấy vì cậu đang bị phân tâm bởi một vài âm thanh náo động ở phía bên kia đường.

"Không có gì đâu. Đi thôi," Yuna nhanh chóng nói.

Wonwoo không đi tiếp. Anh dừng bước và quay lại đối mặt với mấy gã kia. "Này!"

"Wonwoo-" Yuna rít lên, gần như khẩn trương. "Đừng mà, chỉ cần đi thôi-"

"Won, sao vậy?" Soonyoung hỏi, nhìn mấy tên đó với vẻ bối rối.

"Chúng mày vừa làm cái đéo gì với cô ấy vậy?" Wonwoo hỏi họ, và phải rồi, chắc chắn là do rượu bởi vì Wonwoo không hẳn là một kẻ hèn nhát, nhưng anh cũng tự biết rằng anh gầy như một cái sào và không thể hạ gục bất kỳ kẻ nào trong số này.

"Mày đang nói cái gì vậy?" Một trong những gã đàn ông lên tiếng, giọng hắn ta lèo nhèo cho thấy hắn đang say như thế nào. "Đi tiếp đi, thằng nhóc."

"Đi nào." Yuna nắm lấy cánh tay anh và cố gắng xoay anh lại.

"Nghe lời cô em xinh đẹp kia đi." Tên đội mũ lưỡi trai nói, nở nụ cười rùng rợn về phía Yuna.

"Anh bạn, cẩn thận lời nói của mình đi," Soonyoung lên tiếng và bước tới trước mặt cô.

"Cứ coi đó như một lời khen đi, anh bạn. Bạn của mày có cặp mông đẹp đấy; và cảm giác khi sờ vào cũng tuyệt nữa." Hắn ta lại cười và hai gã kia cũng bật cười theo.

"Cái đéo gì?" Soonyoung nhìn Yuna. "Bọn nó có chạm vào em không?"

Yuna liếc nhìn mấy tên đó với ánh mắt lo lắng và đó là tất cả những gì Soonyoung cần để xác nhận.

Họ nói khi adrenaline bắt đầu bơm khắp cơ thể, bạn sẽ không thực sự nghĩ về những gì mình đang làm nữa; cơ thể của bạn chỉ hành động theo bản năng mà thôi.

Wonwoo muốn nghĩ đó là những gì đã xảy ra trong vài giây tiếp theo.

Soonyoung sải bước và đấm thẳng vào mặt gã khiến hắn loạng choạng ngã xuống đất. Bạn bè của tên đó có vẻ ngạc nhiên trong một giây nhưng sau đó, một trong số chúng xô Soonyoung xuống đất, đá vào bụng cậu ấy.

"Dừng lại!" Yuna hét lên, cố gắng chạy đến để giúp Soonyoung nhưng Wonwoo đã giữ cô lại một cách mạnh mẽ, và chuyện tiếp theo anh biết rằng mình đang kéo tên kia ra khỏi Soonyoung và đấm vào mặt hắn ta.

Và sau đó, anh thành thật không biết chuyện quái gì đã xảy ra nữa. Anh nghe thấy tiếng Yuna hét lên, và anh nhìn thấy Soonyoung nằm trên mặt đất đang bị đá và anh cảm nhận được cơn đau dữ dội nhất mà anh từng cảm thấy trong đời ở bụng dưới, và sau đó là một bên mặt.

Anh khá chắc chắn rằng cú đấm thực sự đánh gục anh trong vài giây vì Soonyoung đang cố gắng kéo một trong những gã đó tránh xa Wonwoo khi anh mở mắt, hét lên những lời tục tĩu với họ.

"Để anh ấy yên!" Yuna hét lên ngay khi một trong số những người đó đá vào bụng Wonwoo một lần nữa.

"Mày không biết là không nên gây sự với những người to gấp đôi mày sao?!" hắn càu nhàu và chuẩn bị tung thêm một cú đấm vào mặt Wonwoo.

Và rồi chuyện gì đó đã xảy ra; Wonwoo nghe thấy một tiếng xèo xèo, giống như có người đang xịt chất khử mùi hay thứ gì đó, rồi gã đàn ông phía trên gào lên đau đớn và ngã ngửa ra đất.

Tên đó bắt đầu nức nở và Wonwoo rên rỉ, mở mắt ra. Anh thấy Yuna đang nhìn xuống anh với đôi mắt ngấn lệ, trên tay cô đang cầm một cái ống nhỏ, và một giây sau mắt anh bắt đầu nóng bừng.

"Cái đéo gì thế!"

"G-gì cơ?" Yuna nghe có vẻ hoảng hốt. "Ôi trời! Ôi chúa ơi, Wonwoo, em xin lỗi, em không cố ý-"

"Mẹ kiếp! Dm, đó là cái gì vậy?!"

"Bình xịt hơi cay! Em không cố ý xịt vào anh đâu! Em xin lỗi, Wonwoo, trời ơi, em không biết phải làm gì-"

Và sau đó cảnh sát đến.

Wonwoo không thể ngừng chảy nước mắt.

Họ đang ngồi ở trong phòng chờ của đồn cảnh sát. Ba gã đàn ông đang ngồi trước mặt họ ở phía bên kia; hai người trong số họ chỉ nhìn có vẻ bị thương nhẹ trong khi người thứ ba vẫn khóc sưng mắt, mặt mũi sưng húp và đỏ như trái cà chua. Wonwoo có lẽ cũng không khá hơn chút nào.

Nếu hắn ta không phải là nguyên nhân khiến môi Wonwoo bị dập, cơn đau nhói khủng khiếp ở bụng và trên má sưng tấy của anh, Wonwoo có lẽ sẽ thấy tồi tệ cho hắn ta vì chết tiệt, bình xịt hơi cay thực sự đúng là vũ khí từ địa ngục.

Yuna xịt thẳng thứ đó vào mặt hắn ta, trong khi Wonwoo chỉ dính một lượng nhỏ và thành thật mà nói, anh vẫn còn cảm giác như mình sẽ không thể nhìn thấy một lần nữa. Dù sao thì, mắt anh vẫn đang chảy nước và anh không thể mở mắt ra mà không cảm thấy bỏng rát mặc dù họ đã ngồi ở đây gần một giờ rồi.

Cảnh sát chỉ la mắng họ một trận, cho họ biết điều gì có thể xảy ra nếu một trong số họ bị thương nặng.

Soonyoung nói rằng cậu ấy muốn kiện vì một trong những kẻ đó đã quấy rối Yuna bằng cách chạm vào mông cô ấy (Yuna cuối cùng đã thừa nhận sau khi cảnh sát hỏi cô ấy).

Ba gã kia phủ nhận điều đó. Họ nói rằng bạn của hắn ta đã đánh rơi điện thoại của mình và vô tình chạm vào mông cô ấy, và lý do duy nhất mà cuộc chiến xảy ra là Soonyoung đã đấm bạn của họ mà không có lý do gì cả.

Và tất nhiên, cảnh sát đã thả họ ra, bởi vì tất cả mọi người liên quan (bao gồm cả Yuna) đều say xỉn khi sự việc xảy ra và họ không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của bất kỳ ai vào thời điểm này.

Họ cũng thực sự tức giận về việc Yuna sở hữu một bình xịt hơi cay, vì dường như việc sở hữu một chiếc bình xịt mà không được phép là hoàn toàn không hợp pháp.

Họ tịch thu nó khỏi cô ấy, nhưng điều tốt nhất là; họ được phép rời đi sau đó.

Toàn bộ cơ thể của Wonwoo chỉ hoàn toàn đau nhức khi anh thức dậy vào buổi sáng hôm sau.

Môi của anh trông ổn, chỉ có một vết cắt ở một bên nhưng má anh bị thâm tím. Xương sườn và phía trước bụng anh cũng vậy. Các khớp ngón tay của anh cũng bị bầm tím. Trông anh không ổn chút nào.

Bước vào phòng tắm đúng là một cơn ác mộng. Anh cảm thấy cực kỳ đau khi di chuyển, khi nằm xuống, thậm chí ngay cả khi ăn.

Thật đáng yêu làm sao.

Soonyoung và Yuna đến vào buổi chiều sau khi buộc Wonwoo phải nghỉ làm; anh báo là mình bị ốm bởi vì có lẽ không phải là một ý kiến ​​hay khi nói với quản lý rằng anh đã đánh nhau và phải vào đồn cảnh sát.

Yuna cảm thấy rất tồi tệ vì những gì đã xảy ra. Cô ấy nghĩ đó là lỗi của mình và cô ấy rất buồn khi làm tổn thương Wonwoo bằng bình xịt hơi cay. Cô ấy đưa cho Wonwoo rất nhiều loại kem và miếng dán chữa vết thâm, nấu đồ ăn cho Soonyoung và anh trước khi họ rời đi lần nữa, Yuna nói điều gì đó về việc phải đảm bảo rằng lần này Mingyu thực sự sẽ đến buổi hẹn hò.

Bằng cách nào đó, thông tin đó giống như một cú đấm khác vào bụng Wonwoo vậy.

Vũ trụ không thực sự thích Wonwoo.

Bởi vì chiều ngày hôm đó, mẹ gọi cho anh.

"Wonwoo? Wonwoo, con yêu, con có sao không vậy?"

Wonwoo chớp mắt, bụng thót lại. Không đời nào bà ấy có thể biết về chuyện đó được, làm sao có thể? "Mẹ? Mẹ đang nói gì vậy-"

"Chan nói với mẹ rằng con đã đánh nhau! Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Cái quái gì vậy? Wonwoo cảm thấy tức giận và bong bóng thất vọng đang căng lên trong lồng ngực mình; làm thế quái nào mà Chan lại phát hiện ra được, và tại sao thằng bé lại nói với bố mẹ chứ?

Và rồi anh mơ hồ nhớ lại tất cả các tin nhắn chưa đọc trên điện thoại của mình khi anh thức dậy. Chan chắc chắn đã nhắn tin cho anh nhưng Wonwoo thực lòng không còn tâm trí nào để có thể trả lời nữa.

"Mẹ, không có gì đâu. Chan chỉ đang làm quá-"

"Thằng bé nói con phải đến đồn cảnh sát! Wonwoo, con có sao không? Con có biết khi nghe tin mẹ đã lo lắng như thế nào không?"

Wonwoo nghiến chặt răng. Chết tiệt, Chan. "Con ổn mà. Tin con đi, không có chuyện gì đâu mẹ. Con thậm chí còn không bị thương nữa. Đó chỉ là vài tên say xỉn gây rắc rối thôi."

"Con chắc chứ? Chan nói con bị thương, Wonwoo. Làm ơn nói thật cho mẹ nghe."

"Con không bị thương thật mà." Wonwoo cảm thấy quá kiệt sức vì chuyện này rồi. Anh mệt mỏi, giận Chan và anh vẫn cảm thấy rất đau mặc dù Yuna đã cho anh một ít thuốc giảm đau trước khi cô ấy rời đi.

"Con đang nói dối mẹ sao?"

"Không-"

"Mẹ sẽ không giận đâu Wonwoo à."

"Con đã nói là con ổn mà-"

"Mẹ chỉ lo lắng thôi, làm ơn cho mẹ biết-- "

"Mẹ ơi, con không nói dối mà!"

Giọng anh quá thô lỗ. Quá to. Anh gần như đã hét lên.

Mẹ anh im lặng trong giây lát, tâm trí Wonwoo như ngập trong bông. "Mẹ ơi..."

"Không, không sao -" Bà ấy bắt đầu và sau đó có tiếng sột soạt và Wonwoo nghe thấy bà ấy phàn nàn ngay trước khi ba anh lên tiếng.

"Con vừa mới hét lên với mẹ sao?" Ông ấy nghe có vẻ tức giận.

Wonwoo im lặng một lúc. "Con không cố ý."

"Con biết thời gian này mẹ con đang nhạy cảm như thế nào, và con lại hét lên với bà ấy?"

"Con đã nói con không cố ý mà." Wonwoo lặp lại. Anh chỉ muốn dập máy.

"Ta rất thất vọng về con, Wonwoo. Đánh nhau? Sau đó là vào đồn cảnh sát? Chan đã ở đâu khi chuyện này xảy ra? Con đã để thằng bé ở nhà một mình à?"

"Chuyện không tệ như vậy đâu. Và Chan đã ở nhà Doyoon vào cuối tuần này."

"Cái gì? Ta thậm chí còn không biết cậu Doyoon đó là ai, chứ đừng nói đến gia đình của cậu ta. Con có thể ra ngoài tụ tập đàn đúm khi mà tình hình gia đình của chúng ta đã ổn định, nhưng hiện tại có nhiều việc quan trọng hơn con phải làm ngoài việc say xỉn và tham gia vào những trận ẩu đả vô trách nhiệm... "

Wonwoo chỉnh nhỏ giọng của bố mình trong vài giây. Thái dương của anh đau nhói, bụng như muốn giết chết anh, và bố anh vẫn tiếp tục cao giọng. Ông ấy nói rằng ông rất thất vọng về Wonwoo, một lần, hai lần, nói rằng việc để Chan đến sống cùng anh là một ý kiến ​​tồi. Ông ấy còn nói những điều khác nữa, nhưng cũng không phải là Wonwoo chưa từng nghe mấy chuyện như này trước đây.

"... Đã đến lúc con phải biết kiềm chế bản thân, nghe chưa?"

"Vâng."

"Và đừng có cao giọng với mẹ lần nào nữa, Wonwoo."

"Vâng."

Bố anh cúp máy mà không nói thêm một lời nào, và Wonwoo hơi lặng người đi khi mở tin nhắn cuối cùng của Chan.

Từ Channie:

> Hyung, anh có sao không vậy?

Tới Channie:

tại sao em lại nói với mẹ? <

mà em đã nghe được chuyện này từ ai thế? <

Từ Channie:

> Em đang nói chuyện với mẹ và đã lỡ miệng.

> Em xin lỗi.

> Seungkwan hyung đã nghe từ Soonyoung hyung và sau đó Hansol nói với em.

Tới Channie:

Em đang nghĩ cái quái gì vậy? <

Từ Channie:

> Em đã nói là em xin lỗi, hyung.

> Anh có giận em không?

Tới Channie:

Còn phải hỏi sao? <

Từ Channie:

> Em chỉ lo cho anh thôi.

Tới Channie:

nếu em lo cho anh thì hãy ngừng báo cáo mọi thứ với ba mẹ đi<

đó là một hành động khá ngu ngốc, ngay cả đối với em<

Từ Channie:

> Em không biết tại sao anh lại như vậy nhưng đừng có trút giận lên em.

> Và cảm ơn vì đã gọi em là thằng ngốc.

> Em sẽ nhớ điều đó cho bài kiểm tra toán chết tiệt của mình vào lần tới.

Wonwoo trừng mắt trước tin nhắn của Chan, và anh không biết mình muốn hét lên hay đấm vào mặt mình nữa. Anh biết Chan cảm thấy thế nào về điểm số của mình, anh không nên nói như vậy nhưng chết tiệt-

Anh ném điện thoại lên ghế và trượt xuống tường, vùi mặt vào vòng tay của mình để có thể hít thở lại một cách bình tĩnh. Anh vẫn ngồi đó cho đến khi mặt trời lặn.

Wonwoo cố gắng đi ngủ sớm vì dù sao cũng quá đau để làm bất cứ việc gì khác, và sẽ là dối trá nếu nói rằng anh  không cảm thấy như shit vậy.

Trận đánh nhau từ hôm qua, anh đã làm mẹ bực bội, bố anh la mắng anh như ông vẫn thường làm và Wonwoo đã chọc giận Chan khi anh thực sự không cố ý. Anh biết mình nên xin lỗi nhưng anh không nghĩ rằng lúc này mình còn đủ sức mạnh tinh thần để làm chuyện đó.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, phòng ngủ của anh tối om, Wonwoo xoay người nằm nghiêng, nhăn mặt vì đau đớn.

Anh nhắm mắt lại với hy vọng cơn đau sẽ trôi đi, nhưng điện thoại của anh đột nhiên bắt đầu kêu và khi anh mở mắt để để xem ai đang gọi cho mình, anh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên của Mingyu.

Mingyu chưa từng gọi cho anh trước đây, thật kỳ lạ, và bây giờ đã là gần chín giờ tối rồi. Không phải cậu ấy có hẹn với bạn của Yuna sao?

Trong một giây thoáng qua, Wonwoo định không bắt máy như mọi khi; nếu không có gì khẩn cấp, cậu có thể gửi tin nhắn cho anh.

Nhưng đây là... đây là Mingyu.

"Chào?"

"Hyung?"

Âm thanh im lặng kéo đến. Wonwoo đoán Mingyu chắc hẳn đã vào nhà vệ sinh. " Có chuyện gì không?" Wonwoo không có ý nói chuyện thô lỗ, nhưng đôi khi anh chỉ-

Phải rồi. Không có lý do thực sự nào cả. Anh chỉ là một thằng khốn thô lỗ mà thôi.

"Uhm. Xin lỗi." Mingyu nghe có vẻ hơi bối rối và Wonwoo cảm thấy tệ vì đã thẳng thừng như vậy. "Em chỉ... em có gặp Yuna lúc nãy, và con bé đã nói với em những gì đã xảy ra. Em xin lỗi vì bọn em không có mặt ở đó để giúp mọi người."

Wonwoo chuyển sang nằm ngửa, chớp mắt mệt mỏi trước bóng tối trong phòng ngủ của mình. "Không phải lỗi của cậu đâu."

"Em biết. Nhưng em vẫn thấy có lỗi... anh và Soonyoung sẽ không bị đánh."

"Ừ. Chuyện đó không vui cho lắm."

"Hyung." Mingyu thở dài. "Anh có sao không? Yuna nói rằng họ đã đánh anh."

"Tôi ổn. Nó cũng không tệ."

"Anh có chắc không?" Mingyu im lặng một lúc. "Anh nghe có vẻ kỳ lạ."

Wonwoo mỉm cười. Anh không biết tại sao mình lại cười. Có lẽ cuối cùng anh cũng phát điên rồi chăng. "Cậu đã bao giờ bị đấm vào mặt chưa?"

"Không thể nói là em đã từng."

"Cậu muốn biết cảm giác như thế nào không?"

"Wonwoo..." Giọng Mingyu nhẹ nhàng, và Wonwoo nghe thấy cậu nuốt nước bọt. "Hyung"

"Cảm giác như bị trúng một quả banh tập vậy đó."

Mingyu hơi khúc khích nhưng nghe có vẻ không vui lắm. "Nghe có vẻ đau nhỉ."

"Đúng vậy."

Họ im lặng sau đó. Wonwoo lắng nghe hơi thở của Mingyu. Nó thật nhẹ nhàng. "Mingyu."

"Vâng?"

"Cậu không nên để bạn mình chờ chứ. Không lịch sự chút nào đâu."

"Cái gì? Làm thế nào mà anh ..."

"Yuna nói với tôi."

"." Mingyu hắng giọng. "Em đã để cô ấy về rồi."

"Không phải còn quá sớm à? Buổi hẹn diễn ra không tốt sao?"

"Không. Nó... Nó ổn. Nhưng em..."

Wonwoo dụi mắt. "Cậu sao?"

"Em thực sự không thể chú ý nhiều. Điều đó thật không công bằng."

"Ồ, sao vậy?"

"Em cứ không ngừng nghĩ đến anh."

"Gì cơ?"

"Em đã lo lắng cho anh. Em... em vẫn thế."

Wonwoo nuốt nước bọt. "Tôi ổn, tôi đã nói rồi."

"Em biết nhưng... em vẫn rất lo lắng, được chứ?"

"À thì. Đừng lo. Tôi không sao rồi."

"Em có thể gặp anh không?"

"Hả, gì cơ?"

"Em có thể đến gặp anh không?"

"Như là- ngay bây giờ luôn sao?"

"Vâng, em sẽ đi ngay thôi nhưng em chỉ- Em muốn gặp anh, chỉ một phút thôi."

Có rất nhiều điều Wonwoo không hiểu khi nói đến Mingyu, và một trong số đó là anh đồng ý với chuyện này.

Mingyu đến sau gần một giờ. Cậu lại đội chiếc beanie màu xanh da trời, và Wonwoo thậm chí không biết tại sao, nhưng hình ảnh đó khiến anh cảm thấy còn tệ hơn. Ánh mắt của Mingyu ngay lập tức chuyển đến vết bầm khó chịu trên má Wonwoo.

"Chào," Wonwoo lầm bầm, từ từ đóng cửa lại sau lưng.

"Chào," Mingyu lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào vết bầm, và nếu Wonwoo không biết Mingyu từ trước thì có lẽ anh sẽ hơi sợ trước vẻ mặt cứng cỏi của cậu. "Đúng là lũ hèn nhát. Ba đấu với hai sao? Họ bao nhiêu tuổi? Thế quái nào..."

"Nó có thể còn tệ hơn nữa," Wonwoo ngắt lời.

"Yuna nói rằng họ suýt làm gãy xương sườn của anh."

"Chúng chỉ bị bầm tím thôi." Wonwoo thở dài. "Tôi ổn mà."

"Em có thể xem không?"

Wonwoo khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cửa. "Đó không phải là một ý kiến ​​hay đâu. Tôi đã nói với cậu rằng nó có thể tệ hơn nữa." Wonwoo lúng túng nói và Mingyu cúi mặt.

"Hyung..."

"Mingyu, quên đi. Mọi người bị đánh còn hơn thế này nữa."

"Em không quan tâm đến người khác. Họ không nên-" Vai Mingyu chùng xuống. "Họ không nên làm điều này với anh."

"Ừ." Wonwoo cười khúc khích, nhưng xương sườn anh lại phát đau nên cuối cùng mặt anh lại nhăn lên và vì lý do nào đó, có vẻ như Mingyu mới là người bị đau vậy. "Lại nữa sao."

Đôi mắt của Mingyu nhìn anh từ trên xuống dưới một lần, và Wonwoo nhớ rằng bây giờ anh trông khá kinh khủng.

"Anh có cần gì không?" Mingyu hỏi và sự quan tâm chân thành trong mắt cậu bóp chặt lấy trái tim Wonwoo. "Thuốc giảm đau? Anh đã làm mát vết bầm chưa?"

Wonwoo cố gắng mỉm cười nhưng Mingyu lo lắng cho anh khiến anh cảm thấy kỳ lạ và chóng mặt; nhưng có lẽ đó chỉ là tác dụng của liều thuốc giảm đau mà thôi. "Yuna đã chuẩn bị cho tôi mọi thứ tôi cần rồi. Nhưng- uhm. Cảm ơn cậu."

Họ đứng nhìn nhau trong một khoảnh khắc khó xử trước khi Mingyu lên tiếng. "Em nên về thôi."

Cậu nên ở lại.

Wonwoo gật đầu nhưng cả hai đều không nhúc nhích. Wonwoo thực sự không muốn Mingyu rời đi.

Anh ấy cảm thấy kỳ lạ. Anh không nghĩ rằng ở một mình sẽ giúp ích được gì cho anh.

"Hyung, anh có chắc là mình ổn không?"

"Ừ." Cổ họng của Wonwoo nghẹn lại và anh bất lực ngước nhìn Mingyu, người trông khá lúng túng vì không biết phải làm gì. "Tôi không sao."

"Chuyện gì vậy?" Mingyu nhẹ nhàng hỏi, bước lại gần.

"Không có gì."

"Wonwoo... Làm ơn."

"Cậu nên về đi. Tôi chuẩn bị đi ngủ ..."

Mingyu ôm anh.

Cậu ngắt lời bằng cách vòng tay qua Wonwoo và kéo anh lại gần, cẩn thận để không đè lên vết bầm tím của anh, và Wonwoo cứng đờ trong vòng tay cậu, không biết phải làm thế nào. Mingyu thật ấm áp, và cậu có mùi rất dễ chịu, áo khoác của cậu thô ráp cọ vào miệng Wonwoo, nơi áp vào vai cậu.

"Thật sự đau lắm sao anh?" Mingyu lầm bầm, ôm anh chặt hơn một chút.

Cậu ấy đang nói về những vết thương của anh, và phải, chúng đau, nhưng Wonwoo lại đau theo một cách hoàn toàn khác.

"Nó không đau," Wonwoo nói.

"Tại sao anh lại nói dối?" Mingyu hỏi. "Anh cứ nói dối em. Anh nghĩ em không để ý sao? Hôm qua anh đã khóc; anh nói là do đeo kính áp tròng nhưng sự thật là anh không đeo. Anh hầu như không thể đọc được thực đơn, hyung."

Mingyu chuẩn bị tách ra sau một nhịp khi Wonwoo không trả lời - như thể cậu nghĩ Wonwoo thực sự muốn cậu rời đi. Tay Wonwoo giơ lên ​​nắm lấy lưng áo khoác, ngăn không cho cậu đi đâu.

Đó là một bước tiến lớn. Wonwoo không say, không một chút nào, và anh không biết bất kỳ điều gì trong số này có nghĩa là gì hoặc anh đang vướng vào chuyện gì.

"Anh có muốn em ở lại không?" Mingyu cẩn thận hỏi. "Cho đến khi anh ngủ?" Cậu không đào sâu thêm nữa, không yêu cầu câu trả lời cho những gì cậu đã nói một phút trước, và Wonwoo lại cảm thấy mình như một thằng khốn nạn.

Anh nên bảo Mingyu rời đi trước khi anh làm mọi thứ rối tung hơn nữa, nhưng anh không làm thế.

"Mingyu," anh lầm bầm. "Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Tôi là một thằng khốn."

"Anh không phải thằng khốn", Mingyu trả lời. "Ý em là, anh hành động như vậy, nhưng em không nghĩ anh là một thằng khốn đâu."

"Cảm ơn." Wonwoo bật cười, và anh lại thấy đau xương sườn và theo bản năng, anh áp sát vào Mingyu hơn, như thể anh thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cơn đau sẽ biến mất. Mingyu xoa lòng bàn tay lên lưng anh, và thực sự, điều đó khiến Wonwoo quên đi những vết bầm tím của mình, dù chỉ trong chốc lát.

"Hyung..." Mingyu nghe như đang cười và Wonwoo cảm thấy hơi thở của cậu như nghẹn lại khi Mingyu dựa đầu vào vai Wonwoo. "Sao anh lại nghĩ em tốt với anh vậy?"

"Bởi vì cậu muốn lên giường với tôi?"

"Sao anh biết thế?"

Wonwoo véo vào lưng cậu và Mingyu vặn vẹo người, cười nhẹ. Điều đó khiến Wonwoo mỉm cười. Nó làm cho ngực anh đau một cách dễ chịu.

Chúa ơi... điều này thật vô vọng. Nó thật vô nghĩa. Wonwoo không ngốc, anh biết điều này có nghĩa là gì, anh biết tại sao tim mình lại đập thình thịch trong lồng ngực bất cứ khi nào anh nghĩ về Mingyu.

"Anh biết không, hôm qua em đã hỏi anh rằng, khi thích một ai đó, anh sẽ không thể ngừng nghĩ về người đó như thế nào, đúng chứ?"

"Ừ."

"Ừm. Anh thấy đấy ..." Mingyu tạo ra một tiếng động lạ lùng như nghẹn ở cổ, và sau đó - trước khi Wonwoo có thể bắt đầu phát hoảng - "Em không thể ngừng nghĩ về anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro