Christmas Special Snippets

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp gỡ của Mingyu với gia đình Wonwoo

-----

Anh gần như quên mất bộ sạc điện thoại của mình, vội vàng rút nó ra khỏi ổ cắm cạnh giường và ném nó vào trong túi của mình trước khi kéo khóa lại.

Wonwoo chắc chắn rằng anh đã quên ít nhất một nửa số thứ mà anh muốn mang theo vào cuối tuần, nhưng anh đã đến muộn rồi, vì vậy anh chộp lấy chiếc áo khoác dày mùa đông và điện thoại của mình rồi lao ra khỏi phòng ngủ. 

Soonyoung đã rời đi vào đêm qua để dành kỳ nghỉ với Yuna và gia đình của cô ấy, và căn hộ của họ lại sạch sẽ và ngăn nắp một cách đáng ngạc nhiên. Anh nghĩ sẽ rất tuyệt khi trở lại như vậy, giống như một khởi đầu trong lành và tươi mát cho năm mới sắp đến vậy. 

Anh lao xuống cầu thang một cách nhanh chóng. Chân anh như bủn rủn, lồng ngực như nhũn ra vì sự phấn khích mà dường như anh không thể kìm nén được. Cảm giác như anh lại là một đứa trẻ một lần nữa, chờ đợi Giáng sinh và những món quà sắp đến. 

Thành thật mà nói, anh không rõ tại sao mình lại rất phấn khích hay lo lắng như vậy nữa. 

Nhưng một khi anh bước ra khỏi đêm lạnh giá, không khí lạnh lẽo của mùa đông như cắt vào da thịt anh vậy, và nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ quen thuộc đang đậu gần khu chung cư của anh, tim anh như đập loạn nhịp, và anh nhớ ra lý do tại sao anh lại mong chờ những ngày sắp tới như thế.

Anh mở cửa xe phía sau để ném túi và áo khoác vào bên trong trước khi chui vào ghế phụ, thở ra một hơi nặng nhọc. Wonwoo quay lại, bắt gặp một nụ cười toe toét, và anh cảm thấy khóe môi mình cũng nhếch lên. "Chào." 

Nụ cười của Mingyu mở rộng hơn nữa, và cậu nghiêng người, lòng bàn tay áp vào má Wonwoo khi cậu kéo Wonwoo vào một nụ hôn. Wonwoo thở dài vào đó và nhắm mắt lại, không lãng phí thời gian và hôn lại bạn trai của mình.

Bạn trai

Từ đó vẫn làm cho anh cảm thấy ham chơi, ý nghĩ về tất cả những chuyện đó. 

Kim Mingyu. Chàng trai có nụ cười toe toét, thường xuyên đi lại xung quanh với cái bĩu môi thường trực, chính là bạn trai của anh. Đôi khi anh lại nói to điều đó với chính mình, chỉ để cảm nhận những từ ngữ đó trên lưỡi của anh, và cuối cùng anh sẽ lại đỏ mặt và lắc đầu với chính mình. Đã nhiều tháng kể từ khi Mingyu và anh chính thức ở bên nhau rồi. 

Mặc dù vậy, vẫn có cảm giác như chỉ mới ngày hôm qua mà thôi. 

Mùa hè ở gia đình nhà Kim, họ tỏ tình với nhau, Wonwoo xác định cảm giác của mình một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, và họ cùng nhau hướng tới một mối quan hệ lành mạnh hơn. 

Từ từ, từ từ, làm cho nó hoạt động. 

Thật là kỳ lạ. 

Bạn sẽ nghĩ rằng tia lửa và sự phấn khích ban đầu mà Wonwoo cảm thấy mỗi khi Mingyu và anh hôn nhau bây giờ sẽ tắt dần, sau gần một năm quen biết cậu, nhưng nó vẫn ở đó, mặc dù nó đã dịu dàng hơn.

Nó mờ nhạt thành một cái gì đó khác, giống như một cơn nóng ấm kỳ lạ trong dạ dày của anh vậy. 

Một tấm chăn mềm mại của sự thân thuộc, an toàn, tình cảm và sự tin tưởng. 

"Chào anh," Mingyu thở ra trên môi anh và rúc mũi vào cổ anh. Gần đây cậu đã cắt tóc. Cậu đang để kiểu undercut bây giờ, với phần tóc trên đỉnh dài hơn. Wonwoo đã nói đùa về việc cậu trông giống như một thần tượng khi anh nhìn thấy cậu lần đầu tiên, nhưng tiếng cười là điều cuối cùng còn lại trong tâm trí anh đêm hôm đó, với bàn tay của anh vùi vào mái tóc mềm mại của Mingyu và những ngón tay đang kéo mạnh tóc cậu, cảm nhận phần tóc ngắn hơn ở hai bên. 

"Anh đã mang tất cả mọi thứ rồi chứ?"

Wonwoo thắt dây an toàn. "Không phải anh mới nên hỏi em câu đó sao? Anh đã thấy em phát hoảng lên từ hồi nãy rồi đó."

 "Có thể trách em được sao?" Mingyu bĩu môi và từ từ lái xe ra khỏi bãi đậu. Một bài hát Giáng sinh đang phát qua loa khiến Wonwoo khẽ mỉm cười. Anh nhìn thấy hai chiếc ly trong giá đựng, nụ cười mềm mại. Mingyu nhìn theo tầm mắt của anh và với lấy một trong những chiếc ly, đưa cho Wonwoo. "Anh uống đi trước khi nó lạnh mất."

Wonwoo ôm ly nước giữa những ngón tay lạnh ngắt của mình và ngửi nó, cười toe toét vì mùi caramel sực lên mũi. "Cảm ơn em." 

Mingyu liếc nhìn anh, cười toe toét. "Cục cưng của em vui là được rồi."

Wonwoo nhấp một ngụm cà phê, chủ yếu là để che đi vết ửng hồng trên má. "Hao về nhà rồi à?" 

Bạn trai anh gật đầu khi cậu dừng xe ở đèn đỏ, thay vào đó quay sang tập trung vào Wonwoo. Một điều khác không thay đổi là cách Mingyu nhìn anh. 

Nhìn anh mỗi lần như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Wonwoo vậy. Đôi mắt ấm áp của cậu quét qua khuôn mặt của Wonwoo, gần như là cậu đang ngưỡng mộ anh vậy, điều mà Wonwoo đã từ bỏ việc cố gắng để hiểu từ lâu. Anh biết mình trông không tệ, nhưng anh không bắt mắt cho lắm. Chắc chắn là không đủ để khiến cho cái cách mà đôi mắt của Mingyu dữ dội nhưng dịu dàng như thế nào khi chúng nhìn đến Wonwoo. "Em đã đưa cậu ấy ra sân bay trước khi đến đây. Cậu ấy sẽ gọi lại khi tới nơi."

Wonwoo gật đầu, hắng giọng và buộc phải nhìn đi chỗ khác, không thể xử lý được ánh nhìn của Mingyu quá lâu. Nếu không thì anh sẽ muốn hôn cậu (không ngừng nghỉ) trong khi họ vẫn còn vài giờ lái xe nữa mới đến được nhà của gia đình Wonwoo. Anh có thể cảm thấy Mingyu đang cười toe toét, biết rằng bạn trai của anh có thể hiểu anh như thế nào khi nói đến tình cảm của cậu dành cho anh, và anh nửa muốn gõ vào trán cậu vì trêu Wonwoo, nhưng anh cũng cảm thấy dễ chịu tối nay, vì vậy anh cứ để mặc Mingyu làm thế. "Em có háo hức không?" 

Mingyu huýt sáo và nhấn chân ga khi đèn xanh trở lại. "Đó là nói một cách nhẹ nhàng rồi đấy." 

"Lo lắng sao?" 

"Em đã phải đi vệ sinh sáu lần trong khoảng một giờ trước khi em đi," Mingyu lầm bầm. 

Wonwoo cười khúc khích. "Em chỉ như vậy trước kỳ thi thôi, anh nghĩ thế." 

"Em sẽ như vậy khi em lo lắng, hyung. Không có nỗi lo lắng về kỳ thi nào có thể so sánh với những gì em đang cảm thấy lúc này đâu." 

"Em đã biết Chan rồi mà, và em cũng đã nói chuyện với mẹ anh trước đây rồi nữa," Wonwoo cố gắng trấn an cậu

Họ đã chờ đợi rất lâu để có thể chính thức về ra mắt gia đình nhau. Đã một năm ba tháng kể từ khi họ chính thức trở thành một cặp, và Mingyu vẫn chưa được gặp mẹ của anh. Và cha dượng của anh nữa. 

Wonwoo không cố ý kéo dài lâu như vậy.

Cuộc sống mới đang trở nên bận rộn. 

Anh nghĩ rằng, sau khi tốt nghiệp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Anh nghĩ rằng anh sẽ kiếm được một công việc và sẽ không phải căng thẳng với các dự án, kỳ thi và các bài tập nữa, nhưng sau đó anh lại quyết định muốn tự hành hạ bản thân thêm một chút nữa và đăng ký học cao học. 

Bên cạnh đó, anh đã tìm được một công việc tại một công ty khởi nghiệp nhỏ chuyên viết mô tả sản phẩm một cách hài lòng và sáng tạo. 

Đó không hẳn là công việc mơ ước của anh. Không phải Wonwoo biết công việc mơ ước của mình là gì, nhưng chắc chắn đó không phải là viết bài giới thiệu sản phẩm theo quan điểm của một nhân viên cà phê. 

Này! Bạn phải tự hỏi Espresso Roast mới của chúng tôi có vị như thế nào nhỉ. Chà, những hạt cà phê mà đồng nghiệp của tôi và tôi đã mang về đây từ Châu Mỹ Latinh trước khi chúng tôi đi qua- 

Vì vậy ừm. Phải, mọi thứ rất bận rộn, và Mingyu cũng đang bận rộn với năm cuối đại học và đảm nhận thêm công việc của người chú ở cửa hàng cũng như các khóa thực tập khác nhau tại trường học. Họ chỉ là chưa bao giờ tìm được thời gian phù hợp để về thăm gia đình Wonwoo. 

Ít nhất là không phải cho đến bây giờ. 

"Nhưng em đã gặp họ trực tiếp đâu." Mingyu hừ mạnh và lắc đầu. "Điều gì sẽ xảy ra nếu bác ấy nghĩ rằng em cao một cách khủng khiếp? Điều gì sẽ xảy ra nếu em - em không biết nữa, nhai đồ ăn theo cách khiến bác ấy căng thẳng?" 

Wonwoo cười lớn và lắc đầu. "Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Và ngay cả khi như vậy, nó cũng không phải là vấn đề. Bà ấy là mẹ anh mà. Bà ấy sẽ yêu bất cứ ai anh yêu và người đối xử tốt với anh thôi."

Mingyu thở dài, rồi liếc nhìn anh. "Em có làm vậy sao?" 

"Làm gì cơ?" 

"Đối xử tốt với anh ý?" 

Ban đầu Wonwoo nghĩ Mingyu chỉ đang nói đùa thôi, nhưng cậu nghe nghiêm túc một cách lạ lùng, và điều đó khiến trái tim anh như thắt lại.

Đôi khi Mingyu cũng sẽ như thế này. Điều này hiếm khi xảy ra nhưng khi cậu như vậy, anh chỉ cảm thấy ​​thật đau lòng. 

Nó đặc biệt hay xảy ra sau khi họ cãi nhau. 

Như lần cậu tức giận khi Wonwoo nhập viện sau khi quên uống thuốc bổ sung sắt. 

Hay lần Mingyu ghen tị về việc đồng nghiệp mới của Wonwoo rủ anh đi chơi và không biết phải giải quyết cảm xúc của mình như thế nào và cuối cùng đã phớt lờ Wonwoo trong nhiều ngày trước khi cậu có thể thừa nhận với anh rằng mình rất sợ mất Wonwoo nhưng lại không muốn trở nên đeo bám hoặc quá chiếm hữu. 

Hay tuần trước, khi một cô gái nhắn tin cho Wonwoo trên Instagram, nói với anh rằng cô ta đang nói chuyện với Mingyu và Mingyu đã hứa với cô ấy rằng cậu sẽ bỏ Wonwoo vì cô ấy. Và Wonwoo không tin cô ta, tất nhiên rồi, không phải sau tất cả những chuyện Mingyu và anh đã trải qua để có thể được như bây giờ. Anh tin tưởng Mingyu rất nhiều, hoặc ít nhất anh nghĩ rằng anh đã làm như vậy. Và nó vẫn làm phiền anh trong nhiều ngày, những tin nhắn ngu ngốc đó. Làm anh buồn phiền đến mức Mingyu nhận ra có điều gì đó không ổn, và cuối cùng, Wonwoo không còn cách nào khác ngoài nói với cậu chuyện đó. Wonwoo đã nói không đúng cách. Làm cho nó giống như một lời buộc tội hơn là một câu hỏi, và Mingyu đã nổi giận. Cậu hỏi anh rằng tại sao anh lại có thể, thậm chí chỉ một giây thôi, nghĩ rằng Mingyu sẽ nhìn bất cứ ai khác ngoài Wonwoo, chứ đừng nói đến việc nói chuyện với họ theo cách đó. Mingyu đã lớn tiếng, và Wonwoo cảm thấy nước mắt giàn giụa trên mặt mình. Anh đáp trả rằng làm sao anh có thể không lo lắng được, khi biết Mingyu trong quá khứ đã từng ngủ với nhiều người như vậy, đó thực sự là một đả kích rất lớn. Mingyu đã rời khỏi chỗ của Wonwoo mà không nói một lời nào vào đêm hôm đó. 

Họ đã không nói chuyện cả một ngày trước khi Wonwoo xuất hiện tại căn hộ của Mingyu với đôi mắt đỏ hoe, kéo Mingyu vào một cái ôm thật chặt ngay khi cậu vừa mở cửa, và thì thầm vào tai cậu những lời xin lỗi chân thành. Mingyu đã run rẩy trong vòng tay anh nhưng cũng ôm lại thật chặt, hôn lên thái dương của Wonwoo và xin lỗi. 

Các cặp đôi lúc nào cũng sẽ tranh cãi, chỉ là như vậy mà thôi. Cho dù nó có đau đến thế nào đi chăng nữa. Đôi khi thậm chí chỉ là những điều ngớ ngẩn. Điều khác biệt đó là cách bạn đối phó với những trận chiến này như thế nào. 

Wonwoo biết rằng Mingyu và anh sẽ học hỏi từ những sai lầm của họ, và rồi họ nói chuyện với nhau khi có điều gì đó khiến họ khó chịu hoặc tổn thương. Điều cuối cùng Wonwoo muốn là để họ trở lại lúc trước, khi mà họ giấu nhau mọi chuyện, khi mà Wonwoo luôn khép mình lại và không nói cho Mingyu biết bất cứ điều gì về cảm xúc của mình và đổi lại Mingyu đã rất thận trọng khi ở gần Wonwoo vì cậu không cảm thấy anh đang là chính mình. 

Vì vậy, có thể họ đã hiểu rõ hơn một chút về cảm xúc và tâm trạng của nhau so với hầu hết các cặp đôi khác. 

Có lẽ vì họ đã đánh mất nhau một lần rồi, và họ không muốn trải qua nỗi đau đó một lần nào nữa. 

Wonwoo thở dài và đặt ly cà phê xuống, trước khi vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Mingyu. Anh xoa ngón tay cái của mình lên các đốt ngón tay của Mingyu, lòng bàn tay cậu hơi sần sùi hơn do tất cả những công việc trong tiệm mà cậu đang làm, rồi đưa bàn tay của Mingyu lên gần mặt mình. Rúc vào lòng bàn tay của cậu. Mingyu thư giãn tại chỗ ngồi của mình, và khi Wonwoo nhìn lên, bạn trai của anh đang nhìn anh một cách vô cùng âu yếm và Wonwoo cảm thấy trái tim mình dao động vì tình cảm đó. 

"Em đối xử với anh rất tốt, Gyu," Wonwoo lầm bầm, cúi người vào cái chạm khi Mingyu khẽ đưa tay ôm lấy má anh. "Anh yêu em." 

Mingyu đảo mắt nhìn lại con đường trước khi cậu nắm lấy tay Wonwoo. Cậu hướng nó lên môi và hôn các đốt ngón tay của Wonwoo. "Em yêu anh, hyung," cậu lầm bầm trên làn da của anh. 

Wonwoo để Mingyu đặt tay họ vào lòng cậu, để người nhỏ hơn đan các ngón tay vào nhau. Anh ngả lưng vào ghế và nhìn ra cửa sổ, mỉm cười khi Mingyu bắt đầu lướt ngón tay cái xoa lên các đốt ngón tay của mình. "Họ cũng sẽ yêu em. Em sẽ thấy thôi."

Họ đến nhà bố mẹ Wonwoo sớm hơn dự kiến. 

"Hyung!" 

Wonwoo nhìn lên và bắt đầu mỉm cười khi thấy Chan đang đứng ở cửa. Cậu nhóc có vẻ giống như một chú chó con phấn khích, gần như nhảy lên vì phấn khích ngay tại chỗ. Mingyu cười toe toét với anh khi Wonwoo nhìn cậu, và trước khi họ kịp nhận ra, Chan đã lao về phía họ khi họ bắt đầu lấy túi ra khỏi cốp xe. 

"Con thậm chí còn chưa đi giày nữa! Chan!" Wonwoo nghe thấy tiếng mẹ của mình và điều đó khiến anh bật cười. Anh quay lại đúng lúc, dang tay ra và ôm lấy Chan khi cậu bé lao vào lồng ngực anh. 

"Chan, ôi chúa ơi" Wonwoo lẩm bẩm khi lùi lại. Chan nhún vai và rúc vào người anh, tóc cậu chọc vào mũi Wonwoo. Wonwoo bật cười và ôm cậu lại, siết chặt hơn một chút trước khi buông ra. "Em làm như thể chúng ta không gặp nhau trong nhiều năm vậy." 

"Cũng có thể là như vậy đấy. Không giống như anh có gọi về, hay nhắn tin, anh biết mà." Chan lườm anh, nhưng sau đó nở một nụ cười. "Mingyu hyung! Woah, anh bạn, thật tuyệt khi anh ở đây!" 

Mingyu cười khẩy khi đánh rơi túi xách của mình xuống đất. "Anh bạn sao?" 

"Ồ, thôi nào. Chúng ta là anh em mà, phải không?" 

"Anh lớn hơn em bốn tuổi đấy." Chan đảo mắt và bước tới ôm lấy cậu, bật cười khi Mingyu nhấc cậu bé lên và lắc cậu như một bao khoai tây. Wonwoo cười toe toét, nhấc ra một vài chiếc túi nữa khi anh nhìn họ với sự ấm áp trong lồng ngực. Mingyu buông Chan ra và vò đầu cậu bé làm cho nó tránh ra xa.

Chan giúp họ mang túi và đi đằng trước trong sự phấn khích tột độ. Mingyu với lấy một chiếc túi trong tay Wonwoo, nhưng Wonwoo đẩy cậu ra. "Nó quá nặng đối với anh đấy, hyung," Mingyu lầm bầm. 

Wonwoo nhướng mày hoài nghi. "Em đang bảo anh yếu đuối đấy à?" 

"Không, nhưng anh...mong manh lắm, anh biết không?" 

"Ồ, im đi," Wonwoo lẩm bẩm, tinh nghịch đẩy cậu. Anh hắng giọng và thở dài một cách kịch tính. "Hiệp sĩ của anh trong bộ giáp sáng chói. Anh sẽ làm gì nếu không có em đây, hửm?" 

"Ồ, haha. Em chỉ đang cố gắng tỏ ra lãng mạn ở đây thôi." Mingyu cáu kỉnh, môi cậu đã chu ra thành một cái bĩu môi đáng yêu. 

"Có gì lãng mạn đâu khi em đối xử với anh như một nàng công chúa vậy?" 

Mingyu liếc anh một cái, khóe môi giật giật. "Chà ... anh là công chúa của em mà. Không phải sao, hyung?" 

Wonwoo gần như quay cuồng trước những lời nói của Mingyu, cảm giác nóng bừng bừng trên má khi những ký ức nào đó thoáng qua trong tâm trí anh. "Im đi." 

Mingyu cười toe toét, đôi mắt lấp lánh đầy ẩn ý. Wonwoo nghiến chặt răng, biết rằng anh phải trông giống như một quả cà chua chín khi họ đến gần cửa nhà.

Trước khi cậu có thể nói thêm những lời chắc chắn sẽ khiến Wonwoo muốn bốc hỏa ngay tại chỗ, mẹ anh đã xuất hiện ở cửa, vẻ mặt khó chịu sau khi mắng Chan nhanh chóng biến thành một nụ cười rạng rỡ. "Con yêu," Bà ấy thốt lên khi Wonwoo đến gần bà với một nụ cười. Mẹ kéo anh vào một vòng tay ấm áp, vòng tay ôm lấy anh chặt hơn khi bà lắc lư họ từ bên này sang bên kia. Wonwoo cười khúc khích và nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương quen thuộc của mẹ, mùi hương không khác gì cảm giác của nhà đối với anh, "Ôi, mẹ nhớ con quá, Wonwoo." 

"Con cũng nhớ mẹ," Wonwoo thì thầm, trái tim anh mãn nguyện khi vòng tay qua khung hình nhỏ hơn của bà. Anh cảm thấy bà ấy vò rối mái tóc của anh và mỉm cười khi mẹ đối xử với anh như thể anh chưa ở giữa độ tuổi hai mươi vậy. Anh lùi lại sau một lúc, thở dài khi thấy đôi mắt bà ấy ươn ướt. "Làm ơn đừng khóc." 

"Ồ, im đi. Mẹ không khóc đâu," Bà ấy lẩm bẩm, véo vào hông anh. Wonwoo cười toe toét trước khi nhớ rằng họ không ở một mình. Anh quay mặt về phía Mingyu, cậu đang đứng đó một cách lúng túng, tay vẫn cầm túi của họ. Wonwoo bước đến gần cậu, và sau một lúc do dự, nắm lấy bàn tay còn lại của cậu, trái tim anh như thắt lại khi nhận ra rằng bạn trai mình đang hơi run lên vì căng thẳng. "Hai người đã biết nhau rồi." 

Mingyu siết chặt tay cậu khi nghe những lời đó, và Wonwoo kiềm chế nụ cười. "Xin chào, bác Jeon." 

Mẹ Wonwoo nhìn họ một lúc, vào bàn tay đan vào nhau của họ, trước khi bắt đầu cười rạng rỡ trở lại. "Cứ gọi bác là Sowon." Sau đó bà ấy bước ra ngoài và kéo Mingyu vào lòng, ôm chặt lấy cậu bé đang hơi giật mình. "Bác rất vui vì cháu cũng đến. Thật vui khi cuối cùng cũng được gặp trực tiếp cháu. Chúa ơi, bác đã lo rằng Wonwoo sẽ không bao giờ giới thiệu với mọi người!"

Tay Mingyu giật giật trong tay Wonwoo, và khi Wonwoo nhanh chóng buông ra vì anh nghĩ Mingyu muốn ôm lại bà ấy, thì cậu cuối cùng lại để cánh tay lơ lửng trong không trung một cách lúng túng, dường như đã bị đóng băng tại chỗ. Wonwoo cười toe toét và Mingyu tạo ra một tiếng động nghẹt thở. "Cháu cũng rất vui khi được gặp bác. Cảm ơn bác vì đã mời cháu tới đây", cậu nhanh chóng lắp bắp, giống như cậu đã học thuộc lòng những lời đó vậy. 

Wonwoo nhếch mép cười, mẹ anh cũng vậy khi quay lại nhìn Mingyu. "Cháu thậm chí còn đẹp trai hơn khi nhìn trực tiếp đấy. Cháu hẳn đã làm tan vỡ trái tim của rất nhiều người, phải không?"

Mingyu hơi sững lại, và nụ cười của Wonwoo ấp úng. Cả hai người họ có lẽ đang nhớ đến cùng một điều. Nhưng trước khi suy nghĩ của họ có thể trôi đi xa hơn nữa, mẹ anh bắt đầu dẫn họ vào trong nhà. Sau khi bà ấy đóng cánh cửa sau lưng họ, họ ngay lập tức được chào đón bởi một sự ấm áp mà chỉ một ngôi nhà mới có thể cung cấp. Nó có mùi như thiên đường từ nhà bếp. Mẹ của anh chắc hẳn đã bận rộn để chuẩn bị bữa tối cho họ khi họ đến. Wonwoo có thể nghe thấy tiếng tivi đang mở trong phòng khách và tiếng nhạc từ radio trong nhà bếp. 

"Cháu có thể đưa cho ta những chiếc áo khoác đó. Chỉ cần để túi xách của cháu xuống đây trước đã. Cháu có thể cất chúng đi sau", mẹ anh nói, tự tay lấy những chiếc áo khoác cho họ. Mingyu mỉm cười lịch sự khi cậu đưa cho bà ấy chiếc áo khoác của mình và Wonwoo chỉ cố gắng không bật cười trước cách cư xử của Mingyu. Khi mẹ anh cất áo khoác đi, bụng Mingyu réo ầm ĩ. 

Wonwoo véo cái bụng cứng như đá của cậu. "Mẹ anh sẽ cho em ăn trong một phút nữa thôi."

Mingyu liếm môi và bước lại gần. "Nhìn em có ổn không?" 

"Trông em tuyệt lắm," Wonwoo đảm bảo với cậu, đưa tay chạm nhẹ vào má cậu. "Cậu bé đẹp trai." 

Mingyu tan chảy vì điều đó. "Chắc vậy rồi." 

Cậu bước lại gần Wonwoo, mắt cậu dừng lại ở môi Wonwoo, và Wonwoo biết điều gì sắp xảy ra. Anh thực lòng nghĩ rằng họ nên cẩn trọng hơn ở đây, và những nhu cầu đụng chạm, nắm tay, nụ hôn nên giảm xuống trong hoàn cảnh này nơi họ đang ở cùng gia đình anh. 

Nhưng có vẻ như Wonwoo không thực sự quan tâm điều đó. Miễn là không phải ở trước mặt bố mẹ anh, như lúc này đây, anh không muốn bỏ lỡ cảm giác khuôn miệng mềm mại của Mingyu áp lên môi anh. 

Dù sao thì họ cũng không có cơ hội để làm thế. 

Chan lao vào hành lang, đảo mắt khi họ bước ra xa khỏi nhau. "Hai người có thể đừng hành động ghê rợn như vậy một chút được không? Tốt nhất là trong hai ngày tới?" 

Mingyu bật cười và đi về phía cậu nhóc, quàng tay qua vai nó. "Đừng buồn nữa, Channie bé bỏng, bọn anh sẽ tìm cho em một cô bạn gái dễ thương để em có thể thôi ghen tị, hm? Nghe thế nào?" 

Chan rên rỉ và đẩy cậu ra. "Hyung, nói với bạn trai của anh đừng có là một thằng khốn nữa." Wonwoo nhún vai và đi qua họ. "Tự nói với cậu ấy đi." 

Khi bước vào phòng khách, mắt anh lướt về phía chiếc ghế dài, nơi Hyunsik đứng dậy ngay khi nhận ra Wonwoo. Ánh mắt họ khóa chặt, và Wonwoo dừng bước.

"Wonwoo," Hyunsik lên tiếng. Ông ấy làm một cái gì đó giống như một nụ cười và bước đến chỗ anh. "Mừng con về nhà." 

Wonwoo nuốt khan. Anh đã không thực sự nói chuyện với Hyunsik kể từ lần cuối cùng anh ở đây, khi cha dượng của anh xin lỗi anh. Anh không mong đợi mối quan hệ của họ sẽ thay đổi vào thời điểm đó, và anh đã đúng, bởi vì điều đó đã không xảy ra. Hyunsik không gọi để hỏi xem anh như thế nào. 

Nhưng có điều gì đó về người đàn ông dường như vẫn khác. Tư thế và ánh mắt của ông ấy không khiến Wonwoo muốn bỏ chạy nữa. "Cảm ơn ba," Wonwoo nói, điều đó thật ngu ngốc. 

Đây cũng là nhà của anh mà. 

Sau đó, Hyunsik đưa tay ra và vỗ vai Wonwoo. "Con lên cơ đấy à?" 

Wonwoo không khỏi bật cười. "Con nghi ngờ cơ thể của con thậm chí có còn biết cách để làm điều đó không đấy." 

Hyunsik mỉm cười sau đó. 

Ông ấy cười. 

Với Wonwoo. Với điều mà Wonwoo đã nói. 

Có cảm giác như Wonwoo bị đập ngược vào đầu vậy. 

Chan hắng giọng đằng sau họ, và khi Wonwoo quay lại nhìn, anh thấy Mingyu đang đứng cạnh em trai mình với vẻ mặt cảnh giác. 

Mingyu biết. Cậu biết Wonwoo đã phải vất vả như thế nào vì cha dượng của mình. Cậu cũng biết rằng mặc dù mọi thứ giữa họ bây giờ không thực sự ổn, nhưng họ chắc chắn tốt hơn rồi.

Nhưng Wonwoo không trách bạn trai của mình vì đã cảnh giác với người đàn ông đó. 

"Bố," Chan lên tiếng, chỉ vào Mingyu. "Đây là anh chàng mà mẹ không ngừng nói về đấy. Bạn trai của hyung." 

Hyunsik nhìn Mingyu một lúc với vẻ mặt trống rỗng, và Wonwoo lo lắng rằng tình hình có thể trở nên xấu đi trong một phút nữa, nhưng sau đó Hyunsik hắng giọng và đi đến chỗ Mingyu. Ông ấy đưa tay ra. "Rất vui được gặp cháu, Mingyu, phải không?" 

Mingyu gật đầu và bắt tay ông. "Rất vui được gặp bác, bác Jeon. Bác có một ngôi nhà thật đẹp." 

"Cảm ơn cháu. Cứ gọi ta là Hyunsik." Mingyu lại gật đầu, rồi bước lại gần Wonwoo, tìm kiếm ánh mắt của anh. Wonwoo nhìn cậu và mỉm cười, cảm giác thích thú làm lồng ngực anh ấm lên khi Mingyu thả lỏng người khi ở bên cạnh anh. 

"Chà," Hyunsik lên tiếng, hắng giọng. Ông ấy trông thực sự khó xử, và Wonwoo đột nhiên cảm thấy tồi tệ cho người đàn ông đó. Ông ấy đang rất cố gắng. Điều đó rất rõ ràng, và Wonwoo đánh giá cao nó rất nhiều. Và nó cũng khiến anh sửng sốt về hành động của Hyunsik, và khiến ngực anh đau theo một cách buồn vui lẫn lộn. "Hai đứa chắc đói lắm rồi. Mẹ con đã làm đủ thức ăn cho cả xóm luôn đấy." 

Wonwoo mỉm cười, nhìn vào ánh mắt của Hyunsik, người đang cố gắng mỉm cười đáp lại. "Con sắp chết đói rồi đây." 

"Cháu cũng vậy," Mingyu nói thêm, và như thể được báo trước, bụng cậu lại réo lên. Cậu há hốc miệng và lấy tay che bụng, đỏ mặt khủng khiếp. 

Hyunsik cười lớn, lông mày nhướng lên. "Ồ cậu bé. Chúng ta nên vào ăn thôi."

Đúng như lời Hyunsik nói, thức ăn trên bàn ăn chắc chắn quá đủ để nuôi ít nhất mười cái bụng đói. 

Bữa tối diễn ra suôn sẻ. Mingyu tội nghiệp bị dồn dập bởi các câu hỏi, chủ yếu là bởi mẹ của Wonwoo, nhưng ngay cả Hyunsik dường như cũng thực sự muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn. 

Nhưng là một chàng trai quyến rũ như mọi khi, Mingyu luôn có sẵn câu trả lời của mình. Cậu làm cho họ cười, và liên tục liếc nhìn Wonwoo, như thể để kiểm tra với anh rằng cậu có đang làm tốt hay không. Mọi thứ về nó đều khiến trái tim Wonwoo tan chảy, và tất cả những gì anh có thể làm là mỉm cười với người trẻ hơn, biết rằng anh phải trông thật dịu dàng mỗi khi bắt gặp ánh mắt của bạn trai mình.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt ấm áp của mẹ dành cho họ khi bất cứ khi nào điều đó xảy ra, và cảm thấy má mình nóng lên khi anh nhớ rằng họ đang được bao quanh bởi những cặp mắt quan sát. 

"Vậy thì," mẹ anh bắt đầu khi họ ngồi xuống uống trà sau bữa tối. "Chính xác thì hai đứa đã gặp nhau như thế nào vậy? Wonwoo không bao giờ kể cho bác nghe cả, và bác nghĩ điều đó là không công bằng. Khi thấy cháu là người đầu tiên thằng bé ở cùng, bác thực sự tò mò lâm luôn." 

"Mẹ ơi, làm ơn đi," Wonwoo lầm bầm. 

Bà ấy quay sang lườm anh. "Tôi đã đợi cả một năm rồi. Đừng có gọi tôi, thưa ông." 

Mingyu cười khúc khích trước màn trao đổi của họ, và Wonwoo thở dài khi cảm thấy những ngón tay ấm áp lướt qua lòng bàn tay mình ở dưới bàn, rồi đan lại với nhau. "Anh có phiền không nếu em nói với mọi người?" Mingyu hỏi. 

Wonwoo liếc nhìn cậu và cảm thấy một nụ cười nở trên môi mình. Mắt Mingyu lấp lánh dưới ánh đèn trong căn phòng, má ửng hồng, trông cậu thật hạnh phúc. "Không đâu."

"Bọn cháu gặp nhau lần đầu tiên ở bữa tiệc sinh nhật của Soonyoung hơn một năm trước. Mingyu giải thích "Cháu ừm..., cháu đã phải lòng Wonwoo hyung ngay khi nhìn thấy anh ấy ạ." 

Đầu gối của Wonwoo đập mạnh vào bàn, làm cho những chiếc ly trên bàn rung lên. Mẹ anh cười thích thú, tay đưa lên áp vào ngực trong khi Chan cười lớn. Hyunsik cố gắng giữ chặt kính bằng một tiếng ho. "Được rồi, có lẽ chúng ta không nên nói chuyện này đâu?" Wonwoo lẩm bẩm. 

"Tại sao không chứ? Thôi nào! Mẹ muốn biết mọi chuyện một cách chi tiết!" Mẹ anh tiếp tục, thúc giục Mingyu với một nụ cười. 

Mingyu xoa nhẹ ngón tay cái lên mu bàn tay Wonwoo. "À, cháu đã mời anh ấy đi hẹn hò nhưng Wonwoo hyung đã từ chối cháu." 

Gia đình Wonwoo nhìn anh với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Có sự thất vọng ở đó nhưng cũng có sự thấu hiểu, chủ yếu là từ mẹ anh. 

"Cháu thực sự hối hận vì đã cố chấp như vậy, nó hẳn đã khiến anh ấy không thoải mái." 

"Không phải đâu," Wonwoo đảm bảo với cậu. "Anh sẽ không bao giờ có đủ can đảm để làm bất cứ điều gì về nó nếu em từ bỏ anh sau lần thử đầu tiên." 

Mingyu cười với điều này và nhún vai. "Chà, cuối cùng thì chuyện đó cũng thành công. Mặc dù phải mất một thời gian dài để Wonwoo hyung thích cháu trở lại." 

"Gần một năm," Chan nói thêm một cách hoàn toàn không cần thiết. 

"Nửa năm thôi," Wonwoo sửa lại với đôi má bỏng rát. "Và điều đó không đúng." 

"Gì cơ?" Cả Mingyu và mẹ anh đều hỏi cùng một lúc. Wonwoo ngước lên bắt gặp ánh mắt tò mò của Mingyu và cảm thấy mình đang tan chảy. Anh siết chặt tay Mingyu dưới gầm bàn, và anh khá chắc chắn rằng Mingyu cũng có cảm giác như anh.

"Phải mất khá nhiều thời gian để con đáp lại, con thừa nhận điều đó. Nhưng con đã bắt đầu thích Mingyu từ trước đó rồi," Wonwoo khẽ lầm bầm."Con chỉ quá sợ hãi khi phải thừa nhận điều đó thôi." 

Mẹ anh rên rỉ và ngả đầu vào vai Hyunsik, người lúc này trông đã thoải mái hơn khi ông lặng lẽ nhìn họ. 

Hai má Mingyu đỏ bừng. "Ừ thì. Cháu rất vui vì anh ấy đã cho cháu một cơ hội. Cháu chưa bao giờ hạnh phúc như vậy trong đời." 

Wonwoo không biết liệu người ta có thể bùng nổ vì hạnh phúc hay không, nhưng anh có thể sẽ như vậy tối nay. Khuôn mặt của anh tràn ngập sự ấm áp, lồng ngực của anh cũng vậy khi anh nhìn bạn trai của mình. Anh muốn hôn cậu. Thực sự rất muốn hôn cậu, mắt anh dừng lại trên môi Mingyu, bụng anh thắt lại vì cái cách mà anh phải kiềm lại điều đó. Mingyu dường như nhận ra, bởi vì má cậu lại ửng hồng và ánh mắt trêu chọc thoáng qua trong mắt cậu. 

"Hai đứa thực sự trông rất hợp nhau," mẹ Wonwoo ngắt lời họ. "Bác chưa bao giờ thực sự tưởng tượng rằng Wonwoo sẽ gần gũi với ai, hay thằng bé muốn ở bên ai. Bác chỉ luôn muốn thằng bé hạnh phúc. Và thằng bé có vẻ thực sự hạnh phúc khi ở bên cháu, Mingyu. Vì vậy, cảm ơn cháu." 

Mingyu càng đỏ mặt hơn và Wonwoo kiềm chế bản thân để khỏi bật cười; anh chưa bao giờ thấy người nhỏ hơn đỏ mặt nhiều như thế này trước đây. "Cảm ơn bác, vì uhm, đã sinh ra một người tuyệt vời như anh ấy."

Chan phá lên cười vì câu nói đó nhưng lại im bặt khi Hyunsik trừng mắt cảnh cáo và ngay cả Wonwoo cũng không thể ngăn mình cười khúc khích trước những lời nói đáng yêu của bạn trai, nhưng rồi mắt anh nhìn sang mẹ mình, và những lời nói đó như được đặt đúng chỗ. 

Đôi mắt của bà ấy lấp lánh và Wonwoo biết bà ấy sẽ không kiềm được nước mắt trong vài giây nữa. Anh mỉm cười với mẹ, lắc đầu. Mọi thứ xảy ra trong quá khứ có cảm giác như đã lâu lắm rồi. Wonwoo thậm chí không còn nhớ tất cả những điều đó nữa. 

Anh chắc chắn không nhớ mọi người đã thúc giục mẹ phá thai khi bà mang thai anh, anh chỉ vô tình nghe được chuyện đó khi anh lớn hơn. 

Và một phần trong anh nghĩ rằng anh nên bị tổn thương bởi sự thật đó, nhưng anh thực sự không, không còn nữa. 

Vấn đề ở đây chính là? Anh đang ở đây ngay bây giờ, anh còn sống, và anh có một gia đình yêu thương mình, ngay cả khi mọi thứ không phải lúc nào cũng như vậy. Nhưng mọi người đều đang cố gắng. Không chỉ có Wonwoo. Mẹ của anh trông cũng đẹp hơn rất nhiều và thậm chí Hyunsik cũng đang nỗ lực để hàn gắn mối quan hệ của họ. 

Đó là điều anh muốn tập trung vào kể từ bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro