Brag of My Heart Ch.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo không phải là người duy nhất gặp khó khăn (Kalon ch.8)

-----

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi Mingyu thoáng nhìn thấy anh, chưa nói đến việc nhận được một tin nhắn từ anh.

Nếu ai đó nhìn thấy cậu đi xung quanh một cách ủ rũ, tốt thôi, cứ mặc kệ cậu đi. Cậu có mọi lý do để làm thế.

Cậu ngồi dựa vào chiếc ghế dài với một tiếng thở dài mệt mỏi, cất chiếc máy tính xách tay của mình đi. Cậu  không thể tập trung vào bất kỳ bài tập nào ngay bây giờ được, không phải khi mắt cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, nỗi thất vọng tràn ngập trong người cậu bất cứ khi nào nó sáng lên với một thông báo từ ai đó mà không phải là người mà cậu đang chờ đợi.

Wonwoo dường như đã biến mất sau đêm hôm đó.  

Đã ba ngày rồi.

Và vấn đề là, Mingyu biết Wonwoo không giống bất kỳ ai mà cậu đã ở bên cạnh cho đến nay-cậu thậm chí còn không chắc chắn rằng cậu có được phép nói như vậy hay không. Họ vẫn chưa thực sự ở bên nhau, phải không? Wonwoo chắc chắn sẽ không đồng ý nếu Mingyu nói vậy đâu.

Vì vậy, khi Wonwoo không trả lời tin nhắn của cậu ngày hôm qua, Mingyu đã cố gắng để không nhảy ngay đến kết luận ngay lập tức. Wonwoo cần không gian của anh, và Mingyu sẵn sàng cho anh, vì cậu sẽ là một thằng khốn nếu cậu thúc ép mọi thứ với Wonwoo.

Cậu thực sự muốn mối quan hệ của họ sẽ thành công. Không phải vì đây là một thử thách mới đối với cậu - giống như Wonwoo đã giả định ngay từ đầu. Không phải vì cậu cần chứng tỏ bản thân rằng cậu chắc chắn có thể làm dao động bất cứ ai nếu cậu muốn, ừ... thì, rõ ràng là cậu không thể, cứ nhìn vào mọi chuyện đang diễn ra với Wonwoo là thấy. Tất cả những điều này chỉ đơn giản là vì Wonwoo là điều đầu tiên trong tâm trí của Mingyu khi cậu thức dậy và là điều cuối cùng xuất hiện trước khi cậu đi ngủ, và mặc dù họ đã tiến triển khá nhiều trong vài tuần qua, nó bắt đầu dằn vặt trái tim cậu, sự không chắc chắn cứ liên tục xuất hiện.

Wonwoo có muốn gặp mình hôm nay không? Liệu ngày mai anh ấy có đổi ý không? Anh ấy sẽ ổn nếu mình nắm tay anh ấy chứ? Mình có đang đi quá xa không?

Và đôi lúc, khi bạn bè của cậu hỏi tại sao cậu lại tự đặt bản thân vào chuyện này, Mingyu tự hỏi rằng chuyện này có thực sự xứng đáng không.

Rằng Wonwoo có xứng đáng với nỗi đau không thể tránh khỏi mà cậu sẽ trải qua nếu cậu tiếp tục theo đuổi anh ấy hay không.

Nhưng rồi khi cậu nói điều gì đó khiến Wonwoo bật cười, hoặc khi Wonwoo nhìn cậu theo cái cách sẽ làm đôi tai của Mingyu bỏng rát, hoặc Wonwoo sẽ hôn cậu bằng đôi môi mềm mại và ấm áp của anh và rồi trái tim của Mingyu sẽ lắp bắp và chạy đua với tất cả những khao khát bị dồn nén và mong muốn đối với người lớn hơn.

Vì vậy, cậu sẽ vui vẻ vượt qua tất cả nỗi đau đó nếu điều đó có nghĩa là cậu có thể ở bên Wonwoo thêm một thời gian nữa.

Mingyu đã hoàn toàn yêu anh rồi.

Minghao bước vào căn hộ của họ với một tiếng rên rỉ mệt mỏi và nhảy lên chiếc ghế dài bên cạnh Mingyu với một tiếng than thở khác. "Tôi mệt quá."

"Xin chào, tôi mệt ..."

"Sao ông không nói hết mẹ ra đi."

Mingyu bĩu môi.

Bạn thân của cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt đang nhăn lại của Mingyu. "Sao trông ông buồn quá vậy? "

"Tôi đâu có buồn."

"Ông không thể nói dối tôi đâu."

Mingyu thở dài. "Sao ông lại nghĩ là tôi buồn?"

Minghao chớp mắt một cái rồi đảo mắt ngồi dậy. "Sao tôi còn phải hỏi nữa nhỉ. Chàng trai buồn rầu lại làm gì nữa thế?"

"Đừng có gọi anh ấy như vậy nữa, đồ khốn" Mingyu lẩm bẩm. Cậu biết Minghao không quá thích Wonwoo. Cậu hiểu, theo một cách nào đó, nhưng cậu không thể không cảm thấy muốn bảo vệ Wonwoo, bởi vì cậu biết anh ấy không giống như người ta nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên. Anh chỉ gặp khó khăn khi mở lòng với người khác và có chút rắc rồi về chuyện cam kết mà thôi. Phải rồi, những vấn đề về cam kết. Đó có lẽ là vấn đề lớn nhất mà họ gặp phải, ngoài việc Wonwoo nghĩ rằng anh không đủ tốt cho Mingyu, trong khi Mingyu thực sự tin vào điều ngược lại. "Anh ấy chỉ không trả lời tin nhắn của tôi thôi."

"Sao thế? Hai người cãi nhau à? "

Mingyu lắc đầu, mím môi. "Không. Bọn tôi đã gặp nhau vào tối thứ sáu. Ý tôi là, mọi chuyện sau đó đều ổn cả ".

"Có lẽ chỉ là do điện thoại của anh ấy hết pin thôi?"

"Đâu phải là anh ấy sẽ phải đi mua một chiếc điện thoại mới nếu hết pin đâu chứ, Hao."

"Tôi không biết vấn đề của anh ấy là gì, nghiêm túc đấy Gyu. Tôi xin lỗi."

Mingyu thở dài. "Tôi không muốn quá đeo bám và khiến anh ấy sợ hãi. Nhưng tôi lo lắng cho anh ấy."

Minghao hơi sa sầm mặt. Cậu ấy lắc đầu. "Ông biết rằng đây không phải là cách các mối quan hệ lành mạnh hoạt động, phải không? Ông không cần phải gạt bỏ cảm xúc của chính mình chỉ để đảm bảo anh ấy ổn. Cảm xúc của ông cũng quan trọng vậy, nhưng anh ấy dường như không quá quan tâm đến điều đó, phải không? "

"Ông không biết anh ấy, được chứ? Đừng khiến anh ấy trông giống như một tên khốn lợi dụng nào đó. "

"Nghe này, nếu ông lo lắng về anh ấy, cứ đi và kiểm tra anh ấy thôi. Điều đó chỉ cho thấy rằng ông quan tâm, phải không? Nếu anh ấy nghĩ rằng ông đang quá đeo bám - điều đó không đúng - thì chúc may mắn cho anh ta, nghiêm túc đấy. Anh ta sẽ không bao giờ có thể có một mối quan hệ đúng đắn nếu anh ta không sắp xếp được những vấn đề kỳ lạ mà anh ta đang mắc phải đâu. Và ông cũng không còn phải đi loanh quanh anh ta và chờ đợi cho đến khi anh ta ổn nữa. "

"Ừ, nhưng tôi muốn như vậy," Mingyu lầm bầm, trái tim cậu dao động. "Tôi chỉ muốn anh ấy thôi."

Minghao nhìn cậu với ánh mắt buồn bã. Cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở của mình trước khi nghiêng người để xoa đầu cậu. "Tôi xin lỗi nếu tôi là một thằng khốn. Tôi chỉ không muốn ông bị tổn thương thôi."

Mingyu cười. "Tôi biết. Cảm ơn ông nhé."

"Giờ thì đến gặp anh ấy đi. Điều tồi tệ nhất anh ấy có thể làm là không mở cửa và tôi thực sự hy vọng ông sẽ cân nhắc việc xóa số của anh ấy nếu anh ấy làm như vậy."


Wonwoo mở cửa cho cậu và ngay lúc nhìn thấy anh, vai Mingyu chùng xuống nhẹ nhõm.

Tất cả những căng thẳng trong những ngày qua dần tan biến, và một sự ấm áp ngứa ngáy lan tỏa trong ngực cậu, chỉ vì cậu có thể gặp lại Wonwoo.

Người lớn hơn mặc một chiếc áo thun rộng che mất quần đùi bóng rổ của anh. Tóc tai bù xù, đôi mắt anh sưng húp, và khá thẳng thắn, Wonwoo trông giống như một mớ hỗn độn vậy, nhưng đối với Mingyu, anh vẫn là người dễ thương nhất trên thế giới.

Tất cả những gì cậu muốn làm là quấn lấy Wonwoo trong vòng tay của mình, ôm chặt anh, vỗ nhẹ vào má anh, nhưng cậu cũng biết rằng mình không thể.

Mắt Wonwoo mở to khi nhìn thấy cậu, và hai má của anh hơi ửng hồng một chút, và có lẽ Mingyu không nên cảm thấy tự hào về việc khơi gợi những phản ứng như vậy ở anh, nhưng Wonwoo luôn kiềm chế và hiếm khi thể hiện cảm xúc thật của mình, vì vậy cậu sẽ nắm bắt bất cứ thứ gì mà cậu có được.

Wonwoo xin lỗi cậu, nói rằng đôi khi anh cần ở một mình, và Mingyu muốn lắc đầu và yêu cầu anh đừng trốn tránh cậu nữa, bảo anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, bởi vì đôi khi cậu nghĩ rằng Wonwoo đang bị lạc trong tâm trí của chính mình, và đó có thể không phải là nơi tươi sáng cho lắm.

Cậu chỉ không biết làm thế nào để Wonwoo tránh xa khỏi những suy nghĩ và lo lắng của anh. Cậu có thể nhìn thấy nó trong mắt anh, cuộc chiến nội tâm liên tục mà anh đang trải qua. Chắc anh phải mệt mỏi lắm, và Wonwoo trông thực sự kiệt sức, cứ nhìn vào quầng thâm dưới mắt anh là có thể thấy.

Mingyu muốn giúp đỡ, muốn làm cho Wonwoo hạnh phúc, nhưng cậu không biết tại sao Wonwoo lại như thế này, và cậu thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu.

Và cậu biết Wonwoo không chỉ giống như một cái kính bị vỡ ở cửa hàng của chú mà cậu có thể sửa chữa được. Bạn không thể chỉ sửa chữa con người, Mingyu biết điều đó, nhưng bạn có thể giúp họ, chỉ cần Wonwoo mở lòng với cậu nhiều hơn một chút thôi.

Tóc của Wonwoo có mùi như bạc hà và một số loại trái cây khác, có thể là dâu tây. Mingyu không giỏi mô tả mùi hương cho lắm, thành thật mà nói. Cậu chỉ biết rằng cậu yêu mùi hương đó cho dù nó có là gì.

Họ nói chuyện một chút, những lời thì thầm kín đáo, vòng tay ôm nhau, chân quấn vào nhau trong không gian hẹp của chiếc ghế dài. Thật ấm áp và thân mật, và Mingyu khá chắc chắn trái tim của Wonwoo cũng đang đập nhanh như trái tim cậu. Cậu cảm thấy bàn tay của Wonwoo đang cuộn quanh lưng áo của mình, và Mingyu theo bản năng kéo anh lại gần hơn, cảm thấy đùi họ áp vào nhau, lồng ngực Wonwoo chuyển động nhẹ nhàng áp vào ngực cậu.

Mingyu thở nhẹ vào anh, Wonwoo cẩn thận nhích lại gần, rúc đầu vào ngực Mingyu và nó khiến trái tim Mingyu đau nhói theo một cách buồn vui lẫn lộn. Cậu nuốt nước bọt một cách nặng nề và những ngón tay của cậu lướt trên sống lưng Wonwoo, tự hỏi rằng đến cuối cùng liệu họ sẽ có thể có một kết thúc có hậu hay không.

"Mingyu," Wonwoo thở nhẹ vào xương quai xanh của cậu sau một thời gian dài. Mingyu giật mình và nhìn xuống khuôn mặt anh, đôi mắt nâu của Wonwoo khóa chặt vào mắt cậu. Chúng đang lấp lánh trong bóng tối, phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Mingyu chống lại sự thôi thúc muốn cúi xuống và hôn lên đôi môi mềm mại của anh.

"Em tưởng anh ngủ rồi chứ," Mingyu thì thầm. Cậu liếm môi. Đôi mắt của Wonwoo dõi theo chuyển động từ từ đó.

"Tôi vừa mới dậy." Wonwoo di chuyển, nhưng không rời đi. Anh chớp mắt vài lần, đột nhiên không thể nhìn vào mắt Mingyu nữa. "Tôi ... tôi đã muốn gặp cậu. Ý tôi là cuối tuần này ấy."

"Anh luôn có thể đến mà," Mingyu trả lời một cách lặng lẽ. "Em lúc nào cũng muốn được gặp anh. Anh biết không."

Wonwoo nhìn vào mắt cậu một lần nữa, và ánh mắt anh mềm mại đến mức Mingyu khó mà không đỏ mặt dưới cái nhìn của anh. "Khi tôi nói rằng tôi cần ở một mình, nó không phải ... ừm, không phải vì tôi muốn ở một mình đâu, tôi không kiểu như— tôi không có ý nói mọi người làm phiền tôi hay là cậu làm phiền tôi đâu. Cậu không bao giờ làm phiền tôi cả. Cậu,uhm, biết điều đó, phải không? "

Môi Mingyu khẽ nhếch lên thành một nụ cười. "Chà, ai mà ngờ được chứ."

Wonwoo cười khúc khích và nhún vai. "Tôi chỉ—tôi biết tôi không tốt để có thể ở gần khi tôi như vậy. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi như vậy. Đặc biệt là không phải cậu".

"Sao lại đặc biệt là không phải em?"

"Cậu biết tại sao mà."

"Không hẳn." Wonwoo ngước nhìn cậu, và Mingyu cảm thấy đầu óc mình tê dại vì lực kéo nặng nề đột ngột xuất hiện giữa họ. Có lẽ đó là bóng tối của màn đêm, sự im lặng trong căn hộ và bầu không khí thân mật ấm áp giữa họ, nhưng chúa ơi, Mingyu muốn cúi xuống và hôn Wonwoo cho đến khi bánh răng ngừng quay trong đầu cậu. Mắt Wonwoo dừng lại ở đôi môi của cậu rồi lại ngước lên, và cánh tay Mingyu ôm chặt lấy eo anh theo bản năng, khiến Wonwoo chuyển mình với một tiếng thở dài run rẩy. Mingyu nhắm mắt lại và cảm thấy hơi ấm từ miệng Wonwoo áp vào môi cậu, tim cậu loạn nhịp và lông mày cậu nhíu lại với áp lực ngọt ngào khi đôi môi của họ áp vào nhau.

Tay Wonwoo cẩn thận ôm lấy bắp tay Mingyu, cái chạm nhẹ nhàng, gần giống như anh cần một thứ gì đó để làm chỗ dựa cho bản thân khi Mingyu bắt đầu hôn lại anh, cánh tay mạnh mẽ của cậu đã khóa xung quanh Wonwoo một cách an toàn. 

Nhịp tim của Mingyu bắt đầu tăng lên, nhưng trước khi mọi thứ có thể đi xa hơn nữa, Wonwoo đã tách ra, môi bóng nước và đỏ bừng. Anh không di chuyển quá nhiều, hơi thở gấp gáp của họ vẫn hòa lẫn vào nhau.

"Một thời gian trước, tôi không thể tưởng tượng được mình có thể hôn một ai đó. Tôi không bao giờ cảm thấy thoải mái làm điều này với bất kỳ ai. Nhưng tôi thực sự cảm thấy ... thoải mái với cậu. Cậu thực sự rất đặc biệt. Tôi ước tôi có thể cho cậu thấy điều đó rõ hơn," Wonwoo khẽ giải thích, giọng anh hơi run.

Mingyu phớt lờ cảm giác hạnh phúc của trái tim mình, tập trung hơn vào việc Wonwoo đã cố gắng mở lòng với cậu như thế nào

"Và em ước anh sẽ ngừng lo lắng nhiều như vậy. Đặc biệt là khi ở gần em. Em đã nói với anh rằng em ổn với cách mọi thứ đang diễn ra giữa chúng ta. "

Wonwoo cười yếu ớt. "Có thật không?"

Và trước sự ngạc nhiên của Mingyu, điều đầu tiên cậu muốn nói là không, em không ổn

Cậu muốn nói với Wonwoo rằng cậu muốn hẹn hò với anh, rằng cậu muốn hôn anh mà không cần lo lắng rằng ai đó sẽ nhìn thấy họ, rằng cậu muốn có thể gọi Wonwoo là của cậu.

Muốn nói với anh ấy rằng cậu, cuối cùng, muốn trở thành bạn trai của anh.

Mingyu cau mày với suy nghĩ của chính mình, và không thể che giấu cảm xúc của mình, bởi vì khuôn mặt của Wonwoo chùng xuống một chút. Người lớn hơn xoay người trong vòng tay cậu, lưng anh áp vào ngực Mingyu, và sau một lúc bối rối và tổn thương, Mingyu nhắm mắt lại và nhẹ nhàng kéo Wonwoo lại gần hơn.

Wonwoo để cậu làm vậy, và cả hai cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Những vấn đề của họ bị đẩy lùi vào sâu trong tâm trí, và bị phớt lờ cho đến hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro