Part 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chết tiệt, hôm nay mọi thứ đều trở nên tồi tệ.

Sếp mới của Wonwoo, một kẻ tự cho mình quan trọng, đã la mắng Wonwoo vì một lỗi photo thậm chí không phải do anh gây ra, mà là do cậu thực tập sinh đã không đặt mực vào máy in đúng cách. Sau đó, máy pha cà phê hỏng, và những người đồng nghiệp "tốt bụng" của anh đã giao hoàn toàn mọi trách nhiệm cho Wonwoo để sửa chữa nó, như thể anh biết cách sửa đồ. Và cuối cùng, khi đã quay trở lại làm việc, những ý tưởng lại không đến, khiến anh chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và chờ đợi thời gian trôi qua. Khi Wonwoo đến ga tàu điện ngầm vào cuối ngày, thông báo về chuyến tàu bị trễ và huỷ đang phát ra từ cả loa phát thanh và nhân viên bán vé, khiến anh phải đợi giữa ga đông đúc trong vài giờ cho đến khi chuyến tàu cuối cùng xuất hiện và chật kín những hành khách đang nổi điên.

Khi Wonwoo lên tới mặt đất, bầu trời như mở ra, cơn mưa cứ thế trút xuống đường phố. Thở dài, anh lấy một tờ báo từ cái kệ bên ngoài lối ra ga và trả cho người đàn ông bán hàng những đồng tiền xu loảng xoảng, kèm theo một nụ cười yếu ớt. Anh cố gồng đôi vai rảo bước về nhà, nhưng điều đó chẳng ngăn được cơn mưa lạnh thấu xương trườn qua cổ anh.

Wonwoo bước vào căn hộ và khóa cửa, anh gần như đổ gục. Tia hy vọng duy nhất, một cô mèo với bộ lông màu nâu đỏ, chạy đến bên chân anh, vụng về tự vấp trên bàn chân mình và cọ mặt vào chân Wonwoo với sự tuyệt vọng. Nó kêu meo meo và dẫn Wonwoo vào.

"Được rồi, được rồi. Tao sẽ cho mày ăn. Mày có chết đói đâu!" Wonwoo đi theo cô mèo. Thế nhưng Nyangie không đồng ý và meo meo quấy nhiễu Wonwoo như thể nó vừa phát hiện ra tiếng kêu của mình. Tuy nhiên, thay vì rẽ trái vào bếp như tưởng tượng, Nyangie kéo Wonwoo vào phòng tắm, nơi đặt hộp cát vệ sinh đã đầy trong góc. "Được rồi, tao sẽ thay nó đây" Wonwoo thở dài. Anh quỳ xuống, chun mũi khi đổ cát cũ đi, tìm túi cát khô trong tủ và lót báo để chuẩn bị thay.

"Xin lỗi mày, nó hơi ướt một chút" Anh nhặt tờ báo mới lên, nó tối đi và ẩm ướt ở mọi chỗ được chạm vào. Khi mở ra, các trang báo như dính vào nhau. "Mấy tờ bên trong sẽ ổn nhỉ?" Anh cúi xuống nhìn Nyangie đang kiên nhẫn bên cạnh. Nó hừ một tiếng không hài lòng. Wonwoo không đáp lại, chỉ xúc cát ra khỏi hộp bằng một cái xẻng nhựa nhỏ, trông đến là thảm hại.

Những vụn cát trắng rải rác trên tờ báo, che khuất gần hết bản tin, một mẩu quảng cáo cho luật sư, nhưng một đoạn chữ nhỏ phía cuối vẫn hiện lên rõ ràng. Cột tin cá nhân.

Wonwoo quỳ xuống, xúc một xẻng cát nữa vào hộp, và một đoạn văn trong cột tin tức cá nhân, vốn được dùng để các doanh nghiệp nhỏ và các thợ sửa chữa tự quảng cáo, thu hút sự chú ý của anh.

Xin chào! Tôi vừa chuyển đến NYC, nhưng tôi cảm thấy có chút lạc lõng không quen. Thật khó để gặp gỡ mọi người, thậm chí ngay cả trên mạng xã hội họ cũng thật xa cách. Vậy nên tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cha và hỏi một tờ báo địa phương. Các bạn có bất kỳ gợi ý nào về địa điểm ăn uống không dành cho khách du lịch không?

Tôi thật sự rất cần gợi ý từ một con người chứ không phải từ Google hay một bài báo không tên.

Cảm ơn,

MG

Chú thích của biên tập: MG, Cảm ơn bạn đã chia sẻ, nhưng phần này dành cho các tin tức cá nhân và quảng cáo, chúng tôi không thể trả lời. Hy vọng bạn sớm tìm được một vài người bạn thực sự, nhưng ngay lúc này, tôi muốn gợi ý &Pizza trên Đường 28 nếu bạn từng đến đó. Chúc may mắn.

Wonwoo bật cười. Một lần. Rồi lại một lần. Anh cười lớn trên sàn nhà tắm chật hẹp, thậm chí đầu anh còn va vào bồn rửa mặt khi cố ngẩng lên. Mắt anh cong lên, miệng ngoác ra và cơ bụng thì căng cứng vì cười mạnh. Hơi quá lố, nhưng cuối cùng thì Wonwoo cũng đã được "xả" sau những gì anh phải trải qua ngày hôm nay. Tiếng cười lớn vang khắp căn hộ trống không, theo sau đó là tiếng nấc cụt đến buồn cười.

Ý là, ai lại đi viết thư cho một tờ báo, chờ đợi một lời hồi đáp chứ? Đây còn không phải một forum! Cậu MG này nghĩ gì khi mong rằng thành phố New York này sẽ trả lời cậu ta và thật sự đưa ra những địa điểm ăn uống đang hot? Trời ơi, hỏi một tờ báo địa phương ấy hả? Điều này có nghĩa không đây?

Có một dòng thông tin liên hệ ở cuối trang. Wonwoo rút điện thoại ra.

Để đăng một thông tin, hãy gửi tới The Daily Press tại 145 Đại lộ 6, New York, NY 10013, Mỹ

Hoặc liên hệ [email protected]


Wonwoo lấy tờ báo vào tuần kế tiếp như anh luôn làm, nhưng lần này không chỉ để lót cát mèo. Trên đường về nhà, anh lật đến trang giữa, thấy tin nhắn của chính mình được đăng và mỉm cười.

Gửi đến MG của tuần trước

Tôi không biết liệu cậu có đọc được điều này không, vì dường như cậu không hiểu rõ cách tờ báo này hoạt động, nhưng dòng tin mà cậu đăng về việc xin gợi ý nhà hàng đã khiến tôi cười rất nhiều sau một ngày làm việc vất vả. Cảm ơn cậu vì điều đó.

Tôi sẽ giới thiệu Bread and Butter trên Đại lộ 5. Đó là một nhà hàng buffet, một sự lựa chọn hoàn hảo cho những lúc không biết lựa chọn ăn gì.

WW

Thôi, ít nhất vị biên tập không nổi giận với anh.

Một tuần sau, một lời hồi đáp xuất hiện.

Gửi đến WW

Cảm ơn vì lời khuyên của anh! Tôi chủ yếu quanh quẩn ở khu đồ Ý vì thèm Pasta, nhưng tôi sẽ tiếp tục quay lại và thử những món khác. Và cảm ơn biên tập viên nữa! Tôi đã đặt giao hàng từ &Pizza và nó vẫn rất ngon.

New York quả là một thành phố đắt đỏ nhưng cũng đang dần chào đón tôi, cảm ơn anh đã cho tôi thấy rằng những người tốt vẫn luôn ở đâu đó.

MG

Chú thích của biên tập: Không có gì, nhưng đây thực sự không phải cách chuyên mục này hoạt động.

Điều này đã khiến Wonwoo nở một nụ cười. Ngay cả khi cảm thấy mình chẳng có gì để làm vào tuần này, ít nhất anh đã đưa ra một lời khuyên và khiến cho một người nào đó trong thành phố này thấy hạnh phúc, bất kể họ đang ở đâu. Nhưng sớm thôi, bạn sẽ nhận ra rằng tàu điện ngầm luôn trễ giờ, mùi hôi ngày càng trở nên tồi tệ, và thật khó để kết bạn. Anh hiểu được nỗi tuyệt vọng và cả sự hăng hái của MG.

Trong mắt những người không quá thân thiết, Wonwoo có vẻ cô đơn và im lặng. Anh sống một mình với Nyangie, nhưng anh luôn tận hưởng điều đó. Wonwoo có bạn bè ở công ty, những người đồng nghiệp ngồi cùng bàn chia sẻ những khó khăn của mình, và anh cũng có vài người bạn rải rác khắp thành phố. Với anh, đôi khi việc gọi video thoải mái hơn là mời mọi người đến nhà vì áp lực từ những ánh mắt giảm hẳn. Như em trai của anh nói, anh không phải một kẻ cô đơn, nhưng anh cũng không ngại sống một mình.

Nghĩ về việc chủ động đăng tin trên một tờ báo và trả lời, MG có vẻ như là một người hướng ngoại. Wonwoo đã từng thấy những người như vậy; họ sẽ chớp lấy những cơ hội uống một ly và đối tốt với người lạ, rồi nhận ra thực tế phũ phàng của thành phố này. Không phải lúc nào New York cũng được biết đến với sự hiếu khách.

Gửi đến MG

Tôi cho cậu biết một tin miễn phí nhé, New York không phải một nơi tử tế lắm đâu. Lúc này có thể chưa, nhưng cậu sẽ nhận ra điều đó sớm thôi. Nhưng vẫn có những người tốt ở quanh đây, cậu chỉ cần lọc ra thôi.

Nhưng cái giá của nó không bao giờ là rẻ đâu. Thay vào đó thì cà phê ở Gregory's Coffee lại rẻ, và nó có ở mọi nơi.

WW

Gửi đến WW

Một số đồng nghiệp mới của tôi khá thân thiện, và anh cũng thân thiện nữa, còn những người lạ ở New York dường như ghét tôi nhất, họ lấy cắp thư của tôi và hét vào mặt tôi trên phố.  Và thật xin lỗi vì phải phàn nàn về thành phố không bao giờ ngủ này bằng cách sáo rỗng nhất, nhưng nó ồn ào quá. Và đông đúc. Tôi gần như không thể nghe thấy suy nghĩ của chính bản thân mình.

Xin lỗi vì chia sẻ quá nhiều, anh chàng người lạ. Tôi rất thích món cà phê.

MG

Wonwoo thoả mãn với cảm giác mình đã đúng. Mặc dù anh thấy tội nghiệp cho MG, nhưng đồng thời cũng có chút tự mãn. Anh mỉm cười một mình khi mở laptop và tìm kiếm địa chỉ email quen thuộc.

Gửi đến MG,

Đến cuối tháng, cậu sẽ có hàng ngàn câu chuyện về những người lạ mặt khó chịu ở New York, nhưng giờ có tôi để có thể chia sẻ. Và những người bạn khác trong đời thực. Và cả những độc giả của tờ báo này nữa. Cậu sẽ sớm tìm được hội bạn của mình thôi, đừng lo.

Nếu muốn tìm một nơi không có nhiều người, hãy thử đến Highland Park vào ban đêm, nó rất yên tĩnh. Tôi thường đến đó khi cần trốn khỏi thành phố và nghỉ ngơi, khá là thường xuyên.

WW

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro