XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi cha .


Con Meena đây. Con xin lỗi vì đã chưa làm tròn được chữ hiếu mà ra đi như vậy, con biết làm như vậy là có lỗi nhưng mà cha ơi con không còn cách nào khác nữa. Được sinh ra trong cái nhà này có lẽ là phúc phần của con, cả cha và má đều yêu thương con nhưng đôi khi tình thương của hai người lại làm con đôi khi cảm thấy nghẹt thở. Cha thương con nhưng lại hay cọc cằn cau có, má thì lại nhu nhược khó chiều nhưng con không trách. Con biết cha là một người quy củ muốn mọi việc phải theo như ý của cha nhưng có lẽ con lại phá đi cái sự quy củ vốn có của cái nhà này. Con thích con gái. Lúc biết bản thân mình như vậy con cũng sợ lắm nhưng mà tình yêu mà cha má, lại còn là tình đầu nên con đã sa lầy vào nó. Con cứ nghĩ chỉ cần lựa lời mà nói với cha má một chút, có lẽ hai người sẽ hiểu cho con. Nhưng mà đời không giống như những gì con tưởng, khi bị cha phát hiện, bị cha giận dữ đánh từng đòn roi thì con đã biết rằng dù cho con có cầu xin hay giải thích đến khàn cả họng thì cha vẫn không chấp nhận được. Những ngày bị nhốt trong phòng, con cứ nghĩ là do cha giận quá nên mới làm vậy, chỉ cần chờ cha nguôi giận một chút là con có thể sẽ được giải thích cho cha nghe. Nhưng mà khi nghe cha nói con phải đi lấy chồng, một người mà con còn không biết mặt, biết tên làm con đau đớn, con chưa từng nghĩ rằng cha sẽ dùng cách này mà ruồng bỏ con. Con đã suy nghĩ rất nhiều về việc chết đi, có lẽ con hèn nhát không dám đối diện với sự thật nhưng mà cha ơi, cả đời này con chỉ có thể yêu một mình Aoom thôi. Con xin lỗi cha, là con bất hiếu không biết trân trọng sự sống mà cha má ban cho. Khi con đi rồi hãy nói với má là con thương má nhiều lắm. Cha nói với con Cúc kêu nó chuyển lời với Aoom giúp con rằng kêu Aoom hãy quên con đi mà sống. Nếu có kiếp sau con vẫn muốn được làm con của cha má, còn kiếp này con xin lỗi, đành phải bất hiếu với hai người rồi.

Meena.

Ông giáo cầm bức thư trên tay, ông lấy được cái này khi con Cúc đưa tới cho ông. Ông giáo nheo mắt nhìn Meena đang nằm yên trên cái ván ngựa, gương mặt vui cười buổi sáng nay lại nhợt nhạt, tràn đầy mệt mỏi. Nhìn sang vợ mình đang ngồi đó cầu nguyện cho Meena khiến ông đau lòng, có phải ông đã sai rồi không?

- Tại ông nên con Meena nó mới ra nông nỗi này nè trời ơi, má xin lỗi con Meena ơi, thân làm má mà không giúp gì được cho con, má đau quá Meena ơi.

Má Meena ngồi đó khóc, tay cuộn lại đấm vào ngực mình vài cái tự trách, nhưng Meena cứ nằm yên chẳng hề động đậu như vậy làm bà đau xót không thôi.

- Con Cúc đi kêu thầy lang rồi, bà còn khóc cái gì?

- Con tui đứt ruột đẻ ra mà không khóc sao được. Nếu ông không ép con Meena tới đường cùng thì giờ nó đâu có nằm ở đây.

Ông giáo Chatamonchai im bặt, có lẽ là ngầm thừa nhận những gì mà vợ ông nói là đúng. Ông giáo ngồi xuống ghế, tay run run cầm chén trà, con Cúc đi sao mà lâu quá.

Con Cúc khóc nấc, đôi chân xiêu vẹo chạy trên đường làng. Nó dùng hết sức mà chạy đi kiếm thầy lang, mọi hôm nó thấy nhà thầy lang gần lắm, sao hôm nay nó chạy đi tìm mãi mà chẳng tới vậy nè.

- Thầy ơi, có nhà không thầy ơi.

Con Cúc đứng phía ngoài cửa gọi vọng vào, ít lâu sau liền có người đi ra.

- Kêu tui có cái chi không?

- Thầy ơi cứu cô Meena của con đi thầy ơi, con van thầy.

Ông thầy lang nhìn con Cúc khóc lóc trước cửa nhà liền nghĩ bụng chắc là quan trọng lắm, vậy là ba chân bốn cẳng chạy vào nhà lấy cái hộp thuốc rồi hối thúc con Cúc dẫn đường đi.

Con Cúc đi nhanh nhanh, ông thầy lang đi theo nó phía sau. Bỗng đi ngang qua nhà Aoom nó khựng lại, cắn cắn môi một lúc rồi nó nói với thầy lang.

- Thầy đợi con một chút, con vào đây nói vài thứ rồi mình đi tiếp.

Aoom ngồi vắt vẻo trước cửa nhà, nàng thở dài lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi cũng chẳng biết. Meena của nàng sao rồi, có nhớ nàng như nàng nhớ chị không đây.

- E hèm.

- Ủa sao cha ở đây?

Ông hội đồng tằng hắng giọng một cái làm nàng sực tỉnh, mọi hôm giờ này là ông đi sang nhà bạn rồi sao hôm nay lại ở nhà vậy không biết.

- Nhà tao tao muốn ở đâu tao ở.

- Dạ.

- Thôi mệt mày quá, muốn đi đâu thì đi đi. Suốt ngày ngồi trước cửa nhà cái mặt một đống rồi sao tao làm ăn.

- Đi đâu là đi đâu cha?

- Cho tiền đi ăn học đã giờ coi nó ngu nè trời. Nói vậy đó không hiểu thì thôi.

Ông hội đồng hừ lạnh một cái rồi đi mất, nói tới cỡ đó rồi mà còn không biết nữa, hay là muốn ông phải nói thẳng ra luôn mới vừa lòng hả dạ.

- Ủa, đi đâu là đi...cha cho con đi thật hả? Cha không cấm cửa nữa hả cha ơi.

Aoom ngồi nghĩ một lúc thì mới ngờ ngợ ra, nàng nhảy cẩn lên vui mừng hỏi lại thì ông hội đồng đã đi mất. Nàng bĩu môi một cái rồi đi tìm con Bông, nàng phải bắt nó đi theo nàng tìm Meena mới được.

- Cô Aoom ơi.

Giọng ai mà quen quá vậy, nàng nhìn qua thì thấy con Cúc đang chạy tới, nàng chưa kịp vui mừng thì gương mặt mếu máo của nó làm nàng khựng lại, trái tim nàng tự dưng hụt một nhịp, như báo hiệu có chuyện chẳng lành.

Aoom chạy nhanh trên đường làng, đôi mắt nàng đỏ hoe như sắp khóc, lúc nàng nghe con Cúc nói lại nàng như muốn ngất xỉu tới nơi, sao lại dại dột vậy Meen ơi, sao lại bỏ em một mình mà đi hả Meen.

- Cô Aoom cẩn thận.

Con Bông vừa dứt lời Aoom liền ngã nhào xuống đất, bộ bà ba mới tinh nay đã lấm lem đất cát, tay chân nàng xuất hiện thêm vài vết trầy trụa. Aoom cắn răng đứng dậy, nàng tháo bỏ đôi guốc rồi nhấc từng bước chân nặng nề đi tiếp. Con Bông biết nó cũng chẳng cản được nàng nên chỉ cầm đôi guốc rồi đi theo sau nàng.

- Cô Meena không sao, chỉ là bị suy nhược cơ thể không ăn uống với thể trạng ốm yếu nên mới ngất như vậy, tui có đưa thuốc cho con bé kia rồi đó, khi nào tỉnh lại thì nấu cho cô Meena uống là được.

Má của Meena thở ra một hơi nhẹ nhõm khi biết chị không sao, bà rối rít cảm ơn thầy lang rồi dúi vào tay ông vài đồng bạc.

- Cảm ơn thầy nhiều lắm, đây là chút lòng thành của nhà con mong thầy nhận lấy.

- Vậy không còn gì thì tui về trước.

Thầy lang ra khỏi nhà, ông giáo cũng đứng lên tiễn, khi nghe được Meena không sao làm ông như trút được gánh nặng trên vai, không sao là tốt rồi.

- Meena.

Mặt ông đanh lại, cái giọng này không phải của cái người có cái quan hệ trái với luân thường đạo lý với con gái của ông sao.

- Ai cho cô đến đây?

- Dạ con...con chỉ muốn gặp Meena một lúc thôi rồi con về.

Aoom quỳ rạp xuống trước cửa nhà Meena, mặc cho đầu gối của nàng đang tứa máy ra vì cú té lúc nãy.

- Không phải tui đã nói...

- Chuyện tới nước này mà ông còn như vậy nữa hả?

Là giọng của má Meena vang lên, ông giáo nhìn bà hừ lạnh một cái rồi bỏ đi vào phòng.

- Con vào đi.

Aoom như bắt được vàng, nàng vội vàng đứng dậy nhưng cơn đau từ đầu gối truyền đến làm nàng suýt ngã, may là có con Bông đứng kế bên đỡ lấy nàng.

Aoom từng bước nặng nề đi vào nhà Meena, nàng đã cố ngăn cho bản thân mình không khóc nhưng khi thấy Meena nằm đó làm nàng đau lòng, bao nhiêu nước mắt kìm nén bây giờ liền tuôn ra.

- Meen ơi.

Aoom ngồi xuống cạnh Meena, nàng nắm lấy đôi tay gầy gò của chị, trên đó đầy rẫy vết đòn roi làm tim Aoom thắt lại, Meena dám nói dối nàng.

- Sao Meen nói dối em? Sao Meen nói là Meen ổn mà giờ Meen ra nông nỗi này hả Meen? Tỉnh dậy với em đi Meen ơi.

Mặc kệ việc có má của Meena ở đây, Aoom bật khóc nức nở, nàng đưa đôi tay lạnh lẽo của chị chạm vào má mình, thường ngày bàn tay này ấm lắm, sao nay lại lạnh đến thấu xương vậy nè.

- Tỉnh lại đi Meen? Meen mà không tỉnh lại là em giận Meen luôn. Em bỏ Meen thật đó.

Aoom bĩu môi nhìn Meena nằm im trước mặt, gương mặt chị hốc hác, đôi mắt trũng sâu còn môi thì khô nức nẻ. Còn đâu là gương mặt thường ngày mà Aoom yêu thương nữa, còn đâu là gương mặt mà mỗi khi cười lên nắng tự ti còn hoa sẽ dỗi hờn. Nàng muốn trách chị nhiều lắm nhưng mà nhìn chị như vậy nàng lại không nỡ, bây giờ Aoom chỉ muốn chị tỉnh lại thôi.

- Con đừng khóc nữa, kẻo lát Meena tỉnh nó lại lo.

- Dì nói vậy là sao?

- Dì xin lỗi, đáng lẽ dì nên đặt mình vào Meena rồi bảo vệ nó trước cha của mình. Dì xin lỗi, một phần cũng là do dì.

- Dì đừng tự trách mình nữa, Meena nghe được sẽ buồn lắm đó.

- Cảm ơn con. Cảm ơn con đã chọn ở bên Meena.

- Dì nói vậy có nghĩa là...

- A...Aoom.

Aoom giật thót mình khi nghe tiếng gọi tên mình. Aoom đưa mắt nhìn chị, Meena tỉnh rồi, Meena của nàng tỉnh rồi.

- Meen ơi.

Aoom lại oà khóc ôm chị vào lòng, nàng chỉ dám ôm nhẹ một cái rồi buông ra vì chị chỉ vừa mới tỉnh lại.

- N...nước.

Aoom đem ly nước đến cho Meena. Má của Meena cũng thuận thế mà nàng người chị dậy, cho chị ngồi dựa vào vách tường gần đó.

- Sao Meen lại làm như vậy? Meen có biết em lo lắm không. Lỡ như, lỡ như Meen có gì thì sao em sống nổi.

Aoom nắm nhẹ lấy bàn tay Meena. Chị chỉ cười cười rồi cũng nắm lấy tay nàng.

- Tui xin lỗi. Nhưng mà tui thà chết chứ cũng không lấy ai ngoài em. Hay là, em muốn tui lấy người khác.

- Meen lấy người khác cũng được. Mỗi khi mà em nhớ Meen quá thì em có thể lén đi tìm Meen, nhìn Meen một lúc rồi thôi. Nhưng nếu như Meen chết đi rồi, thì những lúc nhớ Meen thì em biết tìm Meen ở đâu đây hả Meen ơi.

Aoom khịt mũi nhìn Meena, mắt nàng long lanh nước. Meena cũng chẳng khác gì nàng. Aoom đau lòng khi nói còn Meena đau lòng khi nghe. Chị khóc rồi dang tay ôm lấy nàng vào lòng, Aoom lọt thỏm vào vòng tay gầy gò của chị mà khóc nấc lên.

- Hứa với em, sau này Meen không được làm như vậy nữa.

- Tui hứa, tui hứa với em mà.

Má của Meena ngồi gần đó cũng khóc, hai đứa nhỏ như vậy thì làm sao mà bà nỡ lòng chua cắt được đây chứ.

- Tỉnh dậy không uống thuốc mà khóc lóc cái gì?

Giọng ông giáo phát ra làm Aoom giật bắn mình mà tách ra khỏi cái ôm. Ông giáo đứng phía xa xa nhìn về hướng này làm nàng chột dạ. Aoom đứng dậy cuối đầu lí nhí nói.

- Em về nha Meen, khi nào có dịp em sẽ sang thăm.

- Aoom, đừng đi mà Aoom, tui xin Aoom đó.

Meena bấu víu vào tay nàng như một chiếc phao cứu sinh. Aoom cũng muốn ở lại lắm nhưng lại sợ ông giáo nói ra nói vào làm Meena tổn thương thì lại không hay, thôi thì đành hẹn hôm khác qua gặp chị vậy.

- Thôi em về, Meen nhớ giữ gìn sức khỏe.

- Cô ở lại đi, không có cô chắc gì nó chịu uống thuốc.

Ông giáo nói xong rồi lại bỏ đi, để lại Aoom ngơ ngác. Meena chỉ chờ có vậy liền nắm lấy tay nàng mà kéo xuống.

- Ở lại đi mà Aoom.

- Có lẽ cha con đang từ từ thay đổi rồi.

Má của Meena nhìn theo bóng lưng ông giáo mà cười cười, có lẽ tình thương con mình sẽ khiến ông thay đổi cái nhìn về tình cảm của Meena vào một ngày nào đó không xa.
________________

Nay siêng nên edit 2 chap up cho mấy ní đọc đó nên là vote ⭐ i nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro