Món quà đáng nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin chào! Hôm nay là một ngày đặc biệt, mọi người biết không?

Trước máy ghi hình, trưởng nhóm Ohashi Kazuya hào hứng hỏi các đồng đội. Center Nishihata Daigo ngay lập tức tiếp lời:

- Cũng vào ngày này mười chín năm trước, một thiên thần đã đến với chúng ta!

Người anh lớn nhất Fujiwara Joichiro gật đầu thêm vào:

- Đúng vậy! Xin chúc mừng sinh nhật của Michieda Shunsuke!

- Oa!!!

Tất cả các thành viên cùng ra sức vỗ tay. Takahashi Kyohei hưng phấn nhào lên vai nhân vật chính:

- Micchi đã chính thức bước sang tuổi mười chín. Thành người lớn rồi đó!

- Và còn mỗi em trẻ con thôi à...

Nagao Kento ghen tị liếc nhìn chiếc bánh kem được trang trí bởi thật nhiều dâu tây với dòng chữ màu hồng bắt mắt "Micchi thành niên vui vẻ", làu bàu bổ sung.

Ngồi ở vị trí trung tâm, Michieda sung sướng cong khoé miệng. Cậu nhóc đang cực kì... cực kì... cực kì hạnh phúc! Bước ngoặt quan trọng có đầy đủ những người yêu mến nhất ở bên! Còn gì tuyệt vời hơn thời khắc này nữa?

- Chúng ta cùng hát mừng nào. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to Micchi. Happy birthday to you...

- Nhanh ước nguyện đi, Micchi!

Onishi Ryusei nóng lòng đẩy đẩy cánh tay đứa em áp út. Cậu nhóc nghe lời nhắm tịt mắt lại, kiên định nhủ thầm mong muốn mãnh liệt nhất của mình lúc này: "Hy vọng Naniwa Danshi sẽ sớm được debut!"

******

Yên tĩnh ngồi khoanh chân trong phòng ngủ sau bữa tiệc sinh nhật cùng gia đình, Michieda Shunsuke nóng lòng xoa xoa hai móng vuốt vào nhau. Cậu nhóc đang chuẩn bị mở quà. Thật háo hức! Để xem, trước tiên sẽ là của bố mẹ, hai chị gái, sau đó đến các đồng đội, tiền bối và bạn bè. Chú cún Lala kề sát bên cạnh chủ nhân, bộ lông ánh bạc đã bị tỉa đến ngắn tũn, đôi mắt lóng lánh chăm chú đánh giá một chồng đồ cao ngất với đầy đủ vỏ bọc khác nhau. Con bé hào hứng vẫy vẫy đuôi nhưng vẫn thật ngoan ngoãn không làm phiền đến cậu chủ nhỏ đang bận rộn. Cầm chiếc chìa khoá xe ô tô trên tay, Michieda kinh ngạc há hốc miệng! Đúng rồi! Cậu nhóc đã đến tuổi thi lấy bằng lái xe! Oa!!! Phải chạy vào gara ngay mới được! Tò mò quá đi! Nhìn bóng lưng vội vã biến mất sau cánh cửa, Lala khó hiểu nghiêng cái đầu xù. Một cách bất đắc dĩ, con bé đứng lên đuổi theo vài bước, rồi chậm rãi dừng hẳn lại. Chân sau thò lên gãi lưng, có vẻ Lala đang cực kì lưỡng lự giữa việc đi hay ở. Sau rồi, con bé quyết định chạy thật nhanh đến cạnh đống hộp nhiều màu sắc, cái mũi ươn ướt vươn ra hít hà. So sánh cùng cậu chủ, con bé càng thích thú với những thứ này hơn!

Quay trở về sau mười lăm phút loay hoay với món quà đắt tiền từ bố mẹ, cuối cùng Michieda cũng mỹ mãn ngồi vào chỗ cũ tiếp tục công việc còn dang dở. Chị cả tặng bộ dưỡng da mà cậu nhóc vẫn mong muốn sở hữu, chị hai tặng set đồ ngủ nhung lông có đôi tai thỏ xù xù. Khụ! Michieda dám cá rằng chị ấy lựa chọn theo sở thích của bản thân chứ chẳng hề để tâm đối tượng nhận là ai đâu, nhưng khá mềm mại! Cũng đáng để thử đấy chứ! Vừa nhủ thầm, cậu nhóc vừa dời mối bận tâm sang mấy món đồ khác nữa...

Hài lòng đánh giá đám túi và hộp giấy chất cao bên chân, Michieda mệt mỏi vuốt giọt mồ hôi túa ra bên trán. Nóng quá! Ánh mắt vô tình chạm phải một góc, cậu nhóc cuống cuồng nhào sang:

- A! Lala, không được. Nó đâu phải Sophie!

Cố gắng giải cứu chú gấu bông Cinnamoroll có đôi tai dài khỏi móng vuốt sắc bén của cún cưng, Michieda hiếm khi đanh đá trừng mắt với con bé. Đây là quà của cậu cơ mà! Hừ!!! Hung dữ lườm Lala cho đến khi con bé biết sai cụp đuôi xuống, Michieda mới đứng dậy cất chú gấu lên cao trên giá sách. Và bây giờ còn phải dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ngủ, cậu không muốn trễ buổi tổng duyệt cho private stage vào ngày mai đâu! Mất thêm nửa tiếng loay hoay sửa soạn đồ đạc, rốt cuộc cậu nhóc cũng được nằm dài trên giường, bên cạnh là chú cún Lala hối lỗi cuộn tròn thành một nhúm bé xíu. Miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ, Michieda vừa cố gắng trả lời toàn bộ tin nhắn chúc mừng sinh nhật vừa cứ cảm thấy kì lạ chỗ nào... Hình như cậu đã vô tình quên mất một điều gì đấy! Ngáp thật to, đôi mắt ngập nước nghi hoặc đảo quanh. Là gì nhỉ? Cắt bánh sinh nhật cùng Naniwa Danshi, ăn mừng lần hai với gia đình, bóc quà tặng, cảm ơn từng người... A, nhớ rồi! Gương mặt đẹp bừng bừng hưng phấn, cậu nhóc nhanh chóng ném điện thoại nhảy dựng lên. Còn món quà đầu tiên cậu nhận được trong ngày hôm nay! Món quà của Meguro-kun!

Cẩn thận rút chiếc hộp được bọc lớp vải màu hồng nhạt từ trong balo, Michieda nghiêng đầu nhìn thoáng qua nhành hoa bách hợp đã được cắm vào bình thủy tinh ở góc phòng. Màu trắng thuần khiết và mùi hương dìu dịu không hiểu sao lại khiến đáy lòng cậu nhóc xuất hiện cảm giác chờ mong nho nhỏ. Chẳng biết tiền bối sẽ tặng thứ gì nhỉ? Lắc lắc hộp quà không nặng lắm, Michieda nhanh chóng tháo mở lớp bọc ngoài. Món đồ với khung kim loại chắc chắn được uốn thành tên cậu nhóc theo bảng chữ cái romanji, thêm một cái giắc cắm. Chẳng lẽ... Dù đã phần nào đoán ra, cậu vẫn nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, cắm thử vào ổ điện và bật công tắc. Oa! Đẹp thật! Đúng là Meguro lựa chọn cho cậu một chiếc đèn trang trí! Ngắm nhìn hàng chữ Michieda Shunsuke mềm mại đang toả ra màu hồng ánh tím dịu dàng. Cậu sung sướng cong khoé miệng. Sao anh ấy lại biết thế nhỉ? Kì thực, dạo gần đây cậu nhóc đang vô cùng quan tâm đến loại đèn này. Với ý định sẽ đặt làm một chiếc, hình dáng, màu sắc cậu cũng quyết xong, chỉ chưa có dịp đi đến tận cửa hàng thôi. Vậy mà hôm nay cậu đã nhận được nó từ Meguro, mọi thứ đúng chính xác những gì cậu đã tưởng tượng luôn! Có vẻ như, hai người bọn họ cùng chung tần số nhỉ? Vui sướng ngắm nhìn mãi, Michieda chợt giật mình nhổm dậy. Móng vuốt nhỏ vội vàng túm lấy chiếc điện thoại đã bị ném sang một bên, cậu nhóc chụp ngay vài bức ảnh.

~Nhà trẻ Nanidan~

Michieda: Cảm ơn các anh, hôm nay em đã rất vui!!! Với cả hãy xem này, cái đèn của em đẹp chứ?

Michieda: *Hình ảnh* *Hình ảnh* *Hình ảnh*

Ohashi: Độc đáo thế! Ai tặng đấy?

Daigo: Để anh đoán... Koji-kun phải không?

Onishi: Chẳng thể nào đâu! Em nghĩ khả năng ấy khá thấp... Iwasaki-kun nhỉ?

Nagao: Chắc chắn là Hirano-kun rồi...

Michieda: Haha, mọi người sai bét! Meguro-kun ạ! Meguro-kun của Snow Man ạ!

Joichiro: Ồ...

Kyohei: Phải công nhận mắt thẩm mỹ của anh ấy tốt thật!

~~~~~~

Thả tim bình luận của Kyohei, Michieda tự hào gật mạnh đầu. Điều này còn phải nhắc ư? Meguro vẫn luôn tốt! Mà... còn chưa dừng tại đó, rút nốt tấm thiệp rồi đến chiếc hộp nhung nhỏ trong gói quà, cậu nhóc tò mò lật qua lật lại trước khi mở ra xem.

"Michieda-kun! Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười chín của em, cũng đồng nghĩa bạn nhỏ Michieda Shunsuke đã chính thức trở thành người lớn rồi! Tôi thật sự vô cùng vui sướng và biết ơn khi được cùng em trải qua một dịp trọng đại như ngày hôm nay. Hy vọng trong tương lai, ánh sáng độc nhất vô nhị toả ra từ em có thể càng thêm rực rỡ. Cũng hy vọng quãng đường phía trước, hạnh phúc và bình an sẽ đón chờ em!

Ngoài chiếc đèn, tôi mong rằng món đồ còn lại sẽ đồng hành với em như tôi vẫn luôn dõi mắt theo em vậy! Meguro Ren."

Ngắm nhìn hàng chữ viết tay cẩn thận trên tấm thiệp, đồng tử nâu nhạt của Michieda hơi lay động, trong đầu vô thức hiện lên dáng vẻ dịu dàng và chuyên chú của Meguro khi anh viết những dòng này. Đọc thêm vài lần nữa, cậu nhóc mới không nỡ đặt tấm thiệp xuống, cố tình dịch xa khỏi tầm với của chú cún Lala hết mức. Món đồ còn lại theo lời Meguro... có thể là gì được nhỉ? Do dự cầm chiếc hộp nhung, chẳng hiểu sao Michieda cảm thấy hơi hơi thấp thỏm. Thứ nằm bên trong ắt hẳn phải rất quan trọng, nếu không thì anh đã chẳng cần phải nhắc riêng đến. Hít một hơi thật sâu, Michieda chậm rãi mở ra. Là một chuỗi vòng tay. Cảm nhận chất đá mát lạnh chạm vào da thịt, cậu nhóc ngẩn ngơ mân mê từng hạt tròn lấp lánh. Dưới sắc vàng ấm áp đang ôm lấy toàn bộ căn phòng, chiếc vòng ánh lên màu xanh dương nhạt với hiệu ứng mắt mèo cực kì xinh đẹp. Michieda sờ nắn một hồi rồi cẩn thận đeo lên cổ tay trái, không nhịn được lắc lắc. Mỗi góc độ, từng hạt đá lại nhấp nháy như những ngôi sao nhỏ. Thật tuyệt! Cánh môi vô thức cong lên, cậu nhóc cứ thế ngắm nhìn mãi, thậm chí cơn buồn ngủ lúc trước đã trôi tuột đi đâu mất cũng chưa từng để ý. Meguro nói gì nhỉ? À... "Ngoài chiếc đèn, tôi mong món đồ nhỏ còn lại sẽ đồng hành với em như tôi vẫn luôn dõi mắt theo em vậy!" Hạnh phúc ngã xuống giường với tấm thiệp ôm chặt vào lòng, Michieda quẫn bách lấy tay che mặt, khoé miệng làm cách nào cũng không hạ xuống được. Ôi, làm sao thế? Tim cậu đập nhanh quá!

Bên má chợt cảm thấy ươn ướt, cậu nhóc nghi hoặc quay sang, hoá ra là Lala. Có vẻ cũng không cưỡng lại được sự tò mò với món quà kì diệu, con bé đã bò sang từ lúc nào, ánh mắt rụt rè xen lẫn lấy lòng bám dính nơi cổ tay cậu chủ. Dịu dàng xoa đầu con bé, Michieda mềm mại thầm thì:

- Lala cũng nghĩ giống anh phải không?

Hết nhìn chiếc đèn bàn đang toả ra ánh hồng tím dìu dịu, lại vuốt ve chuỗi vòng đá đẹp đẽ, cậu nhóc dám chắc rằng đây chính là món quà yêu thích nhất của cậu trong dịp sinh nhật này!

******

Mười giờ sáng, tại địa điểm tổ chức private stage nằm ở trung tâm thành phố Osaka, Naniwa Danshi đang hăng say luyện tập. Bọn họ có hai ngày tổng duyệt cho màn biểu diễn chính thức trước đông đảo khán giả vào hôm hai mươi tám - đúng ngày thành lập nhóm. Sau gần ba tiếng hát nhảy liên tục không ngừng nghỉ, các thành viên được phép giải lao mười lăm phút. Người anh lớn Joichiro nâng cằm thắc mắc với Michieda khi mới lau xong lau mồ hôi trên trán:

- Micchi có phụ kiện mới hả? Đẹp thật!

Theo tầm mắt anh, Onishi ngưỡng mộ cảm thán:

- Là đá mặt trăng phải không?

- Đá mặt trăng? Tên gọi mộng mơ nhỉ? - Daigo vừa vặn chặt chai nước lọc vừa tiếp lời.

- Đúng rồi! - Gật đầu chắc nịch, Kyohei bổ sung thêm. - Một loại đá toả ra ánh sáng như ánh trăng, có công dụng rất tốt trong việc cải thiện giấc ngủ, mang lại năng lượng tích cực và giảm căng thẳng khi chịu áp lực lớn từ công việc.

- Sao chú mày hiểu rõ quá vậy? Thật không giống Kyohei mà anh biết tí nào? - Ohashi ngờ vực nhướn mi. - Đừng bảo là chú mày muốn khoe khéo món quà tặng Micchi trước mặt bọn anh đấy nhé?

- Đâu! Tại vì mẹ em rất am hiểu về đá quý nên em có biết chút chút... Em tặng Micchi một chiếc nhẫn cơ, pinky ring ấy! Mà sao em không đeo quà anh tặng hả Micchi! - Nhấn mạnh một lần nữa, Kyohei ngả người lên vai Michieda nãy giờ vẫn còn im lặng.

- À... Em không biết phối đồ như nào với nó hết... Lần sau chắc chắn em sẽ dùng!

- Nhớ đấy Micchi! Quà anh tặng không được vứt xó đâu! Nếu không anh sẽ đòi lại đó!

Độc ác vung thêm nắm tay để thể hiện sự nghiêm túc, Kyohei ngay lập tức bị Ohashi và Daigo cắp nách kéo sang góc khác:

- Gì chứ thằng nhóc này! Tặng người khác rồi còn đòi lại là sao hả?

- Nhanh ra đây với anh. Anh cần tâm sự vài điều với chú mày...

- Úi! Đừng kẹp cổ em! Từ từ đã, cái áo này là đồ em mới săn được đấy nhé! Chỉ còn một cái duy nhất thôi! Không được làm nhàu đâu!

Trong tiếng la hét hoảng loạn, một mảnh visual của Naniwa Danshi vẫn chẳng thoát được kiếp bị tha đi đào tạo lại. Ngang qua ba người, Nagao nghi hoặc hỏi những thành viên khác:

- Em mới vào nhà vệ sinh có năm phút thôi mà đã xảy ra chuyện gì thế ạ?

Liếc nhìn gương mặt dịu dàng của Michieda khi cậu đang nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi vòng trên cổ tay, Joichiro hạ giọng bảo đứa em nhỏ nhất:

- Không sao hết! Thằng nhóc kia ăn nói lung tung ấy mà!

- Ồ... - Híp mắt đánh giá hành động của người bạn đồng niên, Nagao cũng bất giác thì thầm. - Kia là quà sinh nhật của Micchi nhỉ? Dường như cậu ấy rất yêu thích nó. Các anh có biết ai đã tặng không?

Onishi lắc đầu:

- Không rõ... Nhưng chúng ta có thể chắc chắn rằng đó là một người vô cùng quan trọng với em ấy!

*******

- Meme! Hôm qua gửi hết đống đồ cho nhóc con hộ anh chưa?

Khoác vai Meguro Ren đi dạo quanh những con phố đông đúc của Tokyo, Mukai Koji chợt nghiêng đầu đầy nghi vấn. Sánh bước bên anh, chàng trai trong chiếc sơ mi caro và quần dài cùng tông gật đầu xác nhận:

- Em nhờ Okada-kun đưa rồi!

- Gì chứ? Tại sao không phải chính chú mày làm điều đó?

Koji ngờ vực vặn hỏi. Người kia lơ đãng ngước nhìn hoàng hôn đang phủ bóng phía sau những toà nhà cao tầng, ánh dương cam đậm như loang ra khắp mảnh trời xanh thẳm, chiếu lên tầng mây phản xạ lại thứ màu hồng tím mướt mắt. Nghĩ đến điều gì, khoé miệng anh khẽ cong lên:

- Dù sao cũng nhờ người khác, anh còn quan tâm là ai hả? Yên tâm đi, món quà đã được chuyển đến tận tay Michieda-kun rồi!

- Hừ! - Trước câu trả lời không bắt bẻ vào đâu được mà Meguro đưa ra, ông anh Kansai bĩu môi dời chủ đề. - Vậy thì chú mày đã tặng Micchi thứ gì? Có nghe anh khuyên không?

- Ừm... Một chiếc đèn trang trí! - Do dự vài giây, Meguro thừa nhận một phần của sự thật. - Anh nghĩ em ấy có thích không?

- Được! Rất phù hợp luôn! Chắc hẳn là chiếc đèn hôm qua anh thấy...

- Hôm qua?

Tò mò dừng bước chân, alpha nhướn mày với người bên cạnh. Koji không để ý lắm gật đầu:

- Vì nhóc con đã nhắn tin cảm ơn lời chúc của anh. Và như thường lệ, gửi kèm theo đó một bức ảnh chụp em cún Lala, chiếc đèn mang tên em ấy có rơi vào khung hình đấy!

- À...

Thở nhẹ ra, Meguro lại cảm thấy hơi mất mát. Michieda vậy mà chẳng hề liên lạc gì cho anh hết. Không biết cậu bé có đeo chiếc vòng kia không nữa.

Thật lòng thì... chỉ đưa một mình món quà đã kỳ công chuẩn bị cho Michieda... là tâm tư riêng của anh. Chọn thời điểm sau khi kết thúc quay chụp, xuất hiện trước mặt cậu nhóc với tư cách Meguro Ren chứ không phải Ida Kousuke cũng là tâm tư riêng của anh. Vô thức, anh không hề muốn bị Michieda nhầm lẫn với bất kì ai. Anh hi vọng trong cuộc sống của cậu nhóc, cái tên Meguro Ren sẽ chiếm lĩnh vị trí đặc biệt nhất. Chầm chậm tản bộ giữa dòng người tấp nập, bên cạnh Mukai Koji tràn đầy sức sống, alpha dần dần thả trôi bản thân vào một khoảng lãng đãng những suy tư riêng mình...

Chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật của Michieda. Đêm ấy, khi Raul giường bên đã ngoan ngoãn ôm gối ngủ say sưa, Meguro vẫn miệt mài lên mạng tìm kiếm quà tặng. Trong tất cả những điều Koji vừa mới gợi ý, anh nhẩm lại vài lần, loại bỏ rồi loại bỏ, cuối cùng quyết định đó chưa phải điều tuyệt vời nhất. Vào dịp đặc biệt như thế này, anh hy vọng thứ cậu nhóc nhận được từ anh sẽ là độc nhất vô nhị - một thứ mà cậu sẽ ưa thích không buông tay. Cố gắng hồi tưởng lại quãng thời gian hợp tác chung từ đầu tới giờ, một câu nói nhanh chóng bật ra trong anh. "Em thích những vật phát ra ánh sáng lấp lánh... Như đèn dây nhiều màu sắc chẳng hạn..." Đúng rồi! Cảnh quay ở tập hai, khi mải mê ngắm nhìn bầu trời sao ngoài sân sau, Michieda đã thừa nhận với vẻ mặt cực kì ao ước và thích thú...

Về món quà nhỏ còn lại. Là một chút tâm tư khác nữa. Sang tới hai hôm sau, được nằm ườn ở nhà với Cocoa và Tiara làm ổ bên cạnh, Meguro lười biếng vò cái đầu xù khi vừa chui vào bếp. Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho anh trước khi đi làm, bố và em trai cũng đã rời khỏi nhà từ lâu. Cả không gian thân thuộc chỉ có mình Meguro với gương mặt còn ngái ngủ. Giật tờ giấy note màu vàng đính trên tủ lạnh, anh ngơ ngác đọc lời dặn của mẹ trong trạng thái não chưa thèm hoạt động. "Mua giúp mẹ ít khoai tây, cà rốt, bột cà ri, nước cam..." Phải nhìn đi nhìn lại mấy lần dòng chữ viết ngay ngắn, alpha mới gật gù lấy ít cà phê hạt trên chiếc kệ bếp gần đó. Anh cần tỉnh táo đã!

Ba giờ chiều, cuối cùng cũng rời khỏi nhà với bộ đồ không mấy nổi bật. Meguro thoải mái đút tay vào túi quần. Thật lâu mới có dịp thảnh thơi như vậy, ngoài nhiệm vụ đi mua thức ăn giúp mẹ, alpha dự định sẽ đi lòng vòng quanh khu phố. Thật nhớ biết bao những con đường quen thuộc. Là kiểu người sống cho hiện tại, thỉnh thoảng Meguro vẫn cho phép bản thân đắm chìm trong một vài kỉ niệm xưa cũ. Không phải để thương cảm hay nuối tiếc gì hết. Chỉ đơn giản là cách thức anh tiếp thêm động lực cho mình trên chặng hành trình phía về sau.

Lơ đãng với những bước chân không chủ đích, chẳng biết Meguro đã đến ngôi chùa gần nhà từ khi nào. Trước mắt vẫn là kiến trúc mái cong và những cây cột đỏ quen thuộc, một sự bình yên chợt dâng lên trong lòng anh. Xuyên qua cổng sanmon, Meguro như lạc sang thế giới khác. Dừng lại cạnh bể temizuya, anh chậm rãi bắt đầu nghi thức thanh lọc bản thân trước khi tiến sâu hơn vào chính điện. Cảm giác chất lỏng mát lạnh trượt qua từng kẽ ngón tay, Meguro nghiêm túc vốc một ít nước súc miệng rồi đặt chiếc gáo về chỗ cũ. Hồi nhỏ, anh thường đến nơi này cùng mẹ. Phải nói sao nhỉ? Ngôi chùa có với anh một mối liên hệ kì lạ. Ngày mà Meguro bé nhỏ chào đời chính là thời điểm ngôi chùa cử hành lễ hội Phật đản. Cho rằng gặp được thiện duyên, bố lựa chọn cái tên Ren cho đứa con trai đầu tiên của ông. Hoa sen - đại diện của sự thuần khiết và sinh hoá hồn nhiên, cũng là một biểu tượng phật giáo quen thuộc. Dừng chân bên nơi cầu nguyện, Meguro cúi đầu thả tiền xu vào hòm rồi nghiêm trang chắp tay. Nơi tâm trí vốn chẳng có gì ngoài sự an yên tĩnh lặng, một mong ước dần dần thành hình, từ mờ nhạt đến rõ nét rồi phá kén thoát ra, sinh động tựa như đang hiện hữu ngay trước mặt anh. Khi lần nữa cúi đầu trước Đức Phật, Meguro vẫn còn mải chìm đắm trong sự kinh ngạc về phát hiện lúc trước. Thì ra tại thời điểm nào đó mà anh chẳng hề chú ý, bóng hình quen thuộc của người kia đã chậm rãi len lỏi vào tận cùng trí óc để rồi choán lấy mọi suy tư của anh dạo gần đây. Ngang qua nơi xin bùa may mắn, ánh mắt Meguro chạm ngay vào chiếc vòng đá nhỏ, vẻ trong trẻo tinh khôi khiến alpha quyết định thật nhanh.

Món quà sinh nhật lần thứ mười chín, Michieda Shunsuke có lẽ chưa thể hiểu được hoàn toàn những tâm tư, tình cảm mà Meguro Ren đã gửi gắm ở bên trong. Anh cũng không mong cậu biết. Người bạn nhỏ của anh chẳng nên bận tâm điều gì hết. Chỉ cần cậu bé luôn luôn nở nụ cười vô lo vô nghĩ như hiện tại là tốt rồi...

"Không cầu em một kiếp giàu sang phú quý, chỉ nguyện em một đời vui sướng bình an."

******Lam Vị Yêu******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro