Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn trong cung điện nhấp nháy. Hình ảnh trước mặt họ thỉnh thoảng thoáng lập lòe như thể nó sẽ tan biến vào những phút tiếp theo.

Nước da của Cale thay đổi đáng kể, làn da nhợt nhạt ban đầu của anh trở nên trắng bệch và môi chuyển sang màu xanh.

Cơ thể anh run lên một cách dữ dội, cảm thấy đầu gối mình yếu đi. Vết thương nhói lên đau đớn. Thật sự đây là một nỗi đau quá lớn đối với anh, anh đã chẳng thể chịu được nữa và bắt đầu ngã nhào.

Nhưng thay vì đáp xuống đất, anh lại bị ngăn lại giữa chừng và cảm thấy mình được giữ thẳng trong vòng tay của người kia.

Với cơ thể cuối xuống, vần trán đẫm một lớp mồ hôi mịn áp vào đôi vai rộng và đều đặn của Eruhaben.

Khung cảnh gần như sẽ hài hòa nếu bạn bỏ qua những giọt máu đang liên tục chảy ra từ ngực và làm vấy bẩn một nửa quần áo của ông.

Ánh mắt của mọi người dán chặt vào họ.

Cale nghiêng đầu nhìn ông và nhận thấy rằng ông cũng đang nhìn về phía mình, lông mày hơi cong lên.

Nhưng có vẻ sự chú ý của ông đang ở nơi khác, vì đôi mắt của ông vẫn không tập trung nhất định vào một điểm và trông khá dữ tợn.

Chắc hẳn ông đang liên lạc với ai đó, Cale thầm nghỉ,

Sau đó anh nhận thấy mặt Eruhaben tối sầm lại, nhìn thấy một tia lo lắng thoáng qua, nhưng ông đang lo lắng về cái gì thì chính Cale cũng chẳng thể xác định được.

Cale không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, bởi vì ngya sau đó, Eruhaben đột nhiên bế anh lên và chạy về phía lối vào của lâu đài.

Tất cả họ đều nín thở khi ông đến gần những cánh cửa có chốt lớn.

Nhưng giây tiếp theo, ngay trước khi chạm tới nó, ông đã dịch chuyển với Cale đang ở trong vòng tay trước mặt họ.

Eruhaben vấp ngã và cả hai ngã xuống đất với một tiếng uỵch lớn.

"Eruhaben-nim!"

"Cale!"

Eruhaben nhanh chóng đứng dậy bất chấp cơn đau đầu khủng khiếp và cơn choáng đang dân trào khắp cơ thể khi Rosalyn lao đến bên ông.

Khuôn mặt của ông dần mất đi phong thái và khí chất sang trọng, ông càu nhàu trong im lặng khi dần dần cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng và kiệt sức.

Cơ thể của ông đã đạt đến giới hạn nhưng ông vẫn phải sử dụng gấp đôi sức mạnh của mình vì phép thuật hạn chế đang trói buộc lâu đài.

Cale nằm quay lưng xuống đất, nhắm mắt và ho ra một ngụm máu, hơi thở và máu dường như trào ra từ miệng.

Hơi thở của anh rối loạn khi máu từ vết thương liên tục chảy xuống sàn lát đá cảm thạch.

Violan cùng Basen và Lily nhanh chóng chạy đến bên anh. Violan vội vàng quỳ xuống đất, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay đối phương.

Lông mày bà hơi nhíu lại, nước mắt rưng rưng khi bà nhận thấy rằng lòng bàn tay anh lạnh ngắt, giống như cơ thể của một người chết.

Cơ thể bà run rẩy trước những suy nghĩ của mình và không biết phải làm gì.

Trong khi Cale cảm giác được sự đụng chạm của bà và cẩn thận mở mắt ra, mặc dù phải tốn rất nhiều sức.

Ánh mắt anh quét qua những khuôn mặt quen thuộc trước mặt.

Violan cùng Basen và Lily đang ở ngay bên cạnh anh trong khi Deruth đang đứng chết chân tại chỗ cách đó không xa, môi ông hơi hé ra và vẻ mặt như đang nhớ lại điều gì đó.

Anh không thể không nhìn thấy những vệt nước trên mắt họ, đôi mắt ửng đỏ vì khóc cùng với vẻ mặt đau khổ.

Anh im lặng một lúc, rồi lại nở một nụ cười, như thể đang an ủi họ nhưng trông có vẻ vô cùng gượng ép và cứng nhắc, điều đó chỉ càng khiến trái tim họ đau hơn, nhiều cảm xúc hỗn loạn đang tràn ngập trong đôi mắt họ.

Ngay cả trong những giây phút cuối cùng, anh vẫn nghĩ về những cảm xúc của họ.

Mặt khác, Ron cảm thấy choáng váng, như thể không khí đột nhiên trở nên loãng, khiến ông nghẹt thở trong khi nhìn những cảnh tượng đó, khiến mỗi hơi thở trở nên khó khăn.

Sau đó, ông nắm chặt hai tay, đốt ngón tay nứt ra nhưng không có động tĩnh gì khi tiến về phía trước

Ông đã không thể nhìn thẳng vào mặt Cale lần nào nữa.

Đôi mắt của Eric vẫn mở nhưng anh không thể nhận ra bất cứ điều gì, đầu anh cứ ong ong cứ như thể tai anh đã tê dại và điếc từ lâu rồi. Anh thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã tiến về phía anh.

Anh cúi xuống và chạm vào chân của Cale, để Cale biết được sự hiện diện của anh. Cale run rẩy hít thở khi bắt gặp ánh mắt của anh.

"N-Này......." Anh nói với đôi môi run rẩy. Những lời anh nói chẳng thể nói được nửa rồi.

Anh chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc hội ngộ của mình với người bạn thời thơ ấu lại là lúc mình chứng kiến cái chết của người kia.

Trong khi những người còn lại im lặng cúi đầu.

Tuy nhiên, đôi mắt của Eruhaben đang tìm kiếm bóng người nào đó trong đám đông và cuối cùng cũng dừng lại ở một người nào đó. Rosalyn nhin theo ánh mắt của ông và phát hiện ra Alberu.

"Thưa bệ hạ." Ông gọi cậu.

Đôi mắt ông nheo lại một cách đầy nguy hiểm và nhăn nhó, khi ông nhận thấy Alberu không cử động, anh không trả lời hay thậm chí không chú ý đến ông.

"Alberu!" Ông rít lên, giọng nói đầy uy quyền, buộc anh và những người khác phải chuyển sự chú ý về phía này.

Những người khác theo bản năng rùng mình.

Alberu ngước mắt nhìn chằm chằm vào hình bóng của đối phương, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh.

Eruhaben đứng yên tại chỗ khi những lời nói trước đó của Alberu vang vọng bên tai ông như một cái radio. "Tôi có một sức mạnh cổ xưa chỉ có thể sử dụng một lần."

Ông lắc đầu và nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đó.

Alberu có thể cực kỳ tính toán và thậm chí là một tên khốn lôi kéo nhưng anh sẽ không tàn nhẫn đến mức thế.

Trừ khi....

Ông nhìn về phía Alberu. Anh đáp lại, mím môi quay mặt đi, không thể nhìn vào mắt ông, càng khẳng định sự nghi ngờ của ông là hoàn toàn chính xác.

Eruhaben miễn cưỡng nhếch môi thành một nụ cười méo mó khi ông cảm thấy sự tức giận xen lẫn sự phản bội trong mình, đến mức ông không thể phân biệt rõ ràng giữa hai cảm xúc đó.

Alberu đã dắt mũi ông thành công. Ông đã thực sự đánh giá thấp anh.

Những người khác ngơ ngác trước cuộc trò chuyện gần như một chiều của họ, trong khi một số khác chợt nhớ đến nhũng gì mà ông đã nói trước đó và nghĩ rằng Alberu có liên quan đến sự việc này."Chúng tôi đã tìm ra cách có thể cứu được cậu-"

Alberu choáng váng khi đột ngột bị dùng lực kéo lên và phát hiện Deruth đã túm lấy cổ áo anh.

Khí chất của ông thù địch một cách đáng sợ và có vẻ sẽ bóp cổ anh trong giây lát tiếp theo.

"Tôi không quan tâm ngài phải làm gì, ngài phải cứu Cale, ngài phải cứu lấy thằng bé, ngài có nghe tôi nói không?" Giọng nói của ông ẩn chứa sự tức giận không thể kiềm chế nổi.

Loại hành vi này được coi là vô cùng trơ tráo.

Nếu ở tình huống khác nếu có người dám ra tay chứ đừng nói đến đe dọa, người đó sẽ bị tống ngay vào ngục tối hoặc tệ hơn là tính mạng.

Nhưng lần này, không ai có động thái ngăn cản ông.

"Bá tước Henituse." Ron thấp giọng nhắc nhở nhưng lời này chỉ lọt vào tai những người điếc.

"Ngài sẽ cứu con trai tôi, ngài cần phải, ngài cần-" Qua cái nhìn của ông, ông có thể thấy diện mạo hấp hối của Jour chồng lên vẻ ngoài của Cale.

Ông chậm rãi rút tay ra khỏi cổ áo cậu, nhưng cũng không hoàn toàn buông ra, đôi bàn tay nặng trịch siết chặt nhau, sau đó chậm rãi quỳ xuống trước mặt anh.

Vứt bỏ mọi phẩm giá và niềm kiêu hãnh của một quý tộc thì cuối cùng, con trai ông còn quan trọng hơn niềm kiêu hãnh vô nghĩa này.

Sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt ông khi ông cầu xin. "Làm ơn, làm ơn, làm ơn..... Tôi cầu xin ngài, tôi không thể mất thằng bé. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì, chỉ làm ơn...."

Ông cứ lặp đi lặp lại nó, như thể nó đã trở thành một câu thần chú, lời cầu nguyện của ông.

Sự bình tĩnh dối trá của Alberu đã nứt ra ngay lập tức và cảm thấy vô cùng bất lực.

Dù trái tim có kiên định đến đâu, anh vẫn là một người bình thường, nhưng anh không thể làm gì được.

Cale hoặc họ.

Câu trả lời được cho là đơn giản.

Tuy nhiên, Alberu biết Eruhaben chắc chắn sẽ do dự.

Chính vì vậy, để đảm bảo an toàn cho họ, anh đã nói cho ông một sự lựa chọn khác.

Đó là họ và cả Cale. Về cơ bản, tất cả bọn họ sẽ sống.

Mặc dù cuối cùng thì nó cũng chỉ là giả dối mà thôi.

Eruhaben đã đoán đúng.

Không phải là anh không muốn, hay thậm chí là miễn cưỡng sử dụng nó với Cale.

Đó là bởi vì điều đó là không thể.

Sức mạnh cổ đại mà mẹ anh đưa cho anh đã không còn từ lâu.

Anh đã sử dụng nó với dì của mình khi bà bị thương nặng trong khoảng thời gian trốn tránh cung điện.

Lý do duy nhất anh nhắc đến sức mạnh cổ xưa của mình là để xua tan sự thiếu quyết đoán của ông.

Nhưng tất nhiên, chỉ có anh biết điều đó và đến khi Eruhaben phát hiện ra thì cũng đã quá muộn rồi.

Điều đó quả thực là vô đạo đức và ích kỷ, thậm chí có thể là sau này, Eruhaben sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, và có thể ghét anh ta và thậm chí những người khác khi họ biết được điều này, nhưng anh phải làm điều đó.

Anh liếc nhìn Rosalyn, Taylor, Cage và những ngườ khác đã đồng hành cùng anh trong suốt nhiều năm, sau đó anh rời mắt đi và tình cờ nhìn thấy Tasha, người đang nhìn anh với đôi mắt bối rối nhưng lo lắng.

Anh đã đúng.

Alberu cuối cùng cũng quay sang Deruth, sau đó anh ấy ngã người ra sau, lùi ra và nói, giọng anh nhỏ như một lời thì thầm. "Tôi không thể."

Khi nghe câu trả lời này phát ra từ Alberu, Deruth cảm thấy như thế giới nhỏ mà ông trân trọng đang sụp đổ. Ông dường như đã trượt trên mặt đất khi ông cảm thấy sức lực của mình bị hao mòn.

Kiếp trước rốt cuộc ông đã phạm phải tội tình gì mà lại bị trừng phạt nặng nề như vậy?

Đầu tiên là vợ ông và bây giờ là con trai ông.

Tại sao không thể là người khác? Tại sao không thể là ông? Tại sao con trai ông lại phải là người gánh chịu tất cả những thứ khắc nghiệt trên thế giới chết tiệt này chứ?

Violan hoàn toàn suy sụp, bà vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau, những giọt nước mắt nóng hổi lại tràn ra.

Cale nhìn thấy tất cả những điều này và với nỗ lực to lớn, anh nhấc bàn tay còn lại và vụng về lau đi đôi mắt ướt đẫm của bà.

Violan cứng đờ khi cảm thấy những ngón tay thô ráp lướt qua vùng da dưới mắt mình.

Miệng Cale đóng mở vài lần khi cố bảo người kia đừng khóc nữa, nhưng anh thậm chí không thể mở miệng mà không khạc ra máu.

Nhưng thật may mắn là bà đã hiểu được điều anh muốn truyền đạt và gật đầu đáp lại. Sau đó bà phát ra một tiếng. "Ừ...." Không thể nghe được.

Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay anh và nói thêm. "Mẹ sẽ không khóc nữa."

Giọng bà khá khàn khi cố gắng giữ những giọt nước mắt chực trào ra trong giây lát.

Bà cũng đang cố gắng trở nên mạnh mẽ, bà muốn nói nhưng lại không thể.

Lily từ từ đến gần anh hơn, cô vùi mặt vào giữa vai và cổ anh và khóc lóc đau khổ trước sự bất công quá lớn của thế giới này đối với anh cô. "Orabeoni..."

Trong khi Basen mệt mỏi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, một cơn đau ớn lạnh dâng lên trong bụng anh trước cảnh tượng kinh hoàng của anh trai mình.

Đôi chân anh nặng như chì, đầu gối của anh cũng khuỵu xuống.

Một tiếng nức nở thoát ra khỏi môi anh.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ ngoài hấp hối của anh trai mình, tuy nhiên, anh không hề chuẩn bị trước tinh thần cho điều này, và lần này, lần này lại khác.

Anh biết đây sẽ là lần cuối cùng.

Anh gục đầu vào tay mình mà khóc, anh khóc như đứa trẻ mất mẹ. Chỉ nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của chính mình.

Deruth lê người lại gần họ, anh đặt tay dưới vai con trai mình và kéo cậu dựa vào ngực mình.

Ông ôm con trai mình khi thì thầm vào tai, giữa tiếng nức nở. "Xin lỗi, ba thật lòng xin lỗi, ba có lỗi với con, Cale..."

Beacrox cúi đầu, không thể thấy rõ vẻ mặt.

Choi Han đã lặng lẽ di chuyển đến góc xa và ẩn mình trong bóng tối. Tai anh ù đi, cổ họng và mắt anh ấy như bị đè nén bởi cái gì.

Cale nhắm mắt lại một lúc rồi mở lại, ánh mắt anh bị thu hút vào chúng. Sau đó anh liếm mô nuốt xuống, miệng bỗng nhiên khô khốc.

Tầm nhìn của Cale mờ dần và bắt đầu tối dần, đôi mắt anh nhắm nghiền.

Chẳng mấy chốc, hình ảnh nhấp nháy biến mất, cùng với quả cầu đen biểu thị rằng giờ họ đã được cứu và hòa bình đã trở lạ với vương quốc Roan.

Một số người cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sự nhẹ nhõm của họ lại bị nuốt chửng bởi nỗi đau buồn.

Đó là lúc lòng ngực Cale phập phồng gần như không thể nhận ra và không lâu sau, hơi thở của anh hoàn toàn ngừng lại.

Khi anh đang hét lên một cách đau khổ trong căn phòng yên tĩnh, nhưng lại không có ai trả lời.

Và sẽ không bao giờ có nữa. Vì anh đã không còn ở đây nữa rồi

Những tiếng ong ong vang lên bên tai họ, vang vọng khắp hội trường.

Và vì vậy người dân Roan thương tiếc cái chết của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro