Phần 27 + 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27

Vali dưới đất và Célestin bên cạnh, Adèle nhanh chóng có người đến nói chuyện. Anh ta bảo Pierre Katuba sai mình đến. Adèle không hiểu anh ta từ trên tàu xuống hay từ thành phố nhỏ bé nơi họ đã xuống. Cô đi bộ theo anh ta qua các con phố. Binh lính tay ôm vũ khí đang đi tuần tra chẳng ra thể thống gì. Xe quân đội đậu bên đường. Những chiếc xe jeep vượt qua. Trên đó là những thanh niên da trắng, ở trần, tay bồng tiểu liên, súng trường, đầu đội mũ cao bồi, họ hò hét với cô bằng tiếng Pháp hoặc tiếng Anh. Người dẫn đường giải thích cho cô là không lâu trước đó, thành phố đã bị quân đội chính quy tái chiếm. Quân đội chính quy ư? Adèle hỏi. Chính phủ, nếu chị muốn, người dẫn đường nói rõ thêm. Adèle không gặng hỏi nữa.

Trước đó cô đã nói, cô mệt, mất ngủ, cảm thấy bẩn trong người. Tôi muốn tắm rửa. Người đàn ông dừng bước. Cô nhắc lại yêu cầu của mình. Anh ta dẫn cô đến một khu nhà ở được phân thành những lô giống nhau. Họ đi vào một cái sân có hàng giậu bao quanh rợp những cành cây khô héo. Phía trong, những người phụ nữ đang nấu ăn dưới đất. Ba ngôi nhà nhỏ bao quanh sân. Người đàn ông dẫn cô vào một trong ba ngôi nhà đó. Một bà lão chào cô. Họ đi qua nhà, ra một cái sân khác, nhỏ hơn. Ở đó có một cái giếng. Người đàn ông múc một gàu nước, đổ vào cái chậu nhỏ. Rồi anh ta rời khỏi chỗ ấy.

Adèle ngó nghiêng. Bà lão đi đến, đưa cho cô một tấm vải dài màu xanh lá cây. Cuối cùng, Adèle cởi áo sơ mi ra và dội nước. Nước chảy xuống váy cô. Bà lão vẫn ở ngưỡng cửa nhìn cô. Adèle vén váy, tát nước lên bụng và vuốt ve. Cô thấy bụng cô đã to hơn trong hành trình đi ngược dòng sông. Cô nhìn bụng mình, như nhìn một sự thật hiển nhiên đang trồi lên.

Cô mặc áo vào và đi về phía ngôi nhà, bà lão đứng ở ngưỡng cửa, chặn ngang. Adèle cố lách qua. Bà ta sờ vào bụng cô. Cô để cho bà ta sờ một lúc và mỉm cười. Adèle trả lại tấm vải lau.

Célestin và người dẫn đường ở trong sân trước. Họ ngồi bên cạnh những người phụ nữ, thọc tay vào nồi thức ăn. Adèle chờ họ đứng dậy rồi họ cùng đi.

Thị trấn ngập nước sau cơn mưa rào. Từ ngày ra đi, Adèle không mấy khi thấy mưa, trừ cả buổi chiều hôm nọ, nằm trên giường, cô ngắm màn mưa rơi phía sau bóng Célestin. Tiếng mưa rơi trên boong và tiếng mưa rơi liên miên trên sông nước xâm chiếm cả không gian, chẳng còn chỗ cho những thứ khác. Adèle thích lắm. Chẳng cần phải nói nữa, thậm chí, chẳng còn phải nghĩ nữa, cô tự nhủ. Nỗi nhớ bản nhạc dành cho violon và piano của Debussy mà cô từng biểu diễn trong một phòng ở phía Tây Paris ùa về hòa lẫn vào tiếng mưa rơi. Trong buổi tập duyệt, tự nhiên cô phải lòng một nghệ sĩ piano, nổi tiếng hơn, thiện nghệ hơn cô. Cô đã từng trải nghiệm buổi biểu diễn như sự trao đổi đôi khi giận dữ đối với anh, một trò chơi cút bắt trong đó hai người chưa bao giờ tìm thấy nhau. Người chơi đàn piano đã về còn cô ở lại, lịch sự đáp lại những khán giả đến bắt chuyện với cô.

Trong thị trấn bị cây xanh che lấp, nước ngập ngụa các con phố, từng vũng, từng vũng lớn. Họ đi zích zắc, bước từ chỗ đất ráo này sang chỗ đất ráo khác để tránh. Có khi họ chẳng tránh được. Adèle nhón chân đi trong nước. Người dẫn đường xách vali của cô. Célestin cầm túi nhựa với đồ của mình.

Họ đi rất lâu, cho tới cổng làng. Tại đây, một chiếc xe tải nhỏ đang đậu dọc con đường, hướng về khu rừng thấp thoáng xa xa. Rương hòm, túi đồ các loại chất đầy phía sau xe. Sáu, bảy người đàn ông và phụ nữ đang ngồi ở đó, tay bám vào giây ba lô để không bị ngã. Người dẫn đường của Adèle đang nói chuyện với một người rất cao to, chắc hẳn là tài xế, cô sớm được biết anh ta mang một cái tên Châu Phi. Trừ phi đó không phải là một bí danh. Người dẫn đường bảo Adèle thanh toán tiền xe. Adèle bảo trả luôn tiền vé cho Célestin. Tay tài xế bảo không còn chỗ. Adèle mua thêm một vé và Célestin lên ngay phía sau xe. Hành khách nhìn Adèle vẻ lạnh nhạt.

Họ chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa. Rồi tay tài xế người Châu Phi bảo Adèle lên phía trước. Cô không thắc mắc gì, chỉ liếc mắt nhìn một trong những người phụ nữ đang nép sát vào nhau ở đằng sau. Có vẻ lưỡng lự. Ngồi ngay giữa ghế dài là một người đàn ông. Anh ta chào cô. Cô ngồi dựa vào cửa. Phía họ ngồi, phía trước không có kính chắn gió. Tài xế Châu Phi ngồi vào vô lăng và khởi hành.

28

Con đường không còn đi dọc theo bờ sông mà chỉ thỉnh thoảng men theo một nhánh sông chảy từ phía bắc. Adèle tự hỏi phải chăng tại nơi hợp lưu của hai con sông này, khi đang xuôi dòng, toán quân nhỏ của Stanley đã bị cả một đội thuyền của cư dân ven sông tấn công. Katuba đã kể cho cô một cách rất chi tiết về một cuộc tấn công, có lẽ một nửa câu chuyện do anh phịa ra. Anh kể có hơn năm mươi con thuyền độc mộc và hàng trăm ngọn giáo đã tấn công dồn đạp vào những con tàu của Stanley, là người chỉ huy toán quân từ chiến hạm nhỏ của mình có tên là Lady Alice. Một con tàu rách bươm mang về từ Anh Quốc và được đặt tên vợ chưa cưới của nhà thám hiểm. Lady Alice, Katuba nhắc lại, Lady Alice... Mới thỏa thuận và ký bản hứa hôn, Stanley đã lên đường sang Châu Phi ba năm. Khi ông trở về Châu Âu, Alice đã lấy người đàn ông khác. Stanley, Katuba kết luận, đã đi xuôi dòng sông trên những mảnh vỡ tình yêu cũng như trên xương xẩu của một cơ thể quặt quẹo.

Khu rừng che khuất tầm nhìn, ngoài lối trổ màu đỏ mà họ đang đi theo. Bụi bay vào trong xe qua chỗ không có kính chắn gió. Adèle thắt khăn che miệng lại.

Đường ban đầu tương đối bằng phẳng, nhưng rất nhanh lỗ chỗ ổ gà và đầy những vết nứt lớn do mưa. Chiếc xe tải rung lắc hơn cả con tàu đáy bằng trước đó. Adèle bất giác ôm lấy bụng, lo lắng. Người ngồi cạnh bên hỏi cô có ổn không, cô trả lời: ổn, ổn anh ạ. Khi chiếc xe nghiêng mạnh, anh ta túm lấy tay cô. Còn tay tài xế thì vẫn chăm chăm vào con đường phía trước.

Con đường quanh co vào rất sâu trong đất liền trước khi lao ra phía con sông và thành phố mà Adèle đang muốn tới. Họ đi mất nhiều ngày. Đêm xuống, họ dừng chân ở những ngôi làng nhỏ trong rừng. Giống như tay tài xế và và hành khách ngồi phía trước, cô ngủ trong những quán trọ tạm bợ, trong những phòng ngủ không điện không nước, có chăng chỉ là một xô nước đặt cạnh giường. Cô cảm tưởng như mình đang dấn sâu vào trong một xứ sở, trong bản chất, trong cuộc sống của chính mình để khám phá bí mật của riêng cô: việc cô gặp Sainto, tình yêu say đắm mà cô dành cho một người đàn ông đã có một tình yêu khác, Châu Phi hay Cách mạng, cô không biết, một người mới quen đã tuột khỏi tay.

Những hành khách khác thì ngủ trong xe tải, Célestin quyết định ở lại với họ.

Trước khi đi ngủ, họ tập trung trước một ngôi nhà trong làng, một người phụ nữ dọn ra cho họ một món ăn chung. Adèle bảo Célestin, như thể cô phải trấn an nó chứ không phải ngược lại: chúng ta gần tới nơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#deadline