đùa chút thôi mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được Mean báo tin Perth đã nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, lại vừa lúc chạm mặt Earth tại cổng viện. Perth thấy Earth ở đây thì đoán là cậu cũng đến thăm Saint, tâm trạng anh vốn đang hoang mang vì tin xấu bất ngờ ập đến nên gặp người quen liền muốn vài câu cho ổn định tâm tình. Ai biết ổn định đâu chẳng thấy, mới trò chuyện được một chút mà hai người đã cãi nhau to!

Nguyên nhân là vì Earth thấy Perth hùng hùng hổ hổ xông về phía mình thì giật mình chột dạ, dù sao lý do Saint phải nằm đây phần lớn là do cậu. Hai người này có chuyện gì cũng kể với nhau, chắc hẳn Saint đã mách tội của cậu với Perth rồi. Vậy nên Earth chưa ai đánh đã khai, nhanh nhảu bày ra vẻ mặt hối hận nói xin lỗi Perth, mong anh thông cảm, cậu làm vậy cũng chỉ vì không thể bỏ mặc tâm huyết của mình.

Perth ban đầu thì ngớ người không hiểu, nhưng sau đó anh đã khéo léo gặng hỏi thêm vài câu nữa dụ Earth khai ra tuốt tuồn tuột. Earth còn cố giảm tội mình xuống bằng cách biện minh rằng mặc dù thuốc của cậu làm Saint bị đau đầu rồi xe tông phải, nhưng cũng nhờ đấy mà nó khôi phục được trí nhớ trước đây, quá tốt rồi còn gì.

“Cậu còn dám nói vậy?” Perth nào có để ý đến vế sau, vừa biết được nguyên nhân Saint bị tai nạn là đầu óc anh đã tràn đầy ý nghĩ bạo lực rồi. “Đến bao giờ cậu mới dừng cái thí nghiệm chết dẫm đấy lại và để Saint yên?”

Perth là người giữ bình tĩnh rất giỏi, nhưng một khi anh đã mất bình tĩnh thì nhất định sẽ nổi sóng to gió lớn. Earth không kịp phản bác câu nào đã bị mắng té tát, mà mắng cậu thì thôi đi, lại còn nói thí nghiệm của cậu không ra gì. Điều này làm cho Earth đang cảm thấy hối lỗi tức giận ngược lại, cũng to tiếng gào với Perth vài câu cho bõ ghét.

“Có thời gian đứng đây quát tôi không bằng anh mau mau tới xem Saint của anh đi, cậu ấy khôi phục lại trí nhớ rồi, chuyện trước kia thì nhớ rõ nhưng ký ức về anh thì không còn gì đâu!”

Tất nhiên đây chỉ là Earth chém bừa, chứ tối qua cậu vì quá vui nên không hỏi vấn đề này. Mà Saint cũng chỉ nói rằng cậu ta nhớ lại hết mọi chuyện trước kia thôi, chứ nào có đả động gì đến chuyện còn nhớ những việc đã xảy ra sau khi biến thành mèo không. Tốt nhất là Saint nên quên hết đi, Earth hậm hực cầu nguyện.

Cho nên khi Earth theo Perth vào phòng bệnh, thấy Saint ngơ ngác hỏi Perth là ai, cậu đã phải giật mình thầm thán phục bản thân.

Không ngờ nói bừa mà cũng trúng.

Tuy nhiên Earth còn chưa kịp tự sướng thêm nữa thì cả cậu lẫn Mean đều bị Perth trong trạng thái hoảng loạn cùng cực đá ra khỏi phòng. Mean lao tới cố mở cánh cửa đang đóng chặt, tiếc rằng không được.

“Ôi, cửa bị anh Perth khóa rồi.” Mean lo lắng giật giật tay nắm cửa.

“Xem ra anh ta đang điên tiết lắm.” Earth cười đúng kiểu vui sướng khi có người gặp họa.

“Anh Perth phản ứng mạnh quá nhỉ.” Mean cảm thấy hơi lo. “Mặt anh ấy lúc nghe Saint nói đáng sợ quá, biết trước đã không đùa vậy.”

Earth nghe thế thì giật mình. “Đùa?”

“Ừm.” Mean thật thà thú nhận. “Bọn tôi định thử xem anh Perth sẽ phản ứng thế nào khi Saint quên mất anh ấy.”

Lời thú nhận này không khác gì sét đánh ngang tai, Earth nuốt nước bọt nhìn vào cánh cửa đóng kín phía đối diện, lo cho bản thân một mà lo cho con mèo đang nằm trên thớt bên trong kia mười.

Saint , Mean, hai người cũng biết cách nghịch dại quá đấy!

Giờ thì hay rồi, Mean là kẻ đầu sỏ không bị tổn thương một cọng tóc được thả ra bên ngoài, đồng phạm Saint vốn là do người xấu xúi dại lại bị giam giữ, một mình hứng chịu “phản ứng” của Perth.

Saint co rúm nhìn Perth mặt mũi vặn vẹo tiến tới gần, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã thực hiện trò đùa này, nhưng giờ làm sao nó mở miệng thú nhận được? Saint cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Perth.

“Em đã khôi phục trí nhớ trước kia?” Perth trầm giọng nói.

“Đúng vậy.” Saint chầm chậm xác nhận.

“Em đã quên anh?” Đôi mắt Perth nheo lại.

“…Ừm.” Đâm lao thì phải theo lao thôi, Saint sợ sệt gật đầu một cái.

“Là quên sạch sẽ? Không còn sót một chút ký ức nào về anh?” Giọng nói của Perth dần trở nên run rẩy, có trời mới biết hiện giờ anh đang đau khổ thế nào. Lời Earth nói ban nãy anh không dám tin, chỉ muốn chạy thật nhanh đến trước mặt Saint để chứng minh điều đó không phải sự thật. Thế mà câu đầu tiên con mèo nói với anh lại là “Anh là ai?” Chỉ ba từ đó thôi cũng đủ đâm nát trái tim Perth rồi.

Saint im lặng không nói gì, trong bụng thầm suy nghĩ giờ nên dùng cách nào để thú nhận với Perth rằng mình đang đùa mà không bị anh phanh thây. Nhưng đối với Perth, lúc này sự im lặng của nó chỉ càng khiến anh thêm khổ sở.

Saint vốn không thuộc về anh, Saint vốn không yêu anh. Nếu không phải ngày ấy vô tình nhặt được nó, anh và Saint sẽ chẳng có chút liên quan đến nhau. Những ký ức vui vẻ đã qua là minh chứng cho mối quan hệ thân mật của bọn họ. Bây giờ Saint nhớ lại mọi thứ trước kia, lại quên mất khoảng thời gian sống cùng anh, như vậy anh sẽ lấy thân phận gì tiếp tục ở bên cạnh nó đây?

“Không, anh sẽ làm em nhớ lại, em không thể quên anh!” Perth như phát cuồng túm vai Saint, dùng sức mà lắc. “Em phải nhớ lại, chúng ta là người yêu, anh yêu em như thế!!!”

Saint bị lắc lư tới choáng váng đầu óc, nó vội vàng đẩy Perth ra.

“Không!” Đôi tay cứng rắn như thép đang kìm chặt hai vai làm thế nào cũng không đẩy được, Saint không nhịn được suýt nữa thét lên. “Em đùa một tí thôi mà!”

Tiếc rằng nó chưa kịp tiết lộ sự thật thì Perth đã đổ ập xuống mạnh mẽ hôn nó, hai đôi môi dính chặt vào nhau không chừa kẽ hở nào khiến Saint chẳng thể rên một tiếng, muốn mở miệng giải thích là việc vô cùng khó khăn.

Perth mang theo tâm trạng điên cuồng đè nghiến Saint xuống giường, vừa hôn môi vừa sờ soạng người nó. Một bàn tay anh vói vào trong quần Saint, dùng kỹ xảo điêu luyện làm cho con mèo không ngừng run rẩy dưới thân mình.

“Chúng ta đã từng làm thế này, em còn nhớ không?” Perth dùng môi hôn lên khắp khuôn mặt Saint. “Em là của anh.”

Saint bị dày vò đến thở dốc liên tục, quần áo xộc xệch nằm mềm nhũn trên giường, tai và đuôi cũng đã mọc ra vì khoái cảm. Nó run run túm lấy bàn tay to lớn đang nắm thứ bé nhỏ trong quần mình, lắc đầu nguầy nguậy.

“Đừng, đừng mà Perth~” Ai lại làm thế này trong bệnh viện chứ, nhỡ bị bắt gặp thì sao…

Đôi môi đang say mê liếm mút của Perth chợt khựng lại, anh trừng mắt nhìn Saint, con mèo thấy anh đột nhiên dừng thì khó hiểu nhìn.

“Nếu em đã quên mất anh…” Perth chậm rãi nói từng từ, rồi như nhận ra điều gì đó, mấy từ cuối anh gần như là rít qua kẽ răng. “Vì sao biết anh tên là Perth?”

Saint sợ run người, chớp mắt, đáng yêu “Meo” một tiếng.

Chiêu giả ngu bằng tiếng mèo này của nó Perth còn lạ gì, Perth nghiến răng quát lên. “Em lừa anh?”

“Meo, không phải lừa!” Saint há miệng thanh minh. “Đùa… đùa thôi mà.”

Không giải thích thì thôi, chứ Saint vừa nói thì lại giống như đổ thêm dầu vào lửa.

Nếu lúc trước là hoang mang sợ hãi thì giờ phút này tâm tình của Perth chỉ toàn tức giận và phẫn nộ, sao con mèo này có thể đem chuyện này ra trêu đùa anh? Đây là chuyện vui lắm sao? Nhìn anh quằn quại trong đau khổ nó thích lắm sao?

Cơn tam bành của Perth so với ban nãy chỉ có hơn chứ không có kém, có vẻ như chiêu mất trí nhớ chỉ hợp để dùng trêu bạn bè thôi, còn đối với người yêu, việc bị người mình yêu thương nhất quên mất sẽ khiến người đấy đau khổ tột độ. Mà nếu biết đây chỉ là một trò đùa thì có rất ít người vui vẻ thở phào, bởi vì phần lớn sẽ tức giận ngược lại.

“Em không nghĩ tới tâm trạng của tôi sẽ như thế nào sao?”

Lần này thì toi thật rồi, xem ngữ điệu của Perth có vẻ là rất giận, xưng “tôi” luôn rồi kìa, Saint sợ đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập.

“Em không yêu tôi thì cũng đừng chà đạp lên tình cảm của tôi như vậy!”

Phải nói lời nặng nề này chính Perth cũng khó chịu, anh cảm thấy nếu còn đứng đây nữa chắc anh sẽ không làm chủ được mình mất. Saint ngồi co ro trên giường còn anh thì đứng nhìn nó từ trên xuống, trông rất giống con hổ đang bắt nạt mèo con đáng thương. Nhưng dù hổ có muốn dùng móng vuốt bạt mấy cái vào mông con mèo chuyên môn nghịch dại kia thì cũng không thể, đầu mèo còn quấn đầy băng trắng, làm sao hổ nỡ ra tay? Perth xoay người bỏ đi, để lại Saint đang ngơ ngác nhìn theo phía đằng sau.

Yêu? Đâu có, nó đâu có không yêu anh?

“Meo, Perth!” Saint kêu lên, sốt sắng muốn đuổi theo anh, nhưng rồi nó sực nhớ là tai cùng đuôi mình đã mọc ra thì làm sao xuất hiện trước mặt mọi người được. Saint rối rắm vò đầu bứt tai, cuối cùng quyết định dùng tấm chăn mỏng trên giường trùm lên người rồi cắm đầu chạy theo Perth.

Perth biết con mèo ở ngay đằng sau anh, vì nó đang vừa chạy vừa gọi to tên anh kìa. Nhưng Perth kiên quyết không dừng lại, phải để cho Saint chịu sự ghẻ lạnh của anh một lúc thì nó mới nhớ được, xem lần sau còn dám đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa nữa không.

Cũng may phòng bệnh Saint nằm ở tầng một nên Perth có thể yên tâm là khi đuổi theo mình Saint sẽ tránh được nguy cơ ngã cầu thang. Hai người đuổi bắt nhau ra tới tận bên ngoài, lúc ấy có nhiều người nhà bệnh nhân qua lại nên cảnh tượng này đương nhiên nhận được rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ. Saint dùng chăn bọc kín đầu, cái chăn bay bay theo từng bước chân nó, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo lộ rõ vẻ đáng thương, nhìn qua trông thật giống như một con búp bê cầu nắng đang đung đưa trong gió.

Mẹ Suppapong từ xa nhìn thấy liền gật gù cảm khái cậu nhóc nhà ai nhìn ngộ dữ, đến lúc cậu nhóc ấy chạy lướt qua bà mới nhận ra đó chính là thằng con nhà mình. Đang ốm đau chạy ra ngoài làm gì thế không biết! Mẹ Suppapong lấy hơi chuẩn bị quát, cơ mà chưa kịp nói gì thì Saint đã lên tiếng trước rồi.

“Perth à!”

Tiếng gọi tha thiết này không những làm mẹ Suppapong giật mình, còn làm Perth không nhịn được quay đầu lại. Saint đang lao thật nhanh về phía anh, gương mặt tràn đầy sự hối hận, bộ dáng trùm chăn đáng yêu vô cùng khiến anh không thể giận thêm được nữa. Perth lắc đầu cười, hai cánh tay dang rộng sẵn sàng đón Saint vào lòng.

“Perth, em yêu anh.” Saint nở một nụ cười thật rạng rỡ, vừa nói vừa ôm chầm lấy Perth. Lời tỏ tình được nói ra thật bất ngờ và vội vã, nhưng lại là tình cảm chân thành nhất từ đáy lòng con mèo ngốc này. Nó nóng lòng muốn cho Perth biết rằng nó đã hiểu ra tình yêu là gì, và nó cũng yêu anh như anh yêu nó vậy.

Cơn giận của Perth nhờ câu nói này mà hoàn toàn tan biến, anh mỉm cười hạnh phúc, vòng tay siết chặt ôm Saint vào lòng.

“Anh cũng yêu em, rất yêu em.” Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Saint yêu anh rồi.

Đôi tình nhân vừa mới thổ lộ xong còn đang chìm đắm trong cảm xúc yêu đương dạt dào, nào có tâm trí để ý tới những người xung quanh. Thậm chí trong cơn xúc động Perth đã nâng mặt Saint lên, công khai hôn nó trước sự chứng kiến của mọi người. Saint cũng không hề có khái niệm xấu hổ, ngẩng đầu nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của Perth.

Những người có mặt lúc ấy đều ngẩn ra nhìn cảnh tượng kia, họ không hề thấy phản cảm, chỉ thấy thật ấm áp và lãng mạn.

Nắng vàng rực rỡ phủ lên hai người đang ôm hôn nhau, cơ thể họ giống như đang phát sáng vì sự hạnh phúc tình yêu đem lại. Gió thổi làm cái chăn bay bay, dường như muốn giúp cậu nhóc che đi nụ hôn thân mật kia nhưng lại không với tới được. Khung cảnh lúc ấy đột nhiên lại khiến người ta nảy ra một suy nghĩ…

Búp bê cầu nắng, đã tìm thấy mặt trời của riêng mình rồi.


(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro