sự thật hé mở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mèo con thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay người trước mặt, còn vì sự vuốt ve của người đó mà thỏa mãn “miu” hai tiếng. Saint cười híp mắt, yêu thương vỗ vỗ đầu con mèo nhỏ rồi thì thầm với nó.

“Saint Saint, chúng ta sẽ hợp tác với nhau lâu dài, cùng cố gắng nhé!”

Một cậu thanh niên hiền lành dễ mến, một con mèo đen nhỏ xinh đáng yêu, không hiểu sao khi ở gần nhau trông lại hài hòa đến vậy.

“Saint, trưa nay cậu muốn ăn món gì?” Vừa tan học Mean đã sà tới bá vai cậu bạn thân hỏi.

“Ừm… Ăn món liên quan đến cá đi.”

“Sao cơ?” Mean há hốc mồm. “Dạo này cậu hay ăn cá lắm đấy, cậu là mèo chắc.”

“Tại vì…” Saint cười cười, nói ra lý do làm Mean phải kêu trời sau khi nghe xong. “Nhìn mèo ăn cá dường như rất ngon.”

Có thể vì hiện giờ thí nghiệm đang trong giai đoạn gấp rút nên thời gian cậu và con mèo kia ở bên nhau là rất nhiều, cảm tình giữa một người một mèo mỗi ngày lại thêm gắn bó thân thiết. Mèo nhỏ rất thích ăn cá, hơn nữa mỗi lần ăn đều bày ra biểu tình vô cùng thỏa mãn, dần dần làm Saint cũng thèm ăn cá như nó.

“Mình thích cậu, chúng ta làm người yêu nhé?” Zona tỏ tình xong thì ngượng ngùng cúi đầu, hồi hộp chờ nghe đáp án.

“À…” Mà người đứng đối diện với cô mặt cũng đỏ không kém, Saint bối rối nhìn sang chỗ khác, suy nghĩ một hồi rồi ngập ngừng nói. “Cũng, cũng được.”

Zona là một cô gái tốt, Saint rất ấn tượng với nụ cười tươi tắn rạng rỡ cùng tính cách đặc biệt của cô, không hẳn là rung động nhưng làm người yêu thì cũng không tệ. Saint cảm thấy mình chẳng có lý do gì để từ chối cô cả.

“Saint, muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi!”

“Vâng.” Saint nhúc nhích mông một chút nhưng vẫn không có ý định đứng dậy, phim đang hay vậy sao cậu bỏ dở đi ngủ được chứ.

“Suốt ngày phim chả ảnh!” Mẹ Suppapong càu nhàu thêm vài câu nữa rồi đành phải mặc kệ, thằng con của bà có thể ngồi ôm TV cả ngày không chán, có muốn cản cũng không được.

Cơn đau xé da xé thịt đang dày xéo cơ thể làm Saint ngất đi mấy lần, cậu biết thí nghiệm đã gặp rắc rối, cậu có thể sẽ chết. Saint thở dốc liên tục, đau đớn khiến cậu ứa nước mắt, tầm nhìn nhòe dần. Cậu cố sức quay đầu sang nhìn lồng kính bên cạnh, mèo nhỏ cũng đang từ từ lịm đi, tuy nhiên đôi mắt nó vẫn ánh lên sức sống mãnh liệt.

Nó muốn sống, cậu cũng muốn sống, Saint dù đã đau đến chết lặng nhưng vẫn kiên cường bám trụ vào hy vọng sống sót.

Hai cơ thể như tan dần vào nhau, ước muốn sống sót cũng theo đó mà càng thêm mãnh liệt.

Cậu nhất định sẽ sống…

Những hình ảnh từ quá khứ cứ lần lượt hiện ra trong đầu, rõ ràng như thế, rành rọt như thế. Giống như là tất cả ký ức từ trước tới giờ đều bị khóa lại trong một cái hòm, vụ tai nạn vừa rồi tạo nên chấn động làm cái hòm bị hỏng, và ký ức cứ vậy thi nhau tuôn ra.

“Cậu tỉnh rồi hả?” Saint vừa mở mắt đã thấy ngay một khuôn mặt hiện ra chình ình ngay phía trước.

“Mean?” Saint gượng dậy, uống một ngụm nước cho đỡ khát rồi bắt đầu hỏi đối phương về tình hình của mình.

May là không bị thương nặng, cái xe dừng kịp lúc mà Saint cũng tránh được, có lẽ vì hốt hoảng làm hai chân quặc vào nhau nên nó mới ngã đập đầu xuống đường. Không bị thương nặng nhưng vì tổn thương đến phần đầu nên Saint vẫn phải nằm ở viện mấy ngày cho người ta kiểm tra, không nhỡ mai sau đầu hỏng hóc chỗ nào thì phiền lắm.

“Cậu đi đứng kiểu gì mà để xe đâm vậy?” Giọng Mean tràn đầy sự trách móc. “Lúc Zona tới lớp xin nghỉ cho cậu, tớ ra hỏi lý do, cậu ấy bảo cậu bị tai nạn làm tớ sợ gần chết.”

Mean nói đến đây thì ngừng lại, liếc nhìn nửa đầu bị băng trắng xóa của Saint rồi tiếp tục càu nhàu. “Nhỡ lại bị mất trí nhớ nữa thì đúng là thảm.”

Saint yếu ớt cười, sự thực là lần này nó không những không bị mất trí nhớ mà còn khôi phục được mảng ký ức trước kia..

Vậy có nghĩa là từ trước tới giờ nó thật sự mất trí nhớ? Thí nghiệm đó đã làm nó quên sạch mọi chuyện, thậm chí khiến nó lạ lẫm với thế giới này đến nỗi làm nó nhầm tưởng chính mình là một con mèo?

Mean thấy Saint không đáp lời mình mà cúi đầu im lặng thì không làm phiền nó nữa, chỉ lẳng lặng ngồi một bên gọt táo giải sầu. Mẹ Kim đang đi mua thức ăn và sắp xếp mọi việc để mấy ngày nay có thể chăm Saint rồi, hiện giờ chỉ có Mean ở đây trông Saint thôi.

“Không biết cái số cậu nó làm sao nữa, đen như nhọ nồi.” Mean im được một lúc lại không nhịn được mở miệng. Mới nghỉ học một thời gian dài vì tai nạn mất trí nhớ, giờ nghỉ cũng vì bị tai nạn đụng đầu, đến phim ảnh còn không ảo như vậy.

“Có khi cậu nên lập đàn giải đen…”

Mean còn đang hăng hái nói thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu vội buông dao và táo xuống để đi tìm nơi phát ra âm thanh.

“Là điện thoại của cậu.” Mean nhìn tên hiện lên trên màn hình rồi đưa cho Saint. “Earth gọi.”

Earth sao? Saint giật mình, vừa hay nó muốn nói chuyện với cậu ta.

Khi nghe Saint nói mình đang ở đâu và nguyên nhân mình nằm đây là vì cơn đau đầu do thuốc gây ra, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Earth chính là “Toi rồi!”. Cố chấp sử dụng loại thuốc kia đúng là không tốt chút nào, Earth mang theo áy náy vô hạn mua thật nhiều hoa quả đường sữa đến thăm Saint.

“Có lẽ chúng ta phải dừng uống thuốc thôi.” Earth ngồi trước mặt Saint e dè nói.

“Đương nhiên.” Saint liếc mắt nhìn thủ phạm gián tiếp khiến mình phải nằm viện một cái, mà không chỉ có lần này thôi đâu, thí nghiệm thất bại của Earth cũng đã làm cho nó khốn khổ biết bao nhiêu ngày rồi.

“Thật đáng tiếc.” Earth cầm miếng táo mà Mean vừa đưa cho, chép miệng cảm thán. “Không thể đưa cậu của trước kia quay trở lại, kiếp này cậu mãi mãi chỉ có thể là một con mèo.” Nói xong cắn táo đến “rốp” một tiếng.
“Con mèo?” Mean chớp mắt nhìn Earth.

“Tôi có nói cậu cũng không hiểu đâu.” Earth lắc đầu, đối với Mean cậu cũng biết qua, khoảng thời gian làm thí nghiệm ngày trước Saint cứ dính với người bạn này suốt. “Cậu chỉ cần biết là Saint trước đây đã không còn nữa, mấy hôm nay cậu chơi với cậu ta suốt mà không nhận ra sao?”

“Nhận ra cái gì cơ?” Mean ù ù cạc cạc hỏi lại.

“Thì Saint rất khác với trước khi cậu ta bị mất trí nhớ, cậu ta không còn là cậu ta nữa.” Earhth không ngần ngại nói toẹt ra chân tướng.

“Cậu đang nói gì vậy?” Mean nhăn mặt đáp lời. “Ai bảo cậu là Saint khác trước kia, cậu ấy chỉ quên một số thứ thôi, còn lại đâu có thay đổi.” Thực ra có khác một cái là thỉnh thoảng Saint sẽ kêu tiếng mèo, nhưng Mean cảm thấy không cần phải nói nhiều với Earth làm gì.

“Không khác trước kia?” Earth nhíu mày, tuy là cậu đã gặp Saint rất nhiều lần nhưng mục đích của những lần gặp mặt ấy chỉ có tiến hành làm thí nghiệm, con người Saint như thế nào Earth không thể hiểu rõ bằng Mean được. “Cậu chắc chứ?”

“Nhầm làm sao được!” Mean nói chắc nịch.

Lời khẳng định của một người bạn đã chơi với Saint bao năm cực kỳ có sức nặng. Earth cảm thấy thật khó hiểu, cậu mờ mịt quay đầu nhìn nhân vật chính vẫn im lặng nãy giờ.

“Đó là điều mà tôi muốn nói với cậu.” Tới lúc này Saint mới chậm rãi lên tiếng. “Tôi thực sự bị mất trí nhớ, meo, đấy không phải chỉ là lý do để che giấu sự thay đổi của tôi.”

“Nhưng… con mèo?” Earth há hốc mồm, sự ngạc nhiên càng tăng lên gấp bội khi cậu thấy Saint dùng vẻ mặt nghiêm túc mà bật ra một tiếng “meo”.

“Nếu tôi không nhầm, chuyện này có thể giải thích gói gọn bằng một câu.” Saint nhìn thẳng vào mắt Earth mà nói. “Thí nghiệm của cậu đã thành công.”

Thí nghiệm kết hợp giữa người và mèo của Earth đã làm cho gần như tất cả người và mèo tham gia bị chết, chỉ riêng Saint và con mèo cặp đôi với cậu là xảy ra dị trạng khác thường.
Con mèo còn sống, thậm chí dần dần biến thành người!

Bởi vì nó tỏ ra vô cùng bỡ ngỡ với cuộc sống của loài người nên Earth và chính bản thân Saint vẫn đinh ninh rằng Saint hiện tại là một con mèo.

Tuy nhiên không phải vậy, sự thật là Saint từ trước đến nay vẫn là người, một người đã kết hợp thành công với mèo, có mang những điểm đặc trưng của loài mèo nhưng lại bị mất trí nhớ. Thứ thuốc Earth cho Saint uống thời gian qua đúng là có tác dụng trong việc giúp Saint lấy lại ký ức ngày trước, cộng thêm sự va chạm từ vụ tai nạn nữa, nên giờ phút này Saint đang đây là Saint của trước kia đã khôi phục trí nhớ.

“Không thể nào.” Earth mở to hai mắt lắp bắp. “Vậy hóa ra bấy lâu nay… con mèo không hề tồn tại?”

“Không phải, nó không những có tồn tại mà còn tồn tại ở ngay bên trong tôi.”

Thí nghiệm kia làm ký ức bao nhiêu năm của Saint bị chôn vùi thật sâu, chỉ còn tiềm thức của chú mèo con làm thí nghiệm cùng, Saint đã từng nghĩ mình là một con mèo biến thành người. Nhưng nếu xâu chuỗi tất cả mọi việc lại thì có thể nhận ra sự thật không phải vậy. Nếu chỉ là một con mèo, nó thực sự có thể nói tiếng người được sao? Nó có thể có cảm giác quen thuộc với người thân trong gia đình  sao? Và còn lời khẳng định của Mean rằng tính cách Saint không hề thay đổi nữa. Trước khi bị xe đâm Saint vẫn còn mơ hồ không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn nhận ra sự thay đổi bên trong cơ thể mình.

Saint nhớ lại con mèo trắng nhỏ nhắn thích dụi đầu vào lòng bàn tay mình mà bất giác mỉm cười. Cậu còn sống, nó cũng không hề biến mất…

Khỏi nói cũng biết sau khi được Saint khai thông đầu óc Earth vui đến thế nào. Tâm huyết bao nhiêu năm cuối cùng cũng đem lại kết quả như ý muốn, làm Earth chỉ hận không thể ngửa đầu thét to “Thành công rồi!”

“Vậy giờ cậu lại trở thành Saint của trước đây sao?” Earth vui vẻ hỏi.

“Tôi vẫn là tôi, chả có gì thay đổi cả.” Saint nhún vai, nói xong còn “meo” một tiếng như để chứng minh rằng dù nhớ ra mọi thứ thì nó vẫn không thay đổi gì.

“Tôi phải về xem lại một chút!” Earth cực kỳ phấn khởi đứng dậy, chỉ muốn lao vào phòng phân tích kết quả đáng mừng này ngay thôi.

Thực ra không chỉ có Earth hạnh phúc với kết quả đó, Saint cũng cảm thấy rất vui khi sự thật được hé mở. Bấy lâu nay nó luôn hoang mang vì mình là một con mèo, có nhiều khả năng sẽ trở thành gánh nặng cho người thân, giờ biết bản thân là con người hàng thật giá thật rồi sao mà không vui chứ.

Earth về được một lúc thì mẹ Suppapong đem thức ăn đến, Saint ăn xong bữa tối liền đi ngủ. Tuy rằng thấy thiếu thiếu cái gì đấy, nhưng vì hôm nay thực sự mệt chết rồi nên nó vừa ngả lưng nằm là ngủ luôn. Đợi đến sáng hôm sau, khi lôi điện thoại ra chơi game giải sầu thì Saint mới biết mình đã quên mất cái gì.

Một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Perth làm Saint hốt hoảng không thôi, chắc từ chiều qua Perth không thấy nó nhắn lại tin nào nên lo lắng lắm đây. Saint vội gọi lại cho anh, nhưng thật không may là điện thoại nó hết sạch tiền rồi. Saint đau khổ nhăn mặt, hôm qua định đi mua quà cùng Zona thì mua thẻ điện thoại luôn, ai ngờ còn chưa kịp mua đã bị xe tông. Saint nhấp nhổm đứng dậy, định mượn điện thoại ai đó để gọi một cuộc cho Perth yên tâm.

Vừa lúc ấy cửa phòng bật mở, một đám sinh viên thò đầu vào nhìn quanh. Ra là lớp Saint đến thăm người bệnh, Saint cảm động không thôi, liên tục cười toe nói mình không sao. Cả bọn nói chuyện được một lúc thì về, chỉ có Mean ở lại ngồi chơi thêm, Saint nhớ tới việc phải gọi cho Perth nên khều tay Mean hỏi mượn điện thoại.

“Cậu mượn làm gì?” Mean tò mò đưa điện thoại qua.

“Tớ muốn báo cho Perth mấy câu để anh ấy đỡ lo.”

Mean nhìn điện thoại trên tay Saint, rồi lại nhìn đống băng quấn trên đầu nó, tự dưng một ý nghĩ tinh nghịch nảy lên trong đầu.

“Saint, tớ có trò này vui lắm.” Mean lấy lại điện thoại không cho Saint bấm số nữa.

“Gì thế?” Saint bất mãn kêu lên.

“Cậu thử giả vờ mất trí nhớ đi, xem anh Perth phản ứng thế nào.” Mean mang theo vẻ mặt gian tà xúi dại Saint, cậu thật muốn biết phản ứng của người bình thường khi biết người thân bị mất trí nhớ sẽ đặc sắc như thế nào.

“Vậy… có được không?” Saint mím môi suy nghĩ, nó cũng muốn biết khuôn mặt Perth sẽ biến hóa ra sao khi biết tin mình mất trí nhớ quên sạch anh rồi.

“Chỉ là đùa thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu.”

“Ừm…”

“Cơ hội ngàn năm có một đấy, nếu anh ấy phản ứng mạnh là mình thôi luôn.” Mean thấy Saint đang lung lay thì cố sức xúi giục, đối với người ngây thơ như cậu mà nói thì trò đùa này hoàn toàn vô hại.

Saint bị Mean tác động liên tục, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Mean lập tức cầm điện thoại lên báo cho Perth biết Saint đang nằm viện.

Bởi vậy lúc Perth đến mới phải hứng chịu câu hỏi sét đánh “Anh là ai?” của Saint, biết đâu rằng khi khuôn mặt anh dại ra thì hai thằng nhóc kia đang nén cười trong lòng.

Perth đáng thương bị dọa cho mặt mũi trắng bệch. Sau này nhớ lại giờ phút ấy anh vẫn còn thấy đau tim, vừa bẹo má Saint vừa trợn mắt nói.
“May mà anh không mắc bệnh tim, không là em phải ân hận suốt đời đấy, đồ mèo ngốc!”



(tbc)

          --------🙃🙃🙃🙃🙃🙃-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro