Mèo hay cá quan trọng hơn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nọ, nhà Perth xuất hiện thêm một bể cá cảnh.

Saint ngồi trước bể cá, hai mắt đảo liên tục theo từng cử động của mấy con cá béo tròn đang tung tăng bơi lội.

_ Meo, cá ở đâu ra thế Perth?

_ Bể cá anh được người ta tặng.

Perth vừa lau bể vừa vui vẻ nói, một đối tác làm ăn biết anh có niềm yêu thích vô hạn đối với vật nuôi nên đã tặng bể cá này. Perth đúng thật rất phấn khởi, đặt bể cá ở chỗ thoáng mát rộng rãi nhất, sắm một lô cây, đá, sỏi và mấy vật trang trí để thả vào
bể cá cho sinh động. Anh cũng dự định sẽ mua thức ăn loại tốt nhất cho mấy con cá cưng của mình nữa.

_ Saint trông nhà nhé, anh đi mua thức ăn cho cá. – Perth quay đầu nói với Saint.

Thế nhưng tâm trí Saint lúc này đã đặt hết vào bể cá rồi, làm sao còn để ý đến những lời Perth nói nữa.

Meo, cá, cá, cá… Saint vừa nhìn chằm chằm vào mấy con cá vừa nuốt nước miếng.

_ Này… –  Perth nheo mắt nhìn Saint – Em đang thèm cá của anh sao?

_ Đâu có. – Saint quệt miệng, vội vàng nói.

_ Em không được ăn đâu đấy, đây là cá anh nuôi!

Thật tai hại là đến giờ Perth mới nhớ ra nhà mình có một con mèo rất háu ăn, hơn nữa con mèo này ở trong lốt người nên việc lấy cá từ bể ra ăn là vô cùng dễ dàng. Tính mạng đám cá xinh đẹp vừa mới tới nhà anh được một lúc đang bị đe dọa nghiêm trọng.

_ Em không ăn đâu. – Saint vô cùng chân thành khẳng định.

_ Đây là cá để ngắm, không phải để ăn. –  Perth nhắc lại một lần nữa – Trong tủ lạnh có rất nhiều cá, cái đó mới dành cho em.

_ Meo meo. – Saint gật đầu hiểu hiểu, thấy Perth còn đứng nhìn mình thì nó liền nhảy lên ghế sofa, bật TV xem, ra vẻ mình không hề để tâm đến bể cá kia nữa.

_ Tốt. – Perth hài lòng mỉm cười, xoa đầu mèo nói – Anh đi mua đồ, lát nữa về sẽ làm cá rán cho em.

Cứ như vậy, với niềm tin vô hạn rằng con mèo háu ăn nhà mình rất biết nghe lời và không dám làm trái lời mình, Perth liền thong thả đi ra ngoài. Đâu biết rằng anh vừa đóng cửa một cái là Saint đã nhảy ngay xuống đất, vội vàng lao người tới chỗ bể cá, mặt dán cả vào lớp kính trong suốt mát lạnh.

Một con, hai con, ba con…
Saint âm thầm nhẩm tính, nhiều vậy nếu thiếu một con chắc là Perth sẽ không biết được đâu.

Thế là trong khi Perth đang ung dung chọn loại thức ăn tốt nhất, thì một trong những con cá của anh lại đang đối mặt với tử thần. Cho đến tận lúc về nhà rồi Perth vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra. Perth cho saint một gói bimbim, con mèo hớn hở nhận lấy, Perth bắt tay vào làm bữa tối, con mèo lăng xăng đứng gần phụ giúp, Perth nấu xong thức ăn, con mèo tự giác dọn bát đũa. Perth vô tình liếc qua bể cá vàng, đôi mày chợt nhăn lại.
Đợi chút, có gì đó không ổn!

Perth tiến gần tới bể cá, nghi hoặc nhìn vào bên trong, lúc này ở bàn ăn đang có một con mèo ngồi chột dạ cắn đũa.

Một con, hai con, ba con…

_ Saint!!!!! – Tiếng quát to của Perth bất ngờ vang lên làm Saint suýt đánh rơi đôi đũa trên tay.

_ Meo? – Saint nghiêng đầu, phát ra một tiếng kêu đáng yêu.

_ Meo cái gì mà meo! – Perth gầm lên, hùng hổ tiến lại gần – Em dám ăn cá trong bể???

_ Không có… – Saint vô tội mở to mắt, đưa đũa lên miệng cắn cắn.

_ Em nghĩ có thể giấu được anh sao? Em tưởng là anh không biết trong bể có bao nhiêu con cá hả?

_ A… – Saint cúi đầu, nguy to rồi.

_ Anh đã dặn em thế nào? Anh đã nói là không được ăn cơ mà!!!

Không phải là không dặn, mà là nói những hai lần, thế mà con mèo hư đốn này không coi lời nói của anh ra gì, vẫn cả gan lấy cá ăn. Perth bực vì mất cá thì ít mà bực vì Saint không nghe lời thì nhiều. Hơn nữa con mèo này có biết nấu nướng gì đâu, đảm bảo là đã ăn sống rồi, lát nữa thế nào cũng đau bụng cho coi. Perth nghĩ đến đây lại càng thêm tức giận, mắng càng to tiếng.

_ Sao em lại làm như thế hả? Thấy anh chiều quá nên em không coi anh ra gì phải không?

_ Không mà, chỉ tại cá bơi qua bơi lại thích mắt quá… – Saint nhắm tịt mắt, cúi đầu lẩm bẩm.

_ Em nói cái gì???

Perth không nghe rõ nên túm tay Saint muốn kéo nó đứng lên đối mặt với mình, ai dè vì đang nóng giận nên dùng sức có hơi nhiều, kéo một phát làm tay Saint đập vào cạnh bàn rõ đau. Con mèo bất ngờ bị đau, giương mắt sửng sốt nhìn Perth, đây là lần đầu tiên anh đối xử với nó như vậy, đã mắng rồi còn làm đau nó nữa. Mặt Saint méo xệch, nó vội vàng xoay người chạy vào phòng ngủ, không quên đóng sập cửa lại.

_ Này!!!

Perth tức muốn xì khói, giỏi lắm, giờ đã biết giận dỗi giống người rồi đấy! Vốn định đuổi theo Saint vào phòng ngủ, nhưng anh lại chợt thấy bàn thức ăn nóng hổi đã được dọn sẵn trên bàn, cơn nóng giận thế là xìu đi một chút. Bát cơm của mèo nhỏ vẫn còn rất đầy, miếng cá rán mới bị cắn có một góc nhỏ xíu. Perth thở dài ngồi xuống, hết nhìn bể cá rồi lại nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, sau đó lặng lẽ ngồi ăn cơm một mình. Perth để thức ăn trên bàn phần saint, nghĩ thầm chắc một lát nữa nó sẽ lò dò ra ăn thôi.

Thế mà đến tận khi anh dọn dẹp tắm rửa xong, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, lúc này đã hơn chín giờ, Perth tặc lưỡi một cái rồi vào phòng làm việc, để xem con mèo ngốc kia nhịn đói được đến bao giờ.

Vì mọi khi hay ngủ cùng nhau mà giờ Saint đã chiếm mất phòng ngủ rồi nên sau khi làm việc xong, Perth quyết định nằm ngủ trên ghế sofa. Nửa đêm anh dậy uống nước, mò ra bàn vẫn thấy thức ăn chưa được đụng đến, tới giờ Perth mới tá hỏa, vội vàng lao vào phòng ngủ.

Không phải là chết đói mất tiêu rồi chứ???

Perth lo lắng bước vào phòng, thấy trên giường có một cục chăn bông được cuộn tròn. Perth vạch chăn ra, nhìn gương mặt đỏ hồng của Saint, vươn tay sờ mới biết gương mặt ấy còn ướt nước.

Khóc nhè?

Perth vừa vuốt má Saint vừa nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân, sao khi đó lại có thể to tiếng với Saint như thế chứ, cũng chỉ là một con cá thôi mà, nhẹ nhàng trách nó là được rồi còn bày đặt mắng mỏ cái gì?!

Trong lúc Perth đang đắm chìm trong đau khổ dằn vặt thì Saint chợt tỉnh giấc, nó mở to mắt cố nhìn xem có đúng là Perth đang ngồi trước mặt mình không.

_ Saint, là anh đây. – Perth thấy Saint đã tỉnh thì vội vàng trưng ra nụ cười hiền lành.

_ Miu~~~

Perth biết tiếng kêu này có nghĩa là gì, chỉ khi nào tâm trạng đầy mình Saint mới kêu như thế.

_ Em định nhịn đói đến khi nào? Ăn một con cá rồi là không thèm ăn cá anh rán nữa sao? – Perth vừa nói vừa nhéo mũi Saint.

_ Anh… anh không giận em nữa sao? – Saint rụt đầu vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt tròn, lí nhí nói.

_ Vẫn giận. – Perth nghiêm mặt – Nhưng nếu em tiếp tục nhịn đói anh sẽ còn giận hơn!

_ …

Saint lặng lẽ chui ra khỏi chăn, tóc tai bù xù, bộ dạng nhếch nhác, mờ mịt nhìn Perth.

_ Chẳng lẽ với anh… con cá đó… quan trọng hơn em?

_ Hả? – Perth nghe xong câu hỏi ấy thì ngớ người, nếu không phải bộ dạng Saint lúc này thực sự rất đáng thương thì anh đã bật cười rồi. – Em vẫn không biết anh giận vì cái gì sao?

_ Vì em ăn cá của anh. – Saint xịu mặt nói, sớm biết Perth dễ dàng phát hiện ra thế thì nó đã không ăn, ăn được một con cá mà phải bỏ luôn bữa tối với bao nhiêu cá rán, thật là xui xẻo!

_ Đấy không phải lý do chính, anh giận chủ yếu vì em đã không nghe lời anh, biết chưa?

Nếu Saint năn nỉ xin ăn thì khả năng anh nướng con cá đó lên cho Saint là rất lớn, thế nhưng con mèo này lại không nói gì, còn khẳng định là sẽ không ăn, làm cho Perth cảm thấy nó chẳng coi lời nói của mình ra gì, đã nói đến thế rồi còn cố làm trái.

_ À… – Saint nghĩ ngợi một chút rồi mới nhận ra chỗ sai của mình, nó cúi gằm mặt, vo vo vạt áo, lắp bắp nói – Thế lần sau… lần sau… meo, em không như thế nữa!

Bộ dạng lúng túng nói lời xin lỗi của Saint làm Perth không nhịn nổi bật cười, bao nhiêu tức giận đều bay sạch. Anh kéo tay Saint ra phòng ăn rồi nhấn nó ngồi xuống, Saint thấy Perth đã hết giận mình rồi thì tâm trạng lập tức khôi phục lại như cũ, cầm bát gắp thức ăn lia lịa.

Xem kìa, đã đói đến mức này rồi…
Perth vừa chống cằm nhìn Saint ăn một miệng đầy cá vừa xót xa nghĩ.

Lần đấy phải nhịn đói cả một tối làm Saint vô cùng sợ hãi, từ hôm ấy trở đi tuyệt đối không dám bén mảng đến gần bể cá, thậm chí nhìn cũng không dám nhìn, cứ mỗi lần đi ngang qua đều tự động bịt mắt mình lại. Mãi cho đến một hôm nó vô tình nhìn lướt qua chỗ để bể cá, đang định tự thôi miên bản thân “ở đó không có cá, ở đó không có cá” thì chợt giật mình, a, không có cá thật!

Chỗ mà đáng ra phải có bể cá đặt đấy thì giờ lại không có nữa!

_ Perth… meo… Perth… – Saint kêu toáng lên, vội vàng chạy tới chỗ Perth đang ngồi đọc báo.

_ Sao vậy?

_ Bể cá… đâu mất rồi?

_ Giờ em mới nhận ra hả? Anh cho người ta được mấy ngày rồi. – Perth cười nhạo sự ngốc nghếch của con mèo nhà mình.

_ Vì sao? Anh thích nó mà? – saint gấp gáp hỏi.

_ Ừ thích, nhưng có cái bể ở đây em không được thoải mái nên anh đành cho đi thôi.

Perth vừa nói xong đã thấy có thứ gì rất mạnh tông vào ngực mình, Perth bỏ tờ báo ra chỗ khác, đưa tay xoa đầu Saint,  con mèo xúc động quá nên không kiềm chế được lực đây mà, ôm anh chặt cứng luôn.

_ Thế có nghĩa là… em quan trọng hơn cá, phải không? – Saint vùi mặt vào ngực Perth rồi hỏi.

_ Đúng đúng, con mèo này là quan trọng nhất. – Perth trả lời, tâm trạng cũng vui vẻ theo khi thấy Saint hạnh phúc cười tít mắt.

Saint không những là mèo ngốc anh nhặt được mà còn là “em họ” anh đấy.
Anh không yêu thương nó nhất thì còn yêu thương ai được chứ…

Bể cá hay vật nuôi nào khác, anh đều không cần nữa.

Chỉ cần mình Saint là đủ rồi…

....

...


----------------
Chương sau có biến m.n ạ. Buồn, vui hay ( H ) thì chưa biết...🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro