những thây đổi kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Earth căng mắt nhìn đi nhìn lại vào những con số trên màn hình vi tính, đây là các số liệu nghiên cứu cơ thể Saint sau khi sử dụng thuốc trong một tuần qua. Kết quả này làm Earth không hài lòng lắm, nhưng cậu lại không thể tìm ra điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề. Dường như giữa Saint người và Saint mèo vẫn còn mối liên hệ nào đó mà Earth chưa phát hiện ra, điều mà cậu nghĩ rằng chỉ cần tìm hiểu được thì cậu có thể ngay lập tức giải quyết triệt để thí nghiệm người và mèo này. Thế nhưng…

“Rốt cuộc điểm mấu chốt nằm ở đâu nhỉ?” Earth di chuột vi tính, khuôn mặt nhăn nhó đến khổ sở. Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, cậu vẫn quyết định tiếp tục dùng phương pháp hiện tại để tác động lên cơ thể Saint, mặc dù hiệu quả của nó càng ngày càng vượt tầm kiểm soát của cậu. Theo như những gì đã xảy ra thì kết quả của thí nghiệm là Saint người chết mất xác, Saint mèo sau một thời gian biến từ hình dáng loài mèo thành hình dáng loài người. Vậy có nghĩa là chỉ Saint mèo còn sống, nhưng sự thật có đúng như những gì Earth đã suy đoán hay không?

Thực ra, rất khó nói…

“Chúc ngủ ngon, Perth.” Saint mỉm cười gửi tin nhắn cuối cùng trong ngày cho Perth rồi mới lưu luyến đặt điện thoại lên cái tủ đầu giường.

“Ngao~~~~” Nó ưỡn người ngáp dài, bộ dáng giống hệt một con mèo lười biếng, Saint lắc người mấy cái rồi chui vào trong chăn nhắm mắt ngủ. Chưa nằm được bao lâu thì đột nhiên nó mở to mắt, vùng dậy lật tung chăn ra nhìn mông mình, có cái gì đó cộm lên từ bên trong quần ngủ, Sanit thò tay móc ra, là cái đuôi dài màu trắng.

“Meo?” Saint nghiêng đầu khó hiểu, không phải chỉ khi nào thân thiết với Yunho thì đuôi mới mọc ra sao? Bây giờ trạng thái của nó đang rất ổn định, vì cớ gì tự dưng đuôi lại mọc ra? Saint ngồi phe phẩy đuôi trên giường suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại vì buồn ngủ quá mà nằm lăn ra giường ôm chăn ngủ ngon lành, cái đuôi trắng tuyết  động đậy một lúc rồi dần dần buông thõng xuống giường…

Đến sáng hôm sau Saint tỉnh dậy thì cái đuôi đã biến mất, mà con mèo vốn không hay suy nghĩ nhiều nên chuyện này cứ thế bị nó ném ra sau đầu.

“Hôm qua cậu có xem phim không? Phim hay thật đấy, càng ngày càng gay cấn!” Saint vừa ngồi vào chỗ ngồi thì  Mean đã sà tới bên cạnh nó ríu rít nói. Qua một thời gian thì Saint đã rất thân với cậu bạn lúc nào cũng vui vẻ tràn đầy sức sống này rồi.

Nó thấy Mean thật ồn ào, nhiều lúc còn nói cả trong giờ học làm cả hai đứa bị thầy cô nhắc, nhưng chính sự ồn ào vô tư của Mean lại giúp Saint vui vẻ hơn rất nhiều. Saint quay sang nhìn Mean rồi gật đầu. “Tớ có xem.”

Cứ thế hai người rầm rì bàn tán về tập phim mới xem hôm qua, sở dĩ Mean kêu gào phim rất gay cấn vì đang đến tình tiết cao trào thì nhân vật chính bị tai nạn mất trí nhớ làm mọi chuyện càng trở nên rắc rối. Saint với Mean nói một hồi thì Mean đột nhiên chép miệng cảm thán.

“Mà làm gì có chuyện bị tai nạn một cái là mất trí nhớ được, mấy cái kiểu mất trí nhớ như thế này chỉ có trong phim thôi.”

Saint vốn định gật gù đồng ý, nhưng lại cảm thấy có cái gì không đúng lắm, cho nên chỉ nhíu mày im lặng nhìn Mean.

“A!” Mean nhìn Saint một chút rồi mới giật mình nói. “Cậu cũng bị mất trí nhớ nhỉ?” Hóa ra mất trí nhớ không phải chỉ có trong phim, cậu đang ngồi ngay cạnh một người bị tai nạn mất trí nhớ đây này!

“Ừm.” Saint đảo mắt một cái rồi ậm ừ, Perth đã từng dặn nó phải bảo mình bị xe tông mất trí nhớ nên mới không thể nhớ được mọi người, chứ tuyệt đối không thể để lộ ra mình là một con mèo.

Mean thấy Saint mím môi cúi đầu thì tưởng nó buồn, cậu vội an ủi. “Không sao, rồi cậu sẽ lấy lại trí nhớ thôi. Mà mất trí nhớ thì sao chứ, cậu có khác gì trước kia đâu.”

Saint lại tiếp tục gật gù, rồi hai mắt đột nhiên mở to. “Không khác gì trước kia sao?”

“Đúng vậy.” Mean trả lời như đúng rồi. “Cậu không nhớ gì nhưng cậu vẫn là Saint mà.”

“Không đúng không đúng.” Saint lắc đầu nguầy nguậy. “Tớ không phải Saint, tớ là… là… ” Bộ dáng muốn nói lại thôi của nó làm Mean ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

“Sao? Cậu không là Saint thì là cái gì chứ?” Mean thấy biểu tình của Saint vẫn hoang mang một cách khó hiểu thì tiếp tục bổ sung. “Chẳng nhẽ tớ lại không nhận ra thằng bạn thân bao năm của mình, cậu so với trước đây chỉ khác đúng hai điểm.”

“Meo, là gì?”

“Chính là nó.” Mean chỉ tay vào mũi Saint. “Thỉnh thoảng cậu lại kêu meo với ngao, giống như một con mèo vậy, nghe thì rất thú vị nhưng kỳ quặc lắm.”

Saint rụt cổ le lưỡi, nó cũng muốn bỏ thói quen kêu tiếng mèo này lắm mà không được.

“Điểm khác biệt thứ hai là cậu đã quên hết tất cả mọi thứ, cậu không nhớ tớ, không nhớ Zona, thậm chí không nhớ cả lớp mình học nữa.” Mean nói đến đây thì chép miệng cảm thán. “Mất trí nhớ đáng sợ thật!”

“Vậy…” Saint mân mê môi, nó chẳng phải là một con mèo có bộ dáng giống hệt Saint sao? Theo như những gì Mean nói thì nó hiện giờ ngoài bị mất trí nhớ và hay kêu tiếng mèo ra thì chẳng khác gì Saint của trước kia. Thế có nghĩa là tính cách của nó bị ảnh hưởng bởi tính cách của Saint trước kia phải không?

Hay là… Saint người không hề chết, mà chỉ hợp thành một thể với nó?

“Meo?” Đôi mày của Saint nhíu chặt lại, vì không hay suy nghĩ nhiều đến những vấn đề phức tạp nên giờ đầu óc nó cứ ong ong lên. Rốt cuộc là thế nào nhỉ? Mình là một con mèo biến thành Saint, hay vốn là Saint bị nhiễm tính của một con mèo, nhưng vì mất trí nhớ mà cứ nghĩ rằng mình chỉ là một con mèo?

“A!” Đầu Saint đột nhiên đau như búa bổ, nó kêu lên một tiếng rồi đưa cả hai tay lên ôm đầu, cả người thì bắt đầu nóng ran lên, sự khó chịu nhanh chóng bao trùm toàn thân nó.

“Này cậu sao vậy?” Mean ngồi bên thấy Saint như thế thì cực kỳ hoảng hốt.

Saint lắc mạnh đầu, vùng dậy lao ra khỏi lớp, nó chạy nhanh đến một góc vắng vẻ rồi ngồi thụp xuống, run run lấy điện thoại ra gọi cho Perth.

“Saint à?” Chuông mới đổ vài tiếng Perth đã bắt máy.

“Ngao ngao~ Perth~” Saint vừa chịu đựng cơn đau đầu như muốn nứt ra vừa gào to vào điện thoại.

“Em sao thế?” Đầu dây bên kia Perth cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, anh rối rít hỏi. “Đau ở đâu hả? Hay ai bắt nạt em?"

“Đau… ngao…”

Tiếng rên rỉ đau đớn của Saint làm Perth xót hết cả ruột gan, anh khuyên Saint tìm đến phòng y tế xin nằm tạm rồi ở đấy chờ anh, anh sẽ đến đón nó ngay.

Saint “meo meo” hai tiếng xem như đồng ý, nó cúp điện thoại, sau đó chầm chậm lết tới phòng y tế.

Khỏi cần phải nói cũng biết Perth sốt ruột thế nào khi nghe âm thanh yếu ớt của Saint truyền qua điện thoại, anh vội vàng thu xếp hết mọi việc rồi lái xe đến trường Saint, còn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lao đến phòng y tế nơi con mèo đang nằm.

Perth tự xưng là người nhà Saint đến đón nó đi bệnh viện nên rất nhanh đã được cho vào. Con mèo đang dùng chăn bọc kín người, nằm thành một đống ú ụ trên giường. Perth vừa bước vào liền thấy cảnh tượng này, còn chưa kịp nhếch môi mỉm cười đã thấy cái đuôi màu trắng thò một mẩu ra khỏi chăn, trái tim Perth nảy lên một cái, anh giật mạnh cái chăn trên người Saint xuống.

“Meo…” Con mèo ngẩng đầu nhìn anh, đôi tai bông xù cụp xuống hai bên cùng với đôi mắt long lanh mở to làm cho vẻ đáng thương của nó tăng lên gấp bội.

“Saint!” Perth vội vàng túm lấy vai nó lắc lắc. “Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thằng nào… là thằng nào…” Anh nói đến đây thì nghẹn lời không thể nói tiếp được nữa, đuôi và tai Saint chỉ mọc ra khi làm chuyện kia, ban nãy Saint lại kêu đau và giờ thì suy sụp đáng thương nằm trong phòng bệnh thế này. Perth nghiến răng ôm chặt Saint, trong lòng dâng lên đau xót khôn cùng.

“Không hiểu sao đuôi với tai tự dưng mọc ra…” Saint mệt mỏi mở miệng. “Đầu cũng thấy thật là đau nữa.” Rất may là Saint đã nhanh chóng nói ra sự thật để Perth không hiểu lầm lâu thêm.

Perth nghe vậy thì giật mình, buông con mèo ra rồi nghi hoặc nhìn nó. “Tự dưng mọc sao?”

“Miu.” Saint chầm chậm gật đầu, hai mắt bắt đầu díu lại với nhau.

“Tại sao vậy?” Perth rất không hiểu, chưa bao giờ đuôi và tai Saint mọc ra mà không có tác động gì thế này. Cho dù rất may mắn là không phải Saint bị ai đó xâm phạm nên mới mọc đuôi với tai, nhưng sự tình lạ lùng này vẫn làm Perth cảm thấy lo lắng cùng nghi hoặc.

“Em không biết.” Saint ôm cổ Perth, dựa cả người vào anh.

“Như này thì làm sao đi bệnh viện được.” Perth thở dài, đưa tay lên vuốt ve tai Saint, cái tai nhung mềm bị động vào ngứa nên cứ rung rung không ngừng.

Perth còn nói thêm vài câu nữa nhưng không thấy Saint trả lời, có vẻ như con mèo thật sự rất mệt nên đã ngủ mất tiêu rồi. Tình trạng của nó bây giờ không tiện đi bệnh viện, nhưng cũng không thể để nó như vậy mãi được. Perth cau mày suy nghĩ một chút rồi chợt nhớ ra Earth, người đã thực hiện thí nghiệm tạo nên Saint mèo này.

“Tai và đuôi tự dưng mọc ra hả? Sao lại thế?” Earth ở đầu bên kia xoa cằm, cảm thấy việc này thật kỳ lạ.

“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Perth bó tay nói.

“Thôi được rồi.” Earth mím môi nói. “Anh đưa Saint đến chỗ tôi đi.” Có vẻ loại thuốc mà thời gian qua cậu dùng cho con mèo ấy đang bắt đầu có tác dụng rồi.

Cơ mà chẳng biết mục tiêu mà cậu hướng tới có thể thực hiện được không? Đem Saint người trở lại, thay thế cho Saint mèo hiện giờ…

Perth ghi lại địa chỉ Saint đọc vào một mẩu giấy rồi đút vào túi quần, sau đó ôm Saint ra xe. Vì giờ trên đầu nó có đôi tai còn dưới mông lại thò ra một cái đuôi nên không thể cứ như này xuất hiện trước mắt mọi người được.

Perth đành phải ôm cái chăn theo, cả người con mèo đều được bọc kín trong chăn nên trông anh cứ như đang ôm một con sâu khổng lồ vậy.

Vốn là đem Saint đến chỗ Earth xem bệnh, vậy mà đi được nửa đường con mèo lại tỉnh dậy khỏe re như thường, đuôi và tai cũng biến mất luôn. Chẳng nhẽ sau một giấc ngủ nó lại trở nên bình thường rồi? Perth cảm thấy cực kỳ khó hiểu, sau cùng vẫn quyết định tiếp tục đến gặp Earth hỏi vài vấn đề.
Earth khám cho Saint một lúc thì đưa ra kết luận là thuốc cậu cung cấp cho Saint đã làm cơ thể nó thay đổi, nhưng thay đổi thế nào thì cậu tạm thời chưa thể nói chính xác được. Mà chuyện đã tới nước này thì không thể giấu Perth thêm được nữa, anh cứ liên tục hỏi Earth nguyên nhân gây ra tình trạng bất thường của con mèo nhà mình, vậy là Earth đành phải thú nhận sự thật.

“Saint có thể hoàn toàn trở thành người là điều tốt mà.” Đương nhiên sự thật mà Earth nói ra đã được cắt xén ít nhiều.

“Vậy có ảnh hưởng gì đến Saint không?” Perth làm sao có thể dễ dàng tin tưởng mấy việc Earth đang làm, nhất là khi mới sáng nay Saint đã có những biểu hiện mệt mỏi như thế.

“Cái đó…” Earth ngập ngừng không biết phải giải thích ra sao. Saint vì đống thuốc của cậu mà bỗng dưng bị mọc ra tai và đuôi, lại còn mệt mỏi đau đầu nữa, làm sao cậu có thể nói là không ảnh hưởng gì được.

“Nếu khiến Saint phải chịu khổ thì tôi không cần nó hoàn toàn trở thành người để làm gì.” Perth thấy Earth do dự thì lập tức nói. Là mèo hay là người cũng không quan trọng, miễn là Saint của anh sống mạnh khỏe hạnh phúc là anh vui rồi. “Cậu đừng cho em ấy uống thêm thuốc thang gì nữa, chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua, nhưng tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.”

Perth lạnh lùng nhìn Earth rồi dứt khoát nắm tay Saint lôi đi, Earth đứng trong phòng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định phải để cho Saint tiếp tục uống thuốc, hay ít nhất là uống hết số thuốc mà cậu đã đưa cho nó.

Tối hôm đó khi chắc chắn rằng Saint đã về nhà và không có Perth ở bên, Earth mới lôi điện thoại ra nhắn cho Saint một tin.

“Thuốc tôi đưa cậu cứ uống hết đi, đã uống trong bao lâu thế rồi giờ dừng lại rất uổng, được chứ?” Earth chần chừ mãi rồi mới bấm gửi, tuy Perth vì Saint mà không muốn nó mạo hiểm thay đổi nhưng Saint lại vì Perth mà rất muốn hoàn toàn trở thành người.

Hiện giờ hai người không ở chung nữa, nếu Saint vẫn uống thuốc thì Perth cũng không biết được, cho nên Earth mới nhắn tin dụ dỗ Saint uống nốt số thuốc kia.

“Được.” Phải mất một lúc lâu sau Saint mới nhắn lại, hẳn là hôm nay con mèo đã được Perth mắng cho một trận vì dám giấu anh chuyện động trời này, và chắc chắn Perth đã dặn dò nó không được tiếp tục uống nữa.

Nhưng đúng như Earth nghĩ, vì muốn trở thành người để giúp đỡ Perth, Saint đã quyết định làm trái lời anh.
Con mèo ngốc rất sợ đau, rất sợ mệt, nhưng nếu vượt qua hết những gian khó này để trở thành người, nó tình nguyện chịu hết.

Earth ngồi nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó thì ôm mặt lẩm bẩm.

Chỉ một lần này nữa thôi, nếu không có hiệu quả, cậu sẽ bỏ cuộc.

Mèo thì sao chứ?

Mèo cũng có thể yêu đấy thôi…

...................................





.........🤔🤔🤔🤔🤭🤭🤭🤭🤭.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro