Chương 5 : Cô ấy đã vĩnh viễn rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở đoạn cầu...
Đường Thác Văn chạy xe đến một cách nôn nóng !
Ở cầu lúc này có rất nhiều người tập trung lại xem , cảnh sát cũng đã treo rào phong toả cả đoạn cầu và phía dưới nước để tiện cho việc tìm kiếm .
Xe của Đường Thác Văn đã đến ! Bên trong Đường Thác Văn gương mặt lo lắng , đau khổ , tim anh cứ đập thình thịch ko ngừng nghỉ , mắt anh đỏ hoe tỏ vẻ lo lắng vô cùng .
Vừa đến anh vội vã mở cửa chạy ra thật nhanh ! Quên cả việc tắt máy xe và che dù .
Anh đưa mắt nhìn về phía rào chắn , nơi có nhiều người tụ tập lại . Rồi vụt chạy nhanh đến , chen vào dòng người chặt kín , leo vào rào chắn của cảnh sát đã bố trí .
Anh cất giọng gọi to và gắp gáp " Tiểu Kỳ ! Tiểu Kỳ ! Em đang ở đâu ! Em ở đâu rồi ! Mau ra đây gặp anh đi !" mắt ướt đẫm nước mắt , miệng liên tục gọi .
Người đàn ông tốt bụng lúc nảy nghe thấy tiếng gọi của Đường Thác Văn chợt nhận ra . Ông bước ra từ dòng người vây kín , đi đến chỗ Đường Thác Văn đang đứng .
" Cô ấy nhảy xuống phía dưới quyên sinh rồi ! " bỗng nhiên người đàn ông lên tiếng nói vs Đường Thác Văn .
Đường Thác Văn lúc này quay sang phía người đàn ông vs ánh mắt lo lắng pha chút nghi ngờ và đau khổ tột cùng hỏi nghẹn ngào " Ông là người lúc nảy gọi điện cho tôi sao ?"
Người đàn ông nhìn Đường Thác Văn rồi nói " Đúng vậy !"
" Tôi cũng là người nhìn thấy cô gái Lục Tiểu Kỳ gì đó nhảy xuống !"
Bấy giờ , Đường Thác Văn ko chấp nhận được sự thật đau đớn này , mắt anh lộ ra vẻ tuyệt vọng vô cùng , anh quát lên " Không ! Tiểu Kỳ ! Tiểu Kỳ cô ấy nhất định... ! Nhất định ko xảy ra chuyện gì đâu !"
Nói xong Đường Thác Văn kích động chạy ngay xuống dưới cầu , nơi mà cảnh sát đang tập trung tìm kiếm .
Kúc này Đường Thác Văn giống như một kẻ điên , anh mất kiểm soát chạy qua hàng rào chắn lau thẳng xuống nước miệng lẩm bẩm một cách vô hồn " Tiểu kỳ ! Tiểu Kỳ ! Em ở đâu ! Em đừng bỏ anh một mình mà !"
Cứ thế anh lau xuống dưới nước bất chấp việc bản thân ko biết bơi ! Anh dần chìm xuống mặt nước , ko hề vùng vẩy...
Phía bên kia cảnh sát đang tìm kiếm Lục Tiểu Kỳ thì phát hiện ra Đường Thác Văn đang tự mình lau xuống nước và trong tình trạng đang chìm . Một viên cảnh sát hốt hoảng kêu lên " Anh gì ơi ! Anh đang làm gì vậy hả ?" .
Ko hề để tâm đến tiếng kêu của viên cảnh sát trẻ Đường Thác Văn trong trạng thái mơ màng mà chìm sâu xuống mặt nước lúc nào chẳng hay ! Lúc này trong lòng anh chỉ có duy nhất một tâm trạng đó là sự tuyệt vọng ko cón muốn sinh tồn nữa ! Mặt nước sâu thâm thẩm , dòng nước chảy xiếc hơn bao giờ hết ! Đường Thác Văn lúc này cứ nghĩ mình đã chết !
Sáng hôm sau
Ở bệnh viện trung tâm thành phố
Đường Thác Văn mơ màng mở đôi mắt , nghe bên tay có tiếng gọi " Thác Văn ! Thác Văn ! "
Trong đầu anh lúc này cứ tưởng tượng về hình bóng của Lục Tiểu Kỳ , hai dòng lệ rơi ! Miệng mở gọi khẽ " Tiểu Kỳ !"gọi trong sự hạnh phúc , cứ ngỡ rằng người ở bên cạnh mình là Lục Tiểu Kỳ .
Bên cạnh giường ba mẹ của Đường Thác Văn đang đứng nhìn anh vs vẻ mặt sốt ruột và lo lắng .
Ba của Đường Thác Văn mở miệng trách mẹ anh " Tôi đã nói vs bà từ trước rồi ! Thác Văn nó đã lớn rồi ! Nó cũng nên có một cuộc sống của riêng nó chứ ! Nếu ngay từ đầu bà để nó ở bên cạnh Lục Tiểu Kỳ thì đã ko có sự việc đáng tiếc ngày hôm nay rồi !" tức giận.
Mẹ của Đường Thác Văn đáp " Tôi cũng là muốn tốt cho nó thôi ! Tìm một người con gái môn đăng hộ đối để ở bên cạnh chăm sóc nó ! Ai mà ngờ ...!" ấp úng , ân hận.
" Bà thì lúc nào cũng môn đăng vs lại hộ đối ! Xem hậu quả của bà đi ! Bây giờ , Thác Văn còn nằm trên giường bên mơ màng ko tỉnh kìa ! Bà đúng là !" bực tức trong lòng.
Mẹ Đường Thác Văn cuối đầu , tỏ vẻ hối hận nhìn về phía Đường Thác Văn đang nằm trên giường bệnh bất tỉnh .
Một lúc sau ...
" Ưm !" tiếng mở miệng ho nhẹ của Đường Thác Văn . Mắt từ từ mở ra .
Ba mẹ anh hồi họp nhìn về phía anh gương mặt đầy sự quan tâm ,lo lắng, ánh mắt trìu mến nhẫn nại nhìn .
Đường Thác Văn tỉnh dậy , đôi mắt anh liếc nhìn xung quanh đầy hi vọng và lo lắng ! Liếc nhìn một lát anh vs đôi mắt tuyệt vọng đó nhìn về phía ba mẹ anh hỏi " Tiểu Kỳ ! Tiểu Kỳ ! Cô ấy ở đâu rồi !"
Lúc này , ba mẹ của anh nghẹn ngào , nhìn anh khuyên nhủ " Con từ bỏ cô ta đi ! Cô ta đi rồi ! " mẹ anh vừa nói vừa khóc nức nở .
Đôi mắt đỏ hoe , hai dòng lệ chảy ra vỡ oà vs tiếng khóc đau khổ của anh . Trong sự vô vọng anh giơ tay gác lên trán , miệng ấp úng tỏ vẻ sợ hãi " Cô ...cô ấy ! Đã...rời xa con...vĩnh...vĩnh viễn rồi ! Con...con ko còn được gặp cô ấy nữa! Ko còn nhìn cô ấy...vui vẻ nữa! Cũng...ko còn được nghe tiếng cô ấy nói chuyện nữa !"đau lòng và sợ hãi .
Mẹ anh bỗng cất tiếng bảo" Con từ bỏ cô ta đi ! Nhất định con sẽ hạnh phúc bên cạnh Lý Tân Nghi mà !"
Ba của Đường Thác Văn đứng sát bên cạnh ,nghe những lời của mẹ anh nói ra ông liền lên tiếng quở trách " Bà ! Bà còn thấy Thác văn nó còn chưa đủ đau lòng sao mà lúc này còn nhắc chuyện này !" tức giận.
Lúc này , mẹ anh liền nhận ra và im lặng .
" Ba mẹ ra ngoài đi !" lên tiếng đuổi .
" Thác Văn ! Con...!" ba mẹ anh lên tiếng .
Sau đó ba anh bình tĩnh và khéo tay mẹ anh đi nói " Đi thôi !"
Hai người bước ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có mình Đường Thác Văn nằm lặng lẽ khóc , tay nắm chặt vào thành giường , môi cắn chặt nói trong nội tâm" Tiểu Kỳ ! Tất cả mọi chuyện đều là tại anh ! Là tại anh ! " tự trách , ân hận.
Trong lòng anh lúc này đau đớn như có hàng ngàn vạn con dao đang từng lúc cắm sâu vài tim anh ! Anh đau khổ hỏi trong lòng " Tiểu Kỳ sao em lại bỏ anh ? Anh ko phải là người đàn ông xứng đáng để em đối xử vs bản thân mình như vậy đâu !"
Trong phòng bệnh bấy giờ tràn đầy tiếng khóc và sự đau thương xem lẫn vào đó là sự tuyệt vọng khôn cùng của Đường Thác Văn .
(Chap 5 mấy bn thấy sao👍👍👍 ? Hay hk ! Nhớ ấn vào dấu sao hoặc bình luận cho truyện này nhé ! Cảm ơn các bn nhiều !💖💖💖)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro