Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tam Nguyên xưa nay không biết thì ra thú hai chân cũng có kẻ lớn lên lại không hề khó nhìn.

     Người này mặc dù không có lông, thoạt nhìn cũng cùng mấy con thú hai chân trọc lốc kỳ quái giống nhau,nhưng mà... Đôi mắt của hắn là đôi mắt đẹp nhất Tam Nguyên từng nhìn thấy.

    Tam Nguyên bị Thẩm Nhan ôm vào trong ngực, hai cái lỗ tai hơi hướng phía sau lưng,đôi mắt tròn tròn to to cứ như vậy nhìn chằm chằm Thẩm Nhan không rời.Trong phòng kéo rèm cửa sổ, tia sáng yếu ớt,đồng tử Tam Nguyên trở nên rất đen rất tròn, dù cho khuôn mặt vòng tròn âm dương của hắn rất kỳ quái trong mắt Thẩm Nhan,nhưng dường như ánh mắt giống như hai hòn bi này lại có thể nói là rất đáng yêu.

     Thẩm Nhan nặn nặn lỗ tai của hắn: "Ta sẽ cho ngươi uống sữa dê, không cho phép ngươi cắn ta."

     Hắn đem mèo đặt bên dưới bệ cửa sổ, đem người phục vụ tiến vào lấy cái bát nhỏ đổi một chút bột sữa dê, trong miệng meo meo meo meo mà kêu: "Muốn uống không?"

    Tam Nguyên mũi giật giật, meo một tiếng.

     Khoé miệng Thẩm Nhan lộ ra một chút ý cười nhã nhặn ôn nhu, nụ cười không sâu nhưng khiến người khắc sâu ấn tượng.

      Tam Nguyên lại nhìn hắn chốc lát, mới cúi đầu uống sữa dê.

      Thẩm Nhan thì lại kéo rèm cửa sổ ra để  nhượng ánh nắng chiếu vào,ngồi vào cái ghế bên cạnh bắt đầu ăn cơm trưa.

      Một người một mèo yên lặng ăn cơm, không liên quan tới nhau.Ánh nắng chiếu xuống gỗ hồ đào trên sàn nhà hiện ra vầng sáng nhàn nhạt,bên trong tia sáng có vài hạt bụi tròn trôi nổi, bầu không khí rất nhàn nhã yên tĩnh.

     Tam Nguyên ăn cơm rất nhanh,sau khi ăn xong hắn ung dung thong thả tẩy móng vuốt rửa mặt, nhấc lên móng vuốt lông xù màu trắng đem chòm râu cùng lỗ tai rửa sạch sẽ.Thời điểm hắn hơi nghiêng đầu, tia sáng rơi vào trên bộ lông mềm mại, phảng phất như là một lớp áo màu vàng, khiến người ta kích động muốn giơ lên di động hoặc là máy ảnh chụp một tấm.

      Thẩm Nhan rất ít khi chụp ảnh,hắn cầm điện thoại di động lên điều chỉnh một chút khoảng cách cùng góc độ,nhằm lúc Tam Nguyên đang rửa mặt mà chụp một tấm.

     Tam Nguyên thính tai,đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm mũi,ngẩng đầu lên theo dõi hắn.

     Thẩm Nhan đem màn ảnh cho hắn xem: "Đẹp không?"

     Tam Nguyên kiêu ngạo mà nghếch đầu lên, hai cái móng vuốt đứng thẳng tắp, chân sau ngồi xổm, đuôi đặt tại dưới chân, một bộ "Bổn đại gia vẫn luôn đẹp như thế."

     Thẩm Nhan thấy buồn cười, liền chụp cho hắn một tấm, sau đó gửi đến các bằng hữu.Mới vừa phát ra ngoài mấy giây liền thu hoạch một đống lời khen, phần lớn đều là do Khâu Sam Nhất kia cùng mấy tiểu đệ.

      Một lát sau,điện thoại Thẩm Nhan vang lên.

      "Alo?" Thẩm Nhan mở ra loa ngoài,sau đó bưng bát đũa tiếp tục ăn cơm của mình.

      Đầu bên kia điện thoại rất ầm ĩ, thỉnh thoảng có tiếng gào thét mắng người  truyền đến, còn có người đang nói "Chính ngươi rõ ràng kết cục của kẻ phản bội là cái gì! Không cần chúng ta động thủ đi?"

    Thẩm Nhan hướng mắt lên trên điện thoại di động liếc một cái, nói: "Không nói lời nào ta liền cúp máy."

     Một hồi lâu bên kia nam nhân mới cười ha hả nói: "Đang dùng cơm?Đồ ta đưa tới đã nhận được chưa?"

     "Ừm." Thẩm Nhan nhàm chán nói, "Đại tiểu thư nói cho ngươi biết?"

      "Con bé kia... " thanh âm của nam nhân khàn khàn mang chút tang thương,nghe như âm thanh của một đại thúc tuổi trung niên nhưng lại không khó nghe, thậm chí là mang theo nghiêm mơ hồ "Nàng hiểu lầm, ta sẽ cùng với nàng giải thích rõ ràng."

     "Không cần giải thích." Thẩm Nhan nói "Giải thích nàng cũng sẽ không tin. Không chỉ là nàng, tất cả mọi người cho là chúng ta là quan hệ tình nhân. Ai bảo ngươi động một chút sẽ làm những việc khiến cho người khác hiểu lầm?"

      "Ta làm sao?" Nam nhân nói"Ta là cha nuôi ngươi, ta coi ngươi là người thừa kế mà bồi dưỡng, ta tốt với ngươi thì làm sao vậy? Trên đời này cha đối tốt với nhi tử là không đúng sao?"

     Thẩm Nhan thờ ơ không động lòng: "Vậy ngươi ngược lại nói với bọn hắn nói a, tương lai ta sẽ mang họ Khâu".Thẩm Nhan dừng một chút, còn nói "Hay là ngươi đem  Khâu gia đổi thành họ Thẩm?"

     "Họ gì không quan trọng." Nam nhân thở dài một tiếng,tựa hồ đối với những việc này hoàn toàn không chú ý "Quan trọng là... Nếu như hiện tại ta đem tin tức để lộ ra ngoài,sẽ có những kẻ nhìn chằm chằm ngươi nhưng không phải là chê cười ngươi mà là muốn nhìn ngươi chết như thế nào."

      Ầm ——

     Một tiếng vang thật lớn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, lập tức có tiếng  người kêu thảm thiết vang lên.

     Tam Nguyên lông đều dựng đứng,thông qua điện thoại, hắn cũng có thể nghe ra tiêng kêu rên cùng giãy dụa,phảng phất xuyên thấu màn hình điện thoại ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.

     Trực giác động vật rất nhạy cảm,hắn lui về sau một bước, dựa lưng vào tường,nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn,có chút khẩn trương hơi cong lưng,đuôi cũng không ngừng đung đưa, đại biểu hắn đang  cảnh giác cùng căng thẳng.

     Thẩm Nhan làm cái một cái thủ thế động viên rồi đem lát cá sống bên trong sushi ném cho Tam Nguyên.Tam Nguyên chần chờ cúi đầu ngửi một cái, hai cái móng vuốt thay đổi cái tư thế đứng lại, tạm thời nhìn lát cá sống không nhúc nhích.

     Thẩm Nhan nói: "Ngươi đang ở đâu?"

     Nam nhân ở đầu bên kia điện thoại nói: "Hả? Không có việc gì, bàn bạc chút việc tư mà thôi."

     Thẩm Nhan cầm cái muôi đâm đâm bánh gato trong bát, nói: "Là xử lý gia hoả họ Đường sao?"

      Nam nhân trầm mặc chốc lát,chắc là đi tới chỗ yên tĩnh,âm thanh ồn ào xung quanh nhỏ dần.

     "Ngươi còn nhớ hắn a?"

     "Làm sao không nhớ rõ." Thẩm Nhan nói"Khiến chúng ta tổn thất ba huynh đệ."

     Nam nhân hừ một tiếng, đốt điếu thuốc: "Tiểu tử này là gián điệp."

     Tam Nguyên chú ý tới  đôi mắt Thẩm Nhan nhìn sang,hơi khẩn rụt lại,mà tiếng Thẩm Nhan không đổi, vẫn ung dung thong thả như vậy :"Quả nhiên a."

     Nam nhân ừ một tiếng: "Ngươi đoán được?"

     "Chỉ là suy đoán, không có chứng cứ. Các ngươi tìm được chứng cứ?"

     "Coi như thế đi, ta xem một chút có thể tìm ra tin tức khác hay không, tỷ như..." Nam nhân dừng một chút, mới xa xôi cười nói "Kẻ đằng sau là ai."(chém,chả hiểu câu này😣😣)

     Thẩm Nhan từ từ nắm chặt cái muôi trong tay,nam nhân hàn huyên với hắn một chút,đại ý là ăn cơm thật ngon, qua mấy ngày có mối làm ăn lớn, làm cho hắn  được nhiều người chú ý,còn có giám sát chặt chẽ mấy người lão Chu, không nên để cho bọn họ ngày càng rắc rối.

     "Ta biết." Thẩm Nhan nói, "Lão Chu ngày hôm nay mang về một con mèo."

     "Mấy tên kia,động một chút liền dễ dàng trêu chọc thị phi." Nam nhân trầm giọng nói " Chuyện Khâu Vân Diệp chúng ta bỏ qua được không?Ta biết nàng đánh ngươi một cái tát,nhưng đây chính là muội muội kết nghĩa của ngươi,ngươi liền nhường nhịn nàng một chút,nhé?"

     Thẩm Nhan thả cái muôi xuống,cái muôi hơi có chút biến dạng,nói: "Đừng đồng thời an bài ta cùng với nàng,nàng không ưa ta, ta cũng không muốn làm mất hoà khí."

     "Được." Nam nhân sảng khoái đáp ứng, lập tức cúp điện thoại.

      Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, Tam Nguyên chậm rãi thanh tĩnh lại, cúi đầu đem lát cá sống ăn.

     Thẩm Nhan ngồi trên ghế tựa một hồi lâu, cúi đầu rũ con ngươi, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

     Hắn cứ như vậy mặc một cái áo tắm,bên trong cái gì cũng không có mặc,đôi chân trần giẫm trên thảm trải sàn.Tam Nguyên đi tới ngửi một cái, sau đó nghiêng đầu thân mật qua cọ lại mắt cá chân hắn,lưu lại mùi của chính mình.Thẩm Nhan cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, lấy ngón chân tại xoa xoa lưng Tam Nguyên.

      Tam Nguyên trong phát ra tiếng khò khè khò khè trong cổ họng âm, Thẩm Nhan hít sâu một cái, tuy rằng không hề muốn ăn, nhưng vẫn là cố gắng đem cơm trên bàn ăn hết.

     Hắn không thể để lộ bất kỳ tâm tình gì, cũng không thể để Khâu Sam Nhất có cơ hội nghi ngờ hay bắt được nhược điểm của mình.

     Nơi này là nhà trọ Khâu Sam Nhất vì hắn chuẩn bị, e rằng rất nhiều nơi đều có máy camera theo dõi cùng máy nghe lén.Hắn không thể nói nhiều thêm bất kỳ lời nói nào,hay làm nhiều thêm dù chỉ một động tác,hắn đành phải giam cầm cảm xúc của chính mình.Vẫn là dáng dấp bình thản ngồi ở trong nắng, đẹp đến như không tồn tại với nhân thế, không ai có thể dò xét mục đích thật sự của hắn.

     Cuộc sống như thế hắn đã qua bốn năm.Cách kỳ hạn hắn hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn không tới hai mươi ngày.

     Ngày mới,lại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy