Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Thẩm Nhan tỏ vẻ rất ngạc nhiên, theo lý thuyết chuyện nằm vùng như vậy hẳn là  không thể tìm ra trên đầu hắn đi.Những ứng cử viên nằm vùng sẽ chọn những người bề ngoài xấu xí,bình thường,không có gì khác người,người như vậy không khiến cho người khác chú ý, độ tồn tại cũng sẽ rất thấp, làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.Mà người như Thẩm Nhan đi tới chỗ nào đều là kẻ hấp dẫn người ta, vô luận đi chỗ nào, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung trên mặt của hắn, muốn làm gì sự thật sự là không tiện.

    Nhưng là có người đem người đặc biệt như Thẩm Nhan trở thành đòn sát thủ,đi ngược lại với tiềm thức của người bình tiềm thức người bình thường sẽ biến thành một loại "An toàn" khác.Chỉ là muốn cho Thẩm Nhan đi nằm vùng, trước đó không thể thiếu các loại tài liệu phối hợp cùng các tuyến trên dưới,một khi chuẩn bị sẵn sàng, căn bản là trăm trận trăm thắng.

     Thẩm Nhan rất đặc biệt, không chỉ là khuôn mặt của hắn mà hắn thân thế cũng được trời cao ưu ái cho hắn làm nghề này —— Thẩm Nhan là một cô nhi.

     Thủ đô S cục CI đặc công năm mươi năm trước bắt đầu đào tạo nằm vùng trực thuộc CI tổng bộ,cùng công kiểm pháp không có bất cứ quan hệ gì, độc lập với hết thảy xét duyệt hay giám sát đều ở ngoài,chỉ có giám đốc cục mới có quyền ra mệnh lệnh đối với bọn họ.

      Thẩm Nhan chỉ là một người đặc công trong đội ngũ tám người.Hắn vẫn không tính là là nhỏ tuổi nhất, trước mắt trong đội nhỏ tuổi nhất là một thiếu niên tin tặc thiên tài mười sáu tuổi.
 
      Tám người này đều là nhân tài CI tiêu tốn rất nhiều nhân lực tài lực tìm kiếm.Bọn họ điểm giống nhau là không có người thân, không biết mình rốt cuộc là ai, cũng không biết mình tại sao lại xuất hiện trên thế giới này.

     Bọn họ có người bị bệnh nhiều năm, dễ dàng có thể khiến người khác thả xuống hết thảy những đề phòng. Có người sinh ra chính là thiên tài, có khả năng ghi nhớ vượt trội,chỉ cần nhìn qua một lần sẽ không bao cóc quên. Có người tinh thông tám ngôn ngữ đồng thời có năng lực ngụy trang năng lực hạng nhất. Còn có người am hiểu tâm lý học, có thể hiểu rõ suy nghĩ thậm chí có thể thôi miên người khác.

     Thẩm Nhan không phải thiên tài, nhưng hắn là người có khuôn mặt kinh diễm nhất,nếu là đặt ở cổ đại chính là nghiêng nước nghiêng thành,hồng nhan họa thuỷ. Hắn đi tới chỗ nào, ánh mắt của mọi người sẽ tập trung ở đó, hắn chỉ có thể đưa tới ghen tỵ và quý mến, đại đa số người đối với hắn cơ hồ không thể chán ghét, theo bản năng mà liền muốn tới gần hắn, muốn lấy được ưu ái của hắn.

      Tám người này còn cộng thêm điểm giống nhau chính là sau bị tìm sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với thế giới bên ngoài,tất cả những tư liệu có liên quan bọn họ đều sẽ bị bóp méo,bọn họ không có bản thân,cũng không được phép có bản thân. Bọn họ đối với những xã giao bên ngoài nhất định phải sản sinh liên hệ, thậm chí là có thể sẽ có "người nhà cùng bằng hữu" được CI an bài trong kịch bản.

     Một khi kịch bản không cần, thân phận của bọn họ sẽ tiếp tục thay đổi.

     Bảy người kia còn được, vì làm căn bản là nhân tài kỹ thuật, thay đổi thân phận quốc tịch đều thi hành rất suôn sẻ. Thẩm Nhan lại bất đồng,khuôn mặt lão thiên gia thưởng cho hắn chính là tấm thẻ thông hành to lớn nhất,CI cũng sẽ không cho hắn giải phẫu mặt cho nên thân hắn không thể thay đổi nhiều lần,cũng bởi vậy kịch bản của hắn so với những người khác càng logic chặt chẽ, thậm chí là cho phép bị ngoại giới lần theo.

     Hắn bốn tuổi ở cô nhi viện bị giám đốc tổng cục đặc công CI tự mình mang đi, từ đó nuôi dưỡng ở một khu nhà trong giáo đường ngoại ô thành phố S,thay đổi toàn bộ thân phận. Kể từ lúc đó, hắn cũng đã thành một tấm bài đặc biệt nhất trong tay của CI.

    Bên trong CI,hắn có danh hiệu là: Ðát Kỷ.

    Thẩm Nhan ăn uống no đủ có chút buồn ngủ,vì vậy ném cái muôi tiến vào phòng ngủ đánh một giấc ngủ trưa.

    Hắn cởi áo tắm,thân thể trần truồng bò vào trong chăn, Tam Nguyên đi theo phía sau nhìn hắn.

      Trên người thú hai chân này thực sự là non mềm a, một chút mao đều không có. Đôi chân thon dài cứng cáp,vòng eo gầy cùng xương vai rộng,không biết làm sao cũng rất hấp dẫn Tam Nguyên.

      Tam Nguyên nhảy lên giường, ngồi ở mạn giường nhìn Thẩm Nhan. Thẩm Nhan nửa khuôn mặt rơi vào cái gối mềm mại, ngáp một cái nói: "Muốn ngủ cùng sao?"

      Tam Nguyên sẽ không theo thú hai chân ngủ chung,nhưng Thẩm Nhan đối với hắn lại có sức hấp dẫn. Thẩm Nhan híp lại đôi mắt, bộ dáng rất làm người yêu thích. Tam Nguyên chóp mũi giật giật, chậm rãi đến gần nam nhân, cúi đầu dùng cái trán tại gò má Thẩm Nhan thân mật cọ một chút.

     Thẩm Nhan bị cọ đến ngứa, cười một tiếng, vén chăn lên nhượng Tam Nguyên vào ngủ.

     Bộ lông mềm mại của Tam Nguyên cọ tới cọ lui trên da thịt bóng loáng của Thẩm Nhan, Thẩm Nhan thói quen ngủ trần, bị Tam Nguyên cọ thoải mái liền trở mình đưa lưng về phía Tam Nguyên ngủ.
    
     Thời điểm dần buồn ngủ,Thẩm Nhan đột nhiên giật mình tỉnh lại,cảm giác được đầu lưỡi Tam Nguyên đang liếm...cái mông của hắn.

      Đầu lưỡi Tam Nguyên nho nhỏ có xước măng rô,liếm lên có chút đau.Thẩm Nhan né tránh,Tam Nguyên lại không tha thứ mà tiếp tục dính tới liếm.Thẩm Nhan vui vẻ vén chăn lên đối diện cùng Tam Nguyên.Đầu lưỡi Tam Nguyên vẫn chưa thu hồi hoàn toàn,ngốc hề hề mà treo ở ngoài,lộ ra một chút răng nanh nhỏ nhỏ.

     "Ngươi đang làm gì?Trên mông ta có cái gì ăn ngon sao?" Thẩm Nhan cố ý hung ác.

     Tam Nguyên do dự nằm úp sấp xuống,đuôi nhẹ nhàng quơ quơ,phảng phất như đang làm nũng.

    Thẩm Nhan từ nhỏ đã muốn nuôi sủng vật nhưng bởi vì các loại quan hệ nên không thể thực hiện.Lần này lại là một bất ngờ,hắn không biết có thể giữ con mèo này bao lâu,vì vậy liền rất vui sướng.

   Hắn cầm lấy hai móng vuốt của Tam Nguyên,nhẹ nhàng bế hắn tới,ôm vào ngực nói:"Không cho phép nhúc nhích,cứ như vậy mà ngủ đi."

   Tam Nguyên giật giật chòm râu,cái lưỡi phấn nộn liếm chóp mũi một cái,liên thật sự nằm im.

   Sau khi thức dậy,Tam Nguyên nằm trên gối Thẩm Nhan,đầu chôn vào hai chân trước.Trán Thẩm Nhan cọ bên mặt đối phương,vừa tỉnh táo thì liền cảm thấy không đúng.

   Trên người ngứa ngáy đến khó chịu.

   Thẩm Nhan lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ chưa cho con mèo hoang này rửa ráy đã cho nó tiến vào trong chăn nằm cùng,không biết có gây hậu quả gì không.

   Hắn đột nhiên ngồi dậy,trông thấy hai đùi lớn cùng trên bụng đã đầy những nốt đỏ lớn,thoạt nhìn rất đáng sợ. 

   Thực ra nói ngứa nhưng cũng không phải rất ngứa,nhưng nhìn rất xấu,giống như lít nhít một đàn kiến tập trung thành một vùng,sờ lên rất thô ráp làm cho da thịt non mềm trắng nõn trở nên ảm đạm.

   Thẩm Nhân thầm mắng một tiếng,bò đi tìm thuốc mỡ,thầm đoán có lẽ chỉ là nhạy cảm.Hắn định đi tắm nhưng khi tiến vào buồng tắm mới phát hiện ra cái trán cùng nửa mặt bên kia cũng bị nổi mẩn đỏ.

   Thẩm Nhan vạn vạn không nghĩ tới chỉ ôm một con mèo lên trên người, cả người đều không tốt.

   Tam Nguyên ngáp một cái,duỗi dài cái thắt lưng mệt mỏi của mình chậm rãi đi tới,bị Thẩm Nhan điểm danh:"Lát nữa đưa ngươi tới bệnh viện hảo hảo thu thập một phen!"

   Tam Nguyên:"???"

   Tam Nguyên nhấc chân gãi ngứa,lông liền rụng xuống,thấy rõ mẩn đỏ trên thân nam nhân mới phản ứng lại :"Lưỡng chân thú yếu ớt như vậy sao?Là do chính mình làm hại?"

   Tam Nguyên lần đầu tiên trong đời có chút áy náy,dù sao cơ thể này rất cũng rất đẹp mắt a.

   Thẩm Nhan vội vàng tắm rửa sạch sẽ,mang khẩu trang cùng kính râm,đem theo Tam Nguyên rồi kêu tài xế đưa mình tới bệnh viện thú y gần nhất. Sau khi hắn đi,ở một địa phương bí ẩn trong phòng có một điểm màu đỏ chậm rãi lóe lên một cái.

   Ở đầu bên kia của camera lỗ kim,nam nhân với đũng quần căng ra tới cực hạn thô lỗ xoa bóp hạ thể của chính mình,lớn tiếng báo cáo: "Tiên sinh,hắn mang theo con mèo đi bệnh vện thú y."

   Ở đầu bên kia Khâu Sam Nhất nói: "Đi bệnh viện?"

   "Có lẽ bị con mèo lây bệnh gì đó,khắp người đều là mẩn đỏ." Nam nhân nghĩ tới khuôn mặt như họa kia,hô hấp trở nên ồ ồ.

   Khâu Sam Nhất dừng lại một chút,bật cười: "Là do tật xấu ngủ trần gây ra họa đi? Hắn chưa nuôi qua sủng vật,không biết nó mang trên người những cái gì. Thường ngày cũng coi như thông minh,nhưng lại hồ đồ ở những chuyện nhỏ,ai."

   Khâu Sam Nhất nói: "Được rồi,hôm nay không cần theo dõi hắn,ngươi tới đây một chuyến,ta có việc dặn dò."

   "Vâng."

   Thẩm Nhan lên xe đi vào tầng dưới siêu thị mua ít thức ăn cho mèo,thời điểm tính tiền rơi mất tờ tiền trên mặt đất. Chờ hắn đi rồi,nhân viên thu ngân ngồi xổm xuống nhặt tiền lên,bộ dạng tham tiện nghi nhỏ mà bỏ vào túi áo. Thấy không có ai chú ý tới,hắn nhanh chóng liếc nhìn ám hiệu trên tờ tiền rồi lấy đi động phát tin tức.

   Thẩm Nhan mang theo mèo đến bệnh viện thú y,người bên trong rất đông. Có người xếp hàng làm triệt sản,có sủng vật ngã bệnh đến khám bệnh. Thẩm Nhan lần đầu tiên tới bệnh viện thú y cũng không biết phải làm những gì liền dứt khoát mang Tam Nguyên lắc lư một vòng,nhìn bảng lệ phí treo trên tường.

   Tài xế xe đứng ở cửa,đốt điếu thuốc dựa vào cạnh xe,không tiếng động mà qua sát Thẩm Nhan.

   Một lát sau,có một nam nhân mang mũ lưỡi trai,ôm một bé Teddy vào cửa. Teddy kia nhìn rất hoạt bát,đầu lưỡi rủ xuống hà hơi,cái đuôi lay động không ngừng.

   Nam nhân vào cửa bước tới bác sĩ quen biết bắt chuyện,tài xế không quá để ý,đảo mắt một cái liền phát hiện mục tiêu Thẩm Nhan vừa mới nhìn đã không thấy.

   Tài xế sững sờ,lập tức đi tới một đầu khác để kiểm tra.

   Bệnh viện này không lớn,hai bên cửa sổ đều là cửa thủy tinh nên liếc mắt là có thể nhìn thấy tất cả. Chỉ thấy lúc này Thẩm Nhan đã ôm mèo tìm bác sĩ chính nói gì đó,tài xế yên lòng liền đi về bên cạnh xe chờ.

   Một lúc sau,bác sĩ xem bệnh cho Tam Nguyên nói muốn lấy giấy kiểm tra sức khỏe cho Thẩm Nhan xem,liền đẩy cửa đi ra ngoài.

   Nam nhân mang theo bé Teddy mở cửa đi vào,cười một cái rồi hỏi: "Bác sĩ Lưu đâu?"

   "Mới đi ra ngoài." Thẩm Nhan nói " Hắn họ Trương."

   Nam nhân nói: "Nơi này chỉ có bác sĩ Lưu cùng bác sĩ Vương,ở đâu ra bác sĩ Trương?"

   Thẩm Nhan nói: "Nghe nói là mới tới."

   Ta ở chỗ này đã bốn năm,hắn đến đây lúc nào?"

   Thẩm Nhan nở nụ cười,đem Tam Nguyên thả xuống đất,hơi nghiêng người quay lưng về phía cửa sổ sát đất,nói: "Mới hôm qua."

   Nhận được ám hiệu,nam nhân ngồi xuống thả lỏng khuôn mặt,cũng không nhìn Thẩm Nhan,thân thủ cầm quyển sách phổ cập tri thức về sủng vật lật lên,nói: "Có tin tức?"

   "Mục tiêu đang chuẩn bị,phỏng chừng trong vòng hai tuần tới."

   "Rốt cục vẫn không đành lòng?"

   "Hiện tại tình thế không tốt,hắn không chờ được nữa. Hai ngày nay hắn luôn để nữ nhi của hắn đi gặp tiểu nhi tử của đối phương,cấp thiết muốn tạo một mối quan hệ."

   "Đến nữ nhi của mình mà cũng có thể bán."

   Nam nhân nói: "Ta cho ngươi biết,chuyện lần này sẽ an bài ngươi đi Bắc Ái Nhĩ Lan nghỉ phép."

   Thẩm Nhan không hề mừng rỡ: "Là có nhiệm vụ đi? Xa như vậy?"

   Nam nhân nhún vai một cái,cúi đầu mình chó của chính mình,mắng một câu: "Ta đi..."

   Thẩm Nhan cũng cúi đầu,chỉ thấy tiểu Teddy kia đối diện với không khí căng thẳng này vẫn hoạt động thật vui vẻ.

   Thẩm Nhan một mặt vô cùng thê thảm,Tam Nguyên ngồi ở ghế tựa phía dưới,một mặt vô cùng nghiêm túc mà nhìn xuẩn cẩu.

   Nam nhân nói: "Đến rất vội vàng,chỉ có thế biết được chừng đó."

   Thẩm Nhan vung tay,ra hiệu cho nam nhân đừng nói nữa. Nam nhân đứng dậy đi,vừa lúc bác sĩ Lưu vào cửa,nói : "A? Không phải nói muốn triệt sản sao? Phòng giải phẫu ở bên kia..."

   Nam nhân gật đầu nói cảm ơn rồi đi ra cửa.

   Tam Nguyên: "..."

   Tam Nguyên cảm thấy chính mình đản đản tê rần,cúc hoa căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy