Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình như hôm nay có gì đó không đúng cho lắm,bình thường giờ này mèo nhỏ đáng lẽ đang nhảy ngay lên bàn để chờ ăn rồi chứ,sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu hết, chỉ cần có đồ ăn thôi là mèo nhỏ đều xuất hiện mà, kì lạ.

Trong một góc của căn phòng to lớn một chú mèo trắng đang cuộn người nằm ngủ, chú ý kĩ sẽ phát hiện chân của mèo nhỏ sưng lên to,đỏ ửng cả một vùng. Mà hình như thân hình của mèo nhỏ cũng không ngừng run rẩy lên từng đợt. Tô Tiểu Hân đang mắng thầm ai đó không biết tốt xấu, làm ơn mắc oán, đến cả bản thân cũng bị thành ra như vậy.

BOSS THẬT ĐÁNG GHÉT!!!

Tô Tử Tuệ đột nhiên cảm thấy tuổi thân, cô rất nhớ nhà. Bản thân cô là một nhà khảo cổ thiên tài, bây giờ lại đi thành cái con mèo này đây, đã vậy gặp phải ông chủ cực kì tàn nhẫn huhu cô rất là uất ức nha. Nhưng mà sao cô thấy mệt mỏi như vậy,cô muốn đi ngủ một giấc, bây giờ nhích thân thể cũng không nỗi nói gì tới việc đi ăn đồ ăn ngon chứ ( =.= trong bất cứ trường hợp nào thì có vẻ đồ ăn được ưu tiên quá nhỉ)

Lãnh Thiên Ngạo từ ngoài bước vào nhíu mày nhìn mèo nhỏ nằm trong góc tường, không lẽ lại ốm sao. Đi lại định bế mèo nhỏ lên thì đột nhiên cô trở mình cắn lên tay hắn một phát rồi lại quay đầu vô trong nằm và không thèm chú ý tới ai kia vừa mới bị cắn không lí do. Mặt của vị boss nào đó lạnh dần,xách cổ cô lên mà không hề chú ý cô đang vùng vẫy là vì đau chứ không phải không thích được hắn bế. Tô Tử Tuệ rưng rưng đôi mắt nhìn boss lên án, sau đó mặc kệ boss muốn làm gì thì làm.

- Mèo nhỏ, có vẻ như tôi quá nuông chiều em đi.

Tô Tử Tuệ quay mặt đi hướng khác coi boss như không khí. Vị boss nào đó thật sự tức giận sai người đem nhốt mèo nhỏ lại khi nào cô nhận lỗi mới thả ra. Tô Tử Tuệ nhắm mắt mặc cho bọn người hầu mang đi,bây giờ cô rất giận boss, cực kì giận boss.

-Anh có giỏi thì nhốt chết Tô Tử Tuệ tôi luôn đi, biết đâu khi đó tôi có thể trở về được, đáng ghét tôi ghét anh rồi đó nghe boss.

Vị boss sau khi xử lý mèo nhỏ xong tâm trạng cũng chẳng tốt gì, đi thay đồ rồi nhanh chóng đến công ty và không hề hay biết mèo nhỏ sắp có chuyện không hay rồi.

Ở một căn phòng khác....

Sau khi bị nhốt cô mới giật mình, tại sao là trong phòng tối thế này, cô sợ nhất là bóng tối nha, mà không... hình như mình đạp trúng cái gì đó mềm mềm, còn có cái gì phát sáng thế kia!!!!
P/s: Sắp bắt đầu ngược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro