CHƯƠNG 3. Nhỏ nhất trong tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiều mùa hè năm 1992

Mặt sân Grandoli gần như nhẵn thín toàn đất và chỉ lưa thưa vài ngọn cỏ mọc sát tận đường biên. Hai khung thành ở trong tình trạng tồi tệ, và những hàng rào, nhà tắm hay phòng thay đồ ở đó cũng tệ hại y như vậy. Ngoài SVĐ, quang cảnh cũng chẳng khá hơn là bao; rất nhiều tiệm rửa xe mọc ngổn ngang trên con đường giao nhau với đại lộ Guitíerrez, tiệm bán lốp, sửa bánh xe, các biển hiệu "bán sắt vụn"- hay bán phế liệu, thậm chí còn có một biển bằng bìa các-tông quảng cáo dịch vụ chăm sóc chó.

Phía sau là những tòa tháp tiêu điều, dường như bị bỏ hoang khá lâu; những căn nhà nhỏ lụp xụp đánh mất vẻ duyên dáng vốn có, từng đám cỏ dại mọc um tùm từ những vết nứt bê tông, rác rưởi bốc mùi dưới cái nắng hè gay gắt, đàn ông và những người già không có gì để làm, những đứa trẻ đánh đu trên những chiếc xe đạp chẳng còn vừa vặn với chúng.

"Người dân quanh đây đã thay đổi quá nhiều. Vào ban đêm, đi lại trên đường phố là một việc làm điên rồ. Bọn tội phạm đã chuyển đến đây cư ngụ", một cụ già cho hay.

Vào ba giờ chiều, chẳng có ai lảng vảng quanh đây, sân bóng vắng tanh. Những đứa trẻ từ các trường lân cận, những người đến chơi thể thao tại trung tâm huấn luyện thể chất Abanderado Mariano Grandoli số 8 (nơi được đặt tên theo một tình nguyện viên vào thời kỳ chiến tranh những năm 1865 đã dành cả cuộc đời mình cho đất nước) đều đã ra về và chỉ trở lại lúc năm giờ chiều. Người duy nhất ở lại là một HLV, trong chiếc áo sơ mi trắng, quần thể thao.

Ông chỉ cho tôi thấy đường tới nhà Ngài Aparicio, HLV đầu tiên của Lionel Messi, cách đó khoảng 150m. Aparicio mở cửa với đôi bàn tay ướt nhẹp - ông đang chuẩn bị đồ ăn cho người vợ mù, bà Claudia, nhưng vẫn niềm mở mời những vị khách lạ vào nhà. Bốn chiếc ghế bành, một chú chó lớn lông trắng và một bộ sa lông chiếm trọn một góc trong căn phòng ít đồ đạc với vẻn vẹn một chiếc tivi cũ.

Salvador Ricardo Aparicio năm nay 78 tuổi, có bốn người con, tám đứa cháu và bốn đứa chắt; khuôn mặt khắc khổ, với bộ ria mép đã bạc, cơ thể già nua, giọng nói và đôi bàn tay run rẩy. Ông cống hiến cả cuộc đời mình trên đường sắt. Khi còn trẻ, ông chơi cho CLB Fortin với chiếc áo số 4 và hơn 30 năm trước đây, ông huấn luyện bọn trẻ ở SVĐ Grandoli (kích thước 7.5 x 40m).

Ông đã huấn luyện hàng trăm trẻ em, bao gồm Rodrigo và Matías (hai anh trai của Lionel). Rodrigo chơi trong vai trò tiền đạo còn Matías đá vị trí hậu vệ. Bà ngoại Celia thường chở hai cậu bé đi tập vào thứ ba và thứ năm hàng tuần. Và vào một buổi chiều mùa hè, Leo đi cùng với hai anh.

"Tôi cần một cầu thủ nữa cho đội '86' (đội bóng của những đứa trẻ sinh năm 1986). Tôi đã chờ đợi cầu thủ cuối cùng khoác chiếc áo đang ở trên tay mình trong khi cả đội đang khởi động. Nhưng chẳng có ai xuất hiện ngoại trừ một cậu bé đang đá bóng rầm rầm vào tường. Tiến thoái lưỡng nan, tôi tự nhủ 'nản thật' chẳng biết thằng nhóc này có biết đá bóng không nữa. Vì vậy, tôi đã đi nói chuyện với bà thằng bé, người khá am hiểu về bóng đá rằng: 'Cho tôi mượn cháu của chị được không?'

Cô ấy rất muốn nhìn thấy đứa trẻ xuất hiện trên sân cỏ và đã đề nghị tôi nhiều lần cho Leo thử vào sân. Cô ấy đã từng dùng đủ mọi cách giải thích cho tôi hiểu thằng bé chơi khá như thế nào. Nhưng người mẹ, hay người dì gì đó, tôi không nhớ, không muốn cho thằng bé ra sân: 'Nó còn nhỏ quá trong khi đồng đội thường đô con hơn.' Để trấn an cô ấy tôi đã nói rằng: Tôi sẽ xếp thằng bé đá ở đây, và nếu những đứa khác 'tấn công' nó, tôi sẽ dừng trận đấu và đưa nó ra ngoài ngay lập tức."

Và đó là câu chuyện của Ngài Aparicio, nhưng gia đình Messi Cuccittini lại nói khác: "Bà ngoại Celia là người buộc Apa đưa Leo vào sân khi đội bóng đang thiếu người. HLV không hứng thú với ý tưởng đó bởi vì cậu bé quá nhỏ. Tuy nhiên, bà Celia khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng 'Hãy cho thằng bé vào sân rồi anh sẽ phải ngạc nhiên cho mà xem'. 'Thôi được rồi', Apa trả lời, 'nhưng tôi sẽ để thằng bé chơi ở gần đường biên để khi nó khóc, cô có thể tự kéo nó ra.'

Những diễn biến tiếp theo của câu chuyện được cả hai bên kể lại giống nhau. Hãy trở lại câu chuyện của vị HLV cao tuổi này: "Rồi thì... Tôi đưa áo cho thằng bé và nó mặc vào. Pha bóng đầu tiên tìm đến chân Leo, cậu bé nhìn nó rồi... chẳng có gì xảy ra cả."
Don Apa, đứng dậy khỏi ghế và bắt chước biểu hiện ngạc nhiên của Messi, sau đó ông đi về ghế ngồi và giải thích: "Cậu bé thuận chân trái vì thế không thể khống chế bóng bằng chân phải."

Ông tiếp tục "Quả thứ hai tìm đến đúng chân thuận, thằng bé khống chế bóng, đi bóng qua một nhóc khác, một người nữa rồi đến đứa thứ ba. Tôi hét lên: 'Đá đi, đá đi.' Tôi thấy rõ vẻ sợ sệt, lo ngại trên khuôn mặt thằng bé. Nó sợ có ai chơi xấu nhưng Leo vẫn cố ghìm bóng và đi tiếp. Tôi không nhớ rằng thằng bé có ghi bàn hay không nhưng trong đời tôi chưa bao giờ thấy một cầu thủ nhí nào có thể làm như vậy, đấy là lần đầu tiên.

Tôi tự nhủ: 'Tôi sẽ không bao giờ thay thế thằng nhóc này' và thực tế đúng như vậy."

Ngài Aparicio biến mất sang phòng bên cạnh và quay lại với một túi nhựa trên tay. Ông bắt đầu "lục tìm" những kỷ niệm của đời mình. Cuối cùng Apa cũng tìm thấy bức ảnh ông đang tìm kiếm: Một sân bóng màu xanh, một đội bóng với những đứa trẻ mặc trang phục màu đỏ đứng trước người đàn ông trẻ trung Aparicio.

Đứa nhỏ nhất mặc quần trắng kéo cao gần lên tới... nách, còn chiếc áo quá rộng đến nỗi trông nó giống như đang trùm một chiếc mền cùng khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm nghị. Đó là Lionel, cậu bé trông giống như một chú chim nhỏ, một con bọ chét nhỏ (El Pulga) như người anh cả Rodrigo thường gọi một cách trìu mến.

"Thằng bé sinh năm 1987 nhưng chơi cùng đội 1986. Nó có dáng người nhỏ bé và là người trẻ nhất, tuy nhiên lại nổi bật nhất. Các đồng đội thường 'trừng phạt' Messi khá mạnh tay, nhưng cậu bé lại là một cầu thủ đặc biệt, với tài năng thiên bẩm. Có lẽ nó đã biết chơi bóng từ khi còn trong bụng mẹ.

Khi chúng tôi sắp sửa thi đấu, mọi người chen lấn chỉ để được thấy Leo chơi bóng. Khi có được bóng, thằng bé vượt mặt tất cả những đứa khác. Messi là đứa trẻ phi thường, không ai có thể kiềm cản được nó. Thằng bé ghi bốn hoặc năm bàn thắng một trận. Trong trận gặp CLB Amanencer, thằng bé ghi được một bàn, và đó là bàn thắng vô cùng đẹp mắt.

Tôi vẫn còn nhớ như in: Thằng bé đi bóng qua hết các cầu thủ khác, kể cả thủ môn. Phong cách chơi bóng của Leo là gì? Giống như bây giờ vậy - tự do." Thằng bé trông ra sao? "Leo là một đứa trẻ nghiêm túc, luôn nép mình bên bà ngoại. Chẳng bao giờ phàn nàn điều gì. Nếu ai đó làm đau thằng bé, nó có thể bật khóc nhưng rồi lại đứng lên chạy tiếp.

Đó là lý do tại sao tôi tranh luận với tất cả mọi người, tôi bào chữa cho Messi khi họ nói rằng thằng bé luôn muốn chơi bóng vì bản thân mà không nghĩ tới đồng đội, hoặc là không có gì đặc biệt, hoặc rằng Messi ích kỷ và tham lam."
Lúc đó vợ ông từ phòng kế bên gọi sang, Aparicio rời đi ít phút sau đó quay lại và tiếp tục câu chuyện.

Đầu tiên là câu chuyện về cuộn video mà ông dường như không thể tìm thấy, với một số trận đấu của thần đồng Messi - "Tôi thường dùng nó để dạy những đứa trẻ cách điều khiển trái bóng trong chân." Hay lần đầu tiên khi Leo từ Tây Ban Nha trở về thăm ông. "Khi thằng bé nhìn thấy tôi, nó vui mừng hết sức. Tôi đi chơi với thằng bé từ lúc sáng sớm và khi quay về đồng hồ đã điểm một giờ sáng hôm sau. Chúng tôi dành toàn bộ thời gian trò chuyện về bóng đá Tây Ban Nha."

Hoặc lần cả khu phố tổ chức một bữa tiệc chúc mừng Messi. Họ chào đón thằng bé bằng một băng rôn căng ở sân Grandoli, nhưng cuối cùng Leo không thể đến. Sau đó thằng bé có gọi lại "Cảm ơn mọi người, và hẹn khi khác."
Người HLV già nua này chẳng tỏ vẻ hối tiếc, trái lại ông dành khá nhiều tình cảm nói về cậu bé, người ông từng dẫn dắt nhiều năm về trước.

"Khi nhìn thấy thằng bé ghi bàn thắng đầu tiên cho Barcelona qua truyền hình, tôi đã bật khóc. Genoveva, con gái tôi, lúc đó đang ở phòng kế bên vội sang hỏi: "Bố có chuyện gì vậy?" "Không có gì, con ạ", tôi đáp, "Chỉ là do bố xúc động thôi."

Aparicio lôi tấm hình của một chú nhóc tóc vàng, khoác trên mình chiếc áo rộng thùng thình, người thấp, trên tay cầm chiếc cúp đầu tiên giành được. Chiếc cúp lớn gần bằng cậu.

Lúc đó Leo vẫn chưa được năm tuổi. Và ở Grandoli, cậu bé đã bắt đầu được trải nghiệm hương vị của chiến thắng và thành công. Trong năm thứ hai, Messi thậm chí còn may mắn hơn khi được chính cha đẻ mình dẫn dắt. Jorge chấp nhận lời đề nghị của ban giám đốc CLB và phụ trách đội "87". Họ chơi với Alfi, một trong số các đội bóng khu vực và chiến thắng mọi đối thủ: "Mọi thứ ở đây đồng nghĩa với mọi trận: Trận chung kết, vòng loại, đấu giao hữu... ", Jorge Messi nhớ lại với niềm tự hào trong vai trò một người cha lẫn một HLV.

Ngoài đá bóng, cậu bé còn phải đến trường. Ngôi trường Leo theo học nằm ở số 66, Las Heras trên phố 4800 Buenos Aires. Messi thường được bà hoặc mẹ Celia đưa đón, nếu họ bận thì dì Marceloa, hoặc bà hàng xóm Silvia Arellano, mẹ của Cintia, người bạn thân nhất của cậu đưa đón. Họ đi bộ, ngang qua một SVĐ nằm kế bên doanh trại quân đội của tiểu đoàn Thông tin 121 và mất chưa tới mười phút để đến trường.

Ngày nay, ở lối vào, lớp nhỏ nhất có thể bị cuốn hút bởi hình ảnh hai trong số những đứa trẻ mặc chiếc áo in tên Messi. Trong khu nhà thể dục, một vài em nhỏ trong bộ đồng phục màu trắng đang tập trung đá bóng. Hai bên đều có khung thành tuy nhiên lại không có bóng. Một cục giấy nâu vò lại quấn băng keo bên ngoài được những đứa trẻ dùng để thay thế trái bóng.

Chúng lao rầm rầm, chẳng ngại gì nền sân xi măng. Nhìn chúng chơi chẳng khác gì cuộc thi vượt chướng ngại vật, nhiều đứa mệt nhoài liền lăn xoài ra sân mà thở. Trong số đó có Bruno Biancucchi - em họ của Leo, cậu chàng buông lời chửi thề sau khi đuổi theo trái bóng, mái tóc đen nhánh, tương phản với khuôn mặt, đeo một chiếc bông tai màu trắng sọc hồng, cậu ta được bạn bè đánh giá xuất sắc nhất tại ngôi trường này.

Báo chí đã dành riêng một góc để viết và ca ngợi Biancucchi. Họ cho rằng cậu bé sẽ là người nối gót Leo. HLV cũng nói rằng, thằng nhóc lừa bóng rất giỏi, rằng nó có tài giống như người anh họ. Bruno cũng nhút nhát giống Messi. Điều khác biệt duy nhất ông ta nhận ra giữa hai người họ là khả năng ghi bàn. Bruno cũng là một tiền đạo, và cậu ao ước một ngày không xa trong tương lai sẽ được khoác trên mình màu áo Barça.

Một đám trẻ quây lại thành vòng tròn. Đứa nào cũng muốn đưa ra ý kiến của mình về cậu bé một vài năm trước còn học ở đây. Đối với Pablo, mười một tuổi, không còn nghi ngờ gì nữa: "Anh ấy hội tụ đủ
những yếu tố để trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, hơn cả Maradona. Nhưng điều tớ thích nhất về anh ấy là tốc độ, thật không thể tin được."

Có điều gì đó khiến Agustín, chín tuổi, lo ngại - một điều gì đó khiến nhiều đàn ông tại xứ sở Tango này lo ngại: "Maradona bắt đầu sự nghiệp tại Argentino Juniors còn Messi thì... ở Barça." Không cần tinh thông để biết nơi đó cách quá xa Argentina. Ngay cả những đứa con gái, dù còn e dè nhưng cũng tham gia tranh luận.

Và ở đây, các ý kiến bắt đầu phân luồng. Một số cho rằng Messi đẹp trai, những người khác lại nghĩ rằng cậu ấy quá lùn. Chuông reo điểm giờ ra chơi. Những đứa trẻ bắt đầu rượt nhau xung quanh một cái cây lớn. Tuy nhiên, trước đây Leo thường không chú ý lắm đến cái cây đó, cậu thường tìm tới trái bóng nhựa hoặc giấy. Đối với Leo những kỷ niệm tươi đẹp nhất tại ngôi trường này chính là những trò chơi với trái bóng.

Messi cũng chẳng ngại ngùng gì khi cho biết mình không hứng thú với việc học.

Mónica Domina, giáo viên của Messi từ lớp một đến lớp ba cho hay: "Leo học không giỏi nhưng lại rất chăm chỉ. Lúc đầu, cậu bé gặp khó khăn với môn đọc, vì vậy tôi khuyên mẹ Messi dẫn cậu bé đến gặp bác sĩ. Trong các môn học khác, Leo tiến bộ dần, mặc dù không vượt bậc.

Leo là một đứa trẻ trầm tính, dễ thương và nhút nhát, một trong những học sinh nhút nhát nhất của tôi. Nếu tôi không lên tiếng, cậu bé sẽ ngồi im lặng tại bàn của mình ở phía cuối lớp. Những đứa trẻ lớn hơn thường cạnh tranh với thằng bé để tham gia vào giải đấu liên trường khu vực Rosario.

Tất nhiên là thằng bé chơi bóng rất cừ rồi. Nó giành rất nhiều danh hiệu và huy chương, nhưng tôi không bao giờ nghe thấy Leo khoe khoang về khả năng chơi bóng hay những bàn thắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro