Hành trình thiên định (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 13 tháng 3 năm 2011

Những người yên lặng nhất thường có tâm trí ồn ào nhất.

Hermione đã luôn nghĩ về câu nói đó, vì nó không chỉ đúng, mà còn vì cô không thể tìm thấy một câu nói nào chính xác hơn để miêu tả Theodore Nott. Anh không ồn ào-luôn đọc và học-một việc Hermione đã luôn khâm phục. Và anh, hiện đã là một người trưởng thành thực thụ, thì bản tính trầm lặng của anh đã làm hầu hết mọi người ngần ngại làm quen, nhưng cô thì không. Thái độ đó đã luôn giữ Hermione thật cảnh giác và đã thành công thu hút sự chú ý của cô đồng thời cũng liên tục làm cô tự hỏi anh đã và đang thực sự nghĩ gì.

Có những người im lặng đơn giản vì chẳng gì xảy ra trong tâm trí họ, có những người thì lại vì nghĩ ngợi quá nhiều, có lẽ sự im lặng của Theo cũng không phải là một ngoại lệ. Sự thực là đôi mắt xanh lơ ấy và sự xuất hiện có chủ đích của anh lại gợi nhắc Hermione về một câu nói khác:

Giống nhau thì sẽ hiểu được nhau.

Và cô chắc chắn qua đôi mắt ấy, Theo đang lên một kế hoạch nào đấy.

 Hermione biết điều đó qua những manh mối vụn vặt mà cô đã có qua sáu năm cô làm việc cho anh-những manh mối anh vô tình để lộ đã nói lên ý định của anh trong vô thức. Bất kể điều gì Theo muốn từ cô trong ngày hôm nay ắt hẳn là một điều quan trọng. Một điều mang tính cá nhân.

Cô chẳng hề thích việc đó dù chỉ một chút.

Theo chưa từng nói về bất cứ việc gì mang tính riêng tư cả. Không phải với cô hay với bất cứ ai khác-ít nhất là trong lúc họ đang ở chỗ làm. Pansy là một ngoại lệ, nhưng họ đã làbạn từ thủa ấu thơ . Cô nghi rằng ranh giới nghiêm ngặt giữa làm và chơi là đức tin duy nhất anh chưa phá vỡ sau chiến tranh. Vì với anh, mọi thứ lúc đó đều là công việc bắt đầu từ khi anh dùng gia sản được thừa hưởng để mua lại và hồi sinh một bệnh viện đã phá sản và hành động đó, nom rất đỗi vị tha đấy, đã sinh lợi nhiều hơn bất kì ai mong đợi.

Đã hơn 8 năm từ khi cha Theodore Nott qua đời khi ông cố vượt ngục và anh bị bỏ lại một mình, tuyệt vọng chuộc lại những lỗi lầm cha anh đã gây ra.

Bất kì thứ gì có thể khiến Theo thay đổi trạng thái cứng nhắc vốn có của anh chắc chắn không phải là trách nhiệm mà Hermione muốn gánh vác. Thay vào đó, cô quan sát anh, và đó là câu trả lời của cô cho tất cả.

Văn phòng của Theo khá rộng rãi với bức tường màu trung tính, sàn nhà làm bằng gỗ sáng,vài món nội thất lưa thưa và đồ trang trí. Những ánh đèn nhân tạo mang đến cho căn phòng ánh vầng quang mơ hồ. Và kể cả Pansy có cố thay đổi chúng bằng cách điểm căn phòng thêm chút vẻ nam tính bằng những bức tranh, vài tấm thảm hay bộ sofa đen thêu hình rồng ẩn nằm ở khu tiếp khách chính giữa căn phòng, thì nó cũng không đặc biệt hoành tráng hơn là mấy. 

Hermione lại nghĩ tất cả những thứ đó hợp với kiểu đàn ông như Theo.

Ngoại trừ một thứ: Cuốn từ điển trẻ em nằm trơ trọi lạc quẻ trên một góc bàn.

Nó không hợp.

Người đàn ông đứng trước giá sách, lướt qua đủ các thể loại gai góc và lấy bừa ra một cuốn ở đây rồi ở đó. Theo cao gần bằng Ron và đẹp theo một cách mà chính anh chắc chắn cũng tự nhận thức được, nhưng anh không dùng vẻ đẹp đó vì tư lợi cá nhân. Anh đã đủ thông minh rồi.

Thú thật là, Hermione cũng đã từng liếc trộm anh một hai lần-cô đâu có mù-và đã kín đáo ám chỉ vài hành động quan tâm. Khi mà giờ đây cô đã hiểu bản thân mình nhiều hơn,Theo từng đúng chuẩn mẫu đàn ông lí tưởng của cô. Anh có một khiếu hài hước kì lạ, trí óc sắc sảo, ngang tàng nhưng rất quyết đoán, và có một điểm cộng to đùng ở dáng vẻ cao ráo lẫn đẹp trai nổi bật đó. Theo, mặt khác, lại chưa từng thể hiện sự thích thú trên ngưỡng tình bạn nên nó cũng chỉ có thế thôi.

Nhưng điều đó chẳng thể ngăn cô ngước nhìn anh một cách ngưỡng mộ.

Cũng như trách cứ.

Mang cho mình đôi quần tây xám vừa vặn và áo sơ mi trắng sang trọng với tay áo xắn cao đến khuỷu tay, Theo bộc lộ sự điềm tĩnh tài tình lẫn một sự thờ ơ khắc kỷ. Nhưng Hermione biết nhiều hơn thế, và cô kiên nhẫn đợi để anh ta nhớ ra rằng anh đang không làm một chuyện bình thường như những chuyện kia.

"Tôi đang bận, Theo."

Anh phản ứng lại bằng cách đem những cuốn sách anh vừa chọn trở về bàn trước khi anh ngồi xuống, bộc lộ vẻ thư thái như thể một người đàn ông không có cuộc họp nào với ban giám đốc bệnh viện trong hai mươi bảy phút tới-và ít nhất 20 phút trong đó anh chắc chắn sẽ phải dành ra để tranh luận với cô về kế hoạch đang ấp ủ của mình.. Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng anh vẫn tiếp tục lật trang giấy với sự tự tin không lấn cấn chút vội vàng.

Với đôi mắt vẫn dán vào quyển sách, anh đưa ly trà sứ lên môi, nhấp một ngụm nhỏ loại trà Hermione pha từ bộ trà riêng của cô trước khi cô đến buổi họp mà bằng cách kỳ diệu nào đó đã xuất hiện trên lịch trình làm việc của cô vào sáng hôm đó.

Theo thuộc kiểu người đặc biệt, rằng anh chỉ uống trà-bất kì loại nào-ngâm đúng trong năm phút và không thêm đường vì anh muốn tận hưởng hương vị.

Nhàm chán, nhưng Hermione cũng không thể để bản thân phán xét ai đó chỉ vì họ yêu thích sự cổ điển được.

Đúng là một điều hiếm thấy ngày nay mà.

 Trong lúc anh vẫn thản nhiên ngồi đọc sách, Hermione nhấc ấm trà lên và tự rót bản thân một tách trong khi yên vị xuống ghế, vắt chéo chân và hớp ngụm đầu tiên. Loại trà này là một sự pha trộn của lá bạc hà và cây hương thảo được cô trồng và nuôi nấng trong vườn từ vài tháng trước, một phương thuốc hoàn hảo cho một buổi chiều ảm đạm mà cả hai đều biết mình phải chịu đựng. 

Hermione bình tâm lại sau một hớp trà nữa và quyết định dừng lại sự im lặng khó chịu này."Nếu anh còn trì hoãn lâu hơn nữa thì e là anh sẽ muộn đấy. Ban giám đốc sẽ không hài lòng về điều này lắm đâu. Tôi cũng đã muộn giờ về thăm bố mẹ rồi và tin tôi đi, mẹ tôi cũng chẳng hài lòng mấy đâu."

Điều đó không hoàn toàn chính xác, nhưng anh ta không cần biết điều đó.

Cũng chẳng quan trọng lắm. Sự im lặng của Theo kéo dài thêm một phút nữa; anh không nói quá sớm hay quá muộn, chỉ nói đúng vào thời điểm mà anh thực sự muốn nói. "Tay nghề pha chế của cô thật xuất sắc, như thường lệ." Giọng anh đồng đều và vững chắc nhưng chút nhẹ nhàng trong đó đã cho cô biết được những lời đó là chân thành. Anh đặt lại tách trà lên đĩa và nhìn cô một lát trước khi đóng lại quyển sách anh vừa đọc và đưa nó cho cô. Cô nhìn chằm chằm vào bìa cuốn sách trước mặt.

Bệnh thần kinh và các ảnh hưởng lên giới Pháp sư.

Cô đã không đón nhận nó."Tôi đọc cuốn này rồi." Dù đó chẳng phải là chuyên môn của cô. "Hai lần."

Hermione bắt đầu học cách trồng các nguyên liệu Độc dược sau khi rời khỏi Bộ và hoàn thành khóa học tại học viện Lương y, nhưng cũng không ở lại lâu vì số người ở khoa Y học Tự nhiên-một khoa không thực sự hợp cho lắm với bệnh viện St. Mungo, nhưng lại là một khoa cần thiết sau chiến tranh khi các mối quan tâm về mặt tâm lý nhảy vọt và các chuyên khoa khác lại không hoàn toàn phù hợp. 

Hermione thường làm việc với những bệnh nhân từng nghiện độc dược đang dần được hồi phục,những bệnh nhân lâu năm đang cố gắng hồi phục và cả những bệnh nhân đang ở giai đoạn cuối, và làm chậm đi quá trình tiến triển bệnh của họ. Phương pháp điều trị độc nhất của cô khá phổ biến và được phát triển rộng rãi, nhưng cũng vô cùng hiệu quả, và đó là lí do tại sao cô chỉ tiếp nhận một bệnh nhân tại một thời điểm và được phép làm việc chủ yếu tại nhà. Theo rất tin tưởng vào phương pháp làm việc cũng như tỉ lệ thành công của cô đến mức anh còn cho phép cô được tự lựa chọn bệnh nhân cho mình.

Anh mở ngăn kéo bàn và lấy ra một tập tài liệu và cẩn thận đặt nó cạnh cuốn sách như thể nó sẽ giải thích mọi thứ. Nhưng sự thật là cô chẳng tìm thêm được bất kì manh mối nào từ nó."Đọc đi. Và nói tôi nghe ý kiến của cô."

Rồi anh quay lại với tách trà, với lấy ấm và làm đầy tách.

Anh hẳn đã rất thích nó.

Một ánh nhìn lướt qua về tập tài liệu cũng đủ để đánh bật sự tò mò của cô đơn giản vì nó hoàn toàn trống trơn, trông không giống với bất kỳ hồ sơ bệnh nhân nào khác mà Hermione đã xem. Mỗi tập hồ sơ ở bệnh viện St. Mungo đều có ít nhất những thông tin cơ bản ngay đầu tiên để các bác sĩ không quên tên bệnh nhân của mình. Bên trong tất cả những thông tin nhận dạng đều không đọc được, nghĩa là cô chưa có đủ quyền.Vậy là, cần phải thận trọng đây.

Việc riêng tư.

Thú vị đấy.

Hermione lập tức có hàng tá những giả thuyết, nhưng đến khi cô có nhiều thông tin hơn, cô sẽ không để lộ ra bất kì dấu hiệu của sự hứng thú nào hết.

Thay vào đó, cô bắt đầu từ trang đầu tiên. Như thế không có nghĩa cô đọc nó chi tiết, chỉ đơn thuần là một thoáng qua loa. Hermione vô cùng chú ý đến các triệu chứng trong đó: sự đờ đẫn, ảo giác thính giác, lú lẫn và hay quên, tăng huyết áp và đổ mồ hôi, và các vấn đề kiểm soát vận động. Rồi cô đọc được các chẩn đoán khác nhau: ngộ độc, ma thuật hắc ám, một lời nguyền thi triển chậm? Không lời nguyền cụ thể nào được đưa ra vì không một cái nào có những triệu chứng hoang dại và đa dạng đến thế này. Hermione lật đến trang các xét nghiệm và bài kiểm tra phép thuật, nhưng chỉ ra được các kết quả rời rạc.

Cô lật sang trang thứ hai đến từ ý kiến một Lương y người Đức là người hoàn toàn vô dụng khi nghĩ rằng bệnh nhân này mới chỉ trải qua sự phản ứng của cơ thể trước những căng thẳng quá nhiều.

Khuyến nghị: Nên nghỉ ngơi.

Và trang thứ ba là từ một Lương y người Nhật khác với một chẩn đoán hời hợt thành bệnh đậu não, thứ mà hết sức vô lý.

Khuyến nghị: Cần thăm khám nhiều hơn.

Cuối cùng, trang thứ tư, từ một Lương y người Mỹ là người mà, sau khi đã thực hiện số cuộc thử nghiệm lớn nhất mà Hermione từng được thấy trên một bệnh nhân, đã mạo hiểm vượt lên ngoài rìa cảnh giới của ma thuật hắc ám và bạo lực thể xác và hạ cánh với một chẩn đoán duy nhất hợp lý.

Khủng hoảng thần kinh.

Hay đúng hơn, là một dạng ma thuật điều khiển hệ thần kinh, mà-theo như cuốn sách đặt cạnh tập bệnh án-chỉ đẩy nhanh sự tiến triển bệnh. Bệnh nhân mắc bệnh này ở thế giới Muggle cũng chỉ sống được 8 năm và thường tử vong do biến chứng.

Nhưng ở các phù thủy?

3 năm.

Có thể là bốn hoặc năm nếu bệnh nhân trải qua một chế độ chăm sóc đặc biệt mà tập trung vào...

Hermione sững lại khi cô nhận ra điều gì đang xảy ra. "Không."

Theo gật gù tựa như anh đã biết trước được biểu hiện này của cô, không nói một lời trước khi uống cạn tách trà; tiếng vọng khi tách trà chạm đến đĩa làm vang cả căn phòng. "Tôi còn hơn cả sẵn sàng để thương lượng."

"Năm năm cho một nhiệm vụ, Theo?" Cô mỉa mai sự vô lý của yêu cầu mà anh ẩn ý đưa ra.

"Người này quan trọng đến mức nào vậy?"

"Với gia đình họ? Vô cùng đấy."Rõ ràng đây không phải là câu trả lời mà cô mong đợi.

 Hermione, người từ chối để Theo chơi đùa với lòng trắc ẩn của cô, trừng mắt nhìn anh, sẵn sàng hỏi câu hỏi gần như đang đốt cháy bộ óc của cô.

"Và với anh?"

Anh đã không trả lời.

Không, không muốn mới đúng.

Chà, vậy ít nhất ở một khía cạnh nào đó, đó là chuyện cá nhân.

Theo không còn người họ hàng nào còn sống, nhưng anh có gia đình. Một trong những kiến tạo của riêng anh. Và dù Hermione biết vừa đủ nhiều về Theo để thu nhặt manh mối mà  anh để lọt, cô cũng mới chỉ biết một vài thành viên trong gia đình anh. Pansy không ốm; cô nàng phù thủy hiện còn đang săn lùng một cái bồn tắm có đế hoàn hảo cho phòng tắm của Hermione cơ mà. Blaise hiện đang ở Ai Cập để chốt một món đồ tạo tác quý hiếm cho một người mua nào đó (có lẽ cô không nên biết thì tốt hơn) trong khi vị hôn phu của anh ta là Padma đang làm việc chăm chỉ tại St.Mungo. Còn Daphne, người làm với Blaise, đã nhận những công việc nhẹ nhàng hơn khi cô ấy phải chuẩn bị cho em bé sắp chào đời của cô với chồng mình, Dean. Goyle thì đã sống ở Mỹ với vợ con trong nhiều năm rồi.

Cuối cùng, theo Harry, Malfoy đã không thể chịu đựng được cái sự nổi tiếng với tư cách là người lãnh đạo Đội Đặc nhiệm Chống khủng bố của Bộ — một vai trò mà anh ta đã khủng bố bằng cách mỉa mai tất cả mọi người trong cả hai văn phòng Thần Sáng và Cục Thực thi Pháp luật về cuộc điều tra căn cứ hoạt động của Tử thần Thực tử.

Cô đã bỏ lỡ điều gì?

Luôn luôn có một điều cô đã bỏ lỡ

.Theo dựa người vào ghế, khuỷu tay đỡ lấy cánh tay, ngón trỏ và ngón cái đỡ lấy cằm, trông rối bời hệt như đang cân nhắc một nước cờ khó. "Họ sẽ trả cô gấp 3."

Anh ta hẳn đang đùa giỡn với cô. Hermione mỉa mai. "Tôi sẽ không tôn nó lên thành một câu trả lời đâu."

"Đó là một phần của bản hợp đồng," anh giải thích với một cái phẩy tay nhẹ, cho phép bản thân liếc nhanh qua chiếc đồng hồ lớn được trang trí tinh xảo trên tường cạnh cửa ra vào.

"Thêm nữa, việc này còn có thêm các lợi ích khác để giúp cô thực hiện công việc chăm sóc dài hạn này dễ dàng hơn. Cô có thể xếp giờ làm việc theo ý mình, sẽ có hai nhân viên riêng gồm hai Lương y theo chỉ định của cô để thay nhau cung cấp dịch vụ chăm sóc tại nhà 24/7, và tôi sẽ để cô lên thành nhân viên làm việc tự do."

"Không có cái nào trong số đó hấp dẫn tôi cả."

Hermione đã tự sắp xếp giờ giấc của cô để thích hợp với các bệnh nhân khi họ thường cần nhiều thứ hơn là chỉ thuốc và nghỉ ngơi. Cô thích làm việc đó theo cách riêng của cô, một trong nhiều lí do khiến cô muốn làm việc một mình hơn. Cô dành thời gian tìm hiểu bệnh nhân của cô như những người bạn, không phải như những ca bệnh đơn thuần; cô tìm hiểu về lí do họ lựa chọn tin tưởng vào sự chăm sóc của cô ngay từ đầu, và soạn ra cho mỗi người mỗi kế hoạch, mục tiêu hoặc nhu cầu khác nhau. Nếu cô gặp vấn đề, cô có thể tìm ra giải pháp trong sách. Quan trọng hơn tất thảy, Hermione thích làm việc như vậy vì việc đó đem đến cho cô nhiều sự đa dạng và những kinh nghiệm quý báu hơn hẳn. Việc đó giúp cô nhạy bén hơn và cho phép cô mở rộng vốn kiến thức của mình về nhiều lĩnh vực khác trong việc Chữa trị mà cô chưa có cơ hội tiếp xúc.

"Đó là một đề nghị quá tuyệt vời."

Cô nhún vai thờ ơ. "Kể cả nó có như vậy, tôi cũng không muốn mù quáng đâm đầu vào ngõ cụt một chút nào hết. Anh đang đòi hỏi hàng năm trời trong sự nghiệp của tôi mà không hề nói cho tôi biết thứ gì đáng để tôi phải làm vậy, vậy nên, chà, xin thứ lỗi cho sự cảnh giác của tôi."

"Tôi đã đưa hồ sơ của họ cho cô rồi."

Hermione cười nhạt. "Anh đã đưa tôi những lí do nhỏ nhen nhất mà anh nghĩ rằng sẽ thu hút được sự chú ý của tôi. Và, tôi thừa nhận, tôi có quan tâm, nhưng là về vai trò của anh trong tất cả những chuyện này nhiều hơn tất cả những thứ khác. Đây chẳng giống anh chút nào khi anh bộc lộ bản thân mình nhiều thế này. Nhưng dù sao thì, điều này cũng chẳng cuốn hút tôi đến mức chấp nhận ca bệnh này."

"Họ sẽ cho cô thêm các điều khoản của riêng mình vào hợp đồng."

Trí tò mò của Hermione vẫn luôn áp đảo hẳn sự khó chịu của cô. "Đó là ai?"

"Tôi không thể nói trừ khi cô đồng ý."

"Và tôi cũng sẽ không đồng ý nếu không biết người đó là ai." Hermione dài giọng, nhấn mạnh quan điểm của mình và nhấm nháp thêm ít trà trong tách. Và rồi, giống với nhịp điệu lãnh đạm của Theo, cô uống cạn và để tách trên tấm nệm lót. "Xem chuyện gì đang xảy ra đi,chúng ta đang kẹt trong bế tắc và anh thì sắp muộn họp."

Anh nhìn cô đầy thách thức làm cô đột nhiên thấy hứng thú trở lại. "Ban Giám đốc có thể-và sẽ-chờ." Dù cho câu trả lời của anh không phải không đúng, tông giọng anh vẫn khiến Hermione có nhiều bằng chứng hơn về việc chuyện này quan trọng với anh đến thế nào.

Tâm trí cô vẫn đang tức tốc hóa xử lí các thông tin của vụ này, cố gắng tìm kiếm các sắc thái chi tiết trong cuộc sống của Theo để tìm kiếm câu trả lời. Nhưng cô cũng chẳng tìm được nhiều vì đơn giản, Theo vẫn luôn rất thông minh và tinh ý cũng như vô cùng bí ẩn và ngoan cố.

 Hermione đã nghiệm ra được rằng, từ khi cô đến làm cho anh, anh chỉ chia sẻ những thứ mà anh muốn-hay những thứ theo nghĩa vụ pháp lý mà anh bắt buộc phải tiết lộ. Và dù cho anh thường nói chuyện rất tự tin với cô, Theo vẫn chưa mở lòng đủ để cô có thể xây dựng nên một lý thuyết hoàn chỉnh về anh. Vậy nên, cô tạm để những nghi ngờ của mình sang một bên và đi vào trọng tâm của vấn đề. "Tôi sẽ không khoan nhượng đâu."

"Cô đã không phải là Hermione Granger nếu cô làm thế."

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời như thế trong cùng một bối cảnh thế này, nhưng với người khác thường sẽ có một chút khinh bỉ hoặc khó chịu nhẹ trong giọng nói, nhưng Theo chỉ thể hiện sự ngưỡng mộ của anh. Nếu cô là ai khác, hẳn những lời nói của anh ấy có thể đã khiến cô ấy mềm lòng với bệnh nhân bí ẩn này.

Nhưng, như anh đã nói, cô Hermione Granger."

Câu trả lời của tôi vẫn là không." Và bởi cô vẫn chưa quá nhẫn tâm, cô gợi ý, "Susan có thể là một lựa chọn tốt hay cũng có thể là Padma hay thậm chí Roger Davies. Họ cũng là những  Lương y khác chuyên cấp hơn; cả ba đều là những lựa chọn xuất sắc cho một quá trình chăm sóc dài hạn thế này. Và chắc chắn cũng có những người khác có cùng năng lực tương đương sẽ rất hứng thú với các điều khoản trong hợp đồng đấy."

"Họ đòi hỏi điều tốt nhất. Tôi yêu cầu điều tốt nhất." Theo nhún vai như thể nó quá hiển nhiên. 

"Đó có phải là một sự nịnh bợ tôi vừa mới phát hiện ra chăng?"

"Chỉ là một tuyên bố thực tế thôi mà."

Như biểu lộ câu trả lời cuối cùng, Hermione gập tập hồ sơ và để quyển sách lên trên, dùng tay cô đẩy nó về phía bàn. Anh nheo mắt nhìn xuống rồi lại nhìn lên cô. Anh thở dài, và cô biết anh chuẩn bị thành thật đây.

Tốt.

"Luôn luôn có một sự quan tâm đặc biệt trong sự chăm sóc của cô mà Roger không thể bắt chước, điều này cũng khiến tôi đánh giá cô cao hơn, bất chấp những thành tích và các giải thưởng khác nhau của anh ta. Padma thì đang bận lên kế hoạch cho một đám cưới, và với tư cách là chuyên gia về người sói giỏi nhất trong chúng ta, ta cần cô ấy ở đây để đối phó với hàng loạt vết cắn mới. Susan..." Anh đã dừng lại trong giây lát để tìm ra từ chính xác. "Susan quá nhạy cảm với ca bệnh này."

"Quá nhạy cảm với một trường hợp sống còn?" Hermione nhướng một bên mày. "Chúng tôi là những Lương y, Theo. Chúng tôi đối mặt với Tử thần mỗi ngày." Cô nhìn anh chằm chằm,chuẩn bị tuyên chiến với một phù thủy cô coi là bạn. "Đó là thứ mà chúng tôi đều đã tận mắt chứng kiến ít nhất một lần. Bọn tôi biết cách chăm sóc bản thân và cho nhau khi bọn tôi mất đi một bệnh nhân. Tôi không nghĩ anh đã tín nhiệm cổ đủ đâu."

Anh lắc đầu. "Đó không phải ý tôi muốn nói, Hermione."Theo cố dập tắt ngọn lửa bảo vệ từb ản năng khét tiếng của cô. "Tôi chỉ muốn nói bệnh nhân này rất cứng đầu và bướng bỉnh nên tôi cần một người có bản lĩnh phù hợp để thách thức họ, vì họ có xu hướng hành hạ mọi người. Không phải theo kiểu nhẫn tâm, nhưng... họ có một cá tính vô cùng mạnh mẽ. Susan... không, nhưng cô thì có."

Hermione thấy mình thậm chí còn kém thuyết phục hơn. "Cảm ơn vì cái lời khen có cánh đó,nhưng—"

"Cô sẽ nói có nếu tôi sắp xếp một buổi gặp chứ?"

Cô xem xét lời đề nghị của anh, sau đó là anh, và thực tế là anh đang cho cô một ánh nhìn do dự gần như có chút hy vọng. Hermione thở dài và lấy lại tập tài liệu và cuốn sách. "Tôi sẽ gặp họ, nhưng tôi vẫn có thể sẽ duy trì quyền từ chối sau đó." Và chắc chắn cô có thể sẽ rồi.

"Điều đó là đương nhiên rồi, nhưng..." Theo nói nhỏ dần, dùng ngón tay nắn lại cây bút lông nằm trên bàn. "Chỉ cần cô... giữ một tâm trí cởi mở."

Điều đó cũng chẳng khiến họ tự tin hơn vào thỏa thuận này ​​mấy, nhưng Hermione tự cho mình là một người có lý trí. Nhạy bén. "Tôi có thể làm điều đó." Họ không bàn cãi về nó,cũng không có bất kỳ thủ tục ràng buộc nào đối với thỏa thuận . Giữa họ chỉ có một cái nhìn thấu hiểu và lặng đi một lát, sau đó cả hai gật đầu nhẹ. "Khi nào tôi gặp họ?"

"Tôi sẽ sắp xếp ngày giờ và kết hợp với cô vào thời gian cô muốn. Cảm ơn vì đã đồng ý gặp họ."

Hermione liếc anh. "Tôi không hứa hẹn trước được gì hết."

"Đã ghi nhận."

Cuộc đối thoại kết thúc và Hermione nghĩ tất cả mọi việc đã xong và cô có thể đi, nhưng Theo chưa có dấu hiệu đứng tiễn cô, dù cho anh còn 10 phút nữa trước khi cuộc họp bắt đầu. Vậy là, nó vẫn chưa kết thúc.

"Bộ đã gửi một lời đề nghị không chính thức mời cô tham gia Cục Thực thi Pháp luật Phép thuật. Họ muốn tôi thảo luận với cô"Theo nhấc tách trà lên và nhấp một ngụm."Đây là tôi đang thảo luận với cô."

Hermione kín đáo ho vào lòng bàn tay của mình để cố gắng kìm lại một tiếng cười trước sự thách thức thẳng thắn của anh.

Đây không phải là lần đầu tiên họ nhắc đến chuyện này, và lí do Bộ chưa gửi cho cô lời mời chính thức là vì cô sẽ xé ngay tờ giấy và vứt nó đi và tiếp tục ngày mới mà chẳng buồn suy nghĩ đến nó lần hai.

Cô từng xin nghỉ phép sau một sự cố xảy ra và tất cả ý định của cô lúc đó là quay trở lại; thật lòng mà nói, việc cô rời Bộ chưa từng nằm trong kế hoạch. Nó chỉ là sự ngộ ra bất ngờ khi mà Hermione bắt gặp bản thân mình đang cân nhắc việc trở lại. Đột nhiên, cô thấy nặng nềbởi sức nặng của sự lo lắng và trách nhiệm cô phải gánh vác trên vai.

Khi Hermione tìm lại mạch thở của mình, cô biết rõ mình không thể trở lại.

Không phải theo cách như thế. 

Và không cần đến tận lúc cô khát khao được tìm thấy sự yêu thích khi làm việc cật lực và cảm giác cô đang tạo ra một thứ quan trọng-tạo ra sự khác biệt. Dù chỉ là một sự khác biệt  nhỏ. Cô chỉ muốn tìm lại tình yêu trong cuộc sống trước kia khi cô chưa phải vật lộn trong nền chính trị phức tạp của Bộ. Nếu phải quay trở lại cuộc sống khi cô phải ép buộc bản thân thay đổi theo từng yêu cầu và trở thành kẻ đồng lõa tạo nên sự hòa bình giả tạo mà Wizengamot muốn mọi người thấy...thì nó rõ ràng chẳng hề hấp dẫn lắm.

Nó chỉ làm cô cảm thấy trống rỗng và bị lợi dụng.

Chính điều đó đã thôi thúc cô viết đơn từ chức, là một phần lí do khiến cô quyết định nộp đơn vào Học viện Lương y, và chắc chắn đó là điều dẫn đến việc cô tiếp cận Theo với yêu cầu gia nhập bộ phận được tạo ra để giúp chống lại khủng hoảng sức khỏe tinh thần thời hậu chiến đang hoành hành ở thế giới phù thủy.

"Tôi sẽ nói lại với họ cô từ chối."

"Anh có thể bảo họ dừng luôn việc này lại."

"Tôi nghĩ cả hai ta đều biết họ sẽ không làm thế, cũng như chúng ta đều biết đây dường như là một cơ hội để cô có thể đổi gió việc làm."

"Tôi đã làm việc ở đây 6 năm rồi. Tôi nghĩ tôi có thể đảm bảo với anh tôi sẽ không quay lại đó đâu."

Theo tiếp tục uống trà và dường như không có ý định nói thêm gì. 

Và bởi anh vẫn cứ ngồi im như vậy, Hermione hỏi, "Còn gì nữa không?" với vẻ nghi ngờ.Chắc hẳn phải có thứ gì khác, một chủ đề còn động chạm hơn cả người bệnh bí ẩn của anh và đề nghị làm việc của Bộ. Phải có một lí do nào đó để anh chủ đích để lại nó đến cuối cùng.

"Cũng có vài vấn đề trong các bức thư đe dọa chúng ta nhận được."

"Ah."

13 năm đã trôi qua kể từ khi trận chiến cuối cùng kết thúc, và thế giới phù thủy vẫn chưa hoàn toàn trong hòa bình, vẫn còn phải đối đầu với các Tử thần Thực Tử, và vẫn sẵn sàng cho những thay đổi.

 Hermione biết rằng các cuộc chiến sẽ không bao giờ diễn ra khi mọi người vui vẻ và quan tâm lẫn nhau, nhưng sẽ khi họ cảm thấy bị tước quyền và tổn thương. Các Tử thần Thực tử luôn ghi nhớ điều đó và luôn tin rằng việc giết chết Cậu-bé-nổi-tiếng-đã-sống-hai-lần và các đồng minh của cậu dưới sự giám sát của Bộ sẽ khiến họ sợ hãi lao vào châm ngòi cho cuộc chiến đó.

Những bức thư đe dọa, dù sao thì, cũng chưa được gửi đến cô, Harry và Ron. Chúng gửi tới gia đình Weasley, Malfoy, đến Luna, Neville, và thậm chí là đến cả gia đình tự tạo của Theo-những kẻ bị coi là phản bội huyết thống.

Hoặc những người phản bội theo nghĩa đen, như gia đình Malfoy muốn tự xưng.

Ngay sau trận chiến, các lá thư có thể sẽ dọa hãi cô một cách hiệu quả hơn.

Nhưng bây giờ, nó chỉ là những thứ cáu kỉnh đúng nghĩa nhất.

"Nó đến thế nào?" Hermione nhịp nhịp ngón lên tay ghế gỗ.

Các lá thư thường được gửi đến bằng cú hoặc những người đưa tin,và luôn luôn đến bệnh viện. Cô đã luyện một thần chú hàng năm về trước mà khiến mọi người coi nơi đây là nhà,nhưng tất cả đều biết rõ cô đã làm việc đó ở đâu; vị trí cô từ chức ở Bộ 7 năm trước đã được biết đến rất...công khai.

"Lá thư này đến sáng nay qua tay của một Muggle khá nóng nảy vì đã bị cắn-"

"Bởi Greyback?"

"Phải, nhưng với thử nghiệm Muggle thì lại âm tính với vết cắn Người hóa Sói, giống hầu hết những người khác." Đó là một sự nhẹ nhõm, nhưng nếu trăng tròn sớm, điều đó có thể thay đổi. Số lượng bệnh nhân của Padma đã tăng đều đặn hơn cùng thời gian so với năm ngoái. "Anh ta bước vào bệnh viện như thể khu khám bệnh chẳng hề tồn tại" Hermione bối rối chớp mắt với Theo. Động thái đó rõ ràng là một sự bất thường. Các bức thư đã luôn là những lời đe dọa nhỏ nhặt, nhưng số Muggle bị cắn thêm và sự vi phạm an ninh tăng lên dường như là từng sự cảnh báo nhỏ giọt từ địch đe dọa.

Bọn tao sẽ tìm thấy ngươi, bất kể ngươi trốn kỹ thế nào.

Trước khi cô kịp hỏi bất kì điều gì, anh tiếp tục, "Đội Đặc nhiệm Chống Khủng bố đã phỏng vấn anh ấy, các Thần Tẩy Não đã sửa đổi ký ức của anh để anh ta nghĩ rằng mình thích món bít tết và ai đó từ Bộ Quan Hệ Muggle đã gửi anh ấy một thẻ quà tặng cho một bữa tối bít tết."

Biết được cũng tốt đấy chứ, nhưng Hermione còn có những câu hỏi khác."Vậy còn lỗ hổng an ninh?"

"Bọn tôi đang điều tra việc đó." Và tất cả chỉ có thế. Rất có thể, đó là tất cả những gì anh có thể nói cho cô. "Trong thời gian đó, vì lỗ hổng này, Bộ muốn cho cô một sự bảo mật cho sự an toàn của cô."

Đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy đề nghị này, nhưng chắc cũng chẳng phải lần cuối.Theo nói với vẻ mặt nghiêm trọng. "Tôi nghĩ cô nên cân nhắc đề nghị này. Có một Người hóa Sói đã thoát ngục 3 năm trước vẫn còn ở ngoài kia. Hắn đã mất kiểm soát rồi và có vẻ khá thích cô đấy."

"Tôi biết." Sự thích thú của hắn không mới mẻ gì lắm, nhưng Hermione biết điều đó quá đủ rồi. Hắn ở ngoài đó. Chờ đợi.

"Sẽ rất khôn ngoan nếu cô cân nhắc sự bảo vệ này."

Hermione cầm lên chiếc túi đính cườm, tập tài liệu và cuốn sách khỏi bàn anh-cô sẽ cần tất cả cho cuộc gặp gỡ bệnh nhân sắp tới. "Harry bảo anh hỏi đúng không?"

Anh nhướn một bên mày trả lời cho câu hỏi của cô. Chỉ vậy thôi cũng đủ cho cô câu trả lời cho tất cả.

Đúng.

Cô thích thú lắc đầu, cười thầm một mình. Harry đã trở nên khá rắc rối kể từ khi trở thành một người cha, nhưng họ đã cùng nhau sát cánh ở một thời điểm trong cuộc đời khi họ là những người bạn siêu siêu tri kỉ. Anh là một trong những người Hermione coi là một phần của mình vì anh biết cô rõ trong lòng bàn tay. Và ngược lại. Harry chắc hẳn biết cô sẽ không chào đón điều này lắm cân nhắc đến việc anh đã đưa ra lời đề nghị và cố gắng thuyết phục cô bằng mọi cách, kể cả phá bĩnh cô.

Nhưng anh cũng bám dai phết đấy chứ.

"Tôi không sợ Greyback."

"Ít nhất cô cũng nên cảnh giác hơn."Lời cảnh báo của Theo dường như đến từ sự quan tâm."Hắn quá hung dữ và hắn sẽ tiếp tục trở nên cuồng bạo hơn đến khi hắn có được thứ hắn muốn." Nói rồi anh nhìn cô đầy ẩn ý. "Và chỉ có một thứ ta có thể làm với một con thú bệnh hoạn..."

Đặt chúng vào đúng chỗ của chúng.

"Tôi có cảnh giác." Cô yên vị lại trên ghế. Cảnh giác hơn anh tưởng nhiều. Mấy ngày nay cô có thể nghe thấy tiếng sói hú vào trăng đêm gần nhà cô...và không có con sói nào ở nơi cô sống cả. Cô biết, nhưng điều cô biết còn rõ hơn đấy là nơi cô ở bất khả xâm phạm."Dù có là Greyback hay không thì tôi vẫn nghĩ hẳn anh và Harry cũng nên biết rằng tôi là người bảo vệ tốt nhất của chính tôi."

Theo cười nhếch lên đầy vẻ thích thú. "Tôi đã đoán được cô sẽ nói thế, nhưng tôi cũng phải thử để tròn bổn phận và để thành thực nói với Potter rằng tôi đã cố. Và đó là tất cả những gì tôi muốn bàn bạc với cô hôm nay." Anh nhún vai một chút và đứng dậy chuẩn bị cho cuộc họp mà anh đã trễ hẹn. Triệu hồi áo khoác của mình bằng một câu thần chú không lời và khoác lên, anh cẩn thận chỉnh lại cổ và tay áo. Theo cầm lên vài tập tài liệu-có thể là kế hoạch ngân sách tài chính cho năm sau lắm chứ-và hắng giọng với bàn tay nắm lại che lên miệng. "Tách trà..."

Hermione cười thầm vì sự im lặng bản tính của Theo đôi lúc làm anh trông đầy xa cách,nhưng hành động của anh lại khác. Cô và anh đã làm bạn được vài năm rồi, và anh vẫn chưa quen nói ra những gì anh muốn... kể cả khi nó thực sự liên quan đến bản thân anh."Tôi sẽ gửi thêm qua Pansy."

"Cảm ơn."

Hermione ngồi dậy và đã đi được nửa đường đến cửa ra vào đến khi cô nhớ ra một điều. "Sao anh lại có một quyển từ điển trẻ em ở trên bàn?"

Theo gần như đã lờ cô đi, anh thường làm thế mỗi khi các câu hỏi của cô mang tính chất quá riêng tư, nhưng rồi anh thở dài. "Đó là quà cho con trai đỡ đầu của tôi." Điều đó...thật thú vị. Và cũng kì lạ thật khi anh chưa một lần đề cập đến một đứa con đỡ đầu, nhưng cũng chẳng bất ngờ lắm, vì đó là Theo mà. Người đàn ông luôn có kế hoạch đằng sau những bước đi.

"Ồ, mấy tuổi rồi" Hermione cố gắng để nghe không quá tò mò như bản tính vốn có của cô.

Theo nhìn cô như thể đang nói: có cố gắng đấy. "5 tròn từ 2 tháng trước."

Thú vị đây. Sinh nhật của Albus rơi vào tuần tới. Nếu thật thật thần kì, Albus và cậu bé có thể là bạn cùng trường lắm chứ. Sao Theo chưa từng đề cập đến việc này trước đây nhỉ? Thực ra thì, Hermione còn có một câu hỏi lớn hơn. "Nên là, anh mua cho nó một quyển từ điển ư?".Cô nhìn chết điếng với vẻ mặt thẳng thắn và một sự mỉa mai không hề che giấu. "Cho vui ư? Vậy mà mọi người luôn nói tôi không có trí tưởng tượng."

Hermione chưa từng thấy Theo khó xử nhiều như lúc này. "Thằng bé không rong chơi nhiều và nó thích những bức tranh hơn. Nên đây sẽ là một món quà hữu ích giúp nó luyện đọc và cả các kĩ năng nhận thức tốt hơn."Nhạy cảm và thực tế, đương nhiên rồi, nhưng khi cô trích xuất cả hai điều đó từ tuyên bố của anh, thì trong đầu cô bật ra một câu hỏi duy nhất đơn giản từ chính bản chất, nhưng chắc chắn lại sâu sắc và đầy thách thức trong câu trả lời:

Loại trẻ nào lại không thích chơi?                     

                                                                             _____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro