Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Người mà không biết gì hết

"T... Tao nói như thế lúc nào chứ?"

Tôi không thể nhớ được đã nói với Sean lúc nào rằng mình không thích ai đó ăn nói thô lỗ. Nếu không thô tục đến mức lôi cả bộ phận cơ thể ra nói thì tôi vẫn chấp nhận được. Bố đã tạo cho tôi môi trường tốt để trưởng thành và không bao giờ cho phép tôi nói tục. Nhưng đến một ngày mà 'bạn' gặp bạn bè của mình, thì cái gì cũng có thể thay đổi. Tôi trở thành người lịch sự, gọn gàng khi ở nhà. Và 'tao, mày' các kiểu khi ở trường

Tóm lại là đã hư hỏng từ hồi cấp 3 rồi, nhớ mang máng rằng thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời khi mà thật sự rất là gọn gàng, lịch sự, cái gì cũng không theo kịp bạn bè, đó là hồi tiểu học. Nhưng tôi cũng chẳng thể nhớ được sự việc lúc đó.

"Đúng là White từng nói vậy đó."

"Nhưng lúc ở trước mặt tại thằng Gram nói kiểu này không được đâu nhé." - Tôi nói thẳng với Sean: "Tao vẫn chưa nói với tụi nó là tao không phải Black."

Bây giờ, có Sean là người duy nhất mà biết tôi là ai. Còn Yok với Gram có lẽ vẫn tin rằng tôi là bạn của tụi nó.

"Rồi định khi nào sẽ nói điều đó?" - Sean hỏi câu hỏi này. Đó là một câu hỏi mà ngay cả chính tôi cũng chưa có câu trả lời.

Nên tôi đành im lặng.

"Định lừa dối tụi nó mãi à? Chắc không được đâu."

"Không định nói dối mãi." - Tôi thoáng nhìn mặt Sean: "Chắc đợi tới lúc anh trai tao quay lại đã. Bây giờ, Black nó biết tất cả mọi chuyện rồi. P'Dane nói với nó nhưng không biết tại sao nó vẫn im lặng. Rồi cũng không chịu xuất hiện ở bất cứ đâu. Lúc đầu tao nghĩ rằng chủ nợ là người đã săn lùng nó. Nhưng sự thật, đám chủ nợ đó cũng chỉ là sinh viên đại học vênh váo, thích theo dõi, gây sự tại nhà. Không có vũ khí hay đáng sợ như trong phim, không có đủ thông minh để theo anh trai tao đi đến mọi nơi."

"... Ừm."

Sean gật đầu và im lặng lắng nghe tôi nói.

"Hơn nữa, bây giờ cũng đã xin bố trả hết nợ cho. Tụi đó đã xé bỏ hợp đồng rồi. Chắc có lẽ sẽ không theo dõi thắng Black nữa. Vấn đề là nó đã biến mất đi đâu? Tại sao tất cả mọi người đều không liên lạc được với nó... kể cả tao nữa."

"Dỗi phải không?" - Sean hỏi.

"Hả...?"

"Đau lòng phải không?" - Câu hỏi của Sean, đúng là giống như người bạn tốt nhất của anh trai của tôi, làm cho tôi hoang mang và không hiểu cho lắm.

"Đ... Đau lòng cái gì?"

"Nếu để cho Sean đoán, nó cấm White không được dây dưa với tụi Sean, đúng không?" - Sean bắt đầu giải thích cho tôi từng vấn đề một.

"Ừa ha." - Tôi gật đầu và cố gắng suy đoán theo.

"Nhưng White cũng không tin nó. Rồi cũng vẫn dây dưa với Sean."

"À..." - Tôi hơi bối rối một chút. Sean liên tiếp tục nói thêm.

"Thằng Black ấy, nó là một Indie*. Đánh nhau một trận thì biến mất ba tuần liền, đi học cũng không đi, không liên lạc với bất kỳ ai. Nhưng nếu nó nghĩ rằng ở một mình đủ thoải mái rồi thì nó sẽ tự quay trở lại thôi."

*Indie: chỉ một người quyết đoán, độc lập, không gắn bó với ai, có lập trường và bản sắc riêng.

"Nó... là một Indie đến mức đó luôn hả?" - Tôi há hốc miệng bởi vì trước đây chưa bao giờ biết đến thói quen kiểu này của chính anh trai mình. Sean gật đầu.

"Ừ, đến mức đó luôn."

Tôi và Sean vừa bước đi vừa tiếp tục nói chuyện anh trai tôi, rồi ngẫu nhiên bước vào một quán ăn. Vào quán chỉ để có chỗ ngồi nói chuyện thôi. Đến khi gọi món, tôi lơ ngơ chọn vài món nhưng các món ở quán hải sản này cứ na ná nhau.

Khi gọi món xong, tôi và Sean tiếp tục nói về chuyện thằng Black.

"Vậy trong tui mày, có ai từng gây sự nặng nề với anh tao không? Đánh đấm nhau khi tranh cãi nhau gì đó như thế này không?" - Tôi không thể kiềm chế những câu hỏi nghi ngờ, cho dù Sean sẽ không chịu nói ra là tại sao anh trai của tôi lại cấm tuyệt đối không được dây dưa với nó, mặc dù có vẻ như thân thiết với Sean nhất.

Nhưng Black đã từng nói với tôi rằng nó vừa yêu quý vừa ghét Sean. Chính vì thế, trong lòng tôi càng có nhiều câu hỏi.

"Không có ai làm gì thằng Black đâu, do nó có khuôn mặt làm vũ khí." - Sean trả lời kiểu đó làm cho tôi nhíu mày.

"Mày nói anh trai tao đến cỡ đấy không khác gì mắng tao luôn nhé."

Thì tôi và anh trai khuôn mặt giống nhau quá đi chứ. Nó nói mặt anh trai tôi đây thì không khác gì chửi bản mặt tôi luôn.

Chết tiệt, tôi rất tức giận!

"Mắng chỗ nào? Con trai gì mắt to, má phính. Ai sẽ xuống tay làm gì nó chứ, chỉ có nó làm gì người khác thôi." - Khi Sean trả lời lại như vậy, tôi chỉ biết cười khan. Bởi vì tụi tôi có khuôn mặt thực sự giống y nhau. Black nó cũng có khuôn mặt giống như tôi.

Nhưng nó thích ăn mặc bụi bặm, tôi là một người mặc quần áo màu gì cũng được miễn là tôi muốn mặc, tùy thuộc vào tâm trạng. Nhưng Black thì không, nó thích mặc quần áo màu đen nhưng màu tóc không đen nhé, tóc thì thay đổi liên tục theo tâm trạng. Lần cuối cùng mà gặp nhau ở bệnh viện, màu vàng vàng xanh xanh, không biết hiện tại nó làm màu gì rồi.

Black, nó không thích dựa dẫm vào ai, không thích để ai thương hại hay khen là nó dễ thương, nó sẽ đấm cho đó. Nó có vẻ không hài lòng với vẻ ngoài dễ thương nhiều hơn là đẹp trai của chính mình. Nó đã từng nói với tôi rằng khuôn mặt ưa nhìn kiểu này chỉ có duy nhất mình tôi trên thế giới là đủ rồi. =_=;;;;

"Anh trai White, không phải người dễ đùa đâu. Bởi vì nó đấy, chuyên gây rắc rối. Đi làm chuyện gì đó cũng nó, đi kiếm chuyện cũng nó, rồi làm sao Sean ở yên một chỗ được khi bạn bè có chuyện. Nó đánh nhau cũng phải đi đánh nhau cùng với nó chứ. Thật sự thì cũng là lỗi của Sean nữa, khi mà đã không ngăn cản. Nó muốn làm gì cũng không nhắc nhở. Có thằng Gram chiều ý, có thằng Yok thông đồng, làm sao nó biết được rằng tất cả mọi chuyện mà nó làm không phải việc nào đều sẽ oke cả."

Tôi lặng người đi một lúc. Sau đó liếc mắt nhìn Sean.

"Rồi... có biết hay không là trước đó thằng Black nó..."

"Bị đánh đến nỗi phải nhập viện." - Sean im im trả lời: "Biết chứ."

"R... Rồi tại sao mày không đến thăm nó?" - Tôi nhìn mặt Sean một cách khó hiểu. Nhưng thằng Sean cũng chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi không đọc được điều gì trong đôi mắt ấy.

"Sean đã đồng ý với nó rồi. Nếu có chuyện gì mà nó không muốn để Sean biết, Sean cũng không cần phải biết. Kể cả Sean biết, Sean cũng sẽ làm như không biết, không nhìn thấy. Nó chắc chắn không muốn Sean biết chuyện nó nhập viện. Vì thế, Sean cũng liền ngậm miệng im lặng, giả vờ như không biết, chính tụi thằng Gram cũng không biết chuyện này vì nó không có nói ra."

"Không thích những lúc thằng Black thể hiện cái tính Indie như thế này lắm luôn. Lúc này, tao căng thẳng sắp chết đến nơi rồi về việc nó chính xác đã đi đến chỗ nào?"

Tôi cắn chặt môi chính mình. Sean liền đặt tay lên đầu tôi xoa nhẹ.

"Nó sẽ quay lại sớm thôi. Nó không buông tha để White ở cùng với Sean lâu đâu. Nó là người con trai thích giữ kỹ mà."

............................

PHẦN BLACK

Tôi đang ngồi ngu ngốc tại điểm dừng xe bus ở một chỗ nào đó của Băng Cốc, cũng chả biết là bây giờ tôi đang ở đâu...

Bởi vì tôi ngẫu nhiên ngồi lên xe, nghĩ rằng muốn đi đến bất cứ nơi nào thì cứ đi thôi. Đêm nào cũng tìm một phòng trọ theo ngày rẻ tiền để ngủ. Trên vai đeo chiếc bao lô cũ kỹ, bên trong chắc có mấy bộ quần áo giặt đi giặt lại để lộn xộn cùng nhau.

Kể từ lúc rời ký túc xá của thằng Gram, tôi đã đi tìm em trai mình, nhưng không thể tập trung vào bất cứ việc gì, trong đầu không ngừng nghĩ về chuyện tôi với Gram.

Cuối cùng, tôi cũng không tìm nữa. Xe buýt nào đó đi qua trước mặt, tôi liền bước lên luôn, ngồi cho đến khi tới điểm cuối cùng thì đi xuống, tắt máy và không nghĩ sẽ liên lạc với ai hết.

Bây giờ cũng vậy...

Một chiếc xe buýt dừng lại đón khách trước mặt, thấy nó trống và có chỗ ngồi, tôi liền bước lên xe ngồi xuống, trả tiền vé và nhìn khung cảnh qua cửa sổ xe bus, mặc kệ để gió tạt vào mặt.

Tôi chống tay len cằm và nhìn vu vơ. Trong khi nhìn xuống chỗ vỉa hè, nhìn thấy hai đứa trẻ tiểu học đang đứng, đeo chiếc balo to và nói chuyện cười đùa với nhau, tôi không thể không nhớ về tuổi thơ của mình ...

"Black, chơi với mình đi."

Một cậu bé trắng trẻo, mặt mũi trông như là thiếu gia người Hong Kong bất ngờ xuất hiện, bước tới gọi tôi. Tôi cau mày nhìn lại.

"Không quen nhau đâu nhé, thằng thiếu gia."

"Mình không có tên là thằng thiếu gia nhé." - Cậu bé mà dáng người cao hơn tôi nói: "Mình tên là Gram."

"Tên kỳ lạ thế, đi ra đi, không muốn chơi với người tên kỳ lạ." - Tôi tránh nó rồi bỏ đi, nhưng đứa trẻ chết tiệt đó vẫn theo sau.

"Không chơi với mình rồi định chơi với ai? Hôm nay, White không đến đâu."

"White" là em trai sinh đôi của tôi. Chúng tôi đang học mỗi người một lớp khác nhau, không phải chỉ thế đâu, ở cũng mỗi người một nhà khác nhau nữa. Vì tôi đang ở với mẹ, còn White ở với bố. Tôi không hiểu luôn, tại sao khi tôi đến chơi với White mà mẹ biết, mẹ sẽ đánh tôi, chửi tôi rất nhiều đến nỗi ngày nào tôi cũng khóc trước cổng trường học...

Nhưng không cho tôi chơi với em trai thì sẽ để tôi đi chơi với ai chứ...

Tôi chỉ thích chơi đá bóng vào người nhưng cũng không có ai chịu chơi cùng.

Nó vui gần chết khi thấy những đứa trẻ khác kêu ối, ối nhé.

Nhưng tôi không làm như thế với em trai tôi đâu nhé. Chơi với White chán cực kỳ, thích rủ chơi chiến đấu robot, để robot đánh nhau tại chỗ rồi nó vui ở chỗ nào chứ? Tôi chịu ngồi chơi với White cũng bởi vì tôi yêu quý em trai của riêng mình. Nếu là với người khác, tôi sẽ không chịu chơi kiểu nhàm chán như vậy đâu.

"White không tới tôi cũng không chơi cùng cậu đâu." - Tôi quay đi làm vẻ mặt kiêu ngạo rồi chỉ mặt nó: "Cậu là đứa trẻ lớp khác, một lát nữa bạn bè sẽ phát hiện ra tôi phản bội để sang chơi với lớp khác."

"Thấy có làm sao đâu, nhìn chỗ đó đi." - Gram chỉ vào người bạn cùng lớp của tôi, người mà cũng đang chơi nhảy dây cùng với bạn ở lớp khác: "Thấy không? Bạn cậu vẫn chơi với các bạn lớp khác mà."

Tôi khoanh tay, nhìn thẳng vào mặt thằng thiếu gia.

"Rồi sao? Cậu sẽ chơi theo những gì mà tôi muốn chơi hả?"

"Uh!" - Người kia gật đầu lia lịa và bước chân tới đứng trước mặt tôi: "Chơi cùng nhau đi, nhé."

Chặp!

Tôi nắm lấy cổ tay đối phương rồi kéo nó để chạy theo tới sân bóng. Nó cũng đồng ý chạy theo, tôi dẫn đến sân bóng, không có một ai luôn, chỉ có tôi và đứa trẻ cao hơn đứng sau lưng tôi mà thôi.

"Cậu giữ khung thành đi. Tôi sẽ là người ghi bàn thắng." - Tôi nhướng mày.

Gram nhíu mày nhìn tôi: "Rồi nó sẽ vui vẻ hả?"

"Vui vẻ chứ."

Vui vẻ khi được đá bóng trúng cậu đấy.

Vui gần chết luôn ấy chứ.

Không có con mồi lâu lắm rồi, tới làm nạn nhân tốt của tôi đi.

"Nếu Black nói vui, chúng ta chơi cũng được."

Gram bước đến đứng trước vị trí khung thành. Tôi cũng đi lấy quả bóng đặt trong rổ đến, có khoảng bốn, năm, sáu quả bóng. Sau đó lấy tới đặt trên mặt đất của sân bóng, chơi đùa lăn bóng qua lại, đá chơi chơi ở gần xung quanh rồi sau đó đá vào người mà đang đứng một cách nghiêm túc ở khung thành.

Phực!

"Ối!" - Gram kêu lên vì quả bóng bay tới đập trúng bụng của nó. Nhưng thay vì ăn năn hối lỗi, tôi bật cười khúc khích.

"Ối như vậy hả? Haha, nhạt nhẽo hết sức, nhận thêm nữa đi."

Tôi đổ bóng từ rổ ra rồi đá vào đối phương không ngừng cho đến khi Gram ngã xuống sàn. Khi thấy cậu ta nằm lăn qua lăn lại, tôi cũng mở miệng.

"Không vui chút nào, đồ nhạt nhẽo! Tôi nếu chơi với người khác thì thích chơi kiểu này. Thế nên mới không có ai muốn chơi cùng với tôi đấy! Nếu yếu ớt thì cũng không cần phải đến rủ chơi cùng nữa nhé."

Tôi chặn họng hét lên với người bạn đang nằm đau đớn, sau đó chạy đi luôn, chẳng thèm quan tâm nó nữa.

Tôi nghĩ rằng Gram có lẽ cũng giống như bất kỳ người bạn nào khác, không thể chịu đựng trò đùa bạo lực của tôi và đi mách giáo viên, không thì cũng sợ đến mức e ngại không dám lộn xộn với tôi nữa. Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi đang ngồi một mình trong lớp học, lấy truyện tranh đập vào đầu rồi giật của bạn trong lớp để đọc. Nhưng thẳng Gram ngó mặt ra ở cửa lớp học.

"Black, đi chơi cùng nhau đi."

"Hả..."

Tôi làm vẻ mặt hoang mang nhìn đối phương.

"Mình nói là đi chơi cùng nhau, đi chơi cùng nhau nhé."

"Thôi." - Tôi há to miệng:

"Hôm nay, chắc chắn không yếu đâu. Đi chơi với mình nữa nhé. Nhé nhé."

Nó có bị điên hay không? ---

Đứng yên cho tôi đá bóng vào người nó, vui ở chỗ nào chứ?

"Đi nhé, đi nhé."

Gram bước tới tận bàn tôi và định kéo cánh tay tôi đi. Nhưng hôm nay, tôi không muốn chơi trên sân bóng. Vì thế, tôi hất tay nó ra.

"Không đi! Hôm nay, không muốn chơi trên sân bóng. Nóng! Muốn đi thì đi một mình đi!" - Tôi cúi đầu đọc truyện tranh tiếp.

Thằng Gram cũng nghiêng đầu nhìn cuốn truyện tranh mà tôi đang đọc.

"Mình biết trò chơi này, trò chơi mà trong truyện tranh này nó đang chơi nhé." - Gram nói với tôi.

Tôi liền quay sang trợn tròn mắt.

"Có thật không?"

Khi nhìn thấy tôi làm vẻ mặt phấn khích, cậu ta cũng khoanh tay rồi gật đầu trang nghiêm như thể một người lãnh đạo đáng tự hào .

"Thật mà. Mình biết trò chơi này. Nếu Black muốn chơi, mình cùng chơi, chơi theo như trong truyện tranh được luôn."

Tôi cười vui vẻ khi nghe thấy Gram nói vậy. Cảm giác bực mình trong người dường như đã biến mất ngay lập tức. Tôi trượt khỏi chiếc ghế đang ngồi và đứng bật dậy.

"Chơi như thế nào? Nói luôn đi."

"Nó được gọi là đấu vật. Chơi trên sân. Nếu bên nào vật ngã được bên kia trước thì là thắng. Chơi cùng nhau không?"

"Ồ wow!" - Tôi hét lên rồi tròn xoe mắt: "Túm cậu vật ngã cũng được hả?"

Tôi bĩu môi với Gram khi nghe thấy điều đó.

"Vậy thì chơi luôn nhé. Tôi cũng muốn biết là cậu có to khỏe như thân hình hay không? Đôi khi, cậu có lẽ sẽ yếu hơn nhé. Cậu có thể là tụi to xác nhưng không có sức mạnh đâu nha!"

"Đến thử xem!"

Gram có vẻ cực kỳ quyết tâm khi bị tôi coi thường. Buổi trưa đó, tụi tôi cũng chơi đấu vật cùng với nhau và thằng Gram đó bị tôi túm lấy vật ngã không biết bao nhiêu lần. Còn tôi thì cười như nắc nẻ, thực sự hài lòng lắm luôn.

"Đã nói rồi là cậu mềm yếu dễ vỡ mà."

"Mệt mỏi, đau nhức toàn thân luôn rồi. Trò này không chơi được rồi, mệt lắm." - Gram ngồi lẩm bẩm rên rỉ. Khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, suy sụp của đối phương, tôi không nhịn được mà vỗ vai nó.

"Thua tôi không có nghĩa là cậu sẽ không phải là con trai đâu nhé. Chỉ thua mỗi tôi, chỉ thế thôi mà. Đi xuống nhà ăn cùng nhau đi thì hơn, tôi sẽ đãi kem coi như an ủi cậu."

Tôi đứng thẳng người lên rồi kéo người có thân hình to lớn hơn và cao hơn, nửa đi bộ nửa chạy theo tôi xuống phía dưới, để mời kem nó.

Tôi và thằng Gram đến ngồi ăn kem trên xích đu, vừa ăn vừa liên tục đu xích đu. Nhìn thấy người kia ăn kem một cách ngon lành, nhịn không được liền hỏi.

"Cậu không có bạn hả?"

"Tại sao lại nghĩ rằng tôi không có bạn?"

"Vậy tại sao phải tới chơi với tôi chứ? Chơi với tôi thật sự vui à?"

Tôi nhíu mày, Gram bật cười.

"Tôi có nhiều bạn lắm lắm luôn nhé. Và chơi với cậu, nó cũng không vui đâu nha, đau người lắm."

Tôi làm vẻ mặt hờn dỗi, cau mày ngay khi nghe thấy những lời cậu ấy nói.

"Vậy thì đến chơi cùng nhau làm gì? Sau này cũng không cần phải đến, thằng thiếu gia yếu đuối. Chơi một mình cũng được nhé!" - Tôi tuột xuống khỏi xích đu và bỏ đi. Tên thiếu gia đó cũng liền chạy theo.

"Vẫn chưa nói xong đâu mà." - Nó cười. Là một người mà cười rồi mặt mũi nhìn cũng đẹp mắt hơn rất nhiều, Gram vẫn thường khiến người khác nhìn thấy cũng muốn mỉm cười theo. Nhưng bây giờ tôi bực bội, không mỉm cười theo nó đâu.

"Tôi không phải thích chơi đùa mới đến chơi cùng với cậu đâu nhé. Tôi thích cậu cơ."

0_0???????

"Thích... Thích là cái gì chứ?" - Tôi làm vẻ mặt hoang mang, rồi thấy Gram cúi mặt tới, cái chạm mềm mại từ môi người kia nhấn một cái vào môi tôi rồi rời đi.

"Thích là như thế này này."

"Chết tiệt, mỗi lần nghĩ tới vẫn tức giận không chịu được mà. Lừa hôn tao đấy mà!"

Tôi phát ra tiếng chửi thề sau khi hồi tưởng lại hình ảnh trong quá khứ mà ký ức kết thúc ở đó.

Thằng Gram là người bạn thời tiểu học của tôi nữa, không phải chỉ là người bạn mà gặp nhau ở trường đại học. Tôi làm bạn với nó đến tận khi hết tiểu học. Và sau đó thì mỗi người học ở một trường khác nhau. Không có gặp lại nhau nữa luôn, đến lúc gặp lại nhau là lúc ở trường đại học. Tôi vẫn nhớ được nó, lúc gặp nó thì vui mừng lắm luôn.

Nhưng tên đáng ghét đó, nó không hề nhớ tôi, đến hỏi lần nữa là tôi tên gì. Tôi làm vẻ mặt khó chịu, suýt thì lao vào đấm cmn luôn. Nếu không phải thằng Yok với thằng Sean đứng ra hòa giải...

Kể từ đó, tôi cũng ở cùng trong nhóm đó luôn, nhưng vì tức giận khi thằng chết tiệt Gram không nhớ ra tôi, tôi liền hay dành sự quan tâm đến nó sau cùng. Quan tâm mọi người nhiều hơn nó, làm như thế với nó suốt, bất cứ cái gì cũng thằng Sean. Mặc dù sự thật là tôi muốn được ở cùng với thằng Gram nhiều hơn như này rất nhiều.

Từ chối không ở nhà nó và trở thành bạn cùng phòng Sean. Mặc dù, thằng Gram thật sự muốn để tôi ở cùng với nó, nhưng khi nó thấy tôi lựa chọn Sean, mẹ nó như một con trâu ngu ngốc không hề phản đối. Cứ thế tôi cũng ở cùng với thằng Sean luôn.

Thằng Gram vẫn cực kỳ giống như lúc trước. Đù, vẫn chịu để tôi đàn áp mọi mặt như trước. Nhưng có một điều mà sẽ không bao giờ thay đổi, thậm chí cả khi tôi giả vờ không quan tâm nó bao nhiêu thì khi có chuyện gì không thoải mái, thì chỉ có thể là Gram thôi, người mà tôi sẽ kể. Tôi không muốn nói với người khác.

Nói với thằng Yok, nó cũng không giúp được gì, có lẽ sẽ tồi tệ hơn, không thì cũng ghẹo gan tôi.

Nói với thằng Sean, chắc nó cũng chỉ biết im lặng lắng nghe, nói năng an ủi cũng đéo giỏi.

Phải nói với thằng Gram, nó có hàng triệu cách mà sẽ khiến cho cảm xúc của tôi tốt lên.

Khi thằng Gram, nó không nhớ được tôi, tôi cũng không hề nói đến chuyện hồi tiểu học chút nào. Trong khi nó lựa chọn lãng quên, tôi cũng sẽ giả vờ quên đi. Mặc dù tôi nhớ rõ tất cả mọi điều về nó.

Tôi làm bộ như không nói đến, không nói là quen biết nhau từ trước, không nói là vẫn nhớ nó.

Hơn nữa, vẫn thích giả vờ chơi đùa với cảm xúc của nó một lần nữa...

Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật của nó. Khoảng thời gian mà tôi học năm thứ hai đại học.

Thằng Gram làm mình làm mẩy với tôi từ sáng. Bởi vì hôm nay là sinh nhật nó, nhưng tôi lại tỏ ra thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù thằng Sean với Yok đã lê lết thân hình xách bánh gato đi đến nhà nó từ đêm hôm trước. Và thằng Sean rủ tôi nhưng tôi không đi.

Tôi bị cảm nằm mê man, đầu rất đau nữa vì thế đứng dậy không nổi. Thằng Sean tìm thuốc cho tôi uống. Tôi cũng uống thuốc rồi cơn buồn ngủ của tôi tới.

Lúc mười giờ, thằng Sean quay trở lại ký túc xá xem tôi. Tình trạng của tôi cũng đã tốt hơn rồi, chúng tôi liền cùng nhau đến trường đại học.

Tóm lại, chỉ còn một mình tôi vẫn chưa có HBD Gram.

Nó trông như vô cùng rầu rĩ. Khi tiết học buổi sáng kết thúc, tôi thấy nó đi ra khỏi lớp trước, nói sẽ đi hút thuốc. Khi không có thằng Gram, thằng Yok quay sang nói với tôi.

"Làm thế quái nào đấy thằng Black?"

"Làm cái gì chứ mày?" - Tôi nhướng mày ghẹo gan.

"Mày không happy birthday nó à? Mày không có nhớ ngày sinh nhật thằng Gram hả?" - Thằng Yok nhíu mày.

Không nhớ cái đéo gì chứ? Chuyện lông gà vỏ tỏi từ hồi tiểu học tại vẫn còn chưa quên nhé. Chỉ có thằng chết tiệt đó, ngu ngốc không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì thôi. Lúc này mà muốn để cho tao nhớ ấy hả...

"Nhớ được." - Tôi bình tĩnh đáp.

"Thì HBD nó chút đi. Hôm qua, mày cũng không có đi cùng tụi tao nhé. Mày cũng biết là nó chờ mà." - Sean nói thêm.

"Nếu tao muốn làm thì tao sẽ làm theo cách của tao. Nhưng nếu tao không làm thì nghĩa là tao không muốn."

Tôi làm vẻ mặt vô cùng ghẹo gan đến nỗi thằng Sean với thằng Yok chỉ có thể lắc đầu rồi thở dài. Mọi người trong nhóm đều biết rõ rằng thằng Gram tuy là hay bông đùa nhất nhưng nó cũng dễ bị tổn thương nhất.

Mặc kệ để nó bị tổn thương như thế đi, tôi không quan tâm đâu.

23h55'...

Khoảng 5 phút nữa sẽ bắt đầu một ngày mới. Tôi đang đứng trước nhà thằng Gram, đưa tay bấm chuông cửa trước nhà nó, khiến cho con chó mà thằng Gram gọi là Lucky thức giấc và sủa không ngừng.

Còn 3 phút.

Đèn khắp nhà thằng Gram bật sáng giống như nó vừa thức dậy rồi đi xuống xem.

Hai phút nữa.

Cửa nhà thằng Gram mở ra. Nó trong bộ đồ ngủ, khi nó nhìn thấy tôi. Nó làm vẻ mặt bối rối, nhưng cũng chịu bước tới cổng nhà.

"Tại sao lại đến tìm tao giờ này? Có gì không?" - Nó hỏi tôi.

Một phút cuối cùng.

"Happy birthday to you, Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you. Sinh nhật vui nhé mày."

Mười hai giờ đêm...

Vừa đúng lúc đổi sang ngày mới.

Thằng Gram há hốc miệng..

Nó im lặng một lúc trước khi nở nụ cười thật tươi.

"Tao tưởng mày quên rồi cơ, nghĩ là mày không quan tâm tao nữa rồi." - Đôi mắt nó nhìn như đang ẩn ẩn nỗi buồn khi nói.

"Tao muốn là người cuối cùng HBD." - Tôi nói, khuôn mặt hờ hững.

Thằng Gram càng hoang mang hơn nữa.

"Đêm hôm qua, tao bị ốm nằm bẹp dí ở trong phòng do đó không có đi cùng thằng Sean. Nhưng nếu tao đến HBD mày ban ngày, người HBD mày nhiều quá rồi. Mẹ nó, trùng lặp với người khác."

Thằng Gram cười đến nỗi miệng ngoác tận mang tai. Nó đi thẳng đến mở cổng ra, vòng cánh tay xuống dưới cánh tay của tôi rồi kéo cơ thể tôi tới ôm chặt. Nhiều đến mức tối sắp bị nhấc bổng lên vì cái ôm mạnh mẽ của nó.

Tôi chỉ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay vào tấm lưng rộng đó.

"Cảm ơn nha mày." - Thằng Gram thì thầm.

"Ừ."

"Tao rất vui."

"Ừ."

"Tao rất sợ rằng mày sẽ quên, còn sợ hơn tụi thằng Sean, thằng Yok quên nữa." - Thằng Gram nói ở sát bên tai tôi, tôi cũng ôm lại nó.

"Này, tao không có quên đâu, nói không quên thì là không quên."

Tao chưa từng quên bất kỳ chuyện gì của mày đâu. Mà mày thì vẫn quên mất tao luôn, thật không công bằng.

Tôi vuốt mái tóc lòa xòa trước trán lên, thở dài thườn thượt.

Vì nhiều nguyên nhân, sự việc khiến cho tôi và thằng Gram rất gắn bó với nhau. Ý tôi là trong mối quan hệ bạn bè. Đêm đó, khi đi tìm em trai, tôi đã để bị cám dỗ chấp nhận "làm" với nó và chấm dứt mối quan hệ của từ "bạn" này. Từ nay, tôi có lẽ không dám đối mặt với nó nữa.

Tôi chưa sẵn sàng quay lại, ngay cả khi biết rằng em trai mình đang ở trong tay một kẻ nguy hiểm như thằng Sean.

Tôi chỉ là bối rối và chưa sẵn sàng đối mặt với Gram.

Tôi mệt mỏi tựa đầu vào khung cửa sổ. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi lựa chọn trốn tránh tất cả mọi trách nhiệm, để lại cho em trai ở lại vị trí của mình nhận lấy gánh nặng. Mặc dù tôi chưa bao giờ làm điều này.

Khi tập trung suy nghĩ một mình như thế này, mới biết được... Thực sự rất nhớ thằng Gram.

BLACK PART END

.........................................

Ngày hôm sau.

PHẦN GRAM

Hôm nay, tôi đến trường đại học cùng thằng Yok với vẻ mặt không ổn cho lắm. Cả tôi và nó đều im lặng như thế người nào người nấy đều có quá nhiều chuyện để phải suy nghĩ.

Mặc dù bình thường không có cái đéo gì có thể thực sự ngăn cản việc nói năng liên hồi của tôi.

"Này, mày nói chuyện với thằng Sean chưa?"

Đột nhiên, thằng Yok hỏi tôi khi định bước lên tòa nhà khoa cùng nhau.

"Chưa." - Tôi trả lời.

Từ ngày đánh nhau đó, thằng Sean rời khỏi, đi theo Black, tôi với nó vẫn chưa nói chuyện quái gì với nhau luôn. Nói cái quái gì đây? Giống như đang tức giận nhau vậy, nhưng tôi nghĩ là không phải chỉ tức giận...

Đau lòng nhiều hơn.

Là tình bạn và chuyện tình yêu đấy, mẹ nó, khó nói lắm chứ. Tôi yêu thằng Black, nó cũng biết. Nó yêu thằng Black, tôi cũng biết. Thằng Black yêu ai thì tôi không biết.

Nếu nó yêu tôi, tại sao thằng Sean lại gọi nó là vợ? Tại sao thằng Sean lại tự tin rằng Black sẽ chọn nó?

Rồi nếu nó yêu Sean, nó đến ngủ với tôi làm gì?

Chết tiệt, chỉ có một câu hỏi quái quỷ gì không biết mà nghĩ nát cả óc. Và điều bực bội là câu hỏi mà đéo có câu trả lời, đó mới là trọng điểm nhé.

"Quyết tâm sẽ không mở miệng nói cái gì với nó luôn à?" - Yok hỏi.

"Định nói cái gót chân gì chứ? Mấy ngày nay cũng định làm lành với nhau gần chết." - Tôi trả lời: "Mà đụ má nó đâu rồi?"

"Đến trước rồi, đi lên cùng lúc với thằng Black."

Khi thằng Yok trả lời như vậy, tôi tạm dừng bước chân đang đi của mình. Nó liền quay sang nhìn tôi.

"Dừng lại làm đéo gì thế này?"

"Mày nói là tụi nó đã đi lên cùng nhau rồi đúng không?" - Tôi hỏi.

"Ừ." - Yok gật đầu.

"Trốn học cùng nhau không?"

Tôi rủ thằng Yok vì tôi không muốn đi lên đối mặt với Sean và thằng Black. Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa sẵn sàng nhìn thấy là tụi nó ngọt ngào với nhau, hay là nhìn thấy thằng Sean chăm sóc thằng Black. Tôi chắc sẽ hành động ngu ngốc hơn thế nhiều. Tôi không thể chấp nhận được. Dù chết như thế nào cũng không thể chấp nhận thất bại.

Bởi vì người kia cũng là của tôi...

Thằng Yok đảo mắt nhìn tôi.

"Thật nhé mày? Đã hiếm khi đến rồi mà vẫn khó chịu rủ tao bùng học."

"Vậy thì mày cứ lên đi học đi. Tao trốn một mình."

Tôi chốt lại và đi ngang qua tòa nhà khoa, vẻ mặt hờ hững. Dù nói thế nào đi chăng nữa cũng nhất định không đi học, làm cho thằng Yok vội vàng đi theo bám lấy vai tôi.

"Hới, chờ tao với."

"Rồi sao? Rốt cuộc là sẽ trốn học cùng tao hả?" - Tôi hỏi.

"Ờ, không muốn đến lúng túng một mình."

"Oke, tùy mày thôi, bạn."

"Đến đâu ngồi cùng nhau đi?" - Thằng Yok hỏi tôi.

"Đi thư viện vậy." - Tôi nói với nó.

Sau đó, tôi và thằng Yok cũng lê bước tới cùng nhau ngồi ở thư viện, đến ngồi chứ cũng không có làm gì cả, tìm một nơi yên tĩnh, một góc có điều hòa mát mẻ rồi úp sách vào mặt ngủ.

Thằng Yok ngủ thiếp đi rất nhanh, như thể trước khi đến chưa từng ngủ vậy. Tôi thì chơi điện thoại, lướt liên tục xem cái này xem cái kia, vuốt xuống thì gặp tấm hình mà thằng Sean đăng lên FB ngày hôm qua.

Đó là bức ảnh mà nó chụp cùng với Black. Ôm từ phía sau, má kề sát má rồi đính kèm chú thích ngắn gọn.

@Pattaya

Bình thường thẳng Sean là người mà nếu đăng ảnh thì nó sẽ tag. Nhưng lần này nó không tag FB thằng Black nhé, mặc dù tôi hoang mang nhưng tôi cũng vội vàng lướt qua. Bởi vì cảm thấy hơi nhói đau trong trái tim như thế nào không biết. Mẹ nó, vẫn chưa kết thúc nữa sao? Vì khi tôi lướt bảng tên xuống một lần nữa cũng lại thấy thằng Sean chết tiệt đăng bức ảnh mà nó chụp thằng Black lấy làm album luôn.

Thằng quần...

Dễ thương gần chết.

Người quái gì thế!

Lúc đầu cũng đã lướt qua rồi, nhưng khi đã nhìn thấy thì lại muốn nhấn xem đi xem lại như người vô thức, thấy chạy ở bãi biển, chơi đùa trên cát, quay sang mỉm cười. Một số bức ảnh hơi mờ mà vẫn dễ thương nữa.

Phụp!

Tôi ném điện thoại lên trên balo của chính mình rồi lấy tay vò đầu bứt tóc rối tung lên với cảm giác căng thẳng và không thể tập trung nổi.

Tại sao chứ?

Không hiểu.

Tại sao phải là tôi ngồi ngu ngốc ở đây chứ? Tôi không hiểu gì cả.

"Thật vô ích khi cứ ngồi suy nghĩ gì đó nực cười như này, kiếm cái gì ăn thì hơn!"

Tôi vừa lẩm bẩm chửi vừa lấy điện thoại bỏ vào túi quần. Sau đó lấy chiếc ví trong balo rồi bước ra khỏi thư viện. Không có nói cho thằng Yok biết là đi đâu, nó không giật mình đâu, balo của tôi vẫn ở đó. Tôi chỉ định đi dạo để trái tim nguôi ngoai một chút thôi...

Sự ghen tị với thằng Sean sắp bốc cmn lên tận mắt tôi rồi đây!

Mẹ nó.

Dẫn nhau đi ngọt ngào tận Pattaya, không thấy cái đầu nó luôn ấy.

Ngực tôi thực sự sắp nổ tung rồi. Tại sao thằng Black lại đối xử với tôi như thế này!

Tôi bực bội, hậm hực đi xuống, rời khỏi tòa nhà thư viện. Đá gió, đạp nắng vì tức giận khi không có cái gì được đúng ý hết, trước khi phải dừng lại đi ngang qua tòa nhà khoa.

Khu vực đó không có nhiều người lắm...

Ở đó, tôi thấy thằng Sean và Black đang đứng đối diện nhau như là đang nói chuyện gì đó. Với sự tò mò, tôi di chuyển đến gần hơn để lắng nghe mà không muốn để cho tụi nó biết.

"Làm người yêu với Sean nhé."

Tôi thấy thằng Sean nói câu đó rồi chỉ đưa cho Black một bông hồng một cách đơn giản, không có bất kỳ cách thức gì sang trọng.

Đừng ...

Đừng đồng ý nhé...

Trái tim tôi đập liên hồi vì lo lắng, nắm chặt lòng bàn tay đến nỗi tay ướt đẫm mồ hôi.

Không ...

Đừng làm tổn thương tạo đến cỡ đó chứ...

Bây giờ, tôi muốn làm gì biết không? Tôi muốn tiến tới ngăn cản, muốn tới đây tại đó ra, muốn cướp lại thằng Black. Nhưng tôi không thể bước ra vì một từ duy nhất của thằng Black, ngay cả khi tôi đã tiến thêm một bước rồi.

"Ừ."

Black gật đầu. Thằng Sean liền bước tới ôm chặt thân hình nhỏ gầy hơn, còn tôi ấy hả? Suýt nữa thì ngã nhào xuống luôn..

Nó giống như tất cả mọi quyền đều cmn mất hết luôn, hết thực sự khi biết cậu ấy chọn ai. Tất cả mọi thứ...

Kết thúc...

Thực sự kết thúc rồi. Nó không lựa chọn tôi. Nó thực sự thuộc về thằng Sean rồi.

Tôi cắn chặt môi chính mình, kìm nén nỗi đau. Lẽ ra, tôi phải biết từ sáng hôm đó khi ở ký túc xá thằng Sean rồi đúng không? Bởi vì hai đứa tụi nó đã đứng nắm tay nhau trước mặt tôi. Tại sao tôi không thể nghĩ? Tại sao tôi vẫn không nghĩ ra chứ? Tại sao tôi lại ngu ngốc đến cỡ đó chứ? Tại sao lại ngu ngốc đến cỡ này?

Tôi không thể chịu nổi để nhìn phần tiếp theo của sự việc nên vội vàng quay đầu đi trở lại con đường cũ. Cuối cùng cũng không có đi tìm cái gì hết vì mua gì đó đến thì bây giờ tôi cũng chẳng thể nuốt xuống được.

Tôi trở lại thư viện, thằng Yok cũng đã tỉnh dậy. Nó ngồi lấy cuốn sách trong thư viện lật mở liên tục không có mục đích. Khi nhìn thấy tôi quay lại, nó hỏi.

"Đi đâu thế?"

"Đi xuống dưới chút."

"Ôi, thằng khốn, tao biết là mày xuống dưới nhưng mày đã đi đâu? Rồi tại sao lại làm bộ mặt như vậy chứ?" - Câu hỏi của thằng Yok làm cảm xúc trong lòng tôi càng tồi tệ hơn một lần nữa.

"Tụi nó là người yêu của nhau rồi." - Tôi nói, liếc nhìn mặt thằng Yok.

"Cái gì cơ?" - Thằng Yok nhíu cặp lông mày đậm của nó lại nhìn tôi như thể chẳng hiểu gì cả: "Mày nói sao cơ?"

"Tao nói là thằng Sean với thằng Black là người yêu rồi."

Thật đau khi nói ra, kể cho thằng Yok nghe chả khác gì cách mà tôi đang nhắc nhở chính bản thân mình.

"Sao mày biết được? Thật à?" - Thằng Yok vẻ mặt khó tin.

"Thật chứ còn gì nữa." - Tôi nghẹn ngào nuốt nước bọt xuống cổ họng: "Tao đã thấy tận mắt."

"Mẹ nó, thấy xin làm người yêu ở dưới tòa nhà khoa... Tao gần như chết lặng luôn vậy mày. Lúc mà thằng Dane bỏ mày, nó cũng đau đến mức này luôn phải không?"

Thằng Yok không trả lời, nó chỉ di chuyển đến ngồi xuống bên cạnh tôi. Sau đó vỗ vai tôi như một sự an ủi.

"Như thế đó mày. Nó chính là mùi vị này đấy."

"Mùi vị quái gì mày?"

"Khi mà mày thất tình đấy, nó cũng sẽ có hai mùi vị cho mày học được." - Thằng Yok bình tĩnh nhìn mặt tôi, còn tôi thì làm vẻ mặt kiểu 'Mày là loại chó đéo gì?' nhìn nó.

"Đầu tiên, mùi vị của cuộc sống."

Hả...

"Thế cái thứ hai?" - Tôi hỏi.

"Mùi vị nước mắt."

Chết tiệttttttttt.

Tao không muốn biết mùi vị của nước mắt đâuuuuu.

"Tao nói luôn nhé. Tao không ổn lắm." - Tôi nói với thằng Yok: "Tao thực sự nên buông tay như thế này phải không? Là mày, mày sẽ buông tay không?"

Hiện tại, tôi đang rất bối rối. Trong lòng thì tôi nghĩ rằng Black đã lựa chọn được người chăm sóc nó rồi, không phải là tôi như trước nữa. Nhưng một mặt khác, tôi vẫn muốn chiến đấu. Chỉ muốn biết là có nên làm hay không thôi.

"Mày có muốn chơi game không? Tao có game cho mày chơi."

Thằng Yok bình tĩnh nói rồi tựa đầu vào bức tường phía sau, trước khi quay sang nhìn tôi. 

"Game gì?" - Tôi làm vẻ mặt hoang mang nhìn nó.

"Thì game cảm xúc."

"Ôi.. Cái gì thế mày? Đang viết tiểu thuyết hả? Bớt drama đi, không phải phong cách của tao, mày nói năng bình thường giùm đi." - Khi tôi nói như vậy, thằng Yok nó cũng trợn mắt nhìn lại.

"Tao nói thật đấy. Bởi vì nếu mày định chơi thì đánh cược tình cảm của bốn người chúng ta. Mày có dám không?"

"Rồi nó sẽ vui lắm à? Cái trò chơi cảm xúc của mày đấy."

"Trò chơi mà. Chơi như thế nào cũng vui hết, chỉ hết vui khi mày game over mà thôi."

Thằng Yok tạm ngừng và mắt đối mặt với tôi.

"Thì là bây giờ mày thua, chỉ thế thôi."

Tôi im lặng, suy nghĩ theo những điều mà thằng Yok nói. Hiện tại, tôi với nó chỉ có thể ngồi cạnh nhau. Bởi vì cả hai chúng tôi đều có vấn đề để phải suy nghĩ. Chính bản thân thằng Yok có lẽ cũng đang suy nghĩ cái gì đó. Không thể thì cũng không nói kiều đó đâu.

"Sao nào? Chơi hay không?" - Nó hỏi.

"Chơi xong thì được cái gì?"

"Ít nhất mày cũng đã cố gắng."

"Mày định buông tay cho thằng Black đi mà không làm đéo gì cả cũng được nhé. Nhưng tao thì sẽ không đâu, dù cho mày không làm cái gì, tao thì nghĩ tao sẽ làm đấy." - Thằng Yok nói với vẻ mặt không che giấu bất cứ điều gì khiến tôi cau mày.

"Đừng nói nhé, rằng tao phải đến chiến đấu với một người là mày nữa nhé. Đây là mày cũng thích nó hả?"

"Tao cũng không biết là đó có phải yêu thích hay không? Nhưng tao có lý do cá nhân mà làm cho tao phải là người chăm sóc nó. Không phải thằng Sean. Tao không thể buông tay để hai đứa tụi nó hẹn hò nhau đâu."

"Vậy nếu như bây giờ người ở đó là tao không phải thằng Sean. Mày cũng sẽ chiến đấu à?" - Tôi hỏi lại nó. Nói thật là đã làm bạn với nhau từ lâu rồi, tôi vừa mới nhận ra rằng tôi chẳng hiểu gì về thằng Yok cả.

"Ừ, người có thể đứng bên cạnh nó phải là tao."

"Tao rủ mày chỉ vì thấy rằng mày cũng thích nó."

"Mày chắc chắn là thích hả thằng Yok?"

"Tao đã nói rồi mà rằng tao có lý do của mình. Lý do mà mày và thằng Sean không cần thiết phải biết nhé." - Vẻ mặt thằng Yok hơi bực bội một chút.

Vì vậy, tôi liền im lặng.

"Tao có các quân cờ trong trò chơi đang cần được sử dụng." - Thằng Yok nói như vậy.

"Mày có nghĩ rằng nhóm chúng ta sẽ tan rã không?" - Tôi hỏi nó bằng giọng mờ mịt.

"Thì không tan rã nếu hai người còn lại chấp nhận bị đánh bại. Nói thẳng thắn, tao chấp nhận được, nếu tao đã làm mọi cách mà vẫn không thắng được thằng Sean. Đến lúc đó, tao sẽ chịu buông tay. Nhưng phải để cho tao được làm trước đã. Tao sẽ không đứng yên rồi nhìn nó chiến thắng. Mày cũng biết đấy không phải phong cách của tao."

"Ừm."

"Tao tên Sean." - Người mà tôi đang để giới thiệu bản thân. Nó đẩy tôi ra rồi đứng thẳng người dậy, quệt vết máu nơi khóe miệng.

"Tao tên Yok." - Thằng thiếu gia đeo khuyên đầy tại nói xong, hai đứa tụi nó đồng thời quay sang nhìn mặt tôi: "Thế còn mày?"

Tôi lấy tay xoa xoa sau gáy và xoay ngược chiếc mũ lưỡi trai đang đội ra sau, rồi mỉm cười lần nữa.

"Gram. Tao tên là Gram."

Quá khứ có phải cũng chỉ là quá khứ thôi hả? Đã năm, sáu năm kể từ ngày đó, khi tụi tôi quen biết nhau, không đâu, nó có khi còn lâu hơn thế.

"Rồi mày thì sao?" - Thằng Yok hỏi cụt lủn. 

Tôi nhún vai.

"Vậy thì... chắc tao cũng phải chiến đấu."

KẾT THÚC PHẦN GRAM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nsns